1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ - Hồ Điệp Seba ( 8 chương +1 pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1 (2)
      Chi thứ nhất: Khởi đầu.

      2.
      “Nhìn vài chục năm rồi, chưa chán sao?” Diệp Lãnh uể oải. “Này, với nàng đấy!”

      Kim Tử bừng tỉnh, đứng ở ngọn cây lung lay sắp đổ, nhìn bà lão chuyên tâm niệm Phật ở đằng xa.

      để ý tới ta?!” Diệp Lãnh nổi nóng. “Trong tay ta có khế ước bán thân của nàng đó!”

      Kim Tử đáp lời, nhưng dùng chân đạp khỏi ngọn cây, tiếp tục nhìn chăm chú vào nỗi quyến luyến duy nhất còn ở nhân gian của nàng.

      Diệp Lãnh nhe răng trợn mắt phi thân lên: “…Ta ăn bà lão kia, xem nàng có để ý đến ta hay ?”

      “Cứ thử xem.” Nét mặt nàng lạnh lùng, làn da cánh tay vỡ nát, xuất ra vô số cành cây, chút khách khí quất về trước.

      Diệp Lãnh né trái né phải, trong lòng liên tục kêu khổ. Lúc trước mua nàng về, vốn là để trả thù, nào biết lúc đó tới muộn. Kiền bà sắp chết đến nơi này chẳng những hàng phục hoạ chủng bám rễ trong người mình, còn tận dụng luôn lực để sử dụng. hận cực kì, nhưng rốt cuộc vẫn đánh lại.

      *Kiền bà (mụ chủ chứa): vừa để chỉ tú bà lầu xanh, vừa là lời mắng những người phụ nữ thấp kém.

      Đành phải uất ức chạy .

      Đáng thương thay, nguyên thân của cũng chỉ là tiểu ma, chưa kịp tu đến độ cao thâm, bị Kim Tử lúc còn trẻ phong ấn trong thân xác con người, thể xoay chuyển, tu ma được, đành phải đổi sang tu luyện theo Đạo Giáo của con người. Nhưng tiến độ so với tu thành ma đầu chậm như rùa, thỉnh thoảng còn bị tâm ma quấy nhiễu.

      vất vả tu luyện ra chút bản lĩnh, liền kích động chạy về, muốn nhân lúc kiền bà còn chưa chết mà báo thù. Nhưng đến lúc mua về mới thấy, người trước mặt cải lão hoàn đồng, sớm đánh bại kẻ kí sinh trong người mình, ngoại trừ việc thừa hơi tốn lời cãi nhau với nàng trận, chỉ có thể sờ sờ mũi, quay đầu chạy tu luyện tiếp.

      Lần thứ hai, bế quan mười năm, tự cho là thăng cấp cao thủ. Cái gọi là quân tử báo thù mười năm muộn, lần này hẳn được như nguyện ? Kết quả, nàng chẳng những thèm nhớ đến , còn càng ngày càng mạnh lên, cũng đẹp hơn, thậm chí mở quán trà thuốc , bình thản sống giữa người thường.

      Trả thù có kết quả, còn thiếu chút nữa bị Kim Tử đánh chết. Nhưng cuối cùng, vẫn giống như dạo trước, nàng lại do dự. Nữ nhân này, cơ bản có can đảm giết người.

      “Tha cho ngươi thôi, đừng gây hoạ nữa.” Kim tử thản nhiên . “Cũng đừng tới phiền ta.”

      nữa!” chỉ còn chút hơi tàn, giọng suy yếu. “Ít nhất cũng phải ngủ với ta lần! Ta là người mua ngươi từ trong thạch lao về…Chịu ơn trả, là tác phong của đám vu sư các ngươi sao?!” (TH: Đề nghị quá trắng trợn =.:)

      Nàng trợn mắt nhìn : “…Này, này, này…ngươi phát điên rồi hả? Ta năm nay tám mươi tư đó! Đều là cụ cố người ta cả rồi, ngươi còn đòi ngủ?”

      làm sao?” miễn cưỡng ngồi dậy, ưỡn ngực. “Lão tử năm nay vừa tròn ba trăm tuổi! Ngươi vẫn còn là tiểu nương thôi!”

      Nàng lộ ra vẻ mặt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, suy nghĩ lúc rồi gật đầu: “Được rồi, nhưng ta làm chuyện phong nguyệt vài chục năm rồi, thực tế cũng chỉ mới giao hợp vài lần.” Nàng nhún vai. “Đừng quá thất vọng.”

      “…Hả?” Diệp Lãnh trợn mắt cứng lưỡi, vốn muốn làm khó nàng lần, chọc nàng giận cũng được. ngờ, nàng lại ràng thẳng thắn đến thế, còn chủ động kéo sợ chết khiếp vào phòng ngủ. “Ta ràng còn bị thương gần chết a ~ ngươi muốn làm cái gì? Làm cái gì? Phi lễ…A ~”

      Cứ nghĩ đến đó lại bực mình. Tuy đạo hạnh cao, nhưng tốt xấu gì cũng là ma phong lưu phóng khoáng, từ trước đến nay chỉ có tập kích nương, ngờ lại bị nhân tập kích lại. Còn hô “phi lễ…”

      Nhưng, nếm qua tư vị của hoạ chủng, những nữ nhân khác lại còn tư vị gì nữa. là bị hãm hại mà!

      Có lẽ là nam nhân, nên dù là ma, vẫn còn lưu lại chút tự tôn nam tính. Tuy nhiều lần tìm Kim Tử quyết đấu (sau đó bị đánh bại), cùng nàng chung chăn gối (bị ép mà phải làm thực), nhưng cứ cách khoảng thời gian, yên lặng rời bế quan tu luyện, hy vọng lần sau trở về có thể đánh bại nàng.

      Dây dưa như vậy, qua sáu mươi năm, số lần thắng…bằng !

      Điều này, cho dù là ma hay thần cũng phải tức phát điên.

      “Đánh đủ chưa? Bà điên!” bị đánh đến xây xát cả người, bạo hoả bộc phát. “Nếu muốn sớm ăn rồi, còn chờ tới giờ ở trước mặt ngươi thông báo?! Ngươi động não chút được …”

      *TH: xưng hô của hai người này ta edit có hơi hỗn loạn, cũng bởi bọn họ trở mặt với nhau nhanh quá, lúc thân thiết, lúc lại mắng nhau ra gì. Ta cứ tuỳ tình huống mà làm thôi. Khi tình cảm ngọt nhạt “ta – nàng”, khi cãi nhau (họ cãi nhau , phải cãi đâu) “ta – ngươi”, riêng lời của Kim Tử với Diệp Lãnh ta để là “ta – ngươi”, cho đến khi chị bớt “coi thường” hơn chút.

      “Ở trong xác người nhiều năm như vậy, vẫn tâm tâm niệm niệm muốn ăn thịt người, thể tha được!” Kim Tử thản nhiên , thế công lại càng sắc bén, cánh hoa bay tán loạn, nhìn như nhu nhược, lại sắc bén như dao, Diệp Lãnh sợ tới phát run.

      “Muốn đánh về nhà đánh, ở bên ngoài giáo huấn nam nhân nhà mình uy phong lắm sao?!” Diệp Lãnh rống to. “Tốt xấu gì cũng chừa cho ta chút mặt mũi! Ta mất mặt, nàng vẻ vang lắm đấy!”

      Kim Tử thoáng lo lắng. “Vậy chờ quay về Hoa Liên rồi sau.” Nàng thu cành vào cơ thể, cánh tay có vết sẹo nhạt đến còn nhìn .

      Diệp Lãnh lau cái trán đầy mồ hôi, trong lòng càng bi thương. vốn muốn bế quan hai mươi năm, kết quả chưa tới hai tháng liền nhấp nhổm chạy về. Băn khoăn biết kiền bà làm cái gì? Đúng là hoạ chủng gây hoạ. Nhìn tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng là thế, cư nhiên bị ngược gần chết, đại thù lại có khả năng vĩnh viễn trả nổi.

      “Vạn dặm xa xôi chạy đến đây, chỉ đứng xa nhìn, được chuyện gì?” Diệp Lãnh tức giận. “Nhìn nhiều năm như vậy, sao đến gần vài câu?”

      cái gì?” Kim Tử hỏi lại. “ cụ nội mà nó luôn sùng bái thành nhân rồi?”

      “ Nàng so với quái còn đáng sợ hơn.” Diệp Lãnh lẩm bẩm, vẫn thấp thỏm sợ Kim Tử lại ra tay.

      Nhưng nàng chỉ mờ mịt nhìn chăm chú vào đứa chắt . “…Nó sống được bao lâu nữa, thọ mệnh tận rồi, bệnh mà chết, chỉ ngủ mà . Ta đến gặp nó lần cuối…Đó là người cuối cùng còn nhớ ta từng tồn tại đời này.”

      Diệp Lãnh bất mãn. “Vậy ta tính là cái gì?”

      “Ngươi phải là người.” Kim Tử thản nhiên đáp.

      “Ai ta phải?” giận tím mặt.

      “Được rồi, ngươi là người.” Nàng bất đắc dĩ sửa miệng.

      “Ai ta là người?” Diệp Lãnh càng phát hoả. “Lão tử là ma! Ai là người? Ngươi chỉ lung tung!”

      “Tuỳ ngươi.” Vẻ u sầu của Kim Tử bị phá đến còn mảnh. “Mặc kệ là cái gì…Chỉ số thông minh vẫn thấp, đây là chắc chắn.”

      “Kim Tử!” Diệp Lãnh rống giận, giơ tay lên cao đánh xuống tia sét. “Hôm nay, ta tuyệt đối tha cho ngươi!”

      lâu sau, cơn giận của Diệp Lãnh hoàn toàn tiêu biến, hơn nữa, còn hối hận thôi.

      Kim Tử thuộc loại gặp cứng liền cứng, gặp mềm liền mềm. Diệp Lãnh nghiêm túc bao nhiêu, nàng trả đủ bấy nhiêu. Nếu đánh , nháo vui, kết cục chỉ là da thịt bị thương. Nếu Diệp Lãnh dám động đến lôi đình, Kim Tử cho trật toàn bộ khớp cơ thể, từ tứ chi đến đầu ngón tay, khiến té ngã đất đến thể động đậy.

      Men theo người vẽ ra đường kết giới, giống như người ta thường làm ở trường tai nạn giao thông. “Ngươi nằm nghỉ chút, cũng phải đau lắm…” Kim Tử yên lòng dặn dò. “Người tu đạo nên nổi giận như vậy. Ta còn có việc, trước…”

      “Từ từ, nàng đừng chạy!” Diệp Lãnh kêu to, giãy dụa nhưng dậy nổi. “Lần trước lúc nàng vậy, liền bỏ ta lại hai ngày. Đừng chạy a, Kim Tử! Ít nhất cũng làm liền khớp cho ta …”

      Làm liền cho ngươi làm gì? Nàng chạy còn bóng dáng, nếu chữa lành, nhất định lại đến gây .

      tại, thời gian còn nhiều, sao có thể để ngươi phá ngang.

      Nàng quả nhiên căn giờ thực chuẩn, vừa vặn nhìn thấy chắt lần cuối.

      Dĩ nhiên, lúc này hồn lìa khỏi xác, mờ mịt sợ hãi. Chỉ là ngủ, có chuẩn cho hành trình phía trước. Sứ giả tới đón rùng mình, có chút lo lắng nhìn người mới tới thân phận đặc thù, là nhân từng là thần môi.

      *Thần môi: thần trong thần linh, môi trong người làm mai, môi giới, cụm từ này có lẽ hiểu là người thông tri của thần linh, cách gọi khác của uông di vậy.

      “Đừng hoảng, ta chỉ muốn lời từ biệt.” Kim Tử thản nhiên .

      Hoàng Lâm nhận ra nàng, trong nháy mắt hoá thành tiểu nương hơn mười tuổi, nhăn mặt khóc: “Cụ cố,…con sợ!”

      phải sợ.” Nàng ôn nhu . “Con sống đầy đủ kiếp này, mọi điều người phụ nữ cần làm, cần trải qua đều có đủ. Đây là đoạn đường tiếp theo cần mà thôi…Ta vẫn luôn trông chừng con, cần sợ hãi.”

      Chỉ có thể nhìn, thể giúp đỡ, là đau lòng như cắt da cắt thịt, nhưng vẫn cố ép mình để đứa chắt quý ra .

      “Cụ nội, phải như vậy.” Hoàng Lâm ngẩng đầu lên từ trong ngực nàng. “Sống đủ đời, cái gì cần biết con đều biết. Cụ cần vất vả, con có sợ…”

      Trong nháy mắt, nàng vừa chua xót vừa kiêu ngạo vì đứa chắt ngoan ngoãn này. “ , cẩn thận.”

      Sứ giả cầm tay Hoàng Lâm, nhìn thần môi tiền nhiệm nửa thành . “A di đà phật.”

      “Phiền ngài.” Nàng khom người, sứ giả cuống quýt đáp lễ.

      Vừa bước , còn quay đầu nhìn lại, Hoàng Lâm lưu luyến theo chân sứ giả biến mất trong hư .

      Đứng lát, nàng chậm rãi ngồi xuống bên giường. ràng biết, giường chỉ là nhục thể của chắt , ràng biết, chân thân của nó xa…Tay vẫn kìm được vỗ về cái trán nhăn nheo lạnh như băng, nước mắt, tự nhiên trào ra.

      Đứa này vẫn đeo đôi hoa tai khắc chữ của nàng. Vật này là nàng tặng cho nó, nhiều năm như vậy, vẫn giữ rời.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1 (3)
      Chi thứ nhất: Khởi đầu.

      3.
      Sinh con, ôm cháu, rồi ôm chắt, chỉ có A Lâm từng hỏi nàng, vì sao cụ nội lại mang tên này.

      Kim Tử sinh ở hộ nhà nông, nhưng lại mở nhà trọ kinh doanh.

      Phụ thân tự cho mình là người tài, chịu làm công việc đồng áng, nhưng việc buôn bán kém cỏi, chỉ dựa vào mẫu thân bôn ba bên ngoài, làm vài mẫu ruộng duy trì cuộc sống. Lúc đau bụng sắp sinh, mẫu thân còn bình tĩnh nấu xong cơm chiều cho phụ thân và chị ăn, mới ra sau nhà dọn ít rơm rạ, nhẫn nhịn tự mình sinh, dùng dao thái rau cắt cuống rốn.

      Trong phòng bếp có nước ấm, bà chỉ lau rửa qua loa cho đứa trẻ mới sinh, dùng vải bao bọc, cho bú xong liền buộc lưng, thừa dịp trời còn sáng trăng ra ruộng cấy mạ.

      Trẻ mới sinh hẳn là chưa có trí nhớ, nhưng biết vì sao, trong kí ức của Kim Tử, luôn có hình ảnh này. Mẫu thân khi đó, hạ thân còn chảy máu, mồ hôi đầy mặt, giống như sương khói mông lung.

      Đến khi về nhà, qua gốc cây đào, cành cây vướng vào tã lót, mẫu thân gỡ hồi lâu mới được. Bà nhìn trăng thở dài tiếng: “Vậy gọi là Kim Tử .”

      Cho đến khi nàng lớn, đọc sách tranh thực vật, mới biết cái cây hay nở hoa trắng xoá ở chân núi mà mọi người hay gọi là cây đào, thực ra chính là cây lựu dại, mọc hoang núi, trong đông y cũng gọi là Kim . Càng ngờ, loại hoa đơn giản yếu ớt như thế, cũng cùng chi với họ tường vi, lại là nhánh gần với hoa hồng. (TH: ta chém, chém, chém a~)

      Khó trách, vị sư phó của nàng khi vừa nghe nàng tên, liền thở dài liên tiếp.

      Nàng là con thứ ba, nàng trai và chị . Nhưng nàng phải là đứa cuối cùng. Sau nàng, còn có năm đứa em . Gia cảnh nghèo hèn lại còn đông con, như trứng chọi đá. Đến khi cả muốn lập gia đình, liền bị dồn đến mức hoạ vô đơn chí.

      Cha mẹ sức cùng lực kiệt, liền để hai đứa em sau nàng sang nhà người ta làm con dâu nuôi từ bé, nhận lấy chút tiền bồi thường ít ỏi, nhưng vẫn đủ sính lễ. Về phần Kim Tử, muốn cho người ta làm con dâu nuôi từ quá lớn, bán lao động quá …Kết quả, cha mẹ bán nàng cho uông di.

      , trong nhà dù khó đến đâu, người bình thường cũng muốn để con mình theo uông di giả thần giả quỷ, hàng xóm đối với hành động của cha mẹ nàng rất vừa lòng.

      Chỉ có nàng là hiểu, bán nàng vào nhà chứa là tốt lắm rồi, dù sao, thời kì đó, chuyện nối dõi tông đường mới là đại .

      Năm ấy, nàng mới mười hai tuổi, lo liệu hết thảy việc trong việc ngoài, còn giúp đỡ phụ thân gánh nước, lau nhà, thu dọn hàng quán. Nàng bị bán rồi chỉ có phụ thân là thiệt, vì về sau những việc đó đều phải tự mình làm.

      Lúc bán nàng , giao hẹn bao giờ được quay lại, nàng cũng liền theo vị sư phó kia rời khỏi thôn trang bần cùng đó, đến giờ cũng chưa về qua lần.

      Sư phó của nàng là giữa đường xuất gia. Bởi vì có khả năng sinh con, bị chồng bỏ, nhà mẹ đẻ đánh chửi, bà chịu nổi mới trốn , xin làm người hầu của uông di lang thang, học chút xiếc, về sau, lại theo sư công đấu trận vài năm, biết số pháp thuật nho .

      Sau khi sư công chết, bà nhận mình là đệ tử chân truyền, bắt đầu cuộc sống giả thần giả quỷ, phiêu bạt khắp nơi.

      Tuy rằng bà phải là uông di chính thống, nhưng tâm địa rất tốt, hiền lành. Tuy khi làm phép diễn xiếc là chính, thực học được bao nhiêu, nhưng chưa từng có tâm hại người, tín ngưỡng thành kính. Bà mua Kim Tử, nửa là vì muốn sau này có người chăm sóc lúc tuổi già, nửa là vì nghe cha mẹ nàng bán nàng vào nhà thổ, bèn nổi lòng thương hại.

      ngờ, bà chỉ là nhất thời nổi từ tâm, lại khai quật được viên ngọc sáng. đầy hai năm, đứa trẻ đó học hết mấy pháp thuật chân chính mà bà biết, thậm chí trở thành kê thân chính thống, rất có phong thái đại vu của vùng đất.

      *Kê thân: khi lên đồng, cần có người cho thần linh nhập vào, người có nhiệm vụ đó gọi là “kê thân”.

      Tuổi trẻ thường nhiệt tình, học thuật pháp khắp nơi, cũng gây ra ít chuyện. Chính trong khoảng thời gian này mà nàng kết thù oán với Diệp Lãnh.

      Nhưng sư phó luôn nhắc nhở nàng, cũng dạy nàng đọc tương lai. Cho dù, đó mới là bản lĩnh duy nhất sư phó lĩnh hội đầy đủ nhất từ người thầy trước.

      ra, lúc sư phó nhận nuôi dưỡng nàng, thay nàng nhìn qua chút vận số sau này, biết số nàng tránh khỏi bi thảm.

      Nhưng đồ đệ này hiếu thuận nghe lời, bà thực đành lòng, trước khi chết vẫn thay nàng sắp xếp chút.

      Ở phố đó, nhà đó, có nhà làm nghề thuốc Đông Y nhiều đời, con trai duy nhất chưa cưới vợ bị bệnh nặng, cả nhà là bó tay có biện pháp. Cái gì gọi là có bệnh vái tứ phương, y dược được, cầu đến thần linh. Hai thầy trò Kim Tử liền được mời đến giúp đỡ.

      Khi đó, Kim Tử mười chín tuổi, tiếng tăm trừ tà đuổi quỷ cũng khá vang dội. Nhưng việc đoán mệnh vẫn do sư phó phụ trách.

      Sư phụ hỏi bát tự con trai nhà nọ, cẩn thận tính toán, trầm ngâm trong chốc lát. “ được rồi. Tiên sinh, đừng trách ta ăn khó nghe, Diêm Vương canh ba chết, ai dám giữ lại đến canh năm? Tiền tạ lễ xin nhà ta nhận lại thôi, đừng là ta, ngay cả Kim Tử cũng cưỡng nổi.”

      Vừa nghe thế, cả nhà họ Hoàng liền ôm nhau khóc. “Sư nương, ngài cố nghĩ cách giùm. Nó là con trai duy nhất nhà ta, hương khói họ Hoàng thể đoạn tay ta được.”

      “Mệnh sao có thể ép buộc, duyên phận hết, nên buông tay .” Sư phó thành khẩn . “Nhưng, việc hương khói vẫn còn cách khác…Chỉ là, Kim Tử con nhà nghèo, thân phận lại thấp kém, hay là thôi vậy.”

      Đừng là Hoàng tiên sinh kinh hãi, Kim cũng ngây cả người. “Sư phó, ngài gì vậy? Chuyện này thể được!”

      “Ta cũng được!” Sư phó bất động thanh sắc. “Hoàng tiên sinh, mời về thôi.”

      Nhưng Hoàng tiên sinh trở về bao lâu, con trai độc nhất của bệnh quá nặng, thoi thóp chỉ còn chút hơi tàn, chính cũng là danh y, tự biết cứu được. Bèn bàn bạc với người trong nhà, mời bà mai tới, mang sính lễ đến hỏi Kim Tử.

      Tuy là “phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn”, nhưng phải gả cho người sắp chết, Kim Tử vẫn cam nguyện. Nếu lấy chồng, nàng có thể bảo hộ thân mình trong sạch, tốt xấu gì cũng làm được thần môi, gả rồi phải bị làm “bẩn” sao? Nàng khóc lóc lôi chân sư phó, ngừng cầu xin.

      *Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: lệnh cha mẹ, lời mai mối; cách về chuyện hôn nhân sắp đặt ngày xưa. Kiểu như “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”.

      “Đứa này, mệnh con định là phải sớm goá bụa.” Sư phó cũng khóc. “Lúc cuối đời còn phải chịu đại kiếp nạn, sống bằng chết. Nghĩ tới nghĩ lui, ta cũng nghĩ ra cách nào khác…Nhà họ là người tử tế, chừng còn có thể cho con sống an nhàn vài năm, hơn nữa nhà họ cũng bị tuyệt hậu. Vẹn cả đôi đường, có gì tốt?”

      “Con cho rằng cái nghề giả thần giả quỷ này có thể kiếm sống bao nhiêu lâu? Bây giờ, ta còn sống. Sau khi ta chết sao? Ai nguyện tin tưởng tiểu nương trẻ ranh như con? Đời của ta cũng còn dài, ba năm nữa là hết. Nếu con còn nghĩ tới mấy năm qua ta nuôi dạy con nên người, ngoan ngoãn sang đó cho ta, ai cũng vui vẻ, chẳng phải tốt sao?”

      Cứ như vậy, Kim Tử lấy thân phận của uông di vào cửa nhà họ Hoàng, cũng từng chịu ít điều tiếng. Có người , sư phó của Kim Tử tham tiền sính lễ, cũng có người , Kim Tử tham lam, muốn trèo cao mới bày ra trò này, chung quy đều là hai thầy trò nàng bày trò lừa đảo nhà người ta.

      Nhưng ràng, Hoàng thiếu gia vốn chỉ còn chút hơi tàn, lại sống thêm được năm, thậm chí còn kịp nhìn đứa con ra đời rồi mới mỉm cười mà .

      tới ba năm, sư phó chỉ vì trận ốm mà ly thế, y hệt như bà báo trước.

      Nhưng cho dù sư phó toan tính thế nào, hao hết tâm huyết, vẫn tránh cho nàng kiếp nạn lúc tuổi già.

      Tận mắt nhìn từng đứa con, đứa cháu của mình qua đời, tại, ngay cả đứa chắt cuối cùng cũng luôn rồi…Quả nhiên, sống bằng chết!

      Nước mắt của nàng thi nhau rơi xuống, đọng lại gương mặt già nua của chắt , giống như nó cũng vì nỗi đơn của nàng mà khóc thương.

      Nàng canh giữ ở đó cho đến khi ngoài cửa sổ xuất vài tia sáng nhàn nhạt, có tiếng người ngoài hành lang, họ phát Hoàng Lâm chết, nàng mới lặng lẽ rời .

      Môn thần (thần giữ cửa) vốn muốn ngăn nàng lại chợt rùng mình, lúng túng biết làm sao.

      Ta vốn là uông di, là thần môi, là bình chứa hồn trong sạch của thần linh. Kim Tử nhớ lại. Cho dù thành hôn cũng làm mất chất “sạch” này, mãi đến năm nàng sáu mươi tuổi mới xin thượng thần cho thôi chức.

      tại, tại…lại thành nhân, còn có vị môn thần chần chờ biết có nên bắt hay .

      Nàng cúi đầu thở dài, môn thần theo bản năng còn vái chào cái. Kim Tử chuyển bước rời , môn thân muốn mở miệng vài câu, chung quy vẫn dám, chỉ khẽ thở dài hơi.

      Để cho nàng thôi, như vậy còn chưa đủ thảm sao? Nhiều năm như vậy vẫn hoài vọng quá khứ xa xôi, cái gì cũng có…cũng dám có.

      Để nàng thôi, nhân thế còn được bao nhiêu vu? Để nàng thôi…

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1 (4)
      Chi thứ nhất: Khởi đầu.

      4.
      Rời khỏi viện dưỡng lão, đứng dưới tàng cây lộng gió, Kim Tử nhìn bầu trời quang đãng xanh biếc như ngọc. Nhìn mặt trời cao dần hạ xuống, vầng trăng cong như lưỡi câu dần lên từ chân trời phía đông. Chính thức kết thúc ngày.

      Lúc này, nàng mới cảm thấy gió lạnh quất vào mặt, lôi thần trí của nàng quay lại. Thanh của khu rừng cũng vang lên bên tai, mà vang dội nhất, chính là tiếng mắng chửi của Diệp Lãnh.

      Nàng chợt cười khanh khách. Làm bạn lâu như vậy, tính xấu của sửa mãi xong. Ô ngôn uế ngữ, chửi người lại rất sáng tạo.

      Nàng nhún người nhảy khỏi cành cây, chạy quá nửa khu rừng, mới dừng lại bên cạnh Diệp Lãnh nằm đất.

      “Ngươi là đồ @$#%^&$%^&#$***!” lưu loát chửi, cần lấy hơi. Sau khi sử dụng hết vốn từ nhân gian phong phú tích cóp gần bốn trăm năm qua rồi, ngờ lại tiếp tục bật ra tràng tiếng địa phủ.

      Thú vị thú vị, nhưng có chút ầm ĩ. “Đây là thái độ cầu xin người ta sao?” Nàng thản nhiên hỏi.

      “Kiền bà chết tiệt! Mau nối khớp cho ta, đợi lúc lão tử cử động được, nhất định đè ngươi ra trước O sau X, trước X sau O, lại O lại X… Á á á!” còn chưa mắng xong, liền phát ra tiếng kêu thê lương (TH: toát cả mồ hôi với màn chửi này…)

      Kim Tử mặt đổi sắc dẫm nát khớp cổ tay , cũng phải đau đớn bình thường đâu. “Cầu xin người khác mà thái độ vậy là sao? Hả?” Nàng lại hỏi lần nữa.

      “Bà già chết tiệt! Đồ cuồng OX đê tiện ~ ta chờ xem ngươi giường còn dám thả rắm…Aaa…!!!” càng gào thét thê thảm.

      Kim Tử đột ngột dẫm mạnh xuống, làm cho cổ tay trật khớp của như muốn đứt lìa. đau đến đổ mồ hôi lạnh, lớn tiếng xin tha: “Là ta sai, ta sai rồi! Bà tổ của ta ơi…”

      cần la hét như thế.” Kim Tử chậm rãi lắc đầu, hiền lành nhắc nhở . “Lễ phép đâu?”

      “Lễ phép? A…Tay của ta…Con mẹ nó…Mời…Cám ơn…Thực xin lỗi! Mau nhấc cái chân thối của ngươi lên, giúp ta nối xương được ?!” Nước mắt Diệp Lãnh đầy mặt, toàn thân run rẩy ngừng.

      Có nên tha hay ? Kim Tử do dự. Ma vốn khó dạy, cũng mấy khi dạy được. Căn cứ vào kinh nghiệm dạy dỗ con cháu nhiều năm của nàng, ép buộc quá đôi khi phản tác dụng. Chỉ cần có tiến bộ, chầm chậm giáo huấn là được.

      Nàng bèn nâng chân, cẩn thận nối lại các khớp xương cho Diệp Lãnh, thuận tay truyền cho chút khí, đau đớn của giảm bớt nhiều.

      Khó khăn co duỗi tứ chi, nằm ngày hai đêm, thắt lưng của mỏi như sắp gãy ra đến nơi. rất muốn nhân cơ hội đánh lén…Nhưng kinh nghiệm chiến bại nhiều năm nhắc nhở , nếu quang minh chính đại tấn công, nhiều lắm chỉ là trật khớp mà thôi. Nếu đánh lén… nhớ tới lần trước bị nàng lột trần phong bế ngồi dưới thác nước “tĩnh tâm” tháng, liền rùng mình cái. Khủng bố a!

      “Ta trước.” đợi kịp miên man nghĩ thêm cái gì, Kim Tử thản nhiên quay người .

      “Ấy, từ từ!” quyết định rồi. Vũ lực được, ít nhất cũng phải tìm lại chút uy phong giường. “Toàn thân ta đều đau nhức, nàng ít nhất cũng dìu ta chứ…” lẩm bẩm trong miệng, tay heo ôm lấy Kim Tử, bắt đầu an phận.

      Kim Tử nhìn cái. “ muốn ta đưa ngươi về?”

      “Đương nhiên, nàng cũng phải phụ trách chút chứ. Đánh ta thành như vậy…” Diệp Lãnh làm bộ hợp tình hợp lí .

      Kim Tử lo lắng lát. “Được rồi, nếu ngươi muốn như vậy…” Từ cánh tay nàng lại xuất vô số rễ cây, quấn chặt lấy Diệp Lãnh, nâng lên cao, bắt đầu quăng quật trong trung.

      Lần trước, có mấy đứa đến chỗ dạy làm gốm của nàng, có chuyện phiếm cái gì mà lực ly tâm với lại đường parabol. Nghe có vẻ rất thú vị, nàng chưa có cơ hội thử. tại, có vẻ chính là thời cơ của nàng rồi.

      Ném qua ném lại ước lượng lực đạo, Kim Tử khẽ kêu tiếng, dồn sức, ném Diệp Lãnh về phía trước, quay cuồng trong trung kêu thảm thiết, dần dần chỉ còn là chấm rồi biến mất.

      Theo lí thuyết, hẳn là còn về nhà nhanh hơn nàng nữa kìa. Có sai khác chẳng qua là vài huyện mà thôi.

      Nàng cũng định chạy theo, chợt góc váy bị níu lại.

      Cúi đầu nhìn, là đoá hoa trắng xinh xinh, dính sương đêm đêm, lại sáng ngà ngà. Chính là hoa bản mạng của nàng, hoa lựu dại, kim .

      Ngồi xuống gỡ chỗ vướng, sương cánh hoa hệt như giọt lệ xuống.

      Hoa rung động rơi lệ sao?

      Nhưng ai rung động, ai rơi lệ? Ánh trăng lặng im, hoa cũng thành lời. Nàng đứng lặng trong rừng, cũng giống như cây lựu hoang dại thấm đẫm sương đêm.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2 (1)
      Chi thứ hai: Nhập ma.

      1.
      Kim Tử chậm rãi ngồi dậy, trong căn phòng tối đen vang lên thanh sàn sạt.

      Ngồi bên mép giường, mái tóc dài của nàng bỗng nhiên bị kéo đau, nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Lãnh mệt gần chết còn cố sức giữ tóc nàng.

      “Sao vậy?”

      Ông trời, nàng đẹp, phải kiểu đẹp của con người, mà là nét đẹp đầy khí của ma giới. Diệp Lãnh trong tình trạng kiệt sức mà trái tim vẫn đập thình thịch khát vọng, tiếc là dùng hết khí lực.

      Kim Tử đưa lưng về phía , tóc dài tán loạn vai, loáng thoáng có thể thấy được cái lưng thon thả tuyết trắng…còn có rất nhiều dấu cắt mảnh dài chạy dọc da thịt, cành tươi lá thắm bung ra từ người nàng, những bông hoa đỏ tươi to bằng miệng cái bát cuồng loạn bay trong trung, toả ra hương thơm đầy mê hoặc mà lại là độc dược có thể hại chết người, bào mòn kim loại.

      Cành cây lại va chạm, đánh vỡ những bông hoa, dây leo chằng chịt, hương thơm nồng đậm đầy mùi máu ngòn ngọt, vô cùng nghiệt mà lạnh lùng. Cơ thể nàng khiến cho mỗi lần chạm vào đều phát cuồng.

      “Nàng, nàng đâu?” Diệp Lãnh thở gấp. “Ta chỉ là nghỉ lấy hơi thôi!”

      Kim Tử ra muốn với , “tinh tẫn nhân vong” ( cách khác là cố quá là quá cố đấy Diệp ca ca) là chuyện có đó, nhưng lại nghĩ, từng cậy mạnh đến “tinh tẫn mà kế chi dĩ huyết” (có lẽ là cố đến…hộc máu chăng? =_:), bèn quyết định nên kích thích tên ma đầu kiêu ngạo này.

      “Ta mệt rồi.” Nàng thản nhiên . “Muốn ngủ, nhưng quen ngủ chung với người khác.”

      có sẵn bậc thang mà bước xuống, Diệp Lãnh giống như sắp chết bất đắc kì tử lập tức buông tay, tiếng ngáy cũng nổi lên bốn phía.

      Tuy rằng hung hãn khó bảo, nhưng tâm tư lại đơn giản ngờ. Nghe đám trẻ hay mắng nhau là sâu bọ, cỏ dại, ý tứ mỉa đối phương là sinh vật đơn bào có đầu óc. Nay dùng để hình dung về Diệp Lãnh lại thể hợp hơn.

      Nàng về phòng ngủ của mình, tuỳ tay lấy bộ quần áo, liền vào phòng tắm. đến đâu, huyết hoa quỷ dị lại máu tí tách đến đó, giọt máu rơi xuống đất, phát ra ánh sáng đỏ tươi rồi lâu sau liền tiêu tán như chưa từng tồn tại.

      Mở vòi hoa sen, nàng đứng im nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu đón dòng nước. Nếu hỏi thời đại thay đổi có thứ gì làm nàng thích nhất, có lẽ chính là cái gọi là vòi hoa sen này đây.

      Khí nóng mông lung, cành cây mọc ra từ người nàng mới chậm rãi thu trở về, ở làn da cũng chỉ còn vết sẹo mờ mờ nhìn , cho dù cố vuốt ve, cũng có mấy cảm giác.

      Áp bức thao túng hoạ chủng nhiều năm như vậy, nàng sớm thành thạo, chỉ những lúc tình cảm mãnh liệt lại thể khống chế. Lúc nãy ngủ cùng Diệp Lãnh, chỉ thiếu chút nữa là treo cổ bạn tình.

      Ma đầu kia chẳng những sợ, còn đòi hỏi nhiều lần, giống như bị nghiện vậy. Nàng liền dùng thái độ “sao cũng được” đáp ứng . thấy ghét, cũng thấy phiền, dù sao trinh tiết hay trinh tiết với nàng còn quan trọng nữa.

      Nhưng nàng vẫn là người phụ nữ sinh cuối thời Thanh, vẫn giữ lại chút quy phạm đạo đức. Cho dù chỉ là “đấu trận”, khó nghe là “sống chung”, nàng cũng nghĩ đến chuyện lăng nhăng với người khác.

      người đàn ông đủ phiền.

      Chờ nàng tắm xong, người lại trắng nõn bóng loáng. mặt đất vẫn còn lưu lại vài cánh hoa chưa kịp tiêu biến. Nàng mặc quần áo ngủ, nằm nghiêng giường, cầm quyển ba trăm bài thơ Đường đọc chăm chú.

      Đây là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong ngày.

      Cũng là thói quen từ khi còn trẻ.

      Nàng tuy được giáo dục bài bản, nhưng sư phó dạy nàng đọc kinh, đọc sách. Khi gả vào nhà họ Hoàng, cũng biết mấy ngàn chữ.

      Sau khi trượng phu qua đời, mẹ chồng đau thương quá độ, ốm dậy nổi. Vừa mới sinh con, còn trong tháng mà nàng phải vừa chăm con, vừa hầu mẹ chồng. Còn phải giúp cha chồng làm thuốc, tiếp đón khách nhân. Phải học thuộc những đơn thuốc đơn giản, làm sổ sách, viết thông cáo…

      Cũng khôn ngoan hơn từ đó.

      Chờ đứa con học, nàng vừa phải trông coi cửa hiệu, vừa dạy con đọc sách, vừa học vừa dạy, cũng đọc thuộc được Bách gia tính (trăm họ Trung Quốc, có lẽ để trẻ con nhận mặt chữ) và bao nhiêu quyển sách. Dạy con, rồi dạy cháu, rồi đến chắt.. Nàng đọc Bách gia tính biết bao nhiêu lần, còn cả tứ thư ngũ kinh…cho dù kiến thức đến mức hỏi đâu biết đấy, nhưng cũng đủ dạy dỗ ba thế hệ con cháu.

      Đứa con ngồi dưới đèn học bài, nàng tiện tay cầm quyển Đường thi của nó lên xem, chợt kinh ngạc phát , từ ngữ hoá ra cũng có thể đẹp như vậy.

      Tuy rằng phải mọi câu đều đọc hiểu, nhưng vẫn duy trì thói quen, trước lúc ngủ nhất định phải đọc vài bài. Tựa hồ phải như vậy tâm mới bình an, mới ngủ ngon, so với niệm kinh phật còn hiệu quả hơn.

      Nàng đọc “Giang tĩnh triều sơ lạc. Lâm hôn chướng bất khai…” (trích thơ “Đề đại Dữu lĩnh Bắc dịch” – Tống Chi Vân), lòng thầm tưởng tượng ra khung cảnh bao la hùng vĩ, loạt tiếng đập cửa dồn dập chợt phá vỡ yên tĩnh của nàng.

      Kì quái, trễ thế này…Nàng nhìn cái đồng hồ báo thức, hơn hai giờ sáng. Ai còn đến tìm? Nàng vừa buông sách, cách vách liền truyền đến tiếng mắng chửi giận dữ cùng tiếng mở cửa thô bạo. Nàng hơi nhíu mày, ra ngoài, kéo tay Diệp Lãnh mới mặc qua loa cái quần dài, hầm hầm ra cửa.

      “Đừng cản ta! Dám quấy nhiễu giấc ngủ của lão tử…” tức giận đến nhảy dựng, Diệp Lãnh lúc mới rời giường rất xấu tính, huống chi vừa mới ngủ.

      “Cho dù là thiên đế đến gõ cửa, lão tử cũng phải ăn thịt …”

      Ánh mắt Kim Tử chợt hà khắc, hơi hơi hất cằm: “Về ngủ .”

      Ba chữ vừa ra khỏi miệng, cùng với ánh mắt như vậy, khiến cho Diệp Lãnh lạnh sống lưng. Kim Tử nhiều năm làm mẹ, ít khi đánh trẻ con, nhưng đứa nào cũng phục tùng, bởi vì nàng có vẻ giận tự uy. Nàng kiên trì giảng đạo lý, hiểu tốt, nếu cứng cổ nghe, dùng gia pháp, đám con cháu khi được lĩnh hội bao giờ dám tái phạm.

      Nàng dùng phương pháp đó để dạy ma nhân thể dạy là Diệp Lãnh, là tuỳ theo từng tình huống mà làm, ngờ lại hợp đến thể hợp hơn. Bất tri bất giác, cần động đao binh, chỉ cần ánh mắt ép cho Diệp Lãnh dám lên tiếng cãi.

      Nhưng, nàng chỉ biết dùng vũ lực, nếu là cụ cố của họ Hoàng, là đại vu vùng đất lớn.

      “Ta mở cửa là được rồi, việc mà thôi, ngươi nổi giận làm gì?” Thanh nàng chợt nhu hoà, cầm tay Diệp Lãnh càng chặt.

      “Đây là chuyện nữ nhân mà thôi, ngươi ngủ .”

      Diệp Lãnh chợt cảm thấy, cũng mất mặt lắm. “Nửa đêm quấy rầy người khác, để cho ai nghỉ ngơi, là…” Rồi như cơn gió lao về phòng đóng cửa lại.

      Quả nhiên là sinh vật đơn bào. Vừa mở cửa trước, Kim Tử vừa nghĩ. Triết lí cây gậy và củ cà rốt áp dụng người quả thực trăm lần được cả trăm.

      *Cây gậy và củ cà rốt: nguyên tắc ngoại giao trong quan hệ quốc tế, cây gậy tượng trưng cho trừng phạt, củ cà rốt tượng trưng cho phần thưởng, đại ý ngoại giao phải ôn hoà, nhưng luôn cần có cây gậy to để làm áp lực về trừng phạt.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2 (2)
      Chi thứ hai: Nhập ma.

      2.
      Ngoài cửa, người phụ nữ trung niên che mặt khóc tức tưởi: “A …”

      ngoài năm mươi rồi đó. Kim Tử thương hại, vội lôi tay bà vào nhà.

      “Duẫn Võ lại đánh bác sao?” Nàng giọng hỏi, đỡ người phụ nữ ngồi xuống. “Nên bệnh viện kiểm tra .” Kim Tử hàm súc đề nghị.

      Người kia lại liều mạng lắc đầu: “Nó…Nó lúc bình thường rất tốt… rất tốt, nhưng cha nó, ông ấy đòi bỏ , nó, nó mới…”

      Kim Tử thở dài, rót chén trà đưa cho bà: “Cứ bình tĩnh , cháu nghe.”

      Người này lấy chồng họ Vương, mọi người hay gọi là bà Vương. Gia đình bình thường, trong nhà chỉ có đứa con trai độc nhất. Tuy rằng, đứa kia lớn lên suy nghĩ bại hoại, hay nhìn lén Kim Tử, nhưng bà Vương lại là người vui tính và có tâm cơ. Nếu muốn có khuyết điểm gì, chính là con quá mức.

      Nhưng trong nhà hiếm muộn như thế, cưng chiều chút, bà thấy cũng có vấn đề gì. Nhà người khác còn chiều đến đâu, đứa trẻ vẫn ngoan ngoãn khoẻ mạnh lớn lên.

      Vương Duẫn Võ kia, lớn lên cũng cao ráo, thi đại học cũng đỗ. Nhưng chỉ học được học kì theo được vì lực học đuối.

      Lúc về nhà lại rơi vào trạng thái cực đoan, oán trời oán đất, oán cha quan tâm, trách mẹ ở nhà bảo bọc quá mức, ghét bỏ bạn học lúc nào cũng xem thường , còn có mấy kẻ đê tiện (ý là các xung quanh) chỉ biết đùa giỡn, lừa gạt tình cảm của .

      Bà Vương vừa đến đó lại càng khóc dữ, ngừng tự trách mình. Như là bà tự trách chưa đủ, ngay cả chồng bà cũng đổ mọi trách nhiệm lên đầu bà. Sau đó hai người cãi nhau, Vương tiên sinh tức giận bỏ .

      Bà Vương còn chưa kịp khóc, Duẫn Võ liền phát cuồng. lao vào đánh nhau với cha, bà Vương bị kẹt ở giữa, chịu liên luỵ bị đánh vài cái. Tuy rằng trước kia thỉnh thoảng cũng bị con đánh, nhưng lần này quá ồn ào, người dân báo cảnh sát, Vương tiên sinh giận dữ ra toà kiện, tại cha con hai người ở cục cảnh sát làm ầm ĩ.

      biết làm sao bây giờ, hàng xóm ai lo việc người nấy, cũng dám can thiệp, nhớ đến Kim , bà liền khóc khóc mếu mếu chạy đến đây.

      “Làm gì có cha con nào kết thù với nhau lớn như vậy.” Kim Tử thản nhiên . “Chờ cháu chút, cháu thay quần áo với bác ra cục cảnh sát.” Nàng đưa khăn tay cho bà Vương lau mặt, rồi xoay người về phòng thay quần áo, sau đó đỡ người khóc đến kiệt sức tìm đến cục cảnh sát.

      Bị tạm giam đến trời sáng mới được thả, Vương tiên sinh vẫn kiên trì nhất định phải , bà Vương còn khóc đến sống dở chết dở. Kim Tử chỉ lạnh nhạt : “Giữ được người giữ được lòng, gặp khó khăn liền quay người chạy mất.”

      Biểu tình mặt Vương tiên sinh nhất thời khống chế được, muốn phát tác tính tình, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kim Tử, bỗng cảm thấy rét run, ngượng ngùng ôm va ly rời .

      Duẫn Võ vẫn còn nóng nảy, Kim Tử dùng ngón trỏ dí lên mi tâm cái, lạnh lùng : “Đừng có quá đáng.” Toàn thân run lên, đột nhiên an tĩnh lại, lui về phía sau.

      Bà Vương ôm lấy , cho dù là nghịch tử động tay động chân với mẹ, nhưng vẫn là khúc ruột của bà.

      Cũng bởi vì bộ dạng bà như vậy, cho nên Kim Tử mới do dự, kéo dài đến bây giờ. Tuy chân tướng việc cũng phải quá khó giải quyết.

      Nàng thu xếp cho mẹ con nhà họ xong xuôi, mang bụng đầy tâm về nhà. Diệp Lãnh tỉnh từ lâu, chỉ mặc độc cái quần dài, vừa ôm bụng, vừa chần quả trứng, nhìn thấy nàng nhíu mày : “Về rồi sao? Chỉ có trứng gà luộc thôi.”

      “Ừ.” Nàng mở tủ lạnh lấy sữa tươi.

      “Khóc quan tài nhà người khác làm cái gì?” Diệp Lãnh cười nhạt. “Tiểu tử kia đời rồi! bằng cho thân xác cái chết thống khoái!”

      nỡ.” Nàng rót chén sữa, cũng uống, chỉ để trước mặt trầm tư. hồi, nàng ngẩng đầu gọi: “Diệp Lãnh, trước giờ chưa hỏi ngươi, ngươi có phụng dưỡng tử tế mẹ của Lý A Đại đó?”

      Diệp Lãnh ném phần trứng lên bàn, hung tợn trả lời: “Nàng, nàng còn dám hỏi! Nàng buộc ta lập lời thề, hại ta phải nuôi dưỡng bà già kia mười năm, còn phải gọi bà ta là mẹ! Gọi là mẹ đó! Lão tử hùng hảo hán, chưa bao giờ mệt như vậy…”

      ra có thể.” Nàng lại càng chìm vào thế giới của riêng mình.

      Diệp Lãnh rốt cục cũng hiểu được nàng muốn làm cái gì, khỏi trố mắt, quên cả tức giận: “Kim Tử, nàng dộng đầu vào đâu vậy? Lúc trước ta chiếm thân Lý A Đại, ăn luôn linh hồn , có thể kết hợp với xác tốt như vậy, là vì bản thể của ta là ma.”

      “Ngươi thay thế hồn của Lý A Đại, cho nên tại mới còn sống, còn dùng thân phận của .” Kim Tử cam lòng trả lời.

      “…Nàng còn ?” Diệp Lãnh càng bất mãn. “Nhưng ăn linh hồn tên ngu ngốc kia là mị, mị a! Nàng biết mị là gì, đúng ? phải ma, cũng phải hồn người. Đó là…”

      “Ta biết.” Kim Tử bất đắc dĩ ngắt lời . “Ta đương nhiên biết.”

      Mị chính là thể do khí biến thành, có nhận thức, phiêu phiêu đãng đãng, dựa vào hấp thu sinh khí nhân gian mà tồn tại. phải mà, hay đúng ra, đừng là xếp vào hàng ngũ ma, ngay cả tinh linh cũng liên quan, là loại ở giữa, vừa là sinh vật sống, vừa có thần thức.

      Đương nhiên, cũng có mị tiến hoá thành , nhưng có thể chuyển hoá như thế, hoặc là tồn tại quá lâu, hấp thu quá nhiều linh khí mà có được chút ý thức, sau đó tu luyện, mới miễn cưỡng hoá .

      Hoặc là…giống Diệp Lãnh, ăn sống hoàn toàn linh hồn con người, nhưng so sánh với Diệp Lãnh giống như trời dưới đất. Diệp Lãnh tuy có bị nàng giam cầm, nhưng lại dung nhập hoàn hảo trong thân xác con người, thậm chí có thể tu đạo. Nhưng mị hình thành dù có hơn mười năm, linh trí vẫn thấp, việc duy nhất nhớ là bản năng muốn ăn mà thôi. Bây giờ còn có thể , hành động, là mô phỏng lại theo tiềm thức của thân xác, tựa như con vẹt học .

      Cũng bởi vậy, mà nàng do dự. Nếu muốn bắt mị khó, khó chính là cái thân xác hồn kia thành người sống đời thực vật, bà Vương sợ rằng chịu nổi. Nhưng, đe doạ mị chỉ như nước đổ lá khoai, nó đủ linh trí để hiểu biết nhiều như vậy.

      “Như ta thấy, bị như vậy, cũng là xứng đáng. Dù sao phải loại hay ho gì.” Diệp Lãnh hừ lạnh tiếng. “Nếu phải tự bản thân nảy sinh ma tâm, phát thần kinh lên, trong đầu chỉ toàn những đen tối oán hận khiến cho khí bị hấp dẫn, ai mà muốn ăn hồn chứ, hơn nữa, cũng có cách ăn. quen biết, nàng quản nhiều thế làm gì? Nhớ lúc trước nàng đối xử với ta ngoan tuyệt như vậy, giờ lại dung túng cho hỗn đản kia được yên thân nhiều năm…”

      “Ta cũng hối hận năm đó diệt cỏ tận gốc.” Kim Tử than tiếng.

      “…Ngươi cho ràng, Kim Tử!” Diệp Lãnh vung tay hất cái chén bàn xuống đất, sữa văng tung toé. “Có ý gì? Ta có chỗ nào ngươi vừa lòng? ràng hôm qua vừa…”

      Kim Tử để ý liều mạng thổi phồng thành tích giường, chỉ cụp mắt xuống, từ cánh tay bung ra vô số cánh hoa. “Dám ném vỡ chén, đây là tội rất nặng đó.” Dây leo bện lại thành cái roi vung lên trung. “ biết tội chưa?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :