1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 33


      Liễu Chân Nhã ngồi trong lớp cắn bút với vẻ mặt nghi hoặc, sao lại thấy có cái gì đó được thích hợp lắm, cứ như là thiếu thiếu cái gì đó vậy.

      “Cộc…cộc, Liễu Chân Nhã , bạn ngẩngngười cái gì vậy?” Vương Minh tò mò gõ gõ lên bàn Liễu Chân Nhã.

      “Có việc gì ?” Nếu phải cần thiết, Liễu Chân Nhã tuyệt nhiên muốn tỏra thân thiện chuyện với Vương Minh và Đàm Hạo. Ngẩng đầu nhìn quanh lớp học mộtchút, quả nhiên, đa số các trong lớp đềunhư có như liếc đến chỗ bọn họ rồi. Haizzz, từ xưa đến nay hồng nhan đúng là luôn họa thủy, cũng giống như vậy, đàn ông mà đẹpthì gây tai họa chẳng thua kém gì hồng nhan cả.Liễu Chân Nhã dám chắc chắn, con tronglớp ngoại trừ và Giản Phán ra hầu nhưđều có ý với hai chàng này.

      Vương Minh biết làm sao, khôngthể phủ nhận, là do cậu thấy Liễu Chân Nhã nhìn xinh đẹp, sáng sủa nên có ý tiếp cận, thân thiết với hơn, nhưng mà sao lại cứ phòng bị cậu như phòng ngừa lang sói vậy? Ngay cả trao đổi vài câu cũng thể bộ dạng vô cùngkhông kiên nhẫn. “Chủ Nhật tuần này là sinhnhật 15 tuổi của mình, mình muốn mời bạn đếndự. Đúng rồi, chỉ có mình bạn đâu,đa số bạn học lớp mình đều tham dự đó.”

      “Tiệc sinh nhật sao? xin lỗi bạn rồi, mình sợ là mình đến được, cuối tuần này mìnhhọc lái xe, thể nghỉ được.”

      “Vậy tiếc .” Vương Minh cũng khôngmiễn cưỡng, mặc dù có hơi thất vọng, nhưng mà từ đầu cậu cũng đoán là bị từ chối rồi, vốndĩ kia thích nơi náo nhiệt, thậm chíbình thường còn thích cùng cậu qua lại nữa mà.

      “Vương Minh, có người tìm kìa!” cậu bạn ở ngoài cửa gào lên.

      Liễu Chân Nhã và Vương Minh đồng thời nhìnra phía cửa, có mấy vây quanh xinh đẹp đỏ mặt bên ngoài.

      Tay trái Liễu Chân Nhã vịnh hờ cằm, nghiêngđầu, nha nha, lại là đóa hoa đào của bạn học Vương Minh.

      Vương Minh mang theo nụ cười tao nhã ra cửatrò chuyện thân thiết với mấy đó, biết gì, chỉ thấy mấy đó trêu ghẹo đẩy đẩy xinh đẹp kia, xinh đẹp nhàovào lòng Vương Minh, trong ngoài lớp học đồng thời ngân lên mấy tiếng sói tru.

      xinh đẹp luống cuống tay chân vội vàng đứng dậy, nâng tay nhét gói quà được gói vô cùng tinh xảo vào tay Vương Minh, sau đó thẹn thùng che mặt lại.

      Liễu Chân Nhã xem với vẻ hứng thú bừng bừng, bỗng dưng nghe thấy thanh chếgiễu của Liễu Trân Trân phát ra từ cửa: “Thờinay đúng là có nhiều đứa ra làm sao , cũng chịu xem lại thân phận của mình mà suốt ngày cứ mơ mộng hão huyền có thể từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, biết có phải do xem nhiều tiểu thuyết, phim truyềnhình hay là đầu óc có vấn đề nữa, hoặc là cũng có thể do bố mẹ ở nhà dạy dỗ tốt.”

      biết có phải Liễu Trân Trân gắn máytheo dõi người Vương Minh hay , còn tại sao cứ mỗi lần bên cạnh VươngMinh có gió thổi cỏ lay chút là Liễu TrânTrân ngay lập tức có mặt? Liễu Chân Nhã mở to hai mắt quan sát Vương Minh từ xa, muốn tìm thử xem máy theo dõi của Liễu Trân Trân gắn ở chỗ nào người Vương Minh.

      biết ai mới là thứ xem nhiều tiểu thuyết,phim truyền hình cộng thêm được bố mẹ dạy dỗ tốt à? Còn sao lại rãnh quá mà bắt chó cày xen vào chuyện của người khác chứ? Cứ cho là người ta muốn chim sẻ biếnthành phượng hoàng sao, cũng có phải nhổ lông phượng hoàng của ai đó đâu, ai đó ở đó mà lắm lời gì kia chứ? Cũng nhìn lại mình xem, cái kiểu nhà giàu mới nổi nhìn mà thấy tởm!”

      Trong ngoài phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, ba giây sau từng trận cười dồn dập lần lượt vanglên, cười đến nỗi khiến cho vẻ mặt Liễu TrânTrân trở nên lúc xanh lúc trắng.

      Ánh mắt Liễu Chân Nhã lóe sáng tìm kiếm trong đám người, haha, là nhanh mồm nhanhmiệng mà, đúng là hào kiệt nha, rất đáng đểkết bạn. A, thấy rồi, là tóc ngắn mặc áo lông màu đỏ nhìn Liễu Trân Trân với vẻ mặt khinh thường, ừm, dáng người cao ráo tư thế hiên ngang, ghi nhớ hình dáng đó kỹ, lát nữa tìm thám tử Giản Phán tìm hiểu mộtchút về bạn đó mới được.

      Tiếng chuông vào học vang lên, Liễu Trân Trântức giận quay lại chỗ ngồi, Liễu Chân Nhã từphía sau ta che miệng cười lén, ừm, nhìn thấycô nàng đáng ghét này bị người ta xiên xỏ cảm thấy vui ghê.

      “Liễu Chân Nhã, bạn cười cái gì vậy?” Tiêu Lăng Xuân dùng bút chọc chọc khuỷu tay LiễuChân Nhã, “giáo viên vào rồi kìa, lo mà học, bạn còn ở đó cười nữa?”
      Liễu Chân Nhã chớp mắt cái, sau đó nhìnlên bảng chăm chú nghe giáo viên giảng bài.

      Ngồi được nửa gờ học, bỗng nhiên có bóng ma che trước tầm mắt mình, Liễu Chân Nhã ngẩng đầu nhìn Triển Quốc Quân mang nét mặtu oán, khóe miệng khỏi giật giật, bảo sao hôm nay lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, ra là thiếu ông già Triển Quốc Quân chuyên lảinhải lẩm bẩm này.

      “Hôm nay chú đâu vậy?” Liễu Chân Nhã cầmbút viết lên tờ giấy nháp.

      thăm vợ và con tôi.” Từ trungbay đến ngồi bàn Liễu Chân Nhã, Triển Quốc Quân thở dài : “Vợ tôi già rấtnhiều, con tôi cũng vậy, bọn họ luôn cho rằngtôi còn chưa chết, đều ôm hi vọng tìm được tôi.”

      “Trước giờ chú chưa về thăm họ sao?” LiễuChân Nhã tiếp tục viết lên tờ giấy nháp.

      “Trước giờ tôi chưa từng ra khỏi khu vực núi Bạch Mã, vì cứ mỗi lần bay xuống núi hình thể lại giữ được. Bây giờ có thể bay tớibay lui trong thành phố là nhờ có phúc của ,cũng biết sao lại như vậy nữa, chỉ cần ở bên cạnh là tôi thậm chí cần phải hấpthu dương khí của người khác để duy trì hìnhthể”. Triển Quốc Quân vẻ mặt đăm chiêu nhìnLiễu Chân Nhã: “Tóm lại là tôi có cảm giác hơithở của rất có lợi cho ma quỷ.”

      “Chú ra ngoài rồi, vậy có tìm được người nàokhác nhìn thấy được ma ?”

      có.” Triển Quốc Quân bắt đầu lải nhảitheo thói quen: “Sao người có khả năng đó lạihiếm vậy chứ? lẽ muốn tôi Tung Sơn, Nga Mi Sơn, Thanh Thành Sơn tìm hòa thượngni ….”

      Liễu Chân Nhã vuốt trán, Triển Quốc Quân quálắm cũng 50 mươi tuổi chứ có phải là 80 tuổiđâu, sao mà lại thích lảm nhảm như vậy khôngbiết, lẽ là do từ khi thành ma tới giờ chưa chuyện được với ai?

      Buổi chiều xong 3 tiết vật lý lê thê giáo viên mới tuyên bố tan học, sau khi giáo viên vật lý tuyênbố tan học xong, Liễu Chân Nhã ngay lập tức lấy tốc độ chạy 100m lao ra khỏi phòng học,làm bạn học cùng lớp và giáo viên thu dọn dụng cụ nhìn theo mà sửng sốt.

      Lao ra khỏi phòng học, vội vàng chạy ra sân, lạilấy xe đạp, Liễu Chân Nhã phóng như bay vềnhà.AAAAAAAAAA, 5h 50 rồi, cách thời gian học võ của Noãn Noãn và Giang Thành có40’nữa thôi, Noãn Noãn và Giang Thành sắp muộn học rồi.

      Chưa kịp chạy xe đến nhà nhìn thấy Noãn Noãn và Giang Thành kiễng chân đứng đợiở cổng, xuống xe rồi khóa lại cẩn thận xong,Liễu Chân Nhã đem xe dựng ở ven đường, Liễu Chân Nhã kéo tay Noãn Noãn và Giang Thànhchạy, “Noãn Noãn, Giang Thành , sắp muộn giờhọc võ rồi, chúng ta taxi cho nhanh, còn bị giáo viên phạt đứng trung bình tấn đấy.”

      Giáo viên võ thuật truyền thống Trung Quốc dạy rất nghiêm khắc, đăng ký học võ quan tâm bạn bao nhiêu tuổi, chỉ cần bạn đến muộn hoặc học tập trung, chuyệnriêng, vậy cứ đứng trung bình tấn nhé,đứng đến hai chân run rẩy vững nữa mớithôi.

      Vừa nghe xong lời Liễu Chân Nhã, hai tay củaNoãn Noãn và Giang Thành run lên, sau đó kéo tay Liễu Chân Nhã về phía trước, chết cũngkhông muốn đứng trung bình tấn đâu! (hai tiểu tử này học sơ cấp, chương trình học mỗi ngày chỉ là học khẩu quyết, đứng trung bình tấn, nhìn người khác luyện võ.)

      Cuối cùng cũng đến trước giờ vào học 1 phút,Noãn Noãn và Giang Thành nhanh chóng thayquần áo luyện võ, sau đó theo giáo viên làm nóng cơ thể.

      Tay chân đồng loạt dang ra, Noãn Noãn vàGiang Thành đem ngũ cầm luyện qua lần, sau đó lại nghe theo giáo viên qua bên kia đứng trung bình tấn.

      Mới đứng trung bình tấn được chút, NoãnNoãn đột nhiên với Giang Thành:“Giang Thành, có phải chúng ta quên mất chuyện gì hay ?”

      “Có sao?” Giang Thành đứng trung bình tấn màkhuôn mặt trở nên đỏ bừng, tại sao muốn học võ lại phải học đứng trung bình tấn trước chứ? Cậu ghét nhất là đứng trung bình tấn, rất khổ sở đó!

      “Hình như quên mất chuyện gì rồi phải!”Sau 6, 7 phút đứng trung bình tấn, bạn Noãn Noãn bắt đầu cảm thấy mỏi nhừ hai chân rồi, chuyện mà giọng điệu run run “mà hình nhưlà có liên quan đến mẹ phải.”

      nhớ gì hết…” Giang Thành cắn răng trả lời.

      “…..” Noãn Noãn cũng còn sức để nóichuyện nữa.

      Ở biệt thự Liễu gia, chàng nào đó ngồitrên sô pha hơn 2 tiếng chờ Liễu Chân Nhã vềhắc hơi cái, sao giờ này mà Liễu Liễu cònchưa về nhà nữa nhỉ? Còn hai tiểu quỷ kia nữa, phải tụi nó là ra cổng chờ Liễu Liễu sao, sao bóng dáng cũng mất tiêu luôn rồi?

      “Hắc xì!” Liễu Chân Nhã học đàn bêncạnh võ quán võ thuật truyền thống Trung Quốc bất ngờ hắt hơi to, tay run lên, vì vậy màbài nhạc luyện cũng sai nhịp mất.

      “Chân Nhã, bị cảm sao?” giáo viên dạy dươngcầm cho Liễu Chân Nhã thấy đột nhiên hắt xì đến quan tâm hỏi: “Bên ngoài tuyết đangrơi, em cũng nên mặc áo lông vào để giữ ấm.”

      Liễu Chân Nhã cau mũi : “ phải bịcảm ạ, cứ như là có ai chửi em vậy đó!”Ba mẹ con Liễu gia được linh khí ở Noãn Viên điều dưỡng mà có thể bị bệnh được sao?

      Giáo viên dương cầm dưới 30 tuổi cười xoa xoa đầu Liễu Chân Nhã: “Đứa trẻ này, hắc hơilà dấu hiệu của bị cảm, được qua loa đâuđấy!”

      Liễu Chân Nhã cười: “ yên tâm ạ, em khỏe lắm.” xong lại cúi đầu nghiêm túc luyệnđàn.

      Giáo viên dương cầm dịu dàng nhìn Liễu ChânNhã, cảm thấy chút đau lòng, chút bộiphục , còn chưa đủ 18 tuổi là mẹ của 2 đứatrẻ, nhưng bản thân lại mang ánh mắt trong sángngập tràn ánh sáng của trẻ thơ, biết nhà ai có được diễm phúc sinh được đứa con thôngminh như vậy nữa.

      8h30 tối, ba mẹ con người từ võ quán võ thuật,người từ lớp dương cầm đều học xong, dưới gian lác đác những bông tuyêt bay bay, hihi ha ha đón taxi về nhà.

      Về đến nhà, còn chưa mở cửa thấy đèn trongnhà còn sáng, Liễu Chân Nhã nhìn hai con hỏi:“Lúc tụi con ra ngoài tắt đèn sao?”

      Hai đứa trẻ nhìn nhau, sau đó đồng thời nhớ ra rồi trăm miệng lời: “Chị (em) nhớ là chúngta quên cái gì rồi!”

      “Quên cái gì?” Liễu Chân Nhã khó hiểu nhìn hai đứa trẻ mang vẻ mặt chột dạ.

      Giang Thành kéo tay Liễu Chân Nhã cười nịnnọt: “Mẹ, chiều hôm nay con với chị do sợ bị muộn học mới vội vội vàng vàng, tụi con quên mất là có người còn ở trong nhà đợi mẹ.”

      “Chờ mẹ? Ai vậy?” Liễu Chân Nhã hết hồn, đừng là bây giờ vẫn còn đợi chứ? Xong rồi xong rồi, nếu là ăn trộm, bây giờ chắc trong nhà trống trơ luôn rồi quá!

      Liễu Chân Nhã hoảng hồn đẩy cửa vào nhà.

      “Mẹ, là người rất đẹp nha, chú đó chú đó là thanh mai trúc mã của mẹ nữa đó!” Noãn Noãn theo phía sau Liễu Chân Nhã, cười như ăn trộm với .

      vào phòng khách, TV mở, anhchàng đẹp trai nằm ngủ sô pha.

      “Này này, là ai, sao lại ngủ ở nhà tôi vậy?”Liễu Chân Nhã bước đến lay trai làng ngủ say như chết sô pha dậy.

      Người con trai lạ mặt dường như bực mình, nhíuchặt chân mày rồi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn vương lại nét buồn ngủ. Hai mắt mơ hồ nhìnLiễu Chân Nhã, sau đó nhếch miệng nở nụcười nhàn nhạt, cười như trẻ con, cuối cùng trong lúc Liễu Chân Nhã vẫn còn trợn mắt há mồm ngơ ngác, ta ôm lấy cổ Liễu Chân Nhã cọ cọ: “Liễu Liễu, mình về.”
      milktruyenkyChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 34


      “Bốp!” Trong phòng khách vang lên tiếng tát tay thanh thúy, Noãn Noãn và Giang Thànhvừa đồng loạt giơ tay lên che lấy má trái vừađồng thanh hô khẽ tiếng “đau quá.”

      Liễu Chân Nhã lắc lắc bàn tay hơi run run củamình — nhờ có linh khí tẩm bổ nên sức lực củacô người bình thường thể nào so sánhđược — lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông xa lạ mặt in bốn dấu tay màu hồng trước mặt , Liễu Chân Nhã nháy mắt có chút chột dạ,nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bình thường lại, dám tùy tiện ôm , bị đánh mới lạ đó!

      Trang Nhĩ Ngôm ôm bờ má bị đánh đến bỏngrát, ánh mắt lại lên ý cười nhớ nhung:“Liễu Liễu, bạn vẫn giống với ba năm trước, hề thay đổi chút nào.” Vẫn dễ kích độngnhư trước, vẫn luôn nhìn về phía trước mà để ý đến phía sau.

      Liễu Chân Nhã nghiêng đầu nhìn ta: “Anhbiết tôi sao?” Sao trong trí nhớ mình lại khôngcó người này nhỉ?

      “Mình là Trang Nhĩ Ngôn.” Trang Nhĩ Ngôn tươi cười trả lời, trong lúc Liễu Chân Nhã còn ngây người lại tiếp tục chạy đến ôm cổ :“Liễu Liễu, mình rất nhớ bạn.”

      Liễu Chân Nhã ngây người, Trang NhĩNgôn sao? Đêm hôm qua mới mơ thấy cậu ấy,bây giờ người trong mơ đột nhiên xuất trước mắt….

      Qủa là giấc mơ lành mà!

      Ngồi lại sô pha lần nữa, Trang Nhĩ Ngôn như vừa do dự lại vừa mang vẻ chờ mong nhìn về Liễu Chân Nhã: “Liễu Liễu, hơn hai năm quabạn vẫn khỏe chứ?”

      “Bạn nhìn mình bây giờ xem, hẳn là tốt hơn nhiều so với tưởng tưởng của bạn đấy!” Liễu Chân Nhã gật đầu, quay đầu với hai đứa nhóc mở to mắt nhìn với vẻ tò mò và ngạc nhiên: “Noãn Noãn, Giang Thành, trễ rồi, ngày mai còn phải học, lên lầu rửa mặt rồi ngủ .”

      Hai đứa nhóc liếc nhìn nhau cái rồi nghiêng người lần lượt hôn lên má Liễu Chân Nhã, “Chúc mẹ ngủ ngon”, lại quay qua cười ngọt ngào với Trang Nhĩ Ngôn: “Chúc chú ngủ ngon”.

      Chờ đến khi bóng dáng của hai đứa nhóc biến mất lầu, Trang Nhĩ Ngôn nhìn Liễu ChânNhã với ánh mắt sâu xa: “Mẹ? Bọn chúng là?”

      Liễu Chân Nhã ảm đạm cười: “Bọn chúng làmình nhận nuôi” . Lúc này Liễu Chân Nhã lạicảm thấy vô cùng may mắn khi Noãn Noãn vàGiang Thành giống với trẻ con bìnhthường, Noãn Noãn 5 tuổi nhìn như đứa trẻ 7 tuổi, còn Giang Thành 2 tuổi lại giống với đứ trẻ 5 tuổi, vì vậy ngoại trừ những người thân cận ra, ai có thể ngờ được có thể sinh ra hai đứa con lớn đến thế.

      Trầm mặc lúc, Trang Nhĩ Ngôn ngẩng đầulên, hai mắt chứa tủi thân mơ hồ: “LiễuLiễu, hai năm gặp, bạn còn thânthiết với mình nữa rồi.”

      phải thân, mà là chúng ta đều trưởng thành hơn.” Liễu Chân Nhã nghiêngngười nhìn về phía Trang Nhĩ Ngôn, vẫn cònnhớ hình dạng của cậu trước khi rời , đầu tóc đủ màu, lộ vẻ bướng bỉnh ngang ngược, cứ như là ba mẹ thầy mắc nợ cậu. Hai năm gặp, riêng bộ dạng cao lớn đẹptrai, ngay cả khí chất cũng thay đổi nghiêng trờilệch đất, trước kia là khí chất của thiếu niênchơi bời trác tán biết trời cao đất dày, giờ lại là trầm ổn sâu sắc như tầng lớp tinh của xã hội, thỉnh thoảng từ sâutrong đôi mắt lên chút sắc bén tànnhẫn của loài lang sói. Cậu trai chỉ hơn nửatuổi này trong hai năm qua ở nước ngoài phảitrãi qua những gì?

      Trang Nhĩ Ngôn ngồi chéo chân sô pha, đôimắt sâu xa khó hiểu, thậm chí Liễu Chân Nhã còn có loại ảo giác là nếu tay cậu ấy có thêm điếu thuốc, hoàn toàn giống với đại Boss hắc bang đứng đầu hai giới hắc bạch trong phim truyền hình vẫn hay diễn, còn cũnglà người cầm quyền có chức vị cao. “Liễu Liễu, lần này mình trở về là để hoàn thành giấc mộngcủa mình.”

      “Giấc mộng sao?” Liễu Chân Nhã vẫn còn chưaphát đè nén trong lời của Trang Nhĩ Ngôn, vì vậy thào lặp lại.

      “Đúng vậy, là giấc mộng của mình.” Trang NhĩNgôn cong môi cười, Liễu Chân Nhã đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng như giảm vài độ.

      Liễu Chân Nhã ngẩng đầu chăm chú nhìn Trang Nhĩ Ngôn, cậu trai 18 tuổi vẫn chưa sựtrở thành người đàn ông, nhưng Trang Nhĩ Ngôn trước mặt lại mang theo vẻ tàn độc màđại bộ phận đàn ông đô thị đại bây giờ có, ánh mắt cậu lóe ra ánh máu chính là minh chứng ràng: “Bạn….ở Mỹ dường như sống được tốt?”

      Trang Nhĩ Ngôn hời hợt mỉm cười, cũng khônghề giấu diếm Liễu Chân Nhã: “Đúng vậy, quảthật là tốt.”

      Liễu Chân Nhã nhíu mày, “Có thể mìnhnghe ?” phải là ra nước ngoài mạvàng (Càfé: đại khái là mài giũa, nhưngmang theo nghĩa là nhà giàu có tiền ra nướcngoài cho sang vậy đó.), vì sao lại sống khôngtốt chứ?

      “Mấy tháng đầu qua đó, ăn mặc ngủ nghỉ đều cónhà trả tiền cho, mỗi ngày đều có tiền ra bar uống rượu, ngắm cảnh.” Thấy bộ dạng LiễuChân Nhã như bị nghẹn, Trang Nhĩ Ngôn cười khẽ: “Sống những ngày tháng thối nát như vậy được hơn 3 tháng, sau đó liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Ba tháng sau khi qua Mỹ thìbỗng dưng thẻ của mình rút tiền được nữa, sau đó chính là cuộc sống đói khổ lạnh lẽo, cho đến khi nhận được điện thoại của bà ngoại mình, mẹ mình tự sát, mà ba mình….Mẹ mình chết được bao lâu, ông ta liền cưới congái đối tác của ông ấy về, thuận tiện ngừng luôn việc chu cấp tiền cho mình. Bây giờ mình có em trai hai tuổi, nếu mình về nước,có lẽ tất cả những gì của mình và mẹ mình đều mọc cánh bay hết.”

      Liễu Chân Nhã im lặng, cảm thấy giống như trong những bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc8h: “Lần này bạn trở về là để phân chia tài sảnvới ba bạn sao?” lâu sau, Liễu Chân Nhã mới cất tiếng hỏi tiếp.

      phải, tài sản của lão ta mình cũng chảthấy hiếm lạ gì. Trãi qua hơn 2 năm ở nướcngoài, tiền tài với mình mà cũng chỉ là thứ cần thiết cho cuộc sống mà thôi, mình trở về là để báo thù.” tàn bạo người Trang Nhĩ Ngôn quá lớn, phát sát khí của mình dọa đến Liễu Chân Nhã nên cậu mới vội vàng điều chỉnh lại, sau đó dịu dàng với Liễu Chân Nhã: “Liễu Liễu, có lẽ đây là lần cuối cùngmình gặp bạn, nên mình mới kiên nhẫn ngồi đợibạn đến 4, 5 tiếng. Thấy bạn tại yên ổnmình cũng an tâm rồi, trước kia là do mình đưa ra những ý tưởng ngu ngốc, hại bạn còn lại được sống yên ổn ở hai nhà Liễu Dương,trước kia mình bên cạnh chăm sóc bạn cả đời, sợ là mình phải nuốt lời rồi….”

      “Trang Nhĩ Ngôn, bạn….” tuy là Trang Nhĩ Ngôn cười, nhưng cả người lại ra vẻ đơn và chua xót thể diễn tả được,Trang Nhĩ Ngôn như vậy làm Liễu Chân Nhã cảm thấy rất khó chịu.

      “Liễu Liễu, mình ra ngoài từ trưa, bây giờcũng đến lúc phải về rồi.” Trang Nhĩ Ngôn đứngdậy đưa lưng về phía Liễu Chân Nhã: “Hôm nayđến chỉ là để nhìn bạn chút…Liễu Liễu, nếucó cơ hội bạn rời khỏi Thành phố Thiên Hảiđi, Liễu Gia cũng là loại dơ bẩn thối nát, trước sau gì cũng có người tiêu diệt bọn họ mà thôi.Liễu Liễu, sau này mình đến thăm bạn nữa, nếu lỡ đường có gặp nhau, bạn phải nhớ là coi như quen biết mình….LiễuLiễu, xin lỗi, là mình nợ bạn….Nếu có kiếpsau, cho dù có làm trâu ngựa mình cũng bù đắp lại cho bạn. Liễu Liễu, hẹn gặp lại.”

      Liễu Chân Nhã hai mắt chua xót nhìn theo bóng lưng Trang Nhĩ Ngôn rời .

      biết qua bao lâu, đến khi Liễu Chân Nhã bình thường lại sau bồn bã, lấy lại tinh thần muốn gọi Trang Nhĩ Ngôn lại phát trong phòng khách còn bóng dáng Trang Nhĩ Ngôn từ lâu “ được, được để cậu ấy rời như vậy, mình vẫn luôn cócảm giác là phát sinh chuyện gì đó khôngtốt.” Liễu Chân Nhã xong ngay lập tức chạy ra ngoài.

      “Này, này, Liễu Chân Nhã, trễ thế này rồi đừng ra ngoài nữa, cậu Trang Nhĩ Ngôn kiacứ để tôi trông nom cho.” Triển Quốc Quân đột nhiên bay đến chặn đường Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã đầu tiên là vui vẻ, sau đó lạithấy ngượng ngùng: “Chú Triển…..”

      sao, dù sao ta cũng để ý chuyệnnhà cậu ta mà.” Triển Quốc Quân bay về phíacửa.

      “Chú Triến, chú….” Liễu Chân Nhã gọi Triển Quốc Quân, nhìn ông ấy muốn lại thôi. “Tại sao chú lại…..”

      “Tại sao nhân cơ hội này mà đưa ra cầu hoặc uy hiếp đúng ?” Triển QuốcQuân cười cười hỏi lại, sau đó chỉ vào bộ cảnh phục người rồi nghiêm túc với LiễuChân Nhã: “Liễu nha đầu, xem kỹ nhé, thứmà chú Triển của mặc là cảnh phục, chú đây phải là người hay uy hiếp người khác.”

      Nhìn theo bóng dáng biến mất trong đêm tuyếtrơi, Liễu Chân Nhã vô cùng rối rắm, chú ấy ràng uy hiếp vô số lần trước đó mà.

      Vì chuyện của Trang Nhĩ Ngôn nên cả đêm hôm qua Liễu Chân Nhã thể nào ngủ ngon được, sáu giờ sáng hôm nay dậy rồi. Bênngoài tuyết vẫn còn rơi rất nhiều, Liễu Chân Nhã đứng ở trước sân diễn vài động tác ngũ cầmmã mã hổ hổ trong bộ võ thuật truyền thốngTrung Quốc mà võ sư dạy cho Noãn Noãn và Giang Thành (Noãn Noãn và Giang Thành mỗi khi học được chiêu thức mới về khoe khoang với Liễu Chân Nhã, nên cứ mỗi lầnxem qua tự nhiên cũng học lỏm được đôi chút), lại có tinh thần luyện Tiếng mộtchút, sau đó mơ mơ hồ hồ vào bếp làm bữasáng.

      (Càfé: Nguyên văn "马马虎虎" (Mǎmǎhǔhǔ) – MÃ MÃ HỔ HỔ là thành ngữ thường được dùngkhi mô tả ai đó cẩn thận, làm việc qua loa hoặc việc bình thường)

      Ninh cháo được lúc, Noãn Noãn và GiangThành cũng ngủ dậy, cùng chào buổi sáng với Liễu Chân Nhã xong liền đứng trước mặt côcười như tên trộm: “Mẹ, chú đẹp trai hôm qua làai vậy ạ?”

      Cúi đầu nhìn hai cặp mắt to tròn, Liễu ChânNhã xoa xoa đầu hai cậu nhóc, “Kinh ngạc như vậy sao?”

      “Dạ.” hai đứa nhóc gật đầu dứt khoát.

      “Chú ngày hôm qua có quan hệ rất mật thiết với nhà chúng ta.” Tuy là thể cho Trang NhĩNgôn biết được thân phận của Giang Thành,nhưng Liễu Chân Nhã lại chưa bao giờ muốn giấu diếm tồn tại của Trang Nhĩ Ngôn với Noãn Noãn và Giang Thành cả, chỉ là hai ngườicon của chưa bao giờ đề cập đến hai chữ “baba” trước mặt , cho nên đến khi Trang NhĩNgôn xuất mới nhớ đến vấn đề này.“Noãn Noãn, Giang Thành, tại sao tụi con chưa bao giờ hỏi mẹ về chuyện của baba vậy?”

      Noãn Noãn vươn cổ trả lời: “Baba tốt với mẹ, tại sao con lại muốn baba chứ? Con có mẹ là đủ rồi!” Chuyện của Cốc Tuyết và ThạchLâm, Noãn Noãn biết được là từ chỗ của TiểuMật, có baba như vậy, Noãn Noãn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tuy huyết thống máu mủ là trời sinh, nhưng trong lòng Noãn Noãn bé , tất cả những ai tốt với mẹ bé đềulà kẻ địch, cho dù người kia có là baba có máumủ ruột rà với bé cũng vậy.

      Giang Thành vỗ vỗ ngực trả lời: “Con là nam tử hán, còn cần baba làm gì đâu chứ?”

      Thấy vẻ mặt muốn được khen ngợi của hai đứa nhóc, Liễu Chân Nhã bật cười, cười xong mớibuồn bã : “Chú đó gọi là Trang Nhĩ Ngôn, là baba của Giang Thành.” Khoảng thời gian tuổitrẻ hoang đường kia trở thành quá khứ, những việc Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngônđã làm trước kia cũng trở thành quá khứ luôn rồi, nhưng Giang Thành chính là bằng chứng được giữ lại của khoảng thời gian hoang đườngấy. ra, nếu Cốc Tuyết trở thành LiễuChân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn xuất ngoại, bất luận thế nào Giang Thành cũng khôngđược giữ lại đúng ? Người với người có thể quen biết nhau chính là do duyên phận, mẹcon, tình mẹ con càng phải có duyên phận đến bao nhiêu.

      “Em trai, là baba em đó.” Noãn Noãn hưng phấn ôm lấy Giang Thành, baba của bé là kẻ ra gì, nhưng baba của Giang Thành nhìn qua có vẻ tốt lắm, chắc là giống nhưbaba Thạch Lâm cần Giang Thành đâunhỉ?

      “Baba của em là sao? Chị, chúng ta phảilà cùng baba sao?” Gương mặt bé củaGiang Thành đầy vẻ hoang mang, cậu bé và chịcùng chung mẹ, tại sao chị lại “baba của em” mà phải là “baba của chúng ta” cơ chứ?

      Nhìn vẻ mặt hoang mang của Giang Thành, mặtLiễu Chân Nhã lúc xanh lúc trắng, đúng vậy, mọi người trong nhà bao gồm , Tiểu Mật vàNoãn Noãn, hình như chưa ai với GiangThành là baba của cậu bé và Noãn Noãn khôngcùng người phải!

      Xong rồi, chọc phải tổ ong vò vẻ Giang Thànhrồi…..
      milktruyenkyChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 35


      “Mẹ, chị, chuyện hai người giấu con, là muốn tự mình cho con biết hay là muốn….”Tiểu Giang Thành vẻ mặt hung dữ nghiêm mặt nửa câu, sau đó ánh mắt uy hiếp nhìn mẹ và chị mình lo lắng run rẩy.

      “Em….em vẫn là trẻ con, việc này có biết hay cũng đâu có gì quan trọng đâu.” Ban đầuNoãn Noãn còn thấy hơi đuối lý, nhưng ngay sau đó liền đứng thẳng lưng, bé làm chị, saolại có thể tỏ ra yếu thế trước mặt em trai cơ chứ!

      “Mẹ và chị đều là kẻ lừa đảo, mọi người đều chúng ta là người nhà, bất luận là chuyện gì cũng được giấu diếm nhau, nhưng mà ràng là bây giờ mẹ và chị có bí mật chocon biết.” Giang Thành đến sô pha ngồixuống, hai tay ôm đầu gối, chôn đầu xuống đầu gối – nhìn qua cứ như khóc, nhìn đángthương vô cùng. “Con là nam tử hán duy nhấttrong nhà, con cố gắng học võ là muốn bảo vệmẹ và chị, nhưng mà….” Giang Thành xongthì ngẩng đầu, hai quả nho đen trong nháy mắttrở nên ẩm ướt: “ ra mẹ và chị cơ bản xem con là người nhà.”

      Ôi, thế này hơi quá rồi nhỉ! Liễu Chân Nhãcòn lo lắng biết với Giang Thànhthế nào về Trang Nhĩ Ngôn, Noãn Noãn lạikhông thể nhìn được Giang Thành giọt ngắn giọt dài (*), nên xoay người ôm Giang Thành vàolòng giải thích ràng cho cậu bé nghe: “Emtrai, chị và mẹ phải muốn giấu diếm em, chỉ là do mẹ và chị quên em nghe mà thôi. Năm đó mẹ của chúng mình rất đáng thương, Ba Liễu, Mẹ Dương thương , vì để Ba Liễu và Mẹ Dương chú ý, mẹ chúng mình làm rất nhiều việc đúng, hút thuốc, uốngrượu, đánh nhau, hút thuốc phiện, kết giao bạn bè loạn xạ….mẹ chúng mình đều làm hết. Lúcmang thai em, thanh danh của mẹ ở Thiên Hải xấu vô cùng, nên ông ngoại và bà ngoại mới lên báo cắt đứt quan hệ với mẹ. Baba em biếtmẹ mang thai em, nhưng mà chú ấy lại bị người nhà bắt nước ngoài, trước đó bảo mẹ bệnhviện bỏ em , nhưng mà mẹ chúng mình luyếntiếc em, cho nên bây giờ em mới tồn tại đó.”

      (*)Càfé: Nguyên văn “掉金豆子” nghĩa là:điệu kim đậu tử: 1 – nước mắt có hình hạt đậu, 2 – ý nước mắt rất quý, được khóc, 3 – là lời người lớn dỗ trẻ con khi bé khóc,đối với đứa bé “vàng” là vô giá, nếu khóc làm “vàng” bị bốc hơi , vì vậy, nên khóc, đừng khóc nữa – Nguồn: tham khảotừ bài trong bloghttp://rimusm.wordpress.com/

      Noãn Noãn hơi xong Giang Thànhđã hiểu được mọi việc, còn về linh hồn của Cốc Tuyết thay vào cơ thể của Liễu Chân Nhã,Noãn Noãn hiểu nhưng hề ra chữ nào, bé biết mẹ mình vĩnh viễn muốn Giang Thành biết được. Chuyện này ngoài bé, mẹcô bé và Tiểu Mật, đời có ngườithứ ba nào biết được nữa.

      Sau khi nghe xong Giang Thành vẫn yên lặng tiếng nào, Liễu Chân Nhã đến ôm cậu bé vào lòng, dịu dàng : “Giang Thành, phải mẹ cố ý muốn giấu con, chỉ là con giống những bạn bình thường hay đòibaba, cho nên lâu ngày mẹ quên mất.”

      “Mẹ, là tại con nên mẹ mới bị ông bà ngoại đuổi ra ngoài đúng ?” Giang Thành kề sát đầu vào ngực Liễu Chân Nhã, sau đó khẽ: “Nếunhư sinh con….”

      “Đương nhiên là phải rồi!” Liễu ChânNhã dứt khoát phủ nhận suy đoán của Giang Thành, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu bé rồi :“Lúc mẹ vừa được sinh ra ông bà ngoại thích mẹ rồi, từ đến giờ mẹ cũng chưa từng sống cùng với ông bà ngoại. Lúc ôngnội, ông ngoại của mẹ còn sống, ông bà ngoạicon còn xem mẹ như người xa lạ, nhưng sau khi ông nội và ông ngoại của mẹ qua đời, ông bà ngoại con lại đối đãi với mẹ như kẻ thù, cho dù mẹ có làm gì nữa cũng chỉ khiến họ càng thêm chán ghét, tồn tại của con chẳng qua là cái cớ để họ đuổi mẹ ra khỏi hai nhà LiễuDương mà thôi.”

      Dựa vào thông minh của Giang Thành, LiễuChân Nhã hề lo lắng Giang Thành hiểu những điều , vì vậy đem tấtcả những suy nghĩ của bản thân từ quá khứ đến tại hết cho Giang Thành nghe: “Lúc bị đuổi khỏi hai nhà Liễu Dương mẹ biết đứatrẻ trong bụng mẹ chính là thân thích duy nhấtcòn lại của mẹ đời này, cho dù có chết mẹ cũng phải giữ con lại. Baba Trang Nhĩ Ngôn của con cũng giống như mẹ, cũng là người đáng thương, ba mẹ của cậu ấy tuy vẫn còn đầy đủ, nhưng trong mắt baba của cậu ấy chỉ có việc làm ăn, mà trong mắt mẹ của cậu ấy chỉ cóba cậu ấy mà thôi, hai người bọn họ chỉ biết cho baba con tiền, muốn dùng tiền đó như thế nàothì mặc kệ.”

      Liễu Chân Nhã xoa đầu cậu nhóc Giang Thànhđang ngồi lặng thinh: “Baba con là người tốt, lúcmẹ còn , nhờ có bảo vệ của baba con mớicó thể xem như là yên ổn mà sống, nếu cậu ấy biết con là con của cậu ấy, chắc chắn thương con hết lòng như mẹ. Ngoan nhé, mẹ kể hết cho con nghe rồi, đừng giận mẹ nữa được ?”

      “Đúng rồi, em trai, đừng giận nữa mà. Em xemba và mẹ em đều ở đây, chứ như chị còn biết ba và mẹ chị ở đâu nữa nè.” Noãn Noãn thấy Giang Thành vẫn gì, hai mắt bé lấm lét xoay tròn, sau đó giả vờ đángthương : “Mẹ em như vậy, baba em chẳng qua là biết có em thôi, nhưchị, chị được mẹ nhặt về trong đêm giótuyết mịt mù, chị là đứa trẻ bị ba mẹ ruột vứt bỏđó.”

      “Noãn Noãn….” Liễu Chân Nhã nhàng trừng mắt nhìn Noãn Noãn giả vờ đángthương cái, con nhóc này thế mà dám đặtđiều bị mẹ ruột vứt bỏ nữa chứ!

      Noãn Noãn thè lưỡi, vội vàng chạy đến ôm cổ Liễu Chân Nhã cười gian: “Mẹ, mẹ chính là mẹ ruột của con! Ngoại trừ mẹ, con gọi thêm người nào khác là mẹ nữa đâu!” Nhìn LiễuChân Nhã nở nụ cười chiều lại như là khôngbiết làm sao, Noãn Noãn càng cười vui vẻ hơn.

      “Chị giả vờ đáng thương nha!” Giang Thành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặtlém lỉnh kia làm gì có chút nào là muốn khóc đâu chứ!

      “Giang Thành, em giả vờ giận để lừa mẹ và chịđúng !” Noãn Noãn chỉ vào Giang Thànhla lên.

      Giang Thành ngả vào trong lòng Liễu Chân Nhãcọ cọ: “Hừ, đây là mưu kế của bản thiếu gia ta, giả vờ đáng thương đương nhiên là hữu dụnghơn gân cổ cãi lộn rồi!”

      Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen, con trai nhân tinh! (Càfé:~ tương tự như tinh, nhưng chỉ người, gọi là nhân tinh: ý là gianxảo, mưu mẹo)

      “Mẹ, tên con là Liễu Giang Thành, vĩnh viễnchỉ là con của mẹ, ra baba hay cái gì gì đó linh tinh con cũng chẳng thấy hiếm lạ gì đâu.”Giang Thành kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Con có mẹ, có chị, có Tiểu Mật, có dì Ngọc, có nhiềungười thân như vậy, còn cần thêm baba làm gì nữa chứ?”

      “Em trai, em lại chơi xấu nữa nhé, làm hại chị lo lắng cho em….” Noãn Noãn nhào người qua cù cậu nhóc Giang Thành, hai tiểu tử lăn lộn sô pha cười đùa vui vẻ.

      “Được rồi, nữa, ăn cơm nhanh còn đến trường nào.” Liễu Chân Nhã vỗ vỗ mông hai cục cưng, gọi hai đứa nhóc đến ăn sáng, sauđó lại nhìn ra phía cửa sổ, chú Triển cả đêmqua mà vẫn chưa về, biết Trang Nhĩ Ngôn có gặp phải chuyện gì may hay .

      Vào trường học, cả ngày tinh thần của Liễu Chân Nhã đều yên, trong đầu vẫn luônnghĩ ngợi về chuyện của Trang Nhĩ Ngôn. Cậu ta là lần này quay về để báo thù, chú Triểncũng có qua là nhà cậu ấy buôn bán ma túy,vậy có phải Trang Nhĩ Ngôn xem đây là cơ hộiđể báo thù ? Nhà cậu ấy là đầu não ma túy với nước Nga ở thành phố Thiên Hải, vậynếu Trang Nhĩ Ngôn dựa vào điều này để báothù, bất kể là thành công hay thất bại, giới ma túy nước Nga cũng tha cho cậu ấy đúng ?

      Tay phải Liễu Chân Nhã xoay bút, tay tráichống bên mặt, ánh mắt thẫn thờ nhìn vềphía trước, ngay cả khi giáo viên đến đứngbên cạnh cũng hay biết gì.

      Dưới bàn Tiêu Lăng Xuân giơ chân đá đá chân Liễu Chân Nhã, cái này mới bình thườngđược hai ngày hôm nay lại ngẩn người nữa rồi.

      Liễu Chân Nhã hoàn hồn, thấy giáo viên đangnhíu mày nhìn mình, vội vàng ngượng ngùng cúiđầu nhìn vào sách giáo khoa.

      Giáo viên lắc đầu rời .

      Hết giờ học, Liễu Chân Nhã chán nản nằm bò lên bàn lẩm bẩm: “Chú Triển đến Bắc Cựctheo dõi hay sao vậy trời, ngày đêm rồicòn chưa về nữa.”

      “Liễu Chân Nhã, hôm nay học bạn lại khôngtập trung nữa rồi.” Sau khi hết giờ học, Tiêu Lăng Xuân cũng ra ngoài chơi, mà ngồilại chuyện chút với Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã quay đầu nhìn bộ dạng đàn của Tiêu Lăng Xuân cười: “Hai hôm nay trongnhà mình có nhiều việc xảy ra, mình có chút trở tay kịp.”

      “Có khó khăn lắm ? Mình có thể giúp gì cho bạn được ?”

      Nhìn thấy quan tâm ràng từ đôi mắt TiêuLăng Xuân, Liễu Chân Nhã bất ngờ cảm thấy cảm động: “Lớp trưởng, sao bạn lại quan tâm đến mình như vậy?”

      Tiêu Lăng Xuân sửng sốt, sau đó nở nụ cườimang theo vẻ chua sót: “Vì bạn rất giống mẹmình.”

      “Giống mẹ bạn sao?”

      “Ừ, giống mẹ mình. Đương nhiên phải làgiống về vẻ ngoài, mà là những việc trãi qua,đều cùng gặp phải đàn ông phụ tình, đều cùngchưa kết hôn mà có con, cũng đều vì con cái màcố gắng.”

      Liễu Chân Nhã trợn tròn mắt: “À, lớp trưởngnày, chắc là bạn có hiểu lầm gì đó rồi, tuy là mình chưa kết hôn có con, nhưng mà mìnhkhông có gặp phải đàn ông phụ tình, cũng khôngcó bị đàn ông vứt bỏ, mình….”

      “Cái gì chưa kết hôn sinh con? Ai chưa kết hôn mà có con vậy?” Giản Phán vừa về chỗ ngồi nghe cái gì chưa kết hôn mà có con, máu bà tám nổi lên liền nhào về phía Liễu Chân Nhã ôm cổ .

      Cái Giản Phán này chỉ có đôi mắt bàtám mà ngay cả lỗ tai cũng bà tám nốt. Liễu Chân Nhã vừa đẩy cánh tay Giản Phán ôm cổ , vừa giở giọng khinh bỉ : “Bọn mìnhđang chuyện dạo này có nhiều bạn học sinh cấp hai chưa kết hôn mà có con quá.”

      “Chứ còn gì nữa?” Cứ như là bất kể đề tài gì Giản Phán cũng có thể có nhiều chuyện để : “Đâu chỉ là học sinh cấp hai, học sinh trung họccũng đầy người chưa kết hôn mà có con đây nè,Lưu Na lớp số 2 kế lớp mình mấy bạn cũng biếtchứ? Bạn ấy học sơ trung chung với mình, lúcđó bạn ấy qua lại với bạn nam khác cùngtrường, sau đó mang thai, rồi bị sinh non, nếukhông, với thành tích cũ của bạn ấy khôngvào trường trung học số 7 này học đâu. Còn có bạn XXX học cùng mình năm…..” nhìn quanhìn lại xung quanh như ăn trộm , Giản Phán và Liễu Chân Nhã, Tiêu Lăng Xuân chụm đầu lạithì thầm to với nhau.

      Liễu Chân Nhã và Tiêu Lăng Xuân nhìn nhaucười khổ, Giản Phán khi tìm được đề tàihứng thú rồi liên tục đến khi hết hứngmới thôi, là, sao chưa có chuông vào họcvậy biết!

      “Đinh…linh…linh…” Tiếng chuông vào họcvang lên, Liễu Chân Nhã và Tiêu Lăng Xuânkhông hẹn mà cũng nhau có biểu “cuốicùng cũng được giải thoát rồi” ra vẻ may mắn vô cùng.

      Mới vào học được lúc, bỗng nhiên trongphòng học lướt qua luồng khí lạnh, giáo viên và học sinh trong lớp đồng loạt rùng mình cái.

      Cảm nhận được khí lạnh kỳ quái, Liễu ChânNhã vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn bóng ngườingồi đầu bàn, Liễu Chân Nhã cầm bút viếtvào tờ giấy nháp: “Sao rồi, Trang Nhĩ Ngôn cóxảy ra chuyện gì ? Chú điều tra được gì rồi?”

      “Liễu nha đầu, xem ra lần này dù có thế nào cũng tránh thoát được rồi!” Triển QuốcQuân trả lời vấn đề của Liễu Chân Nhãmà cảm thán câu như vậy trước.

      Liễu Chân Nhã hoang mang nhìn về phía TriểnQuốc Quân.

      “Người bạn kia của muốn thu thậpchứng cớ buôn bán ma túy của nhà cậu ấy đểbáo cho cảnh sát, nhưng mà cậu ta lại khôngbiết, người quản lý toàn bộ bộ việc của nhà ấy - Nhâm Phong Thanh theo dõi cậu ta rồi.Hôm qua cậu ta đến gặp , nên cả nhà cũngbị lộ ra luôn, thậm chí chuyện Giang Thành làcon của cậu ta cũng bị tra ra được, tình cảnhcủa và hai đứa trẻ giờ rất nguy hiểm.Đợi lát nữa tan học về, theo tôi đến gặp con tôi .”

      Sắc mặt Liễu Chân Nhã tái nhợt, sao lại trở nênnhư vậy chứ? “Nhâm Phong Thanh là ai?”

      “Liễu Chân Nhã, bạn với mình sao?”Tiêu Lăng Xuân vẻ mặt khó hiểu nhìn về phíaLiễu Chân Nhã, lại bị sắc mặt tái nhợt của Liễu Chân Nhã làm cho hoảng sợ: “Ôi, sao mặt bạn trắng bệch ra vậy, bị bệnh sao?”

      “Mình sao, bạn cứ học tiếp .” LiễuChân Nhã giơ tay vuốt mặt gượng cười với Tiêu Lăng Xuân.

      “Nhâm Phong Thanh là mẹ kế của bạn , bâygiờ ta là người quản lý mọi việc trong nhàcậu ấy, ba của bạn rất nghe lời ta. Còn tại sao ta lại theo dõi bạn , rất đơn giản, mộtgia đình chỉ cần người thừa kế, mà NhâmPhong Thanh có con ruột của mình rồi.”Triển Quốc Quân bay tới bay lui rồi tiếp tục với Liễu Chân Nhã: “Nhâm Phong Thanh xuống tay với bạn nhanh thôi, bây giờ chỉ cócảnh sát mới có thể bảo vệ được mọi người các .”

      Cả người Liễu Chân Nhã đổ mồ hôi lạnh, biết có phải là do bị dọa sợ hay , nghiến răng nghiến lợi chút rồi cầm bút viết: “Con với chú gặp Triển Phi, bây giờ chú đến trườngnói với Noãn Noãn và Giang Thành ở trườngđợi con, con lập tức đến đón bọn chúng. Đúngrồi, chú ở lại bên cạnh Noãn Noãn và GiangThành nhé, giúp con trông chừng hai đứa tốt.”

      Triển Quốc Quân gật đầu bay .

      Liễu Chân Nhã thở hắt ra, sau đó giơ tay với giáo viên giảng bài: “Thưa , em thấykhông được khỏe, xin phép cho em về ạ.”

      Sắc mặt tái nhợt của Liễu Chân Nhã rất có tínhlừa gạt, giáo viên liếc nhìn cái xem cóthật bị bệnh .

      “Trở về nghỉ ngơi cho khỏe .” Lúc Liễu Chân Nhã thu dọn sách vở Tiêu Lăng Xuân ở bên cạnh lên tiếng dặn dò.

      Liễu Chân Nhã mỉm cười nhìn Tiêu Lăng Xuân,sau đó bước ra khỏi lớp.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 36


      Liễu Chân Nhã vội vội vàng vàng chạy đến tụ hội với Noãn Noãn và Giang Thành, lúc chạytrên đường biết có phải là do ảo giác hay , vẫn luôn có cảm giác có người theo mình, nhưng khi quay đầu lại nhìn, xung quanh đều là những người qua đường xa lạ.

      Có lẽ là do quá lo lắng cho hai con nên mới nghi ngờ như vậy, Liễu Chân Nhã lắc đầu chạy vội về phía trước.

      Hơn 10’ sau, Liễu Chân Nhã đầu đầy mồ hôi đứng ở trường học của Noãn Noãn và Giang Thành, ở cổng, hai tiểu tử mặc quần áo tròn vo ngóng trông nhìn theo kẻ qua người lại trênđường.

      “Noãn Noãn, Giang Thành” Liễu Chân Nhã chạy đến ôm hai đứa trẻ.

      “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Hai đứa nhóccũng cảm nhận được bất an của Liễu Chân Nhã, nên vươn bàn tay bé của mình ra vỗvỗ lưng .

      Liễu Chân Nhã nắm tay hai con liếc mắt nhìnTriển Quốc Quân bay ý bảo ông ta dẫn đường, sau đó nhìn hai con :“Noãn Noãn, Giang Thành, chúng ta đến nhà chú cảnh sát ở thời gian, lát nữa mẹ sẽgọi điện cho giáo viên trong lớp và giáo viên lớp võ thuật xin nghỉ cho tụi con.”

      “Nhà tôi cách đây khá xa, hôm nay tuyết lớn,gọi xe qua đó .” Bóng dáng hư vô của Triển Quốc Quân phiêu đãng cùng những bông tuyết trong trung.

      Liễu Chân Nhã gật đầu giơ tay vẫy taxi, ôm hai con vào xe rồi đọc địa chỉ mà Triển Quốc Quâncung cấp, đợi đến khi taxi vững vàng chạy vào quốc lộ mới nhàng thở ra, chết lần đương nhiên sợ chết nữa, nhưng cònmạng hai con của , thể chấp nhận được việc hai đứa xảy ra chuyện gì.

      Haizzzz, Trang Nhĩ Ngôn quả là tai tinh mà! (Càfé: tai tinh: ngôi sao tai vạ)

      Khoảng chừng nửa giờ sau, Liễu Chân Nhã nắmtay Noãn Noãn và Giang Thành đến trước nhà Triển Quốc Quân.

      Gõ cửa, phụ nữ vẻ mặt già nua mở cửa ra:“Tụi con tìm ai?”

      “Dì khỏe ạ, con tên là Liễu Chân Nhã, con có việc tìm đội trưởng Triển ạ.” Nhìn Triển Quốc Quân thở dài liên tục, lại nhìn người phụ nữ khoảng sáu bảy mươi tuổi trước mắt này, tronglòng Liễu Chân Nhã tràn đầy đồng tình, chú Triển hi sinh cách vinh quang, nhưng để lạigia đình có đàn ông làm chủ và con traimình dựa vào bờ vai yếu đuối…..

      “Con đến tìm Phi nhi à, nó còn chưa tanlàm, nếu con vào nhà ngồi đợi nó nhé!”Người phụ nữ nghiêng người nhường lối “Gầnđây cục công an cũng nhiều việc, nên mỗi ngày nó đều đúng giờ về nhà, chừng lát nữa nó về đến đấy!”

      “Quấy rầy gia đình ạ.” Liễu Chân Nhã nắm tay hai đứa nhóc vào nhà.

      Trong nhà có vẻ rất vắng lặng, Liễu Chân Nhãvào nhà bà ấy bắt đầu liên miên chuyệnvới , kể về công việc của Triển Phi, là Triển Phi rất hiếu thảo, kể xong Triển Phi lại nóiđến ba của Triển Phi, là chú Triển là ngườivô cùng chính trực, dũng cảm, là chú Triển tại mất tích rồi…..

      Liễu Chân Nhã vừa nghe vừa trộm nhìn TriểnQuốc Quân, quả nhiên nghe đến đoạn bà ông mất tích liền đỏ hốc mắt, áy náy trong mắt dường như có thể vùi lấp được cả người ôngấy …. Liễu Chân Nhã xoa đầu hai con, kiênquyết sau này cho con mình thi vào trường cảnh sát hoặc quân đội gì đó.

      Hơn 7h tối, Triển Phi mang theo cả người gió tuyết trở về, vừa vào nhà nhìn thấy Liễu Chân Nhã và hai đứa nhóc hơi bất ngờ chút, sau đó cong miệng lên: “Liễu Chân Nhã, sao ở đây vậy?” Tuy mới gặp qua Liễu Chân Nhã hai lần, nhưng mà Triển Phi chỉ cần nhìn qua nhận ra ngay, tự sát, chưa chồng có con, bước ra khỏi nhà gặp phải vụ giết ngườivì tình ( kiện Diệp Tử và Ngô Chính Văn), xinh đẹp trãi qua nhiều kiện như vậy, Liễu Chân Nhã là người đầu tiên gặpđược.

      “Đội trưởng Triển, tôi đến để báo án, đồng thờicũng nhờ đến giúp đỡ của .” Liễu ChânNhã trực tiếp ra dụng ý của mình khi đếnđây.

      Triển Phi cởi giày, cởi áo khoác, vừa nghe thấy Liễu Chân Nhã là đến báo án, vội vàngđem áo khoác vứt lên sô pha, quay đầu nhìnLiễu Chân Nhã : “Vào thư phòng nóichuyện.”

      “Chân Nhã, còn hai đứa trẻ này nữa.” Sau mộtbuổi trò chuyện cùng nhau, mẹ Triển Phi đổicách xưng hô từ “ ” sang “ Chân Nhã” luôn rồi, “Tụi con cùng Phi Nhi chuyện đinhé, lát nữa ở đây ăn cơm tối luôn.”

      “Dạ, làm phiền dì ạ.” Trước khi Liễu Chân Nhã bước vào thư phòng quay lưng lại mỉm cười với mẹ Triển Phi.

      Vào đến thư phòng của Triển Phi, để NoãnNoãn và Giang Thành ngồi xuống, Liễu ChânNhã cũng mất thời gian khách khí với Triển Phi, thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn báo án giúp con ma, theo lời con ma này , ông ta bị Trang Đông Hâm của Tập đoàn TrangThị sát hại, Trang Đông Hâm sát hại ông ấy vì ông ấy tìm thấy chứng cớ buôn bán ma túy củatập đoàn Trang Thị.”

      báo án giúp ma sao? Tiểu quỷ này, uốnglộn thuốc hay bị trúng tà vậy hả?” Đương nhiên Triển Phi tin lời của Liễu Chân Nhã, chút khách khí nào bác bỏ ngay: “Cảngày chịu lo học hành, còn ở đó mà lừagạt cảnh sát, có tin tôi lập tức còng tay lạikhông hả?”

      Liễu Chân Nhã tức giận trừng mắt xem thườnganh ta, rãnh mà lừa ta à. “Con ma kia tên là Triển Quốc Quân, theo lời ông ấy , ông ấy là người baba mà và mẹ tìm suốt 5 năm qua.”

      “Này này, tiểu quỷ kia, càng càng quá đáng rồi đấy…..”

      “Chú Triển tên mụ của là Cẩu Oa, đến 5 tuổi vẫn còn đái dầm, mỗi lần vẽ bản đồ (Càfé:đái dầm đó) lên drap giường đều là chú Triển giặt cho , 12 tuổi thầm mến mộtnữ sinh, thư tình là chú Triển thay viết, 14 tuổi cùng chú Triển xem phim điện ảnh ở rạp, bộ phim đó tên là ….”

      cần, cần nữa, làm sao biếtđược những chuyện đó?” Triển Phi nghiêm mặtngắt lời, nhưng bên tai đỏ bừng chứng tỏ ta ngượng ngùng khi bị người khác nhắc đến những chuyện riêng tư.

      Liễu Chân Nhã trước hết là cười trộm chiến tích huy hoàng của ta, sau đó mới nghiêm mặtnói: “Ba , chú Triển Quốc Quân cho tôi,ông ấy ở ngay bên cạnh tôi, trong phòngnày ngoại trừ tôi, con trai tôi cũng có thể nhìnthấy được.”

      “Triển gia gia , nếu chú còn chưa tin, ông ấy còn có thể cho tụi con biết người chú có bao nhiêu nốt ruồi, cùng với việc chú khai trai năm mấy tuổi nữa.” Giang Thành nghiêng nghiêng cái đầu quay sang Liễu Chân Nhã:“Mẹ, “khai trai” là gì vậy ạ, là ăn thịt sao?”

      Liễu Chân Nhã bị hỏi mà nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể ngây ngây ngô ngô gật đầu, “Khai traiấy à, đại khái cũng gần như là ăn được thịt.”

      (Càfé: “khai trai” là lần đầu tiên bọn con trai xxoo đó :))))

      “Khụ….” Triển Phi ho mạnh tiếng, ngẩng đầu cẩn thận : “Ba tôi ở trong này sao, có thể thấy được hồn ma sao?”

      Liễu Chân Nhã liếc nhìn vào khoảng rồinói: “Nếu ba người đàn ông dưới50 tuổi, tên là Triển Quốc Quân, có người con trai tên Triển Phi năm nay 27 tuổi, có người vợ tên Lý Vân 48 tuổi, vậy hồn ma bên cạnh tôi chính xác là ba .”

      Nét mặt Triển Phi giống Triển Quốc Quân đếnsáu phần, tại đều mang theo vẻ u buồn đơnđộc: “Ba tôi chết 5 năm rồi sao?”

      Liễu Chân Nhã nhìn về phía Triển Quốc Quân,Triển Quốc Quân : “Ngày 1 tháng 10 năm 2002, đó là ngày tôi bị giết hại.”

      Liễu Chân Nhã lặp lại lời Triển Quốc Quân,Triển Phi nghe xong yên lặng, sau đó :“Đó là ngày ba tôi mất tích.”

      “Ba ông ấy phải mất tích, mà là ông ấy nắm trong tay chứng cứ buôn bán ma túycủa Trang Đông Hâm, hôm đó Trang Đông Hâm hẹn ông ra ngoài đàm phán, mình ba đến chỗ hẹn, cuối cùng bị Trang Đông Hâm giết chết núi Bạch Mã.” Liễu Chân Nhã thở dài, làm người cảnh sát, chú Triển cũng sơ suất quá rồi, biết Trang Đông Hâm là kẻ phạm tội, vậy mà còn dám mình đến chỗ hẹn với ông ta.

      Để ý đến ánh mắt trách cứ của Liễu Chân Nhã,Triển Quốc Quân ngượng ngùng giải thích: “Thời điểm đó vừa mới diệt được ổ ma túy lớn, lúc đó tôi vẫn chưa khẳng định hoàn toàn làcó liên quan đến Trang Đông Hâm hay ,tôi muốn bứt mây động rừng nên mới mộtmình đến chỗ hẹn, ai ngờ Trang Đông Hâm lại to gan lớn mật đến vậy….”

      Liễu Chân Nhã quay đầu, tốt xấu gì tập đoàn Trang Thị cũng là tập đoàn lớn nhất Thành Phố Thiên Hải, bản thân Trang Đông Hâm cũng làngười giàu nhất nhì Thành Phố Thiên Hải này, ông ta to gan lớn mật sao có thể đưa tậpđoàn Trang Thị trở nên lớn mạnh như bây giờchứ!

      “Ba tôi ở bên cạnh đúng ?” Triển Phi mở cửa sổ ra, trận gió tuyết thổi vào, thư phòng mở hệ thống sưởi trong nháymắt trở nên lạnh lẽo. “Đem mọi việc kể lại từ đầu đến cuối cho tôi nghe .”

      tin tôi rồi sao?” Liễu Chân Nhã kinh ngạchỏi lại, còn định bỏ ra đống công sức nữa để tiếp tục thuyết phục ta đây này.

      “Trước đó việc ba tôi giúp tôi viết thư tình cho bé năm 12 tuổi, chuyện đó ngay cả mẹ tôi cũng biết, mà tôi cũng tincô có thể thần thông quảng đại đến mức có thểđiều tra được những việc riêng tư giữa tôi và batôi.” Triển Phi cười chua xót, đến lúc này ngaycả bản thân vẫn thể tiếp nhận đượcsự là ba mình chết, thế nên bảo phải thế nào với người mẹ ngày đêm đau khổ hi vọng và chờ đợi ba đây?

      Liễu Chân Nhã nhìn Triển Phi với ánh mắt thấu hiểu, ta tin cũng có nghĩa ta tiếp nhận là ba ta chết, phải chấpnhận người thân nhất của mình đãrời , cần phải có dũng khí lớn đến dường nào. “Được rồi, tôi gặp được chú Triển khi leo núi ở núi Bạch Mã…..”

      Dùng hơn nửa giờ, Liễu Chân Nhã kể lại việc côbị Triển Quốc Quân quấn theo như thế nào, đểcô tìm Triển Phi bị ông ấy uy hiếp ra sao, còn kể đến mối quan hệ với Trang NhĩNgôn thế nào mà làm ảnh hưởng đến mẹ con các nữa….

      Sau khi Liễu Chân Nhã xong Triển Phi trầm mặc rất lâu, ngay lúc Liễu Chân Nhã định mở miệng hỏi ta định bảo vệ ba mẹ con thế nào Triển Phi mới cất tiếng : “Tôi đãhiểu được đại khái tình huống xảy ra rồi….tình cảnh của mọi người quả rấtnguy hiểm.” Triển Phi đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn xuống dưới lầu: “Nhưng mà khôngcần lo lắng, bây giờ tôi gọi cho cục trưởngngay, để ông ấy cho người đến bảo vệ các . tại còn liên lạc với Trang Nhĩ Ngôn ?”

      Liễu Chân Nhã lắc đầu: “Tôi có phươngthức liên hệ với cậu ấy!”

      “Nếu có thể liên lạc được với cậu ta tốt, cậuta ở nhà đó có thể dễ dàng lấy được chứng cứphạm tội hơn, chỉ sợ cậu ta lại nhất thời đổi ý muốn lật đổ cái nhà đó thôi.” Triển Philẩm nhẩm tiếp: “Dù gì cậu ta cũng là ngườithừa kế…..”

      cần lo nghĩ về Trang Nhĩ Ngôn đâu.”Khi nhắc đến Trang Nhĩ Ngôn ánh mắt TriểnQuốc Quân lại lên vẻ thương xót: “Ngườithằng bé đó căm hận nhất đời này là TrangĐông Hâm, hận nhất là thể làm cho tậpđoàn Trang Thị giải thể.”

      “Chú Triển, chú vậy là có ý gì?” Tuy là trước đó cũng nghe qua Trang Nhĩ Ngôn nhưng vẫn chưa lắm, nhưng mà từ miệngchú Triển có vẻ như tình nghiêm trọng hơn rất nhiều.

      “Ba tôi gì vậy?” Thấy Liễu Chân Nhã chuyện với khoảng , Triển Phi vừa tò mò, vừa cảm thấy mất mác cất tiếng hỏi, nếu có thể thấy được ma tốt rồi, như vậy có thể nhìn thấy người ba thân của mình sau 5 năm gặp.

      “Người hợp tác với Trang Đông Hâm thíchmẹ của Trang Nhĩ Ngôn, vì vậy Trang Đông Hâm tính toán đem mẹ của Trang nhĩ Ngôn tặng cho kẻ đó, mẹ của Trang Nhĩ Ngôn muốn, nên trước khi bị Trang Đông Hâm ép lên máybay uống thuốc độc tự sát. Sau khi mẹ của Trang Nhĩ Ngôn mất, bao lâu sau Trang Đông Hâm cưới Nhâm Phong Thanh về, Nhâm Phong Thanh và gia tộc ta đều có dã tâm rất lớn, Nhâm gia muốn độc chiếm tập đoàn Trang Thị, bây giờ Trang Đông Hâm bị bọn họ tùy ý chèn ép nhào nặn rồi, nên tại gâytrở ngại cho bọn họ chỉ còn mình Trang Nhĩ Ngôn mà thôi. Nhưng mà, bây giờ lại có thêm đứa trẻ con của Trang Nhĩ Ngôn là Liễu Giang Thành nữa, vì vậy Nhâm Phong Thanh vàNhâm gia đồng thời đem Giang Thành trở thành trở ngại cùng với Trang Nhĩ Ngôn luôn.”

      Thấy Liễu Chân Nhã trầm mặc gì,Triển Quốc Quân tiếp: “Trang Nhĩ Ngônthông qua người quen ở nước ngoài mà biết được gia đình cậu ta buôn bán ma túy, lại điềutra ra được nguyên nhân tự sát của mẹ cậu ta,nên cậu vạch kế hoạch muốn diệt TrangĐông Hâm và tập đoàn Trang Thị, thập chí chính bản thân cậu ta. Tôi muốn nhanhchóng tìm Phi Nhi chính là lý do này, Trang Nhĩ Ngôn muốn cùng với Trang Đông Hâm và NhâmPhong Thanh đồng quy vu tận (Càfé: cùng chết).”

      Liễu Chân Nhã thể kiềm chế mà rét lạnhtrong lòng, phải vì Trang Nhĩ Ngôn muốn đồng vu quy tận với Trang Đông Hâm và NhâmPhong Thanh, mà là vì Trang Đông Hâm lại có thể đem người vợ chia ngọt sẻ bùi mấy thập niênvới mình biến thành lễ vật dâng tặng kẻ khác,người như vậy…. như vậy còn xứng là con người hay sao?


      ....sao những ngày mỏi mòn chờ đợi , hôm nay cũng Đc đọc thỏa thích rồi , ra ta thấy NAM chính kg xấu , thương những người Thành niên chơi bởi hay dính liền hai chử điểu cán , nhưng ta thấy NAM chính rất chân thành , kể lúc trước cũng vậy , hai người bọn họ muốn Đc cha mẹ chú ý , quan tâm , thương , nhưng tuổi trẻ nông nổi ( chữa lợn lành - thành lợn què ) làm kg đúng cách nên khiến cho cuộc đời trở nên nhiều rẽ ngã , ra hai người họ cũng đáng thương
      Thanks
      Chương tiếp nhé, vừa xong, mình thất hứa rồi nha.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 37


      “Liễu Chân Nhã, ba tôi gì vậy?” thấy sắcmặt Liễu Chân Nhã lúc trắng lúc xanh, ánh mắtcòn toát ra căm phẫn, Triển Phi thể cảm thấy tò mò, ba mình rốt cục cái gì?

      Liễu Chân Nhã căm phẫn lặp lại lời Triển Quốc Quân, cuối cùng chốt lại câu: “Đàn ông như Trang Đông Hâm xứng đáng bị chặt ra từng khúc cho chó ăn, mà , cho chó ăn chừng còn sỉ nhục cả chó nữa ấy chứ, chó là người bạn trung thành của con người, cho nó ănthịt ông ta quả là quá ghê tởm rồi.” Trách sao khi Trang Nhĩ Ngôn đến gặp lại bi thươngnhư vậy, có người cha như vậy ai có thể vui vẻ được đây? Tuy Liễu Kiến Thành thích và muốn chịu trách nhiệm với vợ, với con , nhưng so ra, Liễu Kiến Thành vẫn còn tốt hơn Trang Đông Hâm kia quá nhiều rồi.

      ngờ Trang Đông Hâm lại là người nhưvậy.” Triển Phi ngạc nhiên, “Trong cục công an bọn tôi có rất nhiều người nể phục ông ta lắm, vì ông ta rất hay làm từ thiện.” phải gióng trống khua chiêng làm từ thiện chỉ là để ngụy trang thôi đấy chứ?

      “Bên ngoài Trang Đông Hâm này quả làngười rất có bản lĩnh, tiền nộp thuế cho nhà nước mỗi năm, tiền trích ra để làm từ thiện, toàn bộ đều là con số thiên văn. Năm đó nếu phải vô tình nghe được tên Trang Đông Hâm từ miệng của tay chân tên trùm ma túy lớn, tôi vĩnh viễn cũng nghĩ đến đường dây buôn bán ma túy từ Đông Bắc xuống Đông Nam, Tây Nam đều thông qua tập đoàn Trang Thị này đâu.” Triển Quốc Quân vừa cảm thánvừa bay đến phía rìa cửa sổ, Triển Phi cứ từ cử sổ nhìn xuống suốt, ngoài cửa sổ có cái gì vậy?

      “Chân Nhã, chúng ta bị theo dõi rồi.” Triển Quốc Quân quay đầu cười với Liễu ChânNhã: “Động tác của Nhâm Phong Thanh kianhanh đấy, đêm qua mới điều tra ra đượcquan hệ của và Giang Thành với Trang NhĩNgôn, hôm nay có người bám theo rồi.”

      Liễu Chân Nhã chạy đến phía rìa cửa sổ nhìn xuống, quả là có mấy người thập thà thậpthò lén lén lúc lúc bên dưới: “Đội trưởng Triển, xem ra ở nhà cũng an toàn rồi.”

      “Lúc vừa về tôi chú ý đến mấy người lạ mặt này rồi, sau khi chuyện với tôicũng đoán những người này là vì mà đến,cũng may tôi còn chưa gọi điện cho cục trưởng,còn bứt mây động rừng rồi.” Triển Phinói xong nhàng đóng cửa sổ lại.

      Bên ngoài có nhiều người theo dõi như vậy, lại nghĩ đến lòng dạ độc ác của Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh, Liễu Chân Nhã lo lắnghỏi: “Đội trưởng Triển, chúng tôi làmliên lụy đến và dì đấy chứ?”

      “Bây giờ còn cái gì liên lụy hay liênlụy chứ, Trang Đông Hâm kia chính là kẻ thùgiết cha của tôi, bất luận là cảnh sát hay là người con, tôi đều phải chính tay bắt ôngta.”Ánh mắt Triển Phi cũng toát ra phẫn nộ,đe dọa an toàn gia đình người khác, phá hủy giađình hạnh phúc của , hai chuyện này Trang Đông Hâm đều ôm hết vào người, làm sao có thể bỏ qua cho ông ta đây chứ?

      Mẹ Triển nấu xong cơm chiều, ngoại trừ mẹTriển, Liễu Chân Nhã, Triển Phi, thậm chí cảhai đứa trẻ đều thấp thỏm yên.

      Liễu Chân Nhã luôn suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể đảm bảo được an toàn của hai đứatrẻ, nếu có thể, cũng rất hi vọng Trang NhĩNgôn có thể bình an vô ; còn Triển Phi suynghĩ xem phải làm sao để điều động người củacục công an, giải thích thế nào để cục trưởng tin là Trang Đông Hâm mua bán ma túy, tập đoàn Trang Thị là hang ổ ma túy, sắp xếp cho mẹ con Liễu Chân Nhã thế nào, còn phải đảm bảo an toàn của mẹ Triển nữa.

      Mọi người đều rất cố gắng mới ăn được chút cơm, trở lại thư phòng, Liễu Chân Nhã nhớ ra Noãn Viên nên nghĩ ra biện pháp khảthi: “Đội trưởng Triển, tôi có biện pháp có thể liên hệ được với Trang Nhĩ Ngôn, cũng có biện pháp giúp lấy được chứng cớ của hang ổ hiểm độc kia….. “ bởi vì căm ghét Trang ĐôngHâm, nên Liễu Chân Nhã dùng từ “hang ổhiểm độc” thay cho từ tập đoàn Trang Thị,“Nhưng mà sau khi thành công mong có thể nhanh chóng giúp tôi hai việc.”

      .” Triển Phi thản nhiên , lấy cá tínhcủa Liễu Chân Nhã, cũng sợ đưa ra những cầu quá đáng gì.

      “Tôi có người bạn, ấy có hộ khẩu,hi vọng lúc đó có thể giúp ấy làm hộ khẩu. Đó là chuyện đầu tiên cần hỗ trợ, thứ hai là mong đừng đem chuyện tôi có thểnhìn thấy hồn ma ra ngoài.” Liễu Chân Nhã tha thiết nhìn Triển Phi: “Hai cầu này cũngđơn giản mà đúng , cũng phải là giết người hay phóng hỏa….”

      “Tôi phải gặp người bạn kia của mới được,nếu là tội phạm có tiền án tiền , tôi khôngthể cấp tạm trú cho người đó được.”

      “Chị ấy làm gì có tiền án tiền chứ! Thế này, cũng tin là đời này có quỷ ma tồn tại, vậy có tin đời này vẫn còn tồn tạimột loại hình sinh vật khác hay ? Ví dụ như quá, tinh chẳng hạn.” Liễu ChânNhã hỏi thử, nếu có thể cũng muốnthân phận của Ngọc Tấn Ngâm bị bại lộ, nhưngmà chị ấy xinh đẹp như vậy người bìnhthường rất hiếm khi gặp được, mà lại thểđiều tra ra…..Nếu , người nhanh trícẩn thận như Triển Phi nhất định nghi ngờ,đến khi điều tra …..

      “…. quái sao? gặp qua rồi?” Ánh mắt Triển Phi khiếp sợ, Liễu ChânNhã này rốt cục là ai, nhìn thấy hồn ma còncó thể giải thích là do ấy có mắt dương,nhưng nếu bên người ấy còn có quái…..

      Liễu Chân Nhã nhàng gật đầu, “Tôi biếtmột con quái, chị ấy là ngọc tinh. Bây giờ tôi có thể cho chị ấy ra gặp , nhưng mà tôi cũng cảnh báo trước với , chị ấy xinh đẹp vôcùng, nhưng tuyệt đối được thích chị ấy, bằng bị thương đấy.” ChịNgọc vẫn còn thương và nhung nhớ với phuquân chị ấy, bây giờ biến thành ngọc tinh lạicàng có lòng dạ nào thích thêm ai,nên đàn ông nếu thích chị ấy tuyệt đối là tự tìm tai vạ.

      “Ơ, tạm thời tôi vẫn chưa muốn có bạn hoặckết hôn đâu.” Có lẽ do Liễu Chân Nhã có con, nên khi chuyện với Triển Phi đều xem như trẻ con, vẫn ngang hàng mànói chuyện.

      “Dù sao cứ nhớ là đừng rung động với chị ấylà được. Chị Ngọc, ra đây !”

      Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn Noãn Noãn vàGiang Thành vẫn im lặng bên người nãy giờ,ha ha, nhìn xem Triển Phi có bị xuất củaNgọc Tấn Ngâm dọa cho sợ hãi đây.

      Ngọc Tấn Ngâm xuất quả là dọa sợ Triển Phi, mà chỉ riêng Triển Phi, ngay cảTriển Quốc Quân cũng bị dọa, nhưng mà hai cha con nhà này phải bị dọa vì Ngọc Tấn Ngâm đẹp quá, mà là do phương thức lên sânkhấu của : “ từ đâu ra vậy?”

      “Chào mọi người.” Ngọc Tấn Ngâm lễ phép chào Triển Phi và Triển Quốc Quân.

      Đối mặt với gương mặt tươi cười của Ngọc Tấn Ngâm, khó có dịp thấy được chàng nghiêm túc Triển Phi đỏ mặt, hỗ là tinh mà, đẹp đến mức làm người ta dám nhìn gần: “Liễu Chân Nhã, chờ phá xong án buônbán ma túy của tập đoàn Trang Thị, tôi giúpcô làm hộ khẩu cho ấy. Về phần cầu thứ hai của , nếu thể tiết lộ chuyện có thể thấy ma, tôi biết phải giải thích với cục trưởng thế nào để lập án nữa.”

      “Chuyện này tôi nghĩ thay rồi.” Liễu Chân Nhã cười ha ha : “Trang Nhĩ Ngôn phải thu thập chứng cứ phạm tộicủa Trang Đông Hâm sao? Tôi giúp cậu ấy,đến lúc đó giao chứng cứ cho , cóthể làm bại lộ việc tôi giống ngườibình thường mà vẫn có thể thuyết phục được cục trưởng các lập án.”

      Vừa nghe biện pháp mà Liễu Chân Nhã nghĩ ra xong, ngay lập tức Triển Quốc Quân gào lên: “Ý là muốn làm nội ứng bên cạnh Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh sao? được, quá nguy hiểm.”

      được, nguy hiểm lắm.” tương tự TriểnPhi cũng dứt khoát cự tuyệt Liễu Chân Nhã.

      “Ai da, tuyệt đối nguy hiểm gì đâu.” Liễu Chân Nhã tủm tỉm cười kéo Ngọc Tấn Ngâmđến trước mặt: “Có chị ấy giúp đỡ, có thêmmấy Trang Đông Hâm, Nhâm Phong Thanh nữacũng ngại.”

      Vẻ mặt Triển Quốc Quân và Triển Phi đồng loạt dịu xuống, đúng nhỉ, Ngọc Tấn Ngâm này là tinh trong truyền thuyết mà.

      Thấy vẻ mặt mọi người đều buông lỏng, LiễuChân Nhã tiếp tục thuyết phục: “Tôi để chịNgọc mang Noãn Noãn và Giang Thành đếnmột nơi an toàn cho đến khi mọi việc kết thúc,Chú Triển và đội trưởng Triển ở nhà chờ tin tốtcủa tôi .” Chị Ngọc xuất rồi, Noãn Noãnvà Giang Thành mới có thể quang minh chính đại vào Noãn Viên mà sợ bị Triển Phi hoài nghi, còn Triển Quốc Quân có nghi ngờ sao? sao cả, ông ấy có nghi ngờ ông ấy cũng là ma, thể chuyện với Triển Phi được.

      Hiểu được ý trong lời của Liễu Chân Nhã, Ngọc Tấn Ngâm nhìn Liễu Chân Nhã cười :“Để tôi mang Noãn Noãn và Giang Thành đến chỗ an toàn.”

      “Cảm ơn chị Ngọc. Noãn Noãn, Giang Thành , đừng nghịch ngợm quá nhé!” Vừa dặn dò hai tiểu quỷ tinh quái, vừa nhìn về phía Ngọc Tấn Ngâm với ánh mắt cảm ơn, Liễu Chân Nhã thầm trong lòng: “Noãn Noãn, Giang Thành, chị Ngọc vào Noãn Viên.” Linh khí trong NoãnViên tăng thêm tốt, bằng , cũng thể mang Ngọc Tấn Ngâm, Noãn Noãn vàGiang Thành vào Noãn Viên dễ dàng được, xem ra sau này thỉnh thoảng phải lo chút chuyện của vài con ma nữa mới được.

      Hai đứa trẻ và nàng tinh xinh đẹp biến mất trong hư , Triển Phi và Triển Quốc Quân đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cuốicùng cũng thể nào tìm được cớ để phủnhận tồn tại của ma được nữa.

      Cảm nhận được sợ hãi của người ma kia, Liễu Chân Nhã mỉm cười vỗ vỗ hai tay:“Cái này có thể làm mọi người yên tâm để tôi làm nội ứng rồi chứ?!”
      ôi cuối cùng cũng hong dc chương mới của ss. hạnh phúc chết mất " khóc ròng" . quá sung sướng nên còn chưa đọc chuyện vội comt cho ss. hihi

      thanks ss nhiều thi thoảng lại dc 1 bữa đại tiệc nhưng màddowijj hơi lâu a. hixhix. thanks ss nhiều
      milktruyenkyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :