1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Độc thân, cần yêu - Trần Thu Trang

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      * * *



      Gần 10 giờ sáng, Đạt chở Yến về. Quá muộn để ăn sáng và quá sớm để ăn trưa, nhưng vẫn tấp vào quán bún ngan ven đường. Trong lúc ngồi chờ bà bán hàng thái thịt, hai người cùng nhìn ra phố, thỉnh thoảng bâng quơ mấy chuyện thời tiết công việc.



      - Tí về có chương trình gì ?



      - Em ngủ bù thôi ạ.



      - Ừ. Ngủ dậy làm gì?



      - Chắc em phải dọn máy tính. Nhiều thứ cần xóa quá.



      - Tối rảnh ?



      - Sao ạ?



      - Lên M. xem phim.



      Hai bát bún bưng ra. Đạt cắm cúi ăn. Yến nhìn , định hỏi thêm, phải về chuyện xem phim mà về đám ăn hỏi mà tổ chức hôm nay, nhưng rồi lại im lặng. cầm đũa lên ăn vài miếng, vừa ăn vừa nhẩm tính. Chính ra, số lần xem phim của với người (nay là người cũ) ít hơn số lần đỡ tráp theo lời nằn nì của Đạt, ít hơn rất nhiều.



      Chiếc khăn lụa chấm bi



      Shop thời trang của Nhã nằm cách nhà thờ quãng, vừa đủ gần để nghe tiếng chuông, lại vừa đủ xa để tránh những ồn ào náo nhiệt cần thiết mỗi dịp bên đạo có lễ, rước. Nhưng tất nhiên, với dịp lễ lớn và được cả những người theo đạo cũng chào đón như Giáng sinh, khoảng cách “vừa đủ” kia còn lý tưởng nữa.



      Tối 24, tất cả mọi ngả đường dẫn vào nhà thờ, và cũng là đường đến shop, đều tắc. Thấy loạt hàng mới nhập vãn nhiều, nhóm khách quen cũng đến điểm danh gần hết, Nhã cho nhân viên về sớm chơi, treo biển tạm nghỉ ra ngoài cửa, bắt đầu ngồi kiểm kê sổ sách. Đúng lúc Nhã cau mày bóp trán nghĩ cách giải quyết mấy món nợ khó đòi, cửa kính của shop bỗng bật mở mang theo gió rét, hơi xăng và những thanh huyên náo như chợ vỡ bên ngoài. Nhã ngẩng lên, cố lườm hai vị khách bất lịch vừa xộc vào, nhanh bằng gi



      ng đanh và lạnh:



      - Shop nghỉ rồi nhé!



      - Tôi biết rồi, nhưng có việc – Vị khách thứ nhất lên tiếng.



      ta phải quá cao nhưng vì rất gầy nên thoạt nhìn có vẻ lênh khênh đặc biệt. Bộ quần áo bết dầu mỡ cũng những đường nét khắc khổ khuôn mặt ta tuyên bố hiển nhiên: đây phải là ượng khách hàng của shop. Nhã tạm ngừng đánh giá ta để chuyển sang vị khách thứ hai, thằng bé choai choai cúi gằm mặt đứng gần cửa. Nó mặc áo khoác đồng phục của trường cấp 2 danh tiếng trong quận nhưng lại đôi giày vải màu xanh công nhân rẻ tiền vốn chỉ được mấy bà lao động ngoại tỉnh ưa chuộng. Chẳng vì áo đủ ấm hay vì sợ mà nó hơi run run. Nhã còn tự hỏi nó có quan hệ thế nào với kẻ cục cằn đứng gần quầy giật mình vì tiếng quát xẵng:



      - Vào đây mau lên! Mày còn đứng đấy làm gì?



      Thằng bé vẫn cúi gằm mặt, rón rén vào. Lúc này Nhã mới để ý là hai tay nó thu ra sau lưng, như giấu vật gì. Thằng bé cònchần chừ chưa nhúc nhích tay, người cùng túm nó lại, giằng cái hộp có bọc giấy hoa và thắt nơ nhưng bẹp rúm trong tay nó, đặt lên quầy. ràng ta cố tay, nhưng Nhã vẫn cảm thấy chiếc hộp bẹp thêm chút.



      - Em tôi nó lấy cái này của hàng , tôi đem nó qua trả lại và xin lỗi – ta nhanh, ngập ngừng và quẫn bách trong đôi mắt vằn đỏ.



      Nhã mở chiếc hộp, thấy chiếc khăn lục chấm bi của hãng G, món đồ mà cách đây ít hôm shop bị mất. Nhã cầm chiếc khăn, vừa muốn khóc vừa muốn chửi câu ác. Chiếc khăn hàng hiệu có giá tiền bằng cả tháng lương nhân viên của shop Nhã bị cắt mác, bị vò nhàu nhĩ, lại còn dính mấy vết dầu mỡ, như miếng giẻ lau xe.



      - Ba triệu! – Nhã gằn giọng.



      Ánh mắt của hai vị khách được chào đón cùng đổ dồn vào Nhã.



      - Khăn này giá ba triệu! Giờ nó nát tươm thế này, các người nghĩ còn ai mua nữa?



      - Đúng là nó có bị nhàu và bẩn – Người cố gắng bằng giọng nhũn nhặn nhất – Tôi xin trả hết tiền giặt là.



      - nghĩ chỉ cần vò xà phòng ấn bàn là cái rồi treo lên là xong chuyện à? Thế còn cái mác bị cắt sao? Có ai thần kinh mua cái khăn mất mác với giá ba triệu , hả? – Nhã hỏi dồ- Thế mua khăn còn mác với giá ba triệu thần kinh chắc?! – ta vặc lại – Ai mà biết có quát đúng giá hay



      Nhã suýt nữa nhảy dựng lên vì lý luận ngang như cua của ta. Nhã vồ ngay lấy chiếc laptop vẫn bật mặt quầy, gõ vội mấy địa chỉ quen. Chưa đầy hai phút sau, loạt trang web bán hàng hiệu trong và ngoài nước xác nhận lời của Nhã. Chiếc khăn lụa chấm bi hiệu G. bán online rẻ nhất cũng 139 đô.



      Người nhìn chằm chằm vào màn hình lát rồi quay sang bảo thằng bé:



      - Mày ở đây, tí quay lại.



      - Này! – Nhã gọi với theo khi thấy ta về phía cửa.



      - Đừng lo, nó còn ở đây, tôi trốn đâu! – ta ngoái lại nhìn Nhã đầy bối rối rồi mở cửa lao ra ngoài.



      Gió rét, hơi xăng và thanh huyên náo lại lọt vào, quanh quẩn trong gian ấm áp thoang thoảng mùi thơm xa xỉ của những món hàng xách tay. Nhã thoáng nhăn mặt, nghĩ ngợi vài giây rồi quyết định để mặc mấy sheet xuất nhập thu chi Excel, đến bên thằng bé. Nãy giờ nó vẫn ngẩng lên, cũng hề câu nào.



      - Cầm lấy này! – Nhã chìa cho nó mảnh giấy ướt.



      Thằng bé ngước nhìn Nhã, đôi môi sưng vều với mấy vết máu khô vẫn mím chặt. Nó ngập ngừng cầm lấy mảnh giấy ướt, lau mặt. Nhã thò chân khều hai chiếc ghế , đẩy cái về phía nó, vừa ngồi xuống vừa hỏi tiếp:



      - Học sinh trường T. à?



      - Vâng – Thằng bé gật đầu rất , đáp cụt ngủn.



      - Lớp mấy?



      - Tám ạ.



      - Lấy khăn của shop chị tặng



      Thằng bé gật rồi lại lắc, mãi sau mới lí nhí:



      - Nó bảo em mà lấy được món trong này cho nó, nó làm bạn em.



      - Thế sao lại lấy khăn mà lấy món khác?



      - Em nghĩ cái khăn bé thế, chắc rẻ nhất.



      - Rồi nó có chịu làm bạn em ?



      - , nó trả lại quà, bảo khăn già quá, nó thích.



      Nhã bật cười. Nhã cũng đoán kết cục chỉ có vậy hoặc tệ hơn. Cái con nhóc hẳn là nhà giàu và đỏng đảnh đấy giỏi, mới tí tuổi biết cách bắt tội kẻ theo đuổi mình!



      - kia là trai em à?



      - Vâng. ý là cả, em còn nữa học dưới Hải Phòng.



      - Đại học Hàng Hải à?



      - Vâng, sao chị biết?



      - Chị đoán. Vừa rồi em bị em đánh?



      - Vâng, nhưng cũng đau lắm.



      - em làm gì?



      - em làm ở xưởng xe gần nhà.



      - Nhà ở đâu?



      - Nhà em ở ngoài đê, số… ngách… ngõ… phố C ạ.



      - Bố mẹ làm gì



      - Bố mẹ em… đều mất cả rồi ạ.



      - Ừ.



      Nhã chẳng biết phải hỏi hay gì thêm, đành để mặc thằng bé ở đó, quay lại quầy làm sổ sách. Thằng bé ngồi yên, chăm chú nhìn ra ngoài. Đường phố vẫn đông đặc những người là người. Tiếng chuông nhà thờ ngân từng tiếng nhẩn nha…



      Lại có người mở cửa, phải thằng bé mà là nhân viên đưa bánh của nhà hàng pizza gần đó. Nhã cầm hộp bánh còn nóng sực, vừa trả tiền vừa kín đáo liếc về phía thằng bé. Nó cúi gục hẳn xuống vờ ngủ.



      - Ăn này em! – Nhã ngồi xuống bên thằng bé, mở hộp bánh. Mùi thơm của pho mát dậy lên béo nguậy.



      Thằng bé ngẩng lên nhìn Nhã rồi nhìn chiếc pizza lát rồi lắc đầu quả quyết. Nhã thở dài, nhấc góc pizza ấn vào tay nó:



      - em xoay tiền còn lâu mới quay lại, cứ ăn rồi chờ tiếp!



      - Sao chị biết em xoay tiền?



      - Chứ lẽ là chơi Noel à?



      Thằng bé bật cười làm máu ở môi lại bật ra. Nó chấm chấm mẩu giấy ướt, :



      - Chắc ấy đặt xe.



      - Xe gì?



      - Dream ạ. Xe đấy cũ nhưng em sửa lại ngon lắm.



      Nhã thở dài, nhìn ánh sáng lấp lánh của dây đèn trang trí cây thông bày ở góc shop phản chiếu trong đôi mắt phảng phất cái gì đó như tự hào của thằng bé. chiếc Dream cũ đem cầm vào tối muộn thế này được bao nhiêu đâu… Thằng bé đọc được suy nghĩ của Nhã. Nó cầm miếng pizza, ăn từng miếng dè sẻn như sợ làm ừng mẩu cà chua và thịt băm bánh. Nhã nhìn thêm lúc, rồi đóng hộp bánh lại, ấn vào tay thằng bé.



      - Để chị gọi xe ôm cho em về!



      - Nhưng mà…



      - Chị có việc phải về bây giờ, chờ em được.



      - Vâng, nhưng…



      - Em về bảo em là mai qua đây tìm chị rồi tính.



      Mười lăm phút sau, Nhã khóa cửa shop, bộ ngược với dòng người xe háo hức đổ dồn về phía nhà thờ xem lễ. Trong vạt áo dạ của Nhã có chiếc túi giấy bẫng. Trong túi có thứ bẹp rúm vốn từng là chiếc hộp bọc giấy hoa và gắn nơ, cũng bẫng. Trong “hộp” có chiếc khăn lụa chấm bi của hãng G. và tấm thiệp màu đỏ thắm với dòng chữ viết tay nắn nót: Wishing you a Christmas full of love.



      Trời vẫn rét. Đường vẫn đông. Tiếng chuông Giáng sinh vẫn ngân từng hồi nhẩn nha, nhẩn nha.



      Cái nắm tay ở đền Sri Maha – Mariamman



      Kuala Lumpur, cuối tháng 3 năm 2012



      Chiếc ô tô trắng với những dải nơ kết bằng vải voan màu nâu đỏ và vàng đỗ chéo vỉa hè Jalan Tun H S Lee (Jalan tiếng Malay là đường, xin phép để nguyên cho có khí) làm bước chân hai người hẹn mà cùng chậm lại. Trong màn mưa lất phất, ánh đèn vàng sáng choang cùng tiếng kèn trống réo rắt hắt ra từ vòm cửa cao của ngôi đền Ấn Độ như quết thêm lớp sơn hư ảo cho cảnh hoàng hôn nơi góc đường cổ kính. dừng hẳn, hơi ngửa ô ra đ



      ng sau, những đường nét hài hòa gương mặt trầm tĩnh thoáng dao động bởi chút cảm xúc trộn lẫn giữa tò mò và e ngại. muốn quay sang nhìn người cùng muốn gì đó với , muốn đề nghị vào bên trong xem thử nhưng rồi chỉ đứng im lặng, để mặc những hình ảnh và thanh lạ lẫm loang loáng vây quanh mình. Mấy ngày ngay, à , phải là nhiều năm nay mới đúng, làm phiền đủ rồi.



      * * *



      Hà Nội, cuối tháng 6 năm 2002



      bé ngập ngừng hồi lâu trước ngôi nhà có vòm hoa giấy bung xòe những chùm hoa hồng tím. Thỉnh thoảng, dừng lại, đưa tay về phía nút chuông định bấm, rồi vội vàng lùi ra như thể nó bị hở điện. Gần bảy giờ, trời mới nhá nhem, ánh đèn tuýp trắng nhờ nhờ và tiếng lao xao của trận bóng đá World Cup được truyền hình trực tiếp vọng ra từ sau cánh cổng sắt uốn sơn xanh báo cho biết người muốn tìm ở nhà... Nhưng đủ can đảm bấm chuông hay lên tiếng gọi, cứ đứng lần chần như thế cho tới khi bóng tối buông hẳn xuống.



      - Thủy hả cháu?



      Câu hỏi bất ngờ vang lên làm bé giật mình quay lại. Người phụ nữ thấp đậm xách túi thức ăn rảo bước về phía , nụ cười tươi rói nở khuôn mặt tròn phúc hậu.



      - Cháu chào bác. - bé cúi đầu lễ phép.



      - Sao vào nhà mà đứng đây? Tép nó ở trong nhà đấy.



      - Dạ, cháu...



      Người phụ nữ đợi hết câu vừa thò tay mở chốt cổng vừa gọi t



      - Tép ơi!



      Người được gọi là Tép từ trong nhà ra, vẻ mặt phụng phịu:



      - Con bao nhiêu lần, mẹ đừng gọi con là Tép nữa, con lớn rồi.



      - Quên mất, rút kinh nghiệm, rút kinh nghiệm. - Mẹ của Tép cười cười, quấy quá, chỉ ra sau lưng. - Thủy nó sang tìm kìa.



      Tép - người mà từ vài năm nay đấu tranh để được gọi bằng cái tên khai sinh là Dũng - đợi mẹ hẳn vào nhà rồi mới trừng mắt nhìn về phía bé lúc này vẫn đứng nép bên cổng, trống :



      - Có việc gì đấy?



      Thủy ngập ngừng gần lại phía Dũng, lí nhí:



      - Em có cái này...



      - nhanh lên, ai chờ được đâu! - Dũng đập đập cánh tay cách kiên nhẫn. Hừ, chẳng lẽ con bé này biết đứng ngoài trời lúc sẩm tối là làm mồi cho muỗi à?



      Thủy có vẻ cuống vì giọng đầy bực dọc của Dũng, chìa ra chiếc hộp gói giấy hoa, lắp bắp:



      - Em có... có chút quà... mừng vào đại học ạ.



      Thời buổi nào rồi mà còn ăn như trong sách giáo dục công dân thế biết! Dũng nghĩ trong lúc nhìn lướt mắt qua thân hình mũm mĩm - đây là thiện ch theo giọng mẹ cậu, chứ còn theo đúng những gì cậu nghĩ phải là tròn quay lơ - của con bé hàng xóm. Nhà con bé ở cách nhà cậu mấy căn. Bố nó với bố cậu ở cùng đơn vị hồi chiến tranh biên giới, cùng nhau vào sinh ra tử mấy lần nên dù bây giờ hoàn cảnh chênh lệch nhưng tình cảm hai bên vẫn rất thân thiết. Khi nhà cậu mới chuyển về đây, mẹ cậu còn suốt ngày gọi nó là con dâu



      Ngay từ đầu, Dũng ưa gì nó.



      Con con đứa gì mà chẳng biết xấu hổ, suốt ngày bám lấy người ta. Giá mà nó dễ thương hơn chút có bám sát thế chứ bám nữa, cậu cũng chẳng có ý kiến đâu. Đằng này, người nó là béo, da là đen, ăn mặc quê cục, năng lí nha lí nhí, học hành cũng chả có gì nổi trội, lại còn động tí là khóc. Ngay cả cái tên nó nghe cũng cải lương: Lệ Thủy. Vì tình cảm hai nhà, cậu phải “tiện đường” đèo nó học, phải cho nó sang nhà ăn cơm mỗi khi bố nó vắng, còn thỉnh thoảng phải kèm Toán cho nó. Mỗi lần để lũ bạn bắt gặp mình cùng nó, cậu chỉ muốn chui xuống đất. Cậu thường lựa những lúc có mặt người lớn để tỏ thái độ khó chịu với con bé. Dần dần rồi nó hiểu và càng ngày càng ít xuất trước mặt cậu... Mãi cho đến hôm nay - ngày cậu nhận thông báo tuyển thẳng vào đại học.



      Tiếng bình luận viên vọng ra từ chiếc TV trong nhà báo hiệu hiệp 2 trận đấu tranh 3 – 4 của World Cup bắt đầu. Dũng bừng tỉnh. Cậu vươn tay giật lấy món quà tay con bé, cúi xuống nhìn và nhăn mặt. Chiếc hộp bọc giấy hoa và thắt nơ. Thắt nơ! Chả hiểu nó nghĩ gì nữa? Cậu cần nghĩ ngợi thêm giây nào, mím môi, ấn trả chiếc hộp vào tay con bé. Bàn tay múp múp run lên. Thân hình múp míp cũng run theo. Cậu cố tránh đôi mắt bắt đầu hoe hoe đỏ của nó. hiểu sao mỗi lần nhìn nó khóc, cậu cứ thấy bứt rứt yên.



      - Cầm về , phiền quá! - Dũng bỏ lại câu gắt gỏng ấy rồi vào nhà. Cậu muốn ngồi quạt mát xem Hàn Quốc rửa mặt cho bóng đá châu Á hơn là đứng đây chịu hơi nóng, muỗi và nước mắt tấn công.



      Thủy nhìn theo bóng dáng cao nhưng chưa lớn của hàng xóm, rồi lại nhìn món quà mà phải để dành rất lâu mới mua được. Trong ánh sáng nhợt hắt ra từ cửa nhà, lớp giấy hoa và chiếc nơ vẫn ánh lên những sắc màu tươi vui. Thủy nhàng ôm chiếc hộp vào lòng, nhàng đóng cánh cổng sắt uốn sơn xanh, nhàng kéo chốt, nhàng bước về nhà, quay đầu nhìn lại.



      Năm đó, 13 tuổi.



      * *



      Kuala Lumpur, giữa tháng 3 năm 2012



      Sau buổi tối Chủ nhật mệt gấp đôi ngày làm, Dũng trở lại chỗ ở thuê tầng 8 chung cư xập xệ gần Jalan Chow Kit. Căn phòng chật và bừa đến mức người ta có cảm giác chỉ cần đặt thêm vài món đồ nữa là người đứng bên trong chết vì thiếu khí, nhưng Dũng sống như thế này được vài năm và vẫn sống. Dù mỗi tháng phải tiêu non nửa tiền lương chỉ để khỏi bị đá ra cái hộp bí bức này, vẫn thấy mình may mắn. phải ai cũng có được chỗ chui ra chui vào yên ổn cách nơi làm việc có hai trạm monorail như .



      thèm cởi giày, Dũng buông mình xuống giường, nhắm mắt đợi cơn đau đầu dịu . Những câu tiếng pha tiếng Trung gắt gỏng dồn dập của Sarah vẫn ong ong trong đầu làm thái dương giật giật. vừa trải qua tối cuối tuần điển hình với bar, bia, nhạc sống và những cuộc trò chuyện vô bổ với những người chỉ có thể coi là bè chứ phải bạn. cũng vừa chấm dứt thêm mối quan hệ thân mật nông cạn nữa, vì lý do có lý do nào cả. Đúng lúc Dũng bắt đầu thiu thiu ngủ, điện thoại lại reo, tiếng chuông vang lên với lượng vẫn phù hợp với môi trường đinh tai nhức óc ở quán bar. vẫn nhắm mắt bật loa ngoài, "Uây" tiêng cộc lốc, chuẩn bị đón tràng công kích màng nhĩ nữa từ Sarah. Nhưng hóa ra phải. Người gọi là mẹ - người vĩnh viễn biết đến cái gọi là chênh lệch múi giờ. Sau hồi hỏi han, trách móc và dặn dò, bà vào chủ đề chính:



      - Này, con còn nhớ con bé Thủy nhà bác Kiên ?



      Dũng bóp thái dương, đôi mắt đẫm lệ xẹt qua óc , tiếp theo sau là thân hình lấy gì làm thon thả và làn da còn phải làm khách hàng của Pond's rất lâu. ậm ừ.



      - Nó tốt nghiệp đại học rồi đấy, nhanh ?



      lại ậm ừ.



      - Tuần sau nó sang đấy.



      - Ừm... - định ậm ừ tiếp nhưng rồi sực tỉnh. - Sang cơ ạ?



      - Sang chỗ con ý. Cây-eo (KL) ý. Mẹ hỏi rồi, xuống máy bay là hai rưỡi chiều thứ Bảy. Con đón nó nhé. Con bé này nó liều ghê lắm, định im im cứ thế đấy...



      Mẹ bắt đầu kể "con bé" thế này, "Thủy nó" thế khác. Dũng lẳng lặng nằm, lơ đãng nghe. So với lời cật vấn của Sarah, những câu liên tu bất tận của mẹ dù sao cũng dễ chịu hơn chút.



      * * *



      Tiếng kèn réo rắt vừa ngừng, từng hồi trống vang lên giục giã. cuộn ô, bỏ đôi dép xỏ ngón sang góc bên ngoài bậu cửa đá chạm hoa, về phía có tiếng trống và ánh đèn vàng lung linh. qua khoảng sân ngắn lấm tấm mưa để đến gần thềm điện lát đá hoa cương bóng như gương. Có rất nhiều người ở đó. Những người phụ nữ mặc saree có họa tiết vàng óng ánh xúm lại với nhau đầy bận rộn. Những người đàn ông da sẫm mặc sơ mi trắng dài đứng dàn hàng với vẻ bồn chồn. nhóm thợ chụp ảnh và quay video mặc đồng phục chạy lăng xăng. ai giải thích hay hướng dẫn nhưng vẫn hiểu chuyện gì diễn ra. nép vào sau chiếc cột được tô vẽ nhiều màu, môi thấp thoáng nụ cười mơ hồ. Đây có lẽ là lần cuối cùng còn được chiêm ngưỡng đám cưới bằng con mắt đầy mộng tưởng...



      Dũng khoanh tay quan sát tất cả, cả đám cưới và xem đám cưới theo cách của đứa trẻ nhà quê lần đầu thấy ô tô, trong lòng bỗng ran lên cảm xúc khó gọi tên. từng dự đám cưới của đồng nghiệp gốc Ấn theo đạo Hinđu. Trình tự phải là khá rề rà, dài dòng. Lẽ ra, ngay từ đầu, nên ngăn cản khi bước vào, nên giải thích qua loa rồi kéo . Nhưng chẳng làm gì cả, chỉ lững thững sau , mặc kệ kiên nhẫn của bản thân và mặc kệ thời gian trôi. Dù sao từ giây phút gặp ở sân bay, biết là mình có những ngày rất ác.



      * * *



      Sân bay quốc tế Kuala Lumpur luôn nằm trong top 10 sân bay tốt nhất thế giớ nhưng điều đó làm cho việc tìm đón người vừa xuống máy bay trở nên dễ dàng hơn. Dũng muốn bắt chước nhân viên các khách sạn hay hãng lữ hành, cầm tấm biển ghi tên người cần đón. đứng tì tay vào hàng rào ngăn cách, đưa ánh mắt len lỏi vào đám đông những người vừa ra khỏi khu vực nhập cảnh, cố gắng tìm hình dáng mà chính cũng chắc là trông như thế nào.



      lâu sau, khi những người khách chuyến bay từ Việt Nam vãn hết, vẫn chưa thấy ai giống như trong trí nhớ. Đúng lúc bực bội đập tay vào lan can inox và quyết định bỏ về, mặc váy digan kéo vali đến trước mặt , lên tiếng chào. Dũng sửng sốt. Con bé hàng xóm mà hồi xưa vẫn lén gọi là "trâu lăn" đây ư? Thân hình cao nhưng cân đối, thậm chí còn hơi gầy theo tiêu chuẩn đẹp của người bên này. Làn da vẫn sậm màu nhưng là sắc nâu mịn màng rất hợp thẩm mỹ Tây hóa bây giờ. gương mặt mất hết nét phúng phính trẻ con của , chỉ thấy đôi mắt là còn có vẻ quen thuộc, dù chúng còn ngước lên nhìn đầy ngưỡng mộ nữa mà chăm chú ngó vào cuốn sổ cầm trong tay.



      - Em có tra mạng, người ta bảo phải mua sim điện thoại luôn ở sân bay...



      Câu làm Dũng sực tỉnh, chỉ tay về góc sảnh:



      - Quầy bán sim ở đằng kia. Mua sim phải trình hộ chiếu. Ở đây người ta chỉ tiêu Ringgit, nên phải đổi tiền trước, quầy đổi tiền ở ngay gần quầy bán sim...



      Chưa dứt câu, cúi xuống định kéo chiếc vali giúp , nhưng nhanh hơn nhịp.



      - cứ để em tự làm.



      Nghe vậy, cũng tranh, chỉ nhún vai rồi nhanh chóng vượt lên trước dẫn đường. lặng lẽ đằng sau, cảm thấy dễ thở hơn chút. quá quen với việc nhìn theo rồi. Còn việc đối diện và trò chuyện ư? ai biết, vừa rồi để nhìn được mấy câu cách bình thản như vậy, run đến mức nào.



      “Cố lên, chỉ cần về đến khách sạn nữa là xong.”- cố gắng tự nhủ như vậy.



      Nhưng dường như số phận nghe được cả những câu tự nhủ mà cần cố gắng của . Khi đưa tới khách sạn mà đặt, nhân viên khách sạn nhã nhặn thông báo rằng họ đầy khách, hề nhận được thông tin của biết trang web đặt phòng A. là trang nào. Sau hồi thương lượng hiệu quả, lớp vỏ bình thản của dần rơi rụng. lại nhìn bằng đôi mắt sũng nước như năm nào. Và thay vì cáu kỉnh rồi mặc kệ kéo va li tìm khách sạn khác, đưa về nhà.



      Suốt mấy ngày sau đó, làm khách trọ bất đắc dĩ trong chiếc hộp tầng 8 ở Jalan Chow Kit của . Mới đầu, chỉ định ở lại đêm để tranh thủ tìm khách sạn khác. Nhưng sau hki biết thanh toán hết tiền phòng cho web A, và số tiền mang theo chỉ đủ để thuê chỗ ngủ trong những dom cả chục khách nam nữ lẫn lộn của nhà trọ bình dân, quyết định để tiếp tục ở lại. Dù được chuẩn bị để đón khách nên phải mất cả tiếng dọn dẹp mới tạm thu xếp xong chỗ ngủ, căn hộ này vẫn tiện nghi và an toàn hơn hẳn.



      * * *



      Tiếng nhạc bớt dồn dập hơn. Hai người đàn ông trong đó có chú rể dắt tay nhau vào giữa điện, nơi thầy tu ngồi. Chú rể có vẻ còn khá trẻ, mặc áo sơ mi dài kiểu Ấn, vạt và tay áo thêu những hoa văn cầu kỳ bằng chỉ vàng óng ánh. Thầy tu ở vắt chiếc khăn trắng dài qua bên vai, ngừng rung chiếc chuông trong tay. Khi chú rể ngồi xuống bên thầy tu, những du khách nước ngoài tò mò vây quanh chụp ảnh bắt đầu giãn ra, những tiếng trò chuyện ram ran tạm lắng, khắp chính điện chỉ còn tiếng đọc ê a của thầy tu, có lẽ là bài kinh hay lời kh>



      tranh thủ cúi xuống xem lại mấy bức vừa chụp máy ảnh, tự nhiên bấm quá tay khiến máy tua về tới bức ảnh chụp trước đó. Trong ảnh, người cùng đứng ở góc tường ven đường chuyện điện thoại. Ảnh chụp từ quá xa nên thấy , nhưng vẫn nhớ nét mặt của lú đấy, vẻ kiên nhẫn mà trước kia từng thấy rất nhiều lần. Giờ đây, nó dành cho người khác. biết người ấy là ai.



      * * *



      Đêm đầu tiên ở Malaysia, phần vì lạ nhà, phần vì ngủ đủ trong các chặng di chuyển, Thủy gần như thức trắng. dám trằn trọc trở mình nhiều, sợ làm phiền Dũng, chỉ nằm yên trong bóng tối, để đầu óc chạy lan man về mười năm trước, vài ngày trước, vài giờ trước rồi lại chạy lan man sang ngày mai, ngày kia, ngày kìa… Chợt nghe thấy tiếng chuyện từ giường vọng ra. Ban đầu chỉ là những tiếng ậm ừ thào như mê, nhưng chỉ sau vài phút, biết đó là cuộc cãi vã qua điện thoại. Tuy trình độ tiếng đủ để theo sát từng chữ, vẫn biết người ở đầu bên kia là nữ, lúc tức giận có vẻ khá… vô lý. lúc lâu sau, cuộc cãi vã chấm dứt, căn phòng chợt tĩnh lặng đến mức nghe thấy tiếng ro ro của tủ lạnh.



      - Ngủ chưa Thủy? – Dũng hỏi đột ngột.



      - Chưa ạ. – trả lời sau vài giây nghĩ ngợi.



      Trái với suy đoán của , giải thích gì về cuộc cãi vã, chỉ hỏi câu vô thưởng vô phạt:



      - Ngày mai có định đâu ?



      - Chắc em tháp đôi.



      - Nếu cần lên cầu nối hai tháp, bảy giờ bảy rưỡi tối hãy , lúc đó hoàng hôn, chụp ảnh đẹp hơn.



      - Vâng.



      - Ban ngày nên công viên hoặc cung điện.



      - Vâng… Để mai em xem lại.



      ngập ngừng muốn thêm gì đó, cũng ngập ngừng muốn hỏi thêm gì đó, nhưng cuối cùng ai mở lời. Căn phòng chỉ còn tiếng ro ro của tủ lạnh.



      * * *



      Khi lời cầu khẩn dành cho chú rể chấm dứt, người đàn bà đứng tuổi bưng chiếc đĩa có lửa và hoa huơ huơ trước mặt chú rể. Sau vài nghi thức trang trọng nữa, đoàn phụ nữ đưa dâu tiến vào. dâu mặc bộ saree màu tía, trang điểm cầu kỳ và đeo những chiếc vòng vàng chạm trổ lộng lẫy trán, cổ tay. Đôi uyên ương ngồi bên nhau, đưa tay hơ lên ngọn đèn đĩa kết hoa và nhận những hành động ban phước của thầy tu cũng như của người thân.



      Nhìn nụ cười ngượng ngập ngọt ngào của họ, bất giác Thủy nghĩ về Dũng và bạn cũ thích gây của . Hẳn hai người cũng từng có thời gian hạnh phúc, nhưng tất cả những gì chứng kiến chỉ là những di chứng xấu xí.



      * * *



      Tối khuya, chiếc xe khách từ Genting thả Thủy xuống bến ở lân cận phố Tàu, vừa kịp chuyến monorail cuối về Chow Kit. Lúc sáng, có để lại giấy nhắn báo cho Dũng biết là mình Genting. Giờ làm việc của Malaysia muộn hơn Việt Nam, thường ngủ dậy muộn và ở lại công ty đến tối mịt, sau đó lại hay có hẹn đến nửa đêm, vẫn giữ thói quen ngủ sớm dậy sớm ở bên nhà. Hai người chỉ có thể “ chuyện” qua mẩu giấy nhắn đặt bàn cạnh sofa.



      thấy bất tiện với cách trao đổi tin tức gián tiếp này, thậm chí còn thấy may mắn vì có nó. Nó chỉ giúp diễn đạt được diều cần diễn đạt mà phải bận tâm xem mình có run rẩy bối rối hay , nó còn đem đến cho những hồi khó có thể nghe thấy bằng . Như hôm qua chẳng hạn, đánh bạo mua ít rau củ về làm nộm rồi để lại giấy “mời” ăn. Sáng nay, dậy sớm chuẩn bị Genting, thấy chiếc hộp đựng nộm được rửa sạch úp trong tủ, và bàn là mẩu giấy nhắn có dòng chữ cảm ơn của . Mấy lời ngắn ngủi đó khiến lâng lâng vui vui trong suốt chuyến dài.



      Vẫn mang tâm trạng dễ chịu ấy, quay trở lại chiếc hộp tầng 8 của . may, thứ đầu tiên chào đón trở về lại chính là cái va li của , nó bay thẳng về phía chân như tảng đá. kịp tránh, ngã khuỵu luôn xuống. trạc tuổi nhưng cao lớn hơn xông tới túm lấy , rít lên bằng tiếng :



      - là con &#% nào? Tại sao lại ở đây? Tránh xa ta ra, chuyện của tôi với ta còn chưa kết thúc đâu!



      Người còn lại trong phòng vội vàng kéo ta ra.



      - Sarah, ấy chỉ là người bạn của gia đình.



      - Bạn? ta là bạn? Có phải kiểu bạn như là Annie, hay Lucy ? là đồ con hoang…



      - Sarah, thôi ! – Dũng kéo ta ra cửa. – Chúng ta cần chuyện, nhưng phải ở đây.



      - Tại sao phải ở đây ? có ý gì. Có phải muốn… - Sarah lại rít lên, lần này với tốc độ nhanh hơn.



      - Tôi muốn… Tôi bao nhiêu lần rồi… - Dũng cũng đáp trả nhanh và gay gắt kém.



      Thủy cố gắng nghe hiểu lời dốp chát của hai người nữa. ngồi bệt dưới đất, ôm cái chân đau, chẳng biết làm gì hơn là chờ cuộc cãi vã chấm dứt. phải chờ lâu lắm, vì người hàng xóm chạy sang hét lên rằng ta gọi cảnh sát. Sarah đùng đùng rời khỏi căn hộ, để lại tiếng đóng cửa khiến sàn nhà cũng run lên chút.



      Dũng đỡ lên sofa, lấy chiếc khăn mặt gói mấy cục đá trong tủ lạnh chườm chân cho . Vẻ mặt áy náy cùng cử chỉ dịu dàng của gợi lên những kỷ niệm cũ trong . Hơn mười năm trước, trong lần đèo học, kịp cái ổ gà đường làm ngã đập đầu xuống đất, ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, cũng bắt gặp có vẻ mặt và cử chỉ như vừa rồi. Có lẽ thích từ khi đó…



      xách cái va li đặt trở lại chỗ của nó bên sofa rồi ngồi xuống đối diện với , :



      - Lúc về, đừng kể với bố mẹ .



      gật đầu, ngập ngừng lúc rồi :



      - Em xin lỗi.



      - Sao phải xin lỗi ? – hơi cao giọng. Thời buổi nào rồi mà vẫn có người bị tấn công lu loa bắt đền, lại còn xin lỗi.



      - Em ở đây làm bạn hiểu lầm.



      - sao. – phẩy tay, định giải thích thêm nhưng cuối cùng vẫn tiếp. – và Sarah chia tay, là ấy chủ động, sau lại đòi quay lại, rồi cứ giằng co như vậy mấy tuần nay.



      - Vâng. – định hỏi là có thích Sarah , nhưng rồi chỉ đáp lại bằng từ cụt ngủn.



      - Em Genting vui ? – lại hỏi.



      - Cũng vui ạ, cáp treo và công viên trò chơi trông đẹp, em chụp được nhiều ảnh. – trả lời có vẻ có sức sống hơn.



      - Tối ăn gì chưa?



      Lần này, ngẩn ra. Vì muốn đuổi kịp chuyến monorail cuối, thậm chí còn chẳng có thời gian ghé qua Seven Eleven mua bánh.



      - Chưa ăn phải ? cũng chưa. Để nấu mì ăn tạm nhé.



      gật đầu. Chỗ chườm dưới chân bị đá làm cho đau buốt lên còn tâm trí hơi hơi ấm áp. Lần cuối cùng nấu cho ăn cách đây rất rất lâu



      * * *



      dâu chú rể bắt đầu đọc những câu trịnh trọng, dường như là lời thề hôn nhân. Giọng đọc của họ vang lên trong gian trang nghiêm vàng rực màu sơn thếp và kim tuyến, sực mùi hoa và hương trầm của điện thờ tạo ra hiệu ứng đặc biệt làm những người xung quanh chợt lặng . Lời thề hôn nhân thường gặp trong các tiểu thuyết phương Tây, “ở bên em cả khi giàu có cũng như khi bần hàn, khi mạnh khỏe cũng như khi đau ốm”, chợt vang vọng trong đầu Thủy. Và nước mắt cứ thế tràn ra khắp gò má .



      Những giọt nước mắt của làm cảm xúc khó gọi tên lại ran lên trong lòng Dũng. lắc đầu để xua đuổi nó nhưng thành công. hít sâu hơi, quyết định đến lúc rời . lặng lẽ lại gần, vỗ vào vai :



      - Thế là sắp xong rồi, mình ăn kẻo muộn.



      gật gật đầu, quệt nước mắt mặt, cất máy ảnh vào túi, dần về phía cổng đền nhưng vẫn ngoái nhìn vào chính điện. dâu đặt chân lên phiến đá do người đàn bà đứng tuổi đem tới… Mải xem, quên để ý nền sân lát đá ướt bong nước mưa dưới chân nên bước luôn vào chỗ trơn.



      - Cẩn thận đấy! – kêu lên, vội vàng đưa tay đỡ nhưng kịp. ngã ngồi xuống. Tim đập hẫng chút làm cảm xúc ran ran trong ngực lại dội lên. nghĩ ngợi, cúi người, nắm lấy tay , kéo đứng dậy.



      Trong thoáng, quên hết mọi chuyện, chỉ tập trung cảm nhận hơi ấm từ bàn tay khô ráo của bao bọc lấy bàn tay dính cả nước mắt và nước mưa của mình. Ở bên trong đền, lễ cưới tiến hành tới nghi thức cuối. Người ta vừa buộc đầu khăn của chú rể vào vạt saree của dâu. Đôi uyên ương quanh khu vực hành lễ vài bước tượng trưng cho những điều tốt đẹp. Họ cũng nắm tay nh



      * * *



      Đêm hôm ấy, Thủy ngủ ở sofa. Sáng hôm sau, Dũng đưa ra sân bay. Suốt khoảng thời gian chục tiếng đồng hồ và suốt cả chặng đường mấy chục cây số, cả hai đều ngập ngừng muốn , muốn hỏi, nhưng cuối cùng ai mở lời.



      * * *



      Hà Nội, cuối tháng 9 năm 2012



      Chiếc xe đón dâu kết hoa sơ sài chầm chậm qua ngôi nhà có cánh cổng sắt uốn sơn xanh và vòm hoa giấy bung nở những chùm hoa hồng tím. Bà chủ nhà đứng ở vỉa hè nhìn theo, chép miệng với mấy người hàng xóm bên cạnh:



      - Khổ thân con bé, bị mẹ kế ép lấy thằng chồng Đài Loan, cưới xin gì cứ như buông người!



      * * *



      Hà Nội, cuối tháng 12 năm 2012



      Dũng về chơi nhân dịp Giáng Sinh và năm mới, thấy bàn có phong bì lớn bằng giấy xi măng. hỏi mẹ và được trả lời:



      - Là của con Thủy. Trước khi lấy chồng, nó sang, đưa cái này. Mẹ hỏi có cần gửi cho con luôn , nó bảo cần, khi nào con về xem cũng được.



      Bên trong phong bì có chiếc hộp và b



      Chiếc hộp đựng cây bút máy đắt tiền và tấm thiệp ngả màu với dòng chữ viết bằng mực tím: “Mừng vào đại học. Chúc thành công”.



      Bức thư viết khá dài, kể về mồ côi mẹ tìm thấy tình thương trong gia đình hàng xóm. thích người con trai của gia đình đó trong nhiều năm. Người con trai sống và làm việc ở nước ngoài. làm thêm vất vả và chi tiêu dè sẻn rất lâu để có thể sang nước đó. hy vọng được gặp , chỉ mong được qua những con đường mà có lẽ cũng qua, được nhìn ngó những khung cảnh mà cũng nhìn ngó, được hít thở bầu khí mà cũng hít thở… Rồi biết là may hay rủi, có cơ hội được ở chung với dưới mái nhà trong vài ngày. Bức thư kết thúc bằng câu thơ của Nguyễn Thế Hoàng Linh:



      vạn lần ân và ái,



      bằng cái nắm tay.”



      Lời cảm ơn



      Xin được gửi lời cảm ơn chân thành tới:



      Mẹ tôi, người luôn đọc truyện ngắn đăng báo của tôi và thỉnh thoảng còn khen.



      Chị Phan Thúy Thảo, biên tập viên của Thế Giới Phụ Nữ, người tôi chưa gặp bao giờ nhưng giúp tôi viết được rất nhiều truyện trong tập này, bằng những cú điện thoại “đặt hàng” rất ngắn gọn của chị.



      Bạn đọc www.tranthutrang.netwww.facebook.com/tranthutrangfc, đặc biệt là Nguyen và Violetta Hoang, những người đọc, thích và chia sẻ những truyện ngắn của tôi rất nhiệt tình.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :