1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Lễ Valentine


      Granger ra viện ngay sau đó, tiếp theo lại đến ngày mười bốn tháng hai,
      Trước đó ngày, tôi gửi sô la qua cú cho Blaise, bổ sung thêm túi Sô la Ếch nhái. Tôi nghĩ trừ bỏ sô la tôi tự làm, cảm thấy thích thú đối với con sô la Ếch nhái.

      Lễ tình nhân hôm nay là tai nạn, tại sảnh đường bốn phía tường đều là các đóa hoa tươi màu phấn hồng. Càng tệ hơn là, có rất nhiều hoa giấy hình trái tim rủ xuống từ trần nhà màu xanh nhạt.

      Lockhart ngu ngốc sung sướng : “Trong trường học cần nâng cao tinh thần!”

      Tốt lắm, ông ta cổ vũ như vậy đấy, trừ ông ta những nam giới khác - chính là nhóm giáo sư đều có vẻ mặt nhẫn nại. Giáo sư Snape vẫn vẻ mặt đen như thế, mặc dù năm nay ông ấy nhận được sô la.

      --- Trải qua việc sô la bị nể tình biến mất vào năm ngoái, tôi tiếp tục tự làm mất mặt mình.

      “Tất cả mọi người, lễ tình nhân vui vẻ!” Lockhart lớn tiếng , “Đến tận bây giờ, có bốn mươi sáu người tặng thiệp chúc mừng cho tôi, tôi rất cảm ơn! Đúng là tôi quyết định, vì mọi người mà sắp xếp tạo vui vẻ nho này --- nhưng chỉ có thế!”

      Lockhart vỗ tay, từ cánh cửa thông bới hành lang bước vào trong là mười hai khuôn mặt người lùn ảm đạm. Hơn nữa bọn họ còn khác với những người lùn khác đó là Lockhart đều cho họ đeo đôi cánh màu vàng, lưng đeo cây đàn.

      “Những người bạn của ta, các vị thần tình mang theo thiệp chúc mừng” Lockhart sung sướng , “Trong hôm nay bọn họ đến mọi nơi, tặng mọi người thiệp chúc mừng lễ tình nhân.”

      Ngạc nhiên vui vẻ cái quỷ ấy, nếu thần tình có hình dạng này tôi nghĩ rằng có rất nhiều người còn muốn đương nữa.

      Suốt ngày, các “Thần tình ” liên tục tiến vào các lớp học, đưa các thiệp chúc mừng, làm cho các giáo sư cực kỳ phiền chán.

      Lớp Độc dược cũng có các “Thần tình biết sợ tiến vào. Chúng bị giáo sư Snape vô cùng đẹp trai thoải mái vung tay lên vứt ra khỏi lớp học. Ông ấy lần đầu tiên được Gryffindor vỗ tay hoan hô, cuối cùng bởi vì tiếng vỗ tay này ông ấy trừ năm điểm của nhà Gryffindor.

      Cho dù tan học, cũng có thể thấy những khuôn mặt cau có của các học sinh bị nhóm “Thần tình ” cuốn lấy. Nhóm Slytherin nhìn nhàn nhã hơn, bởi vì các học sinh nhà khác rất ít khi thích người Slytherin, mà nữ sinh Slytherin thưởng thức lại thể dễ dàng tha thứ cho nhóm người lùn này. Thành ra nhón Slytherin có đầy đủ nhàn nhã lại vui vẻ tìm chỗ đứng, tùy ý cười nhạo nhóm người đáng thương bị đưa thư tình.

      Nhưng cũng có ngoại lệ.

      Huynh trưởng Hugh Coffey, vua ngầm của nhà Slytherin bị người lùn ngăn cản. Các học sinh nhà khác ở quanh đấy thấy thú vị, hiển nhiên là bọn họ bị cười nhạo nên cực kỳ khó chịu, bây giờ họ muốn cười nhạo người Slytherin duy nhất bị đưa thư tình.

      “Này! Cậu Hugh Coffey!” Người lùn lạnh lùng nghiêm mặt , đối mặt với huynh trưởng Coffey , “Ở đây có bức thư tình của cậu.”

      Tôi cho rằng đây là khiêu khích.

      ràng là huynh trưởng Coffey cũng nghĩ như thế.

      ta vừa vừa lấy đũa phép, phóng bùa chú hóa đá đến người lùn, bước chân cũng chậm lại qua.

      Những người vây xem ngạc nhiên há hốc mồm.

      “Thi triển phép thuật hành lang! bị trừ ít nhất là năm điểm!” học sinh .

      Huynh trưởng Coffey dừng lại, con mắt màu nâu lạnh lùng nhìn qua học sinh đó.

      “À, tôi cho rằng” ta lạnh nhạt , “Đây là phòng vệ chính đáng.”

      Học sinh nhà khác khá phẫn nộ, nhưng ràng có thể trừ điểm ở đây--- chỉ có bản thân ta.

      Đến buổi trưa, tôi gặp giáo sư Lockhart.

      “À, trò Hopper.” Ông ta thân thiết nháy mắt với tôi, giống như tôi nên mừng rỡ vì việc ông ta có thể nhớ được tên tôi vậy.

      “Xin chào, giáo sư Lockhart.” Tôi vừa vừa chuyện.

      Ông ta nở nụ cười hở ra tám cái răng theo tiêu chuẩn, với tôi: “Hì hì, trò có biết, cho dù là Slytherin, đôi khi cũng có dũng cảm đúng .”

      “À…” Tôi ngạc nhiên trả lời, cùng với cái nhìn thoáng qua, ông ta dùng ánh mắt cổ vũ tôi.

      Cuối cùng tôi suýt nữa ngã sấp xuống. Tôi hiểu được ý của ông ta.

      Đúng vậy, là nữ sinh “thích đến mức để ảnh của ông ta trong sách bùa chú”, gửi thiệp chúc mừng cho ông ta chỉ có thể là do quá mức ngại ngùng đúng ?

      Tôi chạy nhanh.

      Nhưng hiển nhiên là ngày này đối với tôi còn chưa hết xui xẻo, đến lúc chạng vạng, tôi nhìn thấy nhóm ba người ở bên hồ.

      Tôi cầm túi của tôi, muốn qua chỗ bọn họ cùng trò chuyện, nhưng Potter kinh ngạc mặt trắng bệch lôi kéo hai người kia nhếch nhác chịu nổi chạy trốn rất nhanh, giống như tôi là người lùn gắn đôi cánh vàng vậy.

      Điều này làm tôi xấu hổ cùng bực bội. Tôi cảm thấy đồng tình cùng thiện ý mà mình dành cho bọn họ mà đau lòng, tôi thầm thề bao giờ… để ý đến nhóm ba người bọn họ nữa.

      Lễ tình nhân là tai nạn.

      ----------------------------------

      Chương 43 : Khiêu khích


      Tôi tiếp tục nghiên cứu quyển sách cấm.

      Vẫn rất khó bắt được chuột, nhưng tại tôi rất cần động vật còn sống để thử nghiệm ra bùa chú của mình. Bởi vậy tôi buộc phải biến chúng trở lại sau mỗi lần luyện tập bùa chú. Chuyện này làm tôi tiêu phí rất nhiều sức lực nghiên cứu phương pháp trị liệu thương tổn do bùa chú, cũng cho tôi có thói quen đối với mỗi bùa chú đều thử tìm cách nghịch chuyển hoặc biện pháp chữa trị.

      Lúc ban đầu xác suất thành công của tôi rất thấp, nhưng dần dần luyện tập xác suất thành công cũng tăng lên rất nhiều. Tôi lạc quan nghĩ có lẽ sau này tôi đến Bệnh viện thánh Mungo làm việc.

      Lớp học Độc dược bắt đầu luyện chế thuốc trị liệu, nó có cầu rất cao, bởi vậy làm cho giáo sư Snape vì có người phù hợp mà càng thêm nóng nảy.

      Trong thời gian này ai dám thách thức uy quyền của thầy, cho dù là người nghịch ngợm ở Gryffindor cũng . Mọi người nơm nớp lo sợ bị chủ nhiệm nhà Slytherin áp chế.

      Bởi vậy trong khoảng thời gian này nhóm Gryffindor đều tới lớp học trước, tránh cho vì việc gì phát sinh mà tới lớp muộn.

      Vì vậy làm cho nhóm con rắn khóa cũng đủ thời gian tiến hành khiêu khích nhóm sư tử con.

      Ron Weasley đẩy cánh cửa phòng Độc dược, phát ra tiếng vang lớn, cậu ta luôn làm như thế. Cậu ta cùng Potter cười cười đến ngồi bên cạnh Granger.

      Tôi liếc nhìn bọn họ cái, rồi nhìn về phía sách giáo khoa. Ngày Lễ tình nhân đó tôi thề để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ lại cho tôi cơ hội. Granger đối với việc này rất xin lỗi, nhưng biết vì sao, hình như bọn họ… Potter trốn tránh tôi, mỗi lần gặp mặt cậu ta đều khó xử và bối rối.

      Được rồi, đúng như tôi mong muốn. Là Slytherin lại thân mật cùng Gryffindor cũng phải là chuyện hay ho gì.

      Malfoy xoay đầu nhìn họ, dùng thanh tất cả mọi người đều có thể nghe thấy lẩm bẩm : " Đúng là Gryffindor thô lỗ vô lễ. "

      --- Nếu những lời này nhắm vào Weasley, tôi cực kỳ đồng ý.

      Weasley căm tức trả lời cách mỉa mai : " Slytherin hiểm ghê tởm. "

      Malfoy xù lông như mọi khi, cậu ta nhìn nhóm ba người, bắt đầu ca hát.

      " À… Đôi mắt xanh của cậu giống mắt con cóc vừa mới được ướp, cậu đen thui tiêu sái giống như chiếc bảng đen, mình mong rằng cậu là của mình, cậu rất đẹp trai, là dũng sĩ chinh phục ma quỷ hắc ám… "

      Slytherin cười to, tôi cũng nhịn được cười. Đoạn lời này cực kỳ nổi tiếng ở Slytherin, vào lễ tình nhân, Harry Potter bất hạnh bị người lùn quây lấy thu được đoạn lời nhắn bằng lời ca.

      " Im , Malfoy ! " Potter nghiêm mặt đỏ đứng dậy, rút đũa phép chỉ vào Malfoy, Weasley cũng nghiến răng nghiến lợi cùng chung mối thù rút đũa phép, nhưng ngay sau đó ánh mắt cậu ta dừng tại chỗ quấn băng dính đũa phép, khí thế yếu , tôi nghĩ tới cậu ta phóng bùa vào Malfoy kết quả lại làm cho cậu ta ngày phun sên.

      Malfoy đắc ý mà khiêu khích nhìn bọn họ, khoa trương khuôn mặt sợ hãi : " Ôi trời ôi, tin nhắn lễ tình nhân ! Ai có thể được kẻ đầu thẹo! "

      Harry Potter cắn răng kèn kẹt.

      liên quan đến mày, Malfoy!” Granger sắc bén .

      “Dơ bẩn…” Malfoy ngạo mạn nhìn ấy, nhưng cậu ta ra từ kế tiếp, " Hê… Hay lời nhắn kia là mày gửi cho thằng đầu thẹo? Chỉ có mày mới có ánh mắt này. "

      " Nếu mày thêm câu nữa ", Ron Weasley nắm chặt đũa phép, " Tao khiến cho mày… "

      " Ha ", Malfoy đánh gãy lời cậu ta, " Chỉ sợ mày cũng khó mà mua đũa phép mới Weasley, mày muốn dùng cây đũa gãy của mày để phù phép tao để rồi lại tiếp tục phun sên ? "

      Slytherin lại cười to.

      " Vậy là " Cậu ta đảo mắt nhìn Weasley, " Lá thư đó có thể là do đứa em mặc áo choàng đầy mảnh vá của mày tặng thằng đầu thẹo ? À… Nghèo mạt rệp Weasley có thể bám vào Chúa cứu thế, là hân hạnh, nhỉ ? "

      Weasley phẫn nộ đỏ mặt lên, xúc động : " Tao cho là chúng mày gửi Potter. "

      Malfoy cười nhạo : " Mày nghĩ rằng thẩm mỹ của Slytherin có cùng cấp bậc với con sên sao ? "

      " Sylvia Hopper nhà Slytherin, chính ta trước mặt chúng tôi cùng Potter ! " Weasley trả lời cách mỉa mai.

      Tôi trợn mắt há hốc mồm, cho tới bây giờ tôi đều nghĩ Gryffindor cũng có thể đê tiện đến thế. Bởi vì mọi người biết quan hệ của tôi đối với nhóm ba người cũng quá tệ, chỉ sợ tôi giải thích mọi người cũng tin được.

      Malfoy sắc mặt tái xanh, tôi chưa bao giờ thấy khuôn mặt cậu ta dữ tợn như vậy. Đôi mắt oán hận nhìn tôi, rút đũa phép, nghiến răng nghiến lợi với Weasley : " Nhếch miệng… "

      Cậu ta hoàn thành bùa chú của mình bị giáo sư Snape đánh gãy.

      " Khiêu khích bạn học, Gryffindor bị trừ năm điểm. " Ông bước từ cửa vào, áo choàng màu đen bay phần phật.

      Ron Weasley muốn phản đối, nhưng Granger kéo cậu ta lại. Potter lo lắng nhìn tôi, tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu ta, đầu quay sang bên.

      Giáo sư Snape đứng bục giảng nhìn chúng tôi, ánh mắt thầy dừng chút ở Potter, cũng dừng ở người tôi chút.

      Tôi ấm ức khổ sổ nhìn thầy hi vọng thầy biết tôi vô tội. Cho đến bây giờ tôi đều lấy thiện ý lớn nhất của Slytherin đối xử ba người họ, nhưng tôi thể ngờ được rằng bọn họ có thể làm ra việc này.

      Tôi nghĩ rằng đáng giá.

      Nhưng ấm ức khổ sở của tôi cũng truyền đến mắt thầy. Giáo sư Snape nở nụ cười châm chọc : " Trò Hopper, tôi đề nghị trò nên nâng cao thưởng thức của mình. "

      … tôi hận chết Ron Weasley.

      ---
      Lại thêm sóng gió nữa đến với Sylvia. Chúc ấy vượt qua mọi việc.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44 : Thấp nhất


      Ron Weasley thực rất thành công. Cậu ta chỉ chán ghét Slytherin, cũng thành công hãm hại tôi rồi.

      Tôi trở lại phòng sinh hoạt chung vào buổi tối, học sinh năm nhất đều ở đây. Malfoy ngồi ở ghế sofa giữa, ánh mắt u trừng tôi.

      Huynh trưởng Coffey như nhìn thấy gì xuyên qua đến phòng ngủ, tôi theo ta làm bộ quan hệ tới mình muốn vào phòng ngủ.

      Nhưng Malfoy : " Đứng lại ! "

      Được rồi, tôi cứng ngắc đứng lại.

      Học sinh năm nhất nhìn tôi như nhìn phản đồ, ánh mắt có oán hận, khinh miệt, chán ghét.

      Malfoy đứng lên. Cậu ta vòng quanh tôi.

      " Hopper đúng là người xuất thân từ Muggle, " cậu ta , " có lẽ người Muggle đều có thói quen bám víu kèm theo xa hoa tục tằng ? Người thừa kế Potter, Chúa cứu thế của thế giới phù thủy, cậu bé vàng đánh bại Kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, tôi có nên khen ngợi Hopper có ánh mắt tốt ? "

      Cái dạng này của cậu ta làm tôi sợ hãi hơn là cậu ta gào thét với tôi.

      Nhóm học sinh năm nhất phát ra những tiếng cười châm chọc. Tôi xót xa nhìn nhóm học sinh năm nhất châm chọc, Slytherin có quy củ của mình, học sinh năm dưới tuyệt đối khiêu khích với học sinh năm . Hiển nhiên tôi là người có địa vị thấp nhất tại Slytherin.

      Đến thời điểm tôi dung nhập vào Slytherin, nhận biết này làm tôi đau đớn.

      Được rồi, ít nhất lúc nhà ăn tôi tìm thấy vị trí của mình.

      trầm mặc của tôi hiển nhiên làm Malfoy hiểu nhầm, cậu ta bước chậm chậm bên cạnh tôi, giọng : " Tôi thể hiểu được, Hopper - tại Slytherin chứa toàn bộ quý tộc của thế giới phù thủy, vì sao lại tìm kiếm… quyền lực hoặc tiền tài tại Slytherin ? A ", cậu ta như hiểu ra , " là bởi vì tin tưởng mình có thể quyến rũ người sao ? Bởi vậy mới lựa chọn Potter ? tiếc là ánh mắt Slytherin cũng thấp đến nỗi mà chấp nhận , càng tiếc nuối chính là Quái khổng lồ Potter cũng ghê tởm , thông báo bí mật nho của . "

      Giả tạo bí mật của tôi là Ron Weasley chết tiệt, phải Potter. Nhưng tôi có phản bác giống Potter làm người khác cảm thấy ghét.

      " Mà ", vẻ mặt cậu ta dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi gầm : " phản bội Slytherin. "

      Tội phản bội Slytherin là tôi danh quá nặng !

      Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên : " tôi có ! Tuy rằng tôi căm thù Potter nhưng tôi cũng thích cậu ta, " tôi năng lung tung, " Tôi biết vì sao họ phải dối như vậy, nhưng tôi báo gì với Potter. "

      Malfoy khinh bỉ : " Tôi nên tin tưởng sao ? Hopper "

      Tôi mệt mỏi cúi đầu, nếu là tôi, tôi cũng tin tưởng.

      Đêm đó là đêm bắt đầu cơn ác mộng của tôi, hiểu nhiên mọi học sinh Slytherin đều có quyền trêu trọc tôi. Bắt đầu từ hôm sau, tôi sống trong những bẫy rập có chừng mực, bùa chú từ phía sau, sỉ nhục.

      Xui xẻo này còn hơn cả năm nhất, tôi cuối cùng hiểu được, nhà nổi danh là tà ác khi thực muốn lập người, phải chịu những gì.

      Ít nhất còn may mắn đối với tôi là các học sinh lớp khinh thường tham dự các hành động như vậy, bọn họ phần lớn là thờ ơ lạnh nhạt.

      Tôi chỉ có thể cố gắng xuất ở nơi công cộng, cố gắng tránh xa ký túc xá, làm bộ có chuyện gì xảy ra, luyện tập bùa chú như bình thường.

      Nhưng tôi vẫn thể tránh được toàn bộ, bởi vì tôi có bạn bè mang đến thức ăn cho tôi khi tôi trốn, tôi cũng phải học.

      Đến cả giáo sư McGonagall cũng thể nhìn được, bà cầu giáo sư Snape cần thắt chặt hành vi của nhóm học sinh.

      " , tôi nghĩ tôi nên can thiệp vào hành động của bọn họ. " giáo sư Snape nhìn tôi, ý tứ hàm xúc với giáo sư McGonagall, " Slytherin có phương pháp xử lý của Slytherin, Slytherin chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. "

      Đêm dài yên tĩnh là thời điểm khó chịu muốn khóc.

      Dù tôi quen bị lập, bị bắt nạt.

      Nhưng thói quen có nghĩa là tôi chấp nhận, tôi vẫn đau đớn, thương tâm.

      Học năm đầu tiên tôi có tình cảm với Slytherin, học sinh năm nhất thích tôi, tôi cũng thích họ.

      Nhưng bây giờ tôi lại có tình cảm với Slytherin, bọn họ lập tôi, căm ghét tôi lại cảm thấy đau đớn.

      Đến bây giờ tôi nhận thấy giáo sư Snape cơ trí, thông thái, nghiêm khắc, mạnh mẽ, đáng để tôi dựa vào, tôi ngưỡng mộ thầy giống như ngưỡng mộ người cha, ông ấy mặc kệ tôi làm tôi đau đớn thôi, đây là cú đánh trầm trọng nhất.

      -------------------------

      Chương 45 : Giải thích


      Giáo sư Binns lơ lửng bục giảng liên miên rằng phải nhớ sách giáo khoa.

      Đến thời gian tan học, tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây.

      " Bốp " bình mực ném đến tôi, đập vào phía bên đầu tôi. Lọ mực đóng nắp, mực chảy theo da đầu chảy xuống áo choàng của tôi. Tôi đau lòng lau lau, đây là áo choàng Blaise làm cho tôi.

      Có những tiếng cười khe khẽ xung quanh tôi, giáo sư Binns mờ mịt nhìn xuống dưới đánh giá. Mắt của hồn ma cũng tốt tí nào, ông ấy phát ra điều lạ.

      Lát sau tôi cầm ba lô rời khỏi lớp học, mặt biến sắc thực bùa làm sạch, nhưng tóc tôi vẫn còn mực, làm cho bùa làm sạch có tác dụng gì.

      Tôi bực mình mang theo túi về phía ký túc xá, đường mọi người nhìn thấy mực xanh chảy từ thái dương xuống đều nhịn cười nổi.

      " Đợi … " Potter từ phía sau giữ chặt tay áo tôi, Weasley nghiêm mặt đỏ bên cạnh cậu ta, nhìn bầu trời chứ thèm nhìn tôi.

      Tôi quay người bỏ tay cậu ta ra, nhìn cảnh giác.

      Cậu ta sửng sốt, rồi tiếp : " Cái đó--- tớ xin lỗi vì hậu quả ngờ lại như thế. "

      Học sinh nhà Slytherin ngang qua lại có tràng cười nhạo, " Xem này, Chúa cứu thế Potter trò chuyện với nó kìa, à, ít nhất mày thành công nửa, cố lên Hopper… "

      Potter và Weasley trừng mắt nhìn bọn họ, bọn họ quan tâm cười lớn mất.

      Weasley hắng giọng, quay đầu nhìn sang bên cạnh, giọng tẻ ngắt với tôi : " Cái đó… "

      " Tôi cần các cậu giải thích. " Tôi kiên nhẫn ngắt lời cậu ta : " Tôi chỉ cầu các cậu, xin thương xót, sau này… bao giờ xuất trước mặt tôi nữa. "

      Tôi dùng tay áo lau mực chảy xuống, quay đầu .

      Tôi phải thời gian này khốn khổ. Tôi chỉ có thể sử dụng thời gian rỗi rãi để luyện tập bùa phép, ít nhất bùa phép thành công cũng làm tôi vui vẻ lúc.

      Bởi vì gần đây tôi có thời gian, nghiên cứu của tôi về bùa chú có bước tiến rất lớn.
      Tôi phân tích " Ngàn năm lịch sử- những bùa chú bạn biết ", trong quyển sách này có các bùa chú phức tạp, phân tích mỗi đoạn của chú ngữ, mỗi bước có tác dụng gì, thử lấy các đoạn biết tác dụng, để chúng chồng lên các bùa chú.

      Tuy rằng thất bại là nhiều, nhưng tôi vẫn còn tạo được số bùa chú mới, trong đó có vài cái bùa chú hắc ám, cùng bùa chú tấn công, nhưng tôi nghĩ tôi cần đưa bùa chú cổ đại trải qua suy diễn cho ra cùng " Kết quả ", tức là đơn giản đọng như bùa chú đại. Tôi hi vọng có thể tạo ra trong hai từ.

      Dưới tình hình luyện tập bùa chú mạnh mẽ, tôi cố gắng chữa trị nhưng những con chuột tiêu hao rất nhanh… Hơn nữa, con chuột được sử dụng càng lâu, càng giãy dụa. Chúng luôn lợi dụng lúc tôi chú ý để chạy trốn, hơn nữa mang đến phiền toái , cuối cùng tôi phải dùng bùa chú giam cầm.

      Dưới tình huống như thế, tôi phải sử dụng loại bùa chú cổ đại bùa chú khóa chân, sau đó tôi mới phát bùa chú khóa chân hiệu quả cũng giống như tôi nghĩ… Nó phải là bùa chú có thời gian hạn định là bốn mươi tám giờ mà là bùa chú cà thọt mang đến cảm giác đau đớn vĩnh viễn.

      Tôi tìm kiếm phương pháp chữa trị đám chuột đau đớn thét chói tai, cà thọt. Nhưng kể cả dùng độc dược, dùng bùa chú trị liệu, bùa chú hắc ám cũng thế tất cả đều có tác dụng đối với bùa chú đó.

      Nếu bùa chú này là bùa chú thể gỡ bỏ thương tổn… vậy thể nghi ngờ đây là bùa chú hắc ám.

      --------------------------

      Chương 46 : Hiểu nhầm


      Có lẽ những con chuột bị tôi tra tấn lâu lắm… Quyết tâm chạy trốn kiên định hơn so với tưởng tượng của tôi.

      Lại thêm lần thử nghiệm thành công, tôi đếm lại bọn chúng, phát thiếu con. Tôi kiểm tra toàn bộ phòng ngủ, phải thừa nhận nó có thể chạy ra bên ngoài lúc tôi để ý.

      Tôi mở cửa tìm lại ở bên ngoài. May là thời gian thử nghiệm ngắn, bùa cà thọt vĩnh viễn làm con chuột đủ thời gian để chạy xa.

      Tôi nhanh về phía phòng sinh hoạt chung bắt con chuột, nhưng tại lối vào phòng ngủ, bàn tay nhàng nắm cổ con chuột, nhấc nó lên.

      Sau đó là Hugh Coffey từng bước vào trong, xuất trước mặt tôi.

      Tôi cực kỳ căng thẳng, chỉ cần phải là người mù, đều có thể nhìn thấy con chuột vẫn đau đớn này ổn. Tôi dừng lại, lo lắng cùng đề phòng ta, biết ta bắt tôi như thế nào.

      Nếu ta báo với giáo sư, nếu tôi bị phát thi triển phép thuật hắc ám…
      Nhưng ta chỉ cúi xuống xem xét con chuột giãy dụa lúc, lại như có điều gì suy nghĩ liếc mắt nhìn tôi sau đó vứt con chuột xuống đất, trở lại phòng ngủ của huynh trưởng.

      Tôi may mắn thở hơi, tiến lên xách con chuột lên trở về phòng ngủ của mình.
      Lần này mặc dù là có hoảng sợ nhưng nguy hiểm, tôi cũng học được bài học, cuối cùng chú ý đến cố gắng chạy trốn của những con vật này… tôi dùng hai tấm gỗ ghép lại thành cái góc vuông cạnh cửa, mặt làm bùa chú, bùa chú quét các con vật vừa vừa , mỏ nhọn có đuôi qua, tấm ván ghép lại, đem các động vật đó giam cầm ở bên trong.

      Đây là cái ma pháp bắt chuột đơn giản, vừa lúc có thể giải quyết các vấn đề về bọn chuột. Tôi cũng sử dụng bùa xem , đặt khắp nơi, ngay cả trong khu rừng cấm cũng để rất nhiều.

      … Nhưng sau này tôi phát , bởi vì bùa chú xem , chính tôi cũng biết chúng ở đâu.

      lớp bùa chú, kéo tờ giấy được gấp từ mặt đất đến chỗ tôi, bò chân tôi để lên bàn, sau đó nó tự mở ra, đảm bảo tôi có thể nhìn thấy.

      Tôi thấy giấy là chữ viết của Granger : " Có thể cho mình chút thời gian để hai chúng ta chuyện ? Sau bữa trưa, mình ở cạnh hồ gần khu rừng cấm đợi bạn. Granger. "

      Tôi nghĩ nghĩ rồi viết lên : " Được, nhưng chỉ có hai người chúng ta. "

      Tờ giấy tự mình gập lại, trở về theo đường cũ.

      Cho dù tôi " Chỉ cầu các cậu xuất trước mặt tôi ", nhưng Potter và bạn của cậu ta cho rằng chúng tôi có thể chuyện.

      Tôi cảm thấy có gì phải chuyện, dù thế nào cũng thể thay đổi ấn tượng xấu của tôi với họ, cũng giúp gì cho tình trạng của tôi tại nhà Slytherin.

      Nhưng Granger là bạn chơi hơi thân của tôi ở trường học, có vẻ đối với học sinh quý, tôi vẫn muốn cứng rắn với .

      Sau bữa cơm trưa, tôi đúng hẹn đến hồ cạnh khu rừng cấm, Granger chờ tôi ở cạnh thân cây.

      ấy thân mật hơn mọi khi chào tôi : " Hopper ! Chào cậu ! "

      " Chào cậu, Granger. " Tôi .

      Chúng tôi ngồi mặt cỏ, ngập ngừng :

      " Tớ nghĩ cậu có thể cho rằng… tớ thay Ron xin lỗi cậu. Vốn cậu ta có thể tự mình đến " cười với tôi, " Chính là cậu vẫn cho cậu ấy cơ hội. "

      " Tớ nên cho cậu ta cơ hội sao ? " Tôi nhăn mặt, chán ghét : " Chỉ cẩn nghĩ chỉ vì đả kích Slytherin, cậu ta có thể bỉ ổi dối, tôi liền ghê tởm muốn nhìn thấy cậu ta. "

      Granger ngạc nhiên : " A, Merlin… tớ cảm thấy lởi chỉ trích này rất nghiêm trọng…”

      " Vậy sao ? " Tôi cười lạnh, " Trước kia tôi cũng phát Weasley thông minh… đến thế, chọn tôi làm diễn viên cho lời đồn cũng chỉ bởi vì tôi thân với các thành viên khác trong Slytherin, cho dù giải thích cũng ai tin tôi ? "

      " Đúng thế, Ron cũng nên đưa chuyện cậu đả kích Slytherin… nhưng " Granger nghi ngờ " Nhưng cậu thổ lộ cũng là mà. "

      Tôi ngạc nhiên rồi nhảy dựng lên.

      " Đừng có đùa. " Tôi phẫn nộ đỏ mặt, " Làm sao có thể ! "

      -------------------------

      Chương 47 : Xua tan hiểu lầm

      " Trước kỳ nghỉ, ở thư viện. " Granger khẳng định " Cậu trước mặt Harry cậu thích cậu ấy. "

      Tôi cố gắng nhớ lại, hình như tôi như thế.

      " Nhưng là " Tôi lắp bắp : " Đó là… ý của tớ là… cậu. Potter, Weasley, tớ cảm thấy ba cậu cũng tốt. Đương nhiên, tại mình phải bỏ Weasley ra. "

      Granger nghẹn họng nhìn chăm chăm tôi, bàn tay vỗ trán, rên rỉ : " Ôi… Merlin, hóa ra là như thế… Cậu biết trong lời cậu có nghĩa khác. Vài ngày trước Harry còn biết đối mặt với cậu như thế nào. " bỏ tay xuông nhìn tôi " Cậu là tốt, cậu ta sợ cự tuyệt cậu làm cậu đau khổ. Nhưng nếu cậu ta có thể độc ác cự tuyệt cậu, có chuyện xấu này. "

      Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, lần này cũng coi như tai bay vạ gió.

      " sao cả, " Tôi chán nản , " Dù sao chuyện cũng thành cái dạng này… Slytherin coi tôi là kẻ phản đồ thích Chúa cứu thế Gryffindor. "

      «Ài, xin lỗi. " chân thành nhìn tôi.

      «Nhưng, may mắn là tôi thích Potter. " Tôi bĩu môi khinh bỉ cười “Tôi có thể tưởng tượng bí mật nho của bị truyền ra ở thời điểm đúng, ấy rất đau khổ.”

      ra… Ron… Ài, miệng cậu ấy biết phân biệt, cậu cũng biết lời của Malfoy rất quá đáng.” Granger thở dài .

      “Nhờ Weasley ban tặng” Tôi lạnh nhạt , “Vài ngày gần đây tôi cảm nhận đầy đủ. chỉ Malfoy, tôi còn biết tất cả Slytherin quá đáng thế nào. May mắn tôi hơn Weasley ở chỗ còn có lý trí, ít nhất nó có thể làm tôi trông coi tốt cái miệng của mình, đem phiền toái cho người khác.”

      “Ron rất xúc động.” Granger bảo thủ .

      “Đúng thế, tôi hoàn toàn có thể thấy điều này.” Tôi lạnh nhạt mỉm cười.

      Weasley là người xúc động điển hình Gryffindor, xúc động là điểm đặc biệt nhất của đầu cậu ta. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu vì sao Slytherin cẩn thận, có kế hoạch sau đó mới hành động lại ghét Gryffindor.

      kinh tởm. Dùng tình cảm của người con chống lại kẻ địch lại là Gryffindor chính nghĩa.

      Nếu đương phải tôi, mà là người nào đó thích Potter, nữ học sinh ở Slytherin…

      Tình được mọi người quan tâm, muốn cho họ biết đến bị “Người nhà” công khai, người mình thích lại giải thích câu, bởi vì bị công khai tình nho này, mà bị “Người nhà” khinh miệt, cười nhạo, lập, bắt nạt.

      may là tôi thích Potter, vì vậy tôi oán hận cậu ta giải thích “ có chuyện này” trước mặt mọi người.

      Ít nhất cậu ta giống với suy nghĩ của tôi bây giờ là dung túng bạn bè bởi vì tôi là Slytherin.

      Tôi để ý, vừa vuốt tóc, vừa đứng dậy, chuẩn bị rời .

      Granger chỉ vào tóc tôi, : “Đó là… cái gì?”

      Tôi lấy vật đó xuống dưới, nhìn: “À… là mảnh vụ bán sandwich được lấy ra hết.”

      Granger nhìn tôi, tôi nhún vai: “Lúc trước còn nhiều hơn, tôi nghĩ rằng bọn họ muốn bôi lên tóc tôi toàn bộ bánh sandwich bàn.”

      Granger hiểu ngay: “À…”

      ấy muốn cái gì đó, nhưng tôi cắt ngang: “Tôi phải trở về rồi.”

      “A, đúng thế.” nhìn tôi lại lo lắng : “Chúng ta có thể vẫn giống như trước đây sao?”

      “Sao lại ?” Tôi , “Đây cũng phải lỗi của cậu. Nhưng tôi hi vọng lần gặp mặt sau gặp Weasley.”

      Tôi chào , về phía lâu đài.

      “Mình hiểu,” Granger to phía sau tôi, “ ràng cậu là học sinh xuất sắc. Vì sao lại bộc lộ? Vì sao lại mạnh mẽ phản kích lại những người xúc phạm cậu? Cậu chính là Slytherin!”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Slytherin


      Tôi dừng lại.

      Trong nháy mắt tôi hiểu ra.

      Đúng, đúng thế… tôi là người nhà Slytherin, Slytherin.

      Lúc vào học, huynh trưởng Coffey qua điều gì…

      “Slytherin… tôn trọng thuần huyết, dã tâm, sức mạnh.”

      Đúng vậy… tôi sao có thể quên đây là Slytherin! Slytherin tôn trọng sức mạnh, tôn trọng cường giả.

      Nếu phải là thuần huyết, cũng có đủ quyền lực cùng vinh quang, vậy muốn đạt được tôn trọng, chỉ có thể phơi bày ra sức mạnh làm cho người khác phải tôn trọng.

      Tại Slytherin, tôi vậy mà mơ mộng hão huyền khiêm tốn để làm cho người khác chú ý tới…

      Tôi ngốc, ngốc quá.

      Đại khái tôi cũng rất khiêm tốn chính là tôi quên… sức mạnh có, đạt được tôn trọng cần có.

      Cường giả được coi trọng, kẻ yếu có địa vị tại Slytherin, tạo ra bộ dạng yếu đuối, bị bắt nạt là xứng đáng…

      Khó trách giáo sư Snape hỏi tôi: “Trò là người Slytherin sao?”

      Trò hiểu biết kiêu ngạo của Slytherin?

      Trò quyết định dung nhập hoàn toàn vào Slytherin?

      Trò biết cách sống trong Slytherin chưa?

      Tôi cuối cùng tôi hiểu vì sao giáo sư Snape vì sao lại tôi dại dột làm người khác thất vọng. Tôi… quá ngu xuẩn.

      Nếu… là Slytherin thể thay đổi, cố gắng thích ứng quy tắc của Slytherin mà ngược lại rụt đầu rụt cổ khiêm nhường…

      Buồn cười cái khiêm nhường… bản thân khiêm nhường chính là cự tuyệt dung nhập Slytherin. Tôi vẫn oán hận Slytherin bỏ rơi tôi, nhưng đến bây giờ người bỏ rơi Slytherin là chính bản thân tôi.

      hỗn huyết, nhược điểm này tồn tại, dựa vào đâu mà oán hận Slytherin thu nhận?

      Khó trách giáo sư Snape : “Slytherin có phương pháp xử lý của Slytherin, người Slytherin chỉ có thể dựa vào bản thân mình.’

      người Slytherin, Slytherin chân chính làm sao có thể nén giận, nhẫn nhục chịu đựng, bằng lòng để người ta nhục mạ mình!

      Nếu tôi đoán sai hẳn thầy chờ mong… ông ta đợi tôi phản kích!
      Luôn luôn chờ tôi phản kích!

      Giống như Slytherin chân chính, nể nang đánh bại những người dám kiêu ngạo xúc phạm mình, đê bọn họ hiểu rằng có số người là thể khiêu khích…

      Tôi quay đầu chân thành cảm ơn Granger đứng dưới tán cây: “Cảm ơn! Tạm biệt!”

      ấy mờ mịt phất tay chào tạm biệt, như hiểu vì sao tôi lại cảm ơn.

      Nhưng tôi cũng giải thích với ấy, tôi cũng nghĩ mình giải thích với ấy. Tôi xoay người, thể xác và tinh thần sung sướng về phía lâu đài.

      Rốt cuộc lúc trước tôi suy nghĩ cái gì, mới quyết định hành động khiêm nhường?

      Gần hai năm, tôi mới phát tôi sai lầm!

      Nếu phải Granger đánh thức tôi, tôi còn sai lầm đến bao giờ?

      Bây giờ tôi ngu xuẩn ngu ngốc, sau hai năm nhầm đường, cuối cùng bước lên con đường chính xác.

      Từ những ngày được ban tặng, tôi có rất nhiều thời gian để nghiên cứu sách vở. Dù là Granger cũng xem sách nhiều bằng tôi. Tôi có thể tự tin học sinh năm dưới ai có nhiều bùa chú bằng tôi, tôi khách khí.

      Cho bọn chúng giáo huấn đủ để bọn chúng trở về đúng vị trí của mình.

      Chương 49: Đấu tranh


      Ngày hôm sau, tôi dậy sớm, sửa soạn đầu tóc cùng mặc quần áo giờ. Tôi mặc áo choàng Blaise làm cho mình, hề ngượng ngùng mặc chúng như trước đây.

      Tôi nhìn vào gương.

      Mái tóc đen quăn chỉnh tề buộc ở sau đầu, trông rất sạch gọn gàng, mắt xám có ánh cười.

      Tôi gật đầu vừa lòng, hơi hất cằm lên, vẫn duy trì kiêu ngạo hờ hững, thẳng lưng, vào nhà ăn.

      dãy bàn Slytherin, như tôi lường trước chỉ còn chỗ ngồi ở phía cuối bàn. Nhóm con rắn hưng phấn cùng ác ý khinh thường khi nhìn thấy tôi.

      Bọn họ hiểu chuyện nên mới dễ dàng làm chuyện độc ác, nhất là các công tử tiểu thư coi mình là trung tâm bao giờ suy nghĩ cho người khác ở Slytherin. Bọn năm nhất vốn là lớp thấp nhất ở Slytherin, tại có học sinh lớp có thể tùy ý trêu chọc cười đùa, những cái “ác” liền ra.

      Tôi thẳng tắp tới trước mặt Ocil Gourde - cậu ta là người đứng đầu năm thứ nhất.

      Tôi bình tĩnh đối mặt cậu ta : “Tránh ra.”

      Cậu ta ngẩn người, mặt từ từ đỏ lên.

      “Đồ phản bội Slytherin, dám…” Cậu ta chua ngoa .

      Hai tay tôi để trong túi áo, chậm rãi cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt cậu ta. Nữ sinh lớn nhanh hơn, tôi cao hơn cậu ta gần cái đầu, tôi biết điều này mang đến áp lực cho cậu ta. Tôi cười nhạt nhẽo với cậu ta, giọng : " Nếu đàn em là người hiểu quy định… có lẽ tôi nên dạy cho cậu biết cung kính với đàn chị. "

      Cậu ta tức giận phát run, rút đũa phép chĩa vào người tôi.

      " Ồ, là đáng . Đàn em đáng , " tôi giả vờ ngạc nhiên cùng với ý cười , " Là học sinh năm nhất… em có bùa chú gì có thể làm tôi bị thương ? "

      là mỗi gia tộc quý tộc thuần huyết đều có những bùa chú được truyền lại từ xưa tới nay. Hầu như tất cả các bùa chú này đều là bùa chú cường đại, cha mẹ dạy đến khi các con trưởng thành. Hiểu biết các bùa chú " An toàn " tôi nghĩ rằng học sinh năm nhất thể nắm chắc bằng tôi. Chính vì thế tôi mới nhàn nhã hai tay để trong túi kiểu " Nó thể làm gì mình " - thực tế để đảm bảo an toàn… hai tay tôi nắm chặt đũa phép trong túi, chuẩn bị trước mọi bất ngờ…

      Cậu ta ngẩn người, miệng há to.

      " Tránh ra. " Tôi mỉm cười lại. " Hay là cậu hi vọng tôi quăng cậu sang bên ? "

      Ocil Gourde bất lực nhìn về phía các học sinh năm lớn Slytherin. Nhưng hầu như mọi người đều coi như thấy, chuyện với nhau như bình thường, số khác cảm thấy hứng thú nhìn lại đây, có ý định nhúng tay vào.

      Gourde cam lòng đứng lên, phẫn nộ đạp cái lên ghế, về phía cuối dãy bàn Slytherin nơi học sinh năm nhất ngồi.

      Tôi tranh thủ tới chỗ ngồi, trong lòng lại thở dài nhõm.

      Lúc trước bị năm nhất bắt nạt, tôi yếu đuối…

      tại tôi mạnh mẽ nhắc nhở năm nhất rằng tôi là học sinh lớp , và bọn họ có gì để uy hiếp tôi.

      Trừ khi họ muốn đối nghịch với quy tắc về giai cấp ngàn năm của Slytherin, bao giờ làm gì với tôi nữa, tốt nhất là sỉ nhục bằng ngôn ngữ cũng còn, nếu tôi dùng hành động cho chúng biết, quyền lợi và tôn nghiêm của học sinh lớp lớn nhà Slytherin là thể để cho năm dưới xúc phạm.

      Thời điểm rời khỏi nhà ăn, Milli Senn Bulstrode học cùng năm với tôi, châm chọc từ phía sau lưng: “Tiểu thư Hopper kẻ phản bội Slytherin cuối cùng cũng tự cứu mình sao, biết việc ôm chân Chúa Cứu thế cũng thể bảo vệ mình à ? "

      Tôi cười lạnh lẽo với cậu ta, quay lưng thẳng.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, ly sắc2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50 : Tấn công



      Buổi chiều là lớp Độc dược.

      Cho dù tôi cực kỳ cảnh giác nhưng vẫn trúng đòn. Tôi đạp trúng bẫy hành lang, ngọn lửa bốc lên từ chỗ tôi đứng, lan rất nhanh đến người tôi.

      Học sinh nhà Slytherin ở xung quanh đều quay lại nhìn. Có ba người rất đắc ý cười nhạo đến trước mặt tôi, là ba người cùng năm là Milli Senn Bulstrode, Derrian Poucet, Malcolm Badoc.

      Tôi đau đến mức mồ hôi cũng có, cắn răng quơ ma trượng, nhanh chóng phóng bùa dập lửa.

      Bulstrode cười nhạo : " Hopper đúng là xuất thân từ Muggle ngu xuâtn, biết là bùa dập lửa có tác dụng với ngọn lửa ma thuật. "

      … Hãm hại tao mà còn dám xuất trước mặt tao mới là ngu xuẩn.

      Tôi quơ đũa phép : " Tra xét - điều chỉnh ngọn lửa ". may là tôi xem rất nhiều sách, tò mò cũng lớn, học được bùa đông lạnh ngọn lửa được việc gì ngoài đùa nhau.

      Đau đớn cả người lập tức chỉ còn cảm giác tê dại . Tôi tức giận mang theo ngọn lửa lớn tiến lên phía trước, dùng tay ôm Bulstrode, kêu lên thảm thiết vì bị cháy.

      Poucet kinh hoảng dùng đũa phép gõ tôi muốn tôi rời ra. Nhưng ngọn lửa đốt lên đũa phép, buộc phải thả tay ra.

      Badoc muốn phóng bùa vào tôi. Tôi cười lạnh lùng, dùng đũa phép phóng bùa : " Giải giới!" vào .

      bị đánh bật đũa phép, cả người cũng bị đánh bay, nặng nề rơi xuống sàn nhà.

      Poucet hét lên, lảo đảo chạy về phía trước.

      Tôi nhắm ngay về phía thân dưới của , nghiến răng nghiến lợi khoái trá : " Xé rách "

      Quần lập tức xé thành hai nửa, bị quần quấn chân, vểnh mông quỳ rạp xuống đất. che ngay cái quần lót màu trắng, nghẹn ngào thét chói tai : " Sao mày dám, sao mày dám… ! "

      Badoc choáng váng đứng lên, tức giận : " Tao bỏ qua cho mày ! Mày xui xẻo rồi ! "

      Tôi dữ tợn cười lạnh lẽo nhe răng : " Tốt, tao xem mày có thể làm gì tao. "

      " Trò xui xẻo ngay bây giờ. " Có thanh lạnh lùng từ phía sau tôi.

      Tôi quay đầu lại, thấy giáo sư Snape mặc áo choàng đen, im lặng đứng phái sau tôi.

      Tôi cúi đầu biết làm thế nào, tôi còn biết đối mặt với ông ấy như thế nào.

      Ông ấy phất tay, dập tắt ngọn lửa tóc tôi cùng với người Bulstrode, lại gắn cái quần của Poucet lại như ban đầu.

      " Badoc cùng Poucet đưa Bulstrode Bệnh thất. Về phần trò, trò Hopper, " Giáo sư quay đầu cười lạnh nhìn tôi, “Tấn công bạn học, phóng bùa hành lang, tôi trừ hai mươi điểm của Slytherin.”

      loạt tiếng hít mạnh ở xung quanh, nhóm Slytherin nhìn nhau.

      Trong lòng lạnh lẽo. Ai cũng biết giáo sư Snape có khuynh hướng bao che khuyết điểm đến thế nào, hai năm nay, đây là lần đầu tiên trừ điểm của Slytherin.

      Chẳng lẽ, tôi làm quá…

      " ta gặp xui rồi. " tôi nghe thấy có người sung sướng , " Cho dù giáo sư Snape để ý tới ta, huynh trưởng Coffey cũng bỏ qua cho ta… "

      may là tôi cũng có suy nghĩ này.

      Malfoy đứng bên cạnh cột đá, đằng sau là hai người hầu ngu ngốc Goyle và Crabbe. Ngạc nhiên là lần này cậu ta tham gia đội ngũ cười nhạo tôi, cậu ta nghi ngờ, đôi mắt màu xám nhìn tôi.

      Nhưng tôi lại có hứng thú xem cậu ta nghi ngờ cái gì, tôi nặng nề theo sát giáo sư Snape, qua cậu ta hướng về phía phòng Độc dược.

      Cánh tay tôi sưng đỏ, nhưng cháy đen giống như tôi nghĩ hoặc ít nhất là đầy người vết bỏng rộp, thậm chí còn thê thảm bằng người khởi xướng Bulstrode. Hiển nhiên là do bùa đông lạnh lửa đúng lúc, mà bẫy rập này là ngọn lửa tạo thương tổn nhất. Được rồi, tổ ba người Slytherin ngu xuẩn mới được thành lập còn có chút lý trí, phải vào Azkaban vì mưu sát bạn học.

      Tôi tưởng rằng rất khó để giáo sư Snape hết giận dữ, tiết học Độc dược này chỉ sợ mọi người khó mà chịu đựng được.

      Nhưng tôi lại sai lầm. Tâm tình giáo sư Snape hình như tốt lắm, ngay cả tạo phiền toái cho Gryffindor cũng ít hơn.

      Lúc tôi nấu thuốc nhịn được ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của giáo sư Snape… Tôi có nhìn lầm … Khóe miệng của thầy ấy khẽ nhếch lên, cái đó có phải là mỉm cười ?


      Chương 51 : Phòng sinh hoạt chung


      Buổi tối tôi kiên trì ở lại phòng sinh hoạt chung làm ra vẻ bận rộn.

      … Tôi vẫn thích làm ở Thư viện hoặc trong phòng ngủ. Nhưng đây là loại thái độ, cho thấy tôi bây giờ e ngại bất kì người nào khiêu khích, tôi có quyền ở lại phòng sinh hoạt chung này.

      Cho dù huynh trưởng Coffey ngồi ở bên lò sưởi trong tường đọc sách làm tôi lo lắng, biết ta có thái độ như thế nào… cũng làm tôi thay đổi ý nghĩ của mình.

      lúc các nhóm lại ngẩng đầu nhìn tôi, khe khẽ .

      Tôi biết, lúc trước mình là người bị học sinh năm dưới bắt nạt, thay đổi to lớn như vậy làm bọn họ ngạc nhiên vô cùng.

      Đến tôi cũng ngạc nhiên lắm.

      Lúc sáng tôi chuẩn bị tâm lý, mang theo thái độ chuẩn bị chiến đấu với các trò đùa dai của Slytherin.

      Nhưng tôi ngờ mình có thể làm đến vậy, cứ như ai đó chứ phải là tôi. Hoặc là oán hận quá nhiều, cuối cùng có chỗ đột phá mà hoàn toàn thoát ra.

      " … Hopper vĩ đại thể làm, cuối cùng thành công làm cho chủ nhiệm Slytherin trừ hai mươi điểm. " thanh của Malfoy chợt lớn hơn, tôi cá rằng cho dù có chui vào góc cũng có thể nghe thấy.

      Cậu ta vừa , con mắt màu xám vừa nhìn huynh trưởng Coffey, con mắt thăm dò.

      Tôi nghĩ Slytherin nào quên được thời điểm nhập học, lời của huynh trưởng Coffey.

      " …Nếu các chị làm gì để Giáo sư Snape buộc phải trừ điểm của Slytherin, tôi hi vọng người đó có thể chịu được toàn bộ tức giận của Slytherin. "

      Tôi tất nhiên là nhớ.

      Tôi cũng nhịn được nhìn trộm huynh trưởng Coffey, nếu như người tôi sợ nhất ngoại trừ giáo sư Snape còn có huynh trưởng Coffey. Tôi cực kỳ khẩn trương.

      Dù Malfoy ở gần như vậy, cho dù thanh của cậu ta có thể đánh thức cả quái vật lồ, huynh trưởng Coffey cũng coi như nghe thấy. ta hết sức tập trung xem sách trong tay, bộ dáng như có việc gì.

      Lòng tôi nhất thời an tâm, tôi khép lại sách giáo khoa, cho Malfoy nụ cười giả tạo, hất cằm lên, giọng : " Chỉ có hai mươi điểm thôi… đúng ? Tôi kiếm được nhanh thôi, thậm chí là nhiều hơn. "

      Tuy rằng đều là người đứng đầu học sinh khóa, nhưng đối xử với Malfoy cũng thể giống Ocil Gourde. Đối xử với Ocil Gourde, tôi có ưu thế khóa , mà học sinh khóa dưới thể khiêu khích học sinh khóa . Cho dù cậu ta là người đứng đầu khóa đấy, đại quý tộc cũng phải tuân theo quy định ngàn năm của Slytherin.

      Mà Malfoy… cùng học với nhau hai năm tôi biết cậu ta là đứa được chiều hư, lòng tự trọng mạnh mẽ đến méo mó, thể chịu đựng được người khác từ chối dù chỉ chút, lòng dạ hẹp hòi muốn chết.

      Cho nên đối với cậu ta, tôi phải cho cậu ta chút mặt mũi, thậm chí cho cậu ta thấy thiện ý của mình, thích hợp nhất là thể tôn trọng cậu ta. Bị lòng dạ hẹp hòi của cậu ta ghi thù, tôi nghĩ rằng thời gian còn lại của tôi Hogwarts cũng mấy thoải mái. Dù sao tôi tận mắt thấy cậu ta bất khuất thế nào khi khiêu khích Potter kệ cho khi thắng khi bại.

      người xui xẻo như Harry là đủ rồi.

      Malfoy bất ngờ nhìn tôi, nhướn mày, thanh kéo dài ra : " … có lẽ. "

      Biểu tình của người lớn xuất khuôn mặt trẻ con nhắn của cậu ta làm tôi suýt nữa nhịn được cười.

      " A… " Hai tay Zabini giao nhau chống cằm, nở nụ cười hứng thú. Cậu ta đứng lên, vỗ vai Malfoy thẳng về phòng ngủ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52 : Chó điên Slytherin


      Ngay sau đó là trận đấu giữa Hufflepuff với Gryffindor đến. Cả hai bên bắt đầu tiến vào sân bóng nhưng ngay lập tức bị hủy bỏ.

      Bởi vì lại thêm lần công kích nữa. Là Granger cùng nữ sinh Ravenclaw bị hóa đá.

      Sau khi tôi vào Slytherin, người duy nhất ở Hogwarts có thiện ý với tôi, tôi thể quan tâm đến việc này tuy rằng tôi thể giúp được cái gì.

      Cho dù tôi biết rằng tôi ở thời điểm cố gắng đạt được chấp nhận của Slytherin việc thăm Gryffindor cũng thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn làm thế.

      Nhưng ngay lập tức, quyết định của nhóm giáo sư phá tan mong đợi của tôi.

      Giáo sư Snape vội vàng đến phòng sinh hoạt chung, tuyên bố với chúng tôi : " Toàn bộ học sinh đúng sáu giờ phải trở lại phòng sinh hoạt chung. Cho dù có việc gì, tất cả học sinh được rời ký túc xá trong thời gian dài. Mỗi lần học, các học sinh phải tập trung tại phòng sinh hoạt chung, sau đó giáo sư hộ tống. Thời gian ra ngoài khác cũng cần giáo sư hộ tống. " Giáo sư cong môi lên, " Nhưng tôi cho rằng… các trò nên vì số vấn đề nho ngu xuẩn mà lãng phí thời gian riêng của giáo sư. Luyện tập Quidditch và các trận đấu bị ngưng vô thời hạn. Buổi tối triển khai bất kỳ hoạt động gì. Cứ thế . "
      xong ông vẩy áo choàng, giống như làn sóng đen hùng hổ cuồn cuộn rời .

      Được rồi, kế hoạch thăm Granger thế là đổ bể. Tôi nghĩ rằng giáo sư để phí thời gian của mình để đưa Slytherin thăm Gryffindor.

      Thời gian này ở Hogwarts là sợ bóng sợ gió, cho dù Slytherin được coi là sợ công kích nhưng cũng bắt đầu hoạt động theo nhóm.

      có những trò đùa dai nhằm vào tôi. Bởi vì tôi thực được lời hứa của mình, tôi lấy lại được hai mươi điểm từ lớp Bùa chú và lớp Biến hình, tôi cũng bao giờ che dấu… năng lực của mình. Tôi hề khiêm tốn kiếm tất cả các điểm mà tôi có thể. Cho dù tôi rất chột dạ, có cảm giác như dựa vào tuổi tác mà làm bậy.

      Cũng tại ngày đó tôi đánh nhau với nhóm ba người ngu ngốc cho thấy tôi sợ bất cứ người nào dám xúc phạm mình.

      Nhưng quan trọng nhất là, đêm hôm đó tại phòng sinh hoạt chung có rất nhiều Slytherin ở đó, bọn họ nhìn ra thái độ của huynh trưởng Coffey đối với chuyện này, ở trong Slytherin ai dám làm trái huynh trưởng.

      Tôi thể ra ngoài, tôi cũng biết thể như thế nào để cho ta biết, nhưng tôi lại rất cảm kích huynh trưởng Coffey.

      Cho dù Slytherin đối với tôi còn do dự, nhưng tôi lại ngại ngùng trà trộn trong quần thể này, cùng tiến cùng lùi với cả đội ngũ.

      Đôi khi gặp đội Gryffindor, Potter cũng thường ở trong đó.

      Có thể khi hoạt động mình tôi cũng chào hỏi cậu ta theo lễ nhưng thân cận, nhưng tôi nghĩ lại ổn nếu trong nhóm Slytherin cũng làm như thế.

      Chỉ là sau khi cởi bỏ hiểu lầm, tôi cũng thể phản ứng trước đôi mắt xanh đầy áy náy của cậu ta.

      Tôi cũng chỉ có thể, nhiều nhất là ung dung thản nhiên hơi gật đầu với cậu ta, sau đó theo cả nhóm rời .

      Nhưng cũng nhiều thời điểm xô xát giữa Slytherin và Gryffindor, là hai nhà đối địch, tình huống như vậy cũng là bình thường.

      Có mấy lần từ to tiếng với nhau chuyển sang đánh nhau, hai bên ở hành lang phóng bùa chú.

      Nếu như là lúc trước tôi do dự vì phải ai ở Gryffindor cũng đáng ghét, hoặc là tôi cảm thấy việc này nhàm chán ngây thơ lạnh nhạt. tại tôi có thể do dự rút đũa phép tham dự. Mặc kệ Slytherin là đúng hoặc sai, tôi chỉ cần biết tại thời điểm này phải giữ gìn nó là được rồi.

      Tôi là Slytherin, mà Gryffindor đối địch với Slytherin, tôi chỉ cần hiểu hai điều này thôi.

      Việc tham chiến cũng đem lại nhiều chỗ tốt, do dự của Slytherin cũng bị xóa hết. Cho dù có thân thiết, có vài người còn châm chọc làm tôi quen nhưng tôi nghĩ đây chỉ là vấn đề thời gian.

      Hơn nữa tôi vô cùng thiên vị Ron Weasley. Lúc đầu cậu ta vì áy náy với tôi mà nén giận, nhưng nhiều lần bị chọc giận, cậu ta phóng bùa chú về phía tôi - cậu ta lại quên cây đũa gãy của mình, vì thế tôi giảm được cái bùa chú để đối phó với người khác.

      Weasley tức giận vô cùng, cậu ta gọi tôi là " Chó điên Slytherin cắn mọi người "
      Tôi nhịn được cười toe toét với cậu ta, tôi thích danh hiệu này.

      Chỉ cần gắn với Slytherin, cho dù là " Quái vật Slytherin ", " Con sên Slytherin, " Phân rồng Slytherin "… tôi đều thích.


      Chương 53 : Hết năm học


      Dumbledor bị hội đồng quản trị trường học bãi chức, nhà Slytherin rất vui sướng. Nhưng học sinh ba nhà khác lại rất lo lắng, giống như chỉ có cụ Dumbledor ở đây, hình như người đó hoặc đồ vật nào đó cũng dám tấn công học sinh.

      , tôi nghĩ là cụ Dumbledor rời bỏ chức vụ hiệu trưởng. Phải biết rằng năm đó để ở lại Hogwarts, thầy cự tuyệt chức vụ Bộ trưởng Bộ Phép thuật.

      Tôi đương nhiên biết là hội đồng quản trị nhà trường cũng biết. Thực tế là họ hài lòng nắm lấy cơ hội làm người khác ghét cụ Dumbledor mà thôi.

      Đây là chuyện của những người quyền cao chức trọng thôi liên quan đến tôi, bởi vậy tôi bình tĩnh chăm chú học. Phòng học của tôi còn là Thư viện vì được phép cũng còn là phòng ngủ của tôi mà là phòng sinh hoạt chung có rất nhiều Slytherin cùng ở đây.

      Cho dù tại tôi có bạn thân nhưng tôi cũng mong muốn đặt mình trong phạm vi của mọi người trong Slytherin.

      ngày nào đó.

      ngày nào đó họ quen thuộc với tôi.

      Học sinh Slytherin giàu địa vị cao, bọn họ luôn có các con đường lấy tin tức. Từ lúc tôi bắt đầu ngồi tại phòng sinh hoạt chung mới biết, tôi bỏ lỡ bao nhiêu vui vẻ.

      mặt khác của truyền thuyết, lịch sử thực tế, thậm chí là thời chính trị của thế giới Phép thuật, gia phả quý tộc. Tất cả các tin đồn cùng tin tức đều có người lơ đãng đến.

      Cách cuộc thi còn ba ngày nữa, lại vụ tấn công xảy ra - học sinh bị bắt đến Phòng chứa bí mật.

      Người bị bắt là Ginny Weasley, em Ron Weasley.

      Tất cả các học sinh được huynh trưởng đưa về phòng sinh hoạt chung, ai được phép ra ngoài. Tất cả các giáo sư đều tập trung lại, họ tính toán tạm thời đóng cửa Hogwarts, đến ngày hôm sau đưa nhóm học sinh chúng tôi… trở về nhà.

      Các nhóm Slytherin cùng tập trung thảo luận, có người lo lắng khi lần này người bị tấn công là phù thủy thuần huyết, nhưng cũng có rất nhiều người vui vẻ khi có người gặp nạn, bởi vì " nhà Weasley là thuần huyết phản đồ "

      Nhưng ai giống nhóm giáo sư dặn là đóng gói hành lý.

      Mặc kệ đoán thế nào, chúng tôi đều đoán ra được chân tướng việc.
      Ngày hôm sau, ngu ngốc Gilderoy Lockhart trở thành ngu ngóc, các giáo sư đưa ông ta đến Bệnh viện thánh Mungo.

      , đây phải là trọng tâm - chết tiệt Gryffindor, chết tiệt Chúa Cứu thế cùng chết tiệt Weasley, bọn họ giải quyết quái vật của Phòng Chứa bí mật, bọn họ đạt được thưởng đặc biệt cống hiến, mỗi người bỏ thêm… hai trăm điểm cho nhà Gryffindor.

      Tôi phải rằng, ở bàn cơm, sau khi nghe thấy tin tức này, trải qua tranh chấp Cúp Nhà năm trước, Slytherin vẫn tức giận (chẳng hạn như Malfoy cùng nhóm con rắn năm nhất), cũng rất nhiều người bình tĩnh (chẳng hạn như số người cười lạnh lùng).

      " vĩ đại. " Huynh trưởng Coffey lạnh lẽo kéo khóe miệng lên, " Chúa Cứu thế, cậu ta ngoài việc giúp đỡ thế giới Phép thuật, bây giờ còn ngăn cơn sóng dữ đến với Hogwarts. "

      Dololex Horace - tuy rằng nữ sinh tại Slytherin có số lượng khá ít nhưng ấy chính là nữ Huynh trưởng của Slytherin - đặt khuỷu tay ở bàn, lười biếng : " Có lẽ nhà Slytherin nên thuận theo thời đại sửa quy củ, Hugh. Quá tuân thủ nội quy sao được. "

      Huynh trưởng Coffey mỉm cười : " Đúng thế. Có lẽ sau này Slytherin xuất người thám hiểm ban đêm tôi nên ngăn cản - xem Gryffindor, điểm số của bọn họ đều trông cậy vào các đêm thám hiểm để tăng điểm đấy. "

      " Ha ha… Hugh thân mến, chỉ sợ được rồi. " Horace lấy tay chống má, " Slytherin xuất Chúa Cứu thế đâu. "

      " biết mọi người có phát ra , " học sinh lớp lớn ngồi bên cạnh mỉm cười , " Trường học cũng đưa ra nội dung chi tiết ra, "

      " Đúng thế. " Huynh trưởng Coffey suy nghĩ.

      " Bọn họ cho chúng ta biết là ai chỉ đạo toàn bộ các cuộc tập kích trong năm học. " Horace tiếp lời.

      " Potter có năng lực xà ngữ của Slytherin, đánh bại quái vật trong căn phòng bí mật của Slytherin, chi tiết lại tỉ mỉ… làm người ta nghi ngờ. " Huynh trưởng Coffey ý tứ hàm xúc .

      " Dumbledor đương nhiên là biết chi tiết nhưng lại giấu diếm làm người khác nghi ngờ. " học sinh lớp lớn .

      " Hay là… Potter là kẻ tấn công ? " Horace nữ huynh trưởng chớp chớp mi, đưa ra giả thiết.

      Dừng chút, học sinh lớp : " Người bị hại Ginny Weasley cũng rất kỳ lạ. "

      " Đúng thế. "

      " Các giáo sư cho phép mình hành động, là cũng mong muốn mọi người giám sát nhau . Vậy kẻ tấn công làm thế nào khi kinh động người khác mà có thể bắt Weasley vậy ? "

      " Trừ khi Potter luôn có thể trốn tránh ánh mắt của người khác… Trước khi tình hình kết thúc, nếu cố ý, muốn mình là rất khó. "

      " Trừ khi ta có ý tránh những người khác. "

      " Trừ khi ta là kẻ tấn công. "

      Họ trầm mặc hồi.

      Huynh trưởng Coffey nhàng ho tiếng.

      " Tóm lại… Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng người thừa kế căn phòng bí mật chỉ sợ là có liên quan với Gryffindor. "

      " Đương nhiên ", Horace nữ Huynh trưởng khinh bỉ , " Nếu là Slytherin, bọn họ thay giấu diếm. "

      ---

      Hermione Granger cũng những người bị tấn công cũng phục hồi. Sau đó ấy phát cuộc thi sắp đến lập tức nổi điên.

      Sau khi hết bận rộn thi cử, chính là tiệc cuối năm.

      Sau khi Potter cùng Weasley bỏ thêm bốn trăm điểm, Gryffindor có loại thái độ là Cúp Nhà đương nhiên là thuộc về họ.

      Nhóm tiểu sư tử cực kỳ kích động, Ravenclaw cùng Hufflepuff vây quanh hoan hô Harry Potter, giống như là lúc trước người đuổi cậu ta phải là bọn họ.

      Sắc mặt nhóm Slytherin là cũng thèm quan tâm, nhưng bởi vì mọi người đều có chuẩn bị, phần lớn là khinh miệt.

      Nhưng sắc mặt của Malfoy trầm, kém đến mức mọi người ai cũng thấy. Blaise nhàng hỏi : " Làm sao thế ? "

      Malfoy dừng chút, miễn cưỡng nở nụ cười.

      " Hôm qua, ba mình mới cho mình biết, " Malfoy khó hiểu, " Tiểu gia tinh bị Potter giải phóng rồi. "

      Dãy bàn nhà Slytherin yên tĩnh, mọi người thể tin nhìn cậu ta.

      " sao đâu, " huynh trưởng Coffey gật gật đầu với cậu ta, " Tôi tin tưởng ngài Malfoy có thể xử lý tốt chuyện này. "

      " Mong là thế. " Malfoy trầm .

      Tôi có chút ngơ ngác hiểu, kéo Ocil Gourde - cậu ta là người đứng đầu năm nhất, bất hạnh là cậu ta ngồi cạnh tôi, người ngồi cuối cùng của năm hai, " Tiểu gia tinh được giải phóng là như thế nào ? "

      Ocil Gourde kiên nhẫn tránh tay tôi ra rồi châm biếm : " đúng là người xuất thân từ thế giới Muggle, đến cả điều này cũng biết. "

      Tôi chân thành nhìn cậu ta.

      Cậu ta mẫn cảm nhận ra tôi uy hiếp, lại hạ giọng : " Tiểu gia tinh trong nhà nắm giữ rất nhiều bí mật của gia tộc… Ai cũng tin Dumbledor lợi dụng điều này. "

      " À… " Tôi hiểu và đồng tình nhìn cậu ta.

      Ocil Gourde nở nụ cười vui sướng khi có người gặp họa, " Ngay cả tiểu gia tình đều quản lý được, là quý tộc từ xa xưa là đau lòng… xem ra gia tộc Malfoy rất vội vàng. "

      Tôi lườm cậu ta, : " Cho dù gia tộc Malfoy gặp phiền toái cũng mang lại ưu đãi gì cho cậu, tính cách tổn hại người lợi mình là đáng ghét. "

      Thi cuối năm nay tôi đứng hạng nhất. Cho dù Hermione Granger thiếu rất nhiều tiết học nhưng ấy vẫn đứng thứ hai, tôi rồi, ấy là người thông minh nhất mà tôi gặp.

      Malfoy bị chọc tức. Năm học đầu tiên cậu ta bại bởi có xuất thân từ Muggle, năm thứ hai cậu ta lại bại bởi hai có xuất thân Muggle.

      Sau đó là… kỷ nghỉ hè.

      Chúng tôi ngồi tàu lửa rời Hogwarts.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :