1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 28


      Liễu Chân Nhã dạo này rất bận rộn, cho dù lúc còn là Cốc Tuyết trước đây, vừa lo việc nhà vừachăm con vẫn bận rộn đến vậy, mỗingày đến trường phải đối phó với khiêu chiếncủa bạn cùng bàn, thăm dò của Giản Phán, sựkhiêu khích của Liễu Trân Trân, học về còn cùng hai con củng cố tình cảm, tối đến lại vội vội vàng vàng giúp Ngọc Tấn Ngâm cản nam họa (Càfé: đại khái là đối phó với mấy bạn trai đến cua Ngọc Tấn Ngâm đó.)

      đến việc cản nam họa giúp Ngọc Tấn Ngâm,Liễu Chân Nhã đúng là gặp phải tai bay vạ gió.Thời gian tan học của nhà trẻ,trường tiểu học,trường học giống nhau, Liễu Chân Nhã thể hằng ngày đưa hai con học được,ban đầu nhiệm vụ đưa hai đứa trẻ học là củaVương Tú, nhưng Ngọc Tấn Ngâm lại ở nhà có việc gì làm, vì vậy tiếp nhận nhiệm vụ đưa đón hai cậu .

      Ban đầu Liễu Chân Nhã còn rất vui mừng, bởi vì có Ngọc Tấn Ngâm tiếp nhận, hai con của phải ở ngoài chơi cùng với Vương Túvừa phải chờ về. Nhưng khi Ngọc Tấn Ngâmtiếp nhận nhiệm vụ chừng nửa tháng sau, Liễu Chân Nhã hối hận, bởi vì có quan hệ với Ngọc Tấn Ngâm, biệt thự của thường xuyên có hoa, có các loại xe thể thao vây quanh, ngay đến hai cục cưng nhà cũng ít lần bịmấy chú, mấy quái gỡ quấn lấy.

      Ngọc Tấn Ngâm rất đẹp, là kiểu đẹp siêu trần thoát tục, kiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa người còn mang cốt cáchlắng đọng cả ngàn năm qua, đừng là đànông, ngay cả phụ nữ khi thấy cũng phải ngơngác. Tuy tại là xã hội pháp trị, nhưng từxưa đến nay, ít người vẫn luôn vọng tưởng có thể “kiếm tẩu thiên phong” (Càfé:Kiếm tẩu thiên phong: nét bút nghiêng,kỳ chiêu, đường khác với lệ thường. Hoặc dângian thường hay “chơi đường tà đạo” : cái này là mình search gg), hoặc vọng tưởng đứngở đỉnh cao pháp chế. Những người này hoặc cótiền hoặc có quyền, chỉ cần thứ bọn họ coi trọngsẽ từ thủ đoạn mà lấy cho bằng được, vừa đúng Ngọc Tấn Ngâm là người mà những kẻ đó muốn. Vì vậy, những kẻ này mặc kệ bản thân họđã kết hôn, cũng quan tâm đối phương đãkết hôn hay chưa, đều giống như ong bướm mà mò đến.

      Ngọc Tấn Ngâm ở đại có thân phận hợp pháp, nên Liễu Chân Nhã cầu nếu có việc gì đừng tùy ý ra ngoài, cứtưởng để đưa đón Noãn Noãn và Giang Thành thôi cũng có việc gì xảy ra,kết quả cho thấy Liễu Chân Nhã quá coi thường lực hấp dẫn của sắc đẹp đối với đàn ôngrồi.

      Buổi chiều chỉ có tiết, vừa hết giờ Liễu Chân Nhã vội vàng vác túi chạy khỏi phònghọc, bỏ mặc Giản Phán và Vương Minh gào thétphía sau. Mấy ngày nay, vài người đàn ông nhàm chán theo đuổi bị Ngọc Tấn Ngâm khôngthèm đếm xỉa liền thay đổi đường cong cứuquốc sang Noãn Noãn và Giang Thành, hai cục cưng bị mấy kẻ này vây quanh nên dạo này còn vui vẻ như trước kia, mỗi ngày saukhi tan học đều chỉ ngồi sô pha bĩu môi chán nãn, làm vô cùng đau lòng. phảinhanh về nhà chơi với hai đứa.

      “Liễu Chân Nhã, bạn là lớp phó lớp này, bạn cóthấy mình rất vô trách nhiệm ? Bạn hai lần vắng mặt khi họp ban rồi đó!” Tiêu Lang Xuân biết từ chỗ nào chui ra, kéo tay làm thể nào trở thành người đầu tiênra khỏi phòng học được.

      “A, bạn là lớp trưởng, lại ngồi cùng bàn với mình, có chuyện gì sáng mai bạn lại với mình phải được rồi sao? Làm gì nhấtđịnh mình phải tham gia họp ban mới được chứ?Mình rất bận, có thời gian cùng mọi người thảo luận vấn đề làm sao để bạn bè cùng lớp đoàn kết lại đâu.” Liễu Chân Nhã khôngkiên nhẫn, cũng biết là kẻ nào đề nghịcuối tuần chơi để tăng tinh thần đoàn kết, xí, cho dù có mù cũng nhìn thấy được đa số congái trong lớp đều hướng về Vương Minh và ĐàmHạo, chơi sao, có mà tán tỉnh nhau có!

      Thấy Tiêu Lăng Xuân nhíu mày, Liễu Chân Nhãmới dịu giọng lại : “Mình quả là khôngcó thời gian cùng mọi người thảo luận việc đichơi, tình cảnh ở nhà mình chắc bạn cũng biết,mình phải về trông chừng hai đứatrẻ.”

      Tiêu Lăng Xuân buông tay, trừng mắt nhìn LiễuChân Nhã chạy .

      Ra khỏi cổng trường, Liễu Chân Nhã cười khẽ, Tiêu Lăng Xuân học tập khắc khổ, thực học sinh tốt, chỉ là tính tình quá ngay thẳng.Mấy ngày trước, vào sáng sớm Liễu Chân Nhãđang đọc sách ngoài sân, bên cạnh là Giang Thành làm nũng để cho cậu bé mang Thanh Long đến trường. Tiêu Lăng Xuân ở bên ngoài giao sữa, cẩn thận nghe được đoạn đối thoại của Liễu Chân Nhã và GiangThành, kích động đến nỗi làm rớt luôn bình sữaxuống đất.

      Liễu Chân Nhã cũng để ý việc mình cóhai con bị bạn bè trong lớp phát , chỉ làdường như Tiêu Lăng Xuân nghĩ vậy, lúc đó cậu ấy ấp úng : “Bạn yên tâm, cái gì mìnhcũng nghe thấy, mình cũng cho ai biết đâu.”

      Liễu Chân Nhã gì, “cái gì mình cũng nghe thấy” và “ cho ai biết” phải mâu thuẫn nhau hay sao?

      “Bạn bởi vì….nên mới bị gia tộc…. đúng ?” Tiêu Lăng Xuân lúc đó nhìn LiễuChân Nhã, vẻ mặt rối rắm, sau đó lại nhìn LiễuChân Nhã kiên định : “sinh con khi chưa có gia đình chắc chắn bị người khác giễu cợt,mình…. Dù sao bạn cứ yên tâm , mình mang chuyện này ra đâu, hơn nữa từ nay chỉ cần trong khả năng của mình, mình sẽcố gắng giúp bạn.”

      Liễu Chân Nhã khó hiểu nhìn cậu ta phóng lên xe đạp chay như bay. Sau đó ở trường, Tiêu Lăng Xuân thỉnh thoảng vẫn khiêu chiến với Liễu Chân Nhã, chỉ là khi chuyện vẻ mặtkhông còn lạnh lùng như trước, khi Liễu Trân Trân tìm kiếm chuyện cậu ấy cũng lấy cớ thảo luận chuyện trong lớp mà gọi Liễu ChânNhã .

      Liễu Chân Nhã cảm thấy Tiêu Lăng Xuân xemcô như chưa chồng có con vô cùng đáng thương , nhưng mà Liễu Chân Nhã cũng nổi tínhxấu giải thích với cậu ta, thậm chí là chờxem vẻ mặt biết làm sao của cậu ta mỗikhi đối diện với mình.

      Liễu Chân Nhã học điều xấu từ hai cục cưng nhà mình, chính là nhìn người ta quẫn bách.

      Vội vội vàng vàng về đến nhà, khứu giác nhạy bén của Liễu Chân Nhã ngửi được mùi hoa, đẩy cửa vào, hiển nhiên bàn ăn để đầy hoa, hoa hồng đỏ, hoa hồng xanh, thủy tiên, lan tử la….đàn ông theo đuổi phụ nữ ngoài việc tặnghoa còn cách nào khác nữa sao nhỉ?

      sô pha, Noãn Noãn và Giang Thành ngồi hớn dỗi, vừa nhìn thấy Liễu Chân Nhã về liền vội vàng chạy tới ôm chân : “mẹ!”

      Giọng hai đứa trẻ tràn đầy ấm ức, Liễu Chân Nhã đau lòng ôm hai cục cưng hỏi han: “Saovậy? Tủi thân cái gì mẹ nghe xem?”

      Hai cậu cúi đầu , Liễu Chân Nhã ôm hai nhóc ngồi lên sô pha: “Noãn Noãn, Giang Thành, dì Ngọc đâu? Dì Ngọc vềcùng tụi con sao?”

      “Dì Ngọc cùng với ông chú đáng ghét ăn cơm rồi, dì Ngọc muốn dạy dỗ ông chú đángghét kia!” Giang Thành chôn đầu trong ngựcLiễu Chân Nhã hờn dỗi .
      Dạy dỗ? Liễu Chân Nhã cảm thấy căng thẳng,làm người tính cách luôn luôn ôn hòa nhưNgọc Tấn Ngâm mà lại muốn dạydỗ….”Noãn Noãn, Giang Thành, mẹ nghechuyện gì xảy ra?”

      “Mẹ, chị hôm nay bị người ta đánh, ở trongtrường bị bạn lớn tuổi hơn đánh đó!” Giang Thành trong lòng Liễu Chân Nhã ngẩng đầu lên,hai mắt ngập nước trông vô cùng đáng thương.

      Noãn Noãn cũng siết chặt hai tay bé đangôm Liễu Chân Nhã lại.

      Liễu Chân Nhã vừa nghe Noãn Noãn bịngười ta đánh, cảm thấy hoảng loạn vô cùng: “Noãn Noãn, con bị người ta đánh sao? Bị ai đánh? Có bị thương ? Mau để mẹ xem xem!”

      “Oa, mẹ….” Noãn Noãn ở trong lòng Liễu Chân Nhã khóc lớn lên.

      Liễu Chân Nhã nâng gương mặt đẫm lệcủa Noãn Noãn lên, gương mặt bé còn mấy dấu tay hồng hồng làm Liễu Chân Nhã bùng lên lửa giận: “Noãn Noãn, là ai đánhcon, mẹ nghe.”

      “Là Lưu Hân Vũ học lớp 5” Noãn Noãn vừa khóc vừa “Mấy hôm trước, dì Ngọc đưa conđến trường gặp ba Hân Vũ, Ba chị ấy tặng rấtnhiều hoa cho dì Ngọc, còn mời con và dì Ngọc ăn cơm, con và dì Nọc cũng chưa đồngý. Mỗi buổi sáng và chiều chú Lưu đều chờ dì Ngọc ở cổng trường, dì Ngọc cũng thèm để ý đến ông ta. Chiều nay lúc tan học, Lưu Hân Vũ và mấy bạn của chị ấy đến lớp con, mắng mẹcon là hồ ly tinh, con là con của hồ ly tinh, mấy chị đó còn cảnh cáo con được để dì Ngọc quyến rũ chú Lưu nữa. Con là dì Ngọc có quyến rũ chú Lưu, chị ấy liền đánhcon, đánh lên mặt….”

      Liễu Chân Nhã đau lòng hôn lên gương mặtNoãn Noãn: “Noãn Noãn, đừng khóc, sáng maimẹ đưa con học. Cái bạn Lưu Hân Vũ kia, mẹsẽ tính sổ với bạn đó.” Dám đánh con của , dù là đứa con nít cũng bỏ qua.

      “Mẹ, con cũng thiệt lắm đâu, có chị San San giúp con.” Noãn Noãn lau nước mắt,nghiêm mặt thở phì phì hùng hổ : “Mặt củaLưu Hân Vũ bị con cào lại, tóc bị chị San San nắm đứt mớ, còn mấy người cùng học với chị ta, mỗi người đều bị con đá mấy đá. Nếu phải phe chị ta nhiều người hơn, hừ, LưuVũ Hân đó sớm bị con với chị San San đánhcho chừa rồi.” (Càfé: cũng đâu có vừa :))))

      “Cục cưng của mẹ giỏi quá, đúng rồi, thế chị San San có bị thương ?” Sau khi nghexong Liễu Chân Nhã mới bớt giận chút, đãnói mà, làm gì chỉ có con cưng nhà bị đánh chứ!

      “Chị San San sao, các chị kia còn muốnđánh tiếp, nhưng lúc đó dì Ngọc đến đón conrồi. Lần sau chị ta còn dám mẹ là hồ ly tinh, còn đánh chị ta, đánh cho mẹ chị ta khôngnhìn ra được luôn!” Noãn Noãn giơ giơ nắm taylên, “ Mẹ, cho con học võ nhé, con muốn sau này ai dám ăn hiếp con, bị con đánh cho tan tác.”

      “Mẹ, con cũng muốn học võ nữa.” Giang Thànhhai mắt trong veo nhìn Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã gật đầu đồng ý: “Được, lát nữachúng ta lên mạng tìm xem học võ ở đâu, cuối tuần mẹ dẫn tụi con đăng ký.” Noãn Noãn vàGiang Thành càng lớn càng trở nên xinh đẹp đáng , nếu để hai đứa học chút quyền cước cũng có lợi hơn, thời buổi này, tiền quyền , nhưng thỉnh thoảng vũ lực cũng sửdụng rất được.

      “Mẹ tốt.” Hai tiểu bảo bối tranh nhau hôn má Liễu Chân Nhã, khí trong phòngkhách trở nên ấm áp vô cùng.

      Chín giờ tối, Ngọc Tấn Ngâm mang vẻ mặt vui vẻ trở về, thấy trong phòng khách chỉ còn LiễuChân Nhã xem TV, Ngọc Tấn Ngâm cười cười đến ngồi bên cạnh Liễu Chân Nhã: “Khôngphải với em là cần đợi sao, ngàymai còn phải học nên ngủ sớm chút mớitốt.”

      Liễu Chân Nhã lắc đầu để ý: “ sao. Hẹn hò buổi tối thế nào rồi?”

      “Hẹn hò gì?” Ngọc Tấn Ngâm cười tươi tắn hơn hoa: “Cũng chỉ làm ta gặp phải ác mộngthôi.”

      “Chị dùng pháp thuật Tiểu Mật dạy chị dạy dỗ ta sao?” Liễu Chân Nhã hứng trí bừng bừnghỏi. Lúc Ngọc Tấn Ngâm vừa biến thành người chút pháp thuật cũng có, TiểuMật dạy chút pháp thuật đơn giản, học được rất suôn sẻ, Tiểu Mật vui mừng là người có tài. Tiếc là pháp thuật của Tiểu Mậtcó hạn, nếu Ngọc Tấn Ngâm ban đầu cũng phải trốn trốn tránh tránh khi gặpngười.

      phải pháp thuật Tiểu Mật dạy, trong Noãn Viên có loại cây cỏ tên huyễn thảo, loại cây này nếu để người, khi tiếp xúc vớiđộ ấm của cơ thể chừng hơn nửa giờ khiến cho người đó nghĩ đến việc sợ hãi nhất. Mấy hôm nay chị bị đám đàn ông già trẻ đeo theonhư trẻ già măng mọc mà bực mình, nên mangtheo nhiều huyễn thảo chút để chuẩn bị làmđám người đó thấy khó mà lui, vừa lúc gặp phảitên họ Lưu kia nên buổi tối liền lấy ra dùng. Em biết chứ, tên kia lúc ăn cơm tự dưnghét lên, nhìn mọi người trong nhà hàng như nhìnthấy quái, sợ tới mức chân tay run cầm cập, cuối cùng ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua mộtmạch chạy . tình muốn biết rốt cục thằngcha đó nhìn thấy cái gì.” Ngọc Tấn Ngâm như trẻ con ngồi sô pha cười hi hi.

      “Qủa nhiên mỗi loại cây trong Noãn Viên đềucó tác dụng riêng mà!” Liễu Chân Nhã cũngcười: “Chị Ngọc, mấy hôm nay đàn ông theođuổi chị hình như hơi bị nhiều đó, Noãn Noãnvà Giang Thành cũng bị ảnh hưởng tốt, chị có biện pháp gì ?”

      “Tạm thời biết sao nữa, nếu Tiểu Mậtbiết thuật biến hình tốt rồi, chị biến bản thân trở nên xấu chút.” Ngọc Tấn Ngâm với ngoại hình của mình cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ muốn khôi phục lại bộ dáng tiểu thưkhuê các thôi, tuyệt đối muốn bộ dạng hống nhan họa thủy như bây giờ.”

      Liễu Chân Nhã cũng bó tay: “Pháp thuật củaTiểu Mật chỉ có vậy thôi. Tạm thời chị ở trong Noãn Viên đừng ra ngoài, nếu có ai hỏi em là chị xuất ngoại rồi, có thể vĩnh viễn trở về, chờ những người đó đến làmphiền nữa, chúng ta lại xem xem….có cách nàokhác để bị bọn họ chú ý tới .”

      “Được rồi, ra nếu phải vì ba mẹ conem, chỉ cũng muốn ra khỏi Noãn Viên, xãhội này tốt chút nào, vợ mộtchồng, phụ nữ có địa vị cao, chị lại cảm thấy phụ nữ ở đây còn hạnh phúc bằng ngàyxưa.” Ngọc Tấn Ngâm khoác tay bước lên lầu, “Thôi, nữa, chị lên xem Noãn Noãn và Giang Thành cái rồi trở vào Noãn Viên đây.”

      Liễu Chân Nhã cũng đứng dậy tắt TV rồi lênlầu, hi vọng sau khi Ngọc Tấn Ngâm tị nạn đám nam họa của chị ấy yên tĩnh lại.
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 29


      Liễu Chân Nhã khí thế bừng bừng muốn tìm con nhóc Lưu Hân Vũ tính sổ, lại bị bạn Giang Thành cười như tên trộm ngăn lại: “Mẹ,thù của chị để con báo cho, người lớn mà lại tìm đứa con nít báo thù bị người ta chê cười cho đó!”

      Giang Thành cũng cậu nhóc báo thù như thế nào, chỉ là đem Thanh Long từ trongNoãn Viên ra, sau đó mang theo Thanh Long học.

      Ngay hôm đó khi Liễu Chân Nhã tan học về nhà, nhìn thấy Giang Thành và Noãn Noãn vẻ mặt vui vẻ, Liễu Chân Nhã hỏi hai tiểu tử chỉnói là Lưu Hân Vũ ở trường bị dọa sợ đến nỗi tèra quần, còn lại hai chị em bảo là bí mậtkhông thể tiết lộ cho Liễu Chân Nhã nghe.

      Liễu Chân Nhã lắc đầu thèm quản haitiểu tử nữa, với trình độ khôn khéo của hai đứa nhóc này chắc chắn sao.

      Thứ 7, cả nhà ai học, Liễu Chân Nhã mang theo hai con đến võ quán võ thuật cổtruyền Trung Quốc ghi danh. Noãn Noãn vàGiang Thành tra rất nhiều chỗ dạy võ mạng, chọn qua chọn lại cuối cùng chọn học võ thuật Trung Quốc là Thái Cực hòa ngũ cầm hí, hoa mai quyền, những cái khác như ju-đô,Taekwondo, hai tiểu tử đó lại ghét, họcvõ, phải học võ Trung Quốc chính thống chứ.(Càfé: cá nhân mình lại thấy võ Trung Quốckhông đủ lực, đánh nhau như múa, có hiệu quả thực tế)

      Thời nay, Ju-đô và Taekwondo rất được người thành phố tìm học, võ thuật truyền thống TrungQuốc ngược lại có rất ít người muốn học, đaphần là những ông chú, ông lão mà thôi, trẻ connhỏ tuổi như Noãn Noãn và Giang Thành rấthiếm, còn quá 5 người.

      Bên phải cái bàn đá xanh ngoài đại sảnh, cómấy người lớn tuổi toàn thân đồ trắng đứng bêncọc hoa mai luyện hoa mai quyền, xuất chưởng,đề chân, cảnh tượng vô cũng mạnh mẽ; bên tráilà hai người lớn tương tự luyện Thái Cực quyền, nhìn qua thấy nhàng, nhưng trong động tác chứa dẻo dai, thể cáchhoàn mỹ của việc lấy nhu khắc cương.

      Tuy rằng nay võ thuật truyền thống Trung Quốc trong mắt nhiều người là đáng tiền,nhưng võ thuật truyền thống Trung Quốc cũnglà dạy võ, giúp cơ thể thêm khỏe mạnh nên học phí cũng thấp tí nào, Noãn Noãn vàGiang Thành học năm mỗi đứa cũng phải mất vạn.

      Nhưng mà ba mẹ con Liễu Gia cũng để ý đến chút tiền ấy, lần trước 500 vạn kiếm được khi đổ thạch ở Giang Nam Thụy Lệ vẫn còn chưa đụng tới đâu.

      Sau khi từ võ quán võ thuật truyền thống TrungQuốc ra về, Noãn Noãn kéo tay Liễu Chân Nhãdịu dàng : “Mẹ, bắt đầu từ ngày mai là mỗibuổi tối và cuối tuần nào con với Giang Thànhđều phải đến võ quán học, hay là mẹ cũng điđăng ký học cái gì , nếu buổi tối mộtmình mẹ ở nhà buồn lắm đó.”

      Giang Thành cũng nhìn Liễu Chân Nhã gật đầuliên tục: “Mẹ, con thấy chị đúng đó, mẹcũng học thêm cái gì đó , vẽ tranh hay học đàn gì đó cũng được.”

      Liễu Chân Nhã buồn cười nhìn hai đứa nhóctính toán thay mình: “Mẹ thấy bây giờ quantrọng nhất là phải học lái xe, võ quán cách nhàmình khá xa, cũng thể để Bà Vương đưatụi con học rồi lại phải đưa tụi con đến võquán mãi được. Mẹ cũng yên tâm để tụi con nhờ xe vào trung tâm thành phố, cho nên mẹ muốn học lái xe, thi lấy bằng, mua chiếc ôtô, sau này mẹ đưa tụi con học võ.”

      “Được đó mẹ.” Giang Thành vui vẻ nắm lấy bàntay : “Sau này cả nhà chúng ta có chơi cũng có thể tự lái xe ở nhà mình mà rồi.”

      Phía Nam Thành Phố Thiên Hải, dọc theo đường từ nội thành hướng ra sân bay là dọc các cửa hàng bán xe “4S”. (Càfé: cửa hàng xe hơi 4S là loại hình hệ thống bán ô tô rất rộng rãi ở Trung Quốc, nó cung cấp các dịchvụ từ nhập khẩu xe cho đến bảo dưỡng, túm lạikhách hàng chỉ cần cầm tiền đến và mua thôi—– Cảm ơn bạn Trachca giúp mình chỗ này, mình chẳng biết nó là cái gì nữa)

      Liễu Chân Nhã hiểu về xe, sau khi xuốngtaxi nhìn thấy dãy cửa hàng bán xe khôngnhìn ra điểm cuối ngơ ngác như trẻ bị lạc đường.

      Giang Thành thích các loại mô hình ôtô, máy bay, tàu chiến, mô hình các loại ôtô danh tiếng cậu nhóc có đống trong phòng, bâygiờ nhìn thấy ngoài đời , Giang Thành kích động kéo tay Liễu Chân Nhã đến cửa hàng bánxe “Porsche”.

      Ba mẹ con bước vào cửa hàng được nhânviên cửa hàng nhiệt tình chào đón, niềm nở nhưng vẫn lễ phép hỏi Liễu Chân Nhã muốnmua loại xe giá cả thế nào, muốn mua cỡ xe nào.

      Liễu Chân Nhã biết trả lời thế nào, chỉ nhìn từng chiếc xe đỏ rực, trắng bạc, đen bóngtrong cửa hàng mà ngẩn người.

      bán hàng có kỹ năng rất tốt, mặc dù thấy Liễu Chân Nhã tuổi, nhìn qua giốngngười có thể mua được Porsche, nhưng vẫn nhàng tỉ mỉ chuyện, giải thích cho Liễu Chân Nhã. Biết được Liễu Chân Nhã là lần đầu muaxe, nhân viên nhiệt tình cho Liễu Chân Nhã nghe những vấn đề cần lưu ý, khi thấy Liễu Chân Nhã bắt đầu có hứng thú hơn, mớigiới thiệu liên tục về các ưu điểm của xe Porsche….

      Từ cửa hàng xe Porsche ra, Liễu Chân Nhãlau mồ hôi trán, chột dạ vỗ đầu Giang Thành: “Giang Thành, cũng may lúc nãy con cắtngang bọn mẹ chuyện, thiếu chút nữa là mẹ nghe theo ấy luôn rồi.” nhân viên bánhàng quá vô cùng, từ miệng ta nghe ra được dường như “Porsche” là loại xe vô cùngthần kỳ, Liễu Chân Nhã nghe như mở cờ trongbụng, trong lòng khỏi có cảm giác:“ mua chiếc “Porsche” là tổn thất cực lớn của mình, sau này nhất định phải hốihận”, sau đó, kềm chế được mà móc tiền ra mua.

      “Mẹ là yếu đuối quá mà”. Liễu Chân Nhã bị Giang Thành dạy dỗ như con nít. “Porschequả là dòng xe nổi tiếng, rất tốt, nhà chúngta cũng phải mua nổi nó, nhưng mà mua chiếc xe đắt tiền như vậy làm gì đâu?Chúng ta cũng phải lái xe dự dạ hội, phải tham gia đua xe, cũng phảitham gia triễn lãm danh xe, lại càng cần khoe khoan với ai, chúng ta chỉ cần chiếc xe có thể chở cả nhà đây đó là được rồi.”

      Liễu Chân Nhã còn chưa gì, Noãn Noãn bên cạnh bất bình lên tiếng: “Sao có thể trách mẹđược chứ! phải lúc nãy là em lôi kéo mẹvà chị vào cửa hàng đó hay sao, mẹ và chị cứ nghĩ là em muốn mua xe Porsche ấychứ.”

      “Phụ nữ, ôi….” Tiểu đại nhân Giang Thành buông tay thở dài: “Thế này, là em thích xe đẹp,nhưng chỉ giới hạn trong việc xem và sưu tập mô hình thôi, bởi vì em là người thực dụng mà. Giống như Porsche, Ferrari, Rolls-Royce,Lamborghini, em rất thích sưu tập mô hình của chúng, còn xe , em chỉ muốn sờ muốn nhìn thử mà thôi, hoàn toàn có hứng thú mua.”

      Liễu Chân Nhã nghe vậy thở dài, cuối cùng biết làm sao chỉ nâng tay xoa đầu cậu nhóc: “Con trai, con mới hơn hai tuổi thôi, cần phải như vậy….kiềm chế bản thân.”Chỉ cần Noãn Noãn và Giang Thành muốn, nhất định mua về, đây chính là chìuchuộng vô bờ của bà mẹ trẻ.

      Giang Thành chớp mắt nhìn Liễu Chân Nhã: “Mẹ, trong sách con người phải biết kiềm chế dục vọng của bản thân. Bây giờ con còn , phải cần mẹ nuôi dưỡng, cho nên conkhông thể buông thả chính mình, chờ khi con trưởng thành có khả năng rồi, con tự kiếm tiền để mua.”

      Liễu Chân Nhã chăm chú nhìn đôi mắt trongsuốt của Noãn Noãn và Giang Thành, cúi đầu hôn hai con mình cái, “Các bảo bối, mẹ cần các con thông minh như thế này.”

      Noãn Noãn và Giang Thành nhìn nhau, thông minh tốt sao? Cha mẹ của mấy bạnnhỏ của hai cậu hề được thoải mái nhưmẹ nhà mình chút nào đâu.

      Liễu Chân Nhã trái phải nắm tay hai con về phía trước: “Trẻ con quá thông minh rất mệt.” Thế giới này giả giả , giả giả, chỉ có những người vô tư mới có thể sống vui vẻ, thoải mái được.

      dạo quanh các cửa hàng ôtô đến trưa, ba mẹ con cùng nhìn trúng chiếc Volvo màu đỏhơn 40 vạn, hiếm khi cả ba cùng nhìn trúng chiếc, nên Liễu Chân Nhã đặt cọc ngay lập tức, hai tháng sau đến lấy xe về.

      Nhân lúc chưa hết giờ làm việc, Liễu Chân Nhã đến trường dạy bằng lái ghi danh.

      Trời rất nhanh tối xuống, ba mẹ con về đến nhà là nằm vật lên sô pha, hôm nay bộ nhiều, màquan trọng là cả ba đều hưng phấn đến quên cảăn trưa, nên bây giờ là mệt, chứ ra là đói dậy nổi.

      “Mẹ, nấu cơm, nấu cơm thôi, bụng Noãn Noãnkêu ầm ầm luôn rồi.” Noãn Noãn lăn lộn sôpha.

      “Mẹ, con cũng vậy.” Giang Thành ôm mô hìnhôtô mới mua ra vẻ đáng thương nhìn Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã vung tay đem hai con ném vào Noãn Viên, “ , trước hết vào Noãn Viên ăn trái cây lót dạ , để mẹ nấu cơm cho tụi con.” Ngọc Tấn Ngâm biến mất phải biến mất hoàn toàn, mất công để người nào đó đến biệt thự rình trộm nữa mệt mỏi lắm, nên ngày 3 bữa Liễu Chân Nhã để Ngọc Tấn Ngâmlàm nữa.

      Liễu Chân Nhã ở trong bếp vừa ngâm nga vừa nấu ăn, ừm, có xe rồi, khi nào có thời gian quay về Thành Phố An Nguyên chút, xem thửxem Vương Gia Tràng thay đổi thế nào rồi, còncó Vương Thẩm từng tốt bụng giúp đỡ côkhông biết bây giờ ra sao, à, còn có Thạch mẹ, có con như Thạch Lâm và con dâu như Diêu Lệ(chồng cũ của Cốc Tuyết và con tiểu tam), bà ấy lớn tuổi như thế…..

      nghĩ tới chuyện cũ ngày xưa, nghe thấy tiếng di động từ túi áo vang lên, nhìn thấy tin nhắn từ dãy số xa lạ: “Ngày mai tất cả bạnhọc cùng lớp núi Bạch Mã, buổi sáng đúng 9h tập trung ở sân thể dục, đồ ăn, nước uống, đồ ăn vặt tự mang theo.”

      núi Bạch Mã sao? Liễu Chân Nhã giật giậtkhóe miệng, chọn ra được chỗ chơi rồi à.
      vina, milktruyenkyChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 30


      Sáng sớm, sau khi đưa hai con đến võ quán võ thuật truyền thống Trung Quốc, lại cẩn thận dặndò hai cục cưng và hai con thú cưng ăn trưa thế nào xong, Liễu Chân Nhã mới ôm Tuyết Tuyết vội vội vàng vàng đến trường.

      Noãn Noãn, Giang Thành, Tiểu Khả Ái vàThanh Long ở lại võ quán, Liễu Chân Nhã cũngkhông thể để Tuyết Tuyết mình trong Noãn Viên được.

      Khi đến trường hầu như cả lớp chỉ còn lại mình , nhưng may mắn vẫn còn chưa đến 9h, đến trễ.

      Nhìn thấy Liễu Chân Nhã ôm theo con chó trắng, ánh mắt các trong lớp đều phát ra tia sáng lung linh, ngay cả kẻ ngày thườngkhông hề muốn nhìn thấy Liễu Chân Nhã – LiễuTrân Trân cũng vươn tay sờ sờ chú chó.

      “Mình cứ nghĩ chỉ có Vương Qúy, Đặng Trungmới mang theo đồ đạc cồng kềnh, ai ngờ bạncòn mang theo chú chó con ngoài sức tượngtượng của mọi người nữa chứ!” Vương Minhcười sờ sờ đầu Tuyết Tuyết, vờ như để ý tiếp cận Liễu Chân Nhã mới lui về sau mọingười.

      “Thế này là sao ha, Liễu Chân Nhã, sao lại đem con chó nhà theo thế? Chúng ta là du lịch, phải là để chăm sóc chó đâu nha.”Liễu Trân Trân thấy Vương Minh vừa cười vừa với Liễu Chân Nhã, miệng thể khôngbuông lời châm chọc.

      Liễu Chân Nhã cũng thèm để ý đến Liễu Trân Trân, chỉ khó hiểu nhìn về Vương Qúyđang cầm cái chảo tay. “ phải chỉ là du lịch thôi sao, Vương Qúy, sao bạn lạicầm theo chảo vậy?” Vương Qúy tay cầm chảo, lưng mang cái bao lớn, biết là đựng cái gì. Còn có mấy nam sinh khác cũng vậy, nếu đoán lầm, mấy túi lớn trong tay họ là đồ ăn đúng ?

      Cậu bạn cao gầy Vương Qúy cào cáo tóc cười: “Mình nghĩ chơi kiếm chỗ nào đó tự nấuăn.”

      Mấy nam sinh cầm túi lớn túi khác cũnghưởng ứng: “Đúng rồi, du lịch phải là nấu nướng dã ngoại sao?”

      Liễu Chân Nhã quay đầu nhìn về lớp trưởngTiêu Lăng Xuân: “Họp lớp quyết định thế nào vậy?”

      Vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng Xuân lên chút bất đắc dĩ: “Làm sao mình biết lớp mình có nhiều người nhiễm khói lửa nhângian đâu chứ, ngay cả nấu cơm dã ngoại khi chơi cũng phân công ràng.”

      “Vậy làm sao bây giờ?”

      “Mình và bạn lên phía trước thống kê lại xem sao.” Vương Minh tới chen vào: “đa số bạn học lớp mình muốn kết hợp nấu cơm dã ngoại và du lịch lại, mọi người cùng leo núi,ngắm cảnh, mệt rồi bày ra nấu ăn như vậymới vui. Chỉ là nếu muốn nấu ăn dã ngoại, bây giờ phải mua thêm đồ, vật dụng nấu nướng vànguyên liệu đủ.”

      “Đàm Hạo, Giản Phán và mấy bạn nữa siêu thị mua thêm vật dụng và nguyên liệu .” Tiêu Lăng Xuân chủ động cầm ba lô giúp Liễu ChânNhã, lại bị sức nặng của ba lô kéo muốn oằn tay: “Bạn bỏ cái gì trong ba lô mà nặng dữ vậy?”

      Liễu Chân Nhã cười ha ha: “Chỉ có chút hoa quả và đồ ăn vặt thôi.” Sức , nên đương nhiên ba lô của cũng rồi.

      Đợi Đàm Hạo và Giản Phán trở lại, đám người mới kéo nhau ngồi xe công cộng xuất phát núi Bạch Mã.

      Tại sao gọi là núi Bạch Mã, nguyên do khôngthể tìm được, núi Bạch Mã cũng phải là thắng cảnh gì, bởi vì nhiều năm trước nông dân sống gần đó phá rừng quá mức, núi Bạch Mã có thể là trống trơ trống tróc. Cách đây 2 nămnhà nước mới kêu gọi trồng rừng, nên bây giờnúi Bạch Mã mới có được lơ thơ và cây. Sở dĩ Tiêu Lăng Xuân và Vương Minh cùng những bạn học khác chọn núi Bạch Mã, bởi vì ở đâythuận tiện giao thông, độ cao cũng vừa phải, phùhợp cho học sinh leo núi.

      Dọc theo đường , bạn học cùng lớp thân thiết với nhau bắt đầu chia nhau đồ ăn vặt, to to nhỏnhỏ trò chuyện cùng nhau, hi hi ha ha khá vui vẻ.

      Tiêu Lăng Xuân lưng mang ba lô của cậu cộngthêm ba lô của Liễu Chân Nhã, đầu vã đầy mồhôi, lương tâm Liễu Chân Nhã trỗi dậy nên mớiđặt Tuyết Tuyết xuống đất để nó tự đứng, sau đó cầm lại ba lô của mình: “Vẫn là để mình tự mang , mình sợ khi lên đến đỉnh núi bạn mệt đến mức nằm sấp xuống luôn quá!”

      Liễu Chân Nhã mang ba lô lên lưng rất nhẹnhàng, Tiêu Lăng Xuân nhìn thân hình gầy hơn so với đa số người phương Bắc khác củacô, như vậy mà sức lực cũng thuakém gì con trai nha.

      Mới vừa mang ba lô lên lưng chút, VươngMinh biết từ đâu chui ra: “Liễu Chân Nhã, ba lô của bạn nhìn qua đâu nhỉ, để mình mang giúp bạn cho.”

      “Cảm ơn bạn, để mình tự mang được rồi, khi nào mang nổi nữa mình nhờ bạn manghộ mình nhé.” Cảm thấy có ánh mắt như phóngtên lửa vào người mình, Liễu Chân Nhã vội vàng từ chối ý tốt của Vương Minh.

      “Vương Minh, mình thấy mệt quá, bạn mang túigiúp mình được ?” Liễu Trân Trân trừngmắt nhìn Liễu Chân Nhã cái, sau đó xoayngười lau lau mồ hôi dịu dàng với Vương Minh.

      Nhìn thấy cái túi màu trắng vai Liễu Trân Trân, Vương Minh mang vẻ mặt tươi cười trảlời: “Phục vụ cho các nương xinh đẹp là nhiệm vụ của mình.”

      “Cảm ơn bạn.” liếc mắt thị uy với Liễu ChânNhã cái, Liễu Trân Trân õng ẹo thắt lưngbước song song cùng với Vương Minh.

      “Em bạn hình như mọi lúc mọi nơi đều đấuvới bạn nhỉ.” biết từ khi nào, Tiêu LăngXuân bước lên song song với Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã cười trả lời.

      “Liễu Chân Nhã, con chó của bạn ngoan ghê, chạy loạn cũng sủa loạn nhỉ.” Nhìn thấy Tuyết Tuyết bé chạy bên , vẻ mặt Tiêu Lăng Xuân buồn cười cùng với ngạc nhiên,buồn cười vì con chó chạy nhảy cứ như cái bánh gạo nếp di động, ngạc nhiên vì con chónhỏ này rất biết nghe lời.

      “Ừ, Tuyết Tuyết rất ngoan.” Liễu Chân Nhã cúiđầu dịu dàng nhìn con chó dưới chân.

      “Bạn để con và con trai của bạn ở nhà à?”Tiêu Lăng Xuân giọng hỏi, cậu còn tưởng hôm nay Liễu Chân Nhã chơi cùng mọi người, ngờ….

      “Hai tiểu tử đó đến võ quán võ thuật Trung Quốc học võ rồi, lúc mình còn bảo mình cứ chơi vui vẻ nữa.” Liễu Chân Nhã cười cười lắc đầu, hai tiểu tử kia cứ luôn muốn ra ngoàichơi nhiều chút, nên vừa chơivới lớp tỏ ra hào hứng vô cùng, nếu khôngphải mắc học võ, chừng hai tiểu tử đócũng theo.

      Tiêu Lăng Xuân nặng nề nhìn Liễu Chân Nhã:“Bạn kiên cường, hai con của bạn cũng hạnh phúc…”

      Liễu Chân Nhã cảm thấy khó hiểu nhìn TiêuLăng Xuân, sao cậu ấy mà có vẻ đơn quá vậy?

      mấy giờ liền mới lên tới đỉnh núi, rất nhiềubạn mệt mỏi nằm vật ra đất.

      “Mọi người tự do hoạt động, 12h30 tập hợp lại cùng nhau nấu cơm trưa.” Đàm Hạo vẻ mặt tươi tỉnh đứng giữa vỗ vỗ tay tập trung chú ý củamọi người, “Phía đông có khoảng trống với nhiều loại cây phong và cây bạch quả, muốnchụp ảnh có thể qua đó, phong cảnh tồi đâu; còn bạn nào muốn tâm về phíatây vài chục bước có dòng suối , rất tĩnh lặng….Tóm lại, mọi người muốn vui chơi thế nào vui chơi, nhưng mà làm ơn lúc nào cũngphải chú ý an toàn nhé.”

      Nhìn đám người tốp năm tốp ba tản ra, LiễuChân Nhã ôm Tuyết Tuyết ngồi bên tảng đánghỉ tạm, núi Bạch Mã tuy quá cao so với mặt nước biển, nhưng đứng từ đỉnh cũng có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố ThiênHải. Từ đây nhìn xuống, Thành Phố Thiên Hải rất lớn nha, Thành Phố An Nguyênnơi sống hơn mười năm cũng lớn như vậy.

      Nghĩ ngơi trong chốc lát, Liễu Chân Nhã thảTuyết Tuyết để nó tự mình chơi, còn thìcùng với vài bạn học khác bàn xem nấu cơmtrưa thế nào.

      Đây đều là đám con nít thành thị, bìnhthường đến giờ cơm đều chỉ biết há mồm, vì vậybây giờ đối diện với đống nồi niêu xoongchảo biết phải làm thế nào.

      Nhưng mà vẫn có ngoại lệ, Tiêu Lăng Xuân có vẻ rất thông thạo chỉ huy: “Vương Minh, ĐàmHạo, hai bạn phụ trách kiếm củi; Liễu Chân Nhã, Giản Phán, hai bạn chuẩn bị nguyên liệunấu ăn, còn mình phụ trách đào lỗ.”

      “Đào lỗ làm gì?” Ngoại trừ Liễu Chân Nhã và Tiêu Lăng Xuân đám thiên kim công tử kia trăm miệng lời hỏi.

      Tiêu Lăng Xuân bất đắc dĩ liếc nhìn bọn họ: “ đào lỗ lấy cái gì nhóm lửa nấucơm?”

      Đám người mới bừng tỉnh hiểu ra.

      Liễu Chân Nhã và Giản Phán được phân côngchuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhưng thực chất chỉ có mình Liễu Chân Nhã làm, Giản Phán chỉ làm vướng tay vướng chân chứ giúp đượcgì. Khi Giản Phán lần nữa làm rớt con gà làm sẵn mua trong siêu thị xuống đất, Liễu Chân Nhã mới đè tay Giản Phán lại, như là muốn cầu xin ấy: “Giản Phán, bạn giúp Vương Minhvà Đàm Hạo kiếm củi được ? Nấu nhiều đồ ăn như vậy phải có nhiều củi mới được.”

      Giản Phán cũng biết mình chả giúp được gì, mới thè lưỡi với Liễu Chân Nhã rồi chạy .

      Đến gần 12h, các bạn cùng lớp mới bắt đầu lụctục tập trung về lại, thấy cái bếp lò trống rỗng, cái thớt cũng trống trơn luôn, lúc này mới vội vội vàng vàng nhóm lửa nấu cơm trưa.

      Khi Liễu Chân Nhã hướng dẫn bạn nữ cùng lớp cắt cá, Vương Qúy và vài bạn nam khác chạy đến hô to: “Mọi người mau đến đâyxem này, xem mình tìm được cái gì này!”

      “Ôi, đây là hài cốt sao?”

      “Chắc là giả đó! núi làm gì có hài cốt chứ!”

      “Thấy ghê quá, mau vứt !”
      “Vương Qúy, bạn như vậy là tôn trọngngười chết đó, mau trả lại chỗ cũ .”

      “Ôi, ở đây có hài cốt vậy có phải ở đây từng có người chết ? Chúng ta là ở hiệntrường án mạng sao?”

      “Tự nhiên mình thấy lạnh quá, mình muốn vềnhà….”

      Thứ Vương Qúy cầm trong tay là cái sọ, là khi cậu ấy cùng mấy bạn khác chơi dưới suốilấy ra từ phía dưới tảng đá.

      “Vương Qúy, mau trả lại chỗ cũ , đồ của người chết thể tùy tiện lấy được đâu.”Trong lòng Liễu Chân Nhã có cảm giác bất an, giống như có cặp mắt dữ tợn từ bộ hài cốtđang nhìn chằm chằm vào vậy.

      Vương Qúy giơ cao cái sọ trong tay lên, “Mọingười thấy kỳ lạ sao? Sao hài cốt này lạinằm ở trong nước, hơn nữa chỉ còn lại mỗi cái sọ này thôi? Có muốn lần làm Homelskhông? (Sherlock Holmes)” Vương Qúy cầm cáisọ nhàng di chuyển qua trước mặt từng người. (Càfé: thằng này gan ghê, tưởng tượngthôi mình nổi da gà rồi!)

      Khi Vương Qúy cầm cái sọ lướt ngang qua mặt Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã nghiêm mặt lùivề sau vài bước, cảm thấy bực bội, bực bội là vì tại sao leo núi mà cũng gặp phải ma?
      milktruyenkyChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 31


      Từ cái sọ thoát ra luồng khí đen cùng vớimột tràng tiếng cười “khặc khặc” của ai đó – cảnh tượng đáng sợ này chỉ có mình Liễu Chân Nhã nhìn thấy, và trường hợp này chỉ xuất khi có ma quỷ mà thôi.

      Nhìn thấy vài bạn nam trong lớp lớn gan giơtay chọc chọc vào cái sọ, hai chân Liễu Chân Nhã như muốn nhũn ra, xui xẻo mà, nhưng sao trẻ con bây giờ gan lớn quá vậy trời, ngay cả xương người mà tụi nó cũng dám nghịch nữa!

      “Gâu gâu!” Tuyết Tuyết đứng bên cạnh vừa điên cuồng sủa cái sọ vừa nhanh như chớp nhảylên người Liễu Chân Nhã, 4 cái chân bám chặt vào chân , con chó bị dọa đến run cầm cập.

      Đa số bạn học chú ý đến bất thườngcủa Liễu Chân Nhã, nhưng cũng có vài người thấy được vẻ mặt trắng bệch của .

      “Liễu Chân Nhã, bạn bị sao vậy?” Tiêu LăngXuân khó hiểu nhìn vẻ mặt Liễu Chân Nhã cứnhư nhìn thấy quỷ, còn con chó trắng kia nữa, động tác của nó vừa buồn cười vừa rất đáng

      “Liễu Chân Nhã, bạn khỏe hả? Tuy bây giờ còn là mùa thu, nhưng nhiệt độ cũng rất thấp, bạn gầy như vậy phải cẩn thận mới được.”Vương Minh đưa mắt nhìn lên trung rồi chà chà cánh tay, cảm thấy có chút khó hiểu. “Nhưng mà mình cũng cảm thấy hôm nay hìnhnhư trời đột nhiên lạnh hơn bình thường phải, hi vọng tối nay sau khi trở về mọi người sẽkhông bị cảm.”

      “Tiểu tử cậu quả là bộ dạng học sinh tốt biết quan tâm người khác nha….” Đàm Hạonháy mắt với Vương Minh, vẻ mặt biểu lộ cái gì cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu được.

      Liễu Trân Trân lúc nào cũng hướng về phía Vương Minh và Đàm Hạo, lúc này nhìn thấy bộdạng Liễu Chân Nhã yếu ớt hấp dẫn được sựchú ý của hai người đó, mở miệng dè bĩu: “Giảvờ ngoan ngoãn yếu ớt cho ai nhìn vậy chứ? phải là thấy bình thường tỏ ra lạnh lùng thanh cao có tác dụng nên mới đổi chiếnlược chứ gì? Hừ, thủ đoạn vụng về ngu ngốcnhư vậy cũng chỉ có đứa ngốc mới bị …..”

      Liễu Chân Nhã quan tâm đến mấy lờiquan tâm hay khiêu khích của mấy người đó, côchỉ nhìn theo cái bóng đen thoát ra từ cái sọ kia bay quanh hết bạn học này đến bạn học khác trong lớp mà thôi, thình thoảng nó giơ tay bópbóp cổ người này, hoặc là vươn cái lưỡi dài liếm liếm mặt người kia. (Càfé: -_-||| lạnh gáy)

      Nhìn thấy bạn học cùng lớp khó hiểu mà sờ cổ,thay đổi sắc mặt, Liễu Chân Nhã che mắt lại, côthật muốn nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn này đâu.

      “Liễu Chân Nhã …” Tiêu Lăng Xuân phát hiệnLiễu Chân Nhã vẫn còn thất thần, liền giơtay định vỗ vai để hoàn hồn trở lại, nhưng mà lại vỗ hụt —— Liễu Chân Nhã đột nhiên ngồi sụp xuống đất.

      Nhìn thấy bóng đen kia bay về phía , LiễuChân Nhã phản xạ có điều kiện ôm đầu ngồi sụp xuống —— muốn bị cái thứ ma quỷđó xuyên qua người, lại càng muốn bị con sắc quỷ (Càfé: đại khái là con quỷ dê xồm) này bóp cổ liếm mặt đâu.

      Vì Liễu Chân Nhã ngồi sụp xuống đất, nên cái bóng đen kia cứ vậy mà xuyên qua người TiêuLăng Xuân và Vương Minh.

      “Ôi, lạnh quá !” Tiêu Lăng Xuân và VươngMinh hẹn mà cùng nhau rùng mình cái.

      Liễu Chân Nhã tỏ vẻ như có chuyện gì đứng dậy, nhìn thấy con ma kia lần lượt bóp cổ, sờ mặt Tiêu Lăng Xuân, Vương Minh, Đàm Hạovà Liễu Trân Trân.

      Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen, chỉ là sắc quỷ, mà còn là con sắc quỷ già trẻ thanữa chứ!

      mãi nghĩ ngợi, Liễu Chân Nhã nhìn thấycon ma đó sau khi sờ bóp mấy người kiaxong lại bay về phía mình, với ý nghĩ kiên quyết cho con sắc quỷ đó chạm được nên LiễuChân Nhã cứ vậy mà lúc ngồi xuống, lúcsau đứng dậy, nghiêng trái xoay phải né tránh nó.

      Nhóm người Tiêu Lăng Xuân hiểu đầu đuôi gì nhìn theo những hành động khó hiểu của Liễu Chân Nhã, lát ngồi xuống, lát sau lại nghiêng người đủ kiểu, là đau bụng hay đau ngực vậy?

      Liễu Chân Nhã cứ liên tục tránh được tiếp xúc của con ma kia, cuối cùng làm cho nó bắtđầu nghi ngờ, nó ngừng lại, lơ lửng ,hai mắt nó lóe ra tia sáng xanh lục như lang sói: “Tiểu nha đầu này sao lần nào cũng có thể trùng hợp tránh được mình vậy nhỉ?”

      Liễu Chân Nhã giơ tay cột lại mái tóc rối tung vai, thuận tiện tránh cánh tay khô quắtcủa con sắc quỷ.

      “Tiểu nha đầu, nãy giờ phải là trùng hợp, có thể nhìn thấy tôi đúng ?” giọngnói như chuông đồng bất ngờ vang lên, Liễu Chân Nhã còn chưa cột tóc xong hai tay cứ vậy mà cứng ngắc giữa trung, nhưng chớp mắt cái liền vờ như có chuyện gì buông tay xuống.

      Cúi người ôm lấy Tuyết Tuyết bám chặtchân lên, Liễu Chân Nhã với đám ngườiTiêu Lăng Xuân: “Cũng còn sớm nữa,chúng ta cũng nhanh làm cơm trưa thôi.”

      “Tiểu nha đầu, cần giả vờ nữa, phản ứng của chứng minh có thể nhìn thấy tôirồi.” Sau đó bóng đen kia run rẩy kịch liệt mộtchút, người đàn ông trung niên mặc cảnh phục (quần áo cảnh sát) xuất trước mặtLiễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã coi như nghe thấy gì xoay người lướt qua ông ta.

      Liễu Chân Nhã đến chỗ để nguyên liệu bắt đầu cầm dao xắt củ cải, ừ, sườn lợn có vẻ hơinhiều, làm sườn hầm củ cải, sườn kho tàu cũngđược đó….

      “Ôi, bị chôn ở chỗ này 5, 6 năm, cuối cùng cũngcó người nhìn thấy được tôi rồi…” con ma namtrung niên kia đứng bên người Liễu Chân Nhã ra vẻ như hoài niệm lại quá khứ, “Tôi tên Triển Quốc Quân, sinh ra và lớn lên dưới ngọncờ Trung Quốc đổi mới, bình thường chưa baogiờ tin tưởng vào chuyện quỷ thần, nhưng mà bây giờ chính bản thân mình biến thành ma quỷ còn gì có thể nữa.”

      Liễu Chân Nhã giật giật khóe miệng, a, bên kiacó bạn nữ xuyên chân gà, mình phải quađó giúp đỡ mới được.

      Liễu Chân Nhã qua xuyên chân gà, Triển Quốc Quân cũng lượn lờ theo sau, sau đó lạitiếp tục rầu rĩ kể chuyện quá khứ: “Tôi là cảnh sát của cục công an thành phố Thiên Hải, có thể nghe qua tên tôi rồi, năm 2000 là thờiđiểm tôi phá được vụ án buôn bán ma túylớn, đem tên trùm ma túy lớn nhất vùng Đông Bắc lôi đến cục cảnh sát, đó cũng là năm têntuổi tôi vang vọng cả thành phố Thiên Hải, thậmchí là cả Trung Quốc luôn nữa đấy,….hahaha….Hảo hán bất đề đương niên dũng (Hảo hán nhắc lại chuyện hùng ngày xưa), bây giờ tôi chỉ là con ma cái gì cũng làmđược, ngay cả báo thù cho bản thân cũng thể.”

      Lại là con ma muốn báo thù nữa! LiễuChân Nhã bực mình chạy đến giúp bạn họcrửa nấm.

      “Này này lớp trưởng Tiêu, bạn có thấy lớp phólớp chúng ta hôm nay rất lạ ?” Vương Minh ngồi xổm bên người Tiêu Lăng Xuân đangcố gắng nhóm lửa, đưa tay xoa cằm đăm chiêunhìn Liễu Chân Nhã chạy chạy lại trong đámngười.

      Tiêu Lăng Xuân nghiêng đầu — vẻ mặt Liễu Chân Nhã bực bội, có vẻ là khinh thườngcái gì đó nữa — quả là có hơi kỳ lạ, nhưng mà … “Bạn còn có thời gian nhìn Liễu ChânNhã lạ hay quen, bằng tập trung nhóm lửa cho xong dùm mình cái.”

      Vương Minh nhìn lại cái lò thô sơ nhờ đào đất mà thành, nhún nhún vai : “Nếu bạn cònmuốn mọi người sớm có cơm ăn, đừng đặt hivọng vào việc mình có thể nhóm lửa.” Đừng nóinhóm lửa bằng củi thế này, ngay cả cái bếp ga ở nhà cậu ta còn chưa dùng qua bao giờ nữa là — đơn giản, cậu ta chính là công tử cơm đến chỉ biết há mồm mà thôi. “Lớp trưởng Tiêu, bạn ngồi cùng bàn với Liễu Chân Nhã lâu như vậy mà thấy tò mò cái gì sao? nhà giàu bị gia tộc xóa tên, đứa con hợppháp bị em khác mẹ oán hận, nhưng mà bạnnhìn xem, ấy rộng rãi thoải mái, cư xử chữngchạc, ngoài việc thích chủ động thân thiết với người khác, hoàn toàn thấy đượcmột chút oán giận nào cả.”

      “Chuyện của người ta, bạn quản nhiều làm cáigì chứ!” Tiêu Lăng Xuân kiên nhẫn ngắt lời Vương Minh, cậu cũng nhìn ra Vương Minh có hứng thú với Liễu Chân Nhã, có thể làdo ngoại hình Liễu Chân Nhã khá xinh đẹp, cũng có thể là do gia thế của ấy, nhưng mà…. “Vương Minh, Liễu Chân Nhã là gáitốt, bạn đừng trêu chọc ấy.”

      “Bộp!” Vương Minh cười đấm quyền lên vai Tiêu Lăng Xuân: “Lớp trưởng của tôi ơi, bạn quản rộng quá rồi đó, hay là bạn cũng để ý Liễu Chân Nhã? Nếu vậy chúng ta cạnhtranh công bằng nhé?”

      Tiêu Lăng Xuân quay đầu lạnh lùng nhìn VươngMinh: “Mình chỉ là học sinh nghèo, có hứng thú chơi đùa mấy trò của học sinh nhàgiàu các bạn. Nhưng mà, Liễu Chân Nhã là bạnmình, mình chỉ hi vọng các bạn đừng trêu chọc bạn ấy mà thôi.”

      “Ha ha, được rồi, mình biết rồi.” Vương Minhvừa tỏ ra để ý lên tiếng trả lời vừa chậm rãi về bên kia — Đàm Hạo ở đó khôngbiết kể chuyện gì buồn cười mà khiến cho mộtđám nữ sinh cười ha ha.

      “Câm miệng!” Liễu Chân Nhã giận dữ gào lên làm đám bạn học hi hi ha ha giống như bị ai bóp họng mà im phăng phắc lại.

      đám người đồng loạt nhìn về Liễu ChânNhã vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, là ai chọc giận lớp phó nhà mình vậy nhỉ?

      bạn cùng rửa nấm với Liễu Chân Nhã vội vàng xua tay lên tiếng: “ phải mình, phải mình đâu!”

      “Hừ, tiểu nha đầu, nếu chịu giúp tôi báo nguy, chịu giúp tôi tìm con trai, mỗi ngày tôi đe dọa bạn học của , mỗi ngàyđều lải nhãi bên tai cho xem.” Khi Liễu ChânNhã tức giận gào lên, Triển Quốc Quân vô cùngvui vẻ bay tới bay lui trung.

      Liễu Chân Nhã nhìn ánh mắt hoài nghi của bạn học cùng lớp, lại nhìn sang bộ dạng như thổ phỉcủa Triển Quốc Quân, tay trái tự chủ được mà vỗ trán, vậy mà lại bị con ma uy hiếp cơ chứ!

      Sau đó, bạn học cùng lớp của Liễu Chân Nhã thấy cứ hầm hầm mặt từ lúc làm cơm trưa xong đến xế chiều khi xuống núi trở về, nhưng hành động hôm nay của Liễu Chân Nhã khắc sâu trong đầu của mỗi người, ví dụ như trợn mắt nhìn khoảng người, lẩm bẩm mình, ví dụ như rống giận muốnđuổi cái gì đó , à, đúng rồi, còn có con chótrắng của Liễu Chân Nhã điên cuồng sủa vào khoảng nữa…..

      Hôm nay là ngày Liễu Chân Nhã đem hình tượng bình tĩnh cẩn thận của mình vứt sạch .
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 32


      Liễu Chân Nhã bị Triển Quốc Quân đeo bám dai dẳng.

      Liễu Chân Nhã học, ông ta theo; sau mỗi ngày tan học, Liễu Chân Nhã đưa hai con đếnvõ quán võ thuật Trung Quốc, ông ta cũng đitheo; Liễu Chân Nhã ở nhà xem phim ma, ôngta ở bên cạnh khoa tay múa chân chê diễn viên diễn ; Liễu Chân Nhã ăn cơm, ông ta lượn lờ trong trung hít mùi cơm, còn thêm: “ nhiều năm được ngửi qua mùi cơm, là thơm quá mà….”, ngoại trừ tắm và WC, Liễu Chân Nhã cứ đâu là ông ta theo đó. (Càfé: cái này ngườita gọi là ma ám nè.)

      “Mẹ, sao ném ông ta vào Noãn Viên ?”Noãn Noãn thấy mẹ mình bị đeo bám khổsở nên mới đưa ra đề nghị đem Triển Quốc Quân vứt vào Noãn Viên.

      “Nếu vậy phải có lợi cho ông ta quá rồi sao?” Giang Thành lại đồng ý cho TriểnQuốc Quân vào Noãn Viên, Noãn Viên là chỗ làai cũng có thể vào được sao chứ? “Noãn Viên linh khí nồng đậm, lại có mỹ nhân như dì Ngọcở trong đó, ông ta là sắc quỷ, vào rồi chắcchắn chịu ra đâu!”

      Triển Quốc Quân lượn lờ , ngheGiang Thành gọi mình là sắc quỷ, ngay lập tứcgương mặt trở nên vặn vẹo, “Tôi phải sắcquỷ!” Ông ta rống lên.

      Liễu Chân Nhã và Giang Thành có thể ngheđược tiếng ma nên đồng loạt giơ tay bịt tai lại, Giang Thành còn khinh thường thêm với Triển Quốc Quân: “Con nghe mẹ con , ông sờ cổ liếm mặt người khác, đó phải là hành động của sắc quỷ là cái gì chứ? Coi thường con là con nít biết xem TV à?”

      Triển Quốc Quân cứng họng, ông ta tự tronglòng là phải cảm thấy may mắn vì phải vạn đứa con nít mới có đứa khó giải quyết như Giang Thành, ông ta lại tự biện bạch vạnlần nữa: “Cái đó phải là sàm sỡ họ, tôi là ma, mà ma thuần , nếu muốn có thể hoạtđộng vào ban ngày phải hấp thu nhiềudương khí, bằng khi mặt trời lên sẽhồn phi phách tán . Tôi bóp cổ, liếm mặt bọn họ chỉ muốn hấp thu dương khí của họ chút thôi, tuyệt đối làm họ bị thương.”

      Liễu Chân Nhã và Giang Thành mặc kệ ông ta gì, đọc sách cứ đọc sách, xem TV cứ xem TV, hoàn toàn để ý đến Triển QuốcQuân.

      “Tiểu Nhã, Tiểu Nhã đáng , tôi cũng khôngcần giúp tôi báo nguy nữa, nhưng có thểgiúp tôi đem manh mối về vụ buôn bán ma túynói cho con tôi biết được ?” theo LiễuChân Nhã hơn nửa tháng, thủ đoạn gì ông cũngđã áp dụng qua rồi nhưng vẫn thể làm đổi ý, Triển Quốc Quân cảm thấy rất chán nản— con nít thời nay sao có lòng nướcgì hết vậy. “ cũng biết con tôi vậy tại sao lại chịu giúp tôi truyền lời chứ?”

      Liễu Chân Nhã buông sách, thở dài: “Chú Triển, phải con muốn chú giải được oan khuất, cũng phải con muốn góp sức vì đất nước, nhưng chú nghĩ thử xem nếu con mang tin tức đến cho Triển Phi có hậuquả gì? Bọn họ chắc chắn nghi ngờ tin tức của con là hay giả, sau đó cả nhà con làmsao bình yên qua ngày đây, nếu như khả năng nhìn thấy ma và có thể giao tiếp với ma của con bị lộ ra ngoài, con muốn bị cơ quannghiên cứu quốc gia giám thị hoặc giải phẫu đâu.”

      Triển Quốc Quân còn gì để nữa, lo lắng của Liễu Chân Nhã phải là có lý, nhưng mà….. “Theo chú được biết, ông chủ xí ghiệp Trang Thị của Thành Phố Thiên Hải và trùm buôn bán ma túy nước Nga có quan hệ vớinhau, nhưng mà bọn họ che giấu rất cẩn thận, nếu cục công an phát được, nhiềunhất là hai năm tới, Thành Phố Thiên Hảichắc chắn thành trung tâm ma túy của toàn vùng Đông Bắc.”

      “Chú Triển, thế giới này có ma, cũng cónhững người có thể thấy ma như con và Giang Thành, chắc chắn cũng có người khác thấy được ma quỷ, chừng Thiên Sưhay Mao Sơn đạo trưởng (chắc là pháp sư hay thầy bùa) gì đó cũng tồn tại, chú tìm những người này nhờ giúp đỡ có vẻ dễ dàng hơn đó. Gia đình con chỉ có con, Noãn Noãn và Giang Thành, con thể đem an toàn của ba người bọn con ra mạo hiểm được. xin lỗi, con thể giúp chú được.” Liễu Chân Nhã thấy Triển Quốc Quân chán nản ánhmắt đầy vẻ áy náy. Trước đó Vệ Hồng và DiệpTử thể vào luân hồi cũng vì thù hận,nhưng thù hận của họ và Triển Quốc Quânkhông giống nhau, mối thù của ông ấy liên quanđến lợi ích quốc gia, trách nhiệm lớn như vậy muốn dính dáng vào, huống gì trung giancòn kéo theo xí nghiệp Trang Thị nữa…..Trang thị là xí nghiệp vòi nước của Thành Phố Thiên Hải, nếu nhớ lầm, Trang Thị kia chính là gia đình Trang Nhĩ Ngôn.

      Trang Nhĩ Ngôn, lâu nghĩ đến cái tên này rồi…..nhìn Giang Thành xem TV mà vẻ mặt nghiêm túc như nghiên cứu cái gì đó, Liễu Chân Nhã nheo mắt, Giang Thành tuyệt đối được có mối liên hệ nào cùng gia đình như vậy.

      “Nhưng mà, quen con tôi, lại có thể thấy ma tôi mắc gì lại bỏ gần tìm xa chứ?” Triển Quốc Quân tỏ ra tội nghiệp .

      Khuyên can nãy giờ mà ông ma này vẫn nghe lọt được, Liễu Chân Nhã nổi điên: “Chính bởi vì con biết ta nên mới thể giúp đó!” Ai mà ngờ đứa con ngoan của ông ta, chính là cái ông Triển Phi của cục công an Thanh Sơn kia chứ, hai lần gặp mặt ta toànlà phát sinh ra những chuyện ra làm saocả. “Chú à, con chú chính là cái máy hỏi, nghiêm túc vô cùng, con mà dám ở trước mặt ta mà câu ‘này, hồn ma của ba bảotôi với việc’, con dám cam đoan, con còn chưa dứt lời ta cho ngườitống con vào nhà thương điên rồi. Được rồi, chúcó thể thông qua việc ra những chuyện màchỉ có cha con chú biết, nhờ đó mà chứng minh được có ma quỷ tồn tại, nhưng nếu như vậy, con càng sợ là sau này con càng khôngcòn đường sống —”, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt nghi hoặc của Triển Quốc Quân, tiếp:“Bởi vì sau này cứ có án nào tra ra, hoặclà tìm người mất tích, chắc chắn lại tìm đếncon.”

      “Ha ha, ha ha…..” Triển Quốc Quân cười gian, dựa vào tính tình của con trai ông, những lời Liễu Chân Nhã trăm phần trăm thành .

      Liễu Chân Nhã buông tay: “Cho nên con chỉ có thể xin lỗi với chú mà thôi.”

      “Linh…linh…linh…” Tiếng chuông cửa vanglên cắt ngang lời Triển Quốc Quân định .

      trễ thế này rồi còn ai đến nhấn chuông vậy nhỉ?” Liễu Chân Nhã vừa nâng đồng hồ tay lên xem giờ, hơn 10h rồi, vừa nghi hoặc bướcra ngoài mở cửa.

      Mở cửa ra, nghĩ đến gặp được người này: “Tiêu Lăng Xuân, trễ thế này rồi, bạn….”

      “Hôm nay bạn chỉ học tiết rồi ra về, sau đó giáo viên toán có giao hai bài tập cho chúng ta về nhà làm, chiều mai ông ấy kiểm tra hai bàinày đó.” Sau khi đem bài tập đưa cho Liễu ChânNhã, Tiêu Lăng Xuân giơ hai tay lên che miệnghà hơi, tháng 11, trời càng ngày càng lạnh.

      “Cảm ơn bạn, đúng rồi, sao trễ thế này bạn cònchưa về nhà?” Sau khi nhận bài tập, Liễu ChânNhã kín đáo trừng mắt nhìn Triển Quốc Quân cái. Nếu phải lúc học ông ta cứ ở bên tai lải nhải lẩm bẩm, ở trước mặt giáo viên chủ nhiệm mà gào lên ‘câm miệng’sao? Kết quả bị giáo viên chủ nhiệm gọi chuyện: “Liễu Chân Nhã, nghe giáo viên Nhâm Khóa em dạo này vào học được tập trung, hay gào lên khi ngồi học,có phải em được khỏe hay trong lòng cóchuyện gì sao? Nếu thấy khỏe, tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra xem, em cótinh thần ngồi học, cũng ảnh hưởng đến những bạn học khác. Thế này , chiều nay giờ học của Thầy Khóa xin nghỉ bệnh cho em, em gặp bác sĩ hoặc nghỉ ngơi chút, điều chỉnh lại tinh thần, hi vọng ngày mai em vẫn là Liễu Chân Nhã giỏi giang ngoan ngoãn”. Vì vậy mà được nghỉ học.

      “Mình mới làm gia sư về, chuẩn bị về nhà, sẵn tiện ngang nhà bạn, nên mình ghé vào đưa bàitập cho bạn luôn.” Tiêu Lăng Xuân xong thìngừng chút nhìn sắc mặt Liễu Chân Nhã, sau đó tiếp: “Dạo này bạn bị sao vậy? học tập trung lại hay nhìn trần phòng học ngẩng người, tan học mình lầm bầm vớikhoảng , thỉnh thoảng còn hét to lên khiđang có giáo viên dạy học nữa….Bạn phải gặp khó khăn gì chứ, nếu thể giải quyết mình tiếng, có thể mình sẽgiúp được.”

      Liễu Chân Nhã xấu hổ nở nụ cười: “Có chút việc, nhưng mình có thể giải quyết được, hơn nữa cũng rất nhanh thôi. Tiêu Lăng Xuân, cảmơn quan tâm của bạn.” Haizzz, cũngmong Tiêu Lăng Xuân có thể giúp được, tốt nhất là đem cái kẻ dài dai Triển Quốc Quân này mang đâu cho rồi.

      Tiêu Lăng Xuân thoải mái gật đầu: “Nếu giảiquyết được giải quyết nhanh chút, đừng để ảnh hưởng đến việc học. Người như chúngta, thể dựa vào ai cả, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi, cho nên bạn phải luôn nhớ là thể làm gì ảnh hưởng đến việc họcnhé.”

      Người như chúng ta là sao? Là loại người nàochứ? Hai mắt Liễu Chân Nhã ra nhiều dấuchấm hỏi.

      “Được rồi, cũng khuya lắm rồi, bạn vào nhà , mình cũng về nghỉ đây.” chúc ngủ ngonxong, Tiêu Lăng Xuân nhanh chóng cưỡi xe đạp về nhà.

      Liễu Chân Nhã cúi đầu đóng cửa lại, đem thắc mắc lúc nãy với Tiêu Lăng Xuân ném qua mộtbên, dù gì sau mấy tháng học chung cũng đãquen rồi, Tiêu Lăng Xuân chuyện luôn cứ là lạ làm sao ấy.

      Trở lại phòng khách nhìn thấy Noãn Noãn vàGiang Thành còn xem phim truyền hình, Liễu Chân Nhã vỗ tay : “Noãn Noãn, Giang Thành, hơn 10h rồi, bé ngoan ngủ thôi.”

      “Dạ, tụi con ngủ ngay đây.” Hai tiểu tử rấtnghe lời tắt TV, sau đó lần lượt hôn hai má LiễuChân Nhã rồi kéo nhau lên lầu ngủ.

      Buổi tối hôm nay có Triển Quốc Quân lải nhải bên tai, Liễu Chân Nhã rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

      Trong mộng, Liễu Chân Nhã gặp Trang Nhĩ Ngôn 14 tuổi, cậu ngang tàng bất cần, cậubuông thả ương bướng, cậu cũng rất chăm sóc Liễu Chân Nhã…. Ngoại trừ ông nội và ông ngoại, Liễu Chân Nhã chỉ khóc trong lòng TrangNhĩ Ngôn; khi bị uất ức ở chỗ Liễu Kiến Thành và Dương Chi Lan, cũng là Trang Nhĩ Ngôn hối thúc Phó An Thành thay Liễu Chân Nhã nghĩ cách thu hút chú ý của ba mẹ, Liễu Chân Nhã nhờ có Trang Nhĩ Ngôn mà quen biết được hai người bạn là Phó An Thành và Vương CáchCách; khi Liễu Kiến Thành và Dương Chi Lan tuyên bố họ có đứa con tên Liễu Chân Nhã, là Trang Nhĩ Ngôn thề cả đời ở bên cạnh chăm sóc ; khi có bạn học nhạobáng Liễu Chân Nhã là đứa con bị ba mẹ vứt bỏ, cũng là Trang Nhĩ Ngôn dùng nắm đấm khiếnbọn họ dám…. lời nào tốt với Liễu Chân Nhã….

      Thời điểm Liễu Chân Nhã khó khăn nhất, đaukhổ nhất đều cùng với Trang Nhĩ Ngôn vượt qua.

      Liễu Chân Nhã đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh dậy, bật đèn bàn ở đầu giường lên, lại cầm đồng hồ báo thức lên xem, vội vàng bay xuống giường, sao hôm nay lại ngủ đến hơn bảy giờvậy? Hôm nay chạy thể dục buổi sáng được rồi, nếu nhanh lên, chừng còn kịp ăn sáng.

      Liễu Chân Nhã vội vội vàng vàng thay quần áo, rồi ầm ầm chạy sang phòng Noãn Noãn, GiangThành, “Noãn Noãn, Giang Thành, dậy thôi, trễgiờ học rồi.”

      Noãn Noãn và Giang Thành đánh răng, rửa mặttrong nhà tắm, Liễu Chân Nhã làm đồ ăn sángtrong bếp —bánh mì và sữa có sẵn, chỉ cần chiên mấy quả trứng là được rồi.

      Bữa sáng làm xong rất nhanh, ba mẹ con ăn như mấy trăm năm chưa được ăn gì, vội vàng há to mồm tiêu diệt bữa sáng. Nhìn lên đồng hồ, đã8h10 rồi, ba mẹ con lại vội vàng cầm túi chạy , — tất cả đều là bé ngoan, thể bị hạnhkiểm xấu được.

      “Mẹ, hôm nay mẹ để báo thức sao? Ngàymai nhất định được dậy trễ nữa, con ghétăn bánh mì, con là trẻ con Trung Quốc, con muốn ăn cháo buổi sáng….” Giang Thành vừa nhăn nhó chạy , vừa phát biểu hài lòng của mình về bữa sáng kiểu Tây với mẹ.

      “Mẹ hứa ngày mai dậy trễ nữa…”Liễu Chân Nhã lau mặt lớn tiếng hứa hẹn.

      Đều là tại Trang Nhĩ Ngôn, nếu phải mơ thấy cậu ta, sao mình lại dậy trễ được chứ!?

      Càfé: thương mình rồi mình cho gặp nam chính sớm hơn chút, còn mình lạitiếp tục nhốt ấy đến cuối tuần sau, hehehehe (uy hiếp trắn trợn!!!)

      Càfé: Bắt đầu từ chương này nam chính xuấthiện, tuy nhiên mình cũng muốn qua mộtchút để tránh làm các bạn thất vọng.

      Nam chính của truyện này phải là nhân vật xuyên suốt và giữ vị trí quan trọng của truyện, thẳng ra chỉ là nhân vật phụ so với Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn và GiangThành, nhưng được gọi là nam chính vì làngười ở bên cạnh Liễu Chân Nhã đến hết truyện.

      Phần đầu truyện có qua chút về này - Trang Nhĩ Ngôn, lúc đó là thiếu niên14 tuổi giàu có, hư hỏng, và chưa có trách nhiệm. Vì vậy, các bạn đừng hi vọng lần này gặp lại biến thành người đàn ông mạnh mẽ, thông minh, cá tính gì gì đó theochuẩn của nam chính truyện ngôn tình nhé! chỉ trưởng thành hơn xưa chứ biến thành người khác được đâu, hi vọng các bạn thất vọng với cách hành xử và khả năng củaanh. Nhưng nếu mở lòng hơn, các bạn thấyanh ấy rất chân thực, cũng đặc biệt dễ thương vô cùng nữa, hì hì hì...

      Lảm nhảm vài dòng trước vì thấy các bạnngóng trông quá, sợ làm các bạn thấtvọng vì bình thường của . Cảm ơn các bạn.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :