1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 169: Knight

      Edit: Nguyen_Khanh

      Tôi và Draco kinh ngạc nhìn nhau, rồi cùng nhìn sau lưng của Blaise.

      con chó rất lớn, tuyệt đối thể nhận nhầm, từ ngoài cửa chạy vào. Nó nhìn nhìn bên này, ngửi ngửi bên kia, mặt chó ra…biểu tình hoài niệm?

      Tôi cảm thấy được cơ mặt mình giật giật.

      "Blaise, làm sao cậu bắt được nó?" Tôi mỉm cười, rất khó khăn, "Cậu tìm thấy nó ở đâu?"

      "Ở bãi cỏ bên kia a~ khó tin, hôm nay nó tránh tớ!" Blaise cười tủm tỉm , "Draco, tớ nhớ cậu có nếu tớ bắt được nó nó là của tớ phải ?"

      giống như cậu bắt được nó ấy! Tôi có thể khẳng định trăm phần trăm, nếu nó nguyện ý theo, còn lâu Blaise mới có thể bắt được nó.
      Rốt cuộc nó đến Slytherin để làm gì?

      Tôi trừng mắt nhìn nó cái, vừa vặn nó cũng nhìn về phía tôi. Nó thè lưỡi, đôi mắt long lanh, đuôi vẫy vẫy biểu lộ nó rất vui vẻ.

      là kẻ giảo hoạt đáng chết!

      "Đúng là tớ vậy!" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Draco vô trách nhiệm , "Được rồi nó là của cậu."

      Knight nhe răng gầm gừ với cậu.

      Tôi trừng mắt nhìn Draco, Draco nhún nhún vai, nghiêng người khẽ, "Cũng phải là chuyện ông ta chưa từng làm."

      Dừng chút, cậu đắc ý , " giờ ông ta thể tiếp tục gây khó dễ cho tớ lớp nữa rồi!"

      Bởi vì cách thức xử phạt mất tính uy hiếp, lại thêm trước kia phạm lỗi cho nên đắc tội với cậu?

      Tôi cảm thấy Draco càng ngày càng khó hiểu.

      "Knight! Qua bên này này!" Blaise vỗ vỗ chỗ cạnh mình.

      Đại Cẩu mắt điếc tai ngơ nhảy lên ghế sa lon ngồi.

      Blaise cũng tức giận, cười tủm tỉm, nhìn nó cảm thán: "Thực là có chủ kiến ah~"

      "Này!" Draco , "Cứ tiếp tục chơi ! Bọn tớ tuần đây!"

      Tôi liếc nhìn Draco cái, cùng nhau đứng lên, nhanh chóng rời .

      "Black tới làm cái gì?" dfienddn lieqiudoon Draco nghi hoặc .

      "Trời ạ, tớ làm sao mà biết?" Tôi , "Có lẽ chú ấy có chỗ ở?"

      " phải chuyện cười đâu, Sylvia."

      "Lúc cậu ‘nó là của cậu’ cũng buồn cười, Draco!"

      "Này, tớ chỉ thế thôi! Nó cũng thuộc về tớ ah!" Draco hề có cảm giác tội lỗi, "Tớ có quyền quyết định gì cả mà! Với lại, ông ta biết mất mặt sao? Trước mặt con của mình mà bị người khác cho rằng mình là con chó?"

      "Căn cứ vào hiểu biết của tớ về chú ấy, tớ cảm thấy chú ấy chỉ cảm thấy đắc ý về hành động của
      [​IMG]
      ly sắc, Trâu, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 170: Ngoại truyện Malfoy

      Edit: Fujiko

      «Nếu cần thiết được tùy ý ra ngoài, chỉ ở trong phòng của con nhé… con hiểu chưa?" Narcissa vội vàng , «Ít nhất là tối nay nhé."
      Draco gật đầu. Mẹ cậu nhìn cậu đến khi xác định cậu hiểu lời mình mới buông cậu ra, vội vàng rời .

      Draco mờ mịt nhìn hình bóng của mẹ biến mất chỗ rẽ.

      Mấy ngày trước, lần đầu tiên cậu nhìn thấy người chết từ khi cậu chào đời tới nay, là bạn học của cậu, người nhà Hufflepuff. Vừa dịu dàng vừa đẹp trai, cũng ít nữ sinh nhà Slytherin hâm mộ ta.

      Cậu biết có phải Diggory rất dịu dàng hay nhưng cậu biết tên Hufflepuff đó rất đẹp trai. Cậu từng thi đấu Quidditch với ta.

      Diggory và cậu đều là tầm thủ. giống các đội viên Hufflepuff khác, khi nhìn thấy đội Slytherin tinh thần giảm sút, Diggory tương đối nghiêm túc, có lần ta suýt nữa bắt được trái Snitch vàng nếu phát ra nó sớm hơn cậu. Cậu buộc phải thừa nhận tên Hufflepuff này bay rất tốt, đương nhiên vẫn bằng cậu là được.

      Cậu còn nhớ khi đó, mái tóc đen của tầm thủ Hufflepuff bị thổi ngược về phía sau, hai má bị gió thổi đỏ lên, tay cầm chổi, tay mở ra, cơ thể nhoài về phía trước, ánh mắt kiên định.

      Vậy mà đến ngày trước, vị tầm thủ này trở thành người chết. Sắc mặt xanh trắng, thân thể cứng ngắc, Potter ngu ngốc bổ nhào vào người ta khóc lóc, cát bụi dính con mắt ảm đạm nhưng hề tức giận.

      Chúa tể Hắc ám giết chết ta.

      Draco còn nhớ trò chơi chơi hồi . Trong trò chơi, cậu vĩnh viễn là quốc vương cầm bảo kiếm trong tay, mà Vincent và Gregory có lúc là thuộc hạ trung thành và tận tâm, có khi lại là tướng lĩnh địch quốc; mà cậu phải mang theo thuộc hạ, hề trì hoãn mà đánh bại tướng lĩnh địch quốc, cuối cùng đem kẻ địch đuổi ra khỏi lãnh thổ của mình.

      Sau khi cậu lớn lên chút, cậu dần hiểu được cha của mình từng có thân phận gì —— ông từng là Tử thần thực tử, tựa như hồi chơi trò chơi, trung thành và tận tâm theo Chúa tể Hắc ám, muốn đem những Muggle bần tiện xâm nhập kia đuổi , khống chế được thế giới phù thủy.

      Cho dù vị đại nhân kia cuối cùng thất bại, nhưng ông ta cũng thành công đưa uy nghiêm của mình truyền bá đến toàn bộ phù thuỷ, thậm chí mọi người cũng dám nhắc tới tên của ông ta.

      Draco hồi từng vì vậy mà hưng phấn, nhưng khi cậu nhắc tới việc này, cha và mẹ của cậu lại trách mắng cậu, họ nghiêm khắc cấm cậu nhắc tới tên người -thể-nhắc-tới.

      Draco cảm thấy rất oan ức, cũng rất tức giận, bởi vì cha bình thường đối với cậu cho dù nghiêm khắc cũng chưa bao giờ dùng vẻ mặt nghiêm nghị như thế với cậu. Mà mẹ cậu cho tới bây giờ đều chỉ có vẻ mặt ôn hoà.

      Nhưng ở trong lòng cậu lúc bắt đầu tỉnh tỉnh mê mê hiểu: thân phận cha từng có cũng phải như cậu từng cho rằng, mà có thể kiêu ngạo mà lấy ra khoe khoang.

      Sau này cậu trưởng thành chút mới dần hiểu được vị đại nhân kia làm những chuyện gì. Ở trong sách viết vị đại nhân kia lãnh khốc, tàn bạo và lạm sát, có vẻ cách cậu vẫn rất xa.

      Có đúng ?

      Cậu từng tôn sùng vị đại nhân kia làm những chuyện như vậy, nhưng nhiều hơn đó là sợ hãi ông ta.

      May là ông ta cách cậu rất xa.

      Nhưng mấy ngày trước, cảm giác cái chết xuất trong lòng cậu. Nó hề là gì đó viết ở sách vở, nó phát sinh ở bên cạnh cậu, người bạn học của cậu.

      Thời điểm mấy ngày trước, cậu vẫn có xung đột nho với ta.

      Tiếng khóc của ông Diggory làm cho cậu khó chịu muốn nôn.

      Đến Sylvia cũng thể nào hiểu được cảm giác của cậu.

      Vị đại nhân kia trở lại, mà cha cậu là Tử thần thực tử.

      Có chuyện gì tệ hại hơn chuyện này ?

      Có lẽ là sau khi về nhà, được mẹ cho biết: Chúa tể Hắc ám lúc này ở cùng trang viên với cậu.

      Trang viên Malfoy đèn đuốc sáng trưng. Thường thường vào ban đêm nhà Malfoy sớm nghỉ ngơi.

      Suốt cả buổi tối, Draco gần như ngủ, thậm chí nằm ở giường cũng có thể nghe được có người lại lại ở mọi nơi.


      --- ------ -------

      26.06.1995

      Bữa sáng dùng ở trong phòng Narcissa.

      Draco nhìn bà cái. Sắc mặt mẹ của cậu nhìn qua có chút tái nhợt, thần sắc lãnh mạc, bất quá trang dung tinh
      [​IMG]
      ly sắc, thuytThiênMinh thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 171: Ngoại truyện Malfoy (2)

      Edit: Fujiko

      28.06.1995

      Draco ở trong thư phòng cha cậu thấp thỏm chờ đợi.

      Sau nửa giờ, Lucius đúng giờ xuất ở cửa thư phòng. Ông tùy ý ngồi xuống ghế ở phía sau bàn học, gậy đầu rắn dựa vào bên cạnh ghế dựa.

      “Ngồi xuống, Draco.” Lucius .

      Ông nhìn chăm chú vào con của mình. Draco lớn lên cũng đủ cao, thân hình thon dài, giống như gốc cây bạch dương sức sống bừng bừng, nhưng vẫn chỉ mười lăm tuổi, chưa chín chắn.

      Ông chậm rãi cân nhắc câu chữ, “Cha nghe , niên khoá con và tiểu thư Hopper kết giao vô cùng gắn bó.”

      “Đúng vậy, cha.” Draco lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt cha mình, “Chúng con bây giờ là người .”

      Lucius nhăn lông mày lại. Ông nghĩ tới con trai trắng ra như thế, làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của ông.

      “Vậy có nghĩa gì.” Lucius nhàng bâng quơ .

      Sắc mặt Draco tái nhợt lên. “Cha… Người nên nhìn xem, Sylvia là tốt.”

      “A, đúng vậy, cha biết.” Lucius đáp, “Thành tích tốt, là trong những học sinh ưu tú nhất Hogwarts. Cũng khá xinh đẹp. Draco, có lẽ vị tiểu thư Hopper này có cái ưu điểm gì mà cha biết. Con cho rằng vậy cũng đủ để trung hoà xuất thân của ta ?”

      “Cha… Sylvia phải Muggle.” Draco , “ phải hỗn huyết, là thuần huyết.”

      Lucius nhướn mày.

      “Cho tới bây giờ cha cũng biết gia đình thuần huyết lại có thể đem huyết mạch của chính mình bỏ rơi trong thế giới Muggle, Draco.”

      “Nhưng là thế.” Draco phản bác , “Mẹ ấy là người nhà Sadie.”

      “Sadie?” Lucius ngoéo môi cái , “Như vậy cha của ta đâu?”

      Trong lòng Draco trầm xuống.

      Cậu phải trả lời như thế nào đây? Tùy tiện bịa cái tên? Cha chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể biết thế giới phù thủy có người như thế hay .

      cho cha ? Trừ phi cậu điên rồi.

      Cậu có chút tình nguyện : “ biết. Mẹ của ấy chưa từng với ấy.”

      Bên miệng Lucius lên tia cười lạnh.

      đứa con riêng cha.”

      Draco cắn cắn môi. Cậu thậm chí thể phản bác.

      “Draco,” Lucius khó có được ôn hòa , “Cha cũng từng có mười mấy tuổi, cha biết tâm tính của con trai khi lớn như con vậy. đương linh tinh… đương nhiên có thể. Chẳng qua, con cũng biết, về sau cần với cha việc này.”

      Draco biết cha cậu là có ý gì. Cậu ngẩng mạnh đầu, “, cha. Con lòng.”

      “Con trai mười mấy tuổi đều cho rằng mình là lòng.” Lucius nhàng bâng quơ , “Có lẽ con cho rằng tiểu thư Hopper ở trong lòng
      [​IMG]
      ly sắc, Trâuthuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 172: Ngoại truyện Malfoy (3)

      Edit: Fujiko

      09.08.1995

      Draco như có điều suy nghĩ đứng ở trong bóng râm nhìn hai người chuyện phiếm cách đó xa.

      Sylvia và Hugh Coffey.

      Draco biết cuộc chuyện mấy ngày hôm trước có giành được tin tưởng của Chúa tể Hắc ám hay , mặc dù Nhật báo Tiên tri xác từng đăng tin thông cáo tiểu thư Sadie kia bắt đầu xã giao, chứng thực thông tin trong miệng Đuôi Trùn: “Con bé cùng tiểu thiếu gia nhà Malfoy thư từ qua lại, là Muggle duy nhất trong toàn bộ Slytherin.” thực tế lại là hậu duệ quý tộc.

      Draco thầm hận bản thân khiến Sylvia bị bại lộ dưới ánh mắt của Chúa tể Hắc ám. Bởi vì cậu biết, thân thế của ấy chút cũng đáng cân nhắc.
      Có lẽ là bởi vì cậu biết cha của ấy là ai, do đó có phần nhạy cảm quá mức; mặc dù Chúa tể Hắc ám tỏ vẻ thèm để ý, nhưng mà cậu thể cẩn thận với vấn đề này.

      Sylvia nhìn qua có điểm chật vật, mang mặt tia ngượng ngùng cùng đơn thuần cảm kích. Coffey với ấy gì đó, khẽ cười chút.

      Hugh Coffey từng là học trưởng của Draco, tại làm việc ở Bộ thi hành Luật pháp thuật, toàn bộ Slytherin đều khắc sâu ấn tượng với ta.

      ta nhìn qua đối với Sylvia rất dịu dàng.

      Draco biết người tiến cử Sylvia vào trong Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc ám ở Slytherin chính là Hugh Coffey, sau lại nơi nơi tình nguyện phụ trách hành vi của Sylvia. Điều đó với Sylvia khẳng định là loại vinh dự, bởi vì là trong các học sinh có nghiên cứu với phép thuật Hắc ám, Hugh Coffey trong lúc học chỉ tiến cử hai học sinh lớp dưới.

      Nhưng Draco cho là loại quan hệ này có thể khiến cho Hugh Coffey đối xử dịu dàng như thế.

      học sinh nào tuổi giống cậu mà biết được càng nhiều về bí mật của Chúa tể Hắc ám, mặc dù Lucius chưa hề cùng con trai bàn bạc những chuyện mình làm; nhưng ở trang viên Malfoy, từ những lời của nhóm Tử thần Thực tử trong lúc vô ý để lộ, cậu biết được Bộ pháp thuật bị Tử thần Thực tử từ từ xâm nhập.

      ai am hiểu thao túng và lợi dụng người khác hơn Billo Hughes.

      Draco lúc này lo lắng mà nhìn chằm chằm hai người chuyện phiếm, người là từng bị Chúa tể Hắc ám nghi ngờ thân phận mấy ngày hôm trước, người kia là học trưởng từ thời học sinh liền biểu am hiểu và nhiệt tình với phép thuật Hắc ám, tại là người trẻ tuổi đầy tài năng ở Bộ pháp thuật.

      Có lẽ cậu cẩn thận quá mức, nhưng cậu thể hoài nghi Coffey có mục đích riêng.

      Thân thể Draco, chậm rãi hướng bọn họ đến.

      “Chào , học trưởng Coffey,” cậu lấy tư thái thể bắt bẻ cẩn thận mỉm cười với học trưởng của mình, “ vui khi gặp được .”

      --- ------ -----


      18.08.1995

      Gần như mỗi khi qua vài giây đồng hồ, Draco tự chủ mà hướng đỉnh đầu liếc mắt cái, sau đó nghiêm khuôn mặt trắng bệch đem ánh mắt thu về.

      Nate Byron bị trói bằng sợi dây thừng nằm ở bàn dài, giống như con ếch bị lột da, thỉnh thoảng lại co giật. Chân bị trói sưng to lên vì ứ máu, biến thành màu đen, bởi vì từng điên cuồng muốn thoát
      [​IMG]
      ly sắc, Trâuthuyt thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 173: Phương pháp phòng ngự


      Giáo sư Snape tuyệt đối là thích thú gì khi cùng ở chung phòng với Sirius, nhưng tôi tin rằng Hogwarts keo kiệt đến mức phòng ngủ cũng cung cấp được.

      Bởi vậy tôi vô cùng ngạc nhiên và bị quấy rầy mấy ngày liền, vài ngày gần đây, chú Sirius luôn biến thành con chó đen nghênh ngang vào phòng nghỉ của Slytherin trước giờ giới nghiêm, nằm nghỉ ngơi ghế sofa gần lò sưởi trong tường.

      Draco vô cùng tức giận với việc này, trong vài ngày qua vẫn luôn trong trạng thái - tôi cho rằng tính tình cậu ấy càng ngày càng tệ.

      Knight là con chó đen cường tráng, khổng lồ và khí thế hừng thực, điều này làm cho Blaise thích nó lòng cũng phải là điều đáng ngạc nhiên. Nhưng cậu ấy vẫn bị Knight từ bỏ - hiển nhiên là lần trước nó xuất cùng với Blaise chính là vì nó biết mật khẩu của Slytherin. Khi nó thành công lấy được mật khẩu, nó lập tức rời Blaise xa xa.

      Tôi có thể hiểu được điều này, nếu có người biết mệt mỏi thắt nơ bướm lên người tôi tôi cũng “kính nhi viễn chi” với kẻ đó. (Kính nhi viễn chi: Tôn kính nhưng gần gũi).

      “Tớ vô cùng khó hiểu, cuối cùng là ông ta tới để làm gì?” đường trở về phòng sinh hoạt chung, Draco lại hỏi lần nữa.

      phải vì tới để ngủ à?” Tôi mơ hồ .

      Draco nhìn tôi đầy nghi ngờ.

      « phải, " Cậu chắc chắn , " Cậu phát thấy mỗi sáng sớm sau khi tỉnh dậy đều thấy được nó sao ? Tớ phát mỗi khi đến mười hai giờ chú ấy rời . "

      " Nghe như là chuyên môn tới phá đám chúng ta vậy… " Tôi đùa cợt . Nhíu nhíu mày nghi ngờ , " Vì sao cậu phát đến nửa đêm chú ấy rời ? "

      " Uhm… " Ngưng lại, Draco chậm rãi , «Thỉnh thoảng ngẫu nhiên dậy lúc nửa đêm cũng có gì đáng lo. "

      " Nhưng cậu là mọi lần. " Tôi .

      " Đó phải là trọng tâm, " Draco nhàng bâng quơ, " Cậu phát chuyện ngay trước mắt làm người ta đau đầu phiền phức sao ? "

      " Tớ phát ra rồi. " Tôi thở dài, " Đêm nay là buổi sinh hoạt của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám, đúng ? "

      " Đúng thế, " Draco , " Nghĩ đến việc nhiều học sinh hề cảnh giác tụ tập trước mặt chú ấy… "

      " Điều làm chúng ta đau đầu nhất là có cách nào giải thích với mọi người… " Tôi bất đắc dĩ , " Chẳng lẽ với bọn họ là con chó đen dạo này vẫn luôn ở trong phòng sinh hoạt chung là giáo sư trong hình dạng Animagi sao ? "

      " Điều này cũng có thể giải quyết tốt. " Draco nhìn tôi.

      " Sao ? " Tôi ngạc nhiên.

      " A…, cầm cái dây xích, dắt nó , đưa nó đến chỗ nào vòng, " Draco kéo dài giọng , châm chọc , " Cậu có thể dắt chó dạo đến thời gian cấm túc ban đêm. "

      Xét thấy oán giận sâu sắc của Draco với chú Sirius, tôi quyết định đưa ra lời bình luận với lời của cậu ấy.

      Để chú Sirius rời cũng phải là việc khó, chỉ cần giọng vào cái tai đầy lông lá là " Đêm nay cháu có thời gian, cháu nghĩ có thể tiếp tục học Animagi " là được rồi.

      Chú Sirius tìm chỗ người ngoài phòng sinh hoạt chung để biến hình, vô cùng nhiệt tình dẫn tôi đến văn phòng xa lạ.

      " Quả nhiên là cháu vẫn muốn học nó, đúng ? " bên chú ấy chỉ huy nhóm gia cụ sắp hàng lần nữa, ở giữa chỗ trống, vừa vui vẻ hào hứng , " Chú tin tưởng cháu chỉ cần tập luyện qua vài lần có thể hóa thú rồi… Nếu cháu có được cảm giác hóa thú tuyệt vời cháu có cách nào quên được nó. "

      " Đúng, " Lương tâm của tôi bị che đậy, " Cháu nghĩ nếu có biến thành con chuột chắc cũng mạnh lắm. "

      ràng là trước khi chú Sirius bỏ hành động kỳ cục của mình, mỗi lần Hội gặp mặt tôi đều phải dắt chú Sirius , được tham gia… điên rồ, trong học kỳ này tôi mới được sinh hoạt Hội lần, cái phương pháp điều chế độc dược Hắc Ám tôi còn chưa nghiên cứu xong.

      Trừ lần đó mụ Umbridge dạy môn phòng chống Nghệ thuật hắc ám cũng làm người khác khâm phục. Bà ta cũng có bản lĩnh biến chương trình dạy học còn chán hơn cả tiết lịch sử của giáo sư Binn.

      Dùng nửa tiết học để dạy học sinh làm cách nào để chào hỏi đúng cách, bà Umbridge cho chúng tôi biết bà ta định ra mục tiêu của môn học là " Lý giải các nguyên lý ", " Công nhận hợp pháp vận dụng trường hợp " cùng với " Đánh giá về phòng ngự phép thuật Hắc ám. "

      có " Vận dụng ", vị nhân viên của Bộ Phép thuật cắt bỏ cách nhàng những phần trọng yếu nhất của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám là luyện tập và thực hành.

      Người thứ nhất nghi ngờ điều này làm tôi chấn động. phải là Harry, , là người Gryffindor khác, người mà từ trước đến nay luôn nhận định " giáo sư luôn đúng ", Hermione.

      " Tớ có thắc mắc về mục tiêu của môn học. " Hermione thẳng thắn , " đó hề về chú ngữ phòng ngự. Mục tiêu cốt lõi nhất của môn phòng chống nghệ thuật hắc ám đương nhiên phải là luyện tập bùa chú, đúng ? "

      " Trò là chuyên gia giáo dục của Bộ phép thuật sao, trò Granger ? " Giáo sư Umbridge sử dụng giọng ngọt ngào giả tạo của mình để hỏi, " Tôi nhớ trò có bất cứ tư cách phán xét bất cứ điều gì về " Mục tiêu tổng thể " của môn học. Tôi muốn phê bình phương pháp quả lý trường học cả, nhưng trong lớp này các trò tiếp xúc với mấy phù thủy cực kỳ có trách nhiệm."

      Miệng của bà ta còn mở to hơn nữa, " Ví dụ như người tiền nhiệm của tôi, ông ta giới thiệu cho các trò các phép thuật cực kỳ phức tạp, thích hợp với các trò ở tuổi này, mà còn mang đến nhiều nguy hiểm. "

      " Tôi đồng ý khi giáo sư Sirius có trách nhiệm… " Harry tức giận , " Thầy ấy dạy cho chúng ta những phép thuật cực kỳ hữu dụng, có thể bảo vệ chúng ta khi bị tấn công… "

      " Nếu ông ta là giáo sư đủ tư cách người đứng ở đây vào lúc này phải là ông ta chứ phải là tôi. " Mụ Umbridge mỉm cười " Các trò bị ông ta dọa sợ , vậy mà cho rằng mình cứ ba ngày hai bữa lọt vào công kích của phép thuật Hắc Ám… "

      " Giáo sư Black là trong những giáo sư tốt nhất của chúng ta ! " Mấy người Gryffindor kêu lên.

      " Ta lý giải các trò khi ở tuổi này, à…, luôn thích mạo hiểm, " mụ Umbridge cười hiền lành, " Bởi vậy đối với người lớn là thần tượng mang màu sắc nguy hiểm các trò luôn có sùng bái mù quáng… Được rồi, chuyện này dừng ở đây, tại hãy tiếp tục đọc sách giáo khoa của các trò. Tri thức hữu hiệu hơn với các trò khi đến cuộc thi, đến cùng giúp các học trò qua cuộc thi mới là mục đích của trường học. "

      Lại buổi chiều thứ bảy, tôi với Hermione ngồi đối diện nhau trong dãy bàn dài của Thư viện.

      " Cậu biết , tớ giận chú Sirius dạy môn học quá tùy ý cùng hời hợt, " Hermione thở dài , " tại tớ lại hi vọng là Sirius dạy. "

      " À… Hermione, tớ tin tưởng là chỉ có mỗi cậu có suy nghĩ này. " Tôi thờ ơ lật trang sách, " Umbridge quá chuyên chế, thú vị làm mọi người tức giận, hai người trái ngược nhau như thế, mọi người càng nhớ đến khóa học do chú Sirius dạy rồi. Như vậy phải là rất tốt sao ? Đó là cơ hội để G.H.R.S phát triển thành viên. "

      " Là hội G.H.R.S của chúng ta, của chúng ta đó. " Hermione sửa đúng. ấy tức giận , " Nhưng năm nay là thi O.W.Ls… Môn phòng chống nghệ thuật hắc ám giảm rất nhiều chương trình học? Có mụ Umbridge mong muốn chúng ta lần đầu tiên thi triển phép thuật phòng ngự tại cuộc thi đó.”

      Tôi ngẩng đầu lên, suy nghĩ.

      “Hermione, cậu có biết là tớ học Animagi với chú Sirius. Nếu các cậu muốn học phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sao lại trực tiếp tìm chú Sirius?”

      Tôi nghĩ là nên cho chú Sirius ít việc để làm, miễn cho chú ấy rảnh rỗi đến mức suốt ngày chạy đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

      “A…!” Hermione chần chừ , “Nhưng chú ấy là trợ lý giáo sư, chú ấy còn công việc của mình.”

      “Tớ nghĩ là cậu phải biết đó chẳng qua là kế tạm thời của Hội Phượng Hoàng để giữ chú ấy lại Hogwarts.” Tôi nhún nhún vai , “Nếu giáo sư Snape để dược liệu giao cho chú ấy quả là điên rồ. Thực tế là tớ nghĩ rằng tại chú ấy chán muốn chết đó… Chú ấy vô cùng vui vẻ khi dạy cậu.”

      chỉ có mỗi tớ mà tất cả G.H.R.S.!” Hermione hưng phấn , “Chỉ cần là thành viên của G.H.R.S. đồng ý học phụ đạo, chú ấy có cơ hội!”

      “Tớ phải nhắc nhở cậu rằng càng nhiều thành viên, khả năng bại lộ càng lớn…” Tôi , “Cậu nên hi vọng khi mụ Umbridge mặc kệ biết các cậu làm hỏng chuyện của bà ta.”

      “Được rồi, giới hạn trong năm thứ năm và năm thứ bảy.” Hermione , “Bọn mình thể để bọn họ đến khi thi mới lần đầu tiên sử dụng pháp thuật phòng ngự được.”

      Chương 174

      Editor: Fujiko.

      Sáng sớm thứ hai, khi tôi từ kí túc xá vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin thấy Draco mở tờ giấy ra dán lên bảng thông báo.

      Tôi qua nhìn chút.

      “Lệnh xem xét cao cấp về việc giải tán tất cả tổ chức, hiệp hội, đoàn thể và câu lạc bộ học sinh của Hogwarts…” Tôi dừng chút, “Chưa được nhân viên điều tra cao cấp phê duyệt tổ chức, hiệp hội, đoàn thể và câu lạc bộ học sinh được tồn tại. Merlin, vị phu nhân phấn hồng kia lại làm cho người ta thán phục. Hiển nhiên, ta cải biến Hogwarts biết mệt.”

      “Tùy tiện.” Draco lười biếng , “Dù sao chúng ta… Cậu cũng biết, nó vốn là hội bí mật. Lệnh này cũng ảnh hưởng đến chúng ta.”

      “A, hiển nhiên,” tôi tán thành , “Chẳng qua dựa vào định nghĩa của vị phu nhân này…” Tôi chỉ chỉ việc từ ba học sinh định kì tụ hội, “Mình nghĩ đội Quidditch cũng thuộc về phạm vi này.”

      Lông mày Draco dần dần dựng thẳng.

      “Bà ta nhất định là điên rồi. Mình phải tìm bà ta chuyện.” Cậu ấy lẩm bẩm, nhanh chóng bỏ giống như trận gió.

      Tôi nhìn chăm chú vào bóng lưng dần biến mất của Draco sau cửa kí túc xá nam. thực tế, đội bóng Quidditch và vân vân cũng nằm trong phạm vi lo lắng của tôi, điều khiến tôi lo lắng là: thứ bảy vừa rồi Hermione mới quyết định học sinh học tập Phòng chống phép thuật Hắc ám ở nơi riêng, trùng hợp này khỏi làm tôi kinh ngạc.

      Thông báo của Umbridge tạo bầu khí khẩn trương và lo lắng trong Hogwarts. Nếu đây là mục đích của bà ta, thế tôi muốn bà ta thể thành công hơn nữa. Trong hội trường, hành lang, khắp nơi đều là học sinh chạy tới chạy lui líu ríu bàn tán cái tin tức này, nhìn qua dị thường hỗn loạn.

      Thời điểm buổi chiều, nhóm Gryffindor thoạt nhìn chỉ lo lắng mà còn hết sức ủ rũ. Tôi nghe đội bóng Quidditch của họ bị Umbridge nặng nề từ chối. Điều này khiến tôi nhịn được hỏi thăm Draco.

      “Đội bóng Quidditch?” Lông mày Draco nhướn cao, “Đương nhiên, tiếp tục hoạt động. Cậu cho rằng Slytherin đáng thương giống như nhóm Gryffindor sao?”

      “Được rồi…” Tôi , “Vì sao các cậu có thể?”

      Draco liếc nhìn tôi cái.

      “Ừ… Cậu cũng biết cha mình ở Bộ phép thuật.”

      “Đó là lí do mà vị phu nhân phấn hồng ngọt ngào kia,” tôi bĩu môi , “Cha cậu quen bà ta?”

      “Ừm…” Draco cúi đầu lật quyển vở ghi chép, “Đúng là như vậy.”

      Umbridge mang đến giằng co hỗn loạn cho Hogwarts ước chừng tuần, nhưng hiển nhiên nó cũng ảnh hưởng chút nào đối với kế hoạch lập nhóm Phòng chống phép thuật Hắc ám của Hermione. Mặc dù sau lần chuyện đó tôi hề tâm cùng Hermione nữa, nhưng tôi biết nhóm phòng ngự bắt đầu vạch kế hoạch. Ba ngày liên tiếp, Sirius hề xuất trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, tôi cũng vì vậy mà có cơ hội tham gia hoạt động của Hội nghiên cứu phép thuật Hắc ám lần nữa.

      vào đằng sau bức tranh trong phòng ngủ của huynh trưởng, xuyên qua hầm ngầm dài tĩnh mịch, đầu khác chính là phòng của Hội nghiên cứu phép thuật Hắc ám.

      Lại bước vào phòng hoạt động của Hội, tôi gần như có loại cảm giác phảng phất giống như mấy đời chưa được vào đây.

      Nơi này vốn là căn phòng to lớn mà trống rỗng, trần nhà cao cao có hơn mười cái đèn treo mạng nhện, bên dưới đèn treo bày ghế có tay vịn cũ kĩ, nhưng tại nhìn qua nó dường như thay đổi hình dạng khác, nhìn qua ấm áp cùng thoải mái rất nhiều.

      “Em cảm thấy nơi này giống như trước.” Tôi ngạc nhiên với Martina, “Em ra rốt cuộc có cái gì thay đổi ràng. Lẽ nào chỉ vì đèn treo nhìn an toàn hơn?”

      “Ít nhất đèn treo an toàn có thể mang đến cho các em cảm giác an toàn. cần lo lắng đèn treo rơi xuống nữa.” Martina vén lọn tóc bị phân tán ra sau tai, “ thực tế, nó là công lao của thành viên mới của chúng ta.”

      “Thành viên mới?” Tôi , “Green Glass?”

      “Chị vốn muốn giới thiệu cho các em làm quen, bởi vì thời điểm các em gia nhập lúc nào cũng bỏ lỡ nhau. Chẳng qua, hiển nhiên em biết em ấy.” Martina mỉm cười .

      “Em đương nhiên biết cậu ta, nếu chị buộc phải thường xuyên giải cứu ấy trong thời gian tuần tra, chị cũng sâu sắc nhớ kĩ ấy.” Tôi thở dài .

      “Đúng vậy,” Martina mỉm cười , “Cân đối của Green Glass dường như có chút đủ. Chẳng qua phép thuật Hắc ám của em ấy rất tốt.”

      ?” Tôi hoài nghi .

      “Đặc biệt có thiên phú.” Martina , “Chị thể phủ nhận điểm này, chính như chị cũng thể phủ nhận cảm xúc của em ấy đối với màu sắc lại tinh diệu như vậy.”

      “Màu sắc?” Tôi .

      “Sylvia… Chẳng lẽ em còn phát ra sao? Màu sắc vách tường được điều chỉnh,” Martina , “Rất kỳ diệu, đúng ? Biến hóa nho của màu sắc có thể khiến bầu khí hoàn toàn thay đổi. gì so sánh nổi màu sắc và cảm giác mới.”

      Tôi quay đầu nhìn kĩ bức tường, xấu hổ thừa nhận, “Em hoàn toàn phát màu sắc có cái gì thay đổi.”

      “Sylvia, cái này thể được,” Martina mỉm cười , “Mẹ của em là Sadie, đúng ? Là quý tộc, ít nhất em phải học phân biệt ba mươi hai loại màu xám có khác biệt rất .”

      “Được rồi, học phân biệt màu sắc này có thể dùng để làm gì?”

      “Ừ…” Martina thản nhiên , “Dùng để phối hợp quần áo.”

      “Nếu chị ,” tôi khiếp sợ , “Như vậy em thể em biết cuộc sống của những quý tộc ấy đáng sợ.”

      Toàn bộ xã đoàn đều ở giữa khẩn trương, trước đây tôi căn bản chú ý tới, ra Hogwarts lại có nhiều xã đoàn như vậy. Đội Quidditch của Gryffindor rốt cục vẫn được hoạt động, nghe là giáo sư McGonagall ra mặt.

      tuần này có thể miễn cưỡng gọi là bình yên vô mà trôi qua.

      Nhưng ngay sau đó, tôi bị quấn vào phiền toái do chính mình gây nên.

      “Trời ạ, Sylvia! Mình dám tin…” Hermione dùng ánh mắt khiển trách nghiêm khắc nhìn tôi , “Lần đầu tiên nhóm phòng ngự của chúng ta hoạt động mà cậu lại đến!”

      “Hermione…” Tôi cẩn thận châm chước từ, “Mình nghĩ… mình chưa từng qua muốn học phép chống ma thuật Hắc ám cùng mọi người.”

      Tôi chỉ muốn tìm cho Sirius chút chuyện để làm thôi.

      “Nga, bồ là trong bốn thành viên thành lập hội, cậu đương nhiên phải tới.” Hermione cho phép cự tuyệt .

      “Cậu cũng biết mình rất bận…” Tôi cố gắng kiếm cớ, “Phải cùng giáo sư Snape học Bế quan bí thuật. phải tuần tra và vân vân…”

      “A, Sylvia! Bồ quên mình cũng bận kém bồ.” Hermione , “Tin mình , mình so với cậu càng hiểu được bận rộn là cái gì…”

      Tôi á khẩu trả lời được. Đúng vậy, Hermione so với tôi còn muốn bận rộn hơn nhiều.

      Thực ra trong lúc nhất thời, tôi nghĩ mình tham gia hoạt động của nhóm Phòng chống phép Hắc ám của Hermione.

      “Đến đây , Umbridge điên rồi, chúng ta thể ngu ngốc hi vọng vào cái gì đó giống bà ta mà làm gì cũng được.” Ánh mắt Hermione sáng long lanh, “Mình thà rằng bởi vì tự vệ mà bị đuổi học cũng nguyện ý an toàn ngồi trong trường học mà bị lừa gạt. Đến đây , nhiều thành viên có thể tín nhiệm, cho mọi người an tâm chút. Thời gian tại nhóm của mình khuyết thiếu người ủng hộ.”

      Tôi còn có thể cái gì? Hermione cho tới bây giờ đều là khiến người nào có thể cự tuyệt. Khi ấy biểu đạt “Cần tôi”, tôi liền thể bởi vì những vấn đề vụn vặt cần thiết kia từ chối gia nhập.

      Hiển nhiên tôi lại phải tạm biệt hoạt động của Hội nghiên cứ phép thuật Hắc ám.

      Đúng là bởi vì dạng này, thứ tư đến, tôi buộc phải theo phía sau Hermione chậm rãi lên cầu thang tối như mực.

      đường ban đêm có khó khăn gì, khó khăn chính là trước khi tôi phải dối Draco.

      Tôi cực kỳ chán ghét việc dối. , tôi cảm thấy nếu như cho Draco cùng xin cậu ấy ra ngoài, cậu ấy , huống hồ chỉ sợ cậu ấy cũng cảm thấy hứng thú với nhóm phản đối học tập vị giáo sư.

      Nhưng may là tôi ký lên hiệp ước giữ bí mật.

      Hermione và tôi sờ sờ mò mò tới tầng tám trong bóng tối, đến chỗ phía dưới đèn tường. ấy đến mặt tường trắng, chuyển chỗ cửa sổ về phía sau, lại đến chỗ bình hoa cao bằng người rồi quay trở lại, đổi tới đổi lui.

      Thời điểm khi tôi nhịn được muốn hỏi ấy có phải đau đầu hay và vân vân, hai bên trái phải tường xuất cánh cửa đặc biệt bóng loáng. Hermione cầm tay nắm cửa bằng đồng, kéo cánh cửa ra.
      thuytly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :