1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107: Cái gọi là thưởng thức


      Edit: Nguyen_Khanh


      Làn da của Draco rất tốt, co dãn mà trơn mịn.

      Ngón tay của tôi sờ soạng từng tấc lưng cậu, mơ hồ xúc động: "Cậu béo!"

      Động tác của Draco dừng lại, : "Cái gì?"

      "Cậu béo hơn" Tôi sung sướng sờ soạng khắp lưng rồi đến trước ngực Draco. Da cậu quả thực rất mềm mại, cơ thể mỏng manh phập phồng theo mỗi nhịp hô hấp "Tớ còn nghĩ thấy được xương sườn của cậu nữa này!"

      "Sylvia…" Draco , "Cậu có cần sát phong cảnh như vậy ?"

      Tôi lẩm bẩm tiếng, đặt tay lên vùng cổ của cậu ta.

      Cậu rướn người lên hôn nhàng thái dương của tôi. Cảm giác này…tốt lắm, tôi cảm thấy được trân trọng của Draco dành cho tôi.

      Sau đó chân cậu ấy chen vào giữa hai chân tôi.

      Đến lúc rồi sao?

      Tôi mơ hồ và mê man nhìn nóc phòng tối đen. mơ hồ, khẩn trương, sợ hãi, có chút cảm giác kỳ quái cùng chút gì đó bi thương trộn lẫn vào nhau, làm lòng tôi rối loạn.

      Tôi chờ thời khắc đó.

      lâu sau, khi tôi bắt đầu cảm thấy kỳ quái, Draco rốt cục lên tiếng.

      "Này…có thể bật đèn ?"

      Tôi thắp ngọn đèn đầu giường. Nhờ ánh sáng từ ngọn đèn, tôi trông thấy mặt Draco đỏ bừng, đầu nghiêng qua bên nhìn vào tôi.

      Được rồi, tôi hiểu rồi!

      Tôi nhịn được mà bật cười.

      Sắc mặt Draco càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, tựa hồ ngay lập tức bạo phát.

      Tôi ngừng cười, nghiêm túc an ủi : "Uhm… ra…lần đầu tiên tìm thấy cũng rất bình thường, tớ hoàn toàn có thể hiểu mà!"

      Draco quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt bạc nhìn tôi như có thể thiêu đốt tôi ngay lập tức.

      Tôi co rúm lại: "Biết rồi, tớ nữa."

      Draco chán nản cúi nhìn tôi. Hai tay giữ lấy mặt tôi, những sợi tóc màu bạch kim rũ xuống, nổi bật mái tóc đen của tôi.

      Tôi cảm thấy mình đông cứng lại.

      Draco : "Cậu chuẩn bị tốt chưa?"

      Tôi cứng ngắc gật đầu.

      Sau đó, vào thời điểm cậu sắp vào, bản năng sợ hãi khiến tôi thể tự chủ được mà kẹp chặt thắt lưng cậu, làm cậu phải dừng hành động của mình lại.

      Draco hít sâu hơi, nhàng bên tai tôi: "Thoải mái nào…thoải mái chút …tớ tổn thương cậu…"

      Lời nỉ non bên tai, nhàng thổi khí. ngứa! Mà cũng kỳ lạ, cơ thể tôi lại dần thả lỏng.

      Nhưng vào lúc cậu bắt đầu động tác lần nữa, tôi lại tự chủ mà nhéo thắt lưng cậu, tiếp tục tránh thoát.

      Draco trừng mắt nhìn tôi, sau đó buồn bực nghiêng người, thả người nằm bên cạnh tôi: "Cậu căn bản là chuẩn bị tốt!"

      Tôi xấu hổ lại còn bất an : "Đây là bản năng…tớ cam đoan làm thế nữa!"

      Cậu nhìn tôi, thở dài hơi, cánh tay luồn qua cổ tôi, cằm gác lên đầu tôi: "Được rồi! Đừng miễn cưỡng chính mình!"

      Cằm cậu khiến ót của tôi cảm thấy ngứa. Trong lòng cậu, tôi khẽ nhúc nhích, mặt dán trong ngực Draco.

      "A~" tôi buồn bực , "Có lẽ chúng ta nên chờ mình lớn hơn chút nữa…"

      "Tớ hy vọng cậu ý thức được việc đó sớm hơn!" Thanh rầu rĩ của Draco truyền xuống từ đỉnh đầu tôi "Hôm nay cậu nên mời tớ đến mới phải!"

      "Tớ mời cậu đến phải vì việc này mà!" Tôi hèn mọn .

      Draco hôn lên tóc tôi.

      " phải vì việc này? Chẳng lẽ ý cậu chỉ là thuần túy xem váy ngủ sao? Sylvia, cậu rất gian xảo!"

      Draco dừng chút, buông cánh tay ôm tôi ra, cúi đầu nhìn tôi.

      "Khoan nào…" Cậu cẩn thận, chậm rãi , "Đừng cho tớ biết cậu hiểu váy ngủ là ý gì đấy!"

      Tôi ù ù cạc cạc nhìn .

      Cậu rên rỉ tiếng: "Ôi, Merlin."

      Tôi cẩn thận hỏi: "Ý của cậu là, trong thế giới ma pháp, áo ngủ có ý nghĩa đặc thù?"

      "Đương nhiên, đương nhiên! Đây là lý do tớ đến đây đêm nay!" Draco nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi , "Cậu đúng là khiến người tuyệt vọng! Hay…dân Muggle cởi mở đến thế này? Cho dù cậu lớn lên ở thế giới Muggle cũng phải biết áo ngủ là đồ riêng tư chứ!"

      "Riêng tư? Cậu đâu phải chưa từng thấy tớ mặc đồ ngủ đâu!" Tôi ngạc nhiên , "Tớ cũng từng thấy cậu với Blaise, cả Parkinson mặc đồ ngủ nữa mà."

      "Đó là tình huống đặc thù, cậu chẳng lẽ cho rằng đường đường là Slytherin lại có ham mê mặc đồ ngủ gặp người chắc?"

      "Chính là…các cậu có bộ dáng thẹn thùng mà…" Tôi .

      Kiếp trước tôi căn bản có thói quen mặc đồ ngủ. Ở phòng trọ của tôi vẫn thường xuyên gặp các bác mặc đồ ngủ chợ. Đối với tôi, áo ngủ có nghĩa là “thứ quần áo mặc khi ra ngoài”.

      "Merlin a…Cậu chẳng hiểu gì hết!" Draco quả thực rên rỉ "Trọng điểm phải là áo ngủ, mà là tớ tặng áo ngủ cho cậu! …đứa con trai tặng áo ngủ!"

      "Là…ám chỉ việc đó? Tớ hiểu rồi…" Tôi xấu hổ ho khan tiếng, trấn an cậu ta "Cậu gấp gáp quá! Tớ mới mười bốn tuổi!"

      Draco thể tin được nhìn tôi.

      "Là cậu muốn tôi…" Cậu ta tức giận , "Merlin a…nghĩ lại lúc đó tớ thiệt ngu xuẩn mà! Tớ nghĩ nếu đáp ứng cậu, cậu cảm thấy bị tổn thương…"

      "Hả, lúc đó tớ biết ý nghĩa khác của áo ngủ mà! Ai biết trừ bỏ dùng để mặc trong nhà còn có hàm ý khác đâu!" Tôi xấu hổ cực kỳ, lảng qua việc khác " , lúc đó tớ còn nghĩ cậu tặng tớ áo ngủ còn thực tế bằng việc tặng thứ hữu dụng khác nữa cơ…"

      Draco thoạt nhìn như bị chọc giận đến nghẹn luôn. Cậu ta trừng mắt với tôi.

      "Tốt." Cậu . Sau đó kéo chăn, xoay người hề để ý tôi .

      là kỳ quái, ràng tôi chẳng làm sai việc gì nhưng sao tôi lại cảm thấy chột dạ nhỉ?

      "Draco?" Tôi chạm phía sau lưng của Draco.

      Cậu trả lời, nhưng tôi biết cậu vẫn còn tỉnh.

      "Được rồi, tớ giải thích." Tôi .

      "Bây giờ cậu cũng biết đây là hiểu lầm… Cậu phải biết lúc cậu hôn tớ, tớ rất kinh ngạc! Tớ nghĩ cậu xúc động…ý tớ là…cậu sợ tớ bị tổn thương, tớ cũng vậy, tớ cũng sợ nếu tớ từ chối cậu cũng bị tổn thương…"

      "…" Draco xoay thẳng lại, rầu rĩ , "Tớ ra hy vọng cậu có thể cự tuyệt chuyện đó. phải là tớ chờ đợi nhưng tớ nghĩ phát sinh qua loa như thế!"

      "Hì. Xem ra chúng ta là có cùng suy nghĩ." Tôi cười cười , " tại quả phải thời cơ tốt. Có lẽ chúng ta nên chờ đến khi mười sáu tuổi."

      Nghĩ nghĩ, tôi bổ sung câu, "Nhưng ra tớ nghĩ hôn quả rất tuyệt!"

      Draco hừ tiếng, duỗi cánh tay ra. Tôi gối đầu lên cánh tay cậu ta.

      "Cậu là kẻ có thường thức." Cậu thầm.

      "Tớ chưa bao giờ biết đó là thường thức." Tôi gạt những sợi tóc của cậu ta đâm vào má tôi ra, " ai cho tớ biết."

      "Cái gọi là thường thức chính là cần cũng biết!" Draco .

      "Được rồi. Có lẽ mọi người cho rằng thường thức là thứ cần tiếp xúc qua cũng có thể hiểu ha."

      " tiếp xúc qua? Có lẽ cậu sống trong thế giới khác với tớ chăng? Bình thường cậu sống thế nào, Sylvia?"

      "À, tớ nhớ là từng rồi mà! Tớ thường đọc sách lúc rảnh rỗi. Nhưng mà trong sách đâu có về phương diện này đâu?"

      " ai đem thường thức viết ở trong sách, giống như cậu chẳng bao giờ với người khác cộng là hai vậy!"

      "Được rồi, đúng là tớ sống ở thế giới khác đấy!"

      "Để tránh việc phát sinh thêm hiểu lầm chết tiệt nào nữa…" Draco , "Tớ cho rằng chúng ta nên với nhau chút."

      "Đồng ý." Tôi .

      Chúng ta giọng chuyện với nhau , khí so với từ trước càng thêm hòa hợp.

      Chúng tôi ngủ lúc nào biết.

      …Sau đó, khi tỉnh dậy tôi lại thấy mình nằm sàn nhà.

      Tôi lấy râu của Merlin ra thề, tôi bao giờ ngủ chung giường với cậu ta nữa.

      Tôi phẫn hận đứng lên, nhìn gương mặt ngủ say của cậu ta. Lấy tay chọc chọc vào má cậu ta. Lấy đũa phép ra, đem quần áo cậu ta biến dài ra.

      Tôi tắm rửa rồi sau đó mang theo quyển sách vào phòng Sinh hoạt chung bắt đầu xem.

      Ước chừng nửa giờ sau, Draco hoang mang rối loạn chạy ra từ phòng ngủ, trong tay là áo choàng bị tôi biến dài ra.

      Tôi đứng lên, làm bộ mờ mịt khó hiểu nhìn cậu ta.

      Cậu ta nhìn tôi, thấy vẫn cao hơn tôi, thở ra nhõm. Sau đó nhìn tôi với ánh mắt hung dữ.

      "Là cậu làm, đúng ?" Cậu ta hung hăng .

      "Cái gì?" Tôi mở to hai mắt đầy vô tội, ngạc nhiên hỏi.

      Cậu ta khoanh tay dựa vào tường liếc tôi, cười lạnh : "Biểu tình vô tội của cậu có thể làm cho giống chút được ? Tớ nghĩ ra vì sao trước kia lại nghĩ cậu chín chắn đây?"

      Tôi cố làm mặt lạnh, nhưng làm nổi, bật cười.

      "Hihi, đây là đáp lễ đấy!" Tôi oán giận , "Cậu đá tớ xuống giường. Có lẽ tớ đủ chín chắn nhưng tớ chắc chắn rằng tư thế ngủ của cậu bá đạo giống hệt trẻ con vậy!"

      "Cậu đây là xấu tớ!" Draco bất khả tư nghị nhìn tôi , "Cậu quá ngây thơ."

      Tôi nhất thời cảm thấy tức ách trong người.
      Nhiên Nhiên, Fujigawa, ly sắc2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108: Khắc khẩu


      Edit: Nguyen_Khanh


      Thời điểm dùng bữa sáng, Blaise dùng đôi mắt hoa đào của mình ngắm ngắm lại tôi và Draco, môi treo nụ cười đầy ý.

      Tôi bị cậu ta nhìn mà sợ hãi, kiên trì : "Cậu nhìn gì thế Blaise?"

      Cậu ta cười lớn : "Ồ, tớ nghĩ cậu hẳn phải biết chứ, Sylvia."

      Tôi cẩn thận : "Cậu hiểu lầm gì chăng?"

      "Hiểu lầm!" Blaise cảm thán , "A, , tớ đương nhiên…cái gì cũng biết~"

      Cậu ta nhìn tôi, nở nụ cười đầy ý.

      Tôi nhất thời cảm thấy được mình muốn hộc máu.

      Parkinson buông dao nĩa, nhìn xem Draco, lại tà tà liếc tôi cái.

      "Các cậu…" , "Tựa hồ có chuyện gạt tớ?"

      Draco dường như có nghe thấy, chỉ tập trung vào chén đĩa của mình.

      Parkinson hùng hổ: "Blaise!"

      "Pansy, Pansy, cậu làm tớ thương tâm nha~" Blaise cười cười , "Nếu tớ biết cái gì, làm sao lại cho cậu biết đâu!"

      Parkinson nheo nheo đôi mắt màu tối lại nhìn Blaise, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ.

      "Parkinson!" tôi vội vàng ngắt lời , ngăn để tiếp tục thẩm vấn "Bắt đầu từ khi nào cậu lại nhiệt tình tìm hiểu nhất cử nhất động của người khác như mấy nhà Hufflepuff thế? Cho dù là có hay có việc gì, tớ cho rằng cũng chẳng cần thiết phải cho cậu biết hết!"

      Parkinson đánh giá tôi, tựa như tiểu nữ vương cao ngạo hừ lạnh: "Tốt nhất là có."

      Sau giờ học Biến hình, tôi ở trong phòng học thu thập sách giáo khoa cùng bút lông chim, mãi cho đến lúc Draco mất hết kiên nhẫn mà phải đến.

      "Cậu chuẩn bị ở lại đây ngốc đến giờ cơm trưa à?"

      Tôi xoay người nhìn Draco, lui ra phía sau vài bước giống như bị kinh hách, che miệng lại : "Trời ạ! Là tiên sinh Malfoy, vật phẩm riêng của tiểu thư Parkinson."

      Lông mày Draco giật giật, biểu tình mặt giống như muốn đánh cho tôi trận.

      Tôi kinh hoảng nhìn xung quanh: "Cậu… cậu mau … nếu để tiểu thư Parkinson biết cậu chuyện với tớ…"

      Draco thể nhịn được nữa mà bước lại đây, nắm lấy cánh tay của tôi, hung tợn nhìn tôi.

      Tôi phát cậu có thể bạo phát ngay lập tức, vội vàng sang chuyện khác, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Hình như sáng nay Blaise biết được gì đó…cậu với cậu ta chuyện gì rồi?"

      Draco ho khan tiếng nhằm che dấu, bất tri bất giác buông tay, nghiêng đầu: "Uhm… có gì."

      Tôi hoài nghi nhìn cậu đến khi sắc mặt đỏ dần lên, thanh ngân dài: "Hả…?"

      "Tớ gì cả!" Dường như là có tật giật mình, Draco nổi giận đùng đùng , "Cậu tin tưởng tớ!"

      " , tớ đương nhiên tin cậu!" tôi thấy được phải thu tay, vội vàng trấn an cậu, Draco giống động vật lông xù, "Bất quá tớ cũng hy vọng mình trở thành đề tài chuyện phiếm của các cậu!"

      Draco hừ tiếng: "Đương nhiên ."

      Chúng tôi rời khỏi phòng học Biến hình mà về phía phòng học Bùa chú.

      Giữa trưa, vào thời điểm thu thập sách vở trong phòng ngủ, tôi phát trong đống sách giáo khoa cũ có quyển sách mỏng 《 Lịch sử biến thiên của bùa chú 》. Tôi nhìn nó lâu mới ra ra. Hồi năm hai, tôi mượn nó trong tủ sách riêng của giáo sư Flitwick. Tôi quên trả còn thầy ấy cũng quên nhắc tôi.

      Lớp đầu tiên vào buổi chiều là lớp Độc dược, tại còn tiếng nữa mới đến. Tôi quyết định đem trả ngay, chỉ vì nó quá mỏng, tôi sợ nếu trả ngay quên mất.

      Tôi bỏ nó vào trong túi, ra khỏi tầng hầm, hướng về phía cầu thang phía trước mà .

      Văn phòng giáo sư Flitwick ở lầu tám. Lên đến nơi tôi muốn thở ra hơi.

      Lướt qua Gryffindor phòng nghỉ cửa, tôi muốn hướng ma nguyền rủa văn phòng đến, lại ở loáng thoáng địa nghe thấy có người ở cãi nhau.

      Tôi cẩn thận địa theo góc chỗ tìm hiểu đầu đến, phát vài cái người quen

      ——

      Sirius cùng Snape giáo thụ đứng ở phòng làm việc của hiệu trưởng đích tảng đá quái thú bên cạnh, ở kịch liệt địa khắc khẩu, mà Harry cau mày cúi đầu, đứng ở bọn họ bên người.

      "Tôi hiểu tại sao Dumbledore cho rằng phải là mới dạy được cho Harry!" Sirius kiên nhẫn .

      "Đừng giống như tôi muốn làm việc đó lắm vậy, chó ngu ngốc!" giáo sư Snape cười lạnh , "Tôi còn muốn thằng nhóc ấy vĩnh viễn đừng xuất trước mắt tôi đấy."

      " có thể dạy tốt cho nó sao?" Sirius phiền chán mà lạnh nhạt , "Tôi ngờ rằng thêm mấy năm nữa, Harry vẫn chẳng biết được gì!"

      "A, tôi chẳng thể cam đoan Potter có thể học được,." Giáo sư Snape lạnh lùng , "Có lẽ nó với Chó ngu ngốc như giống nhau chăng? Đầu đầy bã đậu!"

      " vẫn giống như hồi còn học, lúc nào cũng làm cho người ta chán ghét." Sirius ác ý mỉm cười , "Vẫn duy trì cái bản mặt ba mươi năm như ngày, tôi chắc nên vì cố gắng của mà cảm động nhỉ?"

      Đôi mắt đen của giáo sư Snape chợt phát ra tia thù hận. Ông lạnh lùng : "Tôi khuyên câu, tốt nhất đừng có nhắc đến quãng thời gian còn trong trường!"

      "Phải ? nghĩ tới vẫn còn nhớ mãi quên quãng thời gian đó." Sirius khiêu khích xong. Chú ấy nhìn giáo sư Snape với vẻ chờ mong, giống như rất hy vọng giáo sư có thể rút đũa phép ra mà quyết đấu với mình trận vậy.

      Giáo sư Snape tức giận nhìn chú ấy. Nhưng là được như Sirius mong muốn.

      "Ai ở đó? ra!" Giáo sư với giọng lạnh lẽo.

      Trong lòng tôi trầm xuống, ngoan ngoãn ra.

      "Giáo sư." Tôi .

      "Ồ, Sylvia." Sirius . Chú hướng tôi thoải mái mà cười cười, tôi để ý đến chú ấy. Vừa mới nhìn thấy ác ý giữa chú ấy và giáo sư Snape khi nãy, tôi còn dám ở ngay trước mắt giáo sư mà tỏ vẻ hiền lành… chắc đầu óc tôi có vấn đề rồi!

      "Nghe lén chỉ sợ phải cái thói quen tốt, tiểu thư Hopper." Giáo sư Snape lạnh lùng .

      "Con chỉ là ngang qua, giáo sư!" Tôi lấy quyển sách trong túi ra "Con đem sách trả cho giáo sư Flitwick."

      "Văn phòng giáo sư Flitwick ở bên phải, phải bên này!" Giáo sư Snape nghiêm khắc , " tại, lập tức rời ."

      Tôi dám ngẩng đầu lên, cất sách rồi lập tức rời . Thanh khiêu khích của Sirius ở phía sau truyền đến, hiển nhiên có vẻ rất thích thú.

      Tôi trả sách cho giáo sư Flitwick rồi đến lớp Độc dược.

      Giáo sư Snape lúc nào cũng cẩn thận và nghiêm túc, luôn duy trì thói quen bước vào lớp ngay sau tiếng chuông. Nhưng hôm nay, giáo sư lại đến lớp muộn đến mười mấy phút, khoan thai vào.

      "Mở sách giáo khoa trang 96." Giáo sư Snape . Lông mày giáo sư nhíu lại, môi mỏng ngậm chặt, đồng thời liếc nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đen hung hăng u ám.

      Tôi chút nghi ngờ rằng việc giáo sư đến muộn chắc chắn có liên quan đến Sirius, tôi thậm chí hoài nghi Sirius phải chăng gì đó khiến giáo sư khó chịu. Bởi vì… so với năm học trước, thái độ của giáo sư đối với tôi càng ác liệt hơn!

      Tan học, tôi lại gần Draco : "Giữa trưa tớ lên lầu tám, trông thấy giáo sư Snape và Sirius cãi nhau."

      Draco dương dương tự đắc: "Tớ nghĩ việc họ hòa thuận vói nhau là việc tất cả mọi người đều biết."

      "Ý tớ là…" Tôi do dự chút , "Hôm nay tớ nghe được họ về chuyện lúc còn học…"

      "Chủ nhiệm cùng Black tuổi khá gần…Có lẽ bọn họ là cùng năm." Draco suy nghĩ chút , "Hiển nhiên, bất hòa giữa Slytherin cùng Gryffindor có từ rất lâu."

      Tôi giả cười : "Ồ, tựa như cậu với Potter?"

      "Này thực ghê tởm." Draco chán ghét nhíu mày : "Tớ nghĩ tớ biết viện trưởng rốt cuộc chán ghét Black bao nhiêu rồi!"

      Tôi khô cằn cười cười, hạ quyết tâm: tôi tuyệt đối cho cậu ta biết, tôi bắt đầu cùng với kẻ mà cậu ghét nhất xưng tên với nhau.
      Nhiên Nhiên, Fujigawa, ly sắc2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109: Beauxbatons cùng Durmstrang

      Edit: Nguyen_Khanh


      Ngày Chủ nhật, cánh cửa Đại sảnh đường có thông báo rất lớn. Mặt thông báo viết: “Vào hoàng hôn thứ sáu ngày ba mươi tháng mười, đại diện của Học viện Beauxbatons cùng Durmstrang đến. Chiều hôm đó, các lớp học kết thúc sớm hơn nửa giờ!”

      "Thi đấu Tam Pháp Thuật!" Ánh mắt Draco sáng lấp lánh.

      "Hết hy vọng , chỉ có học sinh mười bảy tuổi mới có thể báo danh." Tôi liếc mắt nhìn cậu sau đó tiếp tục nhìn thông báo, "Beauxbatons cùng Durmstrang…"

      "Durmstrang! Lẽ ra trước đây tớ phải đến đó học!" Draco hưng trí bừng bừng , "Nhưng mẹ tớ lại muốn tớ học xa như thế!"

      "Rất xa sao?" Tôi .

      "Rất xa!" Draco , "Ở cái chỗ nào đó mà cậu phải mặc áo lông suốt cả bốn mùa trong năm!"

      Tôi rùng mình cái : "Nghe đáng sợ."

      "Ôi~" Draco than thở , "Tớ lại cảm thấy mưa dầm của nước đáng sợ hơn!"

      Ở tuần kế tiếp, mọi câu chuyện dường như chỉ xoay quanh đề tài duy nhất: trận đấu Tam Pháp thuật. Lời đồn đãi nhanh chóng lan rộng trong đám học sinh tựa như vi khuẩn lây bệnh vậy: ví dụ như ai là Nhà vô địch của Hogwarts, tranh tài cái gì, có điểm khác biệt nào giữa học sinh Hogwarts với học sinh Beauxbatons và Durmstrang.

      Lâu đài được quét dọn kỹ càng đến từng góc . Các bức tranh chân dung được lau chùi sạch , mấy bộ giáp bạc sáng lóa, hạt bụi, cho dù có đứng cạnh cũng bị hắt hơi như cũ.

      Thậm chí các giáo sư trông hết sức khẩn trương. Ngay cả giáo sư McGonagall cũng bạo phát trong lớp học.

      Ngày thứ tư của tuần cuối cùng của tháng mười, tôi lại đến phòng sinh hoạt của Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám.

      "Hôm nay hình như hơi vắng." Tôi với Martina.

      Martina ngẩng đầu nhìn tôi, bỏ tài liệu cùng bút lông chim trong tay ra, ôn hòa nhìn tôi cười "Năm thứ năm và năm thứ bảy đều chuẩn bị cho kỳ thi O.W.L và N.E.W.T, bọn họ vừa mới biết được trong danh sách giám thị năm nay có ngài Mullen."

      "Ngài Mullen?" Tôi .

      "Ngài Mullen là người vô cùng nghiêm khắc, cầu lại rất cao." Martina .
      Vậy cả năm nay đều vắng như thế này à?" Tôi .

      "Chỉ sợ là như vậy."

      Tôi tiếc nuối nhìn chung quanh vòng, lại ngoài ý muốn phát Ocil Gourde. giống người khác làm việc phải làm, cậu ta lại đường hoàng lười biếng nằm ghế dài, hệt như cậu ta đến đây chủ yếu là để nhìn ngắm người khác vậy.

      "Ocil?" Tôi kỳ quái , "Em còn tưởng sau lần đó chị cho phép cậu ta đến đây nữa chứ!"

      " tôi rất muốn làm vậy!" Martina cười cười, vén mấy sợi tóc màu nâu vàng ra sau tai, mím môi , "Bất quá Khế ước gia nhập hội là khế ước chung thân, cách khác, chỉ cần cậu ta muốn đến, ai có thể ngăn cản."

      "Lỗ hổng Khế ước?" Tôi hiểu .

      "Đúng vậy, việc quy định khế ước chung thân là để phòng ngừa những người rời hội hoặc sau tốt nghiệp để lộ ra tin tức của hội." Martina cúi đầu, cầm lấy lông chim bút, xem lại tờ khế ước, "Trước kia chưa từng có tình huống này, tất cả mọi người đều rất cẩn thận. Tôi nghĩ tôi cần phải điều chỉnh lại khế ước để tránh phát sinh chuyện tương tự."

      Tôi lại nhìn về hướng Ocil, lại chạm phải ánh mắt cậu ta nhìn qua đây. Cậu ta lười biếng cười cười.

      Ngày thứ sáu có lớp học Sinh vật huyền bí, chương trình học vẫn ngán ngẩm như thế. Tôi nhịn được kháng nghị : "Chúng ta học chăm sóc nhuyễn trùng những hai tháng rồi. Giáo sư Hadgrid, con cho rằng các sinh vật huyền bí cần biết còn rất nhiều."

      “A, " Hadgrid thoạt nhìn hưng trí bừng bừng, ông ấy mơ hồ và chút thỏa hiệp, "Việc này rất hữu dụng, tương lai các trò biết!"

      Tôi cau mày nhìn lại đống lá xanh trong rương…tôi rất hoài niệm việc chăm sóc các tiểu tiên nữ vào năm ngoái.

      Sáng sớm hôm sau, vào thời điểm chúng tôi ăn điểm tâm sáng, toàn bộ Đại sảnh đường chỉ trong đêm đổi mới trang trí hoàn toàn. tường có biểu ngữ biểu trưng cho học viện rất lớn, những chữ và hình trang trí đó đều lòe lòe tỏa sáng.

      Hôm nay chẳng có đứa học trò nào có thể chuyên tâm nghe giảng, ngay cả tôi cũng nhịn được mà ngẩn người. Cho đến bây giờ, tôi thậm chí còn chưa trông thấy được phù thủy ngoại quốc đâu.

      Hậu quả của việc ngẩn người là tôi bị giáo sư Snape phê bình đến mức ngóc đầu lên nổi. Khi chuông báo kết thúc giờ học vang lên, tôi thầm thở ra nhõm trong lòng.

      "Trở về ký túc xá cất túi sách và sách giáo khoa của các trò , mặc áo choàng vào" giáo sư Snape kiên nhẫn , "Sau đó đến Đại sảnh đường. Tan học."

      Chúng tôi xếp hàng ở Đại sảnh đường. Sau đó nối đuôi nhau ra khỏi lâu đài, chờ ở bên ngoài. Các giáo sư chỉnh trang áo choàng của mình đứng phía sau chúng tôi.
      Hôm nay trời sáng, ánh sáng lam theo màn đêm dần buông xuống.

      Chúng tôi đợi rất lâu. Tôi run lẩy bẩy giọng oán giận tiếng.

      "Kiên nhẫn chút !" Blaise cười cười lên tiếng, "Tớ đảm bảo cậu thất vọng đâu!"

      "Cậu biết gì à?" Tôi kinh ngạc .

      "Lúc nào cũng như vậy." Parkinson hừ tiếng , "Mỗi lần các phù thủy tụ tập cùng chỗ, lúc nào cũng thích phô trương thanh thế!"

      Parkinson sai, quả đúng là phô trương thanh thế. cỗ xe ngựa lớn với mười hai con ngựa có cánh, từ những ngọn cây của khu rừng cấm đáp xuống, tôi nhịn được kích động kéo tay áo của người bên cạnh.

      "Trời ạ! Pegasus!" Tôi kích động .

      Parkinson kiên nhẫn giật tay áo của bị tôi kéo ra.

      "Súc sinh bình thường thôi! Bọn chúng phải là Pegasus." khinh miệt hừ tiếng, "Muggle chính là Muggle, nếu cậu thấy Độc Giác Thú có phải té xỉu hay hay ?"

      "Tớ cam đoan!" tôi mê mẩn nhìn những con ngựa lớn màu vàng đáp mặt đất. Chúng nó lắc lắc đầu, đôi mắt màu đỏ như lửa với con ngươi xoay tròn tới lui, "Cho dù thấy Độc Giác Thú, tớ cũng kích động như vậy ."

      cậu bé nhảy từ xe ngựa xuống, mở cửa xe. người phụ nữ cao lớn bước ra từ bên trong. À… phải cao lớn mà là phi thường cao lớn, cao lớn như Hadgrid, mặc trang phục từ vải sa tanh mỏng manh, vừa xinh đẹp lại tao nhã.

      Ngay phía sau bà là khoảng mười hai mười ba nam sinh và nữ sinh, mặc trang phục tơ lụa xinh đẹp. Trong gió lạnh dường như phát run, có mấy người còn trùm khăn quàng lên đầu. Và nhìn qua có chút cao ngạo.

      Dumbledore bước ra nghênh đón, tặng cho người phụ nữ cao lớn nọ cái hôn xã giao. Sau đó để chúng tôi tách ra, mở ra con đường cho bà và học sinh của bà bước lên thềm đá.

      Tôi lưu luyến nhìn Hadgrid đem mấy con ngựa xinh đẹp và cao lớn mất, thào : "Tớ bắt đầu mong chờ xuất của Durmstrang rồi!"

      Phương thức ra sân của Durmstrang cũng khiến cho mọi người thất vọng. Cùng với tiếng vang ù ù, từ mặt hồ trước mặt chúng tôi đột nhiên xuất cột buồm màu đen. Sau đó con thuyền giống như thuyền ma từ từ nổi lên mặt nước, cả con thuyền lòe lòe tỏa sang dưới ánh trăng.

      con mèo bằng kim loại bị ném từ thuyền xuống vùng nước cạn. tiếng “bộp” vang lên, tấm ván gỗ được bắc lên bờ hồ. người đàn ông tóc bạc mang theo các học sinh xuống khỏi thuyền.

      Những học sinh kia mặc áo choàng lông trông rất ấm áp, quả giống như tới từ Bắc Cực. Bọn họ phần lớn là nam sinh, tuổi chừng mười tám mười chín. Thoạt nhìn giống như những khối nham thạch trầm mặc ít lời.

      Người đàn ông tóc bạc ôm Dumbledore chút, lẫn nhau hàn huyên .

      "Victor Krum?" Kẻ cả đêm chuyện, Draco đột nhiên dùng thanh rất hô lên. Đôi mắt lam ánh bạc sáng long lanh.

      "Cái gì?" Tôi hưng trí dạt dào nhìn theo ánh mắt của cậu. Tôi thấy nam sinh tóc ngắn, gương mặt lạnh nhạt kia khá đặc biệt khiến cho kẻ vốn thích Quidditch như tôi cũng có thể nhớ được. Đó là Tầm thủ của đội Bulgari trong trận chung kết Quidditch. Vào kỳ nghỉ hè, ảnh chụp ta thường xuyên chiếm cứ trang thể thao của tờ Nhật báo Tiên tri.

      "Ồ, khiến cho người ta ngạc nhiên." Blaise cười .

      Biểu tình của Draco nhìn qua thập phần hối hận khi học ở Durmstrang.

      Chúng tôi lại bước qua cánh cửa lần nữa, tiến vào bên trong Đại sảnh đường.
      Beauxbatons chọn ngồi vào dãy bàn của Ravenclaw. Còn Durmstrang do dự chút rồi hướng về phía dãy bàn nhà Slytherin tới. Huynh trưởng Strong vội vàng chỉ huy đám rắn để xếp chỗ ngồi cho họ.

      Victor Krum bên cởi áo khoác lông của mình bên hưng phấn ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen lấp lánh ánh sao của Hogwarts.

      "Hogwarts thần kỳ." ta lễ phép xong, ngồi giữa tôi và Draco "Xin chào, tôi là Victor Krum."

      chủ động của ta làm cho tôi có chút ngạc nhiên. Bởi vì dù sao nhìn thoáng qua ta có phần trầm mặc, thuộc dạng người khó tiếp cận.

      "Draco Malfoy." Draco tương đương hàm súc mỉm cười, "Tôi biết ."

      "Rất vinh hạnh." Krum mỉm cười với cậu.

      Draco rũ ánh mắt xuống…đỏ mặt.

      Tôi đành lòng mà quay đầu .

      Draco…cậu có thể có tiền đồ chút được ?

      Các học trò cùng giáo sư ngồi xuống hết. Hôm nay có đến hai vị hiệu trưởng ngồi ở hai bên Dumbledore.

      "Buổi tối tốt lành!" Dumbledore cười tủm tỉm nhìn đám học trò ngoại quốc, "Tôi thấy rất là vui mừng, hoan nghênh mọi người đến với Hogwarts. Thi đấu Tam Pháp thuật bắt đầu ngay khi kết thúc yến tiệc chào mừng tối nay. Tôi tại mời mọi người hãy tận hưởng bữa tối này, cứ xem đây là nhà mình!"

      bàn dài, thức ăn giống như mọi ngày mà phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa có vài món đương nhiên là món ăn của nước ngoài.

      Tôi cẩn thận quan sát món ăn đỏ như máu ngay trước mặt tôi. Cuối cùng quyết định ăn nó.

      Đột nhiên Đại sảnh đường vang lên trận kinh hô. Sau đó đột nhiên lại yên tĩnh.

      Tôi kỳ quái ngẩng đầu nhìn, phát nữ sinh Beauxbatons cởi khăn quàng vẫn quấn quanh đầu xuống, qua dãy bàn Gryffindor và hướng đến dãy bàn nhà Ravenclaw. ấy có mái tóc dài màu bạc tựa như thác nước, làn da trắng nõn dưới ánh đèn dường như phát ra ánh sáng.

      Crabbe cùng Goyle há miệng, thoạt nhìn như thốt nên lời. Tôi phát tôi thể trách cái biểu tình ngu ngốc của họ được. Bởi vì rất nhiều nam sinh đều trưng ra cái biểu tình ngu ngốc tương tự mà nhìn ngắm nàng đó.

      "Hỗn huyết tiên nữ?" Blaise cười .

      Những lời này hiển nhiên được nữ sinh kia nghe được khi ngang qua dãy bàn Slytherin, nàng nhìn về hướng Blaise. Và có vẻ như ta bị Draco thu hút chú ý, nhìn cậu ta lúc rồi tiếp tục về dãy bàn Ravenclaw.

      "A~" Blaise mỉm cười, hơn nữa ràng là cố cười lớn tiếng "Này, tớ nghĩ ta hiểu nhầm cậu là đồng loại đấy Draco!"

      "Tớ có thể hiểu được." Tôi nhịn cười . Hiển nhiên màu tóc bạch kim phát sáng cùng với nước da trắng nõn của Draco giống hệt ta.

      Draco tức giận đến đỏ bừng. Với cái tính cách kiêu ngạo vốn có cùng với niềm tự hào thuần huyết của cậu, nếu phải Victor Krum ngồi bên cạnh, chắc chắn cậu ta phản bác đầy ác ý cho xem.
      Nhiên Nhiên, Fujigawa, ly sắc2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 110: Chiếc cốc lửa

      Editor: Nguyen_Khanh



      Khi tất cả mọi người ăn uống no nê, Dumbledore đứng lên.

      "Thời khắc này cuối cùng cũng đến. Giải thi đấu Tam Pháp thuật chính thức được bắt đầu. Tôi giới thiệu chương trình học của năm nay. Nhưng trước tiên, cho phép tôi được giới thiệu hai vị khách, bởi vì có số người vẫn chưa biết đến họ. Đây là ngài Bartemius Crouch, Trưởng ban Ban Hợp tác quốc tế về pháp thuật của Bộ pháp thuật." Dumbledore mỉm cười với chúng tôi, "Đây là ngài Ludo Bagman, Trưởng ban Ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật. Trong suốt những tháng qua, hai vị đây cống hiến hết mình cho công tác chuẩn bị cho giải đấu Tam Pháp thuật." Dumbledore tiếp tục , "Bọn họ cùng tôi, giáo sư Karkaroff và phu nhân Maxim trở thành giám khảo, chúng tôi đưa ra những phán quyết công bằng cho các Quán quân của chúng ta."

      trận vỗ tay vang lên khắp Đại sảnh đường.

      Filch hướng Dumbledore tới, trong tay cầm hộp gỗ lớn được khảm châu báu. Cái hòm gỗ trông rất cũ kỹ.

      "Năm nay những Quán quân của chúng ta phải thi đấu trong ba hạng mục, thời gian thi đấu trải đều trong suốt năm học, khảo nghiệm rất nhiều phương diện bất đồng của những Quán quân, năng lực đảm đương cùng năng lực trinh sát, đương nhiên bao gồm cả năng lực chiến thắng hiểm nguy." Dumbledore bình tĩnh , " có ba người đại diện cho ba trường tham gia các trận đấu, căn cứ vào thành tích đạt được của từng quán quân, chúng tôi tiến hành cho điểm. Kết thúc ba hạng mục, người chiến thắng đạt được Cúp Tam Pháp thuật. Phụ trách chọn lựa quán quân tham gia giải đấu chính là Chiếc cốc lửa, kẻ chọn lựa công bằng nhất."

      Thân thể Draco hơi hướng về phía trước. Cậu cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.

      Dumbledore rút đũa phép ra, gõ ba cái lên nắp hòm. Nắp hòm chậm rãi mở ra. Ông ấy đưa tay vào hòm, lấy ra cốc gỗ chân cao lớn thô ráp. Cả cái cốc ra có chút thu hút nào nhưng bên trong nó lại tràn đầy ngọn lửa màu xanh.

      "Mỗi học sinh muốn trở thành Quán quân của trường mình đều phải tự viết tên mình cùng tên trường của mình lên tấm da dê, ném vào trong cốc” Dumbledore , "Buổi tối ngày mai, cũng chính là đêm Halloween, Chiếc cốc lửa chọn ra ba Quán quân. Đêm nay, Chiếc cốc lửa được đặt ở cánh cửa đại sảnh. Nhưng xung quanh nó Lằn Tuổi. Chỉ có những học sinh từ mười bảy tuổi trở lên mới có thể vượt qua Lằn Tuổi này."

      "Lằn Tuổi? Cái cốc chọn ra Quán quân?" Draco thào xong, trong mắt lóe sáng.

      "Cuối cùng, tôi nghĩ nên nhắc nhở mỗi thí sinh muốn tham gia giải đấu chút. Giải đấu này phải trò đùa, ngàn vạn lần đừng lỗ mãng tham gia. Bất kỳ ai đem tên mình bỏ vào chiếc cốc đều đồng nghĩa với việc buộc phải tuân theo khế ước kỳ diệu. Khi được chọn trở thành Quán quân, ai có quyền đổi ý. Bởi vậy, các thí sinh phải suy nghĩ cẩn thận, chỉ khi muốn tham gia giải đấu mới đem tên mình bỏ vào chiếc cốc!" Dumbledore nghiêm túc thông báo, "Tốt lắm, tôi cho rằng mọi người nên ngủ. Chúc mọi người ngủ ngon."

      Mọi người chậm rãi về phía cánh cửa lớn. Vị hiệu trưởng tóc bạc của Durmstrang về phía dãy bàn Slytherin.

      "Tốt lắm, quay về thuyền thôi. Victor, ngươi cảm giác thế nào?" Khi ông ta cúi xuống chuyện với Victor, gương mặt vốn mang biểu tình lạnh lùng sắc bén bỗng chốc trở nên ôn hòa.

      Krum lắc lắc đầu, mặc áo choàng lông vào, nhìn chúng tôi cười cười rồi theo hiệu trưởng của mình.

      "Lằn Tuổi!" Lúc chúng tôi đường trở về ký thúc xá Slytherin, Draco có vẻ vô cùng hưng phấn, "Cậu xem nếu dùng thuốc Tăng-tuổi sao? Chỉ cần có thể vượt qua được cái lằn đó…"

      "Cậu có thuốc Tăng-tuổi." Tôi nhìn cậu ta lúc, chậm rãi .

      "Tớ có thể làm được! Chẳng mất nhiều thời gian để điều chế đâu!" Draco thèm để ý mà . Giáo sư Snape thiên vị cậu ta phải có lý do, quả phương diện điều chế Độc dược cậu ta rất có thiên phú. Mà cậu đối với việc điều chế Độc dược rất nghiêm túc và thập phần cẩn thận. Tôi cho rằng cái cách mà cậu ta đối xử với người khác rất khác khi đối diện với pha chế Độc dược như thế, đơn giản chỉ là vì cái tính cách ngạo mạn trời sinh của cậu ta mà thôi!

      "Được rồi." Tôi , "Muốn tớ à? Tớ nghĩ rằng Dumbledore quên đến khả năng mọi người dùng đến thuốc Tăng-tuổi đâu."

      "A!" Draco thất vọng thở dài.

      Tôi khẩu lệnh cho cánh cửa đá, bước vào phòng sinh hoạt chung.

      "Quên cái ý tưởng vớ vẩn của cậu , Draco! Tớ cho rằng cái quy định cho phép phù thủy vị thành niên dưới mười bảy tuổi tham gia thi đúng là rất tốt!" Tôi , "Cậu còn chẳng nghĩ đến việc tham gia thực , đúng ?"

      Draco đứng lại, gương mặt tuấn dật xuất vệt đỏ ửng: "Tớ đương nhiên thực muốn tham gia!"

      "Cậu vì tham gia lần tranh tài nhàm chán mà sẵn sàng xem sinh mạng của chính mình?" Tôi tựa tiếu phi tiếu tà tà liếc cậu ta , "Cuối tuần trước, tớ có xem được trong Thư viện vài thứ liên quan đến những hạng mục của các trận thi đấu Tam Pháp thuật của trăm năm trước! Cậu có muốn biết những nguy hiểm của nó ?"

      Draco cam lòng lầu bầu tiếng, sau đó : "Được rồi, cậu chính xác!"

      "Hy vọng cậu cũng xem đó là chính xác!" Tôi hít hít mũi và về phòng ngủ, nãy giờ đứng trong thời tiết giá rét này khiến tôi cảm thấy hình như mình bị cảm rồi "Draco, ngủ ngon."

      "Ngủ ngon."

      Ngày hôm sau tôi thức dậy quá muộn, may vì hôm nay là thứ bảy.

      Tôi rửa mặt, rồi qua phòng sinh hoạt chung bóng người đến hành lang dài u, ở cầu thang dẫn lên lầu gặp phải Ocil Gourde.

      Cậu ta thay đổi rất nhiều, thoạt nhìn tôi thể nhận ra cậu ta.

      Cậu ta chừng cao khoảng 6 feet . Mái tóc vốn có màu rám nắng trở nên sậm màu hơn. Ánh mắt hơi hơi nheo lại. Môi mang theo nụ cười lạnh lùng.

      Tôi nhìn cậu ta lúc mới nhận ra việc: cậu ta dùng thuốc Tăng-tuổi.

      "Cậu cũng muốn tham gia thi đấu? Chắc hẳn Draco rất vui mừng khi có người hợp ý với cậu ta lắm!" Tôi , "Nếu tôi là cậu, tôi làm như thế!"

      Cậu ta kiên nhẫn nhìn tôi: "Con các cậu chẳng thể nào lý giải tinh thần mạo hiểm của cánh đàn ông chúng tôi đâu!"

      "Tinh thần mạo hiểm? Tôi còn nghĩ đó là đặc trưng của Gryffindor kìa." Tôi bĩu môi , " thực tế tôi lại nghĩ, bọn con trai tuổi này thường thích làm chuyện khác người để thu hút được chú ý từ các cơ! Ưm…để phô trương dũng cảm nhỉ?"

      Cậu ta xoay đầu lại, phẫn nộ nhìn tôi.

      "Aha ! Thề với Merlin, tôi chẳng cản trở cậu, cho dù là tôi nghĩ Dumbledore chẳng quên khả năng này…" Tôi lên cầu thang, "Thực gặp quỷ, vì cái gì mà mình lặp lại câu này những hai ngày nhỉ?"

      Tôi vào Đại sảnh đường. Hôm nay là Halloween, có rất nhiều dơi bay đến bay lui trần nhà. Chiếc cốc lửa được đặt cái ghế cao. sàn nhà được vẽ cái vòng tròn màu vàng đường kính chừng mười Feet, bao xung quanh cái cốc.

      Tôi ngồi xuống cạnh Draco.

      "Có người báo danh sao?" Tôi .

      "Tất cả học sinh của Durmstrang." Blaise cười , "Thực tiếc nuối khi cậu bỏ lỡ trò hay nha! Cặp sinh đôi Weasley dùng thuốc Tăng-tuổi để lừa gạt Lằn Tuổi. Sau đó bọn họ bị mọc râu dài đến độ thể đến phòng bệnh."

      "A, là thú vị ha! Nhưng tớ hy vọng Slytherin xuất trường hợp nào mất mặt như thế." Tôi vừa vừa liếc nhìn Draco.

      Draco nhìn chăm chú vào chén đĩa, giống như đột nhiên nảy ra hứng thú với đồ ăn trong chén đĩa của mình. Cậu dùng nĩa xâm vào hình nhân được khắc bằng bí đỏ từ đĩa thức ăn gần đó, cắn cái hết nửa hình nhân.

      "Ừ…vậy…" Tôi hắng giọng cái, vội vàng chuyển tầm mắt , "Có ai ở Slytherin báo danh chưa?"

      "Nếu theo như nãy giờ tớ thấy…" Blaise , "… chẳng có ai!"

      " có ai?" Tôi ngạc nhiên , đồng thời dùng dư quang chú ý tới Draco cố gắng nuốt với vẻ mặt vô cùng đau khổ, và theo như tôi biết cậu ta chưa từng dùng qua bí đỏ, cả nước được pha loãng rồi cũng dùng.

      "Tớ nghĩ năm thứ bảy phải chuẩn bị cho cuộc thi N.E.W.T. Hơn nữa bình thường các gia đình quý tộc để cho những người con được mười bảy tuổi bắt đầu xử lý gia vụ." Blaise , "Chỉ sợ bọn họ chẳng có thời gian để chuẩn bị cho cuộc thi này."
      "Ôi" tôi , "Tớ biết chuyện này đấy!"

      May mắn là cho đến lúc chúng tôi rời khỏi Đại sảnh đường cũng chưa thấy Slytherin râu bạc nào. Tôi nghĩ thảm kịch với cặp sinh đôi nhà Weasley khiến Ocil từ bỏ cái ý định ngớ ngẩn đó rồi!
      Nhiên Nhiên, Fujigawa, ly sắc2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111: Quán quân thứ tư

      Editor: Nguyen_Khanh


      Buổi tối, lúc chúng tôi bước vào Đại sảnh đường, cả sảnh đường được chiếu sáng bởi vô số ngọn nến được đặt trong những trái bí đỏ trôi nổi trung.

      Victor Krum đến, ta ngồi ở chỗ hôm qua ngồi, nhìn chúng tôi gật đầu.

      Thức ăn trong yến hội vẫn phong phú như trước nhưng có vẻ chẳng có ai thấy hứng thú với chúng. Mọi người ai nấy đều trông rất khẩn trương.

      Rốt cục, Dumbledore cũng đứng lên.

      "Chiếc cốc lửa có quyết định, khi tên của Quán quân được đọc lên, tôi hy vọng bọn họ có thể vào căn phòng sát vách kia…" Ông ấy chỉ cánh cửa đằng sau bàn của các giáo sư "…bọn họ nhận được hướng dẫn đầu tiên!"

      Ông ây lấy đũa phép ra, quơ chút . Ngay lập tức, ngoài trừ ánh sáng từ những ngọn nến trong bí đỏ, tất cả ánh sáng từ những ngọn nến khác đều bị dập tắt. Đại sảnh đường rơi vào tình trạng nửa sáng nửa tối. Chiếc cốc lửa tỏa ra thứ ánh sáng so với bất kỳ thứ gì lóa mắt hơn hẳn. Ngọn lửa xanh mang chút sắc trắng kia quả rất chói mắt. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào nó và cùng chờ đợi.

      Ngọn lửa từ chiếc cốc đột nhiên biến thành màu đỏ, những tia lửa đỏ bắn ra khỏi chiếc cốc. Ngay sau đó, ngọn lửa bốc lên cao, từ bên trong bay ra mảnh da dê bị đốt cháy. Tất cả mọi người trong Đại sảnh đường đều ngừng hô hấp vì hồi hộp.

      "Quán quân của Durmstrang…" Dumbledore cầm lấy tấm da dê kia "Là Victor Krum."

      Tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang lên khắp Đại sảnh đường. Victor Krum vẫn giữ vẻ trầm ổn, đứng dậy, có vẻ như cũng có gì quá vui mừng. ta im lặng cùng nhân viên trường học đến căn phòng kia.

      Draco bên vỗ tay bên giọng với tôi: "Tớ biết là ta mà. ta chắc chắn là Quán quân, đúng ?"

      Tôi liếc mắt nhìn Draco cái, quyết định đưa ra ý kiến gì.

      Vài giây đồng hồ sau, ngọn lửa trong cốc lại hóa đỏ. Tấm da dê thứ hai lại bị ngọn lửa đẩy ra.

      "Quán quân của Beauxbatons…" Dumbledore tuyên bố, "Là Fleur Delacour!"

      giống tiên nữ tao nhã đứng dậy, hất mái tóc bạch kim của mình, kiêu hãnh qua dãy bàn nhà Ravenclaw và Hufflepuff.

      Lập tức, đến Quán quân của Hogwarts.

      "Quán quân của Hogwarts…" Dumbledore lớn tiếng , "Là Cedric Diggory!"

      Tôi mờ mịt quay đầu nhìn Đại sảnh đường, thấy nam sinh có bộ dạng rất dễ nhìn đứng lên từ dãy bàn nhà Hufflepuff. mặt là nụ cười rạng rỡ. Các học sinh nhà Hufflepuff la hét đến chói tai, họ còn nhảy lên nhảy xuống, dường như là vì mừng đến phát cuồng.

      "Á!" Draco chán ghét : "Tại sao lại là Hufflepuff?"

      "Mỗi nhà đều có học sinh ưu tú, Draco."

      Draco nhún nhún vai : "Được rồi, ít nhất so với Potter là Quán quân tốt hơn chút!"

      Dumbledore khoái trá lớn tiếng , "Tốt lắm! tại chúng ta có được ba Quán quân…"

      Nhưng ngọn lửa của chiếc cốc lại môt lần nữa hóa đỏ. tia lửa rất dài bắn ra bên ngoài mang theo tấm da dê.

      Dumbledore theo bản năng bắt lấy tấm da dê kia, sau đó trừng mắt nhìn cái tên được viết đó.

      Mọi người đều biết đây phải là tình huống bình thường, mỗi người đều nhìn chằm chằm Dumbledore.

      Dumbledore hắng giọng cái, lớn tiếng đọc lên: "Harry Potter."

      "Cái gì!" Draco chán ghét lại phẫn nộ .

      Tất cả học trò đều nhìn về hướng Harry, tiếng thầm khe khẽ vang lên ở khắp mọi nơi.

      Harry Potter thoạt nhìn như chẳng hiểu gì cả, cậu ta chậm rãi rời khỏi bàn và về hướng căn phòng kia. Tất cả giáo sư, giám khảo đều nhìn cậu ta, đôi mắt màu nâu của giáo sư Lupin tràn ngập lo lắng, giáo sư Snape nhíu mày chặt. Sirius khiếp sợ đứng lên, trong mắt tràn ngập lửa giận.

      "Như vậy…" Dumbledore thoạt nhìn tựa hồ biết nên cái gì, "…việc lựa chọn ra các Quán quân hoàn tất! Mọi người ngủ ngon!"

      Mọi người đứng dậy rời khỏi Đại sảnh đường, tôi quay đầu lại nhìn thấy có giáo sư nào rời khỏi chỗ.

      "Harry Potter!" Trở lại phòng sinh hoạt chung, Draco nổi giận đùng đùng thả người lên sô pha, "Tại sao nó lại có thể trở thành Quán quân?"

      "Tình huống bất thường!" Blaise dựa sô pha, ngẫm nghĩ rồi "Bốn Quán quân!"

      "Được rồi, nó dùng cách gì để qua mặt Chiếc cốc lửa?" Draco oán hận cắn môi dưới, "Nếu nó có thể, tớ cũng có thể làm được…lẽ ra tớ nên từ bỏ!"

      "Cậu đương nhiên có thể, Draco." Parkinson ngọt ngào .

      "Được rồi, Draco! Nếu cậu làm được, cậu ta lại càng thể làm được!" Tôi . Đây là lời phải là an ủi suông, Draco sinh ra và lớn lên trong gia đình phù thủy, được tiếp xúc với pháp thuật từ . Còn Harry được Muggle nuôi dưỡng. Cậu ta giống cậu con trai bình thường hơn, thành tích của cậu ta chẳng thể bằng Draco được.

      "Vậy cũng nhất định!" Draco nhìn qua dễ chịu chút, "Khi đứng trước chiến thắng và vinh quang… chừng tự nhiên nó lại có khát vọng sao?"

      "Cậu ta cần thêm danh dự nữa." Tôi xoa bóp mi tâm. Mỗi lần có chuyện liên quan đến Harry Potter, biểu của Draco luôn quá để ý và có phần ngây thơ " thiếu niên mười mấy tuổi…có ai nổi danh hơn ‘đứa trẻ sống sót’ sao? Chỉ cần cậu ta tham gia, mọi người cho phép ‘đứa trẻ sống sót’ thất bại mặc kệ các trận đấu nguy hiểm, các đối thủ lớn và có kinh nghiệm hơn cậu ta. Nếu cậu ta làm như thế, cậu ta điên rồi!"

      "Tớ cũng cho rằng Potter làm được, Draco. có học trò nào có thể thi triển ma pháp qua mặt được Chiếc cốc lửa." Blaise nhíu nhíu mày , "Như vậy, là ai và vì cái gì?"

      "Đúng vậy, các cậu thấy vẻ mặt của cậu ta khi bị đọc tên đâu!" Tôi .

      Draco bị thuyết phục.

      "Tốt lắm!" cậu lẩm bẩm, khó chịu lên tiếng, "Vì sao chúng ta lại ở trong phòng Sinh hoạt chung nhà Slytherin để bàn luận về Potter?"

      "À, tớ nhớ hình như cậu là người khơi mào chuyện này trước, Draco." Blaise cười .

      Đám sư tử Gryffindor quả cao hứng đến phát cuồng. Bọn họ vô tình có được Quán quân từ Nhà của mình. Ở mỗi góc Harry xuất , bọn họ đều bày tỏ hưng phấn của mình.

      Nhưng hiển nhiên là Harry cũng hưởng thụ nhiệt tình của đám sư tử . Nếu cậu ta là người mà tôi biết và là người mà Sirius miêu tả là người chán ghét được đối đãi đặc biệt, là người mong muốn có cuộc sống gia đình bình thường, cậu ta muốn hưởng thụ nhiệt tình đó.

      Cho nên khi tôi trông thấy cậu ta và Hermione ở cùng chỗ trong cái Thư viện tĩnh lặng, quả cũng ngoài dự đoán.

      "Ngày tốt lành, Hermione, Harry." Tôi cầm sách vở, ngồi đối diện bọn họ.

      "Chỉ sợ tốt nổi." Harry trả lời cứng nhắc.

      Tôi cười cười, đồng tình : "Cậu nhanh quen với nhiệt tình của Gryffindor thôi."

      "Cũng chỉ là nhiệt tình của Gryffindor…" Harry châm chọc , "Còn có oán hận của Hufflepuff, bàng quan của Ravenclaw cùng trào phúng của Slytherin. Tại sao mọi người tin rằng tôi lén ghi danh?"

      "Như vậy…" tôi nhìn cậu ta , "Cậu lén báo danh?"

      "Đúng vậy! Đúng vậy!" Harry căm tức , "Đúng là tớ có mơ mộng đến việc đó nhưng mà…tớ có làm!"

      "Ồ, tớ tin tưởng cậu, Harry." Tôi .

      "Tốt lắm!" Harry trầm trọng , "Toàn bộ học sinh trong trường chỉ có hai người tin tưởng tớ, tớ nên cảm thấy vui mừng!"

      "Harry." Hermione nhàng , đặt tay lên tay Harry, vỗ an ủi.

      Hai người?

      Tôi nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh, Weasley có ở đây, mà ba người bọn họ từ trước đến nay lúc nào cũng cùng tiến cùng lui.

      Hiển nhiên phiền não của Harry Potter cũng hẳn là do cách đối xử của mọi người, chỉ sợ phần lớn là do từ chính người bạn thân ấy của cậu ta.

      "Tớ thể cho cậu biết, ra toàn bộ học sinh trong trường cũng chỉ có hai người tin cậu làm như vậy!" Tôi .

      Harry ngước đôi mắt màu ngọc bích của cậu ta lên, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.

      "Uhm…Còn có Draco Malfoy cùng Blaise Zabini." Tôi cơ hồ có chút ác ý khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cậu ta "Bọn họ nghĩ rằng cậu thể làm được."

      "Ừ." Harry chán nản , "Hiển nhiên Slytherin còn hiểu tớ hơn bạn thân của tớ."

      "Weasley cũng tin tưởng ngươi?" Tôi nhún nhún vai, "À…ý tớ là, cậu ta nên vắng mặt ở đây lúc này."

      Harry mím chặt môi lại. lát sau cậu ta : "Cậu ấy nghĩ tớ cho cậu ta biết cách để báo danh."

      "Cậu ta ngu ngốc." Tôi .

      "Harry!" Hermione , "Cậu ta cho răng cậu biết cậu ta rất muốn báo danh nhưng cậu biết làm như thế nào lại cho cậu ta biết!"

      "Nhưng mà tớ lại cho rằng, mỗi người đều có bí mật và riêng tư của chính mình." tôi , "Cho dù là bằng hữu cũng thể trông cậy đối phương có nghĩa vụ đem tất cả bí mật hết cho cậu."

      "Tớ đồng ý cái quan điểm này." Hermione , "Hiếm khi thấy cậu như thế đấy!"

      "Được rồi." Tôi lần nữa quay đầu nhìn về phía Harry, "Cậu giải thích cho Weasley?"

      "Tớ giải thích cả vạn lần, nhưng cậu ta vẫn cho là tớ dối!" Harry căm tức .

      "Ôi, Merlin. Cho dù tiên sinh Weasley có thể đem tấm da dê viết tên cậu ta bỏ vào chiếc cốc lửa…" Tôi mỉm cười , " đáng tiếc! Chỉ sợ cậu ta vĩ đại đến độ chiếc cốc lửa nguyện ý chọn lựa cậu ta!"

      "Sylvia!" Hermione .

      " có lỗi!" tôi nhún vai , "Nhưng, thẳng thắn là đức tính tốt…Vậy, Harry, các giáo sư nghĩ như thế nào? Bọn họ có tin cậu ?"

      "May mắn bọn họ tin tưởng tớ!" Harry thở dài , "Nhưng chú Sirius cho rằng có người muốn lấy mạng tớ, chú ấy hy vọng trước trận đấu có đủ thời gian để huấn luyện cho tớ!"

      "Ừ, đó là quyết định chính xác đấy!" tôi nhếch miệng , "Ít nhất có thể làm tăng khả năng sống sót của cậu trong cuộc thi!"

      "Ừ." Harry thất bại , "Huấn luyện của chú Sirius, huấn luyện của Snape, tớ đều phải…"

      Cậu ta đột nhiên im bặt.

      Nhưng tôi nghe thấy.

      "Huấn luyện của giáo sư Snape?"

      "Kia có gì." Harry hàm hồ , hơn nữa theo bản năng đè lại vết sẹo của cậu ta. Do dự chút, cậu còn , "Tớ đáp ứng với giáo sư Dumbledore kể cho ai."

      Tôi chú ý tới động tác của cậu ta. Có lẽ huấn luyện của giáo sư Snape có liên quan đến vết sẹo của cậu ta.

      Tôi đột nhiên nhớ tới Sirius từng với tôi…chú ấy vết sẹo của Harry có liên quan đến kẻ thần bí nào đó.

      "Hiển nhiên các cậu cần cẩn thận như thế!" tôi mỉm cười . Nhưng lại có nỗi buồn nào đó ỉ trong lòng tôi " tháng trước, tôi chỉ biết giáo sư Snape huấn luyện cho cậu. À…mà tớ còn chẳng biết họ huấn luyện cậu cái gì."

      "Tớ thể cho cậu biết." Harry dùng ánh mắt xanh biếc kia nhìn tôi đầy áy náy, " có lỗi."

      ", biết được nhiều chuyện đôi lúc cũng có gì tốt." Tôi , nghiêng đầu sang chỗ khác, "Tại sao hôm nay ở Thư viện lại đặc biệt nhiều nữ sinh?"

      "Đó là bởi vì nơi này có Victor Krum." Hermione căm tức nghiêng đầu, giống như thập phần khó chịu vì tiếng thầm khe khẽ của các .

      Tôi và Harry cùng nhau nhìn theo tầm mắt của Hermione thấy Krum. ta cúi đầu xem sách, trầm mặc ngồi ở góc sáng sủa. Có ít cố ý ở bên cạnh ta tới lui.

      thực tế, đồng phục mang sắc đỏ đặc trưng của Durmstrang cực kỳ bắt mắt, nhưng vì cái gì mà khi bước vào thư viện tôi lại trông thấy ta nhỉ?

      ta dường như nhận ra được ánh mắt của chúng tôi, vẻ mặt chút thay đổi, ngước đôi mắt màu đen nhìn lại, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ mỉm cười.

      "Trời ạ, ta tự nhiên lại mỉm cười!" Hermione cúi đầu nhìn chằm chằm cái bàn, giọng .

      "Tớ dám đánh cuộc, nếu Ron ở đây, cậu ta nhất định kích động đến ngất ." Harry tựa hồ nghĩ muốn đùa câu, nhưng nhắc tới Weasley lại càng làm cho cậu ta thêm phiền não.
      Nhiên Nhiên, Fujigawa, ly sắc2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :