1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 94 :



      đám mây đen bay . Hôm nay ánh trăng rất sáng, sáng trong, chúng tôi đứng dưới ánh trăng trầm mặc nhìn nhau.

      Giáo sư Lupin nhìn có vẻ cứng người lại, run rẩy dữ dội.

      Giáo sư McGonagall kêu lên, cụ Dumbledore nhanh chóng đọc chú ngữ lên người giáo sư Lupin, làm cho ông ấy mơ hồ nhìn - nhưng ông ấy làm kịp, tôi nhìn thấy đầu giáo sư Lupin kéo dài, thân thể khom xuống, mặt mọc ra lông mao rậm rạp.

      Nhìn đến đó đủ để tôi phán đoán rồi - vì sao mỗi tháng đều có vài ngày bị bệnh mà nghỉ, vì sao Ông Kẹ lại biến thành quả cầu bạc - mặt trăng."

      Ông ấy là Người Sói.

      Bọn Potter hoảng sợ lui về phía sau, cụ Dumbledore bình tình : " Remus, còn nghe thấy lời tôi ? "

      Cái bóng mơ hồ giật mình.

      " Tốt lắm. " Dumbledore , " Tôi cho rằng tại thích hợp chuyện, biết là - điều này làm bọn chấn động mạnh. có thể mình trở lại văn phòng chứ ? "

      Cái bóng mơ hồ tựa như là gật đầu gì đó, về phía hành lang giống như bóng ma di động.

      Bọn Potter chưa thể bình tĩnh lại được, cố gắng làm ra bộ dạng trấn tĩnh.

      " Chúng em biết giáo sư là Người Sói, cũng biết ông ấy uống độc dược Sói nên nguy hiểm. " Weasley làm ra vẻ trấn tĩnh , " Nhưng mà nhìn thấy Người Sói biến thân, điều này cũng phải lúc nào cũng nhìn thấy được. "

      biết là ai báo bà Pomfrey, bà vội vàng chạy tới.

      " Ôi Merlin ơi ! Đây là… " Bà .

      " Có lẽ tôi giải thích với bà chút, Bobby. " cụ Dumbledore ôn hòa , " Nhưng có lẽ bây giờ cần xử lý những chỗ bị thương người Severus và trò Weasley đây trước. "

      Bà Pomfrey gật đầu, rút đũa phép đưa giáo sư Snape và Weasley trôi nổi trung, đưa về Bệnh thất. Mà chúng tôi cùng tới phòng hiệu trưởng, làm cái văn phòng tròn tròn chật ních người.

      Cụ Dumbledore ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc của mình, ông ấy vung đũa phép, rút những chiếc ghế tựa để chúng tôi ngồi. Giáo sư McGonagall nghiêm chỉnh ngồi ghế tựa, nhìn Knight biến thành người đàn ông, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người xung quanh, nhưng ông ta có vẻ nóng nảy nắm chặt tay, như là có vẻ vội vàng ra .

      Người đàn ông đó ngồi đối diện cụ Dumbledore, run rẩy, khuôn mặt dại ra nhìn chằm chằm mặt đất.

      Hermione cùng Potter ngồi phía bên phải tôi, bọn họ cũng lo lắng nhìn ông ta.

      " Tốt rồi, tại chúng ta có thể chuyện, " Cụ Dumbledore ôn hòa , " … Sirius. "

      Tôi nghi ngờ khi thấy cái tên này nghe quen quen, nhưng ngay lập tức tôi nhớ ra - Sirius Black !

      Vừa sợ vừa giận, tức giận trừng mắt nhìn ông ta. Sirius Black nghe được tên của mình run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn cụ.

      " Là Peter Pettigrew!” ông ta điên cuồng , " Là phản bội Lily cùng James… "

      " Đúng vậy, " cụ Dumbledore trấn an , “Khi ttôi thấy cậu ta vào đêm nay, tôi ý thức được có lẽ giống với những gì chúng tôi biết. Nhưng là … có rất nhiều chỗ chúng tôi biết, Sirius. "

      Cửa phòng hiệu trưởng bị mở ra cách thô bạo, biểu tình của giáo sư Snape rất đáng sợ. Thương tích của ông ấy còn chưa tốt, vẫn mặc áo choàng bị rách, có vẻ như là vừa tỉnh đến đây ngay.

      " Sirius Black ! chạy trốn…” Ông ấy nhìn thấy Black.

      “A ha… Làm tôi sợ quá, mày còn dám xuất trước mặt người khác sao, Black?” Ông ấy lấy đũa phép chỉ vào đầu Black, nhàng , “ tiếc ngươi bị nhốt vào ngục Azkaban. Có lẽ thích hợp với ngươi nhất là được Giám ngục hôn?”

      “Đừng xúc động, Severus.” Dumbledore , “Những điều chúng ta biết có lẽ phải là thực.”

      “Ông bị mê hoặc à, Dumbledore ? " Snape cười lạnh, " Hay là ông cho rằng những tiểu sư tử học sinh cho dù là làm cái gì đều có thể tha thứ, giống như năm đó ? "

      Black ngẩng đầu, chuyện như bình thường. Ông ấy châm chọc giáo sư Snape : " Lần vui đùa đó lại có tác dụng với ngươi đó, Severus. "

      Giáo sư Snape nhìn có vẻ dễ dàng bị chọc giận.

      " tốt, ngươi xem, " ông ấy có vẻ muốn chọc đũa phép vào đầu Black, " Học sinh đáng được tha thứ của ông đến giờ cũng chưa từng hối hận ! "

      " Severus. " Dumbledore lại lần nữa kêu tên ông ấy, bình tĩnh , " Ngồi xuống , tôi muốn nghe ta muốn gì. "

      Thân thể gầy yếu của giáo sư Snape tức giận run rẩy, rồi ông ấy ngồi vào ghế tựa.

      Ánh mắt cụ Dumbledore chuyển hướng Black.

      “Tôi chờ để giết bọn chúng.” Black đờ đẫn .

      Giáo sư Snape rống to với ông ta: “Chính ngươi làm như thế!”

      Nhưng Black để ý đến, tiếp tục .

      Ông ta đau đớn run lên, khàn khàn : “Là tôi bảo Lily và James vào phút cuối cùng thay đổi người giữ bí mật, từ tôi đổi thành Peter… Ai cũng biết là… Tôi là bạn thân nhất của James, người giữ bí mật ngoài tôi thể là ai khác… Voldermort khẳng định bắt tôi. Mà Peter ở Hội an toàn mà giữ bí mật, đảm bảo bọn họ cùng Harry bình yên.”

      “Chú nguyện ý làm mồi nhử, người nguy hiểm nhất là chú. Nếu phải Peter phản bội, kế hoạch của chú rất hoàn mỹ.” Potter đành lòng , “Cái này thể trách chú, Sirius.”

      Giáo sư Snape lạng lùng đứng lên: “ cho cùng, Black, tiếc là tất cả mọi người đều biết Peter Pettigrew bị nổ tan xương nát thịt rồi…”

      “Đó là !” Potter xúc động gào lên, " Peter còn sống ! Chúng em đều nhìn thấy ! "

      Giáo sư Snape cười châm chọc.

      " Đêm bọn họ chết… tôi xem Peter. " Black đắm chìm trong trí nhớ, " Nhưng tới nơi trốn, tôi thấy . Tôi cảm thấy có gì ổn. Tôi sợ hãi. Tôi trực tiếp đến chỗ ở của James và Lily. Khi tôi đến nơi thấy căn nhà bị phá hủy, còn có xác của bọn họ. Tôi biết Peter làm chuyện xấu xa gì. Biết bản thân mình phạm sai lầm. "

      Giáo sư Snape cười, mặt ông ấy co rúm lại, trong nháy mắt tôi nghĩ là mình thấy thống khổ của ông ấy, nhưng ngay lập tức ánh mắt ông ấy lại trống rỗng.

      " Tôi… tôi gặp Hagrid, cậu nhóc Harry ở trong ngực ông ấy, tôi yên tâm… Tôi biết Dumbledore có thể sắp xếp bố trí tốt cho nó. Tôi đưa xe máy cho Hagrid, sau đó đuổi theo Peter. "

      “Sau đó là những gì mọi người biết.” Cụ Dumbledore .

      “Tôi nghĩ là chết… Tôi tùy ý để mọi người đưa tôi vào Azkaban… Tôi thể nào quên được, nếu phải vì cái ý tưởng ngu xuẩn của mình, James và Lily chết.” Black run rẩy cả cơ thể, “Tôi cho rằng mình phải chết ở Azkaban mới có thể chuộc lại tội của mình.”

      “Sau đó cậu trốn khỏi Azkaban.” Cụ Dumbledore gật đầu , “ cho tôi biết, có biến cố gì đó, đúng ?”

      “Đúng thế.” Black nghiến răng nghiến lợi , “Năm trước Fudge đến thị sát Azkaban, ông ta đưa tôi tờ báo. Tôi nhìn thấy Peter trong hình dạng con chuột. Nó đứng vai bé trai nhà Weasley… lời chú thích tấm ảnh chụp này cậu nhóc này trở lại học tại Hogwarts… Đến nơi Harry theo học…”

      Cho dù cụ Dumbledore gặp qua nhưng ông ấy vẫn lặp lại lần: “Peter trong hình dạng con chuột?”

      “Tôi cùng James còn có Peter vì để có thể làm bạn với Lupin, chúng tôi học xong cách Hóa thú.” Black .

      “Tất cả các đều học xong?” Cụ Dumbledore nháy mắt mấy cái, tránh nặng tìm , “Thành quả rất ấn tượng - cho tôi biết, làm được việc này rất khó.”

      “Tôi biết tôi thể ở Azkaban nữa, Harry gặp nguy hiểm, tôi phải làm cái gì đó. Ai biết nó ở bên cạnh Harry có thể làm ra chuyện gì?” Black .

      “Tôi, biến thành con chó, lách qua bọn Giám ngục chạy ra ngoài… tôi bơi về đất liền… tôi về phía bắc, dưới hình dạng chó, tôi được Sylvia nhặt ở Hogsmeade mang về nuôi, cuối cùng cũng có thể xuất ở Hogwarts…”

      “Tôi dùng hết các biện pháp để tìm ra Peter, nhưng cực kỳ xảo quyệt…
      năm nay vẫn trốn tránh được. Cuối cùng, hôm nay tôi bắt được .” Black run rẩy đứng lên, “Nhưng vẫn thừa cơ chạy trốn được.”

      Tất cả im lặng lâu. Giáo sư Snape đột nhiên nở nụ cười.

      “Mày cho là tao tin tưởng sao?” Ông ta kéo dài giọng, “Peter Pettigrew thể rời khỏi mộ để làm chứng cho mày, đáng tiếc.”

      “Nếu phải…” Potter giận dữ , “… phải là giáo sư Lupin vội vàng xua đuổi tên Giám ngục muốn hôn ông Peter có thể thoát khỏi tay chúng tôi!”

      “Đó là lỗi của ta, tôi có nên giải thích ? Là ai tấn công tôi?” Giáo sư Snape nở nụ cười, " Nếu tôi tỉnh, tôi nghĩ rằng tôi có đủ khả năng tự bảo vệ mình. đáng tiếc, cho dù mày có , Black, mày cũng chỉ là thằng vượt ngục mà thôi. "

      Potter nổi giận trừng trừng ông ấy.

      " Peter đột nhiên biến mất bên cạnh khu rừng cấm, đúng ? " Hermione đột nhiên chen vào.

      " Ừ. " Potter kiên nhẫn .

      " Chỉ là… " Hermione chần chờ , " Trong Hogwarts thể làm thuật Độn thổ…”

      " Cho dù là Độn thổ, dưới hình dạng Hóa thú thể thi triển bất kỳ phép thuật nào. " Giáo sư McGonagall .

      " Nếu như là, " ngạo mạn , " Có lẽ Peter căn bản chưa thoát được. "

      Tất cả mọi người nhìn tôi.

      " Cậu có ý gì ? " Potter hỏi.

      “Tớ có… ra là để luyện tập bùa chú, cần rất nhiều chuột để thử nghiệm.” Tôi , “Cho nên tớ đặt rất nhiều bẫy có bùa chú Xáo trộn ở nhiều chỗ, bên cạnh rừng cấm cũng có. Tớ thấy lúc biến mất có tiếng cái bẫy khép lại. Đương nhiên là tớ nắm chắc. Nhưng chúng ta có thể đến bên cạnh khu rừng cấm kiểm tra chút.”

      Biểu tình mặt mọi người đều rất kỳ cục.

      Giáo sư Snape trừng mắt nhìn tôi: “Đến bây giờ tôi cũng biết là tính tò mò thích thám hiểm của trò Hopper lại lớn như thế. Ban đêm Giám ngục thường xuyên lại ở đó, trò biết là khu rừng cấm năm nay rất nguy hiểm sao?”

      “Đó là đặt từ năm ngoái, thưa thầy.” Tôi vội vàng làm sáng tỏ.

      Black cười điên cuồng.

      “Làm rất… tuyệt vời, Sylvia.” Ông ta xong, loạng choạng đứng dậy, con mắt màu đen lóe sáng, “Tôi phải nhìn thấy Peter. Đáng thương quá, Peter ơi. Tôi nên cái gì nhỉ?”

      “Tôi nghĩ rằng cần nghỉ ngơi.” Cụ Dumbledore ngăn ông ta lại, “Minerva làm. ấy biết cách đối phó với Phù thủy Hóa thú, để Peter trốn thoát đâu.”

      Giáo sư McGonagall gật đầu, cầm đũa phép ra ngoài.

      Black khàn khàn : “! Tôi muốn… xem .”

      “Tôi thực kính nể tình bạn kiên trinh của ông đấy, ông Black.” Tôi nhìn ngón tay mình, “Ông chút do dự che dấu bạn bè của mình, vì thể bảo vệ bạn mình mà tự trách. Ông vì con trai của bạn mình gặp nguy hiểm, trốn khỏi ngục Azkaban mà chưa từng có ai có thể trốn ra. Ông bơi từ biển đầy phép thuật gần đảo Azkaban trở về. Ông là chính nghĩa và chân thành mà.”

      “Nhưng là,” Tôi nhìn chằm chằm ông ta, cảm thấy cổ họng khô khốc, “Ông có điều gì cần với tôi ?”

      “Hồi tôi nhặt được Knight ở Hogsmeade nó gầy như thế.”

      “Tôi chăm chút nó mất cả năm học, tôi tắm cho nó, chơi cùng nó, tôi đối xử tốt với nó hết khả năng của mình.”

      “Tôi làm gì cũng dè chừng nó, tôi thấy nó thông minh giống những con chó khác.”

      “Tôi tin nó, thích nó. Tôi nghĩ rằng nó cũng tin tôi, thích tôi.”

      Cái mũi của tôi chua xót.

      “Ông đem Knight của tôi đâu rồi, thưa ngài?”
      Nhiên Nhiên, Trâu, ly sắc3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95: Giải thích


      Black nhìn tôi lúc lâu.

      “… Tôi rất xin lỗi.” Ông ta .

      Tôi phẫn nộ lại nhục nhã gào lên : " Ông biết điều tôi muốn là gì mà phải là lời xin lỗi, thưa ngài ! "

      " Nghe nào, Sylvia. " Ánh mắt ông ta tràn ngập áy náy, " Cảm ơn con vì chăm sóc ta mấy tháng qua. "

      " Đúng thế ! Tôi như con ngốc ! Ông đói bụng có thể trở về bên cạnh tôi, bởi vì tôi có thể chăm sóc ông rất tốt… ông ở bên cạnh tôi là thú nuôi của tôi để tôi che dấu cho ông… " Tôi nghẹn ngào , " Ông… ông lợi dụng tôi… "

      Black đau đớn nhìn tôi.

      " … Ta thể phủ nhận điều này. " Ông ta khó khăn mở miệng, " Nhưng cũng giống như suy nghĩ của con là ta chỉ lợi dụng con. Ta cho con biết, sống với con mấy tháng qua là quãng thời gian hạnh phúc nhất của ta. "

      " Vậy thế nào ? " Tôi kiềm chế nước mắt chảy ra, lạnh lùng , " lợi dụng vẫn là lợi dụng. Ông tin tưởng tôi. "

      " Knight tin tưởng con, thích con điều này là . " Black , " Mấy tháng vừa qua ta đương nhiên hiểu con là nhóc như thế, con thông minh, có thiên phú, con là phù thủy xuất sắc. Ta thực kiêu ngạo vì con, Sylvia. Có lẽ con cho rằng ta nên giấu giếm con… Ta áy náy về điều này… "

      Giáo sư Snape cười lạnh lùng.

      Black tức giận trừng mắt nhìn ông ấy.

      " Chỉ là con hiểu được là… Ta thể đem mọi chuyện với nhóc như con. Đó phải là tin tưởng con… " Black tiếp, " Lupin là trong những người bạn tốt nhất của ta… cho dù biết Lupin dạy học ở đây, ta cũng chưa từng có ý định tìm ta. "

      " Có lẽ ông nên tìm thầy ấy hay cụ Dumbledore. " Tôi lạnh lùng , " Có thể như thế ông nhanh chóng thoát khỏi kiếp làm thú cưng đấy. "

      " , thể chắc chắn khi họ nhìn thấy tôi lúc ấy có cho ta cơ hội chuyện … ta thể mạo hiểm. " Black đau khổ , " Nếu ta bị bắt trở lại Azkaban, trừng phạt lớn nhất đối với ta là… "

      " Nụ hôn của Giám ngục có lẽ là trừng phạt tốt nhất với ngươi. " Giáo sư Snape láu cá .

      "… Nhưng thế giới này ai biết Peter còn sống, sống bên cạnh Harry. " Black có vẻ dùng hết tự chủ mới có thể khống chế cãi nhau với giáo sư Snape. Ông ta xoay người thèm nhìn giáo sư Snape.

      " Nếu nghe được phong phanh gì đó, biết thế lực Hắc ám tập hợp. Từ đó mà hành động là quá thích hợp… " Black nhíu mày khó chịu, " Ta phải đảm bảo bắt được . "

      Potter dùng con mắt màu xanh lam đầu cảm động nhìn ông ta, tôi dám cá là cậu ta thể cảm động.

      Tôi lạnh lùng : " Ông xong rồi ? "

      " Đúng thế, Sylvia. " Black chân thành nhìn tôi, " Ta hi vọng con có thể hiểu được. Con hiểu suy nghĩ của ta, đúng ? "

      " Tôi đương nhiên có thể hiểu. " Tôi chua ngoa , " Harry Potter, huyết mạch duy nhất của người bạn thân, cậu bé sống sót, là hi vọng của thế giớ Phù thủy. Nếu cậu ta bị thương tổn, thế giới phù thủy lâm vào bóng tối ? "

      " Có lẽ Bộ Pháp thuật nên tặng ông huy chương Merlin đó. Sao ông nghĩ lại, Black ? Knight ? " Tôi đau đớn gào lên, " Ông, người đàn ông trưởng thành, mấy tháng vừa rồi lại trốn trong phòng ! "

      Con mắt Black mở to, giống như là lần đầu tiên phát tôi là con .

      " xin lỗi, " Ông ta lắp bắp , " Ta… chưa bao giờ ý thức được điều này… Ta muốn … con vẫn còn . "

      Tôi tức giận đến mất lý trí, nắm cái gì đó bàn thầy hiệu trưởng ném về phía ông ta.

      " Mấy tháng qua ông biết ít bí mật nho của tôi ? " Tôi vừa ném vừa gào lên, " Có lẽ ông cho đăng báo tất cả những điều đó ? Kỵ sỹ chính nghĩa vĩ đại ? Đuổi học nhóc ngu ngốc đột nhiên có lòng tốt là kết quả tốt. "

      Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nhìn tôi.

      " Ta đương nhiên làm thế, Sylvia. " Black nhanh nhẹn tránh đồ ném tới, có ý muốn trấn an tôi, " Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như thế. Ta đảm bảo. "

      " Tôi mặc áo ngủ lượn lờ trước mặt ông ! Tôi ôm ông ! Tôi tắm cho ông " Tôi câu lại đập cái, " Tôi… Tôi rửa hậu môn cho ông ! "

      Black bị đập trúng.

      Hermione kêu lên, che mặt, lỗ tai đỏ bừng.

      Mắt Potter mở to, tỏ vẻ thể tin được.

      Giáo sư Snape đột nhiên nở nụ cười, tôi chưa bao giờ thấy ông ấy cười thoải mái như thế.

      “Hậu môn sao?” Ông ấy lặp lại lần, ánh mắt khoái trá lóng lánh đầy ý nghĩ xấu.

      Black đứng lên giữa đống đồ lôn xộn, cái trán ứ máu, nguyên bản làn da tái nhợt bây giờ đầy máu.

      “Ta…” Ông ta né tránh, dám nhìn con mắt tức giận của tôi.

      Giáo sư McGonagall đẩy cửa vào, cứu ông ta.

      “Tôi mang Peter về rồi.” Giáo sư McGonagall . Tay bà cầm hai mảnh ván, giữa đó có khe hở, bên trong là tiếng kêu chít chít điên cuồng của con chuột.

      “Bùa Dò xét và bùa Xáo trộn vô cùng hoàn mỹ.” ánh mắt bà ấy phức tạp, nhìn tôi, “Bùa Giam cầm cũng rất hoàn hảo. Peter ở trong này thể nhúc nhích. nghĩ là nên cho trò năm mươi điểm, trò Hopper.”

      Black bật dậy, giống như là rất may mắn có thể sang chuyện khác vậy.

      Ông ta cầm đũa phép biết là của ai đến, nổi giận : “Tốt nhất… Peter, mày đáng thương quá… trốn tránh mười hai năm, cuối cùng cũng thể thoát, đúng ?”

      Tôi chán ghét nhìn ông ta, lạnh nhạt chào giáo sư Dumbledore: “Con nghĩ là chuyện kế tiếp con muốn nghe. Con nên trở về, giáo sư.”

      “A, đương nhiên là được.”

      Lúc tôi sắp rời khỏi phòng hiệu trưởng, Dumbledore từ phía sau: “Ta nghĩ, con giữ bí mật về thân phận của bọn họ chứ? Sirius và Remus.”

      Tôi dừng lại, xoay người nghiêm túc : “Đúng thế, nếu học kỳ sau giáo sư Lupin dạy nữa.”

      “A! Cậu thể làm vậy!” Potter kích động đứng bật dậy.

      “Vì sao?” Cụ Dumbledore cười vui vẻ , “Ta còn tưởng con rất thích ta dậy.”

      “Quả là con rất thích giờ học của thầy ấy, rất thú vị. Thầy ấy là giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tốt nhất mà con gặp.” Tôi do dự chút, “Chỉ là thầy ấy là Người sói.”

      “Sylvia…” Black tội nghiệp nhìn tôi, “Remus nguy hiểm… nước mũi… Snape chế độc dược Sói…”

      Giáo sư Snape lạnh lùng hừ tiếng.

      Tôi cũng lạnh lùng hừ tiếng, nhìn ông ta mà nhìn cụ Dumbledore: “Nếu như độc dược Sói… con đoán thuốc hôm nay đưa cho giáo sư Lupin là nó. Ông ta lại quên uống nó.”

      Giáo sư Snape dùng giọng mượt mà : “Vĩnh viễn nên trông cậy vào trí nhớ của Gryffindor, trò Hopper.”

      “Nghĩ tới hậu quả Người Sói phát cuồng trong lâu đài toàn những đứa .” Tôi “Chỉ nghĩ đến điều này, con cảm thấy đáng sợ. Giáo sư Dumbledore, con nghĩ rằng thầy cũng để an nguy của học sinh ở trong lòng… thầy làm con… thất vọng.”

      “Ta xin lỗi, dưới việc hôm nay, đúng là ta cẩn thận.” Cụ Dumbledore nhìn tôi rồi , “Có lẽ chúng ta nhìn mặt khác để có biện pháp xử lý nó.”

      Tôi nghi ngờ nhướn mi.

      “Ví dụ như mỗi tháng vào mấy ngày này, để ta rời Hogwarts. Thế nào?” Cụ Dumbledore cười vui vẻ , “Trò cũng biết là sau khi uống thuốc Sói ta cũng còn nguy hiểm nữa, nhưng để đảm bảo, có lẽ chúng ta cần chuẩn bị địa phương vững chắc, cho đến khi ta hết bệnh. Nhưng vậy trò có hài lòng , trò Hopper?”

      “Tôi nguyện ý vì ấy chuẩn bị chỗ.” Black nhanh chóng bổ sung, “Nhà Black đủ chắc chắn.”

      Giáo sư Lupin là người thầy đủ tư cách, ôn hòa mềm dẻo lại kiên cường, ông ta cũng để bản tính sói khống chế mình, vô cùng trung thành với Hogwarts. Nhìn ông ấy có thể biết bình thường có bao nhiêu khốn khó… Ông ta vừa tái nhợt lại vừa gầy, chỉ đến khi sống ở Hogwarts năm vẻ mặt đó mới được cải thiện chút. Chỉ sợ ngoài Dumbledore có ai nguyện ý thuê Người Sói.

      Tôi vô cùng đồng tình và có cảm tình với ông ấy, là tôi có ý muốn ông ấy rời Hogwarts.

      Tôi nhìn cụ Dumbledore: “Có lẽ nên sớm làm như thế, thưa giáo sư. Con phải đây.”

      Tôi lại chào thầy, rời khỏi phòng hiệu trưởng.

      Tôi theo hành lang trở về hầm Slytherin. Tôi cảm thấy có chút mờ mịt, cảm thấy chưa bao giờ thể xác và tinh thần mệt mỏi như vậy.

      Mở cửa phòng sinh hoạt chung, tôi thấy Draco lệch người ngủ ghế sofa. Cậu ấy thay bộ áo ngủ màu đen sáng bóng, nó làm nổi bật làn da đẹp của cậu ấy.

      Tôi ngồi bên cạnh cậu, lay cậu ấy tỉnh.

      Cậu ấy nhìn tôi lúc rồi mới tỉnh hẳn.

      “A! Cuối cùng cậu cũng trở về.” Cậu ta tức giận , “Tớ chờ cậu mấy giờ rồi!”

      Tôi nhìn cậu ấy. Có lẽ tối hôm nay làm tôi yếu đuối… Tôi cảm thấy trong lòng cảm động.

      tốt.” Tôi nghiêng người ôm lấy cậu ấy, thào: “Có cậu chờ mình.”

      Tôi thấy cậu ấy ho khan đầu mình.

      “Con chó kia… thế nào?”

      Tôi buông cậu ấy ra, vừa tức giận vừa hờn giận cũng có chút tủi thân.

      “Cái này thích hợp ở đây.” Tôi đứng lên.

      Draco tới phòng ngủ của tôi, nghi vấn nhìn tôi.

      “Nó là Sirius Black!” Tôi nghiến răng nghiến lợi , “ Phù thủy Hóa thú đăng ký!”

      “Sirius Black? Tên tội phạm bị truy nã?” Lông mi Draco dần nhíu lại, “ trốn trong ký túc xá của cậu vài tháng. Có rất nhiều cơ hội tấn công Harry mà tại sao lại làm?”

      “Đừng choáng váng, là cha nuôi của Potter.” Tôi , “Cậu biết ? Tớ nhớ là Blaise ông ta là cậu họ của cậu.”

      " Tớ đương nhiên là biết ông ta ! " Draco , " Thời điểm ông ta vào tù tớ mới hơn tuổi. "

      " , ý tớ là, mẹ cậu cho cậu xem ảnh chụp của ông ta v…v… "

      " Mẹ tớ có ảnh chụp của ông ta, sỉ nhục của gia tộc Black. " Draco , " Thế… có bắt được ? Có Dumbledore ở đó, trốn thoát được. "

      Tôi hừ tiếng.

      " Có lẽ qua buổi tối hôm nay khôi phục danh dự… Năm đó phản bội gia đình Potter phải là mà là hùng Peter Pettigrew " Tôi , " Cậu có nhớ người đàn ông biến thành con chuột ? Là đó. "

      Draco rất bất ngờ.

      " Tớ biết phép thuật đó phổ biến như thế. " Cậu , " đăng ký Phù thủy Hóa thú là trái pháp luật. "

      " Tớ biết. " Tôi nghiến răng nghiến lợi , " Tớ muốn vạch trần , Black ấy. "

      Draco vội vàng : " Sylvia, cậu thể làm thế. "

      " Tớ đồng ý giữ bí mật với Dumbledore. Vì sao đến cậu cũng thế ? " Tôi tủi thân cùng đau lòng nhìn cậu ấy, " Cũng bởi vì ông ta là cậu họ của cậu ? "

      " Đừng ngốc thế, Sylvia, tớ có cảm tình đối với họ hàng chưa bao giờ gặp. " Draco kiên nhẫn , " Có lẽ cậu hiểu được lợi hại trong đó… Rất nhiều người biết đó là thú nuôi của cậu, cùng sống với cậu mấy tháng. Cậu cần danh dự sao ? "

      " Các cặp đôi trong Slytherin có ít, ai cũng biết quan hệ của bọn họ ! " Tôi phản bác lại, " Chính là tớ với Black có cái gì, vì sao là tớ mất danh dự mà phải là bọn họ ? "

      " Giữa hai người chưa trưởng thành gọi là đương, người chưa trưởng thành cùng người trưởng thành có tai tiếng. Mặc kệ thế nào, bọn họ chỉ biết cậu giấu Black tội phạm bị truy nã trong phòng ngủ, cậu bị khinh thường, Sylvia. " Draco , " chỉ là thể mà phải đảm bảo ông ta bị phát . "

      Tôi cảm thấy cực kỳ khó thở. Tôi ngã xuống giường, sau đó dùng chăn bông bao đầu lại.

      lợi dụng tôi, giày xéo lòng tốt của tôi mà tôi chỉ có thể giữ bí mật giúp , mà còn lúc nào cũng sẵn sàng giải quyết hậu quả cho !

      Draco nhìn tôi giống như đứa ngốc : " Có lẽ cậu nên nghỉ ngơi chút, Sylvia. "

      Cậu ấy đứng dậy, chuẩn bị rời .

      " Cậu có thể ở cùng tớ chút, Draco. " Tôi xốc chăn lên, ngồi dậy.

      Draco nhíu mày.

      " À, cần để ý đến khác biệt giữa nam nữ, " Tôi hiểu ý cậu ấy, cam chịu , " Dù sao tớ mất danh dự rồi.’

      " Tớ nguyện ý làm chứng cho trong sạch của cậu. " Draco nhàng cười, xốc chăn lên ngồi bên cạnh tôi.

      " Là mất danh dự và có vướng mắc với người, " Tôi làm ra biểu tình trang nghiêm, giống như là tôi ngồi ở chỗ của Thẩm phán, " Bản tường trình của có hiệu quả, ông Malfoy. "

      Đến cả chó của tôi cũng là giả, chỉ có Draco là .



      Chương 96 : Hết năm học


      Phanh tiếng, tôi lại rơi xuống đất lần nữa.

      Sàn nhà cứng làm tôi lập tức tỉnh lại. Tôi đứng lên, xoa cái eo bị đá đau, nhìn Draco.

      Cậu ta nằm giang chân giang tay nằm giường, hai cái má phồng lên giống con chuột giữ đồ, ngực phập phồng dưới lớp áo ngủ, chân phải vẫn còn tư thế đá tôi xuông giường.

      Được lắm, đây là lần thứ mấy rồi ?

      Vì sao tư thế ngủ của cậu ta càng ngày càng kém ? Ít nhất là lần trước cậu ta còn đá tôi xuông giường !

      Tôi tức giận quyết định tiếp tục lên giường ngủ nữa, rửa mặt, thay quần áo, rồi xem sách.

      Đến trước bàn học, tôi nhìn thấy tấm đệm màu hồng phấn của Knight. Trước tháng bảy nó vẫn còn ngủ ở đó.

      Tôi hơi hơi ngớ người ra rồi mở cửa vứt nó ra ngoài.

      Tối hôm qua tôi với Draco chuyện đến khuya… chuyện hồi bé của cả hai. Chúng tôi vậy mà ngủ lúc nào biết, áo ngủ cũng chưa đổi.

      Draco giống tiểu quỷ - tại cậu ấy vẫn thế - cậu ấy là đứa bé nhảy bổ vào mọi thứ, tôi có thể tưởng tượng ra ông bà Malfoy có bao nhiêu bất đắc dĩ với cậu ấy.

      Dưới miêu tả của cậu ấy, bà Malfoy là người chìm đắm trong nuông chiều con cái. Draco bà rất đẹp, cậu ấy than phiền bà lấy quần áo đồ ăn làm mai cậu ấy. Khi cậu ấy điều này cau mày giống như thể nào chịu nổi phiền nhiễu của bà nhưng tôi có thể nhận ra cậu ấy mẹ cậu ấy rất nhiều.

      Trừ điều đó lại than phiền việc học của cậu, cậu liên miên cằn nhằn than phiền việc học tập người thừa kế có bao nhiêu nhàm chán hà khắc, mà còn phải hoàn thành trước mười tuổi.

      " Được. " Tôi buồn cười, " Đó là trách nhiệm của câu. "

      " Là quý tộc, tớ cũng trốn tránh điều này. " Draco ngẩng cao cái cằm, cậu ấy kiêu ngạo vì gia tộc của mình từ tận sâu trong tim.

      Cùng với thời thơ ấu muôn hình muôn vẻ của Draco tuổi thơ của tôi quả là quá buồn chán rồi.

      Draco vừa lòng nhăn mi lại : " Chỉ có thế ? "

      " Chỉ có thế. " Tôi . " Tớ ở nhà làm việc nhà, sau đó tới Thư viện đọc sách, Blaise về nhà tôi làm cơm. "

      Draco mở to mắt ra nhìn, giống như là nhìn con gia tinh nuôi trong nhà.

      " Tớ thể tưởng tượng được. Ý tớ là, gia đình bình thường để cho trẻ con làm việc nhà. "

      " À, cậu biết là mình có cha, Blaise lại phải làm. " Tôi , " Mẹ tớ cũng hi vọng là tự bà ấy làm việc nhà… Chỉ tiếc là bà làm được. Mẹ tớ còn rất trẻ, người mẹ đơn thân mang theo đứa cuộc sống rất vất vả. Nếu tớ có khả năng chia sẻ với mẹ tớ tại sao tớ lại làm ? "

      " Rất trẻ ? " Draco tò mò .

      " Ừ. " Tôi , " Năm nay mẹ tớ mới hai mươi chín tuổi. "

      " A. " Draco , " Ở thế giới phù thủy chưa từng có người trẻ như thế làm mẹ cả. "

      " Ở thế giới Muggle điều này cũng thường có. " Tôi nhàng cười, " tớ nhớ rất , tớ nhớ là khi đó đến cả chữ viết còn tốt. Có đôi khi mẹ tớ còn tìm thấy việc, sau đó hai mẹ con lại đến nơi khác. Cậu biết , mấy năm vừa qua hai mẹ con mình khắp mọi nơi nước rồi. "

      Draco ngần ngừ .

      " Tớ thể là mẹ cậu tốt… " Cậu ấy , " Nhưng ở thế giới phù thủy điều này là thể nào tưởng tượng được. "

      " Thế giới phù thủy có những người có cuộc sống khốn khó à ? " Tôi tò mò hỏi.

      " phải thế. " Draco , " Mỗi đứa đều được coi là ban ân, cho dù là cha mẹ khốn khó cũng phần lớn đều có chuẩn bị. "

      " Những đứa trẻ phù thủy cũng may nắm, " Tôi , " Nhưng mà tớ nghe khả năng thụ thai của phù thủy cao. Có lẽ cùng là nguyên nhân này. "

      " Ừ, quả cao, nhất là nhóm thuần chủng. " Draco nghiêm mặt hồng hồng, " Cậu nên biết là giống nhà tóc đỏ sinh đứa trẻ giống như lợn sinh, đó căn bản là kỳ tích. "

      " Tớ nhớ là… theo nghiên cứu của Muggle, khả năng sinh đẻ có thể di truyền. " Tôi đột nhiên , " Có lẽ Ginny Weasley có thể cống hiến cho thế giới phù thủy có khả năng sinh sản thấp. phải cậu là quý tộc thuần huyết sinh sản cao sao, Draco ? "

      " quý tộc chân chính nào lại nguyện ý cưới có bố mẹ là kẻ phản bội thuần huyết, đó là sỉ nhục của gia tộc. " Draco kiên nhẫn , " A ! Merlin ơi, tớ lại bị cậu lái sang chuyện khác. "

      Tôi buồn cười nhìn cậu ấy vô tội : " Cậu biết là mình có ý đó mà. "

      " Tớ muốn là " Cậu ấy nghiêm túc , " Nếu mẹ cậu giống như cậu nghĩ là Phù thủy, nếu cha cậu cũng là Phù thủy bà ấy nên giao cậu cho cha cậu. "

      Tôi giật mình.

      " Người cha ở thế giới phù thủy có toàn quyền nuôi nấng theo pháp luật ư ? Như vậy công bằng với người mẹ. "

      " phải là pháp luật, thường là mọi người đều làm như thế. " Draco , " Nhất là khi đó mẹ cậu còn quá , thể chăm sóc tốt cậu. Nếu cha cậu muốn giành quyền nuôi dưỡng cũng phải là việc gì khó. "

      " Mẹ tớ bây giờ có thể chăm sóc mình tốt. " Tôi hơi hơi yên tâm, " Tớ tin việc mẹ tớ giữ tớ lại chỉ vì tớ. Hơn nữa, cha tớ cũng nhất định là phù thủy, có thể tớ chỉ là con lai. "

      " A. " Draco lẩm bẩm , " Tớ lại mong cậu là thuần huyết. "

      Ngày hôm sau có môn, thời gian này chúng tôi chỉ đợi phát kết quả thi.

      Khi Draco tỉnh lại … mười giờ, nhìn vô cùng sảng khoái. Cậu ta ngồi dậy, vuốt mái tóc bạch kim, thở dài : " Trong phòng cậu có phép thuật ngủ ngon gì đó à ? Tớ cảm thấy mình ngủ rất ngon. "

      " Tớ lại cảm thấy mình ngủ ngon chút nào. " Tôi nâng đầu khỏi cuốn sách.
      Tôi đoán là mắt tôi rất đen, Draco nhìn tôi mà hoảng.

      " A ! Tối qua cậu làm cái gì ? "

      " Cậu nên hỏi là tối qua cậu làm cái gì ! " Tôi bực dọc lên đến tận trời : " Cậu đá tớ xuống giường đấy, những bốn lần ! "

      " thể nào ! " Draco quả quyết phủ nhận, " Tư thế ngủ của tớ kém đến thế. "

      Tôi kéo áo lên cho cậu ấy thấy vết bầm ở thắt lưng.

      " Vậy đây là cái gì ? " Tôi nổi giận , " Tự tớ có thể đá tớ sao ? "

      Draco nhìn sang bên cạnh, ho , sang chuyện khác, " Có lẽ hôm nay bọn mình có thể Hogsmeade. "

      Tôi bị mê hoặc bởi cách chuyển đề tài tệ hại đó. Nhưng nhìn cậu ấy có vẻ thẹn thùng, tôi quyết định bỏ qua. Đối với người lúc nào cũng duy trì phong thái quý tộc mà , có lẽ thừa nhận mình có tư thế ngủ kém là thể chịu được mà cảm thấy thẹn.

      Hôm nay đến Hogsmeade cũng ít học sinh, có lẽ mọi người đều nghĩ trước khi nghỉ hè đến nơi này chơi bời thỏa thích lần.

      Draco rời lúc, sau đó mang theo đống đồ tự động nấu nướng tặng tôi, tôi cảm thấy đây là cậu ấy bồi thường cho mình.

      " Hogsmeade cũng bán thứ này sao ? Tớ nghĩ chỉ có hẻm Xéo mới có. " Tôi .

      " Nơi này là khu vực tập trung nhiều phù thủy nhất ở nước . " Draco , " Làm sao lại có bán đồ dùng gia đình chứ ? "

      " Được rồi, tớ chỉ ngạc nhiên là cậu lại biết chỗ bán đồ gia dụng thôi. " Tôi thu chúng lại rồi bỏ vào túi, nóng lòng muốn thử chúng, " Có lẽ cậu có thể mang tớ xem thử ? "

      " Đương nhiên. " Draco . Cậu ấy đột nhiên nhìn chằm chằm vào phía sau tôi.

      Tôi quay đầu nhìn lại, con chó đen lớn vui vẻ chạy đến trước mặt tôi, phe phẩy cái đuôi lấy lòng tôi.

      Gặp nó ở Hogsmeade càng làm tôi thấy thoải mái.

      Tôi nhăn mặt, nhìn nó, kéo Draco nhanh.

      Con chó tội nghiệp sủa ‘gâu’, chạy chậm bên cạnh tôi, vừa chạy lại vừa cố chạm vào tôi.

      Draco di chuyển đến bên khác của tôi, làm bộ nhưng cố ý, giẫm mạnh lên chân con chó.

      Con chó đau đớn rụt chân lại, sủa ‘gâu, gâu’ đầy tức giận với cậu ấy, sau đó nó nhìn tôi bằng đôi mắt đen lúng liếng.

      Mặt tôi chút thay đổi nhìn nó. Nó thất vọng, nằm tại chỗ rên ư ử.

      Tôi cùng Draco tiếp tục về phía cửa tiệm bán đồ gia dụng.

      Draco liếc nhìn tôi, hừ tiếng : " Mềm lòng ? "

      Lòng tôi phức tạp : " … có chút. " Nửa năm tình cảm, phải dứt bỏ là dứt bỏ được.

      Draco châm chọc tôi khẽ nhếch miệng : " Tớ biết là cậu lại khoan dung, độ lượng mà tha thứ cho người đàn ông suýt chút nữa phá hủy trong sạch của mình đấy. "

      " Tớ cũng tha thứ cho ông ta. " Tôi nghiến răng nghiến lợi . Mà Black xảo quyệt, ông ta dám dùng hình dạng chó xuất trước mặt tôi.

      Tôi thừa nhận bộ dáng của chú chó tội nghiệp, làm cho tôi sinh ra vài phần đành lòng.

      Sau khi trở lại Hogwarts, chúng tôi nghe tin Buckbeak trốn thoát. Tôi vô cùng nghi ngờ là do nhóm Chúa cứu thế làm, chỉ là tối hôm qua bọn họ đều có thời gian làm.

      Sirius Black khôi phục danh dự, rất nhiều phóng viên được phép tiến vào Hogwarts để phỏng vấn.

      Nghe sắc mặt Bộ trưởng Fudge rất khó nhìn khi dời .

      Sắc mặt giáo sư Snape cũng rất xấu.

      Ngày hôm sau, tất cả các báo đều có ảnh chụp Black ăn mặc nghiêm chỉnh, ông ta được sửa soạn chỉnh tề, mặc áo choàng có hàng cúc bạc, mái tóc đen quăn xõa khuôn mặt tái nhợt, mang theo tao nhã quý tộc ăn sâu vào thói quen. Ông ta đứng ở trước tòa lâu đài Hogwarts, ánh mắt phức tạp, nụ cười lại hơi buồn buồn, mang theo chút chán nản, có đầy đủ hình ảnh của người hùng đợi mười hai năm cuối cùng cũng báo thù được cho bạn mình.

      Sau tuần bắt được Peter ông ta được trao tặng huân chương Merlin nhất đẳng.

      Tôi lật qua lật lại tờ báo.

      Tôi nghĩ ông ta là Gryffindor, cho dù ra , nhưng ít nhất có lời cảm ơn tôi. Nhưng tôi phát là ông ta hề gì đến tôi - dù chỉ là chữ.

      Sau đó vài ngày, mỗi khi tôi xuất ở nơi công cộng đều con chó đen to. Nó tìm mọi cách lấy lòng tôi, đáng thương phe phẩy cái đuôi, thậm chí là cố ý làm bộ dạng buồn cười để giỡn với tôi.

      Draco chán ghét nhìn nó chạy vòng tròn để đuổi theo cái đuôi của mình : " Có lẽ ông ta rất thích hợp làm con chó. "

      " Tớ cũng thấy thế. " Tôi lạnh lùng .

      Con chó bự dừng lại, biểu tình bị thương. Cái biểu tình này làm cho tôi cảm thấy thực nóng nay phiền lòng.

      " Ông thấy đủ chưa ? " Tôi thể nhịn được nữa với ông ta, " Vì sao ông lại còn theo tôi ? Tôi còn giá trị lợi dụng nữa. Tất cả đều kết thúc rồi ! "

      Sau đó, tôi xuất ở nơi công cộng nữa.

      Ngày cuối cùng của học kỳ, các giáo sư công bố thành tích cuộc thi. Môn Lịch sử Phép thuật của tôi đạt điểm ‘O ". Nhưng mà bản thân Hermione cũng đạt được ‘O’ tất cả các môn, ấy gặp sai sót trong cuộc thi môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

      Draco rất sung sướng khi thành tích vượt qua chúng tôi.

      Gryffindor đoạt cúp Quidditch nhưng Slytherin lại đoạt cúp Nhà. Bởi vì giáo sư McGonagall cho tôi năm mươi điểm nữa, công bố ra bên ngoài là bởi vì bùa chú xuất sắc của tôi.

      Gryffindor đều cam lòng, bản thân bọn họ nghĩ rằng lấy được cúp Nhà rồi. Bình thường lớp, cho dù có xuất sắc đến đâu cũng chỉ cho mười điểm, bọn họ nghĩ rằng việc cho điểm này là công bằng.

      Cả Slytherin cũng hiểu là như thế nào, nhưng trong bữa tiệc cuối năm, bọn họ vui vẻ dùng nụ cười kiêu ngạo trêu chọc làm nhóm sư tử rất tức giận.

      Ngày hôm sau, chúng tôi lên tàu tốc hành Hogwarts trở về nhà.
      Nhiên Nhiên, Trâu, Fujigawa2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thứ tư : Chân

      Chương 97: Cuộc sống trong kỳ nghỉ


      06.02.1980

      “Xin lỗi, lần này vẫn là đạt.”

      “...... Em cố gắng viết tốt, Smith.”

      “Tôi tin tưởng quả rất cố gắng. Nhưng là xem -- luôn có thói quen uốn cong ở chỗ này.” Smith nâng kính mắt kiểu cũ của , đánh giá trước mặt. “Có lẽ viết ký tự hoa đầu tiên rất tốt, tiểu thư. Nhưng xin lỗi, điều này cũng phải cầu cho cái sao chép viên.”

      tóc đen im lặng đứng yên lâu. Nàng mặc bộ áo dài màu đen theo kiểu cũ, cổ áo cùng cổ tay áo có đường viền hoa. Cho dù quần áo muốn có chút bẩn, nhưng vẫn có thể thấy thợ may cực kỳ khéo léo và cầu kỳ.

      “......” há mồm, con mắt đen che dấu được thất vọng, “Xin lỗi vì lại làm phiền .”

      thất lễ khẽ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời .

      “Từ từ.” Smith đưa qua chiếc áo khoác dài. “...... Rất lạnh ? Tôi vài lần chú ý tới luôn luôn run run.”

      Mặt lập tức đỏ lên, mắt đen ướt sũng, xấu hổ. Tay nàng hơi hơi có chút phát run, nàng nắm nó chặt quá, khớp xương tái nhợt nhô ra.

      “Này, trời ạ, cần nghĩ đây là sỉ nhục.” Smith đồng tình nhìn nàng , “Tôi hy vọng có thể giúp đỡ của .”

      sắc mặt chậm rãi trở nên bình thường, cuối cùng tiếp nhận áo khoác, mặc nó lên người.

      “Cám ơn .” Nàng tái nhợt mỉm cười , “Thực ấm áp.”

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Ta nghiêm túc ngồi ở trước mặt Blaise, đưa bình dược mà giáo sư Snape là cực kỳ trân quý thuốc cấm ma để ở giữa chúng tôi, mặt bình tĩnh.

      Blaise mỉm cười : “Đây là cái gì? Sylvia.’.

      “Thuốc giải độc dược Cấm ma. Tại Lễ Giáng sinh, giáo sư Snape muốn con cầm hộ mẹ.” Tôi cố gắng làm bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, làm gia tăng áp lực tâm lý cho , “Có lẽ, mẹ có chuyện gì cần giải thích cho con ?”

      “Hả?” Nụ cười tươi ngay lập tức cứng lại mặt . Trong mắt nhanh chóng ra chút cảm xúc, có chút kinh ngạc, có chút hoài niệm - xúc động - đau xót - cay đắng, hoặc là cái gì đó.

      vươn ngón tay có hơi hơi run run cầm nó lên, khuôn mặt phức tạp mà say mê nhìn cái bình trong suốt có màu xanh của thuốc, thanh nhàng : “Đây là do ông ấy làm?”

      Ta nhìn mắt có hơi hơi ươn ướt, biết tại có phải là thời điểm để hỏi hay nữa. Nhưng cuối cùng tôi vẫn hỏi: “Con muốn biết…”

      “Muốn biết cái gì? Hả? Mẹ nghĩ con đoán được?” lại lần nữa mỉm cười, để bình độc dược lên bàn, “Đúng, như những gì con nghĩ trong đầu, mẹ là phù thủy.”

      Ta chờ mong nhìn nàng. Nàng nhìn lại ta.

      “...Tiếp theo đâu ạ?” Ta rốt cục nhịn được .

      “...?” Nàng vô tội nhìn ta, “Chỉ vậy thôi. có gì nữa.”

      “Cái gì là chỉ vậy thôi!” Ta tức giận đứng bật dậy. Là phù thủy mà tại sao lại phải uống thuốc cấm thuật? Vì sao lại rời khỏi thế giới phù thủy?

      ... Cha tôi là ai?

      Blaise quay mặt , có dáng vẻ của người nghĩ lại chuyện cũ mà sợ.

      đau lòng hít hít cái mũi, vẻ mặt là biểu tình khổ sở muốn chết lại cố gắng kiên cường : “À, con , Sylvia, con biết là... Cho dù là mẹ, người mẹ, cũng có lúc muốn cho con mình biết chuyện riêng tư. Mẹ muốn nhớ lại.”

      ...... Tôi rất mềm lòng, bỏ qua cho .

      Sau đó tôi lại nghĩ -- chuyện này có gì gọi là riêng tư, việc này có quan hệ đến tôi! Tôi ràng có quyền được biết!

      Nhưng nếu Blaise quyết định cho tôi biết, như vậy ấy kín miệng vô cùng. Ai cũng thể moi ra lời nào từ trong miệng của ấy về chuyện này.

      Giống như có sở trường giữ bí mật vậy.

      Ngày hôm sau, Blaise dưới giám sát của tôi uống bình độc dược đó.

      Ta đưa đũa phép của mình cho thử. phóng vài cái bùa chú, thoạt nhìn có chút gượng gạo, hiệu quả của bùa chú cũng mạnh.

      thuận tay.” ước lượng chút đũa phép của tôi, thở dài tiếc nuối.

      sao.” Tôi mỉm cười,“Chúng ta lại mua cây khác.”

      Ta biết kia chỉ có là đũa phép thuận tay, là vì bỏ lỡ thời kỳ trưởng thành của ma lực.

      Vị thành niên Phù thủy sở dĩ ma lực ổn định, là bởi vì trước mười bảy tuổi là thời kỳ trưởng thành của bọn họ, này thời kì rất quan trọng. Nếu bị gián đoạn, hậu quả cũng chỉ là ma lực dừng lại ở đấy.

      Ma lực mỏng manh vừa rồi có lẽ còn bằng ma lực trước kia của , cả đời Blaise có lẽ cũng chỉ như vậy.

      Nhưng nhìn Blaise rất vui vẻ, hoàn toàn chú ý đến điều này, giống như chỉ cần có thể lại lần nữa tiếp xúc đến pháp thuật, cũng chẳng sợ bị gọi là Squibs.

      Ngày tôi về nhà, phát trong nhà chúng tôi có cái điện thoại. Blaise là để tiện cho công việc của mình, cho dù là từ lúc ở nhà tôi cũng chưa gặp bất cứ cuộc gọi nào tìm .

      Tôi vô cùng vui vẻ gọi điện cho Hermione - lúc sắp chia tay ở Ngã tư Vua, chúng tôi trao đổi địa chỉ với nhau, Hermione cho tôi số điện thoại của ấy.

      Vì thế những ngày nghỉ tiếp theo chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Chuyển thư cú cũng rất thú vị nhưng mà nó nhanh như điện thoại. Chung tôi cùng oán giận thế giới phù thủy lạc hậu, rồi cùng tổng kết những điểm thú vị của thế giới phép thuật, sau đó cùng nhau thảo luận bài tập nghỉ hè.

      Dù tôi ở gần Hermione, nhưng giao thông London rất phát triển, chúng tôi
      có thể thường xuyên gặp mặt. Chúng tôi cùng đến hẻm Xéo vài lần, cảm tình nhanh chóng được nâng lên.

      Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được những điều chưa bao giờ có, cùng bạn bè trải qua những ngày nghỉ nhàn nhã dạo phố với nhau.

      Rất thú vị.

      ngày giữa tháng bảy, tôi qua cửa nhà giáo sư Snape, cánh cửa mở ra đột ngột.

      Tôi hoảng sợ, theo bản năng tránh sau đống chậu hoa rách rưới.

      Giáo sư Snape thô bạo đẩy Blaise ra.

      " Nghe này, bà Hopper… " Giáo sư Snape hung dữ .

      " Gọi tôi là Blaise.” Blaise mỉm cười giống như là thèm để ý đến thái độ của ông ấy, “Đó là con tôi tự chọn họ cho mình, phải là tôi.”

      “Bà Blaise.” Giáo sư Snape kiên nhẫn . Ông ấy hít sâu mấy lần, sắc mặt lạnh như sương, ánh mắt trống rỗng, giống hai đường hầm tối tăm.

      “Tôi biết vì điều gì mà bà lại chơi đùa người suốt hai năm mà biết mệt mỏi.” Ông ấy .

      “Đấy phải là chơi đùa.” Blaise xen vào.

      “Mặc kệ nó.” Giáo sư Snape nhìn vào chỗ phía sau Blaise, “Chúng ta phải là những người chung con đường. Tôi phù hợp với . hiểu ?”

      “À, tôi lại cảm thấy vô cùng thích hợp.” Blaise cười sáng lạn, “Severus, tình cũng thể dùng chữ phù hợp để có thể xua đuổi.”

      Giáo sư Snape cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt , ông ta cười lạnh: “Tôi nên có ảo tưởng đối với não của , bà Blaise.”

      Ông ấy lui bước, đóng lại cửa mà Blaise ngăn cản.

      Blaise ngơ ngác đứng lúc.

      Tôi ở phía sau chậu hoa nhìn vừa đau lòng vừa nóng lòng, trong lòng thầm oán giáo sư Snape hiểu phong tình, lại oán Blaise vì sao lại khiêu chiến với mục tiêu khó như thế.

      Tôi nghĩ là Blaise bị thương.

      Tay Blaise vặn nắm cửa - đương nhiên là mở được rồi.

      rút đũa phép mới mua phóng bùa vào cánh cửa đóng : «Alohomora. "

      Đương nhiên là mở ra được. Phía sau cánh cửa là phù thủy xuất sắc, lại cẩn thận. Chỉ bằng , người bị hao tổn ma lực, ra là cần làm thử việc này.

      Blaise nhíu mày. cắn môi, vẻ mặt tức giận, bỏ giầy ra, nhấc váy để nó lên bên hông, sau đó hai tay xoa vào nhau vài cái, bắt đầu bò lên cái ống thoát nước kiểu cũ.

      Mắt tôi mở trừng trừng như sắp rơi ra, nhịn được về phía trước, làm rớt mấy chậu hoa.

      Blaise leo lên tầng hai, lại nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thấy tôi, ngàng vẫy tay với tôi : " Này ! Con ! Cho mẹ bùa chú Trôi nổi ! "

      hình như ý thức được rằng nguy hiểm thế nào khi bám tay vào ống nước.

      Tôi vừa định nhắc , thấy rớt từ đường ống nước, nhanh đến mức tôi thậm chí kịp rút đũa phép.

      tiếng thét hãi hùng bay ra được nửa nghẹn trong họng. Blaise bay bay rơi xuống đất, hề có chút tổn thương nào.

      Cửa trước bị bật ra, thanh của giáo sư Snape giống như con sói trong đêm khuya truyền ra.

      " Nếu muốn tiếp tục chuyện, " ông ấy nghiến răng nghiến lợi , " Xin từ cửa vào ! "

      Blaise nở nụ cười thắng lợi lại giảo hoạt. nháy mắt với tôi, nhàng biến mất khỏi cánh cửa.

      Tôi ra từ phía sau chậu hoa, nhìn cánh cửa bị đóng mạnh, ho khan.

      Tôi cảm thấy lo lắng của mình dư thừa.

      nên lo lắng cho giáo sư Snape, người bất hạnh bị cuốn lấy.

      Nhưng biết vì sao… tôi lại mừng thầm.

      Từ hôm đó, tôi chú ý thấy Blaise thường ở bên ngoài rất lâu, có lẽ cũng bận như tôi nghĩ. Tôi đoán là ấy quấy rối vị giáo sư đáng thương của tôi thôi.

      Tôi đáng ra phải phát từ sớm. Vì sao hồi trước tôi lại chú ý chứ ?

      Bởi vậy tôi cũng có cảm thấy khó chịu khi thời gian chung đụng của chúng tôi giảm . thực tế là tôi càng vui mừng với điều này.

      Giáo sư Snape… Ông ấy giống hình tượng người cha mà tôi nghĩ, uy nghiêm lại cường đại, bác học lại cơ trí, an toàn mà lại đáng tin cậy.

      Nếu ngày ông ấy trở thành dượng của tôi, cũng tệ.

      Ngày qua ngày, tôi làm bài tập, gọi điện thoại cho Hermione, hoặc trao đổi thư cú mèo với Draco và Blaise, là thích thú vô cùng.

      Con nhóc Gadda bây giờ cực kỳ nhiệt tình đối với công việc này - tôi đoán là do Draco cùng Blaise cho nó ăn đồ ăn cú mèo loại cao cấp. Nó bây giờ đến cả thịt tươi cũng thèm ăn.

      Tôi buộc phải viết thư cảnh cáo Draco thể nuông chiều nó như thế, nhà tôi còn có sức nuôi nó bằng đồ ăn cú mèo cao cấp.

      Kết quả là ngày hôm sau Gadda trở về, bụng no căng còn mang theo túi lớn đồ ăn cú mèo cao cấp về.

      Tôi hiểu được ý của Draco - cậu ấy có thể nuôi dưỡng được con cú mèo . thể đồng ý cho cậu ấy nuôi nó cả đời.

      Tôi tịch thu túi thức ăn cú, cho Gadda đồ ăn trước kia. Gadda vô cùng tủi thân, nó lại tuyệt thực. Sau ngày, đói bụng đến hoa mắt, nó buộc phải ghé vào bát để đồ ăn, ấm ức ăn hết đồ ăn cú bình thường nó chê ỏng chê eo.

      Giữa trưa ngày giữa tháng bảy, tôi mang túi lớn túi đồ dùng hàng ngày về nhà, phát con chó đen to lớn nằm ở trước cửa nhà tôi.

      Tôi kinh ngạc, rồi ngay lập tức sầm mặt.

      " đeo bám của ông kinh tởm. " Tôi hung ác , ‘Làm thế nào mà ông biết địa chỉ nhà tôi ? "

      Nó biến trở lại thành người đàn ông đẹp trai, mặc áo choàng đơn giản mà hợp với dáng người.

      " Là Hermione cho chú biết. " Ông ta ân cần chăm sóc mở cửa phòng thay tôi, giống như quý ông. Nếu ông ta mở cửa phòng mà dùng phép mở cửa, tôi giống quý rụt rè nở nụ cười, lễ phép mà gật đầu chào ông ta.

      Tôi oán Hermione bán đứng mình, Black : " A, để chú. "

      Ông ta cầm túi to túi từ tay tôi, tự nhiên vào giống như là vào nhà tôi rất nhiều lần vậy.

      " Tôi chưa cho phép ông vào ! " Tôi vừa lòng .

      Black nở nụ cười sáng lạn mà vô tội với tôi : " Chú chỉ muốn giúp cháu. "

      " Con … Con chuyện với ai vậy ? " tiếng của Blaise có lẽ là từ phòng bếp truyền ra.

      " Blaise ? Mẹ về từ lúc nào vậy ? " Tôi hỏi.

      " Mẹ vừa về. Mẹ có ý kiến này. " Blaise ôm chậu bột được nhào ra ngoài, người đều là bột mì trắng xóa, " Con nghĩ sao nếu mẹ nướng cho ông ấy cái bánh ngọt ? "

      " Nếu mẹ xác định là bánh mẹ nướng có thể ăn được. " Tôi vô cùng bất đắc dĩ .

      " A, trời ơi, đây là khách đến chơi nhà chúng ta sao ? " ấy hình như đến bây giờ mới chú ý là bên cạnh tôi còn có người.

      " Xin chào bà. " Sirius Black cố gắng khống chế nụ cười cho lịch , phong độ hành lễ .

      Blaise chăm chú nhìn vào mặt ông ấy, sắc mặt tái nhợt.

      Chậu bột rơi hết lên chân .

      «A " tay chân rối loạn bôi hết bột lên sàn nhà, khuôn mặt có vẻ cứng nhắc mà hoảng hốt, " Tôi lỡ tay là rớt… tôi tự dưng đau đầu quá… "

      " …Tôi giúp gì được bà ? " Black có cảm giác gì nó.

      Tôi đương nhiên là nhìn ra Blaise ổn. Tôi có dự cảm kinh khủng đầy sợ hãi.

      Tôi nhanh chóng đẩy Black ra khỏi cửa nhà, tập trung : " Xin lỗi, hôm nay thể tiếp ông được… "

      Black ngăn lại cửa sắp bị tôi đóng lại : " ra là chú chỉ muốn mời con đến nhà cổ Black làm khách. Hermione với tôi là con thích thú mấy ngôi nhà quý tộc kiểu cũ. "

      " Hôm nào chúng ta chuyện này nhé. " Tôi kiên nhẫn .

      " A ! Sylvia, chỉ ngày thôi… Nếu con đồng ý, mai chú lại đến.”

      Tôi tức giận trừng mắt nhìn ông ta.

      “Vậy, tôi đồng ý!” Tôi lớn tiếng .

      Black nở nụ cười.

      “Như vậy, năm ngày sau được ? Nhà của chú ở quảng trường Grimmauld,” Ông ấy , “Khi con tới dùng cú mèo đưa tin cho chú, chú ra đón con.”

      Tôi cuối cùng đuổi được Black. Khi trở lại phòng, Blaise ngồi ghế, ánh mắt nhìn chăm chăm xuống đất.

      Tôi ngồi xuống trước mặt . tại chúng tôi nên chuyện rồi.
      Nhiên Nhiên, Trâu, Fujigawa3 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98: Quá khứ

      28.8.1980

      Con nhóc ngủ. Con bé chỉ dài bằng nửa cánh tay, nắm tay nho để trước ngực, mái tóc đen ngắn mềm mại, làn da hồng phấn, môi đỏ như cây tường vi.

      Mắt Blaise chăm chăm nhìn bé, cảm thấy xem đến bao lâu cũng là đủ.

      ---

      Blaise ngồi lâu lâu ghế dựa.

      “Hai người biết nhau lâu rồi đúng ?” đột nhiên nhàng nở nụ cười, “Con đoán ra rồi sao? Dù sao, hai người có khuôn mặt giống nhau đến vậy mà.”

      Tôi nhìn .

      .” Tôi , “Trước ngày hôm nay cái gì con cũng biết.”

      thở dài, ngửa đầu nhìn trần nhà, chìm vào trí nhớ.

      “Mẹ sinh ra… trong gia đình quý tộc Phù thủy. Rất xưa lại còn mục nát, bắt đầu nghèo túng, kiêu ngạo vì thuần huyết và phép thuật Hắc Ám. Bọn họ dậy mẹ học ở nhà.”

      Mấy ngày nghỉ này, tôi từng đoán rất nhiều về quá khứ của . xuất thân từ gia đình quý tộc thuần huyết Phù thủy, điều này cũng làm tôi ngạc nhiên.

      “Con biết cái đó, Draco có với con.” Tôi gật đầu, “Có số gia tộc bảo thủ có thói quen dạy dỗ con cái ở nhà.”

      “Draco? Đó là tên bạn trai con sao?” Blaise cười, " A, đúng thế, đến bây giờ cũng vẫn tồn tại những gia đình này. "

      Tôi nhìn .

      " giống gia tộc Black là đại gia tộc, gia tộc Sadie chỉ có mình mẹ. Ông bà luôn nghĩ rằng mẹ là người chịu trách nhiệm chấn hưng gia tộc. " Ánh mắt chìm trong quá khứ, giống như những cảnh tượng đó ở trước mắt . " Lần đầu tiên nhìn thấy Sirius Black, đó là trong lần yến tiệc của giới thượng lưu… Khi đó Sirius Black học ở Hogwarts, vào nhà Gryffindor. Người nhà ấy cho đấy là điều sỉ nhục, nhưng bản thân ấy lại quan tâm. "

      " Sirius từ phản nghịch rồi, ông ấy là nghịch tử của gia tộc Black. " Tôi . Những điều về Sirius Black được gọi là chuyện " Người dũng cảm phản kháng lại gia tộc phù thủy Hắc Ám ", tất cả các báo chí cùng tạp chí đều đăng rồi, đến Draco cũng từng với tôi.

      " Mẹ cũng phản nghịch như thế, Sylvia, mẹ cũng vậy. " Blaise mỉm cười nhìn tôi, " Từ mẹ hiểu được tại sao các phù thủy các có thể tự do, thoải mái vui chơi mà mẹ ngừng luyện tập ma pháp, luyện tập nhạc cụ, luyện tập lễ nghi, luyện tập những thứ khác. "

      " Gia tộc Sadie cho mẹ mọi thứ tốt nhất, nhưng mẹ càng muốn tự do hơn. " Blaise thở dài, " Nhưng mẹ có dũng khí như ta, mẹ rất yếu đuối, mẹ cố gắng hết sức làm những cầu của bố mẹ, mẹ hi vọng họ vui mừng. "

      " … " Tôi trầm mặc , " Có lẽ đây là trách nhiệm của người sinh ra trong gia đình quý tộc. "

      " Đúng vậy, nếu họ có thể cho mẹ cơ hội sau kiện kia mẹ thề cố gắng hết sức. " Blaise cười cười, tiếp tục , " … Khi đó ta vừa ngạo mạn vừa tuấn, làm mọi việc đều có dáng vẻ quan tâm, đối với cực kỳ mê người. "

      Tôi hoang mang : " Khi đó mẹ còn quá, Blaise. "

      " Hồi đó mẹ là vô cùng sùng bái cùng đam mê, Sylvia. " Blaise cười , " Nhưng rất nhanh còn như thế nữa. "

      Tôi nhìn , ý bảo tiếp.

      " Chuyện ta là đứa con phản nghịch được say sưa, rất nhiều phu nhân đều xấu sau lưng người thừa kế gia tộc Black. ta cần biết người khác nghĩ gì, ta chỉ làm những điều mình muốn, Sylvia. " Blaise , " Mẹ đoán khi đó mẹ hâm mộ ta. Mẹ thể nào làm những hành động vi phạm tới bố mẹ. "

      " Bởi vì mẹ họ. " Tôi .

      " , đúng thế. " Blaise cười buồn , " Sau đó… ta bị trục xuất khỏi gia tộc. "

      " Họ gọi ông ấy là kẻ phản bội thuần huyết. " Tôi .

      " Đúng thế. " Blaise , " Đối với sùng bái ta, lúc đấy mẹ vô cùng thất vọng. Mẹ chịu giáo dục của quý tộc thuần huyết lớn lên, mẹ hiểu vì sao ta lại phản bội gia tộc, lại muốn sống cùng bọn Muggle ngu dốt. "

      " Con cảm thấy ông ấy phải muốn sống cùng Muggle. " Tôi . Lúc ông ta còn là Knight đều chút hứng thú nào đối với đồ dùng Muggle của tôi, " Có lẽ bởi vì ông ấy có tính phản nghịch trong máu rồi. "

      " Có lẽ vậy. Kỳ mẹ cũng hiểu ta… Khi đó những gì mẹ thấy là những gì mẹ mong muốn xem. " Blaise , " Khi đó… mẹ càng thất vọng lại càng nhớ ta. Mẹ
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99 : Ngoại truyện Sirius Black


      6.7.1994

      " Chuẩn bị xong chưa ? Các phóng viên sắp tới. " Lupin gõ cửa vào.

      " A, xong ngay. " Sirius Black đứng trước gương lập tức xoay người qua, kiên nhẫn cài nút áo. «Mình ghét mặc loại quần áo này. "

      " Bộ quần áo này cậu mặc rất đẹp. " Lupin đánh giá chút rồi , " Cậu nhìn
      … rất tuyệt. "

      " sao ? " Black nở nụ cười. là người đàn ông tuấn, sau mười hai năm trong ngục Azkaban rồi lại trốn ngục sống trong cảnh trốn tránh cũng làm hại đến sức khỏe của , bây giờ nhìn tiều tụy và tang thương. tại chín chắn hơn.

      " Này, " Lupin hỏi, " Hôm qua cậu với Hopper chưa ? "

      " A " Black dừng lại, cười khổ , " Có lẽ con bé bao giờ tha thứ cho mình. "

      " Nếu mình là con bé, mình cũng dễ dàng tha thứ cho cậu. " Lupin đồng tình nhìn , " Nhưng cậu thử làm sao biết được, đúng ? "

      Black lười biếng nở nụ cười.

      " Đúng rồi. " Lupin mỉm cười hỏi, " Cậu với các phóng viên về con bé à ? "

      " Đương nhiên là . " Black , " Mình biết nên làm thế nào. "

      " thể tin được, cậu học được vì người khác suy nghĩ. " Lupin ngạc nhiên cười cười, " Voldermort có thể trở về bất cứ lúc nào… Nếu bị biết con bé từng giúp mình, mình nghĩ - hoặc lũ Tử thần thực tử… có thể trừng
      phạt con bé. Tuy là tỷ lệ rất , nhưng chúng ta thể mạo hiểm. "

      " Đương nhiên. Mình mắc nợ con bé rồi. " Black lơ đãng sửa sang lại áo, " Mình muốn con bé gặp nguy hiểm. "

      " Nhưng cậu nên giải thích cho con bé chút, có lẽ con bé hiểu lầm. " Lupin .

      " Mình nghĩ con bé hiểu lầm đâu. " Black nhíu mày , " Sylvia hay giận dỗi. Con bé cũng phải đứa ngốc. "

      " A… Mình nghĩ cậu rất thích con bé?” Lupin cảm thấy hứng thú .

      “Mình kiêu ngạo thay con bé, Rumus. Cậu biết con bé thông minh cỡ nào đâu.” Black nở nụ cười. “Cậu nếu nhìn thấy con bé phát triển các bùa chú , mình dám cùng ở thời điểm năm thứ ba, chúng ta thể nào xuất sắc như con bé.”

      “Đương nhiên, đương nhiên, mình biết con bé rất xuất sắc.” Lupin , “Mình là giáo sư của con bé mà. Mình muốn là…” nghiêng nghiêng thân, chú ý biểu cảm của Black, “Thời niên thiếu chúng ta đều ở cạnh nhau, Sirius. Mình biết cậu cũng phải là người… dễ dàng thân thiết với người khác. Cảm giác cậu tốt với con bé giống bình thường.”

      “Ai mà biết được? Có lẽ cuộc sống mười hai năm trong ngục làm mình thay đổi. " Black lơ đãng nhún nhún vai, " , lần đầu tiên gặp con bé mình cảm thấy rất thân thiết. "

      " Cậu thấy khuôn mặt con bé rất giống người ? " Lupin cẩn thận .

      " James sao ? " Black nhíu mày, “Giống James quả làm mình thấy thân thiết, tựa như Harry. Nhưng con bé giống. "

      " Mình muốn là… cậu. " Lupin .

      Black kinh ngạc nhìn .

      “Merlin! Mình biết là cậu muốn đến cái gì. " Black cười to, " Mẹ con bé là Muggle, Remus. Mình dám cam đoan mình có quen Muggle.”

      “A, mình từng nhớ là trong phòng cậu trong nhà Black có ảnh Muggle mặc bikini.” Lupin mỉm cười .

      “Được rồi, cậu biết là mình chỉ tức giận với mẹ thôi.” Black vô tình phất tay, “Nữ phù thủy tốt hơn các Muggle nhiều.”

      “Có lẽ.” Lupin bảo thủ , “Nhưng mà mỗi lần mình nhìn con bé, cảm thấy giống như cậu mặc đồ nữ trang vậy. Hai người có huyết thống mà giống nhau đến thế, việc này là bình thường.”

      “A! Tưởng tượng của cậu ghê tởm.” Black cười to, sau đó suy nghĩ chút.
      “Có lẽ là… Relugus?” Black .

      Đây là người em trai duy nhất, chết trong cuộc chiến năm ấy, thể tìm thấy thi thể của nó.

      Mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên đề cập đến tên của em trai.

      mặt Black thoáng đau đớn nhưng rất nhanh bị biểu tình ghét bỏ thay thế.

      phải là nó.” Black lắc đầu, “Năm mười sáu tuổi nó tham gia Tử thần thực tử, nó lại càng ghét Muggle hơn bất cứ ai.”
      Nhiên Nhiên, Trâu, Fujigawa2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :