1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi hồn - Đại Mễ Trùng (c65) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 4

      Con người vốn tin vào những điều kỳquái, thế lực tăm tối hay thánh thần. Trước kiaCốc mẹ từng thế giới này tồn tại ma quỷ. Nhưng với tâm lý bình thường vốn có của con người, Cốc Tuyết cho đến bây giờ vẫn tinrằng có ma quỷ tồn tại, luôn có thái độ: “ Thà tin là có, thể tin là ”. Lúc này đây, nhìn chiếc vòng cổ từ cũ biến thành mới, trực giác của Cốc Tuyết cho rằng chiếc vòng nàythật lạ kỳ. Cốc Tuyết cầm chiếc vòng ném xuống đất, vội vàng ôm Cốc Noãn về phíachân núi, ngay cả cái cuốc, ba lô, chiếc cặp lồngcơm và đồ chơi của Cốc Noãn cũng kịp mang theo. vô ý mạo phạm thần linh, hy vọng ma quỷ tìm đến và Cốc Noãn.
      thở hồng hộc chạy về nhà, trán vã mồ hôi,từng giọt nóng lạnh mặt thi nhau nhỏxuống. hít sâu hơi, ổn định lại nhịp tim đập loạn xạ. Sau khi há miệng uống mộtcốc nước đầy, Cốc Tuyết mới dần tỉnh táo. Cônhìn Cốc Noãn nằm trong lòng, vì lúc nãycô chạy nhanh gây náo loạn nên giờ tỉnhgiấc. Sắc mặt bé vẫn hồng hào, chắc bị vật kia bò lên, nhà cửa mọi thứ vẫn bình thường,chứng tỏ bị thứ kia vào.
      nhìn thấy chỗ nào bất thường, Cốc Tuyếtmới thoải mái vén tay áo lên lau mặt. “ Đợi lát nữa trời tối thắp hương, đốt nến khấn Bồ Tát mới được”. Đây có thể coi là cách để trừ tà.
      có quỷ quái theo, Cốc Tuyết vui mừng đặt mông ngồi xuống giường. im lặng năm giây rồi hốt hoảng đứng bật dậy: “ A, còn cái cuốc, cặp lồng, đồ chơi của Cốc Noãn, cả cái chiếu nữa. Tất cả còn ở núi, làm sao bây giờ?”. Tất cả đều là tiền, thể vứt . Nếuphải quay lại lấy, thấy hơi sợ.
      Cốc Tuyết biết làm sao nên cứ lại lại trong nhà.
      “ Thôi, đành quay lại lấy vậy”. Sau này làm việc cần phải dùng đến những thứ ấy. Hơn nữa miếng đất ấy mới làm được nửa, dù thế nàothì ngày mai vẫn phải quay lại để trồng cây. “ Ngày thường mình làm truyện gì xấu.Ngày xưa sóng thần ở nước Mỹ mình còn khấnnguyện hy vọng người chết có thể đầu thai. Nhưvậy coi như mình là người tốt. Hẳn là người tốt bị ma quỷ quái bắt ”. Cốc Tuyết cố gắng thuyết phục bản thân nhưng hai chânkhông muốn bước ra ngoài, , trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
      “ Mẹ, mẹ”. Tiểu Cốc Noãn ngồi giường tò mò nhìn Cốc Tuyết lại lại trong phòng.
      “ Kệ thôi, chết chết”. Cốc Tuyết vỗ đùi hạ quyết tâm lên núi. nhìn vẻ mặt tò mò củaTiểu Cốc Noãn rồi ôm con ra ngoài. Dù sao hai mẹ con phải sống nương tựa vào nhau, cùng nhau lên núi, nếu có chết chếtcùng nhau.
      núi có gì thay đổi. Ba lô, tấm chiếu, mấy món đồ chơi của Cốc Noãn vẫn lành lặn nằm yên chỗ. Đống lửa lâu chưa thêm củi xem ra tắt, chỉ còn lại đống tro bụi màuđen.
      Cốc Tuyết nuốt nước bọt lên phía trước, được hai bước dừng lại, hốt hoảng nhìn tứ phía, phát giác thấy có gì lạ mới tiếp tục bước . Cứ như thế ngừng ngừng lại vài lần, cuốicùng Cốc Tuyết khó nhọc ôm Cốc Noãn cũng đến được chỗ gốc cây, dưới chân đúng là chuỗi vòng cổ bị ném xuống đất.
      Cốc Tuyết đứng nhắm chặt hai mắt, cảm giác có cơn gió mát lạnh thổi qua khiến Cốc Tuyết rùng mình. còn sức lực cười với Cốc Noãn, lúc này mở to mắt biết gì đến thế : “ Noãn Noãn, con xem mẹ có phải tự dọa chính mình ?”.
      Cốc Tuyết buông Cốc Noãn, bắt tay vào nhặtnhạnh các thứ bị vứt mặt đất. Đồ đạc đều được thu dọn, chỉ còn chiếc vòng cổ màu sáng bạc nằm lẫn trong đám bùn. Cốc Tuyết mấpmáy môi, tay run run nhặt chiếc vòng. Ngườikhông biết vật, trong lòng luôn cảm thấy sợhãi và tò mò. Cốc Tuyết phải ngoại lệ. Nhìn chiếc vòng từ cũ biến thành mới khác gì biến hóa, tò mò dần dần ngăn chặn nỗi sợ hãi. Nếu đây phải vật xấu xa làbảo bối của thần tiên? Nếu đúng là bảo bối, phải giàu to sao? Tương lai của và Cốc Noãn chừng được đảm bảo. Cho nên tính cách con người phức tạp, dù cố kiềm chế nhưng khi rơi vào hoàn cảnh bần cùng như Cốc Tuyết cũng thể giữ nổi tấm lòng.
      Cốc Tuyết nhặt vòng cổ mang về nhà.
      Cốc Tuyết ăn cơm tối và cho Cốc Noãn tắm rửa xong, sau đó ngồi ngẩn người giườngnhìn chiếc vòng. Sao từ chiếc vòng cũ lại có thể biến thành mới? Cốc Tuyết thận trọng nhớlại lúc chiếc vòng biến đổi. nhớ lúc ngóntay của bị gỉ sét của chiếc vòng đâm phải, khi lấy chiếc vòng ra thay đổi hìnhdạng. cách khác, chiếc vòng biến hóa ngay từ trong túi quần của : “ Lạ , chẳng lẽ nó biến hóa khi gặp mặt trời? Hay là do mảnh đất chôn chiếc vòng này có gì đặc biệt?”. nghĩ mãi ra nguyên nhân khiếnchiếc vòng cổ từ cũ biến thành mới. Có khi ngàymai mang mấy chiếc búa, chiếc dao rỉ ramảnh đất đó chôn thử xem sao.
      Đầu óc Cốc Tuyết đầy thắc mắc, tay cầm chiếc vòng cổ mơ màng chìm vào giấc ngủ.
      Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Cốc Tuyết ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trái cây tươi mát. hít cái rồi mở mắt. nghi hoặcnhìn xung quanh, từng cơn gió làm lay độngnhững cánh hoa biết tên. phải ngủ ở nhà sao, chạy lên núi từ bao giờ vậy? Với lại qua mấy ngọn núi gần thôn Vương Gia Tràng nhưng chưa từng thấy ngọn núi nào như ngọn núi này.
      ngồi dậy nhìn tứ phía, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc. nhìn thấy cái gì đây?Khắp quả đồi tràn ngập hoa quả, nào là đào, lê, đào, sơn trà, nho, chuối, vải…bao nhiêu lànhiều. vào vương quốc trái cây sao?
      Cốc Tuyết vừa sợ hãi vừa kinh ngạc đứng dưới gốc cây đào, tiện tay vặt quả, xoa lên người rồi cắn miếng: “ Ồ, ngọt quá!”. chưa bao giờ ăn quả đào nào ngọt như vậy nêntâm trạng có phần phấn khích.
      Cốc Tuyết cắn đào, xoay người với lấy cây quýt ngay bên cạnh. Những quả quýt lớn đỏ rực treo chi chít cành. Cây quýt nặng trĩu quả vítxuống tận thắt lưng. ngẩn người nhìn cây quýt xong nhìn quả đào bị gặm nửa: “Bây giờ đâu phải mùa quýt với đào ra cùng mộtlúc?”. Nếu nhớ lầm hôm qua mớithấy mấy cây đào ở vườn sau kết trái bé bằng ngón tay. Cả những cây quýt nữa, giờ là mùa đông, đâu phải mùa của hoa quả? Vậy màhiện tại nơi đứng lại là mùa xuân.
      Cốc Tuyết sửng sốt, quả đào trong tay rơi xuốngđất lăn vài vòng.
      Ánh mắt dường như bị mê hoặc bởi mùihương nồng nàn của hoa quả. Nghĩ đến đào vàquýt cùng mùa, Cốc Tuyết lập tức bừng tỉnh. nhìn xa xa, có vài đám mây lượn lờ trênđỉnh núi nhưng có điểm gì là quen thuộc. Nền trời xanh chút chân thực. Trênmặt đất hoa cỏ xanh tươi, hình dáng tương tự nhưng biết gọi tên là gì. Những hìnhảnh thường thấy như cỏ dại, vật nuôi… đều thấy. Nhìn bốn phương tám hướng khắp nơi là cây ăn quả với đủ màu sắc…
      “ Đây rốt cục là nơi nào?”. Cốc Tuyết vội vàngchạy xuyên qua đám cây ăn quả. chạy biết bao lâu mới thoát ra khỏi rừng quả đó để tớimột sườn núi.
      Bên triền núi là cánh đồng sâu ngập đầy nước. Cốc Tuyết đứng dưới sườn núi gào to: “Có ai ở đây ?…Oa, ngươi là ai?”. CốcTuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy phía trước là người tí hon với đôi cánh dài trongsuốt. Người này , vóc dáng chỉ bằngmột nửa Tiểu Cốc Noãn. Người này đội chiếc khăn trùm đầu màu đen, đôi mắt to tròn đen láy, nước da trắng nõn nà…Đây chẳng lẽ là côngchúa của vương quốc tí hon?
      “ Tôi phải là người. Tôi tên Tiểu Mật là giới linh (1)của Phỉ Lam Tinh”. Tiểu Mật kíchđộng vẫy đôi cánh trong suốt cách tao nhã trung hướng Cốc Tuyết cúi đầu đáplễ. đợi Cốc Tuyết lấy lại tinh thần, TiểuMật bay vòng xung quanh Cốc Tuyết, sau đó đứng vai cười tủm tỉm: “ Xem ra chính là chủ nhân mới của Tiểu Mật rồi. Chủ nhân, tên gì?”.
      “ Ta là Cốc Tuyết”. Cốc Tuyết ngơ ngác trả lời,thần trí ngao du tận đẩu tận đâu.
      “ Chủ nhân, sau này Tiểu Mật gọi là TiểuTuyết được ?”. Tiểu Mật kiều hươ hươ đôi chân trắng nõn: “ Tiểu Mật mấy trămnăm chuyện với ai. Sau này TiểuTuyết thường xuyên đến Phỉ Lam Tinh nóichuyện cùng tôi được ?”.
      Cốc Tuyết vẫn chưa hoàn hồn.
      “ Tiểu Tuyết, Phỉ Lam Tinh vắng vẻ buồn tẻ quá. Sau này bắt đến đây ít động vật giúp tôiđược ?”.
      “….”
      “ Tiểu Tuyết, hoa quả ở Phỉ Lam Tinh chín hết rồi, tôi ăn hết. Hơn nữa mấy thứ này về sau đều thuộc về , tôi hái cho nhé?”.
      “…”
      “ …”. Cốc Tuyết vẫn đứng ngây người.
      “ A, Tiểu Tuyết, cẩn thận…”.
      Tiểu Mật thét thất thanh gọi thần trí của Cốc Tuyết từ cõi thần tiên quay về. vừa mới ngẩng đầu bị trời đầy hoa quả che kín mắt.
      “ A, Tiểu Tuyết, tôi xin lỗi, mấy trăm năm nay tôi dùng đến phép thuật rồi”. Tiểu Mật áy náy chỉ đống hoa quả mặt đất.
      “ Úi chà…”. Mất “chín trâu hai bò” (2) Cốc Tuyết mới từ trong vòng vây của núi hoa quả bò ra được, tay sờ trán, nhiều quả lớn bị dập nát.
      “ Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, tại lâu lắm rồi tôikhông dùng đến phép thuật”. Tiểu Mật bay đếnbên Cốc Tuyết, nịnh nọt xoa hai má .
      Nhìn mặt đất có ít nhất mười xe hoa quảcác loại, Cốc Tuyết mở miệng hỏi: “ Ngươi rốtcuộc là ai, nơi này là như thế nào?”.
      “ Lại đây, lại đây. Chúng ta có nhiều thời gian. ngồi xuống từ từ nghe tôi ”. Tiểu Mật đặt vào tay Cốc Tuyết chùm nho, giục ngồi xuống nghe nàng ta kể chuyện xưa.
      Tiểu Mật hoa chân múa tay bay lượn khôngtrung, vui sướng giải thích về học thuật. Cốc Tuyết vừa ăn hoa quả vừa lắng nghe. mặt Tiểu Mật thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ sợ hãi. Mãi đến khi Cốc Tuyết bụng đầy hoa quả, Tiểu Mật “miệng đắng lưỡi khô” (3), kể từ đầu đến cuối mọi bí cho Cốc Tuyết nghe. Hóa ra đờinày đúng là có thần tiên, viên trân châu chính làPhỉ Lam Tinh còn sót lại.
      “ Đúng rồi, thế giới này có thần tiên, ma quỷ quái cũng tồn tại. Chỉ là do conngười nhìn thấy mà thôi. Bởi vì máu củacô và Phỉ Lam Tinh có liên hệ. Cho nên sau này cũng có thể nhìn thấy mọi thứ như ma quỷ, quái…”. Tiểu Mật liếc nhìn Cốc Tuyết.
      Cơ thể Cốc Tuyết cứng đờ: “ Tiểu Mật, có cáchnào giải trừ thề ước với Phỉ Lam Tinh ?Ngươi xem, ta chỉ là người bình thường, văn võ, còn Phỉ Lam Tinh là bảo bối. Ta căn bản thể bảo vệ được”. Nếu ma quỷ quái biết có bảo bối đem xé thành từng mảnh mới là lạ.
      có cách nào giải trừ”. Tiểu Mật dốikhông chớp mắt. Đợi mấy trăm năm mới gặp được chủ nhân như Cốc Tuyết, nàng ta khôngthể thả , Tiểu Mật bao giờ nghĩ tớingày đó: “ Nhưng tôi có cách để cho người kháckhông thể nhìn thấy Phỉ Lam Tinh, thể phát ra chúng ta”.
      “ Cách gì?”. Vừa để mất Phỉ Lam Tinh, vừa cho người khác phát . Đâyđúng là nhất cử lưỡng tiện, chỉ có đứa ngốc mới từ chối.
      “ Tôi và dùng máu tươi để thề”. Gương mặtbánh bao của Tiểu Mật tỏ vẻ nghiêm túc nhưngtrong lòng ngừng cười gian. Ha ha. Dùsao cũng thể trở thành thần tiên, Cốc Tuyết khó mà phát ra được. Khó lắm nàng ta mới gặp được Cốc Tuyết, nếu để Cốc Tuyếtra , mấy trăm năm nữa nàng ta có ai làm bạn. Vì vậy mà Tiểu Mật lấy máu tươi làmkhế ước ký kết linh hồn. Như vậy, cho dù TiểuTuyết ở đâu, nàng ta cũng có thể theo.
      Cốc Tuyết biết suy tính của Tiểu Mật. nghĩ gian kỳ bí rộng lớn như vậy saunày thuộc về mình vì thế mà cao hứng cắn ngón tay lấy máu tươi cùng Tiểu Mật thề thốt.
      Đợi Tiểu Mật trao đổi nuốt xong giọt máu, Cốc Tuyết ngốc ngếch ngồi bên cạnh đống hoa quảcười ngây ngô. Tiểu Mật cũng ngồi bên cười khúc khích – Cả hai đều nghĩ thầm: Vậy là mọi việc thành công.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 5

      Khi Cốc Tuyết rời khỏi Phỉ Lam Tinh trời đãsáng choang. Cốc Tuyết nhắm mắt nằm trêngiường, tĩnh tâm suy nghĩ. Nằm cạnh là CốcNoãn ngủ như lợn con.
      Hôm nay Cốc Tuyết có ý định làm.Thực tế về sau cũng có thể cần phải làm. Dù sao sản lượng nông nghiệp trong Phỉ Lam Tinh có ngàn Cốc Tuyết ăn trong mộttrăm năm cũng hết.
      suy ngẫm về những điều kỳ bí mà Tiểu Mật .
      Chủ nhân trước kia của Phỉ Lam Tinh chính là người sáng tạo ra nó tên gọi Phỉ Lam. tasinh cụ thể tháng nào năm nào, điều này khôngthể kiểm tra. Tiểu Mật chỉ biết ta trởthành thần tiên từ ba trăm năm trước. Lúc đầu,Phỉ Lam Tinh chỉ là chiếc vòng cổ bìnhthường, Phỉ Lam cẩn thận bị thương làmvăng lên đó ít máu. Từ đó về sau biết cóphải do dính máu bán thần tiên của Phỉ Lam mà Phỉ Lam Tinh thay đổi khác thường – nó cóthể chứa đựng rất nhiều vật thể còn sống bêntrong.
      Phỉ Lam từ ngày thành tiên bắt đầu nghiên cứuchuyên sâu về thực vật. Sau khi Phỉ Lam Tinh biến dị, ta càng hăng say trồng cây trong đó. bông hoa, cái cây, ngọn cỏ đều doPhỉ Lam hao tâm tổn sức làm ra. Thêm nữa, mộtthời gian dài được Phỉ Lam đeo người, Phỉ Lam Tinh tràn ngập linh khí, cây cối gieo trồng bên trong rất nhanh chín, lâu lắm cũng khôngquá hai tháng.
      Tiểu Mật trở thành giới linh của Phỉ Lam Tinh vô cùng trùng hợp. Tiểu Mật vốn là gốc cây sen núi Côn Lôn bị Phỉ Lam nhìn trúng đưa vào. Khi đó Tiểu Mật chỉ là gốc cây có chútlinh khí của đóa hoa. Sau này được Phỉ Lam dùng các loại nước tiên, đất thần nuôi nấng mới dần dần biến thành tiên ong. Mà Phỉ Lam cẩnthận nuôi dưỡng Tiểu Mật như vậy bởi Phỉ LamTinh có quá nhiều hoa cỏ cây trái rất cần mộtchuyên gia xử lý giúp ta. Vì thế mà Tiểu Mật đúng thời được sinh ra.
      Tiểu Mật biến thành tiên ong lâu, vừabiết sử dụng phép thuật trồng hoa và cây PhỉLam gặp phải xà hung ác. Trong lúc PhỉLam và xà chiến đấu cẩn thận làmrơi mất Phỉ Lam Tinh. Sau khi thành tiên, PhỉLam hoàn toàn quên mất Phỉ Lam Tinh. Từ đóvề sau, Phỉ Lam Tinh cùng Tiểu Mật nằm tronglòng đất quạnh hơn ba trăm năm. Mãi đến khiCốc Tuyết bắt gặp đào họ từ lòng đất lên.
      Lại đến Tiểu Mật là xui xẻo. Phỉ Lamgiúp nàng ta biến thành giới linh nhưng lại dạy cách tu luyện phép thuật. Nàng ta vĩnh viễn thể trưởng thành để biến thànhthần tiên. Phỉ Lam Tinh biến ảo cũng là nguyênnhân khiến nàng ta thể rời . “ So với Thạch Lâm quan tâm đến Cốc Noãn thìđiều mà Tiểu Mật gặp phải còn thê thảm hơn”.Cốc Tuyết nằm giường lẩm bẩm mình.
      Có Phỉ Lam Tinh, sau này nên làm gì? Trồng trọt ư? Toàn bộ cây cối trong Phỉ Lam Tinh có sản lượng rất cao, mau chín, hơn nữa có TiểuMật hỗ trợ đâu cần đến .
      Cốc Tuyết nhíu mày suy nghĩ, ngoài việc trồng trọt còn có khả năng làm gì? Suy tính lúccô liền rời giường. Nhiều năm qua, quanh quẩn lại vẫn là công việc làm vườn, giặt giũ, ăncơm, ngủ nghỉ, ngoài việc nhà nông sựkhông nghĩ ra mình có thể làm gì khác. tại,vấn đề cơm ăn phải lo, Cốc Tuyết độtnhiên có cảm giác mình như kẻ vô công rồi nghề. ràng mới hôm qua thôi còn mệt mỏi xoay vần như con quay.
      “ Oa…oa”. Cốc Noãn cất tiếng khóc cắt ngang dòng suy nghĩ của Cốc Tuyết. khỏimỉm cười ôm Cốc Noãn vào lòng, ra tiểu nha đầu tè dầm.
      thay quần áo sạch cho Cốc Noãn, bên ôm con dỗ dành, bên hiểu ra kế tiếpcô nên làm gì, tất cả là vì hạnh phúc của con.Tiểu Cốc Noãn lớn lên, học, tương lai còn phải lấy chồng sinh con. Từ đứa trẻ tuổi đếnlúc lập gia đình và có con là lúc hai mươi batuổi, tất cả hết bao nhiêu tiền? ( Trước kia Cốc Tuyết nắm được luật hôn nhân, đến khihiểu là con dâu nhà họ Thạch. Cho nên cương quyết để Cốc Noãn theo con đường giống mình).
      tuy chưa từng học nhưng nhìn những đứa trẻ xung quanh và xem tivi đứa trẻ mẫu giáo hoặc học các lớp lớn hơn mất mườivạn đồng. Thêm tiền sinh hoạt, tiền mua quần áo, tiền khám bệnh, thượng vàng hạ cám cácloại tiền. Với cuộc sống như nay, nếu muốnCốc Noãn được thoải mái phải có nănglực tự kiếm tiền, hai mẹ con phải mất ít nhất hai mươi vạn cho những nhu cầu .
      Hai mươi vạn tệ? phải bán bao nhiêu cái bắp, bao nhiêu lúa mạch, bao nhiêu lợn gà? Cốc Tuyết chặc lưỡi, cách tính toán này hoàntoàn nên quên hơn.
      Hoa quả trong Phỉ Lam Tinh xếp thành núitrong khi hoa quả ở thành phố lại vô cùng khan hiếm. có thể mang hoa quả bán, trái câynhiều như vậy bán mấy vạn đồng hẳn là khôngthành vấn đề. Sau đó dựa theo kế hoạch dự tính lúc đầu, nuôi thêm lợn gà. Cốc Tuyết đột nhiên cảm thấy cuộc sống thẳng tiến,tốt, bây giờ gặp Tiểu Mật thương lượngchuyện bán hoa quả. Nhưng Cốc Noãn vẫn thức, lo lắng thể để con mình giường.
      “ Noãn Noãn, con ngồi yên nhé, mẹ quay lạingay”. yên tâm nhìn con rồi tập trung tinh thần nghĩ: “ tới Phỉ Lam Tinh nào”.
      Mắt Cốc Tuyết hoa lên, thấy mình lại đứng bên sườn núi. “ Ơ, hoa quả hôm nay sao lạinhiều hơn hôm qua thế này?”. Ngày hôm qua hoa quả xếp thành núi, vậy mà hôm nay, hoa quả kéo dài hàng mấy dặm.
      “ Tiểu Tuyết, đến rồi à”. Nghe thấy giọng Cốc Tuyết, Tiểu Mật phấn khởi bay từ núi hoa quả xuống ngồi lên vai .
      “ Tiểu Mật, con ta vẫn ở bên ngoài, ta có thểđem nó vào đây ?”. Tuy hoảng sợ vì núihoa quả bỗng nhiên tăng nhiều hơn nhưng cuối cùng Cốc Tuyết vẫn nhớ ra điều cần phảihỏi.
      “ Tất nhiên rồi, chỉ cần bằng lòng, muốnmang ai vào cũng được nhưng và người đó phải vào cùng lúc”. ra, Tiểu Mật rất hi vọng Cốc Tuyết dẫn người vào đây, có vậy nàng ta mới có thêm người để chơi.
      “ Ta mang Noãn Noãn vào đây ngay”. CốcTuyết xoay người ra khỏi Phỉ Lam Tinh.
      Tiểu Mật vui mừng khi thấy Tiểu Cốc Noãn vào Phỉ Lam Tinh. Hai người đều là trẻ con, Tiểu Cốc Noãn tò mò sờ thử đôi cánh cùng chiếckhăn trùm đầu của Tiểu Mật. Còn Tiểu Mật thìthích thú nhìn gương mặt bụ bẫm, đôi mắt trònxoe và hương thơm vị sữa người NoãnNoãn. Nàng ta ngừng bay lượn lòng vòng xung quanh Noãn Noãn, làm cho Cốc Noãn vỗtay liên tục, cười khanh khách văng cả nước miếng.
      “ Tiểu Mật, tại sao lại nhiều hoa quả như vậy?”.Cốc Tuyết nhặt quả mận chín vàng bỏ vàomiệng, vị chua chua ngọt ngọt, thanh thanh rất ngon.
      “ Như vậy mà gọi là nhiều?”. Tiểu Mật vừa chơiđùa với Noãn Noãn vừa quay sang phía Cốc Tuyết cách thờ ơ: “ Bên kia núi, hoa quả còn nhiều gấp mười lần đây”.
      Cốc Tuyết ngạc nhiên: “ Sao lại nhiều vậy?”.
      “ Khi chủ nhân Phỉ Lam chưa thành tiên, ngài ấy thường xuyên mang hoa quả cứu tế ngườinghèo, cho nên hoa quả ở đây chưa bao giờ thừa. Sau này thành tiên, hoa quả có người ăn nên tất cả đều bị giữ lại. Mà hoa quảcứ hai tháng chín lượt. Hơn nữa Phỉ Lam Tinh là nơi sở hữu mọi vật bao giờ bị hư,vì thế mà cây trái càng ngày càng chồng chất. Mới đầu, tôi thu thập quả chín nhưng sau phát ra nếu tôi hái xuống quả chín cứ thế treo ở cành. Chỉ cần quả vẫn ở cành, cây mọc ra nữa. Nếu phát ra điều này ba trăm năm qua Phỉ Lam Tinh bị hoa quả chiếm hết. Quả hôm nay ăn treo ở cây tính ra cũng được trămrồi đấy”.
      Cốc Tuyết cả kinh biết gì cho phải.
      “ Tiểu Mật, hoa quả nhiều như vậy chúng ta thể ăn hết. Ta nghĩ lấy ít mang ra ngoài bán, ngươi cảm thấy thế nào?”. Cốc Tuyếtcảm thấy Tiểu Mật mới chính là chủ nhân củaPhỉ Lam Tinh, rất có địa vị. Cho nên đỏ mặt khi muốn mang trái cây bán.
      “ Được, xử lý thế nào tùy, tôi ý kiến”. Tiểu Mật cao hứng gật đầu. Hoa quảchiếm phần lớn gian Phỉ Lam Tinh, nàng ta từ lâu muốn được hái xuống.
      Được Tiểu Mật đồng ý, Cốc Tuyết hợp tác cùng Tiểu Mật mang trái cây ra khỏi Phỉ Lam Tinh rồichất thành núi.
      Nhìn khắp nhà chất đầy hoa quả, Cốc Tuyếtnghĩ phải nhanh chóng mang chúng bán. để Cốc Noãn lại chơi cùng Tiểu Mật, sau đó mượn chiếc xe đạp tới thị trấn tìm ngườimua.
      Cốc Tuyết đạp xe toát mồ hôi ngày trời mới đến thị trấn. tìm được hai người chuyên buôn bán hoa quả, họ có ý muốn về nhà CốcTuyết xem hàng. Hai chủ buôn sau khi nếm thử hương vị vội vàng với Cốc Tuyết là họ muốn mua toàn bộ chỗ hoa quả này. Giữa đêm bọn họ cho bốn chiếc xe ô tô tải trọng năm tấn đến mang hết số hoa quả của Cốc gia . CốcTuyết choáng váng nhìn mười bảy vạn tệ để trêngiường, mở to mắt dám tin.
      Mười bảy vạn tám ngàn bốn trăm bảy mươi tệ . Ông Trời ơi, số tiền này sao dễ kiếm vậy?
      Cốc Tuyết ngẩn người trong giây lát rồi ý thứcđem tiền nhét vào chiếc bao tải to. Nhiều tiềnnhư vậy rất dễ bị người khác cướp mất.
      cầm túi vào chiếc vòng cổ, nhìn thấy Tiểu Mật tủm tỉm cười: “ Tiểu Tuyết, hoa quả hôm nay bán được ?”.
      “ Bước đầu mua bán khá tốt, ngươi biếtđâu, chỗ hoa quả đó bán được hơn mười bảyvạn đấy. Trời ơi, cả đời ta chưa từng thấy nhiềutiền như vậy”. Cốc Tuyết kích động mặt đỏ rần: “ Nếu mang toàn bộ hoa quả trong Phỉ Lam Tinh bán ít nhất cũng được trăm vạn. trăm vạn, trời ạ, là con số nhiều vô kể”.
      “ Chúng ta mang chúng để đổi thành tiền”.Tiểu Mật giơ bàn tay bé, lại là núi hoa quả nữa xuất trước mặt Cốc Tuyết.
      “ Khoan , chúng ta thể lại mang hoa quả đến bán ở thị trấn được”. Cốc Tuyết khôiphục lại tâm trạng kích động tuy hai má vẫnđỏ bừng bừng.
      “ Vì sao?”. Tiểu Mật nghi hoặc hỏi: “ phải mang bán rất tốt sao?”.
      “ Hôm nay ta đến thị trấn tìm được ông chủ Vương và ông chủ Lý. Tuy trái cây của chúng tarất nhiều nhưng ở thị trấn chỉ có vài người có thể mua. Ta nghĩ chúng ta nên đến chỗ khác để bán. Ví dụ như đến ngoại thành của thành phố C chẳng hạn”. vốn nghĩ bán hoa quả giống nhưbán lợn bán gà. Hôm nay mệt mỏi cả ngàymới tìm được người muốn mua hoa quả với sốlượng lớn. Nhưng phải ai cũng có thể mua như vậy.
      “ Được thôi, xử lý ”. Nghe xong Cốc Tuyết quyết định, Tiểu Mật lại vỗ cánh bay tìm Cốc Noãn.
      Mọi người trong thôn Vương Gia Tràng đều biếttin tức về những chiếc xe chở hoa quả từ nhà Cốc Tuyết . Nhưng đa phần bọn họ ban ngàyphải ra đồng làm việc, người ở nhà là những người già cả mắt kém còn sức lao động. Ai cũng nghĩ mấy chiếc xe chở hoa quả ấy là của người khác, ban ngày đặt ở nhà Cốc Tuyết, ban đêm chở , ai nghi ngờ dò hỏi lai lịchcủa đống hoa quả đó. những thế họ còncó phần khen ngợi vận khí của Cốc Tuyết.
      Ngày hôm sau, Cốc Tuyết sửa soạn áo quần,khóa cửa với thím Vương là phải đến thànhphố C có việc rồi ôm Cốc Noãn bắt xe.
      phồn hoa của thành phố C vượt xa nhộnnhịp của thị trấn. Để tiết kiệm tiền bạc và thời gian, Cốc Tuyết vừa xuống xe ra vùng ngoại thành thuê nhà dân ở tạm. đem CốcNoãn giao cho Tiểu Mật, lại dùng chiếc túito đựng các loại hoa quả, sau đó vào nộithành.
      Rút kinh nghiệm lần trước bán hoa quả ở thịtrấn, Cốc Tuyết tìm ông chủ có cửa hàngbán quả hỏi ông ta bình thường nhập hàng ở đâu, sau đó tới nơi đầu mối.
      Ở thành phố C có rất nhiều chủ buôn, họ thườngđến những vườn trái cây đặc biệt để thu thập.Cốc Tuyết bắt chước họ bỏ qua những hộ lẻ tẻ. May mà Cốc Tuyết mang theo hàng mẫu, ôngchủ thấy Cốc Tuyết từ xa tới liền thay đổi tháiđộ, từ chỗ xa cách biến thành nhiệt tình khiến người ta ăn tiêu.
      Cốc Tuyết mang hoa quả cho bốn người họ nếm thử. Kết quả là sau khi nhấm nháp, họ muốnmua toàn bộ số hoa quả kia. Sau đó còn bảo để lại địa chỉ để hôm sau họ đến tìm người,cho xe đến chở . Họ bảo có bao nhiêu họ mua bấy nhiêu, hơn nữa trả giá cao nhất.
      Cốc Tuyết chóng mặt trở về nhà trọ nghỉ ngơi, sau đó tiến vào Phỉ Lam Tinh bắt đầu cùng Tiểu Mật mang hoa quả ra ngoài.
      Vì nghĩ hoa quả trong Phỉ Lam Tinh tương đối nhiều nên Cốc Tuyết thuê phòng trọ khálớn. Đến khi hoa quả chất thành núi trong căn phòng đó Phỉ Lam Tinh mới hết phần ba.
      Nhờ được tư vấn mà chủ động đến tận cửatìm người mua hàng, trong vòng bảy ngày Cốc Tuyết bán hết số trái cây trong Phỉ Lam Tinh,toàn bộ số tiền lời là hai trăm năm mươi ba vạn.
      Cốc Tuyết dùng tiền bán hàng mua cho CốcNoãn mấy bộ quần áo, sách vở, bút mực và ít quà cho mọi người trong thôn. Nhìn túi lớn túi bé để trong phòng, Cốc Tuyết cười mãn nguyện,sáng mai có thể về nhà.
      Tâm tình vui vẻ khiến Cốc Tuyết để ý đến mấy bóng đen bên ngoài. hề biết rằng vận rủi tối nay rơi xuống ngườicô.


      Bắt đầu từ chương này là phần mình edit, vì chưa quen và cũng cónhiều thời gian nên tốc độ của mình khá chậm, trước mắt là mỗi ngày mình post 1 chương, tương lai sau, hì hì, rất mong được các bạn ủng hộ.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 6


      Khi Cốc Tuyết lấy lại tinh thần bỗng dưng cảm thấy xung quanh cổ có cảm giác lạnh lẽo, cảm giác đó hình như là do dao hoặc dao găm…hoặc là những thứ sắc bén tạo ra.

      Trong bóng đêm, nhìn thấy mấy bóng dáng cao lớn, Cốc Tuyết cười khổ, cảm thấy may mắn vì mua nhiều đồ đạc mà chiếm hếtdiện tích phòng nên đưa Cốc Noãn vào PhỉLam chơi với Tiểu Mật, nếu … Tiền cóthể có, chứ nếu Noãn Noãn có chuyện gìchắc sống bằng chết.

      “Đem tiền mấy hôm nay bán hoa quả ra đây!”Bên tai là tiếng uy hiếp, cảm giác lạnh lẽo saugáy làm cho Cốc Tuyết run rẩy, nhắm mắt lại,Cốc Tuyết vô cùng hối hận, thấy mình sơsuất quá, mải mê vui mừng vì buôn bán có lờimà để ý đến việc bị người ta theo dõi.Cốc Tuyết tuy đơn thuần, nhưng cũng khôngphải ngu ngốc, nhìn những người này thừa dịp đêm tối tìm đến phòng , lại dùng vũ khí uy hiếp đưa tiền bán hoa quả biết hành động mấy hôm nay của mình bị người có dụng ý để mắt đến. vụng, cũng khôngphải người mua hỏi hoa qua của xuất xứ từ đâu, mỗi lần khi người mua đến xếp hoa quảlên xe, mọi người xung quanh đều vây xem, chỗ ở của lại thường xuyên có hoa quả hoàn toàntoát ra vô lý, như vậy ràng là sơ hở, khi nguy hiểm do sơ hở đó gây ra tìm tới cửa mới nhận thức được, thực là quá vụng, quá sơ suất rồi!

      “Đó là tiền tôi kiếm được, tại sao phải đem ra? Mấy người nửa đêm xông vào, thậm chí khôngdám bật đèn để tôi nhìn được bộ mặt của mấy người, mấy người là cướp, là phạm pháp, sợ bị công an bắt hay sao?” Cốc Tuyếtthực tình là muốn tiêu tiền tiêu tai (dùng tiền để thoát khỏi tai họa) nhưng chỉ sợ mấy người này là dân liều mạng, cho dù lấy tiền rồi cũng sẽkhông bỏ qua cho . Mà quan trọng hơn, tiềncủa đều là chi phiếu, mà chi phiếu lại vứt vào Phỉ Lam hết rồi, bây giờ làm gì có tiềnmặt để đưa cho bọn cướp?!

      “Bớt nhảm , mau đem tiền ra đây! Tụi tao để ý mày nhiều ngày rồi, mấy hôm nay mày kiếm được ít nhất phải hơn trăm vạn, tụi taocũng cần nhiều, chỉ cần chia cho em tụi tao năm mươi vạn là được rồi, từ nay về sau tụi tao tìm mày gây phiền toái nữa, còn …” Thứ sắc bén cổ lại áp vào mộtchút.

      Chần chừ lúc, Cốc Tuyết yếu đuối :“Tiền của tôi toàn để trong thẻ, mà mấy người cũng phải lấy hai trăm, ở đâu tôi có nhiều tiền mặt như vậy cho mấy người?”

      Bọn cướp chần chừ nhưng cũng nghi ngờlời của Cốc Tuyết, cũng đúng, Cốc Tuyết buôn bán lời nhiều tiền như vậy chắc chắn là đểtrong ngân hàng, chỉ có kẻ ngốc mới mang nhiều tiền mặt như vậy bên người. Im lặng chút, thanh trầm thấp nhưng bình tĩnh từ nơibí gần đó vang lên: “Vậy đem chi phiếu cho chúng tôi, hoặc là tự cho chúng tôi biết hoa quả này lấy chỗ nào? Đừng tưởngbọn tôi là đám ngốc mà đùa giỡn, mấy ngày nay trừ những xe chở hoa quả , chúng tôi hoàn toàn thấy chiếc xe nào mang hoa quảđến, nhiều hoa quả như vậy, cất giấu ở chỗ nào?”

      Cốc Tuyết run rẩy trong lòng, dụng ý của ngườinày là muốn toàn bộ tiền? Cốc Tuyết nhắm mắt lại cắn mạnh môi, đáng giận, đều là do đắc ývênh váo mà mang đến tai họa. Cốc Tuyếtkhông gì, người bên trái lại áp thứ sắc bén vào cổ thêm chút nữa: “Nhanh lên, đemchi phiếu của mày ra đây, hay là mày cầnmạng nữa?”

      cần mạng? đương nhiên là cần rồi,nhưng mà cũng phải có lá gan lớn nữa, khônglẽ kêu bọn họ buông ra, để vào Phỉ Lamlấy chi phiếu, sau đó trơ mắt biến mất trước mặt bọn họ? Chỉ sợ được chết nhanh hơn thôi!

      Cốc Tuyết đoán được kết cục của bản thân, vì vậy bình tĩnh với bọn cướp: “ phân tiền tôi cũng đưa cho mấy người!” Sau đó thừa dịp bọn cướp kinh ngạc, Cốc Tuyết cănghọng la to: “Cứu mạng với, có người cướp tiền,cứu mạng với!”.

      Tiếng la chói tai của phụ nữ giữa đêm tĩnh lặng đặc biệt cực kỳ ràng, dường như ngay từtiếng kêu cứu mạng đầu tiên, tầng ba tòa nhàđối diện sáng đèn.

      Tiếng la của Cốc Tuyết khiến cho bọn cướp trởtay kịp, khi Cốc Tuyết kêu cứu lần thứhai, bọn cướp mới vội vàng dùng tay bịt miệngcô lại. Cốc Tuyết tay chân cùng lúc giãy giụa,hai tay đẩy tên cướp bên trái ra , chân phải đátên cướp bên phải cái, sau đó đứng lên rấtnhanh chạy ra cửa, vừa chạy vừa la to: “Giếtngười, cứu mạng, cứu mạng với!”

      “Nhanh lên, đừng để nó kêu nữa!” Bọn cướpnghe tiếng kêu la rất bối rối, sau đó đều đuổi theo Cốc Tuyết.

      Trong bóng tối, Cốc Tuyết cảm thấy mình đãsắp chạy ra khỏi cửa, bỗng dưng sau lưngcảm thấy đau đớn, sau đó là mấy thứ gì đó đâmvào cơ thể mình, Cốc Tuyết yếu ớt té xuốngđất…

      Khi Cốc Tuyết tỉnh lại, nằm giữa mảnh ánh sáng trắng, những chỗ khác tốiđen, chỉ có chỗ nằm là có chùm ánh sáng trắng chiếu rọi. Kỳ lạ, phải chếtsao? Hơn nữa lưng cũng thấy đau, cônhớ ràng là mấy tên cướp kia đâm mấy đao lưng mà. Cốc Tuyết ngờ vực đứng lên từng bước về phía trước. Mới vừa bước vàibước chân, cảnh tượng trình diễn trước mắt là những hình ảnh chiếu liên tục ngừng như trình chiếu bộ phim điện ảnh.Diễn viên trong bộ phim đó là tênLiễu Chân Nhã, Cốc Tuyết dường như xem bộphim về Liễu Chân Nhã từ ba tuổi đến mười lăm tuổi. Liễu Chân Nhã là bình thường, xinh đẹp, nhưng ba mẹ cực kỳ có tiền,nhưng đáng tiếc, dù ba mẹ có nhiều tiền nhưng Liễu Chân Nhã cũng hạnh phúc, ngược lại, rất bất hạnh, thực đau khổ, còn rất hận ba mẹ của mình.

      Liễu Chân Nhã từ khi ra đời bất hạnh, bởi vìsự ra đời của đồng nghĩa với việc ba mẹ côkhông được tự do, là biểu tượng cho việc bịkiềm chế. Ba Liễu, Mẹ Liễu đều là người củathế gia vọng tộc, vì hai người đều được nuông chiều từ bé đến lớn nên hề kế thừa được khả năng làm ăn cũng như năng lực quản lý củacha mẹ hai bên, ngược lại chỉ biết ăn chơi tiêuxài phung phí, quần áo là lượt. Dưới tình huống ấy, Ông nội Liễu cùng Ông ngoại Liễu ChânNhã thỏa thuận với nhau hiệp định mà chỉhai người biết, sau đó làm cho Ba Liễu và Mẹ Liễu kết hôn với nhau. Ba Liễu và Mẹ Liễu đều có năng lực nuôi sống bản thân, vì vậy mang oán giận với đối phương mà kết hôn. bao lâu sau có Liễu Chân Nhã. Vì có bản lĩnh chống lại nội ngoại hai bên, đứa bé ngây thơ Liễu Chân Nhã trở thành nơi trút giận của Ba Liễu và Mẹ Liễu.

      Khi biết Ba Liễu vàMẹ Liễu ngược đãi LiễuChân Nhã, ông nội và ông ngoại mang LiễuChân Nhã về bên cạnh mình nuôi nấng, đồng thời dự định bồi dưỡng thành người thừa kế hai nhà Liễu Dương trong tương lai. Năm sinh nhật năm tuổi của Liễu Chân Nhã, ông nội và ông ngoại bé ra ngoài mua bánh sinh nhật cho xảy ra tai nạn xe khiến cả hai ngườiđều mất, từ đó những thàng ngày đau khổ củaLiễu Chân Nhã bắt đầu.

      Ông Nội, Ông Ngoại Liễu Chân Nhã vừa mất,Ba Liễu và Mẹ Liễu dùng tốc độ ánh sáng ly hôn, đến năm sau cả hai đều kết hôn. Liễu Chân Nhã trở thành đứa con riêng mà Ba Liễu và Mẹ Liễu muốn nhanh chóng thoát khỏi mà thể.

      Ba Liễu, Mẹ Liễu đều có gia đình riêng, bé Liễu Chân Nhã năm tuổi mình sống ở biệt thự của Ông Nội Liễu. Chỉ có bảo mẫu thấyLiễu Chân Nhã tuổi ai chăm sóc, mỗi ngày dành chút thời gian đến nấu cho hai bữa cơm, nhưng đến khi Liễu Chân Nhã mười batuổi, bảo mẫu kia cũng rời .

      Liễu Chân Nhã vẫn là tuổi, có ông nội, ông ngoại, càng thêm mong ước có được tình của ba mẹ, nhưng mỗi lần xuất trước mặt Ba Liễu và Mẹ Liễu bị đánh cũng là bị mắng, thậm chí họ cònkhông cho phép bé xuất trước mặt bọnhọ. Bị ba mẹ chối bỏ nhiều lần, Liễu Chân Nhãđau lòng, từ bé hiền lành trở nên phản nghịch. Tám tuổi bắt đầu móc túi, đánh nhau,mười tuổi đến vũ trường, sàn nhảy, mười haituổi có bạn trai, cắn thuốc lắc, mười bốn tuổiđến bệnh viện phá thai, sau lại bị cướpbạn trai đánh thương tích đầy mình. Đến nămmười lăm tuổi Liễu Chân Nhã vào trại cải tạo bốn lần, cũng năm mười lăm tuổi, khi Liễu Chân Nhã mang thai, Ba Liễu và Mẹ Liễu cho mộttrăm vạn và đoạt tuyệt quan hệ cha con, mẹ con.

      Dù làm thế nào cũng được ba mẹ chú ý, Liễu Chân Nhã tuyệt vọng, cuối cùng khôngcòn hi vọng gì nữa , Liễu Chân Nhã cắt cổ tay tự sát trong ngôi biệt thự mà Ba Liễu bố thí cho .

      Xem xong bộ phim ngắn đó, Cốc Tuyết thở dài: “Liễu Chân Nhã thực đáng thương, tại sao lại cócha mẹ nhẫn tâm như vậy chứ, aizzzz…!”

      Sau khi cảm thán xong, Cốc Tuyết nhìn xungquanh, trừ chỗ đứng, những chỗ khác đều tốiđen, “Đây là chỗ nào vậy, làm thế nào để ra ngoài đây?” Cốc Tuyết đến đâu, ánh sáng trắng đến đó, tới lui đến lúc Cốc Tuyết bực mình: “Ai rãnh rỗi nhốt tôi ở đây vậy, mauthả tôi ra ngoài !”

      đầu xuất chùm sáng, bóngtrắng lơ lửng giữa chùm sáng ấy giọng nóivới Cốc Tuyết: “Chị Liễu, xin lỗi chị, để chị tiếp nhận cục diện rối rắm của em, đối với chị…ChịLiễu, đứa bé trong bụng em nhờ chị, thực sựthực xin lỗi, cũng rất cảm ơn chị…” Bóng trắng giữa chùm sáng tan , sau đó chùm sángcũng biến mất.

      “Đừng , đừng , ý của là gì, còn nữa, đem tôi…” thả ra . Cốc Tuyết nhảy theo hướng chùm sáng, sau đó bỗng nhiên mảnh sáng trắng bao quanh rực rỡ chói mắt hơn, khiến Cốc Tuyết thể mở mắt, chỉ cảm thấytrước mắt tối sầm lại, lại mất ý thức lần nữa.

      Lần thứ ba tỉnh lại mở mắt ra, trong lòng Cốc Tuyết bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, sao mà nămlần bảy lượt hôn mê rồi tỉnh lại vậy?!

      Lần tỉnh lại này phải là đêm tối, nhưng đầu là đèn sáng trưng, vách tườngtrắng tinh phải trái đều là gạch men nhìn rấtquen thuộc, chống người lên quan sát xungquanh, quan sát xong Cốc Tuyết khiếp sợ, đây phải là phòng tắm trong phòng ngủcủa Liễu Chân Nhã sao? Đó phải là mộtbộ phim sao? Tại sao lại vào trong bộ phimrồi?

      Trong lòng sợ hãi, Cốc Tuyết run rẩy hai tay, hai chân bước ra khỏi bốn tắm, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt cũng dám liếc vào bồn tắm xem có máu hay . Phòng tắm rấttrơn, vì híp mắt lại mà bước nên Cốc Tuyết lảo đảo ngã sấp xuống sàn phòng tắm, đau đớn khi ngã xuống làm sợ hãi trong lòng Cốc Tuyết lên đến đỉnh điểm, Cốc Tuyết thể chịuđựng được nữa khóc lớn lên, đây là đâu? Tại sao lại ở đây?
      Cốc Tuyết vừa khóc vừa nhịn đau bò lên, trước gương là người cao cao, trong gươngtóc vàng, da trắng bệch, đôi mắt hoảng sợ rưngrưng… Cốc Tuyết bình tĩnh nhìn tronggương, trong gương cũng bình tĩnh nhìn lại Cốc Tuyết. “A!!!!!!!!!” Cốc Tuyết hết sứchoảng sợ, nâng cánh tay run run chỉ vào trong gương thét lên: “Liễu Chân Nhã! là LiễuChân Nhã!”
      milktruyenky, Chrisbornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 7


      Hoảng sợ mà thét lên với Liễu Chân Nhã tronggương, Cốc Tuyết cuối cùng biết được LiễuChân Nhã trong gương kia chính là ! Lúc biết được điều đó, trong lòng Cốc Tuyết còn hoảngsợ hơn so với việc nhìn thấy Liễu Chân Nhã chết trong gương kia.

      Ôm đầu hét lên hồi, Cốc Tuyết chạy ra khỏi phòng tắm như cơn gió, chạy , chạy …Thựcsự cũng biết nên chạy đâu, càng biết được tại là tình huống gì, thầm nghĩ phải nhanh chạy khỏi nơi làm mình sợ hãi này, vượt qua hành lang, vượt quacầu thang, chạy qua phòng trống trải, Cốc Tuyết hơi chạy ra khỏi biệt thự…
      Mới vừa chạy ra khỏi cổng biệt thự, đối diện côchính là tiếng thét chói tai, Cốc Tuyết dừng chân ngẩng đầu nhìn phía trước, mấy người phụ nữ nhìn thấy hoảng sợ thét lên, sau đó giốngnhư bị quỷ đuổi thét lên bỏ chạy.

      Cốc Tuyết cúi đầu nhìn lại chính mình, nhìnxong lại thấy sởn gai óc, người toàn làvết máu, áo trắng cộc tay và quần short xanhlam đều dính máu trông thê thảm vô cùng.
      Vẫn còn muốn cất bước chạy , nhưng mà,đường xi măng rộng rãi sạch , thảm cỏ xanhtốt được chăm sóc cẩn thận, xen lẫn đâu đó là vài bụi cây , cao hơn nữa là những trụ đènđường….Mọi thứ trước mắt làm cho Cốc Tuyết cảm thấy cứ như là giấc mơ, ràng chưa từng tới đây, nhưng trong đầu lại biết rất đây là đâu, đây là khu biệt thự ThanhUyển nằm ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, làngôi biệt thự mà Ba Liễu bố thí cho LiễuChân Nhã. Cốc Tuyết vỗ mạnh vào đầu như muốn xua tất cả trí nhớ trong đó, gõ hồi,Cốc Tuyết mới nhớ đến việc rất quan trọng,Noãn Noãn của , Noãn Noãn còn ở trong Phỉ Lam!

      “Phỉ Lam, Phỉ Lam! Mau để tôi vào!”, Cốc Tuyết lo lắng mà lẩm bẩm trước cổng biệt thự.
      Lặp lại vài lần, Cốc Tuyết ngờ vực nhìn xuống đất, tại sao ở trong Phỉ Lam mà còn đứng ở cửa biệt thự? Tại sao vào đượcPhỉ Lam?

      Nhớ đến Cốc Noãn còn ở trong Phỉ Lam, cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt Cốc Tuyết tràora theo hai bên má chảy dài . “Oa….”, Cốc tuyết đứng trước cổng biệt thự gào khóc, mấyđứa trẻ xe đạp ngang qua thấy khóc thảmthương như cha mẹ chết, người lại toànmáu, sợ hãi vội tăng tốc chạy .

      Khóc lớn hơi, Cốc Tuyết đột ngột đứng lên quay trở lại biệt thự, bởi vì nhớ Tiểu Mậttừng với điều kiện vào Phỉ Lam là –huyết khế. Bây giờ biến thành Liễu Chân Nhã, mà Liễu Chân Nhã với Phỉ Lam lại có quan hệ gì với nhau. Đóng cửa phòng ngủ lại,Cốc Tuyết mang theo tâm trạng kích động giơ cổ tay trái còn ửng đỏ lên, nhìn viên ngọc xanhthẫm trước ngực, lấy tay ấn vào miệng vết thương cổ tay, chất lỏng màu đỏ nhanhchóng trào ra, cuối cùng cắn môi, đem viên ngọcấn sát vào miệng vết thương…

      “Để tôi vào!” Cốc Tuyết gầm tiếng.
      tia sáng xanh lục lóe lên, bóng dáng Liễu Chân Nhã trong phòng ngủ biến mất.
      Phỉ Lam thay đổi nhiều, có ngôi nhà bằng hoa tươi ở bên rìa rừng cây ăn quả. “Noãn Noãn, Tiểu Mật!”, Cốc Tuyết kích động gọi Noãn Noãn và Tiểu Mật ở trong ngôi nhà hoa. Cốc Noãn và Tiểu Mật đồng loạt xoay lại nhìn , Cốc Tuyết bi thương nhìn Cốc Noãn, vì ánh mắt Cốc Noãn nhìn như người xa lạ, còn thân mật và quấn quýt nữa.

      “Noãn Noãn, là mẹ, là mẹ đây…” Cốc Tuyếtkhóc thành tiếng.

      “Mẹ!” tiếng gọi non nớt của trẻ con vang lênkhiến Cốc Tuyết ngẩng đầu, thấy Cốc Noãnbước chân bé chạy đến bên , vội vã chạy vài bước ôm chặt lấy Cốc Noãn: “NoãnNoãn, mẹ cứ nghĩ, mẹ cứ nghĩ là…”. tại mang hình dáng của Cốc Tuyết, nếu CốcNoãn nhận , thực biết phảilàm gì nữa.

      “Mẹ?”Bàn tay bé của Cốc Noãn sờ tới sờlui gương mặt Cốc Tuyết. lát sau bàn tay bé ấy dừng ở trước mắt Cốc Tuyết, đôi mắt to tròn nghi ngờ xem xét , xem tới xem lui, cuốicùng dường như xác nhận được, bé ôm cổ Cốc Tuyết, ngọt ngào gọi: “Mẹ, mẹ!”

      “Noãn Noãn, Noãn Noãn của mẹ!” Lần này Cốc Tuyết vì vui mừng mà khóc, ngay cả mang hình dáng Cốc Tuyết, con vẫn có thểnhận ra . Thừa dịp hai mẹ con mừng mừng tủitủi, Tiểu Mật cũng vui vẻ vỗ cánh bay đến: “Tiểu Tuyết, chuyển kiếp rồi hả? Ai cha, thẩn thể này so với thân thể trước kia của đẹp hơn nha!”

      Vỗ vỗ lưng Cốc Noãn, Cốc Tuyết tràn đầy hi vọng nhìn Tiểu Mật: “Tiểu Mật, có biết tôi đây bị làm sao ? Sao biết tôi là CốcTuyết?” Có phải ấy có thể gúp trở lại thânthể cũ đúng ?!

      phải rất ràng rồi sao?” Tiểu Mật từ buông ra 8 chữ. “Tuy ngoại hìnhcủa hoàn toàn thay đổi, nhưng và Phỉ Lam là liên kết về linh hồn, nên Phỉ Lam chỉ cho phép người mang linh hồn này là chủ nhân củanó mà thôi.

      “Tôi có thể trở lại thân thể cũ của tôi ?”Ánh mắt Cốc Tuyết đầy khao khát. Cơ thể côtuy xinh đẹp, nhưng bây giờ ở trong cơthể người khác có cảm giác cứ như là ăn trộm, nhìn gương mặt trong gương tuyệt nhiên thể thuyết phục bản thân mình đấychính là Cốc Tuyết.

      được. Nếu như lúc mới vừa thànhlinh hồn, tôi có thể giúp trở về cơ thể cũ. Nhưng bây giờ linh hồn dung hợp với cơ thể mới này rồi, trừ khi chết lần nữa!”Tiểu Mật chỉ biết lắc đầu.

      Hai mắt Cốc Tuyết sáng lên: “Vậy tôi chết lần nữa!”

      “Đừng đùa chứ!” Tiểu Mật bay đến ngồi lên đầu Cốc Tuyết, bàn tay bé cốc vào đỉnh đầu :“ nghĩ chết lần nữa là có thể trở về cơ thể cũ hả? Chưa đến việc lũ cướp mang cơ thểcô đâu, cho dù như vậy, lẽ định trước mặt mọi người diễn màn chết sống lại? Người chết thể sống lại, hay muốn để người khác coi như quái màthiêu sống? Hơn nữa, bây giờ trong bụng còn mang em bé hơn hai tháng tuổi, muốn giếtđứa bé ấy luôn à?”

      Cốc Tuyết nghe Tiểu Mật xong mà sửng sốt, sau đó tay phải nhàng xoa cái bụng vẫn cònbằng phẳng, đúng rồi, sao mình lại quên trong bụng còn có em bé?! “Vậy sau này tôi phải sốngbằng thân phận của Liễu Chân Nhã sao?”

      “Sống bằng thân phận của Liễu Chân Nhã có gì tốt? Lúc và Liễu Chân Nhã dung hợp tôi cũng biết, tôi thấy dùng thân phận của Liễu Chân Nhã mà sống vẫn rất tốt, dù sao trước đó Cốc Tuyết làm nhiều chuyện khiếncho người khác phải nghi ngờ rồi, Liễu Chân Nhã lại có tiền, có bà con họ hàng cần chăm sóc, vừa lúc có thể bỏ thân phận CốcTuyết mà ai nghi ngờ”. Nhìn thấy Cốc Tuyết còn muốn gì đó, Tiểu Mật khoát taychặn lại: “Tôi biết lo lắng điều gì, phảichỉ là nhìn chưa quen gương mặt của Liễu ChânNhã thôi sao, là, cứ soi gương vài ngày,sau đó còn cảm thấy tự nhiên nữa thôi mà!”

      Cốc Tuyết bị Tiểu Mật trúng tim đen nênkhông biết phải phản bác làm sao, phụng phịu lúc mới hỏi tiếp: “Tiểu Mật, Phỉ Lam khôngchứa linh hồn à?” Tại sao linh hồn vào Phỉ Lam mà lại chạy vào thân thể của LiễuChân Nhã?

      “Phỉ Lam có thể chứa đồ vật đương nhiên cũngcó thể chứa được linh hồn”. Tiểu Mật là thể của Phỉ Lam từ khi sinh ra nên khi nhắc đến Phỉ Lam liền thao thao bất tuyệt: “Về căn bản là như vậy nhưng thực ra Phỉ Lam có cơ hộichứa linh hồn, thứ nhất, vì con người sau khi biến thành linh hồn lập tức bị quỷ sai lôi xuống địa phủ để đầu thai. Thứ hai, Phỉ Lamkhi nhận chủ, trừ khi được đồng ý bấtkể vật sống, vật chết gì cũng vào được.Lẽ ra khi chết có thể lập tức biến thành linh hồn rồi vào, nhưng mà lại có ý địnhđi vào Phỉ Lam, hơn nữa, khi biến thành linh hồn vẫn còn ngủ mê mệt…Tôi còn tưởng định đầu thai trở lại thành trẻ con ấy chứ, ai ngờ lại dung hợp với cơ thể của Liễu Chân Nhã. Sau khi chết mà lại bị quỷ sai câu hồn đầu thai mà lại dung hợp với cơ thể củaLiễu Chân Nhã, tôi nghĩ chắc là do duyên số củacô, muốn dùng thân phận của Liễu Chân Nhãmà hết cuộc đời”.

      Nhìn thoáng qua Tiểu Mật, Cốc Tuyết bất dắc dĩ gật đầu. “Chắc là vậy”. Vì được học về khoa học cũng như thuyết vô thần nên CốcTuyết rất dễ dàng tiếp nhận cách giải thích cũngnhư phân tích của Tiểu Mật. “Vậy sau này tôichính là Liễu Chân Nhã?”

      Tiểu Mật gật đầu. “Đúng vậy. Sau này chínhlà Liễu Chân Nhã , vậy từ nay tôi gọi là TiểuNhã , bắt đầu thích ứng nhé, Tiểu Nhã!”

      “Được, từ nay về sau gọi tôi là Tiểu Nhã !” còn có thể được sao?!
      Vốn muốn cùng Tiểu Mật thương lượng chút về tương lai sau này, kết quả bị Tiểu Mật bịt mũi đuổi ra khỏi Phỉ Lam, “ , trước hết ra ngoài thay bộ đồ máu me này , khó ngửi chết được, Noãn Noãn trước hết vẫn nên ở đây với tôi, tự dưng bé xuất bên cạnh làmngười xung quanh nghi ngờ, chờ đến khi quen làm Liễu Chân Nhã rồi, chúng ta nghĩ cáchmang Noãn Noãn về bên cạnh .”

      Cốc Tuyết – , tại nên gọi là Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã ngượng ngùng rakhỏi Phỉ Lam, trước đây Tiểu Mật giống như đứa trẻ đơn thuần, lời cũng như con nít,bây giờ bỗng nhiên thành thục, nhất thời làm cảm thấy kỳ lạ.
      Ra khỏi Phỉ Lam, dựa vào trí nhớ lấy bộváy trắng từ tử quần áo trong phòng ngủ mặcvào, mới vừa ra khỏi cửa phòng ngủ nghe tiếng còi xe cảnh sát. Nhìn thấy hai chiếc xecảnh sát dừng ngoài biệt thự, vài cảnh sát mặc cảnh phục xuống xe trực tiếp vào biệtthự, mồ hôi lạnh của Liễu Chân Nhã chảy ra, may lúc nãy mang Cốc Noãn ra khỏiPhỉ Lam.

      “Mở cửa, mở cửa mau, chúng tôi là cảnh sát”, nhóm cảnh sát gõ mạnh vào cửa chống trộm ở tầng .

      Liễu Chân Nhã vội vàng chạy xuống mở cửa,cũng rất lễ phép hỏi mấy cảnh sát: “Biệt thự này chỉ có người ở đây, mấy tìm ai?”

      “Vừa có người báo án với chúng tôi, là biệtthự này có kẻ giết người!” Bỏ lại câu như vậy, nhóm cảnh sát để ý đến Liễu ChânNhã nối đuôi nhau vào biệt thự, sau đó bắtđầu xem xét từng phòng .

      Liễu Chân Nhã định theo nhóm cảnh sát vào phòng xem, người cảnh sát sau cùng xoay ngườichặn lại: “Tôi là Triển Phi, thuộc cục công an khu Thanh Sơn, hai mươi phút trước chúng tôi nhận được báo án từ người dân khu biệt thự Thanh Uyển căn biệt thự số 17 xảy ra án mạng, có hơn mười tuổi người đầymáu đứng khóc ở cổng. người đầy máukia là đúng ?”

      Khí chất uy nghiêm người cảnh sát kia khiến Liễu Chân Nhã tự chủ được mà gật đầu: “Là tôi.”

      “Tên?”

      “Liễu Chân Nhã”

      “Tuổi?”

      “Mười lăm tuổi”

      “Giới tính?”

      “…..Nữ”

      “Tên bố mẹ?”

      “Ba tên Liễu Kiến Thành, Mẹ tên Dương ChiLan”

      tại họ ở đâu?”

      “…. lắm.”

      “Ừ? lắm?”

      cảnh sát trừng mắt, Liễu Chân Nhã thànhthật khai báo: “Bọn họ cho tôi xuất trước mặt bon họ nên tôi cũng biết bọn họ ở đâu. Hơn nữa, hôm qua bọn họ từ bỏquan hệ với tôi, nên có chuyện gì xảy ra tôi sẽtự mình chịu trách nhiệm.”

      cảnh sát sửng sốt, sau đó giọng điệu trở nên nhu hòa hơn: “Tại sao cả người đầy máu đứng khóc trước cổng?”

      “Bởi vì, bởi vì…”

      Liễu Chân Nhã còn chưa biết trả lời thế nào, cảnh sát khác cầm bộ quần áo dính máu từ lầu xuống: “Đội trưởng Triển, phát trong phòng lầu có cái áo và cái quần short dính máu, ngoài ra bồn tắmtrong phòng tắm cũng có ít vết máu. Tuynhiên tìm thấy người bị hại.”

      Người đội trưởng tên Triển Phi kia trừng mắt nhìn Liễu Chân Nhã, ánh mắt đầy uy hiếp:“Khai báo thành nhanh !”

      Liễu Chân Nhã hơi rụt cổ lại, vươn cánh tay tráiđang bị thương của mình ra, rụt rè nhìn hai cảnh sát : “Chuyện đó….máu quần áo là của tôi….máu trong bốn tắm cũng là củatôi….còn….người bị hại mà mấy tìm cũng là tôi.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 8


      Vất vả tiễn chân mấy cảnh sát cho rằng bị ba mẹ ngược đãi mà tự sát lại còn muốn giúpcô kiện Ba Liễu và Mẹ Liễu, Liễu Chân Nhã lau mồ hôi toát ra trán, nếu có trí nhớcủa Liễu Chân Nhã, chắc bây giờ như kẻ điên bị cảnh sát áp giải về đồn rồi. đến cáiông cảnh sát tên Triển Phi kia, ánh mắt tathật dọa người, bị ta nhìn cái tìnhchỉ hận là thể đem mười tám đời tổ tông khai ra cho ta thôi.

      Sau khi ngồi bình tĩnh lại, Liễu Chân Nhã mới chậm rãi dạo quanh biệt thự, để cho trí nhớcùng cảnh vật trước mắt hoàn toàn hòa hợp. Căn biệt thự này rất lớn, phòng khách gần trăm m2, cả tầng trệt và lầu gần mười phòng…nhà ở lớn như vậy, nếu nhìn qua, Liễu Kiến Thành cũng quá bạc đãi Liễu Chân Nhã.Nhưng mà xem kỹ lần nữa thấy được Liễu Kiến Thành ràng cần đứa con này,bởi vì ngoài căn biệt thự, đồ đạc trang hoàngtrong nhà hoàn toàn có thứ gì, đồ điệntrong các phòng cũng có, phòng bếp chỉ có thể dùng từ “sạch , trống trải” để hình dung thôi, ngay cả phòng ngủ của Liễu Chân Nhãcũng chỉ có cái giường, cái bàn trang điểm, cái gương với mấy lọ xà phòng và kem dưỡng da. Từ khi được Liễu Kiến Thành vứt cho cái biệt thự này, Liễu Chân Nhã tháng cũng chỉ về đây vài ngày để ngủ hoặc để khóclớn lúc, phần lớn thời gian là cùng với đámbạn bè đông mua sắm hoặc tây lắc lư, nay ngủ nhà này mai hút hít ở nhà kia, bạn bè thấy chi tiền phóng khoáng nên rất vui vẻ chứachấp . đối lập với ngôi biệt thự lộng lẫy khi còn sống cùng với ông Nội, Liễu ChânNhã lẩm bẩm : “Liễu Chân Nhã ơi Liễu Chân Nhã, từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, buông thả, phóng túng, kết quả được cha mẹ thươngyêu, ngược lại còn đánh mất thanh danh cùng sinh mạng của mình, thực là ngốc!”

      Dựa theo trí nhớ trong đầu, Liễu Chân Nhã tìm được chi phiếu trăm vạn mà Ba Liễu và Mẹ Liễu cho dưới đệm giường, Ba Liễu, Mẹ Liễucũng có tiền, dùng trăm vạn bán đứtcon mình từ tại đến tương lai, thực xứnglàm cha mẹ…. “Liễu Chân Nhã đángthương!”

      Liễu Chân Nhã trong trí nhớ hình như hoàn toàn muốn Ba Liễu và Mẹ Liễu cho tiền, nên đem số tiền đó gửi ngân hàng rồi ném chi phiếuxuống dưới đệm giường để nó vĩnh viễn thấy ánh sáng, nhưng mà Liễu Chân Nhã hiệntại có ý định bỏ qua số tiền đó, từngcực khổ nên hiểu rất quan trọng củađồng tiền, hơn nữa cho rằng tiền này là củaLiễu Chân Nhã chân chính, dù cho khôngdùng cho bản thân mình, ít ra cũng có thể dùng danh nghĩa của Liễu Chân Nhã mà sử dụngsao cho có ích.
      Tuy rằng ba Liễu và Mẹ Liễu quan tâm đến Liễu Chân Nhã nhưng chưa bao giờ thiếu tiền, đồ đạc của toàn là đồ tinh tế, di động,máy tính, quần áo…giá cả của những đồ vật đóđều làm cho Liễu Chân Nhã bây giờ nóinên lời, cũng đều là người, nhưng chi tiêu quảthật chênh nhau trời vực.

      Liễu Chân Nhã run rẩy cầm di động bắt đầubấm số, cơ bản vốn phải Liễu ChânNhã chân chính, hơn nữa theo trí nhớ, bạn bètoàn vì có tiền nên mới chơi với , vì vậy quyết định tuyệt giao với những người đó, LiễuChân Nhã từ nay thay hình đổi dạng.
      Dùng miệng lưỡi đoạn tuyệt quan hệ với đámbạn bè cũ xong cũng phải hơn hai tiếng đồng hồsau, gãy gãy mớ tóc vàng đầu, Liễu ChânNhã gọi cho giáo viên chủ nhiệm, phải thôihọc. Trường Liễu Chân Nhã học là trường quý tộc, thế nhưng thanh danh của Liễu Chân Nhã ở ngôi trường đó cũng giống như cuộc sống của côngoài đời: lộn xộn, ra gì. Nếu Liễu ChânNhã trước đây có thể màng thanh danh ngẩng đầu ưỡn ngực đến trường, nhưng , Liễu Chân Nhã tại làm được, khôngthể là Liễu Chân Nhã cố chấp, kiêu ngạo củatrước kia, nên biện pháp duy nhất chính là, phải thôi học.

      Khi với giáo viên chủ nhiệm về ý định thôi học, giáo viên chủ nhiệm ở đầu dây bên kia thảnnhiên : “Tôi biết rồi, chín giờ sáng mai mang theo giấy tờ tùy thân, thẻ học sinh đến trườnglàm thủ tục thôi học.”

      câu giữ lại, lời quan tâm cũng có, Liễu Chân Nhã kinh ngạc cúp máy.
      Giữa trưa vào Phỉ Lam ăn vài miếng trái cây,chơi đùa với Cốc Noãn chút, sau đó LiễuChân Nhã cầm chi phiếu, khoát ba lô ra ngoài.

      Đến tiệm cắt tóc nhuộm tóc lại thành màu đen, rồi sửa lại kiểu tóc hợp ý, sau đó thoải mái dạo siêu thị. Quần áo trong tủ đồ ở nhà toànkiểu quái dị thuộc phong cách của , nên bây giờ phải sắm lại hết, Liễu Chân Nhãmua lúc mấy cái áo sơ mi, quần short, quầndài, váy, mua đủ quần áo mặc trong mùa hè này.Khi vào phòng thử chiếc áo sơ mi màu đỏ với quần màu trắng, Liễu Chân Nhã vứt luôn cáiquần rách lỗ chỗ vừa mặc. Ngắm nhìn tạo hìnhmới trong gương, có mái tóc ngắn, đôi mắt hạnh quá lớn, ánh mắt bình thảncùng với đôi môi bé nhợt nhạt cân xứngtrên gương mặt búp bê trắng nõn, cho dù khôngphải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng chắc chắn sẽcho người ta có cảm giác thoải mái như nhìn thấy em hàng xóm bé .


      Liễu Chân Nhã nhìn trong gương mỉmcười: “Xin lỗi nhé, Chân Nhã, tôi sửa hết tất cả những nét đặc sắc của rồi.” Liễu ChânNhã chân chính có gì đặc sắc? Nhìn người bằngnửa con mắt, luôn có thái độ cao nhìnxuống, chuyện như ra lệnh, Liễu Chân Nhã trước kia tùy tiện như nữ vương, còn Liễu ChânNhã của tại lại ngoan ngoãn như con mèo nằm phơi nắng. Những thứ khác biệtnày có thể khiến cho những ai trước đó đãbiết qua Liễu Chân Nhã thể nhận ra đượccô-Liễu Chân Nhã của tại.

      Sau đó lại mua thêm ít đồ dùng nhà bếpđơn giản, đưa địa chỉ cho nhân viên giao hàng,rồi lén lút đến bệnh viện. Dựa vào trí nhớ của Liễu Chân Nhã trước kia, Liễu Chân Nhã hiệntại có thể hiểu được những thứ mà trước đó biết như thuốc kích thích, thuốc lắc, cũngbiết khi mang thai là phải đến bệnh viện kiểmtra định kỳ…Liễu Chân Nhã bình thường hút thuốc, uống rượu, dùng chất kích thích, ăn uống,ngủ nghỉ có quy tắc, biết đứa trẻtrong bụng sau này sinh ra có được khỏe mạnhkhông nữa.
      Nhẫn nại để bác sĩ rê tới rê lui bụng mình,kiểm tra, chụp hình, sau đó Liễu Chân Nhã đỏ mặt ngồi bên cạnh bác sĩ chờ tuyên án: “Bác sĩ,em bé trong bụng tôi có khỏe mạnh ?”

      Người bác sĩ mang gương mặt nghiêm túc có chút tươi cười với Liễu Chân Nhã: “Liễutiểu thư, năm nay mới mười lăm tuổi đúng ?”

      “Dạ, đúng vậy ạ.” Liễu Chân Nhã trả lời, mười lăm tuổi chỉ là thiếu nữ, ở tuổi này mà sinhcon quả thực là còn quá , nhưng đây là đứa bé của Liễu Chân Nhã chân chính, nếu bỏ đứa bé này cần cũng biết phảiáy náy và hổ thẹn thế nào, chính vì vậy, cômuốn sinh đứa trẻ này ra.

      “Liễu tiểu thư, cơ thể mười lăm tuổi vẫn chưa phát triển hoàn toàn, càng đến việcmang thai và sinh em bé.” Giọng của bác sĩ xen lẫn trong mớ thanh hỗn loạn nhưng rõràng vẫn nghe ra được lạnh nhạt và chán ghét. “Trước đó sảy thai lần đúng ? Cơ thể này ràng vẫn chưa điều dưỡngtốt, bây giờ lại mang thai chắc chắn là họa vô đơn chí. có biết là cơ thể bây giờ rất yếuớt ?”

      Liễu Chân Nhã cúi đầu dám đối diện với ánh mắt nghiêm khắc và phê phán của bác sĩ.

      vẫn nên gọi điện cho bố mẹ đến đây, có vài điều tôi phải trao đổi với bố mẹ .”

      Liễu Chân Nhã cúi đầu càng thấp hơn: “Tôikhông có bố mẹ, có người thân”.

      “Phải ?”, bác sĩ trầm giọng hỏi, sau đó khôi phục lại bình tĩnh : “Tình trạng sức khỏe và tinh thần của đều rất tệ, tôi biết bình thường làm gì, nhưng gan và phổicủa đều có vấn đề, cần thời gian dài điều dưỡng, tôi khuyên tại nên bỏ đứa bé này .”

      Liễu Chân Nhã ngẩng đầu, vội vàng dùng haitay che chở trước bụng, “bác sỹ, ý bác sỹ là tìnhtrạng em bé có vấn đề?”

      “Đúng vậy. Bởi vì cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn nên ảnh hưởng rất lớn đến phát triển của đứa bé trong bụng. Ngoài ra khi mangthai dùng những thứ có hại cho sức khỏe,những thứ có hại đó theo máu vào trong cơ thể thai nhi, vì vậy khả năng sống sót của em békhông cao, cho dù có thể ra đời, cơ thể em bé chắc chắn thua kém rất nhiều so với nhữngđứa trẻ cùng tuổi khác, tương lai có thể phảilàm bạn với thuốc suốt đời.”

      Liễu Chân Nhã vẻ mặt cầu xin: “Còn biện pháp nào bác sỹ?” rất muốn sinh đứa bé này ra, để nó khỏe mạnh mà ra đời, vì đây là đứa con của Liễu Chân Nhã chân chính.

      Bác sỹ lắc đầu: “ có cách nào khác. nghĩ kỹ lại , tại mới hơn hai tháng, làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.”

      Liễu Chân Nhã mơ mơ màng màng trở về biệtthự, sau đó đóng cửa phòng rồi vào Phỉ Lam.

      “Noãn Noãn, Tiểu Mật, tôi về rồi.” Liễu ChânNhã ôm hôn Cốc Noãn cái rồi ỉu xìu chàohỏi Tiểu Mật.

      “Mẹ!” Noãn Noãn rất vui vẻ, hăng hái đến cọ cọ vào má Liễu Chân Nhã.

      Tiểu Mật kinh ngạc liếc nhìn Liễu Chân Nhãmột cái: “Tiểu Nhã, mới có mấy tiếng khôngthấy, thay đổi nhiều ghê nha. Nhưng mà, nhìnrất ổn, đẹp hơn Cốc Tuyết trước kia, cũng đẹphơn Liễu Chân Nhã trước đó, như thế này nhìnrất hợp với .”

      Liễu Chân Nhã khó khăn lắm mới được TiểuMật khen nên nở nụ cười , nhưng sau đó lại ủ dột: “Tiểu Mật, tôi vừa đến bệnh viện, bác sỹ bảo tôi bỏ em bé , họ nếu em bé ra đời khỏe mạnh, thậm chí có thể chết trongbụng.”

      “Bỏ cũng tốt mà. Dù gì cũng có CốcNoãn, với lại cũng còn trẻ, tương lai có thểcó đứa bé khác”, Tiểu Mật còn tưởng chuyện gì,đây chỉ là chuyện thôi mà. Tiểu Mật trởthành tinh linh bao lâu bị chôn xuống đất cùng với Phỉ Lam, tuy rằng thông minh, nhưng đạo lý đối nhân xử thế gì đó ai dạy nên cũng biết, miễn sao có người chơi cùng để phải đơn là được rồi.

      được!” Liễu Chân Nhã lớn. “Đứabé này là của Liễu Chân Nhã để lại cho tôi, tôi nhất định phải sinh nó ra, để nó khỏe mạnh mà lớn lên.”

      “Vậy sinh thôi, buồn phiền gì nữa?!”, Tiểu Mật hiểu được Liễu Chân Nhã rốirắm điều gì. “Em bé ở trong bụng , bác sỹcũng chỉ cho lời khuyên, muốn sinh hay muốn bỏ ai ép được ?”

      Liễu Chân Nhã thở dài, nếu mọi việc dễ dàng như Tiểu Mật tốt rồi. “Tiểu Mật, có cách nào giúp tôi giữ lại đứa bé này ? Tôi muốn mất nó!”

      “Muốn bảo vệ em bé? Rất đơn giản!” Tiểu Mậthái đóa hoa màu tím cài lên tóc Liễu Chân Nhã “Chỉ cần thường xuyên vào Phỉ Lam hấp thu linh khí, ăn nhiều chút rau quảở đây, cam đoan chỉ sinh được mộtđứa trẻ mập mạp khỏe mạnh, mà ngay cả bản thân cũng ngày càng khỏe mạnh.”

      Liễu Chân Nhã mở lớn hai mắt: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

      Tiểu Mật cười tủm tỉm gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy!”

      Liễu Chân Nhã tay ôm Cốc Noãn, tay vuốt ve bụng mình, nhàng nở nụ cười, có thể giữ lại cục cưng rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :