1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ - Hồ Điệp Seba ( 8 chương +1 pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 8 (1)

      Chi thứ tám: Bị lãng quên.
      1.
      Nàng mở mắt, ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi thê lương, tích tích tích từng giọt vang mái hiên, khí dần lạnh lẽo. Nhưng trong chăn rất ấm…

      Có lẽ là bởi vì nhiệt độ cơ thể người bên cạnh, cho nên ấm áp khiến người ta phải quyến luyến, cho dù tướng ngủ của người kia tốt lắm, lúc nào cũng khoá chân người nàng.

      Nàng rời giường. Thói quen thâm căn cố đế nhất thời đổi được, trời còn chưa sáng thức giấc, đó dường như là đồng hồ sinh lý của linh hồn.

      Kéo cao cổ áo, chuẩn bị đánh răng, rửa mặt xong giặt quần áo, liền nhìn thấy bức thư vừa xem tối qua đặt dưới đồ chặn giấy mặt bàn, gió lạnh thổi vào phát ra tiếng kêu sàn sạt.

      Đối với những chuyện vừa xảy ra, nàng có chút ngơ ngẩn.

      Tai vạ tưởng chừng như vô cùng lớn, lại có xu hướng tiêu diệt đại bộ phận vu sư, cuối cùng chỉ có nhiễu loạn ở vài nơi, đa số là tranh chấp ở những nơi phân chia lãnh địa đều, mà đám ma tộc nhân lúc cháy nhà hôi của, cần đợi nàng ra tay, đám đệ tử phái Linh Bảo đều tiêu diệt sạch .

      Vốn chuẩn bị tinh thần liều lĩnh, cho dù có phá hủy sinh mệnh của nàng và họa chủng cũng phải chống cự đến cùng, cuối cùng lại nhàng vượt qua.

      Nàng, tự nhiên lại có chút…có chút…thất vọng và mất mát.

      Có lẽ nàng mệt mỏi, cũng có lẽ, nàng hy vọng có thể hi sinh đến khắc cuối cùng, sau đó có thể nghỉ ngơi vĩnh viễn. Nhưng tất cả đều phát sinh, nàng vẫn phải tiếp tục đối chọi với họa chủng như trước, thậm chí ngay cả giá trị tồn tại của chính mình cũng còn – nàng cơ bản phải động chân động tay làm gì, có đám đạo sĩ trẻ tuổi xử lí toàn bộ.

      Tựa như thần hồn độn bị quên , đám vu sư cũ kĩ các nàng, được giáo dục bài bản, hoàn toàn là dựa vào thiên phú, cuối cùng cũng phải lui khỏi vũ đài lịch sử, còn chút tác dụng.

      Những người có kỉ luật, có tổ chức, có sản nghiệp và tiền tài đủ để bồi dưỡng nhân tài và kéo dài chính Đạo, cuối cùng cũng xuất , thay thế được đám vu tốt xấu lẫn lộn của thời đại trước.

      , nàng nên vui, hẳn phải vui mừng mới đúng. Thành phố của nàng càng an toàn – dù sao thần minh thiên giới cũng đồng ý kết nối với những đạo môn đó.

      phải là kẻ thành bán , lúc nào cũng như quả bom nổ chậm là nàng.

      Nhưng nàng lại thấy mệt mỏi thê lương, nỡ buông tay khỏi trách nhiệm của mình. Hóa ra, ta cũng cần cảm giác “được cần đến” như vậy.

      Hóa ra, động lực duy nhất để ta tiếp tục cầm cự, chỉ là niềm kiêu ngạo khi được thủ giữ phương.

      Khi kiêu ngạo và cảm giác “được cần đến” còn nữa, nàng mất mát, trống rỗng đến mức biết phải làm gì mới tốt.

      Có thể, rất có thể, từ lúc sinh ra đến giờ, nàng luôn bận rộn. Làm con người ta, làm đồ đệ, làm vợ, làm dâu, rồi làm mẹ, làm bà, làm cụ…

      Đồng thời cũng bảo vệ vùng đất, dù bị họa chủng nhập thân cũng chưa từng buông xuống.

      Nhưng cuối cùng, nàng vẫn bị gạt ra ngoài. Bây giờ, nàng là vi mệnh vu được tôn trọng, được ngưỡng mộ, nhưng cũng là vô dụng với thế gian.

      Mở van nước, dòng nước lạnh như băng thu hút lực chú ý của nàng, bắt đầu giặt tay từng bộ đồ . Diệp Lãnh làm ở công trường, chỉ dùng máy giặt tẩy sạch được bùn đất và dầu máy loang đó.

      “Nàng sao phải dùng tay?” Diệp Lãnh ngái ngủ bước vào, mặc bộ quần áo thể thao, xoa bụng oán trách. “Nếu biết dùng lực, ta dạy cho nàng, cũng phải việc gì khó…Tội gì phải hành hạ tay mình thế? Mùa đông lạnh đến nứt cả da! Lão bà của ta lại thích khổ như vậy?”

      Cảm giác u từ sáng sớm, chỉ cần vài câu như vậy liền tiêu tán. Có lẽ ta cũng quả là người dễ dỗ dành. Kim Tử nghĩ.

      “Đói rồi sao?” Kim Tử mỉm cười quay đầu. “Mấy bộ quần áo mà thôi, giặt lát là xong. Em chỉ là thích tự tay giặt quần áo của chàng.” (ngọt a ngọt~)

      Diệp Lãnh lập tức tỉnh ngủ, gương mặt và lỗ tai hơi phiếm hồng, thô giọng : “Chẳng lẽ dùng lực giặt lại sạch bằng giặt tay? Thôi, quên , lão thái bà cứng đầu… chuyện với nàng thông. Chỉ có trứng trần với chân giò hun khói thôi, có nhiều hơn đâu.” Vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm, xoay người vào bếp, bao lâu liền có mùi đồ ăn truyền ra.

      nàng vẫn còn “được cần” đấy chứ…dù chỉ là tạm thời. Diệp Lãnh vẫn cần nàng…Tuy nàng hiểu vì sao. Nàng quản giáo nghiêm khắc, vẫn thường xuyên nổi giận…nhưng mà…

      hiểu, biết. Chuyện tình giữa nam nữ với nàng mà , còn trắng hơn cả tờ giấy. Nàng biết thế nào là đơn, ngày trước khi còn trẻ thủ tiết nàng còn biết thế nào là ham muốn…nhưng nàng cho rằng, đó chỉ là bản năng sinh sản nguyên thủy của con người mà thôi. Nàng hiểu con trai, cháu trai, khi vợ chết trẻ sao lại phải bi thương đến chết như vậy, thế nào cũng chịu tái giá.

      Nàng thừa nhận, con dâu, cháu dâu đều là người tốt, bọn chúng cũng đều là thanh mai trúc mã với nhau cả, nhưng đến mức mà khi người buông tay rời nhân thế, người kia lại như chết nửa, tinh thần và sức lực đều dồn vào cửa hàng, nhất định chịu cưới người khác; quả Kim Tử lí giải nổi.

      Kim Tử thừa nhận, nàng hiểu…vốn hiểu. Nàng và trượng phu ngày trước tương kính như tân, khách khí vô cùng…còn hơn cả người xa lạ. Trượng phu chết, tuy nàng có cảm thấy ưu thương, nhưng cũng quá dữ dội…Nàng còn bận nhiều, nhà lớn bé đều trở thành gánh nặng vai nàng, nàng còn gần như quên mất gương mặt trượng phu chỉ sau vài năm…Thỉnh thoảng nếu con trai có hỏi, nàng còn phải cố gắng hồi lâu mới đại khái hình dung ra dung mạo người xưa.

      Nhưng tại, hình như nàng hiểu… chút.

      Nếu Diệp Lãnh rời nàng – việc này cơ hồ là đương nhiên – nàng có lẽ cũng cùng kẻ nào “đấu trận” nữa. Có rất nhiều hồi ức nhét đầy vào đầu nàng. Nàng cách nào tưởng tượng ra cảnh mình lại kết hôn với người khác, hoặc là lên giường với người khác.

      Nghĩ thôi cũng thấy kì quái.

      Giặt xong quần áo, nàng vào bếp, Diệp Lãnh nhét ly sữa nóng vào tay nàng, dài mặt: “Lạnh đến đỏ cả tay rồi! Da ngứa quá phải ? Kiền bà? Ăn cơm!”

      ra để em giặt xong làm cơm.” Độ ấm của ly sữa lan dần trong lòng bàn tay nàng, lúc đầu có chút rát, dần dần lại dễ chịu.

      “Chờ được nàng đến làm cơm? Lão tử chết đói luôn! Này, phải làm vì nàng đâu, là ta đói bụng, chờ được! Tiện thể nấu cho nàng luôn, là thuận tiện!”

      Nhưng mà ngươi cũng ăn trước nha. Bánh mì vẫn còn trong lò nướng, chân giò và trứng trong lồng giữ nhiệt.

      “Cám ơn.” Nàng thành .

      “Cảm ơn, cảm ơn cái rắm! phải làm vì nàng…Ăn phần của nàng !” Diệp Lãnh chật vật rống to, đợi Kim Tử đưa tay lấy, thô lỗ đẩy cái đĩa đồ ăn cho nàng.

      Ăn rất ngon, rất ngon. Nghe trong tiếng , từ “ác ma” và “mĩ vị” có quan hệ với nhau…Nàng vốn nghĩ chẳng thể nào, nhưng bây giờ hiểu rồi…Ít nhất tay nghề của Diệp Lãnh đích thực ngonnhư ma quỷ.

      ra, chàng cần sửa đường.” Kim Tử chần chờ lát. “ khách sạn năm sao cũng có thể làm bếp trưởng đó.”

      “Sửa đường rất tốt, đám đàn ông ở chung với nhau rất thoải mái. Ai thèm phục vụ đám kệch cỡm lúc nào cũng ra vẻ có tiền? Lão tử là phong ma vương tộc! Ai xứng ăn cơm lão tử làm? Hả?” Lỗ mũi hướng lên trời.

      Trời mưa, cho nên hôm nay Diệp Lãnh có việc gì. Nhưng ở nhà, kích động tìm bằng hữu…Nghe Ma tộc làm việc ở đại học nào đó, là người quen của .

      “Đừng gây rắc rối.” Kim Tử sửa sang cổ áo cho .

      “Lão tử nhìn giống như chỉ cần xuất môn là gặp rắc rối sao hả? Hừ!” Cơn tức của cũng xẹp xuống rất nhanh. “Cái kia… rất nhanh về nhà với nàng.” rồi đọc lời chú, liền lập tức biến mất.

      Kim Tử mỉm cười lắc đầu, thu dọn bàn ăn. Diệp Lãnh luôn chịu ngồi yên…Chỉ cần cần làm việc, lập tức chạy loạn khắp nơi, mà cũng kì quái, ma lực thấp kém, nhưng bạn bè rất nhiều.

      Có lẽ, ai cũng có cách nào ghét được.

      Mở cửa hàng, pha ấm trà ngon, việc buôn bán vẫn chán nản như thường lệ. Nhưng nàng biết, phái Linh Bảo vẫn phải người giám sát vùng đất của nàng.

      Là giám sát ta. Kim Tử nghĩ. Bọn họ tuy rằng tôn kính vi mệnh vu, nhưng lại sợ hãi nàng bại dưới tay họa chủng. Nếu có ngày đó, đám người đó làm giấy báo tử cho nàng.

      Nhưng nàng muốn toạc ra, cũng tính xua đuổi. Có lẽ như vậy là tốt nhất…Dù sao nàng cũng thuộc về quá khứ, đối với thế giới này chỉ còn tác dụng giam giữ họa chủng mà thôi.

      Có lẽ như vậy là tốt nhất.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 8 (2)

      Chi thứ tám: Bị lãng quên.
      2.
      Ban đêm, Diệp Lãnh trở về, cười đến khoa trương, kể cho nàng nghe chuyện “Ma giới tự tuyển chí tôn”, sinh động như .

      “Nàng có biết có bao nhiêu tức cười? Ha ha ha! tiểu quỷ nhân loại nào đó đề nghị dùng phương thức tỷ võ, bắt chước bộ truyện nào đó để chọn Ma tôn, thế mà đám quân chủ ngu xuẩn kia cũng đồng ý! tại đều chạy đánh võ cả rồi, ha ha ha~” giơ giơ DVD trong tay. “Chính là làm theo cái này! Ta theo chân bọn chúng lấy được, chúng ta cùng xem buồn cười đến mức nào ha ha ha…”

      bật DVD, ôm cứng Kim Tử ngồi ghế cùng xem…phim hoạt hình “Nhất dương chỉ”.

      Kết quả? Kết quả chính là cũng khác gì đám em đồng liêu của , đều trầm mê đến thể rời màn hình, bộ DVD đó phải xem đến n lần, lại xem từ “Nhất dương chỉ” xem đến “Hunter x Hunter”, lại bởi vì “Hunter x Hunter” ra quá chậm, liền ngày ngày la hét đòi Nhật Bản ám sát tác giả, khiến Kim Tử phải động roi mới yên.

      “…Ma giới nhàm chán, phải ?” Kim Tử nhìn đứa trẻ to xác này mà chán nản… là càng lớn càng tụt lùi.

      , đúng là con mẹ nó nhàm chán.” Diệp Lãnh thừa nhận. “Chỉ biết theo đuổi sức mạnh, sức mạnh, sức mạnh! Thắng ăn luôn ma lực đối thủ…sau đó lại đánh, lại ăn. Ta có sức mạnh, bọn họ khéo còn thiết ăn ta…Mẹ nó đủ dọa người. Bây giờ nghĩ lại, quả nhàm chán chết người…Trước kia ở nhân gian ta làm cái gì a, chỉ biết liều mạng tu luyện và đùa bỡn nữ nhân, chưa bao giờ biết có những trò thú vị như vậy….”

      Kim Tử trầm mặc lúc, : “Ta cũng là trong số những nữ nhân chàng đùa bỡn sao?”

      Gương mặt Diệp Lãnh chợt xanh mét, răng nanh nghiến vào nhau ken két, trừng mắt với Kim Tử: “Tùy nàng muốn nghĩ thế nào nghĩ! Đầu heo! Kim Tử là đầu heo!” tức giận chạy ra ngoài, đến vài ngày về nhà.

      Ta vì sao lại ra lời đó? Kim Tử kinh ngạc nghĩ. Vì sao… ràng biết Diệp Lãnh bây giờ là thực lòng, nhất định rất giận.

      ràng biết, tại Diệp Lãnh rất rất rất để ý đến nàng.

      Rốt cuộc là vì sao?

      Nàng thu dọn DVD và truyện tranh tán loạn trong phòng khách, lòng rối như tơ vò. Sau đó ngồi bệt thảm, nhìn màn hình TV, chờ nàng ý thức được, phát mình khóc từ lúc nào.

      Vì sao? Chạm vào nước mắt của chính mình, nàng càng khó hiểu. ràng biết là

      Cả đời nàng, cuộc đời dài như vậy, nhìn lại chỉ thấy như hoa trong gương, trăng trong nước, mờ ảo hư vô. Cố gắng và kiêu ngạo của nàng, tự tôn và chấp nhất, theo dòng chảy của thời đại, bé vô hình.

      tại bỏ cuộc cũng sao… có người đến tiêu diệt họa chủng, để nàng được thực ngủ yên, có người, rất nhiều người đến tiếp nhận công việc của nàng.

      Nàng vào lịch sử.

      A! Hóa ra kiêu ngạo của lại trở thành vết thương trí mạng rồi, Kim Tử! Quá mức kiêu ngạo, tự cho là có thể đỡ cả thiên hạ. Chưa bao giờ gánh nặng và trách nhiệm cần nàng, mà chính nàng mới cần chúng để biết tồn tại của mình có chút giá trị.

      tại cần nữa sao?

      Nàng có chút bi thương, phiền muộn, rồi lại như nhõm.

      Xem ! Nàng cuối cùng cũng thoát khỏi mọi trách nhiệm, mọi thân phận. Nàng cuối cùng được giải thoát rồi…đủ loại trói buộc, nàng được giải thoát rồi.

      Cuối cùng, cuối cùng, có thể làm… “Kim Tử”.

      bao giờ…còn có tên gọi khác nữa, chỉ là Kim Tử, là ta, là chính mình.

      Nhưng cứ như vậy được tự do khiến nàng biết làm sao, có chút bay bổng, thể nào chạm đất được. DVD còn chưa soạn xong, nàng ra tựa cửa nhìn bầu trời xanh nhạt bên .

      Nàng luôn theo người ta từ thành phố này đến thành phố khác, có vào núi cũng là vì Phần Ngục. Nhưng khi đó nàng luôn mang theo việc gì đó cần làm, chưa từng nhìn ngắm khung cảnh xung quanh…Nàng nghĩ ra, trong khu núi đó, ngoài Phần Ngục ra còn có cảnh sắc gì khác.

      Nhớ tới từng nghe , biển rộng đến thế nào, có thể hòa cùng với bầu trời…Nhưng nàng nhiều nhất là đứng ở trung tâm thành phố nhìn ra xa xa mà thôi, vội vàng nhìn qua, đương nhiên nhớ ra nổi cảnh sắc thế nào.

      Ta có thể rồi, đúng ? Có lẽ còn ngẫu nhiên gặp được thần hồn độn, có lẽ ngài nghe ta chuyện…

      Nhưng nàng vẫn chần chừ. Nàng chưa tạm biệt Diệp Lãnh…Ít nhất cũng phải chào tiếng. phải dùng phù chú hay lực, nàng muốn làm như con người, trực tiếp gặp mặt, tự mình với , nàng thích khi ôm nàng trong lòng xem DVD, nghe rầm rĩ cười to, hồn nhiên như đứa trẻ.

      Cảm ơn coi nàng là nữ nhân, phải bán , phải vi mệnh vu.

      Thẳng thắn với , cám ơn, cuối cùng ta biết “” là như thế nào!

      Nhưng năm ngày sau, đối mặt với vẻ căng thẳng của Diệp Lãnh khi về nhà, nàng á khẩu hồi lâu, còn biết gì nữa. Đối với mọi chuyện, kì thực nàng vẫn thấy lạ lẫm.

      Hai mặt nhìn nhau hồi lâu, nàng ấp úng lên tiếng. “Cám ơn, em chàng.”

      Diệp Lãnh chậm rãi mở rộng độ lớn của miệng và mắt, lát sau hốc mắt đỏ hoe, nhào đến ôm mạnh nàng cái gần như muốn khiến nàng tắt thở, dẫn đến tai họa là khởi động hệ thống phòng vệ của họa chủng, kết quả cuối cùng là người vừa được tỏ tình bị đánh đến thương tích đầy mình…

      Đây là ngược cuồng trong truyền thuyết phải ? Nàng đứng nhìn Diệp Lãnh, buồn bực nghĩ.

      Nhưng việc nàng rời bị ngăn cản, Diệp Lãnh mang theo gương mặt bầm dập, người đầy vết roi chửi mắng cả nửa ngày, vẫn thu thập hành lí, nhận làm hướng dẫn viên cho Kim Tử.

      “Ở nhà chút trò chơi cũng có, biết nàng làm thế nào ở nhà suốt cả trăm năm.” Diệp Lãnh cằn nhằn nàng. “Ta sao có thể để lão bà của mình đơn độc lữ hành…Nhất là nữ nhân hề ra dáng có chồng như nàng, lơ đãng chút cũng khiến người ta mê mệt! Dù sao…tuần trăng mật cũng phải bổ sung.”

      “Nhưng là…”

      có nhưng! Chồng là trời! theo ta là được rồi! Oaaa cuối cùng có thể chơi…Ta phải cho đám trư bằng cẩu hữu kia mở mắt, cái gì gọi là tuyệt sắc, còn là tuyệt sắc lão bà của ta!” Diệp Lãnh đắc chí.

      …Kết quả, ta vẫn thể chỉ làm Kim Tử, mà còn phải kiêm thêm chức vị “nương tử”, thỉnh thoảng còn là “nương”…

      ra, cũng sao cả!

      Giống như nàng chưa từng quên thần hồn độn, Diệp Lãnh cũng chưa từng quên nàng.

      Nàng cầm tay Diệp Lãnh, đây là tay nam nhân của nàng. Nam nhân, của nàng. là cảm giác mới mẻ, hơn nữa, có chút quen.

      Nhưng vẫn thấy kì diệu.

      Hít sâu hơi, tràn ngập hương vị ngọt ngào của tự do.

      Nàng bước từng bước, xuất trong dòng chảy của lịch sử. Sau đó lại bước ra, nhàng thanh thản sống cuộc đời của Kim Tử. Bàn tay ấm áp nhắc cho nàng nhớ, nàng phải chỉ có mình.

      Vi mệnh vu cuối cùng cứ như vậy biến mất, nhưng cuộc sống của Kim Tử, từ khắc đó mới thực bắt đầu.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phiên ngoại (1)

      Phiên ngoại: Thiên tàn bi.
      1.
      Nằm mơ…

      Ngồi vương tọa cao cao do cây cỏ tạo thành, Phần Ngục mở to mắt, trầm lặng.

      Nhân gian quả là chốn nguy hiểm, cho dù gần như tiếp xúc với con người, vẫn có thể dễ dàng chịu ảnh hưởng…Cư nhiên làm cho kẻ thuộc Ma giới nằm mơ.

      biết là do quá nhiều Ma nhân hạ đẳng đến xâm phạm kích thích, hay là do nghe thấy tình hình tranh đoạt ở Ma giới.

      Có lẽ đều đúng cả.

      Tiêu Hủy có đến ? Tên Hỏa ma có dục vọng quyền lực ngập trời như thế, nhất định bỏ qua cơ hội tranh đoạt vị trí Ma tôn, phải ?

      Loại chuyện nằm mộng này đáng để ý tới. từng tưởng tượng dưới vạn lần mình có thể đao chém xuống đầu Tiêu Hủy, kết quả, lại nằm mơ thấy những ngày ấm áp trước kia.

      Tại vương cung cá lớn nuốt cá bé, đầy rẫy mưu hiểm ác đó, hai người nương tựa vào nhau mà sinh tồn. Khi ăn cơm cũng phải có người ăn trước, có gì khác thường mới cùng nhau ăn – như vậy nếu bị trúng độc mới có người cứu. Ngủ cũng là người ngủ, người canh giữ – nếu đám thích khách sớm lấy được mạng của bọn họ.

      Hỗ trợ lẫn nhau, tương cứu lúc hoạn nạn. hơn Tiêu Hủy vài tuổi, lúc mới sinh nếu phải Tiêu Hủy dốc toàn lực bảo hộ, vụng trộm ôm giấu , chỉ sợ đến lúc phụ vương về cung, chết non từ lâu.

      Ma tộc từ khi sinh ra có trí nhớ, chỉ cần nửa ngày là có thể tự kiếm ăn. Cho nên mọi chuyện đều nhớ ràng.

      là cái đuôi nho luôn theo sau Tiêu Hủy, là huynh đệ và cũng là thần tử trung thành nhất. Ma tộc vốn có thiên tính theo đuổi quyền lực và sức mạnh, Tiêu Hủy có, cũng có…Nhưng điều đó hoàn toàn chìm dưới lòng kính trọng đối với huynh trưởng.

      quan trọng, có thể làm bề tôi, là phụ tá của Tiêu Hủy… có thể…Bởi vì rất ca ca mình, ca ca bảo vệ từ ngày mới sinh cho đến khi trưởng thành.

      Ở nơi hoàng cung lạnh lùng vô tình, đó là nơi duy nhất cảm thấy có tình cảm ấm áp. Cho nên, mù quáng tin cậy, hoàn toàn ủng hộ Tiêu Hủy, nếu Tiêu Hủy muốn diệt tất cả các huynh đệ khác, xung phong đầu, cho dù hai tay có dính đầy máu các huynh đệ khác.

      Nhưng ngờ, ca ca mà tin cậy, kính trọng, lại cầm đao, đâm về phía .

      ra nên sớm nghĩ đến, đúng ? Mệnh lệnh của Tiêu Hủy là “giết sạch con của tiên vương”. Mệnh lệnh bao gồm Tiêu Hủy, nhưng lại tính cả Phần Ngục.

      vốn nhận mệnh, tuyệt vọng nhận mệnh. Vì củng cố vị trí, mọi quân chủ luôn làm thế, cũng có gì kì lạ.

      Nhưng Tiêu Hủy lại với , sở dĩ ngày xưa bảo vệ, chăm sóc đệ đệ này, chỉ là vì muốn bỏ qua trợ thủ đắc lực.

      Đây mới là điều làm Phần Ngục phẫn nộ. căm giận chém đao sâu lên mặt Tiêu Hủy, đồng thời cũng bị Tiêu Hủy làm cho bị thương nặng, liều chết bỏ chạy, trong lúc cùng đường liền lao vào khe hở nối liền nhân gian và ma giới.

      Nhưng vì bị Tiêu Hủy làm trọng thương, pháp thuật của suy yếu, lại rơi vào ảo giác, nhận lầm chủ sơn thần chăm sóc là Tiêu Hủy, liền mang hết ma uy ra giết chủ sơn thần, suýt chút nữa làm đảo sụp xuống đáy biển.

      Cũng là vì dốc sạch ma uy, cho nên mới để cho con người… đúng hơn là nửa người nửa đánh lén, giam cầm, bắt thay thế chủ sơn thần chết, chống đỡ xương sống cho cả đảo.

      Aizz, cũng oán giận gì vu nữ kia…Có lẽ hận ý cũng có cực hạn của nó. Phẫn hận của đều đặt người Tiêu Hủy, đối với vu nữ này, chỉ còn lại mệt mỏi.

      Có lẽ như vậy cũng tốt. nghĩ. Dù sao mọi niềm tin, lưu luyến đều vỡ nát, chỉ giống như bức tường thành hoang phế. Dù sao cũng có chỗ dung thân, người lại mang trọng thương khó có thể bình phục.

      Cứ như vậy , sao cả. Cứ như vậy .

      bị chôn ở nơi rất sâu, rất rất sâu. Gần như chạm đến tâm Trái Đất. Nghe , trước kia xương sống của đảo này là ngọn núi lửa rất lớn.

      Vì sao lại chôn ở chỗ này? bán kia có ý gì. Làm như vậy phải cho cơ hội khỏe lên sao? ràng hại chết nhiều người, cũng coi như là quyến tộc với vu. Nhân loại trọng tình cảm, phải luôn nghĩ cách báo thù sao?

      Vì sao?

      Muốn dùng sinh mệnh còn sót lại và hỏa ma của để nuôi dưỡng xương sống bị tàn phá của đảo? Có lẽ vậy. Thế cứ thế . lâm vào giấc ngủ sâu, trạng thái gần giống tử vong.

      Nhưng tới vài năm liền thức dậy, khi đó dung hợp với xương sống của đảo. Lúc tỉnh lại, tất cả cây cỏ đều hân hoan hướng về , giống như hướng về mặt trời.

      Sinh vật ngu xuẩn. cười lạnh. Lửa và mặt trời giống nhau, ngu ngốc!

      Nhưng đám sinh vật ngu xuẩn kia lại xúm lại lôi từ dưới đất lên, dùng dây và lá bện thành vương tọa, tôn sùng như chủ sơn thần đích thực.

      Sinh mệnh ngắn ngủi, lại ngu xuẩn.

      định bỏ , lại thể …Hai chân nối liền với mặt đất, thể tách ra.

      Nhưng chuyện này chỉ cần thời gian thôi. Chỉ cần tích lũy đủ ma lực, lại chém gãy xương sống của đảo, có thể tự do…

      Sau đó sao?

      Quay về Ma giới giết Tiêu Hủy?

      đau đớn phát , càng muốn thừa nhận, xuống tay được, Chuyện cũ cứ như bóng ma vờn quanh đầu , vẫn thấy gương mặt Tiêu Hủy nhìn xuống, ôm chặt hỏa ma mới sinh, giọng trấn an, run rẩy trốn ở hầm ngầm, dốc hết mọi khả năng để che chở .

      Nhất định là ma thuật ác độc nào đó, nhất định là thế. Là ảo ảnh Tiêu Hủy ám lên người . nổi giận với chính mình, nổi giận với Tiêu Hủy, tiêu cực mà tuyệt vọng ngồi vương tọa.

      Nhưng đám cây cỏ ngu muội đó lại vờn quanh , bảo vệ . Bày ra đóa hoa đẹp nhất cho xem, dâng lên sương sớm trong lành nhất, dần dần còn có thể du ngoạn trong núi nhờ vào đám cây cỏ này.

      “Ngu ngốc. Ta phải sơn thần của các ngươi.” thào.

      Nhưng đám cây cỏ mang chỉ số thông minh thấp ấy vẫn vây quanh , ngưỡng mộ . Ngay cả vu nữ gian cầm cũng cứ cách khoảng thời gian lại đến viếng thăm, quỳ bái theo đúng quy cách với chủ sơn thần, còn chuyện với như bằng hữu, mang sách cho đọc giết thời gian.

      Thậm chí có làm khó nàng phải cúng tế, nàng còn bắt kẻ phạm nhân vừa ra tù liền tái phạm, mang cho ăn.

      Có lẽ có ma tộc thích mùi vị của nhân loại, còn . Nhạt nhẽo như vậy…Còn bằng nuốt ma tộc hạ đẳng.

      Nhưng có loại tình cảm, loại chần chờ, loại ôn nhu khiến thấy thân thiết, quen thuộc. Tuy rằng vĩnh viễn thừa nhận.

      Kim Tử kia, luôn nghĩ đến chuyện giết , lại luôn bị chút tình cảm nhàm chán ngăn cản, ra tay nổi. Đúng vậy, thời điểm tự do chính là ngày đảo này phải chìm xuống biển, bất cứ ai đầu óc bình thường đều biết phải làm thế nào mới đúng…dù sao vẫn suy yếu như vậy.

      Nhưng nàng lại luôn lén lút vuốt phẳng gai hoa của mình, sau đó thân thiết chuyện với , cuối cùng là ôm theo tự trách ra về.

      Cỏ cây ngu xuẩn, bán ngu xuẩn. Ngu đến mức… lại cách nào động sát tâm. Ngu đến mức…khiến nỗi đau trong lòng dần nhạt nhòa.

      Quên . Dù sao cũng còn chỗ nào để . Cùng đám ngu xuẩn này chơi cũng tốt lắm…Chưa biết chừng ngày nào đó Kim Tử hạ được quyết tâm giết , đám cây cỏ ruồng bỏ . Đợi đến lúc đó bỏ là được rồi…

      Dù sao cũng có chuyện gì làm, phải sao?

      Nhưng ngờ nhân gian lại nguy hiểm như vậy…Cư nhiên có thể ảnh hưởng đến . Ví dụ như, càng ngày càng thích giam cầm của nàng, thỉnh thoảng còn thương xót nàng phải chịu thống khổ và dày vò có hồi kết. Ví dụ như, càng ngày càng thích đám thuộc hạ xanh lét này, thích ngu trung, kính mù quáng của chúng.

      Ví dụ như…khi ma tộc dám xâm phạm vào lãnh địa của , lại khiến sôi trào địch ý vốn nguội lạnh từ lâu, vừa phẫn nộ vừa hưng phấn chém giết, cắn nuốt, ăn đến no căng.

      Ăn no rồi có thể tùy thời đứng dậy, nhưng lại thể rời .

      Lại ví dụ, có thể nằm mơ giấc mộng dịu dàng ôn hòa như vậy, nơi khóe mắt còn có nửa giọt lệ.

      đến phải ? Tiêu Hủy. Theo quy tắc trước kia, đặc phái viên tìm đến. ta lại tuyệt đối cho phép có tai họa ngầm ở nhân gian…Khoảng cách gần như vậy…

      Cho nên, đến đây , Tiêu Hủy. Thương thế của ta khỏi rồi, khỏi đến ngờ. Đây là đất của ta, ta là xương sống của đảo này.

      Đến đây .

      Ta giết chết ngươi, chờ khi ngươi thể mở miệng thêm lời nào nữa, ta gọi ngươi là ca ca lần cuối cùng. chôn xác ngươi đất của ta, bồi bổ cho lãnh địa của ta.

      Đến đây , đến chỗ ta. Hỏa ma quân chủ, Tiêu Hủy…

      ***

      quả nhiên tìm đến.

      Phần Ngục nhìn kĩ khuôn mặt , có chút ngoài ý muốn, chính nghĩ mình nổi giận, điên cuồng, ngờ lúc này lại bình tĩnh như vậy.

      kinh ngạc, mặt Tiêu Hủy vẫn còn mang theo vết sẹo do chém năm xưa.

      Dựa vào năng lực của , chắc hẳn có thể dễ dàng chữa khỏi ? Dù sao đao đó của Phần Ngục chỉ có vũ lực…Pháp lực chưa bao giờ là sở trường của .

      Càng kì quái là, mang theo tên tùy tùng, chỉ đến mình. Việc này ngốc, phải ? Tiêu Hủy chẳng phải vẫn biết thao túng lòng người, luôn biết cách khiến người khác tìm chết sao?

      Dùng ôn nhu và tàn khốc xen kẽ nhau để thu mua và bán đứng người khác, đó là Tiêu Hủy, là Hỏa ma quân chủ.

      “Đừng về Ma giới.” Tiêu Hủy lạnh lùng mở miệng.

      thời gian dài nghe thấy ngôn ngữ gia hương, Phần Ngục ngây người hồi lâu mới hiểu được. cười châm chọc, : “Diệt cỏ tận gốc, xuân đến lại mọc tràn.”

      ràng là Hán văn mượt mà, dịch sang ma ngữ lại chẳng ra sao, chói tai.

      Nhưng Tiêu Hủy vẫn nghe hiểu, nở nụ cười dữ tợn. “Đừng quay về. Về ta liền giết ngươi.”

      rồi xoay người rời .

      Nhưng Phần Ngục bị chọc giận. “Đứng lại! Ở chỗ này giải quyết dứt điểm . được bỏ chạy! Đồ phản bội!” dồn toàn lực dùng cây cỏ phóng ra mũi tên.

      Tiêu Hủy lại đánh trả, chỉ né tránh. Quay đầu nhìn cái, kéo lại áo bào rồi im lặng rời .

      Ngày đó, núi mưa rơi rất lớn, lớn đến mức suýt làm lở đất và gây lũ. Đó là khả năng gọi mưa của chủ sơn thần.

      Phần Ngục ôm chặt thân thể của chính mình, đến khi móng tay cắm sâu vào da thịt. khóc, nhưng mưa to rơi xuống khuôn mặt , nhìn từ xa, rất giống nước mắt.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phiên ngoại (2)

      Phiên ngoại: Thiên tàn bi.
      2.
      Đứa đó còn sống. Tiêu Hủy im lặng nghĩ. may.

      kéo mũ áo choàng thấp xuống chút, để kẻ nào có thể nhìn đến vẻ mặt mình lúc này. Thân là Ma tộc, thể bi ai, Vương tộc càng thể.

      nên đến tẩm cung lúc mẫu hậu sinh con, như thế nhìn thấy đệ đệ ruột của mình. Đứa trẻ sơ sinh bé ấy, đôi mắt màu lam lấp lánh…

      nhất định là điên rồi, mới có thể nhận lời cầu khẩn của mẫu hậu, ôm đệ đệ trốn . Sau đó nhìn đứa trẻ trong lòng mình từ từ lớn lên…Dù sao cũng chỉ cần nửa ngày mà thôi.

      Hoàng cung rất tàn khốc, vô cùng tàn khốc. Lúc phụ vương có mặt còn tốt… chính là trong những đứa trẻ may mắn được sinh ra lúc có mặt phụ vương. Nếu phụ vương ra ngoài, cho dù là quân chủ, cũng bảo vệ được chính con ruột mình. Có rất nhiều độc thủ.

      vì sao lại đánh cược tính mạng để bảo vệ đứa bé này chứ?

      biết, cũng muốn biết

      Nhưng đứa cứ như vậy rời nữa, hoàn toàn tin cậy . Ở chốn đầy máu tanh và mưu đó, nó là người cho ấm áp, cho có thể yên tâm thở ra.

      Vậy là tốt, cũng đúng. Tương lai nếu kế vị, nhất định phải giết toàn bộ huynh đệ… Huyết tẩy hoàng cung là trình tự đăng cơ của bất cứ quân chủ nào. thể yếu đuối, là người có tư cách thừa kế quân vị hàng đầu… Phần Ngục là hàng thứ hai.

      Kẻ đáng chết đầu tiên, chính là Phần Ngục. thể yếu đuối.

      A, ta chỉ lợi dụng nó thôi. Nhất định là như vậy. Lợi dụng nó để đảm bảo an toàn, lợi dụng thứ tình cảm buồn cười của nó.

      Cho nên ta yếu đuối chút cũng sao… Muốn gạt người khác trước hết phải gạt chính mình.

      Chính là như vậy.

      Cho nên biến Phần Ngục thành thanh đao của mình, thanh đao huyết tẩy hoàng cung, lúc Phần Ngục hưng phấn mà kiêu ngạo dâng thắng lợi lên cho , ra tay.

      còn giá trị lợi dụng, Phần Ngục có thể chết được rồi.

      Mắt Phần Ngục mở lớn, gương mặt vấy máu chết lặng, như thể hết thảy vừa sụp đổ. Đôi đồng tử màu lam lại vẫn hệt như ngày nào…

      ràng Phần Ngục né tránh, lại chém lệch. ràng có thể giết Phần Ngục đến cả nghìn lần… Nó mệt như vậy, vẫn bỏ qua vô số sơ hở, chính cũng hiểu vì sao, còn khiến Phần Ngục chém mình đao, bức nó phải trốn đến nhân gian.

      tự hỏi vô số lần, vì sao, vẫn có nổi đáp án. chữa vết thương mặt, cũng cho thuộc hạ chữa. khi có chuyện cần suy nghĩ, đều thích vỗ về vết sẹo đó.

      Vì sao?

      Như cũ, biết. Cũng muốn biết.

      Giống như cách nào khắc chế mình, nhìn Phần Ngục lần, đao cầm trong tay nặng tựa ngàn cân, dù cố thế nào cũng giơ lên nổi.

      Đừng trở về. Nhất định, được về. Quay về ta phải giết ngươi…

      Vết sẹo mặt rất đau, vô cùng đau.

      Phần Ngục, đệ đệ. Ngươi được về. Thân làm người Vương tộc chính là bất hạnh như vậy… Ngươi nhất định được về.

      Đừng ép ta đối mặt với yếu đuối của chính mình, đừng bắt ta phải lựa chọn.

      Trời đột nhiên mưa to, là Phần Ngục điên cuồng phát tiết. Nhưng nó đuổi theo, may!

      Thứ vu thuật ác độc, thứ vận mệnh đáng phỉ nhổ. Chúng ta được phép trốn, chỉ là trốn được.

      Vết sẹo càng lúc càng đau.

      Nhưng Tiêu Hủy biết, vĩnh viễn chữa trị vết thương này, tình nguyện chịu đau. Có như vậy, mới vượt qua chút yếu đuối cuối cùng này… cũng để đôi khi được yếu đuối chút.

      Đêm đó, Tiêu Hủy cũng nằm mơ. Nhân gian phải nơi tốt lành gì, ảnh hưởng đến Ma tộc quá lớn.

      mơ thấy ngày đẹp trời hiếm hoi ở Ma giới, tiểu Phần Ngục kinh hỉ chỉ cho thấy bầu trời đầy nắng, đôi mắt màu lam lấp lánh như nền trời trong mắt.

      Trong lúc Hỏa ma quân chủ nằm mơ, giọt nước mắt rơi xuống, nóng bỏng như lửa, chảy ngang qua vết sẹo mặt, để lại gối đầu vệt cháy đen.

      =======================

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :