1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đó là yêu - Diệp Lạc Vô Tâm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Phiên ngoại về những điều bạn muốn biết III


      32

      Phiêu Diêu: "Tôi muốn hỏi Phiền Nhân tiên sinh, chòm sao Song Tử tính cách phân liệt, có khi nào cảm thấy mình chuyện với hai Tâm Tâm ?"

      Phiền Nhân: Trước kia tôi chỉ nghe qua chòm sao Song Tử tính cách phân liệt, sau khi ở cùng với ấy, tôi mới khắc sâu cảm nhận cái gọi là " bên là lửa, bên là nước". ấy có thể trong phút chốc khéo léo hiểu lòng người, giây lát lại ngạo nghễ tùy hứng, cư nhiên còn có thể biến hóa được tùy tâm sở dục, thê có cảm giác.

      Tâm Tâm: Như vậy có gì tốt?

      Phiền Nhân: Như vậy có gì tốt?

      Tâm Tâm: có thể lấy Tâm Tâm khéo hiểu lòng người làm vợ cả, còn Tâm Tâm ngạo nghễ tùy hứng là tiểu tình nhân, đảo mắt cái có hai bà vợ, còn tốt?

      Phiền Nhân: Ồ! Vậy có phải thời gian muốn gặp vợ cả gặp vợ cả, muốn gặp tiểu tình nhân gặp tiểu tình nhân?

      Tâm Tâm: được, vợ cả muốn gặp nhất định thấy vợ cả, vợ muốn dỗ nhất định phải dỗ vợ !

      Phiền Nhân: ..... Từ nay về sau tôi bao giờ muốn nuôi tiểu tình nhân nữa!

      33

      Nhất Nhất: "Xin hỏi Phiền Nhân tiên sinh thích theo dõi phim ? Có bình luận nào cho bộ phim theo dõi gần đây ?"

      Tâm Tâm: Phiền Nhân tiên sinh bận rộn nhiều việc, thời gian hoàng kim dùng để xem phim truyền hình, thích xem kênh thể thao và kênh tin tức. Đương nhiên, nếu có chương trình truyền hình nào hay, cũng nhất định mất ăn mất ngủ xem hết.

      Nếu như hai chúng tôi có thể cùng thích chương trình truyền hình, tôi rất vui, chúng tôi cùng nhau theo dõi, mặt hưởng thụ thời gian nhàn nhã, mặt bình luận nội dung bộ phim, Phiền Nhân cơ bản có thể đoán được đối phương muốn gì, tôi cuối cùng cũng có thể đoán được nội dung phát triển của bộ phim.....

      được, tôi muốn xem "Lang gia bảng" với Phiền Nhân.

      Nhất Nhất: Hóa ra Phiền Nhân thích xem "Lang gia bảng" à?

      Tâm Tâm: haha, tình tiết phim này, tôi viết phiên ngoại kể lại tỉ mỉ ha.

      34

      Qua Qua: Tôi thích nhất là "Ngủ cùng sói" của Tâm Tâm, xin hỏi Hàn Trạc Thần với An Dĩ Phong có nguyên mẫu , nếu có thể được chuyển thể thành phim, bạn muốn ai đóng Hàn Hàn và An An!

      Tâm Tâm: Thân mến, Hàn Hàn và An An là hai "người xấu" có tội ác tày trời làm sao có nguyên mẫu được? Cho dù có tôi cũng có cơ hội gặp!

      Nếu bộ tiểu thuyết này có thể được chuyển thể thành phim, tôi khó có thể tưởng tượng được ai có thể diễn được biểu cảm nhân thần cộng phẫn của Hàn Hàn với An An, bất quá, nếu nhất định phải chọn, tôi nhăm nhe couple Hoa ca và Hồ ca rồi, xem chừng hai người họ có thể diễn đạt cái loại "gian tình" thể của Hàn Hàn và An An, tôi rất mong đợi!

      Quả Quả: Nếu như có nguyên mẫu, làm cách nào chị có thể xây dựng lên hai nhân vật này, nhất định là nguyên nhân gì đó?

      Tâm Tâm: Trong lòng tôi, đời này có người tốt tuyệt đối, cũng có người xấu hoàn toàn, có đôi khi, hoàn cảnh với tình thế khiến con người ta rơi vào hoàn cảnh phải làm những việc ác tày đình, như vậy là người xấu sao? Dựa vào những nghi vấn đó, tôi viết "Ngủ cùng sói", tôi xây dựng nhân vật xấu trong mắt mọi người, chỉ người thực thấu hiểu , động lòng vì , đau lòng vì !

      Qua Qua: Tâm Tâm, chị có nghĩ tới Hàn Trạc Thần là người đào hoa hay , trở thành người trong mộng của rất nhiều ?

      Tâm Tâm: Nhắc tới chuyện này, tôi thực cảm thấy rất hổ thẹn! Tôi vốn là muốn viết người đàn ông tồi, cùng mọi người phân tích nghiệm chứng đàn ông tốt đàn ông xấu thị phị bữa, kết quả là những nàng ngây thơ bị ma lực của Hàn Hàn mê hoặc, chìm sâu trong đó thể tự thoát ra được, hoàn toàn phân biệt được đúng sai tốt xấu.

      Ôi! Tôi cảm thấy bản thân phá hủy tam quan của mọi người rồi nên càng hổ thẹn hơn, cho nên, chuyển sang đề tài khác thôi!

      35

      Tiểu Vi: Tâm Tâm về nhà ai ăn tết, nhà Phiền Nhân hay là nhà Tâm Tâm?

      Tâm Tâm: Các bạn có thị lực ghê .

      Tiểu Vi: Xem ra là đến nhà Tâm Tâm.

      Tâm Tâm: phải.

      Tiểu Vi: Nhà Phiền Nhân?

      Tâm Tâm: Cũng phải. Trước kia chúng tôi đều đến nhà Phiền Nhân rồi lại đến nhà tôi, thời gian nghỉ tết đều hoang phí đường . Bây giờ chúng tôi ăn tết ở nhà mình, cha mẹ hai bên đều đến nhà chúng tôi ăn tết. Cứ như vậy, tôi với Phiền Nhân phải lãng phí thời gian nghỉ tết tốt đẹp cho việc di chuyển lại giữa hai nhà, người của hai nhà cũng có thể vui vẻ náo nhiệt ở cùng chỗ, ai phải đơn.

      36

      樉楉: Tôi muốn hỏi Tâm Tâm, bạn có vì viết tiểu thuyết mà lạnh nhạt với Phiền Nhân ? Phiền Nhân nghĩ như thế nào? Phiền Nhân thấy bạn viết nhiều cuốn tiểu thuyết như vậy, lại nghĩ ra sao? Còn nữa, lúc đầu mỗi cuốn tiểu thuyết của Tâm Tâm đều có nguyên mẫu tương tự ngoài đời thực hả, ha ha ha!

      Tâm Tâm: Làm sao lạnh nhạt đây? Tiểu thuyết mấy trăm vạn chữ, từng chữ từng chữ cứ xuất ra, chiếm dụng của tôi quá nhiều thời gian, nhưng lẽ ra đó là thời gian ngọt ngào của tôi với Phiền Nhân mới đúng.

      Phiền Nhân: ra là em biết? còn tưởng rằng em biết chứ!

      Tâm Tâm: Mỗi ngày đều xem tiểu thuyết như tình địch, tưởng chừng như mỗi ngày đều trình diễn tiết mục "cung đấu", em làm sao lại biết?

      Phiền Nhân: Em biết, người em nhất chính là , vậy từ nay trở , em đem hết đống tiểu thuyết nhốt vào lãnh cung hết !

      Tâm Tâm: Aishh ..... Tôi xin trả lời lại vấn đề này lần nữa, tôi chưa từng vì viết tiểu thuyết mà lạnh nhạt với Phiền Nhân, cảm ơn! Giờ đổi sang câu hỏi khác.

      37

      Lưu Quang: Có suy xét đến chuyện lấy Phiền Nhân làm nam chính viết cuốn tiểu thuyết , Phiền Nhân cảm thấy xấu hổ dưới ngòi bút của chị sao?

      Tâm Tâm: Có chứ! "Đó là, " phải là cuốn ngôn tình sao?

      Lưu Quang: Chị khẳng định đây là ngôn tình, phải tự truyện?

      Tâm Tâm: Là ngôn tình, tôi khẳng định chắc chắn ràng luôn!

      38

      Sói mập nho : Em muốn hỏi Phiền Nhân, xem qua "Đó là, ", ấy thích cuốn tiểu thuyết này ?

      Phiền Nhân: Lấy tam quan của tôi mà xem xét, trong tất cả tiểu thuyết của ấy, "Đó là, " là được nhất. Quyển sách này rất chân thực, rất gần gũi, rất nhàng, còn gợi lại rất nhiều ký ức tuổi thanh xuân. tôi lưu bản thảo trong điện thoại, có việc gì làm lại lôi ra xem xét tường tận. Những chỗ được hoàn hảo, những chỗ viết được hài hòa, cần phải cắt chút!

      Tâm Tâm: Quyển sách này hài hòa? Quyển này là hài hòa đến nỗi vụn thịt dư thừa cũng có nữa đấy!?

      Phiền Nhân: Phải hài hòa đến mức ngay cả vụn thịt trẻ cũng được có, mới được phép!

      Tâm Tâm: thực là người xem xét bản thảo nghiêm khắc nhất trong lịch sử! Sao lại nghiêm khắc đến như vậy? Tiểu thuyết ngày trước...... còn giúp em nghĩ ra khâu đó mà!?

      Phiền Nhân (lau mồ hôi ): Cái này vốn giống. Em cho rằng em "Đó là, " phải tự truyện phải là tự truyện sao?

      Tâm Tâm: Hả? Các bạn thực nghĩ đây là tự truyện sao?

      Mọi người: Dạ!

      Tâm Tâm: ..... Tôi lại cắt gảm số đoạn tiếp đây!

      39

      Nhất Chi Độc Tú: Mỗi ngày tôi đều đợi cuốn sách này được cập nhật đó, tôi bị Phiền Nhân với tiểu Phiền Nhân làm nhũn ra rồi, xin hỏi Phiền Nhân tiên sinh có weibo , Phiền Nhân tiên sinh có biết bản thân có nhiều bánh phở lắm ?

      Tâm Tâm: có weibo, cũng có ý định mở weibo, bình thường quá bận, có thời gian làm này làm nọ. cũng biết tôi đánh phấn hồng cho , chuyện như vậy tuyệt đối thể để cho biết được, vốn thể tự mình biết mình được, sau khi cho biết, càng hiểu bản thân mình hơn!

      Phiền Nhân: Bây giờ biết rồi đấy!

      Tâm Tâm: .....!

      40

      Thiên Thiên: Hỏi Phiền Nhân tiên sinh, khi biết Tâm khóa cửa nhốt mình bên ngoài, cảm nghĩ đầu tiên của tiên sinh là gì?

      Phiền Nhân: Bạn nghĩ thế nào là lần đầu?

      Tâm Tâm: Ấy, xấu hổ quá, nhiều lần lắm, bạn phải là lần nào.

      Thiên Thiên: Chính là lần Tâm Tâm đề cập trong truyện, Phiền Nhân công tác, Tâm Tâm nhốt mình ngoài cửa, cuối cùng phải đến khách sạn nghỉ ngơi.

      Phiền Nhân: À, lần đó ấy à! Lần đó tôi uống rượu, nhận được điện thoại của ấy, lúc đó cảm nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là, tôi quá sao nhãng ấy. Tôi chỉ nghĩ đến chỉ cần có tôi ở đó, ấy nhất định xảy ra chuyện, nhưng tôi có thời gian. Lần sau công tác, tôi nhất định để ở văn phòng, xe, còn cả nhà của đồng nghiệp, nhà của bạn bè, mỗi nhà gửi cái chìa khóa, nếu vậy ấy cũng phải có nhà để về, cũng phải ngủ ở khách sạn.

      Tâm Tâm: Chính là chính là, đều tại lỗi của ! Nhanh nhanh an ủi em, an ủi tâm hồn tổn thương của em nào!

      Phiền Nhân: Tim của em ở chỗ nào?

      Tâm Tâm: .....

      41

      Tiểu Bạch Bạch: Em muốn hỏi Tâm Tâm, Phiền Nhân có hồng nhan tri kỉ ? ấy thường xuyên ở cùng chỗ với nữ sinh, chị có để ý ?

      Tâm Tâm: Con người của tôi rất đạo lý, rất tôn trọng thực, miễn là quan hệ của Phiền Nhân với người khác giới là bình thường, có gì mập mờ, cách bọn họ đối xử với nhau chạm đến giới hạn của tôi, tôi quấy rối quan hệ bình thường của Phiền Nhân với bạn khác giới.

      Phiền Nhân: ?

      Tâm Tâm: Đương nhiên, trước mặt nhiều người như vậy, em có thể dối?

      Phiền Nhân: Vậy em nghe thử xem, cái giới hạn của em là gì?

      Tâm Tâm: Ừm .... được cùng chuyện tâm với mỹ nữ; phụ nữ lúc chuyện với được làm nũng; và được chuyện với phụ nữ quá giờ, bất kể cái gì; được mình ăn với phụ nữ, cho dù là cơm trưa. Những điều đó chính là giới hạn của em, khi chạm đến, nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ!

      Phiền Nhân: Đây là giới hạn cao nhất từng gặp!

      Tâm Tâm: Cao sao? Mọi người , cao sao?

      Mọi người: ....

      Tâm Tâm ( phục): Phiền Nhân, vậy chút xem, giới hạn của với quan hệ nam nữ là gì?

      Phiền Nhân (nghiêm túc suy nghĩ tự hỏi): Uh..... được tâm nỗi lòng với soái ca; trò chuyện với đàn ông, được làm nũng; và được chuyện với đàn ông quá giờ, cho dù là chuyện gì nữa; được phép ra ngoài mình ăn trưa với đàn ông, cho dù là cơm trưa....

      Tâm Tâm: ....

      Cái này gọi là nếu trăm họ đốt đèn châu quan cũn đừng phóng hỏa!

      42

      Mặt trời núi xinh đẹp: Xin Phiền Nhân trung thực trả lời, khi Tâm Tâm chia tay có sợ ? tính lần đầu tiên câu "Đồ lang sói đến" "Chia tay", có cảm thấy đầu bị chấn động ? Hai mắt choáng váng? Hay là định trước mọi việc, chạy thoát! Hét tiếng liền ngoan ngoãn.

      Phiền Nhân: Tôi nhận điện thoại, mấy người trò chuyện trước .

      Tâm Tâm: Này! Người ta hỏi đấy!

      Phiền Nhân: Em trả lời giúp , em trả lời nhất định tốt hơn !

      Tâm Tâm: Hừ, biết ngay là loại người kiêu ngạo như trả lời mấy cái vấn đề mất mặt như vậy mà.

      Phiền Nhân nghe điện thoại, để lộ ra kiểu được làm phiền!

      Tâm Tâm: Được rồi, câu hỏi này tôi thay trả lời. Ừmm ..... ra, cuối cùng nghĩ sao tôi cũng biết!

      Mọi người: được, nhất định phải trả lời!

      Tâm Tâm (bất đắc dĩ nhìn Phiền Nhân): Được rồi. Tôi bừa vậy. Dựa vào nhưng hiểu biết của tôi về , lúc lần đầu tiên tôi chia tay với , đầu tiên kinh ngạc đến ngây người, nghĩ đến rằng hai người chúng tôi có thể ra hai chữ này, nhưng nếu tôi , có cái quyết định này, tôn trọng lựa chọn của tôi, hề cưỡng cầu. Dù sao, chuyện tình cảm cũng thể cưỡng ép được!

      Tôi bỏ giữ lại.

      Tôi rồi, mình ở lại nơi từng là nhà của hai chúng tôi, nơi đó từng có quá nhiều tiếng cười vui của chúng tôi, quá nhiều tiếng đùa ầm ĩ, quá nhiều ngọt ngào, từng có lời thề non hẹn biển của chúng tôi, từng có những lúc hoạn nạn tương cứu của chúng tôi. Mặc dù, nơi đó cũng từng vì tính cách chúng tôi hợp mà nảy sinh khắc khẩu và cãi vã, nhưng khắc chia lìa, mọi người thường hay nghĩ đến những điều tốt đẹp, dù là khắc khẩu, cũng khiến nó trở thành những nhớ nhung....

      tiếng ngắn ngủi, Phiền Nhân đưa ra quyết định, cần phải xoay chuyển đoạn tình cảm này, bất kể con đường này có bao nhiêu khó khăn hiểm trở, cũng buông. Vì thế, suy nghĩ rất nhiều cách, hi vọng lần nữa vá lại vết rách tình cảm của chúng tôi. Ngoài dự liệu của , chúng tôi vừa mới ăn bữa cơm "chia tay", tôi liền vui vẻ theo tay trong tay về nhà.

      Khoảnh khắc đó, rốt cuộc hiểu được, có loại phụ nữ, đầu óc nóng lên là đòi chia tay, đầu lạnh muốn chia nữa!

      Phiền Nhân (đúng lúc nghe điện thoại xong quay lại, bổ sung câu): Cho nên, khi mà não ấy nóng, tôi phải nghĩ cách cho não ấy lạnh lên.

      43

      Năm Chảy Hoa Rơi: Trong khi sống chung đối phương để lộ những khuyết điểm khiến chị phát điên lên, chị Tâm Tâm làm thế nào? cách khác là bản thân thay đổi thói quen sinh hoạt của cả hai như thế nào?

      Tâm Tâm: Việc này còn phải xem xét xem đối phương mắc khuyết điểm nào khiến tôi phát điên, nếu như vấn đề nguyên tắc quá lớn, những chuyện khác đều có thể nhân nhượng cho nhau.

      Ví dụ như chuyện bất đồng ý kiến, chúng tôi rất ít khi cãi vã, chuyện nghe , chuyện lớn nghe tôi. Đương nhiên giới hạn chuyện lớn là chuyện mua nhà mua xe tìm việc làm dạy dỗ con cái, haha, thực ra người sống đời này ít chuyện hệ trọng, nhưng tôi thấy rất hạnh phúc vui vẻ.

      Ví dụ như thói quen sinh hoạt giống nhau, tôi nhân nhượng mà thay đổi thói quen, dù sao người chòm sao Xử Nữ rất tích cực, rất khó để thay đổi, còn chòm sao Song Tử rất dễ thay đổi, thay đổi tôi tôi cảm thấy vui!

      Lại ví dụ nữa, Phiền Nhân khiến tôi phát điên nhất chính là bản lĩnh ăn của , mỗi lần cãi nhau đều chọc giận tôi tức muốn chết, mỗi lần như vậy, tôi đều khóc (người nào đó xem phim hài kịch cũng có thể khóc đến rối tung rối mù, đây là kỹ năng được người nào đó áp dụng linh hoạt nhất), tôi vừa khóc, năng lực ăn của Phiền Nhân cũng biến mất, cúi đầu nhận sai mười phút....

      Phiền Nhân: Hóa ra đó là em linh động áp dụng kỹ năng hả?

      Tâm Tâm: ....

      Xong rồi, tôi quên mất là ở đây, để ý mà nhiều lời, được nữa!

      44

      Lưu Quang Phi Võ: Bộ tiếp theo khi nào mới mở hố, đề tài là gì (hi vọng Tâm Tâm có thể viết ra người đàn ông mị lực!), là ngọt hay ngược!

      Tâm Tâm: Đề tài bộ tiểu thuyết tiếp theo còn chưa nghĩ ra, rất nhiều người muốn thấy Ngũ ca và Ngũ tẩu, tôi cũng cảm thấy bọn họ có rất nhiều trò, có thể viết thành thương chiến (cạnh tranh trong kinh doanh), tình tiết đầy kịch tính, mấu chốt nhất chính là, còn có thể cho Diệp tử và Vĩ ca đến làm khách mời được nữa, nghĩ đến thôi tôi thấy phơi phới rồi.... Hì hì, có phải các bạn cũng phơi phới rồi ?

      45

      Xin hỏi Phiền Nhân huynh: lòng cảm thấy Tâm Tâm của chúng tôi mơ hồ nhỉ, hay là ấy cảm thấy được đặc biệt cưng chiều, cho nên Tâm Tâm mới càng lúc càng mơ mơ màng màng?

      Phiền Nhân: Lúc bình thường quả ấy rất mơ hồ, tôi chỉ lần cầm di động từ nhà mang đến phòng làm việc cho ấy, cũng chỉ lần giúp ấy bổ sung mấy cái thẻ, ai hưởng thụ mấy cái quá trình này, nhưng nếu hưởng thụ, có nghĩa là muốn đón nhận....

      May mà, Tâm Tâm chỉ mơ hồ mấy chuyện nhặt, chuyện lớn lại nghiêm túc, ví dụ như, chuyện tìm bạn trai!

      Tâm Tâm: Ừ! Chuyện này đúng là lơ mơ nhất!

      46

      Liễu Như Thị: Nếu như lúc trước phải Tâm Tâm hỏi tuổi Phiền Nhân, Phiền Nhân có chú ý đến nữ sinh đáng này ? Nếu bỏ lỡ, có phải cảm thấy rất đáng tiếc ?

      Phiền Nhân: Mỗi đoạn quen biết đều có bắt đầu, ấy hỏi tuổi tôi chỉ là câu bắt chuyện mở đầu lam quen, nếu phải lúc đầu tôi nhận biết ấy.

      Toàn khóa năm hai có hơn hai trăm học sinh, nhưng chỉ có mười mấy nữ sinh, muốn chú ý đến cũng rất khó, dù cho chú ý, nam sinh xung quanh cũng nhắc bạn chú ý đến.

      Cho nên, lần đầu tiên ấy xuất ở lớp học, tôi biết ấy rồi, chẳng qua, biết chưa nhiều thôi....

      Về phần nếu lở đánh mất, có hối hận hay . Có chứ, bởi vì bỏ lỡ ấy, tôi gặp được người phụ nữ thuần khiết nhất của tôi rồi.

      47

      La Liễu cách cách: Tâm Tâm nương và Phiền Nhân công tác cùng đơn vị, có xuất cùng lúc ? Hai người phối hợp làm việc có ăn ý ?

      Tâm Tâm: Nghiên cứu của tôi và Phiền Nhân giống nhau, xuất cùng nhau cũng nhiều, nhưng chỉ cần lúc tôi cầu, nhất định xuất , đừng bên cạnh tôi.

      Ví dụ như, mấy ngày hôm trước tôi xét chức, áp lự của tôi rất lớn, tâm tình bất ổn, tôi gọi điện cho Phiền Nhân công tác: "Đây là chuyện quan trọng nhất đời em, cũng là thời điểm gian nan nhất, nhất định phải quay về giúp em, đến khi em xét chức vụ kết thúc."

      Phiền Nhân thoái thác mọi chuyện, quay về giúp tôi sửa chữa báo cáo xét chức vụ. Vì khích lệ tâm tình của tôi, còn nhờ bạn bè ở Mĩ mang về cho tôi cái điện thoại tôi thích, với tôi: "Đây là thưởng cho thành quả xét chức của em!"

      Tôi ngay lập tức ý chí chiến đấu sục sôi!

      Lại ví dụ: Tôi xin được hạng mục, chuyện đó khiến tâm trạng tôi tốt, về nhà tìm Phiền Nhân xin được an ủi, Phiền Nhân ngay lập tức tìm bạn bè , giúp tôi liên lạc với những hạng mục khác.

      Lại thêm ví dụ nữa: *OSS giao cho tôi nhiệm vụ hạng nhất rất khó khăn, tôi tìm Phiền Nhân, cầu xin giúp: " giúp em nghĩ cách làm , chuyện này em làm được, em làm sao với *OSS, bọn họ mới tin là em làm chứ phải là vì có năng lực, mà cũng phải là trốn tránh công việc."

      Phiền Nhân nghĩ biện pháp ngay lúc đó giúp tôi, mà trước tiên tìm rất nhiều người khai thông, ví dụ như *OSS của tôi, Boss hai, Boss ba, khách quan hiểu tính chất nhiệm vụ khó khăn, đánh giá *OSS trông đợi ở tôi, hơn nữa bình thường rất biết tôi, suy nghĩ kỹ càng hồi lâu.

      Đến khi suy nghĩ toàn bộ khả năng, đưa ra cho tôi rất nhiều đề xuất quan trọng: "Chuyện này rất quan trọng, em có năng lực làm tốt, cố gắng hoàn thành ."

      Sau đó, còn điều động cho tôi tổ rất nhiều người có tài, bảo đảm tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ.

      Có rất nhiều người cho rằng, vợ chồng nên cùng àm việc ở đơn vị, bọn họ có thể hình thành lợi ích khối cộng đồng, bất lợi cho việc thúc đẩy tiến độ công việc. Nhưng ở đơn vị nghiên cứu khao học có rất nhiều cặp vợ chồng hài hòa, Bọn họ làm tốt mọi chuyện, cùng hưởng nguồn tài nguyên, khuyến khích và thấu hiểu lẫn nhau, bọn họ ngay cả nằm giường cũng bàn bạc về tiến độ công việc, điều này chẳng lẽ tốt sao?

      48

      Lu: Tâm Tâm, có câu như thế này nha "Bạn bè thât phải là hai người ở cùng với nhau hết lời, mà là hai người ở cùng với nhau lời nào cụng cảm thấy xấu hổ." Vậy chị cho rằng hai người sống chung với nhau như vậy có thoải mái chứ?

      Tâm Tâm: Hai người ở cùng chỗ, chuyện hoặc là lời nào, đây đều là hình thức biểu bên ngoài. Tâm có tựa vào nhau hay , mới là mấu chốt.

      Trong lòng của các bạn và tâm có khoảng cách, cho dù hai người sống chung trong gian phòng, bận rộn đủ thứ chuyện, rãnh tán dóc; cho dù hai người gặp nhau trong tháng máy ở đơn vị, ngay ả cái câu bắt chuyện cũng đả động đến; cho dù hai người sống ở hai thành phố khác nhau, ba ngày liên lạc với nhau, vậy cũng để cho người kia cảm thấy thoải mái....

      Bởi vì trong lòng bạn biết , các bạn là hai gốc cây, cành lá dưới ánh mặt trời đung đưa, cây trong bùn đất chặt chẽ quấn lấy nhau.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Phiên ngoại về tiểu Phiền Nhân hai tuổi


      Ngày trước từng nghe người ta , đứa trẻ lúc hai tuổi là đáng nhất, tôi căn bản tin, từ khi tiểu Phiền Nhân hai tuổi, mỗi ngày đều nắm tay tôi : "Mẹ đừng làm nữa!"

      Tôi nhất thời muốn theo đuổi nhân sinh quan nữa, muốn ở nhà làm người mẹ tốt.

      1

      Sau khi tiểu Phiền Nhân trải qua sinh nhật hai tuổi, tôi càng ngày càng hoài nghi chỉ số thông minh của mình, bởi vì tôi cảm nhận được rất ràng, khi tôi ở với tiểu Phiền Nhân, chỉ số thông mình của mình thể đem ra xài đủ.

      Ngày hôm nay, tiểu Phiền Nhân cầu xin yếu ớt: "Mẹ, con muốn xem tivi.... con muốn xem phim hoạt hình."

      Tôi làm ra vẻ khôn ngoan uyển chuyển từ chối: "Cục cưng , bây giờ có điện, TV mở được, đợi khi nào có điện mẹ mở TV cho con xem, được ?"

      Tiểu Phiền Nhân liếc tôi cái sắc, gì, đôi mắt đen to tròn xoay hai vòng, chạy tới trước TV.

      Tôi cảm thấy vui vẻ vì lời " dối" hết sức thuyết phục của mình, chỉ thấy tiểu Phiền Nhân đứng trước TV nhìn hết lượt.

      "Mẹ, mẹ!" Tiểu Phiền Nhân chỉ vào góc phải dưới TV, "Mẹ nhìn chỗ này xem, đèn đỏ, sáng, có điện!"

      Tôi: " ..... "

      Ấy, con nít bây giờ khó lừa như vậy sao?

      2

      Tiểu Phiền Nhân đến nhà bà nội, để tránh con bé nhớ tôi, tần số tôi gặp con bé và trò chuyện cùng nó giảm hẳn.

      Tiểu Phiền Nhân thấy tôi cuối cùng cũng vui vẻ, với tôi rất nhiều.

      "Mẹ, con nhớ mẹ!"

      "Mẹ làm gì vậy?"

      "Mẹ lại ra ngoài ăn cơm sao?"

      "Mẹ quan tâm đến con, con giận, con rất giận."

      Vì dỗ con bé, tôi lừa nó : "Tiểu bảo bảo, đừng giận, đêm nay mẹ ngủ cùng con, hát cho con nghe bài "Những năm kia", được ?"

      Con bé nghĩ nghĩ, lắc đầu, đáp: " tốt, mẹ phải là mẹ con, mẹ là giả!"

      Tôi: " ...... "

      xem, tôi giả như vậy có quá ràng ?"

      3

      Dỗ tiểu Phiền Nhân ngủ là nhiệm vụ quang vinh và gian khổ nhất.

      Mỗi lúc trời tối, tôi tắt đèn, con bé luôn hưng phấn nằm giường lăn qua lăn lại người tôi, bắt tôi hát rất nhiều bài hát ru, đến nỗi tôi tự ru mình ngủ, con bé mới chịu yên mà nằm ngủ, chuyện này ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng tới tiến độ viết văn của tôi.

      Vì đúng hạn cập nhật tiểu thuyết, tôi tôi suy nghĩ qua bao nhiêu gian khổ mới tìm được phương pháp tốt đối phó với con bé.

      Đó chính là... giả vờ ngủ.

      Ngày đầu tiên thực kế hoạch giả vờ ngủ, ràng hiệu quả đến mười phần.

      Ngày hôm sau thực kế hoạch giả vờ ngủ, tôi nghe thấy con bé : "Mẹ, con muốn đắp mền!"

      Tôi nhịn được đắp mền cho con, kế hoạch thất bại!

      Lần thứ n thực kế hoạch giả vờ ngủ.

      Trong lúc tôi giả vờ ngủ, nghe con bé : "Mẹ, chăn của con rơi xuống đất rồi, mẹ nhặt lên dùm con !"

      Tôi động đậy.

      "Mẹ con sợ quá, mẹ ôm con ."

      Tôi nhúc nhích.

      Con bé rốt cuộc cũng im lặng, rất lâu rất lâu sau, tôi thấy con bé nhúc nhích, tin rằng nó ngủ rồi.

      Tôi sung sướng vạn phần, lén lút đứng dậy lau máy tính, ngờ tiểu Phiền Nhân vẫn nhúc nhích đột nhiên nắm tay tôi, : "Mẹ, mẹ đâu?"

      "Mẹ..... Đại bảo bảo, sao con chưa ngủ?"

      "Con cũng giả vờ ngủ!"

      Tôi lau mồ hôi, con bé còn có thể dùng cái từ "cũng" này nữa!

      4

      Tối nào đó, tôi rảnh rỗi có thể tán gẫu, tiểu Phiền Nhân chơi xếp gỗ gọi tôi: "Mẹ xinh đẹp, mẹ hát bài , hát bài có đề cập đến mẹ á."

      Tiểu Phiền Nhân nghiêng đầu nghĩ lát: "Con muốn hát bài Cha."

      Bị đả kích, tôi hồi phục tâm tình ưu sầu: "Cũng được, mẹ xoi mói, con hát ."

      "Con con hát, con muốn ba hát."

      " .....Nhưng ba con ngủ rồi."

      "Con vẫn muốn ba hát."

      xong, tiểu Phiền Nhân mực chạy như điên vào phòng ngủ, đứng bên người ba, cất cao giọng hát khi ba ngủ say: "Ba à, người ba tốt của con, người ba tốt à! Ba tốt!"

      Tôi xin thề, bài hát này tôi hề chỉ cho con bé hát, là do con bé tự sáng tác ra đó!

      phút đồng hồ sau, tiểu Phiền Nhân thích thú mà chạy ra.

      Tôi hờ hững ngồi ghế sô pha hỏi: "Tiểu bảo bối, con hát xong rồi sao?"

      "Hát xong rồi."

      "Ba con khen con ?"

      "Có khen!"

      "Hả? Khen con thế nào?"

      Tiểu Phiền Nhân cố gắng nhớ lại: "! Qua bên kia hát !"

      " ...... "

      Con bé người ba tốt!

      5

      Từ khi tiểu Phiền Nhân có thể , con bé thỉnh thoảng ra những câu trả lời khiến người khác phải kinh ngạc, người khác phải dở khóc dở cười. Dần dần, khi chúng tôi có việc gì làm hỏi con bé mấy câu hỏi khó, để nghe câu trả lời thần kì của con.

      Bà nội tiểu Phiền Nhân nấu món sủi cảo con bé thích ăn nhất, tiểu Phiền Nhân vừa nhìn thấy sủi cảo, vui vẻ.

      tay vỗ vai bà nội con bé : "Con có người bà tốt, bà nội cực kỳ cực kỳ tốt!"

      Bà nội thiếu chút nữa lệ nóng doang tròng, xúc động hỏi tiểu Phiền Nhân: "Cháu ngoan của bà, bà tốt với con như vậy, đến khi bà nội già rồi, con phải chăm sóc bà nội đấy nhé!"

      Tiểu Phiền Nhân nháy mắt mấy cái, lắc đầu: " được, con muốn chăm sóc ba ba già!"

      Bà nội nhất thời bị nghẹn được gì, người mẹ nào đó cũng hết chỗ nổi, con bé lại có thể nuôi mẹ, người mẹ nào đó tỏ vẻ u oán....

      Người mẹ u oán nào đó : "Cục cưng, mẹ đây sao? Mẹ chứ? Người nuôi dưỡng đại bảo bối con đây này?"

      Tiểu Phiền Nhân nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Được, cũng được! Nuôi mẹ!"

      Người mẹ nào đó vui vẻ.

      Bà nội tiểu Phiền Nhân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tiểu Phiền Nhân: " con nuôi bà nội, bà nội già rồi phải làm sao?"

      Tiểu Phiền Nhân đầy tình thân ái: "Để người con lớn nhất nuôi nội!"

      Bà nội hỏi lại: "Con lớn nhất của nội là ai vậy?"

      "Là ba con!" Con bé thuận tay chỉ chỉ ảnh chụp ba, "Chính là người này, người này!"

      Buổi tối về nhà, tôi đem chuyện đó ra kể với Phiền Nhân, Phiền Nhân vuốt đầu con bảo bối, cười : " tốt quá, con có di truyền tư duy Lô-gíc từ mẹ con!"

      Tôi: " ...... "

      Phiền Nhân, lúc khen con có thể đừng thuận tiện khen tôi như vậy ?

      6

      Tiểu Phiền Nhân đôi giày chạy, người mẹ nào đó trong lúc chuyện phiếm, lười trông nom.

      Con bé thuận tay cầm lên đôi giày, mang vào chân.

      Người mẹ nào đó để mặc con mang hai chiếc hai màu chạy loạn khắp phòng.

      Bà nội tiểu Phiền Nhân trông thấy cháu cưng, đau lòng, nhịn nổi oán trách: "Mẹ của con cũng là, con mang giày như vậy mà mẹ cũng quản, phiền chết !"

      Người mẹ nào đó tự biết xấu hổ.....

      Tiểu Phiền Nhân lại có thể nóng nảy, kêu to: "Bà nội, bà nội đừng phiền mẹ con, nội làm phiền con !"

      Trái tim người mẹ nào đó nhất thời ấm áp, áo bông tri kỷ quả rất ấm!

      ***

      Bây giờ tiểu Phiền Nhân ngủ, tôi ở bên cạnh con bé đánh chữ, thỉnh thoảng con bé lại bị tiếng máy đánh chữ đánh thức, con bé mở to mắt nhìn tôi cái, trở mình tiếp tục ngủ.

      Đối với con bé mà , chỉ cần tôi ở bên cạnh con bé, như vậy đủ rồi!

      Đối với tôi mà , chỉ cần con bé quấy rầy tôi viết văn, như vậy là đủ rồi....

      Có lẽ, đây chính là !

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Phiên ngoại về công việc có tình


      Mặc dù tôi và Phiền Nhân công tác cùng sở nghiên cứu, nhưng hướng đề tài giống nhau, cơ hội hợp tác nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng mới xuất cùng lúc.

      1. TIỆC RƯỢU

      Phiền Nhân và Boss tam của chúng tôi quan hệ cá nhân tốt vô cùng, thường xuyên cùng nhau ra vào quán rượu, huynh đệ tương xứng.

      lần, tổ đề tài của chúng đón vị khách, *OSS và Boss tam muốn Phiền Nhân ngồi tiếp, thế là Boss tam gọi điện cho Phiền Nhân, hỏi có rãnh .

      Khi đó, tôi nghiêm khắc dạy dỗ Phiền Nhân: "Ngày hôm trước mười giờ rưỡi mới về, tối hôm qua mười hai giờ rưỡi mới về nhà, tối nay còn ra ngoài uống rượu nữa thử xem, xem em có để quỳ gối bàn chà quần áo nhé!"

      Phiền Nhân tự biết đuối lý, vỗ ngực cam đoan ở nhà giúp tôi, ấy vậy mà lúc này, Boss tam gọi điện thoại đến.

      Phiền Nhân đương nhiên hiệp nghĩa từ chối: "Tối nay em , trai, biết em mà.....em là người sợ vợ mà!"

      Boss tam quả quyết hồi đáp: " hiểu!"

      Cúp điện thoại, Phiền Nhân chìa tay ôm lấy tôi: "Vợ, em xem biểu của tốt ? Tối nay làm gì để thưởng cho đây?"

      Tôi còn chưa nghĩ ra phải thưởng cho thế nào, điện thoại của tôi vang lên, *OSS cho tôi biết: "Bình Tâm, tối nay có vị khách quan trọng, sang đây tiếp họ ."

      Tôi là vì tổ đề tài cung tung tận tụy cho đến chết mới tiếp vị viên chức kia, đối mặt với trách nhiệm nặng nề như vậy, tôi chút do dự đáp: "Được rồi, tôi liền!"

      Điện thoại của tôi bên này vừa cúp.

      Di động của Phiền Nhân vang lên, nối máy, chỉ nghe thanh đắc ý của boss tam truyền đến: "Chú đến được cũng sao, chúng tôi để Bình Tâm ra mặt tiếp vậy, tôi nhớ là tửu lượng của ấy tồi, có nên uống rượu hay , chú cứ yên tâm. Bất quá, nếu chú thực lo lắng, có thể cùng."

      Phiền Nhân hề nghĩ ngợi, đáp: "Em với ấy cùng ."

      Khoảnh khắc đó, tôi thực bội phục năng lực làm việc của boss tam, giải quyết được vấn đề à!

      2. BÊN A VÀ BÊN B.

      Ngày nào đó, boss nhị gọi tôi đến phòng làm việc của gã.

      Dựa vào những hiểu biết của tôi với gã, hễ gã tìm tôi, nhất định là trao nhiệm vụ nặng nề cho tôi, mà đến tận bây giờ, tôi còn có năm hạng mục khó khăn chưa được giải quyết, mỗi ngày đều phải tăng ca đến khuya.

      Mang theo túi mật treo ngược trong lòng vào văn phòng boss nhị, gã ngẩng đầu từ đống văn kiện chất cao như núi, với tôi: Gã muốn đặt sản xuất bàn thiết bị thí nghiệm XX, để tôi căn cứ vào nhu cầu của gã, điều tra nghiên cứu cho tốt, đem nhu cầu cụ thể báo cho công ty An Thời, để công ty An Thời mau chóng báo giá.

      Tôi bên vừa ghi chép bên vừa đáp lời: "Được, tôi biết rồi!"

      Tôi chuẩn bị , boss nhị lại bổ sung thêm câu: "Trang thiết bị này chúng ta cần rất gấp, giao tiếp với Trình Trạch, để mau chóng thúc đẩy tiến độ."

      Hả? Gã ai? Trình Trạch? Là Trình Trạch nhà chúng tôi sao? Theo giao tiếp gì?

      Mang theo bụng nghi vấn, tôi về phòng làm việc, ngay lập tức điều tra nghiên cứu công ty An Thời, hóa ra nó là công ty có trụ sở ở thành phố S, đặc biệt định chế các loại thiết bị nghiên cứu. Nhưng tại sao boss nhị lại để cho tôi với Phiền Nhân nhà chúng tôi giao tiếp, lẽ nào hay lui tới với công ty này?

      Tôi gọi điện thoại hỏi Phiền Nhân: "Tổ chúng em cần phải đến công ty An Thời đặt thiết bị, rất quen với công ty bọn họ sao?"

      Sau ba giây trầm mặc, Phiền Nhân mới trả lời tôi: "Tổ bọn mới thu mua công ty này, em biết sao?"

      "Hả? Vậy bây giờ ai phụ trách công ty này? Bọn em muốn đặt thiết bị tìm ai?"

      "!"

      Há! Tôi rốt cuộc cũng hiểu được vì sao boss nhị lại kêu tôi giao tiếp với . "Chuyện lớn như vậy, sao có thể báo cáo với em chứ?"

      "Sáng sớm báo cáo qua với em rồi. Có điều là, với trí nhớ của em, nhớ được cũng bình thường thôi."

      " ..... "

      Đúng lúc phòng làm việc của tôi có người, tôi cũng trong lúc rãnh rỗi, muốn trêu chọc đùa giỡn Phiền Nhân.

      Tôi cầm lấy điện thoại, cười ngọt ngào với Phiền Nhân: "Trình tổng, tính toán thử xem, thiết bị kia báo giá rẻ chút thôi nhé, tốt nhất là gửi phí thanh toán rẻ rẻ nha!"

      " có thể rút ngắn thời gian chế tạo, sau khi đem bán với giá phục vụ tốt nhất, nhưng còn giá cả, bàn nữa."

      "Đừng có tình cảm như vậy chứ, với quan hệ này của hai ta, có thể chuyện tình cảm mà?"

      "Bây giờ chuyện công việc." Phiền Nhân đầy ý cười, "Muốn chuyện tình cảm, buổi tối chúng ta , em muốn bao nhiêu tiền, cho em bấy nhiêu tiền....."

      Sao tôi nghe lời này thấy đắng chát khó chịu như vậy nhỉ, kết quả khó chịu đấy chứ?

      ~~~

      Ba ngày sau, Phiền Nhân gọi điện cho tôi, hỏi: "Trang thiết bị của mấy người có làm hay ? phải là cần gấp sao?"

      Tôi : "Làm, đương nhiên là làm, chúng tôi điều tra nghiên cứu đây, chờ chúng tôi điều tra nghiên cứu xong liên lạc lại với các ."

      "Được, mấy người nhanh lên ."

      Tôi vội vàng cúp điện thoại, tranh thủ xem cuốn sách nghiên cứu nào đó.

      ~~~

      Lại ba ngày sau, Phiền Nhân lại gọi điện thúc giục tôi: "Các người điều tra nghiên cứu thế nào rồi?"

      "Gần đây tôi vội viết sách kế hoạch quá, mấy ngày nữa rồi sau."

      "Vậy các người nhu cầu cụ thể cho tôi biết trước , tôi báo giá trước cho mấy người."

      Tôi hơi bực mình: "Chúng tôi còn chưa thử nghiệm, cầu cụ thể chưa xác định được."

      Phiền Nhân cũng có chút nóng nảy, thái độ hết sức cường ngạnh: "Ngày mai bọn tôi lại cầu, trước ngày mai mấy người phải đưa tham số cho tôi."

      "Tôi vội lắm, rãnh!"

      "Sao năng lực thực của mấy người kém như vậy, làm việc lề mà lề mề quá !"

      Vừa nghe lại nghi ngờ tôi, tôi ngay lập tức liền nổi giận: "Sao có thể như vậy chứ? Sao lại dùng cái thái độ đó chuyện với em? nghĩ rằng giữa với em là viên chức đấy?"

      "Vợ, đừng nóng giận. chỉ chuyện công việc với em thôi mà! Em có thể dụng thái độ công nhân với mà, nghiêm túc chuyện với đấy?"

      "Được, chúng ta dụng thái độ của những người công nhân chuyện với nhau. Em là bên A, là bên B; em là khách hàng, em là thượng đế."

      "Ồ, em rất có lý." Phiền Nhân ngay lập tức thay đổi thái độ, "Ninh tổng, phải ngài cần gấp trang thiết bị sao, có thể nhanh nhanh đưa tham số cho tôi được , tôi nhanh chóng báo giá cho ngài! Trang thiết bị này rất phức tạp, chu kỳ rất dài, chúng tôi phải nhanh chóng thúc đẩy tiến trình, được ?"

      Tôi vui vẻ: "Được, trong vòng nửa giờ tôi báo giá cho ."

      Phiền Nhân: "Ôi.... đối với bất cứ ai cũng có lực có tiết, chỉ riêng đối với em, có biện pháp nào!"

      3. GIAN TÌNH GIẤU ĐƯỢC.

      Suy nghĩ đến thanh danh thanh khiết của chúng tôi ở nơi làm việc, tôi và Phiền Nhân khi về cũng giữ khoảng cách nhất định với nhau, cũng rất ít khi đến phòng làm việc của tôi tìm tôi, cho nên đồng nghiệp biết quan hệ của chúng tôi.

      ngày trong lúc nghỉ trưa, tôi và vị nữ đồng nghiệp ở trong phòng lam việc tán gẫu, boss tam mang theo Phiền Nhân đến tìm nữ đồng nghiệp đàm luận, tôi bình tĩnh ngồi vào trước máy tính, tiếp tục công việc.

      Ba người bàn bạc vấn đề Phiền nhân nhịn được lén ngắm tôi.

      Ánh mắt của boss tam vô cùng sắc bén, cười lên trêu ghẹo : "Thấy người quen? chào hỏi?"

      Phiền Nhân cười cười: "Được, vậy mấy người chuyện, tôi đến chào hỏi người quen!"

      ~~~

      "Này!" Phiền Nhân lên tiếng chào tôi.

      Tôi xem kết quả thí nghiệm, thuận miệng lại: "Chào."

      : "Tổ bọn muốn luyện hợp kim, đến đây cầu."

      Tôi lãnh đạm trả lời: "Ờ! Vậy tiếp ."

      " nhiều lắm, sang đây xem em làm cái gì." kéo cái ghế ngồi bên cạnh tôi, điệu bộ ngồi ngay ngắn.

      Ánh mắt tôi thoáng thấy nữ đồng nghiệp nhìn chúng tôi, vẫn giữ trạng thái lãnh đạm. "Còn có thể làm gì, làm việc đó."

      "Buổi tối mấy giờ em tan làm?"

      "Tan làm như bình thường."

      " nghe gần đây mới mở quán lẩu, rất được, muốn ăn thử ? mời!"

      Tôi giãy giụa trong suy nghĩ giữa thức ăn ngon và giảm cân, hơi do dự, "Nhưng mà gần đây em giảm cân, buổi tối ăn lẩu mập lắm."

      tới gần tôi hơn, hơi hạ giọng: "Sau khi ăn xong chúng ta có thể vận động mà."

      " ....."

      Cứ như vậy , hết giờ gọi điện cho em."

      "Được."

      ~~~

      Chúng tôi trò chuyện rất hợp ý, boss tam dặn dò xong mọi chuyện, gọi Phiền Nhân: " thôi! nỡ à? Nếu chú tới tổ chúng tôi làm luôn , tôi kêu người ta kê thêm cái bàn ở đây cho chú."

      Phiền Nhân cười cười vỗ vai tôi: " trước, buổi tối chờ điện thoại của ."

      "Ừ, được."

      Nhìn theo Phiền Nhân rời , tôi kịp thu lại nụ cười mặt, thấy nữ đông nghiệp dùng ánh mắt vô cùng khác thường nhìn tôi, tôi cố gắng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của tôi và Phiền Nhân, bề ngoài giống như..... có gì bất chính đấy chứ?

      Nữ đồng nghiệp là người có tính cách vô cùng thẳng thắn, cuối cùng nhịn được, hỏi thăm dò: "Hia người dường như rất thân?"

      "Hả?" Từ ánh mắt kinh ngạc của nữa đồng nghiệp, tôi đọc được nghi ngờ của ấy, nhịn được con buồn cười trào ra, ngượng ngùng chứa chút sợ hãi đáp, "Cũng phải là rất thân."

      "À...." Nữ đồng nghiệp muốn lại thôi.

      "Thân mến, cậu muốn cái gì?"

      "Thực ra cũng có gì, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn cậu có chút khác thường."

      " nhìn tôi? Ánh mắt gì?"

      Nữ đồng nghiệp cười ám muội: "Có cơ hội cậu nên nhìn tỉ mỉ hơn, rất ràng."

      "Ồ, được! Tối nay về nhà tôi nhìn kỹ!"

      "Hử?" Nữ đồng nghiệp như tỉnh ngộ, " phải là chồng của cậu đấy chứ? hay giả? Rốt cuộc là hay giả?"

      ". Là chồng tôi, chồng thân !"

      Nữ đồng nghiệp vỗ vỗ ngực: "Khó trách, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy tình ....."

      ràng như vậy? Tối nay về tôi nhất định phải nhìn kỹ mới được!



      Hoàn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :