1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100: Nhà Black


      Quảng trường Grimmauld cũng dễ tìm, tôi đành phải mua bản đồ của London.

      Năm ngày sau, trong tay tôi là túi , đứng ở bãi cỏ dài trước quảng trường. Gadda đứng vai tôi, cuộn mình trong tóc.

      Việc này tôi hề nghĩ tới. Gia tộc Black từng là gia tộc thuần huyết huy hoàng, tôi nghĩ là nó lại ở thế giới Muggle, hơn nữa, xung quanh cũng khá hơn hẻm Spiders.

      Tôi chăm chú nhìn những căn nhà xung quanh, các nhà này đều nhìn đen, nhiều cửa sổ bị vỡ, sơn tường bong ra từng mảnh, rơi xuống thành đống rác bậc thang. Tôi thể nhận ra chút nào ở đây dáng vẻ của căn nhà của quý tộc.

      Tôi hiểu vì sao đến quảng trường Grimmauld còn cần cú mèo gửi tin.

      Tôi vỗ Gadda, nó nhô đầu ra khỏi tóc, tò mò nhìn phía trước, kêu nho .

      “Bé con đáng .” Tôi , “ báo Sirius Black cho chị nào.”

      Nó phấn chấn bay lên, bay về phía trước. Tôi ngửa đầu nhìn nó, bước từng bước về phía trước.

      căn nhà đột nhiên xuất trước mặt tôi. Nó có cánh cổng màu đen, nhìn rất sập xệ, tay nắm hình con rắn màu bạc.

      Gadda bay qua cửa sổ hỏng vào nhà.

      Tôi đoán là mình tìm thấy nhà Black.

      Tôi nhìn xung quanh, rất may là nơi này rất hoang vắng, Muggle nào chú ý đến cánh cổng đột nhiên xuất .

      Tôi vội vàng bước lên bậc cửa, nắm lấy nắm tay hình rắn.

      Cửa mở - Sirius Black vội đến bên này, thấy tôi mở cửa rất ngạc nhiên.

      “A, cháu có thể tìm thấy nó lại còn có thể mở nó…” ông có vẻ ngạc nhiên , giang hay tay ra ôm tôi, “Chào mừng cháu, Sylvia.”

      Cái ôm của ông rất chặt lại ấm áp. Tôi phát , từ lúc tôi biết ông là cha mình… tôi thể nhìn đối diện với ông.

      “Có chuyện gì bình thường ạ?” Tôi cố gắng khống chế mình.

      “Cửa nhà quý tộc bình thường đều có bùa bảo vệ. phải… ai cũng có thể tìm được nó.” Black nhíu mày, “Có lẽ là nhiều năm tu sửa, nó bị hỏng.”

      “Chắc vậy.” Tôi hàm hồ . Tôi biết vì sao lại như thế… nhà Black nhận ra huyết mạnh của tôi, mà Sirius phát . Tôi biết là nên thở phào hay là nên buồn bã.

      “Thực nên may mắn là bao nhiêu năm qua có kẻ trộm viếng.” Sirius nhìn ra phía ngoài, “Vào .”

      Cánh cổng rung rung khép lại phía sau tôi, cái then cửa nặng bằng đồng thau nhảy về vị trí cũ.

      Xung quanh lập tức tối đen. Tôi đứng tại chỗ đơ người vài giây, đến khi mắt tôi có thể thích ứng với bóng đêm, mới theo sau Black vào phòng khách. Nơi đó cũng tối đen, vài tia nắng xuyên qua những ô cửa sổ bị vỡ, trong ánh nắng nhìn thấy rất nhiều bụi bay.

      “Nơi này… à… rất khác so với tưởng tượng của cháu.” Tôi , “Ý cháu là… cháu nghĩ nhà Black lại như thế này…”

      “Cũ nát, dơ bẩn như thế này?” Sirius dừng lại chút, “Trước kia nó cũng như thế này.”

      Ông ta vẫy vẫy tay, loạt những tiếng tê tê nhè vang lên, các ngọn đền tường đều sáng. Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, ánh sáng thể xuyên qua chụp đèn đầy bụi được.

      tệ.” Sirius . Ông ấy rút đũa phép, tùy tiện nhắm ngay vật trang trí , giống như chuẩn bị làm gì đấy, lại do dự, “À… chú có thể sử dụng bùa ánh sáng ?”

      “Thoải mái ạ.” Tôi .

      Ánh sáng nhè màu trắng chiếu đến, chiếu rọi bờ tường có từng mảng từng mảng loang lổ, chiếu đến cái thảm trải cũ nát, hành lang dài mà tối om.

      Sirius từng bước tới trước, bụi bặm nhiều năm bay lên, làm ông bị sặc bụi.

      “Nơi này có ai?” Tôi , “Chú được ở đây?”

      “Ở đây có con gia tinh.” Sirius , “Chú được ở đây. Chú có… phòng của mình.”

      “Có vẻ nơi này thể nào ở được.” Tôi .

      , chú rất vui khi cháu cảm thấy hứng khi với ngôi nhà này,” Black , “Nhưng chú nghĩ thăm nơi này là chủ ý hay.”

      “À, cháu phải với chú là cháu có ý nghĩ này… là chú mời cháu tới.” Tôi , tay vuốt ve trang sức cũ nát, “Nơi này tràn ngập cảm giác xưa cũ.”

      “Cảm giác xưa cũ đầy thê lương.” Sirius móc, “Tro bụi cho thấy hết tất cả.”

      “Đừng thế.” Tôi , “Cháu có thể tưởng tượng ra cảnh huy hoàng năm đó của nó.”

      Sirius . Chúng tôi im lặng theo hành lang xuống, qua hai bức màn bị bùa chú làm rách nát.

      “Đằng sau này có cửa ?” Tôi kéo bức mành ra.

      có, chú khuyên cháu nên làm nó rớt ra.” Sirius ghét bỏ liếc mắt nhìn nơi đó.

      “Được ạ.” Tôi buông tay ra, “Cháu có thể nhìn phòng của chú ?”

      “Đương nhiên có thể. À…” Sirius bối rối , “Chú phải sửa sang chút. Cháu đợi chú ở đây nhé.”

      cần đâu, cháu nghĩ là nó còn bừa bộn hơn bên ngoài này.” Tôi . Nhưng Sirius nghe, ông ấy vội vàng chạy lên lầu.

      Tôi hoang mang nhìn ông ấy biến mất ở chỗ rẽ ở hành lang, nhún nhún vai, lượn lờ bên trong căn phòng cũ rích lại bẩn thỉu, đánh giá căn phòng qua ánh sáng mờ mờ - sau đó tôi phát ở vách tường cuối có tấm thảm treo tường.

      Tôi đến phía trước nó.

      Thảm treo tường nhìn rất cũ kỹ, màu sắc bạc màu, vài chỗ như là bị con gì cắn hỏng. Nhưng kim tuyến đó vẫn sáng lấp lánh, tôi có thể nhìn thấy tường là bức gia phả. Thảm treo ghi vài chữ to:

      Gia tộc Black cao quý từ rất xưa

      Vĩ viễn thuần huyết

      Đó là những chữ ra gia phả, mặt có vài nốt .

      Tay tôi chạm vào nó, nhớ kỹ từng tên từng tên xuất .

      Ella Dora Black, Isla Black, Phineas Black…

      Những người tôi biết này, có cùng dòng máu với tôi.

      “Là sao? ?” Đột nhiên phía sau tôi truyền đến tiếng khàn khàn, thanh trầm trầm.

      Tôi mạnh mẽ xoay người, bị hai con mắt to giống bóng đèn làm hoảng sợ.

      Đó là con gia tinh, cho dù tôi hay nhìn thấy bọn gia tinh, nhưng tôi cũng có thể biết là nó rất già rồi… người nhiều nếp nhăn như vậy, lông màu trắng trong tai vừa dài lại vừa bẩn.

      Con mắt màu xám trắng đầy tơ máu ướt sũng nhìn tôi.

      “Là sao? ?”

      Tôi lo lắng nhìn về phía hành lang cuối cầu thang, cẩn thận : " Ta biết ngươi cái gì. "

      " Từ lúc vào căn nhà này tôi cảm nhận được, người nhà Black ? Thuần huyết lại là Slytherin ! " Con gia tinh phấn khởi kêu lên.

      Tôi nhìn cái túi vẫn cầm tay, mặt nó có thêu dấu hiệu của Slytherin.

      Tôi đọc trong sách biết những con gia tinh nếu ở cùng mình, gia đình phù thủy đều có cảm ứng… Cảm ứng vô cùng nhạy cảm.

      Tôi bắt đầu thấy hối hận khi đến đây.

      " Ngươi đoán nhầm rồi, tôi phải ! " Tôi nghiêm khắc .

      Con gia tinh bi thương lại tuyệt vọng hét to tiếng, điên cuồng đập đầu mình vào vách tường.

      “Cháu làm sao thế? Sylvia!” Tiếng Sirius truyền từ lầu đến, đồng thời cầu thang vang lên tiếng thùng thùng.

      “Dừng lại! Dừng lại!” Tôi sắp phát điên, “Được rồi, ngươi thắng! Đúng là ta!”

      Tiểu gia tinh ngừng lại, hai con mắt to như bóng đèn nhìn trừng trừng tôi, miệng nho : “Kreache biết là nhận sai… huyết mạch gia tộc Black… thuần huyết! Kreache biết…”

      “A…” Tôi thử kêu tên của nó, “Kreache!”

      Con gia tinh mở to con mắt to ngập nước, nó để mặt trong đôi tay đen xì, nức nở lớn tiếng : “A! gọi tên mình! gọi tên mình!”

      “Sylvia?” thanh của Sirius lại gần lắm rồi.

      “Kreache!” Tôi nghiến răng nghiến lợi giọng , “Ngươi phải thề là ra việc này!”

      Con gia tinh hoang mang nhìn tôi, lập tức lắc đầu: “ là huyết mạch trực hệ của gia tộc Black, là người nhà Slytherin, là người thừa kế gia tộc Black!”

      Tôi khẩn trương nhìn về phía hành lang, : “Ta ra lệnh cho ngươi! cho phép ngươi cho bất kể kẻ nào!”

      Có vẻ con gia tinh dám vi phạm bất cứ mệnh lệnh trực tiếp nào, nó phải chịum nhưng có vẻ tình nguyện.

      “Kreache ra, Kreache cho bất cứ ai.” Nó giọng , “Bà chủ nếu biết vui vẻ đến thế nào đây! Bà nhất định đồng ý để gia tộc
      Black cùng Kreache thoát khỏi chủ nhân dơ bẩn!”

      “Nó có làm gì cháu ?” Sirius từ hành lang đến, “Chú vừa gọi cháu nhưng thấy cháu trả lời.”

      “Kreache làm bị thương!” Con gia tinh kháng nghị sau đó cúi đầu lầu bầu, “Chủ nhân luôn thích chuyện cười! Đầu chủ nhân dơ bẩn, biết cảm kích là heo!”

      “Cháu… chính là xem gia phả của gia tộc Black đến mê mẩn.” Tôi dường như
      có việc gì , “Đây là con gia tinh của nhà chú? Nó có vẻ thích dấu hiệu Slytherin của cháu.”

      “Tin chú , cái đấy cũng có gì hay để xem.” Sirius ngắn gọn, sau đó với gia tinh, “Kreache mau, được xuất trước mặt ta!”

      Con gia tinh có vẻ mặt chán ghét cung kính cúi chào, đường lầu bầu ra.

      “A… Nó… rất thú vị.” Tôi .

      “Có lẽ.” Sirius khó chịu nhìn nơi nó biến mất, “Hồi trước, mẹ chú thích nó nhất… nhưng có lẽ nó quá già lại hồ đồ rồi.”

      “À, cháu lại nghĩ thế.” Tôi , “Phòng của chú dọn dẹp xong rồi ạ?”

      Sirius ho khan.

      “Đương nhiên,” Ông ấy , “ theo chú.”

      Tôi dưới hướng dẫn qua cái ô lớn, lên cái cầu thang tối om, qua cái đầu con gì đó treo tường.

      “Nơi này giống như chỗ ở của Phù thủy Hắc ám vậy.” Tôi vừa vừa đánh giá.

      “Nơi này chính là như thế, Sylvia.” Sirius .

      “A…” Tôi , “Chú biết là cháu có thành kiến với phép thuật Hắc ám mà.”

      “Thành kiến? Ừ!” Sirius xong đẩy cửa phòng, “Tới rồi đây.”

      Tôi vào cẩn thận đánh giá căn phòng.

      giống với bên ngoài bẩn thỉu, căn phòng này vẫn còn sạch , nhìn các đồ trang trí bị bạc màu có thể nhận thấy là nó từng rực rỡ và lớn đến thế nào. giường, tường, cửa sổ đều là màu bạc và màu xanh lục của nhà Slytherin, bàn còn đặt khung ảnh, quyển sổ ghi chép mở ra.
      Giống như nó vẫn dừng lại ở thời điểm chủ nhân rời .

      “Nơi này giống với tưởng tượng của cháu…” Tôi cân nhắc , “Cháu nghe chú là Gryffindor.”

      “Cả gia tộc chú đều là Slytherin, cháu biết đấy.” Chú Sirius có chút khẩn trương.
      Tôi chú ý đến dưới gầm giường rơi ra tấm vé cũ cắt từ báo, tò mò cầm lấy xem.

      Nhưng chú Sirius nhanh tay cầm nó , vo viên lại để sang bên cạnh: “À, chú quên bỏ nó … cái này có gì hay mà xem.”

      Tôi nhìn chú ấy, sau đó về phía cái bàn, cầm cái khung ảnh lên.

      Chú Sirius lập tức ho khan.

      Đây là nhóm thuộc đội bóng Quidditch nhà Slytherin, chính giữa là thiếu niên. Giống chú Sirius ở bộ tóc đen, khuôn mặt cũng khá giống nhưng lại đẹp trai bằng.

      “Đây là?” Tôi ngạc nhiên .

      “Em trai chú.” Chú Sirius .

      “Chú lại để ảnh chụp em trai trong phòng mình?” Tôi hỏi.

      “Chú biết.” Chú ấy nhanh. Dừng chút chút lại : “Gần đây chú hay nhớ tới chú ấy.”

      Tôi im lặng trong phòng rồi ra ngoài.

      Chú Sirius giống như là thở dài nhõm, phía sau tôi.

      này đều là phòng ngủ ạ?” Tôi hỏi.

      “Hầu hết.” Chú Sirius , “Bên kia là mẹ chú… này! Đừng mở cửa lung tung!”

      Chú ấy chậm, tôi mở cánh cửa bên cạnh ra rồi.

      Gian phòng này còn to hơn gian phòng kia và còn có khi thế hơn. Trong đó có giường rất to, đầu giường đều điêu khắc hoa văn, cửa sổ cao cao bị che bởi chiếc rèm nhung thiên nga; đèn treo trần đầy bụi, vài ngọn nến còn cắm đó, xung quanh ngọn nến là sáp nến chảy ra. Tranh tường và đầu giường đều mờ, mạng nhện từ đèn trần kéo xuống tủ quẩn áo.

      Các tấm tranh ảnh quảng cáo cùng những tấm hình chi chít che màu xám của vách tường chỉ lộ ra vài khe hở, trong phòng có vài cái cờ Gryffindor bị phai màu.

      “Đây mới là phòng của chú, đúng chứ ạ?” Tôi hiểu , vào, nhìn hình các xe máy phân khối lớn, cùng rất nhiều tranh ảnh các Muggle, “A… Các mặc Bikini.”

      Chú Sirius mất tự nhiên : “Ừm! Mỗi người đàn ông đều có thời trai trẻ.”

      “Có lẽ…” Tôi từ chối cho ý kiến, “Nhưng mà chú lại lừa cháu.”

      “Chú cố gắng,” Chú Sirius chán nản , “Nhưng mà Bùa Dán chặt vĩnh viễn quá tốt… Chú muốn cho cháu nhìn những cái này.”

      sao.” Tôi nhàng thở ra , “ có gì.”

      “Biểu cảm của con lại như thế.” Chú Sirius tội nghiệp .

      Tôi ý kiến, ngồi ở ghế đánh giá căn phòng này.

      “À… Sylvia.’ Chú Sirius ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tôi, “Chú rất xin lỗi.”

      Tôi gì.

      “Cháu tha thứ cho chú chứ?” Chú Sirius thử thăm dò , “Chú rất quan tâm đến cháu. Chúng ta có thể lại như trước kia ?”

      “Chỉ sợ là thể.” Tôi “Trừ khi chú chú chó.”

      Chú Sirius nhìn có vẻ uể oải.

      “Cháu thể coi chú là Knight được, nhưng chúng ta có thể là bạn.” Tôi .

      Chú Sirius nở nụ cười. Da tay của chú ấy rất trắng, màu mắt màu xám giống như tôi, mái tóc xoăn dài buộc ở phía sau gáy. Chú ấy ba mươi bốn tuổi, lúc cười khóe mắt có nếp nhăn. Nhưng lại làm tổn hại đến sức quyến rũ của chú ấy, chú ấy vẫn rất đẹp trai làm cho bất kỳ ai nhìn cũng thích.

      Tôi nhìn chú ấy.

      Chú ấy là… cha của tôi.

      Tôi tỏ vẻ có việc gì thu hồi ánh mắt, lẩm nhẩm từng loại sách vở thuộc về chàng thiếu niên Sirius.

      “Nếu cháu thích có thể cầm về hết.” Chú Sirius .

      “Cảm ơn chú…” Tôi mở bìa sách cho chú ấy xem, “Nhưng mà cháu dùng đến chúng.”

      Đây là ít tạp chí bảo dưỡng xe máy.

      “A… ha ha…” Chú Sirius xấu hổ sang chuyện khác, “Thời trẻ chú có chiếc xe máy vô cùng lớn.”

      “Kiểu gì nhỉ?” Tôi lẩm bẩm nhìn các tấm ảnh.

      “Cực kỳ lớn… chạy rất nhanh… các tính năng đều tốt.” Chú Sirius nở nụ cười, “Khi đó chú thường xuyên cùng James đua xe… trêu đùa Muggle…”

      “Khi đó chú cũng để tóc dài?” Tôi , “Có vẻ các chú giống hai người thích náo nhiệt

      “Khi đó các chú rất rảnh rỗi.” Chú Sirius .

      “Chú tại vẫn thế mà.” Tôi .

      “Đương nhiên là rồi.” Chú Sirius cười, “Chú là cha nuôi của Harry, sau này chú phải học cách làm cha rồi.”

      Tôi nhìn chú ấy, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng đau lòng và ghen tị.

      “Hai người sống cùng nhau?” Tôi cúi đầu nhìn qua.

      “Đương nhiên, cha mẹ nó đều mất, chú là người thân duy nhất.”

      “À.” Tôi cố gắng khống chế thanh của mình, “Vậy chú làm gương cho cậu ấy… chú cũng giống người cha tốt.”

      “Chú , Sylvia.” Chú Sirius vỗ đầu tôi.

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Truyện hay quá cảm ơn chủ hố nhiều nhiều!

    3. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      mình thấy gọi là tiểu thư hay hơn là

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101: Sinh nhật


      27.8.1991

      Severus Snape ngồi ở ghế dựa đọc sách.

      Bên ngoài đột nhiên ma lực phát nổ. Snape dễ dàng đoán được qua những dao động, có đứa nhóc chết tiệt ở phụ cận bạo động.

      Dao động mạnh mẽ mà tàn bạo.

      Snape hoài nghi là đứa nhóc đó làm nổ tung bản thân nó.

      Nhân viên Bộ pháp thuật mất ba mươi phút mới tới xử lý được.

      “Đứa nhóc chết tiệt.” Snape . ta bỏ sách xuống, mở cửa ra ngoài.

      ----

      Tòa nhà Black rất lớn, phòng rất nhiều. Sau khi tôi thăm quan hết, trời cũng muốn tối rùi.

      “Cháu nghĩ là cháu phải về rồi.” Tôi nhìn xung quanh gọi “Gadda?”

      Con cú mèo bay từ đống vải bông đầy bụi bay ra, nó vô cùng thân thiết dừng vai chú Sirius, sau đó quen thuộc chui vào tóc.

      “Chú vô cùng vui vẻ khi mà chú thay đổi hình dạng nó vẫn có thể nhận ra chú,” chú Sirius lấy nó ra khỏi tóc, “Nếu nó biến đầu chú thành đống bụi, có
      lẽ chú vui hơn.”

      Gadda mổ mổ tay chú ấy làm nũng, bực bội bay lên.

      “Gadda.” Tôi nhìn thấy nó có xu hướng bay về phía tôi, vội vàng , “Mày tự bay về nhà .”

      Con cú mèo bay vòng vòng trong phòng, đau lòng bay .

      Tôi xoay người, vừa định chào chú Sirius, chú ấy đột nhiên vỗ tay: “Đúng rồi.”

      “Thiếu chút nữa chú quên…” Chú Sirius vỗ trán, lên lầu, “Đợi chú ở đây nhé.”

      Gần như khi chú ấy biến mất ở cuối hành lang, Kreache liền “bụp” xuất trước mặt tôi, có vẻ như nó coi mệnh lệnh “ xuất trước mặt tôi” chỉ là đùa, mà nó cũng làm như thế.

      “Đây là lỗi của Kreache! " Con gia tinh đập đầu vào tường, lại chọn đúng chỗ nhọn để đụng vào, " Kreache là con gia tinh hư hỏng ! "

      «Dừng lại ! Dừng lại ! " Tôi .

      Con gia tinh dừng lại, con mắt to màu xám trắng đầy tơ máu nhìn chằm chằm tôi, trán có vết thương to xanh tím rồi.

      " Được rồi ! Tôi thể ở nơi này, " Tôi nỡ , " Nhưng tôi có thể thường xuyên đến chơi. "

      " A ! " Kreache hít nước mũi, muốn cái gì đấy nhưng có tiếng bước chân chú Sirius đến gần, nó lập tức biến mất.

      " Cái con gia tinh chết tiệt kia lại làm gì thế ? " Chú Sirius hành lang, bực bội , " Có lẽ cho nó bộ quần áo là tốt nhất. "

      " Chú thể làm như thế. " Tôi .

      May mắn là chú Sirius chỉn ói. Chú ấy đưa tôi tấm vé.

      " Đây là cái gì ạ ? " Tôi tò mò nhận lấy.

      " Vé xem trận bóng, Quidditch World Cup, cháu biết ? "

      " , cháu biết. " Tôi chần chờ , " Cháu cũng thích Quidditch lắm… "

      " Được rồi. " Chú Sirius nhún vai, cầm lại tấm vé, " Có lẽ chú cho chú Remus. "

      " Cháu nghĩ đó là ý kiến hay, " Tôi , " Cháu phải về rồi, chú Sirius. "

      " Chú đưa cháu về. " chú Sirius .

      " Chú đưa cháu về bằng gì ? " Tôi cảnh giác , " Bằng xe máy ? "

      " Xe máy là ý kiến hay, " chú Sirius cười to, " Nhưng mà chú còn chưa chọn được con xe nào tốt như con lúc trước cả. "

      Chú ấy đứng bên cạnh tôi, nắm chặt vai tôi - sau đó, trời đất chao đảo, chúng tôi xuất dưới nhà tôi.

      Tôi còn chưa kịp kinh ngạc, nhịn được chạy đến bên tường nôn khan.

      " tiếc. " chú Sirius cười lớn vỗ lưng tôi, giống như đây là chuyện buồn cười cỡ nào, " Cháu có vẻ mẫn cảm với bùa chú Độn thổ. "

      " Đây là Độn thổ ạ ? " Tôi đứng thẳng, thở hồng hộc, oán trách trừng ông ấy, "
      Chú nên báo trước cho cháu ! Cháu ghét cái này ! Cháu thà mất giờ phương tiện giao thông của Muggle còn hơn. "

      " ra chú cũng thích nó. " chú Sirius xoa đầu tôi - chú ấy là người đàn ông cao lớn, cho dù tôi cao hơn hẳn các nàng cùng tuổi, nhưng xoa đầu tôi chú ấy vẫn dễ dàng làm " Chú chỉ nghĩ bây giờ tối… trị an xung quanh nhà cháu cũng được tốt lắm. "

      " Ồ, cháu sống ở đây mười bốn năm rồi. " Tôi than thở.

      " Mười bốn năm, cháu gần mười bốn tuổi sao, nhóc ? " chú Sirius , " Mà sinh nhật cháu là ngày nào ? "

      Tôi do dự nhưng vẫn : “Ngày hai mươi bảy tháng tám. "

      " Còn hơn tháng nữa. " chú Sirius , «Ba mươi mốt tháng này là sinh nhật Harry, sinh nhật hai con rất gần nhau đấy. "

      " … vậy à. " Tôi khô khốc , tôi cũng chỉ có thể như thế.

      " À, cháu có thể cho chú biết, tuổi các cháu thích cái gì ? Chú hi vọng có thể chuẩn bị cho tốt. " Chú Sirius vui vẻ hào hứng .

      " Ồ, có vẻ chú định chuẩn bị ngạc nhiên cho cậu ấy. " Tôi mỉm cười , " Nhưng cháu cũng thể hiểu được các cậu nhóc ở tuổi này nghĩ gì - bọn họ giống như ở tinh cầu khác tới. "

      " Đương nhiên là phải ngạc nhiên rồi, phải long trọng, to lớn ! " Chú Sirius nở nụ cười, " Harry có cuộc sống tốt, Sylvia. Người dì Muggle nuôi dưỡng thằng bé nhưng lại dằn vặt nó. Thậm chí đến tận bây giờ còn chưa được tổ chức sinh nhật - có lẽ chú nên với cháu chuyện này. "

      Tôi cũng chưa bao giờ có.

      " Cháu rất vui khi chú tâm với cháu, chú Sirius. " Tôi cố gắng duy trì nụ cười, " Cháu cho rằng mặc kệ chú làm cái gì, Potter đều rất vui. Từ trước đến giờ cậu ấy đều có nhưng từ nay về sau chú bồi thường cho cậu ấy. "

      " Đúng vậy, " Chú Sirius lại xoa đầu tôi, " Cháu vẫn là con bé lương thiện am hiểu ý người như thế. À… sinh nhật của nó… Cháu đến chứ ? "

      " … . " Tôi mỉm cười, " Weasley nhất định đến. Cùng cậu ta đứng trong phòng… Merlin, đó là kiểu tra tấn tinh thần mới. "

      " Cậu nhóc đó đến nỗi nào. " Chú Sirius .

      " Cháu nghĩ thế, trừ khi cậu ta có thể thay đổi thành kiến mà người khác khó có thể tin được. "

      " Được rồi, có lẽ cậu nhóc đó rất bướng bỉnh. Chú phải rồi, Sylvia. "

      " … Tạm biệt chú. "

      Chú Sirius cười với tôi, biến mất.

      Tôi chậm chạp để tay lên ngực. Vừa rồi tôi có cảm giác như có ngọn lửa đốt cháy, nó lan ra khắp cơ thể tôi, giống như muốn thiêu cả người tôi vậy.

      Tôi dựa vào tường, dưới mái hiên đứng lúc rồi mới lên lầu.

      Kỳ nghỉ hè này trôi qua quá nhanh.

      Blaise đến hiệu sách Beautiful mua rất nhiều báo có liên quan đến thế giới phù thủy mười mấy năm nay, còn đặt hàng nhật báo Tiên tri, giống như là đem tin tức mười mấy năm nay của thế giới phù thủy nhồi vào đầu vậy.

      Hermione tham gia bữa tiệc " Cực long trọng, cực lớn " của Potter, ấy tán thưởng nó và là Potter thiếu chút nữa khóc.

      Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trọng yếu nhất là - Peter Petigrew vượt ngục. Chú Sirius vô cùng tức giận, gửi thư cho Bộ Pháp thuật bọn họ có năng lực. Chú ấy hối hận vì giết chết … chẳng sợ việc này làm cho chú ấy lần nữa trở lại ngục Azkaban.

      Tháng tám, Quidditch World Cup bắt đầu rồi, nhật báo Tiên tri để tám trang báo giới thiệu về tình hình các trận đấu và ảnh chụp. Cho dù đến tôi mấy thích Quidditch cũng nhớ kỹ vài cái tên.

      Sáng ngày hai mươi bảy tháng tám, có mấy con cú mèo đến đưa quà sinh nhật cho tôi - điều này vui vẻ, bởi vì có rất ít người biết sinh nhật của tôi.

      Hermione tặng tôi là bộ Lịch sử thế giới, vô cùng dày, đề là " Hi vọng cậu có thể thích nó như mình thích nó. "

      Cậu nhóc Blaise tặng chính là bộ thuốc phun dành cho Phù thủy nữ, đề là " Ca ngợi phép thuật vĩ đại. " Tôi lật lật lại, mới nghiên cứu ra đây là dùng để trang điểm.

      Chú Sirius tặng chính là bộ lễ phục xinh đẹp, chú ấy tặng trước tuần.
      Đề là " Cháu cần đến nó. " Sau khi nhận quà tặng, Hogwarts gửi thư đến, xác định năm nay chúng tôi cần lễ phục.

      Draco tặng váy ngủ - tôi chưa bao giờ thấy chiếc váy ngủ nào đẹp như vậy. Nó vừa nhàng lại mềm mại, giống sương mù gần bờ sông, màu xám, giống màu mắt cậu ấy, nhưng cũng giống màu mắt của tôi. có lời đề.

      Tôi ngay lập tức mặc nó vào - tôi bình thường hay để ý đến cách ăn mặc, nhưng có nghĩa là tôi biết thưởng thức.

      " Blaise, mẹ nhìn này. " Tôi khen ngợi vuốt ve nó, " là đẹp. "

      Blaise ở trong phòng bếp chỉ huy các đồ vật tự động làm bếp, nghe vậy nhô đầu ra nhìn tôi.

      " Đây là váy ngủ ? " giống như hoảng sợ, " Là ai tặng ? "

      " … Con nhận ? " Blaise lắp bắp , " trả lại ? "

      " . " Tôi ngạc nhiên nhìn . Cái váy ngủ này vừa nhìn thấy là rất thoải mái, hơn nữa chắc chắn là đặt may, vì nó may theo số đo của tôi, rất vừa vặn.
      Cho dù tôi bởi vì nó quá quý giá mà trả lại… chỉ sợ Draco cũng thể tặng người khác có cùng số đo với tôi được.

      Blaise từ phòng bếp ra, xoa xoa tay ngồi trước mặt tôi. : " Mẹ nghĩ là con biết về các phong tục của phù thủy, đúng ? "

      " A, con biết. " Tôi , năm nhất tôi xem rất nhiều sách về phù thủy.

      Blaise lại nhìn tôi.

      " Hãy nghe mẹ… " hắng giọng, nhìn như có vẻ là chuẩn bị trước, " Mẹ muốn trở thành người mẹ hay lải nhải… À, mẹ biết đây là chuyện của con ?
      Có lẽ con cho rằng mẹ có tư cách con… A, trời ơi ! Nhưng mẹ vẫn muốn với con… "

      cân nhắc : " Hãy tự bảo vệ mình. "

      Tôi nhịn được nở nụ cười.

      " Merlin ! Mẹ quá khoa trương đấy ! " Giống như việc tôi mặc chiếc váy ngủ xinh đẹp này có thể mang đến nguy hiểm gì cho tôi vậy. Nhưng tôi vẫn " Con bảo vệ bản thân, con hứa. "
      Nhiên Nhiên, Trâuthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102 : Khai giảng


      Ngày 3.8.1994

      " Mẹ, con mười bốn tuổi rồi ! " Draco , " Mẹ làm chuyện mình cần làm . "

      " Được rồi. " Narcissa Malfoy dịu dàng nhìn con trai mình, chỉ dịu dàng khi nhìn con trai của mình, " Con phải tin tưởng là mẹ rất vui lòng khi cùng con lựa chọn quần áo cho con đấy. "

      " A. " Draco kiên nhẫn , " Mười bốn năm qua con chưa bao giờ hoài nghi điều đó. "

      Narcissa nở nụ cười, hôn hôn cậu nhóc : " Vậy chút nữa gặp con nhé. "

      Draco nhìn rời , duỗi người vươn hai tay, cuộn thước tự động quanh người cậu ấy.

      Chủ tiệm may đến thông báo cho cậu ấy : " Đến cậu, cậu Malfoy. "

      Draco ngạo mạn gật đầu, đứng lên khỏi ghế đẩu, tình cờ vào chỗ có rất nhiều móc áo bằng gỗ. Trong thời gian đợi làm xong quần áo, cậu có rất nhiều thời gian để xem xét, lựa chọn.

      ngang qua chiếc váy ngủ xinh đẹp màu xám, cậu lập tức nghĩ đến màu sắc này là màu mắt của Sylvia.

      Cậu dừng lại, nhớ tới cầu của Sylvia Hopper.

      " Sinh nhật của mình, cậu tặng mình chiếc váy ngủ . "

      Cậu rất quý Sylvia. Cậu ấy là thông minh, ở chung cực kỳ thoải mái. Cậu cho rằng bọn họ có thời gian để tình cảm này phát triển.

      Nhưng có vẻ Sylvia hơi vội vàng.

      Sinh nhật Sylvia… ngày 27 tháng 8.

      Đây là lần đầu tiên ấy đưa cầu với cậu.

      Nếu ngày đó cậu tặng, ấy có thể nghĩ đây là cậu từ chối ?

      Draco lo lắng nhìn chiếc áo ngủ này.

      " Tôi muốn chiếc giống như thế này. " Rồi cậu , " Ừ… cao như vầy, chiều rộng bả vai bằng này, dáng thon thả. "

      " Vâng, thưa cậu Malfoy. " Chủ tiệm , " Lại ghi vào sổ ạ ? "

      " . " Malfoy do dự rồi , " Tôi trả tiền.”

      ------

      Ngày 1 tháng 9, London mưa to. Thời tiết nhìn rất đáng sợ.

      Blaise đưa tôi đến sân ga Chín ba phần tư, tôi nghĩ là dưới thời tiết này còn ra ngoài. Nhưng : " Con , con thể cướp cơ hội đầu tiên vào đó của mẹ. "

      Tôi mang theo rất nhiều đồ nhưng cũng quá nặng, ở trong đám người chật chội nghiêng ngả lảo đảo lên tàu tốc hành Hogwarts.

      Draco, Blaise, Goyle, Crabbe, bọn họ ngồi trong toa. Tôi tìm được họ, cất hành lý rồi thở dài nhõm.

      “Nhìn thấy các cậu vui, Parkinson đâu?” Tôi hỏi.

      “Ngồi cùng với các bạn của ấy rồi.” Blaise mỉm cười , “ ấy cho rằng ở đây rất chật chội.”

      “Đúng thế.’ Tôi nhìn bọn họ. Toa có sáu người ngồi nhưng cơ thể Goyle và Crabbe quá to.

      “Ồ, người vừa đưa tiễn cậu là?” Blaise hỏi.

      “Mẹ của mình.” Tôi .

      “Ồ, trẻ nha.” Blaise nhìn ra phía ngoài - nhưng tàu tốc hành Hogwarts chạy, cậu thể nhìn thấy ấy.

      “Như vậy, mẹ cậu là phù thủy?” Draco nhướn mày.

      “Đúng vậy, thuần huyết.” Tôi .

      “Như vậy…” Draco do dự hỏi, “Còn ba của cậu?”

      Tôi dừng lại rồi : “Cũng là thuần huyết.”

      kẻ thuần huyết phản bội.

      “Cho nên cậu cũng là thuần huyết? sao?” Blaise khoa trương cảm thán, “Merlin ơi, phù thủy là Muggle duy nhất tại Slytherin lại là thuần huyết.”

      “Chiếc mũ phân loại bao giờ nhầm lẫn.” Draco cao ngạo . Cậu ấy nhìn tôi , “Nó biết cậu là Slytherin trời sinh, điều này thể nghi ngờ.”

      Tôi khẽ cười, rất vui khi biết bọn họ quan tâm hỏi thêm gì nữa. Slytherin giống những kẻ lỗ mãng Gryffindor, bọn họ tôn trọng riêng tư và bí mật của người khác.

      “Mà… trận bóng Quidditch, các cậu xem chứ?” tôi .

      “Đương nhiên. Trận chung kết làm mọi người sợ hãi - Viktor Krum của đội Bungari
      bắt được trái Snitch vàng, thắng đội Ireland.” Blaise hưng phấn , “Mình thắng rất nhiều Galleon.”

      “Hả, cậu tham gia cá cược?” Draco nhíu mày .

      “Chỉ là…” Blaise cười , “Chỉ là cuộc cá cược nho , chơi vui thôi. Cậu tham gia à, Draco ? "

      " " Draco chần chờ , " Mình tham gia. "

      tiếc.” Blaise .

      Draco quay đầu về phía cửa sổ, lười biếng nhìn ra ngoài. Bên ngoài mưa to đập vào cửa kính, tôi nghĩ là cậu ấy còn nhìn thấy cảnh bên ngoài.

      Tôi chú ý thấy hôm nay Draco có vẻ thích chuyện, điều này rất lạ. Theo như tôi biết cậu ấy rất thích Quidditch, cậu ấy vui vẻ mà lải nhải cả ngày.

      “Draco?” Tôi nhịn được hỏi, “Cậu mệt à?”

      “Tớ sao.” Draco trả lời ngắn gọn.

      thanh ồn ào ngoài lối , người phụ nữ đẩy chiếc xe tới.

      Goyle và Crabbe hoan hô, đẩy cánh cửa xông ra ngoài, lát sau ôm rất nhiều đồ ăn vặt lại đây, đặt lên chiếc bàn ở giữa toa.

      “Này, nhiều quá.” Draco cau mày , “Cho dù các cậu cũng thể ăn sạch chúng trước khi đến trường.”

      “Chúng ta có năm người.” Khuôn mặt phúng phính của Goyle đầy ngu ngốc cười cười.

      “Cậu dễ thương, Gregory.” Blaise lấy cái .

      Tôi lấy cây cam thảo lớn rồi gật đầu : “Tớ đồng ý điều này.”

      Tàu hỏa chạy chậm nhưng ổn định, chúng tôi ăn đồ ăn vặt, để ý chuyện phát sinh trong ngày nghỉ hè này.

      Tôi có đứng dậy toilet lần. Lúc trở về, tôi nhìn qua cửa thủy tinh thấy Hermione.

      Tôi đẩy cửa vào. Nhóm chúa cứu thế vui vẻ thảo luận cái gì đấy.

      Bọn họ thấy tôi ngừng lại.

      “Hi vọng là tôi quấy rầy đến mọi người.”Tôi mỉm cười xem khuôn mặt đầy thù địch của Weasley, “Tớ chỉ muốn... à, chào đón cậu thôi, Hermione.”

      “À, đương nhiên, lâu gặp cậu.” Hermione nhiệt tình .

      “Xin chào Potter.” Tôi chần chờ kéo dài thanh, là tôi cố ý đấy, “... Weasley.”

      Khuôn mặt đầy tàn nhan của Weasley nhăn lại.

      “Xin chào cậu, Hopper.” Potter cười có chút ngượng ngùng. Mặc dù cậu ấy có hơi gầy, nhưng tên tuổi của Chúa cứu thế bù lại rồi. Ở ba năm học trước, có vô số bạn nữ vui vẻ trước những lời kể về mái tóc đen rối bù và đôi mắt màu xanh biếc với khiêm tốn của cậu.

      “Ngồi đây, Sylvia.” Hermione dịch mông, đem Weasley đẩy vào trong.

      Tôi nghĩ đây là ý kiến hay nhưng khi tôi nhìn thấy tấm ảnh bọn họ để bàn ngồi xuống.

      “Các cậu về cái gì thế?”Tôi làm vẻ tò mò cầm tấm ảnh chụp.

      “Quidditch.” Potter ngượng ngùng , “A! Này... tớ nên để cậu nhìn thấy.”

      ảnh là hình Potter cười to, cái tay vung qua, kéo mặt cậu xuống.

      Potter ngã sấp xuống, cái mũ mừng sinh nhật với màu sắc rực rỡ lệch qua bên, màn hình run run, giống như là người cầm máy chụp cười to.

      Tôi quay người, dừng ở bức ảnh hé ra.

      “Đây là sao?” Tôi hỏi.

      “Lều trại.” Potter .

      “Lều trại.” Tôi kinh ngạc đùa, “Mình còn tưởng đây là cung điện cơ.”

      “Ngạc nhiên? Bên trong giống như cung điện vậy.” Hermione , “Vừa nãy khi mình nhìn thấy mình cũng hiểu được là phép thuật thần kỳ.”

      ảnh có hình tòa lâu đài nho , màu đỏ, mái rất đẹp. Chiếc lều sáng choang với hàng chữ sơn vàng: Đạo tặc vĩnh viễn vô địch – Chân Nhồi Bông, Quý ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Gạc Nai .

      “Đạo tặc?” Tôi hỏi.

      “À, đó là biệt danh của cha tớ cùng với chú Sirius khi học.”Potter , “Chân Nhồi Bông là chú Sirius, Quý ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn là thầy Lupin.”

      “Gạc Nai là cậu.” Tôi hiểu ra.

      “A, cậu cũng nghĩ là ngu ngốc?” Potter có chút ảo não xen lẫn hạnh phúc “ Tớ còn biết là Animagi (phù thủy hóa thú) của tớ có phải là tuần lộc nữa.”


      “Đó cũng phải là vấn đề.” Tôi rũ mắt xuống đảo quanh, “Chú Sirius cậu rất giống cha cậu.”

      Ảnh chụp Potter đứng nghiêm bên cạnh tòa lâu đài màu đỏ rực, người đàn ông với mái tóc đen cười to đến bên cạnh nắm vai cậu.

      “... Chú Sirius.” Tôi .

      Potter nhìn sang: “Ừ, phía dưới còn có ảnh chụp mình chú ấy.”

      “Haha,” Tôi khô khan , “Cái trại này nhìn biết ngay là chủ ý của chú ấy, chú ấy có nhiều ý tưởng kỳ cục.”

      “Đúng vậy,” Potter đồng ý , “Nhưng... điều này thú vị mà.”

      “Thú vị!” Hermione nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu ấy, “Chú ấy đưa cậu đua xe.”

      “Harry bị thương!” bị bỏ quên quá lâu, Weasley thoải mái hừ tiếng, giống như vô cùng bất mãn với nhiệt tình của Potter và Hermione vậy. Cậu ta cố tình phản đối Hermione, “Chú Sirius là phù thủy trưởng thành.”

      “Cũng thể đảm bảo Harry an toàn khi xe bị lật.” Hermione ngại ngần phản bác lại.

      Tôi lật những tấm ảnh phía dưới lên, có tấm ảnh chụp mọi thứ nhìn hỗn loạn, các lều trại đổ ngã lung tung mặt đất.

      “Đây là?” Tôi hỏi.

      “À...” Potter ngần ngừ , “ trường sau khi bọn Tử Thần Thực Tử càn quét.”

      “Tử Thần Thực Tử?” Tôi kinh ngạc hỏi.

      “Cậu xem Nhật Báo Tiên Tri à?” Hermione , “Sau trận đấu Quidditch, dấu hiệu Hắc Ám xuất .”

      “Vài ngày gần đây mình xem. Các cậu có mặt ở đó?” Tôi , “Quá nguy hiểm.”

      “Tớ thậm chí bị nghi ngờ!” Potter tức giận , “Tử Thần Thực Tử... tra tấn hai người Muggle.”

      “Tớ cam đoan là cha thằng Malfoy có mặt ở đó!” Weasley xen vào, “Ông ta chắc chắn là cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

      “Tôi nghĩ như vậy,” Tôi lạnh lùng , “Có lẽ bạn học Weasley học được việc có chứng cớ được phép ra sao.”

      Lucius Malfoy là người biện hộ thành công sau cuộc chiến tranh kết thúc mười mấy năm trước, việc này vô cùng nổi tiếng, bởi vì ông ta là người duy nhất bị chỉ ra và được xác nhận thân phận Tử Thần Thực Tử mà được thả tự do, cho dù thế giới phù thủy rất nhiều người tín nhiệm ông ta.

      ra, hôm nay Draco rất kỳ lạ, cậu ấy đáng lẽ thể nào ít về
      Quidditch World Cup được, có lẽ xảy ra chuyện gì.

      Tôi hơi nghi ngờ, nhưng... đặc điểm của Slytherin là bao che khuyết điểm.

      Hermione bịt miệng Weasley đến mặt đỏ tưng bừng, trực tiếp ngăn lời tiếp theo của cậu ta.

      Tôi hề để ý đến cậu ta, cười với Potter: “Ảnh chụp rất đẹp,Potter.”

      “Cậu có thể gọi mình là Harry.” Potter mong chờ nhìn tôi.

      “Harry!” Weasley thể tin được.

      “Chú Sirius luôn với mình về cậu... Chú ấy cậu rất tốt.” Harry lắp bắp , “Ý tớ là... bọn mình có thể là bạn chứ?”

      Tôi hiểu ý của cậu ấy... cậu ấy nguyện ý vì cha nuôi coi trọng tôi mà muốn có quan hệ tốt với tôi.

      Mà tôi... cũng như thế, cậu ấy là do ông ấy dạy dỗ.

      “Đương nhiên,” Tôi , “Cậu có thể gọi mình là Sylvia.”

      “Sylvia.” Potter ngượng ngùng mỉm cười, “Mình cũng biết gì... cảm ơn cậu giúp đỡ chú Sirius.”

      cần khách khí.” Tôi mỉm cười, cảm thấy dạ dày lộn tùng phèo, “ vui khi có thể giúp đỡ chú ấy.”

      “Sylvia.” Draco đứng ở ngoài cửa gọi.

      Tôi vội vàng đứng lên, ảnh chụp bị tôi làm rơi xuống đất.

      “Xin lỗi.” Tôi nhặt chúng lên, “À... tớ phải rồi.”

      Tôi quả có thể gọi là chạy trối chết. Weasley châm chọc với Potter cùng Hermione: “Nhìn thấy Malfoy?”

      thanh của cậu ấy bị ngắt bởi tôi đóng cửa.

      Draco nhìn tôi rồi kiêu ngạo lạnh nhạt : “Có lẽ mình nên quấy rầy cậu.”

      .” Tôi thở phào, mềm mại dựa vào người cậu ấy, “Cậu đến đúng lúc.”

      Draco buồn bực kéo khóe miệng, kéo tôi vào phía ghế ngồi, “ biết cậu đến đó làm gì nữa.”

      “Tớ chỉ muốn chào Hermione,” Bản thân tôi cũng buồn bực , “Tớ đáng ra nên qua đó.”
      Nhiên Nhiên, Fujigawa, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :