1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 23


      Liễu Chân Nhã vào nhà liền đem ba thành viên mới của Liễu gia ném vào Noãn Viên, để linhkhí tinh khiết của Noãn Viên thanh lọc cả thểchất lẫn linh hồn bọn chúng. Nhớ lại mớ tư liệunuôi thú cưng dày gần 5 phân mà chủ mấy cửa hàng thú cưng đưa cho , Liễu Chân Nhãkhông khỏi vui vẻ xoay vòng, chăm sóc chó mèo với chăm sóc trẻ con khác biệt mấy, may là còn co Noãn Viên.

      Liễu Chân Nhã và bọn trẻ khi có việc gì liền vào Noãn Viên cũng Tuyết Tuyết, Tiểu KhảÁi và Thanh Long bồi dưỡng tình cảm, thời gian còn lại ở biệt thự chơi, xem TV, lên mạng, nổi hứng học bài, còn là chiêu đãi những người bạn bị trái cây trong vườnLiễu gia hấp dẫn đến.

      Tầm khoảng ngày 10 tháng 7, kết quả khảo sáttrung học của Liễu Chân Nhã công bố, ngữ văn,ngoại ngữ, toán, lý, hóa, lịch sử, địa lý, bảy môn bảy trăm điểm, thành tích của Liễu Chân Nhãđược sáu trăm tám mươi bảy điểm, sỗ điểm rấtcao.

      “Ôi, sáu trăm tám mươi bảy sao, vậy mà mẹ nghĩ ít nhất phải được sáu trăm chín mươi điểm cơ chứ!” Liễu Chân Nhã cảm thán cúp điện thoại, hài lòng về thành tích của bản thân.

      Hai đứa trẻ khó hiểu nhìn mẹ, thành tích thế nàyđã rất tuyệt rồi mà, bọn chúng còn cho rằng mẹ mình đạt được sáu trăm điểm dễ dàng rồi, ngờ thành tích lại tốt đến thế. Tuy là biết những thí sinh khác kết quả ra sao,nhưng theo bảng thành tích từ đếm xuống mẹ bọn chúng nằm trong 13 người điểm caonhất toàn thành phố. “Mẹ tuyệt quá!” Hai tiểu bất điểm xông lên ôm đùi Liễu Chân Nhã, khuôn mặt nhắn ửng hồng vì hưng phấn,bọn trẻ so với mẹ chúng xem chừng còn vui hơn.

      Thấy hai tiểu bất điểm vui vẻ như vậy, LiễuChân Nhã cũng vơi mất mác trong lòng, đúngvậy, “sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân”,sao lại có thể cho rằng thế giới bên ngoài như Noãn Viên mà là bá chủ cơ chứ!

      Liễu Chân Nhã vui vẻ trở lại, vào Noãn Viên bắt gà, bắt cá cùng ít rau dưa ra làm cơm chiều, lúc cả nhà vừa ăn cơm vừa tám chuyện giọng nữ du dương cất lên: “Ở thôn miền xa….” Là tiếng chuông di động củaLiễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã cầm điện thoại tay, dãy số xa lạ, chần chừ rồi tiếp điện thoại: “Tôi là Liễu Chân Nhã, xin hỏi ai vậy ạ?”

      Từ điện thoại truyền ra giọng nam có vẻ rất xúc động: “Bạn học Liễu Chân Nhã, xin chào, thầylà chủ nhiệm lớp của em, Chu Kiệt. có thànhtích khảo sát trung học, em được sáu trăm támmươi bảy điểm, đứng nhất trường ta và đứng thứ hai thành phố. Bạn học Liễu Chân Nhã, chúcmừng em!”

      Liễu Chân Nhã bất ngờ, “Em đứng thứ hai toàn thành phố sao?”

      “Đúng vậy, thứ hai toàn thành phố. Liễu ChânNhã, ba ngày sau điền nguyện vọng vào trường trung học, em định học trường nào? Nếucó gì thắc mắc cứ trực tiếp đến hỏi thầy nhé!”

      “Cảm ơn thầy Chu, em xem xét cẩn thận.”

      Trao đổi thêm vài câu với thầy chủ nhiệm danh nghĩa xong, Liễu Chân Nhã cúp điện thoạiđịnh tiếp tục ăn cơm, di động trong áo khoác lạivang lên: “Ở thôn miền xa…” LiễuChân Nhã nháy mắt tiếp điện thoại: “Xin chào, tôi là Liễu Chân Nhã.”

      “Xin Chào, tôi là Trần Minh, giáo vụ trườngtrung học Dục Tài. Bạn học Liễu Chân Nhã, trước hết chúc mừng em đạt thành tích thứ hai toàn thành phố trong kỳ thi khảo sát vừa qua, tiếp theo em có thể cho tôi biết là em có hứng thú đến học ở trường Dục Tài của chúng tôi ? Trường trung học Dục Tài thành lậpnăm 1998, mặc dù trường cũng mới thành lậpnhưng đội ngũ giáo viên của trường rất hùnghậu, bồi dưỡng ra hàng trăm học sinh cho nhà nước….Bạn học Liễu Chân Nhã, thành tíchthi khảo sát của em rất tốt, nếu em đến học ởtrường chúng tôi, trường phân giáo viên tốt nhất đến lớp em, chúng tôi cam đoan ba năm sau em thành học sinh nổi danh cả nước. Mặc khác, ở thời điểm tại, nếu em học ở trường,trường cũng xem xét khen thưởng cho em….”

      “Dạ được, cảm ơn thầy, em ưu tiên xem xét trường mình ạ.” Liễu Chân Nhã bình thản gácđiện thoại, ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ mởto hai mắt nhà mình: “Mẹ các con thànhdanh sau đêm rồi.”

      “Ôi chao?!” Hai đứa trẻ ngơ ngác.

      “Ở thôn miền xa…” Di động lại vang lên.

      “Xin chào, tôi là Liễu Chân Nhã.”

      …..

      Noãn Noãn và Giang Thành vừa ăn cơm vừanhìn mẹ bọn chúng tiếp điện thoại. Nghiệp vụ của mẹ mình nhiều ghê nha, tiếp điện thoại hơn nửa tiếng luôn rồi.

      Liễu Chân Nhã tiếp điện thoại từ bình thản đến kiên nhẫn, rồi đến hết kiên nhẫn, cuối cùng biến thành giận dữ. Rốt cục nhịn được nữa“ba” tiếng gấp di động lại, mà lúc này Noãn Noãn cùng Giang Thành cũng ăn cơm, uống xong ly nước lọc luôn rồi.

      “Mẹ, uống nước nhé, đừng tức giận mà!” NoãnNoãn quan tâm đẩy ly nước lọc đến trước mặtLiễu Chân Nhã.

      “Ừng ực.” Liễu Chân Nhã hơi uống hết ly nước lọc, nhìn ánh mắt quan tâm của hai con, Liễu Chân Nhã híp mắt cười: “Yên tâm, mẹ tắt điện thoại rồi, hết người làm phiền!”

      “Đúng ha, nên tắt điện thoại từ sớm mới đúng!”Giang Thành phồng má lộ vẻ tức giận “Mấy người đó cũng lạ thiệt, tối thui rồi ở nhà ăn cơm, chơi với con, xem TV, rãnh rỗi quákhông biết làm gì hay sao mà gọi điện làm phiền mẹ nhỉ, hừ, cầu cho điện thoại mấy người đó hư hết, xem lấy cái gì mà làm phiền mẹ nữa cho biết!”

      “Ha ha, Giang Thành, con đáng quá !”Liễu Chân Nhã nhìn bộ dạng đáng của conmình, nhịn được giơ tay ôm cứng cậunhóc dùng sức hôn hít.

      Ngày hôm sau, khi mở điện thoại, Liễu Chân Nhã nhận được rất nhiều tin nhắn, nhìn qua lượt toàn từ những dãy số xa l.

      Liễu Chân Nhã nghiến răng nghiến lợi đóng điệnthoại, đồng thời trong đầu cũng lướt qua chút, trừ bỏ trường trung học Hoa vàtrường trung học Đệ Nhất, hầu như tất cả các trường trung học của thành phố đều gọi đến cho , nhưng mà bản thân chọn trường trung học số 7 rồi.

      Hoa và Đệ Nhất là hai trường trung học có thực lực hùng hậu. Dựa vào danh tiếng của hai trường này cũng đủ để nó ngạo nghễ chọn lựa học sinh rồi, đến lượt học sinh lựa chọn nó. Trừ bỏ hai trường này, năm trườngtrung học khác của Thiên Hải đều lên TV tuyêntruyền tuyển sinh.

      Liễu Chân Nhã so sánh những hứa hẹn và phầnthưởng của các trường với nhau, hứa hẹn hầu như đều như nhau là học tập càng tiến bộ hơn, còn tiền thưởng chênh lệch nhau mấy trăm đồng.

      Nhớ lại tuyên truyền của trường trung học số 7: “Học sinh thi khảo sát được 600 điểm trở lênnếu chọn học ở trường, thưởng ba nghìn tiền mặt, hơn 650, cứ hơn 1 điểm là thêm trăm.”Liễu Chân Nhã cười hắc hắc, hơn điểm làthêm 100 vậy được thưởng tổng cộng là 6700 đồng rồi. Trường trung học số 7 quả làdanh tác nha!

      Ngày điền nguyện vọng vào trường trung học,Liễu Chân Nhã lưu loát điền nguyện vọng vào trường trung học số 7.

      “Trường trung học số 7 sao?” giáo viên chủ nhiệm danh nghĩa của Liễu Chân Nhã há hốc mồm cầm bảng nguyện vọng của Liễu ChânNhã: “Bạn học Liễu Chân Nhã, thành tích của em tốt như vậy sao lại điền nguyện vọng vàotrường này? Em đừng chỉ dựa vào tiền thưởngnhiều, ra trường này tốt đâu, nó chỉ mới thành lập được hơn năm, mấy hôm trước có kết quả thi đại học, trườn này thísinh đậu đại học chính quy cũng có. Sao em lại chọn trường này?”

      “Vì trường này gần nhà ạ.” Liễu Chân Nhã trảlời thàn nhiên.

      Giáo viên chủ nhiệm danh nghĩa suýt nữahộc máu… lý do sức mẻ gì thế này?!

      Thi khảo sát xong, kết quả thi cũng có rồi, điềnnguyện vọng cũng xong luôn…Liễu Chân Nhãcảm thấy có thể nghỉ ngơi được rồi nên bắt đầu trầm mê xem TV show của Mỹ. Mấy hôm trước,Lưu Úy từ thành đô gọi về giới thiệu cho LiễuChân Nhã chương trình tên là “GhostWhisperer” ([Càfé: Lời thầm của những bóng ma: là TV Show của Mỹ, được nhà đàiCBS sản xuất chiếu từ ngày 23/09/2005 - 21/05/2010) (Tên tiếng Trung là Qủy Ngữ Giả), Liễu Chân Nhã xem muốn ngừng mà được, chương trình truyền hình này cho biết là được nơi nơi khoe khoang nănglực thấy được ma quỷ của mình, bằng sẽgiống như nhân vật chính gặp phải đủ loại phiềntoái, gặp phải đủ loại ma quỷ quấn lấy, ngay cả ngủ cũng được yên thân.

      Liễu Chân Nhã down phim về máy tính vẫn coi chưa , ra ngoài mua thêm DVD tiếp tục xem,Noãn Noãn, Giang Thành, ngay cả bọn TuyếtTuyết, Tiểu Khả Ái, và Thanh Long thanh lọc cơ thể trong Noãn Viên cũng được ôm ra coi chung….

      Chương trình truyền hình này tạo ảnh hưởngrất lớn, chỉ riêng Liễu Chân Nhã quyết định nếu phải trường hợp bất khả khángtuyệt đối lộ năng lực nhìn thấy ma quỷ rangoài, quyết như nhân vật nữ chính cứ vừa nhìn thấy ma quỷ liền chủ động đến chỗngười ta : “Tôi có thể giúp đỡ,” mà ngay cảNoãn Noãn và Giang Thành cũng nắm chặt tay lớn tiếng nhìn trời : “Chúng ta là người bình thường, chúng ta là người bình thường, chúng ta nhìn thấy ma quỷ.”

      Mấy bạn thú cưng chịu ảnh hưởng của linh khí trong Noãn Viên nên vô cùng hiểu ý người cũngđua đòi theo chủ “uông uông” (chó), “meomeo” (mèo), “tê tê” (chắc rắn quá =.:) quyết tâm – chúng ta cũng là thú cưng bình thườngkhông thể bình thường hơn.

      lớn hai cùng ba con thú cưng trừng mắt thảo luận, thuyết phục bản thân, đúng, quỷ ma gì gì đó là mây bay, bọn họ nhìn thấy, nhìn thấy gì hết!

      Vì “Ghost Whisperer” quý thứ hai mới đăng tiếpnên ba mẹ con rất nhanh xem xong chươngtrình này, ba mẹ con lại biết phải làm gì nữa, uể oải ngồi ở nhà mấy ngày, Liễu Chân Nhã đột nhiên đề nghị với hai cục cưng: “Noãn Noãn, Giang Thành, dù gì ở nhà cũng biếtlàm gì, chúng ta du lịch nhé!?”

      “Du lịch ạ? !” cực kỳ ghét bỏ ánh mặttrời, bạn Giang Thành lắc đầu kiên quyết: “Bên ngoài nóng lắm, con ghét nhất là đổ mồ hôi.”

      “Con muốn , con muốn ăn Trường Giang ba tiên.” Noãn Noãn hưng phấn đễn cả khuôn mặthồng lên: “con còn muốn xem Tam Hạp, xem Đại Hải, leo Tam Sơn Ngũ Nhạc nữa…”

      “Con , Trường Giang ba tiên là gì vậy con?” Liễu Chân Nhã giật giật khóe miệng, vừa mớinhắc đến ăn với chơi, con bảo bối nhà là hưng phấn nhất.

      “Mẹ, cái này mà mẹ cúng biết sao?” Noãn Noãn ném cho Liễu Chân Nhã ánh mắt“mẹ quê mùa” “Trường Giang ba tiên là chỉthì (shi, hai tiếng ) cá, cá đao, cá nóc, ngay từ tên gọi ràng rồi!”. (Càfé: Chỗ này mình hiểu lắm vì nó có liên quan đến tiếngTrung, mà mình chữ bẻ đôi cũng khôngbiết nên mọi người tạm chấp nhận nhé!)

      Liễu Chân Nhã bĩu môi: “Mẹ biết tứ đại danh ngư, Thái Hồ tam bảo, con biết ?” Mình vậy mà bị con xem thường!

      “Hừ hừ, cứ về ăn uống là con biết hết!” Noãn Noãn chống hai tay lên eo vẻ mặt đắc ý, sau đó lại nhào vào lòng Liễu Chân Nhã nịn nọt: “Mẹ, chúng ta lập ra kế hoạch du ngoạn toàn bộ Trường Giang , hừ hừ, cái gì Trường Giang ba tiên, tứ đại danh ngư, Thái Hồ tam bảo đều phảiăn hết!”

      Liễu Chân Nhã nuốt nước miếng: “Con , mấycái đó đều là tiền đấy con à, bây giờchúng ta chuẩn bị, phải chi tiêu hợp lý mới được.” Ôi, tứ đại danh ngư (cá chép Hoàng Hà, cá bạc Thái Hồ, cá lư Tùng Giang, cá TrườngGiang), Thái Hồ tam bảo (cá bạc, mai tễ và tôm trắng), cũng rất muốn ăn.

      “Mẹ à” Noãn Noãn ngồi trong lòng, hay tay ômcổ Liễu Chân Nhã: “Người ta vẫn hay phảitiêu tiền mới kiếm được tiền, mẹ cứ khư khư giữ cách tiêu tiền như vậy khi nào mới kiếm được tiền chứ? Mẹ, chúng ta muốn tiến về phía trước, phải học được cách tiêu tiền, sau này mớicó thể kiếm nhiều tiền được. Giang Thành, chị có đúng ?” Noãn Noãn quay đầu trưng cầu ý kiến Giang Thành.

      “Hả, gì chị?” Giang Thành nãy giờ vẫn còn đắm chìm suy nghĩ xem tứ đại danh ngư và Thái Hồ tam bảo là cái gì.

      Giang Thành vẻ mặt mờ mịt, Noãn Noãn nhìnGiang Thành biết ngay cậu bé nãy giờ nghĩ cái gì, vì vậy hề khách khí giở giọngxem thường cậu nhóc: “Em trai ngốc, bìnhthường lên mạng bảo em xem này xem kiakhông chịu, cứ lên mạng là chui đầu vào xem mô hình ô tô, máy bay, bây giờ thấy xấu mặt chưa?”

      Giang Thành sửng sốt, sau đó chịu yếuthế, nhanh mồm nhanh miệng trả lời lại: “Chị thìcũng chỉ lên mạng xem ăn xem chơi nên mới biết mấy thứ này đấy thôi!”

      Nhìn hai đứa nhóc bắt đầu ầm ĩ, Liễu Chân Nhãlên tiếng: “Được rồi, được rồi, nếu muốn chơi phải xem tour nào cho phù hợp cái ,nên tự mình hay theo đoàn đây?”

      Giang Thành xoay người : “ theo người khác có gì vui đâu mẹ, chúng ta mình thôi, thích đâu chơi , muốn mua cái gì thìmua. Hơn nữa, con có cảm giác lần này dulịch gặp phải điều kỳ quái nhiều hơn là thú vị nữa đó!”

      phải chơi rồi gặp cái kia đó chứ?!” bị ảnh hưởng của “Qủy Ngữ Giả”, Noãn Noãnngay cả chữ “ma quỷ” cũng dám . “Nếu gặp phải cái đó, chị thà ở nhà xemTV, lên mạng, học bài!”

      Giang Thành liếc mắt xem thường: “Chị cũng có nhìn thấy gì đâu mà sợ?”

      “Chị là con , sợ mấy cái đó là chuyện bình thường!” Noãn Noãn khoanh hay tay phản bác lại.

      Liễu Chân Nhã định “vậy ở nhà khôngđi chơi nữa”, Giang Thành lên tiếng trước,gọng điệu nghiêm túc: “Mọi người ngheTiểu Mật là mọi việc phải thuận theo tự nhiên à? Mình càng muốn tránh cũng càng tránh được đấy!”

      Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn suy sụp nhìnnhau, sau đó cùng vào thư phòng.

      “Mẹ, chị, hai người đâu vậy? Định làm gì vậy?” Giang Thành vội chạy theo sau.

      xem chỗ du lịch.” Hai mẹ con đồng thanhnói.

      Thuận theo tự nhiên thuận theo tự nhiên , chỉ là ma quỷ thôi mà, cũng phải chưagặp bao giờ
      milktruyenkyChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 24


      Người của Liễu gia là những kẻ thích cái gì ngay lập tức biến thành hành động thực tế, tối hôm trước còn chuẩn bị lập kế hoạch đâuchơi, sáng sớm ngày hôm sau vác bao lớnbao hành trang ngồi máy bay từ ThiênHải đến thành phố Tô Châu rồi.

      Tô Châu là nơi tuyệt vời nha, nhiều người đẹp,nhiều cảnh đẹp, lại nhiều đồ ăn ngon nữa….Ngồi máy bay chút, ba mẹ con ngửiđược mùi của Thái Hồ tam bảo rồi.

      Tuy là “Thái Hồ tam bảo” này là món ngon nhưng cũng hề rẻ, nhưng ba mẹ con nhà họ Liễu ôm tâm trạng “ chơi phải chơi , phải ăn ”, muốn đem tất cảđồ ăn đặc sản của Tô Châu nếm thử lần. Ngoại trừ Liễu Chân Nhã thình thoảng còn đauxé lòng móc tiền ra trả, Noãn Noãn và Giang Thành lúc nào cũng hí hửng ôm máy tính bảng trong tay tìm quán ăn ngon, quán nổi tiếng củathành phố.

      Nhìn tiền trong ví mỗi ngày hơn trăm hơn ngàn bay ra, mấy ngày đầu Liễu Chân Nhã còn đau lòng, sau đó chỉ còn chết lặng, cuối cùng cảmthán dù gì bình mẻ lại càng thêm sứt nữa rồithì tại sao chỉ có mỗi mình thiết kiệm mà dám ăn chơi cho thoải mái? Hai tiểu quỷ kia còn sợ sau này hít khí mà sống, vậy mình sợ quái gì nữa?! Đáng giận, ăn, dùng sức ăn, dù sao mình kiếm tiến căn bản cầntốn sức, tiêu hết tiền lại bán hoa quả!

      Vì thế vẻn vẹn trong vài ngày, kẻ tiết kiệm thành tính Liễu Chân Nhã bị hai đứa nhóc xa hoa kia đồng hóa nhanh chóng – ăn ngon,chơigiỏi, xài tiền tốt!

      “Thái Hồ tam bảo” hương vị quả nhiên rất ngon,ba mẹ con luyến tiếc rời khỏi Thái Hồ. Trước khi rời Tô Châu vài ngày, ba mẹ con dọc theobờ Thái Hồ, đến chỗ khá hẻo lánh lấy cần câura ngồi câu cá – ăn hai lần “Thái Hồ tam bảo” vẫn chưa ghiền, cho nên quyết định câuchút ít thành phẩm đem vào Noãn Viên nuôi, sau này muốn ăn tự làm, lại phải mất tiền nữa!

      Mồi câu là trái cây trồng trong Noãn Viên, nhìncái phao dính sợ dây câu bắt đầu chìm nổi, vui mừng hớn hở giật mạnh cần câu lên, ha ha, quả nhiên là con cá chép mập mạp.

      đến giờ, ba mẹ con câu được hơn 20 con cá thả vào Noãn Viên, nếu phải ba mẹ con chỉ muốn “Thái Hồ tam bảo” giờ câu cá của ba mẹ con quả là đại thu hoạchrồi.

      “Mẹ, con chỉ câu được cá mè, cá trắm đen, cá trích, còn cá bạc, mai tễ, tôm trắng concũng câu được”. Noãn Noãn nhụt chínhìn con cá trắm đen sợ dây câu .

      “Cá bạc, mai tễ, tôm trắng là khó câu quá , hay là mồi câu mình dùng tụi nó thích nhỉ? Hay là tụi nó quá, nên giành đồ ăn lại mấy con cá mè, cá trắm?” Giang Thành cũng cảm thấy rất là phức tạp nhìn con tôm sông cần câu của mình, cậu nhóc muốncâu tôm trắng, sao cứ câu trúng tôm sông và tôm càng xanh là sao???

      Liễu Chân Nhã ủ rủ buông cần câu trong tayxuống, “Hai tụi con còn đỡ, ít nhất còn câuđược cá, như mẹ, từ đầu tới giờ chỉ toàn câu được cua!”

      Ba mẹ con nhăn mày nhíu mặt suy nghĩcách câu tam bảo, cách đó xa có con thuyền bơi lại, người đàn ôngtrung niên nhìn ba mẹ con hét to: “Có người câu trộm cá!”

      Nghe thấy tiếng la, ba mẹ con vội vàng némngay cần câu trong tay quay đầu bỏ chạy, bây giờ chạy đợi đến bao giờ, đợi bị phạttiền à?!

      Đừng nhìn Noãn Noãn mới hơn ba tuổi, Giang Thành cũng mới hai tuổi mà xem thường, hai đứa nhóc đó chạy nhanh khủng khiếp, nháy mắtđã chạy xa hơn trăm mét.

      Liễu Chân Nhã vừa chạy theo sau hai con vừacảm thán hai bảo bối có tố chất vận động viên nhà mình ---- mà hoàn toàn quên mất việc dạy con mình câu cá trộm là hành vi sai trái.

      Chạy đến chỗ có nhiều người, ba mẹ con thoải mái hòa vào dòng người giả vờ như du khách, ờ, cơ bản cần phải giả vờ, họ vốn là du khách mà nhỉ?!

      Kế hoạch câu trộm “Thái Hồ tam bảo” thất bại,ngày hôm sau ba mẹ con phải rời Tô Châu rồi,ba mẹ con đặc biệt bóp tay, lẽ nhà mìnhkhông có duyên với “Thái Hồ tam bảo” sao? Uểoải chút lại nghe nhóm du khách bên cạnhthảo luận việc mua cá bạc bột, Liễu Chân Nhãbừng tỉnh vỗ trán, chỉ nhớ câu cá bạc, mai tễ, tôm trắng có sẵn ở Thái Hồ mà quên mất TháiHồ tam bảo cũng từ cá con mà lớn thành đấy thôi!

      Nhóm du khách bên cạnh còn than thở bây giờ muốn ăn cũng được ăn Thái Hồ tam bảo chính tông tự nhiên, Liễu Chân Nhã kéo Noãn Noãn và Giang Thành đến chỗ nhânviên công tác ở đây hỏi mua cá bột.

      Tối đến, ba mẹ con cười tủm tỉm ngồi xổm bên bờ hồ mới trong Noãn Viên, hai mắt khát khao nhìn chằm chằm mấy chấm màu trắng trongnước, qua vài tháng nữa thôi là cả nhà bọn họăn được Thái Hồ tam bảo xuất phát từ NoãnViên rồi.

      “Thanh Long, đến lúc đó tao mời mày ăn Thái Hồ tam bảo cực ngon nhé!” Giang Thành thân thiết vỗ vỗ bạn Thanh Long quấnmình quanh cổ cậu nhóc ló đầu ra.

      “Tê tê”, Thanh Long thè cái lưỡi phân nhánhcủa nó liếm má Giang Thành, hai mắt tròn trònnhìn cậu nhóc như cảm ơn.

      “Meo meo” giống như hiểu được đối thoại củaGiang Thành và Thanh Long, Tiểu Khả Ái múp míp cọ cọ đầu vào lòng bàn tay bé củaNoãn Noãn, hai mắt sáng trưng nhìn Noãn Noãn cứ như nhắc nhở bé khi nào ăn Thái Hồ tam bảo đừng quên nó vậy.

      “Ngoan, ngoan, chắc chắn chị quên phần của Tiểu Khả Ái rồi!” Noãn Noãn ôm TiểuKhả Ái vào lòng, con mèo vì vậy mà híp mắt thỏa mãn.

      Tục ngữ vẫn “vật tựa chủ nhân hình”, Tiểu Khả Ái thích làm nũng như Noãn Noãn, Thanh Long giống Giang Thành khí phách mười phần, thỉnh thoảng ngang ngược như tiểu bá vương, Tuyết Tuyết của Liễu Chân Nhã rấtcó phong thái đại ca thường xuyên dẫn hai đứanhỏ kia chơi đùa.

      “Tiểu Nhã à, Noãn Viên bây giờ thứ nhiều nhấtlà cá đó, bỏ thêm thứ khác vào .” Tiểu Mậtchớp chớp hai mắt khát vọng nhìn Liễu Chân Nhã “ hứa cho tôi con ngựa và thỏ, đến giờ chẳng thấy bóng dáng đâu hết!”

      Nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Tiểu Mật, Liễu Chân Nhã lập tức lấy lòng đem Tiểu Mật để vào lòngbàn tay: “Ngoan nào, tôi quên, lần này tôiđi du lịch là để tìm đồ tốt bỏ vào Noãn Viên đấythôi. Nhưng mà cũng phải biết mọi việc phải tùy duyên chứ, động vật mà vừa mắt tôi racũng nhiều, cho nên….” Liễu Chân Nhãcũng muốn cứ con vật nào sống cũng thảvào Noãn Viên, ít nhất phải thấy nó đáng hoặc thuận mắt mới được.

      “Được rồi, tôi thúc giục nữa” TiểuMật khẽ gật đầu, “Chơi ở Tô Châu xong rồi, sắp tới định đâu?”

      “Hồ Động Đình, lầu Nhạc Dương” Liễu Chân Nhã cười cười tên trạm tiếp theo. “Ha ha, ở đó có tứ đại danh ngư và Trường Giang ba tiên.”

      “Tiểu Nhã, chính là cái đồ chỉ biết ăn thôi!”Tiểu Mật khách khí chỉ chỉ ngón tay vào trán Liễu Chân Nhã, “ xem, từ khi có Phỉ Lam tới giờ, trừ Tuyết Tuyết, Tiểu Khả Ái và Thanh Long ra, những động thực vật khác côthả vào đây chỉ toàn là đồ ăn thôi.”

      “Ha ha, ha ha….” Liễu Chân Nhã chỉ biết cườitrừ tìm được lời phản bác.

      Tới Thành phố Nhạc Dương, ba mẹ con Liễu giakhôi phục hành động như ở Tô Châu – ăn món ngon Trường Giang ba tiên, tứ đại danh ngư, dạo hồ Động Đình, lầu Nhạc Dương, mua cá bộtTrường Giang ba tiên và tứ đại danh ngư.

      Ở Nhạc Dương an an ổn ổn chơi 10 ngày, ba mẹ con lại ngồi máy bay Côn Minh. Ba ngườimuốn cảm thụ cảm giác cái gọi là mùa hè ấm áp như xuân, xem mười tám học sĩ trongtruyền thuyết (trân phẩm hoa sơn trà).

      Nhìn ngắm những thắng cảnh nổi tiếng Vân Nam xong, ba mẹ con lại vòng Thụy Lệ. ThụyLệ phong cảnh như tranh làm say đắm lòng người, được ví như “công viên rừng rậm tựnhiên”, “vương quốc động vật”, phong cảnh tú lệ nơi đây là khu Thụy Lệ Giang, là thắng cảnh cấp quốc gia, rừng mưa á nhiệt đới, tập trung động thực vật quý hiếm – “công viên sinh thái Uyển Đinh”, có cảnh đẹp nông thôn tú lệ, có nét đặc sắc phong cách nước ngoài, có hành trìnhđào bảo, mua sắm châu báu làm lòng người kíchđộng.

      Ba mẹ con Liễu Chân Nhã đến Thụy Lệ là hướng về “Hành trình đào bảo, mua sắm châubáu” mà đến.

      Khi chơi ở hồ Động Đình, nghe mấy du kháchcũng chơi ở đó Hồ Động Đình xong đến Thụy Lệ “đổ thạch”. Đó là lần đầu tiênLiễu Chân Nhã nghe đến từ “đổ thạch”, khi trở về khách sạn mới biết cái gì gọi là “đổthạch”, sau đó liền động lòng, đem kế hoạch banđầu là ngồi thuyền từ Hồ Bắc Nghi Xương đếnTrùng Khánh dạo eo Ba Hạp đổi thành dạo Vân Nam.

      nhà ba người xoay tay chạy Thụy Lệ, Tiểu Mật ngọc chứa linh khí là ngọc tốt, nhưba mẹ con Liễu Chân Nhã quen tiếp xúc vớilinh khí rồi nên mặc dù là hàng len dạ (ngọc bích nguyên khối chưa qua gia công) chất thành núi, ba mẹ con cũng có thể dựa vào bản năng mà chọn ra ngọc tốt được.

      Cơ hội phát tài tốt như vậy, túm lấy chínhlà đồ ngốc, vừa đúng ba người nhà Liễu gia là những kẻ thông minh, cho nên đương nhiên sẽkhông bỏ qua cơ hội phát tài này rồi.

      Trong đống da lông lộn xộn, ba mẹ con Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn, Giang Thành cắm đầu lựa lựa chọn chọn, cuối cùng ra được vài cục. Mỗi cục như vậy là 300 đồng, ba ngườichòn được tám cục là 2400 đồng, Noãn Noãn , Giang Thành nhìn lướt qua chất lượng, trong tám cục đá ít nhất có hai cục là có liêu (đại khái là có chất lượng)– như theo lời Tiểu Mật , để bọn họ lựa ra ngọc tốt trong mớ hàng len dạ này quả rất nhàng, vì hàng len dạ cầm trong tay họ có cảm giác ấm hoặc lạnh, thể nào có cảm giác.

      Tuy đây là cơ hội phát tài tốt, nhưng Liễu ChânNhã hề quên bản thân khi là Cốc Tuyết ngày trước vì phát tài mà trả giá sinh mạng củamình, ở đời phải biết bỏ ra mới có được,càng có lòng tham cuối cùng cũng thuđược gì mà thôi.

      Liễu Chân Nhã và hai con tham, chỉ hi vọng ngọc tốt họ chọn ra trong mớ hàng len dạ này có thể giúp bọn họ bù lại số tiền của chuyếndu lịch này thôi, tầm dưới 10 vạn gì đó.

      Những du khách, quần chúng mua hàng len dạ,sẵn tiện mua ngọc bích từ cửa hàng châu báuvây xem ông chủ cửa hàng, đồng thời là thợ cắtngọc cắt mấy khối ngọc mà mẹ con Liễu Chân Nhã mua từ đống hàng len dạ.

      khối mở ra, bên trong có gì. Đámngười phát ra tràn thanh thất vọng.

      Liên tục cắt năm cục đều thấy màu xanh, bắt đầu có người rời khỏi xem nữa, lúc rời còn cảm thán: “Đánh cuộc nào có dễ dàngnhư vậy đâu, hai ngàn hơn chứ ít gì, ba đứa này sợ bị lừa rồi.”

      Ba mẹ con Liễu Gia vẫn ung dung trấn định: “Chú,cứ cắt tiếp .”

      “Bé con ơi, cắt năm cục rồi mà thấy tí màu xanh nào hết, ba cục còn lại sợ cũng khôngra gì đâu. Hay cứ để lại ba cục này cắt, mang về làm kỷ niệm .” Ông chủ tiện trung niên lần đầu khuyên người đổ thạch cắthàng len dạ, vì nhìn thấy ba đứa nhóc đáng như búp bê nên nỡ nhìn bọn chúng thấtvọng thôi.

      sao, chú cứ cắt , dù sao cũng chỉ có hai ngàn thôi, trúng trúng,chứ mang mấy cục đá nặng này về nhà, nhétvào ba lô mất công nặng nề.” Liễu Chân Nhã làm bộ như quan tâm đến tiền bạc trả lờiông chủ.

      Ông chủ lắc đầu tiếp tục cắt.

      Khi Liễu Chân Nhã còn chăm chú nhìnđộng tác của ông chủ, chợt nghe thanhthỉnh cầu liên tục bên tai: “Người có linh khínồng đậm người, làm ơn mang tôi về nhà ,làm ơn mang tôi về nhà …”

      “Mẹ…” Noãn Noãn và Giang Thành lặng lẽ kéotay áo Liễu Chân Nhã, bọn chúng cũng nghethấy thanh kia.

      “Đem tôi mang , cầu người, làm ơn mangtôi …” thanh mềm tiếp tục cầu xin.

      Liễu Chân Nhã cau mày nhìn đống hàng len dạ,cuối cùng tầm mắt dừng ở đống hàng len dạ 30đồng cục thấy ánh bạch quang, là nó đúng ?

      Liễu Chân Nhã liếc mắt nhìn Giang Thành mộtcái, Giang Thành hiểu ý đến đống hàng len dạ đáng tiền kia.

      Giang Thành cầm cục đá màu vàng nhỏbằng trứng chim đến chỗ ông chủ cửa hàng: “Chú ơi, cục đá này đáng , con muốn mua nó, bao nhiêu tiền vậy ạ?”

      Ông chủ liếc nhìn cục đá này nhận ra nó thuộcloại đáng tiền, tuyệt đối thể cắt ra được tí màu xanh nào liền nhếch môi cười nóivới Giang Thành: “Cục đá này đáng tiền, thể ra tí màu xanh nào đâu, chú tặng luôn cho con đấy!” xong cúi đầu tiếp tục cắthàng len dạ.

      “Con cảm ơn chú.” Giang Thành ra vẻ đáng tươi cười cảm ơn ông chủ, thuận tay đem hòn đá bỏ vào túi quần, ngẩng đầu cười hì hì với Liễu Chân Nhã.

      “Ơ kìa, xanh rồi, ra màu xanh rồi!” bên này, ông chủ cửa hàng cắt trong hai cục đá cuối cùng, dao theo khe đá hạ xuống, sườn bêncục đá hở ra màu xanh biếc lung linh.

      ra màu xanh rồi!” mọi người bắt đầuhưng phấn, xôn xao đứng lên.

      Thợ cắt còn chưa cắt xong, người buônngọc thạch bên cạnh nhìn thấy bắt đầu kíchđộng ra giá: “Tôi ra giá mười vạn!”

      “Tôi ra 15 vạn.”

      “Tôi ra 22 vạn.”

      “Tôi ra 45 vạn.”

      “50 vạn, trẻ, 50 vạn, chuyển nhượngcho tôi nhé!”

      Liễu Chân Nhã nhìn đám người buôn ngọc đỏmắt thi nhau ra giá bên cạnh, khỏi líu lưỡimột hồi, cục đá giá ban đầu 300 đồng, trong giây lát tăng lên 50 vạn, trách được dukhách khi nghe nhắc đến đổ thạch là hai mắtsáng lên, quả là giàu sau đêm phísức.

      “Loại băng!” ông chủ dùng nước lau những vụn đá xung quanh, trong đám người liền có người la lên.

      trẻ, cục đá này bán ?” hai mắt đám buôn ngọc đồng loạt nhìn chằm chằm vàoLiễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã bị từng ấy ánh mắt nhìn chằm chằm sau gáy đổ mồ hôi lạnh, “bán, ai ra giá cao được”. sợ là nếu bây giờ bán thìcũng đừng mong ra được con đường châu báunày.

      “150 vạn, tôi ra giá 150 vạn.” Yên tĩnh được chốc lát, đám buôn ngọc bắt đầu cạnh tranh ra giá.

      “200 vạn!”

      “300 vạn!”

      “311 vạn!”

      “500 vạn!” người đàn ông trung niên nhìn có vẻ tài đại khí thô thét lên, tạp hỗn loạn nháy mắt yên tĩnh. Những người buôn ngọc ra giá cao hơn 500 vạn được liền nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trung niênkia, đáng giận, vì nghĩ ở đây có nhà buônngọc lớn nên bọn họ mới lớn gan cạnh tranh ra giá ở đây, ai ngờ mới vừa bắt đầu ra giá nhà buôn ngọc lớn này cứ như ruồi bọ đánh hơi ngaylập tức tới rồi.

      Gía cao được, người đàn ông trung niên kiangay lập tức dùng điện thoại chuyển 500 vạn vào tài khoản ngân hàng của Liễu Chân Nhã.

      cục đá hàng len dạ có linh khí bình thườngtrong nháy mắt có thể bán ra lời hơn 490 vạn,vậy cái cục có càng nhiều linh khí càng bán được giá hơn đúng ?

      Liễu Chân Nhã cười mỉa kéo Noãn Noãn vàGiang Thành lách vào đám người đến trước mặt ông chủ cắt ngọc: “Ông chủ ơi, bọn con ra ngoàicũng lâu rồi nên phải về tìm ba mẹ đây, với lại tụi con cũng kiếm được khá nhiều rồi, cục đá còn lại con cho chú đấy!” Buôn bán lời hơn 400 vạn, còn cục đá là quỷ hay là tinh lấy ra từ cửa hàng nữa, Liễu Chân Nhã dám kiếmtiền tiếp, cũng muốn bồi thường cho ông chủmột ít, vậy đem cục đá nhất định cắt ra ngọckia cho ông chủ .

      hơi chạy về khách sạn, ba mẹ con khônghẹn mà cùng vội vuốt mồ hôi lạnh chảy ra trán, tiền này dễ kiếm, nhưng mà lại bất an,vẫn cảm thấy tiền từ trời rơi xuống luôn dễ dẫn đến tai họa.

      Nó rốt cuộc là gì vậy? ngọc thạch tinh? Hay quỷ ma nhập vào ngọc thạch? Hay là thể loại quỷ ma linh tinh nào đó?

      Xong chương nào post chương đó nhé!
      milktruyenkyChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 25


      Liễu gia ba người, ba con thú cưng và Tiểu Mật,bảy sinh vật cùng giống loài cùng ngồi xung quanh trong viện mang phong cách cổxưa mà ở giữa là hòn đá tỏa ra ánh sángtrắng.

      “Này, là ai?” Giang Thành dùng ngón tay lật tới lật lui hòn đá.

      “Chào mọi người, thiếp thân gọi là Tấn Ngâm, Ngọc Tấn Ngâm.” Hòn đá màu vàng phát ra ánh sáng trắng chợt lóe lên, giống như Ngọc TấnNgâm cùng mọi người chào hỏi.

      tinh đúng ? Là ngọc tinh?” Tiểu Mật cứ như gặp được người thân ôm chầmlấy hòn đá cọ cọ.

      phải, thiếp thân là người….à, mà khôngđúng, thiếp thân chết rồi, có thể xem như là ma.”

      “Vậy sao vào trong hòn đá được?” Noãn Noãn lập tức hỏi tiếp.

      “Thiếp thân bị người ta làm phép vĩnh viễnkhông được siêu sinh, sau khi chôn xuống đấtthì bị hòn đá này hút vào. Thiếp thân cứ nghĩ làsẽ ra được, nhưng cuối cùng thể ra,nhưng mà ở trong hòn đá này cũng thoải máilắm, nó rất ấm nên thiếp thân xem như là đượcsưởi ấm. Nhưng mà năm ngoái thiếp thân bị người ta đào lên, sau đó cơ thể cảm thấyngày càng lạnh , cũng ngày càng trở nên có sức lực. Sau này thiếp thân nghe thấy người đào thiếp thân lên là hòn đá thiếp thân ngụ là ngọc phỉ thúy nguyên thạch, thiếpthân mới hiểu cái cảm giác ấm áp kia chính làlinh khí, mà thiếp thân bị lạnh là do bản thân bị rời khỏi đất mẹ nên linh lực còn đủ nữa.”

      “Ôi, ai mà ác như vậy thế, lại làm phép cho người khác thể siêu sinh.” Tiểu Mật đồngtình nhìn hòn đá “Nhưng mà cũng coi như là may mắn rồi, bị hòn ngọc thạch này hút vào, nếu có nó, giờ này chắc sớmhồn phi phách tán rồi.”

      “Là đại tỷ của thiếp thân cho người hại chết thiếp thân rồi làm phép chôn xuống để thiếpthân được siêu sinh.” Ngọc Tấn Ngâmnhẹ nhàng trả lời nhưng giọng giấu được thương tâm.

      “Đại tỷ sao?” Noãn Noãn và Giang Thành nhìnnhau, gật đầu : “ đáng thương, ngờ lại có người làm chị ác độc như vậy.”

      “Nàng ấy phải chị ruột của thiếp thân,nàng là chính thê của phu quân thiếp thân. Đạitỷ hận thiếp thân đoạt sủng ái của phu quân nên mới…”

      Đối với lời của Ngọc Tấn Ngâm, Noãn Noãn,Giang Thành và Tiểu Mật có phản ứng gì,Liễu Chân Nhã bất ngờ hoảng hốt, thiếp thân? Phu quân? Đây là cách xưng hô của phụ nữ thờicổ đại với chồng phải ? “Ngọc….Ngọcphu nhân, bị chôn trong lòng đất bao lâu rồi?”

      nhớ nữa, dù sao cũng lâu lắm rồi. Thiếp thân chỉ nhớ lúc thiếp thân chết là triều Đại Chu, Tắc Thiên hoàng đế cầm quền, thiếpthân là người Trường An.”

      “Ôi!” Liễu Chân Nhã há hốc miệng, nuốt nuốt nước miếng với Tiểu Mật cũng ngạcnhiên bên cạnh: “Tiểu Mật, tuổi của ấy cònlớn hơn Phỉ Lam nữa đấy!” Phỉ lam mới mấytrăm tuổi, còn Ngọc Tấn Ngâm hơn ngàn tuổiluôn rồi.

      “Ngọc phu nhân, chúng tôi phải làm sao đểmang ra khỏi hòn đá này đây?” Nếu mang ấy về đây, Liễu Chân Nhã đương nhiên thể để ấy nằm trong hòn đá lạnh băng này rồi.

      “Thiếp thân cũng biết ra thế nào nữa,chỉ là cảm thấy mọi người mang linh khí rấtnồng nên mới hi vọng được mọi người mangtheo. Bây giờ thiếp thân cảm thấy rất tốt, khôngra ngoài được cũng sao.”

      Tiểu Mật bay xung quanh hòn đá mấy vòng, sau đó dừng lại trước mặt Liễu Chân Nhã nghiêm túc : “Tiểu Nhã, tôi cảm thấy Ngọc phu nhân và hòn ngọc này hòa thành thể, bây giờcô ấy đơn thuần là ma nữa, mà có hình thể ngọc tinh luôn rồi. Ngọc Tấn Ngâm, ngọcthạch, sau khi chôn linh hồn Ngọc phu nhân bịngọc thạch này hút , coi như là duyên phận, Ngọc phu nhân vẫn có thể lấy hình thể khác màtrở lại làm người.”

      là Ngọc phu nhân có thể tự mình tu luyện để trở lại làm người sao, vậy bản thể củacô ấy là ngọc sao?” Liễu Chân Nhã sợ hãikhông thôi, là ngọc tinh đó, ma quỷ gặp phảirồi, bây giờ là đến tinh chân chính lên sân khấu sao? Đúng như Giang Thành là chuyếnđi này là muôn màu muôn vẻ mà.

      “Ừm” Tiểu Mật vui vẻ sờ sờ cái đầu , hai mắt trong veo, rốt cục tinh làm bạn với rồi. “Bây giờ ấy thể biến hình vì vẫn chưa đủ linh lực, nhưng tại ấy ở trong Noãn Viên, rất nhanh biến hình được thôi.”

      “Phải làm như thế nào vậy?” Liễu Chân Nhã hí hửng hỏi, có thể tận mắt trông thấy ngọc tinh biến hình bảo kích động sao được chứ?!

      “Chờ chút, để tôi bày trận cái , để tránhcho khi ấy biến hình ảnh hưởng đến vậnhành linh khí trong Noãn Viên.” Tiểu Mật vừa vươn cánh tay béo mập làm những động tác khó hiểu vừa bay xung quanh hòn đá , sau khi kết thúc chút, Tiểu Mật nhìn Liễu ChânNhã với ánh mắt mong chờ: “Bước cuối cùng, giọt máu của lên hòn đá ”.

      Liễu Chân Nhã làm theo, dùng cái dao mắc chìa khóa cắt đường ngón tay, giọt máu lên hòn đá.

      chùm sáng lóe mắt ra làm mọi người và lũ thú cưng thể nhắm mắt lại.

      “Thiếp thân Ngọc Tấn Ngâm gặp qua cái vị, các vị mạnh khỏe.” thanh dịu dàng như gió xuân thoảng qua bên tai mọi người.


      Liễu Chân Nhã mở mắt ra, gương mặt như cung nữ cổ trang trong tranh đứng ràng trước mắt – tuổi khoảng 21, 22, mày liễu cong cong,mắt hạnh đa tình chứa nụ cười, mũi ngọc nhắn, bờ môi đỏ ngọt như đào….Mỹ nữ đó,mỹ nữ hề trang điểm chút nào đâu! “Ngọc phu nhân, khỏe, tôi là Liễu Chân Nhã.” Trước mặt là vị Ngọc phu nhân khí chấtsiêu phàm, Liễu Chân Nhã tự chủ cất giọng , “Hai đứa bé này là con tôi, con tên Cốc Noãn, con trai gọi Liễu GiangThành. Đây là Tiểu Mật, ấy cũng giống nhưcô, là tinh linh hoa cỏ. Mấy vật bên cạnh lànhững người bạn của gia đình chúng tôi, chó gọi là Tuyết Tuyết, mèo tên Tiểu Khả Ái, còn chú rắn xanh kia tên Thanh Long.”

      Mấy bạn thú cưng cực kỳ hài lòng với cách giớithiệu ngang hàng về bọn chúng của Liễu Chân Nhã nên đều chạy đến liếm đồng hồ tay Liễu Chân Nhã như cảm ơn rồi chạy đến cọ cọbên chân Ngọc Tấn Ngâm, nhìn qua có vẻ bọn chúng rất thích ngọc tinh này. Cũng đúng, có lẽ chỉ có Ngọc Tấn Ngâm mới đúng với câu “Ôn nhuận như ngọc” mà thôi.

      So với kinh hãi khi lần đầu tiên gặp ma, khi gặp Ngọc Tấn Ngâm đến giờ Liễu Chân Nhãchỉ toàn thấy kinh hỉ mà thôi. Ngọc Tấn Ngâm bị chôn trong lòng đất hơn ngàn năm, nhưng bản tính vẫn thiện lương đơn thuần như khi còn sống, hơn nữa còn tinh thông cầm kỳ thi họa,biết nấu nướng thêu thùa, bởi vì Liễu Chân Nhãgiúp biến lại thành người nên ấy liền khưkhư cố chấp nhận định Liễu Chân Nhã là chủnhân….Nhân tài toàn năng như vậy thời buổi này tìm ở đâu ra?

      Liễu Chân Nhã cười tủm tỉm kéo tay Ngọc Tấn Ngâm : “Chị Ngọc, từ nay về sau chị là thành viên của gia đình em.” Trong lòng lại cân nhắc xem làm thế nào để làm chứng minh thưcho Ngọc Tấn Ngâm, cũng như làm thế nào đểgiới thiệu với người khác về ấy. Về phầnxưng hô, tuy là biết ấy là tổ tông của tổ tông của tổ tông…Nhưng mà ấy nhìn qua rất trẻ,cái từ “bà” có đánh chết cũng mở miệng gọi được.

      Chờ Ngọc Tấn Ngâm dạo cùng với mấy người bạn , Liễu Chân Nhã thần thần bí bí hỏi Tiểu Mật: “Tiểu Mật, chị Ngọc bây giờ là Ngọc tinh,vậy khi nào chị ấy tu thành tiên?”

      “Khó lắm.” Tiểu Mật thở dài lắc đầu “Chị ấy có linh hồn thuần khiết nên mới bị linh khí củangọc hút vào. viên ngọc đơn thuần muốn tuthành hình người mà có người chỉ dạy cũng phảimất hơn vạn năm, ma quỷ tinh khiết hướngthiện tu thành quỷ tiên tương tự cũng mất bảytám vạn năm, huống chi chị ấy tại khôngphải ngọc đơn thuần cũng phải ma quỷ đơn thuần, chị ấy là ngọc nhưng mang linh hồncon người, nếu gặp được kỳ ngộ, cả đờinày khả năng vĩnh viễn thể thành tiên.”

      “Kỳ ngộ sao….” Liễu Chân Nhã nghĩ đến kỳngộ xuất bên người mình rất nhiều, biết đến lúc đó….

      có khả năng đâu.” Tiểu Mật nhìn thấusuy nghĩ của Liễu Chân Nhã. “Tôi kỳ ngộ ở đây chính là có tiên nhân chỉ điểm, hoặc là có được quyển công pháp tu tiên. Gặp tiênnhân có khả năng rồi, trừ khi phải lịch kiếp, nếu những người thành tiên vĩnh viễn quay lại phàm trần, dù cho trái đất bịdiệt vong cũng vậy. Công pháp tu tiên còn có thể có hai bản, nhưng đều được những gia tộc cổ xưa bảo vệ nghiêm mật từ đời này sangđời khác, những gia tộc này phải là ngườichúng ta có thể trêu chọc, cho nên đừng vọngtưởng gì nữa.”

      Liễu Chân Nhã nghe những lời Tiểu Mật nóixong liền bỏ qua việc tìm phương pháp có thể giúp Tiểu Mật và Ngọc Tấn Ngâm thành tiên,cũng đúng, cứ đơn giản mà sống thế này cũngkhông phải là tốt.

      Sáng sớm hôm sau, Liễu Chân Nhã và hai con từ Lệ Thụy vòng sang Côn Minh, rồi từ CônMinh ngồi máy bay về thành phố Thiên Hải.

      chơi tháng, dưới mười ngày nữa là đến khai giảng rồi, cũng đến lúc mẹ con họ phải về nhà.

      Đem vòng tay, ngọc bội mua ở Lệ Thụy choVương Tú, Ngô Trạch và Hướng San, Liễu Chân Nhã lấy chìa khóa biệt thự từ chỗ Vương Tú về nhà – thế giới bên ngoài tuyệt vời, nhưng nhà chính là chỗ để nghỉ ngơi, con người dù có đâu cũng thể nhớ ngôi nhà của chính mình.

      Hít vào hơi khí ở nhà, Liễu ChânNhã đem thú cưng từ trong Noãn Viên thả ra, ba bạn thú cưng cũng rất nhớ lầu lầu dưới nên nhảy nhót, ngửi ngửi khắp nơi xung quanh.

      Liễu Chân Nhã và hai con đem đồ vật mua được khi du lịch sắp xếp ngăn nắp xong, tắm rửa thay đổi quần áo sạch , sau đó ba người tính toán chào đón thành viên mới của gia đình.

      “Chị Ngọc, có thể ra rồi.” Liễu Chân Nhã cất tiếng gọi, Ngọc Tấn Ngâm người mặc chiếcváy hoa liền thân ngượng ngùng xuất .

      “Muội muội, quần áo này kỳ quái quá!” Ngọc Tấn Ngâm hai tay kéo kéo sửa sửa bộ váy, gương mặt trắng noãn xấu hổ đỏ bừng. Quần áo đời Đường vốn rất cởi mở, đa phần đều lộ nửa ngực ra ngoài, nhưng mà thân dưới váy dài phủ kín, cho dù là con hát cũng chỉ lộ ra đôigiày thêu mà thôi. Nhưng mà cái váy này, bêntrong phải mặc tiết khố, mà là cái gọi làquần lót che đậy được da thịt bao nhiêu.Ngọc Tấn Ngâm mặc quần lót và váy liền, cảm giác như mặc gì khác là bao, nửangười dưới trống , gió thổi qua liền cảm thấy lạnh lẽo, nếu gặp phải đăng đồ tử, cái váynày quả an toàn chút nào.

      Liễu Chân Nhã bất ngờ nhìn Ngọc Tấn Ngâm,mái tóc dài buông xõa, làn váy nhè bay bay, chị Ngọc đúng là mỹ nhân như vàng như ngọc mà, á, chị ấy mà làm diễn viên, khôngchừng người gọi là ngôi sao nổi nhất bây giờcũng so được ấy chứ. “Chị Ngọc, chị mặcnhiều thấy quen thôi. Trước kia em cũngkhông mặc váy, nhưng mặc dần dần cũng thành thói quen.”

      “Ừ” Ngọc Tấn Ngâm gật đầu cố ngượngngùng nữa, nhập gia tùy tục, dừng chân ởthời đại này, nhất định cũng phải hòa nhập vớitập tục ở đây.

      Liễu Chân Nhã và hai con vô cùng nhiệt tìnhgiúp Ngọc Tấn Ngâm hòa nhập với thời đại, mang xem phim, dạo trung tâm thương mại, Kentucky Fried Chicken, MacDonald,hát Karaoke, uống rượu tây. . . . . .

      Cuối tháng 8, trừ bỏ khí chất đoan trang, hiền hòa thể thay đổi cách chuyện,cách cư xử của Ngọc Tấn Ngâm đều nhưngười đại rồi, đến khi Liễu Chân Nhã bắtđầu khai giảng để ấy mình ở nhà hoàntoàn có gì phải lo lắng nữa.

      Ngày 31 tháng 8, Liễu Chân Nhã mang NoãnNoãn, Giang Thành và Ngọc Tấn Ngâm làm thủ tục nhập học cho Noãn Noãn và Giang Thànhtrước, sau đó lại dẫn cả nhà đến trường trung học số 7 nơi sắp học.

      Trường trung học số 7 thành lập được nămrưỡi, phòng học chính đều ở lầu, sân thểdục và các phương tiện công cộng nhìn qua đềurất đại. Hôm nay là ngày nhập học thứ 2, trong trường phụ huynh và học sinh kẻ đến người , cũng có chút khí nhộn nhịp của ngày tựu trường.

      Ở bảng thông báo phân ban, Liễu Chân Nhãdùng thị lực 1.5 của mình nhìn thấy bản thânđược phân vào ban 1, lại nhìn tên giáo viên chủnhiệm ban 1 xong, Liễu Chân Nhã kéo cả nhà tìm giáo viên chủ nhiệm lớp đóng tiền, báodanh.

      Liễu Chân Nhã đến vị trí quy định của ban 1 báo danh, nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm mới của – Chu Lệ, người phụ nữ dưới 40tuổi, rất tốt, ánh mắt, khuôn miệng đều mang nétcười, xem ra phải loại giáo viên hung dữ.

      Xếp hàng phía trước Liễu Chân Nhã là nữ sinh, cả người nước hoa đậm đặc gay mũi làmLiễu Chân Nhã nhịn được phải hắc hơi mấy cái.

      Nữ sinh kia quay đầu tỏ vẻ chán ghét liếc Liễu Chân Nhã: “Muốn hắc hơi ra ngoài kia,đừng ở đó mà phun nước miếng lên người tôi.”

      Liễu Chân Nhã biết nên khóc hay nên cười, thầm trong lòng nếu xịt nhiều nước hoa như vậy mắc gì thôi phải hắc hơi? Ngẩng đầu nhìn gương mặt kia xong, trong nháy mắt Liễu Chân Nhã thu hồi lại tất cả kháng nghị trước đó – ơ hay, đây phải là em cùng cha khác mẹ hơn 1 tuổi Liễu Trân Trân hay sao? Sau này bọn họ phảihọc cùng nhau thế nào đây?

      Trời ạ, bây giờ đổi sang trường khác học còn kịp đây?
      milktruyenkyChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 26


      tại chuyển trường đương nhiên vẫn cònkịp, chỉ là phải chuyển dời học phí rất lộn xộn, cho nên Liễu Chân Nhã quyết định về sau cứcoi Liễu Trân Trân như người xa lạ là được rồi,còn bây giờ cứ xem như quen mà tiếp tục báo danh.

      Giáo viên chủ nhiệm Chu Lệ quả thực là điển hình của giáo như mẹ hiền, đối mặt với học sinh đứng thứ hai toàn thành phố Liễu ChânNhã chỉ nhàng cười : “Lên trung học rồi, tiếp tục cố gắng nhé!”

      Liễu Chân Nhã rất vui khi có được giáochủ nhiệm kiêm giáo viên môn Văn dịu dàng dễgần như vậy, tính tình nhã nhặn mềm mại, tỏ ra nịn nọt, thiên vị, có giáo viên như vậy mới có học sinh tốt được.

      Sáng sớm ngày 2 tháng 9, Liễu Chân Nhã cưỡixe đạp mới mua đến trường.

      Trẻ con bây giờ, học cũng như chơi, quan trọng chỉ là tự học, giáo viên được sử dụng những hình phạt về thể xác với học sinh, được cho bài tập về nhà vượt qua quy định của bộ giáo dục, trường học cũng được phép phân chia lớp trọng điểm lớp khôngtrọng điểm….Điều kiện thoải mái như vậy nêncũng trách được tại sao hàng năm tỉ lệhọc sinh đậu đại học thấp, chỉ có được vài đứa trẻ và phụ huynh tự nguyện cắm đầu vô học thìmới đậu được đại học thôi.

      vào phòng học, Liễu Chân Nhã khẽ nhíumày, sau đó tìm chỗ trống ngồi xuống.

      Trong lớp có 40 học sinh, ngại ngùng có, cườiđùa có, cũng có mấy nhóm tụ ba tụ năm vớinhau.

      Liễu Chân Nhã hai tay chống cằm, ánh mắt trong suốt lướt vòng lớp học, những ngườinày phải là học mà là thi hoa hậuhay tham gia vũ hội đúng ? Có ai là học trò mà tô trát mặt mài như quái sao? Có ai mang giày cao 7, 8 cm học sao? Có ai học mà ôm theo laptop sao? A, còn cái gì dưới đất kia, làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt tự nhiên ôm hôn nhau, thời buổi bây giờ…..

      Liễu Chân Nhã đỏ mặt nhìn phải ngó trái, vui mừng phát được vài người cũng đỏmặt như mình, coi như còn được, còn được, biết đỏ mặt như chứng tỏ là vẫn còn muốn họcđể thi đại học.

      Liễu Chân Nhã từ trước đến nay phảingười hòa đồng, người khác tìm nóichuyện, cũng tuyệt đối mở miệng nóichuyện trước với ai.

      Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm Chu Lệ vàolớp, tự giới thiệu xong, sau đó chỉ định ban cán lớp lâm thời, Liễu Chân Nhã mới biếtđược bạn cũng bàn và mọi người trong lớp.

      Ngồi cùng bàn với Liễu Chân Nhã là nam sinh tên Tiêu Lăng Xuân, là người giản dị, nhưng vẻ mặt khá lạnh lùng. Tiêu Lăng Xuân,người đứng nhất toàn thành phố hình như cũng tên Tiêu Lăng Xuân phải, phải làngười ngồi cùng bàn với chứ?

      Liễu Chân Nhã chìm đắm nghiên cứu xembạn cùng bàn của mình có phải là người đứngđầu cuộc thi hay , nam sinh kia dườngnhư cũng nhận ra được có ánh mắt quái dị nhìn mình, rồi quay đầu đối diện với ánh mắt nghiên cứu đó. Liễu Chân Nhã giật mình, sau đó nở nụ cười hòa hảo với cậu ta, chỉ là cậu nhóc kia hề cảm kích, hừ lạnh tiếng rồi quay đầu thèm để ý đến .

      Liễu Chân Nhã nhún nhún vai, tiếp tục nghenhững bạn học khác tự giới thiệu.

      Khi mọi người trong lớp lần lượt tự giới thiệu, Liễu Chân Nhã lưu ý chút, qua lượt có thể nhận định được ai muốn học để thi đại học, ai là người hề có ý tưởng gì.

      Lại , lớp này quả là tập trung nhân tàikhá đông, đứng đầu kỳ thi toàn thành phố Tiêu Lăng Xuân cùng với người đứng thứ hai LiễuChân Nhã, nhà có tiền Liễu Trân Trân, VươngMinh, có người nổi tiếng đình đám Trương Kiệt và Mao Chí Vân, có người nổi danh đẹp trai cấp sơ trung của Thành phố Tiên Hải - Đàm Hạo,còn có người đem việc nhiều chuyện làm nghềnghiệp chính Giản Phán….

      Đương nhiên tất cả những chuyện nọ chuyện kiađều là do Giản Phán cho Liễu Chân Nhãnghe. Lúc Liễu Chân Nhã lên bục giảng tự giớithiệu rồi về chỗ ngồi, vị Giản Phán này ở dưới la lên: “Xếp thứ hai toàn thành phố vậy mà là mộtđại mỹ nữ nha, công bằng quá công bằng rồi! Mình cứ nghĩ được 680 điểmnhất định phải là con mọt sách kính cận dày cộm chứ! Ôi ôi ôi, sao ông trời công bằng gì hết vậy! làm cho những kẻ tài khôngsắc như tôi sống thế nào đây?!

      Lúc đó Liễu Chân Nhã cực kỳ xấu hổ về lại chỗ ngồi, cảm nhận được ánh mắt như lửa của mọi người trong lớp, trong lòng bực mình Giản Phánnói năng giữ mồm. Đáng lẽ ra, xét về thành tích, Tiêu Lăng Xuân là đứng đầu toànthành phố, xét về diện mạo, người khác , chỉ riêng Liễu Trân Trân, Vương Minh, Đàm Hạo đều sắc sảo hơn rất nhiều, có cần đến phải đưa đầu ra chịu trận sao?

      Liễu Chân Nhã may mắn,vì sao? Ngồi trước chính là kẻ luôn hất cằm khi nhìnngười khác – Liễu Trân Trân.

      Liễu Chân Nhã ôm tâm lý tỏ ra quenbiết với Liễu Trân Trân mà học, nhưng dườngnhư Liễu Trân Trân lại cùng chung ý tưởng với . Sau khi Liễu Chân Nhã tự giớithiệu xong, Liễu Trân Trân lập tức nhận ra LiễuChân Nhã, nhìn Liễu Chân Nhã với ánh mắt nhưmuốn đục lỗ người .

      Đợi toàn bộ bạn học cùng lớp giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm gọi vài nam sinh cao to đinhận sổ sách, Liễu Trân Trân xoay người cười tủm tỉm với Liễu Chân Nhã: “ ngờ đứa con bại hoại của Liễu Gia cũng đến trường học nha!”

      Trãi qua ảnh hưởng của Noãn Noãn và Giang Thành, Liễu Chân Nhã sớm còn là conhổ giấy bị đánh mà trả đòn, bị mắng mà cãi lại rồi, vờ như thấy tên độc bắnra từ mắt Liễu Trân Trân, Liễu Chân Nhã nở nụcười chói lọi: “Đúng vậy, còn cách nào khác, kẻ bại hoại Liễu Gia được giải nhì kỳ thi khảo sát toàn thành phố như tôi chỉ có thể đếntrường này học mà thôi”. Liễu Chân Nhã nóixong còn tỏ ra ai oán thở dài, làm cho ngườingồi cùng bàn Tiêu Lăng Xuân và kẻ ngồi phía sau Giản Phán kinh ngạc lại buồn cười khôngthôi.

      Nụ cười của Liễu Trân Trân thiếu chút khôngduy trì được, thành tích khảo sát của ta rất kém, đến 300 điểm, ba ba ta muốnđem vào Trung Học Hoa hoặc Trung Học Đệ Nhất, nhưng mà trường người ta lại chịu nhận , cuối cùng chỉ có thể hạ giánộp hồ sơ vào ngôi trường vô danh này mà thôi.Ngay từ đầu Liễu Trân Trân rất vui,cảm thấy ngôi trường tiếng tăm nàykhông xứng với ta, nhưng khi chia lớp nhìn thấy tên Vương Minh và Đàm Hạo, ta liềnvui vẻ muốn bay lên trời, Vương Minh và ĐàmHạo nổi tiếng đẹp trai đó nha….

      Kết quả chưa kịp chuẩn bị tư thế xinh đẹp ra mắt hai vị cực đẹp trai Vương Minh và ĐàmHạo gặp phải kẻ mà ba ba và mẹ nhàmình ghét nhất học cùng lớp, càng bực mình làcô ta so với trước kia đẹp hơn cả trăm lần, lại càng bực hơn nữa là ta xếp hạng nhì toàn thành phố trong kỳ thi nữa chứ….

      Trừng mắt với Liễu Chân Nhã tươi cườirực rỡ cái, Liễu Trân Trân xoay người vớinụ cười môi, chỉ là hai bàn tay nắmthành quyền, trong lòng thầm thề từ nay làm cho kẻ đáng ghét Liễu Chân Nhã trôi qua nhữngngày sống bằng chết.

      “Này, làm sao mà bạn lại chọc giận con khổngtước đủ màu kia vậy?” Giản Phán chọc chọclưng Liễu Chân Nhã, trong mắt tò mòcủa bà 8, “Tuy là thành tích cũng như diện mạo của bạn dễ làm người khác đố kỵ, nhưng mà con khổng tước kia ngay từ lần đầu gặp bạn châmbiếm như thế, dựa vào hiểu biết của mình với ta trong 3 năm sơ trung đây là lần đầu tiên đấy! Đúng rồi, ta bạn là kẻ bại hoại củaLiễu Gia, bạn cũng họ Liễu, ôi ôi, bạn phải là người bị Liễu Dương hai nhà hợp lực đuổi khỏi gia tộc Liễu gia Đại tiểu thư đó chứ?!”

      Liễu Chân Nhã mặc kệ kẻ ngồi thẳng lưng phía trước, cũng thèm quan tâm kẻ dựng tai Tiêu Lăng Xuân bên cạnh, xoay ngườinhìn Giản Phán với ánh mắt kính nể: “Tin tứcnày cũng qua mấy năm rồi, là làm khóbạn còn nhớ như vậy đấy!”

      Giản Phán đắc chí cau mũi: “Tương lai mìnhmuốn làm phóng viên mà, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng cùng với trí nhớ siêu cường đều là những kỹ năng cần thiết của phóng viên vĩ đại mà mình chuẩn bị đấy”. xong, Giản Phán Thấp giọng : “ rabạn là Liễu Gia Đại tiểu thư, trách sao con khổng tước lại ghét bạn như vậy. Khổng tước đủ màu ở trong trường rất có phong thái khổng tước đó nha, nhưng mà trường của bọn mình đâu chỉ riêng ta là khổng tước đâu chứ, hơn nữa con khổng tước này bình thường làm gì cũng chừa đường thoát cho người khác,cho nên nhóm những con khổng tước kia liênhợp lại kích ta, mà vũ khí tốt nhất để đả kích ta chính là bạn đó. Mặc dù là bạn đãbị đuổi khỏi gia tộc, nhưng bạn vĩnh viễn vẫn là con dòng chính hợp pháp, mà đứa con riêng vàvợ sau của ba ba bạn tức con khổng tước đủ màu kia và mẹ ta vĩnh viễn đượcngười trong gia tộc Liễu Gia thừa nhận.”

      “Ơ, sao lại như vậy nhỉ? Liễu Trân Trân và mẹ ta phải được đón về nhà từ sớm rồi sao?” Liễu Chân Nhã chống cằm suy tư: “Mìnhcòn nhớ là sau khi ông nội mình qua đời lâu bọn họ liền cử hành hôn lễ rất long trọng mà.”

      “Đó là ba ba bạn thừa nhận thôi, chứ công ty Liễu Gia ngoài ba ba bạn ra vẫn còn rất nhiềucổ đông của Liễu gia khác mà, bọn họ khôngmột ai thừa nhận thân phận của Liễu Trân Trân và mẹ ta hết. Liễu Trân Trân vẫn luôn tự ti về thân phận của mình, nên mới hận bạn như vậy đó.” Giản Phán đem toàn bộ hiểu biết của mình trong ba năm sơ trung tất tần tật cho Liễu Chân Nhã nghe – ha ha ha, Liễu Chân Nhãvà Liễu Trân Trân, mình thế này có được gọi lànhìn thấu bí nhà giàu hay ? Đánh nhau , hi vọng mấy đánh nhau nhanh chút mới nhanh chóng có chuyện để tám chứ!

      là phiền quá . Liễu Chân Nhã cảm thấy phiền muộn cong môi, muốn cùng Liễu Trân Trân xem nhau như người xa lạ, có vẻ nhưkhông thể được nữa rồi.

      Liễu Chân Nhã ngày đầu tiên đến trường, vui vẻ vào trường, phiền não về nhà.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 27


      Khi Liễu Chân Nhã về nhà, Ngọc Tấn Ngâm đón hai bảo bối về nhà rồi, lúc này ở trong bếp làm cơm chiều.

      Buông túi xách xuống, vứt chuyện của Liễu giara khỏi đầu, Liễu Chân Nhã đến chỗ hai bảo bối , vừa ôm vừa hỏi: “Noãn Noãn, GiangThành, trường mới thế nào, giáo viên và bạn học đối với bọn con tốt ?”

      Hai tiểu tử cong môi chu miệng hôn lên mặt mẹ mình cái, mới lần lượt trả lời câu hỏi củamẹ mình: “Trong lớp con có rất nhiều bạn cùng học chung với con lúc ở nhà trẻ, bây giờ học chung lớp, ai cũng vui hết! Giáo viên khôngchịu tin là con 4 tuổi, mấy bạn cùng nhà trẻ làm chứng cho con, cuối cùng giáo viên khen con là tiểu thần đồng, để con làm lớp trưởng nữa đómẹ.” Noãn Noãn báo cáo xong cười ha ha lên, thích giáo viên nghi ngờ , tin , bé chie thích bạn học thôi.

      “Mẹ, con có thể nhà trẻ mà trực tiếp vào lớp 1 với chị được ?” Noãn Noãn xong đến lượt Giang Thành oán giận “bạnhọc cùng nhà trẻ với con toàn là con sên, lại thích khóc, hơn nữa bọn họ còn chưa ràng nữa. Con muốn mỗi ngày đều ởchung với đám chảy nước miếng đâu!”

      Liễu Chân Nhã giơ tay an ủi, chuyện ai đứa trẻ nhà oán giận đoán được ngay từ đầurồi, nhìn phát triển và trí thông minh của hai đứa trẻ nhà , đặt cùng với những đứa trẻ cùngtuổi khác chắc chắc là hạc trong bầy gà, vì muốn để người khác dùng ánh mắt xemthường bọn chúng, nên mới để chúng vào chungvới những bạn tương đương, kết quả vẫn làđể người khác chú ý.

      “Noãn Noãn, Giang Thành.” Liễu Chân Nhã vuốt vuốt đầu hai đứa trẻ, “ Hai năm nay các con chắc cũng hiểu được mình giống với những bạn khác đúng , hình dáng so với những bạn khác lớn hơn, trí nhớ tốt, khảnăng tiếp thu cũng tốt, Giang Thành còn có thểthấy ma….Những điểm giống đó kéocác con ngày càng xa những bạn đồng trang lứakhác, thậm chí những bạn lớn hơn cũng bằng các con. Nhưng mà, các con có nhớmẹ dạy các con viết chữ bằng bút lông ? "mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi" (Càfé: cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ). Nếu cáccon xuất chúng là mục tiêu của người khác.Hôm nay mẹ dạy cho các con bài học đầu tiên, chính là giấu.”

      giấu ạ? Tức là đem cái tốt của mìnhgiấu hả mẹ?” Giang Thành cái hiểu cái .“Nhưng mà bọn con ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm, nếu đem khuyết điểm giấu hết bọn con phải càng gây chú ý hơn sao ạ?”

      “Đúng rồi, đúng rồi, như vậy càng phản tác dụng hơn nữa đó!” Noãn Noãn gật đầu phụ họa, lúc học ở nhà trẻ các bạn cùng lớp với tôn bé là lão Đại luôn rồi, nếu bây giờ mà đem khuyết điểm giấu hết, chả lẽ để toànbộ trẻ con của thành phố này tôn bé làm lão Đại luôn sao?

      Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hai con, Liễu Chân Nhã buồn cười đồng thời cũng nhận thấy rất là con mình cho dù có thông minh thế nào nữa vẫn khác những đứa trẻ bìnhthường là bao, chỉ là chúng biết thế nàogọi là khiêm tốn gì cả: “ giấu chỉ mang ý nghĩa là giấu khuyết điểm, mà nó còn mộttầng nghĩa khác nữa là – cố ý bộc lộ tài năng, làm bề ngoài thoạt nhìn ngu ngốc, tỏ ra khiêm tốn, cố ý nổi bật…”

      “A, con hiểu rồi, ý mẹ là muốn con và chị tỏ ra ngốc chút, ít nhất là được vượt qua bạn bè cùng tuổi quá nhiều đúng ạ?”Giang Thành giơ tay phát biểu ý kiến của mình, thấy Liễu Chân Nhã cười gật đầu, Giang Thànhnhăn gương mặt nhắn đáng của mình lại: “So với giả ngốc, con thà học lớp 1, mẫu giáo bé toàn là mấy đứa thích khóc, mỗi ngày toàn la khóc với chảy nước miếng, ở đó, con giả ngốc như mẹ chả lẽ phải học theo chúng nókhóc lớn la to hay sao? đâu, con ghét như vậy lắm!” Giang Thành vẻ mặt lộ vẻ cựckỳ chán ghét.

      “Giang Thành, em đừng tưởng vào lớp 1 là thoảimái nha, chị em biết chứ ở đó cũng tốt đâu. Mấy đứa quỷ ở đó thích khócnhư ở nhà trẻ , nhưng mà tụi nó lại haymách lẻo, cứ động chút là kiếm giáokiếm ba mẹ mách lẻo, ngây thơ thấy ớn!”

      Liễu Chân Nhã dở khóc dở cười nhìn hai con so đo xem đám quỷ ở đâu đáng ghét hơn, trẻcon nhà người ta bây giờ hẳn là nằm trong lòng ba mẹ làm nũng, còn hai bảo bối nhà …. “Hai cục cưng, về việc giả ngốc thế nào, tụi concứ nhìn theo bạn bè mà học. Dù thế nào nữa,mẹ cũng muốn nghe những từ như thiên tài, thần đồng hay mấy thứ linh tinh gì đó từ miệng giáo viên của các con, ngày xưa mẹ bị thương thế nào cũng qua cho tụi connghe rồi đó, mẹ hi vọng tương lai tụi con phải gặp chuyện như thế. Đương nhiên cho dù tụi con có biến thành bộ dạng gì, mẹ vẫnluôn luôn tụi con, nhưng mà thần đồng thiêntài gì đó cũng phải điều tốt, mẹ chỉ muốntụi con có tuổi thơ vui vẻ thoải mái mà thôi, cho nên việc giấu hay giấu tùy thuộcvào chính bản thân tụi con.”

      “Mẹ, Noãn Noãn cũng mẹ nữa!” Noãn Noãn nũng nịu ôm cổ Liễu Chân Nhã, cơ thểnhỏ bé dúi vào lòng “Mẹ, mẹ so với NoãnNoãn và Giang Thành còn thông minh hơn, vậy học mẹ cũng giấu tài đúng ạ?”

      “Mẹ làm gì phải giấu tài chứ!” Giang Thànhcũng chen vào lòng Liễu Chân Nhã, để Liễu Chân Nhã ôm luôn cả cậu và Noãn Noãn.

      “Mẹ học trung học, phải biểu tốt mới được giáo viên xem trọng, mới có thànhtích đại học tốt được, cho nên phương thức giấudiếm của mẹ chính là biến thành con mọt sách, con mọt sách “ để ý đến chuyện bênngoài, lòng chỉ đọc sách thánh hiền” được giáo viên chú ý và bạn học quantâm thôi. Nhưng mà hôm nay gặp xong bạn bè cùng lớp, kế hoạch giả trang thành con mọt sách có lẽ thực được rồi.” Có kẻ hận tận xương tủy – Liễu Trân Trân ở đó, giảtrang thành con mọt sách coi bộ còn chết nhanhhơn.

      “Là sao vậy mẹ, tại sao vậy?” Noãn Noãn nghi hoặc chớp chớp đôi mắt trong veo to tròn.

      “Bạn học cùng lớp của mẹ chỉ có thể dùng câu“ngọa hổ tàng long” để hình dung mà thôi.” Nhớ tới đám bạn học lộn xộn kia, Liễu Chân Nhã cong miệng biết là hào hứng hay là nở nụ cười bất đắc dĩ nữa, kết thúc ngày họcđầu tiên, mới biết được đám bạn cùng lớpcủa mình trong ngoài đồng nhất thế nào. Đàm Hạo và Vương Minh, hai người bọn họđược mọi người chú ý phải chỉ dựa vàovẻ ngoài và gia thế, thành tích của bọn họ cũnglàm người khác chú ý thua kém – thànhtích khảo sát người 652, còn người kia 668, vào tiết Tiếng , phát của hai người đó so với giáo viên còn muốn chuẩn hơn, tóm lại sau khi học cùng ngày, cả lớp mới biết đượcđây là hai mỹ nam học ra học chơi ra chơi; còn Giản Phán, kẻ mở miệng gào thét ghen tỵ với Liễu Chân Nhã, thực tế thành tích thi khảo sát của ấy là 649 điểm, ngày đầu tiên học đãđem toàn bộ bạn học cùng lớp dò la ràng rành mạch, là nữ sinh khủng bố thua kém bất kỳ ai; Tiêu Lăng Xuân, gia cảnh khó khăn,là nam sinh hiếu thắng và chịu khó học tập,ngày đầu tiên đến trường biết được Liễu ChânNhã thực tế học hết sơ trung liền đem thành cường địch trong ba năm trung học sắp tới; Liễu Trân Trân, thành tích kém, nhưng lạicùng với những nữ sinh ăn mặc diêm dúa lòe loẹt khác cùng lớp chơi chung rất tốt, ngày đầu tiên học, Liễu Chân Nhã thu được vô số lời châm chọc từ những người đó rồi….

      “Lớp của mẹ có đến ba bốn con mọt sách, thành tích của họ đều bình thường, nếu mẹ giả trangnhư bọn họ, chắc chắn tối đa 1 học kỳ bị giáoviên và vài bạn cùng lớp nhìn thấu, như vậy còn phiền toái hơn.”

      “Hay là mẹ cứ như trước đây, tự học hoặc thuê gia sư về dạy !” Giang Thành vuốt ve gươngmặt Liễu Chân Nhã, nhanh chóng thay mẹ nghĩ phương pháp vẹn cả đôi đường.

      “Ừ, nên mẹ quyết định cứ thuận theo tự nhiên, lấy bộ dạng bình thường đối diện với giáo viên và bạn cùng lớp, lớp mẹ người thông minh nhiều lắm, lấy bộ dạng bình thường thế này mới khôngbị người khác chú ý.” ra Liễu Chân Nhãbiết rất , gây chú ý người khác chính là gia thếcủa chủ nhân của cơ thể này, bề ngoài và thành tích chẳng qua chỉ là thuận tiện kéo theo mà thôi.

      Ba mẹ con hào hứng trò chuyện, Ngọc TấnNgâm từ nhà bếp bước ra với ba người:“Tán gẫu gì thế? Vào ăn cơm thôi.”

      Ngọc Tấn Ngâm là người Trường An đờiĐường, làm món ăn, điểm tâm, đồ ăn vặt đương nhiên là theo hướng đặc sắc của đời Đường. Ba mẹ con chảy nước miếng, nhanh như chớp ngồi vào bàn, chờ được ăn cơm.

      Ngọc Tấn Ngâm bưng đồ ăn chuẩn bị cả ngày lên: sườn tẩm mật ong, quán thang bao, thịtnướng, mì sợi.

      Ba mẹ con Liễu Chân Nhã há hốc mồm nhìnmột bàn bốn món ăn, bốn món này đơn giản quá nha, mà nhìn qua cũng khác lắm vớiđồ ăn bình thường ở nhà nữa.

      Ngọc Tấn Ngâm mỉm cười nhìn ba người: “Ăn , nếm thử tay nghề của tôi nào, ngàn nămkhông động tay rồi, biết tay nghề có giảmsút .”

      Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn cầm đũa khôngnhúc nhích, hai mắt lộ vẻ thất vọng – đồ ăn đời Đường sao lại khác gì đồ ăn thời này chút nào vậy, phải là nhìn đẹp hơn, vị cũng ngon hơn sao?

      Giang Thành để ý nhiều như vậy, cậu nhóc đói bụng từ lâu rồi, giơ tay gắp miếng sườn tẩm mật ong.

      “Ngon quá !” Giang Thành gặm miếng sườn với vẻ mặt thỏa mãn, “Sườn rất mềm, hoàn toànkhông giống những món sườn ăn đâu, chua ngọt mặn cứ như thấm vào tận xương, hương vị cực ngon nha.”

      Nghe thoi mà Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn muốn chảy cả nước miếng ra ngoài, Giang Thành đột nhiên giơ đũa gắp món ăn khác, nhà mình mẹ và chị là hai kẻ sành ăn, đồ ăn ngon như vậy tranh thủ chắc chắn khôngcòn gì.

      Thấy Giang Thành ăn sung sướng, Liễu ChânNhã và Noãn Noãn cũng thèm để ý nữa,bắt đầu giơ đũa tấn công mấy món ăn khác bàn. Ăn xong miếng thứ nhất, cũng thèm mở miệng khen chê – tiếp tục đẩy nhanh tốc độ gắp đồ ăn, rãnh đâu mà ca ngợi, bằngdành thời gian thưởng thức món ngon.

      Ngọc Tấn Ngâm trừng lớn hai mắt nhìn ba mẹcon giải quyết 4 món ăn bàn từ đầy ắpchuyển thành sạch trơn còn miếng nướcvẻn vẹn trong hai mươi phút, người đại đềuăn như vậy hay chỉ mẹ con nhà này thôi?

      Nhìn vẻ mặt Ngọc Tấn Ngâm trợn mắt há mồm, Liễu Chân Nhã xấu hổ ho tiếng: “ChịNgọc, tay nghề của chị quá tuyệt vời, mấymón này nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng mà khi ăn mới thấy hoàn toàn phải vậy.Sườn tẩm mật mềm mại ngon miệng, quán thang bao vỏ mỏng thịt mềm, nước thang hương vịđậm đà, béo mà ngấy, thịt nướng mềmthơm, sặc mùi gia vị như người khác làm, cuối cùng là mì sợi, nhìn qua giống mì kéo thôngthường, nhưng thực tế phải vậy, nóichung em cũng biết diễn tả thế nào nữa. Tóm lại là ăn quá ngon, ăn lần vẫnmuốn có lần thứ hai.”

      Noãn Noãn quệch cái miệng nhắn vớiNgọc Tấn Ngâm: “Dì ngọc ơi, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối con đều muốn ăn cơm dì nấu, nếu được, cả ăn khuya nữa dì.”

      “Phốc…” Ngọc Tấn Ngâm bật cười, nụ cười làm bừng lên gương mặt xinh đẹp như hoa củaNgọc Tấn Ngâm khiến ba mẹ con nhìn mà ngơ ngác, “Mọi người thích như vậy, này mai tôilại làm cho mọi người ăn. Món sườn tẩm mật là tôi dùng sườn ninh chung với quả dương mai trong 3 canh giờ, sườn được ninh mềm có vịngọt và mùi thơm của quả dương mai, quán thang bao là món ăn vặt đặc sắc của Trường An, nước thang nấu từ xương bò, xương dê, xuơngheo cho thêm ít loại hoa quả khô, cho nên nước thang mới trong, béo mà ngán, thịtnướng đặc biệt chế biến theo cách của ngườiHồ, dùng vài loại nước ép trái cây ướp qua rồi mới đem nướng, cuối cùng là mì sợi, nó đặc biệt là ở nước dùng, nước dùng là thịt gà, cá trích,kiền thảo, đậu hủ, nấm hương ninh trong hai canh giờ mới xong.”

      Nghe xong cách chế biến của mấy món ăn, Liễu Chân Nhã líu lưỡi, bảo sao phải chuẩn bị cả ngày.

      Buổi tối ăn ngon, ngủ ngon, ngày hôm sau dậysớm. Sáng sớm 6 giờ, Liễu Chân Nhã từ giường bò dậy gọi Noãn Noãn, Giang Thành chạy thể dục, tương tự như vậy, Ngọc TấnNgâm tu luyện cả đêm trong Noãn Viên, cũngthoải mái tinh thần bước ra chuẩn bị bữa sáng.

      Sau khi chạy xong trở về, Liễu Chân Nhã trông thấy nhân viên giao sữa, lại kinh ngạc phát mình có quen với người này, “Tiêu Lăng Xuân, à, nhân viên giao sữa mới của tiểu khu này là bạn sao?” Người giao sữa trước đó là thanh niên hơn 20 tuổi.

      Nhận ra Liễu Chân Nhã, Tiêu Lăng Xuân thảnnhiên nhìn lại: “Buổi sáng tốt lành. Từ nay nhânviên giao sữa của tiểu khu này là mình, có gì hài lòng cứ gọi điện về công ty phảnánh nhé.”

      Nhìn Tiêu Lăng Xuân cưỡi xe đạp giao sữa cho nhà khác, Liễu Chân Nhã nhìn trời khó hiểu, khinào mình hài lòng cậu ta giaosữa nhỉ? Thằng nhóc này, chả hiểu ra sao nữa!
      milktruyenkyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :