1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 213: Thanh tỉnh

      Editor: Nguyen_Khanh
      Beta: Quyền Khuyên

      Tôi cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra. Tôi mở mắt, trông thấy trần nhà màu vàng nhạt. Đèn trần được trang trí bằng mấy sợi dây bạc buông rũ có buộc những con chim bằng gỗ nhàng xoay tròn.

      Tôi mờ mịt nhìn chằm chằm mấy con chim gỗ, đầu óc đặc sệt từ từ chuyển động.

      "Cậu dậy rồi sao?" Tôi nghe thấy tiếng của Hermione. nàng lao đến cạnh tôi, khẩn trương nhìn tôi, "Cảm giác như thế nào?"

      "Tớ..." Cổ họng tôi khàn đặc dường như thể được, "Tớ..."

      "Cổ họng đau?" Ron đưa cái đầu đỏ của cậu ta ra nhìn tôi, ha ha cười, " lát nữa các bác sĩ lấy thuốc tiêu sưng cho cậu."

      "Muốn uống nước ? Cậu quả thực làm bọn tớ sợ đấy." Hermione oán giận, đưa ly nước đến cho tôi, "Tớ nghe bọn họ kể cậu khóc khàn cả giọng."

      "Đúng vậy." Harry qua, "Lại ôm chặt buông chú Sirius. Cuối cùng Tonks đành phải đánh ngất cậu."

      Sirius.

      Vừa nghe cái tên này, trái tim tôi đau thắt lại.

      Tôi nhớ lại chuyện xảy ra, Bộ pháp thuật, Tử Thần Thực Tử, quả cầu tiên tri, còn có…Sirius ngã xuống ngay trước mặt tôi...

      Có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng tôi, khiến tôi thể thở nổi.

      "Sirius…" Tôi muốn xuống giường, "Sirius..."

      "Bình tĩnh…bình tĩnh nào…" Hermione vội vàng đỡ tôi, "Chú ấy vẫn ổn! đó!"

      ấy cười, trong đôi mắt ngập nước chứa đầy vui vẻ.

      Tôi dời mắt nhìn Harry và Ron, họ cũng cười.

      "Chú ấy ngay bên cạnh cậu đấy!" , "Cậu có muốn nhìn chú ấy ?"

      Ron và Harry vội vàng dời chỗ, sau lưng họ có cái giường khác.

      Tôi tránh khỏi tay của Hermione, xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo đến cạnh cái giường kia.

      Quả là Sirius, sắc mặt tái nhợt, vì đau nên chú nhíu mày, tuy vậy nhưng vẫn quật cường mím chặt môi.

      Tôi sờ sờ mặt chú. Làn da hơi lạnh, hơi thở mỏng manh, nhưng vẫn còn sống.

      Tôi ngồi xuống ghế dựa, cầm được nước mắt mà khóc.

      Tạ ơn ngọn nguồn pháp thuật, tạ ơn tất cả các vị thần tồn tại thế giới này, Sirius còn sống, chú ấy mất mạng vì tôi, tôi vẫn còn cơ hội để cứu vãn mọi chuyện.

      Hermione rất hiểu lòng người mà kéo Ron và Harry rời , tiện tay khép cửa phòng bệnh lại.

      Tôi vừa khóc vừa vươn tay chạm vào gương mặt của chú ấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào lông mày chú, nhàng vuốt lên mũi và môi chú ấy.

      Đây là những đặc điểm mà chúng tôi cùng có.

      Tôi chưa bao giờ ý thức ràng như bây giờ, nhận ra rằng người nằm yên trước mắt tôi đây vô cùng quan trọng với tôi.

      Tôi cũng biết qua bao nhiêu thời gian, vì được khóc thoải mái mà cảm thấy trong lòng nhõm hơn, tôi từ từ nằm bên giường của Sirius ngủ thiếp . Hình như có ai đó đánh thức tôi, cho tôi uống loại thuốc gì đó rất khó uống, và rồi đưa tôi về giường mình.

      --- -------

      Tôi tỉnh lại lần nữa trời tối. Lupin canh bên cạnh tôi, giáo sư ngồi ghế yên lặng đọc sách.

      "Có muốn ăn gì ?" Lupin cười cười nhìn tôi, "Molly vừa đem bữa tối đến, có lẽ trò thích món bánh bà ấy làm."

      Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, lập tức nhớ đến: "Mẹ…"

      "Trước khi chúng tôi đến Bộ pháp thuật Severus đưa ấy đến nhà Black rồi!" Lupin đứng dậy lấy cái giỏ lại, " Sadie ở đó cực kỳ an toàn."

      Tôi thở phào nhõm, từ từ dựa vào đầu giường, lập tức cảm thấy nỗi đau mơ hồ, trang viên Sadie, nhà của Blaise và tôi, còn là nơi an toàn nữa rồi.

      Tôi biết hơn năm qua, Blaise tiêu tốn rất nhiều tâm tư cho trang viên Sadie xuống cấp kia. dọn dẹp từng căn phòng trong ngôi nhà, trồng lại toàn bộ hoa cỏ héo rũ trong sân, trưng bày hoa tươi trong mỗi căn phòng.

      Tôi nghĩ chúng tôi có thể ở đó mãi mãi, nhưng chỉ vì bất cẩn của tôi mà chúng tôi lại phải rời bỏ nơi đó.

      "Trò cảm thấy thế nào rồi?" Lupin nhìn thấy thần sắc của tôi thay đổi, " khỏe sao?"

      " phải…" Tôi muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, quay đầu nhìn căn phòng, "Nơi này là Bệnh viện thánh Mungo? Còn bọn Harry đâu?"

      "Đúng." Lupin , "Bọn chúng trở về trường để tham gia tiệc tối rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học rồi!"

      Tôi gật gật đầu, lấy cái bánh từ trong giỏ, từ từ ăn, nghiêng đầu nhìn giường bên cạnh, giọng hỏi, "Sao chú ấy vẫn chưa tỉnh?"

      "Cậu ấy mất nhiều máu và khá nhiều vết thương khác…" Lupin mỉm cười, "Cậu ấy phải mất nhiều thời gian mới tỉnh lại được."

      "Con nghĩ rằng…" Nhớ tới cảnh tượng Sirius cả người toàn máu, tôi lại cảm thấy sợ hãi trong lòng, "Con nghĩ rằng…"

      "Lúc đó rất đáng sợ đúng ? Khi đó tôi cũng cho rằng Sirius sắp chết rồi." Lupin nhìn về phía Sirius, cười, "Rất hiển nhiên, sinh mệnh lực của cậu ấy so với chúng ta cường hãn hơn nhiều. Và quan trọng nhất là Dumbledore đến ngay sau đó. Pháp thuật trị liệu của thầy ấy tuy kém hơn so với các bác sĩ bệnh viện thánh Mungo nhưng tốt hơn chúng ta rất nhiều."

      "Giáo sư Dumbledore cũng đến Bộ pháp thuật?" Tôi hỏi.

      "Đúng vậy, khi nhận được tin của chúng tôi thầy ấy đến ngay lập tức." Lupin , "Khi thầy ấy biết học trò của mình gặp nguy hiểm làm sao lại đến ngay được? Cũng nhờ có giáo sư Dumbledore, chúng ta mới có thể đuổi Voldemort được."

      Tôi kinh ngạc, bánh trong tay cũng rơi xuống.

      "Voldemort… ta cũng đến Bộ pháp thuật?"

      "Có lẽ là vì loại liên kết nào đó mà chúng tôi biết, ta cảm giác được cái chết của Bellatrix." Lupin đặt quyển sách trong tay qua bên, bình tĩnh , "Voldemort cũng quan tâm đến tính mạng của đám Tử Thần Thực Tử như thế, nhưng nếu nhất định phải chọn ra người khiến quan tâm nhất, thể nghi ngờ chính là Bellatrix. Bà ta học được rất nhiều kiến thức về pháp thuật Hắc Ám của Voldemort, có thể xem bà ta là nửa học trò của . Đương nhiên cũng phải đến sức chiến đấu vô cùng cường hãn của bà ta. Sau khi bà ta chết, Voldemort liền ràng kế hoạch của thất bại. Chúng tôi tin rằng rất phẫn nộ."

      "À…" Tôi đột nhiên cảm thấy được tính nghiêm trọng, đặt cái giỏ qua bên, "Bellatrix chết? Con cho rằng ngoại trừ Avada Kedavra còn thần chú giết chóc nào có thể giết người ngay lập tức nữa…"

      "Đúng là ngoại trừ Avada Kedavra còn thần chú giết người ngay lập tức…" Lupin mỉm cười , "Thần chú mà Sirius thi triển lúc đó cũng phải tử chú. Nhưng trước đó, trò nên biết bà ta từng bị Sirius đánh trọng thương đến mức phải ở lại phòng cấp cứu dưỡng bệnh thời gian. Sinh mệnh lực của bà ta đủ để thừa nhận thần chú của Sirius nữa."

      “Thần chú đó…" Tôi còn nhớ hiệu quả đáng sợ của nó. Tôi cẩn thận hỏi, "Sirius có thể bị phiền phức vì dùng nó ?"

      "Ah, ý trò là cái pháp thuật Hắc ám mà Sirius sử dụng sao?" Lupin mỉm cười , "Đương nhiên có chút phiền toái. Nhưng Bộ pháp thuật nay rất hỗn loạn, chẳng ai rảnh rỗi mà trừng phạt cậu ấy đâu."

      "Bộ pháp thuật rất hỗn loạn?"

      "Đúng vậy!" Lupin gật gật đầu, "Nãy giờ chúng ta chuyện quá lâu rồi! Tôi nghĩ trò cần được nghỉ ngơi. Ngày mai trò có thể xuất viện. Trước khi mọi người trở về nhà, trò và các bạn của trò có thể gặp nhau chút. Nếu có thắc mắc gì, trò có thể hỏi họ!"

      Ngày hôm sau tôi rời khỏi Bệnh viện thánh Mungo, được vài thành viên của Hội Phượng Hoàng hộ tống về nhà Black, bà Weasley và Blaise đứng ngay sau cánh cửa đợi tôi trong lo lắng.

      "Cháu làm mọi người hoảng sợ lắm đấy! May mắn là cháu vẫn bình an!" Bà Weasley lớn tiếng ồn ào, dùng cánh tay béo mập của mình ôm chầm lấy tôi, "Cháu phải đề cao cảnh giác chứ! Cháu phải biết rằng khi cháu gặp nguy hiểm mẹ cháu luôn là người lo lắng nhất!"

      Bà lùi lại đằng sau. Blaise đánh giá tôi phen, thấy tôi có chỗ nào ổn biểu tình có vẻ nhõm.

      Thấy Blaise, tôi lại cảm thấy tràn ngập áy náy trong lòng, thứ cảm giác khó chịu.

      "Này, sao cháu lại thất thần như thế? !" bà Weasley đẩy tôi cái, "Ta nghĩ hai người có nhiều chuyện muốn với nhau."

      Tôi do dự chút, ôm lấy Blaise.

      "Con xin lỗi mẹ." Tôi . Ngoại trừ xin lỗi, tôi nghĩ ra điều gì khác.

      "Cũng phải là lỗi của con mà!" Blaise nhàng . cũng ôm lấy tôi, rồi dắt tôi vào bên trong.

      "Trang viên của chúng ta…chỉ vì con…" Tôi thào , "…vì con mà đó còn là nơi an toàn nữa rồi…"

      "Chỉ là tạm thời thôi mà! Con nhớ năm đó cách mà nhà Potter tránh được tai mắt của Voldemort và đến tận bây giờ nhà Black vẫn chưa bị phát sao?"

      "Bùa Trung tín?"

      "Đúng vậy! Con cũng biết dạo này tình hình rất hỗn loạn. Qua thời gian nữa, khi mọi chuyện được sắp xếp xong xuôi…" Blaise mỉm cười hôn lên trán tôi, "…chúng ta có thể trở lại trang viên của chúng ta bất cứ lúc nào!"

      Tôi biết mọi chuyện hề đơn giản như . Khi mối quan hệ của tôi và Sirius bị phơi bày, có phải đám Tử Thần Thực Tử tấn công trang viên Sadie trước tiên hay ? Khi bọn chúng phát nơi đó có người nào, có phải phá hoại mọi thứ ? Thậm chí là cho người mai phục xung quanh chờ người chui đầu vào lưới?

      Đây toàn bộ chỉ là giả thiết của tôi, căn cứ vào hiểu biết của tôi về Blaise, căn bản là làm điều mạo hiểm như thế.
      ly sắc thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 214: Tâm tình

      Editor: Nguyen_Khanh
      Beta: Quyền Khuyên

      Tôi rất cao hứng khi thấy Dolly và Mia cũng ở tại nhà Black. Bọn chúng sắp thành hang, ở cùng chỗ với Kreacher, lo lắng trong đôi mắt mở to của chúng, thậm chí Mia bắt đầu sụt sịt mũi, tôi phải cam đoan là bản thân có bất kỳ thương tổn nào mới có thể thoát khỏi chúng nó.

      "Con nghĩ Mia và Dolly ở lại trang viên Sadie." Tôi nhức đầu, .

      "Lẽ ra là thế!" Blaise mỉm cười , "Nhưng mà hiệu trưởng Dumbledore đồng ý cho ta mang theo chúng đến đây."

      "Con lại nghĩ rằng gia tinh thể rời ngôi nhà mà chúng phục vụ trong thời gian dài." Tôi .

      "Mẹ con chúng ta đều ở đây nha. Mẹ và con là gia đình mà chúng phục vụ." Blaise thay tôi cột lại tóc, , "Đương nhiên, chúng thể rời khỏi trang viên Sadie trong thời gian dài nên cứ vài ngày chúng trở về lần."

      Những thành viên Hội Phượng Hoàng hộ tống tôi rời , nhưng bà Weasley vẫn phải ngây người ở đây đêm. Tôi vẫn luôn tràn ngập cảm kích với bà Weasley, trong mấy ngày tôi nằm viện, bà luôn làm bạn với Blaise. Sau bữa tối, bà nhanh chóng thúc giục chúng tôi nghỉ ngơi, còn bản thân bà cùng đám gia tinh làm việc nhà. Kreacher có vẻ căm ghét bà, còn Mia lại có vẻ rất ưa thích bà.

      Tôi ôm Blaise, nằm ở giường mềm mại, chậm rãi, ràng mọi chuyện phát sinh ngày hôm đó. Tử Thần Thực Tử giả trang thành ông Weasley có nhiều điểm đáng nghi nhưng tôi lại có chút cảnh giác nào. Đến được trang viên Malfoy, chứng tỏ trong đám Tử Thần Thực Tử, Lucius là kẻ nắm quyền. Kẻ oán hận Sirius đến điên cuồng, Bellatrix, bà ta cuối cùng cũng bị giết chết. Tôi và Harry mượn hỗn loạn đào thoát tại Bộ Pháp thuật, nhưng sau đó lại bị bắt lại…

      Blaise an tĩnh lắng nghe, sau đó cánh tay ôm tôi lúc buông lỏng lúc xiết chặt. Khi tôi đến việc Sirius lấy thân mình chặn ma pháp bắn đến tôi, rỗi ngã xuống và hôn mê cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, ánh mắt ươn ướt.

      " phải con có tiếc nuối gì khi ở cạnh mẹ, mẹ biết con mẹ mà…" Tôi chậm rãi , "Trước năm thứ tư, con chưa bao giờ hỏi qua thân thế của chúng ta. Con nghĩ nếu mẹ muốn con biết, mẹ chủ động cho con biết. Với những gì chúng ta trải qua, con khao khát có được thương của cha mẹ hơn bất kỳ ai. Nhưng vì có mẹ, nếu con còn ước ao hão huyền nào khác, như vậy con quá tham lam rồi…"

      Blaise ừ tiếng, đặt cằm đỉnh đầu tôi, cọ xát, chờ tôi tiếp.

      Tôi lấy lại bình tĩnh, trong lồng ngực Blaise, lần đầu tiên với người khác suy nghĩ về Sirius.

      "Sirius là chuyện vui và cũng là đả kích ngoài ý muốn…Con chưa từng nghĩ đến việc cha mình chưa bao giờ biết đến tồn tại của mình. Cảm giác của con với chú ấy rất phức tạp, con thể áp chế chính mình mà vẫn thầm dõi theo chú ấy. Con ganh tỵ với Harry, Sirius chỉ là cha đỡ đầu của cậu ấy nhưng chú ấy lại nhiệt tình quan tâm và bảo vệ cậu ấy. Còn con… là con ruột của chú ấy nhưng chú ấy chỉ luôn xem con là ‘người bạn ’…"

      Hồi tưởng lại tâm tình của tôi vào lúc đó, tôi thể cảm thấy chua xót.

      "Con nghĩ cho chú ấy biết quan hệ của con và chú ấy. Thế giới pháp thuật quá bảo thủ, con riêng cũng là chuyện vô cùng mất mặt. Thừa nhận bản thân có con riêng là chuyện chề tốt đẹp…cũng ảnh hưởng thanh danh của mẹ, mẹ cũng muốn gặp chú ấy. Cuộc sống mới của chúng ta vừa bắt đầu chưa bao lâu, con muốn phá hủy toàn bộ. Vả lại, ai dám đảm bảo chú ấy cao hứng khi đột nhiên xuất con được mười mấy tuổi cơ chứ!

      Mặt khác, con cũng muốn cho chú ấy biết. Nếu chú ấy biết cứ vĩnh viễn biết . Chỉ vì chú ấy là cha ruột của con mà có thể có địa vị ngang bằng với mẹ sao? Chú ấy hề biết mẹ trả giá những gì, chú ấy chưa từng nuôi nấng con ngày nào, chú ấy chỉ cống hiến con tinh trùng mà thôi! Chú ấy xứng!

      Con bắt đầu cố gắng áp chế hấp dẫn cường đại của huyết thống, từ từ rời xa chú ấy. Nhưng có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chú ấy biết được con là huyết mạch của gia tộc Black, chú ấy gọi con là ‘con nhà Black’, thân thiết với con, đối xử tốt với con. Vì vậy con thể tự chủ được mà thái độ cũng nhàng hơn. Cho dù con chịu thừa nhận, nhưng thực tế, con rất vui vẻ với bảo vệ thầm của chú ấy."

      Blaise vẫn an tĩnh lắng nghe.

      "Chú ấy tuấn lại cường đại, giàu có và thích mạo hiểm. Dù là chú ấy dễ kích động, lỗ mãng, lười biếng và chẳng quan tâm đến ánh mắt người khác… tất cả những thiếu khuyết trong tính cách của chú ấy, con cũng cảm thấy tốt đẹp. Có ai có thể khắc chế được hảo cảm của chính mình với người như thế đâu… Chính vì vậy mà con quý chú ấy như quý cha mình. Con nghĩ con bại hoàn toàn trước ma lực của huyết thống rồi. Con thử buông bỏ rối rắm của mình, cố gắng thử cùng ở chung với chú ấy, vụng về biểu đạt hảo cảm của con với chú ấy…"

      Tôi tạm dừng chút. "Đúng lúc này con lại phát , hóa ra chú ấy nghĩ con là con chú Regulus."

      Blaise an ủi vuốt lưng tôi.

      "Con nghĩ chú ấy biết. Chú ấy thậm chí nghĩ đến em trai mình nhưng lại nghĩ đến mình. Con là tự mình đa tình. Vậy mà con lại cảm thấy tủi thân. Con hận bản thân sao lại cảm thấy tủi thân. Con cũng hận chú ấy." Tôi lau nước mắt, "Nếu chú ấy xuất trước mặt con thêm lần nào nữa, con nhất định dùng những từ ngữ ác độc nhất thế gian để nhục mạ chú ấy. Con quyết tâm thèm quan tâm đến chú ấy nữa, và con cũng làm như thế. Con nghĩ bản thân làm được, cho đến khi…"

      "Kẻ giả mạo ông Weasley xuất trước mặt con." Blaise .

      "Phải...Nghe chú ấy bị thương nặng, con quả chẳng biết làm gì cả…con thể suy nghĩ. Khi con và Harry gặp nạn, con cũng chưa từng suy nghĩ đến ý nghĩa của việc này. Đến khi…mẹ biết mà."

      Tôi ôm chặt Blaise, ai câu nào.

      "Chú ấy dùng chính bản thân ngăn cản pháp thuật bắn về phía con. Thời điểm chú ấy ngã xuống trước mắt con con thông suốt mọi việc. So với hận chú ấy, con càng quý chú ấy hơn." Tôi , "Thực xin lỗi, mẹ."

      "Vì cái gì con lại xin lỗi?" Blaise bình tĩnh hỏi.

      "Con biết... Mẹ chán ghét chú ấy, thậm chí căn bản là muốn cùng chú ấy có vướng mắc gì." Tôi cúi đầu , "Nếu con khiến mẹ có cảm giác bị phản bội, con chỉ có thể xin lỗi… Chú ấy nguyện chết vì chúng ta… vì con… sau chuyện này, con cũng thể tha thứ cho chú ấy…"

      Blaise lại hôn lên trán tôi.

      "Mẹ làm sao có thể chán ghét ông ta!" mỉm cười, "Trái lại, mẹ vô cùng cảm kích ông ấy…"
      ly sắc thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 215: Suy xét

      Editor: Nguyen_Khanh
      Beta: Quyền Khuyên

      "Rốt cuộc con vẫn khiến mẹ phải lo lắng…" Tôi thấp giọng .

      "Nếu con nhận ra được điều này, con , vì vậy đừng để mình gặp phải nguy hiểm nữa nhé! Dù ở trong bất kỳ tình huống nào cũng đừng lơ là cảnh giác, con thể trông chờ ai đó lúc nào cũng bảo hộ con." Blaise buông tôi ra, lười biếng vặn eo chút, "Ít nhất trong kỳ nghỉ hè này, mẹ nghĩ con vẫn nên ở yên trong nhà Black!"

      "Đương nhiên!" tôi , "Mẹ cũng biết mà, con cũng thích ra ngoài nhiều, vả lại con cũng muốn có phiền phức gì…" Dừng chút, tôi chần chờ , "Còn mẹ…"

      "Mẹ ấy à?" Blaise , "Đương nhiên mẹ cũng ở đây!"

      "Con nghĩ chắc giáo sư Snape ghét con lắm…" Tôi cau mày, " gian riêng của hai người cũng mất luôn rồi…"

      "Đương nhiên là rồi!" Blaise an ủi , "Khi ấy biết con bị đám Tử Thần Thực Tử bắt , ấy rất lo lắng đấy!"

      "Mẹ cũng khoa trương quá rồi!" tôi khẳng định, "Dùng từ ‘lo lắng’ cho giáo sư Snape là vô cùng thích hợp!"

      "Được rồi, mẹ thừa nhận là có chút khoa trương…" Blaise cười khanh khách, "Nhưng mà con cũng thể hoài nghi ấy lo lắng cho con!"

      "Con có!" Tôi đảm bảo, " có ai hiểu viện trưởng nhà Slytherin là người sống nội tâm hơn Slytherin đâu!"

      "Ah~" Blaise có vẻ rất hưng phấn, .

      "Mẹ đừng làm ra vẻ mình biết như thế!" Tôi giận dỗi , "Các Slytherin khác cũng giống giáo sư, thích cái gì cũng chịu . Nhưng mà con thấy hình như mẹ rất thích khiêu chiến nhẫn nại của giáo sư!"

      "Ah, đó là lạc thú giữa những người nhau, con chưa hiểu được đâu!" Blaise cười tít mắt, .

      "Đúng là tính tình của giáo sư Snape có chút…" Tôi châm chước từ ngữ, "Uhm… được tự nhiên, nhưng con cũng phải thừa nhận giáo sư rất quan tâm con. Chẳng hạn như lần đầu bị thương ở Hogwarts hoặc là lúc ma lực bạo động rồi sau đó…Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng giáo sư luôn xuất lúc quan trọng nhất. Có đôi lúc con cũng có sợ giáo sư nhưng có lẽ từ rất lâu rồi, con cảm thấy giáo sư là người rất đáng tin…"

      Tôi thấy ý cười gương mặt Blaise, "Con có chưa nhỉ? Con rất vui mừng nếu giáo sư trở thành cha dượng của con!"

      "Nếu con cho ấy biết suy nghĩ của con…" Blaise , "Mẹ nghĩ ấy cũng rất cao hứng."

      "Con làm thế đâu…chuyện này bỏ qua …" Tôi ngượng ngùng.

      "Được rồi, vậy chúng ta cần tiếp tục thảo luận về người của mẹ nữa!" Blaise mỉm cười, "Chúng ta về chuyện của con !"

      "Con?"

      "Bạn trai của con!"

      Tôi cảm thấy cả người trở nên nặng nề.

      "Chuyện này... ra cũng có gì đáng …" Tôi miễn cưỡng cười cười.

      Sau khi tỉnh lại tại Bệnh viện thánh Mungo, tôi nghĩ đến cậu ấy. , phải là tôi nghĩ mà là cố tình nghĩ đến cậu ấy.

      "Con vẫn chưa biết nhỉ? Bọn họ bắt được Lucius Malfoy tại Bộ Pháp thuật nhưng ông ta vẫn bị bắt, lúc đó con vẫn chưa tỉnh. Tháng này tiến hành xét xử ông ta." Blaise bình tĩnh nhìn tôi.

      Sau lúc trầm mặc, cuối cùng tôi lên tiếng, "Con cảm thấy rất hỗn loạn…con phải suy nghĩ …"

      Blaise gật gật đầu.

      "Mẹ hy vọng con có thể thông suốt. Con cần gây áp lực cho chính mình, dù con làm bất kỳ điều gì, mẹ luôn ủng hộ con!" hôn tôi, "Ngủ ngon!"

      "Ngủ ngon." Tôi đáp lời.

      Blaise tắt đèn. Tôi xoay người lại, trong bóng tối, tôi vẫn mở mắt, chẳng có chút buồn ngủ nào.

      Tôi phải là phù thủy nhóc con được nghe kể về tội ác của đám Tử Thần Thực Tử. Nhưng tôi có thể hiểu những phù thủy biết chân tướng chán ghét và e ngại Lucius Malfoy đến mức nào. Giống như khi đám người Muggle biết có tên tội phạm giết người điên cuồng, kẻ khủng bố nguy hiểm sống ngay bên cạnh mình nhưng lại chẳng có đủ bằng chứng để tống vào tù.

      Tôi vốn biết Lucius Malfoy là Tử Thần Thực Tử. Nhưng mãi cho đến hôm đó, khi trông thấy ông ấy tại trang viên Malfoy, tôi mới chân chính hiểu ý nghĩa của từ đó. Khi đó, tôi vô cùng sợ hãi, thậm chí còn dám nhìn thẳng vào ông ấy.

      Blaise Lucius Malfoy bị bắt, ngay lúc đó, tôi cảm thấy nhõm và vô cùng may mắn, dù rằng tôi biết Draco khổ sở thế nào.

      Tôi biết Draco giống cha cậu ấy, tôi cũng từng với bọn Harry, cậu ấy muốn theo người kia như cha mình.

      Dù Lucius Malfoy có là ác nhân thể tha thứ nhưng cũng là cha của Draco, cậu ấy vĩnh viễn có khả năng bỏ mặc ông ấy.

      Blaise luôn luôn là người mẹ tâm lý, sớm biết tình cảm của tôi và Draco nhưng cũng hề can thiệp, tựa như hoàn toàn tin tưởng vào tôi.

      Nhưng tối hôm nay, cho dù ý nghĩ của mình, hy vọng tôi có thể suy nghĩ lại. Quan hệ của tôi và Draco giống như tiết mục xiếc dây, mà việc tôi gặp nguy hiểm chính là việc thể bỏ qua.

      Tôi xoay lưng về phía , vô thức nhìn ra cửa sổ, từ khe hở giữa tấm rèm, tôi có thể thấy ánh trăng bạc chiếu sàn nhà. Nội tâm của tôi hoàn toàn rối rắm.

      Tôi, giáo sư Snape và Sirius, Draco và cha cậu ấy, chưa bao giờ tôi lại nhận thức ràng như hôm nay, chúng tôi ở hai bên đối địch.

      Trước kia, tôi và Draco chưa từng nghĩ đến việc che dấu mối quan hệ tình cảm của chúng tôi, đây là công khai nhưng cũng là sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi chắc chắn chỉ cần nhắc đến mối quan hệ của tôi và Sirius bị bất kỳ kẻ nào biết được, là vốn là như thế.

      Trong lớp tôi, tôi biết có vài Slytherin là con của Tử Thần Thực Tử. Nếu bọn họ vô tình nhắc đến quan hệ của tôi và Draco trong lúc chuyện với cha mẹ họ sao?

      Tôi đem lại cho cậu ấy phiền toái thể tưởng tượng được.

      Hôm đó, tôi bảo đảm với Draco, tôi chỉ rời khoảng ba giờ. Nhưng từ khi rời khỏi trường học đến giờ, chúng tôi chưa hề liên lạc với nhau. Tôi biết bây giờ cậu ấy làm gì.

      Cám ơn điều rằng những người bên cạnh tôi dù sao cũng rất hiểu lòng người, dù là Harry có cách nào chung sống hòa bình được với Draco, cũng rất tôn trọng mà can thiệp vào mối quan hệ của chúng tôi. Đúng vậy, đến tại, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng mà mối quan hệ này mang lại cho chúng tôi…

      Và cho tới hôm nay, tôi mới có thể cảm nhận được Draco bất an đến dường nào. Áp lực mà cậu ấy gặp phải lớn hơn tôi rất nhiều. thể tôi xúc động.

      Ngoại trừ Draco, tôi có thể tìm được ai tôi như vậy sao? Vì đảm bảo cho an toàn của tôi, cậu ấy còn kiên trì muốn xác lập khế ước linh hồn với tôi…

      Tâm tình của tôi rối bời, cho đến lúc trời bắt đầu sáng mới chìm vào giấc ngủ.

      Chương 216: Gián điệp của Hội Phượng Hoàng

      Editor: Nguyen_Khanh
      Beta: Quyền Khuyên

      Chạng vạng ngày hôm sau, tôi qua dãy hành lang dài, chuẩn bị vào bếp hỗ trợ Blaise và bà Weasley, cửa nhà Black được mở ra, có rất nhiều tóc đỏ tràn vào, à có lẽ nhiều như vậy, nhưng mà con cái nhà Weasley có thể khiến người ta có loại ảo giác này.

      "Được rồi mấy đứa!" người đàn ông cao ráo cởi mũ xuống và treo lên, lộ ra mái tóc đỏ, nhịn được mà ngắt lời cặp sinh đôi đấu võ mồm biết mệt, "Ba cảm thấy được ít nhất lúc vào cửa mấy đứa nên giữ yên lặng chứ! Cãi nhau suốt đường rồi."

      Ông ấy quay đầu, thấy tôi, "Ah…ta đoán cháu chắc là Sylvia Hopper! Rất vui khi được gặp cháu, Harry cho ta rất nhiều chuyện của cháu…"

      Diện mạo này để lại bóng ma khá lớn cho tôi, tôi nhịn được mà lùi về sau vài bước.

      Cặp sinh đôi cười lớn.

      "Con nghĩ tại sợ ba đó!"

      "Vẫn còn bị dọa sợ, bé đáng thương!"

      Hai thiếu niên tóc đỏ tiến lại gần tôi, đánh giá tôi từ xuống dưới với vẻ hân hoan.

      "Vậy mà em có thể tay chạy thoát khỏi tay lũ Tử Thần Thực Tử mà bình yên vô !"

      "Harry được gọi là đứa trẻ sống sót vì nó chạy thoát khỏi tay của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!"

      "Em lợi hại được như thế nhưng mà ít nhất bọn nghĩ có thể gọi em là…"

      " bé sống sót từ trong tay Tử Thần Thực Tử!"

      "Đúng! Như vậy là tốt lắm rồi!"

      "Xin tiếp nhận lòng tôn kính của chúng tôi…" hai kẻ sinh đôi rất khoa trương mà cởi mũ và hành lễ, đồng thanh, "… bé sống sót!"

      "Im miệng, George, Fred!" Bà Weasley từ trong bếp ra, tay cầm cái muôi quơ quơ, bà gào lên, "Đây phải là việc có thể đùa giỡn!"

      "Ài, má à! Những câu đùa luôn luôn quan trọng, chúng có thể giảm bớt u sầu, an ủi nhân sinh…"

      Tôi gật đầu chào Ginny và Ron Weasley, có chút thất vọng khi thấy Harry và Hermione.

      "Chỉ có mọi người?" Tôi hỏi, "Harry và Hermione đâu?"

      "Hai người họ cũng muốn đến nhưng thành viên của Hội Phượng Hoàng - người phụ trách hộ tống họ cho rằng việc này rất phiền toái!" Ron bày ra vẻ đau khổ, qua ngồi vào cái ghế, "Họ nhờ tôi đưa cái này cho cậu! Phiếu điểm!" Cậu ta lấy từ trong túi áo nhăn nhúm của mình ra vài tờ giấy, đưa cho tôi, nhếch nhếch miệng, "Thành tích của cậu vẫn rất tốt. Còn đó là bài tập các giáo sư giao cho cậu!"

      "Cảm ơn." Tôi nhận lấy chúng, có chút buồn bã lên tiếng.

      Cậu ta nhìn nhìn tôi, dường như là cố an ủi tôi, "Tối đa là hai tuần lễ, Harry đến đây! Cậu cũng biết đó, Harry phải về nhà dì dượng cậu ta ở thời gian, mà Hermione phải về nhà với cha mẹ của ấy. Uhm…nếu cậu có chuyện gì cần nhắn, tôi có thể giúp cậu, nhà tôi có gắn số điện báo.”

      "Rất cám ơn! Nhưng mà," tôi có chút chắc chắn, "Ý cậu là điện thoại?"

      "Uhm…nghe qua có vẻ khác lắm! Tên của Muggle mà…" Ron lẩm bẩm. Mặt cậu ta đỏ gần bằng mái tóc của mình rồi.

      "Mẹ thể tin nổi! Đây là phiếu điểm của hai đứa?" Cách chúng tôi xa, bà Weasley nổi giận đùng đùng, "Khi Bill tốt nghiệp có mười điểm O, Charles là mười cái, Percy toàn bộ! Còn hai đứa…"

      "Được rồi, Molly!" Ông Weasley sang chuyện khác, "Bữa tối có chưa? Bọn đều đói bụng..."

      Bà Weasley trừng mắt nhìn cặp sinh đôi rồi mới xoay người vào bếp, "Được rồi! Tôi giới thiệu cho ông biết Blaise, mẹ của Sylvia! Ginny, vào bếp giúp mẹ tay!"

      Cặp sinh đôi nháy nháy mắt, vui vẻ chui vào căn phòng gần đấy. Ginny theo cha mẹ vào bếp. Lầu lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn tôi và Ron Weasley.

      Tôi ngồi đối diên cậu ta, khó khăn mà cười với cậu ta cái. yên tĩnh quỷ dị này khiến người ta bất an, có Harry và Hermione, tôi và cậu ta dường như thể tìm được chuyện gì để cả.

      "À…" Ron lên tiếng, "Hai ngày nay chú Sirius thế nào rồi?"

      "Hôm nay tôi chưa thấy chú ấy!" tôi chần chờ , "Nhưng mà hôm qua lúc thăm chú ấy vẫn tốt. Có lẽ lúc Harry đến chú ấy xuất viện rồi. Giáo sư Lupin có là pháp thuật của Bellatrix có đem lại chút rắc rối !"

      "À…Nhật Báo Tiên Tri có Bộ Pháp thuật chuẩn bị khởi tố chú ấy vì chú ấy dùng pháp thuật Hắc Ám." Nhắc đến việc nà, Ron có vẻ rất hưng phấn, vì hưng phấn mà mặt mày đỏ lên, vui vẻ hoa tay múa chân, "Nhưng mà sau đó thư khiển trách tràn đến muốn nhấn chìm cả Bộ và tòa soạn luôn. Mọi người đều người hùng chống lại Tử Thần Thực Tử và nằm trong bệnh viện đáng chịu đối xử như vậy! Aha! Khi Tuần san Phù thủy đăng tấm ảnh chụp trường có kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lên, tất cả mọi người đều kinh hoàng, họ chẳng tin Nhật Báo Tiên Tri nữa đâu! Đám Tử Thần Thực Tử lần này trái lại gặp xui xẻo, sơ sơ ở Bộ pháp thuật cũng có hơn mười tên, cả Lucius Malfoy cũng ở trong đó..."

      Cậu ta tạm dừng lát, lén lút nhìn về phía tôi, chần chờ , "À…chuyện này…"

      " cần lo lắng như vậy! Tôi hẹn hò với con trai của ông ta chứ phải ông ta!" Tôi tức giận . Được lắm, cậu ta cứ vĩnh viễn duy trì phong cách hũ nút của mình hơn.

      Hậm hực phen, tôi quyết đoán sang chuyện khác, "Cha cậu với tên Tử Thần Thực Tử hôm đó giống nhau như đúc. Vừa rồi thấy ông ấy, tôi quả thực hoảng sợ."

      "Đương nhiên rồi!" Ron hồ nghi nhìn tôi, "Tử Thần Thực Tử uống thuốc Đa dịch có chứa tóc của ông ấy. Cậu phải cũng biết công hiệu của thứ này sao?"

      Tôi hơi hơi ho khan phen. "À…tôi chỉ tò mò…làm sao cậu và Hermione phát ra phải là cha cậu?"

      "Đúng là khi đó ta có chút kỳ lạ…" Ron vò tóc, "…nhưng bọn này có hoài nghi ta!"

      Tôi kinh ngạc.

      "Các cậu phát ?" Tôi thử chứng thực suy nghĩ của mình, "Như vậy, tin tức của tôi và Harry, phải do hai cậu báo cho Hội Phượng hoàng?"

      " đáng tiếc, nhưng đúng là phải bọn này." Ron chắc chắn .

      "Như thế… là ai?" Tôi thào tự hỏi, "Giáo sư Snape có mặt ở đó! Như vậy là ai thông báo cho hội Phượng hoàng? Để Blaise an toàn thoát , như vậy ngoại trừ giáo sư Snape, Hội Phượng hoàng còn có Tử Thần Thực Tử khác làm gián điệp?"

      "Chuyện này tôi chưa nghe đến." Ron bày tỏ, "Có thể là có ai đó lỡ miệng với giáo sư Snape. Hoặc là chính kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cho ông ấy biết!"

      "! Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy làm thế! đem chi tiết nhiệm vụ cho Tử Thần Thực Tử liên quan đến nhiệm vụ. Mà các Tử Thần Thực Tử có mâu thuẫn, đề phòng lẫn nhau…" Tôi quả quyết , "Nếu phải cố ý, thời gian hôm đó cũng trùng khớp đến thế. Nhất định có người. người có địa vị trong đám Tử Thần Thực Tử… người có mặt trong ngày hôm đó… người thông minh, ở trong khoảng thời gian ngắn, khiến ai nghi ngờ chính mình, thầm thông báo cho Hội Phượng hoàng…"

      Trong lòng tôi chậm rãi lên người…

      "Cậu xem…" tôi cẩn thận trưng cầu ý kiến của Ron, "Có thể là… Lucius Malfoy ?"

      Ron hoảng sợ há hốc miệng.

      "Cậu đùa, đúng ? Nhất định là đùa." Cậu ta kiên định , "Lucius Malfoy? Ông ta là tâm phúc thân cận nhất của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Cậu có biết ông ta từng giết rất nhiều phù thủy và Muggle vô tội ? Cậu có biết gia tộc Malfoy là những kẻ theo chủ nghĩa thuần huyết cực đoan ? Ông ta là gián điệp của Hội Phượng Hoàng? Tôi thà tin Merlin có thể tái sinh còn khả thi hơn!"

      người tàn ác như vậy, tôi cũng nguyện tin là Merlin tái sinh còn có khả năng hơn.
      ly sắc thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 217:

      Editor: Nguyen_Khanh
      Beta: Quyền Khuyên

      Bọn trẻ nhà Weasley ở lại nhà Black đêm. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, ông Weasley đưa bọn họ rời khỏi, bà Weasley cũng cùng. Cho dù bọn họ là bà con xa với Sirius nhưng đây cũng phải nhà của bọn họ, mà bà Weasley cũng còn nhiều việc nhà phải lo.

      Trước khi , bà Weasley bận rộn cả đêm trong bếp, làm nguyên rổ lớn bánh thịt đặc biệt nhà Weasley, giống như là cho dù có ba gia tinh sẵn sàng phục vụ tôi và Blaise cũng thiếu ăn vậy
      [​IMG]
      Mùa Xuân Trôi Nhanhly sắc thích bài này.

    5. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Sau bao lâu mình cũng được đọc chương mới. Mừng quá......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :