1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đó là yêu - Diệp Lạc Vô Tâm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 6: ĐỜI NGƯỜI NẾU CHỈ NHƯ LÚC MỚI GẶP



      Nhớ ngày, tôi nhìn thấy câu trong tiểu thuyết ngôn tình được dùng trong câu thơ vụn vặt "Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp", tôi rất xúc động, thuận miệng hỏi Phiền Nhân ở bên cạnh xem ti vi: "Nếu chúng ta cả đời giống như mới gặp, chúng ta bây giờ như thế nào?"

      hề nghĩ ngợi, đáp lại tôi câu: "Cả đời qua lại với nhau."

      Tôi dùng sức vỗ vỗ vai : "Hiếm khi chúng ta có cùng ý kiến thống nhất như vậy."

      *Action 1

      Năm 1999, tôi toại nguyện thi đỗ vào trường Đại học T -- tôi nằm mơ cũng muốn học Đại học.

      Đại học T, cũng giống như trong tưởng tượng của tôi, tòa nhà chính trang trọng, thư viện mộc mạc, con đường tràn đầy bóng râm, soái ca tụ tập sân thể dục, nhạc nổi lên đầy mơ mộng ở quãng trường, bất đồng duy nhất -- chính là tòa nhà trở thành di sản văn hóa lại là phòng ngủ của học sinh nữ.

      Đống đổ nát kia, làm thất vọng lịch sử lâu đời của trường Đai học T.

      Xách túi lớn túi vào phòng ngủ, căn phòng rộng vài thước vuông có sáu cái giường cùng cái bàn lớn, gian vốn dĩ chật chội lại còn chất đầy rương hành lý bừa bãi làm cho người ta hoàn toàn có chỗ đặt chân.

      Còn cách vạn trượng trở ngại, tôi tò mò nhìn về phía trong phòng, bạn cùng phòng của tôi tất cả đến rồi. Xem ra tôi có sở trường tìm ra thẩm mỹ quan xinh đẹp, bạn cùng phòng của tôi đều là mỹ nhân.

      Sau đó có phen chuyện đầy nhiệt huyết cùng bạn tốt, tôi nhận ra mỹ nữ phong độ trước mặt là Trác Trác cùng mỹ nữ Cát Cát tuấn cùng ban học 1, mỹ nữ mặt tròn Niếp Niếp cùng mỹ nữ đáng Lưu Lưu là ban 2, có cảm giác mỹ nữ Phì Phì cùng với tôi là ban 3.

      Tôi hết sức tò mò về cách thức bố trí phòng ngủ: "Vì sao nhà trường xếp các nữ sinh cùng ban vào chung phòng? Là vì muốn thúc đẩy giao lưu sao?"

      Niếp Niếp giỏi ăn cho tôi biết: "Nữ sinh ba ban gom về mới đủ phòng ngủ."

      "Nữ sinh ba ban có sáu người! Vậy có bao nhiêu sinh viên nam?"

      "Nghe có bảy tám chục."

      Tôi nhất thời nhiệt huyết sôi trào, tỉ lệ nam nữ như vậy tôi tìm được đàn ông tốt rồi, tôi dứt khoát đập đầu quên hết mọi chuyện đây.

      *Action 2

      Lần đầu tiên mắt nhìn thấy Phiền Nhân nhà chúng tôi, là tháng sau khai giảng ở lớp học toán cao cấp của khóa , đương nhiên, khi đó Phiền Nhân chưa gọi là nhà của chúng tôi, tôi vẫn thường gọi là bạn học tiểu Trình.

      Bậc thang trong phòng học chứa gần hai trăm người, tôi liếc mắt liền nhìn thấy .

      phải bởi vì ánh mắt giống người khác, bên trong hoàn toàn yên tĩnh cách rời hoàn toàn với cái òn ào bên ngoài, cũng phải bởi vì có khuôn mặt tuấn tú khiến hàng dài các tiểu 'thịt tươi' dơ bảng theo đuổi, mà là vì ngồi sau vị trí tôi, tôi vừa quay đầu lại, đúng lúc trông thấy .

      "Niếp Niếp, mau nhìn nam sinh phía sau mình , hình như là học sinh trung học, là học sinh trung học phụ thuộc đến cọ xát khóa học sao?" Tôi hạ giọng hỏi Niếp Niếp, ấy là hệ thống Vạn Thông của chúng tôi.

      "Bạn Trình Trạch à, là sinh viên ban nhất."

      " là sinh viên ban nhất?" thoạt nhìn có vẻ giống nam sinh lớp mười. " thể nào, dậy cũng trễ quá !"

      " phải đâu. ít tuổi hơn chúng mình, hình như mới mười sáu tuổi."

      Tôi choáng váng, chị họ tôi mười sáu tuổi mới lên lớp mười, nhảy lớp sao!

      Tôi quay đầu lại liếc mắt với cái, tôi nháy mắt cảm thấy mình già rồi, già cỗi rồi!

      *Action 3

      Phần sau của tiết học toán cao cấp, tôi có tâm tình suy nghĩ mấy cái tích phân vi phân nhàm chán, chuyên tâm theo sát Niếp Niếp Bát Quái vấn đề tuổi tác của nam sinh tiểu Trình.

      Tôi hỏi Niếp Niếp: " từ lớp thi thiếu niên đến đây sao?"

      Niếp Niếp lắc đầu: "Hình như phải, lớp thiếu niên phải thi Đại học sao?"

      "Chẳng lẽ là nhảy lớp sao? Từ lớp chín nhảy thẳng lên lớp mười hai?"

      "Có thể nhảy như vậy hả?"

      Bát Quái đến cuối cùng có kết quả gì, tôi len lén quay đầu lại nhìn cái.

      Những tia nắng ấm áp của mùa thu chiếu vào cửa sổ, vàng ánh nhàn nhạt. thả công thức suy luận chặt chẽ xuống, giương ngòi bút lướt qua, chữ viết thanh thoát nhàn nhạ thoải mái.

      Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi bỗng nảy sinh loại tình cảm chảy róc rách da thịt, đương nhiên, cái loại tình cảm này rất mỏng, đơn giản như giọt nước nhập vào hồ nước, mặt hồ hề gợn sóng nhấp nhô, chỉ ở sâu dưới đáy hồ từng chuyển động gợn sóng.

      *Action 4

      Nghỉ ngơi giữa tiết học, tôi rãnh rỗi trò chuyện, lại nhịn được nghiên cứu vấn đề tuổi tác của người nào đó.

      Mười sáu tuổi học Đại Nhất, đề tài số học này quả làm cho tôi trăm mối vẫn có cách giải.

      nhịn nổi lòng hiếu kỳ, tôi lại lén liếc cái, đúng lúc cũng nhìn lại tôi.

      Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc tôi nóng lên, hỏi: "Cậu thực mới mười sáu tuổi? Là học sinh lớp mười tham gia thi tốt nghiệp trung học sao?"

      Tôi xin thề, tôi lúc đó chỉ đơn thuần tò mò về , tuyệt đối có ý diễn trò ý tứ với .

      mấy máy khóe miệng, dễ dàng nhận ra là tức giận: " phải."

      Nam sinh bên cạnh thêm vào giúp : "Ngày hôm qua vừa hết sinh nhật , mười bảy tuổi rồi. Cậu quan tâm đến tuổi của như thế, chẳng lẽ muốn giới thiệu bạn giúp ?"

      Nhìn bạn học tiểu Trình vẻ mặt lãnh đạm so với tuổi tác, tôi bỗng nhiên đặc biệt muốn trêu chọc , cười cười hỏi : "Tôi có người em họ, năm nay mười bốn tuổi, tuổi của các cậu cũng thích hợp, chờ các cậu trưởng thành, chị giới thiệu cho các cậu!"

      liếc tôi cái, nhìn ra cảm xúc, hoặc là tôi nhìn ra được: "Tôi thích người tuổi, càng càng tốt."

      "À, chị còn có đứa cháu , vừa đầy tháng."

      Khóe miệng khẽ nhúc nhích, thể che hết mỉm cười. "Còn có hơn sao?"

      Tôi choáng váng, khẩu vị của nặng.

      Nhưng thể , cười lên nhìn rất đẹp.

      Giáo viên môn toán cao cấp hắng giọng cái, tôi vội vàng quay đầu lại tiếp tục học, kết thúc cuộc trò chuyện 'vui vẻ' lần đầu tiên của chúng tôi.

      Đây cũng là cách quen biết của tôi với bạn học tiểu Trình. Khi đó, tôi chưa hề nghĩ rằng mình thích , càng nghĩ đến chúng tôi dây dưa với nhau cả đời, nếu như nghĩ tới, tôi nhất định . . . thổ lộ với sớm chút!

      Nhiều năm sau, buổi sáng sớm nào đó, tôi cùng bạn học tiểu Trình lần đầu tiên về lý tưởng nhân sinh, bên này bên kia cùng về quá khứ của mình, tại và tương lai.

      Bạn học tiểu Trình hỏi, bốn tuổi bất mãn đến trường, mặc dù nghỉ học năm vì tai nạn xe, nhưng so với các bạn cùng học vẫn là cậu bé hơn hai tuổi. Trung học hồi đó, nam sinh dậy cực kỳ nhanh, chỉ có chưa tới thời kỳ dậy , thường xuyên bị bạn bè cười nhạo, mọi người sau lưng đều gọi là "tiểu bất điểm".

      Độ tuổi nam sinh nữ sinh đẹp nhau sớm, độc lặng lẽ học khoa học về Trái Đất, đá cầu. chơi bóng rổ, bởi vì... khung giỏ bóng rổ đối với là xa thể chạm tới.

      Cho nên, bạn học tiểu Trình có khoảng thời gian rất dài, có chút bóng ma tâm lý trong lòng, thích người khác bàn luận về tuổi tác của , hơn nữa rất ghét nữ sinh chất vấn tuổi tác của , mà cuộc đối thoại đầu tiên của tôi, laị trực tiếp giẫm vào khu vực có mìn!

      Tôi cho biết, tôi cố ý hỏi như vậy.

      Tôi từ bé dậy sớm so với bạn bè cùng trang lứa, cơ thể khỏe mạnh, sắt, kẽm, can-xi, ma-giê các loại vi-ta-min gì gì thiếu, duy chỉ mỗi lần ăn gà, mẹ tôi đều lựa ra quả tim gà mang bỏ vào trong bát tôi, đắc ý : "Ăn gì bổ đó!"

      Bạn học tiểu Trình : "... bà ấy thực là mẹ !"

      Chính xác là mẹ tôi, đáng tiếc là, tôi ăn hai mươi năm, vẫn còn thiếu a

      ---< Bí kíp tình > khóa thứ hai --

      Nếu lúc đó tôi hỏi : "Cậu thực mười sáu tuổi?", cũng cười rộ lên cách đáng mà chú ý đến tôi, có thể toàn bộ những năm học Đại học cũng với nhau câu nào, mặt khác tôi có thể nhớ nổi tên của các nam sinh giống nhau như thế.

      Trong lúc quen biết nhau, luôn có người đánh tan trần lặng, làm cho hai bên quen nhau.

      Nếu người đánh tan trầm lặng giữa hai người phải là kẻ kiêu ngạo đáng như , vậy tại sao phải là bạn chứ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 7: IQ ĐÌNH CHỈ DẬY



      Cuộc sống sinh hoạt năm nhất của tôi đơn giản nhưng nhàm chán, dường như mỗi ngày phải lên lớp. Hơn nữa, chương trình học của khoa vật lý kỹ thuật môn môn đều học sách giống nhau, trong đó khác thường còn phải kể đến <Ngôn ngữ C>

      Mỗi lần tôi nhìn thấy <Ngôn ngữ C> trong sách tính toán hai cơ số, cuối cùng tự chủ được suy nghĩ, Trần tiên sinh dùng tâm huyết cả đời chứng minh rằng 1+1=2, tại sao đến <Ngôn ngữ C> lại thành 1+1=10 rồi.

      Suy nghĩ của bọn họ được Goldbach và Trần lão tiên sinh cảm thụ rồi sao?

      *Action 1

      Trong toàn bộ chương trình học Đại học, tôi thể chịu đựng được chính là tiết học máy bay bằng <Ngôn ngữ C>, mỗi lần thầy giáo để lại đề tài cao thâm khó lường, để mọi người tự do biên soạn theo trí tưởng tượng, thầy thấy rồi, thầy hoàn toàn nghĩ cho em đây là đứa học trò thuộc loại có khả năng tiếp thu sao.

      Lại trong tiết học máy bay, tôi nghiến răng nghiến lợi nghiên cứu đề tài giáo viên để lại, chỗ trống phía bên cạnh bỗng nhiên được lấp đầy bởi người, mang theo mùi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      Tôi tò mò quay đầu lại, trông thấy bạn học tiểu Trình ôm cuốn sách <Ngôn ngữ C>, ung dung ngồi xuống, bắt đầu lên QQ, tôi còn nhớ lúc đó QQ còn được gọi là OICQ.

      Xét thấy tôi và bạn học tiểu Trình hơn lần trò chuyện "vui vẻ" với nhau, tôi bị Niếp Niếp nhìn khinh bỉ suốt tuần vì khẩu vị nặng của mình, lần này tôi quyết giữ gìn vẻ thục nữ, im miệng , toàn tâm toàn ý biên soạn chương trình của tôi.

      lần rồi lại thêm lần vận hành chương trình, mỗi lần đều hiển thị lỗi, tôi ở bên này đau khổ vô cùng, còn bạn học tiểu Trình lại trò trò chuyện chuyện QQ trông rất vui vẻ. Chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi than thở thời gian, liếc mắt cái thấy tôi vận hành chương trình thất bại, sau đó, nhìn tôi tùy ý lục lọi sách <Ngôn ngữ C>, rồi lại tiếp tục chuyện phiếm.

      Thời gian kết thúc tiết học đến, tôi cuối cùng đành lòng thiên tài trẻ tuổi đắm chìm trong trụy lạc như thế, hỏi : "Sao cậu viết chương trình, cuối giờ phải nộp bài đó."

      "Vì sao phải tự mình viết? Người khác viết được rồi, thi cử đứng nhất phải là được sao." giương mắt nhìn tôi, trả lời như điều đương nhiên.

      "Này, được ?"

      "Có thể nhờ người khác làm, hà tất phải phiền đến bản thân mình làm gì chứ?"

      Tôi: "..."

      Lô-gic này, sao nghe có vẻ như có chút đạo lý nhỉ?

      Tôi bỏ qua học thuyết ngụy biện xằng bậy của , tiếp tục lấy giọng điệu của chị đại khuyên : "Cậu tự mình biên soạn, đến hôm thi làm sao chứ?"

      co kéo khóe miệng: "Tôi xem biên soạn nữa giờ rồi, cũng thấy đúng được phần con của chương trình nữa."

      "Hả? Cậu nhìn ra rồi?"

      kéo cái ghế lại gần tôi chút, chỉ chỉ vào màn hình máy tính của tôi: "Chỗ này phải là dấu phẩy."

      dựa vào rất gần, tôi gần như có thể cảm nhận được sợi tác mềm mại của . thể , tóc của rất tốt, vừa đen vừa bóng, rũ xuống rất tự nhiên, mang theo hương vị nhàn nhạt của biển nhè lướt qua như tơ tằm.

      "...Chuyến này, phải cho nhiều hơn cái dấu ngoặc, dòng thứ ba, cần phải thay đổi lộ trình sắp xếp... Cuối cùng, quên chấm hết câu."

      " ?"

      Thấy tôi chuẩn bị cúi đầu lật sách chứng thực, trực tiếp với tôi: "Trang thứ 24 có cái ví dụ tương tự như vậy."

      "Sao sớm!"

      Sau khi tôi theo lời sửa sai, chương trình quả nhiên vận hành thành công.

      Trông thấy vẻ mặt vân đạm phong kinh của , còn ngẫm nghĩ đến bộ dạng chính mình vắt hết trí óc, tôi thể nghi ngờ, tôi hy sinh 20 cân ở thời trung học, có phải cũng bao gồm cả tế bào não?

      Khóa học máy bay kết thúc, tôi lòng tràn đầy tự ti mà trở về phòng ngủ, Niếp Niếp dùng dầu gội có mùi biển gội đầu, tôi ngửi được hương vị đó, suy nghĩ bỗng nhiên ngẩn ngơ chút, cũng biết là tại sao.

      *Action 2

      Từ sau khi học khóa học máy bay, tôi vô cùng hâm mộ chỉ số thông minh của bạn học tiểu Trình, còn đánh giá tôi quá đơn giản khắc nghiệt -- "Chỉ số thông minh của ngừng phát triển từ hồi tiểu học."

      Lúc gián tiếp đánh giá tôi nhiều lần như vậy, từ miệng Trác Trác truyền đến tai tôi, lúc đó tôi có bao nhiêu tức giận suy nghĩ cũng có thể biết.

      Tôi cố hết sức cũng giữ được hình tượng thục nữ, ở trong phòng ngủ đập bàn dựng lên: "Chỉ số thông minh của tôi thấp? Tại sao chỉ số thông minh của tôi thấp, các cậu cho biết: 'Chỉ số thông minh của phụ nữ dậy như cái rắm, cơ thể dậy tốt là được rồi!' "

      Tôi lúc đó là tức đến váng vất đầu óc, mới có thể bậy, thực ra sâu trong nội tâm tôi, tôi vẫn biết là phụ nữ thông minh mới ăn no mặc ấm được, mới có khả năng tìm được nam nhân tốt mà gả cho, cho nên tôi luôn luôn nỗ lực hướng tới mục tiêu đó, mặc dù con đường quanh co, nhưng tôi tin chắc cần cù bù thông minh.

      *Action 3
      Sinh hoạt năm nhất bận rộn thi cử từng môn từng môn rồi cũng qua.
      Trong năm này, tôi hiểu sâu sắc tại sao Đại học T lại ít nữ sinh đến như vậy, nơi này căn bản chính là đào tạo "dân công" của địa phương.
      Hồi năm nhất, lão giáo sư hầu như ngày nào cũng điểm danh, ngại phiền phức, chỉ cần ba lần nghỉ học, thi trăm phần trăm cũng vô dụng, vì vậy, tất cả mọi người đều đến lớp đúng giờ, dám trốn tiết.
      Vào năm nhất, đề bài kiểm tra bao giờ cũng khó, bất kể mọi ngày bạn học nghe giảng bài chăm chỉ cỡ nào, cho dù trước ngày thi liều mạng ôn tập, chắc chắn đạt chất lượng, vì vậy tôi có thói quen ngâm mình trong phòng tự học.

      Vào năm nhất, bạn rất khó tìm được người cả ngày ở trong phòng tự học, ngoài thư viện của trường ra. Nhưng nếu bạn muốn đến thư viện trường để tự học phải xếp hàng ở cửa lúc 5 giờ 30 sáng để chiếm chỗ ngồi, nếu chắc chắn có chỗ ngồi, vì vậy mỗi ngày tôi đều mắt nhắm mắt mở bò dậy, tùy tiện rửa mặt cái rồi chạy đến thư viện xếp hàng.

      Vào năm nhất, tòa nhà dạy học rất nhiều, khiến cho mọi phòng học đều trở nên khẩn trương, hai tiết học thường xuyên cách xa nhau vạn dặm, mười phút nghỉ giữa tiết phải nhanh chóng rời mới đến trễ tiết học tiếp theo, vì vậy tôi hình thành thói quen bước như bay, mắt nhìn thẳng.

      Bởi vì thói quen tốt này, tôi thường xuyên ngẫu nhiên gặp được bạn học tiểu Trình, nhưng tôi chưa bao giờ chủ động chuyện nhiều với . Bản thân tôi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hạ thấp sỉ nhục IQ của tôi, chỉ là cảm thấy hai bên quen, cần phải từ xa trông thấy lại gần chào hỏi.

      Kết thúc môn thi cuối cùng tước kỳ nghỉ hè, việc đầu tiên tôi làm là bò lên giường ngủ bù. Ngủ phát đến trời tối mịt mù, ngủ đến quên cả ngày tháng.

      Chuông điện thoại đáng ghét vang lên, tôi mở mắt nhìn nhìn, phòng ngủ mảng tối đen như mực, tất cả mọi người đều ngủ say, Cát Cát bị điện thoại làm cho tỉnh nguyền rủa tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.

      Tôi nửa tỉnh nửa mê bò dậy, mò lấy ống nghe từ bàn, mang theo giọng mũi nồng đậm hỏi: "Xin chào! Xin hỏi bạn tìm ai?"

      Trong điện thoại thoáng trầm mặc, truyền đến giọng nam rất nam tính: "Xin hỏi Trác mơ mộng có ở đây ?"

      Tôi ngửa đầu nhìn giường Trác Trác, có ai, đoán chừng hôm nay thi xong ấy về thẳng nhà. Nhà ấy chính là thị trấn T, về nhà vô cùng thuận tiện.

      Tôi tiếc nuối cho biết: " ấy có ở đây."

      Tôi định cúp điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên hỏi: " là Bình Tâm sao?"

      "À, phải, cậu là?" Thực ra tôi nhận ra đó là bạn học tiểu Trình từ câu đầu tiên chỉ là muốn xác nhận lại chút.

      "Tôi là Trình Trạch."

      "Ồ!" Tôi ngầm đồng ý với , cho nên chờ tiếp.

      "Có thể phiền bận rộn chút ?"

      "Gấp cái gì?"

      "Tôi chơi đánh bài với mấy người em trong phòng bị thua, hình phạt là gọi điện đến phòng ngủ của nữ sinh, hẹn bạn nữ xem phim."

      Tôi nhờ ánh trăng nhìn đồng hồ, lờ mờ nhìn thấy quá mười giờ, bọn con trai này cũng quá Sở Khanh rồi.

      "Nếu tôi đến hẹn làm thế nào?" Tôi hỏi.

      "Vậy lần lượt gọi hết phòng ngủ, cho đến khi gặp được người có tấm lòng tốt bụng, hẹn được với nữ sinh mới thôi."

      Những lời này tôi nghe sao lòng lại thấy khó chịu như vậy chứ?

      Giống như nếu như tôi từ chối chính là tôi là người có tấm lòng tốt bụng lương thiện vậy, giúp đỡ nữ sinh khác. có thể khinh bỉ IQ của tôi, nhưng thể phủ nhận lương thiện của tôi nha!

      Thế là đầu tôi nóng lên, hỏi lại: "Có là cậu thua cuộc nên hẹn nữ sinh ra ngoài xem phim, có ý gì khác, đúng ?"

      : "Dạ!"

      "Được rồi, tôi ."

      tựa như hề ngạc nhiên, bình thản : "Cảm ơn! Sáu giờ chiều mai, trước cửa rạp chiếu phim của trường, gặp về!"

      "Được! À, đúng rồi, tính tôi nhớ tốt lắm, nếu cậu đợi được tôi, gọi điện nhắc tôi chút, tôi khẳng định phải tôi cố ý thất hẹn. Số điện thoại của tôi là XXXXXX."

      câu "Được" rồi cúp điện thoại.

      Ban đêm yên tĩnh tiếng động, gió thổi phất lên rèm cửa sổ, tôi thất thần nhìn hồi lâu, còn cảm thấy buồn ngủ.

      Tôi đoán có thể do ban ngày ngủ quá nhiều rồi!

      --- < Bí kíp tình > khóa thứ ba ---

      Thường nghe người ta : Tôi gặp được người thích, là bởi vì duyên số chưa tới!

      Tôi muốn hỏi chút: Câu này "Trời sinh tôi số mệnh tốt, cho nên mọi chuyện may!" có cái gì khác nhau sao? có!

      Đây đều là tự an ủi bản thân trong việc quan niệm về số kiếp!

      Nếu như loại quan niệm số kiếp này được cách thông suốt thuận lợi, vậy "Tôi học tập giỏi, nhất định là vì tôi có mệnh học giỏi!", "Tôi tìm được công viêc tốt, là bởi vì công việc tốt cũng chưa đến với tôi!", "Tôi có tiền, là bởi vì trời rớt tiền xuống, đập xuống đầu tôi!"

      Thân mến, người ta có thể dùng quan niệm về số mệnh để an ủi bạn, bạn thể an ủi mình như vậy!

      Bạn gặp được người đàn ông tốt, là bởi vì bạn chưa bao giờ cố gắng tìm!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8: QUẢ QUÝT DẪN ĐẾN VỤ ÁN GIẾT NGƯỜI




      *Action 1


      Ngày hôm sau, đầu óc tôi vốn dĩ hay quên cách mạc danh kỳ diệu địa linh quang, lại có thể nhớ mình có cuộc hẹn xem phim.


      Tôi đến sớm mười phút đứng đợi bên ngoài cửa phòng chiếu phim, bạn học tiểu Trình đợi, áo sơ mi trắng cùng quần bò ủi thẳng tắp sạch , tay cầm hai chai nước uống ướp lạnh.


      và đồ uống, đứng ở nơi này giữa mùa hè nóng nảy quả thực cảm giác rất mát mẻ, hấp dẫn.


      Hành động đó vô cùng ăn điểm với tôi, tôi tự nhiên khách khí cầm lấy chai nước chanh thích nhất: " thôi, chúng ta vào thôi."


      Ngày đó chiếu phim <Titanic>, phim điện ảnh tôi thích nhất.


      Trước đó tôi sớm xem qua, bị nhân vật đảm nhận vai Jack kia chinh phục, bị cảnh tượng thuyền đắm bi tráng làm cho rung động, cũng bị tình ngược oanh oanh liệt liệt chết sống lại, cho nên khi phim vừa mới kéo màn che ra, nhạc vang lên, tôi liền cảm nhận được loại bi thương đập đến mặt tôi.


      Cho dù thời khắc nam nữ chính phóng khoáng gợi tình, tôi cũng phen nước mắt nước mũi chảy dài.


      Tôi dùng hết khăn giấy của mình, bạn học tiểu Trình liền ra ngoài mua cho tôi bọc khăn giấy lớn.


      Tôi ôm lấy bọc khăn giấy lớn, xem hết cả bộ phim.


      *Action 2


      Hết phim, cả rạp xem phim chứa hơn trăm người chỉ còn hai chúng tôi ngồi lại, tôi ôm bọc khăn giấy nức nở, ngồi bên cạnh tôi, được lời nào.


      Mãi đến khi thím trông cửa đến dọn dẹp vệ sinh, chúng tôi mới rời .


      Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống con đường sân trường, đèn đường vàng cùng ánh trăng xen kẽ nhau tạo thành khung cảnh loang lổ pha tạp, chậm rãi bên cạnh tôi, tôi cúi đầu giẫm phải cái bóng mơ hồ của .


      Ở giữa quang cảnh đó, gương mặt nhìn nghiêng của phảng phất có nét giống Jack. Có lẽ do tôi vẫn còn đắm chìm cảm xúc trong phim <Titanic>.


      hỏi tôi: "Phim đó thực xúc động như vậy sao? Làm khóc từ đầu đến cuối."


      Tôi dừng bước, ngẩng đầu nhìn : "Con người của tôi rất dễ cười, khóc lại càng dễ hơn, nhớ lúc bé xem <Tây Du Kí> cũng khóc, xem < em Hồ Lô> cũng khóc, ngay cả xem <Thế giới động vật> tôi cũng có thể khóc đến sưng mắt..."


      liếc tôi cái sâu, quan sát xung quanh rồi ném ánh mắt khinh thường cho tôi: "Tôi kể chuyện cổ tích cho nghe."


      Tôi gật đầu, chờ đợi tiếp.


      "Cá : 'Tôi lúc nào cũng phải mở to mắt bởi vì tôi muốn rời xa bạn.' Nước : 'Tôi suốt ngày chảy xuôi biết mệt mỏi là vì bạn luôn vây quanh tôi, ôm chặt bạn tốt.' Nồi : 'Mẹ nó mau nhanh chín , vẫn còn nhảm nhiều như vậy à!' "


      Tôi nhịn được bật cười.


      "Truyện cười của cậu rất có cố gắng." xong, cũng bật cười.


      Dưới trăng khuyết, nụ cười của đặc biệt ấm áp.


      Tôi nghĩ, bắt đầu từ khoảnh khắc hai bên cười như vậy, giữa và tôi mà còn là người xa lạ nữa.


      *Action 3

      Sau buổi hẹn cấp cứu xem phim, tôi và bạn học tiểu Trình vẫn trở thành người xa lạ như trước, có nguyên nhân khác, đơn giản là vì tôi từ đầu đến cuối cho là chúng tôi vốn dĩ quen biết nhau, quen biết bạn học tiểu Trình xa xa nhờ bạn cùng phòng kiêm khuê nữ ngọt ngào Trác Trác.

      Trong mắt tôi Trác Trác địch thực là đại mỹ nữ, là loại học sinh nữ tôi ưa thích nhất: tính tình nho nhã gia giáo tốt đẹp, thừa hưởng gene di truyền thông minh thanh khiết, làn da trắng nõn chút tỳ vết, tóc dài mềm mại tự nhiên như bức màn, tuyệt đối là kiểu nữ thần trẻ tuổi. Còn tôi, tóc dài xỏa vai, toàn bộ nhờ đến khoa học kỹ thuật hấp i-on cứu chữa.

      Tóm lại, nếu tôi là người đàn ông, tôi nhất định thích Trác Trác, tôi cũng tin chắc bạn học tiểu Trình nhất định có thẩm mĩ quan giống tôi.

      chứng minh, tôi đúng.

      Khai giảng học kỳ mới, vì chào đón ngày lễ Quốc khánh, nhà trường phát miễn phí cho mỗi lớp hai vé xem phim.

      Bạn học tiểu Trình là bí thư chi đoàn, đúng lúc chịu trách nhiệm phân phát vé miễn phí, nhắn đảm nhận vai trò cấp vé xem phim, hề nghĩ ngợi lấy vé đưa cho Trác Trác.

      Tôi đọc qua vô số tiểu thuyết ngôn tình luyện thành hỏa nhãn kin tinh, đương nhiên liếc mắt cái cũng thấy được bạn học tiểu Trình đối với Trác Trác có tâm tư khác.

      Tôi kéo Trác Trác bên tai ấy: "Bạn học tiểu Trình có tình ý với bạn đó! Lấy việc công làm việc tư, nhất định là muốn xem phim cùng bạn."

      Bạn học tiểu Trình tựa hồ như nghe thấy, quay đầu lại liếc tôi cái, ánh mắt kia có chút sâu xa khó hiểu, vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của tôi.

      Tuy rằng lúc sau tôi trở về phòng ngủ, nghe bạn học tiểu Trình đem cái vé còn lại cho mỹ nữ Cát Cát cùng ban với , chỉ có tôi vẫn tin chắn giấu đầu lòi đuôi.


      *Action 4

      Còn có lần, bạn học tiểu Trình chung nhóm làm thí nghiệm với Trác Trác, hợp tác đặc biệt vui vẻ. Sau đó bạn học tiểu Trình còn mượn bản sao ghi chép thực hành của Trác Trác, Trác Trác trêu đùa : "Cậu mời mình ăn cơm à?"

      Bạn học tiểu Trình : "Được!"

      Câu đùa này mỗi ngày mọi người đều , ai cũng xem đó là , nhưng bạn học tiểu Trình thực mời Trác Trác ăn cơm, còn đắc ý viết: là làm.

      Quỷ mới tin!

      Từ đó về sau, Niếp Niếp cầm đầu mọi người trong phòng ngủ khẳng định rằng điên cuồng theo đuổi Trác Trác, Trác Trác chỉ cười mà .


      *Action 5

      Suy đoán bạn học tiểu Trình thích Trác Trác cuối cùng cũng bị tôi chứng thực, vật chứng là quả quýt.

      Ngày đó, tôi cùng Trác Trác dạo phố trở về, miệng đắng lưỡi khô.

      Trước mặt tông thấy bạn học tiểu Trình tới, cầm trong tay quả quýt vàng óng, nhìn thấy cũng ngọt miệng, trong lòng tôi khỏi dâng lên cảm giác tình cảm đầy sức sống.

      Tôi nghĩ tới việc đem quả quýt đó tới giải khát, đợi mở lời, trực tiếp đem quả quýt đưa cho Trác Trác, câu cũng , lướt qua chúng tôi.

      Trác Trác tự nhiên chia cho tôi nửa quả quýt, nhưng tôi cảm thấy quả quýt kia đặc biệt chua, chua đến nỗi làm cho tôi ê cả răng.

      Tôi phải người phụ nữ keo kiệt, nhưng tôi là người phụ nữ rất có lòng tự trọng. Cho dù tôi có thua kém khí chất của Trác Trác, xinh đẹp bằng Trác Trác, thông minh bằng Trác Trác, có thể chỉ có tấm lòng lương thiện, vui vẻ giúp người, quả quýt kia cũng nên cho tôi nửa sao?

      sao lại có thể khing sắc như vậy... Bạn học, tôi rất tức giận.

      Tôi quyết định ngay lập tức, từ nay về sau đùa giỡn cùng nữa, quá tổn thương lòng tự ái của tôi mà.

      Cho nên, năm sao đó, cho dù đối diện trông thấy bạn học tiểu Trình, cũng giả bộ đúng lúc nhìn thấy, hoặc là đúng lúc nhìn thấy soái ca.

      mới đầu còn chủ động theo tôi bắt chuyện, nhìn ra tôi thờ ơ trả lời, cũng hể chủ động nữa.


      *Action 6

      Chớp mắt cái kết thúc năm hai, lần trong tiết xác suất, phòng học to như vậy, ràng còn rất nhiều chỗ trống.

      Bạn học tiểu Trình sau khi bước vào phòng học, quanh quẩn nửa vòng, lựa chọn chỗ trống bên cạnh Trác Trác, ngồi xuống.

      Tôi vừa khéo ngồi bên kia của Trác Trác, ánh mắt tôi hơi liếc qua chút, đúng lúc nhìn thấy .

      năm nhìn thẳng , vừa nhìn thấy kia, tôi mới phát thay đổi đặc biệt lớn của , cao lớn, cũng gầy , người thường mặc bộ đồ thể thao cũng biến thành quần bò với áo sơ mi đen, xem ra từ khi mới gặp măt có vài phần góc cạnh, vài phần trưởng thành, vài phần nội liễm.

      Duy chỉ có phần thay đổi, hoặc là cái vẻ trầm tĩnh hoàn toàn hợp với tuổi tác của .

      Ơ, ban đầu bạn học tiểu Trình mang mắt kính, khó trách mỗi lần tôi đều có thể chú ý tới ánh mắt của .

      Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, nhìn về phía tôi, khóe miệng chứa đựng tia cười nhàn nhạt.

      Tôi lập tức quay đầu nhìn giáo viên.

      Tiết học kia, tôi nghe giảng vô cùng chăm chú, nhìn chớp mắt, thực ra rốt cuộc giáo viên chữ tôi cũng nhớ được.


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ tư ---

      Tìm bạn trai phải càng sớm càng tốt!

      Đầu năm nay, đàn ông tốt đều nhìn về Trác Trác, bạn hạ thủ, người con khác xuống tay trước rồi, chờ bạn muốn ra tay, thực xin lỗi, bạn trở thành tiểu tam rồi!

      Các bạn cho rằng đàn ông tốt đáng giá phó thác trọn đời đến ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, là vì sao? Bởi vì xung quanh con bị mù!

      người đàn ông tốt có khả năng phụ nữ xung quanh bị mù sao? có khả năng, cho nên, người đàn ông hơn ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, có khả năng là người bạn đồng hành, cực kì bé .

      Cho dù hoàn mỹ như "Diệp Chính Thần", bạn cũng thể gả cho , bởi vì trong lòng nhất định chất chứa "Nha đầu"!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 9: NHÀ TRỌ "TÌNH "



      *Action 1


      Đại học năm thứ ba, hoàn thành khu nhà trọ Z được trang trí xa hoa lộng lẫy.


      Nghe khu nhà trọ đó rất tư bản, năm người phòng xép, phòng hai người, phòng ba người, nhà vệ sinh chung, có máy nước nóng, còn suốt đếm tắt đèn.


      Tôi và Trác Trác đầu tiên xin đổi phòng.


      Tôi cùng Trác Trác dọn sạch phòng ngủ kia, xuống khu nhà Z gặp phải bạn học tiểu Trình, gọi tới mấy nam sinh gọn gàng khác tới phụ giúp dọn phòng, cái này gọi là người vồn vã, chút cũng sợ bản thân bị phiền.


      Sau khi giúp Trác Trác dọn dẹp mấy thứ đồ lặt vặt xong, còn thuận miệng hỏi tôi có cần giúp .


      Tôi thẳng thừng từ chối: " cần! Tôi tìm người giúp rồi!"


      Tôi vừa mới xong người đồng hương tuấn nhã nhặn xuất , ra sức giúp tôi dọn dẹp đống đồ đạc tạp nham của mình.


      Người đồng hương nhã nhặn tuấn học nghiên cứu ở trường nào đó, hơn tôi bốn tuổi. Bởi vì bị mẹ tôi nhờ vả nên mới phá lệ giúp tôi, lần này nghe tôi muốn chuyển phòng liền bay nhanh tới giúp.


      Tôi liếc mắt nhìn bạn học tiểu Trình cái, ý là: Ngươi tưởng chị đây IQ thấy có người đến xum xuê bợ đỡ sao?


      dường như lĩnh ngộ được ánh mắt của tôi, xoay người tiếp tục giúp Trác Trác dọn dẹp đồ đạc này nọ, hai người bọn họ trò chuyện tán gẫu hết sức vui vẻ.


      Tôi lờ mờ nghe thấy hình như hỏi câu: "Đó là bạn trai ấy sao?"


      Trác Trác nhìn tôi cái, cười lớn đáp: "Bây giờ phải nhưng rất nhanh phải!"


      Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn người đồng hương nhã nhặn, từ lúc nào gần trở thành bạn trai của tôi? Có ai cho tôi biết chuyện này là gì ?


      Chỉ có điều, bất quá nếu tôi cẩn thận chu đáo với vị đồng hương này, tôi cảm thấy cũng phải có khả năng.


      Dù sao nhà cũng là dòng dõi Nho học, cha mẹ tính tình ôn hòa, ũng thực siêng năng, biết phấn đấu, hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ quan của tôi.


      Tôi có thể suy nghĩ chút.


      *Action 2


      Khu nhà trọ Z của trường Đại học T chúng tôi rất có tiếng là khu trọ "tình ", bởi vì Đại học T trút bỏ cái chế độ phong kiến, xây dựng hệ thống nhà trọ Đại học hiếm thấy cho nam nữ ở chung.


      Ấy, đương nhiên là nam nữ ở chung. Nam sinh trọ từ lầu ba trở xuống, nữ sinh trọ từ lầu ba trở lên, ở giữa có chướng ngại ngăn cách.


      Tôi và Trác Trác trọ ở phòng 615, tiểu Trình cùng hai người đồng hương trọ ở phòng 310.


      Từ khi chuyển vào khu trọ Z, tôi và bạn học tiểu Trình còn chiến tranh lạnh nữa, bởi vì -- bà con xa bằng láng giềng gần.


      Mọi người đều biết, đời sống của sinh viên rất nhàm chán, từ những ngày tháng dài đằng đẵng lúc giảng đường, có đạo lý chính là nhau phải ở chung với nhau, chiến tranh lạnh cái gì cũng chỉ là phù vân.


      Hơn nữa, bạn học tiểu Trình là lòng dạ với Trác Trác, hễ có việc gì lại đến phòng tâm , cắn cắn hột dưa, mượn tay sạc lấy tinh thần gì gì đó. Tôi với tư cách là bạn cùng phòng kiêm bạn học thân thiết của Trác Trác, ít nhiều cũng nên cho Trác Trác chút mặt mũi.


      Đêm nào đó tâm tình tôi bình ổn, đánh bài ở mạng cực kỳ hưng phấn, bạn học tiểu Trình vội tới đưa mẫu đơn <Đơn xin vào Đảng> cho Trác Trác, tôi khách sáo câu: "Trác Trác ra ngoài ăn cơm với bạn học thời trung học rồi, chắc cũng sắp về, cậu có muốn vào phòng ngồi đợi ấy về ?"


      Ai ngờ đúng là khách khí, câu: "Được!", thẳng bước vào cửa, có thể thấy được gấp gáp muốn gặp Trác

      Trác nhà chúng tôi đến cỡ nào.


      Tôi rót cho ly nước, để cho ngồi ghế của Trác Trác chờ, bản thân tôi quay trở lại ngồi vào máy tính tiếp tục chơi đánh bài.


      " cũng thích chơi Máy kéo?" biết từ lúc nào đứng sau lưng tôi.


      "Đúng vậy, rất vui mà."


      Lúc đó ở Đại học T rất thịnh hành kiểu trò chơi "Máy kéo" này, tôi vừa mới học xong, đánh tốt, lại bị hút vào trong đó thể tự thoát ra được.


      Mong ước lớn nhất mỗi ngày của tôi là "liên minh" vi tích phân chuyển quân phụ làm chính. Nhưng mà, ngày qua ngày, quân phụ của tôi tích càng ngày càng nhiều, tuyên bố chính thức hết hy vọng.


      "Chia ra 6, cho K." Bạn học tiểu Trình .


      "K là phân, ngộ nhỡ nhà đối diện ghê gớm hơn tôi, phân phải ném ra vô ích sao?"


      kiên định cho tôi biết: "Nhà đối diện nhất định lớn, cứ yên tâm ra."


      Tôi thử chút, quả nhiên đúng như dự đoán của .


      "Làm sao cậu biết?" Tôi hỏi.


      "Tính toán."


      "Ể? Việc này cũng có thể tính toán sao?"


      im lặng gì liếc tôi , ánh mắt chứa đầy vẻ bất đắc dĩ.


      Tôi vội vàng lấy ghế của Trác Trác đặt xuống cạnh ghế tôi để ngồi bên cạnh chỉ dạy. Có chỉ bảo, hơn nữa chuyển bài của tôi đặc biệt tốt, tích phân đường thẳng tiến.


      Từ lúc bắt đầu, tôi hoàn toàn bị chỉ số thông minh của bạn học tiểu Trình chinh phục.


      Tôi thành khẩn nhìn : "Cậu giúp tôi đem quân tích đổi thành quân chính, tôi mời cậu ăn, được ?"


      im lặng liếc quân tích của tôi cái, : "Tôi cố gắng."


      *Action 3


      Trác Trác trở về sớm hơn tôi dự đoán, hoặc là thời gian trôi qua nhanh hơn so với tôi nghĩ.


      Tóm lại Trác vừa vào cửa, bạn học tiểu Trình liền mang mẫu đơn <Đơn xin vào Đảng> đưa cho ấy, ấy cứ theo mẫu mà viết, viết xong trả lại cho .


      Đại khái là muốn Trác Trác hiểu lầm, xong cũng luôn, hoàn toàn đếm xỉa tới tôi đối với ván bài cự kỳ mong đợi.


      Ván bài đó tôi thua, thua vô cùng thê thảm, tôi hết hứng muốn rời khỏi trò chơi thấy người chơi cấp bậc cao tương đối bắt mắt tên là "Sa ngã vô tội".


      Tôi tò mò tại sao đại thần cấp cao lại chê tôi là phân phụ.


      Điện thoại phòng ngủ đột nhiên vang lên, tôi thuận tay bắt máy, thanh ngắn gọn mạnh mẽ của bạn học tiểu Trình truyền đến: "Tôi ở cùng bàn với , tên QQ cho tôi."


      Tôi lập tức tên QQ cho .


      Đêm đó, tôi liên tục thắng, liên tục cười.


      Đương nhiên phải vì kỹ năng đánh bài cực kì tốt của bạn học tiểu Trình, ma còn vì chúng tôi gặp hai người "Nhị Hóa" kia. Bọn họ ván nào cũng thua, mà thua còn chịu , theo chúng tôi đến chết. Chúng tôi chơi suốt đêm, cuối cùng liên minh của tôi cũng chuyển từ phụ lên chính rồi.


      Mãi đến khi sắc trời hơi sáng, tôi vươn vai vặn eo, trong QQ xuất cái tin nhắn: "Nhớ mời tôi ăn!"


      Tôi gửi cái mặt cười: "Phạm vi mười dặm, tùy cậu lựa chọn!"


      Đương nhiên, khi đó trò chơi liên minh chưa có chức năng thiết lập cấm IP đồng nhất chơi cùng bàn, nếu có tôi nhất định tìm ra, hai người đối thủ "Nhị Hóa" kia có cùng IP tài khoản với bạn học tiểu Trình.


      *Action 4


      Bạn học tiểu Trình mãnh liệt cầu rồi, tôi phải giữ lời, mời ăn ở quán gần khu trọ Z. Quán cơm rất , đồ ăn cũng tương đối ngon miệng.


      Vốn dĩ tôi cũng hẹn Trác Trác cùng nhau ăn cơm, vì bạn học tiểu Trình mà tạo cơ hội cho bạn họ, ai ngờ vừa ra đế trước cửa, bạn học cao trung gọi điện cho Trác Trác, hỏi muốn tới Đại học T tìm ấy mượn sách.


      Trác Trác lập tức quyết định ở lại phòng ngủ chờ , đủ thấy bạn học kia có ý nghĩa rất quan trọng với ấy.


      Mang theo chút mất mác cùng tia mừng thầm, tôi và bạn học tiểu Trình lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau.


      Bạn học tiểu Trình cũng nhiều, tôi lại ưa khí tẻ nhạt nên luôn tìm chủ đề nào đó để .


      Tôi hỏi : "Bài của cậu đánh tốt , có bí quyết gì sao?"


      : "Rất đơn giản, nhớ kỹ ra những gì, chỉ cần, có thể tính được trong tay còn lại những gì."


      Cái này gọi là "rất đơn giản"?


      Tôi ôm loại tình cảm sùng bái trong lòng hỏi: "Lợi hại như vậy! Có phải cậu chưa từng thua đánh bài thu hay ?"


      "Dĩ nhiên có thua rồi. Chia bài quá xui xẻo hoặc gặp đồng đội giống như heo cũng thua, ví dụ như lầ hẹn xem phim."


      "Ồ, cậu tôi cũng quên rồi."


      *Action 5


      đến chuyện đánh bài, tôi thuận miệng câu: "Mấy người trong phòng ngủ của là Sở khanh, chỉ là đánh bài thua thôi mà, lại phải để nửa đêm nửa hôm gọi điện hẹn nữ sinh xem phim... Ồ, đúng rồi, cậu tổng cộng gọi điện cho bao nhiêu người?"


      "Chỉ gọi người." nhìn tôi cái, , "bởi vì nghiêm phạt nên mới gọi chứ phải tôi thích tùy tiên hẹn học sinh nữ xem phim."


      Tôi tỏ vẻ hiểu: "Tại sao lại là tôi?"


      "Mấy người trong phòng ngủ của tôi nhất trí cho rằng: tôi có khả năng hẹn được !"


      Tôi càng hiểu: "Tại sao hẹn tôi lại là khó nhất?"


      "Bởi vì trong lúc vô tình tôi những lời nên , năm rồi cũng thèm câu với tôi."


      Ôi! thực đánh giá quá cao trí nhớ của tôi rồi!


      Tôi lại nghĩ tới chuyện, hỏi: "Nhưng đêm đó tôi nghe điện thoại, ràng cậu muốn tìm Trác Trác mà."


      cúi đầu bưng lên chén nước, uống ngụm: "Buổi chiều hôm đó, tôi nhìn thấy ấy thi xong về nhà rồi.."


      Tôi: "..."


      Ôi! Thực ra đầu óc của tôi chỉ dừng lại ở mức độ của học sinh tiểu học, cần phải quanh có như vậy đâu.


      *Action 6


      Vừa ăn vừa chuyện, tôi chợt nhớ tới lý thuyết tình đặc biệt của chị họ: nếu người đàn ông có trăm đồng lại chỉ đồng ý cho em xài mười đồng, loại đàn ông này nhất định gả cho , bởi vì đủ em; nếu như người đàn ông trong túi chỉ có mười đồng, nhưng bằng lòng cho em xài hết mười đồng, như vậy rất đáng giá cho em phó thác cả đời.


      Vì để nghiệm chứng bạn học tiểu Trình có đáng được Trác Trác phó thác cả đời hay , tôi : "Tôi ra đề tài trắc nghiệm tính cách của cậu, trắc nghiệm cậu có phải người đàn ông tốt hay ."


      để đũa xuống, chăm chú nghe tôi .


      "Nếu cậu chỉ có trăm đồng, cậu sẵn lòng lấy ra bao nhiêu tiền cho người phụ nữ cậu thích muốn mua gì mua."


      đáp: "Vậy phải xem món đồ ấy thích có giá bao nhiêu tiền."


      "Mặc kệ bao nhiêu tiền cậu cũng mua sao?"


      "Mua. Nếu như đủ tiền, tôi có thể mượn."


      "Tại sao?"


      trả lời: "Bởi vì tiền có rất nhiều cơ hội để kiếm, chiều ý người phụ nữ mình thích, cơ hội này biết bao giờ mới lại có."


      Tôi sửng sốt phải nửa ngày ra được lời nào, tôi phát lô-gíc của bao giờ cũng. . .càng nghĩ càng có đạo lý.


      "Kết quả trắc nghiệm là gì?" hỏi, "Rốt cuộc tôi la 2đàn ông tốt sao?"


      Tôi trịnh trọng cho biết: "Cậu là người đàn ông phá gia bại sản!"


      "Trắc nghiệm đỉnh chuẩn!" nở nụ cười, cầm thìa lên, mói lên chút thịt và nám bỏ vào rong chén của tôi, "Ăn , ăn nhiều chút."


      Tôi chưa kịp cảm động vẻ ôn nhu dịu dàng của liền nghe câu: ". . .bồi bổ não!"


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ năm ---


      Muốn lựa chọn người đàn ông tốt, ngàn vạn lần nên tin vào cảm giác đầu tiên, bởi vì ánh mắt của bạn phải tia X quang, thể nhìn cái có thể nhìn ra ý nghĩ bản chất. Bản chất của người, còn phãi thông qua những ngày dài sống chung với nhau, hiểu biết, khai thông mới có thể biết được.


      Cho nên, các bạn thân mến, bắt đầu từ bây giờ, hãy thử làm quen nhiều người khác, cho dù tùy tiện tâm chút, ăn bữa cơm theo kiểu xã gian bình thường, xem bộ phim hữu nghị thuần khiết, đồng thời cho người ta cơ hội, đồng thời cũng cho bản thân cơ hội đọc hiểu những điểm khác nhau của đàn ông.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 10: RA RẤT DỄ THÍCH



      *Action 1


      trong quá trình bổ não, tôi lặng lẽ quan sát hành động của bạn học tiểu Trình.


      Tôi và trước đây nhận biết về nam sinh cũng khác nhau.


      rất cẩn thận, trước khi ăn cơm, đầu tiên đem chiếc đũa tách ra, đặt bàn ăn của tôi; vặn nắp đồ uống ra, đặt ở bên cạnh tay của tôi; còn biết dùng nước trắng rửa sơ qua chén nước cho tôi, lại vì tôi mà rót đầy ly nước, đặt cạnh khây thức ăn của tôi; sau khi hoàn thành việc lựa chọn thức ăn cho tôi, còn bổ sung thêm vài món ăn ngọt mà nữ sinh thích. muốn đồ ăn đủ cho bốn người ăn nhưng mà sức ăn của còn bằng nữa tôi; vào thời điểm thích hợp đưa giấy ăn cho tôi, cũng vào thời điểm thích hợp rót đầy nước sôi vào ly nước của tôi...

      Dạo gần đầy tôi đối với học sinh nam hề có sức miễn dịch, cho nên khi chứng kiến cứ tự nhiên như vậy mà làm những chuyện này cho tôi, trái tim bé cứ từng đợt từng đợt bị thứ gì đó quấn quanh lấy, thứ đó phảng phất giống như là loại tiếc nuối, tiếc nuối đầu tiên là thẩm mĩ quan của tôi chỉ thích nam sinh mười tám tuổi, còn lại hơn tôi hai tuổi lẻ ba tháng.

      Kỳ , trong mắt của tôi chênh lệch hai tuổi cũng phải là rất lớn, nếu như hai mươi tám tuổi, tôi ba mươi tuổi, vậy chẳng qua cũng chỉ là chênh lệch giữa sáng sớm và chiều tối thôi. Nhưng tại tôi hai mươi tuổi, cò chỉ mới mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành là tiểu nam sinh. . .

      Nếu như tôi ở cùng chỗ với , đây phải là khẩu vị nặng mà là thiếu não rồi!

      Giữa gian tẻ nhạt, bạn học tiểu Trình đột nhiên hỏi tôi: "Vì sao tất cả mọi người đều gọi là tiểu Mơ hồ?"

      "Bởi vì trí nhớ của tôi tốt, lúc nào cũng quên trước quên sau. Tôi còn đặc biệt bài xích với các chữ số, thể nhớ được những ngày quan trọng."

      lại trái ngược với tôi, đối với các con số đặc biệt nhạy cảm.

      Tôi nhịn được muốn kiểm tra chút: "Tôi ra đề kiểm tra cậu thôi."

      im lặng liếc tôi cái: "Ra ."

      Tôi cười cười, dãy số mới của tôi.

      cười rồi lại cười, với tôi chuỗi mười con số.

      Tôi ngoại trừ 139, hoàn toàn nhớ các con số còn lại.


      *Action 2

      Ăn uống no say, tâm tình vui vẻ, tôi định lấy tiền ra trả.

      cản tôi lại: "Cất tiền , tôi để cho phụ nữ trước mặt mình trả tiền đâu."

      "Tại sao?"

      "Đàn ông trả tiền là chuyện đương nhiên, giống như chuyện phụ nữ sinh con vậy."

      Bạn học tiểu Trình luôn có lý lẽ sai trái như vậy -- tuyên truyền giác ngộ.


      *Action 3


      Trở về phòng ngủ, tôi ôm di động nhớ lại cái dãy số qua báo có tin nhắn vang lên.

      Nhìn thấy màn hình hiển thị tin nhắn đến từ 139********, tôi ngay tức khắc đoán được là ai, đúng vậy, đúng là sai vào đâu được.

      Tôi vui mừng mở tin nhắn, thấy phía hiển thị: [ Tôi đoán nhớ được số di động của tôi, gửi tin nhắn cho , tiện cho lưu lại. ]

      Tôi : " . . . "

      Con người này, có cần phải giải thích với tôi như vậy được ? mất mặt quá!


      *Action 4


      cầm điện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn về hướng Trác Trác viết <Đơn xin vào Đảng>, mái tóc mềm mại buông xuống bên mặt, để lộ ra mặt bên trắng ngần nhắn, càng khí chất tao nhã như hoa lan của ấy.

      Tôi hỏi: "Trác Trác, cậu thấy bạn học tiểu Trình là người như thế nào?"

      Cây bút trong tay Trác Trác dừng lại chút, rơi vào trầm tư, lát sau mới trả lời tôi: " tệ. Mặc dù chỉ có mười tám tuổi, nhưng tư tưởng dừng ở tuổi mười tám. Nhưng mà cho dù tư tưởng trưởng thành, vẫn còn là tiểu nam sinh, quá rồi . . . "

      Tôi lờ mờ cảm nhận được trong giọng của Trác Trác có chút tiếc nuối, giống như tâm trạng nuối tiếc quanh quẩn của tôi vậy.

      Tựa vào giường, tôi thất thần nhìn lên trần nhà.

      Tôi nhớ lại khi trung học từng đến chết sống lại, oanh oanh liệt liệt của các tiểu nam sinh mười tám tuổi, bọn họ khi mới bắt đầu có tình cảm, trước đó còn đề cập đến việc "thề non hẹn biển", chỉ cười trừ cho qua chuyện, nhiều nhất cũng chỉ câu: "Lúc trước quá trẻ tuổi!"

      Đúng vậy! Hồi đó bọn họ mới mười tám tuổi, ai có thể tin tưởng người đàn ông từ mười tám tuổi đến tám mươi tuổi thay lòng đổi dạ chứ?

      Trác Trác tin, tôi cũng tin.


      *Action 5


      Vài ngày sau, tôi buồn chán muốn chết, thiên sứ xinh đẹp Trác Trác quay về phòng ngủ hỏi tôi: "Tâm Tâm, cậu có muốn chơi đánh bài ? Mình vừa mới gặp Trình Trạch, hẹn xuống lầu dưới chơi đánh bài. . . Cậu muốn ?"

      Máu huyết tôi ngay lập tức sống lại, từ giường nhảy dựng lên.

      ", . . . Ấy, chờ chút, mình chải đầu, rửa mặt, thay đồ cái ."

      biết từ lúc nào, tôi bắt đầu để ý hình tượng của mình trước mặt .

      Mặc dù tôi mãi mãi có được khí chất như Trác Trác, nhưng vẫn còn hy vọng hình ảnh của tôi trong ký ức của , quá bết bát.


      *Action 6


      Lần đầu tiên đến phòng ngủ của bạn học tiểu Trình tôi vô cùng bất ngờ.

      Tôi cho rằng giường của nam sinh nhất định rất bừa bộn, tất bẩn bay loạn xạ, đống hỗn độn, có chỗ đặt chân.

      Nhưng mà, bạn học tiểu Trình là chòm sao Xử Nữ, tính thích sạch phát huy vô cùng chuẩn xác.

      Tất cả đồ vật đều được xếp đặt ngay ngắn, giá sách còn bày ra bộ tượng cậu bé bút chì, ra giường ca-rô trải thẳng giường, chăn mền gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường, phía còn dựa vào cái gối ôm lớn hình cậu bé bút chì, cực kỳ có suy nghĩ, đặc biệt đáng .

      " đáng !"

      Tôi gần đây rất thích nhân vật hoạt hình cậu bé Shin, thấy thực thể, nhịn được ôm vào lòng cảm nhận chút, êm ái dựa vào vai, đọng lại mùi hương vừa xa lạ vừa thân quen.

      Ôm cậu bé bút chì đáng , tôi chịu nổi lòng hiếu kì, hỏi bạn học tiểu Trình: "Cậu rất thích cậu bé bút chì sao?"

      "Ừ, trông thấy nó, tôi nhớ tới bản thân mình khi còn bé."

      Bạn bè trong phòng bổ sung giùm : "Khi còn bé Trình Trạch giống như em trai của Shin vậy."

      Tôi ngắm gương mặt nghiêng của bạn học tiểu Trình, rồi lại nhìn Cậu bé bút chì Shin cái, loại so sánh này. . . là thách thức trí tưởng tượng của tôi quá.


      *Action 7


      Ngày chơi đánh bài đó, bạn học tiểu Trình rút trúng đội cùng tôi, tôi trong lòng đầy kỳ vọng rằng lần này thắng lớn trận, kết quả chúng tôi thua, thua còn manh giáp.

      Tôi hỏi : "Vận bài hôm nay của cậu có phải đăc biệt xui xẻo ?"

      liếc tôi cái sâu, ánh mắt kiểu sâu thấy đáy: " phải."

      Tôi vừa định hỏi, vậy tai sao cậu thua, chợt nhớ tới câu từng .

      Tôi ôm Cậu bé bút chì Shin trong lòng im lặng xấu hổ -- hóa ra, tôi chính là đồng đội như heo mà .

      Tôi nhìn ra bên ngoài, hơn mười giờ, tới lúc nên rời rồi, nhưng tôi nỡ bỏ Cậu bé bút chì xuống, thực nỡ.

      Khẽ cắn môi, tôi mặt dày hỏi bạn học tiểu Trình: "Em trai của Shin à, cho chị mượn Shin chơi hai ngày nhé!"

      " thích? Khi nào về tôi tặng cái." thuận miệng đáp.

      Tôi cho rằng lấy lý do muốn cho tôi mượn chơi, bịn rịn mà bỏ xuống.

      nghĩ tới buổi tối ngày hôm sau, thực ôm Cậu bé bút chì Shin giống như con trước mang đến phòng ngủ chúng tôi.

      Tôi nhất thời kịp phản ứng: "Cậu ôm nó tới làm gì?"

      "Đưa cho ."

      Tôi vẫn chưa kịp phản ứng: "Tặng tôi? Sao lại tặng tôi?"

      "Tôi hứa tặng, giờ tặng đây."

      xong , thẳng tay đưa cậu bé Shin cho tôi, xoay người liền muốn .

      "Đồng ý liền tặng? Nếu tôi muốn cậu tặng người , cậu cũng tặng?"

      quay đầu nhìn tôi cái, muốn gì đó lại lúng túng biết mở miệng sao.

      Tôi lập tức ý thức được, tôi lại pham lỗi rồi.

      Tôi quyết định quay về phòng ngủ đập đầu vào tường tự sát đây.


      *Action 8


      Xấu hổ mà ôm lấy em trai Shin về phòng ngủ, tôi ngồi ở bên giường.

      Tôi nhớ rất , đó là cuối mùa thu, lá cây úa vàng bị gió lạnh thổi bay, khô héo mặt đất.

      Mọi người đều cuối thu lạnh lẽo, lá rơi bạc tình, tôi cảm thấy như vậy. . .

      Mãi cho đến ngày đó, tôi ôm Cậu bé bút chì Shin lông xù, đầu tựa vào đầu nó, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát mùa thu --- mùa tiêu điều.

      Thế tiêu điều, lòng người cũng tiêu điều.

      . . .

      Tôi từ đến lớn đối với đồ chơi bằng lông nhung hề có cảm giác, Cậu bé Shin mà bạn học tiểu Trình tặng cho tôi là món đồ chơi lông nhung vui vẻ nhất.

      Tôi đem nó đặt ở bên gối, mỗi khi trằn trọc thể ngủ được gối đầu lên nó trái tim mới có thể an bình.

      Rất nhiều năm, Cậu bé Shin kia vẫn luôn được đặt bên gối, cho dù nó chiếm cả nửa cái gối của tôi cũng cảm thấy nó thừa thãi.

      Bởi vì mỗi lần nhìn thấy nó tôi đều nhớ đến người tặng nó.

      Trình Trạch, chưa bao giờ oanh oanh liệt liệt, chưa bao giờ đau khổ, tôi cứ từng chút từng chút mà vững vàng giữ trong lòng, khắc đều quên. . .


      --- <Bí kíp tình > khóa thứ sáu ---

      Thứ tự thương rốt cuộc là cái quái gì? Mỗi người đều có quan điểm riêng.

      Có người cho rằng là như vậy: Gặp , thích , biết , hiểu . . ..

      Tôi cho rằng trình tự phải như thế này: gặp , biết , hiểu , thích .

      Lựa chọn trình tự chính xác, con đường tình mới có thể được xa.!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :