1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 9

      Sáng sớm, bày biện, sửa sang đồ dùng, đồ điện gia dụng lúc, Liễu Chân Nhã đến trường.

      Lúc từ văn phòng chủ nhiệm ra, Liễu Chân Nhã hai mắt đỏ hồng. Trong văn phòng, người giáo viên dùng chữ thô tục mà vẫncó thể làm tổn thương người khác, ánh mắtkhinh thường đâm vào lòng Liễu Chân Nhã làm cảm thấy vô cùng đau đớn, vẫn nghe dânquê mới chuyện thô tục lịch nhưnghôm nay mới nhận thấy ràng lời củangười được gọi là giáo viên kia mới thực có thể giết người vô hình.
      “Liễu Chân Nhã, khi thôi học, về sau tuyệt đối đừng mình là học sinh của trườngtrung học Hoa nhé, haizzz, tôi dạy ở Hoa nhiều năm như vậy, là học sinh đầu tiên thôi học đấy!”

      “Liễu Chân Nhã, tôi nghe các bạn cùng lớp lại mang thai đúng ? đứacon nít mới hơn mười tuổi tại sao lại cótự trọng như vậy? Ba mẹ đều là doanh nhâncó tiếng, nhưng mà tại sao họ lại có đứa con như chứ?! Haizzz!!!”

      “Liễu Chân Nhã còn là con củaLiễu Gia nữa rồi, mấy người biết sao? Liễu Kiến Thành tiên sinh và Dương Chi Lan phu nhân từ ta rồi, hôm nay báo chí đăng đầy ra đó! Nếu tôi mà có đứa con biết tốt xấu như vậy, tôi từ nó từ lâu rồi kìa….”

      “Liễu Chân Nhã, nếu thôi học, vui lòngđừng có liên hệ hay gặp gỡ với bạn Trang cùng lớp nữa nhé, đó cũng là đứa trẻ thông minh, đitheo bừa bãi hai năm trời bỏ bê bài vở, thực đáng tiếc, chỉ hi vọng chúng tôi có thể giúp nóquay lại con đường đúng đắn.”

      “Liễu Chân Nhã…”

      “Liễu Chân Nhã…”

      Nhớ tới lời như có ý tốt nhưng thực ra là châm biếm của giáo viên, Liễu Chân Nhã cắnmôi lau nước mắt. Lúc còn là Cốc Tuyết, tronglòng , giáo viên là công việc thần thánh,họ được gọi là “Sư giả, truyện đạo thụ nghiệpgiải hoặc dã”, giáo viên, phải là người tri thứcuyên bác, phong thái ung dung, nhưng nhờ việc ngày hôm nay lật đổ hoàn toàn quanniệm từ trước tới nay về giáo viên của . ra phải tất cả giáo viên đều giống nhưVương gia lão sư, tình nguyện cầm tay học tròviết chữ, tình nguyện dùng cách nhàng, kiên nhẫn trả lời mọi vấn đề của trẻ , tìnhnguyện cần hồi báo dạy những ai biết chữ viết tên mình hay dạy viết những con số đơn giản. Khi Liễu Chân Nhã trở thành LiễuChân Nhã quyền thế, giáo viênkhông những hỏi han, thậm chí còn là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng. Liễu ChânNhã vừa khóc vừa bước ra khỏi văn phòng, nếuhôm nay là Liễu Chân Nhã chân chính, có lẽ rất tức giận mà chửi thẳng vào mặt người giáoviên kia. Nhưng mà bây giờ, cólá gan đó.

      Khi đến bồn hoa bên ngoài văn phòng, Liễu Chân Nhã bị sức mạnh lớn kéo ra sau bồn hoa.

      “Liễu Liễu, bạn thôi học hả?”

      Liễu Chân Nhã xoay người nhìn người kéocô, là nam sinh vẻ mặt non nớt khoảngmười bốn mười lăm tuổi, mặc dù nhìn non nớtnhưng quả thực ngoại hình nhìn rất được, mày rậm, ánh mắt có thần, mũi cao thẳng, bờ môimỏng khẽ nhếch lên, nếu phải mang cái đầu đủ màu với mái tóc ra dài ngắn kia cậu trai này có thể hình dung bằng hai từ “xinh đẹp”. Nhưng mà mớ tóc lộn xộn đầu,cùng với quần áo rách te tua thêm vào là hìnhxăm cánh tay và trước ngực làm cho cậutrai này có vẻ bất cần, khó tiếp cận.

      “Liễu Liễu, bạn cứ như vậy mà thôi học sao? Bạn phải là chờ ba mẹ bạn chịu thuasao? Mặc dù bọn mình nghe đồn là ba mẹ bạncắt đứt quan hệ với bạn qua báo chí, nhưng màCách Cách và An Thành đều nghĩ biệnpháp để giúp bạn, bọn mình muốn bỏ nhàđi bụi để ép ba mẹ chịu thua, bạn đừng vội nhận thua như vậy chứ!”

      Muốn ba mẹ chịu thua? Thực chỉ là nhữngđứa trẻ. Làm nhiều chuyện khác người như vậy, mục đích cũng chỉ để hơn thua với bố mẹ mà thôi. Đây cũng là những đứa trẻ đáng thương,thứ mà những đứa trẻ bình thường dễ dàng có được, còn những đứa trẻ này, dùng mọi cách, kể cả uy hiếp, đều thể có.

      Liễu Chân Nhã ngẩng đầu nhìn nam sinh kia rồinghiêm túc : “Nhĩ Ngôn, phải mìnhnhận thua, mà mình còn hi vọng ba mẹ thương nữa. Ngay từ đầu trong lòng ba mẹđã có mình, nên mình sai khi tìm kiếmtình thương của họ, mình vì có được chúý của họ mà làm quá nhiều việc sai lầm rồi.Tin tức mà báo chí đăng phải tin đồn màthật là từ nay về sau mình còn là con của Liễu Kiến Thành và Dương Chi Lan nữa, sau này chỉ có mình, Liễu Chân Nhã mộtmình tồn tại mà thôi. Nhĩ Ngôn à, bạn, AnThành và Cách Cách, ba mẹ các bạn khônggiống ba mẹ mình, cần làm những việc ra gì nữa, nên thoải mái chuyện lạivới ba mẹ các bạn, để cho họ biết mong muốncủa các bạn, mình nghĩ chỉ cần thái độ của các bạn thành khẩn, ba mẹ các bạn hiểu được.”

      “Nhĩ Ngôn” Liễu Chân Nhã cười với cậu traiđang còn ngơ ngác trước mặt: “Cơ hội chỉ đếnmột lần, chúng ta nên hồi tâm chuyển ý mà cốgắng phấn đấu. Tình thương của cha mẹ làkhông thể thiếu, nhưng ngày nào đó chúng ta có gia đình riêng của chính mình, ngày nào đó chúng ta cũng phải cho con cái của mìnhsự thương, nên từ bây giờ, chúng ta phải nỗ lực.”

      Trang Nhĩ Ngôn ngơ ngác há miệng, lúc sau mới ngẩng người hỏi: “Bạn, vậy bạn…từ bỏ rồi?”

      Liễu Chân Nhã gật đầu, “Ừ, mình từ bỏ, từ khi ba mẹ từ bỏ mình, mình biết vĩnh viễn khôngthể có được điều gì, có làm gì cũng chỉ mấtthời gian mà thôi, nên mình quyết định từ bỏ. Từ nay về sau, cuộc đời của Liễu Chân Nhã khôngcòn tồn tại hai người tên Liễu Kiến Thành vàDương Chi Lan nữa.”

      “Liễu Liễu…” Ánh Trang Nhĩ Ngôn đầy ăn năn và đau xót, hàng mi cũng sụp xuống: “Thực xin lỗi, cũng tại mình và An Thành đưa ra biện pháp ngu ngốc là mang thai uy hiếp ba mẹ bạn, nếu phải tại biện pháp ngu ngốc đó, bây giờ bạn vẫn là con của ba mẹ bạn rồi.”

      Nhìn cậu trai muốn khóc trước mặt, LiễuChân Nhã thở dài vỗ vai cậu ta: “ cần tựtrách mình, nếu có ý kiến đó, trước sau gì mình cũng bị đuổi khỏi Liễu Gia thôi, vìbản thân mình là máu mủ của hai nhà Liễu Gia và Dương Gia, mà ông nội và ông ngoại mình muốn mình là người thừa kế của cả hai bên, ba mình và mẹ mình lại tuyệt dối muốn cơnghiệp hai nhà sáp nhập với nhau, họ muốn cơnghiệp của mỗi nhà do con cái riêng của bọn họthừa kế.”

      Ánh mắt Trang Nhĩ Ngôn từ mơ màng trở nênsáng suốt hơn: “Liễu Liễu, mình hiểu rồi. Liễu Liễu, mười ngày nữa mình rời Thiên Hải, ba mình do mình tùy tiện nghe lời nên muốn mang mình sang học ở trường nội trú bên Mỹ, hình như An Thành và Cách Cách cũngvậy, An Thành Pari còn Cách Cách Sydney. Chắc là mấy năm tới chúng ta có cơ hội gặp lại nhau.”

      Theo trí nhớ, Phó An Thành là nam sinh có vẻ ngoài hướng nội hay có những mưu kế hiểm(hai lần Liễu Chân Nhã mang thai đều do cậu tabày mưu), Vương Cách Cách vẻ ngoài ngọt ngào nhưng tính tình lại ngang ngược, luôn chobản thân là nhất. Trang Nhĩ Ngôn, Phó An Thành, Vương Cách Cách được xem là bạn bè tốt của Liễu Chân Nhã, có tai vạ cùng nhauxông vào, cùng nhau đánh đấm, thậm chí là ngủcùng nhau… là mối quan hệ lộn xộn. “Các bạn mỗi kẻ phương hết rồi, hôm các bạn đimình tiễn được, chỉ chúc các bạn thuận buồm xuôi gió.”

      Nhìn ánh mắt dịu dàng của Liễu Chân Nhã,Trang Nhĩ Ngôn cảm thấy khó hiểu, thế này nhưtrong sách gọi là trưởng thành phải ? Thậtxót xa. “Liễu Liễu, còn em bé trong bụng bạnthì làm sao bây giờ?”

      Nụ cười của Liễu Chân Nhã cứng đờ, sao lạiquên chứ, cậu trai trước mặt này chính là ba củađứa trẻ trong bụng . “Bạn cho là nên làm gì?” muốn nghe thử ý kiến của cậu ta xem thếnào.

      Trang Nhĩ Ngôn mím môi : “Bỏ nó , vốn dĩ muốn dùng đứa bé này để ép ba mẹ bạn, ban đầu chúng ta cũng định sinh nó ra mà! Hơn nữa chúng ta còn quá , trong năm sáu năm tới mình thể quay về Thiên Hải được, mình bạn làm sao nuôi được đứa bé này?”

      Liễu Chân Nhã mỉm cười: “Khi ba mẹ mình từ bỏ mình, mình tự sát, hôn mê ba bốn tiếng trong phòng tắm, hơn nữa trước kia còn hútthuốc, uống rượu, hít thuốc, em bé trong bụng trong lúc mình hôn mê sảy mất rồi.”

      Trang Nhĩ Ngôn hai mắt vô thần, lát sau mới ấp úng : “….Như vậy…a…”

      Liễu Chân Nhã cười cười khoát tay với TrangNhĩ Ngôn “Nhĩ Ngôn, mình phải về rồi. Cuối cùng, chúc bạn cùng An Thành, Cách Cách thuận buồm xuôi gió nhé!”

      Trang Nhĩ Ngôn ngỡ ngàng nhìn Liễu Chân Nhãlướt qua, trái tim như mất khoảng mà bản thân cậu cũng biết phải làm gì để bổ sungvào khoảng trống đó.

      ràng là thằng nhóc đó muốn chịutrách nhiệm!” Nghe Liễu Chân Nhã kể lại cuộc gặp gỡ giữa và Trang Nhĩ Ngôn với nhữngngười khác, cùng với quyết định của Trang Nhĩ Ngôn về đứa bé trong bụng , Tiểu Mật cực kỳtức giận: “Thực là đàn ông loài người khôngcó trách nhiệm gì cả!”

      Liễu Chân Nhã cười phốc cái, đưa tay dí dí lên trán Tiểu Mật: “ Tiểu Mật à, ở trong PhỉLam gặp được mấy người đàn ông rồi hả?”

      Tiểu Mật phục : “Tôi chỉ thấy đượcmột người đàn ông là chủ nhân của Phỉ Lamthôi, nhưng chủ nhân Phỉ Lam khi rãnh rỗi thường hay giản giải cho tôi nghe về chuyện của con người, đa phần là chuyện những si tình phụ bạc đàn ông…”

      “Là si tình bị đàn ông phụ bạc.” Liễu Chân Nhã xen vào.

      Tiểu Mật gật đầu liên tục “Đúng đúng, làchuyện về những si tình bị đàn ông phụbạc.”

      “Trang Nhĩ Ngôn phải kẻ phụ bạc.” Liễu Chân Nhã phân tích: “Cậu ấy mới mười lăm tuổi biết cái gì gọi là chịu trách nhiệm? Hơn nữagiữa cậu ta và Liễu Chân Nhã vốn có tìnhyêu, nếu đứa bé ra đời, ba mẹ cậu ấy chắc chắn bắt chúng tôi kết hôn để cho đứa trẻ có được danh phận đàng hoàng, xem, cậu ấy cònnhỏ như vậy, làm sao mà chịu được việc chưa gìđã phải chui vào phần mộ hôn nhân chứ. Hơnnữa, Liễu Chân Nhã muỗn sinh đứa bé này ra, phải vì Trang Nhĩ Ngôn mà là vì hổ thẹn, ấy hổ thẹn với việc bỏ đứa bé đầutiên nên ấy đem tình hổ thẹn dồnhết vào đứa bé này” Liễu Chân Nhã vừa vừa nhàng vuốt ve bụng mình.

      hiểu nổi suy nghĩ của loài người các !” Tiểu Mật hí hửng bay giúp Noãn Noãn hái hoa.

      Sau đó, Liễu Chân Nhã bắt đầu ra sức tranghoàng lại ngôi biệt thự, mấy năm tới phảisống ở Thiên Hải rồi, ngôi biệt thự này từ nay là nhà của nên phải bày trí tốt mớiđược! Nhưng mà ngôi biệt thự này cũng khôngphải là căn nhà chốn thôn quê, lại là phụnữ có thai, cuối cùng việc trang hoàng phải giao lại cho công ty trang trí nội thất, chỉ đứng đóquan sát mà thôi.

      Chưa đến tháng sau, ngôi nhà mới của Liễu Chân Nhã rực rỡ hẳn lên, phòng khách trống trải có thêm bộ sopha, TV LCD, dàn thanh,phòng dành cho khách có thêm giường và tủ quần áo, nhà bếp tiện nghi đẹp đẽ có thể so sánhvới nhà bếp kiểu mẫu mà TV hay chiếu được rồi.

      Lần này trang hoàng xong, số tiền mà Liễu Kiến Thành và Dương Chi Lan cho vơi hết 8, 9 vạn, Liễu Chân Nhã rất bối rối, tại sao lầnchi nhiều tiên như vậy, lại hề cảm thấy đau lòng nhỉ? Để có được 8, 9 vạn này, giađình bình thường ở nông thôn phải dùng thờigian hai ba năm mới kiếm được, sao mà có thể chi cùng lúc như vậy mà mắt cũng chớp cái chứ?! Tâm tư thể lý giải, Liễu Chân Nhã chạy hỏi Tiểu Mật, Tiểu Mật suy nghĩ chút rồi : “Chắc là do ảnhhưởng của Liễu Chân Nhã chân chính đó!” Trừ cách giải thích như vậy, cũng còn cách giải thích nào khác cho việc chi tiền biết tiết kiệm của mình.

      “Đấy chỉ là việc , nghĩ nhiều làm gì, quantrọng là bây giờ làm sao để Noãn Noãn quang minh chính đại xuất bên cạnh kìa. lẽ định để Noãn Noãn lớn lên trongPhỉ Lam luôn sao?” Tiểu Mật vỗ vỗ cánh bayxung quanh Noãn Noãn đáng . rất thích Noãn Noãn, cũng rất muốn Noãn Noãn ở trongPhỉ Lam chơi với , nhưng dù gì Noãn Noãn cũng là con người, bé phải sinh hoạt trong cộng đồng của mình mới tốt.
      Liễu Chân Nhã vỗ trán : “Tôi sớm nghĩ ra biện pháp rồi. Hôm nay tôi định đến nông trạiphía Nam mua ít hạt giống, sau đó mang Noãn Noãn từ phía Nam về, nếu có ai hỏi tôisẽ bảo là nhặt được. Nhưng chỉ tội cho Noãn Noãn thôi, từ nay trong mắt người khác con bé phải trở thành trẻ mồ côi rồi.”

      Noãn Noãn và em bé trong bụng, danh phận củahai đứa về sau ổn, đứa là nhi, đứa là con ruột, mọi việc ở đời luôn khôngthể vẹn cả đôi đường, bây giờ lo tiền, lo ăn, lo mặc, nhưng buồn phiền vẫn nhưcũ kéo đến, cuộc sống vốn chính là như vậy!



      Truyện này ngược nha mấy bạn. Hôm trước mình đọc truyện "Ông xã chúng ta cùng nhau làm ruộng " bạn edit truyện đó bảo sao thấy giống như thuyết minh game nông trại quá. chứ tự dưng edit chương nàymình cũng có cảm giác y như bạn đó. He he, ít lần mình cũng mơ mộngcó được cuộc sống thần tiên như thế này đó! Cảm ơn ủng hộ của các bạn nhé!
      milktruyenky, Chrisbornthisway011091 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 10


      Nhà cửa sửa sang lại, Noãn Noãn cũng về lạibên cạnh , cần học, có bà con bạn bè cần chăm sóc, Liễu Chân Nhã đứng giữangôi biệt thự rộng lớn cảm thấy hốt hoảng, cảmthấy mình thậy vô công rồi nghề!

      Chơi cùng Noãn Noãn cả ngày, đến tối, LiễuChân Nhã mới sực nhớ đến mớ hạt giống hômtrước mua ở thành Nam, đôi mắt chuyển động, Liễu Chân Nhã ôm Noãn Noãn vào Phỉ Lam.

      “Tiểu Mật à, chúng ta trồng rau !” Liễu Chân Nhã cười tủm tỉm với Tiểu Mật vừa giơ lêngói hạt giống trong tay “có hạt mướp, cải trắng,dưa chuột, bí đỏ, hành tỏi nè…ha ha, tôi muađến hơn mười loại hạt giống luôn đấy!”

      “Được đó, được đó, ở đây chỉ có trái cây, tôicũng muốn có thêm thứ khác nữa.” Nghe đượctiếng từ xa của Liễu Chân Nhã, Tiểu Mật hào hứng bay đến: “Ở bên kia chân núi có vàimảnh đất trồng rau, là do chủ nhân trước đây của Phỉ Lam sắp xếp đó, nhưng mà vẫn chưa cóhạt giống để trồng.”

      , chúng ta trồng rau !” Liễu Chân Nhã thúc giục Tiểu Mật dẫn đường.

      Đến chỗ có thể trồng rau, Liễu Chân Nhã nhìn mấy trăm mét đất màu mỡ mà nên lời, rộng như vậy, tốt như vậy mà chỉ trồng rau củ thôi phí phạm. Đất trồng rau nằm ở bên trái quả núi, bên phải là cây ăn quả, nhín xa xa bên kia là dãy đất bằng phẳng có dòng sông trong suốt chảy qua, phía dưới là mấy chục mẫu ruộng nước.
      “Tiểu Mật à, Phỉ Lam rộng bao nhiêu vậy?” Có được Phỉ Lam mấy tháng rồi mà bây giờ Liễu Chân Nhã mới nhớ đến vấn đề này.

      Tiểu Mật dễ thương dùng bàn tay bé sờ sờcằm, “ dưới vạn mẫu phải, chủ nhânPhỉ Lam trước đó quy hoạch nó thành năm khu lớn, khu chuyên trồng cây ăn quả, khutrồng rau dưa, khu trồng lúa nước, khutrồng lúa mạch, còn khu để đó chưa biếtlàm gì. Trừ những khu đó, còn lại là sông và núi.”

      “A…” Liễu Chân Nhã cảm thán: “Quy hoạch là hoàn mỹ!”

      “Đương nhiên rồi! Chủ nhân của Phỉ Lam lúc đó dùng 10 năm chỉ để quy hoạch mà, động thực vật gì đó khi vào Phỉ Lam được linh khítrong đây điều dưỡng, loại bỏ hết những độc tốvà tạp chất cho đến khi cơ thể trở nên khỏe mạnh, nếu ở đây lâu cơ thể tự nhiên cũng sẽsinh ra linh khí, cho nên cũng may là chết,nếu lúc trước bán nhiều hoa quả cómang linh khí như vậy trước sau gì cũng bị người ta giết chết!”

      Liễu Chân Nhã nhất thời biết gì, nhìn Tiểu Mật hồn nhiên lúc, phải chăng tinh mà sống lâu đều có tật xấu này nhỉ?

      “Lấy hạt giống rau dưa ra , chúng ta trồng.”Tiểu Mật xòe tay lấy hạt giống từ Liễu Chân Nhã.

      “À, tôi quên mang theo cuốc rồi!” Liễu ChânNhã xoay người ra ngoài tìm nông cụ.
      Tiểu Mật nhanh tay túm Liễu Chân Nhã lại: “Cótôi ở đây còn lấy nông cụ làm gì, gieo trồng, thu hoạch chỉ cần câu thần chú là xong!” Tiểu Mật huyên thuyên lúc, đem hạt giống rải lên giống như tuyết rơi từ xuống, vô số hạtgiống rơi mặt đất, sau đó chậm rãi vùi vào trong đất.

      “Được rồi, gieo hạt xong rồi!” Tiểu Mật xong việc vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau.
      Liễu Chân Nhã mở to mắt nhìn mặt đất khôngcó gì thay đổi, trố mắt : “Tiện !”

      Tiểu Mật chảnh chọe hếch mặt lên: “Còn phảinói!”

      Hạt giống rau dưa cứ như vậy mà gieo xong,Liễu Chân Nhã cũng hết hứng thú liền kéo TiểuMật dạo khắp nơi trong Phỉ Lam. qua rừngcây ăn quả, qua mặt đất đầy hoa cỏ, qua ruộng lúa, vượt qua dòng suối trong, Liễu ChânNhã dừng lại trước ngọn núi tuyết.

      “Tiểu Mật…ở đây vậy mà lại có ngọn núituyết sao?” Liễu Chân Nhã lắp bắp , cứ tưởng là trong Phỉ Lam này bốn mùa đều là mùa xuân chứ, bỗng dưng phát ngọn núi tuyết lớn như vậy, quả thực khiến ngạc nhiên ít.

      “Cái này có gì kỳ lạ đâu?” Tiểu Mật cảm thấy khó hiểu trước ngạc nhiên của LiễuChân Nhã, “tôi là tinh linh biến ra từ ngọn núi tuyết này đấy! ngọn núi này có nhiều loại thực vật như kim liên, tuyết liên, điểm đích mai, tử vân hoàng, … chung là có nhiều loại lắm.”

      Liễu Chân Nhã nghe xong chỉ có thể là vô cùng sùng bái Phỉ Lam thôi, quả hổ là thần tiên, người bình thường làm sao có thể mang đủ thứ loại quý hiếm như vậy trồng cùng chỗ được chứ!

      được lúc, Noãn Noãn bỗng dưng dụi đầu vào vai Liễu Chân Nhã : “Mẹ ơi, buồn ngủ, con muốn ngủ.”

      Liễu Chân Nhã âu yếm hôn buồnngủ mê man tay, “ngủ , để mẹ ôm conngủ nhé!” Cẩn thân ôm Noãn Noãn vào trong ngực, Liễu Chân Nhã quay đầu với TiểuMật: “Noãn Noãn lớn nhanh , vẫn chưa đến hai tuổi mà cao như đứa trẻ ba bốn tuổi rồi, hơn nữa chuyện cũng rất ràng, có những đứa trẻ lớn hơn Noãn Noãn cả tuổi mà vẫnchưa biết cách biểu đạt ý kiến của mình đâu!”

      “Là nhờ ảnh hưởng của linh khí đó! quênlà Noãn Noãn ở Phỉ Lam tháng rồi sao? Sau này nên rút bớt thời gian đưa Noãn Noãn vàođây thôi, nếu lúc đó phải xấu hổ khi ôm đứa trẻ phát triển như năm sáu tuổi mà lại phải giới thiệu là mới hai tuổi đó!”

      “Hì hì”, Liễu Chân Nhã cười ngây ngô, “ ra là do linh khí, vậy mà tôi cứ nghĩ Noãn Noãn lớn nhanh như vậy là do được ăn uống đầy đủdinh dưỡng chứ. Á, tôi là chủ nhân của Phỉ Lamnên thường xuyên vào đây, lẽ tôi cũng trưởng thành nhanh chóng, chưa đến hai mươi tuổi mà lại nhìn như bốn mươi?”

      Tiểu Mật trừng mắt nhìn Liễu Chân Nhã: “Gìchứ? Cái đó người ta gọi là lão hóa sớm, khôngphải là loại bỏ tạp chât điều dưỡng cơ thể. Được linh khí điều dưỡng trong thời gian dài ngày càng trở nên xinh đẹp, làm chậm lại quá trình lão hóa, giúp giải trừ độc tố trong cơ thể, vớitình trạng của và Noãn Noãn , sống đến trămtuổi là chuyện bình thường.”

      “Còn có tác dụng tốt đến vậy sao?” Liễu ChânNhã đương nhiên là cực kỳ vui mừng rồi, là phụ nữ, kể giàu hay nghèo đều luôn luôn theo đuổi cái đẹp.

      Liễu Chân Nhã cảm thán: “Qủa là chúng ta kho báu mà!”

      dạo hơn mười hai tiếng mới coi như là hếtkhu vực được quy hoạch của Phỉ Lam, Liễu Chân Nhã xoa xoa hai chân đau nhức: “Ở đâylớn quá, lại có phương tiện di chuyển,toàn bộ mệt mỏi, lần sau mua mấy con ngựa bỏ vào đây, đến lúc đó muốn đâu cứ việc cưỡi ngựa là được. Đúng rồi Tiểu Mật, tôi muốn xây nhà trong này thấy được ?”

      “Được đó, xây , sau này vào đây là có chổđể nghỉ ngơi hoặc ngủ lại cũng được.” Tiểu Mậtcảm thấy xây phòng trong này quả thực là ý kiến hay “Vậy tôi làm liền, bây giờ tôi đốncây đây!”

      “Từ từ , cây núi cứ để đó . Tôi thấy câyăn quả ở đây nhiều quá, sau này tôi cũng khôngkiếm tiền bằng cách bán trái cây nữa, nên theotôi là dùng gỗ của cây ăn quả để xây nhà , còn lại vài cây mang ra trồng xung quanhbiệt thự, trong này mỗi loại giữ lại vài cây là được rồi.” Cây ăn quả ở đây có sâu hại,cũng có ai đốn bỏ chúng, chỉ cần Phỉ Lam sao, cây ăn quả cũng tự nhiên biến mất, nên mỗi loại cần vài cây là đủrồi.

      “Được, tôi có ý kiến!” Tiểu Mật hớn hởbắt đầu tiến hành đốn cây ăn quả. Liễu ChânNhã lắc đầu bó tay, Tiểu Mật chắc là rãnh rỗi quá nên mới ham hố như vậy. Ừm, để xem còn có thể bổ sung gì vào đây nữa nhỉ? Có suối, vậy thả cá con vào , muốn có thịt để ăn, vậy thìnuôi thêm gà và thỏ, sẵn đó Tiểu Mật làmthêm mấy cái chuồng nữa, động vật nuôi núi, ngựa nhất định phải có rồi, còn lại sau , phải động thực vật nào cũng mangvào được. À, mua thêm mấy loại ngũ cốc nữa, lúa mạch nè, ngô nè…Ha ha, sau này có thể tự cấp tự túc rồi, muốn ăn cái gì cũng cần phải tốn tiền mua nữa.

      Vì Tiểu Mật dùng phép thuật để xây nhà nên đến mấy ngày xây xong, còn mấy loại hạt giống ngô, lúa nước, lúa mạch, cá con LiễuChân Nhã và Tiểu Mật rất hào hứng đem nuôitrồng từ sớm, trước kia Phỉ Lam chỉ có cây ănquả và hoa cỏ, còn lại là núi rừng xanh biếc, bây giờ sao? Đồng ruộng xanh ngắt màu, vùng trồng rau xanh biếc, vùng núi đằng kiacũng tươi thắm sắc xanh, dòng suối trong vắt rõràng hình ảnh đàn cá tung tăng bơi lội, gian tĩnh lặng trước kia nháy mắt trở nên căng tràn sức sống, như ngủ vùi bỗng chốc chuyển động đứng lên. tòa nhà mang phong cáchcổ xưa tọa lạc như thêm phần nhân khí cho bứctranh sơn thủy ấy, Phỉ Lam bây giờ như giấu cuộc sống thế ngoại đào viên.

      là có cảm giác gia đình nha!” Tiểu Mậtmắt sáng như sao nhìn cảnh vật trước mặt, sau đó nhìn được mà lộn trung mấy vòng để thể kích động của “TiểuNhã à, bây giờ tôi càng thích nơi này hơn so với trước kia đó!”

      Liễu Chân Nhã hiểu ý mỉm cười: “ tốt!” cũng ngày càng thích nơi này hơn so với trướckia, Phỉ Lam bây giờ giống như trang viên “Tiểu Mật, chúng ta đặt tên cho nơi này nhé!?Phỉ Lam là đại diện của chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, nên nơi này cũng phải có cái tên thậtđặc biệt.

      “Được, được! xem nên đặt tên gì? Tên gì mới tốt đây?” Tiểu Mật nhíu mày suy nhĩ.
      “Noãn Viên thế nào?” Liễu Chân Nhã ra cáitên mà nghĩ đến. “Nơi này cũng giống như Noãn Noãn, vào thời điểm tôi tuyệt vọng nhất,chính nó cho tôi hi vọng, làm cho tôi thấy được cuộc sống của mình còn có ấm áp!”(Noãn nghĩa là ấm áp đó mấy bạn)
      “Noãn Viên, tên đẹp đó!” Tiểu Mật gật đầu liên tục. chứ tiểu gia hỏa này có lần nào phản đối ý kiến của Liễu Chân Nhã đâu chứ!

      “Tốt lắm, từ nay về sau nơi này gọi là NoãnViên.” Liễu Chân Nhã hào hứng mỉm cười. Thậtkhông biết lúc trước Phỉ Lam cải tạo như thếnào, tuy ở đây có ban đêm, nhưng trờixanh, mây trắng y như , so với bên ngoài thậm chí còn đẹp đẽ hơn.

      Cải tạo gian xung quanh xong rồi, LiễuChân Nhã bắt đầu bắt tay trang hoàng ngôi nhà.Diện tích căn nhà khoảng 300m2, nhưng nếutính luôn cả sân tổng cộng phải hơn sáu bảy trăm m2. Lúc trước Liễu Chân Nhã còn lo lắnggỗ cây ăn quả đủ xây nhà, nhưng mà bây giờ thấy được Tiểu Mật còn có thể làm thêmđược bàn ghế, giường tủ, giá sách….cuối cùng bây giờ tổng số cây ăn quả còn lại của NoãnViên còn lại khoảng dưới 50 cây.

      Vì cây ăn quả ở Noãn Viên bắt đầu kết quả, Liễu Chân Nhã quyết định thu hoạch xong di chuyển vài cây ra khỏi Noãn Viên, số câyăn quả mang ra ngoài chuẩn bị sẵn chỗ đểtrồng xuống rồi. Liễu Chân Nhã liên hệ với côngty làm vườn cho người đến đào lỗ trồng cây, sauđó lúc trồng 50 cây xuống (đương nhiên gọingười làm vườn là để những người hay để ý nhìnthôi, vận chuyển mớ cây ăn quả từ Noãn Viên ra là do tay người làm vườn Tiểu Mật làmhết). (Càfé Sáng: đoạn này mình hiểulắm nên chém theo cách mà mình hiểu vậy.)

      Đến lúc Liễu Chân Nhã mang thai được nămtháng, sân trước của biệt thự thay đổi hoàntoàn, thảm cỏ xanh mượt trước kia tại đãđược thay thế bởi vườn cây ăn quả . Xung quanh biệt thự bây giờ toàn cây ăn quả thượnghạng, ngay cả phía trước cổng cũng có mấy cây,sau này khi cây kết quả, ngang qua chỉ cầngiơ tay lên hái là có quả để ăn rồi. Nghĩ đến vài năm nữa vào mùa thu ngôi biệt thự này được ánh vàng rực rỡ của cây ăn quả bao quanh, Liễu Chân Nhã lấy tay trái xoa bụng, tay phải từNoãn Viên lấy ra quả mận vàng óng gặm gặm, “Ha ha, cuộc sống của mình bây giờ đến thần tiên cũng phải hâm mộ!”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 11


      Tháng 11 năm 2005, Liễu Chân Nhã ở bện viện sinh ra bé trai bụ bẫm, cậu bé mập mạp nàyđược các bệnh nhân ở khoa phụ sản và nhânviên chăm sóc cực kỳ thích, vì khi sinh ra cậu bé tái nhợt cũng nhăn nheo như những đứa trẻ sơ sinh bình thường. Là do được linh khí trong Noãn Viên điều dưỡng liên tục, Tiểu Mập Mạp sinh ra rất bụ bẫm dễ thương , ngay cả Liễu Chân Nhã sau khi sinh cũng đầy đủ sữa, khí sắc cũng cực kỳ tốt.

      Từ An Nguyên đến Thiên Hải, từ Đông Bắc đến Tây Bắc, cái rét của mùa đông từng chút rõràng hơn. Nghĩ là có ai đến biệt thựthăm mình nên Liễu Chân Nhã quyết định mang theo Cốc Ấm đến bệnh viện ở cữ, dù sao chỉcần trả tiền, bác sĩ y tá ở bệnh viện chăm sócmình còn hoàn hảo hơn so với được ba mẹ chămsóc.

      Ở bệnh viện cái gì cũng tốt, bác sĩ y tá chuyên nghiệp nên phải lo lắng gì, Noãn Noãn và Tiểu Mập Mạp cũng được nhân viên bệnh việnyêu thích, cái tốt chính là đám hộ lý vàmấy sản phụ cùng tầng vô cùng nhiều chuyện, ai cũng tò mò việc Liễu Chân Nhã còn tuổi mà có hai đứa con là Noãn Noãn Và Tiểu MậpMạp, vì vậy mấy ngày nay đều hỏi ron hỏi ren Liễu Chân Nhã.

      Đối với đám người nhiều chuyện này, Liễu Chân Nhã có trăm ngàn câu chuyện để đổvào miệng bọn họ, nhưng việc làm cảm thấy đau đầu chính là hằng ngày người phụ nữ trí thức họ Văn đều đến cửa muốn nhận nuôi con của .

      Dì Văn kia là giáo viên môn Văn ở trường trung học, ấy cùng chồng là Từ Minh lấy nhau mấy năm mà chưa có con. Hai vợ chồng đếnbệnh viện kiểm tra mấy lần rồi nhưng bệnh việnbảo cơ thể họ tốt nên muốn có em bé là chuyện rất khó. Hai vợ chồng hầu như khắp các bệnh viện trong thành phố đều khôngăn thua, vì vậy bỏ ý định sinh con mà muốn tìm đứa trẻ để nhận làm con nuôi. hômcô ấy đến bệnh viện Chăm Sóc Bà Mẹ Và Trẻ Em để tái khám nghe chuyện của Liễu ChânNhã , trong lòng nổi lên ý định muốn nhận nuôi Tiểu Mập Mạp. Đến khi nhìn thấy Tiểu MậpMạp , hai vợ chồng sững sờ, chỉ còn chưa làmđến chuyện cướp Tiểu Mập Mạp thôi. Hai vợ chồng lập tức muốn nhận nuôi đứa bé này.

      Hay nhỉ, tại sao hai vợ chồng lại nghĩ rằng họ chắc chắn có thể nhận nuôi con được?
      Trước hết, Liễu Chân Nhã tuổi còn , ở bệnh viện lâu như vậy mà lại có người lớn đếnchăm nom, vì vậy họ nghĩ là ngoài hai đứa trẻ có ai là thân thích; tiếp đến, bộ dáng khá xinh đẹp, lại trẻ như vậy làm sao muốn bị đứa bé vướng chân? Ừm, nếu được, họ cũng có thể nhận nuôi luôn con kia luôn cũng được. Dù sao hai người người là giáo viên trung học, người còn lại là giám đốcngân hàng, sợ nuôi nổi hai đứa bé;với lại; muốn nuôi hai đứa trẻ này cũng tốnkhông ít tiền bạc, này ràng là khôngthể có nhiều thời gian và tiền bạc rồi? Cuối cùng, trong tương lai này nhất định lập gia đình, mang theo hai đứa con củachồng trước tái giá nhà chồng tương lai thể để ý, bon họ nhận nuôi TiểuMập Mạp coi như thay kia giải quyết rất nhiều phiền toái.

      Mang theo cách nghĩ như vậy, vợ chồng trí thức kia mỗi ngày đều đến bệnh viện, chỉ trông sao Liễu Chân Nhã buông ra ngay lập tức họ sẽlàm thủ tục nhận nuôi.

      Liễu Chân Nhã đối với hai vợ chồng này tránhcòn kịp, tài ăn của hai vợ chồng này tốt, nếu có trí nhớ ràng của Liễu Chân Nhã, cũng có trí nhớ của CốcTuyết, chừng thực trở thànhcô bi thảm theo kiểu hai vợ chồng kia là:“Gặp người quen, vì tương lai tươi sáng của con cái, đến bước đường cùng đành phải đem con cho người tốt thu nuôi.”

      Liễu Chân Nhã nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để từ chối hai vợ chồng trí thức này ngoài cửa có thanh sang sảng vang lên: “ Tiểu Nhã, đến đây, dì Văn hôm nay làm cá trích cách thủy cho con, ăn nhiều canh cá trích sinh nhiều sữa. Tiểu Giang trưởng thành mới khỏe mạnh được, tuổi con lại còn , sợ là đủ sữa cho em bé đâu.”

      Liễu Chân Nhã đau đầu nhìn dì Văn kia đangmúc canh: “Dì Văn, hôm nay là thứ Ba mà, dì là chủ nhiệm lớp mà được về sớm vậy sao?” Bỏ học trò của mình lại chạy đến cướp con của người khác là sao?

      Dì Văn kia cười ha hả: “ sao, đồng nghiệp dì nhiệt tình lắm, mọi người chủ động trông giúp dì vài buổi cũng sao. Tí xíu nữa, chú cũng xong việc ở ngân hàng, Tiểu Nhã, con muốn ăn trái cây gì để dì chú mua cho con?”

      Liễu Chân Nhã càng thấy nhức đầu hơn: “DìVăn cần đâu, táo ngày hôm qua dì mua còn chưa ăn hết!”

      “Ha ha, có gì đâu, cứ từ từ mà ăn thôi!” dì Văn kia vừa chuyện với Liễu Chân Nhã, hai mắt vừa liếc nhìn Tiểu Mập Mạp- Liễu Giang Thànhđang ngủ bên cạnh , cậu bé đặt nắm tay bé bên miệng, cái miệng nhắn hồng hồngmút mút cực kỳ đáng .

      được nhìn em con như vậy!” riêng gì Liễu Chân Nhã, ngay cả Cốc Noãn im lặng ngồi bên cạnh nãy giờ cũng nhậnthấy được ánh mắt thèm thuồng của dì Văn kia – ánh mắt cự kỳ ràng, ngồi trênđùi mẹ trở người giơ bàn tay bé che tầmnhìn của người nhìn chằm chằm vào Tiểu Giang, ánh mắt tức giận : “Em trai là của nhà con, cho dì nhìn!”

      “Tiểu Noãn Noãn, con với em trai theo dì chơi nhé! Nhà dì có búp bê cho con chơi, có kẹo cho con ăn, còn cho con mặc quần áo đẹp nữa!”Văn như thường lệ tiến hành dụ dỗ NoãnNoãn . Cái bà này, đến Noãn Noãn thông minh, mỗi ngày bà ta đều lấy cái này cáikia ra dụ dỗ Noãn Noãn , đừng Noãn Noãn, ngay cả Liễu Chân Nhã cũng muốn đầy lỗ tai luôn rồi.

      Noãn Noãn hất đầu, hừ cái mới : “Búp bê có gì đâu mà chơi, có đẹp hơn búp bê vải mà mẹ và Tiểu Mật làm cho con ? Con thèm ăn kẹo, còn quần áo đẹp, hừ, mẹ con lớn nhanh, quần áo đủ mặc là được rồi, mua nhiều là lãng phí!”

      “Noãn Noãn, được vô lễ với dì!” Tuyrằng Liễu Chân Nhã rất hài lòng về cách trả lời của Noãn Noãn, nhưng mà dù gì cũng phảigiữ lại chút mặt mũi cho Văn .

      Tiếc là Văn lại để ý đến khinhthường của Noãn Noãn , bà lại thấy Noãn Noãnnhư vậy đáng , nhìn da thịt này, cáimiệng hồng hồng chu ra này, đôi mắt hạnh long lanh ngập nước nữa chứ….thực là muốnngay lập tức ôm Noãn Noãn và Tiểu Giang vềnuôi quá !
      Nghĩ đến việc được Noãn Noãn, Tiểu Giang gọimột tiếng “Mẹ ơi”, hai mắt Văn tỏa sáng, xoay đầu với Liễu Chân Nhã: “Tiểu Nhã à, lâu như vậy rồi mà con vẫn chưa thay đổi ýđịnh sao? Con còn như vậy, có hiểu được vất vả khi nuôi trẻ con ? Ở tuổi của con nên đến trường đọc sách, tương lai thi vào mộttrường đại học tốt, tìm được công việc tốt sau đó lấy người chồng như ý. Noãn Noãn là do con nuôi nấng, bản thân con cũng chỉ suốt ngày ở nhà nên nhìn thấy được ánh mắtcủa người ngoài nhìn con như thế nào, nhưngmà con cũng thể suốt đời ở trong nhà mãiđược! Sau thời gian nữa khi con mang Noãn Noãn và Tiểu Giang ra ngoài, con mới nhìn thấyđược tiếng đời với cái nhìn kỳ thị có thể giết người của người khác đối với con. Có thể con cảm thấy sao, nhưng còn Noãn Noãn vàTiểu Giang Thành sao? Tiểu Giang Thành và Noãn Noãn phải đối diện với cái nhìn kì thịcủa người khác như thế nào đây?”

      “Dì Văn, những gì dì con hiểu rất .” Liễu Chân Nhã thở dài , cũng hiểu được Văn và Từ Minh cũng có ý tốt, thế nên mớikhông kịch liệt cứng rắn cự tuyệt bọn họ, nhưngmà lần này phải cho ràng, cũng chịuhết nổi việc người khác cứ chăm chăm muốn cướp hai báu vật của rồi: “Con chưa chồngmà chửa, thậm chí còn tuổi vị thành niên,Cốc Noãn chắc chắn thể thoát được thân phận nhi còn Giang Thành lại mang danhcon riêng suốt đời, con cố gắng kiếm tiền nuôi lớn chúng, còn muốn cùng chúng đối diệnvới ánh mắt kỳ thị của người đời nhưng chưahẳn bọn con là gia đình hạnh phúc. Hơn nữa, tại con vẫn chưa nghĩ đến… Dì Văn,những vấn đề này, trước khi sinh Giang Thành con nghĩ rất kỹ rồi.”

      Nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của Văn , Liễu Chân Nhã tiếp: “Có thể dì tin, nhưng con có đủ năng lực để nuôi hai đứa trẻ trưởng thành, phải con cho rằng dì và chúTừ tốt, , so với tưởng tượng của dì và chú con còn giàu có hơn. Con ở ThanhSơn Thanh Uyển có biệt thự bảy tám trăm m2,trong tay có hơn bốn trăm vạn gửi ngân hàng, như vậy dì nghĩ rằng con có khả năng nuôi Noãn Noãn và Giang Thành sao?” tươicười nhìn vẻ ngạc nhiên của Văn : “Xã hộinày còn có thể kính trọng gia đình của con , Noãn Noãn và Giang Thành vài phần nữa ấy chứ, thể phủ nhận, xã hội này cứ có tiền,người khác có cái nhìn khác, nên con tin rằng người khác dùng ánh mắt kì thị mà nhìn Noãn Noãn và Giang Thành đâu!”

      “Cuối cùng, Dì Văn, Noãn Noãn và Giang Thành là con của con, con tuyệt đối cho ai cả!” Câu cuối cùng, Liễu Chân Nhã với thái độ chắc như đinh đóng cột.

      “Ai… con…” Vẻ mặt Văn kỳ lạ nhưng lại có gì để .

      Trời tối chút, Từ Minh hí hửng xách theocái làn vào bệnh viện nhưng chưa kịp gì vớiLiễu Chân Nhã bị Văn mang vẻ mặt kỳquái lôi .

      Sau khi Văn và Từ Minh rời , Liễu ChânNhã để Cốc Noãn ở lại trông Liễu Giang Thànhcòn mình làm thủ tục xuất viện. Văn và Từ Minh là người cực kỳ kiên nhẫn, hôm nay tạm thời bỏ qua cho chừng là chỉ về nhà để nghĩ cách khác thuyết phục mà thôi,cho nên… Tốt nhất là về nhà sớm chút, dùsao cơ thể bây giờ có ở cữ hay cũng sao.

      Làm xong thủ tục xuất viện, Liễu Chân Nhã thu dọn đồ đạc rồi ôm Giang Thành, nắm tay Noãn Noãn ra khỏi bệnh viện.

      “Ôi, tuyết rơi rồi.” Vừa ra khỏi bệnh viện, nhìn bông tuyết như lông ngỗng bay trong trung, lại nhìn xuống mặt đất trắng phau, LiễuChân Nhã khó chịu nhíu mày. Lúc trước ở Tây Bắc, tuy mùa đông cũng rất rét nhưng lại khôngcó tuyết, bây giờ ở Đông Bắc từ đầu mùa đông đến nay là giữa tháng 12 nhưng tuyết vẫnkhông có dấu hiệu ít , cũng thấy mớilạ gì, ngược lại còn cảm thấy bất tiện vì gây khókhăn cho việc lại của mọi người nữa.

      “Mẹ, coi chừng em trai bị lạnh.” Tiểu Cốc Noãn mang bao tay dày giật giật góc áo lông đen củaLiễu Chân Nhã dặn dò.

      “Ha ha, yên tâm, mẹ để em trai con lạnhđâu.” Liễu Chân Nhã xong khép mặt nạ bảo hộ đầu Tiểu Giang lại, để tuyết rơi xuống mặt cậu bé. “Noãn Noãn, cẩn thận con chừng trượt ngã nha con, mẹ con mình ra cổng bệnh viện đón xe.”

      “Dạ, mẹ cũng cẩn thận nha!” Hai mẹ con chậmrãi bước tuyết.

      Ngồi taxi khoảng ba bốn mươi phút là về đếnbiệt thự.

      Thanh toán tiền rồi xuống xe, Liễu Chân Nhãôm Noãn Noãn và Giang Thành ngẩn người trước cổng biệt thự, hai tháng ở nhà, cửa nhà bị tuyết chặn kín.

      định sang nhà hàng xóm nhờ người xúctuyết, Tiểu Cốc Noãn bỗng nhiên kéo góc áo Liễu Chân Nhã: “Mẹ, nhìn kìa, có người dướigốc cây bưởi kìa!”

      Nắm tay Tiểu Cốc Ấm xem, nhờ ánh đènđường từ xa rọi tới, Liễu Chân Nhã quả nhiênthấy được có hai người dưới tàng cây bưởi. Ban đêm lạnh như vậy sao lại có người ngủ dưới tàngcây? Liễu Chân Nhã định đến xem nhưng lại sợhai người kia là kẻ bắt cóc, nghĩ nghĩ lúcmới giao Giang Thành cho đứa bé hai tuổi mà trông như bốn tuổi- Cốc Noãn ôm: “Noãn Noãn, trông em nhé, để mẹ qua đấy xem sao.”

      lại tàng cây bưởi, Liễu Chân Nhã cất tiếng honói với hai người ôm nhau dưới tàng cây: “ À, hai vị….”

      “Cút ngay, được tổn thương họ, cút ngay!” người phụ nữ tóc tai bù xù mang theo tia sáng trắng từ phía sau bay đến quát Liễu Chân Nhã.

      Sững sờ nhìn tia sáng xuyên qua cơ thể mình, Liễu Chân Nhã hét lên giữa đêm khuya lạnh giá: “Có Maaaaaaaa!!!”
      milktruyenky, Chrisbornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 11


      Tháng 11 năm 2005, Liễu Chân Nhã ở bện viện sinh ra bé trai bụ bẫm, cậu bé mập mạp nàyđược các bệnh nhân ở khoa phụ sản và nhânviên chăm sóc cực kỳ thích, vì khi sinh ra cậu bé tái nhợt cũng nhăn nheo như những đứa trẻ sơ sinh bình thường. Là do được linh khí trong Noãn Viên điều dưỡng liên tục, Tiểu Mập Mạp sinh ra rất bụ bẫm dễ thương , ngay cả Liễu Chân Nhã sau khi sinh cũng đầy đủ sữa, khí sắc cũng cực kỳ tốt.

      Từ An Nguyên đến Thiên Hải, từ Đông Bắc đến Tây Bắc, cái rét của mùa đông từng chút rõràng hơn. Nghĩ là có ai đến biệt thựthăm mình nên Liễu Chân Nhã quyết định mang theo Cốc Ấm đến bệnh viện ở cữ, dù sao chỉcần trả tiền, bác sĩ y tá ở bệnh viện chăm sócmình còn hoàn hảo hơn so với được ba mẹ chămsóc.

      Ở bệnh viện cái gì cũng tốt, bác sĩ y tá chuyên nghiệp nên phải lo lắng gì, Noãn Noãn và Tiểu Mập Mạp cũng được nhân viên bệnh việnyêu thích, cái tốt chính là đám hộ lý vàmấy sản phụ cùng tầng vô cùng nhiều chuyện, ai cũng tò mò việc Liễu Chân Nhã còn tuổi mà có hai đứa con là Noãn Noãn Và Tiểu MậpMạp, vì vậy mấy ngày nay đều hỏi ron hỏi ren Liễu Chân Nhã.

      Đối với đám người nhiều chuyện này, Liễu Chân Nhã có trăm ngàn câu chuyện để đổvào miệng bọn họ, nhưng việc làm cảm thấy đau đầu chính là hằng ngày người phụ nữ trí thức họ Văn đều đến cửa muốn nhận nuôi con của .

      Dì Văn kia là giáo viên môn Văn ở trường trung học, ấy cùng chồng là Từ Minh lấy nhau mấy năm mà chưa có con. Hai vợ chồng đếnbệnh viện kiểm tra mấy lần rồi nhưng bệnh việnbảo cơ thể họ tốt nên muốn có em bé là chuyện rất khó. Hai vợ chồng hầu như khắp các bệnh viện trong thành phố đều khôngăn thua, vì vậy bỏ ý định sinh con mà muốn tìm đứa trẻ để nhận làm con nuôi. hômcô ấy đến bệnh viện Chăm Sóc Bà Mẹ Và Trẻ Em để tái khám nghe chuyện của Liễu ChânNhã , trong lòng nổi lên ý định muốn nhận nuôi Tiểu Mập Mạp. Đến khi nhìn thấy Tiểu MậpMạp , hai vợ chồng sững sờ, chỉ còn chưa làmđến chuyện cướp Tiểu Mập Mạp thôi. Hai vợ chồng lập tức muốn nhận nuôi đứa bé này.

      Hay nhỉ, tại sao hai vợ chồng lại nghĩ rằng họ chắc chắn có thể nhận nuôi con được?
      Trước hết, Liễu Chân Nhã tuổi còn , ở bệnh viện lâu như vậy mà lại có người lớn đếnchăm nom, vì vậy họ nghĩ là ngoài hai đứa trẻ có ai là thân thích; tiếp đến, bộ dáng khá xinh đẹp, lại trẻ như vậy làm sao muốn bị đứa bé vướng chân? Ừm, nếu được, họ cũng có thể nhận nuôi luôn con kia luôn cũng được. Dù sao hai người người là giáo viên trung học, người còn lại là giám đốcngân hàng, sợ nuôi nổi hai đứa bé;với lại; muốn nuôi hai đứa trẻ này cũng tốnkhông ít tiền bạc, này ràng là khôngthể có nhiều thời gian và tiền bạc rồi? Cuối cùng, trong tương lai này nhất định lập gia đình, mang theo hai đứa con củachồng trước tái giá nhà chồng tương lai thể để ý, bon họ nhận nuôi TiểuMập Mạp coi như thay kia giải quyết rất nhiều phiền toái.

      Mang theo cách nghĩ như vậy, vợ chồng trí thức kia mỗi ngày đều đến bệnh viện, chỉ trông sao Liễu Chân Nhã buông ra ngay lập tức họ sẽlàm thủ tục nhận nuôi.

      Liễu Chân Nhã đối với hai vợ chồng này tránhcòn kịp, tài ăn của hai vợ chồng này tốt, nếu có trí nhớ ràng của Liễu Chân Nhã, cũng có trí nhớ của CốcTuyết, chừng thực trở thànhcô bi thảm theo kiểu hai vợ chồng kia là:“Gặp người quen, vì tương lai tươi sáng của con cái, đến bước đường cùng đành phải đem con cho người tốt thu nuôi.”

      Liễu Chân Nhã nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để từ chối hai vợ chồng trí thức này ngoài cửa có thanh sang sảng vang lên: “ Tiểu Nhã, đến đây, dì Văn hôm nay làm cá trích cách thủy cho con, ăn nhiều canh cá trích sinh nhiều sữa. Tiểu Giang trưởng thành mới khỏe mạnh được, tuổi con lại còn , sợ là đủ sữa cho em bé đâu.”

      Liễu Chân Nhã đau đầu nhìn dì Văn kia đangmúc canh: “Dì Văn, hôm nay là thứ Ba mà, dì là chủ nhiệm lớp mà được về sớm vậy sao?” Bỏ học trò của mình lại chạy đến cướp con của người khác là sao?

      Dì Văn kia cười ha hả: “ sao, đồng nghiệp dì nhiệt tình lắm, mọi người chủ động trông giúp dì vài buổi cũng sao. Tí xíu nữa, chú cũng xong việc ở ngân hàng, Tiểu Nhã, con muốn ăn trái cây gì để dì chú mua cho con?”

      Liễu Chân Nhã càng thấy nhức đầu hơn: “DìVăn cần đâu, táo ngày hôm qua dì mua còn chưa ăn hết!”

      “Ha ha, có gì đâu, cứ từ từ mà ăn thôi!” dì Văn kia vừa chuyện với Liễu Chân Nhã, hai mắt vừa liếc nhìn Tiểu Mập Mạp- Liễu Giang Thànhđang ngủ bên cạnh , cậu bé đặt nắm tay bé bên miệng, cái miệng nhắn hồng hồngmút mút cực kỳ đáng .

      được nhìn em con như vậy!” riêng gì Liễu Chân Nhã, ngay cả Cốc Noãn im lặng ngồi bên cạnh nãy giờ cũng nhậnthấy được ánh mắt thèm thuồng của dì Văn kia – ánh mắt cự kỳ ràng, ngồi trênđùi mẹ trở người giơ bàn tay bé che tầmnhìn của người nhìn chằm chằm vào Tiểu Giang, ánh mắt tức giận : “Em trai là của nhà con, cho dì nhìn!”

      “Tiểu Noãn Noãn, con với em trai theo dì chơi nhé! Nhà dì có búp bê cho con chơi, có kẹo cho con ăn, còn cho con mặc quần áo đẹp nữa!”Văn như thường lệ tiến hành dụ dỗ NoãnNoãn . Cái bà này, đến Noãn Noãn thông minh, mỗi ngày bà ta đều lấy cái này cáikia ra dụ dỗ Noãn Noãn , đừng Noãn Noãn, ngay cả Liễu Chân Nhã cũng muốn đầy lỗ tai luôn rồi.

      Noãn Noãn hất đầu, hừ cái mới : “Búp bê có gì đâu mà chơi, có đẹp hơn búp bê vải mà mẹ và Tiểu Mật làm cho con ? Con thèm ăn kẹo, còn quần áo đẹp, hừ, mẹ con lớn nhanh, quần áo đủ mặc là được rồi, mua nhiều là lãng phí!”

      “Noãn Noãn, được vô lễ với dì!” Tuyrằng Liễu Chân Nhã rất hài lòng về cách trả lời của Noãn Noãn, nhưng mà dù gì cũng phảigiữ lại chút mặt mũi cho Văn .

      Tiếc là Văn lại để ý đến khinhthường của Noãn Noãn , bà lại thấy Noãn Noãnnhư vậy đáng , nhìn da thịt này, cáimiệng hồng hồng chu ra này, đôi mắt hạnh long lanh ngập nước nữa chứ….thực là muốnngay lập tức ôm Noãn Noãn và Tiểu Giang vềnuôi quá !
      Nghĩ đến việc được Noãn Noãn, Tiểu Giang gọimột tiếng “Mẹ ơi”, hai mắt Văn tỏa sáng, xoay đầu với Liễu Chân Nhã: “Tiểu Nhã à, lâu như vậy rồi mà con vẫn chưa thay đổi ýđịnh sao? Con còn như vậy, có hiểu được vất vả khi nuôi trẻ con ? Ở tuổi của con nên đến trường đọc sách, tương lai thi vào mộttrường đại học tốt, tìm được công việc tốt sau đó lấy người chồng như ý. Noãn Noãn là do con nuôi nấng, bản thân con cũng chỉ suốt ngày ở nhà nên nhìn thấy được ánh mắtcủa người ngoài nhìn con như thế nào, nhưngmà con cũng thể suốt đời ở trong nhà mãiđược! Sau thời gian nữa khi con mang Noãn Noãn và Tiểu Giang ra ngoài, con mới nhìn thấyđược tiếng đời với cái nhìn kỳ thị có thể giết người của người khác đối với con. Có thể con cảm thấy sao, nhưng còn Noãn Noãn vàTiểu Giang Thành sao? Tiểu Giang Thành và Noãn Noãn phải đối diện với cái nhìn kì thịcủa người khác như thế nào đây?”

      “Dì Văn, những gì dì con hiểu rất .” Liễu Chân Nhã thở dài , cũng hiểu được Văn và Từ Minh cũng có ý tốt, thế nên mớikhông kịch liệt cứng rắn cự tuyệt bọn họ, nhưngmà lần này phải cho ràng, cũng chịuhết nổi việc người khác cứ chăm chăm muốn cướp hai báu vật của rồi: “Con chưa chồngmà chửa, thậm chí còn tuổi vị thành niên,Cốc Noãn chắc chắn thể thoát được thân phận nhi còn Giang Thành lại mang danhcon riêng suốt đời, con cố gắng kiếm tiền nuôi lớn chúng, còn muốn cùng chúng đối diệnvới ánh mắt kỳ thị của người đời nhưng chưahẳn bọn con là gia đình hạnh phúc. Hơn nữa, tại con vẫn chưa nghĩ đến… Dì Văn,những vấn đề này, trước khi sinh Giang Thành con nghĩ rất kỹ rồi.”

      Nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của Văn , Liễu Chân Nhã tiếp: “Có thể dì tin, nhưng con có đủ năng lực để nuôi hai đứa trẻ trưởng thành, phải con cho rằng dì và chúTừ tốt, , so với tưởng tượng của dì và chú con còn giàu có hơn. Con ở ThanhSơn Thanh Uyển có biệt thự bảy tám trăm m2,trong tay có hơn bốn trăm vạn gửi ngân hàng, như vậy dì nghĩ rằng con có khả năng nuôi Noãn Noãn và Giang Thành sao?” tươicười nhìn vẻ ngạc nhiên của Văn : “Xã hộinày còn có thể kính trọng gia đình của con , Noãn Noãn và Giang Thành vài phần nữa ấy chứ, thể phủ nhận, xã hội này cứ có tiền,người khác có cái nhìn khác, nên con tin rằng người khác dùng ánh mắt kì thị mà nhìn Noãn Noãn và Giang Thành đâu!”

      “Cuối cùng, Dì Văn, Noãn Noãn và Giang Thành là con của con, con tuyệt đối cho ai cả!” Câu cuối cùng, Liễu Chân Nhã với thái độ chắc như đinh đóng cột.

      “Ai… con…” Vẻ mặt Văn kỳ lạ nhưng lại có gì để .

      Trời tối chút, Từ Minh hí hửng xách theocái làn vào bệnh viện nhưng chưa kịp gì vớiLiễu Chân Nhã bị Văn mang vẻ mặt kỳquái lôi .

      Sau khi Văn và Từ Minh rời , Liễu ChânNhã để Cốc Noãn ở lại trông Liễu Giang Thànhcòn mình làm thủ tục xuất viện. Văn và Từ Minh là người cực kỳ kiên nhẫn, hôm nay tạm thời bỏ qua cho chừng là chỉ về nhà để nghĩ cách khác thuyết phục mà thôi,cho nên… Tốt nhất là về nhà sớm chút, dùsao cơ thể bây giờ có ở cữ hay cũng sao.

      Làm xong thủ tục xuất viện, Liễu Chân Nhã thu dọn đồ đạc rồi ôm Giang Thành, nắm tay Noãn Noãn ra khỏi bệnh viện.

      “Ôi, tuyết rơi rồi.” Vừa ra khỏi bệnh viện, nhìn bông tuyết như lông ngỗng bay trong trung, lại nhìn xuống mặt đất trắng phau, LiễuChân Nhã khó chịu nhíu mày. Lúc trước ở Tây Bắc, tuy mùa đông cũng rất rét nhưng lại khôngcó tuyết, bây giờ ở Đông Bắc từ đầu mùa đông đến nay là giữa tháng 12 nhưng tuyết vẫnkhông có dấu hiệu ít , cũng thấy mớilạ gì, ngược lại còn cảm thấy bất tiện vì gây khókhăn cho việc lại của mọi người nữa.

      “Mẹ, coi chừng em trai bị lạnh.” Tiểu Cốc Noãn mang bao tay dày giật giật góc áo lông đen củaLiễu Chân Nhã dặn dò.

      “Ha ha, yên tâm, mẹ để em trai con lạnhđâu.” Liễu Chân Nhã xong khép mặt nạ bảo hộ đầu Tiểu Giang lại, để tuyết rơi xuống mặt cậu bé. “Noãn Noãn, cẩn thận con chừng trượt ngã nha con, mẹ con mình ra cổng bệnh viện đón xe.”

      “Dạ, mẹ cũng cẩn thận nha!” Hai mẹ con chậmrãi bước tuyết.

      Ngồi taxi khoảng ba bốn mươi phút là về đếnbiệt thự.

      Thanh toán tiền rồi xuống xe, Liễu Chân Nhãôm Noãn Noãn và Giang Thành ngẩn người trước cổng biệt thự, hai tháng ở nhà, cửa nhà bị tuyết chặn kín.

      định sang nhà hàng xóm nhờ người xúctuyết, Tiểu Cốc Noãn bỗng nhiên kéo góc áo Liễu Chân Nhã: “Mẹ, nhìn kìa, có người dướigốc cây bưởi kìa!”

      Nắm tay Tiểu Cốc Ấm xem, nhờ ánh đènđường từ xa rọi tới, Liễu Chân Nhã quả nhiênthấy được có hai người dưới tàng cây bưởi. Ban đêm lạnh như vậy sao lại có người ngủ dưới tàngcây? Liễu Chân Nhã định đến xem nhưng lại sợhai người kia là kẻ bắt cóc, nghĩ nghĩ lúcmới giao Giang Thành cho đứa bé hai tuổi mà trông như bốn tuổi- Cốc Noãn ôm: “Noãn Noãn, trông em nhé, để mẹ qua đấy xem sao.”

      lại tàng cây bưởi, Liễu Chân Nhã cất tiếng honói với hai người ôm nhau dưới tàng cây: “ À, hai vị….”

      “Cút ngay, được tổn thương họ, cút ngay!” người phụ nữ tóc tai bù xù mang theo tia sáng trắng từ phía sau bay đến quát Liễu Chân Nhã.

      Sững sờ nhìn tia sáng xuyên qua cơ thể mình, Liễu Chân Nhã hét lên giữa đêm khuya lạnh giá: “Có Maaaaaaaa!!!”
      milktruyenky, Chrisbornthisway011091 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 12

      Trơ mắt nhìn người kia xuyên qua cơ thể mình, cảm giác sợ hãi đó phải người bìnhthường nào cũng có thể chịu đựng được, vừa đúng Liễu Chân Nhã cũng thuộc phạm vi người bình thường nên chỉ trực tiếp la to cứumạng mà thôi, nhưng tiếng thét này cũng đủkhiến cho đám tuyết đọng những cây xung quanh rào rào rơi xuống.

      Phản ứng đầu tiên sau khi hét xong chính là chạy trốn, ngay lúc Liễu Chân Nhã vừa cử động thân người ma nữ tóc tai bù xù kia “phiêu”(bay) đến trước mặt , khoảng cách người ma gần đến mức chỉ thiếu chút là cánh môi của cả hai có thể hôn nhau luôn rồi, bộ nãochưa kịp phản ứng, Liễu Chân Nhã lần nữahét lên:“AAAAAAAAAA!!!!”

      …. có thể nhìn thấy tôi đúng ? Côthật có thể thấy được tôi phải ?” Kỳ dịlà ma nữ kia dường như còn sợ hãi hơn cả , sựsợ hãi trong đôi mắt tuy thể rõnhưng dưới ánh sáng của đèn đường, vẫn có thể thấy được rất ràng rành mạch.

      Liễu Chân Nhã cũng mặc kệ ma nữ kia gì,chỉ dùng sức hô to với Cốc Noãn cách đó mấythước, phất tay: “Noãn Noãn, chạy mau con, dẫn em con chạy mau !”

      *café sáng làm nhảm: tự dưng edit tới đoạn này mình thấy rợn cả tóc gáy, hu hu, mình đọc được truyện kinh dị :’(

      “Này… đừng sợ nữa được , tôi làm hại . Hơn nữa là người tôi là ma, tôi cũng thể làm hại được.” Hình như ma nữ kia lâu rồi mở miệng nóichuyện, nên khi tiếng phát ra được trôi chảy lắm.

      Kẻ thét chói tay Liễu Chân Nhã nghe ra van này trong lời của ma nữ kia, nhưngTiểu Cốc Noãn lại nghe tiếng thét ấy sợ hãimuốn phát khóc vội vã ôm Giang Thành chạyđến: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”

      Liễu Chân Nhã vội vã ôm con trai, con quayđầu bỏ chạy: “Noãn Noãn, ở đây có ma, chúngta chạy mau con!”

      Cốc Noãn tò mò nhìn xung quanh: “Có ma hả mẹ? Ở đâu? Sao con thấy?”

      Bước chân Liễu Chân Nhã chậm lại, kinh ngạcnhìn ma nữ vẫn luôn bay sát bên mình, nhìn lại ôm trong ngực: “ Noãn Noãn, con nhìn thấy ma nữ tóc tai bù xù bên cạnhsao?”

      “Dạ !” Noãn Noãn ngây thơ lắc đầu.

      Vậy có nghĩa là chỉ có mình thấy được sao?Vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn cẩn thận ma nữ kia lần nữa rồi hỏi: “ là ma sao? Tại sao lại đitheo tôi?”

      “Tôi là ma, tôi cũng cố ý theo ,nhưng bởi vì cũng chỉ có mình thấy được tôi thôi.” Ma nữ kia cũng cẩn thận trả lời, ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu: “Tôi chỉ muốn nhờ giúp đỡ, đừng sợ tôi, được ? Tôi hứa làm hại , tôi chết cũng hai ba năm rồi, lâu như vậy mà đến giờ chỉ có là có thể chuyện được với tôi thôi!”

      Trong nháy mắt Liễu Chân Nhã còn thấysợ hãi ma nữ trước mặt nữa, chính vì ánh mắtđau thương kia làm át cơ thể trong suốt của ta, ma nữ này chắc chắn gặp phải chuyện thương tâm. Lại nhớ đến Tiểu Mật từngnói ảnh hưởng của Phỉ Lam là làm nhìnthấy được ma quỷ, Liễu Chân Nhã nhè thởdài, có lẽ là có duyên với những thứ phápthuật gì đó: “ dương khác biệt như vậy màtôi và lại có thể gặp nhau ở đây có thể là do duyên phận rồi, , muốn tôi giúp việc gì, tôi cố gắng hết sức.”

      “Cảm ơn , cảm ơn ” gương mặt dữ tợn của ma nữ bống chốc trở nên dịu dàng: “Là thế này, tôi…”

      “Tinhhhhhhh…..” tiếng còi ôtô cắt ngang cuộctrò chuyện giữa và ma nữ kia, Liễu Chân Nhã nhìn về phía sau, người đàn ông nho nhã khoảng dưới 30 tuổi vươn đầu ra khỏicửa ôtô với : “Có cần giúp gì ?”

      “Có.” Liễu Chân Nhã vưi mừng trả lời, lo lắng mình thể vào nhà được, “Cho hỏi nhà có xẻng xúc tuyết ? Nếu cócho tôi mượn chút, hai tháng tôi ở nhà, tuyết đọng kín cổng rồi!”

      “Được, chờ tôi chút nhé, trong năm phútthôi!” Chiếc xe nhanh chóng chạy , lưu lạitrong gió tuyết mùi xăng nhàn nhạt.

      Người đàn ông kia lái xe , ma nữ bên cạnhmang gương mặt lo lắng với : “Đại tiên, …”

      Liễu Chân Nhã dở khóc dở cười : “Gì mà đạitiên, tôi chỉ là người bình thường, gọi tôi là Liễu Chân Nhã là được rồi.”

      “Liễu tiểu thư, chuyện của tôi lát nữa tôi sẽnói với , nhưng trước hết có thể giúp tôicho hai bà cháu phía trước vài thứ để giữ ấmđược ? Bọn họ, người là mẹ, người là con tôi, vì liên quan đến tôi nên ba năm nay họ lưu lạc như ăn xin ngoài đường, ăn đủ no, mặc đủ ấm… Bọn họ mấy ngày nay được ngủ giường,cũng chút cơm nóng, tôi….” Ma nữ hai mắt rưng rưng nhìn hai người dưới tàngcây. ra, ma nữ mà đau lòng cũng có thểkhóc.
      “Trong túi của tôi có chút đồ ăn và quần áo, đểtôi lấy!” Liễu Chân Nhã xoay người mở giỏ hành lý của mình ra. Lúc đến bệnh viện có mang theo ít quần áo, lúc ở cữ bị phân và nước tiểu của tiểu Giang Thành dính lên, lúc xuất viện muốn cầm về, nhưng bỗng dưng bảnnăng tiết kiệm trỗi dây, Liễu Chân Nhã cuối cùng vẫn xếp lại cầm về hết, ngờ được làvừa về tới có chổ sử dụng rồi.

      Liễu Chân Nhã cầm hai bộ đồ chống lạnh màu hồng đến chỗ hai người nằm dưới tàng cây bưởi, vỗ vỗ họ nhưng hai bà cháu lại tuyệt nhiên động đậy gì “bà ơi, bà ơi”, vừa gọi xong, sững sờ nhìn người phụ nữ lớn tuổi và bébà ấy ôm trong lòng, tiếng “ba…”vang lên, hai người ngã nhào nền tuyết.

      ra hai bà cháu bị lạnh đến mức còn ý thức.

      Liễu Chân Nhã luống cuống mặc đồ chống lạnhvào cho hai bà cháu, sợ đủ chống lạnh, côlại vội vàng chạy đến giỏ hành lý lấy chiếc áo lông của mình khoác lên người bọn họ.

      “Mẹ, mẹ…San San, San San, tỉnh lại , tỉnh lại … hai người được ngủ…” ma nữ kiahết lần này đến lần khác muốn lay tỉnh hai bà cháu lại hết lần này đến lần khác thấy tay mìnhxuyên qua người bọn họ.

      “Tinhhhh…..” người đàn ông nho nhã lúc nãyvề nhà lấy xẻng trở lại “Tiểu thư xinh đẹp, đểtôi lấy xẻng xúc tuyết trước cổng giúp cho. Trời lạnh thế này mà được ở trong nhà, là thê thảm hết sức!”

      Nghe lời trêu chọc của người đàn ông kia, Liễu Chân Nhã nhíu mày, người này bộp chộp quávậy, biết vậy lúc nãy nên nhờ ta giúp.

      “Tiểu thư xinh đẹp, giới thiệu chút, tôi là hàng xóm mới của tên Lưu Úy, quý tính củacô là gì?” Vừa vừa cầm xẻng đến chỗLiễu Chân Nhã, đến khi thấy được Liễu Chân Nhã rồi, chỉ hận là thể vả vào miệng mình. Cứ tưởng là màng gặp gỡ diễm lệ, kếtquả là đứa trẻ, ràng là dưới ánh đèn làmột hình dáng quyến rũ mà… haizzzz, đứa trẻ này phát triển tốt .

      Liễu Chân Nhã thực muốn ngay lập tức đuổi cái tên Lưu Úy này , nhưng mà lại nhìn hai bà cháu dưới tàng cây, rồi nhìn đống tuyết dàyđọng lại trước cổng: “Chào chú Lưu, con tên là Liễu Chân Nhã. Chú, con nhìn thấy hai bà cháunày sắp bị lạnh cóng, mà bây giờ cửa nhà con mở được, nhà chú lại bên cạnh nhà con, chú có thể mang hai bà cháu này về nhà để chohọ ấm lên chút, khi nào xử lý đống tuyết trước nhà xong, con lại mang hai bà cháu này được ?”

      Lưu Úy co giật khóe miệng, ánh mắt quái dịnhìn Liễu Chân Nhã, chú??? mới ba mươihai tuổi mà lên đến hàng chú rồi sao??? “Tiểuthư xinh…Khụ, bé, được, bé ôm , tôi đỡ bà cụ này, chúng ta cúng mang họ lên xe, hôm nay rất lạnh, đến nhà tôi nghỉ trước , chuyện xúc tuyết ngày mai sau.”

      “Dạ được.” Liễu Chân Nhã nhàng bế bé San San kia lên, trong lòng thay đổi cái nhìn về ta chút. Tuy rằng năng ra gì, nhưng chủ động giúp xúc tuyết, bây giờ lại chịu mang hai bà cháu ăn xin này về nhà, tómlại có thể gọi là người đàn ông tốt.

      Ôm San San trong lòng, dưới ánh đèn đườngLiễu Chân Nhã có thể nhìn được hình dáng của bé, mái tóc dài ngắndính bết lại, gương mặt nhắn đen đúa cứnhư là lôi từ mỏ than đá ra, hoàn toàn nhì thấy được bộ dạng của bé: “Đứa bé này quá, biết mấy tuổi rồi?”

      “San San sinh tháng 10 năm 2000, vừa qua năm tuổi đến hai tháng đâu!” Ma nữ kia vừa trìu mến nhìn nhắm mắt yên ổn vì cảm nhận được hơi ấm phát ra từ người LiễuChân Nhã vừa ngày sinh của San San cho Liễu Chân Nhã nghe, mặc dù ở đây dù có nhiềungười nhưng cũng chỉ có Liễu Chân Nhã là có thể nhìn thấy được ma nữ, nhưng ma nữ cứ như sợ đánh thức bé kia mà rất , vừa giảm thanh vừa chuyện với .

      Lưu Úy nhìn thấy cũng như ngheđược lời ma nữ nhưng lại có thể nghe đượclời của Liễu Chân Nhã nên trong lòng cảm thấyrất buồn cười, nét mặt có phần vặn vẹo. Qủađúng như người ta vẫn hay , thời buổi này ba tuổi thế hệ rồi, cứ nghe cách gọi củatiểu nha đầu kia xem, cứ “đứa bé này” ràngbản thân nó vẫn là đứa bé mà! biết bố mẹ thế nào mà nuôi được bé như thế nhỉ, ừm, để hôm nào qua chào hỏi bố mẹ bé ấy xem sao.

      Mang Hướng San và bà nội bé đặt ở ghế sau, Lưu Úy đóng cửa xe lại định khởi động xe chạy , nhưng lúc đó Liễu Chân Nhã lại mở cửa xe ra, “Ơ, bé mở cửa xe làm gì? Bị rơi đồ gìsao?”

      “Chờ chút, con và con trai con còn chưa lên xe!” Liễu Chân Nhã xuống xe ôm haiđứa trẻ ngoan ngoãn Tiểu Cốc Ấm và TiểuGiang Thành lên xe.

      “Ừm, con trai con à, vậy tôi chờ chút,….Gì?! con trai con ???” Bộ dạng của LưuÚy bây giờ cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh, định hỏi Liễu Chân Nhã xem là chuyện gì xảy ra thấy Liễu Chân Nhãtay phải ôm đứa trẻ quấn tả, tay trái ôm mộtbé bé đáng lên xe.

      “Chú Lưu, đây là con con, Cốc Noãn, contrai con Liễu Giang Thành.” Thu xếp xong chỗngồi cho Noãn Noãn ở ghế sau, Liễu Chân Nhãmỉm cười ôm Tiểu Giang Thành lên ngồi phía trước, nâng tay đứa trẻ trong tả lót lên vẩy vẩyvới bạn Lưu Úy ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm bên cạnh.

      “Cốc Noãn, Liễu Giang Thành?” Tuy rất ngạc nhiên nhưng dù sao Lưu Úy cũng là người từngtrãi, vừa nghe họ tên hai đứa trẻ lập tức phản ứng lại, nghĩa là người nhà nhưng khôngcùng huyết thống. Nghĩ như vậy nên Lưu Úy liếc nhìn Liễu Chân Nhã với ánh mắt nể phục, bé này lương thiện, nhận nuôi trẻ mồ côi, bản thân ba mươi hai tuổi nhưng cũng nghĩ là bản thân mình có khả năng nuôi dạy trẻ nữa là. Nhận nuôi trẻ mồ côi phải đảm bảo cho bọn chúng danh phận đànghoàng, như thế nào lại mang danh nghĩa của mộcô bé đây?

      Liễu Chân Nhã hiểu được ánh mắt phứctạp của Lưu Úy, thấy ta cứ nhìn mình làmcô cảm thấy được tự nhiên: “Chú Lưu, mình thôi, chúng ta phải nhanh trở về để giúphai bà cháu này ấm lên, xem thử tình trạng củahọ xem có cần mời bác sỹ hay là mang họ đếnbệnh viện hay nữa.” Mạng người là trênhết, ông chú này còn rề rà chuyện nọ chuyệnkia, biết trong đầu ta nghĩ gì nữa!

      Lại là chú Lưu, Lưu Úy ai oán khởi động xe rồi nhấn ga: “Được, chúng ta lập tức trở về.”



      Ừm, thành xin lỗi các bạn, do cuối tuần rồi mình có việc đột xuất nênkhông post chương mới được. Như lúc đầu mình , vì mình mới học editnên tốc độ của mình khá chậm (thực là dùng 1 ngày để làm 1 chương), với lại do tính chất công việc của mình nên thời gian rãnh của mình cố định. Hôm nay mình post luôn 2 chương và tạm ngưng hết tuần này để giải quyết công việc, qua tuần sau tiếp tục post lại nhưng lịch cụ thể phải xem tình hình là tuần sau thời gian rãnh của mình được bao nhiêu nữa nhé! Hi vọng các bạn tiếp tục ủng hộ mình.
      P/S: Cũng hi vọng các bạn đừng ghét bỏ mình vì tốc độ rùa bò của mình nữa!
      milktruyenky, Chrisbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :