1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG18


      Khi Liễu Chân Nhã và Tiểu Giang Thành về đếnnhà sắc trời cũng dần sụp tối, Lưu Úy, Noãn Noãn và San San cười cười xem TV trong phòng khách còn Vương Tú ở trong bếp nấu cơm.

      “Chúng tôi về rồi đây.” Vừa vào đến phòng khách, Liễu Chân Nhã đem mấy đồ vật này nọ ném lên sô pha.

      “Woa , mẹ mua nhiều thứ quá nha, để con xem là gì nhé.” Noãn Noãn tò mò giở tới giở lui mấytúi đồ.

      “Mệt chết được.” Liễu Chân Nhã nằm im sô pha nhúc nhích cất giọng than vãn.

      Hai tròng mắt Tiểu Giang Thành xoay tròn, cuốicùng cậu nhóc chạy đến ngồi vào trong lòng Liễu Chân Nhã, im lặng gì.

      “Dì uống nước nhé.” Thấy Liễu Chân Nhã mệtmỏi ngồi đó, bé Hướng San mang cốc nước lọc đưa cho .

      Liễu Chân Nhã mạch uống hết cốc nước rồi với San San: “San San bảo bối ngoan quá!”

      “Chân Nhã, phải em là làm sữa chuasao, sao lại mua nhiều sữa như vậy? Mà còn mua sữa bột nữa, trong nhà có ai uống sữa bộtđâu nhỉ?” Lưu Úy nhớ ràng là tháng nayGiang Thành bắt đầu ăn uống bình thườngnhư mọi người trong nhà, với lại từ trước đếnnay Giang Thành toàn bú sữa mẹ, có khi nào uống sữa bột đâu!

      Nhìn túi sữa bột Liễu Chân Nhã mua về, Lưu Úy liếc nhìn cái. Trước kia vẫn hoài nghi việc Liễu Chân Nhã có thể thấy ma, đến nay vẫn còn nghi ngờ, nhưng quả , nhà Liễu Chân Nhã đúng là nơi kỳ lạ, đặc biệt anhmuốn biết nhất là tại sao Giang Thành lại lớnnhanh đến thế.

      Bây giờ là tháng mười, nghĩa là phải hai tháng nữa Giang Thành mới tròn tuổi, bộ dạngđứa trẻ tuổi bình thường thế nào? Trong suynghĩ của Lưu Úy, đứa trẻ tuổi phát bập bẹ, đứng vấp váp, ăn là sữa mẹ hoặc sữa bột, mặc là quần lót trẻ con. Nhìn lại Tiểu GiangThành của Liễu Gia thế nào? Bốn tháng bắt đầuhọc , học , bảy tám tháng răng có thể nhai luôn cả thịt, mười tháng trông khác gì đứa trẻ hai tuổi, cách thức diễn đạt, cách thức suy nghĩ hoàn toàn siêu cấp vượt trội so với nhữngđứa trẻ hai tuổi thông thường… Đứa trẻ này hoàn toàn có khả năng là thiên tài nhi đồnghoặc được viện khoa học cấp chứng nhận kỳ tích khoa học luôn cũng được.

      Ngoài Giang Thành, Lưu Úy vẫn còn nghi hoặc nữa, biết Liễu Chân Nhã có phải biết tiên thuật như trong truyền thuyết haykhông, bởi vì sau lần đầu tiên đến Liễu Gia dường như cắm luôn ở đây. Năm nay 33tuổi, hàng năm đều đến bệnh viện kiểm tra địnhkỳ nên với tình trạng sức khỏe của bản thân rất ràng: hút thuốc, uống rượu thường xuyên nên có vấn đề về dạ dày, ngồi trong văn phòngthời gian dài nên cũng có chút vấn đề về cột sống, thị lực kém dần, ngủ đủ giấc, tinh thần kém, là điển hình của người sức khỏekhông được tốt.

      Nhưng mà, tất cả những biểu sức khỏe kém của từ khi biết Liễu Chân Nhã đều trở nên tốt hơn, các vấn đề trong cơ thể chuyển biến tốt,hoặc tiêu tán , đặc biệt là bản thânanh còn cảm thấy mình ngày càng trẻ ra. Bằng chứng thứ nhất là da giờ đẹp như da phụ nữ, bằng chứng thứ hai là ngày càng có nhiều phụ nữ khi nhìn thấy là ngượng ngùng, ít người còn ngỏ ý muốn kết giao, thứ ba,bọn trẻ con lúc trước thấy toàn kêu “chú”,giờ đây mở miệng toàn gọi là “”.

      riêng gì bản thân , Lưu Úy cũng nhận ra thay đổi ràng của Vương Tú và HướngSan. Lúc mới gặp Vương Tú, bà mang gươngmặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt tự ti cùng buồn thương của phụ nữ lớn tuổi, còn bây giờ, Vương Tú sắc mặt hồng hào, dáng người cứngcáp, vẻ mặt nhu hòa làm người khác khi nhìnthấy cũng đoán rằng bà quá bốn mươi; còn bé Hướng San, trẻ con vốn lớn rất nhanh, vì vậy nếu để ý nhìn ra đượccô bé thay đổi như thế nào, nhưng chỉ cần để ý chút thấy bé này lớn lên ngày càngthanh tú, tư duy cũng thông minh hơn rất nhiều nữa.

      Lưu, nghĩ gì vậy? Ăn cơm thôi, đừng ngẩn người mãi thế!” Liễu Chân Nhã vươn tay huơ huơ trước mặt Lưu Úy kéo thần trí du hành ngoài vũ trụ của trở về trái đất. Gọimấy tiếng cũng thấy phản ứng gì khỏi buồn cười gọi ba tiểu bất điểm bên cạnh lại.

      “Ha ha, chú Lưu ngẩn người kìa!” Tiểu Giang Thành cười lém lỉnh như tiểu ác ma: “Đừngđánh thức chú ấy, để Giang Thành lấy vũ khí !”

      Noãn Noãn và Hướng San đồng thời xoay ngườinhìn Lưu Úy ngẩn người, sau lại nhìn thứtrong tay cậu em trai, chú Lưu, nén bi thươngđi!

      Liễu Chân Nhã cười cười nhìn ba tiểu bất điểmgiở trò đùa dai.

      Tiểu Giang Thành tay trái cầm cây bútMike màu đen, tay phải cầm cái chén thủytinh, trong chén là mấy cục nước đá. Tiểu tử kia vừa cười gian vừa đến gần Lưu Úy…

      Liễu Chân Nhã buồn cười chạy vào bếp giúpVương Tú bưng thức ăn, vừa mới mang đến bànthì nghe Lưu Úy thét thảm thiết: “AAAA, lạnhquá!”

      “Đừng đùa nữa, ăn cơm thôi!” Liễu Chân Nhã cười cất tiếng gọi mấy người truy đuổinhau trong phòng khách, thấy Lưu Úy ôm TiểuGiang Thành tới, Liễu Chân Nhã vội vàng chemiệng xoay người run vai.

      “Ai da, Lưu Úy, mặt cậu sao thành mặt mèovậy?” Vương Tú vừa cười vừa hỏi: “mấy cọngrâu như thế trông sinh động, y như vậy, ha ha, tồi, tồi.”

      “Mặt mèo?” Lưu Úy vẻ mặt ngơ ngác.

      Thấy vậy, Liễu Chân Nhã và Vương Tú cùngnhau cười ha ha lên, cười đến mặt Lưu Úy càngngu ngơ hơn.

      “Chú Lưu, đây nè.” Hướng San ầm ầm chạy từnhà tắm ra mang theo cái gương đưa cho Lưu Úy.

      Nhìn thấy mỗi bên năm cọng râu đen bên khóe miệng mình, đầu đầy vạch đen, Lưu Úy tứcgiận bừng bừng trừng cậu nhóc Giang Thànhđang trốn sau lưng Liễu Chân Nhã, “GiangThành tiểu ác ma, là con giở trò đúng ?”

      Giang Thành đu theo Liễu Chân Nhã thè lưỡinhìn Lưu Úy: “Ai kêu chú cứ ngẩn người, ai gọi cũng phản ứng làm chi.”

      Lưu Úy dở khóc dở cười vào phòng tắm rửasạch râu, sau đó ôm Giang Thành cù lét cậunhóc cười đến thở nổi mới vui vẻ ngồivào bàn ăn.

      Lúc ăn cơm, Liễu Chân Nhã kể lại chuyện xảy ra ở Gia Nhạc Phúc cho mọi người nghe, ai cũngcười bảo Giang Thành quả là tiểu ma vươngmà.

      Tiểu Giang Thành chun cái mũi lại biệnbạch: “Là bọn họ chọc con trước mà, hơn nữacon cũng ném trúng bọn họ.” Sau đó nóisang chuyện khác: “Mẹ, đồ ăn tối nay ngon, con ăn nữa đâu, con ăn chân gà nhé!”

      Liễu Chân Nhã xấu hổ liếc bạn GiangThành gặm chân gà bên cạnh, cậu nhócnày, vị giác cũng bị linh khí làm tiến hóa luôn rồi sao? Sao lại xảo quyệt như vậy thế khôngbiết!

      Kết quả là, chỉ bạn Giang Thành vị giác tiến hóa kêu ca đồ ăn ngon mà mấyngười còn lại cũng gật đầu phụ họa theo luôn.

      “Đồ ăn hôm nay là dì mua, trong tiểu khu có cái chợ mới mở, dì cho là đồ ăn từ nhà nông trực tiếp đem ra sạch , mới mẻ hơn chút, ai ngờ….” Vương Tú lắc đầu, bà chọn toàn đồ ăn mới mẻ, kết quả hương vị lại kém xa đồ ăn bình thường Liễu Chân Nhã mua , “Xem ra dì mua đồ ăn bằng Chân Nhã rồi!” từ trước đến giờ đồ ăn toàn do Liễu Chân Nhãmua.

      “Siêu thị và chợ bán đồ khác nhau đến vậy sao?” Lưu Úy vừa hỏi vừa gắp miếng đậuhủ bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái cũng khôngnhận ra được món đậu phụ chưng thịt khô: “Qủathực là hương vị đồ ăn này kém nhiều .”Cùng là món đậu hủ chưng thịt khô, vậy màngày hôm qua ăn đến chút nước cũng khôngcòn, hôm nay cơ bản mỗi người chỉ gắp đũarồi động đến nữa.

      “Đồ ăn hôm nay ngon, mẹ, sau này mẹmua đồ ăn thôi nhé!” Noãn Noãn nghịch ngợm mở to hai mắt với Liễu Chân Nhã, bé biếtđồ ăn trước đó từ đâu mà có nha, ha ha, bàVương và Chú Lưu dễ bị lừa, vậy mà lại tinrau cải xanh biếc trước đó ăn là mẹ mua trongsiêu thị.

      “Còn con lại thấy cơm so với đồ ăn hôm nayngon hơn.” Hướng San xong cúi đầu dùng sức xơi cơm.

      Nghe mỗi người tự phát biểu ý kiến xong, Liễu Chân Nhã buông bát xuống, quả là “Từkiệm nhập xa dịch, từ xa nhập kiệm nan” mà(từcần kiệm muốn xa hoa, hoang phí dễ, từ hoangphí muốn tiết kiệm rất khó). Mọi người toàn ănuống đồ nuôi trồng trong Noãn Viên, vậy sau này học đại học, hoặc làm thể ởchung suốt ngày, hoặc bọn trẻ lớn lên rồi kếthôn cũng phải tách ra, được ăn đồ ăntrong Noãn Viên, lẽ chịu đói hết sao?

      “Tối hôm nay cứ như vậy , ngày mai mẹ đisiêu thị mua đồ ăn.” Tuy như vậy nhưngLiễu Chân Nhã cũng quyết định sau này sẽkhông luôn ăn đồ ăn trong Noãn Viên, mặc dùđồ ăn trong đó có thể bồi bổ cơ thể tốt hơn,nhưng dù sao đến lúc nào đó mọi ngườicũng ở cùng nhau nữa, ví dụ như Lưu Úy kết hôn, chắc chắn lúc ấy thể ăn đồ ăn ở nhà của nữa rồi; rồi bà cháu Dì Vương,chắc chắn tương lai dì ấy cũng phải nhàn nhã rờiđi…. thể để mọi người tập thành thói quen phụ thuộc vào đồ ăn trong Noãn Viên, phải để họ quen luôn cả đồ ăn bình thường bên ngoàinữa!

      Liễu Chân Nhã nghĩ là làm, ngày hôm sau vàosiêu thị siêu sạch mua rau quả. Đồ ăn trong siêuthị này rất đảm bảo vệ sinh, so với siêu thị thông thường tốt hơn gấp đôi, tuy còn thua xa Noãn Viên, nhưng so với chợ bên ngoài hơn rất nhiều lần rồi.

      Vì muốn mọi người trong nhà ăn quen rau quảđồ ăn thông thường, nên tháng liền Liễu Chân Nhã toàn mua thức ăn bên ngoài, mọi người trong nhà chuyển từ ghét bỏ sang chấpnhận đồ ăn thông thường cũng là quá trình hề đơn giản. Liễu Chân Nhã tự mình làm gương nên tháng sụt 3 kg, nhưng Lưu Úy còn thê thảm hơn, chất lượng thức ăn giảm xuống, bình thường lại ngủ đủ giấc nên cả ngày mỏi mệt tinh thần uể oải, tháng sụt đến 10 kg.

      Nhìn thấy mọi người tinh thần tốt, LiễuChân Nhã vỗ ngực cảm thấy may mắn vìphát kịp thời vấn đề này, bằng saunày thay đổi càng khó khăn hơn lại phải tốn rất nhiều thời gian để mọi người thích ứng nữa.

      Chớp mắt lại đến giao thừa, Liễu Chân Nhã vừa cắn hạt dưa vừa xem chương trình liên hoan Tết lịch TV cùng bọn trẻ trong nhà, lại cùng trao đổi với Lưu Úy xem tháng 9 năm sau nên vào trường trung học nào học lại.

      “Tôi có hỏi cậu em cùng cơ quan, cậu ấy bảo ởThiên Hải này trường trung học tốt nhất là trường trung học Thiên Hải Đệ Nhất, còn cơ sởvật chất và điều kiện học tập tốt nhất nhưng học phí cũng đắt đỏ nhất là trường trung học Hoa, nhưng hai trường này lại cách rất xa khu biệt thự Thanh Uyển, ước chừng phải nửathành phố mới đến. Nếu em đến học ở hai trường đó, có thể phải ở trọ trong trường.Lưu Úy chậm rãi mang những gì mình tìm hiểu được cho Liễu Chân Nhã, “ở khu Thanh Sơn của chúng ta cũng có trường trung học,hình như là trường trung học số 7, mới xây xong, từ đây đến trường khoảng 20 phút, chỉ là đây là cơ sở mới, nên giáo viên, cách giảng dạy, phong cách trường học chưa nắm chắc được.”

      Liễu Chân Nhã lấy hạt dưa tách vỏ xong đểvào bàn tay của Cốc Noãn ngồi trong lòngcô, xoay người với Lưu Úy: “Vậy em sẽhọc ở trường trung học số 7, giáo viên, phongcách trường, phong cách dạy gì đó em cũngkhông quan tâm lắm đâu, em tự tin vào năng lựchọc tập của mình, dù gì nó cũng rất gần nhà.Nhưng mà em tham gia thi tuyển chắc phải tốn nhiều tiền mới vào học được nhỉ?”

      “Ừm, phải tốn tiền rồi.” Mặc dù Lưu Úy tốtnghiệp rất lâu rồi, nhưng mà trong cơ quan cũngcó nhiều nhân viên vừa xong trung học, hơn nữatrong công việc cũng từng tiếp xúc với vàivị hiểu trưởng trường trung học nên cũng biết được vài tình huống của các trường.“Trường trung học nay đa phần là tự quyđịnh học phí, bây giờ học trung học so với đạihọc vẫn còn khá quan trọng, nên nếu thành tíchkém phải tốn khá nhiều tiền, có thể làm gia đình trung bình biến thành nghèo khó đấy.Nhưng mà nếu thành tích tốt lợi lắm, trườnghọc bây giờ vì muốn nâng cao chất lượng nênthường hay mở các cuộc thi, rồi miễn toàn bộ học phí hoặc thưởng tiền cho người có thành tích xuất sắc chẳng hạn.

      “Có chuyện như vậy nữa à?” vừa nghe thấymấy từ “miễn toàn bộ học phí”, “tiền thưởng”Liễu Chân Nhã hai mắt sáng trưng: “vậy trườngtrung học Số 7 có tổ chức thi ?”
      “Cái này tôi lắm, để qua Tết tôi hỏi lại cậu em cùng cơ quan .”

      “Vậy nhờ rồi.” Liễu Chân Nhã híp mắt:“ Lưu, nãy giờ nghe phân tích nên em quyết định tham gia thi tuyển, he he, bây giờem coi như cũng là thân tự học thành tài , tham gia thi tuyển chắc thành vấn đềnhỉ? Ai biết được còn có thể được miễn học phínữa. He he, Lưu…” Liễu Chân Nhã nịn nọt nhìn Lưu Úy: “ Lưu, quen biết nhiều vậy có thể giúp em làm xác nhận học sơ trung , học nhưng cũng phải có cái danh mới được thi tuyển chứ nhỉ.”

      “Chân Nhã, em là!” Lưu Úy biết nóigì: “ ngờ em nghĩ ra cái chủ ý này luônđấy! Được rồi, đến lúc đó tôi hỏi luôn lần cho em.”

      Liễu Chân Nhã cười cười gật đầu: “Cảm ơnanh, ngày mai em làm món ngon cho nhé!”
      Nghỉ Tết xong, ai làm làm, ai học học, Liễu Chân Nhã mỗi ngày cố gắng ônluyện còn ôm Giang Thành ngắm hoa. Mùa xuân, cây đào, cây đào, cây lê,cây hạnh trong vườn đều đồng loạt trổ hoa, màuhồng, màu trắng nở thành từng đóa, từngchùm…. cơn gió thổi qua, những cánh hoa phiêu đãng nhàng bay bay trong trung rồi sà mặt đất, khung cảnh thơ mộng vô cùng.

      Mọi người trong biệt thự Liễu gia nhìn mớ cây ăn quả ra hoa, ai nấy đều bừng bừng sức sống,cây ăn quả a cây ăn quả, mau kết quả , mau trưởng thành !

      Vườn cây biệt thự Liễu gia nở hoa rất thu hút hàng xóm xung quanh, người lớn, trẻ …nếukhông có việc gì thường hay dạo quanh nhàcô ngửi mùi hương hoa, cũng nhờ vậy mà LiễuChân Nhã kéo gần khoảng cách với mọi người xung quanh hơn. Cổng biệt thự Liễu gia rộngmở chào đón mọi người đến thưởng hoa, uốngtrà, mang chút điểm tâm ra chiêu đãi khách đến … bao lâu, mọi việc lớn trong tiểukhu Liễu Chân Nhã đều nắm … quả , cứlà phụ nữ, kể giàu hay nghèo đều có đặc điểm chung là – nhiều chuyện.

      Trong mớ việc mà nghe được, đáng chú ý nhất là chuyện “gần đây, khu biệt thự ThanhUyển có ma.” Nghe nhóm các bà nhiều chuyện xong, lại tiễn chân các bà ấy vể, Liễu Chân Nhã vội vàng đóng cửa, nhanh như chớp vọt vàoNoãn Viên:

      “Tiểu Mật, cứu mạng, lại có ma nữa rồi!”

      Nam chính là ba của Giang Thành, nhưng đại khái tác giả ưa trai làng này hay sao ấy nên mới chịu cấp đất cho diễn. Hì hì, thôi cùng nhau đợi ý , tạm thời vui đùa với mấy bạn ma quỷ này vậy.

      P/S: Tình trạng tại là làm tới đâu post tới đó, thỉnh các vị giơ cao đánh khẽ. Đa tạ.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 19


      Vốn Liễu Chân Nhã muốn vào Noãn Viên là đểnhờ Tiểu Mật giúp che khả năng nhìn thấyma quỷ của mình. Nhưng ngay khi vừa ra mục đích của mình xong, ngay lập tức bị TiểuMật đá ra khỏi Noãn Viên: “Giúp siêu độ vong hồn là làm việc thiện tích đức, giống như lầntrước, chỉ giúp Vệ Hồng việc giúp linh khí trong Noãn Viên tăng thêm mộttầng, việc tốt như vậy mà còn muốn cự tuyệt? Tuyệt đối được, mau , giúp vong hồn kia siêu độ tích công đức tăng thêm linh khí cho Noãn Viên mau !”

      Liễu Chân Nhã ấm ức lầm bầm rời khỏi Noãn Viên, thầm quyết định trước khi lời đồn về ma quỷ trong khu biệt thự Thanh Uyển chưa chấm dứt tuyệt đối lung tung ra ngoài, là Ma đó! Lần trước coi như còn may mắn, gặp phải Vệ Hồng là ma nữ tốt, nhưng mà nhớ lúc Vệ Hồng xuyên qua cơ thể , cáicảm giác sởn gai ốc kia tuyệt đối muốn trãi qua lần nữa đâu.

      , muốn thành tiên, hai muốn phát tài, lần trước bởi vì bán trái cây trongNoãn Viên mà mất mạng, Liễu Chân Nhã liền biết rằng muốn kiếm tiền phải biết tu thân dưỡng tính, cho nên với , Noãn Viên bây giờ chính là nơi để tu thân dưỡng tính, là chốn bìnhyên thư giãn để về… linh khí trong NoãnViên cần phải tăng thêm nữa, sau này có nhìn thấy ma quỷ dứt khoát coi như thấy luôn.

      Liễu Chân Nhã vạch ra kế hoạch tốt,nhưng ai ngờ là bạn Tiểu Giang Thành lạiphá hoàn toàn kế hoạch yên bình giả tạo màcô vạch ra.

      Bây giờ trong tiểu khu, Liễu Chân Nhã cũng đãkết bạn sơ sơ với khá nhiều các các chị, mặcdù bọn họ vẫn ngầm châm biếm sau lưng côrằng tuổi còn có hai con, nhưng so với trước kia coi như bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi. Vì vậy mà bạn Tiểu Giang Thành có thể chơi với rất nhiều bạn khác trongtiểu khu, ngày ngày đều cùng các bạn đóchơi đùa quên trời đất, còn như lúc xưachỉ ở nhà xem TV hoặc tự mình chơi đồ chơinữa.

      Nhưng cậu nhóc Tiểu Giang Thành chơi đùa quên trời đất lại làm phát sinh vấn đề khôngnhỏ - cậu nhóc mang thứ mà Liễu Chân Nhã kiêng kỵ nhất về nhà: Hồn ma!

      Nhìn ma nữ tóc ngắn bay qua bay lại trong trung, lại nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của con mình, Liễu Chân Nhã chảy đầy mồ hôi lạnh. Trời ạ, con vậy mà lại thấy được ma quỷ!

      Thấy Liễu Chân Nhã hóa đá đứng đó gì, Tiểu Giang Thành níu níu ống tay áo :“Mẹ, mẹ, đây là bạn mới của con tên Diệp Tử. Mẹ, Diệp Tử lợi hại lắm nha, bạn ấy có thể bay nè, có thể xuyên tường nè, còn có thể làm lưỡivà tóc dài ra nữa! Mẹ, Giang Thành cũng lợi hạilắm nha, nhóm bạn của con ai thấy đượcDiệp Tử cả, chỉ có mình con thấy được thôi đó. Mẹ, Diệp Tử về nhà được, mẹ cho DiệpTử ở nhà chúng ta nha!”

      “Xin chào, tôi là Diệp Tử. Con rất đáng ,tôi rất thích cậu nhóc!” Kẻ bay tới bay lui trung vèo cái bay đến bên ngườiLiễu Chân Nhã, cười lém lỉnh đứng chỗ,nếu bỏ qua gương mặt trắng bệch trông ấy tuyệt đối là thành thị thời thượng.

      “Xin chào!” Liễu Chân Nhã vẫn còn cứng ngắc đứng đó ngây ngô đáp lại.

      “Gì?” Diệp Tử bất ngờ phát ra thanh hoàinghi. “ có thể thấy tôi? Lúc nãy chào hỏi chỉ là… quả là niềm vui bất ngờ nhỉ, khôngngờ trong ngày lại có thể gặp được haingười có thể nhìn thấy ma. À, Giang Thành cóthể thấy tôi, là mẹ cậu bé, nên có thể nhìn thấy tôi là đúng rồi!”

      Mồ hôi lạnh của Liễu Chân Nhã chảy ngày càng nhiều, rất muốn hỏi lại ma nữ kia câu là “nếu biết là tôi có thể nhìn thấy được vậy còn chào tôi làm gì?”

      “Ha, xem ra bị tôi dọa sợ rồi!” Diệp Tử hi hi cười bay qua bay lại trước mặt Liễu Chân Nhã.

      Lau lau cái trán đầy mồ hôi, Liễu Chân Nhãngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Giang Thành:“Giang Thành, người bạn này của con khôngthích hợp ở lại nhà mình, con có thể bảo bạncon trở về chỗ của ấy được ?”

      “Tiểu mỹ nữ, đừng keo kiệt như vậy chứ!” Diệp Tử đột nhiên đứng trước mặt Liễu Chân Nhã:“Biệt thự nhà lớn như vậy, để cho tôi mộtphòng trống được sao? Tiểu mỹ nữ, tôi cần ăn uống gì cả, chỉ cần cho tôi mộtchỗ để tránh ánh nắng mặt trời là được rồi, làm ơn thương tôi chút mà!”

      cao gầy trước mặt dùng giọng điệu đángthương năn nỉ, hơn nữa nhìn thân hình như câyliễu kia, rồi ánh mắt yếu ớt tội nghiệp, Liễu Chân Nhã mềm lòng ra câu khiến bảnthân hối hận vô cùng: “Vậy ở lại đây !”

      “Yeah! Tiểu mỹ nữ, là người tốt, cảm ơn nha!” Diệp Tử hớn hở lại bay tới bay lui trênkhông, thậm chí còn nổi hứng bay vòng trong phòng khách tạo ra từng cơn, từng cơn giólạnh thổi qua.

      Liễu Chân Nhã cúi đầu vỗ miệng mình, cho mày cái tật nhanh mồm nhanh miệng!

      Trong nhà ngoài bản thân và Giang Thành thìnhững người còn lại ai có thể thấy đượcma quỷ, nếu khiến bọn họ sợ hãikhông thôi. Vì vậy Liễu Chân Nhã và TiểuGiang Thành nghéo tay ước định là đem chuyện ma nữ trong nhà ra, cũng đồng thờiyêu cầu Giang Thành được mang chuyệncậu nhóc có thể thấy được ma quỷ ra ngoài.

      biết có phải do Diệp Tử từ khi biến thành ma đến giờ được trò chuyện với ai nênmới tích tụ lại rồi trút ra lần luôn hay ấy chuyển luôn chỗ ở của mình sangphòng của Liễu Chân Nhã hoặc phòng của Tiểu Giang Thành, mục đích là để tìm người tròchuyện. là Diệp Tử rất khổ não, muốn chuyện với Liễu Chân Nhã để tâm những đau khổ trong lòng, lại muốn có bạn Giang Thành tâm linh trong sáng ở bên cạnh để thanh lọc những oán hận người , kết quả cần phải – bạn Giang Thành, cùng với bạn Liễu Chân Nhã cuối cùng ở cùng phòng, ngủ cùng giường.

      Đến khi bạn ma nữ Diệp Tử hớn hở tiến vào phòng của mình, bạn Liễu Chân Nhã mới nghĩđến vấn đề kinh khủng – từ nay về sau côsẽ ở cùng phòng với con ma! đáng sợmà!

      Cái gọi là thỉnh thần dễ mà tiễn thần khó chính là đây! Liễu Chân Nhã muốn đem Diệp Tử đuổi ra ngoài, nhưng mà lại có cái gan đó. Diệp Tử là con ma thứ hai sau Vệ Hồng mà Liễu Chân Nhã nhận thức được, tuy là đối với loại sinh vật gọi là ma này Liễu Chân Nhã hiểu , nhưng mà theo Liễu Chân Nhã nhận thức con ma Diệp Tử này so vớiVệ Hồng trước đó lợi hại hơn nhiều, bởi vì Vệ Hồng chỉ khi tức giận mới làm cảm thấy rétlạnh, còn Diệp Tử, chỉ cần ban ngày ấy baytới bay lui trong nhà cũng khiến khí trong nhà từ mùa xuân biến thành mùa đông – chỉ cần ra khỏi cửa, mọi người trong nhà đều phải đem áo lông mùa đông mặc vào.

      Người thận trọng như Lưu Úy từ sớm nhận ra điều dị thường của ngôi biệt thự, bên ngoài là mùa xuân hoa nở, ánh nắng tươi sáng, trong nhàdù mở hệ thống sưởi vẫn cảm thấy rất lạnh, nhiều ngày nay Lưu Úy đặt ánh mắt dò xét người Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã biếtsự tồn tại của Diệp Tử thể lừa được mọi người trong nhà bao lâu nữa rồi.

      Ban ngày Diệp Tử ở lại biệt thự, khi Liễu Chân Nhã đọc sách học bài, Diệp Tử lại lải nhãi bêntay ấy chết như thế nào, phải báo thù ra sao, làm Liễu Chân Nhã thể nào tập trungđược. Nhưng chỉ cần trời tối xuống, Diệp Tửgiống như là gió lốc mùa đông gào thét bay ra khỏi biệt thự tìm kẻ thù của báo thù, đến sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau mới vừa khócvừa cười bay về…

      Cứ như vậy mấy ngày Liễu Chân Nhã khôngnhịn được nữa mới : “Diệp Tử, định dọachết Vương Hinh đúng ?” Vương Hinh là vợ sau của chồng Diệp Tử, cũng là kẻ thù khiến Diệp Tử thể đầu thai, Diệp Tử thề làphải khiến ả kia nợ máu phải trả bằng máu.

      “Dọa chết ta? Như vậy lợi cho ta quá rồi!” hai mắt Diệp Tử lóe lên ánh đỏ: “Tôi mốncô ta sống được yên. Còn có Ngô ChínhVăn nữa, đôi gian phu dâm phụ đó, tôi muốn bọn chúng thể sống yên ổn được!”

      Nhìn thấy thù hận ngập hai mắt Diệp Tử, Liễu Chân Nhã muốn khuyên cũng biết phải khuyên như thế nào, trước kia khi Thạch Lâm phản bội , cũng từng muốn cho bọn họmột dao, mà Diệp Tử lại bị hai kẻ kia mưuhại chết nên khỏi cũng biết thù hận của ấy sâu như thế nào, suy bụng ta ra bụng người,Liễu Chân Nhã thể được lời khuyên Diệp Tử tha thứ cho hai người kia: “Nhưng cứ tiếp tục dây dưa với bọn họ như vậy, có tốthơn được ?” Móng tay Diệp Tử bắt đầutrở nên dài nhọn ra, mặt trắng bệch như bôi thêm tầng phấn trắng, đôi môi trở nên thâm xanh….những dấu này chứng minh DiệpTử bắt đầu biến thành lệ quỷ (đây là những điều mà nhà bác học Tiểu Mật cho bạn TiểuNhã biết).

      “Tôi có ra sao cũng quan trọng, nhưng mà tôi nhất định phải làm bọn chúng sốngkhông được yên ổn, muốn làm cho bọn chúng giờ giờ phút phút được yên thân, hahaha…” Diệp Tử bay tới bay lui trung kèm với tiếng cười ghê rợn lại thêlương.

      Liễu Chân Nhã che lại hai tai, trong lòng chỉ biết thở dài.

      Tối đến, Diệp Tử lại gào thét dọa Vương Hinhvà Ngô Chính Văn, Liễu Chân Nhã mặc quần áo chống lạnh, tay bưng ly sữa nóng đối mặt vớichấn vấn của Lưu Úy.

      “Chân Nhã, chuyện gì xảy ra trong thời gian gần đây vậy?” Lưu Úy nghiêm túc nhìnLiễu Chân Nhã hỏi. “Mỗi ngày cứ bước vào nhà em là phải mặc áo lông, mà cứ ra khỏi nhà là lại phải cởi bỏ.”

      Để Vương Tú mang ba đứa trẻ ngủ, LiễuChân Nhã bưng ly sữa nóng uống hơi cho ấm người rồi mới lên tiếng trả lời: “Cũng khôngcó gì, chỉ là trong nhà có con ma thôi.”Giọng điệu qua loa nhàng như cóchuyện gì.

      Lưu Úy hóa đá: “Ở…Ở trong nhà có con ma?!”

      “Dạ, ấy ở nhờ thời gian, khi nào báo thù xong rời .”

      “Liễu Chân Nhã, em có bị ngốc vậy?”Lưu Úy đứng lên chỉ tay vào Liễu Chân Nhãthét to: “Em vậy mà để con ma ở trong nhà, trong đầu em nghĩ gì vậy trời, em sợ con ma đó làm hại bọn Noãn Noãn hay sao?”

      Liễu Chân Nhã bình tĩnh lắc đầu: “ khôngđâu. Diệp Tử chỉ nhằm vào kẻ thù của ấy, người bình thường ấy để vào mắt đâu.Với lại em cho ấy chỗ ở, ấy lại càng phải hòa hảo với mọi người trong nhà nữa ấy chứ!”

      “Làm sao em biết ta làm hại chúng ta?” Lưu Uý dùng sức vò đầu, cực kỳ muốn nắm hai vai Liễu Chân Nhã mà điên cuồng hét lên – nha đầu Liễu Chân Nhã này là vô tâm quá mà! “Em có biết bởi vì con ma kia mà VươngTú và Hướng San muốn sinh bệnh luôn rồikhông hả?”

      “Dì Vương và Hướng San sinh bệnh?” Liễu Chân Nhã nghi hoặc, mấy hôm nay bị Diệp Tửsuốt ngày quấn lấy làm phiền, buổi tối mệt mỏileo lên giường là ngủ ngay, cũng để ý đếnVương Tú và Hướng San có sinh bệnh haykhông nữa!

      “Đúng vậy, bị cảm rồi.” Lưu Úy tức giận mặtkhông còn chút máu liếc Liễu Chân Nhã: “Chắcchắn là do khí người con ma kia làm nhiễm lạnh. Như là đàn ông mà vào nhà đãthấy lạnh chịu nổi, huống chi bọn họ là người già và trẻ em cơ chứ!”

      Liễu Chân Nhã đăm chiêu, cùng Noãn Noãnvà Giang Thành được linh khí điều dưỡng,Giang Thành ngay từ trong bụng đượchấp thu linh khí nên có thể nhìn thấy được maquỷ, vì vậy ba người ngoài việc cảm thấy hơi lạnh sức khỏe hàn toàn bị ảnh hưởng gì; Lưu Úy sáng chiều cũng chỉ ở đây ăn ba bữa cơm, coi như chịu ảnh hưởng ít nhất, Vương Tú và Hướng San thân thể vốn tốt, gầnđây lại cắt nguồn lương thực từ Noãn Viênnữa…Vẫn hay dương cách biệt, xem ra ma quỷ quả thực phù hợp sống trongthế giời loài người mà.

      Lưu, có thể để Dì Vương và bọn trẻ ở tạm nhà vài ngày đến khi Diệp Tử rời được ?” Hiểu được nguyên do rồi, trước tiênLiễu Chân Nhã cách ly tiếp xúc của Diệp Tửvới mọi người trong nhà.

      “Được, nhưng còn em sao? khí của con ma này mạnh như vậy, nghĩ em cũng nên rời nhà luôn .”

      “Diệp Tử ở đây là bởi vì em có thể nhìn thấy côấy, từ đây cho đến khi ấy báo thù xong có lẽ em ở đâu ấy ở đấy đấy.” Liễu ChânNhã lắc đầu cười khổ, sau đó nhíu mày với Lưu Úy: “ phải lo lắng, ấy khônghại được em đâu, trước đây em còn gặp nhiều con ma lợi hại hơn ấy nữa, nhưng xem, đến giờ em vẫn sống tốt đấy thôi.” Vì để Lưu Úy yên tâm, Liễu Chân Nhã mặt đổi sắc trợn mắt dối.

      “Mà ma nữ kia có chuyện gì vậy? ta báo thù là sao?”

      “Diệp Tử à, ấy có thể ma nữ đángthương…” Liễu Chân Nhã từ từ kể lại chuyệncủa Diệp Tử.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20


      Diệp Tử vốn là đơn thuần mạnh mẽ, mạnh mẽ ở đây là trong công việc, 26 tuổi là giám đốc của công ty có vồn đầu tư nước ngoài, còn đơn thuần là vì cư xử vớingười khác rất chân thành, trêu đùa lòng người, nên với lời của chồng luôn tin tưởngkhông chút hoài nghi.

      Sau khi Diệp Tử và Ngô Chính Văn kết hônsống rất hạnh phúc, là người đơn giản, còn Ngô Chính Văn là bác sĩ ngoại khoa bệnh viện trong thành phố, cũng là người đơn giản, hai người ngoài việc làm thời giancòn lại chính là cùng nhau tán gẫu việc nhà,tưởng tượng tương lai. Giây phút Diệp Tử từ người biến thành ma vẫn thể tin được người chồng hết lòng cưng chiều mình lại có thể bỏ thuốc ngủ , lại có thể sau khi vừa chếtlại cùng với người phụ nữ tên Vương Hinh cùngnhau mây mưa chính chiếc giường của họtrước đó. Mọi thứ đều ràng trước mắt, cônhìn thấy Ngô Chính Văn lợi dụng khả năng củabác sĩ mà tạo trường giả là tự sát, ta ở trước mặt ba mẹ gào khóc thê lương, mỗi ngày giả vờ tưởng nhớ như muốn cùng theo , làm cho ba mẹ vốn rất khổ sở phải an ủi ta đừng đau buồn hoặc là nên cướingười khác, lại giả vờ đành lòng nhìn cảnh cũ mà bán ngôi biệt thự ở khu ThanhUyển mà mua thêm đống biệt thự khác….

      Diệp Tử ngàn suy vạn nghĩ vẫn thể tìm ra được dấu hiệu nào việc Ngô Chính Văn có tình nhân bên ngoài trước đó, càng nghĩ càngthấy khó, lại càng nghĩ ra, cuối cùng DiệpTử lòng đầy hoài nghi, căm hận, ghen ghét màtừ từ biến thành lệ quỷ.

      “Ngô Chính Văn và Vương Hinh sốngở ngôi biệt thự số 5, gần đây có nghe nóiđến lời đồn về ma quỷ trong tiểu khu ? Những việc đó là do Diệp Tử gây ra đó!” Liễu Chân Nhã vừa kể chuyện về Diệp Tử vừa từ từuống sữa, miệng lưu lại vòng sữa làmtăng thêm làn da trắng ngọc.

      Nhìn Liễu Chân Nhã vô tư vươn lưỡi liếm đivòng sữa môi, cả người như con mèo tham ngủ, hai mắt Lưu Úy trầm lại, vậy màlại nổi lên phản ứng với nhóc mới 17 tuổi!

      Khẽ nghiêng người, trong lòng thầm mắng bản thân mình bằng cầm thú, vẫn luônxem Liễu Chân Nhã là em mà chăm sóc, ừm,vẫn là Vương Tổng trong công ty đúng, tuổi còn nên kết hôn rồi, ngày mai vẫn nên đúng hẹn gặp đối tượng mà Vương Tổng giới thiệu thôi. Nhưng cũng phải lại, nhóc Liễu Chân Nhã kia ngoài gương mặt ra hầu như chẳng có điểm nào giống 17 tuổi cả, chuyện như bà cụ non, thích quầnáo bắt mắt, thích dạo phố, hâm mộngôi sao, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm có quy tắcnhư bà già, ngay cả xem TV cũng chỉ xem mục tin tức hoặc xem các chương trình học Tiếng mà thôi…Đây hoàn toàn phải là cuộc sống mà 17 tuổi nên có nhỉ?Hơn nữa lại nấu ăn cực ngon, nếu lớn thêm 4, 5 tuổi nữa, dù có bị gọi là trâu già gặmcỏ non cũng cố mà theo đuổi để mang về làm bà xã, thời nay phụ nữ nấu ăn ngon là đồ xa xỉ khó tìm đấy!

      Lưu, sao gì nữa vậy?” chuyện cả buổi, vậy mà Lưu Úy lại nóitiếng nào, Liễu Chân Nhã khỏi thắc mắc nhìn Lưu Úy.

      “Hả, à?” Lưu Úy hoàn hồn, “Vậy Diệp Tử kia định báo thù như thế nào?”

      “Diệp Tử , nhưng theo cách của ấy em đoán có thể là ấy muốn dọa cho Ngô Chính Văn và Vương Hinh phátđiên.” Liễu Chân Nhã bất đắc dĩ nhún nhún vai,ban đầu nghĩ Diệp Tử trực tiếp đen ai ngườikia giết chết để đền mạng, ngờ ấy lạidùng phương thức trả thù lại còn ác hơn – đôikhi sống còn khó hơn chết rất nhiều.

      , ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà mà!” LưuÚy co lại hai vai sờ sờ cánh mũi, sau đó nghihoặc nhìn Liễu Chân Nhã: “Nhìn dáng vẻ của em, em định nhúng tay vào đấy chứ?”

      Liễu Chân Nhã híp đôi mắt hạnh lạnh lùng : “Cái loại cặn bã đó chết còn chưa hết tội.”Chính cũng từng bị hai kẻ cặn bã là chồngcùng tiểu tam chèn ép, đối với hai kẻ đó bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi, cònmuốn giúp bọn chúng?! Mơ !

      “Chân Nhã, em sao vậy?” Lưu Úy bị giọng điệuoán hận của Liễu Chân Nhã làm sợ hãi.

      Liễu Chân Nhã nhắm mắt chút điều chỉnhtâm trạng cho bình tĩnh lại, nghiêng đầu vớiLưu Úy: “ đời này em căm thù nhất hai loạingười, là loại người có gia đình còn ra ngoàitrêu hoa ghẹo nguyệt, loại thứ hai là thứ người làm kẻ thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”

      Lưu Úy tự giác ngậm miệng phát biểu, nghĩ có phải Liễu Chân Nhã từng chịu qua tổn thương như vậy hay , dù sao côcũng sinh con khi mới 15 tuổi, mà cho đến giờ chưa từng nghe nhắc đến ba của con .

      Lưu Úy ôm bọn trẻ về nhà ngủ, cũng đểVương Tú đến ở nhà Lưu Úy vài ngày, Liễu Chân Nhã khoác áo đứng bên cử sổ lầu nhìn về cuối đường – căn biệt thự số 5, khôngbiết hôm nay Diệp Tử tra tấn Ngô Chính Văn cùng Vương Hinh thế nào rồi?

      suy nghĩ, bỗng dưng từ xa truyền đến mộttiếng thét thê lương cùng với tiếng cười ghê rợnvang vọng giữa đêm khuya, Liễu Chân Nhã nhìn những ngọn đèn lập lòe sáng tối từ xa, ngày mai lời đồn về ma quỷ càng vang dội hơn nữa, nóikhông chừng có vài hộ gia đình rời khu này nữa ấy chứ.

      Đây là buổi sáng tinh mơ đầu tiên Diệp Tử về biệt thự, đến khi mặt trời lên cao vẫnkhông thấy ấy trở về.

      Giữa trưa, Liễu Chân Nhã ngồi bãi cỏ dưới tàng cây đào ngủ gục Diệp Tử toàn thân hơinước bay về: “Tiểu Nhã, mau, mau giúp tôi cứuChính Văn, cầu xin , mau mau cứu ấy!”

      Bộ dạng Diệp Tử vô cùng thê thảm, hoảng loạn,hai mắt huyết lệ chảy dài, mai má cùng hai cánhtay loang lổ như vôi quét tường bị bong tróngtừng mảng ra, quần áo, đầu tóc bốc ra mùi hôinhư bị cháy khét.

      “Diệp Tử, bị sao vậy?” Liễu Chân Nhã kéo tay Diệp Tử lại thấy ấy cả người nóng hổi màrút tay về.

      “Tiểu Nhã, mau, mau cùng tôi , Chính Vănxảy ra chuyện rồi!” để ý đến kháng cựcủa Liễu Chân Nhã, Diệp Tử vẫn đến gần lôikéo Liễu Chân Nhã.

      Dưới cái nắng mùa hè, làn hơi nước bốc ra từ người Diệp Tử càng đậm, người vếtthương cũng ngày càng nhiều, ngay lập tức Liễu Chân Nhã hiểu ra là Diệp Tử bị ánh mắt trời thương tổn. “Diệp Tử, lập tức đến biệt thự xem Ngô Chính Văn , tôi theo sau ngay.”

      Diệp Tử cũng hiểu được Liễu Chân Nhã vậy là muốn giúp giảm thiểu tiếp xúc với ánhmặt trời, vì vậy buông tay Liễu Chân Nhã ra bayvề phía trước: “ đến nhanh nhé, tôi chờ .”

      Vội vàng chạy về hướng căn biệt thự số 5, đẩycửa ra, mùi máu tươi nồng đậm trong khílàm Liễu Chân Nhã cực kỳ sợ hãi lùi về sau mấybước.

      “Tiểu Nhã, nhanh đến đây, Chính Văn ở trongnày!”

      Liễu Chân Nhã vội vàng chạy theo hướng phátra tiếng của Diệp Tử, trong phòng, Ngô Chính Văn hôn mê nằm dưới sàn, máu từbụng chảy ra ròng ròng, còn Vương Hinh tay cầm dao cắt trái cây cười điên loạn bên cạnh.

      Thay vì hỏi nguyên do thế nào, Liễu Chân Nhã chỉ biết vội vàng lấy di động gọi xe cấp cứu, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần rồi lạivộivàng gọi vào số cảnh sát báo nguy.

      Khoảng 5 phút sau, xe cấp cứu và xe cảnh sát đồng thời đến trước cổng biệt thự.

      phút sau, Liễu Chân Nhã ngồi xe cảnh sát vào bệnh viện.

      Ngô Chính Văn trong phòng cấp cứu, Liễu ChânNhã ở ngoài phòng bị lấy khẩu cung, màngười lấy khẩu cung là người gặp qua mộtlần – Triển Phi của cục công an khu Thanh Sơn.

      “Liễu Chân Nhã, lại gặp mặt.” Triển Phi như cười như nháy mắt khiêu khích với LiễuChân Nhã, “ quen rồi những quy tắc chàohỏi lấy lệ bỏ qua , trực tiếp cho tôi biết biết những gì là được rồi.”

      Liễu Chân Nhã nhếch môi, ai là người quen vớianh?! “Người được cấp cứu bên trong tên Ngô Chính Văn, còn người cầm dao cười điênkhùng là Vương Hinh, cả hai đều là bác sĩ của bệnh viện này, Ngô Chính Văn là bác sĩ ngoạikhoa, còn Vương Hinh là bác sĩ tâm lý. Hình như bọn họ mới cưới, hơn nửa tháng trướcchuyển đến tiểu khu chỗ tôi ở. Ừm,về bọn họ tôi chỉ biết có vậy thôi.”

      “Làm sao biết được Ngô Chính Văn gặp nạntrong nhà?” Triển Phi hỏi tiếp, tay ngừng ghi chép.

      “Giữa trưa, tôi gọi bọn trẻ về nhà ăn cơm, khi ngang qua cổng biệt thự nhà họ nghe trong nhà có tiếng kêu cứu, tôi vội vàng chạy vào xem, sau đó mọi việc như mọi người nhìn thấy – Ngô Chính Văn bị thương hôn mê bất tỉnh, Vương Hinh cầm dao cắt trái cây cười điênkhùng.”

      Triển Phi gật đầu, đóng sổ ghi chép lại : “Sau này có thể chúng tôi tìm hỏi thêm vài vấn đề, hi vọng phối hợp với chúng tôi trong việcđiều tra.”

      “Chắc chắn rồi!” Liễu Chân Nhã cười gật đầu.

      “Đội trưởng Triển, Vương Hinh hình như đầu óc được bình thường lắm, hỏi cái gì cũngkhông được.” Người cảnh sát phụ trách lấy khẩu cung của Vương Hinh cầu cứu Triển Phi.

      “Tìm hai người trông chừng Vương Hinh, Ngô Chính Văn và Vương Hinh đều là bác sĩ của bệnh viện này, tôi với cậu tìm vài bác sĩ hỏithử xem có thể điều tra được gì .” Triển Phi vung tay tên, cảnh sát kia như nô tài lẽođẽo theo sau.

      “Đội trưởng Triển, tôi có thể về nhà được chưaạ?” Liễu Chân Nhã gọi Triển Phi lại: “Tôi cònchưa cho bọn trẻ ở nhà ăn cơm.”

      Triển Phi suy nghĩ chút rồi : “Đưa Phậtđưa đến Tây Thiên, chờ bác sĩ tuyên bố NgôChính Văn sao hãy trở về.”

      “A” thực ra là Liễu Chân Nhã muốn tìm lýdo để ở lại đây thôi, tuy nhiên, người đợi ở đây phải là Ngô Chính Văn mà là người theo Ngô Chính Văn vào phòng cấp cứu kia – Diệp Tử.

      Khoảng 40 phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Liễu Chân Nhã và cảnh sát khôngbiết tên tới.

      Vị bác sĩ đeo khẩu trang báo cho Liễu Chân Nhãvà cảnh sát tin tốt: “Người bệnh sao, dao đâm vào những chỗ hiểm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng khoảng tháng là được rồi.”

      “Cảm ơn”, nhìn Diệp Tử khóc rống mộtbên, Liễu Chân Nhã vội tiếng cảm ơn vớibác sỹ.

      Sắp xếp cho Ngô Chính Văn nghỉ ngơi trongphòng bệnh xong, Liễu Chân Nhã chào ngườicảnh sát trông nom Ngô Chính Văn sau đó lôi kéo Diệp Tử đến cầu thang bệnh viện.

      Liễu Chân Nhã còn chưa kịp mở miệng, DiệpTử kích động vội vàng với Liễu ChânNhã: “Tiểu Nhã, Chính Văn phản bội tôi, biết , ấy hề phản bội tôi.”

      vậy sao?” Liễu Chân Nhã nghe Diệp Tửnói vậy cũng lòng vui mừng, vì cảm giác bị người phản bội vô cùng đau khổ “Thế tạisao mọi việc lại ra thế này?”

      “Toàn bộ mọi việc là do con đàn bà Vương Hinh kia gây ra!” Diệp Tử khi nhắc đến Vương Hinh gương mặt trở nên dữ tợn: “Vương Hinh là bác sỹ tâm lý từ nước ngoài về, ta xinh đẹp nên luôn tự cho mình là cao quý. Chồng tôi là bác sỹ có thanh danh rất tốt, tuy thíchVương Hinh luôn tỏ ra cao cao tại thượng lắm nhưng ấy là người thành với lại VươngHinh quả cũng có tài năng, vì vậy thích nịn bợ ta như những nam bác sỹ, y tá khác cũng ủng hộ cách cư xử của những nữ bác sỹ, y tá cùng bệnh viện với ta. Ai ngờ, ta vì vậy mà lại thích chồng của tôi…”

      Vương Hinh Ngô Chính Văn, nhưng lạihoàn toàn có ý nghĩ gì với ta, còn nghiêm túc cự tuyệt ta vài lần. Vương Hinhhọc tâm lý học, trị liệu qua rất nhiều bệnh nhân có vấn đề tâm lý, vì vậy hiểu rất những người có tâm lý tốt, như Ngô Chính Văn, cả vẻ ngoài và tâm lý đều rạng rỡ như ánh mặt trời ít ngườicó được, nên đương nhiên ta bỏ qua.

      Vương Hinh lấy lui làm tiến cùng Ngô Chính Văn thành quan hệ bạn bè bình thường, sau đó nhân lúc Ngô Chính Văn phòng bị ngầmsử dụng biện pháp tâm lý đối phó , cuối cùngcô ta thôi miên Ngô Chính Văn, đem tình cảm của Ngô Chính Văn với Diệp Tử chuyển lênngười ta.

      Vương Hinh biết có phải do học tâm lý nên quá hiểu lòng người hay , tất cả những mặt đen tối của con người ta đều nắm , đến mức chính bản thân ta cũng trở thành người có tâm lý biến thái. lý thuyếtcô ta thôi miên Ngô Chính Văn là để khiến anhly hôn với Diệp Tử, nhưng ta làm vậy,mà chọn cách lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết luôn Diệp Tử - cùng Ngô Chính Vănhợp mưu giết chết Diệp Tử.

      Mà cách giết người của ta cũng chứng minhtâm lý của ta có bao nhiêu biến thái, Vương Hinh trước tiên để Ngô Chính Văn cho Diệp Tử uống sữa cho thêm thuốc ngủ liều cao, làm Diệp Tử ngủ bất tỉnh nhân , sau đó ta lấy ra mộtcây kim châm cứu, rồi biết học được từ đâu phương pháp châm cứu mà chính xác châmkim vào tử huyệt của Diệp Tử, cuối cùng thành công làm Diệp Tử chết trong giấc ngủ.

      “Cái kẻ cướp chồng người khác chính là kẻ cướp đáng chết vạn lần, nếu tôi đem ta dọa cho điên loạn, trong lúc vô tình ta giảiluôn thuật thôi miên với Chính Văn bây giờtôi thành kẻ giết chồng mất rồi!” Diệp Tử giơ cánh tay đầy vết thương lên vỗ vỗ ngực, làmay mắn “Tôi vào giấc mộng của Vương Hinh, tạo thành màn Ngô Chính Văn thiếtkế trường giết chết ta, làm ta từ trong mộng hoảng hốt thức dậy. Nhưng vẫn còn chưahoàn hồn từ giấc mộng, lại phát Chính Vănnằm bên cạnh, ta vội vào nhà bếp cầm daođâm vào người Chính Văn. Chính Văn bên tránh né bên hỏi Vương Hinh tại sao lại muốn giết , ta vừa khóc vừa cười ra làm thế nào cướp Chính Văn, làm thế nào thôimiên , làm thế nào bỏ thuốc ngủ tôi, làm thế nào tạo dựng trường giả tôi tự sát. …Cuốicùng Vương Hinh choáng váng, Chính Văn thanh tỉnh lại, nhưng lại mất hết sức lực mà hôn mê,”

      “Vương Hinh ta đáng sợ.” Liễu Chân Nhã cũng cảm thấy may mắn thôi, maumắn là Thạch Lâm lúc xưa mê mẩn Lưu Lệ là con đàn bà ngu ngốc, nếu ta như VươngHinh, híc, đừng , ngay cả Noãn Noãn chắc cũng bị ta diệt cỏ tận gốc quá. (Tác giảlảm nhảm: Liễu Liễu suy nghĩ nhiều quá rồi, Vương Hinh người ta vừa có tài vừa có sắc,người như Thạch Lâm người ta chỉ có thể khinhbỉ mà nhận định là đồ “phàm phu tục tử mà thôi”)

      đúng vậy mà!” Diệp Tử cũng hết sức cảm thán, quả ta đáng sợ.

      Ngô Chính Văn nhanh chóng tỉnh lại, vừa tỉnhxong ngay lập tức tố cáo Vương Hinh mưu sátvới Triển Phi. “Tôi phải báo thù cho người vợ đáng thương của tôi.” Ngô Chính Văn hai mắtđỏ bừng, thù hận ngập tràn đôi mắt khiến LiễuChân Nhã cực kỳ sợ hãi, càng làm cho Triển Phi biết có nên cho việc Vương Hinhđã trở nên ngu ngốc hay .

      Do dự mãi, cuối cùng Triển Phi cũng kể lại toànbộ cho Ngô Chính Văn nghe, nghe xong NgôChính Văn cười lớn: “Tốt, tốt, trở đên ngu ngốc tuy có thể giúp ta tránh được tù tội, nhưngnhư vậy càng giải trừ mối hận trong lòng tôi, tôi chính là muốn ta sống bằng chết!”

      Liễu Chân Nhã cúi đầu nhìn Diệp Tử, kẻ nép mình e thẹn trong ngực Ngô Chính Văn, haingười này đúng là vợ chồng mà, phương pháp trả thù toàn là muốn người ta sống bằng chết thôi.

      Đêm xuống, vì nghĩ mọi chuyện được giảquyết xong, Liễu Chân Nhã định ngủ vùi giấc thoải mái Diệp Tử và Ngô ChínhVăn nắm tay nhau xuất trước mặt .

      “Hai người….hai người…” Liễu Chân Nhã sữngsờ nhìn Ngô Chính Văn lơ lửng, ta cũng như Diệp Tử biến thành ma luôn rồi sao?

      “Tôi tự sát ở bện viện rồi.” Ngô Chính Văn cười, nụ cười dịu dàng tao nhã cực kỳ trongsáng, “Tôi hại chết Tiểu Tử, định chết để tạ tội với ấy, ngờ chết rồi lại có thể được đoàn tụ với ấy….” Ngô Chính Văn lại cười rạng rỡ: “Chưa bao giờ tôi nghĩ mình chết có thể vui vẻ như vậy.”

      Liễu Chân Nhã há miệng biết gì, quả nhiên học y toàn dân biến thái, như Vương Hinh, giờ lại là Ngô Chính Văn vui vẻ tự sát.
      Phương Lăng, milktruyenkyChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 21


      Diệp Tử và Ngô Chính Văn biến mất, cũng giống như Vệ Hồng lúc trước, bị chùm ánhsáng bao phủ rồi biến mất cùng chùm sáng đó.

      Liễu Chân Nhã được trả chút thù lao nào, vậy còn bị Diệp Tử và Ngô Chính Văn nhờ cậy khi nào rãnh rỗi đến trông ba mẹ họ nữachứ!

      Liễu Chân Nhã lắc đầu qua lại, với ba mẹ họ có thân đâu, lấy cớ gì đến thăm người ta bây giờ?!

      Nhưng mà ngày hôm sau sau khi Diệp Tử và Ngô Chính Văn biến mất, ba mẹ Diệp Tử và ba Ngô Chính Văn đến nhà tìm , ba mẹ hai nhàđến để cảm ơn cứu Ngô Chính Văn, tuy rằngsau đó ta lại tự sát.

      Ngô Chính Văn trước khi chết có để lại di chúc,tiền trong ngân hàng của hai vợ chồng Diệp Tửchia đều cho ba mẹ hai bên, còn căn biệt thự ở khu Thanh Uyển để lại cho ba Ngô Chính Văn, hôm nay họ đến là để thu dọn đồ đạc.

      Ba mẹ Diệp mấy thàng trước là tang con, đến nay mới biết con mình chết là do bị mưu sát, haingười mới ở tuổi trung niên nay vì tang con mà như muốn khòm lưng luôn rồi. Ba Ngô mắt đầy tơ máu, bề ngoài cứ như già hơn mười tuổiso với tuổi của ông.

      “Liễu tiểu thư, cám ơn con ngày đó cứuChính Văn.” Ba Ngô nắm tay Liễu Chân Nhãnói lời cảm ơn.

      “Bác cần khách khí đâu, bất cứ ai rơi vào trường hợp đó cũng cư xử như con thôi ạ.” LiễuChân Nhã nhìn ba mẹ hai nhà kìm nén đauthương đứng bên cạnh, tâm trạng vui vẻ trướcđó vì thấy Diệp Tử và Ngô Chính Văn ở bênnhau bay mất còn chút gì. Đúng vậy, vui mừng vì họ nhau, hạnh phúc khi ở bên nhau nhưng quên mất rằng họ còn lưu lại cha mẹ già độc của mình.

      Liễu Chân Nhã hỏi thăm về dự định tương lai của ba mẹ Diệp. Ba Diệp, mẹ Diệp còn có contrai sống ở nước ngoài, con trai con dâu ông bà vẫn muốn đón ông bà sang đó phụngdưỡng nhưng ba Diệp và mẹ Diệp lại lo lắng cho con mình đơn độc trong nước nênkhông , nay con còn, cũng còn vấn vương gì trong nước nữa, ông bà gọi cho con trai ở nước ngoài vài ngày sau về ThiênHải đón họ , sau này… quay về nữa.

      Còn mẹ Ngô Chính Văn mấy năm trước qua đời vị bệnh nặng, Ba Ngô bây giờ con cháu cũng vướng bận gì, nên địnhbán ngôi nhà ở dọn đến căn nhà mà NgôChính Văn để lại cho ông, nơi đây yên tĩnh trong lành thích hợp để ông dưỡng già.

      Liễu Chân Nhã thầm trong lòng, Ba Diệp,Mẹ Diệp ở nước ngoài có con trai, con dâu,cháu nội, tương lai cũng sợ ai chăm sóc, chỉ hi vọng sang bên ấy có người thân bên cạnh họ có thể chóng vơi nỗi đau mấtcon. Còn Ba Ngô chuyển đến khu Thanh Uyển,chuyện khác chứ ngày ngày tròchuyện với người già vẫn có thể làm được.

      Tiễn ba mẹ hai nhà về, Liễu Chân Nhã xoayngười với Vương Tú mang vẻ mặt đồng cảm bên cạnh: “Dì Vương, sau này Bác Ngô đến ởkhu Thanh Uyển, khi nào rãnh dì đến nhà tâmsự với bác ấy cho ông đỡ buồn nhé.”

      Vương Tú gật đầu liên tục: “Được, được”. Bà với ba Ngô giống nhau đều trung niên tang con,mà cả hai đều là tự sát nữa, cho nên tự bản thânVương Tú cảm thấy rằng bà nên có trách nhiệm giúp ba Ngô vượt qua nỗi buồn.

      “Dạ, vậy sau này nếu có món nào ngon chúng ta cũng nên nấu phần cho bác ấy, bác ấy mình lại là đàn ông chỉ sợ cuộc sống cũng khôngdễ dàng gì.”

      “Aizzz, cái cậu Tiểu Ngô kia nữa, là bất hiếu quá mà!” Vương Tú cảm động xong bắtđầu chuyển sang cảm thán: “Lẩn quẩn gì mà phải tự sát kia chứ, cũng nghĩ đến người thân của mình đau lòng như thế nào nữa, thậtlà bất hiếu quá mà!”

      “Thực ra cũng có thể hiểu được.” Liễu ChânNhã tuy còn , nhưng cũng từng kết hôn, từng cùng Thạch Lâm trãi qua những thángngày vui vẻ, vì vậy chuyện tình cảm nam nữ côcũng hiểu được vài phần: “Vốn dĩ Diệp Tử và Ngô Chính Văn rất thương nhau, tuy rằngsau đó ấy bị Vương Hinh thôi miên nên mớibỏ thuốc ngủ giết Diệp Tử, ngụy tạo trườnggiả, nhưng sau khi tỉnh táo lại ấy thể nào chấp nhận được chính tay mình giếtngười vợ mà mình thương , đương nhiên muốn báo thù cho vợ, mà đối tượng báo thù ngoài Vương Hinh còn có chính bản thân ta nữa, vì vậy khi biết Vương Hinh phải trả giáthì chính bản thân cũng phải tự giết mình để tạ tội với Diệp Tử thôi.”

      Vương Tú lắc đầu đồng ý: “Cho dù vợ chồng tình thâm nữa cũng nên để cha mẹ kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh đâu conạ!”

      Liễu Chân Nhã cười tiếp, sau khi NgôChính Văn tỉnh lại tâm lý bị hận thù che kín hết rồi, làm gì còn nhớ đến cha mẹ ngườithân nữa chứ!

      Từ đấy về sau, Liễu gia lại có thêm hàngxóm nữa, Bác Ngô ở căn biệt thự số 5. Bác Ngôlà bác sỹ đông y về hưu nên có rất nhiều kinhnghiệm trong việc chữa bệnh bằng thuốc đông y. Ba đứa trẻ Liễu gia bây giờ thích nhất là đếnnhà Bác Ngô để theo ông nhận biết hoa cỏ thảodược, những loại hoa cỏ bình thường vậy mà lại là những loại thuốc đông y có thể chữa bệnhcứu người nữa đấy!

      Trong lúc Liễu Chân Nhã vui mừng vì mấy đứa trẻ giúp được Bác Ngô vượt qua nỗi đau mất con Lưu Úy thông báo cho rằng phải rời khỏi thành phố Thiên Hải. Công ty mởchi nhánh mới ở Tứ Xuyên, mà được điều về bên ấy làm giám đốc. Cùng ở chung vớiLưu Úy 2 năm, Liễu Chân Nhã rất luyến tiếc : “Sau này có trở lại nữa ?”

      cũng chắc nữa, nhưng khả năng làrất ít, thường chỉ quay về để báo cáo công táchoặc có chuyện quan trọng thôi, còn lại phảiở nơi có nhiều tài nguyên thiên nhiên.” Lưu Úy nhún nhún vai, vừa mới phát mình có ý đồ bất chính với Liễu Chân Nhã, chuẩn bịmuốn xa thời gian, kết quả ông trời rớt xuống cho cơ hội ngay lập tức, ràng là ông trời cũng cho phép họ bên nhau mà!

      “Vậy thuận buồm xuôi gió nhé, em trông nhà giúp .” Cuối cùng cũng chỉ có thể như vậy với Lưu Úy mà thôi.

      Rất nhanh, Liễu Chân Nhã kịp buồn bãmất mác vì Lưu Úy rời , vì phải vùi đầuchuẩn bị cho kỳ thi khảo sát trung học sắp tới.

      Bế quan 3 tháng cuối cũng cũng đến lúc phải ra chiến trường. Ngày thi khảo sát trung học, cả nhà vui vẻ tiễn chân Liễu Chân Nhã.

      “Mẹ, cố lên, trăm phần trăm chiến thắng trở về!” Giang Thành hái hai quả đào căn mọng trong vườn dúi vào tay Liễu Chân Nhã: “Khi nào mệt hoặc khát lấy đào ra ăn mẹ nhé!”

      “Mẹ là giỏi nhất, nhất định mẹ có thành tích tốt nhất thành phố!” Noãn Noãn kích động vung nắm tay trước mặt Liễu Chân Nhã.

      “Dì, cố lên.” Hướng San cũng tươi cười tiễnLiễu Chân Nhã thi.

      “Tiểu Nhã, nghỉ trưa cần chúng tađến đón con sao? Con nhà người ta đều có ba mẹ đón, con có mình….” Vương Tú cằn nhằn chuyện liên miên so với Liễu Chân Nhã còn có vẻ khẩn trương hơn.

      “Ha ha, mọi người ở nhà chờ tin tức tốt conmang về !” Liễu Chân Nhã tự tin giơ túi xáchtrước mặt mọi người: “Buổi trưa nhớ làm đồ ăn ngon cho con nhé, Noãn Noãn, San San, GiangThành được nghịch nhé, phải nhớ nghelời bà đấy!”

      Thi ba ngày, sau khi từ trường thi về nhà, Liễu Chân Nhã cười cười đem sách tự học Tiểu học, sơ trung sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt vào thưphòng của Noãn Noãn, San San và GiangThành, “Mấy cục cưng, về sau sách này là củatụi con, cái gì chưa hiểu hoặc hiểu cóthể đến hỏi mẹ.”

      “Mẹ, chưa gì mẹ đem sách cho tụi con hết rồi,lỡ như mẹ vượt qua được kỳ thi làmsao?” Tiểu Giang Thành chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi.

      Noãn Noãn lấy bàn tay bé của mình xoaxoa đầu cậu em Giang Thành: “Em ngốc quá , nghi ngờ ai được chứ sao lại nghi ngờ mẹ củachúng ta chứ!” Tuy là nhóc cũng ghét việcsuốt ngày học tập, nhưng mà nhóc dám trực tiếp khiêu chiến uy quyền của mẹ bé như Giang Thành đâu, lỡ mà làm sai cái gì sẽbị mẹ phạt viết 100 trang chữ lớn, bé ghétnhất viết chữ bằng bút lông đó! Bây giờ máytính rất thông dụng, vậy mà bé luyện chữ bằng bút lông còn nhiều hơn luyện gõ bàn phímnữa.

      “Dì ơi, khi nào có điểm thi khảo sát trunghọc vậy dì?” Hướng San lại tình quan tâmđến thành tích của Liễu Chân Nhã, nhưng mà, dì cũng có hai con luôn rồi, mà còn cùng họcnhư mình, cảm giác kỳ quái quá .

      “Chắc khoảng hai ba tuần gì đó đó con, lúc đó đài truyền hình Thiên Hải thông báo cho chúng ta qua điện thoại.” Liễu Chân Nhã trả lờikhông chắc chắn, cái chủ nhiệm lớp danh nghĩa kia cũng chỉ sơ qua như vậy thôi: “Tụi con cần lo lắng cho thành tích của dì đâu, đề thi lần này dễ lắm, haha, chừng dì còn đứng đầu cả thành phố đó chứ!”

      Ba đứa nhóc liếc nhìn nhau, thầm lắc đầu. Bọn họ cũng tin là mẹ (dì) nhà mình rất thông minh, nhưng mà từ khi bọn họ có trí nhớ đênnay hầu như lúc nào mẹ cũng học hết, cho dù thông minh cũng phải thua mấy người giáoviên ngày ngày dạy học sinh chứ nhỉ?

      Liễu Chân Nhã biết là trong lòng bọnnhóc lén xem thường , nhìn ba đứa trẻ vâyquanh mình, thế nào lại thấy Vương Tú, người luôn kích động thích hỏi đông hỏi tây đâ nhỉ? “Sao thấy Bà Vương ở nhà vậy tụi con?”

      “Bà Vương đến nhà Ông Ngô chuyện phiếmrồi, mẹ…”Giang Thành ôm chân Liễu Chân Nhãnũng nụi giọng ngọt vô cùng: “Mẹ, mẹ thi tốtnhư vậy, vậy tối nay chúng ta làm nhiều đồ ănngon để ăn mừng được mẹ?”

      Liễu Chân Nhã cong môi, tiểu tử này lại tham đồ ăn trong Noãn Viên nữa rồi. “Được rồi, bọncon ra chơi , mẹ mua đồ nấu cơm.” Ừm,cũng tuần ăn đồ ăn trong NoãnViên rồi, hôm nay cũng nên vào đó lấy đồ ănnấu bữa ngon mới được.

      Buổi tối ăn cơm, cả nhà tập trung ăn đến đỏmặt, bàn sáu món mọi người ăn chừamột giọt nước.

      Thu dọn xong bàn ăn, năm người no căng bụngvẻ mặt thỏa mãn ngồi thở sô pha, Vương Tú lắp ba lắp bắp hỏi Liễu Chân Nhã: “Tiểu Nhã, hôm nay mua đồ ăn ở đâu vậy? Nấu lên ăn ngonthật đấy!”

      Liễu Chân Nhã còn chưa kịp trả lời, Vương Tú tiếp: “Tiểu Nhã, dì có chuyện này muốnthương lượng với con.”

      Liễu Chân Nhã ngơ ngác nhìn gương mặt thẹnthùng của Vương Tú, gật đầu : “Dì, có chuyện gì dì cứ , chúng ta là người nhà, khách khí làm gì đâu!”

      “Việc này...” mặt Vương Tú khó có khi xuất hai vệt ửng hồng: “Chắc là dì và San San chuyển ra ngoài ở.”

      “Sao vậy dì?” Trong mắt Liễu Chân Nhã thể hai dấu chấm hỏi to, ba đứa nhóc đangngồi ngả nghiêng sô pha chớp mắt cũngngồi thẳng lưng: “Dì ở đây tốt sao? Hay là con làm sai điều gì…?”

      phải, phải, con nghĩ nhiều rồi.”Vương Tú xấu hổ xua tay: “Việc này…Hômnay, Ngô Trạch có hỏi dì là có nguyện ý đếnsống cùng ông ấy hay , dì… đồng ý rồi.”Sau khi xong, Vương Tú xấu hổ cứ như chônđầu xuống sô pha luôn rồi.

      Liễu Chân Nhã giât mình há hốc miệng, lúc sau mới sững sờ : “A, là vậy sao?!” Thậtkhông ngờ được nha, để dì Vương trò chuyệnvới bác Ngô cho đỡ buồn, cuối cùng trò chuyện ra đoạn tình cảm. Ngẫm lại bác Ngô nay cũng mới 55, còn dì Vương cũng mới 50 thôi,Bác Ngô có vướng bận gì, dì Vương cũng có mỗi cháu đáng , ha ha, thể phủ nhận dì Vương và Bác Ngô rất xứng đôi với nhau. Nghĩ vậy, Liễu Chân Nhãliên tục gật đầu: “Dì Vương, đây là việc tốt, dì với bác Ngô tuổi cũng tương đương nhau, cũngđã trãi qua những chuyện đau lòng như nhau, hai bác có thể bên nhau bước tiếp về tương lai, con rất vui mừng đó!”.

      “Cám ơn giải thích của con, Tiểu Nhã.” VươngTú như trẻ ra gần mười tuổi, ánh mắt thể rõsự nhu hòa, gương mặt càng thêm đỏ hơn: “Đềuđã ở cái tuổi này rồi mà còn… ra ngại ngùng, nhưng mà con đúng, hai bác từng trãi qua những đau thương giống nhau, nhà ôngấy là Ngô Chính Văn tự sát, nhà dì Hồng Hồng cũng như vậy, ông ấy có thể hiểu được nỗi đau của dì và dì cũng hiểu được những tổnthương của ông. Tình gì gì đó, ở tuổi nàycũng thích hợp để về dì và ông ấy,nhưng mà cả hai bác đều là những người đơn,đến với nhau để những khi cảm thấy đơn hay trống vắng bọn dì còn có người để lắng nghe tâm .”

      “Ha ha, chúc mừng dì nha, dì Vương, Vậy dìVương định khi nào dọn ra? Định làm tiệc cước ở đâu? Còn nữa, dì định sắp xếp cho San San thế nào? Vẫn ở đây với con hay là cùngvới dì đến nhà bác Ngô….”Liễu Chân Nhã cứ như cha mẹ quan tâm con cái, hận khôngthể mọi mặt đều chuẩn bị thay Vương Tú vậy.

      “Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, con từ từ nghe dì .”Vương Tú buồn cười trấn an lại Liễu Chân Nhãđang cực kỳ hưng phấn: “Tiệc cưới gì đó thìkhông cần, đến lúc đó chỉ làm bàn tiệc mời cả nhà con ba người đến tham gia thôi; San San dọn ra chung với dì, lão Ngô cuộc sống sau này của Bác và San San cứ để ông ấy lo, ông ấy tiền hưu của ông ấy với tiền bán nhà,cộng thêm tiền Ngô Chính Văn cho ông cũng đủ để nhà ba người bọn bác sống thêm 30 năm nữa. Mặc khác, dì cũng muốn nhanh dọn đếnNgô Gia, ông ấy đàn ông mình mà lại thuê người giúp việc, ăn mặc trong nhà ông ấy bây giờ loạn hết luôn rồi, dì qua đó sớm chút để sắp xếp cho ông ấy luôn.”

      “Dì Vương, luyến tiếc dì quá !” Liễu Chân Nhã nỡ, còn Vương Tú đỏ vành mắt.

      cho chị San San đâu!” Noãn Noãn và Giang Thành mỗi đứa bên ôm lấy San San, bộ dạng hung ác cứ như ai đến gần sắn sàngcắn người đó vậy. Mà Hướng San cũngkhông biết làm sao để mặc hai đứa nhóc ôm bé.

      Vương Tú cũng nỡ, nhưng mà khi nhìnhành động của Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn vàGiang Thành nhịn được phải bật cười: “Bà với San San cũng đâu có đâu xa đâu,Noãn Noãn, Giang Thành, bà với Chị San San chỉ đến ở nhà ông Ngô thôi, khi nào các con nhớbà và chị San San có thể đến nhà ông Ngôchơi mà!”

      Hai tiểu bảo bối suy nghĩ chút rồi chần chừgật đầu buông tay, “Có phải đếnchỗ tụi con tìm được ?”

      , đâu.” Vương Tú liên tụccam đoan.

      Lúc đó Noãn Noãn và Giang Thành mới chịu bình thường trở lại lôi kéo Hướng San đến chỗkhác chơi.

      Chỉ trong thời gian ngắn, Lưu Úy rời , VươngTú và Hứng San cũng dọn ra ngoài, biệt thựLiễu gia to như vậy bây giờ chỉ còn lại LiễuChân Nhã, Giang Thành và Noãn Noãn, cảmgiác rất quen. Buồn bã khoảng thời gian, Liễu Chân Nhã khôngchịu nổi cảm giác im lặng trống trãi trong nhà, vì vậy nổi hứng cùng Noãn Noãn và Giang Thànhđi mua thú cưng. Tiểu Mật từ sớm muốn cóthêm động vật trong Noãn Viên, nhân dịp này, cũng mua luôn cho Noãn Noãn và Giang Thànhmột con thú cưng luôn .
      Phương Lăng, milktruyenkyChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 22


      Thành phố Thiên Hải có khu chợ bán hoa và chim, chỉ riêng hoa, chim, cá vàng, mèo, chó, những loại thú cưng thông thường ởđây đều có bán, vì vậy ba mẹ con đến khu chợ này.

      “Noãn Noãn, Giang Thành, tụi con muốn mua thú cưng gì đây?” Liễu Chân Nhã vừa sáng mắtnhìn những con vật bé đáng hai bênđường cũng quên trông chừng hai cục cưng bên cạnh mình, chỉ vào con chó đốm:“Thích con chó đốm kia ? Nếu thích mẹ, chúng ta mua về nuôi.”

      Noãn Noãn nhìn con chó đốm cái, lắc đầu:“Xấu quá, thích. Nuôi thú cưng khôngphải chọn những con đẹp sao? Nó im lìm ngồi trong lồng, nhìn đẹp gì cả.”

      Liễu Chân Nhã bị kích đến hóa đá, quá xấusao, tại sao thấy con nào cũng dễ thương hết nhỉ, là mắt thẩm mỹ của có vấn đề hay mắt thẩm mỹ của cục cưng nhà có vấn đề đây?

      Kế tiếp, ba mẹ con lại xem cá vàng, cá chép gấm, chuột thương, sóc, chuột bạch, mèo rồng, chim hoàng yến, heo Hà Lan, rùa, rắn….Connào Liễu Chân Nhã nhìn thấy cũng động lòng, vậy mà hai cục cưng nhà lại chưa ưng ý con nào.

      “Mẹ dạo cùng tụi con nữa, mẹ muốn mua con chó đằng kia.” muốn dạocùng hai tiểu tử kinh khủng này nữa, Liễu ChânNhã đến cửa hàng có con vật mình nhìn trúng.

      cục màu trắng bé cuộn mình nằm tấm thảm bên trong cánh của thủy tinh, hai mắt lim dim khép lại, cảm nhận được Liễu Chân Nhã đến gần, hai lỗ tai dựng đứng lên run runcực kỳ đáng .

      “Mẹ, mẹ nhìn vừa ý con vật đó hả?” Noãn Noãn giơ ngón tay bé chỉ nhè vào cửa thủy tinh, con chó này dễ thương có dễ thương, nhưng mà nhìn qua có vẻ vô dụng quá, là chó nhìn phải hung dữ mới thay chủ nhân giữ nhà được chứ!

      “Hừ, giờ nó còn nên như thế nhưng khi lớnnó thành con chó to đấy!” Liễu Chân Nhã nghe được giọng khinh thường của con , xoay người bước vào cửa hàng bán thú cưng:“Ông chủ, con chó màu trắng trông tủ kính đằng kia bán thế nào vậy ạ?”

      Liễu Chân Nhã nghe giá của con chó kia xong, đau lòng nhăn mặt, chỉ là con chó con, vậy mà hơn năm nghìn, ăn cướp sao?! Ở nông thôn mua con chó chỉ mất chừng bốn năm mươi đồng thôi. Còn về việc ông chủ cửa hàng cha mẹ con chó này đoạt giải quán quân trong đại hội thi chó gì gì đó, có giấy chứng nhận thuần chủng ra sao, nên giá của nó cao hơn bình thường Liễu Chân Nhã hoàn toàn quan tâm, chỉ cảm thấy ông ta cướp tiền mà thôi.

      Nhìn con chó đáng cuộn mình đằng kia,lại nghĩ đến cái giá cắt cổ, Liễu Chân Nhã nhịn đau rời khỏi cửa hàng, chó đắt như vậy, mua nổi đâu.

      Ba mẹ con mang vẻ mặt chán chường qua cáccửa hàng thú cưng, Liễu Chân Nhã chán ghét thú cưng giá mắc, hai cục cưng chán ghét việc có thú cưng phù hợp ý thích hai cậu. (thực tế hai đứa nhóc này muốn mua hổ báo về nuôi, nhưng mà cửa hàng nào dám bán động vật hoang dã quốc gia bảo vệ chứ?!)

      Ba mẹ con lại chán chường quay về.

      qua cửa hàng thú cưng lúc trước ghé vào, nhìn thấy con chó trắng trong tủ kính lúc nãy, Liễu Chân Nhã bước chậm lại, chó trắng đáng quá , muốn nó quá mà!

      Nhìn theo ánh mắt của Liễu Chân Nhã, NoãnNoãn và Giang Thành lén nhìn nhau cười trộm, xem ra bệnh tiết kiệm của mẹ nhà mình lại táiphát nữa rồi.

      Giang Thành kéo tay Liễu Chân Nhã: “Mẹ, nếuthích nó mẹ mua về , cũng chỉ năm nghìnthôi mà. phải mẹ là kết quả thi khảo sát rất tốt sao, nếu vậy chắc là được miễn họcphí rồi, có khi còn được thưởng thêm tiền nữa đấy chứ. Mẹ nghĩ thử xem, nếu mẹ mua con chó này bằng tiền học phí và tiền thưởng, tính tính lại, là mẹ lời con chó này rồi còn gì!”

      Noãn Noãn vỗ vai Giang Thành, ném cho cậunhóc ánh mắt tán thưởng, tiểu tử này đượcđấy, ngờ có thể làm thay đổi luôn cả ý niệm của mẹ luôn cơ đấy!

      Giang Thành ném lại ánh mắt, chủ yếu là do mẹ mình dễ bị lừa thôi, hơn nữa mẹ thích nhất là khắc khe với chính bản thân mà, luôn luyến tiếc những thứ dùng cho mình.

      Liễu Chân Nhã nghe Giang Thành xong, tâmtư cũng bắt đầu dao động, dùng tiền chính mìnhtiết kiệm tính là xa xỉ đâu nhỉ? Chócòn có thể giữ nhà, khi học có thể cùng chơi với Giang Thành…Liễu Chân Nhã vừa suynghĩ đến những điểm tốt khi có con chó trong nhà, hai chân tự chủ bước vào cửa hàng thú cưng lần hai…

      Nửa tiếng sau, Liễu Chân Nhã vui vẻ cầm cáilồng chứa con chó trắng về nhà, ha ha, con chó đáng này cuối cùng cũng là của rồi, tuy rằng trong lòng vẫn còn cảm thấy đau đớn vìcái giá cắt cổ của nó…

      “Mẹ, mẹ đặt tên cho con chó này .” NoãnNoãn lấy bàn tay bé gãi gãi cằm chú chó,chú chó cũng giơ chân khẽ cào bàn tay Noãn Noãn, cái lưỡi nhắn hồng hồng liếmliếm bàn tay bé.

      “Con xem nó trắng như vậy, vậy gọi nó là TuyếtTuyết .” Liễu Chân Nhã giơ tay gia nhập hàng ngũ gãi cằm chú chó .

      Noãn Noãn vẻ mặt quái dị, đây là con chó đực, sao lại đặt cái tên nữ tính quá vậy…Noãn Noãn thoáng nhìn qua bạn chó Tuyết Tuyết ngây thơchưa biết gì cái.

      Kẻ thấp bé đứng giữa – Giang Thành khinh bỉ liếc Noãn Noãn, lúc trước biết ai chướngmắt con chó này, bây giờ lại giỡn với nó buông tay, quả nhiên phụ nữ luôn có sức chống cự với những động vật chíp bông mà!

      Noãn Noãn đúng như Giang Thành nhận xét, đối với những con vật chíp bông thể kháng cự được, qua cửa hàng độc quyền….cửa hàng bán mèo, bé cũng phát sinh tình huống y như Liễu Chân Nhã lúc nãy,hai mắt bị con mèo trắng đen hấp dẫn, đứngbất động nhúc nhích.

      “Mẹ, con muốn con mèo này.” Noãn Noãn vù cái từ bên cạnh Liễu Chân Nhã đến bên cạnh tủ kính. Trong tủ là con vật màutrắng, mặt, tai, đuôi đều , đây là chúmèo con hai màu, đôi mắt to màu lam, sâu sắc như nước biển, tại nằm ngoan ngoãn nhìnvề phía ba mẹ con Liễu Chân Nhã.

      “Ừ, đáng .” Liễu Chân Nhã hai mắtcũng tỏa sáng, sao lại có con mèo con đáng yêuthế biết.

      “Chị, con mèo này so với con Tuyết Tyết còn vô dụng hơn nữa đấy!” Giang Thành lên tiếngnhắc nhở Noãn Noãn, trong lòng hờn giận, ràng ban đầu thống nhất là mua con cọpcon về nuôi rồi, tự dưng bây giờ lại thay đổi.

      “Giang Thành, chị nuôi cọp con nữa, chịmuốn con mèo này!” Noãn Noãn thiếu chút nữa là chảy nước miếng với con mèo này luôn rồi. “Con cọp với con mèo là cùng họ, nhưng mà con mèo này so với con cọp đángyêu hơn!”

      “Chị là tắc kè hoa, hừ!” Giang Thành tức giậndậm chân, lúc trước xem thế giới động vật rõràng là con cọp là mãnh thú đáng nhấtmà!

      bạn , có cửa hàng nào dám bán cọp làm thú cưng đâu, ha ha!” Ông chủ mặc áosơ mi, quần jean bước ra. “Cọp là thú dữ ăn thịtngười, hơn nữa còn là động vật được nhà nướcbảo vệ, bây giờ chỉ có vườn bách thú mới có thôi.”

      Giang Thành suy sụp xụ mặt: “Vậy con khôngphải là mua được cọp con rồi sao? Còncon báo sao, ở đây chú có bán báo con ? Còn con sư tử cũng được.Mặc dù con thích cọp con nhất, nhưng nếu hạ xuống thành báo con hoặc sư tử con cũng được…”

      “Giang Thành…” Liễu Chân Nhã bó tay nhìn Giang Thành khát vọng, hèn gì từ đầu đếngiờ chướng mắt mấy con vật trong chợ, ra tiểu tử này muốn mua mấy con thú nguy hiểm về làm thú cưng. “ đến việc có cửa hàng nào bán mấy con vật nguy hiểm đó, nếu có, mẹ cũng mua cho con đâu!”

      bạn , sở thích của con kỳ lạ nha!” Ông chủ trẻ tuổi cười xoa đầu cậu nhóc,“Bất quá, bạn , nếu con thích cọp, báo,sư tử hay những động vật nào đó có thể vào vườn bách thú xem, những con vật đó khôngthích hợp để nuôi trong nhà đâu! Haha”

      “Cũng bởi vì chỉ có thể xem trong vườn bách thú nên con mới muốn nuôi trong nhà.” Tiểu Giang Thành méo miệng, khuôn mặt thất vọng.

      Ông chủ trẻ tuổi còn muốn đùa với cậu nhóc Giang Thành thanh tú đáng , nghe thấyâm thanh vội vã của Noãn Noãn: “Ông chủ, conmuốn con mèo này!”

      “Đây là mèo gấu bông, hay còn gọi là mèo BốLạp Doll , nguồn gốc ở Mỹ. Mèo gấu bông tính tình ngoan ngoãn, vô cùng thân thiện với conngười….” (Càfé: mình rất thích mèo,cũng hay tìm hiểu về mèo nhưng mình thề biết con mèo nhắc đến ở đây là con mèo gì luôn đó! =.:)

      Ông chủ trẻ tuổi chỉ vào chú mèo con hai màu vừa chậm rãi giới thiệu, dở bị béNoãn Noãn kiên nhẫn nghe cắt ngang:“Chú ơi, chú giá của con mèo này trước .Những điều chú nãy giờ con nhớ hếtđược, vẫn là để con mua con mèo này xong rồi chú cho con tài liệu cụ thể về nó được .”

      Ông chủ trẻ há hốc mồm, vẻ mặt dở khóc dởcười. Liễu Chân Nhã đỏ mặt thay Noãn Noãn xin lỗi ông chủ: “ xin lỗi, trẻ lễphép! Noãn Noãn mau xin lỗi chú, bình thườngmẹ dạy con thế nào, muốn phải đợingười lớn xong rồi mới chứ, con quên rồi sao?” Liễu Chân Nhã đẩy Noãn Noãn ra trướcmặt ông chủ: “Xin lỗi chú mau con!”

      “Chú, con xin lỗi.” Noãn Noãn cúi đầu với ôngchủ, “Tại con muốn nhanh có con mèo nên chuyện với chú tốt, chú tha lỗi cho con nhé!”

      Ông chủ hơi bất ngờ, sau đó khoát tay vớiNoãn Noãn: “ sao, cần khách khí, chú hiểu cảm giác nôn nóng muốn có mèo concủa con mà.Ha ha, vậy mình giá của mèocon trước , mèo con này giá bán là vạn hai. Thấy mọi người cũng là người mèo, bạn này nhìn qua có vẻ rất thích con mèo gấu bông này, chú thêm đâu, bán sát giá cho mọi người rồi đấy. Giống mèo gấu bông này khá hiếm, cũng khó có được con hai màu như con này, nên giá cả thế này là đắt chút nào đâu.”

      Liễu Chân Nhã nghe cái giá khoa trương nhưthế, ôi, mở của hàng thú cưng kiếm nhiều tiềnthật, vậy sau này cũng mở cửa hàng thú cưngluôn cho rồi!

      “Mặc khác chú cũng có vấn đề muốn hỏi, bé, là con muốn nuôi mèo sao?” Thấy Noãn Noãngật đầu, ông chủ cười tiếp: “Vậy người lớntrong nhà có cho phép con nuôi , nhìn con chắc học rồi nhỉ, vậy nếu lúc con học ởnhà có ai trông mèo ? Mèo là động vật thích được cưng chiều, nếu cứ để nó mình ai chơi cùng, nó sống lâu được đâu!”

      Ba mẹ con nhìn nhau, ừ nhỉ, bọn họ chỉ nghĩ mua thú cưng về chơi trong mấy tháng hè cho đỡ buồn, lại quên mất việc khi khai giảng ở nhà lại còn ai – Liễu Chân Nhã học cấp 3 năm nhất, Noãn Noãn tiểu học năm nhất, cònGiang Thành tháng 9 cũng nhà trẻ.

      “Xem ra là có người chăm sóc thay rồi,nếu vậy, xin lỗi, tôi thể bán chú mèo này cho mọi người được rồi.” Ông chủ tiếc nuốinhìn Noãn Noãn.

      “Mẹ, con rất muốn nó.” Noãn Noãn ấm ức kéo tay Liễu Chân Nhã.

      Liễu Chân Nhã cúi đầu dùng tay xoa xoa đầuNoãn Noãn: “Bảo bối, còn cách nào rồi con, chúng ta có thời gian bên nó suốt ngày!”

      Noãn Noãn cúi đầu, hai mắt ửng hồng.

      “Mẹ, chị thích mẹ chiều chị . Khi nào khai giảng, chúng ta thuê người giúpviệc, như vậy có người chăm sóc mèo con rồi!” Nhìn người chị luôn kiêu ngạo của mìnhhai mắt đỏ hồng, trong lòng Giang Thành cũng thấy rất khó chịu, được, cậu là người đànông duy nhất trong nhà, cậu phải chăm sóc mẹ và chị tốt. Đột nhiên, hai mắt Giang Thànhsáng ngời: “Mẹ, Chị, mọi người quên Tiểu Mật rồi sao? Khi nào chúng ta có thời gian để mèo con và Tuyết Tuyết cho Tiểu Mật chămnom là được rồi.”

      Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn đồng thời hai mắt sáng ngời, đúng rồi, tại sao lại quên mất Noãn Viên và Tiểu Mật chứ! Khi nào đến trường mang mèo con và Tuyết Tyết vào Noãn Viên làđược rồi!

      “Mẹ, mua cho con, mua con mèo này cho con .” Noãn Noãn lắc lắc cánh tay đòi LiễuChân Nhã mua mèo con cho bé.

      Ông chủ trẻ bất ngờ vì tiếng gọi mẹ của hai đứa trẻ (bà mẹ trẻ ), nghe thấy Liễu Chân Nhã quyết định mua con mèo hai màu mớinghiêm túc hỏi: “Việc chăm sóc con mèo nàymọi người có đảm bảo được ? Hễ là nhữngai mua thú cưng ở chỗ tôi, cứ ba tháng tôi sẽkiểm tra lần, nếu thấy chủ nhân là ngườikhông có trách nhiệm, tôi thu lại thú cưngngay lập tức, đương nhiên hoàn tiền lại. Nếu đồng ý chúng ta ký hợp đồng.” Mặc dù kiếm được tiền là chuyện tốt, nhưng lý do mở cửa hàng này chính là vì tâm yêuthích mèo, luôn hi vọng những con thú cưngtừ cửa hàng của mình sau khi bán đều đượcchăm sóc tốt, nên những lời mất lòng đềuphải ràng trước khi bán .

      Liễu Chân Nhã nghĩ thầm ông chủ này quả ông chủ tốt, cầm bản hợp đồng có 2 phầntrên tay, phần là về trách nhiệm của chủ nhân sau khi mua thú cưng, phần còn lại là về việc chủ nhân nếu có trách nhiệm, chủcửa hàng thu thú cưng về mà hoàn tiền, mà người mua đương nhiên chịu trách nhiệm với pháp luật.

      Liễu Chân Nhã xem xong rồi ký tên vào hợp đồng: “Yên tâm, chúng tôi là chủ tốt,hoan nghênh đến nhà kiểm tra.”

      Xong tất cả thủ tục, ba mẹ con mang theo thành quả mới ra khỏi cửa hàng trong nụ cười vui vẻ của ông chủ.

      “Mẹ, con đặt tên cho nó là Tiểu Khả Ái, mẹ thấy có được ?” Noãn Noãn ôm Tiểu Khả Ái hai tháng tuổi vẻ mặt thỏa mãn trong lòng, hồn nhiên quên lời ông chủ cửa hàng trước đó rằng con mèo này là mèo đực.

      Tiểu Giang Thành nhìn trời xong lại quăng ánhmắt xem thường sang, tên chị mình nghĩ ra y hệt như mẹ…hoàn toàn phù hợp với giới tính của bọn chó mèo chút nào.

      Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn đều mua được vậtcưng thích, chỉ có Giang Thành là hai tay trống trơn, mà cậu bé cũng muốn tay về nhà, dưới thuyết phục, thúcgiục của Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn, cậu bé mua con rắn màu xanh về nhà.

      Nhìn con rắn xanh thân thiện quấn lấy cánh tay Giang Thành, Liễu Chân Nhã chỉ cảm thấy toànthân nổi da gà: “đây là Tiểu Thanh của ‘Tân Bạch Nương Truyền Kỳ’ đúng ?” con rắnnày cũng quái dị, Giang Thành chỉ đưa tayra là nó trườn ngay lên cánh tay cậu bé.

      “Nó gọi là Tiểu Thanh” Giang Thành thay con rắn xanh kháng nghị “con nghĩ ra cái tên uy phong cho nó rồi, Thanh Long,nó tên là Thanh Long.”

      Liễu Chân Nhã giật gật khóe miệng, trước đó là cọp, báo, rồi sư tử, bây giờ lại lấy tên ThanhLong đặt cho con rắn xanh, con trai nhà bấtkể là loại động vật ưa thích hay cách đặt tên đều quái dị !

      Bất luận trong lòng ba mẹ con thế nào, ở biệtthự Liễu gia cũng có thêm ba thành viên thường trú mới: con chó Samo tên TuyếtTuyết, con mèo gấu bông tên Tiểu Khả Ái và con rắn xanh với tên gọi Thanh Long,biệt thự Liễu gia trở nên náo nhiệt trở lại rồichứ nhỉ?!

      Nam chính của truyện này so với nữ chính ra cũng là nhân vật phụ thôi.Nhưng vì cuối cùng ấy HE vs Liễu Chân Nhã nên mới dc gọi là nam chính, tầm khoảng vài chương nữa ấy mới xuất lại rồi đến cuối truyện luôn. Mọi người đừng đặt hi vọng quá lớn vào nam chính vì này là nhân vật rất chân thực, phải chuẩn nam chính của ngôn tình đâu.
      Nhưng mình lại cảm thấy hợp lý, các bạn theo dõi truyện từ đầu cũng có đoạnnhắc qua về ấy. Lúc đó cũng chỉ là cậu nhóc vị thành niên nổi loạn, sau này khi xuất lại, cũng chỉ trưởng thành hơn thôi chứ thể thần thánh như nam chính của những truyện ngôn tình khác. Truyện này đàosâu về tình cảm nam nữ, theo mình nhận xét truyện này rất nhàng, đọc giải trí thư giãn là chính thôi nhé.

      P/S: Mình ghi nhận tất cả ý kiến, nhận xét của các bạn về cách edit của mìnhvà cũng thành cảm ơn các bạn. Tuy nhiên, những vấn đề về nội dungtruyện, mình phải tác giả nên thể thay đổi được gì, nếu các bạn thích truyện có thể bỏ qua đọc nhưng đừng ném đá hoặc chê thậm tệ nội dung truyện giúp mình nhé. Vì mình sợ mình làm tiếp nổi. Cảm ơn các bạn.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :