1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 159: Khóa học bay


      “Astoria Greengrass?”

      có thể chất rủi ro. Chị của ấy học cùng năm với chúng tôi Daphne Greengrass, hai chị em đều là những đẹp với mái tóc vàng hoe. Nhưng hai người giống nhau, chị là người kiêu ngạo, em lại là dịu dàng.

      Tôi cười vui vẻ , “ ấy lại làm gì à?”

      “Cầm cái lọ chứa nước chúc phúc an lành là muốn để chị Hosea nhìn thấy,” Draco chán nản , “Sau đó đổ hết ra đất.”

      là người ta kinh ngạc.” Tôi tủm tỉm cười, “Nếu là tớ tớ giám sát ấy chặt khi ấy cầm thứ gì tiến vào phòng mình.”

      “Tớ nên làm như vậy nhưng phòng tớ trải thảm rất dày, mà bình được đóng kín.” Draco xoa trán, “Tớ nghĩ là có chuyện gì.”

      “Được rồi...” tôi tò mò hỏi, “Như vậy cố ấy làm thế nào mà làm đổ nó vậy.”

      ta làm lọ đập vào tường.” Draco chán ghét nhíu mày, “Cho dù dùng bùa dọn dẹp... Merlin ơi, cái mùi đó tớ muốn nhớ lại.”

      Mùi của nước chúc phúc an lành tiếp xúc với khí... Tôi đồng tình nhìn Draco.

      “Tớ ngủ ở đây,” Draco tuyên bố. Cậu ấy khách khí chui vào chăn lông của tôi, “Cho đến khi cái mùi kia biến mất.”

      “Ừ...” Tôi , “Có vài phương pháp làm biến mất mùi của nó...”

      “... Trong đó hữu hiệu nhất là bột phấn Hera.” Draco tiếp. Cậu ấy nhướn mày, “Ý của cậu là, tớ nên ở thời điểm giới nghiêm, gõ cửa phòng chủ nhiệm nhà để xin ông ấy ít bột phấn Hera? Cậu nghĩ như thế sao?”

      Tôi xoa xoa cái mũi.

      “À...Cậu đương nhiên có thể ở lại đây.” Tôi ngại ngần .

      “Ở đây chỉ là vì bất đắc dĩ thôi.” Mắt Draco dạo quanh người tôi. Ngừng lại chút, mắt cậu ấy nhìn quanh phòng, soi mói đánh giá, “Phòng của cậu vẫn đơn sơ quá mức, cậu có biết giường của cậu cứng lắm ?”

      “Đúng thế, khổ thân ngài, thiếu gia Malfoy.” Tôi có lệ, tìm áo ngủ trong tủ, vào phòng tắm.

      “Cái bình có nhãn kia mùi cũng được.”

      “Thiếu gia Malfoy thực biết nhìn hàng... Đó là Blaise tặng tớ.” Tôi mở cửa phòng tắm.

      “Tớ nghĩ là thưởng thức của tiểu thư Blaise ít nhất tệ như của cậu vậy,” Giọng của Draco truyền từ cửa vào, “Toàn bộ phòng cũng chỉ có cái bình sữa tắm kia là có thể làm tớ thích – cả phòng đấy!”

      “Đừng có quá đáng, Draco...” Tôi cảnh cáo cậu ấy.

      “Chẳng lẽ tớ đúng à? Nhìn cái mặt bàn trống rỗng cùng với những cái tủ đựng...”

      “Thu hồi khinh bỉ dối trá của cậu , Draco, có muốn tớ vạch trần cậu ?” tôi thử nước ấm, “Cậu tới chỗ của tớ ngủ là vì bất đắc dĩ sao? Tớ biết là giường ngủ cũ của cậu vẫn còn đấy, Blaise vô cùng hoan nghênh cậu trở về đó.”

      Nghiêng tai lắng nghe, phòng ngủ có tiếng động nào.

      Tiết thứ hai của buổi sáng thứ sáu là môn Bay, tôi buộc phải trở về phòng lấy cây chổi Nimbus khi tiết thứ nhất kết thúc.

      Từ năm thứ hai, trong giờ học bay chúng tôi có thể mang chổi của mình , nhưng trước kia tôi chưa bao giờ có chổi của riêng mình.

      Còn chưa đến giờ lên lớp, bà Hooch còn chưa tới sân.

      Blaise đứng từ xa huýt sáo với tôi.

      “Cậu cuối cùng cũng mua chổi rồi sao?” Blaise mỉm cười tới, “Cảm ơn Merlin, cuối cùng cậu cũng còn lập dị nữa rồi.”

      Trước kia, cùng khóa trừ tôi ra tất cả mọi người đều có chổi riêng.

      “Ừ.” Tôi mở giấy gói chổi ra, “Tớ chỉ cảm thấy cần thiết phải mua... cậu cũng biết là tớ thích bay lắm.”

      Tôi vẫy vẫy cây đũa phép để giấy bọc biến mất.

      “A.” Blaise nháy nháy mắt, “Nimbus. Cậu mua cây Nimbus?”

      “Nimbus?” Goyle hô lên. Nghe thấy lời của cậu ấy những Slytherin vây tôi lại, “Là cây chổi Nimbus sao?”

      “Trời, Merlin, là...” Goyle mê muội vuốt ve cây chổi.

      “Grey...” Draco cau mày tới, ra lệnh, “Buông nó ra, sau đó cần làm gì làm , đừng giống Gryffindor có kiến thức.”

      Nếu trong mắt cậu ấy có ánh sáng lóng lánh đầy cuồng nhiệt, có lẽ thuyết phục hơn.

      “Tốt,” Vincent hâm mộ , “Ít nhất Hogwarts chỉ có mỗi Potter nhà Gryffindor có cây Nimbus, đúng ?”

      “Hopper,” Raymon lưu luyến nhìn nó , “Cậu có thể cưỡi nó tốt chứ? Cậu có thể phát huy tốc độ cao nhất của nó ?”

      “Nếu tớ thể cậu cũng thể,” Tôi thẳng thừng , “Tớ muốn là tớ thích bay có nghĩa là tớ bay kém. Cậu buông nó ra, làm chuyện của mình .”

      là gặp quỷ mà, tôi còn phát có mấy người Gryffindor nghĩ muốn đến bên này... Tôi chuyển mắt.

      Tóc Ron Weasley giống cái cờ bắt mắt, cậu ta cũng cầm cây Nimbus của Harry chuyện.

      Harry chú ý đến ánh mắt của tôi, mỉm cười.

      Tôi cũng cười với cậu ấy.

      Thời điểm chuông vào lớp vang lên, bà Hooch tới sân.

      vui khi được nhìn thấy các em trong năm học mới,” Bà Hooch thổi còi, hai tay chống hông nhìn uy nghiêm , “Hôm nay chúng ta học động tác mới – Hải tinh đổi chiều. Trước đó...” bà , “Các trò có năm phút tự do bay, tại, giải tán.”

      Hầu như tất cả nam sinh nhà Slytherin đều quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng làm tôi đứng ngồi yên.

      tại tôi cũng phải là hiểu về cái chổi Nimbus như hồi trước. Như Draco chiếc Light Wheel 2001 giống như chiếc Ferrari ở thế giới Muggle, vậy chiếc Nimbus giống như chiếc Bugatti Veyron, bởi vậy các nam sinh cuồng nhiệt với chiếc Nimbus tôi cũng có thể hiểu được.

      Tôi cầm chiếc Nimbus trong tay, cưỡi lên chổi, bay lên trời.

      Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời trong xanh, gió nhè . Tôi điều chỉnh độ cao chút, sau đó chậm rãi bay quanh sân.

      Mỗi Muggle đều có giấc mơ bay lên , lần đầu tiên biết có thể bay tôi cũng vô cùng kích động.

      Chổi bay là trong những phương tiện giao thông của thế giới Phép thuật, tựa như ô tô, máy bay, xe máy của thế giớ Muggle. Nhưng máy bay có dù để nhảy, ô tô có túi khí an toàn, đến cả xe máy cũng có mũ bảo hiển, mà cái chổi - từ khi nó được phát minh tới nay, chưa bao giờ có biện pháp an toàn nào được thực .

      Tôi phải là người thích mạo hiểm, nếu an toàn cũng đủ để tôi tránh né việc bay trong trung thế này.

      Nhưng tôi buộc phải công nhận thỉnh thoảng bay lần như thế này, cảm giác vô cùng tuyệt vời.

      Năm phút trôi qua rất nhanh, tôi hạ xuống sân, phát tất cả các nam sinh đều nghẹn đỏ mặt, thậm chí cả bên Gryffindor.

      “Sao thế?” Tôi nhíu mày nghi ngờ hỏi.

      Khuôn mặt phấn khích của Draco vặn vẹo. Cậu hít hơi sâu.

      “Đó là Nimbus, Sylvia.” Cậu ấy .

      " Tớ biết. " Tôi nhìn cậu ấy.

      " Cậu dùng nó để bay như vậy - dùng Meteor cũng có thể đạt tới tốc độ đó. " Draco thống khổ .

      Tôi hiểu được, đối với bọn họ như trơ mắt nhìn chiếc Bugatti Veyron có thể chạy tới tốc độ 400km/h lại với tốc độ 60km/h, đúng là như tru di tam tộc mà.
      " Thực tế, bản thân tớ cảm thấy sử dụng chiếc Meteor cũng phải là tệ lắm… " Tôi ho khan mất tự nhiên , " Chỉ cần nó phải là lâu lắm rồi được bảo dưỡng. "

      " Được rồi. " Chiếc Nimbus, kẻ có tài lại được trọng dụng hiển nhiên là làm cho Draco tiếc nuối, «Sylvia, cho tớ biết, tên khốn khiếp nào tặng cậu chiếc Nimbus ? "

      Tôi do dự chút, nhìn bốn phía , " À, chú Sirius. "

      " Tớ nhớ cậu là ông ấy cần cậu ? " Draco thấp giọng lầu bầu, " Gặp quỷ, ba tớ cũng mua cho tớ chiếc Nimbus đấy ! "

      " Ông ta tặng tớ thứ này chứng minh ông ta cần tớ, cậu xem , đến cái tớ muốn ông ta cũng biết. " Tớ mỉm cười, vô tình , " Ngừng chuyện nào - bà Hooch đến rồi. "
      Jeremej San, Trâuthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 160: Trao đổi

      Edit: Nguyen_Khanh

      Buổi tối, khi tôi ngồi xem sách bàn, Draco ướt đẫm từ phòng tắm ra.
      Tôi biết trong phòng ngủ của huynh trưởng nam sinh rốt cuộc có mùi hương nước chúc phúc an lành có hay mà cậu hề có ý định quay về đó ngủ. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Sau khi chúng tôi cùng nhau tuần tra xong, cậu rất thuận đường mà vào thẳng trong phòng ngủ của tôi. Tiếp đó cởi áo choàng treo bên cạnh áo choàng của tôi, lấy khăn tắm của tôi, vào phòng tắm của tôi, vô cùng tự nhiên xem như nhà mình.

      Giống như cái người khiển trách tôi có ý thức về ý nghĩa ‘phòng ngủ của con ’ trước đây phải là cậu vậy đó.

      "Ngày mai là ngày tuyển chọn cầu thủ cho đội Quidditch." Draco vừa lau tóc vừa .

      "Ừ…" Tôi lật qua trang.

      "Cậu có cần chuẩn bị gì ?" Lắc đầu, Draco tùy tiện vắt khăn qua bên.

      Tôi ngẩn người, quay nhìn Draco. Áo ngủ mềm mại màu bạc khoác người, nút áo cài tùy tiện lỏng lẻo, cổ áo lộ ra làn da trắng nõn, theo từng dộng tác của cậu, có thể mơ hồ thấy chút gì đó hồng nhạt trước ngực…

      "Khụ…" Tôi ho khan tiếng, "Tại sao tớ phải chuẩn bị?"

      "Chẳng lẽ cậu muốn gia nhập đội bóng Quidditch?" Draco hoài nghi nhìn tôi.

      "Hoàn toàn nghĩ đến…" Tôi , "Đội Slytherin có nữ tuyển thủ, Draco."

      "Cậu có thể là ngoại lệ, Sylvia!" Draco nhiệt tình , "Đội Slytherin cũng từ chối có nữ cầu thủ đâu!"

      "Cậu xác định đội bóng Quidditch thích hợp với tớ sao Draco?" tôi gấp sách vở lại, "Hãy ngẫm lại cái chiến thuật và đấu pháp hung bạo của các cậu !"

      Cho dù tôi có khuynh hướng thiên về Slytherin, tôi cũng thể thừa nhận bỉ ổi của đội bóng nhà Slytherin. Từ trước đến giờ họ luôn dùng va chạm vô cùng dã man cùng các loại phạm quy làm đấu pháp, đó cũng là trong những nguyên nhân mà đội Slytherin chẳng có nào tham gia.

      Draco nhíu mày.

      "Uhm…" cậu chần chờ , "Có lẽ…ừ…"

      "Được rồi!" cuối cùng cậu tiếc nuối , "Quả cậu thích hợp."

      "Tớ rất vui mừng khi cậu nhận ra được điều đó!" Tôi .

      "Nhưng mà Miles Bletchley chẳng bỏ qua cho cậu đâu! Cậu nên biết ta luôn mong muốn có đội viên có thể đạt được tốc độ như của Potter nhà Gryffindor." Draco tiếp tục nhíu mày, trầm ngâm chút, "Nếu ta tìm cậu, cậu cứ ta gặp tớ chuyện !"

      Cả người tôi run lên, lập tức nghĩ đến cảnh tượng Tân thủ quân Slytherin cao to như gấu lải nhải theo sau tôi mỗi ngày.

      "Cũng bởi vì Tia Chớp?" Tôi lắc lắc đầu, "Draco…đôi khi tớ phát tớ chẳng thể hiểu nổi các cậu."

      "Đúng vậy." Draco chút do dự , "Chẳng phải cậu cậu bay tệ sao?"

      Tôi dẹp gọn sách vở lại, nghĩ nghĩ chút, , "Draco…chúng ta trao đổi !"

      "Cái gì?" Draco hỏi.

      "Tớ dùng Tia Chớp của mình đổi Nimbus của cậu!" Tôi .

      "Này…" Draco thở dài nhưng hề che dấu khao khát của mình, "Tớ thể làm thế!"

      "Với tớ, Tia chớp chẳng là gì cả…" Tôi buông tay, "Các cậu muốn tìm cầu thủ có tốc độ cao… phải sao?"

      "Nhưng chẳng phải nó là…" di@en*dyan(lee^qu.donnn) mặt Draco vẻ ‘ cho là đúng’, "…quà tặng của Black sao?"

      " thành vấn đề! Nó là của tớ nhưng nó chẳng có giá trị gì khi nằm trong tay tớ!" Tôi , "Cầm mà…Tầm thủ của hai bên đều dùng Tia Chớp mới công bằng, đúng ?"

      Ánh mắt Draco sáng lên.

      "Dùng cây chổi mà Black tặng đánh bại con đỡ đầu của Black…Vẻ mặt của ông ta có bao nhiêu đặc sắc ta?" Draco hưng trí bừng bừng , "Tớ mong chờ đến hôm đó quá!"

      Tôi liếc nhìn cậu ta. Tôi sớm biết Draco là kẻ lưu manh trời sanh mà.

      Giữa trưa ngày thứ bảy, trong lúc tôi soạn lại số sách tôi mang từ nhà đến con chó lớn màu bạc đột nhiên xuất ngay bên ngoài cửa sổ nhìn ra đáy hồ. Nó nhanh chóng bay xuyên qua cửa sổ, nhàng nhảy từ giường của tôi xuống sàn.

      Tôi nghiêng đầu nhìn qua Thần hộ mệnh này, trông nó giống hệt Knight.

      "Này, Sylvia!" Con chó bạc mở miệng, giọng của Sirius phát ra từ miệng nó, " dọn dẹp sao? Này…cháu có thời gian rỗi ? Cùng nhau ăn cơm nhé! Chú chờ cháu ở văn phòng!"

      đợi tôi trả lời, nó liền biến thành màn sương bạc, tiêu tán ở trong khí.

      Tôi sửng sốt nửa ngày, đem cái rương chứa sách cất về chỗ cũ. Sau đó rời khỏi phòng ngủ.

      Văn phòng của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám nằm lầu bốn, trước nay tôi chưa từng đặt chân đến. Đây là căn phòng dài. Dù là ban ngày nhưng vẫn dùng đến khá nhiều nến để thắp sáng. Có rất nhiều lồng sắt và thùng chứa vật được đặt sát tường, dinendian.lơqid]on bên trong chúng phát ra nhiều thanh kỳ quái. cái bàn bóng loáng được đặt giữa phòng. bàn đặt cái bình thủy tinh, bút lông chim cùng tấm da dê có nhiều hoa văn, Sirius ngồi sau cái bàn, viết gì đó.

      "Sylvia!" Sirius cắm bút lông chim vào lại bình mực, thổi thổi tờ giấy vừa viết để mực chóng khô, đứng dậy cười với tôi "Chú còn tưởng lúc nữa cháu mới đến được! Lại đây nào, bên này…"

      Chú ấy đến phần vách tường bị che kín bởi thùng, ở đó có cái cửa , mở ra, "Vào !"

      Tôi nhìn nhìn đống thùng xiêu vẹo muốn đổ, né qua, vào cánh cửa kia, đến phòng sinh hoạt của Sirius.

      Chính giữa căn phòng là cái bàn. bàn bày nhiều món ăn, bên cạnh còn có mấy chai bia bơ. Đối diện lò sưởi tường có kệ sách với rất nhiều sách được xếp lên, nóc kệ trưng bày khá nhiều thứ kỳ quái.

      "Đều là của Remus." Sirius chú ý tới quan sát của tôi, nhún vai , "Trong phòng ngủ ký túc xá có phòng ăn. Nhưng trong phòng sinh hoạt có thể dọn chỗ."

      Chú ấy vỗ vỗ sô pha, "Ngồi đây này."

      Tôi do dự chút, qua ngồi lên sô pha, Sirius vòng qua cái bàn ngồi đối diện với tôi.

      "À…" Thoạt nhìn chú ấy so với tôi còn lúng túng hơn, ngừng lại chút, đẩy chai bia bơ về phía tôi, "Chú vừa mua ở Hogsmeade. Hay là cháu thích rượu vang hơn?"

      "Bia bơ là được rồi!" Tôi , "Cháu vẫn chưa đến tuổi uống rượu!"

      Sirius cười rộ lên. "Này Sylvia…trông cháu chẳng có vẻ gì là người tuân theo quy củ cả! Đúng chứ?"

      Tôi chậm rãi uống bia bơ của mình. thời tiết này uống bia bơ có vẻ hơi nóng nhỉ?.

      "A, phải rồi!" Sirius , chú ấy đưa cho tôi cái túi lớn, "Chú mua khá nhiều đồ ăn vặt ở Hogsmeade. Tiệm Công tước Mật vừa có vài loại kẹo mới!"

      Tôi cười cười, đặt cái túi sang bên cạnh, "Sirius… ra cháu thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng dù sao cũng cám ơn chú!"

      " ?" Sirius ngoài ý muốn , "Chú còn tưởng rằng…ý chú là vào năm thứ ba, chú thấy cháu ăn khá nhiều mà!"

      " ra chỉ vì hiếu kỳ thôi!" Tôi thổi thổi bọt của bia, "Khi đó tình hình kinh tế trong nhà có tốt hơn chút. Lúc đó cháu cũng biết đồ ăn vặt của phù thủy có hương vị thế nào. lòng, vị của chúng dám khen tặng nhưng cũng khá thú vị…"

      Sirius im lặng hồi lâu. Tôi cảm thấy kỳ quặc, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Sirius. Đồng tình? Áy náy? Rất nhiều cảm xúc phức tạp trong mắt của Sirius.

      "Trước đây cháu sống tốt sao, Sylvia?" Chú , "Chú phải thừa nhận chú hiểu rất ít về cháu…"

      "Bần cùng, đúng vậy!" tôi bỏ chai bia xuống, ngồi thẳng người, "Cháu và mẹ lưu lạc từ hạt này sang hạt khác, dường như khắp toàn bộ quốc. Sau này đến Hogwarts dùng đũa phép cũ, mặc áo choàng cũ..."

      "Sylvia." Sirius giọng .

      "Nhưng cho tới bây giờ cháu cũng cảm thấy mình sống tốt!" Tôi tiếp tục , "Cháu rất vừa lòng với cuộc sống từ trước đến giờ của mình…"

      "Sylvia…cháu vốn cần trải qua cuộc sống như vậy…" Trầm mặc hồi, Sirius , nhàng lắc đầu, Die nd da nl e q uu ydo n"Ít nhất về phần vật chất, cháu vốn có được hết thảy mọi thứ tốt nhất, giống như chú trước đây vậy. Cho dù cháu có muốn thừa nhận hay nhưng cháu cũng là…"

      "Cháu từng qua lần!" tôi cảnh giác ngắt lời Sirius, "Cháu muốn lặp lại thêm lần nào nữa…"

      "Được rồi, nếu cháu muốn nhắc đến." Sirius cười cười, "Ăn …các món ăn ở đây với Đại sảnh đường đều giống nhau. Nhưng chú rất vui khi chúng ta có thể cùng ăn với nhau!"

      Sau bữa trưa, chúng tôi quay trở về văn phòng, bắt đầu học phép Animagi.

      Tôi thập phần may mắn khi Sirius có vẻ rất để tâm với việc dạy tôi. Chú lấy ra những quyển sách chuẩn bị sẵn cho tôi, theo chú ấy, chúng giúp chú ấy rất nhiều trước đây.

      "Quyển này cháu xem rồi…" tôi xem đống sách, "…mấy quyển này chưa…"

      "Cho dù cháu xem qua, chú nghĩ cháu cũng cần xem lại chúng !" Sirius , "Cháu học được bao lâu rồi?"

      "Từ lúc bắt đầu nghỉ hè!" Nghĩ nghĩ, tôi , "Chú Sirius…hình dạng Animagi là do được định sẵn hay do ý nguyện của người thi triển?"

      "Chú nghĩ là vế sau." Sirius , "Lúc đó chú muốn mình hóa thành động vật có hình dáng to lớn."

      "Knight quả rất lớn." Tôi nhún nhún vai, nó lớn đến nỗi có thể hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ ai, "Vậy những người khác sao? Những người bạn cùng học phép Animagi với chú ấy?"

      "James cũng hi vọng biến thành động vật có hình dáng to lớn. Cậu ấy biến thành con hươu, rất đẹp và mạnh mẽ, vì vậy biệt danh của cậu ấy là Gạc Nai." Nhắc tới bạn thân, Sirius hoài niệm cười cười, "Mà Peter, lúc đó chúng ta muốn hình dáng của phải bé…Cháu cũng biết biến thành con chuột đúng ?"

      "Cháu cũng hi vọng hình dáng Animagi của mình có thể rất …" Tôi do dự .
      "Này…cháu lo lắng cái gì?" Sirius cười sang sảng, "Cháu chẳng thể biến thành chuột đâu! dieendaanleequuydonnThực ra hình dáng Animagi của người có liên quan đến tính cách và bản chất của người đó."

      "Ý chú là…" Tôi nổi da gà toàn thân, "Tính cách của giáo sư McGonagall giống mèo phương diện nào đó?"

      "Chú lại nghĩ bởi vì bà ấy vô cùng thích mèo." Sirius tự nhiên lắm mà sờ sờ cổ, thấp giọng lầu bầu, "Thực gặp quỷ mà…ý tưởng này của cháu đáng sợ."

      Quả thực đáng sợ.

      "Vậy cháu muốn mình biến thành loài nào?" Sirius .

      "Càng càng tốt!" tôi kiên định , "Càng quen thuộc càng tốt, và tốt nhất là có thể bay được!”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 161: Chủ nhật

      Edit: Nguyen_Khanh


      Sirius nhíu mày chặt, khóe miệng có hơi giật giật, hình như là nghĩ ra thứ gì đó đáng ghét vô cùng. lát sau chú : "Được rồi! Nếu là ý muốn của cháu, cháu có thể biến . Nhưng mà…có thể bay hay chưa chắc đâu!"

      Học phép Animagi, có người dạy cùng tự học là hoàn toàn khác biệt. Nếu như trong kỳ nghỉ hè, tôi chỉ có thể luyện tập trong mơ hồ như dòng suối . Như vậy, hướng dẫn của Sirius chính là mở cho tôi cái kênh đào, biến dòng suối mơ hồ của tôi thành dòng sông lớn.

      Thời điểm tôi rời khỏi văn phòng của Sirius, nhờ hướng dẫn của Sirius, tôi có chút ít cảm giác. Sirius vụng về ra sức khích lệ tôi, chú tôi có thiên phú bẩm sinh.

      Đương nhiên, tôi cũng tự biết lấy bản thân có bao nhiêu cân lượng. Tổ hợp bốn người Đạo tặc khi chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, tự học thành tài, đấy mới gọi là thiên tài. Vì muốn làm tốt, tôi chuẩn bị rất lâu, thực rất đáng giá, tôi cảm thấy vô cùng thú vị.

      Cuối tuần, Nhà Slytherin bắt đầu việc tuyển chọn thành viên cho đội Quidditch.

      Draco cho rằng tôi nên xem, tôi kiên quyết cự tuyệt. Suốt tuần bận rộn, tôi cảm thấy có gì quan trọng hơn việc nhàn nhã đọc sách trong phòng mình.

      "Cậu giống dơi lắm rồi đấy!" dienndnle,qu.y don Draco vừa mặc đồng phục của đội vừa , "Cậu phải biết so với mấy quyển sách của cậu tớ đáng thưởng thức hơn nhiều…"

      Tôi thể việc. Cho dù tình cảm của chúng tôi tốt đẹp nhưng có đôi lúc tôi thể chịu nổi cái tính tự phụ của cậu.

      Nhưng hiển nhiên, có khá nhiều cho rằng Draco hoặc Quidditch đáng xem hơn sách vở. đường đến Thư viện, tôi thấy có nhiều nữ sinh lớp dưới đứng bên ngoài sân bóng. Nữ sinh Nhà Slytherin phần lớn được giáo dục rất tốt, cho dù là kích động cũng chỉ là cất tiếng kêu nho , tay nắm chặt, gương mặt đỏ bừng.

      vào Thư viện, tôi cảm thấy rất an ủi khi trông thấy Hermione.

      Hermione chọn học tất cả các môn mà ấy có thể học được. Bởi thế vào năm thứ năm, ấy bận rộn hơn ai hết. Nhưng ấy lại vui vẻ chịu đựng, tôi còn cảm thấy ấy còn hào hứng phấn khởi hơn.

      Tôi nhìn bốn phía, rất hài lòng khi thấy Weasley ở đây. Chào Hermione xong, tôi tùy tiện lấy quyển sách rồi ngồi xuống bên cạnh .

      "Harry bị Umbridge phạt cấm túc." Hermione nghiêng đầu với tôi.

      "Umbridge? Harry phạm vào cái gì sai?" Tôi kỳ quái hỏi, "Bà ấy có quyền phạt cấm túc sao? Tớ tưởng đây là đặc quyền của các giáo sư chứ!"

      "Hiển nhiên là bà ấy có." Hermione tức giận , "Mà Harry cũng phạm sai lầm nào cả!"

      "Vậy tại sao lại bị phạt?" Tôi hỏi.

      "Tình hình cụ thể tớ cũng biết , tớ bỏ môn Bói toán mà! Nhưng Ron có kể cho tớ nghe." Hermione , "Umbridge chương trình dạy học của giáo sư Trelawney cũng như việc Chúa tể Hắc Ám sống lại đều là chuyện vô căn cứ!"

      "Sau đó Harry liền cãi lại bà ấy?" Tôi .

      "Đúng vậy!"

      Hermione gấp sách lại, "Sylvia, cậu có cảm thấy tính tình Harry dạo này nóng nảy hơn nhiều ?"

      "Bất kể là ai, nếu bị người khác nghĩ là kẻ lừa gạt tâm tình cũng tốt chút nào!" Tôi . chỉ Bộ Pháp thuật, ngay cả các bạn học cùng Nhà tại Hogwarts cũng tin tưởng Harry. phương diện cảm tình, Harry luôn rất mẫn cảm.

      "Tớ biết, là bạn
      [​IMG]
      ly sắc, ThiênMinhthuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 162: Giao phong

      Edit: Nguyen_Khanh

      1995. 09. 21

      "Có chuyện gì sao?" Từ sau cái bàn làm việc lớn của mình, Snape ngẩng đầu lên nhìn về phía học trò mà mình thích nhất.

      "Đúng vậy, cha nuôi!" Draco Malfoy . Khi chỉ có hai người ở riêng, cậu mới xưng hô với chủ nhiệm của mình như vậy. mặt cậu lộ ra biểu tình đắc ý mà Snape rất quen thuộc, "Về hình phạt cho Ocil Gourde mà con …"

      "Nếu đầu óc đáng thương của con còn có chức năng tự hỏi…" Snape vạch đường lên bài tập cầm trong tay, khách khí , "…con nên hiểu ý của ta!"

      "Đúng vậy cha nuôi!" Draco Malfoy hoàn mỹ bảo trì phong độ quý tộc của mình, thi lễ với Snape. Nhưng tốc độ của cậu lại khiến cho người ta có thể thấy cậu đắc ý đến dường nào. Cậu mở cửa văn phòng của lớp Độc dược, nhanh chóng biến mất như cơn gió.

      Ánh mắt đen của Severus Snape lóe sáng chút, chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía cánh cửa vừa được đóng. Die nd da nl e q uu ydo n Mũi hít , vừa rồi khi con đỡ đầu của ông vừa đóng cửa, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Là mùi sữa tắm do chính bậc thầy Độc dược trẻ tuổi nhất điều chế, toàn bộ giới Pháp thuật chỉ có thể tìm thấy ở nhà của tiểu thư Sadie.

      Tin Harry bị Umbridge cấm túc truyền rất nhanh. Sáng sớm thứ hai, khi tôi và Draco cùng bước vào Đại sảnh đường, chung quanh vang lên tiếng bàn tán khe khẽ.

      "Cậu ta cậu ta thấy Cedric Diggory bị giết hại…"

      "Cậu ta nghĩ mình quyết đấu với Chúa tể Hắc Ám…"

      "Toàn là xạo…"

      "Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?"

      Tất cả toàn là nỗi khổ riêng, là bóng ma trong lòng Harry, tại lại bị bọn họ lấy ra bàn tán.

      Tôi lo lắng nhìn về phía dãy bàn Nhà Gryffindor, thấy Harry mệt mỏi cố gắng giả vờ có nghe thấy, cố gắng ăn phần điểm tâm của mình.

      Umbridge mặc áo choàng màu hồng phấn của mình, hai bàn tay béo múp đặt bàn, biểu tình thỏa mãn giống như ăn được ruồi bọ mỹ vị mọng nước vậy. Cách bà khoảng trống là Sirius, vẻ mặt tức giận lạnh nhạt nhìn đám học trò trong Đại sảnh đường. Rất tiếc hiệu quả của cái nhìn này cao, dù là giáo sư nhưng cũng thể cấm đám học trò bàn luận hay bàn luận chuyện gì.

      "Sylvia." Blaise ngồi đối diện tôi lên tiếng.

      "Huh?" Tôi vẫn tiếp tục nhìn dãy bàn Nhà Gryffindor.

      "Knight đâu?" Blaise cười hì hì , "Từ lúc khai giảng tới giờ, tớ thấy nó đâu. Cậu đổi sủng vật à? Nghe Draco năm nay cậu mang theo con cú mèo con."

      "Blaise." Tôi đặc biệt ôn hòa , "Knight phải sủng vật của tớ, nó tự do!"

      "Ý cậu là tớ có thể nuôi nó?" Blaise cười khẽ tiếng, "Tớ có thể chứ?"

      "Chỉ cần nó nguyện ý, tiên sinh Zabini thân mến!" tôi mỉm cười, "Nhưng ra tớ cảm thấy nếu được cậu nuôi dưỡng nó thà chọn ở trong Rừng cấm hơn!"

      "Được rồi Blaise!" Draco kiên nhẫn nhíu mày, , "Nếu cậu có thể bắt được nó cậu có thể nuôi!"

      Tôi liếc nhìn Draco cái, tỏ vẻ đồng ý nhưng cũng lên tiếng phản đối. Dưới tình hình có nhiều người biết đến hình dạng Animagi của mình đồng thời còn có người lúc nào cũng sẵn sàng bắt nhược điểm dạo quanh trường mà Sirius còn dám biến thành Knight chạy quanh. Như vậy tôi nghĩ chú ấy xứng đáng bị Blaise bắt về làm sủng vật lắm!

      Sau bữa sáng, Umbridge lại đến lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, trang phục người chỉ toàn màu hồng phấn chói mắt vô cùng. Tôi rất hoài nghi tính thưởng thức của bà ta, cái màu ấy cho dù là thiếu nữ cũng chẳng dám
      [​IMG]
      Jeremej San, ly sắc, Trâu2 others thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 163: Mặt dây chuyền

      Edit: Nguyen_Khanh

      Tôi vốn cũng khá ngạc nhiên khi thấy Harry xuất trong phòng làm việc của giáo sư Snape, nhưng nghĩ nghĩ chút, tôi còn ngạc nhiên nữa. Trong trường học, giáo sư Snape cần phải che giấu gì cả, Bế quan bí thuật nếu có chỗ để luyện tập là được.

      Buổi học phụ đạo thứ hai kể từ lúc bắt đầu học kì mới cuối cùng cũng kết thúc, tôi đầy mồ hôi, có cảm giác ghê tởm muốn ói, bất chấp hình tượng đặt mông ngồi vào tay vịn của ghế. Khi nãy, tôi thành công ngăn lại Nhiếp hồn thuật của giáo sư Snape.

      Giáo sư Snape gõ đũa phép, cốc nước xuất bàn. Thầy thản nhiên câu: " tồi."

      Tôi vội vàng cầm cốc nước uống cạn, nghe vậy nhịn được sặc cái, lập tức niềm vui sướng mãnh liệt xuất tự đáy lòng. Ai cũng biết giáo sư Snape rất tiết kiệm lời khen, “ tồi” của thầy ấy chính là khẳng định những cố gắng của tôi có kết quả.

      "Ta rất cao hứng! dienndnle,qu.y don Trò và tên nhóc Gryffindor kia giống nhau, đầu óc nó vừa nông cạn lại quá dễ đọc thấu, chỉ liếc mắt là có thể đọc được." Giáo sư Snape cất đũa phép , "Nhưng trò vẫn cần luyện tập nhiều hơn. Chương trình học Bế quan bí thuật của trò thay đổi sang thứ hai hàng tuần!"

      "Tại sao mỗi tuần chỉ học buổi?" Tôi đánh bạo hỏi, "Thầy em cần luyện tập nhiều hơn mà…"

      "Bởi vì trò phát ra thời gian sau này của mình bận rộn hơn nhiều!" Giáo sư Snape dường như kiên nhẫn , "Do vậy ta giữ trò nhiều hơn!"

      Ý tứ này có phải tôi rất được thầy coi trọng ? Trong lòng tôi rất vui mừng, "Vâng, giáo sư."

      Giáo sư Snape hít hít chút, thầy nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, ánh mắt đen như ngọc nhìn tôi chằm chằm.

      "Giáo sư?" Tôi kỳ quái hỏi, "Còn có chuyện gì nữa sao?"

      "!" Snape giáo thụ trầm ngâm chút, cau mày , "Trò về trước !"

      Thời gian trễ, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn buổi tuần tra đêm thường lệ của huynh trưởng tiến hành được nửa, đường quay về phòng Sinh hoạt chung gặp Draco, cậu đứng cùng Astoria Greengrass trước bức tranh.

      "Làm sao vậy?" Tôi qua nhìn thấy con mèo kêu với vẻ rất đáng thương, cái chân bị kẹt giữa khung tranh và vách tường.

      "Huynh trưởng Hopper…" nhà Greengrass khóc. bé vươn tay vuốt ve lông lưng nó với mục đích an ủi nó, nhưng con mèo hề nể tình mà cào cho đường dài tay, tôi vội vàng dùng pháp thuật trị cho bé.

      "Con mèo của Astoria biết bị trúng cái gì." Draco cau mày

      "Hành lang và cầu thang của Hogwarts luôn làm cho người ta khó lòng phòng bị." Tôi cúi xuống nhìn, "Có cần tớ giúp ?"

      "Tớ nghĩ…cũng cần." Draco rút đũa phép ra, hướng về cái khe mà niệm câu thần chú, cái khe hở biến rộng ra. Con mèo nhờ vậy có thể rút chân ra và chạy biến .

      Bức tranh nặng nề đạp vào tường, phát ra thanh vang dội.

      "Cám ơn, huynh trưởng Draco, huynh trưởng Hopper." Tiểu Greengrass lau nước mắt, thi lễ với chúng tôi rất quy củ, sau đó vội vàng đuổi theo con mèo của mình.

      Tôi đứng thẳng thân thể, chà xát hai tay lên mặt.

      "Trông cậu ổn chút nào!" Draco nhìn tôi , "Sao vậy?"

      "Chính là mệt chút thôi!" tôi cười , "Nhưng sau này cần luyện tập thường xuyên nữa rồi!”

      "Khóa phụ đạo ngoại khóa của Chủ nhiệm cũng dễ dàng gì." Draco nâng cằm , "Nhưng tớ dám đảm bảo vô cùng hữu ích."

      "Tớ hoàn toàn đồng ý với cậu." Tôi , "Cậu có vẻ rành quá nhỉ?"

      "Lúc tớ còn dinendian.lơqid]on từng được chủ nhiệm dạy cho." Draco nâng cằm .

      Chúng ta vừa , vừa tuần tra hết phần còn lại, sau đó về ký túc xá Slytherin.

      "Cho dù tớ chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp nhận những suy nghĩ bất thường của cậu, Sylvia, nhưng từ khai giảng đến giờ cũng qua khá lâu…" Draco kéo dài giọng , cậu chỉ về hướng đống hành lý chất đống trong góc phòng tôi, "Cậu nghĩ đến việc soạn hành lý của mình ra sao?"

      Tôi ngẩn người, nhìn về phía hành lý.

      "Đây chẳng qua là ít đồ cần dùng thôi mà…" Tôi , "Tớ quên mất! Draco, cậu biết là tớ bận rộn thế nào mà…"

      "Tớ nghĩ… cho dù có bận rộn thế nào cũng sắp xếp đồ của mình cẩn thận." Draco chậm rãi , "Phải chăng đây chỉ là hiểu lầm của tớ?"

      "À…Draco, tớ cũng biết cậu có nhầm lần gì hay !" tôi nhíu nhíu mày, tức giận , "Nhưng tớ khẳng định cậu sắp xếp hành lý của mình rất ngay ngắn chỉnh tề nhỉ?"

      "Là quý tộc, Malfoy…Bảo vệ đồ đạc của mình
      [​IMG]
      Jeremej San, ly sắc, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :