1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 144: Lời thề Bất khả bội

      Edit: Nguyen_Khanh


      Tôi có chút sợ hãi, cũng có chút phẫn nộ.

      Tôi hết sức kềm chế run rẩy trong giọng của mình "Đây phải là lần đầu tiên tôi đến đây! Vì cái gì mà các người làm như gặp kẻ thù vậy?"

      Đám phù thủy có mặt nhìn nhau nhưng có kẻ nào trả lời vấn đề của tôi.

      "Sylvia!" Sirius dùng đôi mắt xám giống tôi nhìn tôi "Vào năm học thứ ba, cháu gọi tôi là gì?"

      Tôi trừng mắt nhìn Sirius mà thể tin được. Nhưng Sirius hề biểu ra bất cứ biểu cảm gì, vẫn bình tĩnh nhìn tôi.

      "Knight." Tôi nghiến răng ra cái tên này.

      Sirius hơi lộ ra nụ cười.

      "A, xin chào, Sylvia." hướng tôi chào hỏi. Sau đó nhìn những người khác, gật gật đầu : "Là con bé."

      vài phù thủy có vẻ thả lỏng nhưng vài người khác vẫn còn có vẻ nghi ngờ.

      "Vậy cũng chưa chắc, Sirius." Mắt điên Moody lên tiếng.

      "Tốt lắm! Ý là tôi nhận lầm?" Sirius nhanh chậm .

      "Nhầm lẫn hay đợi lát nữa biết!" Moody gõ gõ đũa phép của "Expecto Patronum!"

      thần hộ mệnh màu bạc từ đỉnh đũa phép xuất , xuyên qua vách tường mất.

      Trong phòng lại lâm vào mảnh trầm mặc. biết qua bao lâu, có vài phù thủy thường xuyên xem đồng hồ.

      "Hết giờ rồi." phù thủy .

      " có biến hóa, đúng ?" Sirius phụng phịu .

      "À, được rồi! Đúng là người biết." Moody thanh thô , "Tôi xem như hiểu được rằng... mọi người ngồi ở đây đều có được cái mũi thính như của !"

      Nữ phù thủy ngồi cạnh tôi cười phá lên, vén áo khoác lên và nhét đũa phép vào túi quần sau.

      "Đề cao cảnh giác, Tonks!" Moody đồng ý gầm .

      "Tốt." Nữ phù thủy trẻ trả lời lại đem đũa phép rút ra.

      "Moody!" Sirius hơi hơi cau mày, " chứng minh đây là bé! Vẫn là bạn của Harry."

      "Nhưng mà thể chứng minh nó có nguy hiểm, đúng ?" Moody , "Cho dù đây là bạn của Harry cũng chứng minh được cái gì."

      Tôi nhìn Sirius nhìn tôi, lộ ra nụ cười an ủi.

      À… hình như bọn họ nghi ngờ tôi là người khác biến thành.

      Cho dù tôi quyết định đem Sirius thành người qua đường. Cho dù chú ấy là người thể hoàn toàn ỷ lại. Tôi cũng thể thừa nhận, tại cái thời khắc quỷ dị này, có người vẫn đối xử với mình như cũ, chính xác lại làm tôi cảm thấy an tâm.

      Nhưng cũng thể khiến tôi hết kinh sợ.

      Bất luận ai khi bị đối xử như thế đều phải kinh sợ.

      Tôi chỉ là tới thăm Kreacher, trong lúc vô ý lại bước vào nơi nên đến, sau đó bị công kích, bị đối xử hệt như tội phạm.

      "Các ngươi cái gì?" Tôi cố gắng đè nén xuống tâm tình của mình, "Tôi thề là tôi chỉ cẩn thận tiến vào…Nếu các ngươi cần tôi giữ bí mật, tốt, tôi làm."

      " cẩn thận tiến vào! À~" nữ phù thủy bên cạnh tôi thấp giọng lầu bầu "Đây chính là vấn đề lớn nhất."

      "Đây là ý gì?" Tôi đề phòng .

      "Bởi vì theo logic, trò thể ‘ cẩn thận tiến vào’."

      Dumbledore đẩy cửa phòng ra và bước vào, hướng tôi hòa ái cười cười, "Buổi chiều tốt lành, tiểu thư Hopper".

      "Hiệu trưởng Dumbledore" Tôi cẩn thận kêu tiếng, đứng lên.

      "Đứng yên được nhúc nhích!" Moody hướng tôi gầm .

      "Alastor, lão bằng hữu của ta, đừng mẫn cảm như vậy…Hopper tiểu thư là học trò của tôi, tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo phải kẻ thù của chúng ta. bé cũng có bất kỳ vấn đề nào!" Dumbledore với Moody xong, xoay người lại với tôi, "Tôi nghĩ trò tại nhất định có rất nhiều nghi vấn, đúng ?"

      Dumbledore đến làm cho tôi đối với an toàn của mình hơi hơi yên tâm, ông ấy là hiệu trưởng Hogwarts, cho dù tôi từng oán hận ông ấy quá công bằng với Slytherin nhưng ít nhất làm ra chuyện tình giết hại học trò mình.

      Tôi đối với ông ấy gật gật đầu, vết thương mặt bị khẽ động, nhất thời trận co rút đau đớn, vội vàng đem khăn mặt đắp lên.

      "A, cần lo lắng!" Dumbledore dường như nhìn ra lo lắng của tôi "Thương thế của trò cũng nặng, đợi cho chúng ta mang tới nước thuốc trị thương có thể lập tức chữa khỏi nó, nó giống như hoàn toàn chưa bị thương."

      Ông ấy đến chỗ người da đen đầu trọc nhường mà ngồi xuống "Ta phải hướng trò giải thích. Nhưng trò cũng biết đấy, xuất của trò ở đây quả là chuyện ngoài ý muốn!"

      "Con ." Tôi .

      "Ngôi nhà này tại được phù phép bùa Trung Tín." Dumbledore , "Thầy là người-giữ-bí-mật. Bởi vậy xâm nhập của con, mà tại chúng ta đều biết là việc ngoài ý muốn, là rất khó tin. Mọi người phải cam đoan rằng bùa Trung Tín có sai lầm nào để tránh được địch nhân của chúng ta thừa dịp xâm nhập!"

      Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi.

      Bùa Trung Tín này, tại trong giới phù thủy ai cũng biết, nguyên nhân chính trong án oan của Sirius. Đó là thần chú vô cùng phức tạp. Nó dùng pháp thuật đem bí mật giấu ở bên trong linh hồn của người-giữ-bí-mật. Nếu năm đó Peter Pettinggrew mật báo, ai có thể tìm ra nhà Potter, cho dù có là Voldemort cũng thể.

      "Như vậy tôi vì cái gì..." Tôi dừng lại , trái tim mạnh nhảy chút.

      "Vì cái gì, đương nhiên, mặc kệ vì cái gì, có người có thể vượt qua bùa Trung Tín tiến vào nơi này, " Moody gõ quải trượng của "Vậy đại biểu nơi này còn an toàn ."

      "!" Dumbledore bình thản "Tôi cho là vậy."

      "Albus, hiển nhiên ông quá mức tin tưởng học trò của mình." Moody , "Chưa bao giờ xuất loại tình huống này! Nhưng học trò của ông có thể tiến vào, vì cái gì người khác thể vào đâu?"

      "Tôi tin tưởng Hopper tiểu thư chính là cái trường hợp đặc biệt." Dumbledore ."Đúng vậy, từ khi có bùa Trung Tín chưa bao giờ xuất tình huống này… Mà chú ngữ vĩnh viễn là chân nhất, nó vĩnh viễn cũng sai lầm. Tôi thừa nhận điều này làm cho tôi khó hiểu…Nhưng tôi rất nhanh nghĩ tới khả năng."

      Dumbledore nhìn tôi.

      "Trong ghi chép về bùa Trung Tín, có tình huống thể che giấu nơi muốn giấu."

      "Ý của ông là?" Sirius cẩn thận, chậm rãi .

      "Thực ràng…Hopper tiểu thư là trong những phù thủy có tư cách sử dụng ngôi nhà này." Dumbledore , "Ngôi nhà này chấp nhận bé, thừa nhận bé là chủ nhân của nó."

      Theo dư quang trong mắt, tôi thấy thân thể Sirius có trận co rúm. Chú khiếp sợ mà bối rối quay đầu nhìn tôi, tựa như tôi đột nhiên biến thành giám ngục Azkaban.

      " có lỗi!" tôi bình tĩnh "Có lẽ điều này có thể xem là nguyên nhân hợp lý nhưng tôi với nhà Black có bất cứ quan hệ nào."

      "Ngôi nhà này lại cho rằng trò là huyết mạch trực hệ của gia đình Black." Dumbledore ôn hòa mỉm cười, "Từ xưa các phủ đệ tổ truyền của gia tộc luôn được ếm các loại pháp thuật cổ xưa…thừa nhận huyết mạch là trong số đó."

      "Tôi đoán ngôi nhà nhất định là nổi loạn." Tôi châm chọc địa .

      "À, ta cho là như vậy." Dumbledore "Mẹ của trò chính là Sadie tiểu thư gần đây mới kế thừa gia nghiệp?"

      “Sadie Tiểu thư" chính là thân phận được công nhận nay của Blaise.

      Tôi hiểu được Dumbledore ám chỉ cái gì, nhưng tôi thực rất chán ghét thảo luận vấn đề này trước mặt nhiều người như vậy.

      Tôi áp chế phản cảm trong lòng, nhấp hé miệng: "Đúng vậy, mẹ tôi tuy vẫn còn độc thân nhưng việc này cũng thể chứng minh được mẹ tôi và gia đình Black có liên quan gì đến nhau!"

      "Trò cũng cần đề phòng như thế! Nếu trò muốn , ta cũng ép buộc trò. Đây…" Dumbledore nhìn Sirius mắt cái "Chính là vấn đề của trò."

      "Sylvia…" Sirius khàn giọng kêu tôi tiếng, "Cháu…cháu là…"

      Nhưng lời của chú ấy bị đánh gãy, cánh cửa lại bị mở ra, phù thủy bước vào.

      Tóc đen, mũi ưng, thân thể cao gầy dưới lớp áo choàng đen.

      Tôi tuyệt đối nghĩ tới gặp người này ở đây.

      Tôi cảm thấy được trong lòng bấn loạn.

      "Có chuyện gì vậy?" Người đó kiên nhẫn "Tôi nhận được tin nhắn từ thần hộ mệnh của thầy, Dumbledore."

      Tiếp theo người đó nhìn thấy tôi.

      "Sylvia?" Người đó rất nhanh đến trước mặt của tôi, cúi đầu nhìn mặt của ta, ánh mắt dừng cánh tay tôi lúc "Sao lại thế này?"

      Tôi ngẩng đầu, phức tạp nhìn giáo sư Snape.

      Moody từng Thần sáng ưu tú nhất, khoa trương chính là “tội phạm ở Azkaban có hơn phân nửa là do ông ta tống vào" .

      Sirius là hùng trong giới phù thủy, trong cuộc chiến mười mấy năm trước chính là kẻ luôn đứng ở tiền tuyến.

      Dumbledore, người đứng đầu, là đối thủ mất còn của Voldemort.

      Giáo sư Snape từng là gián điệp của Hội Phượng Hoàng.

      Nếu tôi còn đoán ra tôi xâm nhập vào việc tụ hội của hội nào, và ở đây là những thành viên của hội gì. Như vậy, tôi thực quá ngu dốt rồi.

      Tôi cũng rốt cục hiểu được tại sao tôi lại muốn học Bế quan bí thuật.

      thú vị…Mấy hôm trước tôi còn cho rằng nhà tôi là gia đình hết sức bình thường, chẳng có khả năng dính dáng liên quan đến Voldemort.

      "À" tôi dời ánh mắt, "Em nhầm nơi nên bị công kích…"

      "Trò là …" Gương mặt giáo sư Snape hết sức thụ bình tĩnh mà nhìn quanh, mang theo ánh mắt phẫn nộ "Công kích đứa nhóc học trò còn chưa được mười lăm tuổi?"

      Các phù thủy xung quanh đều tránh ánh mắt của giáo sư Snape, có người còn khẽ ho khan.

      mặt Sirius biểu chán ghét cùng kinh ngạc.

      "A, Severus, " nam phù thủy có kiểu tóc rẽ ngôi xấu hổ "Zed bây giờ còn hôn mê…

      "Đó là do Kreacher muốn bảo hộ tôi." Tôi châm chọc "Nếu có nó, cánh tay của tôi gãy."

      "A…Đúng vậy, Kreacher là gia tinh vô cùng trung thành." Dumbledore mỉm cười.

      Tôi cảm thấy lời của giáo sư Dumbledore lúc nào cũng đầy ý, rất thoải mái mà quay nhìn đến ông ấy.

      "Có lẽ chính vì vậy mà nhóc có thể vào được đây" Moody hoài nghi đánh giá tôi, "Nhưng như thế nào mới có thể cam đoan để lộ bí mật?"

      "Ừ.." Nữ phù thủy ngồi ở bên cạnh tôi tự hỏi. Tôi thậm chí còn cảm thấy ta suy nghĩ đến mức tóc đổi màu "Hay là…thần chú Obliviate?"

      Vị phù thủy da đen đeo khuyên tai hít hơi, dùng sức xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của chính mình.

      Tôi hốt hoảng.

      "Đó là trí nhớ của tôi!" tôi đề phòng "Các ngươi có quyền làm như vậy!"

      "Ai cũng thể cam đoan khi dùng thần chú Obliviate đảm bảo phần kí ức bị quên lãng này vĩnh viễn bị quên lãng" giáo sư Snape nhìn nữ phù thủy trẻ với ánh mắt lạnh như băng "Huống chi việc dùng thần chú Obliviate để cưỡng chế quên có thể để lại di chứng là khiến trí nhớ bị hỗn loạn. Hiển nhiên, quý Tonks đây chẳng những cần phải tham gia huấn luyện Thần sáng lại lần nữa mà còn phải học lại chương trình bùa chú của Hogwarts."

      Dumbledore nhìn bọn họ cười cười.

      "Hopper tiểu thư. . . . . . Ta phải thận trọng hỏi trò" ông ấy ngồi ngay ngắn, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt màu lam phía sau cặp kính có tròng bán nguyệt "Trò có nguyện ý lập lời thề Bất-khả-bội ?"

      Tôi được lựa chọn sao? Chẳng lẽ tôi chạy đến chỗ đám Tử Thần Thực Tử, cho họ biết tổng bộ của hội Phượng Hoàng ở đâu, thành viên của hội là ai sao? Mà trong cái hội đó còn có cha dượng tương lai cùng với…được rồi!

      "Tôi chấp nhận." Tôi thận trọng .

      "Để tôi." Giáo sư Snape .

      "Hả, tại sao lại là ngươi?" Sirius đứng lên, ánh mắt xám lóe ra lửa giận.

      "Chẳng lẽ ngươi muốn làm?" giáo sư Snape châm chọc , "Từ cha đỡ đầu của Harry Potter?"

      "Đương nhiên tôi thực !" Sirius , "Tôi và con bé là…."

      dừng lại .

      "Ngươi và con bé là gì?" giáo sư Snape nhếch mép cười "Thực đáng tiếc, hiển nhiên tiểu thư Hopper đây dường như có ý muốn dây dưa cùng gia tộc Black."

      cố ý đem "Hopper" nhấn mạnh.

      Tôi dứt khoát quỳ gối xuống ngay trước mặt giáo sư Snape, đưa tay phải ra. Mặt Sirius đỏ bừng, ràng bộ dạng muốn lại thôi.

      Giáo sư Snape liếc nhìn tôi, cũng đưa tay phải ra.

      Dumbledore lấy đũa phép của mình ra, đầu đũa phép đặt lên tay của tôi và giáo sư Snape.

      "Sylvia!" ánh mắt ông ấy tối đen nhìn tôi, "Trò nguyện ý cam đoan, đem địa chỉ Hội Phượng Hoàng ở nhà gia tộc Black tiết lộ cho bất kỳ ai ?"

      "Tôi nguyện ý." Tôi .

      "Trò nguyện ý cam đoan, đem những danh tính thành viên của hội Phượng Hoàng mà trò nhìn thấy ở đây tiết lộ cho bất kỳ ai ?"

      "Tôi nguyện ý."

      "Trò nguyện ý cam đoan, đem bất kỳ chuyện gì ở Hội Phượng Hoàng tiết lộ cho bất kỳ ai ?"

      "Tôi nguyện ý."

      ngọn lửa mỏng manh từ đầu đũa phép của Dumbledore xuất , quẩn quanh ở bàn tay nắm của chúng tôi.
      Jeremej San, Trâu, ly sắc2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 145: Trò chuyện

      Edit: Nguyen_Khanh


      Dưới chứng kiến của Dumbledore, tôi và giáo sư Snape hoàn thành lời thề Bất-khả-bội.

      Tôi nhìn ngọn lửa mỏng manh dần biến mất tay. Khi nó biến mất hoàn toàn, chúng tôi bỏ tay ra.

      "Con còn cần phải làm gì nữa ?" Tôi đứng lên .

      ", có." Dumbledore .

      "Như vậy, con có thể rồi sao?" Tôi bình tĩnh .

      "Đương nhiên, trò có thể lúc nào cũng được." Dumbledore nhã nhặn .

      "Sylvia." Sirius , "Chúng ta cần chuyện."

      "Cháu cho rằng hoàn toàn cần thiết." Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn , "Kreacher đâu? Cháu có thể xem nó sao?"

      "Ít nhất phải ba giờ nữa nó mới có thể tỉnh lại." phù thủy trả lời tôi.

      Tôi do dự chút.

      Giới pháp thuật cũng có quy phạm pháp luật dành cho gia tinh nuôi trong nhà, nhưng thể nghi ngờ là chúng tuyệt đối thể công kích phù thủy. Chúng thậm chí còn thể làm chuyện bất kính với phù thủy, cho dù người kia phải chủ nhân của chúng.

      Hôm nay, dưới tình thế cấp bách Kreacher công kích phù thủy. Có thể nghĩ, cho dù nó là vì tôi, sau này nó cũng bị xem là gia tính có tính uy hiếp.

      Tôi biết các phù thủy làm gì với gia tinh có tính uy hiếp. Kreacher luôn trung thành và tận tâm với gia tộc Black. Cho dù là tôi, chỉ sợ cũng thể bắt nó theo cùng tôi. Chưa kể nó cũng biết quá nhiều bí mật, Hội Phượng Hoàng tuyệt đối cũng để nó được tự do.

      "Do tình thế cấp bách nên Kreacher…mọi người biết đó…" tôi do dự .

      "Chúng ta đương nhiên thể bởi vì hành vi bảo vệ của Kreacher mà trừng phạt nó." Dumbledore nhìn tôi bằng ánh mắt màu lam, mỉm cười .

      "Như vậy nó ổn, đúng ? Giống như bình thường?" Ta .

      "À, đương nhiên." Dumbledore .

      Nghe thấy lời hứa của Dumbledore, tôi hơi hơi yên tâm chút, quay đầu nhìn về phía giáo sư Snape.

      Giáo sư Snape tiến đến trước mặt tôi, dùng đũa phép chạm lên mặt tôi. Chỗ vết thương mặt của tôi đau xót, sau đó chợt thấy giật mình khi có ít thứ giống như là cát rơi từ mặt tôi xuống tấm thảm dơ bẩn sàn.

      Tôi vô cùng tin tưởng với phương pháp trị liệu của giới phù thủy. Dù sao cũng từng khiến cho miệng vết thương khủng khiếp ngực tôi toàn bộ xóa sạch, để lại sẹo. Nhưng khi phát có thứ gì đó xâm nhập vào vết thương da cũng làm tôi rùng mình.

      Giáo sư Snape cúi đầu và niệm câu chú ngữ, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lên miệng vết thương của tôi. Tôi ngẩn ra, theo bản năng muốn sờ lên mặt nhưng bị cản lại.

      "Đừng đụng vào. Đây chỉ là bùa chú che giấu thôi!" giáo sư Snape "Nó chỉ làm cho dân Muggle nhìn thấy vết thương của trò để trò bị chú ý đường về nhà."

      Dừng chút, giáo sư còn , "Dược Xóa-sẹo cần có thời gian để điều chế!"

      Tôi hiểu được ý tứ của thầy. Bây giờ tốt nhất tôi nên rời khỏi đây. , tôi hoàn toàn đồng ý.

      "Vâng." Tôi . Tôi hướng Dumbledore cáo từ, lại hướng các phù thủy ở đây gật gật đầu. Sau đó ra khỏi căn phòng này.

      "Từ từ! Sylvia…" Sirius từ trong phòng ra, gọi tôi lại.

      "Có chuyện gì?" Tôi "Cháu nghĩ cháu ràng hết rồi."

      "A…Chú chỉ là muốn , " chú , "Có lẽ chú có thể đưa cháu trở về."

      Tôi nhìn chú ấy.

      Chú vẫn là như vậy tuấn, cho dù còn trẻ, khóe mắt có vết nhăn. Chú mặc cái áo gió mỏng màu đen của Muggle. Cho dù có tùy tiện cài nút, cũng rất đẹp. Thực ra, chú ấy mặc quần áo gì cũng đều rất đẹp.

      Tóc đen dài của chú rối tung sau lưng. Ánh mắt thâm thúy nhìn xoáy vào tôi. Và tôi cho rằng thấy được tia khẩn cầu trong đôi mắt giống hệt tôi ấy.

      Nhưng là Sirius Black, ai cũng biết rằng chú bao giờ khẩn cầu ai.

      "Voldemort sống lại, mà các người đương nhiên cho rằng nhất định làm gì đó, đúng ? Sirius…Chẳng lẽ chú còn biết chú gây chú ý đến mức nào sao? Hầu như toàn bộ phù thủy đều biết chú là hùng chống Voldermort. Nếu ta muốn làm gì đó, chú phải đích ngắm tốt nhất sao?" Tôi , "Cháu đương nhiên thể để chú đưa cháu về nhà. Cháu muốn người khác nghĩ gia đình cháu thân thiết với chú!"

      Sirius giống như bị ai đánh vào mặt, lui về phía sau. Đầu hơi ngửa về phía sau, trong đồng tử màu xám ra tia chật vật và bi thương.

      Tôi phải hít hơi sâu mới có thể cam đoan rằng tôi có đủ cứng rắn và quyết tâm tiếp tục tiếp.

      "Sirius…Cháu từng cho rằng hai chúng ta... Ít nhất chúng ta có thể trở thành bạn tốt. Cháu thể phủ nhận thời điểm chúng ta ở cùng nhau quả rất vui vẻ…Cho dù là lúc chú là Knight hay sau đó. Chú có lòng nhiệt tình và trung thành dành cho bạn bè gì sánh được, tinh thần trượng nghĩa của chú, tự do cùng phóng khoáng kiềm chế được của chú…Tất cả đều làm cho cháu phải thán phục. Thậm chí chú hề biết, khuyết điểm của chú, lỗ mãng cùng tính nóng nảy và việc lúc nào cũng làm theo ý mình của chú. Cháu từng rất thích!"

      "Nhưng cháu thể đồng ý số hành vi cùng quan điểm của chú … Cháu rất thất vọng. Chú thấy đó, chúng ta có số mâu thuẫn thể hóa giải." Tôi bi thương mỉm cười tiếp tục , "Cháu cảm kích chú đối xử với cháu rất tốt, cháu biết rất . Nhưng cháu cũng biết, cảm tình chú dành cho cháu cũng nặng như cháu dành cho chú."

      "Sylvia…" Sirius gọi khẽ.

      "! Để cháu cho hết! Nghĩ kĩ, những gì cháu đều chính xác đúng ? Tựa như thời điểm lễ Giáng Sinh năm thứ ba, chú tặng Harry cây Tia Chớp, nhưng chú căn bản hề nghĩ đến tiện tay tặng cháu cái gì." Tôi cười cười, "Cháu nghĩ bản thân nên tiếp tục suy tính thiệt hơn với chú. Suy tính thiệt hơn cũng hợp với cháu. Điều đó làm cháu cảm thấy bản thân rất thất bại, làm cháu còn là chính bản thân mình…"

      "Cháu cùng gia tộc Black quả có quan hệ gì. Chú cần vì thế mà quan tâm tới cháu. Cháu là Hopper, cũng là Sadie, nhưng vĩnh viễn phải Black." Tôi , "Mặt khác, có việc mà chúng ta đều biết, đúng ? Thân nhân này nọ… ra cũng quan trọng với chú như thế!"

      "Chúng ta giữ khoảng cách, được ?" Tôi cúi đầu địa .

      - - - - - - -

      Thời điểm tôi trở lại Sadie trang viên, Blaise có ở nhà.

      Tôi may mắn thở phào nhõm. Nếu ở, tôi còn biết giải thích thế nào về vết thương mặt mình đây.

      Lúc soi gương, tôi phát , ra vết thương của tôi cũng nặng lắm, chảy máu nhiều và bắt đầu đóng vảy. Nhưng vì toàn bộ phần da bên má trái đều bị trầy nên nhìn qua rất đáng sợ.

      giờ sau, Dolly cho tôi biết giáo sư Snape đến.

      Khi mở cửa thư phòng, giáo sư Snape đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng cao gầy của thầy.

      Khi thấy tôi, thầy ấy cũng thêm điều gì, quơ đũa phép triệu hồi cái ghế đến trước mặt thầy. Tôi ngồi lên cái ghế ấy, thầy đưa cho tôi lọ ma dược.
      Tôi kiên trì bôi ma dược lên vết thương và thầy ấy dùng đũa phép nhàng chạm vào vết thương của tôi.

      Thanh thực của thầy và giọng lạnh lẽo thông thường của thầy ấy giống nhau., thanh thực của thầy ấy rất dễ nghe, trầm thấp và dịu dàng như tiếng violon, mềm mại như thiên nga. Thầy cúi đầu niệm bùa mê muội, tay cầm đũa phép mang theo mùi dược liệu thoang thoảng chậm rãi lướt mặt tôi.

      Tôi ngước mắt nhìn lên, nhìn vào gương mặt thầy.

      Sắc mặt của thầy tái nhợt như thường. Ánh mắt đen láy như pha lê.

      Tôi thể đoán được thầy nghĩ gì nếu chỉ dựa vào sắc mặt của thầy, hơn thế nữa thầy còn là bậc thầy Bế quan bí thuật. Có lẽ thầy chẳng nghĩ gì cả sao?

      Nhưng lúc thầy sắp , tôi rốt cuộc thể nhịn được nữa mà hỏi.

      "Blaise có biết ?" Tôi , "Việc giáo sư vẫn còn làm việc cho Hội Phượng Hoàng?"

      Giáo sư Snape dừng chút.

      " ấy biết." Thầy , sau đó ly khai.

      Tôi hơi hơi cười khổ gãi gãi làn da mới tái tạo của mình.

      Có lẽ căn bản tôi cần hỏi, giáo sư Snape hiển nhiên vẫn tiếp tục làm công việc nguy hiểm như trước. Bằng , tôi thể giải thích vì sao thầy luôn bỏ công lại mà dùng hệ thống lò sưởi.

      Thân phận của thầy cùng với lời thề tôi lập hôm nay. Hiển nhiên mặc định chúng tôi đứng cùng phía với Hội Phượng Hoàng.

      Tôi bất quá chỉ vừa mới thoải mái vài ngày thôi mà…Chuyện xảy ra ở nhà cũ làm cho tôi cảm giác nguy cơ càng thêm mãnh liệt.

      Điều này cũng làm tôi phát ra khuyêt điểm của phấn thân. Ở thời điểm trở tay kịp, bùa chú phóng ra hiển nhiên nhanh hơn tốc độ tay của tôi. Thế mà lúc trước tôi nghĩ có thể dùng phấn thân cũng đủ để tôi thoát ra.

      Tôi nên cảm thấy may mắn vì phát sớm, may vì đó là hội Phượng Hoàng chứ phải Tử Thần Thực Tử. Nếu là Tử Thần Thực Tử, bùa chú để ngăn tôi thoát chỉ sợ là Avadar Kevadar mà phải là bùa chú thông thường đâu.

      lần nữa, tôi lại tiếp tục việc luyện tập bùa chú bị gián đoạn, dồn hết sức cho việc luyện tập bùa Mắt-tật và Tai-điếc. Tôi muốn mình “có thể thi triển” mà tôi muốn mình có thể thi triển vừa nhanh vừa nhuần nhuyễn chuẩn xác.

      Thậm chí tôi còn mở “Sổ tay ma lực hoàn mỹ” để học vài bùa chú biến chủng của Hỏa diễm chi tiễn. Vẫn như cũ, tôi cam đoan mình có thể sử dụng con người nhưng ai chê át chủ bài nhiều mà. Học thêm nhiều chú ngữ bao giờ thừa.

      Tôi lại muốn xem Kreacher. Lần trước căn bản tôi chẳng được mấy câu với Kreacher. Hơn nữa nó cũng là tại tôi nên mới bị đánh.

      Nhưng , tôi muốn đến nhà cũ, nơi trở thành tổng bộ của Hội Phượng Hoàng. Hơn nữa, nếu gặp Sirius, tôi nhất định rất xấu hổ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 146: Tử Thần Thực Tử

      Edit: Nguyen_Khanh


      Tôi biết giáo sư Snape với Blaise như thế nào, có lẽ thầy ấy căn bản là chẳng gì cả. Tóm lại Blaise chẳng hỏi tôi bất kỳ vấn đề gì, cứ như là tránh mang rắc rối đến cho tôi vậy.

      Nhưng ra tôi muốn chủ động hỏi tôi. Vì như thế tôi có thể xác định được biết được bao nhiêu về Hội Phượng Hoàng và thân phận đặc thù của giáo sư Snape.

      Nhưng, cho dù tôi biêt biết được bao nhiêu cũng chỉ sợ chủ động lên suy nghĩ của tôi về vấn đề đó. Bởi vì có lẽ vi phạm lời thề Bất-khả-bội. Cho dù nó phải Pháp thuật Hắc Ám nhưng trừng phạt mà nó đem lại chắc chắn cũng là trí mạng.

      ít sai ít, mà vĩnh viễn cũng sai.

      "Con , Severus nhờ mẹ báo cho con…" Đột nhiên có buổi sáng Blaise thông báo cho tôi việc "Chương trình học Bế quan bí thuật của con học ở trang viên nhà mình nữa!"

      Tôi buông thìa.

      " học ở nhà mình?" Tôi kỳ quái lặp lại.

      "Ừ, đúng vậy." Blaise vừa ăn phần bánh mì của vừa "Đổi thành chỗ lần trước hai người gặp mặt đấy! Tối nay có buổi học, sau khi học xong con có thể ngủ lại đó. Sau này, Severus thông báo trước cho con trước lịch học bằng... ừ, điện thoại."

      Tôi nhịn được bẹo má mình. Cho dù trước giờ tôi có đoán được đối tượng mỗi ngày chuyện bằng điện thoại. Nhưng việc biết chính xác chủ nhiệm của Nhà Slytherin coi trọng thuần huyết lại sử dụng thiết bị liên lạc của Muggle…Merlin a, chuyện này kinh hãi quá rồi!

      "Sau này đều như vậy sao? Đều học ở nơi đó?" Nghĩ nghĩ, tôi có chút miễn cưỡng .

      "Chỉ sợ là như vậy." Blaise .

      Nghỉ hè tới nay, giáo sư Snape mỗi lần đến Sadie trang viên nguyên nhân chính là để dạy tôi Bế quan bí thuật. Mà chương trình học bây giờ lại dời đến Hội Phượng Hoàng…

      "Nhưng mà như vậy…" Tôi có chút lo lắng "Thời gian gặp mặt của mẹ và giáo sư càng ít ."

      “À. Chúng ta đều trưởng thành…chúng ta thấu hiểu nhau…" Blaise lộ ra sắc mặt cổ quái, hắng giọng cái, "Chuyện đó có quan hệ gì."

      "Chỉ mong được thế!." Tôi thở dài .

      Mặc kệ tình cảm có bao nhiêu mãnh liệt, muốn duy trì tình cảm ổn định lâu dài cũng cần khoảng thời gian dài và cố gắng bồi đắp.

      Buổi chiều, tôi lại đến quảng trường Grimmauld. Lần trước, lúc khỏi đây, tôi còn nghĩ mình chẳng bao giờ đặt chân đến đây nữa cơ.

      Tôi trốn ở phía sau căn nhà của Muggle, tung nắm phấn thân lên người. ra phải vì tôi sợ lại bị công kích. Nhưng mà khi biết bí mật của chỗ này tốt nhất là đừng gây chú ý cho bất kể kẻ nào, đúng ?

      Thở dài, tôi sờ sờ túi đựng phấn thân. tại nó vơi khá nhiều. Ở thời điểm cấp bách lần trước, tôi lãng phí làm rơi mất gần nửa.

      Nhắm mắt lại, tôi lại cảm nhận được tia sáng bạc mỏng manh chỉ đường lần trước, lại bước vào tòa nhà cũ kĩ tang thương kia.

      Lầu thoạt nhìn trống rỗng, chỉ có phòng bếp đèn sáng. Kreacher lui ở trong góc, thân thể đầy bụi cùng tấm thảm dơ bẩn dung hợp hoàn mỹ. Dường như cảm nhận được gì đó, nó nghi hoặc đứng thẳng dậy, tôi mới phát ra nó.

      Tôi cao hứng khi nó thoạt nhìn vẫn như trước. Hiển nhiên cũng bị trừng phạt gì.

      Tôi giải trừ hiệu quả thân, rồi bảo gia tinh kích động muốn hét lớn giọng lại.

      "Kreacher nghĩ chủ trở lại nữa..." nó kích động

      "Tôi đương nhiên trở về." Tôi có chút chột dạ . Nếu phải giáo sư Snape, tôi chỉ sợ bao giờ đến đây lần nữa… "Hơn nữa, đêm nay ta còn muốn ngủ lại nữa nha!"

      "Ngủ lại!" Kreacher kích động đến độ lăn kềnh ra đất "Kreacher dọn phòng cho chủ !"

      "Đương nhiên có thể!" Tôi mỉm cười , ánh mắt nhịn được mà nhìn thân thể bụi bặm dơ dáy của nó nhàng "Nhưng trước đó, ngươi phải làm mình trông sạch chút !"

      "Gia tộc Black là quý tộc cổ xưa" tôi thần sắc nghiêm nghị , "Kreacher thân là gia tinh của quý tộc cổ xưa đương nhiên phải có phong thái của gia tinh quý tộc cổ xưa! Vì vậy… thôi!"

      Kreacher nhìn tôi rưng rưng nước mắt, cúi chào tôi rồi biến mất.

      Tôi đứng tại chỗ hồi, sau đó hướng phòng bếp đến.

      "Xin chào, phu nhân Weasley." Ta .

      Phu nhân Weasley giật mình nhìn qua, mà nữ phù thủy tóc tím còn trực tiếp đem đĩa thức ăn làm rơi mặt đất.

      "A, xin lỗi." ấy , ngồi chồm hổm luống cuống tay chân thu thập.

      "Trời ạ, Tonks, nên cẩn thận chút chứ! A, xin chào, Sylvia, " Phu nhân Weasley , "Rất vui khi nhìn thấy cháu. Bọn trẻ đều ở lầu…Tonks, có thể mang tìm bọn trẻ ?"

      "Đương nhiên." Tonks xoa xoa tay, nhiệt tình , "Tôi là Nymphadora Tonks, xin chào Sylvia. theo tôi này."

      mang theo tôi qua cánh cửa, qua hai cái màn che dài. Sau đó va phải cái ô rồi ngã xấp.

      "Tonks!" Phu nhân Weasley ở phòng bếp căm tức "Tại sao luôn té ngã ở mọi nơi như thế?"

      "Thực xin lỗi!" Tonks nằm mặt đất, ngửa mặt lên trời, kêu thảm thiết "Đều do cái ô hay ho này đấy chứ. Chúng ta nên đem nó qua chỗ khác…"

      Tonks còn chưa xong, bị tiếng thét chói tai đến đáng sợ khiến người khác lạnh hết cả người cắt đứt.

      Tôi kinh hãi xoay người, thấy màn che khi nãy bị xốc lên, bức chân dung của lão bà thét chói tai.

      "Súc sinh! Đồ đê tiện! Nghiệt tử dơ bẩn tội lỗi! Tạp chủng, quái thai, người quái dị, mau cút khỏi đây! Ai cho các ngươi làm bẩn ngôi nhà tổ truyền của taaaa…."

      Nhờ thanh chói tay của lão bà, mấy bức chân dung đằng sau cánh cửa của đại sảnh bị đánh thức và cũng gia nhập đội ngủ la hét. Thứ thanh kinh khủng này quả có thể làm cho người ta phải phát cuồng.

      Tonks bày ra biểu tình tuyệt vọng, liều mạng đem màn che kéo lại.

      Sirius cùng giáo sư Lupin chỉ cần hai bước phóng từ lầu ba xuống.

      Chân dung lão bà thấy họ, ánh mắt trừng càng lớn.

      "Bại gia tử, gia tộc sỉ nhục, ta sinh hạ ra nghiệt chủng!" Bà lớn tiếng kêu lên.
      Lupin giúp đỡ Tonks, hai người hợp lực đem màn che kéo lại, mà Sirius vào đại sảnh, trực tiếp phóng bùa hôn mê cho mấy bức chân dung.

      Trong khí yên tĩnh vẫn còn văng vẳng ma , tôi sợ hãi mà than "Này, đó là có chuyện gì?"

      "Mẹ của chú." Sirius hơi hơi thở hổn hển, vén mái tóc cản trở tầm nhìn của mình lên, bình tĩnh .

      Tôi nao nao.

      Thùng thùng thùng thùng!

      tràng tiếng bước chân từ cầu thang vọng tới. Ngay sau đó, Hermione lao đến, dùng sức ôm chầm lấy tôi, mái tóc màu hạt dẻ xõa tung cơ hồ che kín tầm nhìn của tôi.

      "Sylvia!" kinh hỉ "Tớ nghĩ rằng nếu bước vào hội Phượng Hoàng thể liên lạc với cậu…Nhưng mà, cậu khiến cho người khác kinh ngạc!"

      "Ừ, quả làm cho người ta kinh ngạc." Tôi lầu bầu , "Tóc của cậu càng khiến cho người khác thêm kinh hãi."

      "Tớ chỉ là có thời gian sửa soạn!" bất mãn .

      "Đúng vậy, muốn sửa soạn chưa cần tới năm phút đâu… Ở thời điểm hẹn hò với Krum, làm sao cậu có nhiều thời gian đến thế nhỉ?"

      Hermione được tự nhiên cười vỗ tôi cái. Tránh ra chút, Harry mới bước vào tầm mắt của tôi.

      "Rất vui được gặp cậu." Sắc mặt của cậu ta tái nhợt cười cười, ôm tôi chút.

      "Ồ, biểu tình của cậu giống như vậy nha." Tôi nửa nửa giả oán giận.

      "Nếu cậu…" cậu ta nhìn thoáng qua cha nuôi của mình "Bị che giấu suốt kỳ nghỉ hè, cậu cũng cảm thấy cao hứng được đâu, Sylvia."

      "Tớ thề tớ cũng chẳng biết gì nhiều hơn so với cậu…" Tôi giả cười , "Hơn nữa tớ tuyệt đối hy vọng mình biết được nhiều. là gặp quỷ mà."

      Ron Weasley theo cầu thang xuống đến nơi, đứng bên cạnh Harry. Thấy tôi nụ cười của cậu ta cứng lại. Em của cậu ta, bé xinh đẹp với mái tóc đỏ cẩn thận nhìn tôi cười "Xin chào, em là Ginny Weasley, chị có thể gọi em là Ginny."

      Slytherin rất ít khi gọi tên của người chưa quen. Nhưng xét thấy tại có đến ba Weasley ở đây.

      "Xin chào, Ginny." Tôi .

      Ba, ba, hai tiếng nổ mạnh chói tai vang lên, cặp sinh đôi nhà Weasley xuất trước mặt chúng tôi. tại có năm Weasley .

      "Merlin, ngạc nhiên chưa này…" Hai người hiếu kỳ nhìn tôi chằm chằm.

      "Hôm qua lúc chúng ta biết được tin này…"

      "…Chúng ta quả thực thể tin được."

      "Fred." người .

      "George." Người còn lại .

      "Hoan nghênh tiểu thư Slytherin…" hai người làm cái lễ nghi của kỵ sĩ cổ, ngâm nga "Lẫn vào Bộ chỉ huy của Hội Phượng Hoàng.."

      Tôi biết chính xác bọn họ cảm thấy thú vị hay chẳng qua chỉ là châm chọc tôi, có phần xấu hổ cười cười.

      "Tốt lắm, George, Fred." Hermione tiến đến, giải trừ xấu hổ của tôi "Tại sao hai người làm việc khác ? Sylvia, chúng ta lên lầu."

      "Nghe cậu phải ở lại?" Hermione vừa vừa chuyện, " hay quá, cuối cùng cũng có người có thể cùng tớ thảo luận chương trình học năm tới rồi…"

      Tôi che cái mũi, ngăn cản bụi bốc lên theo mỗi bước chân "A…nhưng mà chỉ ở lại có buổi tối thôi!"

      "Phải ?" Hermione tiếc nuối xong, mở ra cái cánh cửa, bên trong có hai cái giường đơn "Tớ cùng Ginny ở đây. Đêm nay tìm thêm cái giường cho cậu nhé! Phòng khác vẫn chưa dọn dẹp được…"

      " cần." Tôi chần chờ chút, nghĩ mình nên tin tưởng vào tốc độ làm việc của gia tinh "Tớ nghĩ lát nữa tớ có phòng riêng thôi!"

      "Cậu xác định?" Hermione ngạc nhiên , sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Harry và Ron vừa theo vào "Ron! Đây là phòng ngủ của con !"

      "Ai để ý đâu." Ron Weasley thầm .

      Harry hừ tiếng, Hermione chột dạ, im lặng tiếp nữa.

      "Được rồi, cậu chỉ có thể ở đêm, " , "Như vậy ngày mai trễ chút nha! Tớ có rất nhiều đề tài muốn thảo luận với cậu…"

      "Chỉ sợ được, " tôi xin lỗi , "Ngày mai tớ còn có hẹn với Draco ở hẻm Xéo!"

      Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại .

      "A...à phải…Tốt lắm…" Hermione ấp úng xong, đem ánh mắt nhờ giúp đỡ từ Harry.

      "Sylvia." Harry . Cậu ta hít hơi sâu " xin lỗi, trước nghỉ hè tớ quên cho cậu biết, nhưng…"

      "Harry!" Hermione cả kinh kêu lên.

      Nhưng mà Harry tiếp tục tiếp .

      "Lucius Malfoy là Tử Thần Thực Tử. Vào ngày hôm đó, tớ tận mắt chứng kiến!"
      Jeremej San, Trâu, ly sắc2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 147: Trò chuyện với Harry

      Edit: Nguyen_Khanh


      Trong lòng tôi chợt trầm xuống. Hermione che miệng lại, ánh mắt Harry nhìn tôi chằm chặp.

      "…Chỉ vậy thôi sao?" Ngạo mạn vuốt vuốt nếp áo choàng phẳng lại "Tớ biết rồi!"

      "Sylvia…" Hermione nắm lấy tay tôi "Cậu cần quá đau lòng…"

      "Đau lòng?" Tôi nhíu nhíu mày "Tại sao tôi phải đau lòng?"

      " chỉ có thế phải ?" Ron Weasley quệt miệng .

      "Ron!" Hermione nghiêm khắc .

      "Tớ sai sao? Slytherin làm sao đau lòng vì Tử thần Thực tử chứ!" Ron mỉa mai.

      "Cậu đừng quên…" Hermione tức giận "Giáo sư Snape là thành viên của Hội Phượng Hoàng!"

      "Tớ rất muốn biết tại sao giáo sư Dumbledore lại tin tưởng lão già đó như thế"

      "Giáo sư trẻ tuổi hơn cha cậu, Weasley." Tôi lạnh mặt .

      " sao?" Ron nhún nhún vai, "Tôi thấy giống."

      "Có lẽ cậu nên học Harry đeo kính !" Tôi cười khẩy "Tôi đoán cậu ấy nhìn hơn cậu đấy!"

      "Cậu thấy , Harry??" Ron hỏi. Harry mơ hồ lầm bầm vài tiếng gì đó "Tôi cũng tại sao giáo sư Dumbledore tin tưởng ngươi. Malfoy, ràng là gia tộc phù thủy Hắc ám và là bạn của Malfoy!"

      "A, nếu cậu có xem qua báo chí. Như vậy cậu cũng có thể biết gia tộc của tôi cũng là gia tộc phù thủy Hắc ám. Và thực tế từng gia tộc phù thủy thuần huyết hầu hết đều có quan hệ với pháp thuật Hắc ám, phải sao?"

      "Nhà Weasley chưa từng có!"

      "Tin tưởng tôi, nhà Weasley là trường hợp dị thường…" Xét thấy thân thiện của phu nhân Weasley, tôi dừng chút, vẫn là có đem phần còn lại ra "...cho dù là phương diện tài sản hay pháp thuật đều dị thường". Nếu ra câu này, nhất định khiến Ron phát điên. "Về phần tôi và Draco, ra tôi cảm thấy chúng tôi có gì xứng!"

      "Phải rồi, chắc rất vinh hạnh khi làm bạn của Tử thần thực tử con nhỉ? Nó nâng niu lòng bàn tay nhỉ?"

      "Ron!" Harry nổi giận đùng đùng. Từ lúc nghỉ hè đến giờ, hiển nhiên tính khí có chút nóng nảy hơn, quỷ dị nhất là hình như Ron Weasley lại có vẻ chột dạ.

      "Sylvia…" Harry xoay đầu lại hướng tôi, gian nan , "Cậu xem, tớ cho đến bây giờ đều tin tưởng cậu…Tớ biết cậu là như thế nào, cậu cũng vĩnh viễn có cùng quan điểm với Voldemort. Nhưng Malfoy …"

      "Harry." Tôi chặn đứng lời của cậu ta, "Tớ biết cậu với Draco là cái dạng quan hệ gì, hai người giống như sinh ra để trở thành đối thủ mất còn của nhau vậy. Nhưng giống như cậu biết tớ, tớ cũng biết cậu ta…"

      "Cho dù cha cậu ấy là Tử thần Thực tử như thế nào?" Hít sâu hơi, tôi tiếp tục : "Đúng vậy…cậu ấy là kẻ được nuông chiều từ bé, căn bản là để ý đến cảm giác của người khác. Cậu ấy ngang ngược, tính tình xấu xa, là kẻ ác bá trời sinh…"

      "Ah, dĩ nhiên là biết!" Ron Weasley rốt cục nhịn được chen vào.
      "Nhưng, chúng tớ vẫn ở cạnh nhau hơn hai năm nay. Cho nên tớ biết…" tôi nhìn đến cậu ta, tiếp tục "Cậu ấy quả bị chiều hư nhưng cậu ấy lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui cũng làm những việc giết người lý do. Cậu ấy thể trở thành Tử thần Thực tử được! Cậu ấy tôn trọng tớ, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ việc tớ trở thành bạn với cậu và Hermione!"

      "Dễ dàng tha thứ!" Harry thấp giọng lẩm bẩm.

      Tôi cười rộ lên.

      "Đừng để ý cách dùng từ đó! Tớ biết cậu hiểu ý tớ!" Tôi , "Harry nghe này… Trở thành bạn của cậu và Hermione rất tốt. Tớ thích thiện lương và chính trực của cậu cũng như thông minh cơ trí của Hermione, và tớ cũng rất thích Draco. Thời điểm cậu ấy được tự nhiên, thẹn thùng đáng biết bao nhiêu!"

      "Thẹn thùng? vậy chăng?" Đôi mắt xanh biếc sau cặp kính của Harry khẽ di chuyển cho thấy cậu ta suy nghĩ, mỉm cười cứng ngắc, tôi thậm chí nhìn đến cậu ta nổi da gà "Malfoy cũng thẹn thùng?"

      "Đương nhiên! Cậu ấy cũng chỉ là kẻ được nuông chiều đến hư mà phải kẻ đại gian đại ác gì!"

      Harry lẩm bẩm câu, xem khẩu hình dường như là "Dù sao cũng sai biệt lắm" linh tinh.

      "Vốn tớ cũng chẳng muốn có dính líu gì đến Hội Phượng Hoàng nhưng hiển nhiên bây giờ phải dính dáng đến. Đúng vậy, tớ biết tớ ở Hội Phượng Hoàng bên này và cha cậu ấy là Tử thần Thực tử, tớ cũng thể này việc này có liên quan gì…" Tôi , "Nhưng tớ thể vì vậy liền đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy. Điều này đối với cả hai chúng tớ đều công bằng. Có lẽ tình cảm vì lựa chọn con đường khác nhau mà ngày càng xa cách nhưng tớ cho rằng cậu ấy lựa chọn theo con đường của Chúa tể hắc ám. Hermione?"

      "Hả?" Hermione ngẩng đầu lên, "Cái gì?"

      "Durmstrang là trong những học viện nổi tiếng nhất có khuynh hướng sử dụng pháp thuật Hắc ám, cậu cho rằng Krum tốt nghiệp từ nơi đó cũng là phù thủy Hắc ám sao?"

      "!" Hermione quả quyết , "Nếu ấy là phù thủy Hắc ám, như vậy căn bản ấy cùng Muggle như tớ chuyện đương."

      Ron Weasley thở mạnh.

      "Chính là như vậy." Tôi quay đầu trở về nhìn Harry, "Thời điểm chúng tớ bắt đầu hẹn hò, ai cũng cho là tớ là phù thủy xuất thân Muggle. Nếu cậu ấy người xấu, căn bản chúng tớ thể trở thành bạn chứ đừng gì đến việc hẹn hò. Cậu hiểu chưa?"

      "Được rồi!" Harry tình nguyện , "Tớ đúng khi đánh giá hay can thiệp vào chuyện của cậu và Malfoy."

      Tôi nhịn được nhìn cậu cười cười.

      "Nhưng cậu phải chú ý…" Cậu ta thận trọng "Đừng chuyện gì có liên quan đến hội Phượng Hoàng cho cậu ấy. Tốt nhất ngay cả ám chỉ cũng đừng đề cập đến!"

      "Đương nhiên, tớ lập lời thề Bất-khả-bội." Tôi gật gật đầu, "Đối với bất kỳ ai tớ cũng thể đến. Nếu để lộ bí mật, tớ chết cho dù là vô tình hay cố ý. Cậu có thể yên tâm!"

      "A, trời ạ." Harry trở mình mắt trợn trắng, "Cho nên tớ mới nhắc nhở cậu cần đàm luận. Cậu cho là tại sao?"

      Tôi ngẩn người, còn chưa kịp bình luận gì, cánh cửa bị mở ra.

      " cao hứng khi thấy các em tán gẫu vui vẻ như vậy!" Tonks , "A…Nhưng mà Molly để cho chị gọi các em xuống ăn cơm. Chị nghĩ nếu trong vòng năm phút mà mọi người vẫn chưa có mặt ở nhà ăn, bà ấy nhất định rất giận dữ."

      Chúng tôi theo ấy xuống lầu. Thời điểm qua cái ô lớn kỳ quái, Tonks cực kỳ cẩn thận mà vòng qua.

      "Đều đến đủ chưa?" Phu nhân Weasley nhìn xung quanh chút, con của bà giúp bà bày chén đĩa "George cùng Fred đâu?"

      "Con đến đây." hai tiếng động lớn vang lên, cặp sinh đôi nhà Weasley xuất ngay trước mắt mẹ họ.

      "Này!" Phu nhân Weasley lui về phía sau từng bước, rống giận , "Độn thổ dùng để dọa mẹ của hai đứa! Chỉ có vài bước cần dùng đến Độn thổ!"

      "Đừng như vậy mà mẹ."

      “Độn thổ nếu dùng học nó có nghĩa gì đâu nè!"

      Cặp sinh đôi lơ đễnh xong, cười hì hì vào chỗ ngồi.

      "Ginny!" Tonks vui vẻ nhìn bé tóc đỏ bằng ánh mắt nóng bỏng "Đến đây , chị cũng muốn phụ…!"

      "Hả, , " phu nhân Weasley cẩn thận giữ Tonks ngồi im, có vẻ bà vẫn còn sợ hãi "Để Ginny tự làm được rồi, cũng phải việc nặng gì đâu…"

      "A, tôi thích làm việc." Tonks đầy nhiệt tình . ra sức tránh né phu nhân Weasley, tiếp nhận chén đĩa trong tay Ginny, bất cẩn đá bay cái ghế. Ginny vội vàng đỡ lại bàn ăn.

      Phòng bếp thoạt nhìn rất lớn. Đầu bàn ăn người ngồi, là hai nhà Weasley, tóc đỏ dài, tai đeo khuyên. ta nhìn cặp sinh đôi em mình với ý cười đong đầy trong mắt.

      "Ngồi xuống , Sylvia." Hermione lôi kéo tôi ngồi xuống đối diện Tonks, Ron và Harry cũng ngồi xuống.

      Sirius cùng giáo sư Lupin đến, bọn họ ngồi ở bên cạnh Tonks.

      Dường như bắt đầu từ lúc bước vào nhà ăn, Sirius liền nhìn tôi, ngay cả trả lời câu hỏi giáo sư Lupin đều có vẻ yên lòng.

      Ánh mắt của ông ấy rất ràng, tôi khỏi khụ tiếng, hướng bên cạnh nhìn lại.

      "Giáo sư Snape đâu? Thầy ấy ở đây sao?" Tôi , "Cháu nghe thầy ấy dạy học vào tối nay!."

      Sắc mặt Sirius nhanh chóng trầm xuống.

      "Ông ấy ăn cơm ở đây." Harry .

      " là cám ơn trời đất." Ron lẩm bẩm .

      "A…" Hermione nhìn nhìn khí có vẻ nặng nề "Tonks, làm gì để giải trí ! Đừng ngày nào cũng giống nhau"

      "Đương nhiên." Tonks vui vẻ xong, cái mũi của cùng môi chậm rãi nhô ra, giống hệt cái miệng của con vẹt.

      "Ah?" Tôi kinh ngạc.

      "Tôi là phù thủy biến hình!" Tonks mở cái miệng chim của ra chuyện.

      "Thực rất tuyệt!." Tôi thiệt tình tán thưởng.

      Sau trận hỗn loạn do cặp sinh đôi gây ra, mọi người rốt cuộc cũng ngồi xuống hết. Với kẻ chưa từng sống trong đại gia đình, tôi có chút hâm mộ nhưng khi thực bày ra trước mắt, tôi có chút sợ hãi. thể trách phu nhân Weasley tính tình tốt, cho dù có tính tình tốt, đối với việc phải chăm đàn con thế này tính tình cũng khó mà tốt nổi.

      "Ăn !" Phu nhân Weasley nhiệt tình . Bà đưa cho tôi bộ chén dĩa "À, ta biết tay nghề của ta có hợp khẩu vị của cháu hay …"

      Tôi vội vàng cảm ơn. Nhưng trước khi tôi kịp tiếp nhận chén đĩa từ bà, cái khay lớn ngay lập tức xuất trước mắt tôi, ngăn cản hành động của bà. cái khay lớn chứa rất nhiều đĩa thức ăn bằng bạc, sáng lấp lánh. Từng món ăn trong đĩa đều trang trí bày biện vô cùng tinh xảo nhưng phân lượng dường như chỉ đủ cho người.

      Tôi kinh ngạc nhìn khay thức ăn xuất đột ngột này, quay lại nhìn Kreacher đứng bên cạnh.

      tại, Kreacher trông rất sạch . Ngay cả lông trắng trong tai cũng thơm tho bông xù mềm mại, quấn cái khăn bàn trắng tinh.

      " chủ đương nhiên muốn ăn món ăn của Kreacher làm!" Nó .

      "A…" Tôi có chút xấu hổ nhìn sang những người khác. Tất cả mọi người bàn ăn đều im lặng, chờ xem phản ứng của tôi. Lại có người trao nhau những ánh mắt ra vẻ hiểu .

      "…làm tốt lắm Kreacher " tôi thể ra những lời đả kích đến gia tinh, nhất là khi nó làm những việc bị cấm "Ngươi có thể xuống."

      "Vâng, chủ !" Kreacher kích động cúi mình vái chào, sau đó biến mất.

      "Hả…" Ron Weasley .

      " sai." Tonks .

      Tôi khó khăn đem khay đẩy ra "Có muốn cùng ăn ?"

      ", quên , hiển nhiên Kreacher chỉ chuẩn bị cho mình em!" Tonks nhìn nhìn khay, lắc lắc đầu. Ngay sau đó duỗi cái cổ dài trong hưng phấn "Em quả nhiên là hậu duệ trực hệ của nhà Black? Mẹ của chị là Andromeda Black, nhưng vì gả cho cha chị nên bị xóa tên. Chị có thể xem là chị họ của em đấy!"

      Sirius thầm cho Tonks ánh mắt tán thưởng.

      ", đương nhiên phải." Tôi làm bộ có thấy, mỉm cười , "Tôi nghĩ chỉ vì tôi là thuần huyết và tương tự, gia tộc tôi cũng là quý tộc cổ xưa!"

      Tay nghề của Kreacher phi thường tốt, chuẩn bị phân lượng cũng phù hợp cho “tiểu thư quý tộc". Cho dù tôi cảm thấy việc bị nhìn chằm chằm bàn ăn khiến tôi có thể khó nuốt xuống, nhưng cuối cùng tôi cũng có thể ăn hết.
      Jeremej San, ly sắc, thuyt2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 148: Sirius Black ngoại truyện (2)

      Edit: Nguyen_Khanh


      Ngày 18/08/1995…

      Lupin đến phòng khách lầu hai trông thấy Sirius. Sirius lười biếng ngồi ghế với mái tóc đen rối tung. Bên cạnh là lò sưởi tường với ngọn lửa cháy lách tách, sắc đỏ từ ngọn lửa chiếu sáng gương mặt tuấn. Lông mi của dài, dường như là điểm đặc trưng của nhà Black.

      Sirius dựa lưng vào ghế, hai cái chân bắt chéo gác lên tay vịn ghế. Ánh mắt vô định nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, nơi đó bị cái thảm treo tường cũ chiếm cứ hết cả bức tường.

      Tấm thảm treo tường cũ nát, màu sắc ảm đạm còn có mấy chỗ bị sâu mọt làm hỏng. Nhưng những tấm ảnh tư liệu của gia tộc được thêu bằng chỉ kim tuyến vẫn sáng lấp lánh như cũ.

      "Sylvia có tên đó." Lupin , ánh mắt nhìn chăm chú vào hàng phía dưới cùng, cái lỗ đại biểu cho Sirius, bên cạnh là em trai của – Regulus Black, ngày mất là mười lăm năm trước.

      "Đương nhiên là có!" Sirius vừa nhìn thảm treo tường vừa chậm rãi , theo bản năng vuốt ve tấm da dê nhăn nhúm ố vàng trong tay "Từ trước đến nay, con riêng được nhập gia phả!"

      Lupin biết tờ giấy kia viết cái gì, vài ngày qua nhiều lần thấy Sirius cầm tay và ngẩn người. Vào cái ngày mà Sylvia Hopper xâm nhập vào nhà cũ, Sirius liền suốt đêm chạy tới Hogwarts để nó lấy ra.

      quốc, mỗi khi có đứa trẻ có thiên phú pháp thuật được sinh ra đều được Sách pháp thuật Hogwarts ghi chép vào hồ sơ. Cho đến năm bọn trẻ mười tuổi và biểu lộ ra thiên phú pháp thuật của mình, Hogwarts mới tự động ghi tên bọn trẻ vào danh sách nhập học cùng thư thông báo nhập học, sau đó được hiệu trưởng ký tên rồi gửi đến bọn trẻ trước sinh nhật mười tuổi của chúng.

      Phần tư liệu trong tay Sirius chính là danh sách những đứa trẻ được sinh ra năm 1980.

      Trẻ con Muggle sở hữu thiên phú pháp thuật rất hiếm. Nhưng học trò Hogwarts đa phần đều là thuần huyết hoặc hỗn huyết. Vả lại cũng phải những đứa trẻ Muggle có thiên phú đều phát được thiên phú của mình trước mười tuổi, và có lẽ cả đời cũng phát ra thiên phú của bản thân.

      So với danh sách nhập học ít ỏi đến đáng thương, bản ghi chép thiên phú pháp thuật thực dày đến đáng sợ.

      Nhưng Sirius tìm được thứ mình muốn cũng mất bao nhiêu thời gian. Black chữ cái đầu tiên là B, nằm ở mấy tờ đầu trong bản ghi chép.

      Sylvia Black, ngày sinh 27/08/1980, khu vực dân cư Muggle vùng Manchester phụ cận thị trấn Alston.

      Lupin xuống lầu đến nhà bếp rót hai tách cà phê, trở lại phòng khách đưa cho Sirius tách, còn mình ngồi xuống đối diện .

      Sirius ngước mắt nhìn Lupin.

      Lupin gật gật đầu."Sylvia ngủ."

      Sirius phiền muộn đem bản ghi chép vo thành cục và ném . Sau đó lại đem nó trở về và vuốt thẳng lại.

      Lupin làm như chẳng phát ra, vẫn bình thản chậm rãi uống cà phê của mình. Vài ngày vừa rồi, cảnh tượng đó diễn ra rất nhiều lần vì thế cần phải kinh ngạc nữa.

      "Tôi thực ngu ngốc." Sirius thất bại thở dài, ngửa đầu dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà cao, chậm rãi "Tôi phải sớm phát ra. Tại sao tôi phát ra sớm? Tướng mạo con bé có rất nhiều điểm đặc trưng của nhà Black, phải sao?"

      Lupin chuyện, biết bạn cũng cần trả lời.

      "Con bé ghen tị với Harry…Con bé bản thân vĩnh viễn đều bằng Harry. Mà tôi lại với con bé như thế nào?" Sirius tiếp tục , "Tôi với con bé Harry là con đỡ đầu của tôi. Tôi nên biểu lộ chán ghét với Draco vì thằng nhóc đó là con trai của Narcissa, chỉ nghĩ nó giống cha nó là kẻ tự cao tự đại ngạo mạn khiến người chán ghét. Tôi nên trước mắt con bé mà mắng thằng nhóc đó là nhãi con Tử thần Thực tử."

      "À. Nếu tôi là Sylvia…" Lupin nhấm ngụm cà phê, mỉm cười "Quả , rất khó để tha thứ cho !"

      Sirius có vẻ uể oải hơn .

      "Con bé nghĩ tôi thế nào?" Sirius thất bại "Con bé có phải nghĩ khi tôi biết thân phận thực của nó tôi cũng gọi nó là nhãi con Tử thần Thực tử giống Draco ?"

      đem thân hình cao lớn của mình tựa hẳn vào ghế "Sylvia…con bé giống…con bé là…"

      Con của Regulus.

      thừa nhận chưa bao giờ đem Regulus để vào mắt. Từ luôn thích người em trai yếu đuối, luôn theo sau như cái đuôi , mỗi lần định làm gì luôn bị tên nhóc đó uy hiếp “Em mách mẹ…”.

      Bất luận mẹ gì cũng đều ngoan ngoãn vâng theo, luôn tuân theo quy củ, chẳng có chút thú vị gì.

      Ở Hogwarts, thừa nhận các phù thủy xuất thân Muggle cũng yếu hơn phù thủy thuần huyết nhưng Regulus lại luôn tôn sùng tín ngưỡng thuần huyết đến mức cố chấp. Khi biết Regulus trở thành Tử thần Thực tử, kinh ngạc của lại lớn hơn phẫn nộ. Đến tận bây giờ vẫn tin đứa em trai luôn yếu đuối của thế nhưng có dũng khí cầm đũa phép lên chiến đấu. Yếu đuối như thế, chỉ vừa mười sáu tuổi, trở thành Tử thần Thực tử lại có thể làm được gì?

      Nhưng điều này có nghĩa là quan tâm đến em trai mình.

      Tin Regulus chết phải là bí mật. Người thừa kế gia tộc Black cho dù chết toàn thây cũng phải lặng im mà chết. Những kẻ sợ hãi Voldemort hề đồng tình với cái chết của Regulus, những kẻ theo bước Voldemort lại nhạo báng hèn nhát lùi bước của .

      sớm biết em trai mình nhát gan, nhưng nghĩ đến em trai lại cứ thế mà chết .

      " tại con bé chắc biết đối xử với nó như với Draco." Lupin từ chối cho ý kiến.

      "Chắc vậy!" Sirius phiền não xoa xoa mái tóc "Con bé sợ thân phận của tôi đem lại phiền toái cho gia đình nó…Nếu con bé muốn, tôi thay nó giữ bí mật…"

      "Sirius!" Lupin mỉm cười , " nên thừa nhận…cũng phải tất cả mọi người đều tương thân tương ái với thân nhân đột nhiên xuất đâu!"

      "Tôi chỉ muốn chiếu cố con bé." Sirius "Con bé là thân nhân duy nhất của tôi…"

      có chút ngơ ngẩn nhìn ngó bản gia phả nhà mình.

      Từng là gia tộc khổng lồ. Có nhiều thành viên và cho dù là ai cũng vô cùng giàu có. Nhưng có lẽ tài nguyên giá trị nhất của gia tộc Black là những người thừa kế vì dù sao số lượng trẻ con thuần huyết trong giới phù thủy cũng rất ít ỏi.

      "Có lẽ con bé cũng cần những thứ kia." Lupin liếc mắt nhìn Sirius cái "Có lẽ nên chăm sóc tốt cho chính mình. có biết từ lúc nghỉ hè đến giờ, chúng ta phải thay phiên nhau giám thị Privet Drive, khả năng Hóa-thú của gây chú ý biết bao. Peter có khả năng đem hình dạng hóa thú của cho Voldemort."

      "Nếu phải đúng lúc tôi trùng hợp ở đó." Sirius đứng thẳng dậy "Khi Harry phải mình đối mặt với Giám ngục phải làm thế nào? Tên Mundungus Fletcher chết tiệt! ta dám rời chỗ chỉ vì thứ sinh ý chết tiệt của ! đúng là đồ đần!"

      "Kể cả là có ở đó, Harry cũng bị bại lộ." Lupin , "Cho nên chúng ta cũng thể để đến đây vào lúc này."

      "Đúng rồi…Harry…" Sirius có chút khẩn trương " xem…Harry và Sylvia…"

      "Bọn họ ở chung rất tốt." Lupin mỉm cười , "Harry là đứa trẻ thiện lương, có sức quyến rũ của bản thân, cũng chẳng có ai ghen tỵ với Harry."

      Sirius lại ngồi dựa vào ghế "Nó và James rất giống nhau…"

      "Chân Nhồi Bông!" Lupin thở dài, " thể thừa nhận có số thời điểm Harry giống Lily nhiều hơn…"

      Sirius nhíu nhíu mày.

      "Tính cách của Sylvia giống Regulus." Sirius "Ý tôi là con bé yếu đuối như Regulus."

      "Bộ dạng con bé giống nhiều hơn.." Lupin "Mà tính cách…hoàn cảnh cuộc sống giống tính cách đương nhiên giống…Chúng ta cũng biết Sadie tiểu thư năm nay chẳng qua mới ba mươi tuổi. Ngẫm lại , mười lăm tuổi mang theo đứa trẻ sống ở thế giới Muggle…"

      "Bọn họ làm sao có thể làm như vậy?" Sirius phẫn nộ , "Lúc đó ấy chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi đầu…bọn họ phong bế ma lực rồi đưa ấy đến nơi hoàn toàn xa lạ…"

      "Có rất nhiều gia tộc có gia huấn cổ rất nghiêm khắc!" Lupin , "Bọn họ chấp nhận đứa trẻ sinh ngoài giá thú."

      "Nghiêm khắc! A!" Sirius "Gia huấn của gia tộc Black rất nghiêm khắc, nhưng cho đến bây giờ họ cũng chưa từng phong bế ma lực của tôi!"

      dừng lại.
      Jeremej San, Trâu, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :