1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đó là yêu - Diệp Lạc Vô Tâm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 11: CÓ CHỖ SẮP XẾP TRÁI TIM



      Thích người rất đơn giản, giây động tâm là đủ rồi.

      Phải suy nghĩ kỹ càng vấn đề triết học này "Có nên hay ?", là chuyện tương đối khó khăn, có thể cần phải vài ngày, vài tuần, thậm chí rất lâu.

      Nhưng mà, đó thực rất khó khăn -- từ thích biến thành thích, cũng cần phải rất lâu rất lâu, thậm chí cần phải cả đời.

      Từ khi tôi biết mình động tâm với bạn học tiểu Trình vừa mới mười chín tuổi, còn tin tường biết được đây là sai lầm, tôi có lúc nào chú ý đến loại động tâm này, có lúc nào nghĩ tới chuyện thoát ra khỏi phàn tình có kết quả này, mỗi khi tôi cho là mình có thể làm được luôn luôn bất thình lình xuất trêu chọc tôi khuấy đảo trái tim thiếu nữ của tôi, có chỗ sắp xếp. . .


      *Action 1


      Vào ngày nhàm chán bình thường như bao ngày, bạn học tiểu Trình gửi đến tin nhắn:

      Bạn học tiểu Trình: [ Chán quá, có đề tài trắc nghiệm trí lực ? Ra cái đề . ]

      Tôi trả lời: [ Cậu đoán thử mật khẩu QQ của tôi là gì? ]

      Bạn học tiểu Trình: [ Tên của ghép lại. ]

      Tôi đáp: [ (⊙o ⊙) Hả! Làm sao cậu biết? ]

      Bạn học tiểu Trình: [ Tôi cho rằng chỉ có thể nhớ được cái đó. ]

      Tôi đáp: [ Cái này cũng bị cậu phát ? ]

      Bạn học tiểu Trình: [ thể nhớ được các chữ số có liê quan gì đó . . . ]

      Tôi đáp: [ Trí nhớ của cậu tốt như vậy, dùng chuyên môn để làm tôi tự ti sao? ]

      Bạn học tiểu Trình: [ Trí nhớ của tôi tốt lắm, nhưng tôi luôn nhớ những thứ có liên quan gì đó đến mình. ]

      ràng là câu dễ hiểu, tôi nhìn màn hình điện thoại, đọc lại từng chữ tửng chữ vô số lần, đọc được ánh mắt đau xót, còn có đọc hiểu.


      *Action 2


      Vào ngày buồn chán đọc tiểu thuyết, Bạn học tiểu Trình dùng QQ cợt nhã quấy rầy tôi.

      Bạn học tiểu Trình: [ Có rãnh ? ]

      Tâm Tâm: [ rãnh, đọc tiểu thuyết đây. ]

      Bạn học tiểu Trình: [ Tiểu thuyết gì? ]

      Tâm Tâm: [ <Truyện Ngộ >, tiểu thuyết rất hài hước. ]

      Bạn học tiểu Trình: [ Vậy xem . ]


      Ngày hôm sau, tôi xem xong <Truyện Ngộ >, quyết định cợt nhỡ quấy nhiễu :

      Tâm Tâm: [ bận gì đó? ]

      Bạn học tiểu Trình: [ cảm thấy ánh chiều rất đẹp sao? ]

      Tâm Tâm: [ Giữa ban ngày ban mặt, ánh nắng chiều đâu ra? ]

      Bạn học tiểu Trình: [ . . . ]

      Tâm Tâm: [ Cậu đọc <Truyện Ngộ >? Xem từ khi nào? ]

      Bạn học tiểu Trình: [ Tối hôm qua, xem cái mà là "hài hước" chỉ cái gì. ]

      Tâm Tâm: [ Có phải rất hài hước ? ]

      Bạn học tiểu Trình: [ Hài hước? "Tôi tiếp tục nhưng thoát được bầu trời.", "Tôi cuối cùng cũng thay đổi được giai đoạn đầu, tại sao quên kết cục đó .", "Tất cả biến mất, chỉ có thể để lại ký ức." ]

      Tâm Tâm: [ Ấy, tôi bỗng nhiên muốn khóc rồi. . . ]


      Khoảnh khắc đó, tôi thực muốn khóc, bởi vì tôi đột nhiên phát -- có khắc trái tim trưởng thành của cũng mềm mại, hơn nữa còn đọc tiểu thuyết thích của tôi.

      Trái tim ngủ đông nhiều ngày, lại bắt đầu rục rịch ngẩng đầu dậy.

      Tôi kiềm nổi có chút nghi ngờ: có việc gì làm rãnh rỗi trêu chọc tôi, có phai có chút thích tôi ?

      Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại giống. Nếu thực thích tôi, vậy nên tìm đủ loại cơ hội tìm gặp tiếp cận tôi, cho dù bộc lộ trắng ra cũng nên biểu ràng nhiệt tình.


      Mà tôi với quen biết nhau ba năm, lúc nào cũng như gần như xa với tôi, khi mạng chuyện phiếm vài câu với tôi, câu chữ như dao nhọn đâm vào lòng tôi; khi vài ngày để ý đến tôi, giống như quên mất tồn tại của tôi; khi tôi có việc nhờ giúp đỡ, xuất đầu tiên; khi chúng tôi gặp nhau ở phòng học, chỉ lãnh đạm gật đầu, thoáng lướt qua tôi, câu vô nghĩa.


      Qua hồi tự hỏi lý trí, tôi cho là bạn học tiểu Trình "tao nhiễu" ( ý chỉ người phiền phức) gần đây cực kỳ rãnh rỗi nhàm chán lấy tôi giết thời gian, hơn nữa "vì người mà luôn cả ngôi nhà cả con quạ đậu nóc nhà của người mình "!


      *Action 3


      Lại ngày nào đó, tôi nhớ lại mục đích đến Đại học T của mình -- tìm ngươi đàn ông tốt gả cho .

      Vì tôi đau đớn mất hết hai mươi cân thể trọng, tôi tuyệt đối thể đắm mình hơn nữa. Vì vậy tôi quyết định, tôi phải tìm nam nhân tốt.

      Nghe gần Đại học T có quán net tập trung rất nhiều nam sinh độc thân khắp địa phương, nhiều nam sinh đến đây chơi đến mỏi mệt cũng bớt chút thời gian tìm kiếm xung quanh xem có nữ sinh nào nhìn thuận mắt hay .

      Nếu có, bọn họ liếc trộm tên QQ của nữ sinh đó, gửi tới xin làm bạn, nghiệm chứng thông tin bình thường là: 【 Tôi là sinh viên Đại học T hệ XX, có thể làm quen ? 】

      Phì Phì chính nhờ như vậy mới tìm được bạn trai.

      Tối hôm đó, tôi ăn mặc cực kỳ xinh đẹp tỏa sáng cả khu trọ Z sang quán nét đối diện.

      Nhìn quanh có hàng vạn hàng ngàn soái ca trước mắt, tôi liếc mắt liền nhìn thấy bạn học tiểu Trình!

      Chân tôi bước loạn xạ, mắt cá chân suýt nữa bị vặn gãy.

      Tôi nghiến răng đau đớn, giương mắt, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau.

      Tôi cứng đờ người mà cười, xua tay: "Này! Trùng hợp thế?"

      nhìn tôi, nụ cười nhàn nhạt đọng ở khóe môi.

      Trái tim thiếu nữ của tôi đây, lại có chỗ sắp xếp rồi!


      *Action 4


      Bất chấp khó khăn tìm chỗ có người mà ngồi xuống, tôi bắt đầu đăng nhập QQ, ảnh của bạn học tiểu Trình liền lóe lên màn hình máy tính của tôi.

      Bạn học tiểu Trình: 【 Sao lại tới quán nét? 】

      Tâm Tâm: 【 Tôi tới tìm gặp trai đẹp 】

      Bạn học tiểu Trình: 【 Tìm thấy chưa? 】

      Tôi suy nghĩ tàn phế, gửi lại tin nhắn muốn chết: 【 Gặp cậu, có tính ? 】

      Bạn học tiểu Trình hồi lâu trả lời lại, tôi lẳng lặng liếc nhìn chỗ ngồi của cái, ngoài ý muốn thấy nhìn lại tôi như suy nghĩ gì đó.

      Tôi giống như đứa trẻ ăn vụng bị người lớn phát luống cuống đánh chữ: 【 đùa với cậu thôi, ngàn vạn lần đừng coi là . 】

      đợi trả lời, tôi nhanh chóng sang chuyện khác: 【 Cậu rãnh ? Tôi liên minh tích phân lại phụ nữa rồi, cậu giúp tôi quét quét phụ nhé. 】

      【 Được! 】

      Đêm đó, tôi và đánh bài suốt cả buổi tối, tôi rất vui vẻ, hoàn toàn quên mục đích tới quán net, quên sạch còn mảnh.


      *Action 5


      Lại buổi tối nào đó, tôi buồn chán ở trong phòng ngủ lên mạng, chuyện phiếm, đánh bài.

      Trác Trác hỏi tôi: "Tâm Tâm, cậu có tua vít , cống thoát nước phòng vệ sinh của chúng ta bị ngẹt rồi."

      Dựa vào mảnh tình cảm của bạn học tiểu Trình (thuần * tao * nhiễu) (#Shai dịch: Ý tác giả bạn học tiểu Trình thuần thục,rối loạn, phiền nhiễu), tôi gửi cho tin nhắn QQ: 【 Người đẹp Trác Trác cần cái tua vít, cậu có ? 】

      Vài giây sau, trả lời: 【 Có, tôi mang lên cho . 】

      Tôi chua xót khinh bỉ : 【 Ai u! phải phong cách của cậu nha! Cậu phải là người hễ có thể phiền người khác cũng phiền đến mình sao? 】

      gửi đến gương mặt sắc biểu tình: 【 Nhìn người con đẹp như vậy, tôi chưa bao giờ phiền người khác. 】

      Tôi còn chưa nghĩ ra nên cái gì để biểu đạt loại tình cảm khinh thường của tôi, tiếng go cửa liền vang lên.

      Tôi mở cửa, thấy bạn học tiểu Trình đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm bộ tua vít dủ kích cỡ, hẳn là vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước, người vẫn còn vương lại mùi sữa tắm. . . nhịp tim của tôi bỗng nhiên rối loạn.

      Thực ra chưa được xem là nam sinh tuấn, nhưng tuyệt đối khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy , út nhất tôi cảm thấy dễ chịu, nhìn thế nào cũng dễ chịu!

      "Cảm ơn nha!" Tôi cố ý né người ra để cho nhìn người đẹp Trác Trác, xem như chuyến này tệ.

      "Cần tôi giúp gì ?" hỏi.

      "Vô cùng cần!" Tôi lặng lẽ dơ dơ ngón cái với , trẻ con dễ luôn bảo, "Vào ."


      *Action 6


      Thực tế chứng minh, con người ai tốt đẹp hoàn toàn.

      Bạn học tiểu Trình ở độ tuổi mười chín phát triển trí thông minh vượt trội nhưng hai tay của phát triển.

      chiến đấu với cống thoát nước nửa giờ đồng hồ mồ hôi chảy như tắm, có kết quả.

      Tôi đứng yên lặng phía sau suốt nửa giờ, cuối cùng nhìn nổi: "Bỏ , để tôi sửa cho. Cậu vào trong uống chén nước, chuyện với Trác Trác ."

      rửa tay, : " chờ chút, tôi tìm người khác tới sửa."

      Mười phút sau, trước cửa phòng trọ xuất bác khoan thai mà đến, thuần thục đối phó với cống thoát nước của chúng tôi.

      Bác ấy rồi, tôi hỏi bạn học tiểu Trình: "Ông bác này nổi tiếng lạnh lùng tuyệt tình, sao cậu mời được bác ấy đến?"

      đáp: "Ở Trung Quốc này, có chuyện gì là làm được, chỉ có chuyện kiên trì thôi."

      Ít khi thấy có lời bàn ý chí như vậy, tôi tò mò hỏi: "Vậy rốt cuộc tại sao cậu lại kiên trì? phải là ôm chân bác ấy van xin chứ?"

      "Hai gói thuốc."

      Quả là Trung Quốc dưới năm nghìn năm, văn hóa truyền thống mãi mãi thay đổi.

      Tôi lại dơ dơ ngón cái với : "Soái ca, tương lai sau này của cậu nhất định có tiền đồ!"

      "Cảm ơn!"


      *Action 7


      Cân nhắc chuyện bạn họ tiểu Trình hy sinh hai gói thuốc mới cho cơ hội lập công lần này, tôi đương nhiên phải giúp mang cơ hội này phát dương quang đại.

      "Vào trong uống chén nước ." Tôi mời .

      liếc cái thấy Trác Trác gọi điện thoại, do dự chút.

      "Vào ." Tôi đưa tay lấy ly nước vừa mới rót đưa cho , chỉ chỉ cái ghế của tôi.

      ngồi ghế, yên lặng uống nước; tôi đứng phía sau, yên lặng nhìn .

      Tôi thích nhất nhìn bóng lưng , bởi vì ở góc độ nhìn thấy, tôi mới kiêng dè gì mà nhìn ngắm . . .

      . . .


      *Action 8


      Trác Trác chuyện điện thoại xong.

      Bạn học tiểu Trình cũng vừa uống nước xong.

      Tôi phát tôi đứng giữa hai người bọn họ đặc biệt sáng chói.

      Tôi suy nghĩ xem nên tìm cớ gì để tránh né, điện thoại của tôi vang lên, đồng hương của tôi gọi tới.

      Đồng hương ở trong điện thoại : "Bình Tâm, em cần đề thi máy tính cấp hai phải , tìm được rồi nè, manh qua cho em, được ?"

      "Tiện quá, tiện quá!" Tôi sâu sắc trong thâm tâm cảm giác vị đồng chí đồng hương này quả đúng là Thiên Sứ có cánh, đặc biệt tới cứu vớt linh hồn tội nghiệp sắp rơi vào địa ngục là tôi đây.

      "Em ở phòng ngủ đúng ?"

      "Đúng, ấy, em ở dưới lầu khu trọ đợi ."

      "Được!"

      Tôi cúp điện thoại, lập tức bay nhanh ra cửa, bên ra cửa bên xách giày, gấp rút rời .

      Chạy đến trước thang máy, tôi chợt nhớ tới việc, tôi còn chưa riêng với bạn học tiểu Trình nữa.

      Nghĩ nghĩ lại, về cơ bản cũng cần thiết phải vậy, dù thế nào nữa cũng phải đến thăm tôi.


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ bảy ---


      Trong tình , giày vò người mình nhất chính là mập mờ, khiến cho người ta hiểu ra cũng tối mờ.

      Cái loại khi nóng khi lạnh này, cái loại muốn nhưng lại ngừng này, mới có thể làm cho tình càng ngày càng khắc cốt ghi tâm.

      Nếu bạn gặp được người đàn ông tốt, người ấy lại đúng lúc quan tâm đến bạn, vậy hãy bỏ công trang điểm bản thân chút, trước tiên bắt đầu mập mờ cùng với . Điểm đến là lần dò xét, bằng ánh mắt dịu dàng tình cảm, cau quan tâm đúng lúc, nụ cười khẽ với ý nghĩa sâu xa. Tin tưởng tôi, đàn ông cho dù lạnh như băng, cũng chịu nổi mà hướng về tình cảm dịu dàng ấy. . .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 12: NẾU NHƯ CHUYỆN NÀY TÍNH LÀ



      Tôi thề là tôi thuộc dạng "Sát trung niên", chuyên những người đàn ông có tuổi. Nhìn bạn học tiểu Trình phía trước, tôi kiên định cho rằng tôi nhất định gả cho người đàn ông lớn tuổi hơn mình, để tôi trở thành người phụ nữ được cưng chìu suốt đời, đó cuộc sống hoàn mỹ.

      Nhưng tôi lại động tâm với tiểu nam sinh, rốt cuộc là tại sao, tôi nghĩ hoài vẫn ra.

      Rất lâu về sau, bạn học tiểu Trình mới đáp án cho tôi biết: "Bởi vì người loại hấp dẫn em, loại này đúng lúc em lại thiếu."

      Tôi hỏi: "Là trí thông minh sao?"

      đáp: " phải, là tâm. . ."


      *Action 1


      Đêm đó, bạn học đồng hương chỉ tặng tôi bộ đề thi cấp hai, còn trả cho tôi ngạc nhiên, hoặc là kinh hãi -- bó hoa hồng và lời thổ lộ.

      "Bình Tâm, thích em!"

      Tôi đờ đẫn nhìn hoa hồng, lại nhìn vẻ mặt căng thẳng của đồng hương.

      Tôi nghĩ, trong đầu ngay lúc đó phải bị " ánh mắt vô cùng dịu dàng" lấp đầy, cũng lấp đầy cả những khe hở xíu, tôi có thể nóng đầu mà đồng ý tình cảm chân thành đó rồi.

      Nhưng mà tôi ép bản thân mình lâu, tôi ra : " xin lỗi!"

      có phần thất vọng, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi tôi: " có thể theo đuổi em ?"

      Hỏi câu hỏi này lúc đó tôi cũng biết trả lời sao. "Nếu em thể sao?"

      " vẫn theo đuổi."

      "Vậy còn hỏi em làm gì?"

      suy nghĩ cẩn trọng chút, dường như cảm thấy chuyện này được lô-gíc cho lắm, cười gãi gãi tóc: "Vậy nghĩa là báo cho em biết. Để tránh thoe đuổi em, em lại biết."

      Tôi đổ mồ hôi: "Em đâu có ngốc như vậy chứ!"

      Con người kia, chung quy vẫn biết thời điểm nào thích hợp mà.


      *Action 2


      tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ, ngờ rèm cửa lại dày đến thế, hoàn toàn nhìn thấy người ở bên trong.

      Tôi biết Trác Trác và Trình Trạch làm gì, những gì, cũng muốn biết, cho nên tôi ngồi ở bồn hoa trước khu nhà trọ.

      Đồng hương cũng theo ngồi cạnh tôi, để hao hồng ở giũa chúng tôi.

      Tôi nhớ rất ràng, hôm đó là ngày 20 tháng 12, thời tiết ở thành phố T cực kỳ lạnh lẽo. Tôi chỉ mặc mỗi cái áo len sợi mỏng manh, ngồi hai giờ cái ghế dài trước cửa khu trọ, gió lạnh luồn vào áo len lạnh đến thấu xương, lạnh đến nỗi hai hàm răng cứ đánh nhau.

      Đồng hương rất nhiều, tôi hoàn toàn có tâm trạng nghe, tôi chỉ ân hận trong lòng, hối hận thời điểm chạy ra khỏi phòng ngủ mang theo áo bông dày.


      *Action 3


      Giữa tầng tầng lớp lớp ánh trăng, trước cửa lớn khu nhà trọ như thủy tinh xuất hình ảnh thân quen, trong nháy mắt tôi như quên cái lạnh.

      Tôi nhìn chăm chú, trông thấy Trình Trạch từ bên trong cửa ra, thấy chỉ mặc mỗi cái áo khoác ngoài màu xah đen mỏng manh, vạt áo tung bay trong gió.

      cũng nhìn thấy tôi, bước chân dừng lại chút, nhìn bó hoa hồng bên cạnh tôi.

      Tôi cười cười vẫy tay với , rất vui vẻ chào hỏi: "Này! Muộn như vậy còn ra ngoài hả?"

      gật đầu cái với tôi, lại liếc nhìn cái áo len sợi người tôi, muốn gì đó, liếc mắt nhìn đồng hương bên cạnh tôi, lại gì.

      Bóng dáng của từng chút từng chút biến mất trong đêm tối, khi nhìn thấy nữa, tôi mới thu hồi ánh mắt chua xót, cứng đờ đứng lên.

      "Em phải về rồi." Tôi . trở về chắc chết cóng mất!

      Đồng hương vội vàng cầm bó hồng đưa cho tôi, tôi lắc đầu.

      Đồng hương : "Em thích có thể bỏ , mà mang về phòng ngủ nhất định bị cười."

      Tôi nghĩ như vậy cũng đúng liền ôm hoa hồng lên lầu.


      *Action 4


      Tôi về đến phòng ngủ Trác Trác rửa mặt xong xuôi, nằm giường nghe nhạc, chuẩn bị ngủ.

      ấy thấy tôi ôm hoa hồng vào cửa kinh ngạc ngồi bật dậy: "Người đồng hương thổ lộ tình cảm với cậu rồi hả? Cậu đồng ý rồi sao?"

      Khí lạnh bao phủ toàn thân khiến tôi chịu được rùng mình cái: " có. ấy rất tốt, nhưng mình thích kiểu người như ấy."

      "Cậu phải rất thích kiểu nam sinh chững chạc trưởng thành sao? Mình thấy ấy rất chững chạc."

      " phải loại trưởng thành, là loại chững chạc."

      "Đó là loại thế nào?"

      Trong đầu tôi lên ánh mắt yên tĩnh kia, thở dài: "Mình cũng , dù sao cũng phải loại mình thích."

      "Ồ."

      Tôi đặt bó hồng trong tay xuống, hỏi Trác Trác: "Bạn học tiểu Trình lúc nào vậy?"

      "Cậu vừa , cũng luôn." Trác Trác xấu hổ cười cười, "Tâm Tâm, sau này cậu đừng cố gắng dùng cách tạo cơ hội như vậy nữa, khiến rất xấu hổ. . ."

      Xấu hổ? Cơ hội tốt như vậy có gì phải xấu hổ chứ?

      Tôi : "Mình tạo cơ hội cho các cậu, mình có việc."

      Trác Trác trao cho tôi ánh mắt "mình còn biết cậu sao!", tiếp tục nằm nghe nhạc giường.


      *Action 5


      Buổi tối hai ngày sau, tôi buồn ngủ chút nào, chơi đánh bài đến tận khuya.

      Bạn học tiểu Trình bỗng xuất , hỏi tôi: 【 Sao còn chưa ngủ? 】

      ngủ được, chơi đánh bài lát. Cậu sao cũng chưa ngủ? 】

      【 Tôi cũng ngủ được. 】

      Tôi bên đánh bài bên tùy tiện chuyện vài câu với , bất tri bất giác đến vấn đề tình cảm, hỏi tôi:【 Khuya ngày hôm trước nam sinh ở cùng với là bạn trai sao? 】

      Tôi nghĩ ra rất niều câu trả lời, nhưng lại gửi câu trả lời:【 Trước mắt vẫn trong quá trình quan sát. 】

      hỏi tôi:【 thích gì ở ? 】

      thể thích gì, chỉ cảm thấy người đó tốt, trưởng thành, điềm đạm, chất phác. Ba mẹ tôi cũng rất thích , có chí tiến tới. 】

      Sau đó tôi lại bổ sung hêm câu:【 À, còn nữa, hơn tôi bốn tuổi, mẹ tôi tìm người lớn tuổi hơn mình, cuộc sống sau này còn có người chăm sóc. 】

      Bạn học tiểu Trình gửi tới gương mặt khinh bỉ:【 Đây là quan điểm của người ở xã hội đại sao? ! Chị , chị bao nhiêu tuổi rồi? 】

      【 Chị đây hai mươi mốt tuổi, trước khi có thể bay nhảy, chị đây có thể đánh nước tương rồi.】Gửi tin , sau đó tôi lại bổ sung thêm câu:【 Cậu còn dám khinh thường tôi, cậu bao nhiêu tuổi? Cách nhìn tình của cậu phát triển rồi sao? 】

      Bạn học tiểu Trình:【 Chắc chắn phát triển tốt hơn . 】

      Tâm Tâm:【 Cắt, được trông mặt mà bắt hình dong. 】

      Bạn học tiểu Trình:【 có đàn ông nào lại thích đẹp, nhưng tôi lại coi trọng cảm nhận hơn, cảm giác tốt là được rồi. 】

      Tôi hể nghĩ ngợi, đánh chữ nhanh như gió:【 Cảm giác? Cảm giác có thể duy trì bao lâu? năm hai năm. hay là tháng hai tháng? Nếu cảm giác mất chia tay sao? 】

      Bạn học tiểu Trình:【 Chuyện tình cảm này, vốn dĩ là tập hợp những điều chung với nhau nếu hợp tan rã, miễn cưỡng đến được với nhau. Chẳng lẽ với người đàn ông chuyện đương với nhau đời đời kiếp kiếp, biển cạn đá mòn? 】


      Nhìn thấy câu trả lời này, tôi khỏi cười khổ. quả còn quá trẻ, thế nào là , lại càng hiểu được cái gỉ là trách nhiệm, chỉ chú trọng cảm giác của bản thân.

      Suy nghĩ cẩn trọng hồi lâu, tôi trả lời :【 Tôi khi nhất định phải đời thế, nhưng tôi nhất định phải tìm được người muốn kết hôn với tôi. Tôi thích người, toàn tâm toàn ý người đó, chừa lại cho mình, cho nên tôi chịu nổi đau khổ khi chia tay. Tôi cần tình nhất định phải tu thành chính quả, nhưng nếu tình có kết quả, tôi tuyệt đối cần! 】

      Tôi chờ lúc lâu mới trả lời:【 Có lẽ, đúng. 】

      Tôi trả lời lại.

      Tôi ôm lấy Cậu bé Shin mềm mại, quay lại nhìn hàng chữ màn hình máy tính, nhìn rồi lại nhìn.

      Bỗng, tôi nhìn từ đoạn bàn luận về quan điểm tình trong lúc chuyện, mơ hồ nhìn thấy mùi "ngược luyến", càng đọc cái phẩm chất của người con trai càng cảm thấy như người con trai đó kheo léo khoe phẩm chất tốt của mình nhưng lại bị người con vô tình cự tuyệt!

      Tôi lại nhìn bản ghi chép cuộc trò chuyện thêm ba lần nữa, cảm thấy càng lúc càng ràng.

      Sau đó, tôi nghĩ đến rất nhiều việc, nhớ lại lần đầu tiên xem phim, nhớ lại bạn học tiểu Trình cả đêm giúp tôi càn quét bộ phận khi chơi bài, nhớ lại buổi ăn cơm kia chăm sóc chu đáo tỉ mỉ với tôi, còn có Cậu bé Shin trong lòng tôi nữa. . .

      Tiếp đó tôi mất ngủ! Nằm trằn trọc giường, trong đầu mối rối như tơ vò.

      Trong đầu rối loạn chịu nổi, tôi cầm di động lên muốn gửi tin nhắn cho . Tôi soạn tin nhắn ngắn: 【 Có phải cậu thích tôi ? 】

      Sau đó tôi đổi tin nhắn lại thành:【 Đêm nay cậu với tôi những lời đó là có ý gì? 】

      Nghĩ nghĩ lại tôi lại đổi tin nhắn thành:【 Là ai cho cậu cảm giác? 】

      Cuối cùng tôi thả điện thoại về chỗ cũ, tin nhắn vừa soạn cũng bỏ luôn rồi.

      Ngày hôm sau, tôi vẫn cứ loạn lên, bạn học tiểu Trình cũng chủ động liên lạc với tôi nữa.

      Vài ngày sau, trước sau cũng xuất lần nữa, tôi dằn được lòng kích động muốn rối loạn quấy nhiễu , ở QQ hỏi :【 Có ở đó ? 】, trả lời.

      . . .

      tàn khốc ở chỗ, phải có được thứ mình muốn, mà là khi bạn lún sâu vào mộng tưởng tươi đẹp phát ra tất cả chỉ là mơ tưởng hoang đường.

      Mấy ngày sau, khi tôi nghe được tin tức chấn động cả tâm hồn, toi có cảm giác như mình từ mây rớt xuống ngã mặt đất vậy, đau đến thịt nát xương tan!


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ tám ---

      Muốn đánh giá người đàn ông có phải là người đàn ông tốt hay , đừng xem đối xử với bạn như thế nào, mà cần phải quan sát đối xử với người quen biết của như thế nao.

      Biết đối xử với người thân như thế nào, với bạn bè thế nào, với bạn học ra sao, còn có đối xử với người xa lạ thế nào nữa; bạn mới có thể hiểu được, khi tình của đối với bạn hừng hực khí thế đối xử với bạn như thế nào. . .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 13: LỰA CHỌN TỐT NHẤT



      Tôi nhớ lần thứ N em họ thất tình, rất đau lòng, ấy với tôi, cố ấy nghe bạn cùng phòng của ấy mang thai con của bạn trai mình, ấy nghĩ rằng cả thế giới như sụp đổ.

      Tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm nhận của ấy, bởi vì tôi nghe Trình Trạch và Trác Trác bắt đầu giai đoạn qua lại với nhau, cái gương trước mắt tôi giống như vỡ vụn, lớp gạch men trong phòng tắm cũng như vỡ nát ra, tất thảy mọi thứ xung quanh đều vỡ nát ra.

      Vài giây đồng hồ sau, tôi nhận ra chẳng có thứ gì vỡ cả, thứ vỡ vụn là trái tim nhìn thấy của tôi đây.


      *Action 1


      Vào ngày tết Nguyên Đán đó, Trác Trác có ở phòng ngủ. Tối hôm qua ấy ăn xong bữa cơm "tất niên" cùng bạn học liền về nhà đón tết.

      Niếp Niếp và Cát Cát ở lại phòng ngủ cùng tôi, Bát Quái ra tin tức nóng hổi sinh động như : "Tối hôm qua, Trác Trác chấp nhận Trình Trạch rồi."

      Tôi khuấy tách cà phê trong tay, vòng rồi lại vòng, : " có đâu, Trác Trác đâu có thích ."

      Cát Cát : "Là đó, mình tận mắt nhìn thấy mà. Tối qua lớp mình họp mặt, Trình Trạch uống rất nhiều rượu, trong chớp mắt thấy đâu. Mình thấy Trác Trác cầm chai nước suối ra ngoài, cũng thấy đâu, mình liền đến quán cơm xung quanh tìm. Các cậu đoán xem mình nhìn thấy gì?"

      Niếp Niếp vội vàng hỏi: "Thấy cái gì?"

      "Mình thấy Trác Trác và Trình Trạch ngồi ở chỗ có ánh sáng, ngồi rất gần nhau, Trình Trạch cởi áo khoác ra, choàng lên cho Trác Trác, Trác Trác từ chối. Bọn họ thoạt nhìn trò chuyện rất vui vẻ, bữa tiệc của bọn mình kết thúc, bọn họ vẫn chưa trò chuyện xong, hình ảnh ấy, vừa nhìn là thấy có JQ (gian tình).

      Tách cà phê trong tay tôi nghiêng cái, cà phê đổ mất nửa, tôi nhanh chóng chạy vào toilet rửa tay, từng chút từng chút, tôi dùng hết sức lực mà xoa.

      Tôi mở nước chảy rất lớn, muốn nghe thêm chữ nào nữa, nhưng giọng của Niếp Niếp vẫn oang oang truyền tới tai tôi: "Trác Trác ràng được bạn học tiểu Trình theo đuổi mà! Tin này đúng là sét đánh ngang tai mà, tôi cần phải bình tĩnh lại chút."

      "Có gì mà sét đánh ngang tai?" Cát Cát , "Mình sớm : bạn học tiểu Trình rất tốt, sớm muộn gì Trác Trác cũng đồng ý."

      "Cậu sao?"

      Cát Cát : "Mình rồi mà, năm nhất có qua lần rồi đó."

      ". . ."

      Năm nhất, tôi khỏi hồi tưởng lại chuyện năm nhất, khi đó tôi cùng Niếp Niếp và Cát Cát cũng bàn luận về vấn đề tương tự như vậy.

      Thời gian trôi qua rất vui vẻ, chớp mắt lâu như vậy rồi, thiếu chút nữa tôi quên chuyện " quả quýt dẫn đến vụ án mạng".


      *Action 2


      Niếp Niếp và Phì Phì hán huyên đến khuya mới , các ấy rồi, tôi vài lần cầm di động lên rồi lại bỏ xuống, cuối cùng quyết định gửi tin ngắn cho Trác Trác: 【 Bạn thân , nghe bạn với Trình Trạch có tiến triển rồi, có ? 】

      Tôi gọi điện cho ấy vì sợ ấy nghe ra thanh run rẩy của tôi.

      Tôi ôm di động hồi lâu, cuối cùng ấy cũng trả lời lại: 【 Cứ cho là vậy . 】

      Từng chữ từng chữ ràng màn hình, tôi còn tin nổi, lại gửi thêm tin xác nhận: 【 Cậu ở cùng sao? 】

      Trác Trác trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà gửi đến đoạn tin nhắn đầy tâm huyết: 【 Ngày trước mình cho là tuổi còn quá trẻ, thích hợp với tôi. Nhưng tối hôm qua lớp bọn mình tụ họp, mình chuyện với rất lâu, mình phát rất chín chắn, rất có ý kiến, bọn mình có rất nhiều điểm giống nhau, đặc biệt là chuyện tình cảm. 】

      Tôi quay lại đọc tin nhắn đó Trác Trác lại gửi thêm tin nhắn trở lại: 【 Tối qua, với mình, bất luận thích bao nhiêu , nếu xác định thể có tương lai với ấy, thể khẳng bản thân có thể gánh vác phần tình cảm đó, tình nguyện lựa chọn từ bỏ, cũng bắt đầu. Bởi vì sợ cảm xúc xúc động chốc lát của mình làm tổn thương người mình thích. 】

      Nhìn thấy hàng chữ màn hình, giọt nước mắt rơi đó.

      Tôi khó khăn ấn phím bàn phím: 【 rất có chiều sâu. 】

      Trác Trác đáp lại: 【 Đúng vậy! Mình nghĩ tình cảm dành cho mình lại sâu đậm như vậy, mình rất xúc động. 】

      Tôi còn lời nào để , run rẩy bấm chữ: 【 Hành động mai mối bí mật, hai người định tỏ lòng biết ơn mình tí chứ? 】

      Trác Trác trả lời: 【 Chờ bọn mình xác định quan hệ ràng, nhất định mời cậu ăn. 】

      Tôi đánh chữ "tốt" nhưng có cách nào gửi .

      rốt cuộc cũng theo đuổi được Trác Trác rồi, trái tim rốt cuộc cũng cảm động vì Trác Trác rồi, còn tôi, đãcho lĩnh ngộ cái gọi là người nhiệt tình!

      Tôi bỗng có chút hối hận, nếu tôi có thể giống Trác Trác, dũng cảm bước bước này, ngồi bên cạnh Trình Trạch, để người mà khoác áo khoác lên người là tôi?

      Tôi cười khổ lắc đầu, , đương nhiên ! Người thích từ đầu đấn cuối . . . phải là tôi.


      *Action 3


      Đêm giao thừa, tôi trải qua ở trong quán net.

      Tôi ôm bọc khăn giấy lớn, tôi xem <Bạn ngang ngược của tôi>, xem xem lại ba lần.

      Tôi liếc thấy nam sinh bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt quái dị, tôi chùi chùi nước mắt, cười cười với : "Phim này rất cảm động!"

      Sai đó, nam sinh bên cạnh cũng bắt đầu xem <Bạn ngang ngược của tôi>, cười đến ngả nghiêng. . .


      *Action 4


      Ba ngày sau, Trác Trác trở về.

      ghế của ấy vắt chiếc áo khoác, đó còn vương lại mùi của ấy.

      máy tính của ấy phát hình Vương Phỉ đều đặn <Mập mờ>: "Trà chưa uống xong đổi chua, tình cuồng nhiệt trước đây mất, mỗi ngày cùng em ở trong vòng luẩn quẩn, quanh quẩn chỉ có thể xem là ngắn. . ."

      Tôi chịu nỗi những ca từ chói tai liền ôm sách vở đến phòng tự học, mãi đến khi Trác Trác ngủ rồi tôi mới quay về phòng ngủ ngủ.

      Cứ như vậy, ngày qua ngày.


      *Action 5


      Qua tết Nguyên Đán, chúng tôi chính thức bước vào kì thi tháng.

      Vì chuẩn bị cho chiến tranh bước qua cánh cửa cuộc thi, mỗi ngày của tôi đều trải qua ở phòng tự học, có thời gian lên mạng, cũng còn thời gian chơi bài, như vậy rất tốt, tôi cũng có thời gian nhìn thấy Trác Trác và Trình Trạch đương ngọt ngọt ngào ngào với nhau nữa.

      Vội vã luống cuống cuối cùng kì thi cũng kết thúc, tôi chuẩn bị thu dọn hành lý về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. tôi ôm tài liệu ôn thi trơ về phòng ngủ, thấy Trác Trác cùng nam sinh nào đó ở trong phòng ngủ.

      Hai người họ rúc vào với nhau, bọn họ vừ thấy tôi lập tức tách ra.

      Tôi như phải sét đánh!

      Giữa ban ngày ban mặt như thế này, bọn ra diễn vỡ kịch cẩu huyết đây sao?

      Trác Trác lúng túng theo sát tôi chào hỏi: "Tâm Tâm, cậu về rồi."

      Tôi cả người ngây ngốc biết gì, ngay cả trả lời cũng thể.

      Bạn có từng lĩnh hội qua loại đau đớn như thế này:

      đồ vật nọ, bạn coi như báu vật, bạn cẩn thận cất giữ nó, bạn thậm chí còn dám đụng vào nó, sợ đụng vào bị hư, bị bẩn.

      Nhưng bạn lại trơ mắt nhìn người trước mặt bạn vô tình mà ném vụn nó, vỡ tan tành. . .

      Bạn đau lòng đến tột đỉnh nhưng lại có quyền ngăn cản.

      Bởi vì bất luận bạn đau lòng cỡ nào chăng nữa nó từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ thuộc về bạn!


      *Action 6


      Nam sinh kia rồi, Trác Trác mới cho tôi biết: "Mình với Trình Trạch còn gì với nhau nữa."

      Tôi bị sét đánh cho chết lặng , hề hay biết mà "À!" tiếng.

      Trác Trác còn : "Mình với Trình Trạch . . . quả rất hợp nhau."

      Tôi ra sức day day trán, tôi đau đầu, vô cùng đau đớn.

      Trác Trác còn : "Mấy ngày trước, Lâm Mộc thổ lộ tình cảm với mình, mình cảm thấy bọn mình quen biết nhau nhiều năm, hiểu lẫn nhau, có lẽ ấy thích hợp với mình hơn. . ."

      Tôi hết nhịn lại nhẫn, khi nhịn được, tôi : "Cậu biết ? So với việc chưa bao giờ có được, việc có được rồi lại bỏ còn tàn nhẫn hơn."

      Trác Trác cúi mặt xuống, tôi nhìn thấy trong mắt của ấy có nét bi thương, tựa hồ như ánh mắt ấy phải là áy náy.

      "Tâm Tâm, chuyện của mình với Trình Trạch, mình muốn nhắc lại nữa. . ." Trác Trác , "Cậu cũng đừng hùa theo những người khác đề cập đến chuyện của bọn mình, được ? Bọn mình dù sao cũng là bạn học, mình muốn người khác này nọ."

      "Mình biết rồi."

      Tôi mệt mỏi ngồi ở bên giường, Trác Trác yên lặng thu dọn đồ đạc.

      Đại học năm ba, chúng tôi cùng ăn cùng ở, chúng tôi như hình với bóng, chúng tôi có trò chuyện bát quái cũng hết, chúng tôi lời ngon tiếng ngọt hết, chúng tôi chẳng bao giờ cãi vã, chưa từng mâu thuẫn, tôi cho rằng chúng tôi là những người bạn cùng phòng tốt nhất, nhưng hóa ra chúng tôi chỉ là những người bạn đồng hành đơn lẻ loi tìm đến nhau để giải sầu, nhìn như thân thiết tuy nhiên lại cẩn thận cất giấu những nỗi lòng của riêng mình. . . chẳng bao giờ thẳng thắn bộc lộ.


      *Action 7


      Buổi tối hôm đó, tôi ở trong phòng tự học lòng như dao cắt, tôi kích động xông ra cửa chạy đến phòng ngủ của Trình Trạch.

      Tôi muốn với : Trác Trác thích cậu cũng sao, còn có tôi đây, tôi làm bạn của cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu từ rất lâu rồi.

      Tôi muốn : Cậu thích tôi cũng quan trọng, tôi giúp cậu giới thiệu nữ sinh hấp dẫn hơn Trác Trác, chúng ta thể treo cổ thân cây được.

      Tôi còn muốn : Trình Trạch, thực ra cậu rất tốt, thực rất tốt, giờ chúng ta cũng còn nữa, đàn ông nào chưa từng mười chín tuổi? Ông chú nào mà từ tuổi trẻ khing suốt biến thành? phải lớn ên sao!

      Tôi nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng khi tôi bước vào phòng ngủ của , thấy nằm giường, ngủ say mà nhíu cả lông mày, toàn bộ dũng khí của tôi trong nháy mắt đều biến mất hoàn toàn.

      Bạn của ở trong căn phòng cho tôi biết: "Vừa nãy cậu ấy cùng các thành viên trong phòng tắm ăn cơm, uống rượu. Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì sao? Mình gọi cậu ấy dậy giúp cậu."

      Tôi vội vàng : " cần cần, thực ra mình cũng có chuyện gì."

      "À, mình giặt quần áo, cậu cứ ngồi tự nhiên."

      Người bạn kia từ trong phòng vào phòng vệ sinh hồi lâu cũng chưa thấy xuất , tôi đoán chừng ít nhất phải hai tháng chưa giặt đồ, cho nên mới giặt lâu như vậy. Về sau nghe , vị bạn học ở trong căn phòng kia rất thích sạch , thể để quần áo bẩn qua đêm được.


      *Action 8


      Đêm yên tĩnh tiếng động, tôi ngồi bên giường Trình Trạch.

      Tôi biết lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy.

      Giữa gian buồn chán kia, nhiệt huyết dâng trào của tôi dần trở nên nguội lạnh.

      Tôi bắt đầu sợ hãi, tôi sợ khi mình thổ lộ tình cảm bị cự tuyệt.

      Cái tôi sợ chính là đón nhận.

      Giống như Trác Trác tiếp nhận tình cảm của , nhất thời vội vã mà tiếp nhận phần tình cảm, trong nháy mắt lại phát chúng tôi hợp nhau. Sau đó chúng tôi chia tay, chúng tôi trở thành những người xa lạ, chúng tôi trở thành nỗi đau muốn chạm đến của nhau.

      Đây là kết cục tôi tình nguyện nhìn qua nhất, cũng có rất nhiều kết quả tình sai lầm mà tôi muốn nhìn qua.

      Hơn nữa giữa chúng tôi còn môt người là Trác Trác, cho dù ấy có xem tôi là bạn nữa, tôi cũng thể đếm xỉa đến cảm nhận của ấy.


      *Action 9


      Tôi đợi bao lâu Trình Trạch tỉnh dậy, mở to mắt nhìn tôi, bật mạnh dậy.

      Ánh mắt quét vòng cảm giác cơn say vẫn chưa tan hết, xoa thái dương.

      Sau hồi trầm mặc, tôi : "Bạn cùng phòng của cậu ở trong phòng vệ sinh giặt đồ."

      "Ừ." hỏi, " tới lúc nào vậy?"

      "Vừa tới."

      "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

      Tôi buột miệng : "Cho tôi mượn dây sạc điện thoại của cậu."

      "Điện thoại của phải là Motorola à?"

      "Tôi mượn giùm người khác."

      Mấy phút đồng hồ sau, tôi cầm dây sạc điện thoại rời , bản thân tôi nhất thời kích động vui mừng.

      Cho tới bây giờ, tôi vẫn còn vui mừng.

      May mắn chúng tôi quý trọng thời gian vội vã bắt đầu đoạn tình cảm, nay mắn chúng tôi dành thời gian cho nhau, học được cách nhớ nhung, học được cách tôn trọng, học được cách quý trọng, học được cách tiến hành phầ tình là như thế nào.


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ mười ---

      phải toàn bộ tình đích thực đều nhất định phải dũng cảm tiến tới, đạt được mục đích thể bỏ qua.

      người đàn ông tốt chỉ muốn có được bạn, muốn bản thân bạn nhiều hơn. . .

      Khi người đàn ông tốt theo đuổi bạn ngừng nghỉ nhất định lòng thích bạn; sẵn lòng dừng bước theo đuổi bạn để hiểu bạn, đọc hiểu đến cuối cùng thứ bạn thích là gì, ít nhất người đàn ông tốt!

      Tôi tin rằng so với người miệng lưỡi suốt ngày thề non hẹn biển, người đàn ông tồn tại muôn thuở dễ dàng lời hứa hẹn "trọn đời trọn kiếp" với bạn, có lẽ càng khuôn phép càng đáng tin cậy!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 14: Võng du



      Từ khi tình của bạn học tiểu Trình và Trác Trác chấm dứt, thời gian rất dài chủ động liên lạc với tôi, tôi cũng chủ động liên lạc với .

      QQ cũng lên gương mặt đáng nữa, tôi chuyện với bất cứ ai cũng chỉ vài ba câu, có hứng thú; chơi liên minh cũng có bất kỳ đại thần nào giúp xoay chuyển tình thế; trong điện thoại cũng có bất kì tin nhắn ngắn nào của , cuối cùng tôi quên mất nó đặt ở chỗ nào rồi, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, tôi mới luống cuống tìm khắp nơi. . .

      số người, nếu người đó chưa từng tồn tại, cuộc sống của bạn chắc chắn rất phong phú.

      Nhưng khi người đó xuất rồi lại biến mất, bạn mới hiểu được cuộc sống vốn dĩ phong phú của bạn trở nên buồn tẻ vô vị.


      *Action 1


      Bắt đầu Đại học năm tư, nhà trường xếp "khu trọ tình " cho nghiên cứu sinh ở, sinh viên chưa tốt nghiệp phải don , tôi trở về căn gác trở thành di tích lịch sử, bạn học tiểu Trình cũng thuê phòng ở bên ngoài.

      Chúng tôi cũng còn xuất trước mặt nhau nữa.

      Nếu phải có lần ở nhà ăn trông thấy ăn cơm ở đằng xa, tôi suýt nữa cho rằng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi, để lại chút dấu vết.

      Tôi thường tự với chính mình: Trong đại học, cuộc sống tình giống như muối khay thức ăn vậy, có muối mới có vị, muối cũng như nước vị.

      Thế mà mỗi tối tôi nằm giường, ôm Cậu bé shin trong lòng vào giấc ngủ miệng vẫn đầy chua xót muốn ăn thứ đồ ăn gì đó có vị. . .


      *Action 2


      Năm tư Đại học bài chuyên ngành ít đến thương cảm, tất cả mọi người đầu nhàn rỗi đến nhàm chán, tôi muốn để bản thân rãnh rỗi, bởi vì người rãnh rỗi đa sầu đa cảm.

      Vì để cho bản thân trở nên bận rộn, tôi chọn môn tự chọn môn tin học văn phòng học song song với môn học chính.

      Giữa lúc bản thân bận rộn, tôi lập kế hoạch hoàn chỉnh cho bản thân: Đợi năm sau, sau khi lấy giấy chứng nhận học vị cấp hai, tôi tìm công ty thương nghiệp điện tử, công tác hoạt động trong mạng lưới internet. Sau khi làm việc, tôi cố gắng tìm người đàn ông có kinh tế thích hợp, người đó cần quá đẹp trai, cần quá thông minh, cần có nhiều tiền, người đó chỉ cần cho tôi cuôc sống an ổn, lúc tôi mệt mỏi hoặc đau khổ người đó là người đầu tiên cho tôi bờ vai ấm áp để tôi dựa vào. Tôi và người đó nhau, kết hôn, trải qua những vui buồn khổ đau, cuộc sống vô vị tẻ nhạt nhưng ấm áp. . .

      Vì kế hoạch hoàn mỹ cho sau này, tôi rất cố gắng nâng cao chất lượng bản thân, từ sáng đến tối, nếu phải ở phòng tự học tôi đến giảng đường học.


      *Action 3


      Đông qua xuân tới, đến học kỳ sau của năn tư.

      Tôi nghe từ miệng Bách Thông Niếp Niếp: bạn học tiểu Trình bị nghiện game online, mỗi ngày đều chơi trò chơi. Mình nhiều lần gián tiếp nghe được chơi <Kỵ sĩ>, ở trong trò chơi là pháp sư có sức chiến đấu mạnh nhất, tên gọi là "Sa ngã vô tội".

      Buổi tối hôm đó, tôi chịu được xúc động muốn tao nhiễu (rối loạn, quấy nhiễu) , ở quán net dằn co cả nửa đêm, cuối cùng cũng thành công học được cách chơi game online.

      Sau đó tôi đăng ký tài khoản, chọn nhân vật siêu đẹp, tiến vào trò chơi.

      Ở trong trò chơi, tôi qua tìm tòi công hiệu của người chơi, rất nhanh tìm được ngọn núi đen biển xanh, nghiêng nhìn thác nước xuyên qua phía trước liền tìm được "Sa ngã vô tội".

      thân áo bào màu xanh thẫm đứng bên vách núi, tóc dài tới eo khẽ bay trong gió, hình ảnh là cảm động lòng người.

      Bởi vì cảnh sắc quá mức tuyệt mĩ, bóng lưng của nhìn qua rất độc làm tôi rất muốn tới gần.

      Do dự lát, tôi đến bên cạnh , đứng kề vai với .

      Có lẽ ở trước máy tính, với tôi lời nào.

      Tôi kiềm được tính tình, mở miệng hỏi trước:【 Cậu ở đây làm gì? 】

      trả lời rất nhanh:【 Tôi ngắm nhìn ánh nắng chiều. Thời gian tôi ngắm ánh chiều, muốn làm chuyện gì cả! 】

      Câu này trích trong truyện <Truyện Ngộ > khiến lòng tôi đau xót.

      Tôi lại hỏi:【 Nhìn lâu như vậy rồi, buồn chán sao? 】

      【 Vô vị, đúng là nhìn càng vô vị. 】

      【 Tôi cũng buồn chán, nếu tôi cùng trò chuyện với cậu. 】 Tôi nhấn phím ngồi xuống. Thấy tôi ngồi xuống, cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

      Ngày đó, chúng tôi tán gẫu suốt đêm, chuyện gì tôi nhớ bởi vì tôi lưu lại cuộc trò chuyện đó, thể ôn cố tri hương.


      *Action 4

      Ở trong trò chơi, phần lớn thời gian "Sa ngã vô tội" cùng đồng đội đánh Boss cấp cao, tôi dám theo trợ giúp bởi vì tôi biết càng giúp càng rối.

      Đợi đánh Boss xong, mình bỏ , tôi liền lẳng lặng theo sau .

      đế trước núi, phía xa là tầng tầng lớp lớp núi, thác nước nghiêng nghiêng trút nước xuống, tôi đứng bên cạnh vai kề vai với .

      Thời gian sau đó, tôi cuối cùng cũng có dũng khí ảo tưởng, chúng tôi phải chuyện về trò chơi mà chúng tôi chuyện đương.

      Vì vậy tôi nhìn về phía màn hình cười toe toét.

      màn hình máy tính đột nhiên hiển thị với tôi:【 Vì lý do gì mà nâng cấp, đánh Boss.】

      Tôi hề nghĩ ngợi đáp:【 Tôi có tư chất chơi game, từ đến lớn bất kể trò chơi nào, chắc chắn tôi rớt từ vòng thứ nhất. Cậu biết trò Super Mario chứ? Tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua hình dạng cửa thứ hai. 】

      lại hỏi:【 Vậy tại sao lại chơi trò này? 】

      Tôi nghĩ cả nửa ngày:【 Tôi đến xem phong cảnh. Nghe phong cảnh chỗ này rất đẹp. 】

      :【 . . . 】


      *Action 5


      Thời gian ở trong trò chơi theo "Sa ngã vô tội" ăn lúc hỗn loạn rất vui vẻ, từng đêm trong ấn tượng tôi đều cười vào giấc ngủ.

      Tôi ngây ngốc cho rằng quãng thời gian được chút trở thành bí mật mãi mãi trong lòng tôi, đến tối lại nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc đó.

      Nhưng ngờ có ngày tôi náo nhiệt thấy đau lưng, nhịn được với "Sa ngã vô tội": "Đói bụng quá! muốn ăn cái bánh bơ ngọt."

      :【 đói bụng? Chưa ăn cơm tối sao? 】

      【 Ừ, tôi lười, muốn di chuyển! Nếu bây giờ có người tặng tôi cái bánh ga-tô ngọt, tôi nhất định gả cho . 】

      khinh bỉ tôi:【 lấy điều này làm tôn chỉ theo đuổi tình ? 】

      Tôi thở dài:【 Nếu lấy đó làm tôn chỉ theo đuổi tôi, có ai theo kịp tôi đâu. 】

      giờ sau, dãy số xa lạ gọi điện thoại tới, tôi xuống cửa phòng trọ lấy bánh ga-tô ngọt.

      Tôi hoảng sợ, nhìn hình ảnh trăng thanh gió mát trong trò chơi, hỏi:【 Bánh ngọt phải cậu tặng tôi chứ? 】

      trả lời:【 Phải.】

      Tôi hỏi:【Làm sao cậu biết tôi ở đâu? 】

      :【 Lần sau có thể dùng toàn bộ tên ghép lại làm mật khẩu được ? Rất dễ bị trộm. 】

      Tôi muốn lấy cái bánh ga-tô ngọt đập chết mình!


      *Action 6


      Cầm bánh bơ ngọt trở về, tôi cẩn thận mở ra.

      mặt bánh ga-tô ngọt vàng óng, phủ đầy tầng dâu tây.

      Tôi vội vã nếm miếng bơ, ngọt ngào từ môi lan ra đến đáy lòng.

      Ngọt ngọt tê tê đến thẹn cả lòng, tôi mặt dày đánh chữ:【 Bánh ga-tô rất ngọt, cảm ơn! 】

      trả lời, trực tiếp từ trong trò chơi gửi cầu "kết hôn".

      Tôi thiếu chút nữa bị bơ nghẹn chết.

      Quả quyết chấp nhận cầu "kết hôn", tôi hỏi :【 Cậu lúc nào biết đến tôi? 】

      Lời thoại vừa gửi , tôi phát mình minh bạch, muốn bổ sung thêm câu: từ khi nào cậu nhận ra tôi là ai?

      Chữ tôi chưa đánh xong trả lời:【 Từ ngày đầu tiên xuất . 】

      Tôi kinh ngạc hỏi:【 Sao cậu phát ra? 】

      cho tôi biết:【 Ngày đó hỏi tôi: "Cậu ở đây làm gì?" Tôi trả lời: "Tôi ngắm nhìn ánh nắng chiều, thời khắc nhìn ánh chiều việc gì cũng muốn làm." , người bình thường hiểu tôi gì, nhưng lại hiểu. 】

      lại hiểu.

      Ba chữ kia nhìn như đơn giản, nhìn như bình thường, trong đó lại chứa bao nhiêu thấu hiểu lẫn nhau, bao nhiêu ăn ý, bao nhiêu bất đắc dĩ, ai có thể thực hiểu được. . .

      Có điều tôi quên việc, thời điểm Tề Thiên đại thánh những lời này vẫn lưu luyến quên được tình có kết quả. . .

      cho tôi hiểu, ra tôi cũng hoàn toàn hiểu hết.


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ mười ---

      Nếu người đàn ông từ trước đến nay chưa từng trong lòng ấy bạn quan trọng đến nhường nào, cũng chưa bao giờ ấy vì bạn nỗ lực ra sao, thậm chí chưa từng : ' thích em' với bạn!

      Nhưng ấy luôn xuất vào những lúc bạn cần.

      Vậy chắn chắn ấy rất thích bạn!

      Người đàn ông như vậy nhất định phải cho ấy cơ hội tiếp cận bạn, bởi vì ấy hiểu cái gì gọi là -- tình !

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 15: TÌNH BẠN THUẦN KHIẾT



      Tôi nhớ từng nghe ai : giữa con trai và con có tình bạn thuần khiết.

      Tôi suy nghĩ sâu sắc -- những lời này, rất có đạo lý!

      Mới lên Đại học, tôi trẻ người non dạ tin rằng giữa con trai và con có thể xuất tình bạn trong sáng vĩ đại, ví dụ như tình huynh đệ giữa Niếp ca và Thao đệ, điều đó làm cho hết thảy mọi nữ sinh cảm thấy kính nể. tại hai người bạn trẻ này có thể đánh nước tương rồi.


      *Action 1


      Từ ngày bạn học tiểu Trình vạch trần thân phận của tôi, cả ngày tôi ngượng ngùng theo ngắm phong cảnh, tỉnh thoảng cũng làm bộ giả vờ đánh Boss, luyện lên cấp.

      Khi tôi nhiệt tình bước vào giai đoạn sơ cấp bạn học tiểu Trình bỗng cho tôi biết, hề chơi <Kỵ sĩ>, tôi khó tin trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tay lướt nhanh bàn phím:【 Cái gì kích động cậu? 】

      Bạn học tiểu Trình:【 Tôi từng suy nghĩ chín chắn rằng tôi còn nhiều việc phải làm, thể tiếp tục mê muội game online được. 】

      Tôi:【 . . . 】

      nghĩ đến cảm nhận của người khác, người khác mê muội rồi a!

      con :【 Với lại tôi sợ nếu tiếp tục nữa tôi càng ngày càng lún sâu. 】

      Mới đầu tôi còn ôm tia ảo tưởng, cho rằng bạn học tiểu Trình chỉ là lúc xúc động nhất thời muốn bỏ mạng, rất nhanh cưỡng lại nổi mê hoặc chạy về tiếp tục đánh Boss. Giống như rất nhiều nam sinh bỏ thuốc, vài ngày sau lại rút điếu thuốc ra hút còn nhiều hơn so với trước; giống như rất nhiều nữ sinh cần phải giảm cân, nhưng khi thấy thức ăn ngon liền dứt khoát kiên định chạy tới, kéo cỡ nào cũng kéo ra được.

      Nhưng tôi sai!

      "Sa ngã vô tội" thực biến mất khiến <Kỵ sĩ> bốn bề nổi lên khói thuốc "chiến tranh", mặc cho tôi thỉnh thoảng bị tôi ép buộc khiêng đến, cũng chỉ đứng ở vách núi ngắm phong cảnh.

      Tôi cắn răng, tôi nghiến răng, con người này đáng hận nhất chính là -- có thể kiên quyết đến cùng, cũng có thể quyết đoán vứt bỏ.


      *Action 2


      Gần tới ngày tốt nghiệp Đại học, rất nhiều bạn học thuê nhà ở bên ngoài đều dọn về phòng ngủ, bạn học tiểu Trình cũng tạm thời trở về, bắt đầu bận rộn cho đề án luận văn.

      "Sa ngã vô tội" biến mất, tôi ngao du khắp nơi tìm cũng thấy , tôi gửi tin nhắn QQ và điện thoại quấy rầy .

      Có lúc tôi nhờ download bộ phim truyền hình nổi, có lúc tôi nhờ giúp lưu mấy cái tài liệu quan trọng.

      Tôi thề tôi có ý gì khác, tôi chỉ là muốn tìm cơ hội nhìn cái, mà bao giờ cũng phối hợp giúp tôi hoàn thành mong muốn nhìn cái, xoay người liền , câu dư thừa nào.

      Tôi cũng thêm gì với , bởi vì vừa nhìn thấy trong lòng tôi liền rối loạn, hoàn toàn mất chức năng ngôn ngữ.


      *Action 3


      Tình cờ tôi nghe được bạn cùng phòng chuyện rằng bạn học tiểu Trình ký tên chọn nơi công tác, là đơn vị trực thuộc quốc gia ở thành phố B, cả công việc và thu nhập đều ổn định.

      Nhìn bản đồ, thành phố B cách thành phố Tcũng đến nỗi mỗi người nơi. Nhưng từ trước đến nay người có tình bao giờ cũng dễ gặp khó tụ họp; gặp lại lần nữa e rằng như mùa hoa đào cũ, cảnh còn người mất.

      Tôi cười khổ sờ sờ em trai Shin to lớn mà suy nghĩ: "Cha mày muốn , phất ống tay áo, vương áng mây!"


      *Action 4

      Đêm đó tôi nằm mơ giấc mơ kỳ quái.

      Tôi mơ thấy mười năm sau, lớp chúng tôi họp mặt bạn bè, tôi thấy bạn học tiểu Trình tới, trưởng thành, chững chạc, cũng cưới vợ sinh con rồi.

      Tôi với : "Trình Trạch, cậu biết ? Năm chúng ta học Đại học tôi có thích cậu, nhưng tôi có dũng khí thổ lộ với cậu. . . Giả như, tôi là giả như, Ngay từ lúc đầu tôi thổ lộ với cậu, cậu có đón nhận tình cảm của tôi ?"

      nhìn tôi vẫn với ánh mắt yên tĩnh như trước: "Chị , chuyện cho tới bây giờ, những lời này còn có ý nghĩa sao?"

      Tôi vỗ cái mạnh vào vai : "Cậu có thể câu tiếng người !"

      lập tức : "Có thể chứ!"

      Tôi cười, vỗ từng cái vào vai , nhịn được mà cười, cười đến sau này gục lên vai mà khóc!

      Tỉnh lại trong giấc mơ đau đến tê tâm liệt phế, tôi nhìn phòng ngủ quen thuộc tưởng mình bị ảo giác xuyên đến thời đại nào đó.

      Ash! Xuyên đến thời nào chứ, ràng là nằm mơ mà!

      Nếu lớp chúng tôi họp mặt, làm gì có bạn học tiểu Trình hả?!


      *Action 5


      Buổi tối ngày 12 tháng 6 năm 2003, tôi nhớ rất kỹ ngày này vì hôm sau là sinh nhật của tôi.

      Bạn học tiểu Trình gọi điện cho tôi, : " cần tôi download phim truyền hình, tôi lưu trong đĩa CD rồi, chừng nào lấy?"

      Tôi chút do dự đáp: "Bây giờ!"

      : "Tôi ở bên ngoài, cổng trường giờ này đóng rồi, tôi vào được."

      "Ồ." Giọng của tôi đầy tiếc nuối.

      "Nếu như vậy , tôi ở cửa sau khu trọ của đợi ."

      Tôi lập tức vui vẻ. "Được!"


      *Action 6


      Rất nhiều năm sau, tôi vẫn quên đêm hè hôm đó, nhiệt độ rất dễ chịu hợp lòng người.

      Cách lan can màu xanh lục của trường học, tôi đứng trong sân trường, đứng ngoài sân trường, chúng tôi vừa nhìn thấy nhau, lâu lâu. . .

      Tôi hỏi : "Chừng nào cậu báo danh ở đơn vị làm việc?"

      đáp: "Lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp xong tôi ."

      "À."

      Tôi tiếp, xoay người, tôi trông thấy bước chân lưỡng lự của , có thể cuối cùng dừng lại.

      Tôi rất muốn đuổi theo , nhưng cái hàng rào đó ngăn cản con đường của tôi.

      Nhìn xung quanh người xe qua lại, câu: "Trình Trạch, tôi thích cậu!" kia tới bên miệng, tôi lại biết xấu hổ bật ra.


      *Action 7


      Ngày hôm sau, 13 tháng 6, sinh nhật tôi.

      Giữa cảm xúc buồn phiền vì tốt nghiệp, chủ đề của các bạn học là: biết ngày nào tháng nào mới gặp lại.

      Tôi càng ngày càng thể chịu nổi, trái tim như bếp bị đốt nóng lên, chỉ chốc lát được an bình.

      Đúng lúc bạn học tiểu Trình gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi muốn quà sinh nhật là cái gì.

      Tôi :【 Cậu muốn tặng gì? 】

      :【 Tôi muốn tặng Cậu bé bút chì Shin người , muốn ? 】

      Tôi cố giữ cho suy nghĩ của mình trong sáng, dù sao quan hệ giữa chúng tôi cũng là bạn bè thuần khiết.

      Tôi :【 Tôi mời cậu uống rượu, tôi phải say trận mới được. 】

      Tôi căng thẳng chờ đợi hồi lâu, mới trả lời:【 Tối nay tôi có việc. 】

      Tôi :【 Vậy bỏ , hôm khác . 】

      trả lời:【 Được, hôm khác. 】


      *Action 8


      Tối hôm đó, tôi mình trước cổng vườn trường tới lui.

      Tôi muốn ra ngoài tìm , đành tự mình lách luật trốn ra cửa sau, sân trường vào ban đêm được canh chừng nghiêm ngặt, đại bảo vệ canh gác ở cửa, để cho tôi chút cơ hội.

      Tôi kích động xông ra, leo lên tường nhảy ra ngoài, té xuống cánh tay máu chảy đầm đìa, may mà tôi mặc áo khoác tay dài có thể che vết thương.

      Tôi nhịn đau tùy tiện chui vào quán bar. Ngồi ở trước quầy rượu tôi gửi tin nhắn cho bạn học tiểu Trình:【 Tôi ở quán bar, cậu có thể tới ? 】

      trả lời rất nhanh:【 mình ? 】

      Tôi trả lời:【 Ừ. 】

      lập tức :【 Chờ tôi mười phút. 】

      Chưa đến mười phút, đúng hẹn mà tới, mang theo chút hơi men, vừa nhìn là biết từ bữa tiệc khác đến đây.

      hỏi tôi tìm có chuyện gì, trực tiếp kéo tôi vào gian phòng riêng, kêu vài chai bia.

      Thấy tôi trầm mặc uống liền mấy chai bia, nhìn nổi nữa, phá tan im lặng: "Tâm trạng tốt à?"

      Tôi : "Phải."

      "Vì chuyện gì?"

      "Vì cậu, muốn gặp cậu."

      thêm gì, chỉ nhìn tôi.

      Nhớ tới giấc mơ ngược tàn bạo kia, tôi ngửa đầu lại uống mọt ly bia, cố lấy toàn bộ dũng khí : " giờ chúng ta đường ai nấy , tôi muốn nghe câu ràng từ cậu: cậu thích tôi , từ trước đến giờ từng thích tôi chưa. . . vậy tôi có thể chết tâm rồi. . ."

      Câu hỏi như vậy của tôi chủ yếu là để tiện cho dễ dàng từ chối, cũng vì để cho tôi quá mất mặt khi bị từ chối.

      Nhưng tôi thực ngờ, sau vài giây ngắn ngủi trầm lặng , hỏi lại tôi: "Nếu tôi . . . thích sao?"

      "Hả?"

      đến bên cạnh tôi, cách tôi rất gần, tôi dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy phần ngực hơi phập phồng của : " thích em, từ lâu lắm rồi."

      ", sao cho em biết sớm?"

      " nghĩ rằng mình cần phải làm số chuyện."

      Tôi xoa trán, liều mạng day trán, tôi hoàn toàn hiểu nổi.


      *Action 9


      Đêm đó, rất nhiều lời với tôi, rất bộc trực thành khẩn, cũng rất trịnh trọng.

      : sớm nhìn ra tôi có cảm giác với , cũng nhìn ra được tôi trốn tránh. thổ lộ với tôi, bởi vì biết cho dù , tôi cũng đón nhận , phải lựa chọn lý tưởng của tôi.

      Tôi gì. sai, thực phải lỗi của .

      : biết tôi cần chính là người đàn ông trưởng thành chững chạc, có trách nhiệm, có thể hứa hẹn trở thành người đàn ông tương lai của tôi, những việc đó đều làm được.

      rất đúng, làm được.

      : mới hai mươi tuổi, chưa từng đương thực , cũng biết tình có bền lâu hay , hứa hẹn đời kiếp mà đối với là gánh nặng.

      Tôi cúi đầu sờ lên chén rượu lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh theo.

      Hứa hẹn đời kiếp, cuối cùng thể cho tôi được!

      Sau cùng : "Những lời nên hết rồi, em cũng hiểu rồi, trở về tìm người đồng hương , thích hợp với em hơn."

      Tôi nhìn gần trong gang tấc, tôi xác định tương lai sau này như thế nào, nhưng tôi khẳng định, ở trước mắt tôi, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được .

      Tôi chút do dự cầm lấy ống tay áo của , cúi thấp đầu dám nhìn , nhưng ngữ khí lại kiên quyết gì sánh được: "Em đồng ý!"

      "Hả? Cái gì?"

      "Em đồng ý tiếp nhận, coi như có kết quả cũng được."

      sửng sốt lâu: " phải em tình có kết quả cần sao?"

      "Đúng, em cần. Nếu có ngày, em và chia tay, em nhất định rất đau khổ, nhưng nếu như em và . . . ngay cả thử cũng chưa thử mà buông, em nhất định hối hận suốt đời. Em thà đau lòng, cũng muốn bản thân hối hận!"

      Thời gian từng phút từng phút trôi qua, tôi chờ câu trả lời của , đợi suốt phút đồng hồ.

      : "Em uống nhiều rồi, chuyện này ngày mai tiếp."

      "Hức. . ."

      " tiễn em về phòng ngủ."

      Thực ra tửu lượng của tôi tốt lắm, chẳng qua lúc này tôi bị đau đầu mà thôi!


      *Action 10


      Cả đêm ngủ ngon.

      Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi bằng tốc độ nhanh nhất có thể bật dậy lấy điện thoại, nhấn nút nghe.

      Giọng của bạn học tiểu Trình truyền đến: "Tỉnh rượu chưa?"

      Tôi che gương mặt nóng hổi: "Ừ!"

      Nhạt nhẽo trong chốc lát, hỏi: "Lời tối qua, em còn nhớ ?"

      Tôi kéo dài: "Ừm."

      "Lúc này em rút lại vẫn còn kịp."

      Tôi ôm di động tựa vào Cậu bé bút chì Shin to lớn đầu, giọng như tiếng ruồi muỗi: "Nếu như em có ý định rút lại?"

      ". . . Đêm nay chúng ta đến quán bar, tiếp tục trò chuyện."

      "Hửm?"

      Cúp điện thoại, tôi ôm Cậu bé bút chì Shin đờ người suốt ngày.

      Đến bước này, tôi tin hắc câu mà mọi người truyền nhau rằng: lam nhan tri kỉ, lam lên tái, hồng nhan tri kỉ, đỏ lên thất bại.


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ mười ---

      Nếu bạn tin mình thích người đó, ngàn vạn lần đừng lập tức cho biết, phải vì giữ kiêu căng của con , mà là khi dễ dàng có được thứ gì đó, bạn coi trọng nó nữa.

      Thử tiếp cận người đó, để cho người đó mỗi khắc hiểu bạn, đợi đến khi bạn chắc chắn người đó hiểu bạn thấu đáo, nếu người đó còn bày tỏ bất cứ cái gì bạn trực tiếp thổ lộ !

      Bởi vì rất có thể giống tôi, là người có phản xạ hình vòng cung cực kì dài!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :