1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 82 : Thuốc giải và hồi




      Trước ngày làng Hogsmeade, chúng tôi để Goyle và Crabbe đến tiệm Công tước mật trước, cùng đến quán Ba Cây Chổi Thần để uống Bia bơ. Parkinson đến ngồi cũng phải ngồi giữa tôi và Draco, ngăn chúng tôi ngồi gần nhau, sau đó quay người cười khanh khách những điều ngu ngốc để hấp dẫn chú ý của Draco. Cả ngày tôi đều nhìn thấy mông ấy, là khó chịu.

      Buổi chiều trở lại hầm Slytherin, có học sinh lớp lớn đứng trước mặt tôi : " Sylvia Hopper ? "

      Tôi hơi ngạc nhiên : " Vâng. "

      " Chủ nhiệm bảo em đến phòng ông ấy chuyến. " ta .

      " Vâng, cảm ơn . " Tôi .

      " Sao thế ? " Draco hỏi.

      " biết nữa. " Tôi rầu rĩ .

      Parkinson vui mừng : " Có thể là giáo sư Snape cuối cùng cũng thể nào chịu đựng được trò Hopper, quyết định báo trước cho cậu ấy trước ngày nghỉ, tránh cho ấy vì đắc ý vênh váo quá mà làm ra việc xấu gì đó. "

      Tôi trừng mắt nhìn ấy, rời khỏi phòng sinh hoạt chung, đến phòng độc dược.
      Được rồi, những điều ấy là điều tôi lo lắng.

      Tôi gõ cửa phòng độc dược.

      " Mời vào. " Giọng mượt mà của giáo sư Snape vang lên.

      Tôi đẩy cửa vào. Giáo sư Snape ngồi phía sau chiếc bàn làm việc lớn, tay cầm chiếc bút lông chim, trước mặt là xấp bài tập, nhăn hết cả trán lại.

      Tôi lo lắng gọi : " Giáo sư. "

      Ông ấy cũng thèm liếc nhìn tôi, đứng lên, về phía tủ đựng thuốc, lấy ra lọ độc dược, nặng nề đặt nó lên bàn.

      " Cầm nó mang về. " Giáo sư Snape khó chịu .

      Tôi cầm lấy nó. Nước thuốc trong veo, hơi hơi có màu xanh lam, rất giống nước tinh khiết.

      Tôi đương nhiên có rằng nước trong bình của Độc dược đại sư là nước, nên tôi lại hỏi : " Đây là cái gì ạ ? "

      " Thuốc giải cấm ma thuật, nếu ta là trò, trò Hopper, " ông ấy lạnh lùng , " gửi vật trân quý khó kiếm được qua bọn cú mèo về. "

      Ngừng chút, ông ấy lại nổi giận : " Thuận tiện với bà mẹ ngu ngốc của trò, xin thương xót, lại tiếp tục quấy rầy thời gian riêng tư của giáo sư độc dược này. "

      Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, tôi đoán bộ dạng của mình thời rất buồn cười.
      " Sao… sao ạ ? " Tôi hỏi.

      " Ồ? Phần trống trong não trò Hopper quá nhiều làm trò thể nào hiểu được ngôn ngữ của nhân loại sao?” Ông ấy lạnh lùng .

      Tôi thể tin được điều mà tôi vừa nghe thấy.

      “À. Tôi đương nhiên thể hi vọng quá nhiều vào quái vật đầu to Hopper có thể phát những dị thường ở mẹ mình, nhưng mà,” ông ấy châm biếm , “Mười mấy năm qua, trò Hopper… người mẹ thân nhất, thân thiết nhất vậy mà vẫn chưa bao giờ với trò, ấy là người nào sao?”

      Tôi ngơ ngác lặp lại lời ông ấy: “Mẹ em là người nào ạ?”

      “Ta có nghĩa vụ phải trả lời trò, trò Hopper.” Giáo sư Snape nặng nề thở hắt ra: “Trò ra ngoài , ngay bây giờ.”

      Tôi nghiên ngả lao ra ngoài văn phòng, đầu óc hỗn loạn.

      Vậy đây là cái quái gì?

      Vì sao giáo sư Snape lại đưa tôi thuốc giải cấm ma thuật về?

      Blaise có liên hệ với giáo sư Snape từ bao giờ?

      Blaise che dấu tôi điều gì?

      Tôi trở lại phòng sinh hoạt chung, ngu ngốc cực kỳ.

      Có thể là sắc mặt tôi rất lạ, Draco ngừng hỏi tôi làm sao vậy.

      Tôi trả lời cậu ấy, đến tôi cũng hiểu ra làm sao.

      Sau đó tôi lộn xộn viết phong thơ, lên tháp cú mèo gửi cho Blaise.

      Đến tối lúc lên giường, tôi mới nhớ ra: bởi vì quá mức ngạc nhiên, tôi quên cho giáo sư Snape là Lễ Giáng sinh này tôi về nhà… Có lẽ ông ấy thấy danh sách học sinh ở lại trường.

      -----

      Lúc thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nhìn phòng sinh hoạt chung có ai lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, tất cả mọi người về nhà.

      Tâm tình tôi bình tĩnh hơn nhiều, tôi nghĩ cho dù Blaise ra làm cho người ta kinh hãi đến thế nào cũng thể làm cho tôi ngạc nhiên được.

      Nhưng đến khi tôi nhìn con cú ở ngoài cửa phòng sinh hoạt chung, tôi thể phủ nhận rằng mình có tâm tình vội vàng.

      Tôi cầm nó ngay lập tức, cởi bức thư chân nó.

      Giống như mọi khi, Blaise lại cằn nhằn viết rất dài cho tôi biết cuộc sống của ấy.

      “… Gadda kiêng ăn, từ lúc con đóng gói cho nó đồ ăn cú mèo thượng đẳng, nó liền thèm ăn đồ ăn bình thường của cú mèo Muggle nữa. Bây giờ, nó ăn thịt tươi, bằng cực kỳ cao ngạo từ chối phục vụ mẹ…”

      “… Lại tiếp, mẹ nghe con có người bạn trai ? Cho thuận tiện, nghỉ hè con có thể mời cậu ấy đến nhà mình chơi…”

      Tôi sặc cái, lược đoạn thư dài, câu trả lời mà tôi muốn thấy ở mặt sau cùng.

      “… Về giáo sư Snape, à” viết, “Con yên, việc liên lạc với giáo sư dạy con mình là việc thể chấp nhận sao? Qua ông ấy mẹ biết rất nhiều chuyện của con.”

      “… Mẹ nghĩ con đúng, ông ấy là người dịu dàng. A, mặc dù có chút thẹn thùng.”

      Tôi vô cùng hoảng sợ đỡ trán.

      Thẹn thùng? Cảm giác của mẹ với giáo sư Snape có lệch lạc chăng?

      “Mẹ theo đuổi ông ấy.”

      Tôi dụi dụi mắt, đọc đọc lại câu đó vài lần mới dám xác định là Blaise viết sai.

      Tôi có thể tưởng tượng được ấy trước mặt tôi những lời này với thái độ nhàng bâng quơ.

      biết những lời này mang đến ảnh hưởng nào… Tôi cảm thấy như mình bị sét đánh vậy… Tôi sư… có lời nào miêu tả được tâm trạng tôi lúc này.

      ấy sao? Theo đuổi vị giáo sư chớ ai đến gần kia à?

      Tôi thừa nhận ông ấy là chủ nhiệm rất xứng đáng, hơn nữa ông ấy là phù thủy cường đại, cực kỳ có uy, nhanh nhẹn, có con mắt nhìn xa trông rộng, lại có kiến thức. Là học sinh Slytherin, tôi thể nào phủ nhận tôi vô cùng ngưỡng mộ cùng tôn trọng.

      Nhưng mà theo đuổi ông ấy?

      Giáo sư Snape coi điều này là nhục mạ! Chắc chắn!

      Tôi tìm ra nguyên nhân vì sao học kỳ vừa rồi, giáo sư Snape luôn nghiêm mặt với tôi…

      Tôi hít sâu hơi, cho đến khi tôi bình tĩnh lại, tiếp tục đọc thư.

      “… Về phần những thứ khác, con , nghỉ hè chúng ta chuyện nhé, được ? --- Luôn luôn con, Blaise.”

      Tôi phẫn nộ ném bức thư ra ngoài. Con cú mèo chờ ở bên cạnh hoảng hốt, mấy cái lông rơi xuống đất.

      Được ? Tôi có thể sao?

      Tôi đứng ở đây lúc, rồi vui vẻ gì cầm bức thư lên, đem năm Knuts bỏ vào cái túi chân con cú, ra ngoài hầm Slytherin.

      Cho dù giáo sư, học sinh ở lại trường ngày lễ Giáng sinh rất ít, nhưng trang trí Giáng sinh vẫn rất tuyệt vời. Dọc hai bên hành lang treo cây nhựa ruồi và cây tầm gửi quấn vào nhau, mỗi bộ áo giáp đều lộ ra ngọn đèn thần bí bên trong, trong Sảnh đường đặt mười hai cây thông Noel, cây treo ngôi sao vàng lấp lánh.

      Sảnh đường có vẻ trống vắng, dãy bàn nhà Slytherin chỉ có mỗi mình tôi. Nhóm ba người Chúa cứu thế ngồi ở đầu dãy bàn Gryffindor, ba người thảo luận kịch liệt cái gì đó.

      Tôi có hứng thú giải quyết nốt bữa trưa của mình, rời Sảnh đường Hogwarts.

      Nhóm ba người Chúa cứu thế chạy lên trước, trong lúc đó bọn họ vẫn tranh luận kịch liệt.

      “Hopper!” Granger rời khỏi hai người kia, ôm hơn mười quyển sách dày.

      Tôi dừng lại, chờ ấy đến.

      “Xin chào, Granger.” Tôi để buồn bực xuống đáy lòng, miễn cưỡng duy trì lễ phép , “Để mình cầm hộ bạn mấy quyển sách, chỗ sách bạn cầm có vẻ nặng.”

      “A, cám ơn…” Granger nở nụ cười có chút ngượng ngùng, “ ra… Mình nghĩ bọn mình cần chuyện chút.”

      “Đừng, Hermione! Weasley kêu lên, “Đừng hi vọng ở ấy!”

      “Im , Ron!” Granger nghiêm khắc .

      Tôi ôm mấy quyển sách nhìn ấy. mặt ấy có biểu tình chờ mong lại nóng lòng.

      Tâm tình tôi tốt lắm, vốn cũng muốn chuyện. Nhưng…

      Tôi nở nụ cười khinh miệt đối với Weasley, nụ cười điển hình của nhà Slytherin. Cậu ta lập tức nhăn mặt lại khó chịu.

      " Mình nghĩ nơi này thích hợp để chuyện. " Tôi .

      " À, đương nhiên rồi ! Chúng mình có thể đến lớp Biến hình, nơi đấy có ai. " Granger vui vẻ .


      Chương 83 : Buckbeak và Lễ Giáng sinh


      Tôi trả lại sách cho Granger, ngồi vào chỗ của mình trong lớp Biến hình.

      " Là như thế này… " Potter lo lắng xê dịch mông, , " À… Sáng nay bọn mình đến chỗ bác Hagrid. "

      " Bác ấy nhận được đơn tố cáo, Lucius Malfoy tố cáo bác ấy. " Granger cắt ngang lời của cậu ấy.

      " Mình đoán là vì Buckbeak nhỉ. " Tôi .

      Granger giật mình nhìn tôi : " Đúng thế. Cậu có vẻ ngạc nhiên về điều này ? "

      " ta hẳn là sớm biết, Hermione. " Weasley xen vào, " Tớ là tìm ta hỗ trợ là sai lầm, ta cùng với Malfoy cùng giuộc. "

      " Điều này cũng khó đoán, có lệnh bắt giam của ông Malfoy đối với giáo sư Hagrid. Hơn nữa mình để ý thấy sách của bạn. " Chỗ sách này đều là ghi chép về những vụ án nổi tiếng do các sinh vật huyền bí gây ra. Tôi nhíu nhíu mi để ý đến Weasley, " Giáo sư Hagrid làm sao chứ ? "

      " Đúng thế, giáo sư Dumbledor đảm bảo cho ông ấy. " Granger nhàng , " tiếc vì lần trước Buckbeak làm cậu bị thương, nhưng đây phải là lỗi của bác Hagrid. "

      " Mình cũng nghĩ thế. " Tôi cũng lễ phép mỉm cười, " Nếu ông ấy có việc gì, vậy… các cậu tìm tôi có chuyện gì sao ? "

      Potter và Granger nhìn nhau, lấy phong thơ, đưa cho tôi.

      " …Chúng tôi quyết định xem xét đến thư khiếu nại của ông Lucius Malfoy, và vì vậy vấn đề này được đưa ra Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy Hiểm. Phiên tòa diễn ra vào ngày 20 tháng tư và chúng tôi cầu ông đích thân diện cùng với con Bằng Mã ở văn phòng của Ủy ban ở Luân Đôn vào ngày hẹn . Trong khi chờ tòa xử, con Bằng Mã phải bị xích lại và cách ly. Kính thư..."

      Tôi bỏ bức thơ trở lại mặt bàn, nhìn bọn họ nghi vấn.

      " Mình nghĩ đây là bức thơ thông báo bình thường, " Tôi , " đáng tiếc là mình thấy có điều gì cần chú ý cả. "

      " Nếu thua kiện… họ giết Buckbeak, ủy ban sinh vật nguy hiểm. " Potter buồn bã .

      " Như vậy các cậu cần tôi làm gì ? " Tôi hỏi.

      " Mình nghĩ là… cậu có thể khuyên Malfoy từ bỏ vụ kiện này ? " Granger cẩn thận nhìn tôi rồi , " À, mình có ý gì cả,, chỉ là mình nghe thấy bảo quan hệ của các cậu khá tốt. "

      " cầu Malfoy ? Tuyệt đối . " Weasley gào lên, mặt Potter là biểu tình ghét bỏ.

      " đáng tiếc là mình thể giúp cậu, Granger. " Tôi , " Mình nghĩ thuyết phục Draco. "

      Tôi cũng muốn thuyết phục cậu ta. Nếu đây là quyết định của Draco, như vậy những lời khuyên của tôi làm cậu ta cảm thấy bị phản bội.

      Granger hình như cũng ôm hi vọng nhiều vào việc này, ngay lập tức thay đổi theo cách khác.

      " Vậy… ít nhất… cậu có thể ra làm chứng cho Buckbeak tại tòa chứ ? " ấy , " Mình cho rằng người bị hại nếu ra làm chứng, có thể làm khả năng thắng kiện của Buckbeak cao hơn. "

      Tôi dừng lại.

      " Các cậu là… " Lời kiêu ngạo chậm rãi, " Muốn mình, người bị hại, làm chứng cho Buckbeak ? "

      " Đúng thế. À, mình biết… cậu giống những người Slytherin khác… ", Potter lắp bắp , " Cậu thậm chí còn đề nghị Hagrid… làm cho tiết học thú vị hơn. "

      " Cảm ơn lời nhận xét của cậu, " Tôi lạnh lùng , " Nhưng rất tiếc… tôi đồng ý. "

      " Vì sao ? " Potter hơi bực bội, ánh mắt xanh nhìn tôi đầy thất vọng.

      Tôi ngừng chút, lại : " Tớ nghĩ là cậu có thể nhớ là vì nó mà mình suýt chết. Nó rất nguy hiểm, Potter. "

      " Đó đều là lỗi của Malfoy. "

      " Đương nhiên, đúng là do Draco tạo nên, mình nghi ngờ điều này. " Tôi gật đầu, " Nhưng cậu có nghĩ đến ? Nếu Blaise mang theo thuốc cầm máu bên người, mình chết, Potter. "

      Bọn họ trải qua, bọn họ biết được lúc đối mặt với móng vuốt sắc nhọn của Buckbeak, khi nhìn thấy cơ thể mình bị xé rách, máu văng khắp nơi, nỗi sợ hãi này từ nào có thể tả nổi.

      Giọng tôi nhàng , " Trong vườn thú của Muggle, con thú làm con người bị thương cũng bị xử tử, Potter, cho dù là nguyên nhân gì. "

      " xin lỗi. " Granger , " Cậu thể giúp đỡ bác Hagrid, phải ? "

      " Đúng thế. Mình chỉ có thể đảm bảo là mình nhúng tay vào chuyện này. " Tôi rồi đứng dậy chuẩn bị rời .

      " Tớ biết ngay mà. " Weasley cao giọng với hai người kia, " Các cậu trông cậy vào cái gì vậy ? Trông cậy vào Slytherin độc ác, xấu xa là ấy, người ở cùng với con rắn khác là Malfoy, đột nhiên phát lòng nhân từ trợ giúp con vật đáng thương à ? "

      Tôi mạnh mẽ xoay người.

      " nên nghĩ mình là chính nghĩa, Weasley ? " Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng.

      " Đương nhiên, đương nhiên, " Weasley cười lạnh, " Đối với Slytherin, Malfoy mới được coi là chính nghĩa. "

      " Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mọi hành động của Malfoy đều đúng. " Tôi lạnh lùng, " Nhưng tôi thể phủ nhận việc cậu ta đối xử tốt với tôi. Cậu ta cho rằng tôi giúp đỡ cậu ấy, cho nên cậu ta đối xử tốt với tôi. Là người bạn, điều này đủ rồi. "

      " Cậu còn mong muốn gì ở tôi ? Tôi hứa là làm nhân chứng buộc tội Buckbeak là đủ rồi, tôi nghĩ rằng tôi làm thế là quá nhiều.” Tôi châm chọc , “Lui bước… tôi giúp cậu ta, chẳng lẽ tôi lại giúp cậu sao? Weasley?”

      “Ngài Weasley chính nghĩa làm tôi nhớ , tôi có đầy đủ ý tốt đối với các cậu, nhưng cậu đối xử với tôi như thế nào. Dùng tình cảm của làm vũ khí chống lại đối thủ, ngài Weasley là giỏi. Nếu lúc ấy tôi thích Potter, câu nghĩ lúc đấy tôi bị đả kích như thế nào?”

      “Bị toàn bộ bạn học lập, loại ra khỏi tập thể! Bị trêu chọc! Đương nhiên,” Tôi kéo dài giọng, “có thể ngài Weasley cao thượng chú ý đến việc này.”

      Potter áy náy rũ mắt xuống, khuôn mặt Weasley căng lên, hồng rực.

      “Tôi thưởng thức Granger là người học giỏi lại chăm chỉ, Potter đầy chính nghĩa và hiền lành, Weasley, cậu có sở trường gì?” Tôi khinh miệt xoay người rời , “Cậu chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm.”

      ---

      Tôi nghĩ rằng sau khi đấu võ mồm với Weasley làm tâm trạng tôi tốt hơn, nhưng sau lúc chuyện, tôi cảm thấy tâm trạng mình càng tệ hơn.

      Lúc sau Potter cùng Granger tìm tôi giải thích, Gryffindor dũng cảm cùng thẳng thắn nên bọn họ cũng xấu hổ mà giải thích, tôi thưởng thức điểm này, nhưng người nên giải thích lại phải là bọn họ.

      Tâm trạng tôi vẫn cứ thế đến ngày Giáng sinh.

      Knight cũng thường ở trong ký túc xá, nó thích ra ngoài bộ hơn. Có lần tôi ra khỏi lâu đài tản bộ, thấy nó vào Khu rừng cấm, bên cạnh còn mang theo bạn tốt, con mèo lớn có màu vàng cam.

      Knight thường theo tôi, tôi cũng có tâm trạng làm luyện tập bùa chú, vì thế mỗi ngày tôi đều sử dụng hết thời gian của mình ở Thư viện.

      Tôi tỉnh dậy vào buổi sáng trong ngày Noel, phát cuối giường mình là đống các túi và hộp, lúc xuống giường tôi mới phát đó là quà tặng Giáng sinh. Có vẻ các món quà Giáng sinh Hogwarts được chuyển đến giống như các bưu kiện khác thường được nhận ở bàn ăn sáng.

      Blaise tặng tôi quyển sách của Muggle kiến thức và giải thích thời kỳ trưởng thành…, Draco tặng tôi phương pháp pha chế độc dược từ xưa, Goyle cùng Crabbe đưa đều là kẹo ngọt và sô la. Zabini tặng tôi quyển sách ‘Làm sao để tăng sức quyến rũ của người phụ nữ - trăm bùa chú làm đẹp’.

      là quái đản!

      Tôi để quà tặng của Zabini ở góc sáng sủa.

      Knight vẫn còn ngủ say, bên cạnh nó đặt cái hộp, đó là quà của tôi tặng nó, bên trong là túi đồ ăn loại tốt nhất của Pell Borg Dog.

      Tôi rời phòng ngủ khi đến lúc ăn trưa, tiến vào Sảnh đường, tôi phát các bàn đều được để dựa vào tường, trung tâm phòng có mười hai người ngồi cùng nhau cái bàn, mặt bàn là đống gà tây nướng.

      Các giáo sư Dumbledore, McGonagall, Snape, Sprout và Flitwick đều ở đây cả, ông Filch cũng đến. Học sinh có ba người, ngoại trừ tôi còn có hai học sinh năm nhất có vẻ rất hồi hộp.

      Giáo sư Snape nhìn thấy tôi, hừ tiếng.

      “Trò Hopper vậy mà chưa trở về nhà với người mẹ quái khổng lồ của mình à? Tôi rất lấy làm ngạc nhiên.” Ông ta lạnh lùng .

      Tôi mất tự nhiên tránh ánh mắt của ông ấy, chọn vị trí xa ông ấy nhất để ngồi xuống.

      “Mẹ của con Giáng sinh này bà ấy bận việc, cho con về nhà, giáo sư.”
      Mặt của ông ấy càng ngày càng tối.

      “À, hãy thoải mái , Severus, hôm nay là Lễ Giáng sinh đấy!” Cụ Dumbledore cười đùa vui vẻ. Tôi cảm kích nhìn về phía cụ.

      Nhóm ba người Chúa Cứu thế đẩy cửa Sảnh đường tiến vào, Weasley vừa nhìn thấy tôi liền đỏ mặt, lắc lắc đầu.

      “Giáng Sinh vui vẻ!” Cụ Dumbledore với bọn họ, “Hôm nay chúng ta có ít người, sử dụng các dãy bàn của các nhà có vẻ đần độn quá… Ngồi , ngồi nào.”

      Bọn họ ngồi ở bên mặt bàn.

      “Pháo!” cụ Dumbledore nhiệt tình , đưa cái pháo to màu bạc đưa cho giáo sư Snape, ông ấy tình nguyện cầm lấy rồi kéo. Pháo nổ ‘phịch’, giống như phóng thương vậy, nó tản ra, lộ ra đầu nhọn giống cái mũ của phù thủy, đầu còn có ngôi sao.

      Giáo sư Snape mấp máy môi, ông ấy đưa mũ cho giáo sư Dumbledore, cụ lập tức đội nó lên thay cho chiếc mũ phù thủy của mình.

      “Ăn nào!” Cụ cười với tất cả mọi người.

      người giáo sư Snape đột nhiên có tiếng kêu của đồ vật nào đó.

      Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía ông ấy, ông ấy biểu gì chỉ quơ đũa phép, thanh liền tắt.

      Tôi vội vàng thu lại ánh mắt, đưa dao về phía con gà tây nướng.

      Nhưng người giáo sư Snape lại vang lên tiếng kêu.

      Khuôn mặt giáo sư Snape đen xì, ông ấy lại quơ đũa phép, cái thanh kia lại biến mất. Nhưng cái thanh kia lại vang lên đến lần thứ ba.

      “Ấy, Severus,” cụ Dumbledore nhìn ông ấy, “Tôi nghĩ là có người tìm đấy, đúng ?”

      Giáo sư Snape lạnh nhạt đưa ly lên hướng về phía chúng tôi chào hỏi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn tôi, giống như cơn gió rời khỏi Sảnh đường, đến khi hết bữa ăn cũng thấy ông ấy quay lại.

      “Sao thế nhỉ?” Tôi nghe Weasley giọng với Potter, “Tuy rằng ông ta ở đây làm mình rất vui, nhưng năm trước cái lão Biên bức đầu đầy mỡ vẫn ở lại trong Lễ Giáng sinh mà?”

      Tôi cắt miếng thịt gà tây chặn miệng mình lại.
      Nhiên Nhiên, ly sắcthuyt thích bài này.

    2. Kindlove

      Kindlove Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      49
      Cang ngay cang hay thanks nang da edit

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 84: Ngày nghỉ kết thúc và Martina


      Rời khỏi Sảnh đường, tôi mang về cho Knight con gà tây nướng, cho dù nó là chó cũng có quyền được hưởng ngày Lễ Giáng sinh chứ.

      Trở lại phòng ngủ, tôi thấy nó chui ra khỏi nhà vệ sinh, lông ướt sũng.

      “A!” Tôi giật mình nhìn nó, “Mày học cách tự tắm rửa sao?”

      là thần kỳ, tôi biết các thú cưng của thế giới phù thủy thông mình hơn các thú cưng ở thế giới Muggle, nhưng tôi nghĩ là chúng có thể tự tắm. Nó làm như thế nào nhỉ? Dùng móng vuốt đầy lông của nó sao?

      Nó hắt xì cái, vẩy vẩy nước người nó.

      Tôi tìm khăn mặt lau lông cho nó, ngửi người nó có mùi sữa tắm.

      “Mày dùng sữa tắm của tao?” Tôi bực bội , “ ràng tao mua cho mày sữa tắm dành cho chó rồi cơ mà!”

      Sau Lễ Giáng sinh, tôi gặp Granger tại Thư viện.

      “Chào cậu, Granger.” Tôi nhìn bên cạnh ấy có ai nữa, “Hôm nay cậu mình à?”

      “Ừ, cho dù là bạn thân cũng thể lúc nào cũng cùng nhau.” Granger cứng rắn , vẻ mặt quật cường.

      Tôi đoán là ấy cãi nhau với hai tên kia.

      Chuyện sau đó chứng minh suy đoán của tôi. Nhóm Chúa Cứu thế lúc nào cũng ba người, mà tại Granger lại luôn đơn ngồi trong thư viện, mãi cho đến khi qua năm mới, sắp vào học bọn cũng với nhau.

      ngày tôi từ Thư viện trở về phòng nghỉ Slytherin, tôi phát nhóm Draco trở lại Hogwarts.

      Blaise lười biếng dựa vào ghế sofa gần lò sưởi trong tường, hai cái chân dài gác lên nhau, ánh lửa như nhảy múa làn da đen nhánh của cậu ta, nhìn giống như con báo vừa ăn no xong.

      Parkinson ngồi bên cạnh cậu ta, vui vẻ gì đó với Draco ngồi đối diện, Tóc của ấy dùng thuốc tăng trưởng, làm xoăn, con mắt màu nâu trong suốt, làn da như hoa tường vi, môi đỏ tươi, giống trưởng thành.

      Draco nghe mà tập trung. Cậu ta bây giờ còn chải kiểu tóc tròn như trứng nữa, làn da vẫn nhợt nhạt như cũ, con mắt màu xanh lam nhắm hờ. Tóc màu bạch kim mềm mại xõa mặt, làm cho cậu ấy nhìn cực kỳ ôn hòa - tôi cực kỳ các định đó là “nhìn như”.

      Goyle và Crabbe ngồi hai bên Draco, vừa ăn kẹo, vừa cười ngây ngô khi nghe Parkinson chuyện.

      “Hì!” Tôi vui mừng chào bọn họ, “ nghĩ là mọi người trở về trường sớm vậy.” Tôi nghĩ là tôi còn nhớ bọn họ hơn mình nghĩ… tôi cũng có nhớ đến Parkinson.

      Blaise nhướn mày nhìn về phía này, mỉm cười.

      Draco cười giả : “Lễ nghi, thưa .”

      , tớ rất kích động khi nhìn thấy mọi người, có mất chút lễ nghi cũng có thể tha thứ.” Tôi ngồi bên cạnh Parkinson, “Ngày nghỉ của mình chán chết.”

      “Sao cậu lại ngồi bên cạnh mình!” Parkinson vui .

      “Yên tâm, mình rất muốn ngồi cạnh Blaise hoặc là Draco. Nhưng bên cạnh Blaise là cậu mà cạnh Draco " Tôi chỉ về phía đối diện, " Mình nghĩ nơi đó còn có thể nhét thêm người nào nữa, cho dù là người gầy như mình.”

      Goyle và Crabbe cười ngây ngô đứng dậy.

      “Draco, mình nghe cha cậu khiếu nại lão Hagrid?” Tôi .

      “Ừ, nếu xúc phạm đến người nhà Malfoy, nên phải trả giá.” Draco tiếc nuối thở dài, “Đáng tiếc là Dumbledore đảm bảo cho Hagrid. Nhưng sao cậu lại biết?”

      “Biết từ chỗ nhóm Chúa cứu thế ba người đó. Chuyện này làm mình thoải mái cả ngày nghỉ.” Tôi biểu tình chán ghét mặt, “Cực kỳ đáng ghét Weasley.”

      “Bọn họ? À?” Draco giống như thèm để ý, “Các người có quan hệ tồi nhỉ?”

      , mình nghĩ đó là “quan hệ tồi”, chỉ biết sơ sơ thôi.” Tôi , “Bọn họ đề nghị mình ra tòa làm chứng cho Buckbeak. Đó là thương xót con vật đó thôi.”

      “Vậy… Cậu …” Draco nhìn tôi , “Đồng ý rồi?”

      “Đừng giỡn chứ, Draco.” Tôi nhăn mặt lại, “Nhưng có lẽ cậu muốn nghe kể về bộ dáng của Weasley lúc bị mình cự tuyệt nhỉ.”

      , cảm ơn, mình xác định là mình muốn.” Blaise lại cười mỉm.

      “Mình hi vọng nó biến mất vĩnh viễn xuất trước mặt mình.” Draco cười nhạt.

      “Còn có việc…” Tôi trầm ngâm , “… Các cậu biết thuốc cấm phép thuật ? Tớ tìm được nó ở Thư viện.”

      “Cái thứ đó?” Draco chán ghét nhăn mặt lại, “Cậu làm sao mà biết được?”

      “À, biết được từ chỗ giáo sư Snape.” Tôi qua qua, “Blaise?”

      " Nó có tác dụng giống như tên gọi của nó vậy… " Blaise , " Mình nghĩ cậu tìm thấy nó ở Thư viện, hoặc nếu có nó ở Khu sách cấm. "

      " Này, đừng nữa, đó là thứ ghê tởm ! " Parkinson lớn tiếng .

      " Cậu biết à ? " Tôi hỏi Parkinson.

      ấy trừng mắt với tôi.

      " ! Cái thứ độc ác đó, tớ muốn nghĩ tới ! "

      ấy , vì tôi ngồi sát cạnh ấy, tiếp xúc trực tiếp tới da ấy, tôi còn cảm nhận được là ấy nổi da gà.

      Tôi khó hiểu nhìn bọn họ.

      " Nếu có thứ đó, như vậy nó chính xác là Độc dược Hắc ám. " Draco ám chỉ , " Ở… buổi hoạt động của Hội, cậu có thể hỏi trưởng hội. "

      ---

      Ngày hôm sau, lại bắt đầu học rồi.

      Môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí hề tệ như lúc trước, tiết học đầu tiên ông ấy đốt đống lửa, để chúng tôi vừa sưởi ấm vừa nhìn lũ Hỏa quái tới lui.

      Giáo sư Lupin nhìn càng thêm mệt mỏi, áo choàng cũ nát nhìn càng thêm rộng thùng thình. Sắc mặt ông ấy tái nhợt dạy chúng tôi môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thái độ vẫn nhàng như bình thường. Nhưng tôi nghi ngờ ông ấy cũng ngã gục lớp mất.

      Tan học tôi nghe thấy Weasley chuyện cùng Potter.

      " Ông ấy vẫn có bộ dạng như có bệnh, đúng ? " Weasley vừa vừa về phía Sảnh đường.

      " Cậu nghĩ là ông ấy bị bệnh gì ? " Potter lo lắng .

      Granger sửa soạn lại sách của ấy dưới chân bộ giáp sắt, sách của ấy nhiều lắm, thể chọn trong túi của ấy được. Nghe họ chuyện, ấy tạo tiếng ‘xì’ kiên nhẫn.

      " Cậu xì cái gì mà xì ? " Weasley kiên nhẫn .

      " có gì. " Granger kiêu ngạo , đặt túi sách lên vai.

      " phải, có chuyện gì chứ. " Weasley , " Mình vừa đến giáo sư Lupin bị bệnh gì đó, cậu ngay lập tức… "

      " À, điều đó quá rồi. " Granger , mang theo cảm giác ưu việt làm người khác tức giận đến nổi điên.

      " Nếu cậu muốn cho bọn này biết đừng . " Weasley gào lên.
      " Được. " Granger cao ngạo , rồi bước .

      Weasley bực bội nhìn chằm chằm bóng dáng của Granger.

      " ấy cũng biết đâu, ấy nghĩ muốn chuyện cùng bọn mình thôi… Mày nhìn cái gì ? " Weasley nhìn tôi với thái độ thù địch.

      Tôi cười đầy hàm ý với cậu ta. Draco từ phía sau tôi tới, nở nụ cười độc ác : " Nhìn nhóm ba người Chúa Cứu thế cãi nhau "

      " liên quan gì đến mày, Malfoy. " Weasley gào lên, còn rút đũa phép ra.

      " Mày khiêu khích tao ? " Draco kiêu ngọa nhìn đũa phép của cậu ta, chậm rãi qua cậu ta, " Tao cá là mày dám phóng bùa chú vào tao đâu. "

      Tôi nghĩ rằng lời của cậu ấy càng khiêu khích hơn.

      Weasley tức đến phát điên, may mà Potter còn chút lý trí, cậu ta sống chết kéo tay cầm đũa phép của Weasley.

      " Đừng ! " Cậu ấy nghiêm mặt , " Cậu bị trừ điểm đấy ! "

      Potter cùng Draco đối đầu nhau ngay từ ngày đầu học ở Hogwarts, nếu tấn công bạn học mà bị trừ điểm, tôi đoán là cậu ta cũng muốn làm thế với Draco.

      Tôi sau lưng Draco hướng về phía Sảnh đường, quay lại cười mỉa mai với Weasley.

      Weasley giãy dụa mạnh hơn.

      Thứ năm của tuần đầu tiên học kỳ mới, tôi vào phòng ngủ của huynh trưởng Strong, xuyên qua bức họa trong phòng đấy, đến phòng sinh hoạt của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám.

      Martina Hosea sớm tới rồi, cúi đầu, hết sức chăm chú nghiên cứu thứ gì đó.

      Tôi do dự, rồi tiến đến gần ấy. ấy nhạy cảm ngẩng đầu lên, cười dịu dàng với tôi.

      " Martina… " Tôi do dự " Chị có biết Độc dược Cấm phép thuật ? " Toàn bộ học sinh hiểu biết về Phép thuật Hắc ám nhất, trừ Coffey cũng chỉ có chị ấy.

      Chị kinh ngạc nhìn tôi : " , chị chưa bao giờ nghe thấy nó. Em làm sao biết đến nó ? "

      Tôi có chút thất vọng : " Từ chỗ chủ nhiệm nhà ạ. "

      Chị ấy trầm tư : " Nếu biết được từ chỗ chủ nhiệm, như vậy là nó có tồn tại, giáo sư cũng có nhiều nghiên cứu đối với độc dược. "

      " Đúng thế. " Tôi giữ vững tình thần, " Draco nó nhất định là Độc dược Hắc ám, em nghĩ rằng chị biết. "

      ấy cười dịu dàng.

      " Em nên biết là, cho dù chị rất thích phép thuật Hắc ám, nhưng cũng thể nào hiểu biết hoàn toàn nó. Phép thuật Hắc ám ở nước bị đứt đoạn cực kỳ nghiêm trọng, tại chỉ có ít gia tộc truyền lại từ xưa. Họ mạo hiểm mà dạy cho người ngoài. "

      " Đúng thế. " Tôi , " Em biết từng gia tộc quý tộc thuần huyết đều truyền lại những bùa chú tấn công. "

      " Chúng bình thường đều là Phép thuật Hắc ám. " Martina mỉn cười, " Có lẽ độc dược Cấm phép thuật cũng là loại trong số đó. Dù sao những thứ ác độc nếu có tồn tại, chị nghĩ rằng có người từng nghe đến nó. "

      Tôi ngập ngừng .

      " Parkinson cũng đây là thứ độc ác, ấy còn nổi cả da gà. " Tôi nghi hoặc , " Em hiểu lắm… "

      " Em lớn lên ở thế giới Muggle, đúng ? " Chị ấy ôn hòa , " Cho nên em biết. Nếu tại cướp ma lực của em, để em thể tiến vào thế giới phù thủy, nhìn thấy Hogwarts, em cảm thấy thế nào ? "

      " Em nghĩ rằng em vô cùng đau đớn mất mát. " Tôi . Phép thuật sớm là phần trong cuộc sống của tôi, tôi thể sống mà có phép thuật như trước kia.

      " Mất mát, đúng thế. " Martina , " Đối với người thuần huyết, ma lực sống cùng từ lúc bé, chúng ta có quen với phép thuật từ , nó là nửa sinh mệnh rồi. Nếu mất ma lực, giống Squib thậm chí là giống Muggle, điều này còn tuyệt vọng hơn so với cái chết."



      Chương 85 : Bùa chú và rạn nứt của ba sư tử



      Tôi cảm ơn chị Martina, bắt đầu xem các tư liệu trong tủ.

      " Hopper. " thanh vang lên phía sau lưng tôi.

      Tôi quay người nhìn lại, ra là Coffey, lâu rồi thấy.

      " Chào , Coffey. "

      ấy đứng lại trước mặt tôi, con mắt màu nâu trong suốt lại lạnh nhạt.

      " Bùa chú ? " ấy nhìn tư liệu trong tay tôi, " Tôi nghĩ trong tất cả các loại Phép thuật Hắc ám em quan tâm nhất là bùa chú. "

      " đúng. " Tôi cẩn thận .

      " Vậy vì sao trò Hopper cố gắng hiểu toàn bộ các Bùa chú Hắc Ám và Độc dược Hắc Ám mà lại xem xét bùa chú thôi ? " ta cười lạnh nhạt, " Tôi nghĩ mình nên nhắc nhở em rằng những thứ gì học được trong này chỉ được sử dụng trong những tình huống đặc thù. "

      " Đúng thế. " tôi hơi chán nản , " Em muốn phóng bùa vào bạn học. "

      " Có lẽ tôi đánh giá cao tính cảnh giác của trò Hopper. " Coffey lạnh lẽo , " Tôi cho rằng ở thời điểm bất kỳ, cũng mặc kệ tình trạng gì, phóng bùa vào bạn học cũng dễ thực . "

      " … , đương nhiên là em có ý định làm tổn thương bạn ấy ! " Tôi sợ hãi , " Tôi phát những bùa chú này có tạo tổn thương quá lớn… Em chỉ có ý… Chỉ muốn trêu đối phương mà thôi. "

      Ánh mắt Coffey dần ấm áp hơn.

      " đáng tiếc, nghĩ em thể tìm được bùa chú có tính sát thương ở trong căn phòng này. " ấy , " Nhưng cần giải thích chút về hiểu lầm này. "

      Tôi đánh bạo hỏi : " Coffey có thể cho em chút ý kiến ? "

      ấy nhìn tôi. Dưới cái nhìn của , tôi có chút lúng túng, trong nháy mắt tôi ảo não vì lỗ mãng của mình.

      Nhưng trước khi ấy rời vẫn câu.

      " Vì sao sử dụng phương pháp bình thường ? " , " Có đôi khi cách bình thường cũng có thể tạo ra hậu quả thú vị. "

      Blaise chú ý tới chúng tôi, cậu ấy về phía này.

      " A " cậu ấy cảm thấy thú vị , " Hai người về cái gì đấy ? Nhìn có vẻ rất vui. "

      " có gì. " Tôi thở dài .

      " Merlin, cậu có biết câu trả lời của cậu nếu bị người khác nghe thấy có hậu quả gì ? Bọn họ giết cậu. " Blaise cười lớn , " Coffey rất được hoan nghênh, điều này thể nghi ngờ. Bọn họ đều kính nể ấy. Nhưng ấy cũng dễ tiếp xúc như thế. "

      Tôi gật đầu đồng ý : " ta là Slytherin vĩ đại. "

      " Đương nhiên. " Blaise mỉm cười , " cho tớ biết cậu gì mà làm ấy lúc xoay người lại mỉm cười ? Tớ nhìn thấy. Nào, hãy thỏa mãn cho kẻ đáng thương luôn ngưỡng mộ và quan tâm đến Coffey nào, cậu ta ghen tị đến phát cuồng rồi. "

      Tôi liếc nhìn cậu ta.

      " Có thể làm cậu ghen tị là vinh hạnh của tớ, nhưng làm cậu thất vọng rồi, tớ chỉ hỏi ấy cách làm thế nào để phóng bùa vào người khác. ấy cho biết là phương pháp bình thường cũng rất thú vị " Tôi , " Mình hiểu ý của ấy nhưng biết phải làm như thế nào… "

      " A, cậu định phóng bùa vào ai ? " Blaise nhướn nhướn mi.

      " Weasley. " Tôi liếc mắt nhìn cậu ta.

      Blaise nở nụ cười gian ác.

      “Về phương pháp bình thường… cậu nghĩ độc dược Co rút như thế nào?” Cậu ta hắng giọng .

      “Độc dược Co rút? Có tác dụng gì? Tớ nghĩ rằng cậu ta vẫn còn trẻ.” Tôi khó hiểu .

      , , .” Blaise phe phẩy ngón tay dài của mình, hạ thấp thanh nghe có vẻ hấp dẫn mà gian ác, “Có thể làm rất nhiều… Biến cậu ta về thời điểm có hình dáng của đứa bé, sau đó cậu có thể thoải mái xỉ nhục cậu ta… trêu chọc, mà cậu ta tức giận nổi điên nhưng thể nào ngăn cản cậu… Ngẫm lại xem, đây là chuyện làm cho người ta sung sướng đến thế nào…”

      Tôi động lòng.

      Nhưng tôi vẫn làm ra bộ dáng chính trực : “Bắt nạt trẻ con? A, , cậu rất gian ác đó Blaise.”

      ----

      Trước ngày lễ Tình nhân buổi tối, tôi ở trong phòng ngủ dùng cái vạc của mình làm sô la.

      Blaise gần nhất thích buộc nơ con bướm cho Knight, Knight rống lên gọi tới gọi lui phản kháng cậu ấy. Hai người bọn họ luôn làm đổ cái vạc của tôi, cuối cùng tôi buộc phải đuổi Blaise .

      Draco mang đũa phép tới, vẻ mặt đầy ý cười.

      “Có chuyện gì à?” Tôi cho sô la vào khuôn, “Cho dù là thắng Quidditch nhà Ravenclaw cũng thấy cậu vui như thế.”

      “Cậu biết à?” Draco hưng phấn , “Nhóm ba người Chúa Cứu thế cuối cùng cũng rạn nứt rồi! Hoàn toàn nhé…”

      “Draco, cái này cũng có gì vui vẻ cả.” Tôi buồn cười nhe răng, “Làm sao cậu biết?”

      “À, tất cả mọi người đều nhìn thấy.” Draco nhún vai, “Nghe con mèo của Granger ăn con chuột của Weasley. Con chuột… là… đáng thương. ngón tay của Gregory còn dấu răng của nó đấy.”

      Knight đứng dậy, phẫn nộ sủa tiếng.

      “Đừng làm ồn, Knight, ta cho ngươi ăn sô la, chó thể ăn sô la.” Tôi kiên nhẫn , sau đó họ liền hờ hững với Granger?”

      “Hờ hững?” Draco , “, chỉ thế. Weasley mỗi khi nhìn thấy Granger ở đâu đều xấu cậu ấy.”

      “Cậu ta luôn ngu xuẩn như thế.” Tôi thương nhìn Knight, “Nhưng tớ có thể hiểu chút tâm tình của cậu ta. Nếu có ai giết Knight, mình cực kỳ tức giận.”

      “A, thôi nào, phải Knight, đó chẳng qua là con chuột ghê tởm thôi!” Draco chán ghét nhăn mặt lại, “Mà cũng phải Granger giết nó, là con mèo. Nhưng với cậu, Sylvia.”

      “Hả?” Tôi chút để ý trả lời, đem sô la nguội vào túi đóng lại.

      “Granger có thể đoạn tuyệt với Weasley và Potter là chuyện tốt. Là Gryffindor duy nhất có thể coi được, nếu bị Weasley và Potter lây bệnh lỗ mãng cùng ngu ngốc, đáng tiếc.”

      Tôi ngạc nhiên dừng hoạt động.

      “Ý của cậu là,” Tôi thử thăm dò, “ ra cậu… cũng thưởng thức Granger?”

      , phải!” Mặt Draco đỏ lên, cậu ta phủ nhận, “ ta là máu bùn!”

      “Ít nhất hãy kêu ấy là Muggle, Draco, mình nghĩ người có giáo dục, quý ông lại có thể về như vậy. ấy là người đáng được tôn trọng.” Tôi cười cười , “Cho dù ấy là Muggle, cậu cũng thể nào phủ nhận rằng ấy còn giỏi hơn rất nhiều thuần huyết. Tối thiểu… Draco, cậu chưa từng vượt qua ấy.”

      Draco nhăn nhăn mũi: “Bởi vì ấy học thuộc, Sylvia, ấy thực ra cũng giỏi như cậu tưởng tượng. Nhiều lúc ấy học quá máy móc.”

      “Học thuộc lòng,” tôi cười rộ lên, “Mình nghĩ người chăm chỉ tốt hơn thiên tài lười biếng nhiều. Toàn trường có ai có thể thích học hơn ấy ?”
      “Được rồi, mình phải đồng ý với điều này. Vì sao ấy lại bị phân đến Gryffindor?” Draco khó chịu , “ ấy nên sang Ravenclaw.”

      “Cậu đúng.” Tôi nhún vai, tiếp tục gói chỗ sô la.

      Cậu ta ngượng ngùng sáp lại gần.

      “Sao lại có nhiều như thế?”

      “Của cậu, Blaise.” Tôi chỉ cho cậu ấy nhìn, “Của Goyle, Crabbe. A, còn có cái này…” Tôi nở nụ cười kỳ bí, chỉ vào gói nhìn rất đẹp, “Đây là của Weasley.”

      “Cậu nghĩ thế nào mà lại tặng sô la cho Weasley! Cậu sao lại làm thế!” Draco phẫn nộ.

      “A ha, đương nhiên, đây phải là sô la bình thường, ở trong đấy…” Tôi nhìn Draco trẻ con kéo gói ra, lấy hai ba miếng sô la cho vào miệng, “… bỏ thêm chút gì đó.”

      Draco nháy mắt biến mất, mặt đất là quần áo của cậu ta.

      lát sau, em bé Draco giãy dụa ra khỏi đống quần áo, cái tay, cái chân nho , tóc lộn xộn, cổ áo sơ mi móc tại lưng của cậu ấy.

      Cặp mắt trẻ con của cậu ấy tròn tròn, đôi mắt màu xám có chút mờ mịt, nhìn đến tôi lùi lại chút. Cậu ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn bản thân mình, thét lên đầy bực bội.

      “Đây là… mình làm sao thế này!”

      Tôi đau đầu xoa trán.

      “À, chính là như cậu nhìn thấy đó.” Tôi ấp úng .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86 : Cậu nhóc Draco



      " Cái gì ? " Cậu nhóc Draco tức giận .

      " À, mình cho vào sô la của Weasley là độc dược Co rút. Cậu nghe mình hết ăn luôn. " Tôi đánh đòn phủ đầu khiển trách Draco, " Cậu bị lây bệnh lỗ mãng của Gryffindor sao, Draco ? Là Slytherin cậu có thể ăn cái gì mà mình biết à ! "

      Draco tức giận : " Bởi vì là cậu làm nên mình mới quan tâm mà ăn luôn ! "

      " A ? Chẳng lẽ cậu nghĩ mình tốt bụng đến nỗi tặng sô la tình nhân cho Weasley ? " Tôi cực kỳ đau lòng , " với mình , cậu nghĩ như vậy, đúng ? Cậu làm mình đau lòng quá, Draco. "

      Cậu ta nhìn tôi, hừ tiếng rồi quay đầu .

      " Quên . " Cậu ấy .

      Knight ho khan giống như là cười to vậy.

      Tôi thầm thở hắt ra. Cậu nhóc Draco giãy dụa trong đống quần áo của mình, muốn từ trong ra.

      “Cậu… có cần mình giúp ?” Tôi hơi hơi đồng tình hỏi.

      !” Draco tức giận . Vừa mới xong, cậu ta vấp phải quần áo của chính mình… đầu đập ‘phành’ cái mặt đất, chỉ nghe tôi thấy đau rồi.

      Tôi cố nhịn cười, tìm cái khăn lông bao cậu ta lại, bế cậu ta từ trong đống quần áo ra.

      Con mắt màu xanh lơ vòng nước mắt, thân thể nho , thịt mềm, mang theo mùi vị ngòn ngọt, mềm mại ghé vào cổ tôi. Lòng tôi lập tức mềm mại, nhịn được nghiêng đầu, cọ cọ vào mái tóc mềm mại của cậu ta.

      Cậu ta cứng người lại, làn da nóng hơn, nhiệt độ từ chỗ cổ nơi chúng tôi tiếp xúc. Cậu ta dùng lực chống cơ thể mình lên, nắm tay khách khí gõ vào đầu tôi: “Để mình… xuống đất! Cậu là quái vật khổng lồ!”

      Cậu nhóc lực yếu, nhưng tôi bị cậu ta gõ cũng tức giận, quay đầu trừng cậu ta nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấu lại biến mất ngay. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao trong gia đình Malfoy, gia đình Slytherin, Draco lớn lên lại có bộ dáng ngây thơ khờ khạo lại ngang bướng kiêu ngạo ương ngạnh. Nếu con tôi là có hình dạng của Draco, tôi cũng cưng chiều nó đến trời.

      “Được rồi, được rồi.” Tôi có chút muốn đặt cậu ta mặt đất.

      Cái tay nho mập mạp kéo kéo cái khăn lông lớn người, cau mày chán ghét : “Cậu để cho mình mặc cái này chứ? A, gặp quỷ , vì sao cậu đứng lại cao như thế! , chính xác là lại đứng mà chuyện với mình!” Cậu ta nâng cái chân ngắn củn đá vào cẳng chân tôi.

      “Draco, mình nghĩ là độc dược Co rút cũng có ảnh hưởng đến đầu óc cậu, bình thường cậu biết động tác vừa làm có chút ngây thơ nhỉ.”

      Khuôn mặt tức giận của Draco phình ra, trợn mắt nhìn tôi.

      Tôi làm bộ dáng nhìn thấy, biết nghe lời ngồi xuống nhìn cậu ấy, giơ tay: “ tiếc là mình có quần áo trẻ con.”

      “Dùng bùa thu ấy!” Cậu ta chỉ quần áo mặt đất.

      “Mình nghĩ” tôi hắng giọng, “Mình thể làm được.” Bùa Thu bây giờ tôi làm chỉ là thu đối tượng đến nhất. Đem quần áo thu đến vừa người phải là thể, nhưng phải luyện tập nhiều.

      “Ngu ngốc!” Cậu ta khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi, sờ soạng ở phần mông của quần áo, lấy đũa phép của mình, “Nhanh nhanh thu lại! Nhanh nhanh thu lại! Nhanh nhanh thu lại!”

      đống quần áo bằng bàn tay nằm tấm thảm.

      Draco đỏ mặt.

      “À, mình có thể xác định là độc dược Co rút có ảnh hưởng đến khả năng điều khiển ma lực.” Cậu ta than thở .

      Tôi ngó qua chỗ khác, nhịn cười đến rút gân. Tôi biết mình có nên nhắc nhở cậu ta là bùa chú cùng với khả năng điều khiển ma lực liên quan gì đến nhau…

      “Để mình giúp cậu.” Tôi đưa tay qua, giúp cậu ta đem cái khăn lông thành cái áo choàng, lần này cậu ta cự tuyệt. Tay cậu ta quá, thể thắt khăn được.

      Sau khi hoàn thành, cậu ta kéo kéo, cúi đầu nhìn, như là xác định có lộ da thịt ra . Nhưng có vẻ cậu ta rất vừa lòng.

      Cậu ta vung đũa phép cao bằng nửa người mình, bay đến ngồi nghiêm chỉnh cái đệm.

      “Được rồi,” nụ cười giả lên khuôn mặt trẻ con, dùng giọng mềm mại của cậu nhóc nghiêm túc , “ tại chúng ta cần chuyện.”

      “Đương nhiên, đương nhiên.” Tôi ngồi ở thảm trước mặt cậu ta, đắn đo , “Có lẽ mình nên đưa cậu đến Bệnh thất?”

      Cậu ta nghĩ nghĩ : “Trong sô la cậu bỏ bao nhiêu thuốc Co rút?”

      “Cũng nhiều lắm,” Tôi có chút phân vân , “Có thể là liên tục trong mười hai giờ.” Nhưng lại cố tình bỏ thêm cái gì đó… tôi cố ý trong quá trình chế thuốc có bỏ thêm ít các thứ linh tinh vào. Nó có thể là liên tục trong mười hai giờ, hoặc chỉ là mười hai giờ, tôi xác định được…

      “Như vậy, chờ dược tề hết tác dụng.” Cậu ta ra quyết định, “Dù sao đếnchỗ bà Pomfrey, tạo ra thuốc Tăng trưởng cũng mất bằng đấy thời gian.”

      “Vậy buổi tối hôm nay? Có cần mình đưa cậu về ?”

      “Về phòng?” Draco quát lên, “Cậu muốn mình bị cười nhạo hả?”

      Tôi ngạc nhiên nhíu mày: “Như vậy, cậu ở lại đây?”

      “Đương nhiên!” Draco tức giận chỉ ra , “Tất cả những việc này đều do cậu làm hết, đúng ? Cậu phải chịu trách nhiệm! Đêm nay tớ ngủ lại phòng của cậu!”

      Tôi ngập ngừng rồi lại : “Cậu là… ngủ cùng với mình?”

      Cậu ấy ngạo mạn đứng dậy, vươn ngón tay chỉ vào giường: “Tớ ngủ ở đây. Còn cậu”, cậu ấy lại chỉ về cái thảm màu xám phía cuối giường.

      “Vì sao tớ lại phải ngủ thảm? Đây chính là do cậu ăn, cậu còn phá hủy kế hoạch của tớ!” Tôi oán giận , chỉ là oán giận thôi. Nhóc con thân thể còn yếu ớt, cho dù cậu ấy bảo ngủ ở thảm, tôi còn sợ cậu ấy cảm lạnh ý.

      Tôi nhìn Draco. Hồi còn cậu ấy quá xinh xắn đáng mà, khuôn mặt nhắn thở phì phì (tức giận đó), nhìn giống con búp bê biết chạy nhảy hoạt động. ra, cậu ấy ở chỗ này tôi cầu còn được.

      “… Mình cũng có trách nhiệm.” Tôi nhăn mặt tỏ vẻ tình nguyện, suy nghĩ kỹ rồi nhịn đau hạ quyết tâm : “Được rồi! Đêm nay cho cậu ở lại đây.”

      “Cậu nên biết, rất vinh dự khi có người nhà Malfoy ngủ lại đấy.” Cậu ấy kiêu ngạo hất cằm lên, khuôn mặt đắc ý che dấu được, như là kiêu ngạo cho chiến thắng nho của mình. đáng .

      Trong lòng tôi điên cuồng hét chói tai, rất muốn ôm cậu ta vào trong lòng.
      … Và tôi làm thế.

      Cậu ta thở hổn hển trong lòng tôi, giãy dụa, thẹn thùng rồi lại tức giận : “Sao cậu lại làm như vậy, Sylvia?”

      Tôi vừa lòng hôn đầu ngón tay út của cậy ấy, thương : “Chân thành với cậu, đây là mình kiềm chế lắm rồi đấy.”

      Cậu ta rút tay lại, kỳ quặc nhìn tôi: “Mình nghĩ là cậu biết, mình sắp mười bốn tuổi rồi. Cậu có tí ý thức nào sao? Mình là con trai đấy, Sylvia.”

      Khuôn mặt nho mềm mềm của Draco lại tỏ ra đứng đắn mình mười bốn tuổi, đáng quá .

      Tôi thể nào thở nổi.

      , tại cậu mới bốn tuổi.” Tôi kiên trì - dù vẫn là mười bốn tuổi, cũng đủ để tôi cảm nhận khác biệt về giới tính.

      “Mình đoán là não cậu bị thiêu trụi rồi phải ?” Cậu ấy hừ tiếng, “Mình biết cậu là người trẻ con đấy.”

      “Trước khi thấy cậu mình cũng biết đấy, Draco.” Tôi , “Cậu lại cho mình ôm cái? Giống như bạn bè thôi.”

      “Bạn bè cũng giống như cậu. Hơn nữa,” Draco cười nhạo liếc nhìn tôi, “Mình cũng muốn bị xương của cậu chọc vào người.”

      Nụ cười của tôi cứng lại, được rồi, tôi có thể xác định, cho dù bề ngoài của cậu ấy rất đáng nhưng bên trong vẫn là tiểu ác ma mười bốn tuổi.

      “À, mình nghĩ nó lớn hơn ít rồi.” Tôi buồn bực nhìn bộ ngực của mình, kiên trì , “Gần đây mình luôn ăn uống giống như Blaise bảo, mình nghĩ là nó lớn hơn rồi đấy.” còn xíu giống như hồi trước.

      Cậu ấy sặc rồi, ho khan và mặt đỏ rực. Cậu ấy bỏ tay tôi ôm lưng của cậu ấy ra, lắc đầu, miệng than thở : “Nữ quái vật” “Ngu ngốc”, loạng choạng về phía phòng tắm.

      “Cậu muốn làm gì?” Tôi hỏi

      “Tắm rửa.” Cậu ấy tức giận , “Mình thấy việc này rất ràng rồi.”

      Tôi nhướn mày: “Có cần mình giúp cậu?”

      Trả lời tôi là tiếng đóng cửa rất to. Lấy sức mạnh tại của cậu ấy, có lẽ cậu ấy sử dụng sức lực bú tí mẹ rồi.

      Tôi cười lớn, lăn lộn thảm cạnh Knight, rồi ôm nó cùng lăn. Nó dùng sức tránh ra, móng vuốt đẩy tôi ra xa.

      Xoa phần lưng bị đau do đẩy ra, ngồi xuống. Tôi ngay lập tức phát , nghe thấy tiếng nước chảy.

      “Draco?” Tôi tới gần cánh cửa nhà tắm , “Có chuyện gì à?”

      Nhà tắm yên tĩnh.

      “Tớ vào đấy.”

      Vẫn im lặng.

      Tôi đẩy cửa vào, phát cậu ấy nắm chặt cái khăn lông, vẻ mặt khó xử ngửa đầy nhìn lên vòi nước cao vời vợi.

      “Mình với tới.” Cậu ấy buồn bã hờn dỗi .

      Khuôn mặt của tôi vặn vẹo, đem mở vòi hoa sen, để đồ tắm rửa xuống chỗ cậu ấy có thể lấy được.

      Mãi cho đến khi tôi rời khỏi nhà tắm, tôi mới cười xả láng.

      Trong lúc cậu ấy tắm, tôi tìm quần áo ngủ năm hai, làm ít thay đổi .

      Nửa giờ sau, Draco từ trong phòng tắm ra, người mang theo mùi sữa tắm của tôi, mái tóc mềm mại màu bạch kim rớt nước xuống.

      Tôi lấy cái khăn khác lau đầu cho cậu ấy, rồi đưa áo ngủ: “Thay đo.”

      Draco ghét bỏ: “Malfoy bao giờ mặc quần áo cũ.”

      “Vậy cậu muốn trần chuồng, thế cũng được.” Tôi , “Đừng nghĩ mình sang phòng ngủ của con trai lấy quần áo giúp cậu… Mình biết cách vào, cho dù là biết mình cũng , tại mọi người ngủ rồi. Được rồi, đến lượt mình tắm.”

      Chờ đến lúc tôi tắm xong, tôi thấy Draco thay áo ngủ rồi, ngoan ngoãn ngồi ở giữa giường, còn có bộ dáng buồn ngủ. Cho dù tôi thay đổi chút, nhưng cái áo này vẫn to quá, cổ tay áo và ống quần xắn lên rất dày, lộ ra làn da trắng muốt lại có chút rụt rè.

      “Ngủ ngủ .” Tôi nhét cậu ấy vào chăn.

      Cậu lập tức mở to mắt, nắm chặt chăn nằm xuống, kiến trì : “Cậu ngủ thảm.”

      “Tớ biết rồi, tớ ngủ.” Tôi dùng đầu ngón tay đẩy ngã cậu, dịch lại góc chăn,

      “Ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.” Cậu ấy .

      Nhưng tôi lại nuốt lời.

      Thảm rất lạnh, nằm thảm đủ ấm. Tôi muốn dính người vào Knight để nó sưởi ấm cho tôi nhưng nó đồng ý.

      Tôi lạnh run cả người.

      Cuối cùng tôi chịu nổi nhàng nhấc chăn lên, phát ra tiếng động bước lên giường, đến khi cơ thể ấm hơn mới di chuyển đến giữa giường. Draco nằm giữa giường, ngủ say, ôm rất vừa tay.

      Nếu cậu ấy thẹn thùng như vậy, chờ đến sáng trở lại thảm trước khi cậu ấy dậy vậy.

      Cậu ấy nằm trong lòng tôi, nhắn, mềm mại, hô hấp nhè , thở ra khí ấm phun lên cổ tôi.

      Tôi thấy lòng mình ngưa ngứa, mềm mại vô cùng.

      Chương 87: Hoa hồng và Sô la


      Tôi mơ thấy ác mộng.

      Trong mơ tôi vô cùng vui vẻ lên núi tuyết, đột nhiên gặp núi lở, tuyết lở chôn vùi tôi, vừa lạnh lại vừa nặng.

      Sau đó tôi tỉnh lại.

      Sau đó tôi phát đầu sỏ là tôi mơ thấy ác mộng. Draco có tướng ngủ cực kém, chăn bị cậu quấn tại thắt lưng, áo ngủ đầy nếp nhăn rơi sàn nhà. cái chân của cậu ta chòi ra ngoài gác lên chân tôi, cánh tay khác gác lên ngực tôi, cả người ngủ dang tay dang chân, tôi đáng thương bị cậu ta đẩy ra sát mép giường, sắp ngã đến nơi rồi.

      Tác dụng của dược Co rút hết.

      Tôi run rẩy hít hít cái mũi, oán hận nhìn về khuôn mặt cậu.

      Cậu ấy còn giống đứa bé tối hôm qua nữa, cằm nhọn, hai má gầy, nhìn ra dáng thiếu niên trong sáng đẹp tuyệt trần. Cậu ấy vẫn ngủ say, lông mi màu bạch kim dài, lên xuống theo hô hấp.

      Xuống dưới là cái cổ tao nhã, xuống nữa là bộ ngực. Là cậu nhóc ở tuổi này, cậu ấy vẫn quá gầy, làn da trắng nõn có thể nhìn thấy cả xương sườn.

      Tôi trừng mắt nhìn xương sườn của cậu ấy. Hậu quả xấu của việc kiêng ăn là đây, tôi nghĩ là tôi cần phải rút kinh nghiệm.

      Nhưng mà…

      Lấy tuổi của tôi ở kiếp trước, tôi luôn coi cậu ấy là đứa bé, khó mà sinh ra tình cảm nam nữ với cậu ấy. Nhưng ở buổi sáng nay, tôi bỗng ý thức được, cậu ấy còn là đứa , mà là thiếu niên rồi.

      Trong lòng tôi có chút cảm thán, đánh giá mặt rồi người cậu ta… A, tôi bỗng nhiên nghĩ ra cậu ấy trần chuồng đó.

      Tôi tay chân bỏ cánh tay ngực tôi xuống, sau đó lại cẩn thận bỏ chân cậu ta ra.

      Cậu ấy hừ , mở to mắt mà báo trước.

      Tôi xấu hổ đối diện với cậu ấy, tay cứng lại nhúc nhích.

      Ánh mắt cậu ấy ban đầu còn mơ hồ, sau đó dần tỉnh lại, mày nhăn lại.

      Cậu ấy lập tức nắm lấy tay tôi nắm chân cậu ấy.

      “Cậu lại dám thừa dịp mình ngủ sờ chân mình!” Cậu .

      Tôi hận thể bóp chết cậu ta.

      “Chân của cậu cũng thể nào tốt như tay mình.” Tôi trấn tĩnh , “Đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”

      Cậu ta cau mày đánh giá tôi, sau đó nhướn mi : “Đương nhiên, nếu việc cậu xuất giường mình cũng là hiểu nhầm.”

      “Đầu tiên, tớ muốn , đây là giường của tớ,” Tôi , “Tiếp đó là thảm rất lạnh, mà mình nghĩ là ngủ cũng đứa bé cũng phải là chuyện gì ghê gớm. Dược Co rút hết hiệu lực trước thời hạn cũng là sai lầm, nhưng mình đồng ý tha thứ cho cậu vì thiếu chút nữa cậu hủy trong sạch của mình.”

      “Cảm ơn cậu rộng lượng.” Cậu ấy cười giả tạo.

      , nên cảm ơn vì trời rất lạnh mà mình ăn mặc khá chỉnh tề.” Tôi từ giường xuống đất, nhìn chớp mắt , “Là người bạn, mình phải nhắc cậu, bại lộ thân thể trước mặt ăn mặc chỉnh tề cũng phải là chuyện tao nhã gì.”

      “Ặc!” Mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng, nhanh chóng kéo chăn - sau đó phát chuyện gì đó rất kinh ngạc đánh giá tôi.

      “Cậu đỏ mặt.”

      có.” Tôi phủ nhận. Tôi đỏ mặt vì mảnh xương sườn đâu.

      Cậu ấy vô cùng đắc ý nở nụ cười, chậm chạp lấy đũa phép dưới gối, gọi bộ quần áo ngủ sạch , ôm bộ quần áo ngủ đến phòng tắm - lần này cũng chê quần áo của tôi là đồ cũ.

      Chờ cậu ấy mặc chỉnh tề ra, tôi xếp lại chăn gối, mặc áo choàng,

      “Sylvia.” Cậu ta liếc nhìn tôi, “Cậu rửa mặt sao?”

      “Đúng vậy,” Tôi bảo, “Hôm nay mình muốn rửa.”

      Cậu ta ghét bỏ nhăn nhăn mày: “Cậu quá bẩn.”

      “Có lẽ.” Tôi nhún vai. Cùng đứa dùng chung nhà tắm và cùng thiếu niên dùng chung nhà tắm, cảm giác giống nhau, tôi muốn đem khí càng xấu hổ hơn.

      Tôi để chỗ sô la làm xong từ hôm qua, bỏ vào túi đeo lưng, cùng Draco ra ngoài, Nếu xảy ra chuyện tối hôm qua, tôi sớm đưa cú chuyển rồi.
      Lúc này vẫn còn sớm, hành lang ký túc xá nữ ai. Draco do dự chút rồi nắm chặt tay tôi về phía phòng sinh hoạt chung.

      Tôi theo bản năng rút tay ra, bỏ được - cậu ta nắm chặt quá.

      Tôi liếc nhìn đánh giá cậu ta. Khuôn mặt của cậu ấy rất tự nhiên, nhìn chớp mắt, dường như là xảy ra chuyện này vậy.

      Được rồi, tôi cũng chỉ có thể coi là có chuyện này thôi.

      Phòng sinh hoạt chung vậy mà có người, là Blaise, cậu ấy ngồi ghế sofa cạnh lò sưởi, hai cái chân dài gác lên nhau, nhàn nhã xem sách.

      “Chào buổi sáng.” Tôi chào cậu ta bằng cái giọng mũi.

      “À, chào buổi sáng.” Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi cùng Draco ra từ ký túc xá nữ, ánh mắt dừng chỗ hai tay chúng tôi nắm.

      Draco bỏ tay tôi ra, ra lệnh cho tôi: “Cậu ở đây chờ tớ.”

      “Cậu định làm gì?” Tôi nghi ngờ .

      “Thay quần áo.” Cậu ta cau mày đánh giá bản thân, giống như thể nào chịu được việc mặc bộ quần áo này thêm phút nào nữa, “Cậu phải biết là tớ cũng bẩn như cậu.”

      Tôi cũng giải thích, mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nhìn theo bóng lưng cậu ta tiến vào ký túc xá nam.

      Blaise thích thú, ánh mắt đảo tới đảo lui người tôi.

      “Này, Blaise,” Tôi miễn cưỡng giữ tinh thần tỉnh táo, giấc ngủ đủ tệ, “Mình biết là cậu lại dậy sớm như vậy.”

      “A, đương nhiên,” Blaise cảm thán , “Bạn cùng phòng đêm về, việc này làm tớ lo lắng.”

      Ngừng chút lại tiếp: “Tớ biết là các cậu lại…”

      “Merlin ơi, đừng cho tớ biết ý nghĩ kỳ cục trong cái đầu của cậu.” Tôi lấy sô la từ trong túi sách ra, “Tớ muốn hình ảnh của cậu trong mắt tớ càng thêm xấu. Đây là tặng cậu.”

      “Tớ trong mắt cậu lại tệ đến thế sao? Sylvia, cậu làm mình buồn quá.” Blaise nhìn sô la, chớp chớp mắt: “Của tớ sao? Draco chắc để ý đấy.”

      “Cậu ấy quan tâm,” Tôi thô bạo nhét sô la vào tay cậu ấy, “Tớ còn tặng cả Goyle và Crabbe cơ mà.”

      Draco với tinh thần sảng khoái ra khỏi ký túc xá nam, nhìn thấy chúng tôi, hất cằm : “Xem ra mọi người rất hòa hợp.”

      “Đương nhiên.” Blaise cười mỉm .

      “Tớ tin tưởng cái gọi là hòa hợp chỉ là hiểu nhầm.” Tôi .

      Chúng tôi cùng đến Sảnh đường ăn sáng. sớm nhưng nhiều người còn đến sớm hơn - hôm nay là ngày lễ tình nhân, mọi người đều có chút khẩn trương. Chúng tôi ăn được nửa mọi người lục tục tiến vào.

      Nhóm cú mèo bay phần phật vào, ném hoa hồng cho nữ sinh, sô la cho nam sinh.

      Tôi tủm tỉm cười tặng sô la cho Goyle cùng Crabbe, bọn họ rất vui vẻ.

      Draco hoài nghi nhìn sô la trong tay: “Sô la lần này có vấn đề gì chứ?”

      “Đương nhiên là . Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn thôi,” Tôi hất cằm lên, “Nếu phải cậu quá lỗ mãng chúng ta có thể thấy Weasley gặp chuyện rồi.”

      “A, cái gì? Gặp chuyện?” Parkinson từ trong bó hoa ngẩng đầu lên, hứng thú bừng bừng hỏi. ấy là xinh đẹp, lần này nhận được rất nhiều hoa hồng, bó hoa hồng nhạt ấy cầm có thể bao phủ cả người ấy.

      “Parkinson, bó hoa của cậu rất đẹp.” Tôi sang chuyện khác,

      “Đương nhiên, chỉ có thứ xinh đẹp nhất mới thích hợp với tôi.” ấy kiêu ngạo , “Nhưng cậu lại được tặng bó hoa nào, ngoài suy nghĩ của mình.”

      “Merlin chứng kiến, mình chỉ có mười ba tuổi.” Tôi cười mỉm , “Còn có nhiều thời gian phát triển mà.”

      Parkinson bĩu môi: “Mình rất nghi ngờ đó.”

      “Nhìn kìa, chủ nhiệm nhà mình.” Blaise .

      Chúng tôi nhìn về phía chủ nhiệm nhà mình. con cú mèo nho kéo theo gói to, lúc la lúc lắc bay về phía giáo sư Snape.

      “Merlin ơi!” Tất cả mọi người bàn dài đều kêu lên.

      Sắc mặt ông ấy còn đen hơn cả cái áo choàng.

      “Con cú kia nhìn rất quen.” Draco .

      Tôi trợn mắt há mồm : " Gadda. "

      Gadda rơi phanh xuống trước mặt ông ấy, đánh đổ cái chén, bàn toàn là cafe. Nó nằm gói to vẫn nhúc nhích. Tôi lo lắng có phải nó bị thương. Nhưng mà nó lại có tinh thần đứng lên ngay lập tức, kêu vài tiếng với giáo sư Snape, nâng cái chân của mình lên.

      Giáo sư Snape đen như đít nồi trừng mắt nhìn , đem gói to chân nó xuống.

      " Mình cứ nghĩ là giáo sư Snape làm tiêu biến sô la chứ. " Blaise ngạc nhiên .

      Tôi đau lòng nhớ đến đãi ngộ của mình năm thứ nhất.

      Gadda kiêu ngạo đợi lúc mà thấy giáo sư Snape có ý cho nó phần thưởng, vì thế cực kỳ tự giác mà ăn mấy miếng đồ ăn các loại, rồi cũng vô cùng thân thiết mổ mổ ngón tay ông ấy, nhảy lên cánh tay rồi lên bả vai rồi tiến vào bên trong tóc.

      Giáo sư Snape bắt nó ra, thể nhịn được nữa ném nó ra ngoài.

      Gadda vỗ cánh bay lên, bực bội thét chói tai mấy tiếng với ông ấy, sau đó bay quanh Sảnh đường vòng rồi bay về… phía tôi.

      Ánh mắt mọi người theo con cú đậu đầu tôi. Lần đầu tiên tôi nhận được ánh mắt khâm phục của Parkinson.

      Gadda đáng thương cọ cọ ngón tay tôi, giống như là tố cáo việc nó bị đối xử quá tệ.

      Tôi cố gắng làm bộ dáng như có việc gì, lấy chân giò hun khói, đặt ở trong chén đưa cho nó.

      " Giải thích Sylvia. " Blaise cười như cười .

      " À, " Tôi ho khan , " Mẹ mình theo đuổi ông ấy, cậu biết đấy, là giáo sư Snape. "

      Blaise ra lời lúc lâu.

      " Quá đỉnh. " Cậu ta , " Cái này cần đôi mắt tinh tường của Slytherin và dũng cảm của Gryffindor. "

      Xem ra cậu ấy có cùng ý kiến với tôi, giáo sư Snape làm người ta kính trọng cùng ngưỡng mộ những cùng làm người ta sợ hãi.

      " Người mẹ là Muggle của cậu ? " Draco cau mày .

      " Tớ biết. Ý của tớ là, a " Tôi ngăn Gadda tiến vào tóc tôi, " ra mình cũng xác định được là bà ấy có phải là Muggle nữa. "

      " Như vậy bà ấy là phù thủy ? "

      " Mình cũng nghĩ thế. " Tôi bất đắc dĩ .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88 : Lại vào Bệnh thất


      Buổi sáng ngày Lễ tình nhân lại có tiết Độc dược, là quá tệ.

      " Trò Hopper, trò có thể cho tôi biết, màu sắc tiêu chuẩn của độc dược là màu gì ? " giáo sư Snape nhìn chằm chằm nước thuốc do tôi đưa đến, " Hay là con mắt trò nhìn thấy cầu viết bảng ? "

      " Màu vỏ quýt. " Tôi ngoan ngoãn trả lời.

      " A ha, màu vỏ quýt. " Giáo sư Snape dùng ngón tay tái nhợt của mình lắc chai thuốc, " Vậy trò có thể cho tôi biết, đây là màu gì ? "

      " Quất… màu đó, " Tôi xác định được, " Có lẽ còn có chút vàng. "

      " Trò biết là chút giống dược liệu hoàn toàn thay đổi chứ ? " Giọng giáo sư Snape trầm thấp mượt như nhung , " cho tôi biết là trò có biết điều này sao ? "

      " Chính là… " chính là Crabbe đem sừng thú mài rất mịn, mà con sên lại nghiền rất lộn xộn - tôi thề dưới Merlin là tôi cố gắng hết sức mình rồi, có lẽ tôi nên để Crabbe xử lý đống dược liệu.

      Giáo sư Snape cho tôi cơ hội giải thích, ông ấy phòng cái rửa sạch với bình dược của tôi.

      " Lưu lại, trò Hopper. " Ông ấy lạnh lùng , " Trò làm sạch phòng học . "

      Được rồi, tôi hoài nghi là dù tôi có làm tốt đến thế nào, giáo sư Snape cũng tìm thấy lý do khác. Ba năm vừa qua chứng minh điều này người Potter.

      phù thủy cường đại, giáo sư Snape chỉ cần vung đũa phép là có thể làm cho phòng học như mới. Nhưng mà xét đến hành động của mẹ tôi trong buổi sáng nay là cho ông ấy dính áp suất thấp, được rồi, có lẽ là người bị hại, lại là đứa con cũng là trách nhiệm của nó.

      Blaise đồng tình liếc mắt nhìn tôi, vỗ vỗ vai tôi.

      " Thế nào ? Có lẽ trò Zabini nguyện ý ở lại giúp trò Hopper ? " Giáo sư Snape lạnh lùng .

      Blaise run lên, cậu ta nhanh chóng thu tay lại, chào giáo sư Snape, rời quay đầu lại.

      quá đáng.

      Tôi thở dài, đợi toàn bộ học sinh đều rời khỏi, vung đũa phép qua từng cái bàn , phóng bùa rửa sạch, biến mất. Tôi làm ra bộ dáng thể nào chịu nổi, tôi nghĩ là mình làm vậy có thể giải trí cho người bị hại.

      Nhưng mà giáo sư Snape cũng vui vẻ. Ông ấy đứng bục giảng thay đổi sắc mặt nhìn tôi lúc, mắt đen trống rỗng.

      Sau đó ông ấy nghiêm mặt trở về phòng làm việc.

      Đợi đến khi tôi rửa sạch toàn bộ những cái bàn, cũng qua bốn mươi phút.

      Tôi vuốt cái bụng kêu đói ầm ĩ, hi vọng phòng ăn còn đồ ăn, vừa nghĩ vừa ra ngoài.

      Draco hết kiên nhẫn tới lui ở bên ngoài.

      " là quá sung sướng, " Tôi nghênh đón, " Cậu làm cho tớ biết là tối thiểu là kẻ hèn này bị Slytherin vứt bỏ. "

      Cậu ta đánh giá tôi lúc, kiêu ngạo nâng cằm : " Đừng hiểu nhầm, tớ chỉ đến đây vì sách giáo khoa của tớ vẫn để ở lớp, tớ đến lấy nó. "

      " Đương nhiên là sách giáo khoa của cậu ở trong phòng học, " Tôi suýt phì cười, " Có lẽ cậu nên đến chỗ khác tìm xem ? Nhưng bây giờ bọn minh đến nhà ăn , mình đói đến mức có thể ăn hết cái đầu trâu đấy. "

      " Tớ nghe thấy bụng cậu kêu rồn rột, nhã nhặn tí nào. " Cậu ấy hừ tiếng, khuỷu tay hơi hơi giơ ra, " Tớ bảo Blaise để lại đồ ăn. "

      " Đúng thế đúng thê, " Tôi khoác tay lên, cùng cậu về phòng sinh hoạt chung Slytherin, " Mình nhã nhặn, có thể gọi là thô lỗ, có lẽ cái mũ phân loại nên phân mình về nhà Gryffindor. "

      " Hiển nhiên là nơi đó rất hợp với cậu. " Draco .

      Trong phòng sinh hoạt chung, Parkinson cao hứng phỏng đoán những gì tôi gặp phải trong phòng độc dược với Blaise.

      " Tóm lại, tớ dám cá là giáo sư Snape để cho ấy thuận lợi làm xong. " ấy .

      " Tiếc quá, " Tôi sau lưng ấy, " Tớ thuận lợi trở về. "

      " A, " ấy thở dài quay đầu, nháy mắt thét chói tai, " Các cậu làm gì đấy ! "

      Ánh mắt hung tợn của ấy nhìn chằm chằm vào chỗ tôi khoác tay lên tay Draco, muốn đốt chỗ đấy thành cái động.

      Draco như có chuyện gì bỏ cánh tay ra, lười biếng ngồi cạnh Blaise.

      tức giận của Parkinson chắc chắn trút xuống Draco, ấy căm tức nhìn tôi.

      " Bình tĩnh nào, Parkinson. " Tôi , " Cậu mang tất cả mọi cặp mắt đến đây rồi. "

      " Nếu cậu cho tôi biết vừa rồi các cậu làm cái gì. " Parkinson hít hơi sâu, kiêu ngạo thẳng lưng.

      " Tớ nghĩ việc này là cần thiết. " Tôi . Tôi bực bội liếc mắt về phía Draco.

      Cậu ta… lại.

      Hiển nhiên là tôi gặp ảo giác bởi vì Blaise và Parkinson đều giật mình, vài người chú ý bên này đều đứng lên, muốn đến bên này.

      Tôi ở tình thế nghiêm trọng này đứng bật dậy, bắt lấy cái áo choàng rơi xuống mặt đất của Draco, vội vã ôm cậu ta chạy xuống Bệnh thất.

      " Này, trò phải giữ im lặng ! " Bà Pomfrey phẫn nộ quát tôi. Sau đó bà ấy ngạc nhiên nhìn tôi, " Trò vẫn khỏe lắm. Mà tại Bệnh thất cũng có ai để thăm hỏi. "

      " , phải là em. " Tôi thở hổn hển . Tôi mang Draco từ trong áo choàng ra, đưa cậu ấy cho bà Pomfrey nhìn, " Là cậu ấy. "

      " Thuốc Co rút ? " Bà Pomfrey liếc nhìn cậu ta cái, quyết đoán , " Để cậu ta lên giường ! " Sau đó bà vội vàng ra ngoài.

      Draco tức tối đạp đạp cái chân của mình, tức giận phát điên : " Cậu bảo là sô la tặng cho mình có vấn đề gì ! "

      " Cậu ăn rồi ? " Tôi cẩn thận ôm cậu ấy, đặt cậu ấy lên giường, " , đương nhiên là có vấn đề gì rồi, mình đảm bảo. Đây có thể là di chứng từ tối hôm qua… "

      " Từ tối hôm qua ? " Draco bình tĩnh hỏi.

      " ra là… " Tôi liếc nhìn cậu ấy, " À… Sô la tối hôm qua có cho thêm thuốc co rút, mình còn cố ý cho thêm vài loại dược liệu nữa. "

      Cậu ta nheo con mắt nhạt màu của mình : " Tối hôm qua cậu cho mình biết. "

      " Mình nghĩ nó tạo ra vấn đề quá lớn… Tớ là, trước đó tớ làm thiệt nhiều cách thay đổi độc dược… à, được rồi ! " Tôi hít sâu hơi, " Đây là lỗi của mình. "

      " Đương nhiên ! " Draco cười lạnh , " Chủ nhiệm phạt cậu ở lại vệ sinh lớp là chính xác, cậu hẳn là nên để cách bào chế thuốc ở trong đầu chứ phải để mắt mình ! "

      Bà Pomfrey hấp tấp đẩy cửa vào, phía sau là giáo sư Snape giống như đám mây đen tiến vào.

      " Chúng ta phải kiểm tra cậu ta. " Bà , rồi đũa phép trong tay phóng bùa chú vào người Draco.

      " Ai có thể cho ta biết đây là chuyện gì ? " Giọng giáo sư Snape mượt như tơ vang lên.

      " Thưa giáo sư, là Sylvia Hopper, " Draco do dự bán đứng rôi, " ấy cho thuốc co rút thành công vào sô la. "

      Ở trước mặt giáo sư Snape, tôi nâng nổi đầu lên giống như cổ bị chặt đứt vậy. Tôi cúi đầu, liếc nhìn Draco qua khóe mắt, chuyện này là tuyệt… ràng vừa rồi còn khoác tay nhau thân thiết đấy.

      " Lại là trò, trò Hopper. " Giáo sư Snape xoay người về phía tôi, " Như vậy trò có thể cho ta biết vì sao ? Vì sao lại đưa Draco sô la có cho thêm thuốc co rút ? "

      Cũng phải cho Draco. Nhưng dù cho là đứng trước mặt là chủ nhiệm nhà Slytherin, tôi cũng thể đó là sô la tặng cho Weasley.

      Tôi đau lòng cúi đầu, cảm thấy rằng mình thể rửa sạch tội danh rồi.

      “Mười lăm ngày cấm túc, mỗi ngày từ sáu giờ đến chín giờ tối.” Giáo sư Snape lạnh lùng , “Thuốc co rút của trò cho thêm cái gì? .”

      Tôi khóc ra nước mắt : “… Thêm hai phần nhớt đỉa, thưa thầy”.

      “Vì hai phần nhớt đỉa cho thêm vào thuốc co rút, cấm túc tăng thành tháng”. Giáo sư Snape , “Trò nên thấy may mắn vì nó thành công tăng thêm tác dụng mà phải biến thành độc dược hoặc cái gì đó. Bây giờ, ra ngoài”.

      Tôi ở ngoài Bệnh thất đến khi bà Pomfrey đồng ý cho tôi vào thăm.

      Draco khôi phục thành thiếu niên mười bốn tuổi, cậu ấy nằm khểnh chân giường, thấy tôi vào liền quay mặt .

      Tôi cẩn thận qua đó, cười : “Thấy cậu khôi phục như cũ, mình rất vui, Draco”.

      Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi cái.

      Được rồi, tôi biết lần này cũng buổi tối hôm qua giống nhau, hôm qua là ở phòng ngủ của tôi, chỉ có mình tôi thấy. Mà hôm nay là ở nơi công cộng, có mười mấy người nhìn thấy.

      Mặt mũi quý tộc cùng tính tự ái của đàn ông bởi vì tôi mà chịu tổn thương rồi.
      “Tớ biết là tớ thể bồi thường cho cậu được…”. Tôi khổ sở , “Cho dù cậu ngạc nhiên, nhưng mình muốn mình rất xin lỗi cậu”.

      Cậu ta thèm để ý đến tôi.

      Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, hít hít cái mũi, chuẩn bị rời .

      Đến khi tôi mở cửa Bệnh thất, trong nháy mắt Draco nổi giận đùng đùng : “Tớ tuyệt đối ăn đồ cậu làm nữa! bao giờ!”.

      “Draco?” Tôi vui mừng, xoay người lại, ánh mắt sáng lên nhìn về phía cậu ấy, “Tớ thề bao giờ… để cái gì có thể ăn được trước mặt cậu nữa. Cậu tha thứ cho mình, đúng ?”

      Cậu ta kiêu ngạo hất cằm lên.

      “Nếu trong tháng tới cậu làm bài tập giúp mình/”

      “Cái gì?” Tôi tức giận nhảy dựng lên, “Lại cái này cũng là do cậu tự tiện ăn đồ của mình, mới gây ra hậu quả này!”

      “Ý cậu là mình đáng đời, đúng ??” Draco tức phát điên, “Giải thích ? Đó là giả sử đúng ?”

      Tôi rụt lùi, sau đó hợp tình hợp lý đứng thẳng dậy, “Đương nhiên đó là , chỉ là có nghĩa là mình nhận điều kiện công bằng này!”

      “Thế như thế nào mới là điều kiện công bằng?” Draco nheo mắt lại, “Cậu muốn là mình cũng cho cậu thuốc co rút à?”

      “Được, mình sao cả.” Tôi mặt dày ngang bướng .

      Cánh cửa bật mở. Bà Pomfrey đứng ở cửa gào lên với chúng tôi: “ ai cho các trò biết là phải giữ im lặng trong Bệnh thất sao, hai cậu?”

      “A, Pomfrey, có thể đuổi tiểu thư quái vật này theo tới giường của em em vô cùng cảm ơn .” Draco nổi giận .

      Bà Pomfrey nheo mắt lại nhìn cậu ta.

      “Nếu trò có sức để tranh cãi ta nghĩ là trò hoàn toàn khỏe mạnh, cần phải… ở lại Bệnh thất nữa.”

      đuổi hai chúng tôi ra ngoài.

      Draco tức giận đến mặt hồng hồng.

      “Tớ đánh cuộc với Merlin, biết cậu là điều bất hạnh nhất trong cuộc đời mình là biết cậu.”. Cậu ta vừa vừa hung hăng .

      Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cứng cổ nhìn tôi, má đều phồng lên.

      Giống con thỏ chiếm kho thóc của con chuột.

      Tôi nhịn được cười thành tiếng.

      “Cậu cười nhạo mình?”

      “Đương nhiên là rồi.” Tôi quả quyết phủ nhận, lên lấy lòng, sang chuyện khác, “Lại , năm học này cậu tiến vào Bệnh thất có vẻ nhiều hơn Potter đấy.”

      Quả nhiên là cậu ta bị dời chú ý, chán ghét nhăn mày: “Vượt qua cậu ta ở phương diện này làm mình cảm thấy vinh hạnh.” Co dù đối chọi gay gắt ba năm qua, nhưng Potter vẫn thẹn là “cỗ máy hấp dẫn Malfoy”.

      “À, tiếp, ngày mai Gryffindor đối đầu với Ravenclaw.”

      “A ha, … mình mới nhớ ra là cậu bé vàng nhà Gryffindor mất cái chổi Nimbus rồi. Có lẽ cậu ta bay cái chổi Cleansweep 7?”

      “Cậu vui vẻ khi có người gặp họa, Draco, điều này là hay ho đâu.”

      “Chẳng lẽ cậu mong chờ trường hợp đó sao?”

      “À…”

      ……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :