1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 13


      Lau người cho hai bà cháu bằng nước ấm xong,lại mang họ đặt lên giường có hệ thống sưởi, nhìn thấy chân mày họ giãn ra, vất vả cả buổihiện tại Liễu Chân Nhã mới lau được mồ hôichảy đầy trán, tốt rồi, xem ra cần phải mời bác sỹ.

      “Em , em cũng nên tắm nước ấm để làm ấm người ” Lưu Úy tay lau mái tóc ướt sủng, chân mang dép lông thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp điđến, người mặc áo lông đen kết hợp với chiếcquần mỏng màu xám tro tôn lên vóc dáng cao ráo, cường tráng, gương mặt nhờ tắm nước nóng trở nên ửng hồng, khỏe khoắn…Thế này trông Lưu Úy rất đẹp trai.

      Nhưng Liễu Chân Nhã cũng để ý đến bề ngoài tuấn tú của Lưu Úy, chỉ khẽ nhíu mày : “Chú gọi con là Chân Nhã là được rồi, vớilại tuy trong nhà có mở hệ thống sưởi, nhưng chú mặc ít như vậy coi chừng bị cảm lạnh.”

      Bàn tay lau tóc của Lưu Úy cứng lại mộtchút, “Được rồi, Chân Nhã, tuổi tôi cũng đâu đến mức bị gọi là chú đâu nhỉ?”

      Liễu Chân Nhã nghiêm túc : “Hai tháng nữacon mới 16 tuổi, chú nhìn qua chắc cũng phải 30 tuổi, con gọi là chú gọi là gì bây giờ?Nếu tính theo tuổi mà con sinh Giang Thành , tuổi của chú làm ba con rồi.”

      “Ha ha…” Lưu Úy cười gượng tiếng: “À,Chân Nhã, cậu nhóc đó…” chỉ chỉ cậu nhócđang mút ngón tay giường, “Cậu nhóc đó là em sinh à?” Bây giờ Lưu Úy cũng để ý đến cách xưng hô của Liễu Chân Nhã nữa, màđang rồi rắm việc đứa trẻ lại có thể sinh ra đứa trẻ.

      Liễu Chân Nhã ôm Liễu Giang Thành đến giường của hai bà cháu San San, vén chăn chocậu nhóc xong mới xoay người ôm Cốc Noãn vào phòng tắm, “Con chắc chắn Giang Thành làcon sinh. Chú, con mang Cốc Noãn tắm, tốinay phải phiền chú rồi.”

      Lưu Úy ngơ ngác nhìn cửa phòng tắm đóng lại,sau đó nhún vai vào bếp. Trẻ con thời nay là, haizzz… nhớ đến năm mười sáu tuổi làm gì nhỉ, ừm, vùi đầu vào việc học để có đượcmột tương lai tươi sáng.

      Ở trong phòng tắm lúc, từ miệng ma nữ ma nữ vẫn theo bên cạnh mà Liễu Chân Nhãbiết được lai lịch của ma nữ và hai bà cháu ngoài kia.

      Ma nữ tên là Vệ Hồng, chết cách đây hơn hai năm khi 26 tuổi. Bà lão giường tên VươngTú 47 tuổi, bé Hướng San mới 5 tuổi.Chuyện Vệ Hồng thành ma, Vương Tú và Hướng San thành ăn xin chỉ có thể là câuchuyện cẩu huyết thể cấu huyết hơn.

      Vệ Hồng là người ở thị trấn ven biển,ba mất khi còn , mẹ mình nuôicô khôn lớn. Khi học đại học Vệ Hồng quen biết Hướng Vân Sơn, sau khi tốt nghiệp cùng Hướng Vân Sơn xây dựng gia đình, năm sau bé Hướng San.

      Vệ Hồng cứ nghĩ rằng cùng Hướng Vân Sơn cứ như vậy mà sống yên ổn hạnh phúc cả đời,nhưng ngay khi Hướng San được hai tuổi Hướng Vân Sơn bất ngờ muốn ly hôn với , VệHồng cứ như mơ mà bị người ta dùng gậyđánh cho tỉnh dậy. khóc lóc, ầm ĩ, uy hiếpvới Hướng Vân Sơn nhưng sau đó mới biết làHướng Vân Sơn có bồ bên ngoài, mà đó lại là con của Huyện trưởng. Chỉ cần lấy congái Huyện trưởng, ngay lập tức ta có thểvào làm ở cơ quan Huyện, chừng sau này còn xa hơn nữa, đối mặt với hấp dẫn đó, Hướng Vân Sơn động lòng, và ngay sau đó đòily hôn với Vệ Hồng.

      Còn Vệ Hồng muốn ly hôn, trước đó van nài, cầu xin Hướng Vân Sơn, còn uy hiếp bồ bên ngoài của ta, kéo dài mộtnăm, ngày nọ con huyện trưởng kia kêu người đến đánh Vương Tú, quá tức giận nênVệ Hồng uống thuốc ngủ tự sát.

      Cứ ngỡ chết xong là hết chuyện, nhưng VệHồng lại cảm thấy chết hẳn, có suynghĩ có ý thức, chỉ là có hình dáng gì,cũng ai nhìn thấy được .
      biết , làm ma so với người còn đaukhổ hơn, khi biến thành ma tôi mới hối hận về ngu ngốc của mình, cái loại đàn ông đứng núinày trông núi nọ đó…tại sao tôi lại vì ta mà tự sát? Chỉ khổ cho mẹ và con tôi, nhìn thấy họ bị ả kia bắt nạt, tôi …” Vệ Hồng bay xung quanh bồn tắm, mái tóc dài từ dưới đất bắt đầu dựng thẳng lên .

      “Bình tĩnh, bình tĩnh.” Liễu Chân Nhã biết là Vệ Hồng bắt đầu tức giận. “Sau khi chết Hướng Vân Sơn mang theo Hướng San tái hônvới con Huyện trưởng kia à?”
      Mắt Vệ Hồng đỏ lên, bắt đầu chuyển sang dữ tợn: “Đúng vậy, bọn chúng kết hôn, ngay ngày hôm sau sau khi tôi chết bọn chúng đến cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn. chỉ như vậy, Hướng Vân Sơn vì muốn có thể diện đón mẹ tôi đến gia đình mới của ta phụngdưỡng.”

      “Nếu như vậy ta coi như cũng tồi, tự sát là do lẩn quẩn trong lòng, liênquan lắm đến ta, nhưng sau đó ta còn phụng dưỡng mẹ , như vậy cũng coi như anhta còn có lương tâm.”

      Vệ Hồng cười dữ tợn: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ như . Nhưng mẹ tôi vừa mới đến ở tháng, vợ mới cưới của ta lộ ra bộ mặt thậtcủa ả, ta đối xử với mẹ tôi như con ở, những mọi việc trong nhà đều bắt mẹ tôi làm…ảta…đôi khi cao hứng còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ tôi. Còn San San, ả ta nhốttrong nhà cho ra ngoài chơi, thườngxuyên bỏ đói con bé, San San vừa khóc là tatát ngay vào mặt San San. Những hành vi của ta, Hướng Vân Sơn biết rất , ta nóigì ngược lại còn bảo mẹ và con tôi nhânnhượng con đàn bà đó nữa!”

      Nghe Vệ Hồng kể lại, ý nghĩ đầu tiên của Liễu Chân Nhã là: Thời buổi này, bọn tiểu tam càng ngày càng kiêu ngạo, con Huyện trưởngkia cùng với ả Lưu Lệ vợ sau của chồng trước ở phương diện nào đó giống nhau y hệt, vậy, Mẹ Thạch ở nhà mới của ThạchLâm biết có thể chịu được ngược đãicủa ả Lưu Lệ hay nữa!

      Vệ Hồng tiếp: “Khoảng 1 năm trước, Hướng Vân Sơn mang đồng nghiệp về nhà chơi, vô tình gặp được mẹ tôi, sau đó mọi người ở cơ quan Hướng Vân Sơn ta và vợ ngược đãi mẹgià và con , vì vậy mà sau đó mẹ tôi và SanSan bị con đàn bà kia đuổi ra khỏi nhà. Ả ta muốn mẹ tôi ra vào ta nênngăn cản mẹ tôi về nhà ông bà. Cùng đường, mẹ tôi mang theo San San rửa chén cho cơ quanHuyện, nhưng con đàn bà kia dăm ba hôm lạiđến mỉa mai soi mói mẹ tôi. Cuối cũng mẹ tôimang San San đến thành phố Thiên Hải này.”

      “Mẹ tôi có học thức, lại lớn tuổi, ở thànhphố Thiên Hải rộng lớn này căn bản là khôngthể xin được việc, dùng hết tiền mang theo bênngười, bà chỉ có thể dẫn San San ăn xin kiếmsống mà thôi. Nửa năm làm ăn xin, tôi nhìn thấymẹ tôi và San San bị người ta khinh ghét xua đuổi, bị người ta vô duyên vô cớ đánh chửi, tôicăm hận bọn chúng, cũng càng căm hận bản thân mình….”

      “Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Vệ Hồng.” Liễu ChânNhã hô to với Vệ Hồng, người khác nghe thấy Vệ Hồng gào khóc thảm thiết, nhìnthấy được gương mặt dữ tợn ghê rợn của ,nhưng có thể nhìn thấy, nghe thấy rất :“Chị Vệ Hồng, chị đừng vội, chị, Bà Vương vàSan San phải gặp tôi rồi sao, chị yêntâm, tôi giúp mọi người.”

      Vệ Hồng bình tĩnh lại bay xuống, mái tóc dại phía sau cũng nhàng hạ xuống bay bay phíasau đầu : “Chân Nhã, cảm ơn em.”

      Liễu Chân Nhã vốc ít nước ấm xuống sàn, cam chịu : “Ai bảo em có thể thấy được chị cơ chứ.” Nhìn vẻ mặt ngày càng nhu hòa của Vệ Hồng, Liễu Chân Nhã suy nghĩ chút rồi nóitiếp: “Chị Vệ Hồng, em giúp chị tức là giúpchị chăm sóc cho Bà và San San, còn nếu chị muốn trả thù Hướng Vân Sơn và vợ ta thìem giúp được.” Việc hại người thể làm, cũng có nghĩa vụ phải làm. Tiểu Mật luôn ở đời luôn luôn có nhân quả báoứng, Hướng Vân Sơn và vợ ta như vậy,trước sau gì cũng gặp phải báo ứng mà thôi.

      “Chị cũng biết là em giúp được.” Vệ Hồng nhàng cười. “Hướng Vân Sơn bây giờlà bí thư Huyện, con đàn bà kia làm ở ViệnKiểm Sát, phía sau chúng còn có chỗ dựa vữngchắc, chị cũng thể hại em được. Lúc vừabiến thành ma chị chỉ hận là giết được Hướng Vân Sơn và con đàn bà đó rồi lột da rútgân bọn chúng, nhưng mà khi nhìn thấy mẹ và San San chịu bao khổ cực, chuyện báo thù gì gìđó chị muốn suy nghĩ nữa, chỉ mong mẹchị và San San bình an sống sót là được rồi.”

      cầu này của chị em có thể giúp được, em tuy tuổi cũng có việc làm, nhưng đểBà sống thọ ở nhà em đến lúc qua đời, để nuôiSan San đến khi thành gia lập nghiệp vẫn cóthể, chị có thể yên tâm.” Liễu Chân Nhã thấykhông còn gì lo ngại nữa ngay lập tức đemVương Tú và San San vào phạm vi bảo vệ của mình.

      “Chân Nhã, cảm ơn em, chị biết lấy gì để báo đáp em nữa.” Vệ Hồng cúi đầu trước LiễuChân Nhã, giọt nước mắt trong suốt từ khóemắt rơi lên mu bàn tay Liễu Chân Nhã. Giọtnước mắt đó khiến Liễu Chân Nhã bỗng dưng cảm thấy toàn thân thoải mái, kỳ quái , chỉ là giọt nước mắt sao lại mang đến cảm giáctươi mát cả người thế nhỉ?
      Liễu Chân Nhã nghi hoặc nhìn giọt nước mắtlong lanh trong suốt tay, đây là nước mắtma sao? Trong suốt và hơi óng ánh. Cúi đầu nhìn lại, lại thấy ngọc Phỉ Lam cổ sáng lên,tia sáng xanh lục của Phỉ Lam dường như hòacùng với tia sáng trắng trong của giọt nước mắttrên tay . Liễu Chân Nhã thử đem bàn tay đếngần viên ngọc lục bảo trước cổ, viên ngọc dường như vui mừng toát ra càng nhiều ánhsáng xanh lục hơn, ngay sau đó, giọt nước mắt mang ánh sáng trắng chợt lóe lên rồi dung hòa vào viên ngọc lục bảo, cuối cùng, ánh sáng xanh lục của ngọc lục bảo chậm rãi mờ dần rồi từ từ trở lại bình thường, cả Phỉ Lam khôi phục lại yên tĩnh vốn có.

      Tuy rằng biết tại sao lại xảy ra chuyệnnhư vậy, nhưng Liễu Chân Nhã có thể biết đượclà giọt nước mắt của Vệ Hồng bị Phỉ Lam hấp thu, dựa theo trực giác của giọt nước mắt đó chính là phần lễ tạ ơn của Vệ Hồng với . Lắc đầu cái, Liễu Chân Nhã với VệHồng: “Chị Vệ Hồng, lễ vật cảm ơn của chị em nhận được, lễ vật rất tuyệt vời”.

      “Sao em?” Vệ Hồng nghi hoặc hỏi lại. “Chịchưa đưa cái gì cho em hết mà.”

      , chị đưa rồi, chỉ là chính chị cũng biết mà thôi. Ha ha, chị chỉ cần biết làmình đưa lễ vật tạ ơn rồi là được rồi.”

      “Vậy tốt rồi!” Hai mắt Vệ Hồng tràn ngậpvui mừng, bản thân ấy cũng rất vui vẻ: “Mẹchị cùng San San giờ đây có chỗ ở đànghoàng, chị cuối cùng cũng có thể buông đượcgánh nặng và áy náy trong lòng rồi.”

      “Chị yên tâm, em chăm sóc họ tốt.” Liễu Chân Nhã bất ngờ kinh ngạcnhìn Vệ Hồng: “Chị Vệ Hồng, chị…” chùmánh sáng trắng từ trời chiếu xuống bao quanh Vệ Hồng, hình dáng Vệ Hồng cũng biếnmất giữa chùm ánh sáng kia. Ba bốn giây sau khi chùm sáng xuất và Vệ Hồng biến mất,Liễu Chân Nhã sững sờ ngồi trong bồn tắm nhìnqua nhìn lại: “Chị Vệ Hồng, chị đâu rồi?”

      “Mẹ, thấy ma nữ kia nữa hả mẹ?” CốcNoãn vừa nghịch nước trong bồn tắm lớn vừa cất giọng nho hỏi . Mẹ bé vừa vào phòng tắm bắt đầu lầu bầu chuyện với khí, bé biết là mẹ chuyện với ma nữ, bất công, sao mẹ có thể thấy đượcma nữ mà bé lại thấy được chứ?

      Nhìn khắp phòng thấy hình dáng của VệHồng đâu, Liễu Chân Nhã tìm nữa: “Ừm, chắc là chị ấy rồi, à, chắc là đầu thai.” Tuyrằng nhìn thấy được hắc bạch vô thườngtrong truyền thuyết, nhưng chùm sáng từ trời chiếu xuống kia chắc cũng có tác dụnggiống như hắc bạch vô thường rồi.

      “Mẹ, chà lưng cho Noãn Noãn , Noãn Noãnkhông với tay ra sau lưng được.” Trẻ con vốn để ý nhiều, nghe ma nữ rồi, NoãnNoãn lập tức mang hứng thú với ma nữ đặt quamột bên, nũng nụi đòi mẹ chà lưng “Mẹ, lát nữa Noãn Noãn cũng chà lưng cho mẹ nhé, lưng mẹtrơn trơn, ấm ấm, Noãn Noãn rất thích sờ.”

      “Được, tí nữa Noãn Noãn cũng chà lưng cho mẹ nhé!”

      Hai mẹ con trong bồn tắm hi hi ha ha chà lưngcho nhau.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 14


      Liễu Chân Nhã và Cốc Noãn chưng toàn thânthành đỏ rực mới chịu ra khỏi phòng tắm, vàophòng khách thấy bàn ăn là ba chén trứng chần nước sôi bốc khói nghi ngút,mùi thơm tỏa trong khí, nhìn bề ngoài cóvẻ tồi.

      “Chân Nhã, đến đây nếm thử nào, tôi vừa làm trứng chần nước sôi đấy.” Lưu Úy bưng dĩadưa cải từ phòng bếp ra.

      Liễu Chân Nhã đặt Cốc Noãn ngồi xuống xongmới ngồi bên cạnh bé, tuy lúc chiều vừa ăncanh cá Văn mang tới, còn thêm mấy quảtáo, nhưng trứng chần trước mặt lại làm mấy con sâu thèm ăn trong bụng nổi dậy, lạithấy đói bụng rồi.

      Thấy Liễu Chân Nhã ăn ngon lành, Tiểu Cốc Noãn bên cạnh cũng há miệng ăn từng miếng từng miếng, Lưu Úy mỉm cười đẩy dĩa dưa cải đến trước mặt hai mẹ con: “Đây là đồ chua đặc sản của Tứ Xuyên, tôi còn bỏ thêm ớt ngâm vào, nếm thử xem có ăn được .”

      Liễu Chân Nhã gắp miếng cải trắng bỏ vào miệng, vị chua cay rất vừa miệng: “Ngon lắm.Noãn Noãn con cũng ăn miếng nhé.” Sau đó gắp miếng cải trắng đến miệng Noãn Noãn, Noãn Noãn nhìn cái rồi ngoan ngoãnhá miệng ăn miếng cải trắng đưa.

      Lưu Úy cười hì hì rồi mới bắt đầu ăn: “Tôi làngười Tứ Xuyên, ở đây có món cay chính tông Tứ Xuyên nên tôi phải tự tay làm đồ chua,ớt ngâm, khi nào thấy thèm ăn chút đãghiền.”

      Liễu Chân Nhã cảm thấy bất ngờ nên liếc nhìn Lưu Úy cái: “Chú Lưu lợi hại , đàn ôngbây giờ có mấy người chịu vào bếp đâu!”Lúc cũng ngừng việc thưởng thức trứng chần trước mặt. ai xa, Thạch Lâm chính là điển hình, đừng tới xuống bếp nấu ăn, ngay cả chén ta cũng chưa từng rửa lần nữa là.

      “Tôi chính là trường hợp đặc biệt đấy!” Lưu Úy cười ha ha, “Tôi ở mình, tự nấu có mà chết đói!”

      Liễu Chân Nhã gì chỉ cúi đầu tiếp tụcăn.

      Ăn xong, Liễu Chân Nhã don dẹp bàn, rửa chén, để Lưu Úy ngồi chơi với Cốc Noãn, lại ở trong bếp nấu cháo, chờ khi hai bà cháu kia tỉnh lại có thể ăn được rồi.

      Vừa lúc cháo ninh xong tỏa mùi thơm phức nghe thấy tiếng chuyện từ phòng khách nênLiễu Chân Nhã từ nhà bếp bước ra ngoài xem,nhìn thấy người ngoài phòng khách Liễu ChânNhã nở nụ cười, Bà Vương và San San chắc là đói quá nên mới tỉnh dậy rồi. “Bà Vương, San San, hai bà cháu tỉnh rồi à? Đói bụng chưa, phút sau là có cháo nóng ăn thôi, hai bà cháungồi chờ tí nhé!”

      Vốn là Vương Tú che chở cho Hướng San sau lưng vừa trừng mắt nhìn Lưu Úy, lại nghe được câu của Liễu Chân Nhã khỏi bất ngờ ngơ ngác. “À,… là hai người cứu tôi và San San sao?”, bà còn tưởng là gặp phải bọnbuôn người.

      “Là mẹ con cứu hai người”. Cốc Noãn ngồi trong lòng Lưu Úy hờn dỗi : “Là dì tên Vệ Hồng nhờ mẹ con cứu hai người.” aibảo Tiểu Cốc Noãn được đem chuyệnLiễu Chân Nhã có thể thấy ma ra nên bé Noãn Noãn ngây thơ cứ thế mà thành tố cáo.

      “Vệ…Hồng, …con là Hồng Hồng?!” Vương Tú kích động vừa khóc vừa tiến lên phía trước bắt lấy cánh tay Cốc Noãn, vừa khóc vừa cười : “Mọi người thấy Hồng Hồng? là đãgặp được Hồng Hồng? Tôi là cảm giác của tôi là đúng mà, Hồng Hồng có chết, con bé vẫn luôn ở bên tôi mà.”

      Bộ dạng kích động của Vương Tú làm cho LưuÚy sợ hãi, lại nghe được Cốc Noãn bên cạnh kêu đau, vội vàng hất tay Vương Tú ôm TiểuCốc Noãn đứng lên, sợ Vương Tú kích động quámà làm hại đến Cốc Noãn.

      “Các người có thể cho tôi biết nhà của Hồng Hồng ở đâu ? Làm ơn cho tôi biết chỗ ở của Hồng Hồng .” Vương Tú vừa khóc vừaquỳ xuống đất.

      Thấy Vương Tú cố gắng quỳ lạy Lưu Úy, bé nhút nhát Hướng San cũng đến bên cạnh bàngoại cùng bà quỳ lạy : “Làm ơn cho chúng tôi biết, làm ơn mà…”

      lúc Lưu Úy ôm Tiểu Cốc Noãn biếtchuyện gì xảy ra Liễu Chân Nhã bưng cháo từ nhà bếp ra: “Ôi, mọi người làmgì vậy, trời lạnh thế này quỳ dưới đất làm gì? Bà Vương, San San, sức khỏe hai bà cháu tốtnên nhanh ngồi dậy , có gì chúng ta từ từ .”

      , tôi biết là mọi người biết chỗ ở củaHồng Hồng, làm ơn cho tôi chỗ ở của Hồng Hồng mà.” Vương Tú xoay người sang quỳlạy Liễu Chân Nhã .

      “Hồng Hồng?” Liễu Chân Nhã chưa kịp tiếp thu nên hỏi lại: “Bà Vương, Bà Hồng Hồng chính là Vệ Hồng đúng ?”

      Liễu Chân Nhã nhìn mọi người trong phòng khách sau đó cười : “Bà Vương, Bà với SanSan ăn chút gì , ăn no xong chúng ta từ từ chuyện.” Nhìn Vương Tú còn muốn thêm gì đó, Liễu Chân Nhã cắt ngang: “Bà Vương, SanSan, mọi người ăn no trước , nếu látnữa có sức nghe con chuyện đâu.”

      Vội vã muốn biết tung tích của Vệ Hồng, Vương Tú vội vàng ăn lấy ăn để cho nhanh hết chéncháo rồi nhìn chằm chằm Liễu Chân Nhã bằng ánh mắt chờ mong.

      Hướng San thấy Vương Tú ngưng đũa, bé cũng ngưng đũa theo, cúi đầu im lặng nhìn hơn nửa chén cháo còn lại trong chén.

      Nhìn thấy cảnh này, Liễu Chân Nhã chua xótmuốn khóc, đến ngồi bên cạnh San San dịu dàng vuốt ve bé: “San San vẫn còn chưa no đúngkhông? Dì cùng bà ngoại con chuyện, con tiếp tục ăn nhé, ngoan, ăn tiếp nào.” Liễu Chân Nhã bóc quả trứng luộc đưa cho bé.“Bà Vương, chuyện con sắp bất kể là Bà chấp nhận hay chấp nhận, nhưng tất cảđều là .”

      Liễu Chân Nhã suy nghĩ trong năm sáu phútxem nên như thế nào về câu chuyện ly kỳ này cho mọi người ở đây nghe.

      “Con , chuyện gì Bà cũng tin tưởng con.” Ánh mắt Vương Tú khẽ ảm đạm, có lẽ bà cũng đoán được phần nào lời Liễu Chân Nhã sắp ra.

      “Trước hết, con Bà, chị Vệ Hồng đãchết. ấy chết vì tự sát, chính Bà là người mai táng cho ấy đúng ?” Liễu Chân Nhã nhìn Vương Tú mà cho bà đáp án chínhxác.

      Vương Tú che mặt khóc thất thanh, “Đúng vậy, con bé chết, uống thuốc ngủ quá liều màchết, chính Bà mai táng cho nó.” Cho đến bây giờ bà vẫn muốn tin là con mình chết, bởi vì bà luôn có cảm giác rằng con vẫn luôn kề cận bên mình.

      “Những lời con sắp tiếp đây có lẽ vượt rakhỏi cách lý giải của mọi người, xin mọi người im lặng lắng nghe.” Liễu Chân Nhã chần chờsau đó kiên định : “Trời sinh con có thể nhìnthấy những thứ mà người bình thường thấy được, theo cách của mọi người là thấyđược ma quỷ, đúng vậy, trời sinh con có thể thấy được ma quỷ. Trước đó con nhìn thấyhồn ma của chị Vệ Hồng, chị ấy bởi vì có chấpniệm mà thể đầu thai nên phải lưu lạinhân gian, nhưng con hứa trước mặt chị ấy là chăm sóc cho cuộc sống của Bà và SanSan, sau đó chị ấy biến mất. Con nghĩ, chấpniệm của chị ấy chính là Bà và San San.”

      Nhìn thấy Liễu Chân Nhã có chútgì gọi là giả dối trong đó, Lưu Úy bỗng dưng cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhịn đượccắt ngang lời Liễu Chân Nhã: “Tiểu Chân Nhãà, tuy bây giờ là buổi tối, nhưng mà em cũng đừng kể chuyện ma quỷ làm tôi sợ hãi chứ. Hôm nay cũng lạnh lắm rồi, em đừng làm tăngthêm giá rét nữa!”

      “Chú hư quá , mẹ con dối!” Tiểu Cốc Noãn vội vàng bênh vực mẹ, dùng nắm tay bé vỗ vỗ vào mặt Lưu Úy: “ cho mẹ con dối!”

      Liễu Chân Nhã nhìn Lưu Úy ôm NoãnNoãn trong lòng, cười với : “Chú Lưu, đời có rất nhiều chuyện mà khoa học thể giải thích được, nhưng khoa học giải thích được cũng có nghĩa là những việcđó tồn tại. trong những việc đó, chính là việc về quỷ thần.”

      , Bà tin con.” Gương mặt già nua củaVương Tú tràn đầy kiên định: “Sau khi Hồng Hồng chết, Bà muốn theo nó, nhưng Bà lại nghĩ đến đứa cháu có ba mẹ chămsóc, Bà liền bỏ ý niệm đó . Sau này Bà luôn cócảm giác Hồng Hồng vẫn luôn ở bên mình, tuy nhìn thấy, nhưng cảm giác đó rất ràng, thậm chí có lần Bà còn cho rằng mình nhớ congái đến điên nên mới có cảm giác như vậy.”Vương Tú xong còn nở nụ cười ngượngngùng.

      “Cảm giác của Bà sai.” Liễu Chân Nhãlắc đầu, “Chị Vệ Hồng vẫn luôn ở cạnh Bà, nhìn thấy Bà bị con huyện trưởng ngược đãi, sau đó phải ăn xin sống qua ngày, chị ấy đều nhìnthấy tất cả. Bà Vương, chị Vệ Hồng đem Bà vàSan San ủy thác cho con, sau này Bà với San San đến sống cùng con, nhà con đơn chiếc, chỉcó con, Cốc Noãn, và Giang Thành , tổng cộngchỉ có ba người thôi.”

      “Nhưng…” Vương Tú chần chừ, bà cùng Liễu Chân Nhã dù sao cũng thân thiết.
      “Bà Vương, vì nhờ con chăm sóc hai bà cháuchị Vệ Hồng đưa lễ vật tạ ơn rất lớn cho con rồi, cho nên hai người cũng phải ăn , cứ an tâm ở lại nhà con. Nếu Bàvẫn thấy áy náy…như vậy, con nhờ Bà chăm sóc con trai con của con được ? Concòn nên có nhiều kinh nghiệm nuôi trẻ con, Bà chăm sóc hai đứa trẻ giúp con xem như bù vào chi phí ăn ở của Bà và San San.”Liễu Chân Nhã cũng nghĩ đến việc Vương Túngại việc ăn ở ở nhà nên đưa ra biệnpháp như thế.

      “Được được, vậy về sau cơm nước ba bữa đểBà làm luôn , cái khác chứ việc nhàvà nấu ăn Bà có thể làm được, con Vệ Hồng rất thích ăn cơm Bà nấu.” đến Vệ Hồng,Vương Tú lại quỳ xuống dập đầu với Liễu ChânNhã: “Con , cảm ơn con giúp đỡ Hồng Hồng của Bà, thu giữ Bà và San San, con làngười tốt như vậy chắc chắn ông trời chiếucố con tốt.”

      “Bà Vương, Bà mau đứng lên .” Liễu ChânNhã nâng Vương Tú dậy “Con còn muốn cảm ơn Bà coi con là kẻ điên nữa chứ!”Liễu Chân Nhã như có như hướng vềLưu Úy nghi ngờ đằng kia “Con có thể gặpgỡ chị Vệ Hồng coi như cũng là duyên phận, hơn nữa con cũng phải giúp chị ấy, cho nên Bà Vương cần phải như vậy. Hơn nữa, sau này chúng ta là người nhà, Bà như vậy quá khách khí rồi!”
      Đỡ Bà Vương ngồi lại sopha, Liễu Chân Nhã ôm Cốc Noãn chỉ vào San San ngồi bên bànăn: “Noãn Noãn , về sau đó chính là chị của con, con phải bảo vệ được ăn hiếp chị biết ?” Nhìn thấy Noãn Noãn gật đầuxong, đẩy đẩy bé: “ , đến kia chào hỏi chị con .”

      “Chị, em gọi là Cốc Noãn, chị có thể gọi em là Noãn Noãn, sau này chúng ta chơi với nhau được ?” Tiểu Cốc Noãn ra vẻ thành thụcgiới thiệu mình với Hướng San.

      “Chị…chị tên là Hướng San, bà ngoại hay gọichị là San San.” Hướng San xong cúi đầu, tay vân vê góc áo.

      “Chị San, em còn em trai nữa tên là GiangThành, là em bé lúc nãy ngủ bên cạnh chị đó,sau này em ấy lớn lên chắc chắn siêu cấp đẹp trai nha! Bây giờ chắc em ấy ngủ dậy rồi, chúng mình xem em ấy !” Tiểu Cốc Noãn vươnbàn tay bé rủ rê San San.
      Nhìn hình dáng hai khỏi phòngkhách, Liễu Chân Nhã mỉm cười nhìn Lưu Úy: “Chú Lưu chắc có nhiều điều muốn hỏi con lắm nhỉ?”

      Lưu Úy ngượng ngùng cười: “Đúng là có hai vấn đề. Thứ nhất là đời này có ma quỷ sao? Thứ hai là em có thể nhìn thấyma quỷ?”

      Liễu Chân Nhã gật đầu: “Cả hai vấn đề của chúđều có cầu trả lời là: Đúng vậy.”

      Lưu Úy sờ sờ trán: “Trước hết để tôi tiêu hóa chút !”

      Liễu Chân Nhã cười phốc cái: “Chú Lưu, cần phải khổ não như vậy, thế giới này có tồn tại ma quỷ hay , chú cũng thấyđược, chú làm gì trái lương tâm lo ngạigì ma quỷ chứ. lòng người so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nữa kìa.”
      “Con thấy rất nhiều ma, nhưng đến giờ cũng chỉ chuyện với chị Vệ Hồng thôi. Bọn họ trông cũng như người bình thường, có điều họ đường mà bay vật vờ thôi. Còn khi họ tức giận hình dáng trở nên vặn vẹo, cũng trông rất dữ tợn nữa.” Liễu ChânNhã gật gật đầu tiếp “Hình như chỉ nhưvậy.”

      Lưu Úy đổ mồ hôi lạnh, cái gì mà hình như chỉnhư vậy chứ! Thần kinh của tiểu nương ChânNhã này mạnh mẽ quá rồi!

      “Bà Vương, Chú Lưu, con muốn nhờ mọi ngườiviệc này. Mọi người cũng biết đó, quỷ thần luônlàm người khác kính sợ, lo ngại tồn tại củahọ, nếu người khác biết con có thể nhìn thấy ma quỷ, con sợ người khác mang đến nguy hiểmcho mình, cho nên hi vọng mọi người đừng đem chuyện con có thể nhìn thấy ma quỷ ra đượckhông?”

      Nếu phải tạm thời còn chưa về nhà được,mà Lưu Úy là hàng xóm sát vách ra vào đều gặp, Liễu Chân Nhã cũng muốn cho Lưu Úy biết chuyện mình có thể nhìn thấy ma, còn lại còn có hai con, trong nhà lại khôngcó ba mẹ,… ra để Lưu Úy quan tâm mộtchút cũng được, cái gọi là bà con xa bằng láng giềng gần, úp mở như vậy, ai biết được sau này ta còn có thể giúp mình chegiấu những chuyện quan trọng.

      “Con , con yên tâm, chúng ta là người nhà, nếu Bà đem chuyện này ra bị thiên lôi đánh chết!” Vương Tú bộ dáng kích động thề thốt.

      Tròng mắt Lưu Úy xoay tròn: “ ra ngoài, được, nhưng mà tôi có điều kiện.”
      “Điều kiện gì?” Liễu Chân Nhã thở dài, biết mà, ta nào có dễ dàng như vậy.

      Lưu Úy nhếch khóe môi: “Rất đơn giản, sau này gọi tôi là Lưu, đừng gọi là Chú Lưunữa!” muốn bị kêu già như vậy. ta cực kỳ chấp nhất chuyện tuổi tác và ngoạihình của bản thân.

      Liễu Chân Nhã gì chỉ nhìn Lưu Úy rồigật đầu, điều kiện này quả rất đơn giản.

      Thấy Liễu Chân Nhã gật đầu, Lưu Úy hài lòngcười: “Tốt lắm, cứ như vậy .” ngốc, cho dù chắc gì có người tin kia chứ.

      Đêm hôm nay tại Lưu gia, cả chủ nhà và kháchkhứa đều có đêm ngon giấc.

      Càfé Sáng lảm nhảm: đọc tới đoạn Vương Tú quỳ lạy, cảm thấy xót xa vô cùng. Mình bao giờ dám trách móc những người tự tử bởi vì khi họ chọn đến bước đó, tức là bản thân họ thấy cùng đường rồi. Nhưng mà nỗi đau của người thân gì có thể bù lại. Chỉ mongnhững ai rơi vào bế tắc nên cố gắng nghĩ về những điều tươi sánghơn, hay ít nhất nghĩ về những người có thể đau khổ về việc mìnhkhông tồn tại đời mà suy nghĩ lại. có gì đau khổ hơn việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu ạ.


      Èo, vừa xong, tình hình là ngày post ngày nghỉ nhé mọi người. Chúc mọingười buổi tối vui vẻ.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 15

      Trời sáng, Vương Tú, Lưu Úy và Liễu Chân Nhãcùng nhau dọn tuyết, đến giữa trưa cuối cùng cũng có thể vào được ngôi nhà của chính mình.Để cảm ơn giúp đỡ của Lưu Úy, Liễu Chân Nhã siêu thị mua túi to nguyên liệu nấuăn, nấu thành bàn lớn thức ăn đầy đủ cả hương sắc vị khoản đãi , lúc ăn Lưu Úy khen dứt miệng: “Tiểu Chân Nhã à, đúng là nhìn người thể nhìn tướng mạo nha, em mới mười sáu tuổi mà tay nghề tốt như vậy!”Cứ nghĩ là bé chỉ có thể giúp đỡ vài việc vặtvãnh thôi chứ.

      Tiễn Lưu Úy xong, Liễu Chân Nhã bắt đầu sắpxếp cho Vương Tú và Hướng San, phòng ở phải lo lắng, biệt thự nhiều phòng nhưthế, mỗi người phòng cũng thành vấn đề, mà cũng chẳng phải lo lắng gì, có tiền, thiếu cái gì cứ mua cái đó. Cái khó nhất là vấn đề hộ tịch, Tiểu Hướng San muốn học ởthành phố Thiên Hải cần phải có hộ khẩu,còn phải tốn rất nhiều tiền điều chỉnh,dự thính , sợ là Hướng San còn bịbạn học kỳ thị nữa.

      Linh hồn trong cơ thể Liễu Chân Nhã vốnkhông biết được nhiều tình huống xảy ra trongtrường học, nhưng được kế thừa trí nhớ củaLiễu Chân Nhã, uổng phí những gìcó được.

      “Dì à, dì với San San lên lầu chọn phòng , mỗi người phòng hay ở cùng nhau thế nào cũngđược, cần ngại đâu. Hai bà cháu cứ nghỉngơi cho khỏe lại, bây giờ trời vẫn còn lạnh, đợi đến đầu mùa xuân, chúng ta hãy đến thị trấntrước kia của hai ba cháu làm thủ tục chuyển hộkhẩu đến Thiên Hải nhé, mùa thu sang năm là San San có thể học ở đây rồi.” Liễu ChânNhã cười với Vương Tú vẫn còn e dètrước mặt. Bởi vì thay đổi cách xưng hô với Lưu Uý thành Lưu nên Liễu Chân Nhã cũngđổi luôn cách gọi với Vương Tú thành dì, nhưvậy bị loạn bối phận.

      “Con …con muốn cho San San học sao?”Vương Tú vẻ mặt thể ngờ được hỏi lạiLiễu Chân Nhã, học sao, như vậy phải tốnbao nhiêu tiền chứ? “Con , con cho hai bà cháu dì chỗ nương thân là quý lắm rồi, còn học, hai bà cháu dì dám mơ tớiđâu con.”

      “Dì à, dì lại khách khí rồi. Con phải rồi sao, những gì con hứa với chị Vệ Hồng con chắc chắn làm được, con con ăngì mặc gì, San San cũng ăn như vậy mặc nhưvậy, những gì con cho Noãn Noãn và GiangThành, hai đứa có nhất định San San cũngcó.” Nhìn Vương Tú bắt đầu rơi lệ, Liễu ChânNhã cười cười an ủi bà: “Dì à, ở Thiên Hải nàythanh danh của con cũng tốt, con bị ba mẹ đuổi khỏi gia tộc, lại có hai con riêng, con còn lo là dì và San San ở đây làm ảnh hưởng xấu đến thanh danh của hai người nữa đấy chứ.”

      “Con , con đừng vậy, dì và San San bây giờ còn có tư cách ghét bỏ người khác hay sao? cần biết người khác nhìn con thế nào,con mãi mãi là ân nhân của hai bà cháu dì.” Vương Tú lau nước mắt, đôi mắt kiên định khànkhàn giọng với Liễu Chân Nhã.

      “Vậy chúng ta cần khách khí với nhaunữa, dì mang San San chọn phòng, con cũng mang Giang Thành về phòng, tí xíu nữa chúng tadọn dẹp nhà cửa chút. Hai tháng cóngười ở, trong nhà đóng lớp bụi dày rồi.”

      Vương Tú chọn phòng, Noãn Noãn và Hướng San xem phim hoạt hình trong phòng khách,Liễu Chân Nhã nhanh chân ôm Giang Thành về phòng mình. Đóng của phòng lại, Liễu Chân Nhã ôm Giang Thành vào Noãn Viên.

      “Tiểu Nhã, lâu lắm rồi gặp, tôi nhớ quá à!” Thấy Liễu Chân Nhã đột nhiên xuất , Tiểu Mật vui mừng mở to mắt, bay đếnbên cạnh cọ cọ gương mặt bé của mình vào mặt Liễu Chân Nhã. Từ khi Liễu Chân Nhã đến bệnh viện ở cũng hai tháng vàoNoãn Viên.

      “Chào Tiểu Mật nha!” Liễu Chân Nhã nhìn Noãn Viên dường như có gì thay đổi, “Tiểu Mật đây là con tôi, Giang Thành, Liễu Giang Thành.”

      “Đây là em bé trong bụng đó hả?” Tiểu Mậtvươn bàn tay bé chọc chọc gương mặtgương mặt nhắn của Giang Thành. “Dễthương quá ! So với Noãn Noãn lúc mới vào Noãn Viên còn dễ thương hơn nữa đó!”

      “Ừm, chắc là do lúc mang thai bé hay vào NoãnViên, được hấp thu linh khí từ khi còn trong bụng mẹ nên mới được hồng hào bụ bẫm thế này đấy.” Liễu Chân Nhã vuốt ve mái tóc dày của Giang Thành tay, Liễu Chân Nhã nóitiếp: “Tiểu Mật, Noãn Viên có thay đổi gì ? Tối hôm qua tôi có gặp ma nữ, nướcmắt của ma nữ đó bị Phỉ Lam hấp thu rồi.”

      Tiểu Mật nghe xong vỗ cánh bày vút lên : “Có thay đổi đấy, linh khí trong Noãn Viên bây giờ có thể còn tăng gấp đôi so với trước kia. Tốiqua, sau khi Phỉ Lam hấp thu giọt lệ quỷ kiaxong, toàn bộ cây cối trong Noãn Viên đều trưởng thành. Có linh khí nồng đậm như vậy bồi dưỡng, thực vật trong này sau này năng suất sẽcao lắm nha, hơn nữa sau này cần vàoNoãn Viên cũng có thể lấy được đồ vật trongNoãn Viên ra đấy, tuy là phải cái gì cũnglấy ra được.”

      “Thần kỳ như vậy sao?”

      “Đương nhiên rồi!” Tiểu mật oai vệ . “Linh khí tăng lên nhiều như vậy tôi cũng được lợi ít nha, thấy tôi lớn hơn chút sao?”

      Nhìn thấy Tiểu Mật xinh xắn đáng trướcmặt, Liễu Chân Nhã thành : “ thấy khác biệt gì.”

      đúng là có mắt nhìn mà!” Tiểu Mật chán nản .

      Chỉ lát sau, Tiểu Mật lại hi hi ha ha bay qua bay lại bên cạnh Liễu Chân Nhã: “Tiểu Nhã à, rau cải, lúa mạch, lúa nước đều thu hoạch để trong kho rồi. Nếu còn muốn trồng thêm rau quả nữa nhớ mang hạt giống vào đây nhé!”

      cần đâu, chờ khi nào ăn hết rồi trồngtiếp, đỡ mất công chiếm diện tích.” đến bên bờ sông, nhìn đàn cá tung tăng bơi lội dưới nước, Liễu Chân Nhã suy nhĩ chút rồi :“Tiểu Mật, nước sông này chắc là có thể uống được, tôi thả cá vào đây, nước sông có bị dơkhông?”

      đâu, đâu. Cá nuôi trong này cũngkhông ăn thức ăn thông thường, chúng dựa vào linh khí ở Noãn Viên mà sống, nên khí nó thở ra, chất thải bài tiết của nó cũng là linh khí, làm dơ nguồn nước. Nước sông trong đây so với nước uống bên ngoài còn sạch hơn gấpngàn gấp vạn lần ấy chứ. Tiểu Nhã, khi nào thìcô nuôi thêm động vật ở đây vậy, nuôi thêmmấy con chó, mèo, ngựa, thỏ trong này .” TiểuMật chớp chớp mắt khao khát với .

      “Biết rồi, tôi nhanh chóng mua thêm động vật bỏ vào đây cho .” Nếu làm Noãn Viên bị ô nhiễm cũng thoải mái mua nhiều động vật thả vào. “Tiểu Mật, mặc dù cá làm dơ nguồn nước, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên thảchúng vào cái hồ riêng biệt .

      Chờ khi Tiểu Mật làm xong hồ nuôi cá, sau đó lại mang tất cả cá ở sông thả vào, Liễu Chân Nhã mới lấy ra bao gạo lớn, lại cột bólớn rau dưa, cuối cùng xách khoảng hai cân cá trích ra khỏi Noãn Viên. Tối hôm nay ăn thử xem cá, rau dưa, và gạo của Noãn Viên hươngvị như thế nào.

      Lặng lẽ mang cá, rau, gạo vào nhà bếp, Liễu Chân Nhã đội mũ, mang tạp dề bắt đầu tổng vệsinh.

      Vội vàng ăn buổi trưa xong, biệt thự cuối cùng cũng còn hạt bụi nào, từ trong ra ngoàiđều mang lại cảm giác thông thoáng dễ chịu.(Cà fé Sáng: sao thấy giống quảng cáo băng vệ sinh ghê )

      Liễu Chân Nhã và Vương Tú vừa chuyệnvừa chuẩn bị bữa tối trong bếp, đột nhiên NoãnNoãn vào : “Mẹ, chú Lưu đến kìa.”

      “Ôi chao, thơm quá, vừa vào của ngửi được mùi cá sốt cà rồi!” chưa thấy người nghe tiếng Lưu Úy từ ngoài vào.

      Liễu Chân Nhã quay đầu cười : “Tới sớmkhông bằng tới đúng lúc, Lưu tối nay ăn cơm ở đây nhé! ra phòng khách xem TV với Noãn Noãn và San San , cơm tối chútnữa là xong rồi.”

      Lưu Úy gật đầu đáp ứng, tới vào giờ này là để ăn ké cơm tối mà, tiểu nha đầu này tay nghềthật tồi.

      Bữa tối đơn giản bốn mặn canh, cá trích sốt cà, ớt xanh xào thịt băm, đậu hủ bà ma, tố sao đậu hủ tiêm, cuối cùng là canh cá trích tuyết trắng. Món ăn gia đình đơn giảnlại khiến cho Lưu Úy ăn nhiều hơn bình thườnghai chén cơm, đến Lưu Úy, ngay cảLiễu Chân Nhã cũng ăn nhiều hơn so với bình thường, quả là thực phẩm trong Noãn Viênkhông thể chỉ gọi là “được”.

      “Trời ạ, chưa bao gờ no như hôm nay!” Lưu Úy để ý lấy tay xoa xoa bụng, cảm thấy hơixấu hổ, từ trước tới giờ luôn giữ hình tượng tao nhã, chưa bao giờ ăn uống biết kiềm chế như hôm nay. “Chân Nhã à, tay nghề củaem thua kém gì đầu bếp hạng nhất ởThiên Hải này đâu đấy! Mà Chân Nhã này, saunày có thể chung bếp với em ? Yên tâm ăn chùa đâu, mỗi tháng góp ngàn tiền chợ được ?” Ngẫm lạihương vị của mấy món ăn vừa rồi, rồi lại nghĩđến hương vị đồ ăn mà bình thường vẫn ăn ngoài nhà hàng, bỗng nhíu mày, so với hômnay, quả bình thường toàn ăn thức ăn gia súc!

      Liễu Chân Nhã liếc Lưu Úy cái, trong lòng cảm thấy buồn cười thôi, phải taynghề cao mà chính xác là do đồ ăn cùng gạocủa Noãn Viên có chất lượng, nhưng mà… ngàn tiền chợ tháng… “Chung bếp cũng được, dù sao bình thường em cũng làm gì,nấu đồ ăn thêm cho người nữa cũng khôngảnh hưởng, nhưng mà tháng ngàn hơi nhiều, em nghĩ chỉ cần đưa năm trăm làđược rồi.” Tuy là muốn kiếm tiền nhưng tại giá đồ ăn cũng cao, hơn nữa đồ ăn của cũng lấy từ Noãn Viên ra, cũng chỉ tốnmười, hai mươi đồng thôi, tháng ngàn cao quá rồi.

      “Ha ha, cần tiết kiệm tiền thay đâu, ăn nhiều, hơn nữa còn phải nhờ em nấu mỗi ngày, tháng ngàn là đúng rồi.” Ôi chao,nễu mỗi ngày đều được ăn ngon thế này, đừngnói ngàn, mỗi tháng hai ngàn cũng nguyện ý trả.

      Liễu Chân Nhã nghĩ lại quả là Lưu Úykhông thiếu tiền nên gật đầu: “Vậy , từnay mỗi ngày ba bữa em đảm bảo cho , nhưng mà ban ngày làm, bữa trưa em nấu cho thế nào đây?”

      Bữa tối em làm nhiều chút, hôm sau để vào cặplồng mang đến công ty, buổi trưa bỏ vào lò vi sóng làm nóng lại là ăn được rồi.” Lưu Úy híp mắt tưởng tượng đến viễn cảnh mang theo cặp lồng ăn trưa, biết mọi người trong công ty nhìn thế nào nhỉ?

      “Cặp lồng à…?” Liễu Chân Nhã cười : “Vậyngày mai tan tầm nhớ ghé siêu thị mua cặp lồng nhé!” Lưu Úy vừa nhìn biết là dạng người có tiền có địa vị, là dạng người uống càphê, ăn cơm Tây ở nhà hàng cao cấp, thế mà….nghĩ thử xem, mặc đồ hiệu mang giày tâyngồi trong văn phòng mở cặp lồng ăncơm….aizzzz, khó tưởng tượng !

      Mỗi ngày yên ả trôi qua, mỗi ngày chăm con, nấu ăn, nghe Vương Tú kể chuyện cũ, đôi lúc đùa giỡn vài câu với Lưu Úy, cảm thấy mỗi ngày trôi qua chóng vánh.

      Trãi qua cái Tết vô cùng náo nhiệt, Liễu Chân Nhã bắt đầu dạy Cốc Noãn và San Sannhận biết mặt chữ, quyển sách vỡ lòng đầu tiêncủa hai bé là “Tam tự kinh”, lúc xưa ba mẹCốc Tuyết cũng dạy vỡ lòng cho bằng quyển sách này.

      Ba mẹ Cốc Tuyết xuất thân là dòng dõi thư hương, mặc dù Cốc Tuyết thực học,nhưng trình độ ngữ văn của qua giáo dụccủa ba mẹ cũng có thể so sánh được với sinh viên Trung văn hệ chưa tốt nghiệp. Sau này đổihồn vào Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã tạivừa mang kiến thức Trung văn của Cốc Tuyết, vừa có được vốn kiến thức lịch sử, lý hóa củahiện tại nên việc dạy vỡ lòng cho hai đứa trẻ làviệc vô cùng đơn giản.

      tại Liễu Chân Nhã biết rất tầm quan trọng của tri thức, cũng biết rất quan trọng của ngoại ngữ nên chỉ muốn những đứa trẻ của có đầy đủ kiến thức, mà bản thâncô, cũng đợi đến khi Giang Thành có thể được cũng tìm hiểu lại việc học hành.

      Bản chất Liễu Chân Nhã vốn rất thông minh,nhưng lại đem phần lớn năng lự của mình để gây chú ý của ba mẹ nên thành tích học tậpcủa rất kém cõi. tại mở sách giáo khoa trung học ra, Liễu Chân Nhã bây giờ ngoài trừ môn ngữ văn, những bộ môn khác nhìn khôngbiết thứ gì.

      Xem ra phải bắt đầu lại từ đầu rồi. Liễu ChânNhã vào nhà sách trong nội thành mua sách giáokhoa từ tiểu học năm tư đến sơ trung năm ba, sau đó ra khỏi cổng nửa bước, giam mình trong nhà ôm sách tự học, cái nào xem hiểu hỏi Lưu Úy hoặc lên mạng tra.

      Liễu Chân Nhã nhờ được linh khí của NoãnViên điều dưỡng, nên năng lực hiểu và ghi nhớkhông gì sánh kịp, đến khi cái nắng chói changbáo hiệu mùa hè nữa đến, Liễu ChânNhã gần như học xong toàn bộ chương trìnhhọc bậc sơ trung, đương nhiên bạn Lưu Úy và máy tính trong nhà cũng bỏ ra ít côngsức.

      Lý, hóa, sử, địa đều giải quyết xong, chỉ còn môn khó khăn vẫn còn ở giai đoạnkhởi đầu – môn Tiếng !

      Nhìn chuỗi dài ngoằng từ vựng Tiếng Anhđược ghép bằng bính (phiên tiếng Trung theo chữ latinh) tiếng Trung, mắt Liễu ChânNhã như ứa ra vòng nhang muỗi, cái môn Tiếng gì gì này làm sao tự học đây?
      milktruyenkyChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 16

      Liễu Chân Nhã cảm thấy việc học Tiếng so với việc sinh Noãn Noãn và Giang Thành còn đau khổ hơn, ít nhất là khi sinh Noãn Noãn với Giang Thành, chỉ đau vài giờ nhưng cuốicùng có được bảo bối bé xinh đẹp đáng , còn môn Tiếng này, oài, ngâm cứu cả tháng trời mà cũng chỉ ghi nhớ được 26 chữ cái, học nó quả đau khổ vô cùng.

      Nhìn vẻ mặt đau khổ như quả mướp đắng của Liễu Chân Nhã, Lưu Úy buồn cười thôi. Nửa năm qua chính cũng chứng kiến sựthông minh của Liễu Chân Nhã, tuy rằngchương trình tiểu học và sơ trung rất đơn giản, nhưng Lưu Úy thể nào quên bộ dạng luống cuống của Liễu Chân Nhã lần đầu tiêngiải phương trình, thể quên bộ dạng suy tư của lúc viết công thức hóa học, công thứcvật lý…Nếu nửa năm trước Liễu Chân Nhã là trang giấy trắng, bây giờ, trang giấytrắng ấy vẽ được 1/3 bức tranh màu nướcxinh đẹp rồi, theo , rất nhanh thôi 2/3 còn lạisẽ được bổ sung hoàn toàn.

      Nhưng mà…. Có phải đây là minh chứng ràng cho việc ai toàn diện ? Ởphương diện học tập, Liễu Chân Nhã cứ như là mỗi môn đều rất tinh thông, Lưu Úy còn chorằng tuyệt đối là mầm non quốc gia cao cấp.Nhưng kể từ khi học Tiếng , Lưu Úy khóc được mà cười cũng xong, hiểu lý do vì sao mà phát Tiếng của Liễu Chân Nhã luôn là lạ, nghe tụng từ vựng tiếng chỉ muốn bịt tai lại cho xong mà thôi.

      "Đức tư khắc (desk), bì nga (pear), phác lệ(play). . . . . ." Liễu Chân Nhã cầm quyển sáchgiáo khoa Tiếng năm nhất sơ trung đọc rấtsay sưa để ý đến ba bạn Lưu Uý, CốcNoãn và Hướng San đau khổ bịt tai ngồitrên sopha.

      “Mẹ, mẹ , năn nỉ mẹ đừng tụng nữa, được mẹ?” Tiểu Cốc Noãn mang vẻ mặt cầuxin cắt ngang bạn Liễu Chân Nhã say sưa đọc diễn cảm, “Mẹ quấy rối bọn con rồi, con với chị San San nghe được trong ti vi gì cả.”

      Cùng lăn lộn với Liễu Chân Nhã hơn nửa năm, tính tình Hướng San cũng hoạt bát hơn, nghe Cốc Noãn vậy cũng dùng sức gật đầu liên tục.

      Liễu Chân Nhã bất mãn liếc con cái: “Quấy rầy tiểu nha đầu con cái gì chứ, khôngđược làm phiền mẹ học bài, chơi .”

      “Mẹ hư, con thèm phiền mẹ đâu, có mẹ mới làm ảnh hưởng đến con và chị San San thìcó nha. Đây là VCD Tiếng chú Lưu mua cho bọn con.” Bàn tay bé của Cốc Noãn chỉvào những hình vẽ hỗn tạp TV mà trả lời rất hùng hồn: “Con với chị San San học từ vựngtrên đây còn nhiều hơn so với mẹ mỗi ngày ômsách học nữa đó.”

      “Tốt lắm, vậy , hai, ba Tiếng nhưthế nào?” Liễu Chân Nhã tin, lẽ còn kém hơn tiểu nha đầu do mình sinh ra, làm gì có đạo lý tiểu nha đầu nhà mình lại cưỡi đầu mình chứ.

      "One,two,three. It’s a piece of cake." Tiểu CốcNoãn còn nên giọng rất trong trẻo, lạichỉ xem phim hoạt hình mà học Tiếng , giọng đương nhiên cũng học theo trong phimhoạt hình, nghe Tiếng thực chỉhận thể ôm bé vào lòng mà cọ cọ thôi.

      “San San, con cũng Tiếng dì nghe thử xem.” Liễu Chân Nhã tìm ra chỗ sai trong phát của tiểu Cốc Noãn nên đem cam lòng dời san bạn Hướng San. Đượcthôi, Noãn Noãn có thời gian dài ở trong Noãn Viên, được linh khí bồi bổ, thông minh hơn bình thường là đúng, vậy còn San San sao đây? lẽ lại bằng San San? Liễu Chân Nhã cũng nghĩ đến việc thẹn thùng khimình lại hơn thua với mấy đứa trẻ.

      Bị ánh mắt cam lòng của Liễu Chân Nhã nhìn chằm chằm, bạn Hướng San thấy khôngtự nhiên nên đỏ mặt, cúi đầu giọng : "I like aun-ty very much." Giọng tuy nhỏnhưng tuyệt đối phát đúng chuẩn.

      Bạn học Liễu Chân Nhã ngồi xếp bằngtrên nền đá cẩm thạch vẻ mặt ảo não đóng sách lại, vậy mà lại bằng hai đứa trẻ, thậtmất mặt mà!

      “Phốc----” Bạn học Lưu Úy, kẻ sắm vai đầu gỗ mực ngồi im sopha xem diễn từ đầu tới giờ muốn cười lại dám cười ra tiếng.“Chân Nhã à, ở phương diện học Tiếng ,quả là em thể so được với NoãnNoãn và San San rồi!”

      “Hừ!” Liễu Chân Nhã vứt quyển sách Tiếng xuống bỏ ra ngoài biệt thự: “Em xem dì Vương và Giang Thành về chưa!” Chạng vạngkhí trời quá nóng nên Vương Tú mang cậu bé hiếu động Giang Thành ra ngoài dạo.

      “Nha, mẹ quê quá hóa giận rồi!” Tiểu Cốc Noãn vỗ tay vừa nhảy vừa .

      Liễu Chân Nhã muốn cũng được màmuốn ở lại cũng xong, buồn cười nhìn bộdạng sung sướng của tiểu Cốc Noãn.

      “Khụ…” sợ Liễu Chân Nhã thẹn quá hóa giận,Lưu Úy giả vờ ho thu lại ý cười: “Chân Nhã, em cũng đừng giận làm gì, ở tuổi của Noãn Noãn vàSan San là giai đoạn học ngoại ngữ tốt nhất, vậynên khả năng bắt chước và nhận thức đều hơnhẳn người trưởng thành rất nhiều, nên cũngkhông lạ gì việc phát Tiếng của bọn trẻ tốt hơn em. Nhưng mà, em cũng nên cho rằng bọn trẻ hơn em, ra năng lực học tậpcủa em rất mạnh, trừ bỏ em phát bằng bọn trẻ lượng từ vựng và ngữ pháp em vượt xa hai bạn này rất nhiều rồi.”

      an ủi của Lưu Úy làm Liễu Chân Nhã đỏ mặt ngượng ngùng, vậy nên mới chú ý tới việc mình so đo với bọn , việc này so với việc dốt Tiếng còn đáng xấu hổ hơn. “ Lưu, em nghe với viết có vấn đề gì, nhưng làm sao để phát Tiếng tốt hơn đây?”Liễu Chân Nhã thực rầu rĩ, kế hoạch ban đầu là tháng 9 cùng với Noãn Noãn và San San đếntrường học, nhưng mà với tiến độ học TiếngAnh thế này, khó khăn.

      Việc này cũng phải trách Liễu Chân Nhã trướckia, chị kia từ tiểu học năm ba học tiếng Anhrồi, kết quả tụng niệm kiểu gì mà đến sơ trungnăm ba cũng chỉ nhận thức được 26 chữ cái, là… là chị hai chỉ biết lãng phí thời gian cùng tiền bạc mà. Liễu Chân Nhã hung tợn đem việc học được Tiếng đổ lên ngườiLiễu Chân Nhã trước đây.

      “Khụ…” Lưu Úy lại cười khẽ, nhìn ánh mắt ai oán của Liễu Chân Nhã, xem ra nha đầu kiacũng mệt mỏi việc bản thân Trung hóa phát âmTiếng rồi. “Chân Nhã, vấn đề của em phải ở từ vựng hay ngữ pháp, mà là về thói quen. ràng trước khi Tiếng trong đầu em Trung hóa nó, cho nên khi đọc Tiếng mới hoàn toàn có hương vịcủa Tiếng . Vấn đề này muốn dễ sửa dễ sửa, muốn khó sửa cũng khó sửa. Trước kia khi học Tiếng , và những người khác đều gặp vấn đề như vậy, em biết bọn anhvượt qua vấn đề đó như thế nào ?”

      Liễu Chân Nhã mở to mắt hỏi : “Vượt qua thế nào?”

      “Mỗi buổi sáng đứng trước ở ban công lớn tiếngđọc chậm, càng lớn càng tốt, về sau phát từ từ sửa được. Còn có cách khác chính là ngậmcục đá trong miệng rồi đọc Tiếng , đến khicục đá bị đầu lưỡi mài bóng, cũng là lúc phát của em có thể làm MC được rồi.” Lưu Úy mỉm cười nhìn Liễu Chân Nhã, với tính tình của tiểu nha đầu này cả hai cách đều sử dụnghết cho xem. (Cà fé Sáng: chém mỏi tay, cáchhọc Tiếng quái dị nhất mọi thời đại.)

      thực tế đúng là như vậy, Liễu Chân Nhã mỗi buổi sáng đều đọc chậm Tiếng giờ, thời gian còn lại trừ bỏ ăn ngủ đều ngậm đá. Liễu Chân Nhã cái gì có chứ nghị lực gì đó mênh mông, cũng tin mình chinh phục được môn Tiếng nho .

      Ban đầu Liễu Chân Nhã học Tiếng đềulặng lẽ nhớ, lặng lẽ học thuộc lòng, thi thoảngmới đọc ra vài tiếng, bây giờ đọc ra thành tiếngmới biết phát Tiếng của mình điếc taicỡ nào, lúc trước Lưu Úy phát Tiếng của có vấn đề, rồi nghe phát củaNoãn Noãn và San San, thấy phát của côcó vấn đề cũng chỉ là vấn đề , cảm thấyLưu Úy soi mói. thời gian đọc mình buổi sáng, cần ai phát của có vấn đề lớn thế nào, cũng thực hiểuđược Lưu Úy Trung hóa phát Tiếng là ý gì.

      Tìm được vấn đề mấu chốt, Liễu Chân Nhã liền tập trung vào điểm mấu chốt đó. Hết lần này đến lần khác đọc chậm từ vựng Tiếng , sửa đổi cách đọc chút, ngậm đá, ngồi máy tính học phát từ mới, có lúc kêu Lưu Úy, CốcNoãn, Hướng San nghe đọc Tiếng , đểbọn họ phát chỗ sai mà sửa lại.

      Cuối thu tháng 9, Cốc Noãn và Hướng San mang túi xách hồng phấn đến trường, Hướng San học lớp còn Cốc Noãn học mẫu giáo bé, mà trường học cách khu biệt thự Thanh Uyển khoảng 5, 6 phút bộ.

      Hai tiểu thư Cốc Noãn và Hướng San học,Liễu Chân Nhã ở nhà trông tiểu ma vương Liễu Giang Thành chưa tròn tuổi mà có sứccông phá đến hỗn loạn cả ngôi biệt thự.

      Liễu Giang Thành là tiểu ma vương quảthực oan tí nào, từ lúc bắt đầu có nhậnthức, cậu bé cứ đường là thẳng tay tàn sát sạch hoa cỏ xung quanh, dây nho, chậudâu tây, chậu lan …. biết bao nhiêu chậucây bị cậu nhóc tàn sát đến mức… thể nào nở rộ được nữa; cả ngày cậu nhóc tràn đầysinh lực đòi Vương Tú dắt chỗ này chỗ kia làm Vương Tú mệt muốn đứt hơi; đặc biệt cậunhóc cực kỳ thích xé sách, sách giáo khoa củaLiễu Chân Nhã, tập sách tranh Liễu Chân Nhã mua cho Noãn Noãn và Hướng San đều may mắn thoát được vận mệnh ấy, thậm chí có lần vì thử món mới mà Lưu Uý mang văn kiện công ty đến nhà tăng ca, lúc mọi người khôngđể ý, cậu nhóc đem phần văn kiện quan trọng xé thành Thiên nữ tán hoa mà lại cực kỳ hưng phấn như có gì; đáng lo nhất là cậunhóc cứ thấy ai để ý chút là chuồnngay ra khỏi cổng, tiểu tử này vẻ ngoài lại cựcđáng thua gì con , cả nhà Liễu Chân Nhã chỉ sợ người ta bắt cậu nhóc đem bán mà thôi.

      Tiểu tử này còn chưa tròn tuổi mà…LiễuChân Nhã oán giận nghĩ, linh khí của Noãn Viênvậy mà bồi dưỡng ra tiểu ma vương!

      Dựa vào đủ loại hành vi làm người khác lo lắngcủa Liễu Giang Thành, Liễu Chân Nhã quyếtđịnh ở nhà chăm nom cậu bé, chờ khi có thểthuần phục được bạn Tiểu Giang Thành thành con hổ nhà ngoan ngoãn mới đến trường học lại.

      biết có phải do linh khí bồi bổ nên con người trở nên thông minh sớm hay , điểnhình là Cốc Noãn và Giang Thành. Cốc Noãn thông minh nhưng an tĩnh, cứ như tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc giàu có, bất kể là dángvẻ hay phong thái đều an tĩnh trầm ổn mangtheo tao nhã; còn Giang Thành trời sinh hai mặt, trước mặt Liễu Chân Nhã là kiểu thiên sứtrong sáng đáng , ngoan ngoãn như con thỏngây thơ vô hại, còn nếu Liễu Chân Nhã khôngở đó cần cũng biết là cậu nhóc lộ ngay bản chất bá đạo ra ngoài.

      Liễu Giang Thành như vậy, Liễu Chân Nhã chỉbiết thở dài nhưng cũng thấy rất may mắn, maymắn là cậu nhóc bám mẹ, bằng thựcsợ cậu nhóc trở thành bá vương siêu cấp.

      Nhìn Liễu Giang Thành hai mắt đen tròn nhưhai quả nho cũng với cái miệng hồng nhuận ngọtngào, Liễu Chân Nhã cười véo véo hai máphúng phính của cậu nhóc: “Con đó, Bà Vương, Chú Lưu là trưởng bối, sau này được bắtnạt họ biết chưa? Nếu mẹ giận đó!”Tiểu ma vương này lấy bánh dâu tây Vương Túmua ăn hết, lại là bà chưa mua, nằn nặc đòibà mua thêm cái nữa, lại lấy văn kiện quantrọng của Lưu Uý đem giấu, hại thiếu chút nữa đem từng người trong biệt thự lột ra….

      Cái miệng chu ra, hai mắt đen tròn bắt đầu ngấn nước tạo thành vẻ mặt vừa đáng thươngvừa đáng khiến người khác chỉ hận thể ôm vào trong ngực mà dỗ dành: “Mẹ đừnggiận nữa mà, Giang Thành ….nghịchnhư vậy nữa đâu!”

      “Giang Thành, phải mẹ cho con nghịch, mà là được nghịch quá mức như vậy. Con lừa Bà Vương mua bánh ngọt, conxem, trời nắng nóng như thế, Bà Vương lại lớntuổi, nếu bà bị mệt rồi sinh bệnh làm sao đây? Còn chú Lưu, Chú Lưu làm kiếm tiềnnuôi bản thân, con đem văn kiện của Chú Lưugiấu , Chú ấy có văn kiện gặp khách hàng, gặp được khách hàng chú ấykhông kiếm được tiền, có tiền để ăncơm…”

      Liễu Chân Nhã chưa xong cậu nhóc Liễu Giang Thành hai mắt đẫm lệ vùi mặt vào cổcô: “Mẹ, Giang Thành biết sai rồi, chờ Bà Vương về Giang Thành xin lỗi Bà, đến tối chú Lưu về, Giang Thành cũng xin lỗi Chú Lưu như vậy.”

      “Như vậy mới là con trai ngoan của mẹ chứ!”Liễu Chân Nhã hôn cái lên gương mặt nhỏnhắn của cậu bé. Giang Thành cũng thân thiết tựa đầu vào vai mẹ, hai tay ôm cổ , ánh mắt tràn đầy vẻ quấn quýt muốn xa rời.

      Liễu Chân Nhã đưa tay sờ Phỉ Lam cổ, vẻmặt mang ý cười thỏa mãn, cảm ơn Phỉ Lam mang hai thiên thần ngoan ngoãn và thông minhnày đến bên . “Giang Thành, chị con sắp đihọc về rồi, chúng ta đón chị nhé?”

      “Dạ, chờ chị con và chị San San về chơi với Giang Thành.”

      “Được, để hai chị chơi với Giang Thành.”

      “Mẹ cũng luôn nha, hôm qua chị dạy con trò chơi mới đó!”

      “Trò chơi gì mới?”

      “Chị San là trò diều hâu bắt gà con.”

      “Diều hâu bắt gà con à, vậy mẹ cũng chơi cùng. Lúc mẹ với bạn mẹ cũng chơi trò này.”

      “Vui mẹ? mẹ có thích trò đó ?”

      “Vui lắm, mẹ cũng thích trò đó lắm!”

      “Mẹ thích, vậy chắn chắn Giang Thành cũng sẽthích nha.”

      Thứ 6 post chương mới nhé! Cảm ơn ủng hộ của các bạn.


      Thành mình cũng rất thích nam chính là Lưu Úy, đáng tiếc là tác giả ưa , èo, nam chính còn thời gian nữa mới xuất lại, mọi người cùng chờ nhé!
      milktruyenkyChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 17


      Liễu Chân Nhã dùng nước ở Noãn Viên tướicây ăn quả ở sân nhà. Mớ cây ăn quả dời từ Noãn Viên ra sân nhà trồng cũng được năm, sinh trưởng rất tốt, kẻ lớn người trong nhà suốt ngày dùng ánh mắt thèm khát nhìnchằm chằm chúng, hi vọng có thể nhanh chóng ăn được trái cây mà chúng sinh ra, ừm, theo tốcđộ sinh trưởng bình thường của cây ăn quả, đại khái khoản năm nữa là có trái cây ăn rồi.

      “Mẹ, mẹ, dắt con mua Tranformers !” LiễuGiang Thành lảo đảo xông xáo chạy tới, hai tay ôm chân Liễu Chân Nhã, khuôn mặt xíungước lên nhìn , hai má vì chạy vội mà ửnghồng. “Mẹ, mẹ, chúng ta cửa hàng bách hóa mua Tranformers nhé, được mẹ, được mẹnhé!!!”

      được.” Liễu Chân Nhã buông câucự tuyệt hi vọng dâng tràn của cậu bé. “Đồ chơi của con sắp đầy cả phòng rồi, mua nữa!”

      Cậu nhóc chu miệng, bộ dáng muốn khóc, tayníu góc áo Liễu Chân Nhã: “Mẹ, mẹ thương con sao?”

      Liễu Chân Nhã cảm thấy nhức đầu bóp bóptrán: “Giang Thành, về sau được coiphim truyền hình lung tung nữa, ai với con là mẹ mua đồ chơi cho con là thươngcon?”

      Ngẩng đầu nhìn Liễu Chân Nhã cái rồinhanh chóng cúi đầu xuống, “Là Vu Tín thế, mỗi lần bạn ấy muốn mua đồ chơi mà mẹ bạn ấy cho, bạn ấy đều vậy, mẹ bạn ấy lậptức mua cho bạn ấy liền.”

      “Vu Tín, là ai nhỉ?” Buổi tối Giang Thành xem TVcô đều ngồi bên cạnh, phim truyền hình gầnđây hình như có nhân vật nào tên Vu Tínthì phải.

      “Nhà Vu Tín ở căn biệt thự số 12 đó mẹ, con với chị hay chơi cùng với bạn ấy. nhưng mà con cũng thích chơi với bạn ấy lắm đâu, mỗi lần chơi với con, bạn ấy hay đoạt đồ chơi của con lắm!” Cậu nhóc liên tục cáo trạng, ra vẻ phải làm sao cho mẹ giúp cậu xả giận mới được.

      Nghe có bạn cướp đồ chơi của conmình, Liễu Chân Nhã quả thực cảm thấy hơi bực mình, nhưng nghĩ đến việc mọi người ởcùng tiểu khu với nhau cũng nên vì chuyện trẻ con mà cãi vả, nên thôi, vì lớn bỏ , tuy rằng hàng xóm của cả tiểu khu này cũng chỉ có mỗi nhà Lưu Úy, “Được rồi, látnữa mẹ dẫn con mua Tranformers được chưa,nhưng mà về sau ít chơi với Vu Tín thôi, cướp đồ chơi của bạn là bé ngoan đâu.”

      Liễu Chân Nhã phải là người mẹ luôn bao che khuyết điểm nên giáo dục con mình rấtđàng hoàng.

      vào Gia Nhạc Phúc ở trung tâm thành phố,Liễu Giang Thành thông thuộc kéo tay LiễuChân Nhã đến khu đồ chơi thiếu nhi, cậu nhócđã đến đây vài lần rồi, là Vương Tú dẫn đến nêncậu nhóc thông thuộc đến thể thông thuộc hơn.

      Mua món đồ chơi mà Liễu Giang Thành yêuthích xong, Liễu Chân Nhã cũng vội về, lâu lâu mới có dịp vào trung tâm lần, quyếtđịnh mua thêm vài vật dụng gia đình cần thiếtluôn.

      Sữa tắm, dầu gội, bột giặt, dép lông mùa đông…trong chốc lát, giỏ đựng đồ trong tay cũngsắp đầy rồi.

      “Mẹ, mẹ!” Tiểu Giang Thành thanh nịn nọtlạ thường “Giang Thành muốn ăn kẹo, ăn kẹo, kẹo thỏ béo kìa!”

      Liễu Chân Nhã nhìn xung quanh cái, ai da,thế nào lại đến khu ăn vặt rồi?

      “Giang Thành, trẻ con được ăn nhiều kẹo, bị sâu răng, , đến khu thực phẩm nấuchín, mẹ mua chân gà cho con nhé!” GiangThành ngoài thích đồ chơi, còn đặc biệt thích đồngọt, đường, bánh ngọt, kẹo, bánh quy, cứ ngọt là được, cái gì cũng từ chối.

      , mẹ, con muốn kẹo thỏ béo thôi, chỉthích kẹo thôi.” Giang Thành thấy kẹo là vui sướng, mua cậu nhóc cứ đứng đấy kỳ kèo mãi thôi.

      “Ngoan, cục cưng, ăn nhiều kẹo bị sâu răng, các chị cười con cho xem.” Liễu Chân Nhã dịu dàng dỗ Giang Thành, trong lòng ão não, lúc nãy mua đồ chơi xong sao mình lại về ngay luôn nhỉ.

      “Các chị cười con đâu, mỗi lần có kẹo,chị với chị San San đều cho con.” Hôm nay Giang Thành mặc áo khoác hồng kết hợp với áo ca rô đen bên trong, quần jean trắng, chân manggiày da, đôi mắt to tròn đen bóng nổi bật trêngương mặt phúng phính trắng hồng, nhìn chỉmuốn cắn cậu nhóc cái mà thôi.

      Lúc này bạn Giang Thành dùng đôimắt ngập nước khẩn cầu nhìn gian hàng bánhkẹo, bộ dạng đáng thương đó khiến nhân viênbán hàng đến: “Tiểu bảo bối, bé muốn gì, dì lấy giúp con nhé!” Con nhà ai màđáng thế này, cậu nhóc này làm người mẫuquảng cáo đồ thiếu nhi cũng được đó nha.

      Nhân viên bán hàng cực kỳ nhiệt tình, chỉ tiếc bạn Giang Thành lại hề cảm kích, cứ như hề nghe thấy nhân viên bán hàng gì, mực chạy đến ôm chân Liễu Chân Nhã: “Mẹ, mẹ siêu cấp xinh đẹp siêu cấp đáng mua cho Giang Thành siêu cấp xinh đẹp siêu cấp đáng như mẹ bịch kẹo được ? Giang Thành hứa là mỗi ngày Giang Thành chỉăn viên thôi, nếu ăn nhiều hơn viên…”đôi mắt cậu nhóc lấm lét xoay tròn “Nếu ănnhiều hơn viên để mẹ đánh vào bàn tay cái nhé!” Dù sao trước giờ mẹ cũng nỡ đánh cậu nhóc mà.

      “Con đó, là tiểu bại hoại mà!” Bộ dạng tinh quái của Tiểu Giang Thành làm Liễu ChânNhã bật cười “Được rồi, mẹ mua túi kẹothỏ béo cho con được chưa, nhưng mà con phảinhớ mình hứa gì đấy nhé, mỗi ngày chỉ được ăn viên thôi, thể ăn nhiều. Nếu conkhông giữ lời, mẹ cũng đánh con đâu, nhưng từ nay mẹ mua kẹo cho con nữađâu đấy.”

      “Mẹ, Giang Thành là nam tử hán, Chú Lưu nóinam tử hán hứa là phải giữ lời.” Tiểu GiangThành chu cái miệng đỏ hồng cười ha ha, xoay người với nhân viên bán hàng: “Dì ơi, con muốn kẹo thỏ béo kệ kia kìa, dì lấy giúp con nhé! Con lấy bịch kẹo đâu, lấy cái bịch to nhất cơ!”

      Nhân viên bán hàng nhìn tiểu Giang Thành cườivô cùng đáng mà ngơ ngẩn biếtphương hướng, giơ tay lấy bịch kẹo thỏ béo to nhất kệ xuống cho cậu sau đó ôm cậu nhóc vào lòng nựng nựng: “Trời ạ, tiểu bảo bối, con đáng quá , dì cũng muốn có cục cưng đáng như con quá!”

      Liễu Chân Nhã buồn cười nhìn Tiểu Giang Thành bị nhân viên bán hàng ôm tronglòng, cậu nhóc giãy giụa làm khuôn mặt nhắn đỏ ửng cả lên, tình huống này Liễu Chân Nhã quen thuộc quá rồi, mỗi lần dẫ cậu nhócnày ra đường thể nào cũng có đống lớncác bà, các kêu lên “Đáng quá , muốnbắt về nuôi quá !”

      Mỗi lần nhìn bộ dáng của mấy bà chị xung quanh lúc đó, Liễu Chân Nhã rùng mình, vộivàng chạy , thừa lúc chưa có quá nhiều người vây quanh mà chạy vội chỉ có nước bịvây quanh cả ngày mà thôi.

      Liễu Chân Nhã còn chưa làm gì, bạn Giang Thành dùng sức đẩy nhân viên bán hàng ôm cậu nhóc ra, lớn tiếng với ấy:“Dì à, con là cục cưng của mẹ con, cho dì đoạt của mẹ con!” Hai mắt trừng lên, hai tay chống hông, thể bộ dáng bá đạo “ta rất giận, được chọc ta”.

      Bộ dáng bá đạo của Tiểu Giang Thành chỉ làm tăng thêm phần đáng của cậu nhóc trongmắt nhân viên bán hàng mà thôi, để ý đếncậu nhóc lại chạy đến ôm rồi hôn cậu nhóc cái, nhân viên bán hàng của những gian hàngxung quanh hai mắt tỏa sáng cũng chú ý đến đây.

      “Giang Thành, trễ rồi, chúng ta về nhà thôi con.” Liễu Chân Nhã thấy mấy người xung quanh muốn đến đây, vội vàng cầm tayTiểu Giang Thành bước .

      “Dạ, mẹ, chúng ta nhanh về nhà thôi.” Liễu Giang Thành cầm chặt tay Liễu Chân Nhã :“Ghét mấy người này quá , cứ như là muốn ăn Giang Thành vậy đó. Giang Thành cũng thể ăn được mà!” Tiểu Giang Thành mở to haimắt xoay lại trừng mấy người xung quanh cái.

      cặp tình nhân khoảng hai mươi tuổi từ đâu đến chặn trước mặt hai mẹ con Liễu Chân Nhã:“À, con trai rất đáng , tôi định nhờ cậu bé làm mẫu có được ?” trang điểm kỹlưỡng dùng ánh mắt soi mói nhìn Liễu ChânNhã, nhưng khi nhìn xuống lại đổi thành ánh mắt vô cùng bất ngờ: “Em , đây là con em sao, nhìn em chắc cũng chỉ học sơ trungthôi nhỉ?”

      kia nghi ngờ Liễu Chân Nhã bắt cóc con của người khác, vì Liễu Chân Nhã thực nhìn quá trẻ, cũng giật mình vì Liễu Chân Nhã nhìn cũng rất dễ thương. Liễu Chân Nhã trang điểm, quần áo người cũng mặc tùy tiện, dường cũng hay cúi đầu nên người khác khôngđể ý nhìn qua là quên ngay. Nhưng thực tế, Liễu Chân Nhã mang gương mặt búp bê, mày liễu,mắt hạnh, đôi môi nhắn, được linh khi bồibổ thường xuyên, làn da trắng hồng xinh đẹp như quả mật đào… Liễu Chân Nhã cũng thánhtú đáng thua kém gì cậu nhóc conmình.

      “Đây là con tôi, có gì thắc mắc sao?” LiễuChân Nhã bực mình ngẩng đầu liếc nhìn kia, cái gì mà “đây là con em sao”, có phải con của Liễu Chân Nhã hay còn phải cầncô ta xác nhận nữa sao?

      Bị Liễu Chân Nhã liếc, ánh mắt kia lộ vẻkhông được tự nhiên, “Thực xin lỗi, tôi khôngcó ý gì, chỉ là thấy còn trẻ quá mà thôi. Nhìn chắc chưa đủ 15 tuổi, mà cậu bé này cũngkhoảng 2, 3 tuổi rồi…” thể thừanhận là khi nhìn thấy bộ dáng của Liễu ChânNhã ta hơi ghen tị, bộ dáng đáng hơn , làn da trắng hồng xinh đẹp hơn …Aizzz, cũng là tâm tư của mấy mà thôi.

      “Dì à, con mới 1 tuổi thôi, mẹ con 17 tuổi rồi,ánh mắt dì nhìn đúng gì cả!” Tiểu GiangThành chớp chớp đôi mắt to, miệng buông lời ghét bỏ. Ừm, cậu nhóc nghe đến đây liền dùng gương mặt nhìn quái mà nhìn nàng hoài nghi mẹ thân của cậu nhóc là người bắt cóctrẻ con.

      Bạn trai nhìn Tiểu Giang Thành rồicúi đầu giật mình nhìn cậu nhóc: “Tiểu bất điểm, con mới tuổi sao?” Nhìn thế này cũng phải hơn hai tuổi chứ: “Tiểu bất điểm, dối là xấu lắm nhé!”

      “Con dối…” Tiểu Giang Thành tiếnlên đá cái vào chàng kia: “Con dối, con là cục cưng đáng tốt nhất củamẹ con!”

      “Giang Thành, ngoan nào, đừng ồn ào nữa, chị con sắp về rồi, chúng ta cũng về nhanh con!” Liễu Chân Nhã ôm cậu nhóc Giang Thành đangkích động chuẩn bị nổi bão: “Giang Thành nhà chúng ta là em bé ngoan, là cục cưng ngoan, là nam tử hán, chúng ta so đo với bạn xấunhé!”

      “Dạ, Giang Thành nghe lời mẹ.” Bàn tay bé nhỏnắm chặt tay Liễu Chân Nhã, quay người làm mặt quỷ với hai người kia cái rồi mới híhửng bước .

      Đến quầy thực phẩm mua chân gà chiên, thịt bò, Liễu Chân Nhã tay cầm giỏ, tay ôm tiểu Giang Thành tính tiền, bạn Liễu ChânNhã, người thường xuyên được linh khí bồi bổnên ngoài việc xinh đẹp, khỏe mạnh sức lựccũng lớn hơn người bình thường rất nhiều. Nhìn qua Liễu Chân Nhã có vẻ bé yếu ớt, nhưng lại có thể thoải mái mang 100 cân đồ vật đấy!

      “Mẹ, để con xuống, có người xấu theo chúngta!” Tiểu Giang Thành giãy giụa .
      “Người xấu?” Liễu Chân Nhã hiểu hỏilại.

      “Bại hoại, cho chụp ảnh ta!” Liễu GiangThành vừa đặt chân xuống đất liền cầm thứ gìđó ném về phía sau Liễu Chân Nhã, túi sữa bột, hộp sữa, và mấy thứ gì đó… “Ghét bại hoại nhất, cút ngay!”

      “Giang… Giang Thành, dừng lại ngay!” Buôngcái giỏ xuống, Liễu Chân Nhã ôm Tiểu Giang Thành vào lòng, nhìn đồ vật ngổn ngang dướiđất, lại nhìn người xung quanh bộ dạng trợn mắthá mồm, Liễu Chân Nhã thực muốn tìm cáilỗ để chui xuống. “Giang Thành, sao con lại hư vậy, mấy món đồ này phải mẹ mua, con được tùy tiện lấy như vậy, càng khôngđược dùng để ném người khác!”

      “Mẹ, chúng ta sai, là bọn họ có lỗi!” Tiểu Giang Thành ủy khuất chỉ vào đôi nam nữ đangđứng bất động đằng kia, “Là bọn họ theo chúng ta, còn lén chụp hình con nữa!”
      Liễu Chân Nhã nhìn về phía sau, là đôi nam nữatrẻ tuổi gặp ở quầy đồ ăn vặt lúc nãy, lại nhìnmáy ảnh tay bọn họ, Liễu Chân Nhã cau mày đến: “Các người chụp ảnh chúng tôi phải ?”

      “Cái kia…” hai người liếm môi “Cục cưng nhà rất đáng , bọn tôi kìm lòng được nên…”

      được đồng ý của chúng tôi mà chụpảnh là phạm pháp, các người biết ?” Liễu Chân Nhã hiểu hấp dẫn của cục cưng nhà mình, nhưng mà bị chụp trộm đây là lần đầu tiên, Liễu Chân Nhã vừa tức vừa buồn cười:“Thôi , chuyện hôm nay bỏ qua, sau này đừngnhư vậy nữa!”

      Hai người kia cười mỉa rời khỏi cửa hàng.

      Người gây họa rời , Liễu Chân Nhã ở lại nghe nhân viên cửa hàng bách hóa chỉ trích đủ điều, cái gì mà mang theo trẻ con, làm loạn hay phá hư đồ đạc là phải bồi thường, về sau tốt nhất đừng mang theo trẻ vào của hàng báchhóa…. Liễu Chân Nhã bị chỉ trích đến nhức đầucòn thấy vô cùng mất mặt nữa.

      Sau khi rời khỏi cửa hàng bách hóa, Liễu Chân Nhã nhìn mấy túi đồ vật cần thiết phải mua thêm tay, phần lớn là sữa và sữa bột. ra, mấy túi đồ này cũng chẳng hư hao gì,nhưng cuối cùng vẫn bị nhân viên cửa hàng bắtmua hết.

      “Giang Thành bảo bối, hôm nay mẹ bị con hạithảm rồi đấy!” Liễu Chân Nhã ai oán nhìn bạnnhỏ Giang Thành, đều là do tiểu tử này gây họathôi!

      “Hì hì, mẹ, con sai rồi!” Giang Thành cũng biếtmình gây ra việc tốt nên ngửa đầu nhìnLiễu Chân Nhã xin tha lỗi: “Con biết sai rồi, mẹđừng giận con nữa được ?”
      Liễu Chân Nhã cúi đầu, tiểu tử nhà quảkhông hổ danh là tiểu ma vương mà!


      Thứ 7, Chủ Nhật về nhà Mẹ, hẹn gặp lại mọi người vào thứ 2 nhé! Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.
      Hức hức khổ cái thân già của tui, hôm qua edit gần xong 1 chương cúpđiện, hôm nay 9h tui phải lê lết cái thân già này edit tiếp. Lột sạch tui racũng được chương nào nữa để bù cho mọi người đâu. Mấy lần toànedit trước 3-5 chương, dạo này bận quá mà dám hẹn hò với mấy bạn nên cứ làm tới đâu là post tới đó. Thôi tạm chấp nhận 1 chương dùm mìnhđi nhé. Cầu xin tha thứ và hi vọng được ân xá!

      P/S: Còn đọc tạm truyện khác dùm mình vậy, truyện này mìnhcũng ôm tiếp hố của người khác làm dở, edit cách đây cũng khá lâu (trước cả truyện này) mà chưa post vì chưa làm xong, nay post lên luôn chứ ngâm lâurồi mà có động lực làm nên bò còn hơn sên, post lên để tăng thêmđộng lực. Hì hì, tranh thủ quảng cáo.
      milktruyenkyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :