1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Kẹo


      Edit : Linh Trần

      Beta : Khuyên


      Sáng sớm ngày hôm sau, bà Pomfrey chăng mành xung quanh giường tôi, giúp tôi thay băng trước ngực. Đây cũng là lần đầu tôi thấy miệng vết thương có dạng gì.

      Cũng may, tốt hơn so với trong tưởng tượng của tôi nhiều… Tôi nghĩ đến trường hợp tệ nhất, như là bộ ngực bằng phẳng như sân bay của tôi biến mất và v…v…

      Móng vuốt của Buckbeak rất sắc bén, nhưng miệng vết thương lại trơn nhẵn.
      Mà đáng sợ nhất là vết thương trơn nhẵn.

      Tôi quả thực có thể tưởng tượng ra hình ảnh tai nạn xảy ra… Vuốt của Buckbeak sắt như dao cạo cắt vào người tôi dễ dàng như cắt đậu hủ, ngực bị đè xuống… Lúc đó là tổn hại thân thể hoặc là nội tạng bị phun ra, nghĩ lại thôi cũng ớn lạnh rồi?

      Tưởng tượng đáng sợ làm tôi bị sặc, bà Pomfrey thay băng cho tôi vừa : “A, ta chạm vào vết thương của con sao?”

      “Dạ ….con chỉ nghĩ nó có lưu lại sẹo hay ?”

      “Đừng lo” Bà Pomfrey hiền từ , “Đây phải do phép thuật làm bị thương, chỉ cần uống ma dược là có sẹo đâu.”

      Trải qua kiện lần này, tôi khỏi đánh giá lại thành tựu y học của thế giới phép thuật là vĩ đại cỡ nào. Hiệu quả của ma dược đáng nể phục. Nếu ở thế giới Muggle, với vết thương của tôi, chỉ năm phút đồng hồ thôi là tôi ngủm ngay rồi vì mất máu quá nhiều. Nhưng may mắn nhờ có thuốc cầm máu cao cấp nên có thể kéo dài thời gian hơn, kịp thời tới bệnh thất chữa trị lại may mắn còn sót lại hơi, vì thế tôi dễ dàng chết . Tựa hồ thế giới phép thuật cũng có ma dược và câu thần chú tương tự cũng có thể chữa trị tổn hại vật lý gây ra, giống như thương thế nghiêm trọng có thể mất mạng như chơi của tôi cũng đến mức đưa chữa trị tại Bệnh viện Thánh Mungo.

      Tôi bị bà Pomfrey cấm đụng đến sách vở mà trong khi tay tôi lại lành lặn chẳng hư tổn gì, bà ấy cho rằng những trang giấy mềm mại này làm ảnh hưởng tốt đến vết thương của tôi và điều này hết sức tệ hại.

      Bây giờ tôi sắp chết vì chán rồi !!! Hu Hu…T^T

      Nhưng may mắn còn tên Draco ở đây làm bạn, có cậu ấy ở chung ít ra tôi có thể làm gì đó để đỡ nhàn, phải lấy việc nhìn trừng trừng cái trần nhà hay tấm mành che hoặc là cảm nhận khí trầm lặng đến đáng sợ của nơi này nữa.

      Thương thế của Draco tới nỗi nào nên chỉ nghỉ đêm là cậu ấy có thể lại được rồi. Mà tôi chỉ có thể quay đầu thành góc vuông mà hâm mộ cậu ấy – Mà tiểu Draco đáng thương bị tôi nhìn đến như đứng đống lửa, ngồi đống than (mắc cỡ, ngại ngùng), đứng ngồi yên, cuối cùng thẹn quá thành giận lại thể quát mắng tôi thẳng mặt, hé ra gương mặt đỏ hồng. là đáng làm sao!

      Sau giờ cơm trưa, hai con cú mèo hợp lực lại nâng gói quà to, theo cửa sổ của bệnh thất bay vào.

      Draco chậm rãi qua, từ móng vuốt của chúng lấy gói quà được bọc xung quanh bằng giấy bạc trắng được gắn gia huy của Malfoy gia tộc và còn kèm theo phong thơ đó.

      Cậu ấy xem xong lá thư, lại cầm túi kẹo do dự.

      Rồi cầm hộp đó đem đến đầu giường của tôi, thái độ dường như ghét bỏ lắm : “Cho , ta ăn ngán rồi!”

      Cậu ấy cao ngạo hất đầu, xoay người .

      Tôi nghiêng đầu, từ trong cái hộp thoang thoảng hơn hương thơm ngọt ngào của kẹo. Nếu tôi đoán sai đây chính là bao kẹo hàng ngày đều có — mỗi sáng sớm mẹ của Draco đều gửi cho cậu ấy bao kẹo ngon. Có lẽ là để an ủi cho tiểu Draco bị thương nên dường như hôm nay túi kẹo lớn hơn năm lần.
      Tôi ngẩng đầu, thấy Draco dùng đôi mắt màu xám của cậu ấy lườm tôi, khóe miệng của cậu ấy hơi kéo xuống, thoạt nhìn có vẻ vui lắm.

      Mà tôi nghĩ rằng …… Ý của cậu ấy chính là tặng nó cho tôi.

      Tôi yên lặng nhìn cái túi to đùng kia, ra tôi cũng thích đồ ngọt lắm… và dĩ nhiên câu đó tôi chỉ dám trong lòng.

      Tôi : “Cám ơn nhiều, tôi rất thích.”

      như vậy cũng hẳn là xuất phát từ phép lịch , nhưng nhận được quà này tôi thấy vui lắm.

      Draco hừ tiếng : “Ta cũng nghĩ là cho .”

      Bất quá tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ rất vui.



      Chương 64: Parkinson

      Edit : Linh Trần

      Beta : Khuyên


      Sau giờ trưa lâu, Pansy Parkinson liền đến bệnh thất thăm Draco.

      ấy là thuần huyết, đồng thời là nương xinh đẹp, mái tóc màu nâu mềm mại, đôi mắt sắc xảo, làn da trắng hồng mịn màng, ngỡ như đóa sắc vi tươi thắm tràn trề sức sống. Giống như những quý tộc thuần huyết khác của nhà Slytherin, ấy đối với ai cũng lạnh nhạt cao ngạo, nhưng lại quan tâm Draco hết mực. Nhà Slytherin ai cũng ấy theo Draco từ hồi mới vào năm nhất rồi, khi đó ấy mới có mười tuổi.

      tốt khi cậu có thể lại được Draco, nhưng bà Pomfrey cậu cần tĩnh dưỡng ở đây vài hôm nữa” Parkinson vừa nhìn theo Draco chậm rãi lại vừa , “Có cần tớ đem gì cho cậu giải buồn ?”

      “Đương nhiên! Cậu giúp tớ đem hết đống sách giá thứ ba bên tay trái trong phòng sách .” Draco “Sylvia, cậu muốn gì ? Có lẽ ở đó có sách mà cậu cần .”

      “Tôi chỉ sợ tạm thời được đọc” Giọng tôi có chút ảo não “Bà Pomfrey cho tôi đọc sách.”

      Parkinson nhìn về phía tôi dò xét, ta chú ý đến gói quà có gia huy nhà Malfoy và tầm mắt cũng tăng thêm phần địch ý.

      “Cậu kêu ta là Sylvia” nàng tựa tiếu phi tiếu “À, tha thứ cho vô ý của tôi, mặc dù học gần ba năm nhưng tôi để ý…… tên của Hopper tiểu thư là Sylvia.”

      Đúng là tình làm giảm chỉ số thông minh của con người, ta cũng ngoại lệ, nếu đầu óc ta còn sáng suốt, ta có thể nhìn ra căn bản là tôi phải là người đáng để ta căm ghét. Nhưng nếu như ta khiêu khích tôi như thế việc gì tôi phải khách khí với ta nhỉ?

      “Ồ, chắc tại bình thường tôi sống lu mờ quá” Tôi mỉm cười , “Nhưng mà… Có lẽ trong tương lai Parkinson tiểu thư quên tên này đâu, bởi vì nó thường xuyên được đề cập bên tai đó!”

      ta cao nhìn xuống cười lạnh nhạt. Tôi cũng đáp lại bằng nụ cười cực kỳ tự tin lại tao nhã, chúng tôi nhìn nhau hồi.

      Sau đó đầu ta xoay sang hướng khác, bả vai có chút run run.

      ….Có lẽ ta bị cảnh tượng cái ngực bị băng như cái xác ướp của tôi làm hoảng sợ, chỉ sợ mỉm cười cách tao nhã thôi cũng vặn vẹo buồn cười chịu nổi.

      Tôi cảm thấy có chút uể oải, nhưng gương mặt như cũ lộ ra biến hóa gì, kêu to: “Bà Pomfrey!”

      Bà Pomfrey liền lập tức xuất ở cửa ra vào bệnh thất: “Sao, trò Hopper, có chuyện gì vậy?”

      “Có phải đến giờ uống thuốc của con rồi ạ?”Tôi .

      “Đương nhiên… như con mong muốn.” Bà ấy có vẻ cao hứng, hình như trong bệnh thất này chưa từng có ai như tôi nguyện ý liều mình uống thuốc. Bà ấy rất nhanh lấy bình thuốc tới, “Uống xong rồi ngủ , nghỉ ngơi nhiều chóng khỏe lại.”

      cẩn thận giúp tôi uống loại thuốc có vị như cống kia, sau đó với Parkinson: “Giờ thăm bệnh hết! Bây giờ lập tức ngay!” Bà Pomfrey là như thế, luôn luôn đối với người thăm bệnh chút khách sáo…

      Parkinson trừng mắt liếc ta cái, khẽ tạm biệt với Draco, rồi ra khỏi bệnh thất.

      Bà Pomfrey thay tôi kéo lại chăn, rồi cũng ra ngoài.

      Draco nhàng hắng giọng (khụ khụ), hơi có chút do dự : “Pansy là người bạn chơi chung từ thời thơ ấu của mình… cho nên mình hi vọng cậu cần gây với ấy.”

      Tôi nghĩ, ràng cậu ấy với tôi chuyện chả ăn khớp…=.= Ai là bạn thời thơ ấu của cậu ấy, có quan hệ gì đến tôi chứ?

      Tôi biết trả lời sao với cậu ấy, nên tôi : “Tôi muốn ngủ.”

      Sau đó tôi nhắm mắt lại.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa ban oi.nhung ai moi la nam chinh vay.hoi hop muon chet a.doc hoai van ko doan dc
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64: Parkinson


      Edit : Linh Trần
      Beta : Khuyên


      Sau giờ trưa lâu, Pansy Parkinson liền đến bệnh thất thăm Draco.

      ấy là thuần huyết, đồng thời là nương xinh đẹp, mái tóc màu nâu mềm mại, đôi mắt sắc xảo, làn da trắng hồng mịn màng, ngỡ như đóa sắc vi tươi thắm tràn trề sức sống. Giống như những quý tộc thuần huyết khác của nhà Slytherin, ấy đối với ai cũng lạnh nhạt cao ngạo, nhưng lại quan tâm Draco hết mực. Nhà Slytherin ai cũng ấy theo Draco từ hồi mới vào năm nhất rồi, khi đó ấy mới có mười tuổi.

      tốt khi cậu có thể lại được Draco, nhưng bà Pomfrey cậu cần tĩnh dưỡng ở đây vài hôm nữa” Parkinson vừa nhìn theo Draco chậm rãi lại vừa , “Có cần tớ đem gì cho cậu giải buồn ?”

      “Đương nhiên! Cậu giúp tớ đem hết đống sách giá thứ ba bên tay trái trong phòng sách .” Draco “Sylvia, cậu muốn gì ? Có lẽ ở đó có sách mà cậu cần .”

      “Tôi chỉ sợ tạm thời được đọc” Giọng tôi có chút ảo não “Bà Pomfrey cho tôi đọc sách.”

      Parkinson nhìn về phía tôi dò xét, ta chú ý đến gói quà có gia huy nhà Malfoy và tầm mắt cũng tăng thêm phần địch ý.

      “Cậu kêu ta là Sylvia” nàng tựa tiếu phi tiếu “À, tha thứ cho vô ý của tôi, mặc dù học gần ba năm nhưng tôi để ý…… tên của Hopper tiểu thư là Sylvia.”

      Đúng là tình làm giảm chỉ số thông minh của con người, ta cũng ngoại lệ, nếu đầu óc ta còn sáng suốt, ta có thể nhìn ra căn bản là tôi phải là người đáng để ta căm ghét. Nhưng nếu như ta khiêu khích tôi như thế việc gì tôi phải khách khí với ta nhỉ?

      “Ồ, chắc tại bình thường tôi sống lu mờ quá” Tôi mỉm cười , “Nhưng mà… Có lẽ trong tương lai Parkinson tiểu thư quên tên này đâu, bởi vì nó thường xuyên được đề cập bên tai đó!”

      ta cao nhìn xuống cười lạnh nhạt. Tôi cũng đáp lại bằng nụ cười cực kỳ tự tin lại tao nhã, chúng tôi nhìn nhau hồi.

      Sau đó đầu ta xoay sang hướng khác, bả vai có chút run run.

      ….Có lẽ ta bị cảnh tượng cái ngực bị băng như cái xác ướp của tôi làm hoảng sợ, chỉ sợ mỉm cười cách tao nhã thôi cũng vặn vẹo buồn cười chịu nổi.

      Tôi cảm thấy có chút uể oải, nhưng gương mặt như cũ lộ ra biến hóa gì, kêu to: “Bà Pomfrey!”

      Bà Pomfrey liền lập tức xuất ở cửa ra vào bệnh thất: “Sao, trò Hopper, có chuyện gì vậy?”

      “Có phải đến giờ uống thuốc của con rồi ạ?”Tôi .

      “Đương nhiên… như con mong muốn.” Bà ấy có vẻ cao hứng, hình như trong bệnh thất này chưa từng có ai như tôi nguyện ý liều mình uống thuốc. Bà ấy rất nhanh lấy bình thuốc tới, “Uống xong rồi ngủ , nghỉ ngơi nhiều chóng khỏe lại.”

      cẩn thận giúp tôi uống loại thuốc có vị như cống kia, sau đó với Parkinson: “Giờ thăm bệnh hết! Bây giờ lập tức ngay!” Bà Pomfrey là như thế, luôn luôn đối với người thăm bệnh chút khách sáo…

      Parkinson trừng mắt liếc ta cái, khẽ tạm biệt với Draco, rồi ra khỏi bệnh thất.

      Bà Pomfrey thay tôi kéo lại chăn, rồi cũng ra ngoài.

      Draco nhàng hắng giọng (khụ khụ), hơi có chút do dự : “Pansy là người bạn chơi chung từ thời thơ ấu của mình… cho nên mình hi vọng cậu cần gây với ấy.”

      Tôi nghĩ, ràng cậu ấy với tôi chuyện chả ăn khớp…=.= Ai là bạn thời thơ ấu của cậu ấy, có quan hệ gì đến tôi chứ?

      Tôi biết trả lời sao với cậu ấy, nên tôi : “Tôi muốn ngủ.”

      Sau đó tôi nhắm mắt lại.

      --------------

      Chương 65: Chỗ ngồi


      Draco nằm tại bệnh thất ba ngày, trong ba ngày đó kẹo đều thuộc về tôi. Mỗi ngày sau khi ăn xong, Pansy Parkinson đều đến thăm cậu ấy, sau đó là cuộc chiến châm chọc với tôi. Tôi cảm thấy rằng câu : “ gây với ấy” của Draco rất thích hợp với Parkinson.

      Thời điểm cậu ta khỏi hẳn và rời , vết thương của tôi lên da non, tôi có thể hoạt động chút rồi. Nhưng bà Pomfrey cố chấp nên mỗi lần tôi đọc trộm sách bà đều tức giận.

      Tôi nhàm chán đến điên lên mất.

      Tôi ở bệnh thất tuần liền, sau khi tôi ăn xong, bà Pomfrey đưa tôi về ký túc xá, tôi cam đoan với bà rằng tôi tốt hơn và tuyệt đối là vận động mạnh.

      “Trò phải cẩn thận! Các cơ quan nội tạng cũng phải là dễ dàng dài ra đâu!” Bà Pomfrey uy hiếp tôi lúc đưa tôi ra khỏi bệnh thất, “Nếu trò làm gì mà buộc phải trở lại bệnh thất, trông coi trò đấy!”

      Tôi thề là tôi bao giờ muốn trở về đây.

      Lúc về đến ký túc xã là buổi trưa, tôi vừa vặn ăn cơm trưa.

      Lúc nhà ăn tôi ngạc nhiên phát ra, chỗ của tôi có người ngồi - là Millicents Bulstrode kẻ ngu ngốc bị tôi trừng trị vì đùa cợt với tôi hồi đầu năm học. Cậu ta biết tôi nhìn cậu ta, ánh mắt tức giận nhìn tôi.

      “Đến đây! Bên này!” Draco với tôi.

      Tôi nhìn về phía Draco, bên cạnh cậu ta có chỗ trống -- ràng là hành động làm tôi ở trong bệnh thất tuần làm tôi thay đổi chỗ ngồi tại Slytherin, tại Draco cho rằng tôi có đủ tư cách ngồi cạnh cậu ta.

      Tôi về phía chỗ trống, hơi do dự ngồi xuống. Draco kiên nhẫn khinh thường nhìn tôi, oán trách: “Tớ gọi cậu từ lúc nãy rồi, cậu đúng là quái vật đầu to.”

      Ngồi đối diện Draco là Pansy Parkinson, ấy giống như con nhím xù lông, ra toàn bộ thái độ thù địch với tôi, hề che dấu. Nghe Draco thế, ta vui sướng khi có người gặp xui xẻo.

      Tôi nghĩ rằng ấy thất vọng thôi, Draco oán trách cũng như ấy cho rằng làm tâm tình của tôi xuống.

      Ngồi bên cạnh Pansy Parkinson là Blaise Zabini, cậu ta hứng thú nhìn tôi cùng Parkinson tấn công nhau, cười với tôi, giơ tay ra: “Blaise”

      Tôi vươn tay qua bàn bắt tay cậu ta: “…Sylvia. Cảm ơn cậu, thuốc cầm máu của cậu cứu sống tớ.” Là bạn học với nhau ba năm vậy mà bây giờ mới tự giới thiệu, cảm giác này quái dị…

      Ngồi bên cạnh tôi là Crabbe và đối diện với cậu ta là Goyle. Từ lúc bắt đầu ăn cơm, tôi nhận thấy rằng bọn họ cực kỳ thích thú với đồ ăn, nó làm tôi thể nuốt nổi. Tôi ước gì mình có thể trở về chỗ cũ của mình… Ít nhất tại đó tôi bao giờ biết, hóa ra bàn ăn nhà Slytherin còn có người có kiểu ăn như con chó bị bỏ đói ba ngày vậy.

      Ở lại bệnh thất bảy ngày làm tôi chán sắp chết, buổi chiều có tiết học, tôi ở lại Thư viện đến khi bà Pince đuổi ra mới trở lại phòng sinh hoạt chung.

      Lúc đó rất khuya rồi, phòng sinh hoạt chung chỉ còn Hugh Coffey, ấy đọc sách trước lò sưởi.

      Tất cả mọi người đều biết ấy là Slytherin xuất sắc, có phong cách quý tộc lạnh nhạt, cẩn thận, có trách nhiệm. Thời gian là huynh trưởng hai năm, tất cả Slytherin đều tôn trọng ấy.

      Tôi xuyên qua phòng sinh hoạt chung, trở về phòng ngủ.

      Hugh Coffey khép sách lại, gọi tôi: “Sylvia Hopper.”

      Tôi lúc này mới biết… ấy ở lại phòng sinh hoạt chung muộn đến thế là để chờ tôi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 66: Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám



      Tôi chần chờ quay đầu lại nhìn ta.

      “Hopper.” Hugh Coffey đứng lên, gật đầu với tôi, “Chúng ta cần chuyện.”

      “…Được.” Tôi mờ mịt .

      ta : “Lại đây và ngồi xuống nào.”

      Tôi qua rồi ngồi đối diện ta.

      ta nhìn tôi, ánh mắt sắc bén. ta thẳng: “Từ đầu năm học tôi chú ý đến em.”

      Tôi cảm thấy lo lắng, tôi nghĩ bất cứ người nào dưới ánh mắt sắc bén như vậy đều thấy lo lắng.

      “Bắt đầu từ lúc thấy con chuột kia - nếu tôi đoán sai, con chuột kia trúng bùa chú có phải là… bùa chú Hắc Ám?” ta hỏi, “Em nghiên cứu phép thuật Hắc Ám sao, Hopper?”

      Trong lòng tôi kinh ngạc, còn mặt biểu giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười: “Chỉ sợ là đoán sai, Coffey. Cái đó chỉ là bùa chú bình thường thôi.”

      “À. cần lo lắng.” Hugh Coffey ngồi xuống trước mặt tôi, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ lại nhìn chăm chú tôi, “Tôi cũng phải là thăm dò em.”

      “Mặc kệ là phủ nhận hoặc là thăm dò,” Tôi tươi cười chậm rãi , “Tôi cũng hiểu về bùa chú Hắc Ám, nên biết… tôi chỉ là học sinh năm ba bình thường, có xuất thân Muggle, có bố mẹ bác là phù thủy, ai dạy tôi về phép thuật cấm kỵ này.”

      “Tôi tán thưởng về cẩn thận của em, cẩn thận là điều thể thiếu ở Slytherin.” Coffey nở nụ cười lạnh nhạt, “Nhưng tôi muốn , em cũng có thể nếm thử cảm giác tín nhiệm Slytherin khác. Ít nhất việc em có biết phép thuật Hắc Ám hay cũng có đụng chạm đến quyền lợi của tôi cả.”

      “Đúng vậy.” Tôi xác định .

      “Là học sinh năm cuối, có thể là học sinh hiểu nhất về phép thuật Hắc ám, tôi cho rằng mình có thể phân biệt được đấy có phải là phép thuật Hắc Ám hay ,” ta ngăn tôi ra những lời dối, “Tôi muốn , trước mặt tôi, em cần cẩn thận như vậy. thực tế, tôi chỉ muốn hỏi em - em có muốn gia nhập Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc Ám ?”

      Tôi do dự : “… Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc Ám?”

      “Em nghe sai đâu, Hopper.” ta khẳng định.

      “Nhưng…” Tôi ngạc nhiên : “… Em chưa từng nghe đến tên hội nào như thế.”

      giọng thôi, Hopper. Chẳng lẽ em cho rằng…,” ta tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, “Hội nghiên cứu phép thuật Hắc Ám có thể giống Hội Độc dược, Hội Biến hình có thể công khai sao? Đây là hội của Slytherin, nó rất bí , tất cả mọi người đều giữ kín như bưng.”

      “Học trưởng cho rằng tôi là người cẩn thận, tôi cho rằng học trưởng rất cẩn thận đấy. yên tâm về tôi sao, Coffey?” Tôi hít sâu hơi, “ nghĩ hành động mời tôi là rất tùy tiện sao?”

      “Tôi nghĩ vậy. Tôi nghĩ, tôi còn hiểu em hơn những gì em có thể tưởng tượng ra.” Coffey nhìn kỹ tôi rồi .

      “Sao cơ?” Tôi kinh ngạc .

      “Trải qua gần năm quan sát, tôi cho rằng em là người theo chủ nghĩa giáo điều chia phép thuật thành hai loại trắng và đen… Như chính lời em , em là học sinh năm ba, có xuất thân là Muggle, có bố mẹ chú là phù thủy để giáo dục em về những điều cấm. Dưới điều kiện như vậy mà em có thể phóng được bùa chú Hắc Ám…” ta hơi động khóe môi, “Mà đối với học sinh hiểu biết nhất về phép thuật Hắc Ám, tôi thậm chí còn tìm được trong bất kỳ quyển sách nào về nó. Tôi có thể xác định là em có thích đối với phép thuật Hắc Ám, đúng ? Hội nghiên cứu phép thuật Hắc Ám cần người mới như thế.”

      “Cái bùa chú đó chính em là người nghiên cứu ra nó, nhưng nó còn chưa đầy đủ.” Tôi mỉm cười, “Tôi thích tất cả các bùa chú cho dù đó là Hắc Ám hay Bạch.”

      “Chính em tự nghiên cứu? đáng kinh ngạc.” ta lùi về phía sau, cười như cười , “Như vậy… Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc Ám?”

      “Nếu như có thể cùng nghiên cứu với những người cùng có chung sở thích, cùng trao đổi bùa chú thần bí mà đầy sức mạnh, tại sao lại chứ?” Tôi .

      Khóe miệng học trưởng Coffey khẽ động, con mắt màu nâu khẽ cười: “Như vậy… tôi đại diện cho Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc Ám chào đón em.”

      ------------------

      Chương 67: Tiết học Độc dược



      Buổi sáng thứ năm có tiết học Độc dược, chúng tôi ăn sáng rồi tiến về phòng học của giáo sư Snape.

      Sắp tiến vào phòng học, Granger gọi tôi: “Hopper.”

      Tôi quay đầu lại, thấy Granger vội vã tới, phía sau là Potter cùng Weasley trêu nhau. Weasley vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt nghiêm túc. Cậu ta tức tối liếc nhìn Granger, giữ chặt Potter đứng xa xa.

      Draco mang theo Goyle cùng Crabbe lắc lư từ phía sau tới, thấy bọn họ liền châm chọc: “Xem này, Potter có đầu óc cùng sóc hồng!”

      “Xin chào.” Tôi mỉm cười .

      “Ồ… xem ra cậu tốt hơn nhiều rồi.” Granger đánh giá tôi chút, “Cậu khỏi hẳn chưa? Lúc đó cậu làm bọn này sợ quá.”

      “Mình cũng nghĩ thế, mình mới ra khỏi bệnh thất ngày hôm qua.” Tôi , “Mình nghe đến tình cảnh lúc đó, may là tớ chỉ có ngất thôi.”

      “Thấy cậu khỏe mạnh thế này, là mừng quá.” ấy nhiệt tình .

      “Cám ơn.” Tôi .

      Lúc này Draco rời khỏi cuộc chiến với Chúa Cứu thế. Từ khuôn mặt đỏ rực đầy tức giận của Weasley cũng khó có thể đoán ra, lần chiến đấu này ai thắng.
      Draco tới, nghi ngờ nhìn tôi cùng Granger, : “Cậu làm cái gì đấy?” Tôi chỉ kịp cho Granger biểu tình “Xin lỗi” bị cậu ta lôi rồi.

      Tiết học Độc dược là hai người tự do hợp tác, tôi bị Draco kéo tới hàng ngồi xuống, còn Crabbe, cậu ta cùng tổ với Goyle. Trước kia, người hợp tác với người hầu của cậu ta có thể là Parkinson hoặc là Blaise… Tôi nhịn được cau mặt, nhưng từ chối. Nếu để mặc kệ hai người cao to kia, chỉ sợ việc làm nổ vạc chỉ phát sinh người Longbottom của Gryffindor… loại chuyện mất mặt này Slytherin cho phép.

      Giáo sư Snape hùng hổ đẩy cửa vào, lên bục giảng, mắt ưng quét qua tất cả chúng tôi. Dưới ánh mắt này, đến cả những Gryffindor nghịch nhất cũng ngoan ngoãn.

      “Hôm nay chúng ta học điều chế thuốc Co rút.” Ông ta vừa vừa viết lên bảng đen, “Hai người tổ, dược liệu đến lấy trong tủ.”

      Tôi cúi đầu ghi chép nội dung cần nhớ, cảm giác cánh tay hoạt động có chút đau đớn. Sau khi tôi lấy dược liệu về, phân công với Crabbe, chậm rãi cắt.

      Bởi vì cắt dược liệu cần dùng lực của tay nên ngực càng lúc càng đau. Tôi nhăn mặt lại, tốc độ cắt cũng chậm lại.

      Draco ngồi ở bên trái nhìn tôi: “Làm sao thế?”

      Tôi giọng : “Hơi đau ngực.”

      “À.” Cậu ấy . lúc sau cậu ấy đưa cho tôi những dược liệu được cắt tốt, cầm những dược liệu chưa cắt xong của tôi .

      Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Cậu ấy cầm con dao , cúi đầu cắt, cũng liếc nhìn tôi cái.

      Tôi đột nhiên cảm thấy lòng ấm áp, đứa này dễ thương quá.

      Buổi chiều là học lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, lúc tôi đến giáo sư Lupin chờ ở trong phòng học. Ông ấy có sức sống hơn so với hồi khai giảng, nhưng vẫn hốc hác như cũ, vẻ mặt ốm yếu, ánh mắt nhu hòa. Mái tóc ông là kết hợp hai màu nâu và màu xám, quần áo sạch , bị bạc màu.

      Tôi chú ý tới việc Gryffindor rất kính trọng ông ấy, nhưng Slytherin lại càng có thái độ thù địch với ông ấy.

      “Có chuyện gì à? Giáo sư Lupin giảng bài hay?” Tôi hỏi Draco. Nghĩ tới trình độ giáo sư hai năm vừa qua dạy môn này, cho dù giáo sư Lupin cũng kém cỏi tôi cũng ngạc nhiên.

      “Ông ấy giảng bài cũng tồi lắm, nhưng” Draco liếc nhìn tôi, sắc mặt vui , “Tiết học đầu tiên chúng ta còn chưa học, nhưng tớ nghe ông ta hướng dẫn Longbottom làm Ông Kẹ biến thành Giáo sư Snape mặc nữ trang.
      “Nữ trang…” Tôi lắp bắp . “… Cái gì chứ?”

      “Giáo sư Snape.” Draco cười lạnh.

      “Merlin! thể tưởng tượng được!” Tôi khâm phục liếc nhìn giáo sư Lupin, thảo nào mấy ngày hôm nay giáo sư Snape nhìn còn u hơn trước…

      Draco nhướn mày, lười biếng nhìn tôi.

      Tôi dám tôi có hứng thú nhìn thấy hình ảnh giáo sư Snape mặc trang phục nữa… Nhưng ở lớp học lại xảy ra chuyện này, đối với giáo sư Snape đó là thể tha thứ được.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, Trâu2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: chuyện bàn cơm


      “Tiết đầu tiên chúng ta học cách đối phó với Ông Kẹ,” nhìn các học sinh đến đủ, giáo sư Lupin , “Tiết học này chúng ta học đến Chỏm Đỏ… Em nào biết Chỏm Đỏ là cái gì?”

      Granger tích cực giơ tay lên. Nhóm con rắn Slytherin có vẻ mặt châm biếm, làm động tác hợp.

      Tôi nhìn bên cạnh, giơ tay lên.

      Draco bực mình hừ tiếng. Tôi nghiêng đầu với cậu ấy: “Nếu mình vì ghét giáo sư mà bỏ lỡ cơ hội lấy được điểm, tớ có ngu đến thế đâu…”

      Cậu ấy lại hừ tiếp, sau đó lại gì. Đứa này dễ dỗ…

      “A”. Giáo sư Lupin ngạc nhiên nhìn tôi giữa những học sinh Slytherin khác , “Em đó, em .”

      “Chỏm Đỏ là sinh vật giống quỷ lùn nhưng rất ư là kinh hãi, giáo sư.” Tôi , “Chúng có bộ râu bạc rất dài, mắt màu đỏ, chuyên rình rập ở những nơi có đổ máu, trong những hầm ngục của lâu đài hay những hố hốc các bãi chiến trường hoang phế. Truyền thuyết của Muggle rằng chúng luôn nghĩ cách giết người để lấy máu, sau đó nhúng mũ của chúng vào máu để mũ luôn luôn đỏ thắm. Tuy là sử dụng bùa chú hoặc phù chú rất dễ dàng đuổi chúng , nhưng nếu biết cách đuổi vẫn rất nguy hiểm cho cả phù thủy và Muggle, nếu bị lạc, chúng tìm cách giết người đó trong đêm tối.”

      “Rất tốt, năm điểm cho Slytherin.” Giáo sư Lupin , “Trò tên là gì? Xin lỗi… nhưng tiết đầu tiên tôi nhìn thấy em.”

      “Em là Slyvia Hopper, thưa thầy.” Tôi , “Bởi vì em bị thương nên bỏ lỡ tiết học đầu tiên.”

      “Hopper?” Giáo sư Lupin kinh ngạc .

      “Vâng… Thế có chuyện gì sao, thưa thầy?” Tôi nghi ngờ hỏi lại.

      , có gì, khuôn mặt em có chút giống người tôi quen.” Giáo sư Lupin dừng lại, ôn hòa nhìn tôi mỉm cười, quay đầu với mọi người, “Trở lại bài học nào, Chỏm Đỏ là sinh vật giống như trò Hopper , có ai có thể bổ sung thêm?”

      Cho dù cam lòng, Slytherin cũng thể dối lòng mình giáo sư Lupin giảng bài tốt. thực tế hơn hai năm chúng tôi học ở trường đây là giáo sư duy nhất có khả năng dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám. Ông ấy cũng giống như vẻ bề ngoài - nhợt nhạt, tiều tụy, mệt mỏi, đánh là ngã, ông ấy là Phù thủy cường đại đồng thời là giáo sư am hiểu cách kích thích cảm xúc của học sinh.

      Đến giờ tan học, ngay cả học sinh nhà Slytherin cũng thể duy trì được lòng thù địch với ông. Điều này làm cho mọi người khổ sở, cảm thấy như mình phản bội lại chủ nhiệm nhà Slytherin…

      Buổi chiều ngày thứ năm, thời điểm dùng bữa tối, Hugh Coffey qua tôi : “Buổi tối ngày hôm nay, đúng bảy giờ tại phòng sinh hoạt chung, đừng đến muộn.”

      Tôi biết ấy đến Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc Ám, nhưng tôi lại ngạc nhiên là tại sao lại đến phòng sinh hoạt chung.

      Draco nhìn bóng dáng ấy xa dần, khó hiểu với tôi: “Tối nay? Các cậu định làm gì? Tớ tưởng là đêm nay huynh trưởng Coffey bận mà.”

      “Draco, điều này quá ràng rồi mà.” Blaise , “Nếu mình đoán sai tối nay có người mới.”

      Draco nhíu mày ngạc nhiên.

      Parkinson cực gì ghen tị : “Các cậu về cái gì đấy?”

      Trong lòng tôi hiểu rất là bọn họ về điều gì; Draco và Blaise đều có thành tích tốt, hơn nữa bọn họ đều là đại quý tộc thuần huyết nên cũng bài xích phép thuật Hắc Ám. Tôi ngạc nhiên khi biết họ là thành viên của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc Ám. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng thảo luận việc này ở nơi công cộng là điều sáng suốt.

      Hiển nhiên là Draco và Blaise cũng có ý muốn trả lời, Blaise chăm chú nghiên cứu miếng bơ giống bông hoa cái bánh, giống như nơi đó là cả vũ trụ huyền bí vậy. Draco cực kỳ giả dối mà làm cái biểu tình : “Đúng thế, các cậu về cái gì đấy?”

      Tôi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lấy khăn lau miệng: “À, đêm nay mình hẹn hò cùng với huynh trưởng Coffey.”

      Blaise phì cười, làm bông hoa bằng bơ chiếc bánh bị lệch; Draco ngay lập tức như bị hóa đá, cậu ấy cầm khăn tay có gia huy nhà Malfoy che miệng ho khan. Tất cả mọi người Slytherin đều biết cựu huynh trưởng Coffey là người như thế nào; hôn nhân của các quý tộc thuần huyết Slytherin đều cùng với lợi ích của gia tộc, lợi ích và huyết thống có liên hệ chặt chẽ, bởi vậy tình trong trường học bình thường đều bệnh mà chết, mà cựu huynh trưởng Coffey tốn thời gian ở chuyện tình có kết quả.

      Parkinson châm chọc liếc mắt nhìn tôi, tôi biết ý của ấy: cho dù huynh trưởng Coffey cho dù đối tượng là ai cũng thể là Muggle như tôi.

      Nhưng may quá, ấy tiếp tục hỏi là chúng tôi rốt cuộc là đến chuyện gì.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :