1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đó là yêu - Diệp Lạc Vô Tâm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 16: TRẢI NGHIỆM TÌNH ĐẦU TIÊN



      *Action 1


      Đêm hè mát mẻ, gió mát thổi vào mặt, tôi đứng đối diện quán bar Luân Hồi, nhìn thấy bạn học tểu Trình về hướng tôi.

      Xem ra tôi rất ít đối mặt nhưng trí nhớ lại khắc sâu gương mặt ấy, có biểu cảm gì, chỉ vì ánh đèn đường sáng nhạt làm cho người ta có loại cảm giác đặc biệt ấm áp.

      đến bên cạnh tôi, gì, chỉ nhàng nắm tay tôi, băng qua đường phố người.

      Con đường kia ràng rất vắng vẻ, ngay cả bóng người qua cũng có, huống chi ô-tô, nhưng lại nắm tay của tôi, nắm chặt dắt qua.

      Tay nắm tay tôi như tỏa ra hơi ấm, dao động. . .


      *Action 2


      vào quán bar, người phục vụ ở quầy rượu xem ra nhìn tôi với rất quen, vừa thấy liền hỏi: "Muốn uống rượu gì?"

      nhìn tôi cái, hỏi: "Nước chanh được ?"

      Tôi gật đầu.

      Thế là gọi hai ly nước trái cây, chúng tôi người ly, tôi đoán đại khái là muốn cùng tôi chút chuyện quan trọng, hi vọng chúng tôi đều có thể giữ vững tỉnh táo.

      Tối qua dưới mái hiên, chúng tôi mặt đối mặt ngồi đây, ràng đêm rất lạnh nhưng tôi lại cảm tháy rất khô nóng.

      " từ lúc nào . . . thích em?" Thời điểm tôi hỏi , gương mặt tôi nóng đến có thể chiên được trứng.

      cười cười, trả lời.

      "Rốt cuộc là từ khi nào?"

      Tôi vẫn trả lời, tôi vẫn tiếp tục hỏi.

      Bị tôi bức còn đường lui, thẳng thắn đáp: "Em tính xem, em cho rằng lúc nào là lúc đó."

      Việc này, cũng co thê do tôi định đoạt sao?


      *Action 3


      Nhìn ra bạn học tiểu Trình muốn trả lời, tôi quyết định đổi vấn đề: "Từ lúc nào bắt đầu thích Trác Trác?"

      quay đần với phục vụ bàn: "Cho thêm hai chai bia."

      Haizz, tôi lại hỏi điều nên hỏi rồi!

      Uống cạn hai chai bia, bạn học tiểu Trình mới : " với ấy chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi, đối với ấy từ trước đến giờ chưa từng những điều nên , chưa từng làm những điều nên làm, vì sao em lại nghĩ thích ấy?"

      "Bởi vì quả quýt kia!" Tôi chất vấn, "Nếu như thích Trác Trác, vậy tại sao lại đem quả quýt cho Trác Trác, cho em?"

      Bạn học tiểu Trình nghiêm túc suy nghĩ lúc lâu, hỏi câu tôi thiếu chút nữa học máu: "Quả quýt nào?"

      Tôi uống hớp nước chanh, nén máu sắp phụt ra: "Chính là thời gian Đại học năm hai, gặp em với Trác Trác, đem quả quýt trong tay cho Trác Trác, duy nhất quả, lại đem cho ấy."

      "Có chuyện này sao? nhớ."

      Tôi: " . . . "

      Chuyện tình tôi khắc sâu trong trí nhớ đời, lại có thể hoàn toàn có chút ấn tượng.

      nhìn ra tôi để bụng chuyện quả quýt kia, vừa cẩn thận suy nghĩ, với tôi: "Nếu quả có chuyện này, như vậy với suy luận lô-gíc của : lúc đó nhất định nghĩ cho hai người bạn em, ấy gần nhất, thuận tay đưa cho ấy, sau đó ấy nhất định chia cho em nửa."

      Trác Trác quả thực là chia cho tôi nửa, thế nhưng chuyện đó quan trọng, quan trọng là nửa đó Trá Trác chia cho tôi chứ phải .

      Tôi lại hỏi: "Vậy sao chia đôi quả quýt ra, cho em nửa, ấy nửa?"

      "Chỉ là quả quýt thôi mà, còn phải trịnh trọng chia nửa nó ra, chia cho hai nữ sinh, em cho rằng nhàm chán như vậy sao?"

      , phải là nam sinh nhàm chán như vậy.

      Bạn học tiểu Trình còn : "Còn nữa, với tư duy lô-gíc của , nếu muốn tặng quýt cho nữ sinh, nhất định mua mười ân tám cân để tặng, sao lại chỉ mua quả. . . lúc đó nhất định là tiện tay đưa, hề suy nghĩ gì."

      "À. Vậy lúc đó trong đầu nghĩ gì?"

      Bạn học tiểu Trình lại với phục vụ: "Cho thêm hai chai bia nữa ."

      Ash? Tôi lại điều nên rồi sao?


      *Action 4


      Tôi định hỏi rốt cuộc với Trác Trác từng lui tới với nhau chưa, lần đó "bữa cơm tất niên" xảy ra chuyện gì, nhìn thấy hai chai bia nữa lại cạn đáy, ánh mắt của có phần mơ màng, tôi quyết định -- lần sau lại hỏi.

      Sau đó tiểu Trình đưa tay nắm chặt lấy tay tôi đặt bàn.

      với tôi: "Nhiều năm như vậy là quá khứ rồi. Chỉ còn tháng nữa phải rồi, đến thành phố khác. . . Vì sao bây giờ em lại đến tìm ?"

      "Em, em biết bây giờ phải là thời điểm thích hợp, chúng ta sắp tốt nghiệp, đây là thời điểm tốt nhất để chấm dứt đoạn tình cảm, mà phải bắt đầu. . . Nhưng mà chuyện này quan trọng, quan trọng là -- có muốn ở cùng với em hay ?"

      trả lời lại tôi.

      Nhưng tôi có thê đọc hiểu do dự của .

      từng nghĩ tới, có thể khi đó tôi có dũng khí, lựa chọn trốn tránh.

      tại, tôi muốn trốn tránh, chúng tôi cần phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, cách gian, khoảng cách giữa hai bên, còn có rất nhiều rất nhiều trở ngại khác biết nữa, đây phải là khởi đầu tốt đẹp, nhất định là rất khó để có kết thúc tốt đẹp. . .


      *Action 5


      Chúng tôi ngồi ở quán bar đến khi khu nhà trọ sắp đóng cửa.

      tiễn tôi về trước cửa nhà trọ, tôi định vào nhà trọ, đột nhiên lại giữ chặt tay tôi.

      Tôi vừa quay đầu, nụ hôn của rơi xuống.

      Đôi môi mềm mại nhàng đụng chạm, chính là đụng chạm, tôi nhất thời có cảm giác như bị diện giật.

      Đêm hè gió đặc biệt dịu dàng. . .

      Nụ hôn này, chỉ là lướt qua, có tìm kiếp sâu hơn.

      "Chúng ta thử chút xem." bên tai tôi.

      "Thử cái gì?"

      "Thử lần chia tay."

      " chia tay. . . "

      " chia tay!"

      chiều kia, tôi ngừng liếm môi, cảm giác môi vẫn còn tê dại, phải bị trúng độc rồi đấy chứ?


      *Action 6


      Nửa đêm, tôi ôm em trai Shin trằn trọc, di động vang lên.

      Nhìn thấy tên hiển thị màn hình, tôi vui mừng bấm nút nghe. "A lô. . ."

      Giọng của bạn học tiểu Trình vang lên bên tai: "Tối mai có rãnh ?"

      Tôi nhàng liếc các bạn cùng phòng ngủ say giường, giọng : "Có chuyện gì sao?"

      "Muốn hẹn em xem phim."

      ". . . phải lại chơi bài thua đấy chứ?"

      Tôi lờ mờ nghe thấy giọng của thoáng chứa ý cười: "Nếu phải sao?"

      Tôi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: ". . . Cũng ."

      "Ngày mai, à, là năm rưỡi chiều nay, ở cửa tầng ba chờ em, trước năm phút gọi nhắc em."

      " cần nhắc, em quên đâu." Tôi nhìn Trác Trác cái, "Hay là đến rạp chiếu phim chờ em ."

      "Ừ, được rồi."

      Tôi chuẩn bị cúp điện thoại lại nghe thấy : " ngủ được. . . "

      "Em cũng vậy."

      "Chúng ta trò chuyện lúc ."

      "Được."

      Sau đó chúng tôi bắt đầu chuyện, chuyện gì tôi hoàn toàn nhớ , chỉ nhớ tôi trùm mền chuyện với rất vui vẻ, cười đến mức chết ngộp luôn vẫn bỏ điện thoại xuống được.

      Về sau lúc tôi ngủ, tỉnh dậy vẫn thấy điện thoại ở bên tai.


      *Action 7


      Tôi với bạn học tiểu Trình xem phim lần thứ hai, là ngôi sao lớn <Đại thoại Tây Du>

      Bộ hài kịch ngôi sao lớn này, ngoài ý muốn làm cho tôi khóc thành dòng lớn.

      Tử Hà tiên tử : "Ta đoán trước được bắt đầu nhưng lại đoán được kết thúc. . . "

      Tôi ôm khăn giấy nước mắt chảy đầy mặt, bạn học tiểu Trình chìa tay ôn lấy vai tôi, an ủi vỗ lưng.

      Tôi cực kỳ bi ai muốn chết, có bạn trai hào phóng dâng hiến bờ vai, tôi đương nhiên khách khí hưởng dụng phen.

      vừa bên tai tôi: "Em biết ? Lần đầu tiên hẹn em xem phim, em cứ khóc, cứ nghĩ. . . "

      "Nghĩ gì?"

      "Nghĩ cần phải cho em mượn vai dùng."

      Tôi chùi nước mắt hỏi: "Vậy sao lại cho em mượn?"

      " sợ em trả."

      Tôi cố bật cười: " mọn."

      " ra sợ nhất chính là. . . muốn làm cho em trả lại."

      Biết bạn học tiểu Trình đối với tôi tính tình "hào phóng", tôi càng tin tưởng vào tương lai sau này hơn nữa!


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ mười hai ---

      Có người thường hỏi tôi: Tình có hạn sử dụng sao?

      Tôi cho rằng có. Giống như đồ ăn có hạn dụng, tình cũng vậy, cũng biến chất, ăn vào vô vị, bỏ lại tiếc.

      Nhưng giống như vậy, tình cũng giống như thức ăn, có thể trải qua số phương pháp để tăng hạn dụng cho nó.

      Ví dụ như chọn thời gian ướp lạnh thấp, thêm muối làm tăng hương vị, hoặc bỏ thêm chút chất bảo quản. . .

      Tóm lại phương pháp có rất nhiều, phải xem phải có tâm ý "bảo quản" mà thôi!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 17: THỜI ĐIỂM TIẾN TỚI TÌNH



      *Action 1


      Trước ngày tốt nghiệp, hướng dẫn viên triệu tập toàn bộ sinh viên tốt nghiệp lần cuối để mở Đại hội, giảng về số biện luận tình .

      Tôi nhớ Đại hội lần đó có hơn hai trăm người, ngồi đầy bậc thềm phòng học.

      Tôi muốn lần nhìn lại tất cả bạn học của mình, những người cùng học chung với tôi suốt bốn năm, những người tôi quen biết, quen biết, chuyện nhiều, chưa từng chuyện. Ai ngờ tôi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bạn học tiểu Trình, ánh mắt của tôi bỗng dưng cứng đờ.

      biết là vô tình hay cố ý mà chỗ ngồi của bạn học tiểu Trình lúc này vừa đúng góc độ mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

      Người vẫn như trước nhưng mối quan hệ còn giống trước.

      Tôi khỏi xúc động muôn vạn lần!

      Vì giữ dáng vẻ khiêm tốn, tôi giả vờ để ý đến , yên lặng quay đầu lại, giả vờ chuyện say sưa với Niếp Niếp: "Thời tiết hôm nay tốt ha!"

      Niếp Niếp nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đẹp? trời rất nhiều mây đen!"

      Tôi: " . . . "

      Lúc này bạn học tiểu Trình đưa tay chọc chọc vai tôi, thấy tôi có phản ứng, lại chọc chọc.

      Tôi bình tĩnh ngoảnh lại, bình tĩnh liếc cái: "Bạn học, có chuyện gì sao?"

      từ dưới hộc bàn đưa ra túi quýt, đặt lên bàn, ít nhất phải tám cân mười cân: "Mời em ăn quýt!"

      Tôi nhất thời đánh mất khả năng .

      Nam sinh ở bên cạnh vừa nhìn thấy quýt vàng óng, phản ứng nhanh nhẹn, động tác mạnh mẽ, trong nháy mắt cướp hơn phân nửa số quýt trong túi.

      Tôi nhanh tay lẹ mắt ôm lấy số quýt còn lại, chia cho Niếp Niếp bên cạnh, Phì Phì, còn có Trác Trác.

      Trác Trác nhận quả quýt xem cái, lại quét mắt nhìn bạn học tiểu Trình, đem quả quýt đặt lên bàn.

      Tôi cúi đầu tách quả quýt bỏ vào miệng, quýt rất ngọt, gọt đến mức miệng tôi bất giác cong lên.

      Bỗng nhiên tôi nghe thấy có người hỏi : "Trình Trạch, hôm nay cậu lên cơn hay sao mà lại mua quýt? Cậu phải thích ăn quýt sao?"

      đáp: "Thiếu nợ ấy, nếu trả, ấy nhớ đời."

      Mọi người hình như có chút hiểu "À!" tiếng.

      Tôi quay đầu, hừ lạnh với : "Ai ? ! Tôi ăn xong rồi cũng nhớ đời!"

      Về sau, mỗi khi tôi đề cập tới chuyện quả quýt kia, đều cảm khái vô hạn mà : "Thực quả quýt dẫn đến án mạng. . . , án oan!"


      *Action 2


      Biện luận tốt nghiệp suôn kết thúc, ...

      Chia cách sắp đến, cơm chia tay hết đợt này đến đợt khác dứt, tiệc của lớp, của đồng hương, của bạn chung phòng, của bạn bè, tóm lại là lần tiếp xúc là lần ăn.

      Tôi với bạn học tiểu Trình từng người riêng lẽ bôn ba khắp các loại tiệc, muốn chuyện đương chút cũng có cách nào được.

      Nhưng mỗi tối trước khi ngủ, đều gọi điện cho tôi, nhờ hơi rượu mà rất nhiều rất nhiều lời, đến khi ngủ thiếp g9i hoặc tôi ngủ thiếp , hoặc là điện thoại của hai người hết pin cuộc trò chuyện mới ngưng hẳn.

      Ngày trước tôi đâu có phát nhiều như vậy!


      *Action 3


      Chia cách nối đuôi nhau mà tới, những bạn học chung đụng với nhau bốn năm ấy, bạn cùng phòng, bạn bè, lần lượt từng người rời khỏi Đại học T lại lần nữa chạy về phía hướng tới nhân sinh của họ.

      Tôi gần như ngày nào cũng phải ra nhà ga, lưu luyến ôm chặt các bạn, vẫy tay, tạm biệt.

      Tiễn Niếp Niếp ấy bỗng nhiên ôm lấy tôi: "Thực ra bọn mình đều muốn hung hăng đòi Trình Trạch bữa cơm, nhưng khi nhìn cậu luôn muốn công khai mối quan hệ của các cậu, bọn mình đành phải nhịn. Nhớ kỹ, cái ngày hai người kết hôn, nhất định phải mời bọn mình bữa cơm!"

      "Các cậu sớm biết?" Nước mắt cả kinh của tôi bị ấy làm cho khô cạn.

      "Cậu cho rằng bạn mình đều là kẻ mù hết sao? Mấy ngày nay, mỗi lần cậu nhìn thấy khuôn mặt đều cười tươi như hoa đào vậy!"

      Tôi ảo não cúi đầu để lộ gương mặt đỏ ửng của mình.

      Niếp Niếp cùng với Thao đệ tiến lên xe lửa, trước khi lên xe còn ôm tôi cái: "Bọn mình hãy cùng nhau hạnh phúc nhé!"

      Tôi ra sức gật đầu: "Đều phải hạnh phúc!"

      Theo tiếng còi chói tai vang lên, xe lửa chậm rãi rời , nước mắt của tôi cuối cùng cũng kìm nổi mà rơi xuống.

      Xoay người, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng cách đó xa.

      đến gần tôi, đưa cho tôi tờ khăn giấy.

      Trái tim tôi lại ấm áp. "Sao lại ở chỗ này?"

      "Tiễn em." .

      Tôi lại hỏi: "Chừng nào ?"

      do dự chút, : "Ngày mai phải về nhà chuyến, quay về nhanh thôi."

      "Ừm!"

      Trong lòng chua xót, chỉ là tạm xa nhau thời gian ngắn mà tôi bắt đầu đau lòng rồi.

      *Action 4


      Ngày hôm sau, tôi tiễn Trác Trác , tôi từng là bằng hữu tốt nhất.

      Ngày kia ấy , có mưa, bạn trai của ấy tới đón ấy, ấy lạnh nhạt theo sát tôi tiếng "tạm biệt", căng chiếc ô màu trắng xa, chiếc váy màu lam nhạt dính nước trong veo nhưng lạnh như băng.

      Tôi đứng trước cửa nhà trọ, nhìn ấy lên xe, giọt mưa rơi xuống cửa xe làm mờ khuôn mặt của ấy, tôi cố giữ bản thân khóc, được rơi lệ, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

      Thời điểm xe hơi lăn bánh, tôi rất muốn đuổi theo với Trác Trác: người tôi thực thích là Trình Trạch, nhưng tôi chưa từng muốn tranh dành với ấy, tôi thực xem ấy là bạn tốt. . .

      Song, tôi gì cả.

      Đây là cuộc sống, trong cuộc sống có rất nhiều lời thoại, chúng ta thà chôn vùi nó dưới dáy lòng cũng muốn ra.

      Về sau, tôi với Trác Trác thỉnh thoảng có gọi điện cho nhau nhưng hẹn ngày gặp mặt:

      Về sau nữa, ở QQ chúng tôi chỉ vài câu hỏi thăm đơn giản với nhau.

      Về sau nữa, còn liên lạc với nhau nữa. . .

      Cho tới bây giờ, tôi chưa gặp lại ấy, biết ấy sống có tốt , nhưng tôi tin, thông minh như ấy nhất định sống hạnh phúc!

      số tình bạn giữa những người phụ nữ, tựa như những bông hoa nở trong căn phòng ấm áp, khi nở hương thơm hấp dẫn lòng người, nhưng khi trải qua mưa gió lại chịu được bi kịch.


      *Action 5


      Về đến phòng ngủ trống rỗng, tôi bỗng nhiên nhớ bạn học tiểu Trình, lấy điện thoại muốn gọi cho mới nhớ ra về nhà rồi.

      Tôi trong nháy mắt cảm thấy trà nhớ cơm nghĩ, biết làm gì, khi nào tôi mới có thể nhìn thấy .

      Thế là, buổi sáng tôi đứng ngồi yên, luôn liếc mắt nhìn di động, muốn xác nhận pin vẫn đầy, di động có tín hiệu hay .

      Cuối cùng tôi nhịn được, gửi tin nhắn cho :【 làm gì vậy? 】

      trả lời lại rất nhanh, vẫn như trước, lời ít ý nhiều:【 Nhớ em. 】

      Nhìn chằm chằm hai chữ màn hình điện thoại, tôi trong nháy mắt nhiệt huyết dâng trào.

      Tôi hoàn toàn suy nghĩ gì, chạy thẳng đến nhà ga múa vé đến nhà bạn học tiểu Trình.

      Đợi cho đến khi xuống xe lửa, đứng trước nhà ga nhìn người qua kẻ lại, hoàn toàn tìm thấy phương hướng, tôi mới bắt đầu lo lắng đến vấn đề mấu chốt: Tôi tìm như thế nào đây?

      Vì đạt tới hiệu quả surprise, tôi cố gắng nhớ lại, nhớ lại lời nhiều năm về trước: gần nhà quán internet, gọi là quán net phát triển. Ngày trước thường lên mạng ở quán net đó để chuyện cùng tôi.

      còn qua, gần nhà cửa hàng bánh bao Thần Quang, hồi em cực kỳ thích ăn, nửa đêm ngủ được kéo ăn bánh bao. . .

      Tôi đánh xe biết qua bao nhiêu cái ngã tư, cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng bánh bao Thần Quang và quán net phát triển, lúc đó trăng tròn lên cao.

      Tôi vội vã chạy vào quán net, vừa vào tìm thấy chỗ ngồi.

      Sau đó tôi mới rút điện thoại ra gửi cho tin nhắn:【 Em ở quán net phát triển chờ . 】

      Tôi hưng phấn đợi lúc lâu, vẫn thấy trả lời, đoán chừng di động có trong tay .

      Tôi để điện thoại di động xuống, đăng nhập liên kết vào trò chơi, tôi đánh bài đánh tới quên cả thời gian, bỗng có cảm giác bất thường truyền tới trung khu thần kinh, tôi quay đầu, trông thấy người thầm thương nhớ mấy ngày qua ở ngay sau lưng mình, mặc áo sơ mi màu đen, càng tôn thêm vẻ tĩnh mịch như đêm. . .

      Tiếng động lớn trong phút chốc khiến quán net trở nên yên tĩnh, tôi gần như có thể nghe thấy hơi thở của , vừ rối loạn vừa gấp rút.

      Giống như trái tim của tôi.

      Tôi cố tình làm bộ dạng bình tĩnh cười cười: " tới nhanh vậy sao? Em định lập kế hoạch tìm soái ca nữa đó!"

      "Em giữ sức mà vạch kế hoạch cưa đây này!" nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra khỏi quán net.

      đến trước cửa, tôi kêu to: "Chờ chút, em còn chưa trả tiền!"

      "Ông chủ ghi nợ cho ."

      " . . . "

      Tôi gì, bởi vì hai chân vừa mới bước ra khỏi cửa quán net, ấn tôi lên bức tường bên cạnh, chặn miệng tôi lại, chặn còn chỗ hở.

      Đừng hỏi tôi chặn bằng cách nào, các người biết mà.

      Ánh trăng đêm đó rất đẹp, trăng tròn sáng tỏ, làm cho tôi nhớ mãi quên.

      Năng lực biểu đạt cảm xúc bằng lời của tôi tốt, nếu phải muốn miêu tả chút cảm giác lúc đó, tôi chỉ có thể câu -- Cả đời này, thể !


      *Action 6


      nhớ qua bao lâu, buông tôi ra, xen lẫn hơi thở bất ổn, hỏi tôi: "Em ăn tối chưa?"

      Tôi nhất thời cảm thấy đói bụng. "Bữa trưa em còn chưa ăn!"

      thở dài sâu, dẫn tôi ăn bữa trưa kiêm bữa tối.

      Ăn uống no say, chúng tôi nắm tay nhau, qua ngã tư xa lạ.

      nhất nhất giới thiệu với tôi, cho tôi biết những nơi thường đến, những địa điểm thích của , những nơi khắc sâu trong trí nhớ của . . .

      Tôi nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ.

      còn giới thiệu với tôi cha mẹ , người thân, tiểu Phát, đó là lần đầu tiên tôi nghe cha là mọt người ghiêm khắc, mẹ người hiền hậu, tuy chỉ miêu tả ngắn gọn nhưng tôi cũng nhìn ra được đây là gia đình đầm ấm hạnh phúc viên mãn.

      Sau đó còn ép tôi nhớ số điện thoại cố định của nhà .

      Tôi hoài nghi: "Sao phải nhớ?"

      : "Điện thoại cố định nhà bao giờ đổi, em nhớ cho kỹ, sau này có cơ hội dùng đến."

      Tôi yên lặng ghi nhớ trong lòng, đến nay vẫn quên.

      . . . . .


      Rất nhiều năm sau, tôi hiểu được đạo lý, phụ nữ căn bản nên hỏi người đàn ông: Rốt cuộc em hay ? Rốt cuộc có muốn cùng chung thuyền với em ?

      Bởi vì bạn chỉ cần dùng trái tim cảm nhận, nhất định tìm được câu trả lời qua lời và hành động của người đó.

      Đương nhiên, mặc dù tôi hiểu được đạo lý này, nhưng tôi vẫn khăng khăng mỗi tháng ít nhất hỏi lần, cho đến ngày hôm nay.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 18: NGƯỜI CON TRAI KIÊU NGẠO ĐÁNG


      đời này có loại đàn ông, vô cùng phiền, ' em', nhưng rất biết cách dụ dỗ lừa gạt cho bạn vui; lúc nào cũng ghét cái này cái kia của bạn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ rơi bạn; hăn thích nhất là bắt nạt bạn, nhưng tuyệt đối cho người khác ức hiếp bạn. . .

      Có người gọi loại đàn ông này là ngạo kiều (#Shai: ý những người kiêu ngạo cách đáng ), tôi gôi là -- Phiền Nhân

      Thực tế chứng minh, lời đương với loại đàn ông này, bạn phải có khối sức mạnh vô địch và trái tim thay đổi, nếu chỉ cần phút đồng hồ thôi bạn muốn vứt bỏ !


      *Action 1


      Đêm lạnh, tôi và bạn học tiểu Trình cứ thẳng về phía trước, cứ thẳng, biết qua bao nhiêu con phố, tôi cảm thấy chút mệt nào.

      Người , ngay cả chuyện thực nhàm chán nhất, cũng có thể làm tăng thêm hương vị cho nó.

      "Rốt cuộc là khi nào ?"

      Tôi cố ý dùng giọng điệu hỏi , che dấu nội tâm nặng nề của mình.

      Nghĩ đến việc muốn , tôi sợ hãi tột cùng, Sợ đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, chưa kịp ấm lên bị khoảng cách thử thách. Sợ giấc mộng đẹp này sớm tỉnh lại, tôi cùng với chỗ người , cuối cùng mỗi người nơi. Nhưng cuối cùng tôi thể trốn tránh.

      " quyết định trái với điều hẹn ước, công tác nữa."

      Đáp án của khiến cho tôi như bị sét đánh, , là kinh hỉ vạn phần. "Cái gì! vừa mới gì?"

      " công tác nữa. muốn ở lại thành phố T, thi nghiên cứu sinh."

      Tôi mở to mắt nhìn , kinh ngạc quá đột ngột, tôi nhất thời thích ứng được, cảm giác như mình nghe lầm: " thực nữa?"

      " . với ba mẹ rồi, họ tôn trọng quyết định của ."

      Khoảnh khắc đó, buổi tối đó như hé ra tia pháo hoa rực rỡ sáng chói, ánh sao trời như đổ xuống.

      ôm chặt vai tôi, chầm chậm về phía trước, giống như lơ lửng giữa những tầng mây.

      . . . .


      "Sao lại quyết định ở lại thành phố thi nghiên cứu?" Tôi hỏi.

      giả vờ thâm sâu đáp: "Trong lòng Thiên Bình. Mỗi khi phải đưa ra quyết định, đem hai chuyện đó lên Thiên Bình cân cho kỹ, Thiên Bình hướng về bên nào theo bên đó, cho nên. . ."

      Trong lòng tôi tràn đầy mong chờ chờ câu tiếp theo của , lại nghe thấy : " cảm thấy em nên giảm cân chút."

      Con người này, lời ngon tiếng ngọt có thể như vậy sao?!

      "Đáng ghét! Phiền Nhân!" Tôi vung tay muốn đánh , bị né được, tôi kiên định đuổi theo quyết đánh , đuổi tới nơi thấy ánh sáng, cuối cùng tôi cũng đuổi kịp . Chân tôi loạng choạng đứng vững, liền ngã vào lòng . . .

      Gió đêm thổi tung mái tóc, cũng thổi tung lòng người.

      Đêm, từ khi có , còn đơn nữa.

      Sau đó, bạn học tiểu Trình giúp tôi tìm chỗ ở, lại đem bạn học trung học (bạn thân đương nhiệm bạn ) tới giúp, mới yên tâm rời .

      Đêm đó, tôi với bạn học trung học của rất nhiều chuyện, câu tôi ấn tượng sâu sắc nhất là: " tuyệt đối là người đàn ông tốt đáng để gả!"


      *Action 2


      Tốt nghiệp Đại học rồi, phòng ngủ từng trống , những thứ khác ngoài phòng học từng làm đề cương luận văn bị con trai chiếm dụng, mà tôi cũng buồn phiền, bởi vì người quan trọng nhất của tôi ở lại với tôi rồi.

      Học kỳ mới bắt đầu, tôi với bạn học tiểu Trình chính thức đương với nhau, chính là loại sáng tối có nhau, thương như hình với bóng.

      lời thương với bạn học tiểu Trình ngạo kiều, bạn đừng mộng tưởng nghe từ miệng nửa câu lời ngon tiếng ngọt, Nhưng tôi hết lần này tới lần khác muốn nghe.

      ngày tự học nào đó, tôi bỗng muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, chỉ chỉ người đẹp ngồi ở bên trái hỏi bạn học tiểu Trình: "Nhìn kìa, bên kia có mỹ nữ, xinh đẹp ?"

      buông cuốn sách toán học đề tài của Trần Văn Đăng xuống, trong lúc cấp bách nhìn lướt qua: " thích loại nữ sinh bộ dạng ấm áp."

      "Ấm áp? Bộ dạng như thế nào mới là ấm áp?"

      lôi trong cặp tôi ra cái gương , đưa cho tôi: "Tự em nhìn !"

      Tôi mếu máo: "Khen em câu xinh đẹp chết chắc?"

      chỉ chỉ khoảng trống phía sau: "Ra sau ngồi , tới là để học phải đến nhìn mỹ nữ."

      Lời này của là có ý gì chứ?


      *Action 3


      Lại ngày kia, tôi lại muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, quay đầu cướp cuốn sách ngoại ngữ trong tay bạn học tiểu Trình, hỏi : " em ?"

      " phải hôm qua em hỏi rồi sao?"

      Tôi mếu máo: "Nhưng ngày hôm qua chưa trả lời em nha!"

      "Đó là bởi vì ngày hôm trước em cũng hỏi câu đó, hôm kia cũng hỏi, ngày nào em cũng hỏi."

      Tôi càng mếu máo: "Nhưng có bao giờ trả lời em đâu."

      bất đắc dĩ thở dài, hỏi tôi: "Hôm nay em muốn ăn gì, loại lẩu nào? phải ngày hôm qua em muốn ăn sao?"

      "Được, bây giờ chúng ta !"

      " thôi."

      Lúc nãy chúng tôi đến đâu rồi?


      *Action 4


      Lại mấy ngày sau, tôi quay đầu vừa muốn chuyện cùng , bạn học tiểu Trình trực tiếp hỏi tôi: "Hôm nay em lại muốn ăn gì?"

      Tôi nghĩ lại mấy ngày nay tiền tiêu phí quá nhiều nên xây dựng ý kiến hết sức thiết thực: "Hôm nay em nấu cơm cho , về nhà !"

      "Hả? Em còn biết nấu cơm?" Bạn học tiểu Trình tin, nhìn lướt tôi từ xuống dưới.

      Tôi cười hì hì gật đầu: "Biết chứ!"

      Dọc đường mua thức ăn, tôi cho biết: Từ mẹ tôi dạy dỗ vô cùng tốt, theo tôi nhớ mẹ hay thế này:

      "Tâm Tâm, con lau chén , nếu con lau chén, sau này ai cưới phải con người ta ghét con cho mà xem."

      "Tâm Tâm, giúp mẹ xỏ chỉ nào, con mà biết xỏ kim, sau này đem con gả. người ta ghét bỏ con cho mà xem."

      "Tâm Tâm, bữa sáng con phải tự làm, con mà làm cơm, sau này đem con gả, người ta ghét con cho mà xem."

      "Tâm Tâm, phải học giỏi, con học giỏi sau này đem con gả người ta ghét con cho mà xem. . ."

      kiên nhẫn nghe tôi thuật lại nửa giờ, kiên định : ". . .Bà ấy thực là mẹ em."

      Vì có được khen ngợi của , tôi bận rộn hơn nửa ngày, mua đồ dùng nấu ăn, mua gia vị, mua thức ăn, ở trong bếp loay hoay đến tối. . .

      Cuối cùng, tôi bưng lên món sở trường nhất là cà chua xào trứng và tiêu xanh xào thịt từ phòng bếp tới, trong lòng tôi tràn đầy mong đợi lời khen ngợi của .

      Thế nhưng, bao giờ cũng tàn khốc.

      ăn miếng cơm: "Cơm quá nhão, để nước quá nhiều."

      lại nếm miếng cà chua xào trứng: " thích ăn cà chua, quá chua."

      lại tiếp tục nếm món tiêu xanh xào thịt: "Món này cũng tạm, nhưng quá nhạt."

      Tôi tủi thân nếm miếng tiêu xanh, vừa mặn vừa cay: "Khẩu vị của cũng quá nặng đó!"


      *Action 5


      Ba ngày sau khi bị bạn học tiểu Trình xoi mói, tôi cuối cùng cũng thể nhẫn nhịn được nữa: "Con người sao có thể đáng ghét như vậy chứ, em chịu nhiều đau khồ nấu cơm cho , còn bới móc chọn ba nhặt bốn!"

      kéo tôi ngồi cạnh , lấy thái độ nghiêm túc hỏi tôi: "Em nấu cơm cho , có phải là để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của ?"

      "Phải!"

      "Như vậy, phê bình khách quan chút làm sao em biết thích ăn cái gì? Thích mùi vị như thế nào?"

      " . . . " cũng có lý à.

      "Nếu như cúi đầu ăn hai bữa, đương nhiên có thể trái với lòng khen em tiếng, nhưng dự định ăn cả đời, em thể chiều theo ý được sao?"

      "Ờm. . . " Chi bằng quyết tâm ăn cả đời, tôi nhịn, "Được! tiếp tục phê bình !"


      *Action 6


      Trải qua vòng rèn luyện, tài nấu nướng của tôi tiến bộ rất nhiều, hoặc là , gần hợp với khẩu vị của bạn học tiểu Trình.

      Buổi tối đầu mùa thu, lá cây rơi đầy khiến cả quãng sân vàng úa.

      Bạn học tiểu Trình tới đón tôi tan học, luôn miệng la hét: " đói bụng, muốn ăn thứ gì đó ngon ngon."

      " muốn ăn chỗ nào? Mì sợi Lan Châu thế nào?"

      dịu dàng ôm lấy vai tôi: " muốn ăn món sườn em làm."

      "Nhưng phải đói bụng sao? Món sườn hầm muốn chín phải cần ít nhất hai giờ!"

      " có thể chịu được! Bây giờ trừ những món em làm ra, thích ăn cái gì cả. . ." bắt chước giọng điệu của tôi , "Khẩu vị của đều bị em làm hư rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm."

      "Aish. . . thôi, mua sườn."

      ngày kia, tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ, bạn học tiểu Trình chỉ có thời điểm cần tôi nấu ăn cho mới có thể ra những lời tôi thích nghe, nhưng tôi vô cùng thỏa mãn với điều đó.

      Đó là lý do mà cuộc đời tôi đây, nhất định phải bại trong tay !


      *Action 7


      Ăn uống no đủ, bạn học tiểu Trình đưa tôi về phòng ngủ, chúng tôi chuyện ồn ào, bất tri bất giác tới lúc chia tay.

      Nhìn thấy cánh cổng rách nát của ký túc xá dành cho nữ sinh, tôi càng thích trở về, rất muốn ngốc nghếch cùng trong chốc lát, cho dù bị khi dễ.

      "Phòng ngủ sắp đóng cửa, em mau vào ." nhắc nhở tôi.

      Tôi đề nghị: "Chúng ta tìm cái ghế ngồi chút chứ."

      Bạn học tiểu Trình nghĩ nghĩ: "Chúng ta tới quán bar Luân Hồi, lâu lắm rồi đến đó."

      "Được."

      Đêm đó, tôi và bạn học tiểu Trình mình đơn độc ngồi ở đó vừa uống vừa tán gẫu, chén rồi chén, để ý rằng mình say rồi.

      Rượu gây tê lý trí, tiểu Ngôn tình trong lòng tôi khắc chế được, tôi ngồi bên cạnh , nhàng tựa lên vai , hỏi : " tin tưởng có thể người trọn đời trọn kiếp sao?"

      : " biết. Biết là con người thay đổi, khi còn bé chúng ta phim hoạt hình, bây giờ chúng ta còn nữa."

      Tôi lắc đầu, tham lam mùi hương cơ thể , hai tay tự chủ được vòng qua eo : "Ngày bé em rất thích phim hoạt hình, bây giờ thích rồi. Nhưng người em , phải phim hoạt hình, thay đổi, trở nên đáng hơn. . . "

      rơi vào suy tư.

      tiếp: " em, tuyệt đối thay đổi. . ."

      bỗng ôm chặt lấy tôi, dùng rất nhiều sức, tôi chịu được sức lực lớn như vậy, cẩn thận ngã ghế dài.

      Nụ hôn tỉ mỉ của rơi xuống mặt, môi tôi, giống như là mưa phùn lướt qua mặt tiếng động. . .

      Lúc sau, tôi chỉ nhớ đầu óc mình rất choáng, bạn học tiểu Trình hỏi tôi: "Bây giờ phòng ngũ đóng cửa rồi, tối nay em ở chỗ nhé?"

      Tôi mơ mơ màng màng gật đầu.

      cõng tôi lên, về con đường xa lạ.

      Lưng của rất ấm, mùi vị người rất tươi mát, làm cho tôi vô cùng an tâm, đặc biệt muốn rời xa.

      Tôi an tâm mà ngủ thiếp .

      Chờ tôi tỉnh ngủ, người nằm giường của bạn học tiểu Trình, cầm khăn lông ướt, giúp tôi lau mặt, ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn gương mặt của , chỉ cảm thấy động tác của rất dịu dàng.

      Nghĩ tới người trước mắt là Trình Trạch, tôi đột nhiên khóc, cảm thấy thầm mến hơn hai năm quá tủi thân, cũng quá chua xót.

      "Em làm sao vậy?" lo lắng ôm chặt tôi, lòng bàn tay ấm áp lau nước mắt giúp tôi.

      Tôi rúc vào ngực , hai tay vòng quanh cổ , thâm tình với : "Em . . . em ?"

      Tôi đợi câu trả lời chỉ chờ nụ hôn nóng bỏng rơi xuống. . .

      Long trời lỡ đất nhiệt tình làm cho tôi biết phải làm sao, chỉ có thể sít sao ôm lấy bờ vai đáp ứng.

      Sau đó tôi còn nhớ gì nữa.

      Ngày hôm sau, tôi cảm nhận sâu sắc cái đạo lý: Phụ nữ mãi mĩa nên làm cho bản thân say đến mất ý thức, bất luận người đàn ông uống rượu cùng có tin tưởng nhiều chăng nữa.

      Đương nhiên, khi tôi hiểu được đạo lý này trễ mất rồi.

      Nên phát sinh, nên phát sinh cũng xảy ra rồi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 19: VỀ SỐ VẤN ĐỀ TÔI NGHI HOẶC NHIỀU NĂM



      Ánh nắng tươi mát của buổi sáng tinh mơ, tôi và bạn học tiểu Trình với nhau rất nhiều về chuyện cũ.

      Chúng tôi về cuộc sống thời trung học. Tôi với bạn học tiểu Trình: tôi tình liều mạng thi vào Đại học T, chỉ còn thiếu nước thắt dây treo cổ chết thôi. Cuối cùng tôi cũng được toại nguyện thi đậu Đại học -- vì chính là để gặp .

      cho tôi biết: Thời điểm học trung học còn tuổi, cơ thể phát triển, lúc nào cũng rất tham ngủ, mỗi tối tám giờ ngủ, bảy giờ sáng thức dậy. Khi học thường xuyên ngủ gật. Sớm biết thi vào Đại học T gặp được tôi, nhất định chịu khó học tập, thi vào học viện quân .

      Tôi hung hăng trừng : "Gặp em có cái gì tốt?"

      : " có dự cảm, người tuổi trẻ tài cao như đây là trụ cột chi tài của tổ quốc, đời này lại bị hủy hoại trong tay em."

      "Chính rơi vào cạm bẫy ôn nhu của em, đâu có liên quan đến em?"

      Trò chuyện qua thời trung học, chúng tôi chúng tôi lại về cuộc sống Đại học. Rất nhiều vấn đề tôi nghi hoặc nhiều năm, rốt cuộc tôi cũng có thể hỏi.


      *Action 1


      Tôi hỏi: "Thời gian ở khu trọ Z, cả ngày đều vạch đáp (*) em, là bởi vì thích em sao?"

      : "Em dùng từ chính xác, gọi cái này là xây dựng tình cảm."

      Tôi khinh thường: "Có ai nuôi dưỡng tình cảm như ? Vừa tặng quà, vừa mời ăn cơm, vừa hẹn em xem phim."

      Phát ánh mắt khác thường của nhìn tôi, tôi mới nhớ ra. Bề ngoài có vẻ như hề làm những chuyện này, nhưng mà, bạn học tiểu Trình, bạn biết là mình làm rất tự nhiên hay sao?

      Tôi tiếp tục khinh bỉ : " ám chỉ thể ràng chút sao?"

      đáp: "Theo đuổi loại nữ sinh như em thể quá thẳng thắn được. Nếu ngày đó xem hết phim cùng em : ' thích em, em làm bạn của em được ?' đoán chừng em quay đầu bước , lần sau gặp nhất định em lẩn trốn tránh rất xa."

      Tôi gật đầu, đó là điều đương nhiên.

      " gì, tựa như tiếp cận, như gần như xa, mập mờ ám muội, làm cho điều đó trở thành thói quen của , để cho em từ từ chậm rãi đón nhận tình cảm của . . . "

      Tôi kinh ngạc nhìn : "U! Nhìn ra. biết nữ sinh quá nha! Kinh nghiệm dồi dào đấy!"

      nhìn đồng hồ: "Giữa trưa rồi, em đói ? dẫn em ăn món cá hấp. phải hôm qua muốn ăn cá sao?"

      Tôi lập tức mở cờ trong bụng: " Lão Xuyên ."

      : "Được."

      Ban nãy chúng tôi tới đâu rồi?


      *Action 2


      Xem thời gian còn sớm, tôi quyết định để thức ăn ngon xuống, hỏi cái vấn đề quan trọng tôi nghi hoặc nhiều năm: " thực từng chỉ số thông minh của em ngưng phát triển từ tiểu học phải ?"

      : "Trí nhớ của em phảo tốt sao?"

      "Em có thể nhớ nhưng nhiều lắm, nhưng chỉ cần nhớ kỹ, đời cũng quên, cho nên. . . đừng trách em chưa cho cơ hội giải thích."

      Bạn học tiểu Trình bất đắc dĩ mà nhớ lại tình năm đó.

      Tình hình ngày đó là như vậy.

      Nam sinh trong phòng ngủ nằm chuyện với nhau, mọi người bàn luận về chủ đề thẩm mĩ quan của người miền nam miền bắc. Nam sinh chuyện ban đêm với nhau, chủ đề cách ly khỏi nữ sinh.

      Bạn học tiểu Trình là người miền Bắc, bày tỏ mình thích nữ sinh có vóc dáng cao, tóc dài mượt mà xỏa vai, cười toát lên vẻ dịu dàng đáng .

      Vì thế tiểu Mã ca lập tức dẫn vào : "Ồ! nương Tâm Tâm ban ba rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mĩ quan của cậu đó. Thoạt nhìn tính cách của ấy tồi, là loại nữ sinh thích hợp lấy về nhà làm vợ."

      Bạn học tiểu Trình im lặng rồi lại im lặng: "Tính tình của ấy đúng là rất tốt, đáng tiếc là từ sau khi tiểu học chỉ số thông minh ngưng phát triển rồi. . . Nhưng mà, phụ nữ ngốc chút lại thành ra đáng ."

      Lời còn chưa dứt, tiếng huýt só nổi lên bốn phía.

      Ấy? Mấu chốt nằm ở nửa câu sau? Nhưng tại sao lại có lời đồn vô trách nhiệm như vậy, bỏ mất phần mấu chốt ?!

      Tôi cười hì hì hỏi: "Rốt cuộc là từ khi nào thích em?"

      với tôi cũng lắm, tình cảm của đối với tôi là tích lũy theo năm tháng, ra lời là trong nháy mắt biến thành rồi.

      còn với tôi, mới đầu cảm thấy tôi rất thú vị, tính nết cũng rất được, muốn hiểu tôi nhiều hơn. . . Sau này, chờ chúng tôi chuyện rồi ghi chép lại cuộc trò chuyện xem hoài tới, thường nghĩ, chuyện đương với tôi nhất định thú vị nhiều hơn thế.

      Khi đó, thực quá trẻ tuổi, muốn sau này suy nghĩ lo lắng quá nhiều, chỉ nghĩ đoạn tình cảm đương, đương nhiên nếu hai người có thể tay nắm tay suốt đời tốt, nếu như thể, cũng muốn giữ lại đoạn ký ức thanh xuân.

      từng bước tiếp cận tôi, nagy khi cho rằng tất cả nước chảy thành sông tôi thổ lộ cùng trở thành cặp có quan điểm tình đại. Sau khi và tôi chân thành trò chuyện, thực nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều. Bất luận quan niệm tình của tôi là đúng hay sai, thể thừa nhậnphương diện tình cảm của mình vẫn chưa trưởng thành, gánh vác được tình chân chính!

      Thay vì tổn thương hai bên để trưởng thành, tình nguyện lựa chọn nỗi nuối tiếc lớn dần.


      *Action 3


      Tôi lại hỏi: " với em , có phải thích Trác Trác nên mới ân cần với ấy như vậy. Sau này phát mình theo đuổi được Trác Trác mới chọn ở cùng em ?"

      Bạn học tiểu Trình vẻ mặt kinh ngạc: "Ai thích ấy?"

      Tôi: " ràng như vậy, nghĩ rằng em nhìn ra sao?"

      : ". . . Em động não chết người hả?"

      Tôi cầm cái gối suy nghĩ gì ném , hi vọng có thể đập hư đầu óc , có như vậy cuối cùng chỉ số thông minh cảu tôi mới bị chèn ép đến sít sao.

      Trải qua phen đánh đập tra hỏi, cuối cùng cũng thành : " với ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Nếu thích ấy, sớm theo đuổi ấy rồi."

      Thấy vẻ mặt tôi vẫn còn nghi ngờ, hỏi lại: " bên mập mờ với em, bên thầm mến ấy, em cho rằng người bình thường có tư duy Lô-gíc vậy sao?"

      Có phải tôi là người bình thường nên ràng cho lắm, nhưng tôi khẳng định, tư duy Lô-gíc này phù hợp với .

      Tôi vẫn thể hoàn toàn tin tưởng, tôi tiếp tục tra khảo : "Em nghe : Có lần Đại học năm ba, lớp học của hai người họp mặt, với Trác Trác ra ngoài chuyện, hàn huyên cả đêm, cởi áo choàng ra khoác cho ấy, thích ấy, vì sao lại đối tốt với ấy như vậy?"

      Bạn học tiểu Trình kinh ngạc: "Làm sao em biết?"

      Tôi: "Cát Cát , chính mắt ấy thấy."

      Bạn học tiểu Trình thở dài: "Nữ sinh các người đúng là nhiều chuyện, để lại chút cá nhân nào à?"

      " thể. với Trác Trác rốt cuộc là chuyện gì? mau khia , thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự nghiêm trị!"

      " với em, chuyện ngày đó, cũng nhớ ."

      "Em tin!"

      " . Đêm đó bị bạn cùng phòng ép uống rất nhiều rượu, say. vốn muốn ra ngoài hít thở khí lạnh chút, để đầu óc tỉnh táo, sau đó ấy cũng ra, đưa cho chai nước, ấy hỏi : 'Có phải tâm trạng tốt ?' , : 'Rất tốt!' "

      chậm rãi nhớ lại, tựa như chắp vá lại đoạn ký ức nhớ : " nhớ rồi. . . Bọn chút chuyện. Nội dung cụ thể, nhớ lắm, em phải hiểu , mỗi lần uống vào lại rất nhiều."

      Nhớ tới cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng ngừng nghỉ, tôi đồng ý gật đầu.

      "Thực ra ấy rất thông minh, rất tinh tế, là có lối suy nghĩ cũng rất chẩn mật, giống người nào đó. . . "

      Tôi hung hăng trừng mắt nhìn : " chuyện chính ."

      Bạn học tiểu Trình lập tức quay lại trọng điểm, cho tôi biết, ngày hôm sau, thức dậy, tiểu Mã ca hỏi có phải lời đương với Trác Trác rồi hay ?

      hết sức mu muội, hoàn toàn hiểu "chuyện xấu" kia từ đâu mà tới.

      Tiểu Mã ca tường thuật lại thạt chi tiết chuyện tối qua cho nghe, mới lờ mờ nhắ ra vài hình ảnh mơ hồ, nhớ ra cởi áo khoác cho ấy, nhớ ra tiễn ấy về phòng ngủ.

      Ngay từ đầu cũng để ý, bất quá đây chỉ là bạn học bình thường gặp gỡ hết sức bình thường. Mãi đến tuần sau, Trác Trác gọi điện thoại cho , muốn trả áo cho , mới hẹn gặp ấy ở địa phương.

      Gặp mặt vì tránh Trác Trác hiểu lầm, cố ý biểu lãnh đạm, nhận áo khoác xong liền bỏ . Trác Trác đột nhiên hỏi : Có muốn tìm chỗ ngồi chút ?

      ngờ ngợ phát giác tia khác thường, vì muốn hiểu lầm càng ngày càng sâu, liền tìm cớ rời . Sau đó, chủ động liên lạc với Trác Trác nữa, Trác Trác cũng còn liên lạc với nữa, tất cả xử lý lạnh nhạt như vậy.

      Tôi hỏi : " nhất định hiểu được ý của Trác Trác? Cơ hội ngàn năm có như vậy mà lại lạnh nhạt cho qua sao?"

      "Ừ, đúng là cơ hội tốt, ai có thể làm cho buông được cái đầu heo."

      Tôi cầm gối đập về trước cái: " ai đầu heo!"

      " . . . "


      *Action 4


      Tôi lại hỏi : "Trong thời gain cắt đứt liên hệ năm, từng nghĩ đến em sao? muốn tâm cùng em, cho dù hỏi câu: Em ở đâu làm cái gì?"

      đáp: " có, chưa từng có."

      Tôi : " có tâm, cuối cùng em vẫn nghĩ đến , muốn hỏi ở đâu làm gì? Có khỏe hay ?"

      trầm mặc hồi.

      Tôi thấy trầm mặc cảm xúc, tôi lại hỏi: " thực chưa từng nhớ em? Em tin!"

      nhàng kéo tay tôi, chầm chậm nắm trong lòng bàn tay: " từng đăng ký tên QQ mới, gửi tin xin kết bạn cho em, em đọc qua rồi nghiệm chứng. Câu đầu tiên em rất đúng: với em chỉ là bạn học."

      Tôi giật mình nhớ ra, từng có người tên □□ mỗi ngày đều gửi tin xin kết bạn với tôi, tôi hết lần này đến lần khác từ chối ý chí kiên cường của người đó, bị tinh thần của làm cho cảm động, tùy tiện xem trang cá nhân của chút, ngoài ý muốn phát ra trang cá nhân của và bạn học tiểu Trình giống hệt nhau, tôi mới đồng ý chấp nhận.

      Lúc đó, chúng tôi chỉ đơn giản trò chuyện vài câu. Tôi :【 Có người tìm tôi, tôi phải log out. 】

      hỏi:【 Bạn trai ? 】

      Tôi :【 người đồng hương. 】

      Từ đó, cái tên QQ kia mai danh tích.

      Tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, trong lòng có chút chua xót lên.

      lại cho tôi biết: "Lễ tết năm đó, từng dùng điện thoại cũ của ba gửi tin nhắn ngắn quấy rối em, em hỏi là ai, kêu em đoán. Kết quả em đoán cả đêm, cũng đoán ra là ai, ngày hôm sau cái điện thoại kia thông báo ngoài vùng phủ sóng."

      hỏi tôi: "Em thực đoán được sao? Chúng ta từng trò chuyện lâu như vậy, thói quen lời của , em thể cảm nhận được."

      Tôi cười cười: "Có lẽ, cho là biết !"

      Tôi còn nhớ rất ràng, mùa tết năm thứ hai đó, tôi nhận được tin nhắn xa lạ, phải chúc tết, mà chỉ đơn giản hỏi thăm câu:【 làm gì vậy? 】

      Tôi có cảm giác rất mãnh liệt, là , thực rất mãnh liệt!

      kêu tôi đoán là ai, tôi từ đầu đến cuối khong dám đoán hai chữ "Trình Trạch", bởi vì tôi sợ phải, tôi rất thất vọng, rất thất vọng.

      Tôi đoán rất nhiều người, mỗi lần trả lời đều :【 phải. 】

      Tôi lại vui vẽ chút, bởi vì khả năng là lại lớn thêm chút.

      Đêm đó, chúng tôi gửi tin nhắn cho nhau đến nửa đêm, ngày hôm sau, tôi lại gửi tin cho , phát di động của ngoài vùng phủ sóng.

      Tôi cực kỳ hối hận, bởi vì tôi lỡ mất cơ hội duy nhất, tôi còn cơ hội xác nhận người kia đến cùng có phải là hay .

      . . . .


      Im lặng lúc, bạn hoc tiểu Trình còn : "Về sau có ngày, khi nhàm chán, trò chơi đưa ra nhắc nhở, người chơi nữ cấp lẻ kinh nghiệm lẻ tìm . tò mò là ai, liền nhìn thấy sức chiến đấu yếu nhất, quần áo và trang sức xinh đẹp nhất đến bên cạnh , ngây ngốc là đứng, câu nào. lập tức đoán được đó là em, bởi vì chỉ có em mới có thể ngây ngốc mà nghĩ rằng. . . cũng ngốc như em!"

      Tôi tựa vào vai , chữ cũng muốn .

      Bởi vì tôi hiểu được, cho dù chưa bao giờ với tôi câu lời ngon tiếng ngọt, nhưng tình cảm đối với tôi kia - - là !

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 20: THỜI GIAN SỐNG CHUNG



      Theo xã hội phát triển, rất nhiều nam nữ được phép sống thử. Chúng tôi cho rằng trước hôn nhân nên sống chung với nhau mới biết được hai người cuối cùng có thích hợp ở chung với nhau hay . Nếu như thích hợp, cũng đừng nên bắt đầu đoạn hôn nhân thất bại.

      Tôi cũng tán thành sống thử. Nhưng tôi cho rằng, sống thử phải đế xem hai người có hợp để kết hôn hay , mà là xem hai người vì sao lại hợp nhau, cần phải thya đổi thói quen sinh hoạt như thê nào mới có thể hòa hợp sinh hoạt chung chỗ.


      thử biết, thử lần giật mình a!


      *Action 1


      Bạn học tiểu Trình là nam sinh đặc biệt ưa thích sạch , thường xuyên ghét tóc của tôi rụng mọi lúc mọi nơi. Ghét tôi làm rớt khoai tây chiên giường, còn ghét đồ đạc của tôi lúc nào cũng vứt lung tung, hiến cho căn phòng trở nên lộn xộn.

      Tâm trạng tốt tôi tỏ thái độ tốt bụng mà nhận sai, tâm trạng tốt tôi bị ghét bỏ chê phiền, bất mãn mà khinh bỉ bỏ về.

      Vài ba câu hợp, chúng tôi khó tránh khỏi cãi vã.

      Con người ưu điểm lớn nhất chính là lời có nội công rất thâm sâu, khuyết điểm lớn nhất chính là lời có kỹ thuật quá thâm sâu. Mỗi lần cãi nhau tốc độ phản ứng của rất nhanh nhẹn, tư duy Lô-gíc tinh tế, cùng với lời sắc bén như kim châm. Mười phút có thể khiến người sống tức chết, người chết tức mà sống lại!

      lần, tôi bị giận chạy về phòng ngủ.

      Bạn cùng phòng mới của tôi có am hiểu rất sâu sắc tinh tường về các chòm sao, ấy thấy tôi tức giận chạy về, tốt bụng cho tôi biết: "Chòm sao Xử Nữ và chòm sao Song Tử căn bản là hợp ở cùng chỗ với nhau, việc đó chính là bi kịch của nhân gian."

      Tôi căn bản tin. Sau khi lên mạng nghiên cứu chiên tinh với ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao mỗi nagy2 tôi đều muốn quẳng bạn học tiểu Trình trăm lần, ngàn lần.

      Bởi vì tính cách của chòm sao nam Xử Nữ tinh tế chu đáo và chòm sao nữ Song tử hay thay đổi là hai loại người điển hình bất đồng với nhau.

      Xử Nữ nam yên tĩnh, chỉnh tề ngay ngắn của chủng tộc, mà Song Tử là loại hình ồn ào, cò nguyên tắc, đàng làm nẻo. Lúc đầu có thể có cảm tình, lực hấp dẫn ban đầu có thể rất mãnh liệt, đến chết sống lại, nhưng khi chung sống lâu dài, Xử Nữ nam dần dần có xu hướng lãnh đạm, thậm chí phiền chán, dưới tình huống như vậy cảm tính Song Tử nữ rời bỏ sao?

      Đương nhiên !

      Giữa lúc hai bên hợp nahu khắc sâu vào tâm trí tôi bạn học tiểu Trình gọi điện thoại đến.

      Tôi thận trọng cho biết: "Chúng ta chia tay !"

      ở đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, níu kéo: "Được, em muốn chia chia ."

      " tống đồ đạc của em về đây, tất cả đồ của em." xong, tôi cúp điện thoại.

      Nửa giờ sau, gọi điện cho tôi, kêu tôi xuống lầu. Tôi phát trong tay chỉ cầm mỗi bọc khoai tây chiên của tôi.

      "Đồ đạc của em đâu Sao lại chỉ có cái này?"

      bất đắc dĩ nhìn tôi: "Đồ đạc của em nhiều như vậy, mang tới đây chốc nữa lại phải mang về, phiền lắm, cầm ít đồ tượng trưng là được rồi."

      "Aish?" Tôi tức giận dâm chân, " đừng nghĩ rằng em giỡn với , em nghiêm túc đó."

      "Được! Em chia tay chia tay." nhìn đồng hồ đeo tay chút, " hơn mười hai giờ rồi, Em còn ăn cơm ? Chúng ta ăn bữa cuối cùng, xem như bữa cơm chia tay."

      ". . . đâu ăn?"

      "Em thích mùi vị quán Lão Xuyên mà."

      "À. !"

      Thời điểm ăn cơm chia tay, vô cùng chân thành mà thừa nhận sai lầm của mình, quyết tâm sửa sai. . .

      đường trở về, tôi với : "Em có thể tha thứ lỗi cho , nhưng em có hai cầu. cầu thư nhất rất đơn giản: nếu chúng ta cãi nhau, em mà tức giận, nhất định phải dỗ em, dỗ đến khi nào em vui vẻ mới thôi."

      "Sao phải dỗ em, em có dỗ đâu?"

      " được à! Con người của em rất nhen, chút chuyện cũng giống như trời sập xuống! Nếu tâm tình em tốt, em ăn ngon ngủ yên, chừng còn có thể chết tâm nữa chứ! giống em, năng lực chịu đựng của rất mạnh mẽ, đối với -- trời sập xuống cũng là chuyện !"

      Phiền Nhân cẩn thận suy nghĩ: "Hình như là vậy. Được rồi, đáp ứng em! cầu thứ hai là gì?"

      "Thứ hai, chỉ có em được bỏ , được bỏ em."

      "Nghe công bằng."

      "Là công bằng. Nhưng em là con , em cảm tính, em xúc động! Em vừa xúc động quyết định, ba phút sau hối hận. sống lý tính như vậy, bình tĩnh lãnh đạm như vậy, nếu bỏ em, vậy nhất định là có ý định bỏ em!"

      nghĩ nghĩ: "Nghe rất có lý. Được rồi, đồng ý với em."

      Tôi lập tức chìa ngón út: "Chúng ta ngoéo tay! Ngoéo tay thắt cổ trăm năm thay đổi!"

      Rất nhiều rất nhiều năm sau đó, ngày nào tôi cũng cảm thán sâu: "Người kia, ngàn vạn lần đừng vì thương hoa tiếc ngọc, dưới thẻ tre trăm năm là hiệp ước bình đẳng, bởi vì trăm năm là quá dài, ba vạn sáu trăm nghìn ngày hứa hẹn dễ dàng, giữ vững là quá khó. . ."

      *Action 2


      Mấy ngày sau, chúng tôi lại cãi nhau.

      Sau khi cãi nhau kịch liệt.

      Tôi vô cùng tức giận mà rống to: " để em , đừng cản em!"

      buông tay nắm chặt cổ tay tôi ra: "Em nhất định phải , vậy . Trước khi , tặng em thứ."

      "Thứ gì?"

      lôi ra cái vòng tay tinh xảo: "Vòng tay này, vốn dĩ định lễ tình nhâ tặng em, nếu chia tya rồi, xem như quà chia tay."

      "Trước giờ em chưa nghe qua chia tay còn tặng quà."

      "Chúng ta là ngoại lệ."

      cẩn thận đưa vào tay đeo vào cổ tay tôi, còn tặng ch tôi cái ôm chặt: " nhớ em."

      "Em biết." Ngay lúc đó tôi cũng nhớ .

      "Vậy đừng nữa, biết sai rồi, từ nay về sau bao giờ chọc giận em nữa, được ?"

      Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng tinh xảo cổ tay, đó là cái vòng tôi từng rất thích, nhưng vì quá mắc nên tôi cam lòng bỏ tiền ra mua, ngờ lại mua cho tôi.

      Tôi ngậm nước mắt hỏi: " thực chọc em giận nữa sao?"

      "."

      "Ừm." Tôi tháo vòng xuống đặt trong tay , "Chờ ngày lễ tình nhân rồi tặng em."

      . . .


      *Action 3


      Lại sau khi cãi nhau kịch liệt.

      "Lần này em nhất định phải chia tay với , gì cũng vô dụng!" Tôi chắc chắn.

      trầm mặc giây lát: "Hơn nửa đêm rồi, em muốn chia tay, ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai!"

      "Em muốn đợi, phút cũng thể!"

      "Em thể sống lý tính chút sao, bây giờ phòng ngủ của em đóng cửa rồi, chia tay, em đâu? Hôm nay em muốn lang thang đường phố mùa đông lạnh lẽo sao?"

      Tôi : "Em ra quán net."

      "Quán net vừa dơ vừa loạn, mệt mỏi có chỗ nghỉ ngơi, mệt mỏi có chỗ ngủ, hà cớ gì em lại tự chuốc khổ vào thân?" Thấy tôi có chút do dự, buông ra giọng điệu êm dịu, vỗ vổ vai tôi, "Như vậy , em ngủ trong nhà , ra quán net."

      "Nhưng mà quán net vừa dơ vừa loạn, còn có chỗ ngủ. . ."

      lập tức : "Nếu chúng ta đợi sáng mai rồi mới chuyện chia tay."

      "Được rồi." Tôi ôm mền nằm xuống.

      tới dựa vào, ôm lấy tôi, sau hồi cực lực phản kháng, tôi trở nên . . . khuất phục!


      *Action 4


      Vài ngày sau, trong lúc cãi nhau kịch liệt. . .

      Tôi mở miệng, bạn học tiểu Trình thấu hiểu lòng người thay tôi: "Lại muốn bỏ phải ? Em cần phải , bỏ bỏ ."

      " . . . " Tôi cướp lời.

      "Cuối tuần là sinh nhật em, dẫn em mua món quà, xem như quà chia tay, giữ àm kỉ niệm."

      "Em cần quà chia tay!" Quà chia tay của tôi rất nhiều rồi.

      "Vậy em tặng món ." nghiêm túc , " tặng em nhiều thứ như vậy, mà em món cũng chưa từng tặng ."

      Tôi nghĩ nghĩ, rất có lý lẽ: "Em tặng đôi giày đá banh, giày của sắp hư rồi."

      Mắt sáng lên tia dịu dàng: "Được."

      Chúng tôi cùng mua giày, lại mua cho tôi món quà sinh nhật, chúng tôi lại ăn "tiệc chia tay". . .

      Tôi nghĩ ra lý do buổi sáng chúng tôi cãi nhau là gì thế nhỉ?

      Lúc sau, tôi với : "Mỗi lần tùy tện dụ dỗ cái là em hết giận ngay. Em là người bị dụ dễ lắm, chỉ có mới biết quý trọng hiểu biết em, như vậy mới chọc giận em nữa."

      u oan liếc nhìn tôi cái: "Tùy tiện dụ dỗ? Em có biết để mỗi lần dỗ em, lãng phí rất nhiều tế bào não hay ?!"

      Tôi vỗ vỗ đầu , "Lãng phí chút cũng sao! Dù sao cũng thiếu não mà."


      *Action 5


      tháng giày vò đấu đá với bạn học tiểu Trình, tôi nhớ chúng tôi chia tay nhau bao nhiêu lần, tóm lại tôi thu được "quà chia tay" đầy cả tủ, vòng tay có, nhẫn có, giày có, váy có, còn có cả gối ôm. . .

      Đến nỗi "cơm chia tay" cũng biết ăn bao nhiêu lần.

      Nhưng kết quả chia tay từ đầu đến cuối kết quả cũng chỉ có là --- mua quà tặng, ăn hết thức ăn ngon, chúng tôi lại tay nắm tay hoan hoan hỉ hỉ về nhà.

      ngày, tôi hỏi bạn học tiểu Trình: "Mọi người đều hai từ 'chia tay' thể dễ dàng ra, rồi làm tổn thương tình cảm, nhưng em nhiều lần như vậy rồi, cũng thấy tình cảm của bị tổn thương à?"

      dừng tay lật sách, giương mắt nhìn tôi, nghiêm túc đáp: "Đó là bởi vì tình cảm của dành cho em quá sâu, tổn thương ngàn tám trăm lần, em căn bản cũng nhìn ra."

      Tôi vui vẻ, tận sâu trong lòng cảm thấy lời ngon tiếng ngọt của bạn học tiểu Trình càng ngày càng ràng, càng ngày càng dễ hiểu.

      Tôi lại hỏi: " hứa bỏ rơi em. Tại sao mỗi lần em chia tay với em, đều dỗ em quay về? Sao rời bỏ em?"

      cúi đầu tiếp tục xem sách.

      Tôi cướp cuốn sách của : "Trả lời em nhanh lên!"

      bất đắc dĩ nhìn cuốn sách trong tay tôi cái, trả lời tôi: "Bởi vì em rất lâu trước đây với : Em người, khi gặp toàn tâm toàn ý, em chịu được đau khổ khi 'chia tay'. Mặc dù mỗi ngày đều muốn vứt bỏ em trăm lần, nhưng cuối cùng lại sợ em chịu được. . ."

      Sóng mủi tôi cay cay, con mắt có chút ẩm ướt, tôi hung hăng ném sách cho : " đúng là phiền nhất, câu 'bỏ em', có thể chết à!"

      ôm chầm lấy bờ vai tôi, cười : "Nếu như lúc trước quyết định lời đương hồi phân biệt được tay ai là ai, vậy chúng ta chỉ có thể chấp nhận như vậy."

      Chúng tôi đây tạm chấp nhận như vậy mấy chục lần rồi. . .

      Tôi biết chúng tôi có thể chấp nhận được như vậy suốt đời hay , nhưng tôi hối hận khi quen biết , , lựa chọn , tất cả tuổi thanh xuân của tôi đều dành cho . . .

      Vốn dĩ đàn ông trời sinh phải liền gặp được người đàn bà tốt, mà là muốn được dạy dỗ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :