1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đô thị - Hào môn hôn nhân] Anh đừng yêu em - Nguyệt Hạ Hồn Tiêu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 17:
      Tự giày vò chính mình, ngoài trừ trốn tránh còn cách nào khác?

      “Chị Mạt, hôm nay chị lái xe ư?" Hướng Vãn vội vã ra, liền nhìn thấy Giản Mạt ngây người đứng bên đường, nên liền tới hỏi.

      Giản Mạt bỗng nhiên giật mình, nhanh chóng từ trong suy nghĩ hổn loạn bừng tỉnh lại. ngoảnh mặt lại nhìn, mới phát mình đứng cả buổi. do dự lúc mơ hồ đáp lại:

      “Sao cơ...”

      Hướng Vãn bước tới gần, vẻ mặt lo lắng mở miệng hỏi: “Chị Mạt, chị sao chứ?”

      Giản Mạt cong khóe môi lên, lắc đầu: “Chị sao, chỉ là nghĩ đến số chuyện nên hơi thất thần thôi. ” xong, liền xoay người lại, vào văn phòng. dự định làm xong công việc thang máy xuống bãi đậu xe để lái xe về nhà.

      Hướng Vãn vừa vừa nhìn bóng lưng của Giản Mạt. nhíu mày nghi hoặc rồi rơi vào trầm tư, trong lúc suy nghĩ vô ý bĩu môi lên.

      Lúc mới vào công ty thực tập, người hướng dẫn ai khác chính là Giản Mạt, theo Giản Mạt được khoản thời gian, cũng nghe qua khá nhiều chuyện về chị Mạt. Mà cũng bất ngờ, lại học chung trường với chị Mạt.

      Người khác biết, nhưng khi học ở trong trường có nghe người ta qua về chị Mạt và Sở Tử Tiêu. Chuyện của hai người bọn họ truyền khắp trong trường, có thể là cực kì nổi tiếng, cho tới khi cả hai tốt nghiệp tin đồn cũng lắng xuống, nhưng cũng có vài người thường lấy chuyện này ra mà thảo luận.

      nhớ khi Đinh Đương đến hai chữ thất tình, biết vì sao, cảm giác đầu tiên của là vẻ khác thường hôm nay của Giản Mạt có khả năng là liên quan đến Sở Tử Tiêu.

      "Công việc hôm nay rất là bận đó chị Mạt!" Hướng Vãn đột nhiên cảm thán câu, sau đó vào phòng làm việc.

      Giản Mạt lái xe trở về Lam Trạch viên, vừa về tới biệt thự ngay cả cơm cũng có ăn qua nhanh chóng lên lầu, lúc bước vào phòng ngã người giường, cũng biết ngủ thiếp từ lúc nào.

      nằm mơ, thấy công trình xây dựng của ba còn chưa gặp chuyện may kia, mà hai của cũng có suốt ngày đánh bài bạc. Khi ấy người nhà sống với nhau rất hạnh phúc vui vẻ, mặc dù cuộc sống quá giàu có nhưng trôi qua rất yên bình...

      Tiếp đến mơ thấy lần đầu gặp Sở Tử Tiêu, lúc đó bị bạn bạn tốt là Lý Tiểu Nguyệt kéo tới lớp học của ấy, biết từ lúc nào cái nhìn đầu tiên ấy vào ngày hôm ấy làm nhớ mãi quên. Chuyện kế tiếp cứ theo thời gian mà kéo tới, hẹn hò với nhau, cùng nhau trao cho lời hẹn bên nhau trọn đời...

      Cơn gió từ bên ngoài thổi vào cửa sổ, thời tiết bây giờ vào cuối tháng mùa hè, nên vào buổi tối ở thành phố Lạc Thành có chút lạnh lẽo.

      Từng trận gió thổi vào, lướt qua gò mà của Giản Mạt, làm trong lúc ngủ mê man có cảm giác lành lạnh toàn thân, cảm giác này cũng giống như tâm trạng của bây giờ vậy, lạnh như khối băng thể tan chảy.

      Lúc thức dậy là việc của ngày hôm sau, nhìn đồng hồ chỉ mới năm giờ, thời gian còn quá sớm, còn chưa đến giờ phải làm.

      Giấc mơ vào ngày hôm qua mơ thấy cũng còn nhớ lắm, nhưng mà cảm xúc bi thương vẫn lắng đọng lại trong lòng, dù có cố gắng thế nào cũng thể xua tan được.

      Ngồi ngẩn người lát, sau khi lấy lại bình tĩnh đứng dậy tính vào phòng tắm để rửa mặt, lúc bước chân chậm rãi mặt đất, cảm giác hai mắt có chút mơ hồ, đầu óc cứ thấy đau rát.

      Giản Mạt nhắm hai mắt lại, hít hơi sâu vào, nhưng tình trạng của càng ngày càng ổn, cả người mệt mỏi đến còn hơi sức để đứng vững. Cố gắng chống tay lên tường, run rẩy cất bước về phía phòng tắm.

      Sau khi tắm rửa xong, trông có tinh thần hơn rất nhiều, nhưng cả người vẫn có sức lực như cũ.

      Cách thời gian làm còn rất sớm nên Giảm Mạt muốn ở nhà nghỉ ngơi lát. ngồi ghế sopha mềm, gương mặt xinh đẹp hơi hướng về phía cửa sổ sát đất trong phòng, đôi mắt vô hồn nhìn về hướng nào đó, tựa như muốn xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt để ra cảnh sắc bên ngoài. Giản Mạt cũng biết ngồi ở đó bao lâu, đến khi đôi mắt hơi trướng đau mới thu hồi tầm nhìn lại.

      Nhìn điện thoại bàn, cánh tay vươn ra, do dự giây lát mới cầm lên. Tìm số của bạn thân Lý Tiểu Nguyệt, soạn tin nhắn gửi .

      "Tiểu Nguyệt, ấy sắp trở về nước rồi..."

      có nhiều chữ để gửi , chỉ đơn giản viết ra câu ngắn gọn... nhưng từng chữ trong câu gửi ấy đều chứa chấp lấy sợ hãi lo lắng tuyệt vọng của , nhiều nhất chính là bi thương tra tấn mỗi ngày.

      Sau khi gửi tin nhắn này , Giản Mạt vẫn như cũ ôm lấy đầu gối của mình, lần nữa như người vô hồn nhìn ra ngoài hướng cửa sổ.

      nhìn gì cũng nữa, có thể là nhìn ngày mới bắt đầu, cũng có thể là nhìn ngày mới dần dần kết thúc.

      Cứ tưởng chỉ cần cố gắng là có thể quên , cần phải chịu đau đớn tra tấn nữa. Nhưng sai rồi, là luôn tự mình dối lòng, cũng tự lừa chính mình.

      Đúng lúc này Lý Tiểu Nguyệt gọi điện thoại tới, Giản Mạt giật mình, quay người lại nhìn, vô y nhìn thấy đồng hồ, thế mà sắp tới buổi trưa rồi. thở dài dựa vào ghế, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.

      Gần đây vì muốn thể khả năng làm việc tốt của mình mà nhận rất nhiều công việc thiết kế, từng việc gần như chiếm hết hơn phân nữa thời gian của , ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cũng có.

      "Nè con kia, tin nhắn kia của cậu là như thế nào hả? Có ý gì đây?" Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm ổn của Lý Tiểu Nguyệt, trong giọng điệu của chứa tìm tòi nghiên cứu, chỉ cần vừa mới nghe, Giản Mạt biết bạn này lại nổi lên bệnh nghề nghiệp nhiều chuyện rồi.

      Giản Mạt đứng dậy, tới gần cửa cửa sổ, nâng tầm mắt nhìn những tòa nhà cao ốc phồn hoa ở bên ngoài, ngắm nhìn từng cơn mưa tí tách đagn rơi bên ngoài. Trận mưa này như tấm lưới rộng bao phủ lấy thành phố đô thị này, khiến cả thành phố như chìm vào lớp sương mù dày dặt.

      Lúc này mới mở miệng, mơ hồ câu: " ấy sắp trở về nước rồi." Vẫn là câu cũ ấy.

      "Sao lại như thế? ta muốn trở về để làm gì chứ!" Lý Tiểu Nguyệt nghi hoặc tiếp: "Tin tức của ta trong mấy năm nay bọn mình đâu có ai điều tra được, sao bây giờ lại..."

      người như Sở Tử Tiêu có thể ngôi sao sáng giữa đám người đông đúc. người như thế phải ai cũng có thể thân cận được chứ chi là có thể điều tra được hành tung của ta.

      ta nước ngoài cũng hơn hai năm rồi, danh tiếng của ta sớm trở thành huyền thoại từ rất lâu, thế mà bây giờ ta lại muốn trở về nước, đây có thể tin tức chấn động cả thành phố này đấy!

      Cả người Giản Mạt cũng được tự nhiên, cũng hy vọng tin tức này chỉ là giả, nhưng mà Cố Bắc Thần có lý do gì để gạt , huống hồ Tử Tiêu là cháu trai của Cố Bắc Thần, nếu như ấy muốn trở về nước, đương nhiên thông báo tiếng với cậu của mình, phải sao? Nên việc này thể là giả được.

      Cảm nhận được im lặng của Giản Mạt, Lý Tiểu Nguyệt hơi lo lắng, nhíu mày biết phải gì. biết hoàn cảnh của bạn thân rất khổ sở, dù muốn an ủi cũng biết phải thế nào.

      "Thế bây giờ cậu định tính sao?"

      "Tớ cũng biết nữa..." Tâm trạng của Giản Mạt bây giờ rất rối bời, biết bản thân giờ giống như sợi dây bị cột chặt vào nhau vậy, muốn tìm cách tháo sợi dây ra nhưng lại bất lực.

      Lý Tiểu Nguyệt im lặng lát, rồi : "Ê, tớ cho cậu nghe nè nhóc. Sớm hay muộn gì cậu cũng phải đối mặt việc này, lúc trước khi cậu biết quan hệ của ta với Cố Bắc Thần, chắc biết ngày phải đối diện với việc này rồi. Tớ đúng ?"

      Sắc mặt Giản Mạt càng thêm lo lắng. Đúng thế, việc này sớm dự đoán trước rằng bản thân phải đối diện, cách nào có thể trốn tránh được, nhưng khi phải đối mặt với chuyện này, lại chần chừ dám tiếp nhận.

      "Mọi chuyện cũng qua hơn hai năm rồi, chắc ta cũng còn để trong lòng chuyện trước kia nữa... cậu nghĩ tớ đúng ?" Lý Tiểu Nguyệt biết giả thiết này của có phần hơi hoang đường, nhưng lúc này cũng chẳng biết tìm lời thích hợp nào để an ủi bạn tốt. Là luật sư có tài ăn , mà đứng trước mặt với chuyện này, ngay cả cũng phải bất lực.

      Trong lòng đầy tâm , thêm việc gần đây quá bận rộn mà dẫn đến việc mất ngủ trầm trọng nên vào ngày hôm sau, Giản Mạt liền phát sốt.

      Bởi vì tâm trạng rất phiền muộn nên quá để ý tới biến hóa mệt mỏi người mình.

      Nên trải qua đêm sau đó, lại tiếp tục mất ngủ như mấy bữa trước, lần này tương đối nghiêm trọng hơn, Giản Mạt phát bệnh nặng tới mức có sức để ngồi dậy.

      Ngày hôm sau gắng hết sức gửi tin nhắn cho Hướng Vãn, nhắn cho ấy biết hôm nay bị bệnh nên thể làm được. Sau khi nhắn xong liền ngủ thiếp .

      Cố Bắc Thần vốn có gửi cho Giản Mạt tin nhắn, nhưng đợi lúc mà vẫn thấy nhắn lại nên liền cầm điện thoại lên gọi cho .

      Lần thứ nhất gọi ai có ai bắt máy, sắc mặt của bắt đầu vui, sau đó kiên nhẫn gọi thêm lần thứ hai, nhưng vẫn như cũ ai nghe máy.

      Chuyện này chưa từng xảy ra, trước đây chỉ cần gọi điện nhất định nghe máy, nhưng hôm hay... Trừ khi là điện thoại có ở chỗ của . Cố Bắc Thần nôn nóng nên có nhiều thời gian suy nghĩ ra nguyên nhân, lập tức kêu tài xế lái xe về Lam Trạch Viên.


      Thời điểm khi xe chạy về Lam Trạch Viên, Cố Bắc Thần nhìn qua kính chiếu hậu trong xe thấy được phía trước biệt thự có đậu chiếc xe hơi màu đen. Bắc Thần nhíu mày lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi số của Giản Mạt, nhưng đầu dây bên kia vẫn ai bắt máy.

      "Có khi nào là Giản bỏ quên điện thoại ở đâu ? Nên mới nghe thấy ngài gọi?" Tiêu Cảnh cảm nhận tâm tình của Thần thiếu vô cùng kém, nên thuận miệng giúp Giản Mạt.


      Cố Bắc Thần vẫn im lặng lên tiếng, sau đó lời nào mở cửa xe ra rồi bước xuống, thẳng về hướng biệt thự. Cố Bắc Thần vào trong nhà nhưng vẫn thấy ai, rồi thẳng lên phòng ngủ tầng hai.


      Vừa mới mở cửa ra, nhìn vào tình hình bên trong phòng, sắc mặt tức khắc nghiêm nghị lại, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt. bước vào trong, tầm mắt liếc về phía giường, cái nhìn chăm chú khóa chặt lấy thân hình cuộn lại nệm.


      Cố Bắc Thần bước tới gần, gương mặt vốn lạnh lùng biểu cảm giờ lại vẻ lo lắng mặt, ánh mắt đen tuyền tựa như có sương mù bao phủ, cảm giác tương tự rất giống với khí trời u ám bên ngoài.



      “Ân...”


      Đột nhiên vang lên thanh hẫng, cắt đứt bầu khí im lặng trước mắt, Giản Mạt ngủ thiếp chợt cau mày nhăn nhó, dáng vẻ giống như là gặp ác mộng nên mới rên rỉ khó chịu.

      Đôi mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nheo lại, toàn thân như toát ra khí thế lạnh lẽo. Đúng lúc này vươn cánh tay ra, từng ngón tay thon dài dùng lực sờ lên cái trán của Giản Mạt. Cảm xúc dưới lồng bàn tay là nóng, rất nóng. Tức khắc Cố Bắc Thần càng nhíu chặt lông mày lại.
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 18:
      Tránh được ngày hay ngày đó

      Lúc Giản Mạt tỉnh lại trời tối đen, giờ này chắc cũng là nữa đêm. bầu khí yên lặng bao trùm trong căn phòng, mơ hồ nhìn xung quanh, trước mắt là bốn bức tường màu trắng, quanh chớp mũi, có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc chỉ có ở bệnh viện. Từ trong thần trí mơ hồ bắt đầu tỉnh táo lại, từ góc độ quan sát này cũng làm hiểu bản thân mình ở đâu.

      nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt mơ màng di chuyển nhìn xuống đôi chân thon dài trước mắt. Bên cạnh có bóng dáng của người đàn ông ngồi, tay cầm văn kiện, khóe môi của đối phương còn hơi nhếch lên.

      Tiếng mưa rơi bên ngoài vang lên lớn, từng hạt mưa rơi tấm kính cửa sổ, thổi vào làn gió lạnh vào căn phòng, tạo ra lạnh lẽo bao trùm xung quanh.

      "Ngắm đủ chưa?" Cố Bắc Thần hơi nghiêng đầu nhìn về phía này, ánh mắt thâm thúy như muốn khóa chặt lấy cả người Giản Mạt lại, trầm u ám mà nhìn .

      Giản Mạt nở nụ cười, trả lời: " đẹp trai như thế, em nhìn hoài mà vẫn chưa cảm thấy đủ." Vì phát sốt, cộng thêm việc vẫn chưa ăn cơm, nên khi vừa mới mở miệng chuyện, giọng rất còn suy yếu khàn cả giọng.

      Đôi mắt Cố Bắc Thần lập tức tối sầm lại, nghiêm túc chất vấn : "Giản Mạt, em là con nít mới lên ư, bị bệnh mà còn biết khám bác sĩ, em muốn lấy mạng sống của mình ra mà đùa sao!"

      Vẻ mặt Giản Mạt hơi lúng túng, biết trả lời như thế nào nên liền lựa chọn cách trầm mặc nhìn Cố Bắc Thần. Sau đó vẫn nhịn được ủy khuất : "En là người bệnh đó..."

      "Em tưởng em bị bệnh là bỏ qua sao?" Cố Bắc Thần cao giọng , mang theo vài phần cảnh cáo rệt, nhưng khó để nhận ra trong giọng điệu khi chuyện dịu dàng hơn thẳng.

      Giản Mạt chợt bật cười, mặc dù nụ cười của hơi cứng ngắc khó coi. "Em nghĩ chỉ cần ngủ giấc là khỏe lại, ngờ vừa nhắm mắt lại ngủ mê tới mức về cũng biết. Em nghĩ khi biết em bị bệnh rất đau lòng..." chu môi, tiếp tục : "Nhưng lại hoàn toàn khác, chẳng thấy đau lòng gì cả, chỉ có tức giận thôi."

      Cố Bắc Thần tin tưởng vào mấy lời này của Giản Mạt, sống chung với người phụ nữ này hơn hai năm, chẳng lẽ còn hiểu nguyên phụ nữ này ư.

      Giản Mạt thấy lời nào, liền cũng trầm mặc im lặng, trong lòng giờ cũng rất thoải mái. Mặc dù bị bệnh nặng tới mức phải hôn mê, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm nhận được khi ấy có Cố Từ bên cạnh...

      "Bác sĩ em bị cảm lạnh, ăn uống đầy đủ cộng thêm vì tạo áp lực nhiều cho bản thân nên khiến cơ thể mệt mỏi dẫn đến việc sốt cao rồi ngất ."

      Cố Bắc Thần chợt lên tiếng hỏi câu, vẻ mặt cũng bị thế u ám của mà bao trùm lên, nhìn rất u ám.

      "Giản Mạt, có phải em chịu đựng áp lực gì đó ?"

      Giản Mạt giật mình, trong lòng chợt hồi hộp tới mức tim cũng đập nhanh liên tục. dám nhìn thẳng vào Cố Bắc Thần, bởi vì biết, đôi mắt ấy của có thể nhìn thấu suy nghĩ của .

      "Còn phải là vì chuyện liên quan đến công trình kia của Đế Hoàng, em vì nghĩ ra được cách giành lấy dự án ấy nên mới đăm ra lo sầu nghĩ ngợi, nên mới bị bệnh thế này nè."

      Cố Bắc Thần chợt im lặng, nhưng vẫn chăm chú nhìn Giản Mạt. rất muốn nhìn thấu suy nghĩ của , để biết lời có bao nhiêu là , bao nhiêu là giả. Nhưng tình trạng của bây giờ rất suy yếu, vẻ mặt còn gầy gò chút sức lực, dù nhìn kĩ thế nào cũng nhìn ra được khác thường.

      "A Thần, xem em bị áp lực đè ép tới mức phải đỗ bệnh, còn phải nhập viện nữa..." Giản Mạt giương lên đôi mắt đáng thương nhìn , quyết định dối cho tới cùng. " hãy đồng ý giúp em mà!"

      Cố Bắc Thần đột nhiên đứng lên, hay tay đút vào trong túi quần, rồi xoay người cất bước ra ngoài, chữ cũng , chỉ lưu lại cho Giản Mạt nhìn thấy bóng lưng cao lớn uy nghiêm của .

      Khóe miệng Giản Mạt co quắp, thầm mắng:

      "Đúng là cầm thú, chút cũng biết thương hại người khác!"

      Bước chân của Cố Bắc Thần đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sắc bắn nhìn Giản Mạt: "Vừa rồi em thầm mắng ?"

      "..."

      Khóe miệng của Giản Mạt hơi cứng đờ, nhưng vẫn gắng nhếch lên, cười tươi : "Làm gì có, em lương thiện thế này chưa từng biết mắng chửi ai hết."

      Ngay cả khóe môi của Cố Bắc Thần cũng mất khống chế mà giật giật vài cái, mang theo sắc mặt u ám ra khỏi phòng.

      Trong phòng bệnh giờ chỉ còn Giản Mạt, lúc này trong lòng đầy rẫy bất an.

      con người những lúc bị bệnh, khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung. Trước đây khi bị bệnh, ít ra còn có ba mẹ bên cạnh.

      Trước đây có khoảnh thời gian sống nội trú ở trong trường học, nhớ có lần cùng với Sở Tử Tiêu ra ngoài chơi, đúng lúc này lại có tuyết rơi, hơn nữa còn là trận tuyết rất lớn, khi ấy vì quá ham chơi nên chịu về, thế là ngày hôm sau liền phát sốt.

      nhớ lúc ấy ấy rất tức giận, nhưng lại chỉ trách bản thân... cảm giác khi ấy, dù bị bệnh nhưng mà lại cảm thấy rất hạnh phúc.

      Tiếng cánh Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cắt ngang lấy suy nghĩ giữa chừng của Giản Mạt. theo bản năng quay đầu lại, Cố Bắc Thần bước tới, trong tay còn cầm hộp thức ăn mang vào.

      Giản Mạt cảm thấy sống mũi của mình đỏ ửng, hai mắt có chút mơ hồ muốn khóc. Cũng biết cảm giác này là vì do cảm động hay là vì suy nghĩ thất thần vừa rồi mà dẫn đến việc đau lòng...

      Lúc ngửi thấy mùi thức ăn, phản ứng đầu tiên của Giản Mạt chính là muốn khóc, mặc dù kìm nén lại nhưng vẫn khó để nhận ra.

      "Thế nào, em là cảm động đến phát khóc?" Cố Bắc Thần cười lạnh hỏi câu, sau đó cũng đợi nghe câu trả lời tới gần, cúi người đỡ lấy Giản Mạt ngồi dậy rồi tựa vào đầu giường.

      Đáy mắt Giản Mạt phủ lên tầng hơi nước trong suốt: " đối xử tốt với em như thế, em đương nhiên là phải cảm động rồi..." hít cái mũi, rồi tiếp câu còn lại: "Nếu như đối tốt với em như thế cũng nên làm tốt cho tới cùng, hay giúp em nghĩ biện pháp để dành dự án kia được ?"

      Vừa dứt lời xong, Giản Mạt liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cố Bắc Thần. Giờ phút này vẻ mặt của vốn là uy nghiêm lạnh lùng nhưng biết từ lúc nào biểu cảm gương mặt ấy thêm vài phần lo lắng... Giản Mạt lập tức ngậm miệng lại, nhắc tới chuyện này tiếp nữa. vờ như có chuyện gì, tự nhiên nhận lấy chén cháo do Cố Bắc Thần cầm tới, ngoan ngoãn cầm lấy muỗng múc cháo ăn.

      "Chị hai về nhà chưa?" Trong lúc ăn, Giản Mạt như vô ý thuận miệng hỏi, nhưng chất là tìm lý do để thăm dò.

      "Khi chị ấy thăm em lát, lâu sau về rồi." Cố Bắc Thần lạnh nhạt trả lời.

      Giản Mạt còn muốn mở miệng hỏi Sở Tử Tiêu khi nào về nước, nhưng lại cảm thấy bây giờ thích hợp để chuyện này, huống chi bầu khí lúc này quả rất ngột ngạt, nên làm tình hình càng thêm xấu , nên quyết định hỏi tiếp nữa. Bình ổn lại cảm xúc, Giản Mạt bình tĩnh như có chuyện gì mà tiếp tục ăn hết chén cháo. lúc sau nhìn cái chén trống trơn, dù hết cháo, bụng cũng no rồi, nhưng vì tâm trạng tốt nên khi ăn cũng chẳng có khẩu vị ngon miệng gì, toàn đói nên ăn đại thôi.

      "Tối hôm nay định ở lại đây với em ư?" Sau khi ăn xong, Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần tới chỗ ghế sô pha ngồi xuống. Cảm thấy hiếu kỳ nên nhịn được liền hỏi.

      Nhưng lại ngờ, suy nghĩ của sai hoàn toàn.

      Cố Bắc Thần chỉ là thu xếp lại mấy tập tài liệu mà thôi, kế tiếp lại ra ngoài làm thủ tục xuất viện cho , tiếp theo nữa chính là trực tiếp đưa về Lam Trạch Viên. Hành động vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn!

      Bị cảm lạnh phát sốt cũng phải là bệnh nặng gì, huống hồ Giản Mạt được truyền nước biển, sức khỏe cũng vì thế mà đỡ hơn rất nhiều, nên vốn cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Trở về nhà cũng tốt, ít ra khi sinh hoạt cũng thoải mái hơn.

      Sau khi về tới nhà, Cố Bắc Thần đưa về phòng, làm ổn thỏa xong mọi chuyện bèn tới thư phòng. Gần đây vì dự án sắp triển khai thị trường nên cực kì bận rộn.

      Nguyên nhân vì ngủ suốt cả ngày hôm nay, nên giờ Giản Mạt muốn ngủ tiếp. Nằm im như thế cũng thấy chán, bèn cầm điện thoại di động lên xem thử, đúng lúc này màn hình lên tin nhắn được gửi tới.

      Bấm vô nút xem, là do Lý Tiểu Nguyệt gửi, trong tin nhắn hỏi có dò hỏi được chuyện của Sở Tử Tiêu hay .

      Giản Mạt nhanh chóng soạn tin gửi : Tớ đột nhiên bị sốt, nên chưa kịp dò thăm tin tức.

      Rất nhanh sau đó Lý Tiểu Nguyệt hồi gửi lại lời nhắn: Đừng là cậu bị áp lực chuyện này nhiều quá nên mới bị bệnh đấy nhé?

      Giản Mạt: Bác sĩ đúng là tớ bị áp lực nặng ảnh hưởng đến thân thể.

      Lý Tiểu gửi tới ảnh biểu cảm vẻ mặt xem thường, kèm theo thêm mấy dòng chữ:

      Ê nhóc con. Cậu có bao giờ nghĩ tới việc hậu quả khi càng trốn tránh việc này ? Dù cậu trốn được ngày hôm nay, nhưng mấy ngày kế tiếp sao? Cái thành phố Lạc Thành này tuy lớn, nhưng cậu đừng quên giữa Cố Bắc Thần cùng Sở Tử Tiêu còn có liên kết tầng quan hệ tầm thường, mà mối quan hệ ấy thể nào cắt bỏ được. Cậu sớm muộn gì cũng phải gặp thôi, tránh thoát được mùng , nhưng thể tránh thoát được mùng hai!"

      Tâm trạng giờ của Giản Mạt vừa bực bội đan xen lẫn bất đắc dĩ: Trước hết cứ tránh ngày mùng trước cái , còn chuyện khác hãy sau .

      Lý Tiểu Nguyệt lo lắng hỏi lại: Nhóc con, cậu còn ta ?

      Giản Mạt nhìn dòng chữ trong tin nhắn do Lý Tiểu Nguyệt gửi tới, im lặng biết phải trả lời ra sao...

      Lý Tiểu Nguyệt: Thôi, quên việc này . Bất kể là cậu có hiểu được hay , nhưng mà cậu phải nhớ, cậu bây giờ là vợ của Cố Bắc Thần. Mặc kệ trước đây cậu ai hay bên cạnh ai cũng là chuyện của quá khứ rồi, còn tình hình tại bây giờ người sống chung với cậu chính là Cố Bắc Thần, cho nên cậu với ta thể trở lại như trước được đâu."

      Giản Mạt: Tớ hiểu mà...

      Trời bên ngoài có mưa phùn, bên tai thỉnh thoảng còn nghe thấy thanh tí ta tí tách của hạt mưa rơi. Cơn mưa này lớn, nhưng cũng ngừng lại...

      tại ở thành phố Lạc Thành qua giai đoạn mùa thu mát mẻ, giờ là vào cuối tháng mùa hè, nên thời tiết giờ của thành phố Lạc Thành thường xuyên đỗ mưa. Bất giác lại nhớ đến khoảng thời gian khi Sở Tử Tiêu Seattle, hóa ra trong hai năm, chưa từng quên...

      Lời hẹn ước suốt đời đâu đó còn vang vọng bên tai... ấy dù có ra nước ngoài bao lâu nữa nhất định nhớ mãi lấy tình của hai người bọn họ, nên kêu nhất định phải chờ !

      Nhưng cuối cùng sao?

      ấy ra nước ngoài, nhưng lại thể giữ lời hứa, mà tiếp tục đợi ấy được...

      ...

      Sở Tử Tiêu cầm lấy bật lửa, trong bầu khí yên tĩnh, ngọn lửa đỏ rực từ chiếc bật lửa nổi lên, đốt lấy điếu thuốc lá đầu ngón tay. Làn khói mỏng như sương mù thoát ra từ miệng, nhàng bay lên trung, khiến yên lặng xung quanh như được bao phủ lấy u ám kì lạ...

      Tiếp tục đưa điếu thuốc lên miệng, rồi lại thở ra hơi , cứ thế tới làn khói này rồi đến làn khói khác cứ từ trong miệng mà bay ra ngoài. Giương mắt lên nhìn, nhưng trước mắt có dãy làn khói che khuất tầm nhìn, như muốn rơi vào lớp sương mù dày đặc, thể tìm được đường ra...

      Đúng lúc này di động chợt reo lên, Sở Tử Tiêu xoay người, bước vào trong phòng rồi cầm điện thoại lên. Mắt liếc về phía màn hình lên số của Đường Dục. bật nút nhận, rồi đặt bên tai nghe đối phương .

      "Mấy đứa bạn học cũ nghe tin hai bọn mình về nước, nên bàn bạc quyết định mở cuộc họp lớp." Giọng của Đường Dục vang lên từ dây bên kia, từ trong giọng điệu mang theo vài phần khẩn cầu: "Cậu phải tới đó! Thời gian là vào thứ sáu tuần này, địa điểm vào buổi tối ở quán hộp đêm Dạ Thiên Đường."
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 19:
      Nhận công việc thiết kế văn phòng luật sư cho Sở Tử Tiêu

      Căn bệnh sốt của Giản Mạt đột nhiên tới cũng rất nhanh mà sau đó cũng rất nhanh chóng khỏi, theo như cách của Lý Tiểu Nguyệt sức khỏe của đúng là rất là dồi dào sức sống!

      Ngày hôm sau ở Thành phố Lạc Thành vẫn chưa hết mưa, bên ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng sấm liên tiếp. Vào thời điểm khi thức dậy, Cố Bắc Thần có ở trong biệt thự, cũng biết ta xử lý công việc gì rồi... Cũng có thời gian nghĩ nhiều, sau khi rửa mặt đắng răng xong liền lái xe tới công ty.

      Mọi người thấy vẻ mặt gầy yếu của đều rất kinh ngạc, đám người vây quanh, liên tục hỏi thăm...

      Trong đám người này Hướng Vãn là người có tính tình bát quái nhiều nhất, trong khi tất cả mọi người hỏi thăm Giản Mạt lát rồi cả đám đều giải tán, chỉ có là vẫn bám dính theo Giản Mạt vào tận văn phòng làm việc.

      "Chị Mạt à, tối hôm qua là ai bắt máy điện thoại của chị vậy? Em nghe giọng của đối phương hình như là đàn ông phải. Mà giọng của ta nghe vào tai rất là hay đó!" vươn người hơi dựa vào bàn công tác, tiếp tục truy hỏi tới cùng: "Chẳng lẽ là bạn trai của chị?"

      Giản mạt khẽ nhíu mày, nghe ý tứ trong lời của Hướng Vãn hơi nghi ngờ, có khi nào là lúc hôn mê Cố Bắc Thần thay nghe điện thoại?

      " ra chỉ là người bạn thôi..." Giản Mạt thuận miệng trả lời qua loa: "Người bạn này ngoại trừ có giọng dễ nghe ra những điểm khác chẳng có chỗ nào tốt hết."

      “..." Khóe miệng Hướng Vãn hơi co giật, lập tức trong mắt lên vẻ thất vọng: "Chị Mạt, chị cũng đừng để bản thân chịu nhiều áp lực quá, nếu coi chừng lại để bản thân bị bệnh."

      Giản Mạt nhìn Hướng Vãn, trạng thái còn mơ hồ chưa hiểu ý tứ của câu này.

      "Hôm qua người đàn ông kia thế đấy..."

      Giản Mạt lúc này mới hiểu ra, cũng biết phải giải thích thế nào nên đành im lặng. vẫn có chút tin, người lạnh nhạt vô tâm như Cố Bắc Thần cũng có lúc mà trước mặt người khác giải thích nguyên nhân bị bệnh sao?

      Lúc này Giản Mạt nào biết rằng, ngày hôm qua người thay trả lời điện thoại phải là Cố Bắc Thần, mà là Tiêu Cảnh.

      Đột nhiên điện thoại di động vang lên tiếng chuông, Giản Mạt thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, nhanh tay cầm lên nghe: "Tổng giám đốc?"

      " hãy tới văn phòng của tôi lát."

      "Được." Giản Mạt lúc mở miệng chuyện, giọng phát ra từ cổ họng vẫn khan tiếng như cũ. Khi bước vào phòng làm việc của Đường Hạo Dương, rất được ta quan tâm, cũng giống như những người khác, đều hỏi thăm sức khỏe của .

      "Du tổng nghe vì chịu quá nhiều áp lực của công việc nên mới sinh bệnh, nên tạm thời dự án kia trì hoãn lại." Lúc Đường Hạo Dương chuyện, trong giọng đều có bình tĩnh uy nghiêm.

      Giản Mạt vừa nghe, tức khắc có cảm giác trong họa mà được phúc.

      Nhưng có lẽ vui mừng quá sớm, chưa được vài giây câu khác vang bên tai . Lập tức như nhìn thấy sấm sét đáng xuống, cảm giác hận tới mức muốn xông vô phòng làm việc của tên kia, cho ta quyền vào mặt.

      "Gần đây Sở Tử Tiêu vừa mới từ nước ngoài trở về, ta dự định mở văn phòng luật sư. Cũng vừa lúc cũng rảnh, chút nữa tôi đưa qua đó xem thử." Đường Hạo Dương cầm tờ danh thiếp đưa đến trước mặt Giản Mạt:

      "Lực ảnh hưởng của Sở Tử Tiêu rất lớn, nếu như có thể thiết kế văn phòng luật sư cho ta, đối với chúng ta mà đây là cơ hội tốt! Lần này mà thiết kế của chúng ta được người khác đánh giá cao, sau này trước mặt đám người truyền thông, công ty của chúng ta cũng được vinh quang ít."

      Giản Mạt nhìn chằm vào cái tên tờ danh thiếp, mấy lời do Đường Hạo Dương câu cũng nghe lọt vào tai. Tất cả chú ý, đều đặt thứ cầm.

      Hô hấp của có chút dồn dập, vội vàng lắc đầu, ý tứ muốn cự tuyệt: "Tổng giám đốc, tôi vẫn muốn thử tham gia giành lấy dự án thiết kế công trình bên Đế Hoàng, nên e rằng công việc thiết kế văn phòng luật sư này tôi thể nhận được. Hay ngài thử giao việc này cho người khác làm thử ."

      Phản ứng của Đường Hạo Dương hơi kinh ngạc: "Nhưng mà những người khác đều có dự án khác để làm rồi." cho rằng Giản Mạt vẫn muốn tiếp tục tranh lấy dự án bên kia là vì muốn chịu thua, nên cũng suy nghĩ nhiều.

      "Huống chi thái độ của mấy người bên tập đoàn Đế Hoàng rất ràng rồi, những bản thiết kế của chúng ta chẳng có cái nào được thông qua, đến quy mô công ty của chúng ta quá , vốn dĩ cách nào có thể để tập đoàn Đế Hoàng chú ý được."

      Giờ phút này Giản Mạt chỉ cảm thấy bản thân hít thở vô cùng khó khăn, giống như khí xung quanh đều bị biến mất vậy...

      Ông trời đây là muốn túm muốn buông tha ư? hết lần này đến lần khác luôn trêu đùa ...

      Sau khi Lý Tiểu Nguyệt nghe hết mọi chuyện kể, quả muốn cười ra tiếng, nhưng biết bạn thân phiền muộn bên đầu dây điện thoại bên kia, nên cũng gắng nhịn xuống. muốn rải muối lên vết thương của người bạn thân này đâu.

      "Được rồi nhóc đừng lo nữa, đâu phải nhận thiết kế là cả hai phải gặp nhau để chuyện đâu, nếu như muốn tìm cách để tránh ta, cũng chưa chắc là tìm được cách."

      Chuyện này Giản Mạt tất nhiên là hiểu , nhưng trong lòng vẫn cứ thấy bất an, cảm giác ấy cứ như việc này dù có trốn thế nào cũng thể nào trốn thoát được vậy.

      Gần đây đầu óc của vô cùng mệt mỏi, cả ngày suy nghĩ đến việc phải đối mặt với Sở Tử Tiêu khi thiết kế văn phòng cho ấy, rồi còn phải nghĩ đến lúc đó phải biểu ra sao. Mỗi ngày chỉ có duy nhất việc này cũng tra tấn sắp phát điên rồi. Có khi còn ngẩn người nhớ đến chuyện trước đây của hai người bọn họ, những ký ức ấy cứ lẫn lộn xuất trong đầu, cách nào có thể xóa bỏ được. Cộng thên việc tình trạng bệnh cảm sốt của còn chưa khỏi thẳng, nên tinh thần càng lúc càng uể oải.

      Có điều hôm nay lại có chuyện ngờ tới, đó là khi đậu xe trước cửa của Lam Trạch Viên, vô tình lại nhìn thấy xe của Cố Bắc Thần! Việc này đúng là làm Giản Mạt ngạc nhiên ngoài ý muốn.

      Lúc bước vào biệt thự, nhìn quanh lầu thấy ai cả. Giản Mạt xung quanh thử vòng, lúc nhìn thấy cửa thư phòng hơi hé mở, suy đoán chắc là ấy ở bên trong. Nghĩ thế cũng muốn vào làm phiền , nên bèn lên phòng thay bộ đồ ở nhà, sau đó xuống bếp bắt đầu nấu cơm.

      bàn cơm đơn giản gồm có nồi canh, tô đựng cơm trắng nóng hổi, cùng với số món ăn khác. Khi bưng thêm chén canh ra đúng lúc này Cố Bắc Thần vừa xuống lầu.

      " xuống đúng lúc , em cũng vừa mới dọn cơm lên xong!" Vào thời điểm mỗi lần Giản Mạt bước tới nghênh đón Cố Bắc Thần, theo thói quen thường ngày vẫn nở nụ cười lấy lòng, nụ cười này của chưa từng khiến người khác cảm thấy ngán ngẩm.

      rất xinh đẹp, việc này thể thừa nhận, nhất là khi cười lên, ánh mắt híp lại, tạo ra đường cong mị hoặc, khi ấy trông như được bao phủ lấy tầng lớp sáng, chói lọi vô cùng! Những lúc Cố Bắc Thần nhìn nụ cười rạng rỡ của Giản Mạt cùng với đôi mắt của , vẫn cách nào có thể kháng cự được việc nhìn chăm chú vào , có khi vì nhìn ngắm quá lâu mà có chút ngây người ra.

      Trước đây lúc mới đầu Giản Mạt còn cảm thấy được tự nhiên nhưng theo dần thời gian sống chung, cũng quen thuộc với việc này. nghĩ rằng có khi người chỉ có đôi mắt này là được thích, chỉ nghĩ đơn giản thế thôi.

      "Thân thể đỡ hơn chút nào chưa?" Cố Bắc Thần như lơ đãng hỏi tới.

      " đỡ hơn rồi." Giản Mạt gật đầu, cười đáp: "Được chăm sóc tốt như thế, sao lại khỏe được chứ!"

      Cố Bắc Thần “Ân” tiếng, cũng biết là hài lòng vì Giản Mạt vừa rồi nịnh nọt lấy lòng hay là vì hài lòng đáp lại việc thân thể tốt hơn...

      Sau khi ăn cơm xong, Cố Bắc Thần lại vào thư phòng của mình, tiếp tục bận rộn như cũ. Còn Giản Mạt sau khi dọn dẹp xong chén dĩa liền lên lầu, tắm rửa lát xong bò lên giường nằm nghĩ.

      Bởi vì việc của Sở Tử Tiêu, nên tâm tình của trở nên tốt, thêm việc thân thể vô cùng mệt mỏi, cho nên hôm nay còn sức để tiếp tục lấy lòng Cố Bắc Thần, quyết định tắt đèn rồi tự mình ngủ.

      Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, hình như cảm thấy cả người của mình như bị ai đó ôm lấy, sau đó đầu tựa vào thứ gì đó rất rắn chắc, tựa như là khủy tay của ai đó... Giản Mạt lúc này ngủ rất say, nên dù có cảm giác lạ ra sao vẫn như cũ nhắm mắt ngủ ngon lành.

      Ngày hôm sau khi thức dậy, cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng cái ôm quen thuộc...

      "Buổi sáng tốt lành..." Giọng Giản Mạt còn vẻ ngơ ngác như chưa tỉnh ngủ.

      Cố Bắc Thần trầm mặc, ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt.

      Tuy rằng trước đây khi quyết định lấy về làm vợ là vì có mục đích riêng, nhưng thể thừa nhận, mỗi lần nhìn từ trong ngực của tỉnh lại, thời điểm khi mở miệng ngọt ngào buổi sáng tốt lành với , tâm tình của đúng là rất thoải mái.

      "Ừa. Buổi sáng tốt lành." Cố Bắc Thần vừa dứt lời, nhanh chóng xoay người lại, đem Giản Mạt đè ở dưới thân: "Tối hôm qua bỏ qua cho em lần, nên chắc em vẫn còn dư thừa nhiều sức lực để cùng vận động nhỉ!"

      Hàm nghĩa của câu "Dư thừa nhiều sức lực để vận động", Giản Mạt cần suy nghĩ cũng biết đó là gì...

      "Em còn bị bệnh đó, muốn làm sao?" Giản Mạt vươn hai tay ra rồi vòng qua cổ của Cố Bắc Thần, dáng vẻ yếu ớt cùng với giọng điệu đáng thương, nhưng trong đáy mắt là mời gọi ràng.


      Cố Bắc Thần tà mị cười tiếng: "Vận động có thể giúp em ra mồ hôi, rất có ích trong việc trị bệnh..." xong, thô lỗ cởi bỏ váy ngủ của Giản Mạt ra, tiếp đến đem quần dưới đẩy xuống, lộ ra di vật hùng tráng... sau đó hề báo trước tiến vào...

      Bởi vì có khúc dạo đầu trực tiếp vào, điều này khiến Giản Mạt cảm thấy có chút đau, miệng nhịn được hừ tiếng... Nhưng qua lúc sau, thân thể bắt đầu trở nên mẫn cảm, ngứa ngáy đến khó chịu. Từng cảm xúc mãnh liệt do Cố Bắc Thần mang tới như muốn nhấn chìm , đưa đến tận cực lạc vui sướng...


      Hai người đối với thân thể của đối phương, sớm quen thuộc, có rất nhiều lần Giản Mạt từng suy nghĩ qua. Cố Bắc Thần làm rất tốt vai trò của người chồng, nhìn cũng tệ lắm. Ít ra có thể giải quyết việc sinh lý mà cần trả tiền, còn có được tiền thưởng nữa!

      Nếu người đàn ông này có điểm nào tốt, chính là việc là cậu của Sở Tử Tiêu. chưa từng nghĩ tới ngày bản thân phải day dưa ngớt với chuyện này...
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :