1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đông Phương Thần Long - Thủy Ngân (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Diễm Kha hướng bọn họ làm cái mặt quỷ."Hẹp hòi." Cũng chịu cho nàng biết chút!

      cánh tay liền ôm ngang hông của nàng.

      “Muốn ra cung?” Nhậm Phong Hành thấp giọng hỏi.

      sao!” Diễm Kha lắc đầu cái. Có bên nàng, ra nàng cũng buồn. Nhất là võ công của rất cao, lúc rảnh rỗi có thể dạy cho nàng hai chiêu giải buồn.

      “Nơi này có việc gì rồi, chúng ta xuống núi tuần tra !” Nhậm Phong Hành rất hiểu nàng, nàng là được, yên tĩnh được, có chuyện để cho nàng làm nàng mới có sức sống.

      "Tốt, chúng ta nhanh ." Nàng đáp ứng tiếng, lôi kéo nhanh.

      ***

      Vân Thủy Tâm vẫn ngủ mê man, cho đến gần tối mới tỉnh.

      Đông Phương Tình nắm chặt tay nàng, dựa vào mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Nàng mở mắt, nhìn thấy .

      "Mặc Nghiễn ca ca." Nàng thấp giọng kêu, người còn rất suy yếu.

      Đông Phương Tình lập tức tỉnh lại.

      "Vân nhi? ! Nàng sao rồi?"

      "Ta sao." Nàng dựa vào cánh tay của ngồi dậy, nhìn có vẻ hơi mỏi mệt, hốc mắt hãm sâu, vẻ mặt lo lắng, nàng đưa tay vuốt mặt của , "chàng tiều tụy quá."

      “Ta sao!” ôm lấy nàng, nàng sao là quan trọng nhất!

      “Đây là nơi nào?” nàng giương mắt, nhìn căn phòng xa lạ, cảm giác giống như giấc mộng.

      “Vân Lưu Cung, đây là tiểu viện riêng của ta, gọi là Thần Long cư!”

      “Chàng thừa dịp ta hôn mê, dẫn ta về Vân Lưu Cung rồi!” nàng nghĩ muốn làm bộ tức giận, nhưng vẫn là bật cười.

      “Chỉ cần có thể cứu nàng, coi như là hang hùm ta cũng !” tham lam nhìn nàng, giống như vĩnh viễn cũng nhìn đủ, nàng chợt hỏi:

      “Ta hôn mê bao lâu?”

      Đông Phương Tình suy nghĩ chút."Bảy ngày."

      Nàng trợn to mắt. Ý là, trong vòng bảy ngày, liền từ Sơn Đông mang theo nàng trở lại Kỳ Liên Sơn? ! làm sao làm được?

      “Nàng yên tâm! Cung chủ giải độc cho nàng, nàng còn nguy hiểm tính mạng nữa, chỉ cần nàng nghỉ ngơi tốt, hồi phục sức khỏe rất nhanh!” Đông Phương Tình ôm chặt nàng buông.

      “Mặc Nghiễn ca ca?” nàng nghi ngờ nhìn , nàng muốn thở được.

      nên làm cho ta sợ lần nữa!” nhắm mắt lại, khẽ . Nhớ tới ngày hôm đó nàng hộc máu, ngực đau tới choáng váng, trong lòng vẫn còn sợ hãi!

      run rẩy? !

      nam nhân trầm ổn đỉnh thiên lập địa, cái gì cũng làm khó được bởi vì nàng mà lo lắng sợ hãi?

      Vân Thủy Tâm lúc này mới hiểu được, đối với nàng có bao nhiêu quan trọng!

      Nàng biết nàng, thương nàng, tiếc nàng, nàng nghĩ nếu có ngày nàng gặp chuyện may, khó chịu, nhưng nàng nghĩ được lại…. đau tới muốn sống!!!

      Nàng nên đến bây giờ mới nghĩ thông suốt .

      chưa từng cất giữ tâm tư cùng tình của , thậm chí vì ép nàng thừa nhận thân phận, tiếc lấy chính sinh mạng của mình làm tiền đánh cuộc. nữ nhân, có thể có nam nhân nàng như vậy, nàng còn phải do dự cái gì? Còn cần phải băn khoăn cái gì?

      Nàng thương lượng với ông trời, nếu như nàng có thể sống, nàng ở bên . hôm nay, độc người nàng giải, nàng có thể sống rồi, như vậy nàng cũng cần phải nhắc lại muốn rời xa !

      Nàng hít sâu cái, vươn tay ôm đầu của dựa vào vai mình.

      " , đây là lần cuối cùng." Vừa , nàng mới phát ra mình nghẹn ngào.

      " cần lại rời khỏi ta." lại lần nữa cầu, thanh yếu ớt làm đau lòng của nàng.

      Vân Thủy Tâm nâng mặt của lên, hai mắt nhìn nhau khẽ :

      “Được!” nàng nhàng gật đầu, nuốt xuống nghẹn ngào trong họng “ ta rời khỏi chàng, ta là thê tử của chàng, vĩnh viễn đều thay đổi!”

      sao?” nàng đáp ứng ?

      "." Nàng rất khẳng định gật gật đầu

      rốt cục cũng chờ đợi được lời hứa của nàng, rốt cục đánh vỡ được gút mắc của nàng, Đông Phương Tình kích động ôm nàng chặt, cúi đầu hung hăng hôn nàng!

      để ý tới thô lỗ, nàng chỉ dịu dàng thuận theo, làm dịu tâm tình của .

      “Nàng làm cho ta lo lắng đề phòng lâu!” oán giận, hôn lên vai nàng.

      “ta sợ thôi!” nàng sợ nhột rụt vai lại, hề đề phòng nữa, khiến cho lời của nàng tự nhiên mềm mại.

      "Sợ cái gì?" cũng cho nàng nhiều bảo đảm như vậy, nàng còn sợ? !

      "Sợ xứng với chàng, sợ có ngày chàng ghét bỏ ta." Nàng cúi đầu thực.

      "Cam đoan của ta đáng bao nhiêu tiền sao?" mất hứng .

      có giá nha!” nàng biết sợ gật đầu, thiếu chút nữa phát điên, nàng lại can đảm cười to “ bởi vì cam kết của Mặc Nghiễn ca ca là vô giá!” dĩ nhiên là thể dùng tiền để so sánh rồi.

      Cái này còn được, hơi hơi hài lòng chút.

      "Nếu là vô giá, như vậy về sau cho phép lại hoài nghi lời của ta."

      "Ta có hoài nghi, chẳng qua là đối với chính mình có tin tưởng." nàng khẽ chớp mắt, ảm đạm : “ ở trước mặt của chàng, ta giống như tiểu nha đầu hiểu chuyện, giống như vĩnh viễn lúc nào cũng chỉ mang lại gánh nặng cho chàng, cái gì cũng thể nào thay chàng gánh vác!”

      “Ta cần nàng giúp ta gánh vác cái gì, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta liền có thể gánh vác bất kỳ chuyện gì!” Đông Phương Tình nâng mặt của nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: “ Vân Nhi, đối với ta mà nàng là vô giá, bất kỳ cái gì hay bất kỳ ai cũng thể thay thế được!”

      Nàng nhịn được cười lên."Mặc Nghiễn ca ca, chàng thay đổi rồi, biến thành người biết lời ngon tiếng ngọt!”

      “Ta lời lòng, nàng lại cho là ta dụ dỗ nàng?” thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thét lớn, đỉnh đầu muốn bốc khói.

      “Lời ngon tiếng ngọt chưa chắc phải là lời lòng nha!” nàng trấn an , giống như an ủi đứa trẻ “ Lời của chàng hôm nay ta đều nhớ . Về sau, nếu như Mặc Nghiễn ca ca thay lòng, ta lấy những lời này tính toán với chàng!”

      “Lòng của ta thay đổi!” nặng nề , mắt trừng nàng.

      "Được rồi." qua loa.

      "Vân nhi, ta , TA THAY ĐỔI."

      “Được nha!” nàng mệt mỏi, nghĩ muốn nằm xuống, ngủ tiếp lát.

      Đông Phương Tình nhìn nàng chằm chằm, suy tính có muốn đem nàng lay tỉnh hay ?

      “Mặc Nghiễn ca ca, ta cũng như vậy! thay đổi nha!” nàng chợt ném ra câu, khiến Đông Phương Tình ngây người.

      "Nàng cái gì?"

      có gì!” nàng lắc đầu cái, chợt mở mắt ra, lăn vào phía trong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình “ Mặc Nghiễn ca ca, ngủ cùng ta có được hay ?”

      Đông Phương Tình lại ngẩn ra.

      Vân Thủy Tâm mang theo ý cười nhìn “ Có chàng ở đây, ta ngủ rất ngon!” là muốn làm nũng , cũng là đau lòng mệt mỏi. Vì chăm sóc nàng, nhất định có nghỉ ngơi qua.

      Đông Phương Tình lại nhìn nàng, hiểu ý nàng, xoay mình nằm lên giường, rất thỏa mãn ôm nàng vào trong ngực.

      “Mặc Nghiễn ca ca?” lâu sau, thanh của nàng truyền ra từ trong ngực .

      "Ừ?"

      "Ta tin tưởng chàng."

      Nàng tuyệt đối tin tưởng, tâm của thay đổi!!! .

      Kết thúc

      Dưới y thuật cao minh của cung chủ, cùng với Phong Tranh săn sóc sắc thuốc mỗi ngày, Đông Phương Tình lại mỗi ngày chằm chằm nhìn nàng uống thuốc, nghỉ ngơi điều dưỡng 10 ngày sau Vân Thủy Tâm hoàn toàn khôi phục sức khỏe.

      Dưới kiên trì của Cung chủ và mọi người, Đông Phương Tình và Vân Thủy Tâm lần nữa chọn ngày lành để cử hành hôn lễ.

      Lần này Đông Phương Tình cũng cần phải mình ra bên ngoài mời rượu nữa, vì để cho mọi người cùng vui mừng, chú rể trước chứng kiến của mọi người, vén lên khăn đỏ của tân nương, sau đó mọi người cùng nhau dùng bữa tối, cuối cùng mới cùng nhau trở lại tân phòng.

      Thời gian này nghỉ ngơi ở Vân Lưu Cung, Vân Thủy Tâm chưa từng lại đeo khăn che mặt lên, nàng luôn lấy khuôn mặt gặp mặt mọi người. Nàng ngờ, bên trong Vân Lưu cung ai bình luận về dung mạo của nàng, đối xử với nàng như người bình thường, điều này làm cho nàng rất cảm động, bắt đầu có tình cảm với Vân Lưu cung.

      ngày này tân hôn có bốn đôi, nhiều ít cũng giống như lần trước, chỉ là lần trước là hôn lễ của Tứ tỳ, lần này hôn lễ là của các đường chủ.

      Trăng treo cành liễu, bốn đôi tân hôn vào động phòng, trong Vân Lưu Cung là mảnh im ắng.

      Ám phụng mệnh tới Thần Long cư đưa quà tặng.

      “Ám?” muốn cùng tân nương lên giường, Đông Phương Tình phát ra bên trong phòng có hơi thở khác thường, lập tức ra kiểm tra.

      Ám ra vào bất kỳ nơi nào đều phải gõ cửa. Dĩ nhiên, Ám tuyệt đối ở thời điểm thích đáng vào phòng quấy rầy người ta là được.

      Ám về phía Đông Phương Tình, đem khay tay giao cho .

      “Đây là…” Đông Phương Tình thắc mắc hỏi.

      Ám chỉ khẽ chọn mi, sau đó giống như lúc tới, nhanh chóng im lặng biến mất.

      “Ám thế nào?” Vân Thủy Tâm tò mò hỏi.

      “Ta cũng biết!” Đông Phương Tình để khay xuống, mở ra khăn lụa che bên , phát ra ở trong khay chính là kỳ dược độc môn của Vân Lưu Cung: Hàn Ngọc nõn nà! Là quà tặng tân hôn của cung chủ, tờ giấy còn ghi cặn kẽ phương pháp sử dụng.

      “Đây là cái gì?” Vân Thủy Tâm nhìn hộp hỏi.

      “Hàn ngọc nõn nà!” Đông Phương Tình vừa trả lời vừa cười. hiểu được dụng ý của cung chủ.

      "Hàn Ngọc nõn nà?"

      “Đây là quà tặng tân hôn cung chủ đưa cho chúng ta, cũng là đặc biệt chuẩn bị cho nàng!” Đông Phương Tình giải thích. Hàn ngọc nõn nà là do mười mấy loại dược liệu trân quý phối hợp với nhau, ngay cả quá trình luyện thành cũng hết sức khó khăn phức tạp. Loại thuốc này có được dễ, đối với việc phục hồi vết sẹo là có hiệu quả kỳ lạ!!!

      "Vì ta?" Vân Thủy Tâm hiểu.

      Đông Phương Tình cười, đem quà tặng cất .

      “Hôm nay coi như là đêm tân hôn tới chậm của chúng ta, quà tặng có thể để ngày mai thử, nhưng mà đêm tân hôn nhất định phải trải qua hôm nay!” bế lấy tân nương, Đông Phương Tình hướng tới mục tiêu là chiếc giường tân hôn của họ.

      “Đêm tân hôn chúng ta sớm qua rồi!” nàng đỏ mặt phản bác lại.

      “Hôm nay giống nhau!” lần trước có giúp nàng cởi xuống giá y đỏ thẫm, hôm nay nhất định “ tận tình phục vụ” nàng!!!

      “Mặc Nghiễn ca ca…” Vân Thủy Tâm bị thả lên giường, nàng kéo con búp bê tân lang ra : “ Bọn chúng cũng nên ở bên nhau!”

      “Đương nhiên rồi!” Đông Phương Tình lấy búp bê tân nương ra, sau đó đem bọn chúng cột lại với nhau, đặt ở đầu giường.

      Đây là ước định của bọn họ khi nàng tám tuổi, mà bây giờ rốt cục có thể thực được. Nhìn đôi búp bê, nghĩ tới mười năm chia cắt, đến bây giờ rốt cục có thể ở chung chỗ, Vân Thủy Tâm cảm động đỏ hồng đôi mắt.

      “Đừng khóc! Hôm nay nàng là tân nương, được khóc!” Đông Phương Tình khẽ hôn giọt nước mắt của nàng.

      “Vâng!” Nàng gật đầu cái, áp trán mình vào trán “ Mặc Nghiễn ca ca, ta chàng!” nàng thành kính thầm .

      “Ta cũng nàng!” đất trời làm chứng, cuộc đời này chỉ nàng, nàng, mình nàng!!!

      Thiên trường địa cửu, mãi xa rời!

      Màn đỏ buông xuống, nến đỏ tiếp tục cháy, đôi uyên ương giường truyền đến nhàn nhạt hơi thở cùng kiều…

      Người rãnh rỗi nên quấy rầy!!!

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :