1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đô thị - Hào môn hôn nhân] Anh đừng yêu em - Nguyệt Hạ Hồn Tiêu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 12: Vương tử u buồn dưới ánh mặt trời

      Edit: Ngô Thiên Di

      Beta: Tiểu Ngọc

      Cố Bắc Thần rồi, nơi Lam Trạch Viên... cái nhà này từ trước đến nay chính là nơi muốn tìm Giản Mạt để giải quyết nhu cầu sinh lý mới trở về nơi đây.

      Đương nhiên, có thể tự do trở về, làm Giản Mạt phu nhân này, chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi Đế Vương ngẫu nhiên sủng hạnh, thể có lời oán hận.

      Bất quá, hai năm qua Giản gia đổ vỡ, Giản Mạt giờ cũng có nơi để , giờ có ngôi nhà lớn để ở, tại sao lại ở chứ?!

      “Chị Mạt, chân chị tốt hơn chút nào chưa?” Hướng Vãn tiến vào, thấy Giản Mạt thoa đầu hoa hồng, liền bước tới tới, đem tư liệu đặt bàn làm việc: “Cái này ba ngày qua rồi, sao mà vẫn sưng thế?"

      Giản Mạt rất muốn , lúc đầu vốn dĩ chỉ là trật chân chút, nhưng cuối cùng lại liên tiếp bị va chạm mạnh... có quỷ mới bị sưng.

      “Đối phương đối với bản thiết kế có vừa lòng ?" Giản Mạt lau sạch tay, sau đó lật xem tư liệu rồi hỏi.

      “Có.” Hướng Vãn đáp lại: “Đối phương thực rất thích phong cách thiết vừa đơn giản nhưng sang trọng này của chúng ta, nhưng họ cầu phải thiết kế thêm phòng khách trống để có gian lớn đặt đàn dương cầm ở bên trong.”

      Giản Mạt nhìn vào bản thiết kế của ngôi nhà, gật đầu hỏi: “Có là mấy người ở ?"

      “Có vẻ là ." Hướng Vãn khẳng định lắm, chỉ thốt ra câu chắc chắn.

      Giản Mạt ngạc nhiên gì mấy, những danh nhân ở Lạc Thành rất nhiều, khắp nơi có những người lập nghiệp lại càng nhiều hơn, trong số đó có vài người cầu nhà thiết kế vẽ bản thảo phòng ốc cho bọn họ, nhưng kỳ quanh năm suốt tháng những người đó ở trong nhà có bao nhiêu ngày chứ.

      Giản Mạt đưa văn kiện kí tên của mình đó đưa cho Hướng Vãn mang đến bộ phận kĩ thuật, sau đó nhìn thấy Tư Vực cùng Đinh từ bên ngoài trở về.

      Nhìn hai người bộ mặt với dáng vẻ mệt mỏi, Giản Mạt đoán rằng dự án phòng hòa nhạc vẫn như cũ gặp trở ngại.

      " đúng kiệt sức bọn này, cái nghề thiết kế bây giờ cũng chẳng dễ làm tí nào! Cố gắng như thế, vậy mà vẫn có kết quả gì!" Tư Vực buồn bực thở dài tiếng.

      Đinh cũng bĩu môi theo: “Mấy ngày liền, ngay cả mặt của Tô Quân Ly chúng ta còn chưa nhìn thấy được.”

      vừa xong, liền khỏi tức giận: " ta cũng quá đáng, lúc chúng tôi đứng ngoài phòng đại sảnh nhạc chờ ta, nghe người ta báo lại ta tham gia hòa nhạc gì đó rồi. thể đối mặt chuyện cùng với ta, chúng ta tiếp đến phải làm sao đây?"

      Nhìn bộ dáng hai người rất bất mãn, Giản Mạt cũng rất phiền muộn đau đầu.

      “Mạt Mạt, nếu như hai cái kia đều giải quyết được, Du tổng bởi vì mất mặt mà nổi điên chứ?”Đinh đứng thẳng người, xoa lấy bả vai, giọng trở nên ngượng ngùng.

      Giản Mạt im lặng, lát sau mới ra quyết định: “Để tôi tới đó xem sao.” Hỏi thăm hai người mấy ngày gần đây tìm Tô Quân Ly bằng cách nào, Giản Mạt xem xét điều tra lại tư liệu hồi, sau đó rời khỏi công ty.

      đến biệt thự của Tô gia ở thành Bắc, mà là lái xe thẳng đến công viên ở thành Tây. May mắn chật chân là chân trái, đối với việc lái xe cũng gây ảnh hưởng.

      Công viên rất lớn, Giản Mạt chỉ là tìm người dò hỏi thăm chút khu phía sau công viên, liền sải chân đến hồ nước trồng hoa hải dụ.

      Rất xa, người mặc chiếc áo polo trắng, hai tay đút túi trong chiếc quần tây nhàn nhã, người đó đứng bên cạch hồ nước trồng hoa hải dụ. Dưới ánh mặt trời, hơi hơi rũ mi mắt, lộ ra chút tóc nhàng che khuất tầm mắt của .

      Giản Mạt kìm lòng được ngừng bước chân, hơi dựa hành lang cầu, lặng lẽ nhìn...

      Gió lướt quá, đồng thời nâng cách hoa hải dụ lên, tóc rối của khẽ động, đáy mắt ánh lên vẻ nhàn nhạt ưu thương.

      Mọi người biết từ Tô Quân Ly được khen là thần đồng nhạc, ngoại trừ trình độ dương cầm tài nghệ, nghe người này còn có thể biết nhiều hơn tám loại nhạc cụ Trung Quốc và nước ngoài.

      Những người như vậy, nhất định thân phận tầm thường...

      Nhưng giờ phút này, Giản Mạt cảm thấy, chỉ là muốn phần là người bình thường!

      Cứ như vậy đứng xem, Giản Mạt đành lòng quấy rầy bức họa xinh đẹp này. đột nhiên suy nghĩ vấn đề, tất cả các mô tả bởi phương tiện tryền thông căn bản thích hợp với người này.

      Tô Quân Ly cảm giác được có ai đó nhìn mình trong thời gian dài, nghiêng người, đối mặt với Giản Mạt là khuôn mặt mỹ lệ đẹp trai dưới ánh mặt, khóe miệng ta khỏi nhấc lên.

      Giản Mạt vẫn luôn cảm thấy Cố Bắc Thần soái ai bằng. Nhưng giờ phút này nhìn đến Tô Quân Ly khi cười, đột nhiên cảm thấy, trước kia là nghĩ quá nông cạn.

      Cố gắng cho bước chân của chính mình bước kì quái, Giản Mạt bước đến, theo phép lịch vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Giản Mạt ở bộ phận thiết kế Tường Vi.”

      Tô Quân Ly hờ hững liếc mắt tới: "Liên quan đến thiết kế phòng hòa nhạc adrian?”

      Giản Mạt gật đầu: “Nếu Tô tiên sinh ngại, có thể tìm nơi để chuyện?” Sau đó, bàn chân phía dưới khẽ nhúc nhích.

      Tô Quân Ly tỉ mỉ nhìn xuống: “Chân bị thương?”

      “Chỉ bị thương ở trước mắt cá chân thôi, có gì đáng ngại.”

      “Ồ?” Tô Quân Ly khẽ kêu lên: “Tôi còn tưởng là cố tình cho tôi nhìn thấy. Kế tiếp cố gắng làm tôi thương hại rồi lợi dụng cơ hội này để đạt mục đích.”

      Giản Mạt mất khống chế co giật khóe môi, trong lòng bất mãn chửi thầm: có ai cho biết, người đàn ông nên năng quá mức thẳng thắn à?

      Cố nhếch môi cười!

      “Vậy liệu Tô tiên sinh có cho cơ hội này cho tôi hay ?"

      Tô Quân Ly mím môi tươi cười trước sau thay đổi, chỉ là, ánh mắt lơ đãng nhìn qua mái tóc dài của vì gió thổi qua lên, nên thấy được vết sẹo sau gáy Giản Mạt, đáy mắt lướt qua tia kinh ngạc.

      “Tôi là thân sĩ.” Tô quân Ly cười ôn hòa như ánh nắng mặt trời, làm người ta như đắm mình trong gió xuân ấm ấp.

      Giản Mạt bị nhìn thấu khỏi oán thầm, chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, có chút cảnh giác nhìn Tô Quân Ly.

      “Tôi trước kia từng học qua tâm lý học.” Tô Quân Ly giải thích, lần này ngay cả đáy mắt đều là ý cười.

      Giản Mạt lúc này trừ bỏ kéo cười gượng ra, còn có thể có cái gì?

      Đời này ghét tiếp xúc với người thành thạo tâm lý học, đây chính là suy nghĩ duy nhất của Giản Mạt sau khi gặp gỡ Tô Quân Ly. Bởi vì những người như thế có thể nhìn thấu người khác, xem trộm từ ánh mắt và cử chỉ của bạn mà suy đoán những việc bạn làm.

      Giản Mạt đứng thẳng lên, tiến về phía phía trước, hơi thiếu tự tin hỏi: “Tô tiên sinh, có được hay nếu tôi câu với .” bày ra khuôn mặt có chút khổ sở: “ , ở trước mặt , tôi cảm thấy mình thực ngốc.”

      “Chúng ta có thể làm bạn bè ?” Tô Quân Lyy cảm thấy trước mắt người đáng cực kỳ, ràng trong lòng rất nhiều cảm xúc, cố tình biểu đạt ra trái với vẻ bên trong.

      Những người như vậy, hoặc sợ hãi thương tổn, hoặc kháng cự những thứ thương tổn đến mình!

      “Có thể cùng Tô tiên sinh làm bạn bè ư?” Giản Mạt kinh ngạc.

      “Quân Ly."

      “Sao? ” Giản Mạt trong lúc nhất thời kịp phản ứng lại.

      Tô Quân Ly cười : “Nếu là bạn bè, cần xưng hô tiên sinh tiểu thư, có thể kêu tôi là Quân Ly, còn tôi gọi là Mạt Mạt. thấy thế nào?”

      Giản Mạt hào phóng gật đầu, “Kỳ , tôi cũng cảm thấy xưng hô như vậy thân thiết hơn.”

      “Làm bạn bè với nhau, tôi ưu tiên suy xét về thiết kế của !”

      Giản Mạt cảm thấy chính mình hôm nay đầu óc có chút chậm chạp ngây ngốc, phải chỉ số thông minh của Tô Quân Ly trước mặt đúng là rất cao. Lúc này mới phát chỉ số thông minh của chính mình so với người ta đúng là cùng đẳng cấp.

      Sau khi phản ứng lại, ánh mắt Giản Mạt sáng ngời: " ư?

      "Đúng vậy." Tô Quân Ly cất lên giọng nhàng dễ nghe, giống như khúc đàn violong, khiến người ta thoải mái.

      Lúc đầu Giản Mạt có hơi thất vọng dám nghĩ thành công khiến đối phương đồng ý, nhưng nghĩ tới chỉ phán đoán được kết quả lần gặp mặt đầu tiên lại thể biết được kết cục ra sao. Ai mà ngờ chỉ vô tình lại có thêm người bạn, còn được tặng thêm cơ hội nữa chứ!

      Sau khi chuyện xong với Tô Quân Ly, Giản Mạt liền trở về công ty.

      Mọi người vừa nghe vừa ra mặt liền thu phục được Tô Quân Ly, từng con măt đều đột nhiên nhìn chằm chằm vào .

      “Chị Mạt!" Hướng Vãn đột nhiên đến bên cạnh, cọ lên người Giản Mạt, hai tay ôm lấy cánh tay của , mặt ra ra ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái: “Chị giỏi, có thể tìm ra cách thu phục được Tô Quân Ly. Em tin tưởng chị nhất định cũng có thể thu phục được Đế Hoàng.”

      Giản Mạt đảo hai mắt, hài hước chỉnh lại lời Hướng Vãn mới : “Phải sửa lại vài chữ, phải là thu phục được, mà là thắng được là nhờ vào cơ hội.” xong, đột nhiên nghĩ đến lời Cố Bắc Thần ngày đó trước khi .

      Trong lòng liền rối rắm suy nghĩ, rốt cuộc độ tin cậy trong lời của ta là bao nhiêu?

      ...

      *Hoa hải dụ: [Họ : Araceae Tên tiếng Việt : Loa Kèn, hoa Thủy Vu, hoa Hải dụ,Tên tiếng : Calla Lily, Calla, Trumpet.Xuất xứ từ Nam Phi, Ethiopia, Calla là thành viên trong gia đình thực vật hoa kèn. Hoa biểu tượng cho sắc đẹp lộng lẫy, thường diện trong bó hoa cầm tay của dâu. Nó được thích vì những cánh hoa trắng như tuyết dễ thương, chiếc lá xanh to bản và nhất là mùi hương dịu. Calla cũng có nhiều màu khác nữa như hồng, vàng, cam] *

      Thân sĩ: Chỉ những người đất nước.

    2. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 13: Kẻ thứ ba chen chân vào.

      Dịch giả: Yoon Mi Rae

      "Dù sao Tô Quân Ly cũng đồng ý cho cơ hội, năng lực của chị Mạt thể chê, em nghĩ ta nhất định coi trọng." Hướng Vãn tự tin với Giản Mạt.

      Giản Mạt nhếch miệng cười cười, nhưng dù sao, Hướng Vãn có ở đây vẫn nhàng.

      Nghe nhạc tuy rằng là loại , mặc kệ từ vẻ ngoài vẫn là nội tại. chỉ có suy xét chính là biểu diễn tâm tình, còn có người nghe tâm lý, mỗi cái phân đoạn lại thể rơi xuống khuôn sáo cũ, muốn thiết kế tốt còn phải ngẫm lại.

      Trong đầu Giản Mạt ra nội dung thiết kế. cắn bút vẽ bản đồ, lúc đó Tô Quân Ly cúi đầu lấy tư liệu. ngẩng lên chạm mặt ta, lúc ấy ta trông có vẻ rất buồn bã?

      Từ vô danh liền thành công thành danh toại, lại sinh ra trong gia đình danh giá, mọi người lại luôn ủng hộ cho nghiệp của ta, thế buồn cái gì?

      nhạc linh cảm? Vẫn là cảm tình vấn đề?

      "Giản Mạt, vẫn còn chưa về sao?" Đại Hùng thấy Giản Mạt vẫn còn ở trong phòng thiết kế, nén nổi thắc mắc, hỏi.

      "Hả?" Giản Mạt hoàn hồn.

      Ngón tay Đại Hùng chỉ chỉ đồng hồ, .

      Lúc này Giản Mạt mới nhận ra hết giờ làm việc. "..." , liền đem bản vẽ cùng tư liệu thu thập được cất vào túi, tính toán thời gian tới quán cà phê tiếp tục ý tưởng đồ thiết kế.

      Xe được tới chỗ giao lộ thương trường, lại có nhóm học sinh ngang qua, chắn ngang con đường. Giản Mạt dừng lại để chờ nhóm học sinh đó qua.

      Giản Mạt đưa ánh mắt nhàm chán nhìn khắp nơi, tầm mắt dừng ở màn hình lớn của thương trường, chỉ thấy dòng chữ to như vậy: "Thần thiếu gia từ nước ngoài đưa theo nữ minh tinh, cùng tới Lạc Thành du lịch” tiêu đề đó ở bên màn hình lớn.

      Trong màn hình, phóng viên vây đổ từ sân bay vip thẳng dài, tràn đầy toàn người, đám đem microphone phía trước, đèn flash nháy liên tục hết đợt này đến đợt khác đến lóa tầm mắt.

      "Mạn Mạn có quan hệ cùng Thần thiếu gia luôn là đề tài "tai tiếng" nóng nhất. biết bây giờ, Mạn Mạn với Thần thiếu gia có quan hệ tới mức nào rồi?"

      Lục Mạn nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt đẹp nhướn lên, : "Đại gia cũng chỉ là bạn bè..." Lại tiếp: "Quan hệ của tôi với Thần thiếu, chỉ có thể là tương đối..."

      Nàng vừa mới xong, có phóng viên vội vàng hỏi: "Thần thiếu công tác bên Mỹ, có bức ảnh chụp được người bên cạnh Thần thiếu, người đó rất giống nữ phục vụ. biết đó có phải là Mạn đây?"

      hình ảnh được cắt ghép, chiếm cứ màn hình chính là Trương Ảnh chụp. Lọt vào trong tầm mắt của Mạt Mạt, tuy ảnh chụp rất xa, nhưng với những người quen thuộc với Cố Bắc Thần liếc mắt cái có thể nhận ra ngay.

      Mà bên cạnh là bóng dáng của nữ nhân, thấy mặt. Xác là rất giống Lục Mạn, vì nữ nhân kia cũng có mái tóc xoăn xoăn.

      "Tôi Mỹ chỉ để làm quảng cáo..." Lục Mạn cười nhạt, ; trợ lý cùng người đại diện bắt đầu khai đạo.

      "Mạn Mạn, có thể cho chúng tôi biết Thần thiếu gia có ý định ly hôn với vợ hay ?"

      "Mạn Mạn, ghe Thần thiếu gia tặng nhẫn cho !"

      "Mạn Mạn..."

      "..."

      màn hình lớn, Lục Mạn trả lời lại bất kì vấn đề nào nữa, được người đại diện hộ tống lên xe.

      Xe của Lục Mạn rồi, người ta để lại màn hình câu như sau: "Chuyến du lịch lãng mạn bên nước ngoài của Cố Bắc Thần và Lục Mạn, Thần thiếu còn tặng nhẫn cho Lục Mạn. vợ thần bí của Thần thiếu có lẽ li hôn, vây Lục Mạn là kẻ thứ ba chen chân?!"

      thể nào nghi ngờ, chỉ cần scandal mà bị cho là kết hôn với Cố Bắc Thần. Lục Mạn liên tiếp rất nhiều lần cùng tuôn ra tai tiếng, truyền thông hôm nay có chung điểm với nhau là chứng thực xem thông tin có đúng như vậy , vả lại thêm thông tin chỉ để hấp dẫn người xem mà thôi.

      "Bíp... Bíp... Bíp..."

      Từ phía sau xe của Lục Mạn có tiếng còi xe. Theo bản năng Giản Mạt quay đầu lại nhìn, rồi lại ngoảnh lên, cuối cùng cũng hết tắc đường, vội vàng khỏi động xe chạy.

      Giới giải trí từ trước đến nay là cái chảo nhuộm tai tiếng. Đại minh tinh Lục Mạn và Cố Bắc Thần có tai tiếng, khi tin tức ra tới, có người ủng hộ cho Lục Mạn, cư nhiên cũng có người ủng hộ vợ bí của Cố Bắc Thần xuất .

      Đương nhiên, thiếu người muốn biết thêm thông tin.

      Trong đầu Mạt lúc này chen rất nhiều cảm xúc... Mà thôi, có lẽ sau này và Bắc Thần cũng chia tay.

      Từ đầu đến cuối, đều quan tâm đến thực hơn, lưu luyến tại, cũng ảo tưởng tương lai.

      Xe dừng lại ở cửa quán cafe, đúng lúc đó điện thoại của Mạt vang lên tiếng "tích".

      Giản Mạt lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

      Thương tiên sinh: làm gì vậy?

      Giản Mạt cảm thấy hơi lạ, nghĩ thầm: "Cố Bắc Thần, ngoại trừ lần ta về Lam Trạch viên chưa lần nào ta nhắn tin với mình cả.

      Giản Mạt bĩu môi, thuận tay nhắn lại: "Vừa mới xem tin của chồng và nữ minh tinh nước ngoài đấy!"

      Điện thoại của Cố Bắc Thần đem về thực.

      Hả?!

      Khóe miệng của Giản Mạt co giật.

      nghĩ gì nữa, nghe điện thoại. Là giọng của Cố Bắc Thần:

      " vừa ra sân bay, bà nội gọi về nhà ăn cơm, em ở đâu? Để tới đón?" Có tiếng đàn violon ở đầu bên kia.

      Giản Mạt hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: " ở đâu?"

      " đường trở về từ sân bay... Nếu em còn ở công ti bốn mươi phút nữa đến đón em!"

      "Em cũng đường về." Giản Mạt , nghĩ thầm, đừng có đùa, Cố Bắc Thần mà đứng trước công ti mình biết có bao nhiêu rắc rối xảy ra?! tiếp: "Hẹn gặp ở nhà nha!"

      "Được." Cố Bắc Thần .

      Giản Mạt chờ Cố Bắc Thần cúp máy liền cất điện thoại, vội vàng khởi động xe quay về Lam Trạch Viên.

      Cố Bắc Thần cười, tắt di động, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.

      Con đường cuối cùng dẫn đến Lam Trạch viên là Lâm Ấm.

      Chỉ là trong ánh mắt lộ ra chút bất mãn...

      Cố Bắc Thần nghĩ: "Các có quan hệ cùng đều muốn công khai với công chúng, chỉ riêng Giản Mạt là khác hoàn toàn. có nên trừ điểm của ấy đây?

    3. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 14: Đầu óc bị nước vào

      Edit: Đỗ Thu Hiền
      Beta: Tiểu Ngọc


      Cố Bắc Thần tới Lam Trạch viên nhưng xuống mà ngồi trong xe chờ. Chờ khoảng nửa tiếng liền thấy Giản Mạt xuất .

      Hơi nhíu mi, với Giản Mạt thương lượng xong, tất cả là mười vạn tệ. Dù thế nào tâm tình cũng có chút phức tạp.

      Giản Mạt nhìn chiếc xe phía trước, rút điện thoại nhắn tin : Đợi em năm phút, em lên lầu thay quần áo.

      Nhìn tin nhắn, Cố Bắc Thần nhếch môi thoáng có ý cười. Cứ như vậy, ý cười đạt đến đáy mắt.

      là người có thể bình tĩnh nhìn sảy ra tai tiếng cùng khác, ngay sau đó coi như có việc gì xảy ra cùng thân mật.

      Cố Bắc Thần nghiêng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy Giản Mạt…khoảnh khắc ấy ánh mắt của trở nên thâm thúy thấy đáy.

      Bà nội ở biệt thự vùng ngoại ô, Giản Mạt cùng Cố Bắc Thần thường xuyên trở về ăn cơm cùng bà… Lúc trước đó là nơi cử hành hôn lễ, tính cả người Cố gia đều có mấy người tham dự.

      Trong số những người đến có cha mẹ của Cố Bắc Thần…

      “Mạt Mạt, sao cháu lại gầy như vậy?” Bà nội đối với cháu dâu này cực kì vừa lòng, tuy rằng bà biết lúc trước cháu bà cưới Mạt Mạt vì 20% cổ phần tập đoàn.

      Mạt Mạt cười với bà nội : “Bà nội à, tại con đều thích gầy. Như vậy mới là đẹp.”

      Bà nội vừa nghe vậy liền phản đối : “Gầy đảm bảo dinh dưỡng. Đến bây giờ ta vẫn chưa được ôm cháu đích tôn đâu.”

      “Bà nội, lúc trước Bắc Thần lo con chưa tốt nghiệp mang thai tốt, bây giờ con vừa mới tốt nghiệp lâu.” Giản Mạt dối rất thuận miệng, hoàn toàn làm cho người ta cảm thấy mình bị lừa. “Con cũng muốn cùng Bắc Thần sinh đứa đâu.”

      Cố Bắc Thần từ đầu đến cuối đều câu nào, ngồi im xem diễn trò.

      Bà nội nghe vậy nhíu mi: “Nội nghe tiểu tử kia phải con có rồi sao?”

      Giản Mạt nghĩ đó là hậu quả của hôm diễn trò ở Cố gia, tức khắc sắc mặt liền ủ rũ, mất mát “Con cũng tưởng… nhưng cuối cùng bệnh viện bác sỹ đó là do dạ dày con tốt…”

      Bà nội thấy Giản Mạt trông lo lắng, vội vàng kéo tay an ủi: “ cần vội, nếu như các cháu muốn có, tiểu Thần cố gắng chút có thôi… ” Sau đó ánh mắt ái muội nhìn Cố Bắc Thần.

      Cố Bắc Thần da mặt dày, cảm thấy gì, nhưng Giản Mạt mặt mỏng lập tức đỏ mặt.

      “Vâng, con cùng Giản Giao cố gắng…” Người nào đó thấy Giản Mạt chưa đủ mất mặt, chuyện cách nghiêm túc.

      Bà nội nhìn vợ chồng son tình cảm hài hòa liền vui, thấy Cố Bắc Thần cũng phản đối việc có con, trong lòng càng thấy vui lên ít. Ăn cơm xong liền đuổi vợ chồng son về nhà nỗ lực.

      Trở lại biệt thự, Cố Bắc Thần có việc liền vào thư phòng.

      Giản Mạt thừa dịp này liền sang phòng khác thoa dầu hoa hồng vào mắt cá chân. Sợ mùi quá nồng, dám thoa ở phòng ngủ.

      Bởi vì thời gia còn sớm liền tiếp tục vẽ. Tuy nhiên vừa phác thảo hài lòng, đơn giản là vì suy nghĩ hỗn loạn.

      Giản Mạt tắm xong là 11 giờ, nhưng Cố Bắc Thần xem ra vẫn còn công việc chưa giải quyết xong.

      người vợ tốt Giản Mạt tự thấy cần thiết phải quyến rũ người đàn ông bề bộn công việc kia mới được.

      có biện pháp, Cố Bắc Thần trước mặt người khác luôn lạnh lùng, nhưng thực chất chính là lưu manh mười phần, hơn nữa sức chiến đấu rất mãnh liệt.

      Nếu ta ở nhà mà ngủ trước, hậu quả chính là bị trược tiếp làm tỉnh, cả đêm cũng đừng mong được ngủ.

      Cố Bắc Thần dự hội nghị liền nghe thấy tiếng gõ cửa, mặt sắc đổi với người đối diện: “ với Tô San ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch.” Vừa dứt lời, đúng lúc này Giản Mạt đẩy cửa tiến vào.

      Giản Mạt vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô người ặc bộ váy ngủ, cả người như toát lên vẻ thanh tú như hoa sen hé nở mặt nước.

      Cố Bắc Thần ánh mắt chợt trở nên trầm, đứng trước này cơ thể luôn xảy ra phản ứng…

      khuya rồi, còn chưa ngủ sao?” Giản Mạt tới, liền trực tiếp ngồi xuống đùi, hai tay vòng qua cổ .

      “Nghĩ gì vậy?” Cố Bắc Thần nhàng ngửi mùi cơ thể .

      Giản Mạt cười để lộ núm đồng tiền như hoa, đưa mắt nhìn Cố Bắc Thần, làm cho người phảng phất nhiệt tình: “Ồ, như vậy rất mê người…”

      Cố Bắc Thần cười cười, ngón tay đưa lên vuốt ve mái tóc còn chưa khô của Giản Mạt, khí lần nữa trở nên trầm mặc, khiến cho người ta hít thờ thông.

      “A Thần, em cảm thấy sau khi tắm rửa xong người càng trở nên xinh đẹp.” Giản Mạt đánh vỡ trầm mặc trong phòng: “ biết có cảm thấy như vậy ?”

      có.” Cố Bắc Thần chút nể nang, thanh nhanh chậm lộ ra ý cười: “ cảm thấy sau khi tắm xong đầu óc em như có nước vào.”

      “…” Giản Mạt còn lời nào để .

      Những lời tán tỉnh đâu? khí lãng mạn ở nơi nào?

      Cố Bắc Thần nhìn khuôn mặt Giản Mạt cứng đờ, tâm tình trở nên vui vẻ, hôn lên đôi tai , giọng trầm thấp: “ có việc gì, vì đầu óc em bình thường mà cần em…Có phải rất vui vẻ ?” Hỏi xong còn cười cười nhìn .

      Giản Mạt đối mặt với cặp mắt sâu thấy đáy của , khóe miệng có chút giật giật, cơ thể cứng đờ muốn dịch ra đột nhiên lại dừng lại…

      Cảm giác được vật kiêu ngạo của cứng rắn, khuôn mặt của tự chủ được đỏ lên.

      Cố Bắc Thần mặt dày , thanh có chút mị hoặc “Có phản ứng…” rồi cầm tay Giản Mạt hướng về chỗ đó: “Nó đối với em là nhạy cảm.”

      Giản Mạt “A” tiếng, theo bản năng rút tay về, nhưng Cố Bắc Thần căn bản cho cơ hội… Ấn tay xuống đồng thời cúi xuống hôn lên môi .

      Ánh trăng treo ngoài cửa sổ, đột nhiên có đám mây che khuất nó, phảng phất nhiệt tình trong phòng cũng khiến cho nó đỏ mặt.

      khí trong phòng ái muội, hơi thở chồng chéo đan vào nhau, chỉ lát sau thư phòng trở thành nơi diễn ra cuộc chiến cân sức…

      Giản Mạt cũng biết mình cùng Cố Bắc Thần về phòng ngủ lúc nào, lúc nào cũng vậy, người luôn tràn đầy tinh lực khiến cho khó có thể đối phó được.

      Đợi đến khi tiến vào nơi sâu nhất, Giản Mạt vòng tay qua cổ Cố Bắc Thần, lấy lòng : “A Thần, việc lúc trước em nhờ , giờ có được kết quả chưa?"

      Việc này cũng cần tiêu tốn thể lực mà, phải cũng nên có chút phúc lợi sao?

    4. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 15: kinh hách!

      Edit: Như Quỳnh
      Beta: Tiểu Ngọc

      thế giới này có loại người, giây trước có thể cao ngạo đứng đầu ở độ cao mới, giây sau lại vô sỉ có giới hạn.

      Giản Mạt cảm thấy đàn ông ở phương diện tình vẫn luôn suy nghĩ bằng nửa dưới thân dưới, lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân ở thời điểm này, cộ hạ quyết tâm làm thế nào cũng phải dành được phần công trình kia của Đế Hoàng.

      Nhưng cuối cùng…Giản Mạt thở dài nặng nề, chuyện tối hôm qua vẫn khiến Cố Bắc Thần đồng ý giúp , Giản Mạt buồn bực cảm giác tâm tình cả ngày đều vui.

      Giản Mạt vừa cầm ly sữa bò lên uống vừa hậm hực nghĩ xem phải làm như thế nào để Cố Bắc Thần đồng ý giúp đây? Nhưng suy nghĩ tới lui vài phương án lại bị chính bản thân mình bác bỏ.

      Bên kia Cố Bắc Thần thưởng thứ ly cà phê tay, ánh mắt sắt bén vẫn rời hình bóng Giản Mạt ngẩn người, khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt, như có như .

      “Đây là chờ đưa em làm sao?” Buông ly cà phê xuống, Cố Bắc Thần đạm bạc mở miệng, khuôn mặt lại lên nụ cười tà tứ.

      Giản Mạt giật mình: “Em tự lái xe cũng được”

      xấu đến nỗi dám gặp người khác à?” Cố Bắc Thần trầm giọng,
      Khóe miệng Giản Mạt cười cười, rồi đứng dậy đến bên cạnh Cố Bắc Thần ngồi xuống đồng thời hạ xuống môi nụ hôn , vẻ mặt lấy lòng “Là em dám gặp được người khác.”

      “Vậy sao.” Cố Bắc Thần trả lời.

      Khóe miệng Giản Mạt lên ý cười lớn, sâu trong ánh mắt lại lên vài tia sáng giảo hoạt. Người nam nhân này đúng là làm cho người khác có chút ngứa răng.

      “Muốn cho ‘muốn’ em?” Cố Bắc Thần nhìn vài tia sang trong đáy mắt Giản Mạt, đột nhiên tiến lại gần mờ ám hỏi.

      “Ách…” Khóe miệng có chút co giật, ngay sau đó cười cười , “ suy nghĩ nhiều!”

      Ánh mắt Cố Bắc Thần cực nóng mà thâm thúy, gắt gao nhìn vào đáy mắt Giản Mạt

      “Tối hôm qua bị hành như vậy bây giờ vẫn còn ê ẩm a.” Thanh Giản Mạt mềm mại lại cuốn hút người, chỉ nghe khẽ thở dài tiếng, “Nhưng em cố gắng như vậy ngược lại chẳng ủng hộ công việc của em gì cả.”

      Cố Bắc Thần hôn lên đôi môi đỏ mọng của Giản Mạt, môi mỏng khẽ phát ra thanh trầm thấp, “Muốn đồng ý thiên vị em sao?”

      “Được rồi.” Giản Mạt vội vàng gật đầu, đáy mắt vẻ cần thiết.

      Khóe miệng Cố Bắc Thần lên ý cười, ánh mắt thâm thúy ngàn năm, làm người ta liếc mắt cái nhìn thấy đáy “ được!”

      “…” Giản Mạt hết chỗ lại thích trêu chọc em, vui lắm sao?”

      “Đế Hoàng sở hữu các hạng mục đều có lưu trình cố định, liền tính muốn làm việc thiên vị cũng phải có lý do.” Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm thúy thấy đáy, “Muốn thiên vị em, vậy dùng lý do gì?”

      Giản Mạt đáp lại.

      “Nếu , liền em là Cố phu nhân?” Môi mỏng vốn xuất ý cười nháy mắt lại trở nên nguy hiểm: “Bản thảo gì đó đều cần, trực tiếp cho em thiết kế, như thế nào?”

      “...” Giản Mạt vừa nghe, trong lòng thầm rủa Cố Bắc Thần ngoài miệng vẫn “Chế độ của Đế Hoàng thể đánh vỡ!”

      Cố Bắc Thần khóe miệng ý cười gia tăng, đưa tay lấy cà vạt đưa lên ý bảo hầu hạ.

      Giản Mạt thầm thở dài, ngoan ngoãn lấy quá cà vạt tiến lên bắt đầu cho thắt cho . Nhìn yết hầu của , hận thể trực tiếp vừa siết cà vạt lại, nghẹn chết !

      Đương nhiên, cũng chỉ có thể tự mình tưởng tượng.

      Cố Bắc Thần hưởng thụ Giản Mạt phục vụ, mắt ưng đem biểu tình lơ đãng của vào mắt, chỉ đạm nhiên mở miệng: “Hai ngày tới ở nhà."

      “Ừ!” Giản Mạt như cũ ngoan ngoãn đáp ứng.

      “Ngày mốt cùng em đến chỗ chị hai ăn cơm.” Cố Bắc Thần tiếp theo mở miệng.

      Giản Mạt khẽ nhíu mày, “Sao lại ?”

      Cố Bắc Thần ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, “Em giống như thích đến chỗ chị hai?!” Là câu nghi vấn, nhưng hiển nhiên là thành câu khẳng định.

      Giản Mạt mặt đổi sắc, “Em thích cách bọn họ nhìn em.” tính dối: “Tuy rằng em là vì tiền, có thể người chính là như vậy, thích tự lừa dối mình.” thắt xong cà vạt, thanh lộ ra phần nhàng.

      như vậy lại khiến Cố Bắc Thần vui vẻ, chỉ nghe chậm rãi mở miệng: “ thích cũng phải đến chuyến, có biện pháp từ chối.”

      Giản Mạt dài mắt “Vì cái gì?” nếu là nghĩ , còn có thể từ chối được?!

      Cố Bắc Thần xoay người lấy di động, thuận miệng : “Tử Tiêu ngày đó cũng trở về, nó muốn gặp người mợ trong truyền thuyết của mình.”

      Giản Mạt nguyên bản bình tĩnh nháy mắt lại cứng đờ, con ngươi chợt trầm xuống, hô hấp khống chế được bắt đầu dồn dập lên, ngay cả hai tay rũ xuống đều bắt đầu run nhè .

      Cố Bắc Thần xoay người, liền nhìn đến Giản Mạt bộ dáng như gặp cái gì đả kích, hơi hơi nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Giản Mạt nháy mắt hoàn hồn, có chút giấu đầu hở đuôi vội vàng lắc đầu, “ có việc gì.”

      “Sắc mặt như thế nào trở nên kém như vậy?” Cố Bắc Thần túc mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Mạt, phảng phất muốn đem nhìn thấu bằng cái liếc mắt.

    5. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 16: Có mối tình đầu là quá khứ...

      Giản Mạt đem toàn bộ cảm xúc bao trùm mình thầm nuốt xuống, “Còn phải là tại tối hôm qua muốn làm đến vô độ sao…” Giọng của ngậm vài phần hờn dỗi.



      Đột nhiên phải cảm tạ hơn năm nay tới cùng Cố Bắc Thần ở chung, bởi dù có là cảm xúc phảng phất gì nữa trong nháy mắt đều có thể biến thành loại tình thú lấy lòng ta.



      Quả nhiên, khóe miệng Cố Bắc Thần cong lên nụ cười tà mị, tiến lên ôm lấy Giản Mạt , sau đó hôn xuống mặt , “Nếu em …… vì hai ngày này trở lại mà có chút thương tâm, càng vui vẻ.”



      Khóe miệng Giản Mạt khẽ kéo lên, “ Nếu như em thực như thế kia, chắc rằng cảm thấy em lòng dạ quá tham lam chứ ?”



      “ Ừ, có lẽ.” Cố Bắc Thần nhướn mày, “Bất quá, vui là .’’ nở nụ cười mị hoặc tam sinh rồi mới buông Giản Mạt ra, sau đó ra ngoài .



      Tiêu sái mà , cũng giống như thời điểm mà tới vậy…



      Cố Bắc Thần, người này trời sinh khiến người ta có cảm giác về ưu việt, cái này phải là do thân phận cố gia và chủ tịch tập đoàn thêm vào ta, mà bởi chính bản thân thần thoại của Lạc Thành.



      Có thân phận, có bằng cấp, có ngoại hình, có tiền. Trời sinh kẻ như vậy khiến người ta quên lãng thế nào là vượt lên ta, chỉ có thể hiểu được cảm giác làm người đuổi theo bước chân của ta mà thôi.



      Giản Mạt có nhiều sức mà suy nghĩ nhiều, bây giờ thân thể có chút xụi lơ sô pha..



      Sống mũi chua xót đến lợi hại, đôi mắt dường như cũng trướng đau lên... Có cái gì đó che đậy tầm mắt, toàn bộ thế giới trở nên mơ hồ.



      Giản mạt cuộn người, hai tay ôm lấy chân, đem mặt chôn vào khuỷu tay…



      người, chỉ cần nhắc tới tên của , đều có thể đau đến hít thở thông.



      Sở Tử Tiêu, cái tên này đối với Giản Mạt mà từng đại danh từ chứa cả hạnh phúc và vui vẻ... Nhưng từ hai năm trước, bắt đầu từ cái đêm cái kia biến thành vật còn thuộc sở hữu, liền biến thành nỗi đau thể đụng vào.



      “Tử Tiêu, hóa ra chờ đợi mình có dễ dàng như trong tưởng tượng của em, thực xin lỗi, em gặp người mang lại định mệnh khác cho em… Chúng ta chia tay !”



      Tin nhắn trái lương tâm ấy nào có ai biết phát ra lúc đó gian nan cỡ nào, nó dường như cây đao hung hăng cắt vào trái tim , khiến đau đớn thể thở nổi.



      Nước mắt nóng bỏng trào ra ở hốc mắt, theo gương mặt uốn lượn chậm rãi mà rơi xuống… Vài giọt vương xuống khóe miệng, toàn là vị đắng chát.



      Thân thể Giản Mặt bắt đầu run rẩy lên… Tuy rằng sớm biết ngày như thế, nhưng biết nên phải đối mặt như thế nào.



      Người ngày xưa của mình giờ trở thành cháu trai của chồng mình, quan hệ này buồn cười cỡ ?



      Cả ngày Giản Mạt làm gì đều nhấc nổi hứng thú, sắc mặt cũng tốt, hốc mắt có chút ửng đỏ… Toàn bộ khí của tổ hôm nay cũng bởi vì trầm mặc mà trở nên có chút áp lực hơn.



      “Hướng Vãn, cậu xem xem…” Mạc Tiểu Nhã có chút chịu nổi bầu khí như vậy liền mở miệng, định lừa Hướng Vãn hỏi chút xem xảy ra cái gì.



      Hướng Vãn vội vàng lắc đầu, vẻ mặt kháng cự, “ , chị Mạt hôm nay lạnh băng như thể sắp đông chết người.”



      “Cũng biết là chuyện gì phát sinh ra tình trạng này nữa,” Mạc Tiểu Nhã tay chống mặt , “ ra bổn đại gia cũng có thể làm tham mưu giúp đỡ.”



      Đinh Đương liếc mắt nhìn chùm pha lê ở trong phòng thiết kế, lâm vào suy nghĩ của chính mình vào Giản Mạt, “Theo tôi phỏng chừng là... chị ấy thất tình.”



      “Bá” chút, mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía Đinh Đương, đống mắt trừng to trừng , cứ như là biết bằng.



      Đinh Đương căng thẳng ngồi thẳng người lại, ấp ú nhìn ba người, “Tôi, tôi cũng chỉ suy đoán thôi…”



      Mọi người lại lần nữa ai lời nào, im lặng nhìn nhau, rồi mới sôi nổi kéo bả vai … Kỳ , biểu tình Giản Mạt hôm nay đúng là bộ dạng của kẻ thất tình, hôm nay suốt cả buổi sáng sớm trưng ra cái vẻ này.



      Bất quá, lúc này tâm tình của và thất tình cũng có gì là khác biệt… Áp lực tâm tình của hai năm tránh né, sau khi nghe cái tên từ miệng Cố Bắc Thần phát ra sáng nay, nháy mắt liền bạo phát.



      Giản Mạt cũng biết mình ngơ ngác thẫn thờ như thế nào, đến giờ tan tầm, cả người giống như người mất hồn mà bước ra thang máy, để ý xung quanh, cũng xuống dưới bãi đỗ xe ngầm.



      theo dòng người ra khỏi thang máy, khi đứng ở ngoài cửa chính công ty, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời... ràng thời tiết buổi sáng còn thực tốt, đột nhiên bây giờ lại trầm xuống hẳn, giống như sắp có hồi bão táp xảy ra...



      Thành phố Seattle – Mĩ, đây là thành phố nhiều mưa, cả năm có khoảng hơn nửa thời gian đều đắm chìm trong những ngày mưa.



      Sở Tử Tiêu đứng đối diện với cửa số sát đất của khu nhà màu trắng, ánh mắt nhìn trận mưa phùn qua tấm kính thủy tinh, cơn mưa này kéo dài đến tận bây giờ mà vẫn chưa ngừng lại. khuôn mặt tuấn dật lộ ra tia thờ ơ, đáy mắt càng có chút tình cảm nào…



      “Đột nhiên phải về, cảm thấy như thế nào… cậu có cảm thấy luyến tiếc ?” Bạn tốt Đường Dục đẩy cửa ra, nhìn bóng dáng Sở Tử Tiêu liền mở miệng chế nhạo. hai tay của khoan ngực, thuận người dựa vào cửa.



      Sở Tử Tiêu rũ mắt hơi thu liễm tầm mắt mình lại, thuận thế rút tay ra khỏi túi, trong lòng bàn tay nhiều lên chiếc nhẫn... Là nhẫn bạch kim, có hoa văn phiên phức , nhưng bên trong nhẫn mơ hồ có chữ mẫu “J”.



      Đáy mắt có cái gì đó bi thương chậm ra, Sở Tử Tiêu bỗng nhiên nắm chặt tay lại, gắt gao đem kia nhẫn ép chặt ở trong lòng bàn tay, kia thông trái tim nhất tiếp cận mạch lạc...



      Cảm nhận được hô hấp người bạn tốt giống bình thường, Đường Dục hơi hơi nhíu mi, “Như thế nào? muốn trở về sao ?” ngừng chút rồi tiếp: "Cậu còn sợ hãi khi nghĩ đến việc phải trở về ư?”



      “A Dục, tôi đến bây giờ đều nhớ khung cảnh sân bay chúng ta qua bên này từ khi còn ...” Sở Tử Tiêu mở miệng, thanh khàn khàn có chút cay đắng, “Chẳng lẽ… tình cảm cũng bị lụi tàn bởi khoảng cách sao?”



      Đường Dục trầm than tiếng, “ ... Tớ tin Giản Mạt là người bội bạc như vậy đâu."


      Năm đó ở Lạc đại ai chẳng biết Giản Mạt vừa là học sinh giỏi của khoa thiết kế kiến trúc, vừa là hoa hậu giảng đường. Thanh lãnh cao ngạo cùng với tính cách lạnh giá như băng, căn bản đem bất luận kẻ nào để vào mắt...



      Nhưng quan trọng là, nữ sinh như vậy, lại vì Tử Tiêu mà thay đổi, trở nên dịu dàng ân cần làm người khác phải kinh ngạc thôi...



      Chuyện tình của bọn họ cũng rất nổi tiếng, hai người đều là nhân vật đặc biệt, người cao lãnh, kẻ tuy cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa cách, nhưng thời điểm hai người cứ như vậy mà đến với nhau, tất cả mọi người cảm thấy hai người họ trời sinh vì nhau.



      Thời gian đến năm, Giản Mạt người khác, nên muốn cùng Tử Tiêu chia tay... cho Tử Tiêu lấy cơ hội xoay chuyển, điện thoại tắt máy, đổi số điện thoại ngay sau đó, tuyệt tình đến mức làm người ta dám tin.



      A Dục còn nhớ ngày đó, mưa to trút xuống xối xả ở Seattle, Tử Tiêu giống như người điên đòi mua vé máy bay về nước, nhưng tạo hóa cố tình trêu ngươi...



      Đường Dục muốn hồi tưởng đoạn ký ức kia, chung quy cảm thấy việc quá mức trầm trọng

      “Sau này trở về liền hỏi ràng .”



      số tổn thương thể mãi trốn tránh được, có thể khi đối mặt làm vết thương bị rạn nứt ra, nhưng ít ra còn hơn phải suốt đời sống trong đau khổ dằn vặt thế này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :