1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đóa Ngô Đồng Nở Rộ - Trùng Tiểu Biển (c21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20. Ngu ngốc

      Thường Tiếu vừa chạy, vừa hỏi Quý Hiểu Đồng, "Buổi sáng vì sao đột nhiên tìm tôi chạy bộ?"

      chưa đáp lại, đột nhiên tăng tốc vượt lên, sau quay người chạy ngược lại, nhìn , hừ tiếng, lại là biểu tình đáng đánh đòn, "Cậu quản giáo tôi à." Tiếp theo lại quay người lại, tiếp tục chạy.

      Thường Tiếu nhìn bóng dáng , có lẽ bởi vì ăn ít, dạ dày vì chạy mà trướng phát đau, bỗng chốc dừng chân, , "Ai da, tôi lại mang tiền."

      quay đầu liếc .

      hỏi tiếp, "A, cậu lại muốn mời tôi?"

      giữ vững trạng thái còn gì để , theo đó dương khóe miệng, "Cho cậu mượn, nhớ phải trả lại."

      gật đầu, sau đó lại , " phải là cậu rất hào phóng à?"

      "..." cũng ngừng bước chân, mà nay tư thế lại là ngược, hừ tiếng, "Chúng ta cũng phải rất thân quen."

      liền cười cười, thế nào lại thuộc làu câu này của , cười xong lại nghĩ đến Dư Phi, còn nghĩ đến Tôn Điềm Điềm.

      *****

      "Cậu thích ăn cái gì?" Ngồi ở bên trong quán cơm ngoài trường, Thường Tiếu cầm thực đơn hỏi Quý Hiểu Đồng.

      "Con đừng hỏi nhiều như vậy, nếu tôi lại cho là cậu muốn theo đuổi tôi." chuyện luôn quanh co lòng vòng, cũng mặc kệ ưu tiên con , trừng mắt nhìn , "Cậu chọn món ăn, tôi chọn món ăn, cộng thêm bát canh, ăn xong đủ lại ."

      gật gật đầu, sau đó cùng lật mở thực đơn, sau đó hai người lại đồng thời buông câu, trăm miệng lời , "Sườn cay..."

      ngẩn ra, lại hé miệng cười cười, vừa định mở miệng, cũng để ý hình tượng soái ca liếc , "Tôi biết, lại là khéo quá!" Tiếp theo nhìn người phục vụ , "Mang thêm khoai tây chiên."

      A, cũng thích, vì thế hé miệng cười.

      Hai người yên tĩnh hồi, tự dưng thở dài, cảm khái từ đâu tới, đột nhiên cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Quý Hiểu Đồng, giết thời gian cũng tốt, dù sao cảnh đẹp ý vui.

      Từ tóc đến chân mày, tinh xảo, duy mĩ ... Nhưng mà nhìn xem quá lâu, đột nhiên vui nhíu mày rống lên, "Nhìn đủ chưa?"

      khác biệt so với Dư Phi, vẻ mặt kia quen mang nụ cười nhạt. biết như vậy tốt, Dư Phi là Dư Phi, Quý Hiểu Đồng là Quý Hiểu Đồng, thể so sánh. Aish, gần đây làm sao vậy? Tại sao trở nên thoải mái như thế?

      Thậm chí còn có ý nghĩ là Dư Phi ngồi nhìn chăm chú, ôi, người thực...

      bỏ được ý nghĩ này, khóe miệng dương dương tự đắc cười bất đắc dĩ, bất ngờ : "Quý tỏi, cậu có thanh mai trúc mã ?"

      "Là đại soái!" kiên nhẫn sửa đúng. thể , phương diện ngoài ý muốn nào đó khá giống nhau, chỉ thấy nhíu mày: "Sao thế? Hỏi thăm chuyện riêng tư?"

      "Có hay ?" bám riết tha.

      "Bạn chơi ra có mấy người, nam nữ đều có, nhưng là bạn trung học có điều thân thiết lắm, sau khi lên đại học thậm chí liên hệ lại."

      "Như vậy..." Trong lòng dâng lên xúc cảm, hóa ra cùng Dư Phi là do số phận. Nghe Dung Lan hồi còn ấy cũng có thanh mai trúc mã, cũng là do lôi kéo mái tóc, chơi bùn đường mà quấn lấy nhau. Nhưng thế giới quá lớn, khoảng cách quá thân cận, hai người đột nhiên đều muốn hít thở khí bên ngoài, nên càng lúc càng xa.

      Khi gặp lại, quen thuộc lại xa cách, liền dễ dàng bỏ lỡ.

      Dung Lan từng câu, tình cảm thanh mai trúc mã đáng tin nhất, cũng đáng tin cậy nhất.

      phải có lý.


      Đóa ngô đồng nở rộ - Chương 20

      Lại thở dài, “Đúng rồi” chính là đột nhiên tò mò, nhìn Quý Hiểu Đồng hỏi, “Cậu có từng đương chưa?” xong lại cảm thấy cần thiết, loại hình bề ngoài mê người giống , nếu như đương nhất định là ánh mắt rất cao, tùy tiện qua lại dây dưa.

      liên quan đến cậu.” mở miệng, chăm chú nhìn hướng phòng bếp, “Sao chậm vậy?”

      ra đói bụng, suy nghĩ lại vẫn cảm thấy ngày thường thích sườn cay, giống như chưa hề khiến cho có khẩu vị. Loại thời điểm này chừng Dư Phi chọn canh trứng cà chua, chọn đĩa rau xanh cháo trắng gì đó…

      “A…” Sau đó ngẩn người, biết thế nào đột nhiên ý thức được, cho tới nay, Dư Phi chọn thực đơn, trừ bỏ đều vì thích, còn lại đều xuất phát từ nhu cầu của

      Toàn bộ đồ ăn vặt là món ngọt, chua ngọt đắng cay, tưởng rằng vì nghĩ ra, kỳ thực luôn luôn bận tâm, chăm sóc .

      Cho nên, mới có thể cho rằng cũng thích…

      Nhưng… chính là rối rắm mì vằn thắn với mì xào!

      Nghĩ xong lại thầm nghĩ muốn lén nhìn xuống di động, vừa sờ túi mới nhớ ra di động mang theo, vì thế ngồi ở nguyên chỗ ngẩn người.

      Có chút tâm thần yên.

      Ngồi hồi, mới hạ quyết tâm, mắt mang xin lỗi nhìn Quý Hiểu Đồng, đứng lên , “ có lỗi, tôi ăn.”

      “…” Đối phương mấy lần muốn lại thôi, cuối cùng lựa chọn gì mà đợi nhìn kỹ, thậm chí còn có chút tủi thân.

      nhếch miệng, cười gượng, giống như gặp phải , quả ngừng phiền toái, thực tế tại là kêu ra. Sau đó dứt khoát ôm bụng che dấu tâm tình, nhăn mặt , “Ôi, tôi đau bụng, tôi trước nhé.”

      giật mình, trực tiếp cho khuôn mặt đen, tiếp theo , “Khuôn mặt kia của cậu kỳ thực thích hợp làm nũng…” Xong rồi lại , “ hợp.”

      “… Khụ, bữa này tính tôi, trở về đem tiền trả cậu!” xong liền đẩy ghế dựa ra, trực tiếp hướng ra ngoài cửa, chính là… phải gặp Dư Phi sao? Trong lòng có mấy phần xác định.

      Mười giờ bốn mươi ba phút, lúc này qua giờ tan học, cùng Quý Hiểu Đồng làm được chuyện gì , thời gian cứ thế trôi qua, quá nhanh.

      Dư Phi hẳn là ăn cơm rồi, cùng Tôn Điềm Điềm chứ… Thường Tiếu phát tuyệt thích ý nghĩ này, sau đó yếu ớt nghĩ, kỳ thực xem như là bạn xì căng đan của , ừ, bạn giả? Cho nên cũng nên giữ mình trong sạch mới đúng.

      biết làm thế nào, dứt khoát chờ Dư Phi ở dưới lầu ký túc xá ôm cây đợi thỏ, có chút hối hận đem theo di động, nhưng đợi được vài phút, lại chần chờ…

      Vẫn là có chuẩn bị tâm lý gặp .

      Lặp lại như thế, làm sao biểu dấu hiệu thương? Nhưng cười khổ phủ nhận, rời khỏi nơi buổi sáng hôm nay Tôn Điềm Điềm đơi, dạo đường trường.

      Cho đến khi sân trường vốn ồn ào tan học trở nên yên tĩnh, mới thu hồi tinh thần, là thời gian nghỉ trưa. Được rồi, Dư Phi nhất định nghỉ trưa, vì thế mới ủ rũ trở về ký túc xá. Nhưng vừa đến dưới lầu ký túc xá liền kinh ngạc…

      Hai tay Dư Phi cắm ở trong túi đứng ở chỗ cũ, bộ dáng thảnh thơi, cũng biết đứng bao lâu, nhưng chút cảm giác kiên nhẫn.

      đợi .

      nhất định đợi

      tự dưng khẳng định ý nghĩ này, tim nhảy thình thịch.

      thầm nắm chặt mười ngón, nắm đến sinh đau, mới dám kinh ngạc nhìn .

      Thời gian nghỉ trưa bao lâu? mơ hồ nghĩ, mười phút? Hai mươi phút? Hay ba mươi phút? mực chờ ? Khi nào bắt đầu chờ? Sau khi cơm nước xong, hay vừa mới đến?

      muốn tiến lên, vậy mà bước bước cũng chần chờ, lại dám tiến lên.

      Tiếp theo phảng phất là trái tim tự cảm ứng, đột nhiên quay đầu nhìn lại, cứ thế dễ dàng cùng bốn mắt nhìn nhau –

      Tiếp đó nhàng cười.

      cứng ngắc toàn thân tại chỗ, cách nào nhúc nhích.

      Gặp nhau ở biển người ngàn dặm, hóa ra người ta cũng ở nơi đây…

      giữ vững mỉm cười, chậm rãi từng bước , tới hướng . Tới gần khoảng nào đó, nhàng đứng lại, cười nhợt nhạt, “Buổi sáng ăn no căng hai suất, dạ dày dễ chịu chứ.”

      cũng quản làm sao có thể biết, khỏiuất ức, liều mạng gật gật đầu.

      “Đáng đời…” làm như khinh thường trừng mắt nhìn , sau đó trở về trọng điểm, “Buổi sáng mất hứng?”

      hừ tiếng, lại gật đầu.

      “Ai khiến cậu mất hứng?”

      “Tôn Điềm Diềm.” Nhắc tới cái tên này, tiện thể nhíu mày, “Còn có cậu.”

      cười cười, bất ngời , “Biết tôi vì sao thích ăn mì vằn thắn ?”

      Hả?

      nhất thời phản ứng kịp, vấn đề thình lình đến, đáp án thình lình đến, trong đầu ràng còn rối rắm vấn đề nên tổ chức thế nào, nên mở miệng thế nào… Sau đó đầu óc hơi trống rỗng, còn có chút khẩn trương .

      cười nhàn nhạt, , “Bởi vì cậu thích, ngu ngốc.”
      Last edited by a moderator: 13/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Giận dỗi

      "Hả?" Đầu óc Thường Tiếu phản ứng kịp như trước, hai gò má lại bỗng phiếm hồng, lui hai bước, bảo trì tia lý trí, , "Nhưng Tôn Điềm Điềm rằng chính miệng cậu là thích mì xào."

      như có đăm chiêu nhìn buông mí mắt xuống, cho là đúng hỏi ngược lại, "Vậy cậu gì?"

      nhớ lại, "Tôi sao cậu cho tôi biết."

      Lại ngẩng đầu nhìn trộm , thấy tới gần, tự giác lui tiếp hai bước, cùng duy trì khoảng cách hơi an toàn. Nhưng cái gì gọi là an toàn, nhất thời cũng ra nguyên do.

      "Tôi thế nào cho cậu?"

      dừng chút, khẽ hừ tiếng, "Tôi làm sao mà biết."

      cố gắng cười khẽ bởi che lấp được oán giận, ngữ điệu chợt vài phần trêu chọc, "Cậu hỏi lại lần."

      "Hỏi cái gì?"

      "Cái vấn đề buổi sáng."

      "Cái nào?"

      "Mì xào hay mì vằn thắn."

      "Mì xào hay mì vằn thắn?"

      "Mì vằn thắn." đáp chút do dự, lại tiếp, "Được rồi, còn có vấn đề gì ?"

      "Cái gì?" Chờ chút... tại đầu óc hơi loạn, nhíu mày nắm bắt đến trọng điểm, "Tôn Điềm Điềm là chuyện gì?"

      "..." nhìn sang , cười mà đáp, sau lại , " ấy ghen tị với cậu."

      "Hả?"

      "Cậu là của tôi, ấy phải."

      "Á?"

      " ghen?" cười khẽ.

      "Hừ!" ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng ra trả lời bình thản, " có!"

      "Có đẹp như này..." bỗng dưng nghiêng người về trước, nắm cằm , cười hơi hơi đùa giỡn, "Chồng còn có gì đòi hỏi?"

      "Ai?" trợn to hai mắt, đầu óc "Ông" tiếng nổ tung, vội né tránh đụng chạm, mặt nghiêm túc rống đầu đuôi —— "Tôi muốn ngủ trưa!"

      Dư Phi cười khẽ ra tiếng.

      Thường Tiếu trừng mắt nhìn thức thời, nào có cái gì đáng giá khiến người ta đố kỵ, nhiều nhất chỉ làm đồ giả mạo... Nghĩ đến đây, lại có chút vui, nghẹn trong lòng, mân mê miệng, có chút dỗi , "Quên ."

      "Hả?" yên lặng cười, sắc mặt đổi, nhíu mày.

      "Tôi quên ." hít sâu hơi, lại ý thức được hành động vừa rồi giống như làm nũng, trong lòng quẫn bách, đột nhiên hỏi, "Khuôn mặt tôi thích hợp làm nũng?"

      nhìn tỉ mỉ, vẫn chưa đáp lại.

      cũng chỉ là muốn sang chuyện khác, vội vàng cười che dấu, "Đại soái ." Ừm, đương nhiên biết thực tế đây là biệt danh của Quý Hiểu Đồng, trong ngày thường tỏi tỏi chính là cố ý làm mà thôi.

      "Đại... Soái." nhàng lặp lại, đột nhiên đặt câu hỏi, "Gần đây rất thân quen với cậu ta?"

      "Ờ, rất thân quen." cũng phải cố ý chọc tức , chính là nhận thức càng lâu, càng phát ra cùng tên Quý Hiểu Đồng kia tồn tại từ trường kỳ diệu nào đó.

      nhìn sang , bỗng dưng cong môi, vẫn rảnh rang như trước, , "Tôi đói bụng."

      Nhưng đói bụng...

      Nhìn khuôn mặt dễ nhìn, bỗng dưng ý thức được, trong lòng có tình cảm mãnh liệt nào đó che giấu lâu muốn chui từ dưới đất lên, loại nhận thức này làm cho trong lòng gợn sóng, kinh sợ cách nào nhìn thẳng vào...

      ... có lẽ cần thêm thời gian để suy nghĩ ràng. Khẽ cắn môi dưới nghĩ nghĩ, đại khái rất quen cự tuyệt, "Vậy cậu ăn ..." xong thanh bởi vì che dấu cái gì mà tự giác đề cao vài phần, lại rống, "Tôi muốn ngủ trưa!"

      Tiếp tục chống lại tầm mắt , được tự nhiên tránh , sợ bị nhìn thấu tâm tư.

      Dư Phi mới chính thức tươi cười, như có điều suy nghĩ nhìn , nhưng mà, trừ bỏ thời điểm cam tâm tình nguyện, quả chưa từng miễn cưỡng .

      Hai người giằng co hồi ở giữa trưa nắng gắt...

      mới gợi lên nụ cười nhìn , chậm rãi , "Được, cậu ngủ ngon." Lưu luyến liếc nhìn cái, xoay người rời
      kinh ngạc nhìn bóng dáng , có quay đầu… Trong lòng cảm thấy có chỗ trống trơn hiểu, đến mức khó chịu, nghĩ cái thình lình xảy ra, phút chốc chạy vào trong ký túc xá, chạy về ký túc xá mới thở hắt ra hơi.

      Đầu óc có chút trống rỗng như trước.

      Ký túc xá chỉ có Dung Lan, giữa trưa Thiến Thiến lại tham gia tập kinh, còn chưa trở về. Dung Lan nhìn thấy , nới chị hai, rốt cục chị cũng chịu về nhà, sau đó giầy vào xem Thiến Thiến có cần hỗ trợ gì .

      Liền chỉ còn lại có mình , nhìn máy tính mặt bàn, khởi động máy chơi trò chơi, cuối cùng mở bài văn ra, nhìn những chữ viết vào lúc “hết sức có cảm giác” kia…

      Từng chữ từng câu cho đến giờ, để thể tình cảm đúng là yếu ớt vô lực.

      … Bởi vì cậu thích…

      A, đồng hồ báo thức tự chủ lên lời Dư Phi vừa , lắc ắc đầu ép buộc bản thân mình quên câu đùa này, gò má khỏi phiếm hồng, đó à câu từng xuất ở trong tiểu thuyết, sớm lan tràn, nên quá tưởng .

      biết Dư Phi, biết tình chân tướng, còn có thể dối chớp mắt, lừa gạt sửng sốt; bỏ qua trường cùng , sau đó ở trước mặt thầy giáo cùng mẹ Dư còn có thể mặt đổi sắc; luôn có lý do tham gia chạy bộ, nhưng lúc vận động mồ hôi đầm đìa ngần ngại chút nào từ bên cạnh đưa cho chai nước khoáng, sóng vai đồng hành cùng

      đều lên kế hoạch rất tốt tất cả, làm từng bước, thói quen người đàn ông nắm trong tay trước cuộc thi xem đề mục lần, ràng bố trí các đề lớn cần có thời gian, lại ngọ nguậy quoạy trước nộp bài thi phút đồng hồ buông bút.

      nhất định rời giường vào sáu giờ ba mươi lăm, có mười phút vào toilet, năm phút đồng hồ đánh răng, năm phút đồng hồ rửa mặt, năm phút đồng hồ mặc xong xuôi, cuối cùng vào 7 giờ đúng mở di dộng. Thậm chí từ đánh răng xuống từ trái qua phải mỗi bước của mười mấy năm đều như , gi giầy và tất cùng bắt đầu từ chân trái.

      Còn có… Ừ, đánh rắm, nhất định vào toilet.

      Ngay cả phương diện đó mà , xác thực hiểu .

      Còn hiểu như người nhà của

      Mẹ Dư thỉnh thoảng cùng vùi ở sofa, đột nhiên chỉ vào nữ người mẫu quảng cáo tivi , Tiếu Tiếu, cháu xem con có thích loại hình này hay ? Hoặc là hỏi, Tiếu Tiếu, tiểu Phi có đối tượng đương hay ? Cháu có đối tựng đương hay ?

      ai cảm thấy bọn họ đôi, mặc dù hiểu .

      lại có chút mất mát, bọn họ có khả năng là đôi, vậy thất thường, có phải nghĩ vì mình thích Dư Phi hay ? Có lẽ, chính là lâm vào chỗ nhầm lẫn nào đó, cho là mình thích mà thôi.

      ***

      Mắt nhìn thời gian gần đến hai giờ rưỡi, vẫn mệt mỏi muốn lên lớp, vừa định gọi điện thoại cho Thiến Thiến hỏi xem các ấy tại ở đâu, di động liền reo lên, đúng là Thiến Thiến.

      Sau khi tiếp thông cũng ai chuyện, nhưng có thể nhận ra hoàn cảnh bên kia rất ầm ĩ, cảm xúc của Thiến Thiễn có vẻ như tốt, tranh cãi ầm ĩ cùng ai, bên tranh chấp cái gì, bên cơn tức rất lớn “a lô” tiếng.

      chần chờ lát, vừa lên tiếng… “Tôi với cậu, nhịn cậu lâu, mẩu chuyện dàn dựng lâu như vậy thành công! cho cậu biết, hôm nay cho dù cậu sắm vai nhân vật này, Tăng Thiến Thiến tôi tìm được người thứ hai!”

      “… Thiến Thiến?” Lời này trực tiếp mà đến, Thường Tiếu quẫn bách nghĩ hẳn là Thiến Thiến lời này với nhân vật nữ chính. Thanh đầu kia đậm mùi thuốc súng như trước, “Thường Tiếu, buổi chiều tôi lên lớp, cậu xin phép giúp tôi cùng Dung Lan!”

      Điện thoại bị cắt đứt.

      sững sờ cầm di động, điện thoại ngờ cấp tốc vang lên, hai chữ “Dung Lan” lóe lên ở màn hình, sau khi tiếp thông, Dung Lan thẳng vào chủ đề “Thường Tiếu, tôi ở tầng đại sảnh gác cao tòa nhà 1 của trường. Thiến Thiến vừa mới gây gổ cùng người ta, cậu có muốn tới xem hay ?”

      “Ừm.” Thường Tiếu trả lời gần như phản xạ có điều kiện, căn bản có thời gian phản ứng, cứ thế bắt đầu giầy.

      Chân trái vừa giầy, Thiến Thiến lại điện thại đến, lửa giận ngút trời như trước, “Thường Tiếu, tôi ở tầng đại sảnh gác cao tòa nhà 1 của trường, cậu qua đây, cậu làm nhân vật nữ chính của chúng tôi!”

      Thường Tiếu nghe điện thoại vang lên tiếng “tút tút”, cố gắng tìm được mấu chốt của vấn đề, ngay sau đó di động tiếp tục rè rè huyên náo, giọng của Dung Lan cư nhiên mang the vài phần vui đùa, “Mau, Tiếu Tiếu, Thiến Thiến bắt đầu đảm bảo với người ta, cùng xã trưởng đề cử cậu làm nhân vật nữ chính, cậu chạy nhanh qua đây ha!”

      Thường Tiếu quẫn bách nốt chiếc giầy khác, ách, xảy ra…

      Chuyện gì sao?

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.