1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 164: Vớ len

      Edit: Nguyen_Khanh

      Draco cầm mặt dây chuyền về nghiên cứu trong niềm hưng phấn nhưng cũng chỉ vài ngày sau cậu liền tỏ ra chán ghét nó. Cũng nằm ngoài dự đoán của tôi, năm thứ năm nhiều chuyện phải quan tâm lắm, chẳng có nhiều thời gian để quan tâm đến thứ đồ chơi đâu, huống hồ Draco chưa bao giờ có thứ gọi là “kiên nhẫn”.

      Thứ khiến cho cậu chú ý tại là thứ kẹo dùng để trốn học chỉ được lưu hành trong nội bộ Gryffindor, bằng cách nào đó mà tôi biết, cậu có được chúng trong tay. Cậu vô cùng cẩn thận và hứng thú nhìn chăm chú vào thứ kẹo có màu sắc rực rỡ và ngọt ngào này, rất tình nguyện mà thừa nhận:

      "Cậu biết , dù là Weasley, ngẫu nhiên cũng có vài người rất thú vị!"

      Chuyện khiến Draco lo lắng cũng chỉ có lớp Độc dược. Ai cũng biết cậu là học trò được quý nhất của giáo sư Độc dược, Dieenndkdan/leeequhydonnn đương nhiên nếu mọi người thấy cậu chăm chỉ đến thế nào cho môn học này hiểu tại sao cậu được quý thôi. Nhưng mấy ngày gần đây, tuy trách móc gì cậu nhưng giáo sư Snape lại vô cùng keo kiệt những từ miễn cưỡng có thể là gọi là “khen” cho cậu.

      "Gặp quỷ! Chuyện gì xảy ra vậy?" Có ngày Draco tức giận , "Chẳng lẽ bài tập của tớ kém lắm sao?"

      Cậu nhìn về phía tôi với ý hỏi, tôi rất biết điều mà khen ngợi cậu câu, "Đương nhiên có! Cậu làm vô cùng tốt!"

      "Đúng vậy!" Draco tự phụ ,"Tớ đương nhiên vẫn làm hoàn hảo như trước!"

      Sau hồi hờn dỗi, cậu mất hứng cau mày ngồi trước quyển sách Độc dược của mình, dùng vẻ mặt kiên nhẫn kèm theo tức giận bắt đầu ôn tập lại những bài học trước đó.

      Tôi có chút đồng tình nhìn cậu. Hiển nhiên, cậu vô cùng để ý đánh giá của giáo sư Snape. dfienddn lieqiudoon Thực ra tôi thấy Draco làm được rất tốt.

      Buổi sáng ngày cuối tuần, tôi ở Thư viện trò chuyện cùng Hermione.

      Hermione trong tay cầm cuộn len cùng mấy cây kim lớn, bên vừa đan vừa đọc sách lại còn vừa chuyện với tôi. Ở mức độ nào đó, tôi rất bội phục có thể làm nhiều việc lúc như thế.

      "Harry!" Hermione đan nhanh tay, miệng oán giận lầu bầu, "Tính tình cậu ấy càng ngày càng tệ hơn, càng lúc càng nóng tính!"

      " sao? Tớ chỉ biết các bài tập của cậu ấy dường như chất đống." Tôi lật trang sách, "Bỏ qua cho cậu ấy , Hermione, tớ cảm thấy đây là lúc cậu ấy cần bạn bè ở bên cạnh nhất đấy!"

      "Cậu chắc chứ, Sylvia?" Hermione hoài nghi hỏi.

      "Cuối tuần này cậu ấy lại bị cấm túc đúng ? Chẳng có ai bị phạt cấm túc mà có thể vui vẻ được cả!" Tôi bất an , "Huống hồ tớ nghe tại ngay cả trong Nhà Gryffindor cũng có ít bạn học quay lưng với cậu ấy."

      "Bọn họ biết chân tướng…" Die nd da nl e q uu ydo n Hermione đỏ mặt biện giải, "Cậu biết báo viết thê nào mà…"

      "Đúng vậy! Tớ có thể hiểu…" Tôi thở dài, "Cậu thấy sao? Phù thủy so với Muggle còn đơn thuần hơn…bọn họ dễ dàng tin tưởng hơn…"

      "Quả đúng thế !" Hermione ngẩn người, dường như chưa thích ứng với việc tôi chuyển đề tài như thế, "Dân Muggle như vậy."

      "Cũng chưa chắc! Chỉ vì dân Muggle có nhiều nguồn thông tin khác nhau, vì vậy họ mới có thói quen hoài nghi. Bình thường họ chọn tin tưởng vào điều họ muốn tin tưởng và phù thủy cũng thế thôi!" Tôi , "Bọn họ muốn tin tưởng Chúa tể Hắc Ám trở lại."

      "Nếu bọn họ sớm chấp nhận , có thể sẵn sàng sớm hơn." Hermione kiên định , "Tớ tin tất cả bọn họ đều cam lòng chịu chết như thế!"

      "Cho dù có phóng viên nào nguyện ý tin tưởng nó, bọn
      [​IMG]
      Jeremej San, ly sắc, Trâu2 others thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 165: Hội

      Edit: Nguyen_Khanh

      Chúng tôi ba người sáu mắt nhìn nhau.

      "Sirius đâu?" Tôi hỏi, " phải Harry rất tin tưởng chú ấy sao? Tại sao cho chú ấy?"

      "À thực ra chú Sirius dạo này cũng khá bận rộn, chú ấy còn phải dạy cho năm thứ bảy mà." Hermione , "Chủ nhật Harry phải tập với đội Quidditch. Từ lúc khai giảng tới giờ, hai người bọn họ ít có thời gian ở cùng nhau." (Khanh: thực …lúc edit đến câu này, mình cứ cảm thấy ái muội thế nào ấy, thông cảm cho bạn editor, dạo này đâu cũng đam mỹ vs Shounen-ai ko à; Khuyên: Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ sâu và xa thôi. Hehe)

      "Vậy có nghĩa là dạo này tất cả mọi người đều ít quan tâm đến cậu ấy…" Tôi nghĩ nghĩ rồi , "…nhưng cậu ấy vốn như thế…"

      "Đương nhiên phải vậy!" Hermione nhíu mày , "Tớ nhớ hình như tâm trạng cậu ấy tốt từ hồi nghỉ hè rồi… Dieenndkdan/leeequhydonnn như vậy cũng phải vì chỉ vì những lời đả kích người của mọi người trong trường."

      " ra Harry cũng phải là người biết cách biểu lộ cảm xúc của mình." Tôi sờ sờ mũi .

      "Ừ, đúng vậy!" Hermione , "Tớ nghĩ chúng ta phải chuyện với Harry."

      "Càng sớm càng tốt." Tôi .

      "Bây giờ chắc là được." Ron , "Tớ mới cùng tập Quidditch với cậu ấy xong."

      Chúng tôi tìm phòng học trống, sau đó Ron về Tháp Gryffindor kéo Harry đến.

      Harry vừa bước vào bị dọa sợ bởi dáng vẻ sẵn sàng đón địch của tôi và Hermione.

      "Các cậu…" Harry chần chờ hỏi, "….làm gì vậy?"

      "Harry." Hermione tiên phát chế nhân , "Bọn tớ nghe Ron về hình phạt thực của Umbridge." d’đ/l/q'd

      Harry quay đầu lại nhìn Ron, Ron vội vàng quay mặt .

      "À…" Harry dùng giọng điệu được tự nhiên trả lời, "… có gì cả!"

      " có khả năng có gì, Harry!" Hermione phỏng đoán, "Chúng ta nên cho Dumbledore."

      " cần phải thế…tớ nghĩ tớ có thể tự xử lý chuyện này!" Harry lạnh lùng .
      "Cậu ‘tự xử lý’ chính là việc cậu ngoan ngoãn chịu phạt như thế sao?" Hermione tức giận , "Lẽ ra ngay sau ngày đầu tiên cậu nên cho các giáo sư biết!"

      Tôi vội vàng ngắt lời Hermione, "Harry, cậu ngồi xuống !"

      Hermione muốn tốt cho Harry. Vì thế tôi có thể cảm nhận được buồn bực của Hermione, nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến người khác khó có thể chấp nhận quan tâm của ấy cũng chỉ vì ấy quá mức cường thế.

      "Ngồi xuống, chúng ta chuyện chút. Cậu biết hôm nay bọn tớ đến đây cũng chỉ vì quan tâm cậu mà, đúng ?" Tôi nhàng .

      Harry dừng chút, cuối cùng tình nguyện mà kéo cái ghế ra ngồi xuống. Gryffindor chỉ ăn mềm ăn cứng, nhất là Harry, tôi dám đánh cuộc chỉ cần có ai đó chuyện ôn hòa chút là cậu ấy chẳng thể từ chối được người ta.

      "Cậu cũng biết…dù bọn tớ có quan tâm đến cậu nhiều như thế nào chăng nữa cũng có cách nào biết được cậu cảm thấy thế nào. Bọn tớ lo lắng cho cậu, Harry." Tôi chậm rãi , "Cậu có thể tại sao cậu kiên quyết muốn cho giáo sư Dumbledore biết được ?"

      "Vì giáo sư Dumbledore rất bận." Harry có phần ngập ngừng.

      "Đây phải là nguyên nhân chân chính!" Hermione , "Cậu có thể cho bọn tớ biết nguyên nhân thực ?"

      "Đây chính là nguyên nhân thực ! phải thầy ấy rất bận rộn sao?" Harry kích động phản bác, ánh mắt xanh biếc đầy lửa giận, "Từ tháng sáu đến giờ thầy ấy còn chẳng với tớ câu nào!"

      Sau đó khi nhận ra bản thân vừa cái gì, mặt cậu ấy đỏ bừng.

      Hermione cũng đỏ mặt, mà tôi cảm nhận hình như mình đau ruột phải.

      "Này này…Harry bé đáng thương…" tôi giả mù sa mưa mỉm cười, cảm thán, "Trong suốt thời gian dài như vậy mà giáo sư Dumbledore quan tâm đến cậu… rất nên nha~~ Nhưng cậu cũng cần lo lắng nhiều đâu, Harry thân mến, tôi dám chắc người mà giáo sư Dumbledore thiên vị nhất chính là cậu."

      Harry trông như thẹn quá hóa giận, nhưng cậu ấy chậm rãi hít hơi, có vẻ bình tĩnh lại đôi chút, nhưng hai vệt hồng hồng mặt vẫn cố chấp .

      " phải chỉ có thế, Sylvia!" Harry chậm rãi , giống như cố gắng khống chế cơn giận dữ lúc nào cũng có thể bùng nổ, "Bế quan bí thuật của tớ tại rất tệ, tớ biết được vì sao họ cho tớ biết bất kỳ việc gì…đúng như cậu hồi hè,
      [​IMG]
      Jeremej San, ly sắc, Trâu2 others thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 166: Làm khó dễ

      Editor: Nguyen_Khanh

      Kết thúc câu chuyện, lúc chúng tôi rời khỏi phòng học, Harry dường như muốn gì đó.

      "Sylvia!" Cậu ấy ấp úng , "À…học kỳ này cậu cảm thấy thế nào?"

      Tôi kỳ quái nhìn cậu cái."Rất tốt!"

      "Ý tớ là…về việc…" Harry khó khăn nở nụ cười, "Cậu có cảm thấy có gì thích ứng được ?"

      " có!" tôi híp mắt cười cười, "Thực ra phòng ngủ huynh trưởng của Slytherin là nơi duy nhất có thể thấy được mặt trời! Chuyện đó rất tốt!"

      "Ý tớ phải vậy!" Harry ho khan tiếng, "…thôi! Quên !"

      Tôi chờ lát, khi chắc chắn cậu ây thêm gì nữa, tôi gật gật đầu, "Nhanh đến Đại sảnh đường ! Hy vọng chúng ta đến kịp bữa trưa!"

      Tháng chín rất nhanh chóng trôi qua, tháng mười đến, cuối cùng những cơn mưa dầm cũng kết thúc.

      ai ở nước hân hoan chào đón thời tiết sáng sủa và khô mát cả. Ký túc xá Slytherin ở dưới đáy hồ, quanh năm lãnh ẩm ướt, lò sưởi tường rất lớn chưa bao giờ tắt kể cả trong mùa hè. Vài ngày trước, vách tường đá của phòng sinh hoạt chung ẩm ướt đến mức gần như đọng nước.

      Gần đây Draco càng chăm chỉ hơn cho dù lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm gì đến việc học cả. Mà Harry cũng còn dễ dàng bị Umbridge chọc giận. Được rồi, vẫn là bị nàng chọc giận, cũng mất bình tĩnh mà gây gổ với bà ta lần nữa.

      Tôi cảm thấy như thế vượt qua cả mong đợi của tôi rồi. Ai cũng biết Gryffindor muốn đè nén cảm xúc của mình là chuyện bất khả thi đến cỡ nào, điển hình ràng nhất chính là Sirius.

      Sau lần chuyện hôm ấy, Harry hình phạt mà mình phải chịu cho cha nuôi của cậu ấy. Tuy tôi ủng hộ việc cậu ấy cho giáo sư nhưng tôi nghĩ Sirius là lựa chọn sáng suốt.

      Nếu như trước đây Sirius chỉ là chán ghét Umbridge bây giờ chính là thù đội trời chung. Trước giờ, Sirius luôn có phong độ quý ông, cái gọi là lịch thiệp với nữ giới gì đó hình như chú ấy có, dù rằng tôi nghĩ Umbridge xứng đáng được hưởng. tại chú ấy thèm che dấu thái độ chán ghét và thù địch của chú ấy khi có mặt bà ta trong lớp học.

      Và thái độ của đa số Slytherin lại là vui sướng khi người gặp họa. Slytherin phản kháng công khai với Umbridge, nhưng đồng nghĩa với việc họ thích bà ta.

      Huống chi những năm gần đây, d’đ/l/q'd Sirius vẫn được xem là hùng truyền kỳ, cường đại và giàu có. Tuy đám rắn Slytherin ưa thích gì với cái thân phận phản bội thuần huyết của chú ấy nhưng chú ấy vẫn được học trò của ba Nhà khác thích. Cho đến tận bây giờ, câu truyện truyền kỳ “chịu nhục mười ba năm để trở về báo thù” vẫn là đề tài được những nữ sinh ngu ngốc ưa thích, và điều đáng buồn là số lượng nữ sinh ngu ngốc đó khá nhiều.

      Tôi cũng nhận thấy từ lúc khai giảng đến giờ, giáo sư Dumbledore rất ít dùng bữa trong Đại sảnh đường, hiển nhiên lúc Harry giáo sư “rất bận” là . Nếu thầy ấy có chút rảnh rỗi, tôi nghĩ thầy ấy cũng để mặc Sirius muốn làm gì làm như nay. Chú ấy thẳng tay đuổi đặc phái viên chuyên quan sát của Bộ pháp thuật Dolores Umbridge ra khỏi lớp học.

      Với lại, dạo này thái độ của Sirius với Draco có chút kỳ quái. Mấy ngày gần đây, lớp học, Sirius tựa hồ đặc biệt thích đặt câu hỏi cho Draco, lúc giảng bài cũng thích chọn Draco giảng giải.

      giống như chú ấy đặc biệt thiên vị Draco.

      Tôi cảm thấy quen lắm, Draco cũng thế.

      "Có thể hỏi vấn đề thế này, ông ta quả hao hết tâm tư đấy!" buổi tối nọ, Draco cười lạnh.

      Tôi nghĩ chút."Ý cậu là sao?"

      "Này, cậu nhận ra sao? Ông ta là cố ý!" Draco bất mãn, "Cố ý làm khó dễ!"

      "Hay là…dạo này cậu học tốt lắm?" Tôi chần chờ , "Vấn đề chú ấy đặt ra đều nằm trong sách giáo khoa cả!"

      Draco thoạt nhìn muốn bùng nổ.

      " học tốt? Này…cậu tớ học tốt?"

      "Được rồi! Cậu quả vô cùng chăm chỉ!" Tôi nhấc tay đầu hàng.

      Draco thở phì phì, trừng mặt nhìn tôi, tức giận tiếp tục : "Cho nên tớ mới ông ta hao hết tâm tư! Lo lắng chu đáo đến tâm lý học trò, chuyên chọn những thứ chẳng người bình thường nào để ý đến để hỏi tớ. Lúc ông ta hỏi người khác cũng đâu có vậy!"

      "Ờ …" Tôi nghĩ nghĩ, "…cũng chưa đến mức gây khó dễ mà ha…"

      Chủ yếu là năm học trước tôi vì Draco mà cãi vã với chú ấy trận. Tôi nghĩ chú ấy gây khó dễ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn công khai với Draco, chú ấy lại chẳng có lí do để gây khó dễ cho cậu ấy, nhất là trong khi chú ấy muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với tôi.

      Draco trừng mắt nhìn tôi.

      "Này, tớ có ý giúp chú ấy đâu!" tôi cười gượng, "Tớ chỉ cảm thấy cậu kết luận như thế qua loa lắm!"

      "Tớ xác định ông ta rất ghét tớ!" Draco khinh miệt , "Cho dù cậu có nửa huyết thống của
      [​IMG]
      ly sắc, Trâu, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 167: Chạy chữa

      Edit: Nguyen_Khanh

      1995. 09. 27

      Rạng sáng, Sirius Black lại bắt đầu ngày của mình bằng việc ngồi vào bàn làm việc. Cầm tấm Bản đồ Đạo tặc lên nhìn, đó là thứ mà cùng các bạn chế tạo ra. Chủ nhân gần đây nhất của nó là con trai đỡ đầu của , do bị phát nên tự nguyện giao nộp lại cho .

      mở to đôi mắt đầy lửa giận, cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ.

      khu vực hiển thị phòng ngủ huynh trưởng Slytherin, có hai chấm màu đen gần như trùng lên nhau, dựa sát vào nhau, hề nhúc nhích.

      Sylvia Hopper và Draco Malfoy.

      Gân xanh nổi đầy thái dương của Sirius Black.

      --- ------ ------ -----

      Tôi trầm mặc nhìn chăm chú vào tầng lông tơ ngắn ngủn tay, kéo tay áo của tay còn lại lên nhìn, lại sờ sờ mặt mình.

      cần cởi quần áo và soi gương tôi cũng có thể đoán được, đại khái là toàn thân tôi đều bao phủ tầng lông tơ mềm mại màu đen này.

      Tôi nghĩ chắc tại tôi nên hét lên nhỉ?

      "Đừng khẩn trương, Sylvia!" Sirius buồn cười, mỉm cười rút đũa phép ra, "Chú diệt…cho cháu ngay lập tức!"

      "Chú có chắc bùa Trừ-lông của chú có hiệu quả ?" Tôi hoài nghi hỏi, "Cháu nhớ hồi năm thứ hai, biết vì sao toàn thân Hermione lại mọc lớp lông mèo…Cậu ấy phải ngây người trong Bệnh thất tuần. Chú có thể dùng bùa chú để tẩy sạch được sao?"

      Sirius ngẩn người.

      "Sirius." Tôi khẳng định , Dieenndkdan/leeequhydonnn "Nếu chú bất cẩn tẩy luôn tóc của cháu…cháu liều mạng với chú!"

      "Yên tâm ! Bùa chú này chú rất thường dùng!" Chú ấy có vẻ tin tưởng toàn phần vào bùa chú đó, gãi gãi cằm.

      Giờ tôi mới thấy cằm chú ấy trơn bóng.

      "Chú có áo choàng dài ?" Tôi đứng lên, "Để chắc chắn, cháu đến chỗ bà Pomfrey, xin thứ lỗi, cháu tin tưởng bùa chú đơn giản hằng ngày có thể giải quyết hậu quả thất bại phép Animagi."

      Nếu xử lý sạch lần, có quỷ mới biết có phải ngày nào tôi cũng phải “thường dùng” bùa Trừ-lông để tẩy lớp lông này cơ chứ.

      "À…có!" Sirius tiếc nuối nhún nhún vai, vào phòng rồi đưa cho tôi cái áo choàng cũ mèm, "Cầm lấy! Đây là của Remus, cháu cũng biết bình thường chú dùng đến áo choàng mà!”

      Tôi mặc áo choàng vào, thắt nút kỳ.

      "Nếu cháu phải nằm trong Bệnh thất tuần…" Sirius cực kỳ tiếc nuối, "Có lẽ cháu bỏ lỡ buổi vào thứ Bảy tuần sau, hay Chủ nhật học bù nhé?"

      " cần." Tôi chần chờ, "Hình như bây giờ cháu hết hứng thú với Animagi rồi."

      "Hả? Tại sao? Cháu sắp thành công mà!" Sirius .

      Tôi thở dài hơi, kéo tay áo lên. "Sirius, chú thấy ? Đây là lông tơ màu đen!"

      "Vậy sao?" Sirius khó hiểu.

      "Chú hỏi cháu ‘vậy sao’?” Tôi khó tin hỏi lại, "Màu sắc và cái cảm giác kì quái này…chú biết nó là lông gì sao? Hình dáng Animagi của cháu chắc chắn là con chuột! Chỉ cần nghĩ đến đó, cháu cảm thấy rất ghê tởm…"

      "Quả rất ghê tởm." mặt Sirius ra tia chán ghét, "Nhưng chưa chắc cháu là con chuột. Cháu nghĩ thử xem, lớp lông này rất mềm mại…" Vì để tăng sức thuyết phục, chú vuốt vuốt lớp lông tay tôi, "Chú có với cháu rồi, hình dáng Animagi có liên quan đến tính cách của phù thủy. Cháu nhát gan cũng yếu đuối. Có thể là loài khác sao?"

      "Chỉ hy vọng như thế." Tôi thào .

      Chính vì hình dáng Animagi có liên quan đến tính cách của phù thủy, thế nên khi tôi phát có thể mình biến thành chuột mới bị đả kích như thế.

      Peter Pettigrew xú danh vang xa, bởi vì tính cách nhát gan yếu đuối phản bội bạn bè, Animagi đăng ký, hình dáng đó chính là con chuột.

      Sirius đưa tôi đến Bệnh thất. Khi bà Pomfrey biết đây là hậu quả của việc thi triển Animagi thất bại, dfienddn lieqiudoon bà chẳng khách khí chút nào, đuổi chú ấy ra khỏi Bệnh thất.

      " khó tin cho bất cẩn của hai người! Làm sao có thể mua được sách hướng dẫn về Animagi cơ chứ, hai người nghĩ đến tại sao đến giờ chỉ mới có bảy vị Animagi đăng ký sao?" Bà tức giận cằn nhằn, "Cho dù cháu hiểu được nguy hiểm người trưởng thành như Sirius cũng hiểu sao?"

      "Rất nguy hiểm ạ?" Tôi vô lực , "Cháu nghĩ chú ấy quả hiểu đâu…vì khi chú ấy mới mười mấy tuổi tự học thành
      [​IMG]
      ly sắc, Trâu, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 168: Đối sách

      Edit: Nguyen_Khanh

      1995. 10. 05

      Sau ba ngày trăng tròn biến thân, Người Sói thoạt nhìn càng mệt mỏi hơn so với bình thường, mái tóc màu xám rũ xuống gương mặt tiều tụy.

      Snape khó tin nhìn chằm chằm Lupin lúc.

      "Muốn tôi giúp ?" Severus cười lạnh, "Tôi nghe lầm chứ?"

      "! nghe lầm đâu!" Người Sói ôn hòa .

      "Tại sao nghĩ tôi giúp ta?" Snape lạnh lùng trả lời.

      "Cậu ấy nay rất nổi tiếng! Bộ Pháp thuật cho rằng cậu ấy chính là đại diện cho phe phái của Dumbledore. Bất kể cậu ấy làm gì cũng bị họ chú ý. Severus… cũng biết tính tình của cậu ấy mà…" Lupin mệt mỏi mỉm cười, "Dù là Dumbledore đích thân chuyện với cậu ấy cậu ấy cũng ngoan ngoãn ở yên tại nhà Black đâu!"

      "Tôi cho rằng khác biệt giữa người trưởng thành và đứa trẻ chưa lớn chính là…" Snape lạnh nhạt , "Người trưởng thành có năng lực nhận thức việc gì nên và nên làm. Hiển nhiên não của cẩu bằng hữu của đủ dung tích để duy trì đến khi trưởng thành, Lupin."

      "Tôi thể thừa nhận việc đó!" Lupin thành khẩn , "Vì vậy chúng tôi mới cần đến giúp đỡ của , Severus."

      "Tôi cự tuyệt." Snape chút do dự .

      "Severus… chúng ta cần cậu ấy ở lại Hogwarts, ít nhất cậu ấy có thể trông chừng Harry. Nếu cậu ấy ở bên ngoài…" Dieenndkdan/leeequhydonnn Người Sói thở dài, "… có gì làm chỉ khiến cậu ấy mang rắc rối đến cho Hội Phượng Hoàng thôi."

      "Cũng khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn!" Snape châm chọc, "Gây chuyện thị phi luôn luôn là sở trường của ."

      "Ngẫm lại Severus! Năm nay Dumbledore gặp đủ chuyện phiền toái rồi." Lupin thỉnh cầu.

      Snape nhìn Lupin hồi, khóe miệng cười lạnh.

      ", tôi cự tuyệt."

      --- ------ ------

      "Tớ chẳng cảm thấy ngoài ý muốn chút nào!" tôi bất đắc dĩ , "Nếu Umbridge muốn giữ chú ấy ở trong trường, như thế mới kỳ quái đấy! Ai cũng biết chú ấy đứng về phía cậu và Dumbledore, Harry."

      "Nhưng mà…" Harry tức giận, "Đứng về phía giáo sư Dumbledore sai."

      "Nhưng Bộ nay lại cho là sai!" Tôi , "Đừng nóng giận, Harry! Cậu có quát vào mặt tớ cũng vô dụng thôi!"

      Harry dùng sức hít sâu, dần bình tĩnh trở lại .

      Như vậy, chúng ta có giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám?" Tôi , "Được rồi, tôi biết ra Bộ càng muốn dẹp luôn nó qua bên…nếu chương trình học của Hogwarts có thể dễ dàng thay đổi."

      "Bộ đương nhiên dẹp nó !" Harry phụng phịu, "Fudge có cho chúng ta giáo sư mới."

      "Ai?" Tôi hỏi.

      "Umbridge." Harry kiệt lực khi phải kềm chế lửa giận.

      "Này!" Tôi buồn bã ỉu xìu, "
      [​IMG]
      ly sắc, thuytThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :