1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 38


      Muốn đột nhập vào tập đoàn Trang Thị đối với Liễu Chân Nhã mà là việc vô cùng đơn giản, chỉ cần bị Trang Đông Hâm hoặc Nhâm PhongThanh bắt được là vào được thôi. Mà muốn được họ bắt vào càng đơn giản hơn nữa, đứng dưới lầu dạo qua vòng là được ngay.

      Bước ra khỏi cửa rồi dùng tư thái vẫy tay với Triển Phi cứ như chỉ là du lịch, Liễu ChânNhã mang theo vẻ mặt tươi cười đứng dưới lầu nhà Triển Phi.

      Ra khỏi tiểu khu tiến vào đường quốc lộ, đông chút rồi lại tây chút, đến khi rẽ vào ngả rẽ Liễu Chân Nhã bị nhòmđàn ông cao lớn đeo kính đen bắt lại vứt vào chiếc xe màu đen có rèm che.

      Khi ngồi vào xe, thực ra Liễu Chân Nhã còn muốn học theo mấy người đàn bà chanh chuatrong TV khóc hai la ba thắt cổ, nhưng mà rất nhanh có vật thể lạnh băng áp vào tháidương, khiến nhanh chóng thay đổi ý định, vốn dĩ mình có khí chất của người đàn bàchanh chua, thôi vẫn cứ làm nề nếp ngoan ngoãn vậy!

      Chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy vào khu biệt thự phía Bắc thành phố.
      Xuống xe, nhìn thấy khu biệt thự rộng lớn trước mắt, Liễu Chân Nhã ân thầm gật đầu, đây đúnglà nhà của Trang Nhĩ Ngôn, khi còn cũngthường hay đến đây.

      Liễu Chân Nhã bị mấy người mặc đồ đen, đeo kính đen đầy mồ hôi lôi vào gian thư phòng.Thư phòng rất xa hoa, nhưng Liễu Chân Nhãcũng rãnh mà tham quan nó, toàn bộ lựcchú ý của đều đặt người phụ nữxinh đẹp tay cầm ly rượu ngồi sô pha rồi.

      “Phu nhân, chúng tôi mang người ngài tìmđến rồi.” Nhóm người mặc đồ đen đầy mồ hôikính cẩn cúi đầu.

      Liễu Chân Nhã nhìn người ngồi sô pha, quần jean, giày đen, chiếc áo lông dê màu đentrễ ngực bó sát người, ấn tượng đầu tiên của Liễu Chân Nhã là, dáng người tốt; lại nhìn lên chút, ừm, trang điểm rất đậm, nhìnkhông màu da vốn có của bà ta, chỉ là đôi mắt rất sắc bén, cũng rất xinh đẹp, nên ấn tượng thứhai của của là quả vẻ ngoài phù hợp vớitính tình mà.

      Đây là mẹ kế của Trang Nhĩ Ngôn sao? Tráchsao Trang Đông Hâm lại muốn nhanh chóng tiễn mẹ của Trang nhĩ Ngôn , mẹ của Trang Nhĩ Ngôn dịu dàng, xinh đẹp, ánh mắt lại luôn dõi theo Trang Đông Hâm, mà người phụ nữ trướcmắt này quả là kiểu người gợi lên ý muốnchinh phục của đàn ông, mà loại đàn ông thànhđạt như Trang Đông Hâm thứ thiếu nhất chính là phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn, nênđương nhiên mẹ Trang Nhĩ Ngôn là người thua cuộc rồi.

      chính là tình nhân bé của Trang NhĩNgôn sao?” Nhâm Phong Thanh khẽ nhấp mộtngụm rượu, sau đó lả lướt đến bên cạnh LiễuChân Nhã, vươn tay nâng cằm Liễu Chân Nhã lên, “Bộ dạng quả tồi.”

      Liễu Chân Nhã chỉ trừng mắt nhìn mà gì.

      “Còn sinh cho TrangNhĩ Ngôn đứa conriêng nữa đúng ?” Nhâm Phong Thanh khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng, dường như chánghét nên buông cằm Liễu Chân Nhã ra, “Thậtđáng ghét mà, , hôm nay rơi vào tay tôi là vận khí tốt, muốn trách nên trách bản thân lại là tình nhân bé củaTrang Nhĩ Ngôn, an an ổn ổn ở bên ngoài làm đại thiếu gia chịu, lại chạy về lội vào cáivũng nước đục này làm gì cơ chứ?” Vỗ vỗgương mặt của Liễu Chân Nhã, Nhâm PhongThanh cất giọng quyến rũ phân phó nhóm người mặc đồ đen: “Trông chừng ta cẩn thận, được để ta ra khỏi thư phòng nửa bước, bây giờ tôi phải liên hệ cảm tình vớicon riêng đây.”

      Nhâm Phong Thanh lại lả lướt ra ngoài, LiễuChân Nhã lau mồ hôi trán, hổ là người đàn bà buôn bán ma túymà , khí thế này, chậc….chậc….

      Yếu ớt cười với nhóm người mặc đồ đen, sau đó đến sô pha nằm xuống, cũng gần sáng, trước kia trời vừa tối là lên giường ngủrồi.

      Nhìn bóng dáng bé ngủ sô pha, nhómngười phụ trách trông chừng nhìn nhau ngơngác, này thần kinh vững vàng đến mứcnào vậy, địa bàn bọn cướp mà vẫn có thể say sưa ngủ được sao?

      Liễu Chân Nhã ngủ mơ cong môi chút,Trang Nhĩ Ngôn ơi Trang Nhĩ Ngôn, cậu phải đến gặp tôi nhanh chút nha.

      Liễu Chân Nhã ở Trang gia được ăn uống đầy đủ, cần phải đến trường nhìn sắc mặt Liễu Trân Trân, cũng cần phải lo lắng đến an toàn của hai tiểu bảo bối, có sách đọc, cómáy tính để lên mạng, Liễu Chân Nhã ăn ngon ngủ ngon vui vẻ như thần tiên.

      Ngày thứ ba Liễu Chân Nhã bị trong thư phòng,Trang Nhĩ Ngôn cuối cùng cũng xuất .

      “Liễu Liễu, xin lỗi, mình lại liên lụy đến bạn rồi.” Trang Nhĩ Ngôn sải bước đến ômchầm lấy Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã giãy giụa ra khỏi ôm ấp củaTrang Nhĩ Ngôn, “Buông ra, buông mình ra, bạn muốn siết chết mình à? Bạn ôm mình chặt quá!” Liễu Chân Nhã luôn tự nhận bản thân là người ítnói, là người hay ngại ngùng, đặc biệt là ở trướcmặt những người thân, nhưng mà khôngbiết có phải do trước kia Trang Nhĩ Ngôn để lại những ký ức tốt đẹp trong đầu Liễu Chân Nhã hay , mà ở trước mặt Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã hoàn toàn có cáchnào đem cậu thành người xa lạ mà dối đãi được.

      xin lỗi.” Trang Nhĩ Ngôn rất khó chịunhưng cũng muốn buông Liễu Chân Nhãra.

      Nhìn mấy đại thần đồ đen giữ cửa, Liễu Chân Nhã kéo tay Trang Nhĩ Ngôn đến bên cạnhcủa sổ cách cửa lớn xa nhất rồi : “Vì saomình ở chỗ này, chắc bạn biết nguyên nhânrồi nhỉ? Bây giờ mình chỉ muốn hỏi bạn là tìm được bằng chứng mua bán ma túy của họchưa?”

      “Tìm được rồi.” Trang Nhĩ Ngôn nhìn qua có vẻrất uể oải, “Chỉ là Nhâm Phong Thanh sựlợi hại quá, chứng cứ mình thu thập được đều bị bà ta thu về hết rồi.”

      “Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ? Ba bạn vàmẹ kế bạn bỏ qua cho bạn đâu, mìnhvừa nghe người thừa kế đổi thành em trai của bạn đấy.” Liễu Chân Nhã vừa vừa chúý vẻ mặt của Trang Nhĩ Ngôn, cậu ấy hậnTrang Đông Hâm đến mức muốn đồng vu quy tận với ông ta rồi sao?

      “Yên tâm , việc sau đó mình sắp xếp cả rồi, dù sao Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh cũng thể được như ý đâu.”Trang Nhĩ Ngôn dựa vào cửa nhìn qua có vẻ rấtthư thả trả lời Liễu Chân Nhã: “Liễu Liễu, Nhâm Phong Thanh với mình chuyện,mình muốn xác nhận với bạn xem có đúng như vậy .”

      Thân mình Liễu Chân Nhã cứng đờ, đoánđược Trang Nhĩ Ngôn muốn hỏi gì rồi. “Bạn thấy sao?” Cái này gọi là lấy bất biến ứng vạnbiến, cậu ấy gặp qua Giang Thành, hi vọngvẻ ngoài của Giang Thành có thể lừa được cậuấy.

      Liễu Chân Nhã khẩn trương đến cả thân ngườiđều cứng ngắc, Trang Nhĩ Ngôn vươn tay vuốt tóc , “Tuy là mình hận Nhâm Phong Thanh,nhưng mình cũng tin bà ta gạt mình chuyện này. Trang Đông Hâm đối với mẹ mìnhbất nhân, nhưng đối với mình vẫn còn nể chúttình cha con mà đành lòng giết mình, nên Nhâm Phong Thanh mới phải tìm nhược điểm của mình, ép mình nhường lại vị trí cho con bà ta.”

      “Vậy bạn định đối phó thế nào?” Liễu ChânNhã nghiêng đầu tránh ánh nhìn chắm chúcủa Trang Nhĩ Ngôn, chiêu này gọi là lảng sangchuyện khác nhỉ? “ làm theo uy hiếp của bàta, đem mọi thứ tặng lại cho con bà ấy thôi.”

      Tiếng cười trầm thấp vang lên: “Bây giờ bà ấy đem Giang Thành ra uy hiếp mình, bạn nghĩ mình phải làm sao đây chứ?”

      Nghe Trang Nhĩ Ngôn vậy, Liễu Chân Nhãbực mình: “Sao bạn lại ngốc như vậy chứ, nếubạn đồng ý nhường bà ta vẫn giết bạn thôi,chỉ cần bạn còn sống bà ta vẫn còn khôngyên tâm, luôn lo lắng bạn cướp tất cả củacon bà ta. Bạn cần lo lắng cho mình và Giang Thành, mình giấu Giang Thành đến chỗ vô cùng an toàn rồi, chắc chắn bà ta thể làm gì nguy hại được đâu.”

      “Liễu Liễu, bạn đó, chút cũng thayđổi mà.” Trang Nhĩ Ngôn cười ngả người vào Liễu Chân Nhã, đầu gác vai Liễu ChânNhã, cười đến cả người run run lên.
      Liễu Chân Nhã nhìn trời, chuyện buồn cười lắm sao? “Mình đều là . Trang Nhĩ Ngôn, có chuyện này mình nghĩ hẳn là nên với bạn, bạn có biết tại sao mình lại bị chộp tới đây ?”

      Trang Nhĩ Ngôn vẫn như cũ gác đầu vaiLiễu Chân Nhã, “ phải vì mình mới bị chộp tới đây sao?”

      Liễu Chân Nhã giơ tay cào cào tóc: “Tuy là lời có thể đả kích bạn, nhưng mà nếu nhưmình phải cố ý lượn lờ đường, có thêm 100 Nhâm Phong Thanh nữa cũng đừng mơ mà bắt được mình nhé. Mình là cố ý để bịbắt, muốn đến đây để liên hệ với bạn, sau đó cầm chứng cớ bạn thu thập được giao cho cảnhsát.” Câu cuối cùng, Liễu Chân Nhã bám vào Trang Nhĩ Ngôn, vào tai cậu.

      “Liễu Liễu, sao bạn lại biết chuyện này vậy?”Trang Nhĩ Ngôn ngẩng đầu nghiêm túc hỏi.Chuyện Trang Đông Hâm buôn bán ma túy, trừbỏ những người trong tòa nhà này, Trang Nhĩ Ngôn có thể chắc chắn cả thành phố Thiên Hải này tuyệt đối còn người nào biết nữa.

      Liễu Chân Nhã gãy gãy đầu: “Chuyện này và chuyện mình muốn với bạn có quan hệ với nhau —mình có thể nhìn thấy ma. Ngày đó bạn đến nhà mình, con ma đó bình thường vẫn quấnquýt theo mình vì tò mò nên theo bạn về nhà, cho nên chuyện bạn tại sao đột ngột trở về, ba bạn đối xử với mẹ bạn thế nào mình đều biết hết —”

      “Được rồi, cần nữa.” Trang Nhĩ Ngôn lạnh lùng nhìn Liễu Chân Nhã, dùng giọng điệulạnh băng cảnh cáo : “Đừng để mình nghe thấy bạn nhắc tới chuyện của mẹ mình nữa.”

      cơn gió lạnh thổi qua, Liễu Chân Nhã như bị đông cứng, toàn thân cứng ngắc thểnhúc nhích.

      “Tối hôm nay có người đến đón bạn rời , bạn chỉ cần phối hợp với người đó là được rồi.”Ánh mắt Trang Nhĩ Ngôn tràn ngập trầmvà sát khí kinh người, mặt cậu bây giờ còn chút dịu dàng và nụ cười nào nữa,dường như người trước đó khẽ vuốt tóc và cườito vai phải là Trang Nhĩ Ngôn vậy. “Liễu Liễu, sau này phải sống tốt, đừng bao giờ quan tâm đến chuyện của mìnhnữa.”

      Liễu Chân Nhã trơ mắt nhìn theo Trang NhĩNgôn mang theo núi băng lạnh lẽo ngàn năm rờiđi.

      Nữa đêm, nhóm người mặc đồ đen vẫn đứngtrước thư phòng bỗng dưng ngã “ầm” xuống, làm Liễu Chân Nhã trong giấc ngủ chậpchờn giật mình thức dậy.

      Trong bóng đêm, hơi thở lạnh băng đến gần : “Liễu Chân Nhã?”

      Liễu Chân Nhã nhàng vuốt vuốt cánh tay,trời đất ơi, sao tự dưng ta đến gần mình lại thấy lạnh thế này cơ chứ: “Tôi là Liễu ChânNhã.”

      theo tôi.” Lời ít ý nhiều, đợi Liễu Chân Nhã trả lời, ta liền đến vác LiễuChân Nhã lên vai.

      “Này, để tôi xuống, để tôi xuống, tôi có thể tự được.” Bị người đàn ông khiêng vai,Liễu Chân Nhã cũng chẳng thèm để ý cái gì lễ nghi với lễ nghi, tay đấm chân đá liên tụcvào lưng ta.

      “Câm miệng!” giọng lạnh lẽo gầm lên, Liễu Chân Nhã ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cáikiểu lạnh băng của người này cho cảm giác y như cảm giác lạnh băng mà Trang Nhĩ Ngôn cho lúc chiều, đây hẳn là bạn bè của Trang Nhĩ Ngôn nhỉ?

      mạch ra khỏi biệt thự, ra khỏi cổng, Liễu Chân Nhã được đặt xuống, “Ra ngoài gọi xe tìmchỗ ở , ở bên ngoài khoảng 10 ngày nửa tháng gì đó đừng về nhà.”

      Thân ảnh ta lóe lên cái, thấyngười chuyện đâu nữa, Liễu Chân Nhã đứng trong gió tuyết ngoài cổng hoài nghi có phảimình vừa gặp ma hay , nếu ngườivừa mới khiêng vai, thế nào chớp mắt thấy nữa rồi?
      Khom người chạy nhanh ra khỏi biệt thự, vươn tay vẫy taxi, khi ngồi vào trong xe rồi, Liễu Chân Nhã quay người lại nhìn ngôi biệt thự tối om ánh đèn, ánh mắt tức giận —

      Trang Nhĩ Ngôn cậu được lắm, lần sau gặp lại nhất định xem cậu ta như người xa lạ!
      milktruyenkyChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 39


      Liễu Chân Nhã nghĩ Nhâm Phong Thanh nhất định cho người tới bắt , vì vậy khôngquay về nhà mà trực tiếp đến nhà Triển Phi.

      hơn nửa đêm lại gọi cửa nhà Triển Phi, LiễuChân Nhã có chút ngại ngùng, trái lại Triển Phi lại giật mình vì xuất của : “Sao ở đây vậy?”

      Liễu Chân Nhã khoát tay vào nhà, “Trang Nhĩ Ngôn cho người cứu tôi ra.”

      “Tôi còn nghĩ sao nhiều ngày như vậy rồimà còn chưa liên lạc với tôi, kết quả bây giờ trở lại, có lấy được bằng chứng ?”

      có, bị nhốt mấy ngày ở đó, buổi chiềuhôm nay mới lần đầu gặp được Trang Nhĩ Ngôn, sau đó mới rạng sáng được người cứu ra rồi.”Cào cào tóc, Liễu Chân Nhã nhìn Triển Phi áy náy: “Trang Nhĩ Ngôn cho tôi nhúng tay vào chuyện này, còn bắt tôi sau này phải xem cậu ấy như người xa lạ nữa.” Kế hoạch làm nộiứng thế là bị phá sản.

      Triển Phi há miệng thở dốc, hết cách, chuyện báo thù cho cha, thu thập bằng chứng vốn lànghĩa vụ của cảnh sát: “Như vậy cũng tốt, mộtcô làm nội ứng quả rất nguy hiểm.Trong phòng mẹ tôi còn cái giường đơn, côvào phòng mẹ tôi ngủ tạm nhé, để tôi nghĩ xem nên sắp xếp chỗ nào an toàn hơn cho . được cứu ra ngoài, tôi nghĩ Nhâm Phong Thanh chắc chắn cho người tìm lại đấy.”

      cần lo lắng, tôi muốn ở lại nhà thời gian, chị Ngọc vẫn thân bên cạnh, nên tôi gặp phải nguy hiểm gì đâu.” Liễu Chân Nhã nhìn quanh, hỏi: “Ba anhđâu? À, tôi quên mất nhìn thấy ôngấy được.”

      “Vậy tốt rồi, cho tôi chuyện của cho cục trưởng nên tôi cũng đau đầu về vấn đề an toàn của đây, nghe vậy tôi cũng yên tâm rồi.”

      Triển Phi nhàng dẫn Liễu Chân Nhã vàophòng mẹ ta, đẩy cửa ra, Liễu Chân Nhã thấy Triển Quốc Quân nằm giường mẹ Triển, vẻ mặt người ma đều lộ vẻ tươi cười.

      Liễu Chân Nhã khẽ với Triển Phi: “Ba ngủ giường với mẹ đó.”

      Triển Phi sửng sốt, sau đó khẽ cúi mắt: “ nóixem có phải ba tôi vào giấc mơ của mẹ tôikhông? Mấy hôm nay mẹ tôi có vẻ tốt lắm, nhìn qua cũng còn vẻ sầu khổ như trước nữa.”

      “Để ngày mai tôi hỏi ba chút, trước kia tôi có quen con ma cũng có khả năng vào giấc mộng, tôi nghĩ chắc ba cũng có thể.”

      Sáng sớm hôm sau, mẹ Triển thấy Liễu ChânNhã ngủ trong phòng bà vô cùng hoảng sợ, nghe Liễu Chân Nhã ở lại đây mộtkhoảng thời gian, mẹ Triển mang theo vẻ mặt tươi cười làm bữa sáng. Trước kia ban ngàyTriển Phi đều phải đến cơ quan, trong nhà chỉcòn lại mình bà, nay có Liễu Chân Nhã đếnở, ban ngày cũng có người cùng bà trò chuyện.

      “Liễu nha đầu lấy được chứng cứ phạm tội của Trang Đông Hâm nhanh vậy sao?” Thấy Liễu Chân Nhã, Triển Quốc Quân cũng giật mình, nhớ đến Liễu Chân Nhã nhìn thấy mìnhcũng bà xã ngủ cùng nhau, nên vẻ mặt già nua của ông khỏi ửng hồng lên.

      có, lập được hiệp nghị với TrangNhĩ Ngôn, nên công cốc trở về.” Thấy Triển Quốc Quân thẹn thùng hai má ửng hồng như , Liễu Chân Nhã nhịn được cười trộm:“Chú à, chú với dì Triển tình cảm tốt đó nha.”

      Nghĩ đến mình và mẹ Triển vốn là vợ chồng với nhau, Triển Quốc Quân khỏi ưỡn ngực : “Đương nhiên rồi, tôi với bà xã của tôi lấynhau 30 năm mà chưa hề giận hờn hay cãi vả gì đâu đó.”

      “Chú ơi, buổi tối chú vào giấc mơ của dì đúngkhông? Chú với dì hai người cảnh xuân đầy mặt,nhìn qua như trẻ hơn mười tuổi luôn đó nha.”Liễu Chân Nhã cười hì hì trêu chọc.

      “Khụ…….” Nét mặt già nua của Triển QuốcQuân lại tiếp tục ửng hồng. “Mấy hôm trước,Phi nhi làm, mình bà ấy ở nhà biếtsao lại khóc lên, tôi chỉ là con ma có cách nào an ủi bà ấy được….Sau đó thấy bà ấy khóc rồi ngủ mất, đột nhiên tôi phát mình có thể vào giấc mơ của bà ấy….”

      Tuy cũng rất mừng vì chú Triển và dì có thể gặpnhau trong mơ, nhưng Liễu Chân Nhã từng nghe Tiểu Mật qua: “Người và ma cuối cùng vẫn cùng đường”, Liễu Chân Nhã khôngthể tát gáo nước lạnh, “Chú à, sau này chú ít vào giấc mơ của dì chút, ma dựa vào việc hút dương khí của con người, linh khícủa trời đất để tồn tại, con sợ chú ở cùng với dìlâu ngày ảnh hưởng tốt đến cơ thể của dì ấy. Dù sao nữa dì cũng rất chú, cóthể gặp lại chú trong mơ, chắc chắn dì chìmđắm trong giấc mơ đó, chừng ngày nào đó dì ngủ say bao giờ tỉnh lại.”

      Vẻ mặt Triển Quốc Quân căng tràn sắcxuân bỗng chốc trở nên tái nhợt, ông khẩn trương hỏi Liễu Chân Nhã: “Tôi gây hại đến bà xã của tôi sao?”

      “Con cũng chắc nữa.” Liễu Chân Nhã nhìn Triển Quốc Quân khẩn trương chậm rãi trả lời: “Con chỉ có thể khẳng định là ngườivà ma tuyệt đối thể bên nhau lâu dài được.”

      Triển Quốc Quân lập tức cảm thấy mất mác,“Tôi còn nghĩ đợi bà ấy cùng nhau xuống hoàng tuyền nữa kìa.”

      Liễu Chân Nhã khe khẽ thở dài, biếtkhuyên ông thế nào để ông có thể rời dì mà trước nữa.

      Ăn điểm tâm xong, Triển Phi làm, mẹ Triển siêu thị mua đồ ăn, Triển Quốc Quân cũng theo, Liễu Chân Nhã thừa dịp ai ở nhà vào Noãn Viên.

      “Mẹ!” Thấy Liễu Chân Nhã, hai mắt Noãn Noãn và Giang Thành đều sáng lên, sau đó mộttrước sau chạy đến ôm , mấy bạn thúcưng Tuyết Tuyết, Tiểu Khả Ái, cũng chạy lưng ta lưng tưng xung quanh, Thanh Long bò trênđầu Giang Thành vươn lưỡi.

      “Tiểu Nhã, lâu gặp.” Tiểu Mật nở nụcười sáng chói bay đến cọ cọ Liễu Chân Nhã.

      Xoa đầu hai tiểu bảo bối, Liễu Chân Nhã cười ha ha : “Tiểu Mật này, chị Ngọc, Noãn Noãn,Giang Thành đều vào đây với , ở đây cũngkhông buồn chán nữa nhỉ?” Noãn Viên vẫn nơinơi xanh tươi mơn mởn, chỉ là ở trước ngôi nhàgỗ, có thêm cái xích đu và hai con ngựa gỗ, chắc là do chị Ngọc và Tiểu Mật chuẩn bị cho Noãn Noãn và Giang Thành chơi.

      Tiểu Mật gật đầu liên tục: “Ừ, có mọi người ởcùng rất vui vẻ, nhưng mà nếu Tiểu Nhã cũngvào đây nữa càng vui hơn.”

      “Ha ha, sau này có thời gian vào đây với .”

      “Tôi biết bất đẳng tam bảo điện(*) rồi, từ lúc có thể dùng ý nghĩ để lấy đồ vật từtrong Noãn Viên ra, nếu phải có chuyện bất đắc dĩ, tuyệt nhiên thấy vào Noãn Viên nữa nha.” Tiểu Mật bĩu môi oángiận.

      (*) Càfé: “Vô bất đẳng tam bảo điện”:Thành ngữ – có việc gì đến chùa tam bảo – ý đại khái là có việc mới tìmđến.

      “Tiểu Mật, Tiểu Nhã chỉ là người bình thường, giống chúng ta, muốn ấy đến Noãn Viên thường xuyên là làm hại ấy đấy.” Ngọc Tấn Ngâm cầm Tiểu Mật đặt vào lòng bàn tay vừa khuyên giải vừa an ủi. “Chúng ta khôngcảm thấy được khác biệt của Tiểu Nhã, NoãnNoãn và Giang Thành, nhưng mà với thế giới bên ngoài, ba mẹ con họ giốngngười thường. Trưởng thành xinh đẹp, sức khỏe tốt hơn, quá trình lão hóa lại chậm hơn người khác rất nhiều….Bây giờ người quen biết họ nhiều lắm, nên vẫn còn chưa nhận ra khác biệt của họ, đợi vài năm nữa khi họ quenbiết nhiều người hơn, chắc chắn chỉ cần làngười có mắt đều có thể nhận thấy bấtthường mà thôi.”

      “Vậy….vậy về sau Tiểu Nhã, Noãn Noãn vàGiang Thành vào Noãn Viên nữa sao? Nhưng mà chỉ cần vài ngày gặp tôi sẽrất nhớ bọn họ đó.” Tiểu Mật cuộn thân hìnhnhỏ nhắn của mình lại thành cục, nhìn quavô cùng đáng thương.

      xin lỗi, Tiểu Mật, quả tôi phải là chủ nhân tốt.” Liễu Chân Nhã nhìn về Tiểu Mật xin lỗi: “Noãn Viên là bảo vật thần tiên, chỉ vì tôi nhát gan nên dám sử dụng nó”, trước kia Phỉ Lam dùng Noãn Viên để cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng, mà ngaycả rau quả trong Noãn Viên cũng dámquang minh chính đại lấy ra ăn, “tôi khôngmuốn bị người khác dùng ánh mắt kỳ quái nhìnchằm chằm vào mình.” Nếu phải linh khí trong Noãn Viên có ích cho cơ thể, ngay cả Noãn Noãn và Giang Thành cũng đểvào Noãn Viên.

      “Thôi , tính tôi cũng phải biết, đó, chỉ muốn làm giọt nước kiêu ngạogiữa biển khơi mà thôi.” Tiểu Mật nhún vai xòe hai bàn tay ra: “Tôi sớm hết hi vọng rồi, Noãn Viên trong tay chỉ có thể là khu vườn nghỉ dưỡng mà thôi.”

      Liễu Chân Nhã ngượng ngùng cười, từ lần đầu tiên sử dụng đồ vật trong Noãn Viên kiếm tiền mà dẫn đến mất mạng, còn ý nghĩmuốn kiếm tiền từ Noãn Viên nữa, hơn nữa bâygiờ cũng thiếu tiền, vì vậy Noãn Viênrơi vào tai quả đúng là đại tài tiểu dụng (Càfé: gần như là biết sử dụng nhân tài).

      , hôm nay tìm tôi có việc gì?” Tiểu Mật khoanh hai tay, ra vẻ già dặn nhìn Liễu ChânNhã: “Chắc chắn là có liên quan đến ma quỷ gìđó đúng ?”

      “Qủa hổ là Tiểu Mật biết tuốt mà!”Liễu Chân Nhã bội phục liên tục gật đầu, “Côcũng biết chú Triển mà đúng ? Tôi muốn hỏi xem có cách nào giúp chú ấy có thể tiếp xúcđược với người thường, hoặc ít nhất tiếp xúc vớingười thường mà gây nguy hiểm chongười đó.”

      Tiểu Mật cau mày: “Cái này hơi khó đấy, vìma khi tiếp xúc với người thường thể chủ động được mà hút dương khí của người đó,việc này căn bản thể đơn phương ngăn chặn được.”

      “Haizzz, tôi thấy chủ Triển và dì Triển dễdàng gì nên mới muốn giúp họ chút màthôi.”. Nhớ đến chú Triển và dì Triển chỉ có thể gặp nhau trong mơ mà vẻ mặt hai người cũng thỏa mãn như vậy, trái ngược hoàn toàn vớiTrang Đông Hâm và mẹ Trang Nhĩ Ngôn, LiễuChân Nhã thở dài, cũng phá lệ mà muốn thành toàn cho bọn họ.

      Tiểu Mật chau mày nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu bó tay, “ có lỗi, việc này tôi thể giúp được rồi.”

      “Haizzz, thôi , là tôi cầu quá đáng, vốntình cảm của chú Triển và dì Triển cắt đứt từ5 năm trước rồi….”

      “Tiểu Nhã, tôi có biện pháp này có lẽ có thể thửđược đấy.” Ngọc Tấn Ngâm đột nhiên lên tiếng: “Mọi người quên mất lý do tại sao tôi có thể trở thành ngọc tinh rồi sao? Tìm khối học tốt rồi để hồn phách Triển Quốc Quân nhập tạmvào, chừng có thể giúp ông ấy có thể ở bên cạnh vợ ông đến khi bà ấy qua đời đấy.”

      Liễu Chân Nhã và Tiểu Mật đồng thanh lêntiếng: “Ông ấy trở thành ngọc tinh luôn đấy chứ?”

      Ngọc Tấn Ngâm buồn cười lắc đầu, nếu khônggặp được cơ hội và duyên phận, người bình thường và ma quỷ sao lại có thể trở thành tinh cơ chứ? “Tôi bị giam trong hòn ngọc thạch đó hơn ngàn năm, nếu có linh khínồng đậm của Noãn Viên và giọt máu củaTiểu Nhã, sao tôi có thể trở thành tinh đượcchứ?”

      Liễu Chân Nhã ngẫm lại thấy cũng đúng “Vậytôi nên tìm giúp chú Triển miếng ngọc tốtsao?”

      “Tôi là ngọc tinh còn phải đâu tìm ngọcnữa chứ?” Ngọc Tấn Ngâm mỉm cười lắc đầu, Liễu Chân Nhã quả chuyện lớn khôn khéoviệc hồ đồ mà, “Tôi chỉ cần tùy tiện tách ra miếng ngọc cũng đủ cho ông ấy ở mườihai mươi năm nữa rồi đấy.”

      Tách miếng ngọc từ người chị Ngọc sao?Liễu Chân Nhã gật đầu liên tục như trống bỏi:“Nếu vậy chị Ngọc có bị đau , còn cứ để em Vân Nam mua miếng ngọc tốtlà được rồi.”

      Ngọc Tấn Ngâm phì cười, nụ cười như trăm hoa cùng nở rộ: “Tiểu Nhã à, đáng quáđi. Yên tâm , tôi đau đớn gì đâu, tách miếng ngọc ảnh hưởng gì đến tôi cả.” Ngọc Tấn Ngâm xòe bàn tay ra, tronglòng bàn tay viên ngọc trong suốt khoảng quả bóng bàn.

      Liễu Chân Nhã nhìn trái nhìn phải cũng khôngphát Ngọc Tấn Ngâm có gì khác thườngmới yên tâm nhận lấy viên ngọc: “Để lát nữa tôi đem viên ngọc này đưa cho dì Triển, xem chú Triển có vào ở được .”

      chuyện, nghe được thanhdu dương, Liễu Chân Nhã sửng sốt sau đó luốngcuống tay chân lấy di động ra, trong Noãn Viêncũng có thể nghe di động được sao!

      Nhấc máy, là Triển Phi, từ giọng ta vang ra có vẻ như rất kích động, “Liễu Chân Nhã, ở cục chúng tôi vừa nhận được điện thoại báo án của Trang Đông Hâm, két bảo hiểm nhà ông ta hôm qua mới bị người khiêng, mất rấtnhiều tiền bạc và châu báu, quan trọng nhất làsổ sách công ty nằm trong két bảo hiểm đó cũngbị túm luôn rồi.”

      “Ha ha, chắc chắn là do Trang Nhĩ Ngôn làmđó.” Liễu Chân Nhã cười ha ha, tuy rằng bực bội Trang Nhĩ Ngôn tính tình thay đổi thấtthường, nhưng thể cậu ấy xuấtchiêu này quả là chó ngáp phải ruồi, ít nhấtcó thể giúp Triển Phi quang minh chính đại thamgia vào vụ án này.

      “Chờ tối về tôi bàn tiếp với , bây giờ tôi phải đến trường vụ án cái .”

      Gác điện thoại, Liễu Chân Nhã vô cùng vui vẻ, thầm, chỉ cần Triển Phi có thể tham gia vàovụ án này, tin rằng bao lâu nữa , NoãnNoãn và Giang Thành có thể về nhà rồi.

      “Mẹ có chuyện gì vui sao?” Noãn Noãn ngẩng đầu lên cười cười hỏi Liễu Chân Nhã: “Là vì chú Trang phải đồng vu quy tận với Trang đại phôi đản sao ạ?”

      “Hứ, ai quản cậu ta làm gì chứ!” Liễu Chân Nhã bĩu môi, hứ tiếng, sau đó quay đầu : “Mẹ vui vẻ vì chúng ta sắp được về nhà, nếu conkhông nhắc đến hai chữ “chú Trang” mẹ cũng quên mất cậu ta rồi ấy chứ.”

      “Chú ấy làm gì mất lòng mẹ sao ạ?” Giang Thành kéo tay Liễu Chân Nhã cọ cọ: “Để con trả thù cho mẹ nhé!”

      nhắc đến cậu ta nữa, nhắc đến lại mấthứng.” Liễu Chân Nhã vô cùng hào hứng với mọi người: “Trong Noãn Viên có thể thuđược sóng điện thoại, vậy những thiết bị khác chắc cũng sử dụng được, để lát nữa mẹ mang máy tính vào cho tụi con, như vậy tụi con cũngsẽ đỡ buồn chán hơn.”

      “Hay quá !” Noãn Noãn và Giang Thành đồngloạt hoan hô, có máy tính có thể chơi game, xemphim hoặc xem hoạt hình, có nó hai đứa nhóc này có thể ở bao lâu trong Noãn Viên cũngđược.

      Liễu Chân Nhã hứng chí bừng bừng ra khỏiNoãn Viên, thầm trong lòng, Trang NhĩNgôn chết bầm, cần cậu giúp đỡ đâu nhé,chị đây vẫn có thể nhanh chóng túm Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh đưa vàotrong ngục, để họ vĩnh viễn thể đến làmphiền Noãn Noãn, Giang Thành và chị đây nữa đâu!
      milktruyenkyChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Thôi mình đăng trước 3 chương cho các bạn đọc chơi nha, cuối tuần sau đăng tiếp, mình sợ đầu tuần mình ko có time đăng bài http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif

      CHƯƠNG 40


      Trở về biệt thự Liễu gia chuyến xong, Liễu Chân Nhã lấy laptop mà Noãn Noãn và Giang Thành vô cùng thèm khát vào Noãn Viên, rồi lấy hòn ngọc mà Ngọc Tấn Ngâm tách ra đưa cho mẹ Triển đeo cổ, sau đó Liễu Chân Nhã ngồi chéo chân ở Triển gia theo dõi diễn biến vụ án nhà Trang Đông Hâm.

      Ban ngày Liễu Chân Nhã để Triển Quốc Quân quan sát mọi việc ở Trang gia, tối đến cùng Triển Phi phân tích thương lượng những thông tin mà Triển Quốc Quân mang về, tìm cách để bắt Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh, cũng phải lo lắng Nhâm Phong Thanh lại cho người đến bắt lần nữa – vì bây giờ Nhâm Phong Thanh phải bù đầu lo tìm về số sổ sách bị mất, thời gian đâu mà đuổi bắt .

      Kể cũng lạ, số sổ sách bị mất là cùng đêm với đêm trốn , nhưng sao Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh lại nghi ngờ là trộm số sổ sách đó nhỉ? lẽ Trang Nhĩ Ngôn làm gì sao?

      Rất nhanh, Triển Phi điều tra vụ mất cấp nhà Trang Đông Hâm biến thành điều tra xem Trang Đông Hâm có phạm pháp hay , bởi vì toàn bộ tư liệu trong sổ sách của Trang Đông Hâm được công khai internet, lợi nhuận của tập đoàn Trang thị hằng năm là bao nhiêu, nộp thuế bao nhiêu, trốn thuế thế nào, số liệu ràng chi tiết nhìn vào là hiểu ngay. Nhưng mà thứ làm mọi người hứng thú nhất chính là có khoảng thu vào ngồn gốc mà số tiền lại cực đại, đến hai trăm triệu, toàn bộ tài sản tại của Trang thị cũng đến được bao nhiêu đó đâu!

      Tư liệu của tập đoàn Trang Thị công khai internet gây chấn động cả thành phố Thiên Hải, Trang Đông Hâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta bị đội cảnh sát đặc nhiệm thành phố Thiên Hải áp giải về cục công an hỗ trợ điều tra rồi.

      Nhìn cảnh Trang Đông Hâm bị cảnh sát áp giải TV, Liễu Chân Nhã gặm táo phải líu lưỡi, chiêu này của Trang Nhĩ Ngôn ác , Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh bây giờ chắc cũng bạc trắng đầu rồi nhỉ?

      Ngày thứ hai, TV và internet tung ra tin tức tập đoàn Trang Thị buôn bán ma túy, tổng giám đốc Trang Đông Hâm của tập đoàn Trang thị giao dịch buôn bán ma túy với Nga trong suốt 7 năm, mà người vợ tại của ông ta là đồng phạm. Khoản thu cực đại nguồn gốc trong sổ sách chính là từ việc buôn bán ma túy mà có được.

      TV, Nhâm Phong Thanh đeo kính mát, tự tin với phóng viên: “Mọi người cũng biết sổ sách của Trang Thị chúng tôi bị trộm, tôi khẳng định số liệu tại công bố internet qua chỉnh sửa. Gia nghiệp của Trang Thị rất lớn, hằng năm nộp thuế nhiều ít thế nào, mọi người có thể đến chi cục thuế để tìm hiều. Bản chất nhà chúng tôi rất nhiều tiền rồi, còn phải buôn bán ma túy làm gì nữa chứ? Bảo Trang thị chúng tôi buôn bán ma túy, tất cả đều là những lời gièm pha, bịa đặt, tôi tin tưởng cục công an, viện kiểm sát và tất cả mọi người lấy lại công bằng cho tập đoàn Trang thị chúng tôi.”

      “Có thể người phụ nữ này ra độc chiêu đấy.” Triển Quốc Quân nhìn Nhâm Phong Thanh TV rồi với Liễu Chân Nhã: “Thằng nhóc kia ở lại nhà đó gặp nguy hiểm.”

      Liễu Chân Nhã chỉ im lặng gì, Trang Nhĩ Ngôn rất lợi hại, nếu Nhâm Phong Thanh dám xuống tay với cậu ấy chừng còn thảm hại hơn ấy chứ.

      Buổi tối ngày thứ ba sau khia Trang thị bị buộc tội buôn bán ma túy, Triển Phi ở lại cục công an tăng ca, Liễu Chân Nhã say giấc chiếc giường đơn trong phòng mẹ Triển Triển Quốc Quân mang theo khí lạnh của hồn ma bay vào, “Liễu nha đầu, tỉnh lại, tỉnh lại mau, có nguy hiểm!”

      Liễu Chân Nhã giật mình tỉnh lại, thất kinh ngồi dậy hỏi: “Làm sao, có chuyện gì?”

      “Mạng của Trang Nhĩ Ngôn nguy rồi, Nhâm Phong Thanh cho người giết cậu ta.” Triển Quốc Quân gấp gáp bay qua bay lại bên người Liễu Chân Nhã, “Nhưng cái này cũng phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là và bà xã tôi cũng gặp nguy hiểm. Lần trước bị túm ở gần đây, nên Nhâm Phong Thanh cho rằng quay lại đây, nên ta cho rất nhiều người đến đây bắt . Nhâm Phong Thanh ra lệnh bằng mọi giá cũng phải bắt cho được, nên bây giờ và bà xã tôi rất nguy hiểm đó. Nhanh lên, nhanh lên, mau gọi bà xã tôi dậy, cùng nhau trốn .”

      “Rầm!” thính giác nhạy bén của Liễu Chân Nhã nghe được tiếng cửa bị cái gì đó cạy mở.

      Chỗ nào cũng trốn được, nên Liễu Chân Nhã giọng gọi: “Chị Ngọc”, đồng thời chạy đến bên giường mẹ Triển cầm tay bà cùng vào Noãn Viên.

      Vào tới Noãn Viên, thấy mẹ Triển vẫn còn chưa tỉnh lại, lại nhìn Noãn Noãn, Giang Thành hào hứng chạy đến, Liễu Chân Nhã còn chưa định hồn vươn tay lau mồ hôi lạnh trán, xem ra mấy năm nay bị Giang Thành ảnh hưởng nhiều , thời khắc nguy hiểm như vậy mà cũng quên lên tiếng gọi “chị Ngọc” để loại bỏ hoài nghi của chú Triển nữa chứ.

      “Mẹ!” Noãn Noãn và Giang Thành như hai con mèo cọ cọ trong lòng Liễu Chân Nhã.

      “Tiểu Nhã, người lần này mang vào bình thường nhỉ.” Tiểu Mật vẫn nghĩ là Liễu Chân Nhã mang người vào chơi với ấy.

      “Bà ấy là dì Triển, tôi mang bà ấy vào phải là để chơi với , mà là để tị nạn.” Liễu Chân Nhã ôm Noãn Noãn và Giang Thành kể lại chuyện bị Nhâm Phong Thanh đuổi bắt.

      “Tiểu Nhã à, là đáng thương quá .” Tiểu Mật cọ vào hai má Liễu Chân Nhã để an ủi, Tiểu Nhã vẫn luôn muốn là người bình thường, mà những việc ấy gặp phải lại bình thường chút nào cả, ha ha, cũng đúng, chủ nhân tại của Phỉ Lam tinh cho dù thể phi thăng thành tiên như chủ nhân trước kia, nhưng làm sao có thể là người bình thường được cơ chứ.

      “Cám ơn an ủi của .” Liễu Chân Nhã chẳng còn hơi sức trò chuyện với Tiểu Mật, còn cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình trốn nhanh, nếu có chú Triển gọi dậy, trăm phần trăm giờ này nằm trong miệng cọp rồi.

      chốc sau mẹ Triển tỉnh lại, đập vào mắt chính là khung cảnh mờ ảo như chốn thần tiên, nơi xa lạ nhưng xinh đẹp vô cùng, phản ứng đầu tiên của mẹ Triển là hét to lên, đợi đến khi nhìn thấy Liễu Chân Nhã bà mới vỗ ngực sợ hãi thở gấp.

      Phiền toái rồi, bây giờ phải giải thích cho mẹ Triển thế nào đây? Trong mơ bà gặp được Triển Quốc Quân chính là hồn ma của ông ấy, miếng ngọc cổ bà đeo là chỗ ở thời của Triển Quốc Quân, Ngọc Tấn Ngâm là ngọc tình và còn….. Liễu Chân Nhã đau đầu xoa trán, chuyện có thể thấy được ma quỷ, và Triển Phi vẫn còn chưa muốn cho mẹ Triển biết đâu.

      Lắp ba lắp bắp giải thích tại sao phải đến chỗ này, rồi lờ mờ ra thân phận của Ngọc Tấn Ngâm và tồn tại của Triển Quốc Quân, về phần Noãn Viên, Liễu Chân Nhã đây là chỗ Ngọc Tấn Ngâm tu luyện.

      “Bảo sao dạo này con với Phi nhi cứ thần thần bí bí, ra xảy ra nhiều chuyện nguy hiểm mà dì biết đến vậy.” Vì chồng và con trai đều làm cảnh sát nên suy nghĩ của mẹ Triển rất cởi mở, khả năng tiếp thu cũng đặc biệt mạnh mẽ, nghe được đời có ma quỷ tồn tại, phản ứng đầu tiên của bà phải là sợ hãi mà là vui vẻ, lại nghe đến người chồng mà mình gặp được trong mơ là hồn ma của ông, mẹ Triển bưng mặt vui mừng khóc lên: “Dì biết, dì biết ông ấy vẫn chưa chết, ông ấy nỡ rời bỏ dì và Phi nhi mà.”

      Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen, khả năng tiếp thu của mẹ Triển rất mạnh, nhưng mà giải thích thế này …..chú Triển thành ma rồi mà còn chưa chết là sao chứ?

      “Dì à, sau này dì cứ ở đây, đợi mọi việc bên ngoài xong xuôi hết, đến khi an toàn rồi, chúng ta mới ra ngoài nhé.” Liễu Chân Nhã lau nước mắt thay mẹ Triển: “Dì à, đừng khóc nữa, dì và chú Triển có thể gặp lại nhau, dì phải vui vẻ mới đúng chứ.”

      “Ừ, ừ, vui, dì rất vui.” Mẹ Triển vừa khóc vừa cười như đứa con nít, bàn tay nắm miếng ngọc cổ hỏi Liễu Chân Nhã: “Con là ông Quân ở trong này sao?”

      “Dạ ạ, chú Triển là ma, vào đây được ạ.” Liễu Chân Nhã cúi đầu chột dạ, chú ấy là ma, đương nhiên vẫn có thể vào đây, nhưng cũng bởi vì chú ấy là ma nên mới thể cho chú ấy vào được. Ma quỷ đường toàn bay, Noãn Viên cho dù có lớn cách mấy, ông ấy chỉ cần bay vài giờ, toàn bộ Noãn Viên chắc chắn bại lộ cả. Mẹ Triển như vậy, với khả năng lại của dì ấy, 10 ngày nửa tháng cũng hết được Noãn Viên, huống chi còn có Tiểu Mật và bọn Noãn Noãn trông chừng, dì ấy có cơ hội tìm hiểu vể Noãn Viên. Đó cũng là lý do mang mẹ Triển vào nhưng lại bỏ chú Triển ở bên ngoài.

      “À, ra là vậy.” ánh mắt mẹ Triển có chút mất mác, bà còn tưởng là chồng bà vẫn luôn bên cạnh cơ chứ.

      Ở trong Noãn Viên đêm, đến hừng đông, mình Liễu Chân Nhã len lén ra ngoài Triển gia. Triển gia cứ như là vừa bị bọn cướp càn quét qua, mọi thứ trong nhà đều bị lật tung lên. Nhìn tủ lạnh bị mở ra và mớ đồ vật loạn xạ trong tủ lạnh, Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen, đâu có điên đâu nhỉ, chui vào tủ lạnh trốn làm sao?

      “Chú ơi, chú ơi, chú Triển ơi, chú có nhà vậy?” Liễu Chân Nhã ở trong phòng giọng gọi Triển Quốc Quân.

      “Liễu nha đầu, đem bà xã tôi giấu ở đâu vậy hả?”

      “Á..a!” Liễu Chân Nhã bị thanh lạnh lẽo sát bên tai dọa cho nhảy dựng, quay đầu thấy Triển Quốc Quân khỏi hất mặt lườm ông: “Chú Triển à, người dọa người có thể gây chết người, ma dọa người cũng gây chết người đấy!”

      “Ai bảo mang bà xã tôi biến đâu mất làm gì.” Triển Quốc Quân có lý nên chẳng sợ, trừng mắt nhìn Liễu Chân Nhã: “ đêm thấy tôi đây phải lo lắng đêm đấy.”

      “Chú yên tâm , chị Ngọc mang dì Triển đến chỗ chị ấy tị nạn rồi, chờ chuyện nhà Trang Đông Hâm giải quyết xong, dì Triển về lại thôi.” Liễu Chân Nhã xoay người dọn dẹp lại phòng khách, “Mà chú, hôm qua sau khi con và dì Triển xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

      mấy người đó tìm được các nên vừa đập phá vừa tìm kiếm chứ gì nữa, cũng may là chị Ngọc gì đó kịp thời mang hai người , chứ có đến mười mấy người đến bắt , mà tay người nào cũng có khẩu súng hết đấy.”

      “Trang Nhĩ Ngôn đáng ghét, còn chú ngữa, đều tại hai người hết đó, nếu gặp phải hai người chuyện gì con cũng biết, bây giờ cũng phải trốn trốn tránh tránh thế này.” Liễu Chân Nhã xong lại cảm thấy vô cùng tức giận, nếu phải do Triển Quốc Quân cứ lải nhãi bên tai suốt ngày phá án thế này phá án thế kia, cũng biết đến chuyện nhà họ Trang, mà biết đến chuyện này, cho dù có cùng Trang Nhĩ Ngôn gặp lại nữa, cũng liên quan gì đến mọi thứ của cậu ta, còn bây giờ sao chứ? Chuyện gì cũng gom hết lần.

      “Ôi chao, Liễu nha đầu à, bên cạnh có Ngọc tinh gì đó, còn sợ gì nữa chứ? Lại , cũng phải tin tưởng vào năng lực của Phi nhi nhà tôi chứ, nó nhất định phá được án nhanh thôi. Với lại, Trang Nhĩ Ngôn cũng để gặp phải chuyện gì may đâu.” Đối diện với ánh mắt bừng lửa của Liễu Chân Nhã, Triển Quốc Quân đuối lý sờ sờ mũi — xui xẻo của Liễu Chân Nhã quả là do ông và Trang Nhĩ Ngôn mang đến.

      “Hừ, chú tránh chỗ khác , bây giờ con chẳng muốn thấy mặt chú chút nào đâu.” Liễu Chân Nhã ngồi xuống gọi điện cho Triển Phi, mọi chuyện xảy ra ở Triển gia tối hôm qua Triển Phi cần phải biết được.

      Gọi cho Triển Phi xong, Liễu Chân Nhã đứng dậy mở chốt cửa chuẩn bị ra ngoài.

      “Liễu nha đầu, đâu vậy, bên ngoài vẫn còn nguy hiểm lắm đấy!” Triển Quốc Quân cũng thèm để ý đến khinh thường của Liễu Chân Nhã, vội vội vàng vàng bay đến bên người .

      “Ra ngoài mua đồ ăn.” Mỗi ngày đều phải đối diện với chú Triển, cũng dám lấy đồ ăn thức uống trong Noãn Viên ra ngoài. Liễu Chân Nhã bực mình quăng ánh mắt xem thường cho Triển Quốc Quân, hừ, mặc kệ là chú Triển hay là Trang Nhĩ Ngôn, bây giờ vừa thấy mặt họ là chỉ muốn đánh ngay thôi.

      Liễu Chân Nhã đến siêu thị gần đó mua đồ, lúc tính tiền nhìn thấy Tiêu Lăng Xuân mặc đồng phục siêu thị đứng đó.

      “Liễu Chân Nhã, gần đây bạn đâu vậy? Giáo viên chủ nhiệm bạn xin nghỉ bệnh nửa tháng, nhưng mà mình đến nhà bạn mấy lần, lại chẳng nhìn thấy ai cả.” Tiêu Lăng Xuân nhìn thấy Liễu Chân Nhã cứ như là gặp lại người thân “Bạn bị bệnh gì vậy? Có nặng lắm ?”

      Liễu Chân Nhã cảm thấy khó hiều nhìn Tiêu Lăng Xuân vô cùng nhiệt tình, ừm, người bình thường ít bỗng dưng lại trở nên nhiệt tình….Á, cái gọi là “Vô hiến ân cần, phi gian tức đạo” (Càfé: có chuyện gì mà ân cần, gian trá cũng trộm cướp)….. “À, bệnh cũng nặng lắm, tĩnh dưỡng thời gian ổn lại thôi.”

      “Vậy tốt rồi.” Tuy là sắc mặt Liễu Chân Nhã hồng hào, nhìn chẳng có chút nào giống người bệnh, nhưng Tiêu Lăng Xuân vẫn quan tâm dặn dò Liễu Chân Nhã: “Bạn về nhà nghỉ ngơi nhanh , lát nữa tan ca mình lại đến thăm bạn, sẵn tiện đem bài vở mấy hôm nay đưa cho bạn luôn.”

      Nhìn bạn trẻ Tiêu Lăng Xuân vừa xong với liền xoay người liên mồm liên miệng giới thiệu sản phẩm với khách hàng, Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen vội vàng tính tiền chạy , bây giờ ở biệt thự Liễu gia, buổi tối cậu ấy đến thấy ai biết gì đây nhỉ?

      CHƯƠNG 41


      Tiêu Lăng Xuân là kiểu người ít nhưng lại thích hỏi cặn kẽ mọi chuyện, vì Liễu Chân Nhã và mẹ cậu trãi qua những chuyện tương tự như nhau, nên cậu ấy mới quan tâm Liễu Chân Nhã như người có cùng cảnh ngộ. Dựa vào quan tâm này, Liễu Chân Nhã cảm thấy thể để Tiêu Lăng Xuân chuyến công được.

      Nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm, mới hơn 10h sáng, sau khi đem đồ đạc các thứ về Triển gia xong, Liễu Chân Nhã ngồi xe công cộng về biệt thự Liễu gia.

      Tại sao dám nghênh ngang đường mà sợ Nhâm Phong Thanh đến bắt? Hứ, sợ gì chứ, khi có nguy hiểm cứ chui vào Noãn Viên trốn là được rồi, chừng còn dọa cho bọn người đến bắt phải hết hồn ấy chứ.

      Trở lại Liễu gia, Liễu Chân Nhã ngạc nhiên phát hề có tuyết đọng trước cổng dù khoảng thời gian về nhà, là xe dọn tuyết đến biệt thự sao? Xoay đầu nhìn cổng biệt thự nhà Lưu Úy tuyết đọng đống, xem ra phải là xe dọn tuyết rồi, vậy là ai giúp dọn tuyết vậy nhỉ?

      Nhàm chán đông chơi cái này tây chơi cái kia, qua mấy giờ liền, cuối cùng chuông cửa cũng vang lên.

      “Đây, bài vở này cho bạn, bài vở của mấy môn này mình ghi chú cẩn thận cho bạn hết rồi, bạn chỉ cần xem là hiểu ngay. Còn nếu có gì hiểu, khi quay lại trường có thể hỏi mình hoặc giáo viên cũng được, còn sau mỗi ngày tan ca mình đến đây bạn đều có thể hỏi mình”. Vừa mở cửa ra liền thấy Tiêu Lăng Xuân ôm chồng tài liệu, vì khí trời lạnh lẽo nên gương mặt cậu ấy có vẻ cứng ngắc, nhưng giọng điệu khi chuyện lại có chút….dài dòng.

      “Bạn vào nhà ngồi cái , để mình rót chén trà nóng cho bạn.” Liễu Chân Nhã nhận tài liệu rồi mời Tiêu Lăng Xuân vào nhà, thuận miệng hỏi: “ phải bạn làm gia sư sao, sao lại làm nhân viên tiếp thị ở siêu thị nữa? Còn phải học, bạn có bận lắm ?”

      sao, làm gia sư, nhân viên tiếp thị còn dễ chịu hơn nhiều so với nhặt ve chai hay rửa chén dĩa thuê ấy chứ.” Tiêu Lăng Xuân vẫn duy trì gương mặt cứng ngắc.

      Vốn định rót chén trà cho Tiêu Lăng Xuân nhưng Liễu Chân Nhã lại dừng tay, lấy bình nước sôi, xoay người bước vào phòng bếp lúc sau bưng ra ly sữa nóng để trước mặt Tiêu Lăng Xuân: “Trời lạnh uống sữa nóng vẫn tốt hơn.”

      Tiêu Lăng Xuân khẽ cau mày— nam sinh trời sinh thích sữa hay hoa quả các loại, khẽ nhấp ngụm sau đó càng nhíu mày chặt hơn: “Sao lại ngọt quá vậy?”

      “Lúc pha sữa mình có thêm vào chút đường phèn, đậu đỏ và đậu phộng, uống ngon ? Cả nhà mình ai cũng thích uống như vậy đó.” Trong khoảng thời gian ở nhà, công ty giao sữa đều treo sữa trước cổng nhà, Liễu Chân Nhã nổi hứng đem số sữa đó chế biến lại lần hai: lấy đường, đậu phộng giã, đậu đỏ giã đem lên đếp đun qua lần, cho ra hương vị cũng tệ lắm, so với sữa đậu đỏ đậu phộng trong siêu thị bán ngon hơn chút. “Sữa rất tốt cho cơ thể, bạn uống nhiều vào nhé, mình nấu nhiều lắm.” Từng ấy sữa mang ra nấu hết lần, cho nên bây giờ còn hẳn nồi cực to.

      Tiêu Lăng Xuân nhẫn nại uống hết ly sữa lớn, sau đó đặt ly lên bàn cách chỗ cậu khoảng rất xa, “Cũng chỉ có bọn con và trẻ con mấy bạn mới uống được đồ ngọt thế này thôi.”

      Liễu Chân Nhã quay đầu gì, bạn học à, cậu cũng nằm trong phạm vi trẻ con đó biết ?

      Tiêu Lăng Xuân nhiều lần đưa sữa cho Liễu Chân Nhã, giúp chép bài, mà trong trường cũng chỉ có chuyện với cậu, nhưng thực tế đây là lần đầu tiên cậu bước vào nhà Liễu Chân Nhã. TV LCD cỡ lớn, dàn thanh nhìn qua có vẻ đắt tiền, đồ nội thất trang nhã, ấm áp…..Đến khu biệt thự Thanh Sơn vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Lăng Xuân nhận ra được chỗ ở tại của bản thân như thế nào, đó là chỗ của những người lao động nghèo khổ, vất vả cả đời cũng thể mua nổi căn biệt thự, Liễu Chân Nhã và mẹ cậu đều chưa kết hôn mà sinh con, nhưng Liễu Chân Nhã cần phải bộn bề tìm kế sinh nhai để nuôi con trẻ, ấy và mẹ cậu hoàn toàn giống nhau.

      Ánh mắt Tiêu Lăng Xuân đột nhiên ra vẻ đau thương làm Liễu Chân Nhã cảm thấy khó hiểu, lo lắng hỏi: “Lớp trưởng, bạn sao vậy?”

      sao.” Tiêu Lăng Xuân lắc đầu, gương mặt lấy lại vẻ bình tĩnh, “À đúng rồi, bệnh của bạn có nghêm trọng lắm ? Khi nào học lại? Giản Phán cứ lải nhải tên bạn suốt.”

      Liễu Chân Nhã cúi đầu, để Tiêu Lăng Xuân nhìn thấy chột dạ trong mắt mình: “Mình học lại nhanh thôi.”

      “Noãn Noãn và Giang Thành nhà bạn đâu rồi? có nhà sao?” Mấy lần trước cậu đến đây, hai đứa nhóc đều vây lấy cậu hỏi đông hỏi tây, nay lại thấy bóng dáng đâu hết.

      “À…mình bị bệnh chăm bọn chúng được, nên gửi bọn chúng đến nhà dì mình rồi.” Chớp mắt vài cái, Liễu Chân Nhã ra lý do hợp lý.

      “Ừ.” Tiêu Lăng Xuân gật đầu, ngẩng đầu nhìn Liễu Chân Nhã, cả hai đều giật giật khóe miệng — phải làm gì tiếp theo đây?

      Hai người đều im lặng, đột nhiên trong phòng có vài cơn gió lạnh thổi qua, Tiêu Lăng Xuân cảm thấy khó hiểu sao gió tuyết đột nhiên mạnh quá vậy, còn Liễu Chân Nhã có thể khẳng định cơn gió lạnh lẽo này là gió cõi .

      Nhìn đến bóng dáng quen thuộc phiêu đãng trong phòng khách, tròng mắt Liễu Chân Nhã thiếu chút rớt luôn ra ngoài, cái con ma mang vẻ mặt hưng phấn tò mò kia là ai? phải là kẻ trước kia gào qua thét lại với là sau này có gặp nhau phải xem nhau như người xa lạ— Trang Nhĩ Ngôn hay sao?

      “Liễu Chân Nhã? Liễu Chân Nhã?” Tiêu Lăng Xuân huơ huơ tay trước mặt Liễu Chân Nhã hóa đá, sao phản ứng cứ như gặp phải ma vậy chứ?

      Người nào đó quả gặp phải ma rồi còn gì! “Trang….Trang…” Người nào đó gặp phải ma nên nên lời.

      “Liễu Chân Nhã, bạn chuyện với ai vậy?” phải lại phát bệnh đó chứ? Tiêu Lăng Xuân đem việc Liễu Chân Nhã hay chuyện với khoảng thành loại bệnh.

      nghe được tiếng gọi của Tiêu Lăng Xuân, cũng càng quan tâm đến ánh mắt quan tâm, khẩn trương của cậu ấy, toàn bộ tâm tư của Liễu Chân Nhã giờ đều bị con ma cười yếu ớt lơ lửng giữa trung hút rồi— hồn ma của Trang Nhĩ Ngôn, Trang Nhĩ Ngôn chết rồi sao?

      phải cậu ta vô cùng tự tin quay về trả thù ba và mẹ kế cậu ta sao, phải cậu ta quậy long trời lở đất cái nhà đó sao, phải cậu ta còn có người bạn có thể dễ dàng mang ra ngoài an toàn hay sao, sao cậu ta lại biến thành ma thế này?

      Liễu Chân Nhã thể tin được.

      “Ha ha, ra Liễu Liễu có thể nhìn thấy ma.” Nhân tử như đăng diệt (Càfé:Người chết như đèn tắt), hơn nữa thù lớn báo xong, những bất mãn trước đó cũng tan thành mây khói, Trang Nhĩ Ngôn bây giờ trở lại thành Trang Nhĩ Ngôn khôi ngô tuấn tú của ngày nào, vẻ mặt gian ác hiểm độc… bao giờ xuất nữa.

      Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn Trang Nhĩ Ngôn lẳng lặng mỉm cười trước mặt , nghiến răng, chết rồi đầu thai đến đây tìm làm gì?

      “Cảm giác khi biến thành ma tốt, thân thể như mây bay, muốn đâu chỉ cần bay chút là tới….” Trang Nhĩ Ngôn cứ như đứa con nít thích khoe khoang, còn đặc biệt bay vòng tới vòng lui quanh Liễu Chân Nhã.

      “Chúng ta—” là người xa lạ, cậu cút đầu thai cho tôi nhờ!

      “Liễu Liễu, bạn quên bên cạnh bạn còn người nhìn thấy chúng ta rồi kìa.” Trang Nhĩ Ngôn hí ha hí hửng xuyên qua xuyên lại người Tiêu Lăng Xuân, làm Tiêu Lăng Xuân rùng mình liên tục phải tự ôm lấy mình.

      Đúng rồi, quên mất Tiêu Lăng Xuân nữa chứ. Rất muốn nở nụ cười với Tiêu Lăng Xuân, chỉ là nhìn thấy Trang Nhĩ Ngôn ở bên cạnh nhăn nhó nhìn , Liễu Chân Nhã nặn ra được nụ cười, cố gắng nổi điên mà gào to trước mặt Tiêu Lăng Xuân, Liễu Chân Nhã như nghiến răng : “Lớp trưởng, cũng trễ rồi, bạn cũng nên về nhà nghỉ ngơi.”

      “Ừ, trễ , mình về đây.” Tiêu Lăng Xuân là người thông minh, đương nhiên nghe được tức giận và ý muốn tiễn khách của Liễu Chân Nhã, muốn mở miệng quan tâm chút nhưng trực giác cho cậu biết là trả lời, cuối cùng chỉ có chút đăm chiêu rời khỏi biệt thự Liễu gia mà thôi.

      Trong nhà còn lại người ma, Liễu Chân Nhã ngồi sô pha châm chọc nhìn Trang Nhĩ Ngôn: “Trang Nhĩ Ngôn, còn nhớ bạn hả? Chúng ta bây giờ là người xa lạ, sao bây giờ bạn lại xuất ở nhà tôi vậy?”

      “Mình nhớ là mình gì, nhưng mà biết sao mình lại muốn đến đây nữa, dù sao cũng đến đây rồi.” Trang Nhĩ Ngôn thoải mái trả lời với vẻ vô lại vô cùng.

      “Vẫn nhớ là được rồi, vậy , mời cho.” Liễu Chân Nhã chỉ tay về phía cửa trưng ra vẻ mặt tươi cười tiễn khách với Trang Nhĩ Ngôn.

      “Liễu Liễu, sao bạn nhẫn tâm quá vậy, mình chết mà vẫn còn chưa yên tâm về bạn, nên mình mới bay đến đây tìm bạn, kết quả mới vừa gặp bạn đuổi mình rồi.” Trang Nhĩ Ngôn bay đến sô pha Liễu Chân Nhã ngồi, chớp chớp hai mắt như con chó con ra vẻ tội nghiệp nhìn Liễu Chân Nhã: “Liễu Liễu, mình chết, mình chết rồi đó, bạn đau lòng chút nào sao?”

      “Đau lòng, tại sao tôi phải đau lòng chứ?” Liễu Chân Nhã nhướng mày, ánh mắt châm chọc: “Cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.”

      “Bạn vẫn thù dai như vậy, vẫn giống như trước kia.” Trang Nhĩ Ngôn vươn tay muốn xoa đầu Liễu Chân Nhã, lại bị Liễu Chân Nhã “bốp” cái hất , “Liễu Liễu, lúc đó mình vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ bạn thôi —ơ, mình có thể đụng được bạn sao?” Bạn trẻ Trang Nhĩ Ngôn nhận sai xin xỏ tha thứ sững sờ nhìn Liễu Chân Nhã hất tay mình, sau đó hai mắt sáng trưng lên: “Liễu Liễu, mình có thể đụng vào bạn, phải ma thể đụng được vật nào khác hay sao?”

      phải bạn có thể động vào tôi mà là tôi có thể động vào ma— này, buông ra, nam nữ thụ thụ bất thân, bạn buông ra ngay cho tôi!” Liễu Chân Nhã suýt nữa bị Trang Nhĩ Ngôn ôm nghẹt thở, bực mình, thành ma rồi sao sức lực vẫn còn mạnh dữ vậy biết?

      “Ha ha, Liễu Liễu, mình có thể ôm bạn, bẹp— còn có thể hôn bạn được nữa!” Trang Nhĩ Ngôn hí ha hí hửng, cũng quan tâm đến Liễu Chân Nhã có đồng ý hay , nhào tới hôn lên trán Liễu Chân Nhã.

      “Á, kinh tởm, thấy ghê quá .” Liễu Chân Nhã “phi, phi” hai tiếng, thấy Trang Nhĩ Ngôn còn ôm chưa chịu buông ra, khỏi nghiến răng nghến lợi cất giọng căm thù: “Nếu buông ra tôi cắn bạn đó.”

      “Liễu Liễu keo kiệt, lúc xưa chúng ta cùng ăn cùng ngủ bạn còn vui vẻ biết bao nhiêu, bây giờ mới ôm chút đòi cắn rồi.” Trang Nhĩ Ngôn oán giận thả lỏng vòng tay.

      “Khi đó tôi còn nên mới bị bạn chiếm tiện nghi trắng trợn như vậy!” Liễu Chân Nhã nhón người ngồi xích vào chút, tạo ra khoảng cách với Trang Nhĩ Ngôn, “Mà này, sao bạn lại chết vậy?” Liễu Chân Nhã là người nhanh giận nhanh quên, lập tức tò mò lý hỏi do Trang Nhĩ Ngôn chết.

      Trang Nhĩ Ngôn lau nước mắt: “Liễu Liễu, mình đau khổ, mình chết mà bạn đau lòng chút nào cả.”

      “Bạn thôi giả vờ ngay cho tôi!” Liễu Chân Nhã nổi giận, trong khoảng thời gian này, ấn tượng của Liễu Chân Nhã về Trang Nhĩ Ngôn đó là người cõi lòng chứa đầy u sầu và thù hận, bây giờ lại làm trò như con cún, hành động vô lại thoải mái chút gượng ép nào, tính cách người sao có thể thay đổi nhanh đến vậy chứ? “Bây giờ bạn ngồi đây ràng tôi nghe nào, tại sao tôi phải đau lòng chứ hả?”

      Trang Nhĩ Ngôn thào gật đầu: “Cũng đúng, bộ dạng bây giờ của mình cũng có khác gì chưa chết đâu.”

      Khác nhau, sao lại khác nhau cơ chứ? “Này, chết rồi đầu thai , sao lại lưu lại đây vậy hả?” Hơn nữa vừa chết chạy ngay đến nhà rồi.

      “Đầu thai sao? Người chết rồi có thể chuyển thế đầu thai sao?” Trang Nhĩ Ngôn sáng mắt hào hứng bừng bừng, nhưng chỉ trong chốc lát lại ỉu xìu xuống, “Nhưng mà mình phải ở bên cạnh Liễu Liễu, cần đầu thai đâu.”

      Liễu Chân Nhã muốn phun máu, “Ai cần bạn ở bên cạnh tôi chứ, mau cút đầu thai ngay cho tôi!”

      CHƯƠNG 42


      Trang Nhĩ Ngôn chết, là đúng như kế hoạch của cậu ấy, cùng đồng vu quy tận với Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh.

      Ngay trong buổi tối Nhâm Phong Thanh cho người bắt Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn nghe được những kẻ được phái đến bắt đều là sát thủ, cậu liền tính hết nợ nần đó lên người em trai cùng cha khác mẹ của cậu. Nhâm Phong Thanh thể ngờ được thủ đoạn đó của Trang Nhĩ Ngôn, cũng thể ngờ được những nguy hiểm trùng trùng mà gia đình gặp phải là do Trang Nhĩ Ngôn gây ra, nên bà ta vẫn còn hiên ngang đứng trước mặt Trang Nhĩ Ngôn mà châm biếm, bảo cậu chỉ là kẻ dư thừa, bảo mẹ cậu là hoa tàn ít bướm thể quyến rũ được người khác….Nhâm Phong Thanh châm biếm mẹ Trang Nhĩ Ngôn khiến cậu vô cùng tức giận, dùng súng bắn chết cậu em cùng cha khác mẹ kia ngay trước mặt Nhâm Phong Thanh.

      Con trai bị bắn chết ngay trước mặt mình, Nhâm Phong Thanh làm gì còn tâm tình suy nghĩ thiệt hơn nữa, kết quả cuối cũng là hai người mỗi bên cho nhau dao, cùng nhau đời nhà ma.

      Còn Trang Đông Hâm, dựa theo cách của Trang Nhĩ Ngôn, đánh đấm chân tay với ông ta à làm nhục cậu ấy, nên cậu chỉ cần cho Trang Đông Hâm biết chính tay cậu giết chết vợ và con trai của ông ta, sau đó để ông ta trơ mắt nhìn cơ ngơi sụp đổ, để ông ta và đám người buôn bán ma túy với ông ta cùng nhau bị tống vào nhà giam…..Còn mạng của Trang Đông Hâm, cho đến bây giờ Trang Nhĩ Ngôn chưa hề muốn giết ông ta, bởi vì với mớ tội trạng trong từng ấy năm của ông ta….. cũng đủ để ông ta đời rồi, cho dù bị tử hình đời này của ông ta cũng coi như xong, cậu cần gì phải mang thêm vào người tội danh “giết cha” cơ chứ! Lại , với cuộc sống bình yên êm ả trước đó và tính khí ngạo mạng cả đời của Trang Đông Hâm, ông ta còn sống chừng còn khó chịu đau đớn hơn ngàn vạn lần so với việc chết ấy chứ, đây mới chính là trả thù tốt nhất.

      Nhìn Trang Nhĩ Ngôn cười hì hì kể lại quá trình giết mẹ kế, giết em trai khác mẹ, rồi làm thế nào giao bằng chứng phạm tội của Trang Đông Hâm và đồng bọn cho cảnh sát, Liễu Chân Nhã lạnh gáy rùng mình, còn nghĩ ra cách mang thai thu hút chú ý của ba mẹ, lớn lên quả nhiên càng thể tỉnh ngộ được. giết hai người mà lại có thể thờ ơ như thế, huống chi người là mẹ kế, người còn lại là em trai mang nửa dòng máu với mình, đến tột cùng người này máu lạnh đến cỡ nào vậy?

      “Liễu Liễu, bạn đừng sợ mình.” Thấy Liễu Chân Nhã run run đôi môi, ánh mắt Trang Nhĩ Ngôn lộ vẻ kinh hoàng và phức tạp, cậu chán nản ôm chặt lấy Liễu Chân Nhã giãy giụa liên tục trong lòng, “Bây giờ mình chỉ còn bạn mà thôi, đừng sợ mình mà.”

      Nghe thấy lời đau thương và giọng điệu cầu xin của Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã giãy giụa nữa, tuy là báo thù cho mẹ, nhưng đối tượng báo thù lại là ba ruột, mẹ kế và em trai, trong lòng Trang Nhĩ Ngôn chắc chắn đau đớn hơn bất kỳ người nào khác.

      Liễu Chân Nhã biết làm sao nên để mặc cho Trang Nhĩ Ngôn ôm , Trang Nhĩ Ngôn bây giờ vẫn như Trang Nhĩ Ngôn trong trí nhớ, bất luận sầu khổ thể nào cũng đều chôn hết trong lòng, sau đó tự bản thân tìm ra cách giải quyết. Ở khía cạnh nào đó, Trang Nhĩ Ngôn và Liễu Chân Nhã rất giống nhau, hai người đều đem mọi đau khổ chôn vào lòng, cho đến khi nghẹn thành Ninja Rùa mới ngẫu nhiên bùng nổ chút.

      “Bạn ôm đủ chưa hả?” Tuy là Trang Nhĩ Ngôn đáng thương, nhưng mà bị con ma, còn là con ma đàn ông ôm, Liễu Chân Nhã vẫn cảm thấy được thoải mái.

      đủ, xa bạn hai năm thể thân thiết được, mình phải ôm bù lại hai năm đó mới thôi.” Trang Nhĩ Ngôn ngả ngớn ôm Liễu Chân Nhã buông.

      “Bạn đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha chưa!” Xoay người đẩy Trang Nhĩ Ngôn ra, Liễu Chân Nhã híp mắt : “Trang Nhĩ Ngôn, bạn còn có nguyện vọng gì ? Bạn , chúng ta coi như cũng là bạn bè, tôi giúp bạn.” Thông thường, hồn ma sau khi rời khỏi thân xác lập tức đầu thai, những hồn ma còn ở lại nếu phải hồn dã quỷ cũng là còn chấp niệm gì đó, chỉ khi nào họ buông những chấp niệm, khúc mắc đó xuống, mới có thể thanh thản mà đầu thai được.”

      “Nguyện vọng sao? Có, có nhều lắm đó.” Trang Nhĩ Ngôn giơ ngón tay liệt kê với Liễu Chân Nhã: “Mình muốn nhìn thấy con mình trưởng thành, muốn nhìn thấy bạn tìm được người lòng bạn rồi thành gia lập nghiệp, muốn tính sổ với những kẻ từng ăn hiếp bạn ngày xưa….là ba mẹ bạn đó. Nhưng muốn nhất là cùng bạn bạch đầu giai lão.”

      Liễu Chân Nhã bối rối trừng lớn hai mắt, vài giây sau mới hoàn hồn lại, sau đó đỏ mặt quát: “Bạn lung tung cái gì vậy hả, cái gì thành gia lập nghiệp, cái gì bạch đầu giai lão hả…”

      “Liễu Liễu, mình lung tung. Khoảng thời gian hoang đường ở Mỹ, sau khi mình tỉnh ngộ lại tự thề với lòng ở bên cạnh chăm sóc bạn cả đời, để bạn luôn vui vẻ hạnh phúc; sau khi quay về biết bạn sinh đứa bé của chúng ta ra, mình muốn bảo vệ thêm hai người nữa — là Noãn Noãn và Giang Thành. Mình muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc, sau đó đem bạn, Noãn Noãn và Giang Thành danh chính ngôn thuận thanh người nhà của mình, nhưng ai có ngờ…” Trang Nhĩ Ngôn nở nụ cười chua sót, ai có ngờ lại thành con ma vất vưởng thế này đâu chứ.

      Ánh mắt Liễu Chân Nhã ra nụ cười — Trang Nhĩ Ngôn quả lòng quan tâm Liễu Chân Nhã, “Nhĩ Ngôn”, Liễu Chân Nhã trong trí nhớ xưng hô với cậu ấy như vậy, “Đừng lo lắng cho mình, mình lớn thế này lẽ tự chăm sóc cho bản thân được sao? Cũng cần phải lo lắng cho Noãn Noãn và Giang Thành, hai đứa nhóc đó là nhân tinh, ai ăn hiếp được bọn nó đâu. Nhĩ Ngôn, bây giờ bạn phải là người, bạn ở lại thế giới này tốt cho bạn, bạn nên quên hết những âu lo của kiếp này mà đầu thai , làm người mới vui vẻ hạnh phúc hơn.”

      Trang Nhĩ Ngôn im lặng lúc lâu, sau đó : “Liễu Liễu, bạn có thể nhìn thấy, chạm được vào ma, vậy bạn có giúp ma đầu thai được ?”

      Liễu Chân Nhã lắc đầu, “Mình học qua đạo thuật, pháp thuật, sao có thể giúp ma đầu thai được? Chỉ là thỉnh thoảng tâm với ma, giải tỏa nỗi lòng của họ, cứ vậy mà tự dưng đầu thai được thôi.”

      “Vậy sao…” Trang Nhĩ Ngôn đột nhiên nở nụ cười láu cá, “ cách khác nếu như mình nghĩ đến chuyện đầu thai mà muốn ở lại, bạn có đuổi mình cũng được đúng ? Hơn nữa đời này ngoài ma ra, chỉ có bạn mới thấy được mình?” Thấy Liễu Chân Nhã đen mặt, Trang Nhĩ Ngôn cười hì hì bay lên trung: “Liễu Liễu, mình đầu thai đâu, mình chờ đến khi bạn tìm được hạnh phúc, nhìn thấy Giang Thành trưởng thành, lúc đó mình suy nghĩ lại chút. Còn bây giờ thôi, Liễu Liễu, sau này mình ở bên cạnh bạn, ngày xưa là mình bảo vệ bạn, sau này đến phiên bạn bảo vệ con ma có khả năng công kích là mình đây nha.”

      Liễu Chân Nhã bực bội: “Nhĩ Ngôn, bạn đừng tùy hứng như vậy...”

      Cảm thấy Liễu Chân Nhã bắt đầu nổi nóng, mà nguồn gốc tức giận của là từ cậu, Trang Nhĩ Ngôn nhanh trí kiếm cớ chuồn : “Liễu Liễu, mình đến cục cảnh sát xem Trang lão đầu (Trang Đông Hâm) ăn ở thế nào đây,ha ha, tí xíu nữa mình về.”

      “Trang Nhĩ Ngôn, bạn chết cho tôi!” Liễu Chân Nhã gào to giữa phòng khách người.

      Ngồi mình vò đầu bứt tóc, trút giận sô pha xong, trừ bỏ Tiểu Mật và Ngọc Tấn Ngâm, Liễu Chân Nhã gọi hết những người và thú cưng còn lại ra ngoài. Những kẻ uy hiếp họ người chết kẻ bị bắt, cần gì phải trốn trốn tránh tránh nữa?

      “Mẹ, chúng ta trốn nữa sao ạ?” Giang Thành nhào vào vòng ôm của mẹ mình.

      cần nữa, mọi việc giải quyết xong hết rồi.” Mời mẹ Triển tò mò ngồi xuống, lại vẫy tay gọi Noãn Noãn và Giang Thành đến bên cạnh, Liễu Chân Nhã bóp trán, vụ án đó coi như giải quyết xong, nhưng Liễu Chân Nhã lại phải tiếp đón phiền toái lớn khác nữa.

      giải quyết xong rồi sao? Vậy là dì có thể về nhà rồi? Chỗ Ngọc nương tu luyện có ngày đêm, thức ăn nước uống ngọt mát như đồ thần tiên, chỉ là cảm thấy quen lắm, với lại cũng lo lắng cho con trai và ông nhà dì nữa….” Mẹ Triển xong cười ngượng ngùng, nhìn Liễu Chân Nhã với ánh mắt chờ mong: “Tiểu Nhã, ông nhà dì có đây con?”

      “Dạ ạ.” Nhớ đến lúc sáng nổi điên cho chú Triển xuất trước mặt mình, Liễu Chân Nhã có chút chột dạ, “Chắc chú Triển đợi dì ở nhà đó ạ.”

      “Vậy bây giờ dì về đây.” Mẹ Triển vội vàng đứng dậy.

      “Dì à, cũng trễ lắm rồi, để con đưa dì về.” Mẹ Triển cũng lớn tuổi, Liễu Chân Nhã yên tâm để bà về mình, “ thôi, tụi con đưa dì về.”

      taxi là phụ nữ lớn tuổi mang vẻ mặt vội vã, trẻ mắt ngọc mày ngài, hai búp bê trắng noãn đáng , con chó trắng lanh lợi, con mèo lười biếng, con rắn xanh quấn người cổ cậu bé… Tài xế taxi vừa lái xe vừa tò mò quan sát những hành khách kỳ lạ xe, ngoại trừ người phụ nữ lớn tuổi trông có vẻ bình thường, ba người còn lại nhìn xinh đẹp như là ngôi sao TV, phải ông chở ngôi sao đó chứ? Hay là đoàn xiếc thú? Nhìn qua mấy con chó mèo rắn kia có vẻ rất thông minh và biết nghe lời…..

      Chú tài xế tò mò liên tục trộm nhìn khiến Liễu Chân Nhã đề phòng thôi, lẽ là người muốn bắt và Giang Thành? đâu, Trang Đông Hâm bị bắt còn Nhâm Phong Thanh bị bắn chết rồi mà…..

      Suốt đoạn đường Liễu Chân Nhã đều trong trạng thái lo lắng xoắn xít, cuối cùng taxi cũng đến trước tiểu khu Triển gia. Vội vàng ném tờ 100 cho tài xế, Liễu Chân Nhã kéo Noãn Noãn và Giang Thành, hối thúc mẹ Triển Nhanh chóng vào tiểu khu.

      Trở lại Triển Gia, đóng chặt của phòng, lại bước vài bước đến cửa sổ nhìn xuống thấy có người khả nghi, Liễu Chân Nhã như chim sợ cành cong lúc bấy giờ mới người vỗ ngực — sợ, sợ, người xấu đều chết hết rồi!

      “Liễu nha đầu, sao mang bà xã tôi về vậy, bây giờ bên ngoài vẫn còn nguy hiểm lắm.” Nghe thấy thanh mở cửa, Triển Quốc Quân hầm hầm bay từ trung xuống, ban đầu thấy mẹ Triển vô cùng vui vẻ, ngay sau đó lại biến thành lo lắng: “Nhanh, nhanh gọi Ngọc tiểu thư mang mọi người trốn .”

      “Chú à, sao nữa rồi.” Liễu Chân Nhã khoát tay với Triển Quốc Quân, nhìn thấy mẹ Triển loay hoay biết ngồi chỗ nào, nhịn được ha ha vừa cười vừa : “Dì à, chú ở ngay bên cạnh dì đó. Chỗ chị Ngọc tu luyện có ngày đêm, dì ở đó chắc cũng nghỉ ngơi được gì, bằng bây giờ dì vào phòng nghỉ ngơi chút , sẵn tiện gặp mặt trò chuyện với chú luôn thể.”

      “Vậy sao được chứ? Tiểu Nhã con còn chưa ăn cơm mà, để dì nấu cơm cho con ăn trước.” Mẹ Triển xoa xoa tay rồi vào phòng bếp.

      “Dì ơi, cần phiền vậy đâu ạ, con về ngay bây giờ đây, vì trong nhà con còn vị khách giống chú chờ con về ạ.” Giữ tay mẹ Triển lại, Liễu Chân Nhã ngẩng đầu với Triển Quốc Quân: “Chú, cần lo vấn đề an toàn nữa đâu, Trang Nhĩ Ngôn đồng vu quy tận với Nhâm Phong Thanh rồi, chứng cớ các thứ cậu ấy đưa đến cục công an, nên đội trưởng Triển nhanh chóng kết án rồi về nhà thôi ạ.”

      “Vậy tốt rồi!” Cuối cùng Trang Đông Hâm cũng thoát khỏi trừng trị của pháp luật, Triển Quốc Quân hào hứng : “ ta sa lưới rồi, lần này coi như cũng có tổn thất gì quá lớn. Mà này, lúc nãy có vị khách giống tôi chờ ở nhà, là tên tiểu tử đó sao?”

      “Đúng ạ, là Trang Nhĩ Ngôn.” Liễu Chân Nhã gật đầu với vẻ bất đắc dĩ, “Cậu ấy là con ma còn cố chấp hơn chú gấp 100 lần. Được rồi, chú, con quấy rầy hai người đoàn tụ nữa, có việc gì chú cứ tới nhà hoặc tới trường tìm con, con cũng thường xuyên liên lạc với đội trưởng Triển, bọn con vể đây ạ.”

      “Được” Triển Quốc Quân mỉm cười gật đầu, cuối cùng chân thành : “Liễu nha đầu, xin lỗi vì mang đến nhiều phiền toái cho , còn có, cảm ơn , cảm ơn giúp cả nhà tôi được đoàn tụ.”

      “Ha ha, cần cảm ơn con đâu, sau này lỡ gặp phải chuyện gì con còn phải đến làm phiền đội trưởng Triển nữa ấy chứ.”

      “Việc gì chúng tôi có thể giúp được cứ , chúng tôi cố gắng hết sức.” Triển Quốc Quân lớn tiếng trả lời.

      Khi về nhà, ba mẹ con thong thả tản bộ, mùa đông cũng nên vận động chút, còn càng cảm thấy lạnh hơn. Ba người và hai con thú cưng song song với nhau, Liễu Chân Nhã ở giữa, hai bên trái phải là Noãn Noãn và Giang Thành, hai bên còn lại Noãn Noãn và Giang Thành là hai bạn Tuyết Tuyết và Tiểu Khả Ái ngẩng đầu ưỡn ngực, còn bạn Thanh Long, bạn ý là rắn, mà rắn phải ngủ đông, nên tại bạn ý quấn người cổ Giang Thành sưởi ấm.

      “Mẹ, chú Trang ở nhà chúng ta sao?” Noãn Noãn và Giang Thành ở hai bên cạnh Liễu Chân Nhã ôm cọ cọ, vẻ mặt ngây thơ và thỏa mãn, dù ở Noãn Viên rất tốt, nhưng vẫn thể hạnh phúc bằng ở bên cạnh mẹ được.

      “Đúng vậy, có lẽ sau này chú ấy là khách quen ở nhà chúng ta luôn đó”. Liễu Chân Nhã thở dài vuốt đầu hai bạn , Trang Nhĩ Ngôn cố chấp lại tùy tiện, phải làm sao để cậu ta chịu đầu thai đây?

      Noãn Noãn và Giang Thành nhân lúc Liễu Chân Nhã để ý trao đổi ánh mắt với nhau, mặt hai đứa nhóc ra vẻ xấu xa, ha ha, chú Trang đúng , hai đứa này chiêu đãi chú tốt!


      Càfé: ủng hộ mình ủng hộ mình , hê hê, cảm giác hư vinh mất bấy lâu nay muốn tìm lại......Càng về sau các chương càng dài hơn, gấp đôi chương bình thường, các tình thích khi đọc nhưng bạn Càfé già cỗi tui đây phải vô cùng đau khổ, cần được tình để có thể biến thương thành sức mạnh nhé! http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif
      milktruyenkyChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 41


      Tiêu Lăng Xuân là kiểu người ít nhưng lại thích hỏi cặn kẽ mọi chuyện, vì Liễu Chân Nhã và mẹ cậu trãi qua những chuyện tương tự như nhau, nên cậu ấy mới quan tâm Liễu Chân Nhã như người có cùng cảnh ngộ. Dựa vào quan tâm này, Liễu Chân Nhã cảm thấy thể để Tiêu Lăng Xuân chuyến công được.

      Nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm, mới hơn 10h sáng, sau khi đem đồ đạc các thứ về Triển gia xong, Liễu Chân Nhã ngồi xe công cộng về biệt thự Liễu gia.

      Tại sao dám nghênh ngang đường mà sợ Nhâm Phong Thanh đến bắt? Hứ, sợ gì chứ, khi có nguy hiểm cứ chui vào Noãn Viên trốn là được rồi, chừng còn dọa cho bọn người đến bắt phải hết hồn ấy chứ.

      Trở lại Liễu gia, Liễu Chân Nhã ngạc nhiên phát hề có tuyết đọng trước cổng dù khoảng thời gian về nhà, là xe dọn tuyết đến biệt thự sao? Xoay đầu nhìn cổng biệt thự nhà Lưu Úy tuyết đọng đống, xem ra phải là xe dọn tuyết rồi, vậy là ai giúp dọn tuyết vậy nhỉ?

      Nhàm chán đông chơi cái này tây chơi cái kia, qua mấy giờ liền, cuối cùng chuông cửa cũng vang lên.

      “Đây, bài vở này cho bạn, bài vở của mấy môn này mình ghi chú cẩn thận cho bạn hết rồi, bạn chỉ cần xem là hiểu ngay. Còn nếu có gì hiểu, khi quay lại trường có thể hỏi mình hoặc giáo viên cũng được, còn sau mỗi ngày tan ca mình đến đây bạn đều có thể hỏi mình”. Vừa mở cửa ra liền thấy Tiêu Lăng Xuân ôm chồng tài liệu, vì khí trời lạnh lẽo nên gương mặt cậu ấy có vẻ cứng ngắc, nhưng giọng điệu khi chuyện lại có chút….dài dòng.

      “Bạn vào nhà ngồi cái , để mình rót chén trà nóng cho bạn.” Liễu Chân Nhã nhận tài liệu rồi mời Tiêu Lăng Xuân vào nhà, thuận miệng hỏi: “ phải bạn làm gia sư sao, sao lại làm nhân viên tiếp thị ở siêu thị nữa? Còn phải học, bạn có bận lắm ?”

      sao, làm gia sư, nhân viên tiếp thị còn dễ chịu hơn nhiều so với nhặt ve chai hay rửa chén dĩa thuê ấy chứ.” Tiêu Lăng Xuân vẫn duy trì gương mặt cứng ngắc.

      Vốn định rót chén trà cho Tiêu Lăng Xuân nhưng Liễu Chân Nhã lại dừng tay, lấy bình nước sôi, xoay người bước vào phòng bếp lúc sau bưng ra ly sữa nóng để trước mặt Tiêu Lăng Xuân: “Trời lạnh uống sữa nóng vẫn tốt hơn.”

      Tiêu Lăng Xuân khẽ cau mày— nam sinh trời sinh thích sữa hay hoa quả các loại, khẽ nhấp ngụm sau đó càng nhíu mày chặt hơn: “Sao lại ngọt quá vậy?”

      “Lúc pha sữa mình có thêm vào chút đường phèn, đậu đỏ và đậu phộng, uống ngon ? Cả nhà mình ai cũng thích uống như vậy đó.” Trong khoảng thời gian ở nhà, công ty giao sữa đều treo sữa trước cổng nhà, Liễu Chân Nhã nổi hứng đem số sữa đó chế biến lại lần hai: lấy đường, đậu phộng giã, đậu đỏ giã đem lên đếp đun qua lần, cho ra hương vị cũng tệ lắm, so với sữa đậu đỏ đậu phộng trong siêu thị bán ngon hơn chút. “Sữa rất tốt cho cơ thể, bạn uống nhiều vào nhé, mình nấu nhiều lắm.” Từng ấy sữa mang ra nấu hết lần, cho nên bây giờ còn hẳn nồi cực to.

      Tiêu Lăng Xuân nhẫn nại uống hết ly sữa lớn, sau đó đặt ly lên bàn cách chỗ cậu khoảng rất xa, “Cũng chỉ có bọn con và trẻ con mấy bạn mới uống được đồ ngọt thế này thôi.”

      Liễu Chân Nhã quay đầu gì, bạn học à, cậu cũng nằm trong phạm vi trẻ con đó biết ?

      Tiêu Lăng Xuân nhiều lần đưa sữa cho Liễu Chân Nhã, giúp chép bài, mà trong trường cũng chỉ có chuyện với cậu, nhưng thực tế đây là lần đầu tiên cậu bước vào nhà Liễu Chân Nhã. TV LCD cỡ lớn, dàn thanh nhìn qua có vẻ đắt tiền, đồ nội thất trang nhã, ấm áp…..Đến khu biệt thự Thanh Sơn vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Lăng Xuân nhận ra được chỗ ở tại của bản thân như thế nào, đó là chỗ của những người lao động nghèo khổ, vất vả cả đời cũng thể mua nổi căn biệt thự, Liễu Chân Nhã và mẹ cậu đều chưa kết hôn mà sinh con, nhưng Liễu Chân Nhã cần phải bộn bề tìm kế sinh nhai để nuôi con trẻ, ấy và mẹ cậu hoàn toàn giống nhau.

      Ánh mắt Tiêu Lăng Xuân đột nhiên ra vẻ đau thương làm Liễu Chân Nhã cảm thấy khó hiểu, lo lắng hỏi: “Lớp trưởng, bạn sao vậy?”

      sao.” Tiêu Lăng Xuân lắc đầu, gương mặt lấy lại vẻ bình tĩnh, “À đúng rồi, bệnh của bạn có nghêm trọng lắm ? Khi nào học lại? Giản Phán cứ lải nhải tên bạn suốt.”

      Liễu Chân Nhã cúi đầu, để Tiêu Lăng Xuân nhìn thấy chột dạ trong mắt mình: “Mình học lại nhanh thôi.”

      “Noãn Noãn và Giang Thành nhà bạn đâu rồi? có nhà sao?” Mấy lần trước cậu đến đây, hai đứa nhóc đều vây lấy cậu hỏi đông hỏi tây, nay lại thấy bóng dáng đâu hết.

      “À…mình bị bệnh chăm bọn chúng được, nên gửi bọn chúng đến nhà dì mình rồi.” Chớp mắt vài cái, Liễu Chân Nhã ra lý do hợp lý.

      “Ừ.” Tiêu Lăng Xuân gật đầu, ngẩng đầu nhìn Liễu Chân Nhã, cả hai đều giật giật khóe miệng — phải làm gì tiếp theo đây?

      Hai người đều im lặng, đột nhiên trong phòng có vài cơn gió lạnh thổi qua, Tiêu Lăng Xuân cảm thấy khó hiểu sao gió tuyết đột nhiên mạnh quá vậy, còn Liễu Chân Nhã có thể khẳng định cơn gió lạnh lẽo này là gió cõi .

      Nhìn đến bóng dáng quen thuộc phiêu đãng trong phòng khách, tròng mắt Liễu Chân Nhã thiếu chút rớt luôn ra ngoài, cái con ma mang vẻ mặt hưng phấn tò mò kia là ai? phải là kẻ trước kia gào qua thét lại với là sau này có gặp nhau phải xem nhau như người xa lạ— Trang Nhĩ Ngôn hay sao?

      “Liễu Chân Nhã? Liễu Chân Nhã?” Tiêu Lăng Xuân huơ huơ tay trước mặt Liễu Chân Nhã hóa đá, sao phản ứng cứ như gặp phải ma vậy chứ?

      Người nào đó quả gặp phải ma rồi còn gì! “Trang….Trang…” Người nào đó gặp phải ma nên nên lời.

      “Liễu Chân Nhã, bạn chuyện với ai vậy?” phải lại phát bệnh đó chứ? Tiêu Lăng Xuân đem việc Liễu Chân Nhã hay chuyện với khoảng thành loại bệnh.

      nghe được tiếng gọi của Tiêu Lăng Xuân, cũng càng quan tâm đến ánh mắt quan tâm, khẩn trương của cậu ấy, toàn bộ tâm tư của Liễu Chân Nhã giờ đều bị con ma cười yếu ớt lơ lửng giữa trung hút rồi— hồn ma của Trang Nhĩ Ngôn, Trang Nhĩ Ngôn chết rồi sao?

      phải cậu ta vô cùng tự tin quay về trả thù ba và mẹ kế cậu ta sao, phải cậu ta quậy long trời lở đất cái nhà đó sao, phải cậu ta còn có người bạn có thể dễ dàng mang ra ngoài an toàn hay sao, sao cậu ta lại biến thành ma thế này?

      Liễu Chân Nhã thể tin được.

      “Ha ha, ra Liễu Liễu có thể nhìn thấy ma.” Nhân tử như đăng diệt (Càfé:Người chết như đèn tắt), hơn nữa thù lớn báo xong, những bất mãn trước đó cũng tan thành mây khói, Trang Nhĩ Ngôn bây giờ trở lại thành Trang Nhĩ Ngôn khôi ngô tuấn tú của ngày nào, vẻ mặt gian ác hiểm độc… bao giờ xuất nữa.

      Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn Trang Nhĩ Ngôn lẳng lặng mỉm cười trước mặt , nghiến răng, chết rồi đầu thai đến đây tìm làm gì?

      “Cảm giác khi biến thành ma tốt, thân thể như mây bay, muốn đâu chỉ cần bay chút là tới….” Trang Nhĩ Ngôn cứ như đứa con nít thích khoe khoang, còn đặc biệt bay vòng tới vòng lui quanh Liễu Chân Nhã.

      “Chúng ta—” là người xa lạ, cậu cút đầu thai cho tôi nhờ!

      “Liễu Liễu, bạn quên bên cạnh bạn còn người nhìn thấy chúng ta rồi kìa.” Trang Nhĩ Ngôn hí ha hí hửng xuyên qua xuyên lại người Tiêu Lăng Xuân, làm Tiêu Lăng Xuân rùng mình liên tục phải tự ôm lấy mình.

      Đúng rồi, quên mất Tiêu Lăng Xuân nữa chứ. Rất muốn nở nụ cười với Tiêu Lăng Xuân, chỉ là nhìn thấy Trang Nhĩ Ngôn ở bên cạnh nhăn nhó nhìn , Liễu Chân Nhã nặn ra được nụ cười, cố gắng nổi điên mà gào to trước mặt Tiêu Lăng Xuân, Liễu Chân Nhã như nghiến răng : “Lớp trưởng, cũng trễ rồi, bạn cũng nên về nhà nghỉ ngơi.”

      “Ừ, trễ , mình về đây.” Tiêu Lăng Xuân là người thông minh, đương nhiên nghe được tức giận và ý muốn tiễn khách của Liễu Chân Nhã, muốn mở miệng quan tâm chút nhưng trực giác cho cậu biết là trả lời, cuối cùng chỉ có chút đăm chiêu rời khỏi biệt thự Liễu gia mà thôi.

      Trong nhà còn lại người ma, Liễu Chân Nhã ngồi sô pha châm chọc nhìn Trang Nhĩ Ngôn: “Trang Nhĩ Ngôn, còn nhớ bạn hả? Chúng ta bây giờ là người xa lạ, sao bây giờ bạn lại xuất ở nhà tôi vậy?”

      “Mình nhớ là mình gì, nhưng mà biết sao mình lại muốn đến đây nữa, dù sao cũng đến đây rồi.” Trang Nhĩ Ngôn thoải mái trả lời với vẻ vô lại vô cùng.

      “Vẫn nhớ là được rồi, vậy , mời cho.” Liễu Chân Nhã chỉ tay về phía cửa trưng ra vẻ mặt tươi cười tiễn khách với Trang Nhĩ Ngôn.

      “Liễu Liễu, sao bạn nhẫn tâm quá vậy, mình chết mà vẫn còn chưa yên tâm về bạn, nên mình mới bay đến đây tìm bạn, kết quả mới vừa gặp bạn đuổi mình rồi.” Trang Nhĩ Ngôn bay đến sô pha Liễu Chân Nhã ngồi, chớp chớp hai mắt như con chó con ra vẻ tội nghiệp nhìn Liễu Chân Nhã: “Liễu Liễu, mình chết, mình chết rồi đó, bạn đau lòng chút nào sao?”

      “Đau lòng, tại sao tôi phải đau lòng chứ?” Liễu Chân Nhã nhướng mày, ánh mắt châm chọc: “Cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.”

      “Bạn vẫn thù dai như vậy, vẫn giống như trước kia.” Trang Nhĩ Ngôn vươn tay muốn xoa đầu Liễu Chân Nhã, lại bị Liễu Chân Nhã “bốp” cái hất , “Liễu Liễu, lúc đó mình vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ bạn thôi —ơ, mình có thể đụng được bạn sao?” Bạn trẻ Trang Nhĩ Ngôn nhận sai xin xỏ tha thứ sững sờ nhìn Liễu Chân Nhã hất tay mình, sau đó hai mắt sáng trưng lên: “Liễu Liễu, mình có thể đụng vào bạn, phải ma thể đụng được vật nào khác hay sao?”

      phải bạn có thể động vào tôi mà là tôi có thể động vào ma— này, buông ra, nam nữ thụ thụ bất thân, bạn buông ra ngay cho tôi!” Liễu Chân Nhã suýt nữa bị Trang Nhĩ Ngôn ôm nghẹt thở, bực mình, thành ma rồi sao sức lực vẫn còn mạnh dữ vậy biết?

      “Ha ha, Liễu Liễu, mình có thể ôm bạn, bẹp— còn có thể hôn bạn được nữa!” Trang Nhĩ Ngôn hí ha hí hửng, cũng quan tâm đến Liễu Chân Nhã có đồng ý hay , nhào tới hôn lên trán Liễu Chân Nhã.

      “Á, kinh tởm, thấy ghê quá .” Liễu Chân Nhã “phi, phi” hai tiếng, thấy Trang Nhĩ Ngôn còn ôm chưa chịu buông ra, khỏi nghiến răng nghến lợi cất giọng căm thù: “Nếu buông ra tôi cắn bạn đó.”

      “Liễu Liễu keo kiệt, lúc xưa chúng ta cùng ăn cùng ngủ bạn còn vui vẻ biết bao nhiêu, bây giờ mới ôm chút đòi cắn rồi.” Trang Nhĩ Ngôn oán giận thả lỏng vòng tay.

      “Khi đó tôi còn nên mới bị bạn chiếm tiện nghi trắng trợn như vậy!” Liễu Chân Nhã nhón người ngồi xích vào chút, tạo ra khoảng cách với Trang Nhĩ Ngôn, “Mà này, sao bạn lại chết vậy?” Liễu Chân Nhã là người nhanh giận nhanh quên, lập tức tò mò lý hỏi do Trang Nhĩ Ngôn chết.

      Trang Nhĩ Ngôn lau nước mắt: “Liễu Liễu, mình đau khổ, mình chết mà bạn đau lòng chút nào cả.”

      “Bạn thôi giả vờ ngay cho tôi!” Liễu Chân Nhã nổi giận, trong khoảng thời gian này, ấn tượng của Liễu Chân Nhã về Trang Nhĩ Ngôn đó là người cõi lòng chứa đầy u sầu và thù hận, bây giờ lại làm trò như con cún, hành động vô lại thoải mái chút gượng ép nào, tính cách người sao có thể thay đổi nhanh đến vậy chứ? “Bây giờ bạn ngồi đây ràng tôi nghe nào, tại sao tôi phải đau lòng chứ hả?”

      Trang Nhĩ Ngôn thào gật đầu: “Cũng đúng, bộ dạng bây giờ của mình cũng có khác gì chưa chết đâu.”

      Khác nhau, sao lại khác nhau cơ chứ? “Này, chết rồi đầu thai , sao lại lưu lại đây vậy hả?” Hơn nữa vừa chết chạy ngay đến nhà rồi.

      “Đầu thai sao? Người chết rồi có thể chuyển thế đầu thai sao?” Trang Nhĩ Ngôn sáng mắt hào hứng bừng bừng, nhưng chỉ trong chốc lát lại ỉu xìu xuống, “Nhưng mà mình phải ở bên cạnh Liễu Liễu, cần đầu thai đâu.”

      Liễu Chân Nhã muốn phun máu, “Ai cần bạn ở bên cạnh tôi chứ, mau cút đầu thai ngay cho tôi!”
      CHƯƠNG 42


      Trang Nhĩ Ngôn chết, là đúng như kế hoạch của cậu ấy, cùng đồng vu quy tận với Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh.

      Ngay trong buổi tối Nhâm Phong Thanh cho người bắt Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn nghe được những kẻ được phái đến bắt đều là sát thủ, cậu liền tính hết nợ nần đó lên người em trai cùng cha khác mẹ của cậu. Nhâm Phong Thanh thể ngờ được thủ đoạn đó của Trang Nhĩ Ngôn, cũng thể ngờ được những nguy hiểm trùng trùng mà gia đình gặp phải là do Trang Nhĩ Ngôn gây ra, nên bà ta vẫn còn hiên ngang đứng trước mặt Trang Nhĩ Ngôn mà châm biếm, bảo cậu chỉ là kẻ dư thừa, bảo mẹ cậu là hoa tàn ít bướm thể quyến rũ được người khác….Nhâm Phong Thanh châm biếm mẹ Trang Nhĩ Ngôn khiến cậu vô cùng tức giận, dùng súng bắn chết cậu em cùng cha khác mẹ kia ngay trước mặt Nhâm Phong Thanh.

      Con trai bị bắn chết ngay trước mặt mình, Nhâm Phong Thanh làm gì còn tâm tình suy nghĩ thiệt hơn nữa, kết quả cuối cũng là hai người mỗi bên cho nhau dao, cùng nhau đời nhà ma.

      Còn Trang Đông Hâm, dựa theo cách của Trang Nhĩ Ngôn, đánh đấm chân tay với ông ta à làm nhục cậu ấy, nên cậu chỉ cần cho Trang Đông Hâm biết chính tay cậu giết chết vợ và con trai của ông ta, sau đó để ông ta trơ mắt nhìn cơ ngơi sụp đổ, để ông ta và đám người buôn bán ma túy với ông ta cùng nhau bị tống vào nhà giam…..Còn mạng của Trang Đông Hâm, cho đến bây giờ Trang Nhĩ Ngôn chưa hề muốn giết ông ta, bởi vì với mớ tội trạng trong từng ấy năm của ông ta….. cũng đủ để ông ta đời rồi, cho dù bị tử hình đời này của ông ta cũng coi như xong, cậu cần gì phải mang thêm vào người tội danh “giết cha” cơ chứ! Lại , với cuộc sống bình yên êm ả trước đó và tính khí ngạo mạng cả đời của Trang Đông Hâm, ông ta còn sống chừng còn khó chịu đau đớn hơn ngàn vạn lần so với việc chết ấy chứ, đây mới chính là trả thù tốt nhất.

      Nhìn Trang Nhĩ Ngôn cười hì hì kể lại quá trình giết mẹ kế, giết em trai khác mẹ, rồi làm thế nào giao bằng chứng phạm tội của Trang Đông Hâm và đồng bọn cho cảnh sát, Liễu Chân Nhã lạnh gáy rùng mình, còn nghĩ ra cách mang thai thu hút chú ý của ba mẹ, lớn lên quả nhiên càng thể tỉnh ngộ được. giết hai người mà lại có thể thờ ơ như thế, huống chi người là mẹ kế, người còn lại là em trai mang nửa dòng máu với mình, đến tột cùng người này máu lạnh đến cỡ nào vậy?

      “Liễu Liễu, bạn đừng sợ mình.” Thấy Liễu Chân Nhã run run đôi môi, ánh mắt Trang Nhĩ Ngôn lộ vẻ kinh hoàng và phức tạp, cậu chán nản ôm chặt lấy Liễu Chân Nhã giãy giụa liên tục trong lòng, “Bây giờ mình chỉ còn bạn mà thôi, đừng sợ mình mà.”

      Nghe thấy lời đau thương và giọng điệu cầu xin của Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã giãy giụa nữa, tuy là báo thù cho mẹ, nhưng đối tượng báo thù lại là ba ruột, mẹ kế và em trai, trong lòng Trang Nhĩ Ngôn chắc chắn đau đớn hơn bất kỳ người nào khác.

      Liễu Chân Nhã biết làm sao nên để mặc cho Trang Nhĩ Ngôn ôm , Trang Nhĩ Ngôn bây giờ vẫn như Trang Nhĩ Ngôn trong trí nhớ, bất luận sầu khổ thể nào cũng đều chôn hết trong lòng, sau đó tự bản thân tìm ra cách giải quyết. Ở khía cạnh nào đó, Trang Nhĩ Ngôn và Liễu Chân Nhã rất giống nhau, hai người đều đem mọi đau khổ chôn vào lòng, cho đến khi nghẹn thành Ninja Rùa mới ngẫu nhiên bùng nổ chút.

      “Bạn ôm đủ chưa hả?” Tuy là Trang Nhĩ Ngôn đáng thương, nhưng mà bị con ma, còn là con ma đàn ông ôm, Liễu Chân Nhã vẫn cảm thấy được thoải mái.

      đủ, xa bạn hai năm thể thân thiết được, mình phải ôm bù lại hai năm đó mới thôi.” Trang Nhĩ Ngôn ngả ngớn ôm Liễu Chân Nhã buông.

      “Bạn đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha chưa!” Xoay người đẩy Trang Nhĩ Ngôn ra, Liễu Chân Nhã híp mắt : “Trang Nhĩ Ngôn, bạn còn có nguyện vọng gì ? Bạn , chúng ta coi như cũng là bạn bè, tôi giúp bạn.” Thông thường, hồn ma sau khi rời khỏi thân xác lập tức đầu thai, những hồn ma còn ở lại nếu phải hồn dã quỷ cũng là còn chấp niệm gì đó, chỉ khi nào họ buông những chấp niệm, khúc mắc đó xuống, mới có thể thanh thản mà đầu thai được.”

      “Nguyện vọng sao? Có, có nhều lắm đó.” Trang Nhĩ Ngôn giơ ngón tay liệt kê với Liễu Chân Nhã: “Mình muốn nhìn thấy con mình trưởng thành, muốn nhìn thấy bạn tìm được người lòng bạn rồi thành gia lập nghiệp, muốn tính sổ với những kẻ từng ăn hiếp bạn ngày xưa….là ba mẹ bạn đó. Nhưng muốn nhất là cùng bạn bạch đầu giai lão.”

      Liễu Chân Nhã bối rối trừng lớn hai mắt, vài giây sau mới hoàn hồn lại, sau đó đỏ mặt quát: “Bạn lung tung cái gì vậy hả, cái gì thành gia lập nghiệp, cái gì bạch đầu giai lão hả…”

      “Liễu Liễu, mình lung tung. Khoảng thời gian hoang đường ở Mỹ, sau khi mình tỉnh ngộ lại tự thề với lòng ở bên cạnh chăm sóc bạn cả đời, để bạn luôn vui vẻ hạnh phúc; sau khi quay về biết bạn sinh đứa bé của chúng ta ra, mình muốn bảo vệ thêm hai người nữa — là Noãn Noãn và Giang Thành. Mình muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc, sau đó đem bạn, Noãn Noãn và Giang Thành danh chính ngôn thuận thanh người nhà của mình, nhưng ai có ngờ…” Trang Nhĩ Ngôn nở nụ cười chua sót, ai có ngờ lại thành con ma vất vưởng thế này đâu chứ.

      Ánh mắt Liễu Chân Nhã ra nụ cười — Trang Nhĩ Ngôn quả lòng quan tâm Liễu Chân Nhã, “Nhĩ Ngôn”, Liễu Chân Nhã trong trí nhớ xưng hô với cậu ấy như vậy, “Đừng lo lắng cho mình, mình lớn thế này lẽ tự chăm sóc cho bản thân được sao? Cũng cần phải lo lắng cho Noãn Noãn và Giang Thành, hai đứa nhóc đó là nhân tinh, ai ăn hiếp được bọn nó đâu. Nhĩ Ngôn, bây giờ bạn phải là người, bạn ở lại thế giới này tốt cho bạn, bạn nên quên hết những âu lo của kiếp này mà đầu thai , làm người mới vui vẻ hạnh phúc hơn.”

      Trang Nhĩ Ngôn im lặng lúc lâu, sau đó : “Liễu Liễu, bạn có thể nhìn thấy, chạm được vào ma, vậy bạn có giúp ma đầu thai được ?”

      Liễu Chân Nhã lắc đầu, “Mình học qua đạo thuật, pháp thuật, sao có thể giúp ma đầu thai được? Chỉ là thỉnh thoảng tâm với ma, giải tỏa nỗi lòng của họ, cứ vậy mà tự dưng đầu thai được thôi.”

      “Vậy sao…” Trang Nhĩ Ngôn đột nhiên nở nụ cười láu cá, “ cách khác nếu như mình nghĩ đến chuyện đầu thai mà muốn ở lại, bạn có đuổi mình cũng được đúng ? Hơn nữa đời này ngoài ma ra, chỉ có bạn mới thấy được mình?” Thấy Liễu Chân Nhã đen mặt, Trang Nhĩ Ngôn cười hì hì bay lên trung: “Liễu Liễu, mình đầu thai đâu, mình chờ đến khi bạn tìm được hạnh phúc, nhìn thấy Giang Thành trưởng thành, lúc đó mình suy nghĩ lại chút. Còn bây giờ thôi, Liễu Liễu, sau này mình ở bên cạnh bạn, ngày xưa là mình bảo vệ bạn, sau này đến phiên bạn bảo vệ con ma có khả năng công kích là mình đây nha.”

      Liễu Chân Nhã bực bội: “Nhĩ Ngôn, bạn đừng tùy hứng như vậy...”

      Cảm thấy Liễu Chân Nhã bắt đầu nổi nóng, mà nguồn gốc tức giận của là từ cậu, Trang Nhĩ Ngôn nhanh trí kiếm cớ chuồn : “Liễu Liễu, mình đến cục cảnh sát xem Trang lão đầu (Trang Đông Hâm) ăn ở thế nào đây,ha ha, tí xíu nữa mình về.”

      “Trang Nhĩ Ngôn, bạn chết cho tôi!” Liễu Chân Nhã gào to giữa phòng khách người.

      Ngồi mình vò đầu bứt tóc, trút giận sô pha xong, trừ bỏ Tiểu Mật và Ngọc Tấn Ngâm, Liễu Chân Nhã gọi hết những người và thú cưng còn lại ra ngoài. Những kẻ uy hiếp họ người chết kẻ bị bắt, cần gì phải trốn trốn tránh tránh nữa?

      “Mẹ, chúng ta trốn nữa sao ạ?” Giang Thành nhào vào vòng ôm của mẹ mình.

      cần nữa, mọi việc giải quyết xong hết rồi.” Mời mẹ Triển tò mò ngồi xuống, lại vẫy tay gọi Noãn Noãn và Giang Thành đến bên cạnh, Liễu Chân Nhã bóp trán, vụ án đó coi như giải quyết xong, nhưng Liễu Chân Nhã lại phải tiếp đón phiền toái lớn khác nữa.

      giải quyết xong rồi sao? Vậy là dì có thể về nhà rồi? Chỗ Ngọc nương tu luyện có ngày đêm, thức ăn nước uống ngọt mát như đồ thần tiên, chỉ là cảm thấy quen lắm, với lại cũng lo lắng cho con trai và ông nhà dì nữa….” Mẹ Triển xong cười ngượng ngùng, nhìn Liễu Chân Nhã với ánh mắt chờ mong: “Tiểu Nhã, ông nhà dì có đây con?”

      “Dạ ạ.” Nhớ đến lúc sáng nổi điên cho chú Triển xuất trước mặt mình, Liễu Chân Nhã có chút chột dạ, “Chắc chú Triển đợi dì ở nhà đó ạ.”

      “Vậy bây giờ dì về đây.” Mẹ Triển vội vàng đứng dậy.

      “Dì à, cũng trễ lắm rồi, để con đưa dì về.” Mẹ Triển cũng lớn tuổi, Liễu Chân Nhã yên tâm để bà về mình, “ thôi, tụi con đưa dì về.”

      taxi là phụ nữ lớn tuổi mang vẻ mặt vội vã, trẻ mắt ngọc mày ngài, hai búp bê trắng noãn đáng , con chó trắng lanh lợi, con mèo lười biếng, con rắn xanh quấn người cổ cậu bé… Tài xế taxi vừa lái xe vừa tò mò quan sát những hành khách kỳ lạ xe, ngoại trừ người phụ nữ lớn tuổi trông có vẻ bình thường, ba người còn lại nhìn xinh đẹp như là ngôi sao TV, phải ông chở ngôi sao đó chứ? Hay là đoàn xiếc thú? Nhìn qua mấy con chó mèo rắn kia có vẻ rất thông minh và biết nghe lời…..

      Chú tài xế tò mò liên tục trộm nhìn khiến Liễu Chân Nhã đề phòng thôi, lẽ là người muốn bắt và Giang Thành? đâu, Trang Đông Hâm bị bắt còn Nhâm Phong Thanh bị bắn chết rồi mà…..

      Suốt đoạn đường Liễu Chân Nhã đều trong trạng thái lo lắng xoắn xít, cuối cùng taxi cũng đến trước tiểu khu Triển gia. Vội vàng ném tờ 100 cho tài xế, Liễu Chân Nhã kéo Noãn Noãn và Giang Thành, hối thúc mẹ Triển Nhanh chóng vào tiểu khu.

      Trở lại Triển Gia, đóng chặt của phòng, lại bước vài bước đến cửa sổ nhìn xuống thấy có người khả nghi, Liễu Chân Nhã như chim sợ cành cong lúc bấy giờ mới người vỗ ngực — sợ, sợ, người xấu đều chết hết rồi!

      “Liễu nha đầu, sao mang bà xã tôi về vậy, bây giờ bên ngoài vẫn còn nguy hiểm lắm.” Nghe thấy thanh mở cửa, Triển Quốc Quân hầm hầm bay từ trung xuống, ban đầu thấy mẹ Triển vô cùng vui vẻ, ngay sau đó lại biến thành lo lắng: “Nhanh, nhanh gọi Ngọc tiểu thư mang mọi người trốn .”

      “Chú à, sao nữa rồi.” Liễu Chân Nhã khoát tay với Triển Quốc Quân, nhìn thấy mẹ Triển loay hoay biết ngồi chỗ nào, nhịn được ha ha vừa cười vừa : “Dì à, chú ở ngay bên cạnh dì đó. Chỗ chị Ngọc tu luyện có ngày đêm, dì ở đó chắc cũng nghỉ ngơi được gì, bằng bây giờ dì vào phòng nghỉ ngơi chút , sẵn tiện gặp mặt trò chuyện với chú luôn thể.”

      “Vậy sao được chứ? Tiểu Nhã con còn chưa ăn cơm mà, để dì nấu cơm cho con ăn trước.” Mẹ Triển xoa xoa tay rồi vào phòng bếp.

      “Dì ơi, cần phiền vậy đâu ạ, con về ngay bây giờ đây, vì trong nhà con còn vị khách giống chú chờ con về ạ.” Giữ tay mẹ Triển lại, Liễu Chân Nhã ngẩng đầu với Triển Quốc Quân: “Chú, cần lo vấn đề an toàn nữa đâu, Trang Nhĩ Ngôn đồng vu quy tận với Nhâm Phong Thanh rồi, chứng cớ các thứ cậu ấy đưa đến cục công an, nên đội trưởng Triển nhanh chóng kết án rồi về nhà thôi ạ.”

      “Vậy tốt rồi!” Cuối cùng Trang Đông Hâm cũng thoát khỏi trừng trị của pháp luật, Triển Quốc Quân hào hứng : “ ta sa lưới rồi, lần này coi như cũng có tổn thất gì quá lớn. Mà này, lúc nãy có vị khách giống tôi chờ ở nhà, là tên tiểu tử đó sao?”

      “Đúng ạ, là Trang Nhĩ Ngôn.” Liễu Chân Nhã gật đầu với vẻ bất đắc dĩ, “Cậu ấy là con ma còn cố chấp hơn chú gấp 100 lần. Được rồi, chú, con quấy rầy hai người đoàn tụ nữa, có việc gì chú cứ tới nhà hoặc tới trường tìm con, con cũng thường xuyên liên lạc với đội trưởng Triển, bọn con vể đây ạ.”

      “Được” Triển Quốc Quân mỉm cười gật đầu, cuối cùng chân thành : “Liễu nha đầu, xin lỗi vì mang đến nhiều phiền toái cho , còn có, cảm ơn , cảm ơn giúp cả nhà tôi được đoàn tụ.”

      “Ha ha, cần cảm ơn con đâu, sau này lỡ gặp phải chuyện gì con còn phải đến làm phiền đội trưởng Triển nữa ấy chứ.”

      “Việc gì chúng tôi có thể giúp được cứ , chúng tôi cố gắng hết sức.” Triển Quốc Quân lớn tiếng trả lời.

      Khi về nhà, ba mẹ con thong thả tản bộ, mùa đông cũng nên vận động chút, còn càng cảm thấy lạnh hơn. Ba người và hai con thú cưng song song với nhau, Liễu Chân Nhã ở giữa, hai bên trái phải là Noãn Noãn và Giang Thành, hai bên còn lại Noãn Noãn và Giang Thành là hai bạn Tuyết Tuyết và Tiểu Khả Ái ngẩng đầu ưỡn ngực, còn bạn Thanh Long, bạn ý là rắn, mà rắn phải ngủ đông, nên tại bạn ý quấn người cổ Giang Thành sưởi ấm.

      “Mẹ, chú Trang ở nhà chúng ta sao?” Noãn Noãn và Giang Thành ở hai bên cạnh Liễu Chân Nhã ôm cọ cọ, vẻ mặt ngây thơ và thỏa mãn, dù ở Noãn Viên rất tốt, nhưng vẫn thể hạnh phúc bằng ở bên cạnh mẹ được.

      “Đúng vậy, có lẽ sau này chú ấy là khách quen ở nhà chúng ta luôn đó”. Liễu Chân Nhã thở dài vuốt đầu hai bạn , Trang Nhĩ Ngôn cố chấp lại tùy tiện, phải làm sao để cậu ta chịu đầu thai đây?

      Noãn Noãn và Giang Thành nhân lúc Liễu Chân Nhã để ý trao đổi ánh mắt với nhau, mặt hai đứa nhóc ra vẻ xấu xa, ha ha, chú Trang đúng , hai đứa này chiêu đãi chú tốt!


      Càfé: ủng hộ mình ủng hộ mình , hê hê, cảm giác hư vinh mất bấy lâu nay muốn tìm lại......Càng về sau các chương càng dài hơn, gấp đôi chương bình thường, các tình thích khi đọc nhưng bạn Càfé già cỗi tui đây phải vô cùng đau khổ, cần được tình để có thể biến thương thành sức mạnh nhé! :) :) :)
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 43


      “Liễu Liễu, bạn về rồi!’

      Vừa bước vào cửa bị người mạnh mẽ ôm chặt, Liễu Chân Nhã chán nản nắm tay đẩy mạnh người đó ra, “Đồ vô lại Trang Nhĩ Ngôn, buông ra mau!”

      “Liễu Liễu, đây là con chúng ta đúng ?” Hớn ha hớn hở ôm lấy gương mặt bé của Giang Thành, Trang Nhĩ Ngôn còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “con chúng ta”.

      “Ai là con chú chứ? Buông ra!” Giang Thành cất giọng trẻ con lên nhưng giọng điệu lại có phần lạnh lẽo.

      “Ơ” Trang Nhĩ Ngôn kinh ngạc nhìn Giang Thành, lại sững sờ nhìn về phía Liễu Chân Nhã, “Liễu Liễu, Giang Thành cũng nhìn thấy được mình, hơn nữa mình cũng có thể ôm nó nữa!”

      Liễu Chân Nhã xoay đầu , thèm để ý đến bạn trẻ Trang Nhĩ Ngôn thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc kia, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy khiếp sợ — Trang Nhĩ Ngôn xuyên qua cơ thể Giang Thành mà là ôm lấy cậu bé.

      “Mẹ, mẹ, con phát ra chuyện rất kỳ quái!” Noãn Noãn thét lên rồi chạy đến vùi đầu vào lòng Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã mỉm cười ôm Noãn Noãn: “Phát ra chuyện gì kỳ quái vậy?”

      “Hình như con có thể nhìn thấy ma mẹ ạ, chỉ hơi hơi lờ mờ thấy bóng dáng thôi, nhưng mà chú Trang con nghe được rất ràng.” Noãn Noãn chỉ vào chỗ của Trang Nhĩ Ngôn, rồi với vẻ hiếu kì: “Chú Trang, chú Giang Thành là con trai chú, vậy là chú muốn nhận Giang Thành sao ạ?”

      Trang Nhĩ Ngôn lập tức bay phần phật đến trước mặt Noãn Noãn: “Con tên Cốc Noãn đúng ? Vậy chú gọi con là Noãn Noãn như mẹ con nhé? Giang Thành là con trai chú, đương nhiên là chú phải nhận nó rồi, còn con nữa, con cũng là con của chú.”

      Noãn Noãn ôm cổ Liễu Chân Nhã giọng : “Con thèm làm con chú, con là con của mẹ thôi.” xong mới cảm thấy cái cổ mình ôm cứng ngắc, hai mắt đen tròn trong suốt ngơ ngác nhìn Liễu Chân Nhã: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

      “Noãn Noãn, con nhìn thấy chú Trang sao?” giờ Liễu Chân Nhã nghi hoặc vô cùng, phải Noãn Noãn thể nhìn thấy ma sao? Sao đột nhiên lại nhìn thấy được rồi? Trước kia Noãn Noãn thấy được ma vô cùng sợ ma, bây giờ có thể thấy được biết còn bị dọa đến mức nào nữa. “Noãn Noãn, con đừng sợ nhé, chú Trang làm hại con.”

      “Mẹ, con sợ chú Trang, con chỉ sợ mấy con ma TV thôi, xấu, lại còn ăn thịt người nữa.” Cảm nhận được quan tâm và lo lắng của mẹ mình, Noãn Noãn nở nụ cười tươi.

      “Haizzzz…sao tự dưng lại nhìn thấy được thế biết!” Liễu Chân Nhã vẫn cảm thấy lo lắng, ma cỏ TV quả có chút khoa trương, nhưng ma quỷ ngoài đời thực khi trong lòng mang ác ý cũng thua kém TV chút nào cả. Ví như Diệp Tử tái nhợt bơ phờ khi lần đầu tiên xuất , rồi như chú Triển ban đầu xuất cũng chỉ có cái đầu lâu mang theo khói đen…..nếu Noãn Noãn gặp phải mấy con ma như vậy….. Liễu Chân Nhã nắm chặt hai tay Noãn Noãn, xem ra phải gặp Tiểu Mật để hỏi xem tại sao Noãn Noãn có thể nhìn thấy ma mới được.

      “Bây giờ con chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ thôi, đợi khoảng thời gian nữa chừng con cũng như mẹ và Giang Thành, có thể nhìn thấy ràng luôn đó.” Noãn Noãn hớn hở vì bản thân có thể nhìn thấy được ma giống mẹ và Giang Thành nên tạm thời quên mất bản thân bé lại vô cùng sợ ma.

      “Liễu Liễu, sao trước kia mình biết bạn có khả năng này, còn di truyền cho Giang Thành nữa.” Trang Nhĩ Ngôn dựa đầu sát vào Liễu Chân Nhã, tròng mắt xoay tròn tò mò nhìn về Noãn Noãn, “Mọi người vừa trước kia Noãn Noãn nhìn thấy ma, nhưng bây giờ đột nhiên lại có thể nhìn thấy, có chuyện gì xảy ra vậy?”

      tự dưng con có thể thấy được thôi, làm sao biết sao lại vậy đâu.” Noãn Noãn dùng giọng điệu ngây ngô của trẻ con trả lời Trang Nhĩ Ngôn.

      “Đây là chuyện nhà bọn con, chú hỏi nhiều làm gì chứ?” Giang Thành dùng bộ dáng phòng ngừa kẻ địch trừng mắt nhìn Trang Nhĩ Ngôn.

      “Hai tiểu quỷ này, đây là thái độ đối xử với ba ba của tụi con sao hả?” Trang Nhĩ Ngôn quyết định ở lại chăm sóc cả nhà Liễu Chân Nhã, tuy rằng biết tương lai Liễu Chân Nhã kết hôn và có gia đình riêng, nhưng cậu là ba của Giang Thành là , nên cậu cảm thấy phải cho Giang Thành hiểu được cái gì gọi là “kính phụ” (Kính trọng phụ thân, ở đây là ba). “Giang Thành, mặc kệ con phủ nhận thế nào, ba vẫn là ba của con, đời này con cũng thể thay đổi được.”

      “Này, gì vậy hả?” Liễu Chân Nhã vô cùng bất mãn với thái độ chuyện của Trang Nhĩ Ngôn, thành ma rồi còn muốn cướp con của nữa à! “Bạn nghĩ bạn là ai hả? Là chồng tôi hay là người sinh ra Giang Thành? phải đừng ở đó mà ra vẻ Giang Thành phải thế này thế kia với ba với bố. Con tôi đến lượt cậu thuyết giáo đâu! Hơn nữa, cậu là con ma, để Giang Thành nhận con ma làm ba có ý nghĩa gì cơ chứ?”

      Liễu Chân Nhã nổi giận đùng đùng mắng Trang Nhĩ Ngôn rồi kéo hai con lên lầu, cũng chả còn hứng thú khuyên giải Trang Nhĩ Ngôn nữa. Cũng phải thôi, cũng phải người chuyên thu hồn, lại càng phải Bồ Tát, sao phải quản chuyện của hết con ma này tới con ma nọ chứ? “Mặc kệ cậu du đãng ở đâu, sau này đứng đến nhà tôi nữa!” Liễu Chân Nhã khách khí chút nào lên tiếng đuổi ma.

      Kẻ bị Liễu Chân Nhã kéo lên lầu — Giang Thành xoay người làm mặt quỷ với Trang Nhĩ Ngôn.

      Trang Nhĩ Ngôn đơn đứng giữa phòng khách nhìn theo Liễu Chân Nhã dắt hai đứa trẻ lên lầu, cậu toàn là , sao Liễu Liễu lại đuổi cậu vậy?

      Chờ khi Noãn Noãn và Giang Thành đều ngủ hết, Liễu Chân Nhã mới quay về phòng mình, nằm lên giường đắp chăn lại rồi vào Noãn Viên.

      “Tiểu Nhã, nhớ tôi sao?” Tiểu Mật tươi cười hớn hở chào Liễu Chân Nhã.

      Vì trong lòng có chuyện bực mình nên Liễu Chân Nhã thể nặn nổi nụ cười, hỏi: “Tiểu Mật, có biết tại sao Noãn Noãn lại có thể nhìn thấy ma ?”

      “Chuyện này cũng bình thường thôi, cũng ngẫm lại xem Noãn Noãn vào đây bao lâu rồi? Giang Thành do từ khi là bào thai được linh khí tẩm bổ, cho nên vừa sinh ra cậu nhóc có thể thấy ma, hơn nữa xương cốt cũng được thanh lọc, khứu giác, thị giác, thính giác, vị giác đều nhanh nhạy hơn người thường. Còn Noãn Noãn sinh ra rồi mới vào Noãn Viên, nên điều kiện của được tốt như Giang Thành, nên cũng như Giang Thành vừa sinh có thể thấy ma. Bây giờ bé thấy được ma chính là kết quả của quá trình linh khí điều dưỡng, ngoại trừ việc nam giới trời sinh mạnh mẽ hơn nữ giới, sau này Noãn Noãn tuyệt đối thua kém gì Giang Thành đâu.”

      “Nhưng mà Noãn Noãn lại sợ ma vô cùng, có cách nào giúp nó thấy ma được ?”

      “Tôi bó tay. Ma có gì mà sợ chứ? Chủ nhân trước kia của tôi có con người so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nhiều kìa. cũng thấy ma đó, thấy có đáng sợ ?”

      Liễu Chân Nhã lắc đầu, chẳng những hề đáng sợ, thậm chí còn hiền lành hơn rất nhiều người nữa.

      “Vậy được rồi! Noãn Noãn sợ ma, là mẹ phải giúp nó vượt qua chứ. Chỉ cần bước vào Noãn Viên, giờ phút nào cũng được linh khí tinh lọc cơ thể, tiếp xúc với ma quỷ là chuyện thể tránh khỏi, nên cái cần dạy Noãn Noãn phải là tránh né mà là đối mặt!”

      “Tôi sợ bọn nó bị thương. Trước kia chỉ có mình tôi có thể tiếp xúc được với ma, nay lại có thêm Giang Thành, có phải bao lâu nữa Noãn Noãn cũng như vậy đúng ?” Có thể tiếp xúc được cũng có ngày bị thương, nếu gặp phải con ma có khả năng vũ lực mạnh mẽ, cả nhà bọn họ còn đường sống hay sao?

      “Đó là hiển nhiên, trừ phi cấm Noãn Noãn vào Noãn Viên.” Tiểu Mật cười hì hì bay xuống trước mặt Liễu Chân Nhã: “Còn có cách, đó là cả nhà các học làm đạo sĩ, học được đạo thuật khi gặp ma quỷ phải sợ nữa.”

      “Thời nay làm gì còn người có đạo pháp nữa chứ, cứ cho là có cũng toàn đồ lừa gạt thôi.” Đa số mọi người đều theo chủ nghĩa duy vật, các loại đạo thuật theo chủ nghĩa duy tâm bị hủy theo dòng chảy thời gian từ đời kiếp nào rồi.

      “Cũng hẳn đâu, cứ dạo vào các chùa miếu lớn, hay đạo quan gì đó thử xem sao.”

      “Haizzz…đợi đến nghỉ hè, nghỉ đông rồi tính.” Bình thường toàn phải học, làm gì có thời gian mà tìm hiểu mấy cái thuật sĩ đạo pháp gì đó chứ.

      Rời Noãn Viên, Liễu Chân Nhã vùi đầu ngủ — mấy chuyện nhức đầu này cứ để ngày mai .

      Hôm sau, nhà ba người học mà cũng nhau ngồi sô pha xem TV— bản án của Trang Đông Hâm và đồng bọn còn chưa định xuống, Liễu Chân Nhã còn chưa dám phớt lờ, dù sao cha mẹ Nhâm Phong Thanh vẫn còn chưa hoàn toàn thất thế.

      Noãn Noãn và Giang Thành có hứng thú với những tin tức này, mới sáng sớm vào trong vườn chặt mấy cành đào rồi ngồi đẽo đẽo gọt gọt. Sức của hai tiểu tử này , dao cũng rất sắc bén nên khoảng giờ sau hai cây thập tự giá xấu xí xiêu vẹo nằm trong tay chúng rồi.

      “Noãn Noãn, Giang Thành, tụi con khắc thập tự giá làm gì vậy?” Liễu Chân Nhã thấy từ khi bắt đầu làm hai cây thập tự giá này, hai đứa nhóc đều vô cùng chăm chú, nhưng hai cây thập tự giá này lại trái phải cân, dài ngắn đều, tóm lại, vẻ ngoài của hai cây thập tự giá này vô cùng đẹp mắt.

      “Mẹ, mẹ xem nhiều phim ma quỷ vậy mà biết đây là gì sao?” Giang Thành cầm dao tiếp tục đẽo gọt, “Gỗ đào chống ma quỷ đó. Đào trong vườn nhà chúng ta toàn được mang ra từ Noãn Viên, ít nhất cũng có ngàn năm lịch sử, số năm càng lâu chắc là khả năng chống ma quỷ càng mạnh.”

      “Ừm, mang theo cây thập tự giá bằng gỗ đào này bên người, ma quỷ dám đến gần đâu.” Noãn Noãn xong ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã vừa nghe thấy hứng thú: “Dùng được sao? Vậy tụi con cũng tự làm mấy cái mang theo thử xem sao.” Nếu hữu dụng có thể cần phải học làm đạo sĩ.

      Noãn Noãn và Giang Thành đồng thời mím môi cười: “ bây giờ tụi con làm để mang theo nè.”

      Giữa trưa, nhà ba người ngồi quanh bàn cơm uống canh xương hầm Trang Nhĩ Ngôn suốt ngày đêm thấy đâu lượn lờ bay vào. Thấy Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn và Giang Thành chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu cái rồi lại tiếp tục uống canh, Trang Nhĩ Ngôn ão não vô cùng, “Liễu Liễu, Noãn Noãn, Giang Thành, mình về rồi!”

      Liễu Chân Nhã dừng lại chút: “Đây là Liễu gia, chỗ bạn nên về là Trang gia kìa.”

      “Nhà bạn chính là nhà mình, con trai con đều lớn thế này rồi, còn phân biệt cái gì của bạn của mình nữa chứ?” Trang Nhĩ Ngôn mặt dày bay đến gần bàn ăn.

      Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn bạn mặt dày Trang Nhĩ Ngôn: “Bạn có phải là Trang Nhĩ Ngôn vậy? Sao lại vô lại đến thế chứ?”

      “Đương nhiên mình là Trang Nhĩ Ngôn rồi, tin bạn sờ thử xem!” Trang Nhĩ Ngôn bay đến sát bên người Liễu Chân Nhã, vừa vừa đem mặt đưa đến cho Liễu Chân Nhã sờ bỗng dưng bị luồng sức mạnh đẩy ra xa, ngã xuống sàn còn sức đứng dậy.

      “Này, bạn sao chứ?” Thấy Trang Nhĩ Ngôn yếu ớt té ngã sàn, Liễu Chân Nhã đứng dậy định dìu cậu, nhưng vừa đến gần, Trang Nhĩ Ngôn lại đau đớn kêu lên tiếng rồi té xỉu, trong người giống như bị cái gì đó đốt cháy.

      Nghe thấy Trang Nhĩ Ngôn kêu lên thảm thiết rồi té xỉu, Liễu Chân Nhã dám đến gần nữa, “Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Ha ha ha, thành công rồi!” Noãn Noãn và Giang Thành bàn ăn hào hứng vỗ tay chúc mừng với nhau, “Gỗ đào quả nhiên có thể chống lại ma quỷ, xem chú ta sau này còn dám chiếm tiện nghi của mẹ nữa .”

      Nghe được tiếng hoan hô của Noãn Noãn và Giang Thành, Liễu Chân Nhã nín thở nhìn Trang Nhĩ ngôn nằm dưới sàn, cây thập tự giá bằng gỗ đào phải là chuyên dùng để đối phó cậu ta đó chứ?
      milktruyenky, ChrisAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :