Chương 10: Edit: Linh miêu Ba người có tổng cộng 3 biệt thự, Doanh Tông Lâ, Cổ Tuấn, Đào Hiển Long mặc áo ba lỗ và quần đùi ngồi ghế sa lon ở lầu hai, tay mỗi người cầm ly rượi. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long 18 tuổi, Doanh Tông Lân qua sinh nhật tháng sau cũng 18 tuổi, dù vậy ba người vì đủ tuổi mà phạm pháp, cũng có người dám quản. Cổ Tuấn khoát chân lên bàn trà, mặt tình bất định, , “Tôi cho là cậu ta ở lại Thịnh Hoa Đức học cho hết đại học, nghĩ tới người ta chỉ xem nơi này là trạm dừng chân tạm thời.” “Tôi cảm thấy, nguyên nhân tất cả đều do cái vòng tay kia.” Đào Hiển Long suy nghĩ sâu xa. Doanh Tông Lân nguyên bản xoay xoay di động, đột nhiên tung câu, “Cậu ta có ở lại hay , có liên quan gì đến chúng ta.” Cổ Tuấn và Đào Hiển Long trừng mắt, nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, Thư Phàm Chân có hay , cùng bọn họ quan hệ, vậy bọn họ đây là sốt ruột cái gì? Đào Hiển Long được tự nhiên , “Tôi thấy, cậu ta tệ lắm.” Doanh Tông Lân nghừng tay, “Vậy làm cho cậu ta đừng nữa.” Cái tên này! Cổ Tuấn và Đào Hiển Long mỗi người nắm lấy cái gối đập . Từ sau đó, ba người cũng gọi điện thoại cho Thư Phàm Chân nữa, Thư Phàm Chân thoáng nhõm. tháng được nghỉ hè rất nhanh trôi qua, Thư Phàm Chân cùng hai trai rất nhanh trở lại trường học, liền tuần lễ, Thư Phàm Chân cũng thấy Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long, sinh hoạt ở trường cũng dần dần ổn định. Kết thúc chương trình học buổi chiều, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu câu lạc bộ, trước khi , hai người dặn Thư Phàm Chân nên ở lại trong trường quá lâu, phải về kí túc xá sớm. Thư Phàm Chân dự định đị thư viện tìm vài quyển sách trước khi trở về kí túc xá. Vừa mới tách ra với trai bao lâu, di động Thư Phàm Chân vang lên. Lấy di động từ trong cặp ra, vừa nhìn số, y nháy mắt cái, bắt máy. “Alô?” “Chuẩn bị về kí túc xá?” Thư Phàm Chân nhìn hai bên chút, “Ừm…. thư viện.” “Ồ.” Cúp điện thoại, Thư Phàm Chân mơ hồ nhìn di dộng, người kí quái. Bên cửa sổ tòa nhà , Đào Hiển Long cầm di động xoay người rời . Đến thư viện, Thư Phàm Chân đên dãy sách kiến trúc. Người trong thư viện thấy y đều tò mò trộm nhìn. Thư Phàm Chân chui vào giữa hai hàng sách, tránh mấy ánh nhìn đó. Học sinh bây giờ đều có thói quen tra sách internet, bất qua Thư Phàm Chân lại thích xem sách hơn. Y tỉ mỉ lựa chọn mấy quyển mình muốn xem, lúc muốn lấy quyển sách, có người nhanh hơn y rút quyển sách đo. Thư Phàm Chân long tơ sau lưng dựng đứng, nguồn nhiệt phía sau vô cùng nóng bỏng. “ “Lí luận thời kì phát triển kiến trúc Châu Âu”…” Người đó rút quyển sách ra đọc tên sách lên, sau đó đặt vào tay Thư Phàm Chân. Thư Phàm Chân lùi lại hai bước, xoay người, phía sau là khuôn mặt cười nhe răng. “Cậu thích kiến trúc a.” Đào Hiển Long thấp giọng , “ lầu có phòng rất yên tĩnh, có thể tới đó dodcj sách, hơn nữa tuyệt đối có người tới quấy rầy cậu.” Thư Phàm Chân nháy mắt mấy cái, hiểu ý đối phương. Đào Hiển Long tiện tay rút ra quyển sách, chỉ chỉ ba quyển sách trong ngực y, “Ba quyển kia đủ cậu đọc ngày hôm nay . thôi.” “Cậu vừa này, ở chổ nào?” Thư Phàm Chân bất động. “Cậu cảm thấy tôi ở chỗ nào?” Vì cao hơn Thư Phàm Chân rất nhiều nên Đào Hiển Long dễ dàng lấy ba quyển sách từ trong ngực Thư Phàm Chân ra, quay người, quay đầu lại , “ thôi.” “Tôi lát nữa phải về kí túc xá.” Yên tâm. làm cậu khó xử.” Thư Phàm Chân do dự trong chốc lát, vẫn là theo Daofd Hiển Long. Dùng ánh mắt cảnh cáo học sinh xung quanh, Đào Hiển Long mang theo Thư Phàm Chân rời , vào thang máy. Thang máy lên tầng cao nhất, hai người ra ngoài, tới gian gian phòng, Đào Hiển Long mở cửa, nghiêng người nhường Thư Phàm Chân vào trước. Thư Phàm Chân có chút hối hận, có trai bên cạnh, cảm giác, có chút an toàn. “Tôi ăn cậu.” Đòa Hiển Long thuận miệng cậu khiến cho Thư Phàm Chân cả gương mặt đỏ bừng, y hít hơi, vào. Đào Hiển Long phía sau, đóng cửa lại. vào, Thư Phàm Chân sửng sốt, phía sau bàn lớn, Doanh Tông Lân và Cổ Tuấn đều ngồi đó, bàn bày mấy món tráng miệng và đồ uống. Cổ Tuấn lấy tai nghe xuống, vẫy tay với Thư Phàm Chân, “Này.” chơi game Doanh Tông Lân nhấc mắt nhìn cái rồi cúi đầu tiếp tục chơi game. “Qua đây a.” Đào Hiển Long đứng phía sau đẩy y chút, Thư Phàm Chân nắm chặt cặp sách, tới cạnh bàn, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, cách Cổ Tuấn và Doanh Tông Lân đoạn. Đào Hiển Long đem sách để tới trước mặt Thư Phàm Chân, ngồi xuống bên cạnh y, cầm quyển sách chọn hồi nãy, bộ dáng muốn xem cuốn sách đó. Thư Phàm Chân nhìn ba người chút, đam ba quyển sách để qua bên, cầm lấy quyển cùng, mở ra. “Muốn uống cái gì?” Cổ Tuấn lên tiếng, “Nước trái cây, cà phê, hay nước lọc?” “Nước trái cây, cảm ơn.” Cổ Tuấn đưa cho y chai nước. “Muốn ăn bánh ngọt ?’ Cổ Tuấn hỏi thêm. Thư Phàm Chân nhếch miệng, “ ít là tốt rồi.” Cổ Tuấn khóe miệng nhếch lên, cười cười đem dĩa bánh ngọt đẩy tới trước mặt y. “Cảm ơn.” Cổ Tuấn mang tai nghe lên, cầm máy vi tính chơi tiếp. Trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại. Sau bàn có mấy kệ sách, giá để đầy sách. Thư Phàm Chân nhín mấy cuốn sách bàn, nhịn được quay đầu nhìn mấy kệ sách. Đào Hiển Long, Cổ Tuấn, Doanh Tông Lân ai nấy đều chăm chú làm việc của mình. Thư Phàm Chân ngón tay miết miết bìa sách, sau hồi, y đứng lên. Đào Hiển Long giương mắt, “Xảy ra chuyện gì?” “Cái đó, có thể xem ?” Thư Phàm Chân chỉ chỉ kệ sách. “Đương nhiên, tùy tiện xem.” Thư Phàm Chân đẩy ghế ra, về phía kệ sách, Cổ Tuấn và Doanh Tông Lân đều quay đầu lại. Sách nơi này thoạt nhìn đều có chút niên đại, nội dung liên quan đến nhiều phương diện. Thư Phàm Chân tìm được quyển sách về kiến trúc mà y tìm bấy lâu nay. Chọn được hai cuốn, Thư Phàm Chân đem lại chỗ ngồi. Dùng tay mở nắp chai nước, tay bỏ ống hút vào uống, tay lật sách xem. Dần dần, y xem đến mê mẫn, biết từ lúc náo sau con mắt đều chăm chú nhìn y. Người này, rất đẹp. phải đàn ông khí suất, cũng phải nữ nhân quyến rũ, vẻ đẹp này thể hình dung được. Quanh người y, đều tản ra khí chấn yên tĩnh, khiến người gần y khỏi tĩnh tâm lại. biết có phải do nhìn nhiều quá hay , chiếc vòng tay y lại vô cùng xứng đôi với y. Ngón tay y rất dài, bàn tay thiên về nhắn, tay rất đẹp, xuất thân từ gia tộc cao quý, khiến người y mang tần khí chất thần bí thể nhìn thấu. Cảm giác có ánh mắt dị dạng nhìn mình, Thư Phàm Chân ngẩng đầu lên nhìn. Doanh Tông Lân vẫn chơi game, Cổ Tuấn ôm máy vi tính biết làm gì, Đào Hiển Long xem được mấy trang sách. Là cảm giác sai . Thư Phàm Chân liền cúi đàu đọc sách tiếp, sáu con mắt lần thứ hai nhìn lại. Qua hơn 1 tiếng, di động Thư Phàm Chân vang lên, Đào Hiển Long nhìn qua, “Điện thoại của bảo mẫu cậu .” Thư Phàm Chân trả lời, từ trong cặp lấy di động ra, là trai. “.” “Em trở lại ki túc xá?” “…. ở trong thư viện tìm mấy cuốn sách.” “ đón em.” “Câc xong việc ở cậu lạc bộ rồi sao?” “ có chuyện gì nên về sớm.” “Em lập tức trở lại. Chờ lát cũng tới giờ nấu cơm rồi.” “ mình em sao?” “A, ân.” “ ai quấy rầy em chứ?” “ có a. có ai, làm như vậy cả. , em 10 phút nữa trở về.” “Được, đừng ở đó quá lâu.” “Ừm.” Cúp máy, Thư Phàm Chân chuẩn bị cáo biệt ba người, có người giành trước , “Cậu làm cơm?” Là Cổ Tuấn hỏi. Thư Phàm Chân gật gật đầu, “Nhà ăn quá nhiều người.” “ nghĩ tới cậu nâú cơm.” Đào Hiển Long làm bộ thể tin được. Thư Phàm Chân cúi đầu tiếp tục đọc sách, “Nấu cơm, rất kì lạ sao?” “Đối với cậu rất kì lạ.” Tại sao? Thư Phàm Chân giương mắt nhìn. “Cậu ở nhà được sủng ái như vậy, bảo mẫu nhiều như thế, như thế nào để cậu nấu ăn chứ? Cậu chắc có cơ hội học nấu ăn ?” “…Tôi thích nấu ăn.” Cổ Tuấn và Đào Hiển Long vẻ mặt hứng thú, Đào Hiển Long , “ A Tuấn cũng thích nấu ăn, hôm nào để hai người so tài thử xem?” Thư Phàm Chân lần thứ hai giương mắt nhìn, có vẻ rất giật mình. Cổ Tuấn nhún vai, “Rất kì lạ?” Thư Phàm Chân gật đầu, rất kì lạ. “Cậu thích nấu ăn, tôi cũng thích nấu ăn cũng là bình thường.” bình thường chút nào. Đặc biệt là người ta cảm thấy thích nấu ăn hề măt mặt. Đào Hiển Long , “Ba người chúng tôi cũng rất it ít nhà ăn để ăn cơm. Đều là a Tuấn làm. thích ăn, cũng thích nấu ăn.” Thư Phàm Chân dùng ánh mắt đánh giá Cổ Tuấn chút, thực thấy được đối phương thích ăn ở chỗ nào. Đào Hiển Long cười , “A Tuấn thích ăn, chính là mập được .” Thư Phàm Chân cúi đầu đọc sách, sau lúc, y nó câu nghĩa, “Peter Reeves khẳng định rất thích cậu.” biết tại sao, lại buột miệng ra, hơn nữa, cũng hối hận. “Peter Reeves? Là ai?” Cổ Tuấn Và Đào Hiển Long chú ý tới Thư Phàm Chân đều nghe được. Thư Phàm Chân mím môi có vẻ như nỗ lực khắc chế cười ra tiếng, trả lời họ. Cổ Tuấn híp mắt, lấy máy vi tính tra. Chờ tìm được người đó là ai, suýt chút nữa muốn thổ huyết. Đào Hiển Long và Doanh Tông Lân đến gần nhìn đều bật cười. Doanh Tông Lân còn rất nghiêm túc gật đầu, “Quán quân giảm béo, khẳng định rất thích cậu.” Thư Phàm Chân cắn miệng, dám ngẩng đầu, nhẫn cười. Cổ Tuẩn nguy hiểm hỏi, “Cậu ước ao sao?” Thư Phàm Chân lắc đầu cái, “Tôi cũng vậy a.” “….” Cổ Tuấn lần đầu tiên biết nên trả thù lại như thế nào. “Ha ha ha!” Đào Hiển Long cười to, Cổ Tuấn tức giận ném chai nước lên . Thư Phàm Chân mượn động tác uống nước để khỏi cười. Trước mặt ba người này, y so với trước đây xác thực thả lỏng hơn rất nhiều. Ngẩng đầu, Thư Phàm Chân tâm run lên cại, ba đôi mắt nhìn y chăm chú, y lập túc cúi đầu, hút hơi lớn nước trái cây. Này, ngoan bảo bảo.” Đào Hiển Long nằm sấp úp lên bàn. Thư Phàm Chân ngẩng đầu, “ nên gọi tôi là “Ngoan bảo bảo”.” “Chính cậu thừa nhận mình là ngoan bảo bảo mà.” Nhưng gọi như vậy rất kì quái. Thư Phàm Chân thả chai nước xuống, “Tôi nền về rồi.” Đào Hiển Long , “Sau này cậu đến thư viện, có thể trực lên đây.” từ trong túi lấy ra cái chìa khoa, “Những người khác tuyệt đối dám lên đây.” Thư Phàm Chân có nhận. Cầm , cậu sợ cái gì?” Thư Phàm Chân nhận lấy, “Cám ơn.” “Nhưng mà sách trong phòng này thể mang ra ngoài, chỉ có thể đọc tại chỗ.” Sách lâu năm như vậy, hẳn là của trường học giữ . Thư Phàm Chân gật đầu hiểu . Y đứng dậy cầm hai cuốn sách để lại chỗ cũ. Ba người có đưa Thư Phàm Chân ra cửa, y cũng cầu. cám ơn với ba người, y cầm ba cuốn sách mình mượn trong thư viện ly khai. Y vừa , Đào Hiển Long liền , “Cậu ta ràng có hướng nội như lúc đầu a.” “Rất ràng phải ?” Cổ Tuấn vẫn còn đau đáu trong lòng. Doanh Tông Lân lại , “Cậu lấy chỗ này làm nơi luyện tập, có thay đổi cũng là bình thường.” “….” Cổ Tuấn và Đào Hiển Long phát mình rất thích như vậy. Đưa cho Thư Phàm Chân chìa khóa, cho là buổi chiều ngày hôm sau bốn người có thể gặp nhau ở thư viện như hôm qua, ai ngờ, sáng ngày hôm sau sau hai tiết đầu, Thư Phàm Chân và hai trai y đột nhiên về nhà, thậm chí còn xin nghỉ dài hạn. Nhận được tin báo Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn, Đào Hiển Long chỉ cảm thấy ngọn lửa vô danh bốc lên trong ngực, đây là ý gì? Đào Hiển Long là người đầu tiên chịu được gọi điện chất vấn Thư Phàm Chân, bọn họ đáng sợ thế sao! phải chỉ là chiếc chìa khoa thôi sao! Đối phương có nhận điệ, Đào Hiển Long tức giận đập nát di động của mình. Bên này, Đào Hiển Long vừa đật di động của mình, bên kia Cổ Tuấn nhận được tin nhắn do Thư Phàm Chân gửi tới. [Trong nhà có chút việc, gần nhất thể đến trường dược. tại tiện nhận điện thoại, tôi gọi điện cho Đào Hiển Long nhưng cậu ấy lại tắt máy, xin lỗi giúp tôi.] Cổ Tuấn lập tức nhắn lại, [Cậu trở lại trường sao?] [Đến chứ.] [ phải vì chìa khóa nên mới chạy trốn chứ.] [Tại sao, lại nghĩ như vậy? Trong nhà có chút việc, tôi muốn nghĩ tháng. Cám ơn chìa khoa của các cậu.] [Có chuyện gì vậy?] [Xin lỗi, là việc riêng trong nhà] Doanh Tông Lân đoạt lấy điện thoại, nhắn qua, [ Qùa tặng sinh nhật của tôi đâu? Thứ tư hôm đó cậu đến phải ?] Tách ra khỏi người trong nhà, Thư Phàm Chân trốn đến mọt căn phòng thấy tin nhắn này, trong lòng hồi hộp chút. Ngay sau đó, liền tin nhắn truyền tới. [Chuyện cậu đáp ứng đinh tùy tiện quỵt nợ sao?] tại, có cách nào khác a….. Thư Phàm Chân trái lo phải nghĩ, nhắn qua, [ rất xin lỗi, tôi cho là, có thể kịp lúc. Sinh nhật cậu, là tại khách sạn nào? Tôi đem quà gửi đến cho cậu.] [ cần!] Doanh Tông Lân mặt mang theo lửa giận tắt di động của mình. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long cảm thấy rất thất vọng, bọn họ vẫn luôn trông ngóng buổi hẹn ngày thư tư. “Cậu ta cho mình là ai.” Doanh Tông Lân lạnh lùng , xong đứng dậy mất. Cổ Tuấn thở dài, trả lời tin nhắn, [Tôi cho là, chúng ta là bạn bè] Sau đó tắt di động, cũng theo. Đào Hiển Long mím chặt môi. Bên kia, Thư Phàm Chân cắn miệng, nhìn từng cái tin nhắn gửi tới. Cuối cùng, y lấy dung khí nhấn số điện thoại gọi cho Doanh Tông Lân, nhưng là, di động tắt máy. Y gọi cho Cổ Tuấn, cũng tắt máy. ______[Tôi cho là….Chúng ta là bạn bè….] Là, bạn sao? Nhưng, dùng thân phận của bọn họ, để bọn họ đối với thế giới xa lạ kia, y với họ, rất khó làm bạn chân chính được. Thế nhưng, y lại thể giải thích được. [Xin lỗi.] Nhắn cho Cổ Tuấn, Doanh Tông Lân và Đào Hiển Long mỗi người cái, Thư Phàm Chân đem di động nhét vào trong túi vội vã rời .
Chương 11: Edit: Linh miêu. Trong căn phòng khác của Thư gia, khí vô cùng căng thẳng. Thư lão phu nhân ở trong từ đường gia tộc cầu nguyện, cầu nguyện tổ tiên Thư gia phù hộ cho con dâu sinh con bình an. Thư Phàm Chân cũng tới từ đường, quỳ cùng bà nội, thành kính cầu nguyện tổ tiên phù hộ cho cha. Ngu Phàm Nhạc sinh sớm hơn so với dự tính 20 ngày. Ông 42 tuổi, lần mang thai này lại là tam bào thai, ở tuổi này của ông mà sinh đẻ tự nhiên rất nguy hiểm, bác sĩ chuyên mổ đẻ cho nhóm người như ông quyết định tiến hành mổ đẻ cho Ngu Phàm Nhạc. Ngu Phàm Nhac bị đẩy vào phòng giải phẫu, Thư Thiên Ngao ở trong với y, những người còn lại ở bên ngoài lo lắng chờ tin tức. Hàm Hàm và Ân Ân sợ hãi ôm lấy trai, sau đo cũng lôi hai người chạy đến từ đường cùng bà nội, Lạc Lạc quỳ khấn. Thư Văn Hoa và Kiền Văn Khải đều trở về, mang theo Tiêu Ngọc Trác. Tiêu Ngọc Trác gọi điện cho mấy người họ hàng của cha báo tin. Bạn bè ở Mỹ nghe được tin này đều vội vã chạy đến Thư gia, Mấy nhà ở tại New York đều trực tiếp tới đây. Hơn 2 tiếng sau, Tiêu Ngọc Trác kích động chạy vào từ đường gọi, “Bà nội! Cha sinh rồi! Cha con bình an. Có đứa là bảo bối. Có đứa là bảo bối! Nhà chunhs ta lại có thêm bảo bối!” “ ?!” Lão phu nhân kích động đến khóc lên. “Qúa tốt rồi! Qúa tốt rồi!” Hàm Hàm và Ân Ân vui mừng nhảy lên. Thư lão phu nhân vội vàng quỳ xuống lạy ba lạy với tổ tiên, cảm ơn tổ tiên phù hộ. Tiêu Ngọc Trác cũng tới qyuf xuống, cung kính dập đầu với tổ tiên, sau đó Thư Phàm Chân cũng kích động thôi đỡ lão phu nhân đến xem cha và mấy đứa . “Bà nội, , chúng ta xem em bé !” Hàm Hàm và Ân Ân đợi được chạy trước. Tiêu Ngọc Trác , “Bé bảo bối sinh thứ 2. Cha ở bên trong còn gây mê, Bác Ngu ôm nó.” “Qúa tốt rồi, quá tốt rối, tổ tiên phù hộ, Thư gia lại có thêm bảo bối.” Tiêu Ngọc Trác nhắc nhở, “Ba ba mắt đỏ ngầu, hồi thấy bà nội đừng nhắc tới.” “Ta mới rảnh quản nó.” Thư lão phu nhân rất vô tình. Thư gia từ xuống dưới đều bị khí vui sướng bao trùm. Ngu Phàm Nhạc còn ở trong phòng hồi sức, cha Ngu Phàm Nhạc vừa mới kiểm tra xong cho đứa cháu bảo bối cười đến thấy mắt. Ngu Phàm Nhạc ở Mỹ có người , hai em trai đều chạy tới đây, ba em trai khác ở New York cũng mua vé máy bay bay tới. Thư lão phu nhân vừa tiến tới liền hối, “Mau mau cho ta xem chúa trai bảo bối của ta.” Cha Ngu Phàm Nhạc vỗ ngực đứa nín khóc tới. Thư lão phu nhân dám đụng tới cháu trai, mà vừa nhìn thấy khuôn mặt cháu bà, tâm can bà như muốn tan chảy. Cha Ngu Phàm Nhạc nhắc nhở, “Bà thông gia, mau mau đặt chiếc còng tay, lúc đầy tháng phải chuẩn bị cho kĩ.” Đứa sinh ra mới biết có phải bảo bối hay , cho nên phải làm cho nhanh. Thư lão phu nhân vừa nghe lập tức sốt ruột, nắm lấy tay Tiêu Ngọc Trác, “Du Du, Văn Hoa và Văn Khải đâu?” “Bà nội.” Thư Văn Hoa và Kiền Văn Khải ở phía sau gọi, bọn họ cũng dám tới gần. Thư lão phu nhân quay đầu dặn dò, “Hai đứa mang bà tới Tưởng Phạm, bà muốn đặt cái vòng tay bình an.” “Vâng.” Tieu Ngọc Trác , “Bà nội con cũng .” “Được!” “Cùng !” Kiền lão gia và Thư lão gia cũng muốn . Trong nhà có thêm bảo bối vô giá, nhất định phải làm thêm chiếc vòng tay xinh đẹp nhất! Thư Phàm Chân , y ở nhà chờ cha hết gây mê. Thuốc mê vừa hết, cha nhất định rất đau, y phải giúp ba ba chăm sóc cha. Tam bào thai có là đứa bảo bối, giống như Thư Phàm Chân, Hàm Hàm và Ân Ân. Cha Ngu Phàm Nhạc ôm cháu ngoại của mình, đứa cũng sợ người lạ. Em trai khác của Ngu Phàm Nhạc cũng giúp chăm sóc đứa , hai bé song sinh còn lại nằm ngủ chung với cha mình. Thư gia bận rộn vui sướng, khối cấp ba trong học viện Thịnh Hoa Đức lại vị ba đại thiếu gia tâm tình khó chịu mà lâm vào tình cảnh bất an. Vừa rồi, Đào Hiển Long đánh đuổi nữ sinh muốn tặng đồ ăn cho . Lúc ba người ở trong kí túc xá chơi game, điện thoại bàn vang lên, Đào Hiển Lòng và Cổ Tuấn đồng thời vứt máy chơi game xuống chạy tới chỗ điệ thoại bàn, Cổ Tuấn nhấc ống nghe. “Tôi là Cổ Tuấn.” xong, Cổ Tuấn liền nữa. Nửa ngày sau, để điện thoại xuống. Đào Hiển Long và Doanh Tông Lân nhìn , Cổ Tuấn mở miệng, “Thư gia ngày hôm nay có rất nhiều xe ra vào. Có vài người đến thăm cũng bị chặn ở bên ngoài, Thư gia hôm nay tiện tiếp khách. Hai trai lớn của Thư Phàm Chân cũng chạy về.” Đào Hiển Long tâm trạng khó chịu nử ngày hôm nay trong nháy mắt tiêu tan phần, “Thư gia thực xảy ra chuyện à?” Cuộc điện thoại vừa rồi cũng làm cho Cổ Tuấn bình tĩnh lại, nhíu mày , “ Thư Phàm Chân và hai trai cậu ta sau hai tiết liền vội vã rời , có thể, là có chuyện gì đó đột nhiên phát sinh.” Doanh Tông Lân cầm lấy máy chơi game, chuyện. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long có chút ngộp, buổi hẹn hôm thứ tư tuyệt đối bị ngâm nước rồi. “Có chuyện gì mà thần bí vậy.” Đào Hiển Long tò mò. Cổ Tuấn cầm lấy di động của mình, do dự trong chốc lát, khởi động máy. Di động vừa mở máy, liền có tin nhắn gửi tới. [Xin lỗi.] Cổ Tuấn che trán, tâm lý càng buồn bực, cũng phải là tức giận gì. Ngón tay động đông, nhắn lại [Trong nhà, xảy ra chuyện nghiêm trọng sao?] Thư Phàm Chân canh giữ bên cha y, di động trong túi rung chút, y lấy ra vừa nhìn thấy, miệng nhếch lên, Thư Phàm Chân nắm di động , “Hàm Hàm Ân Ân , phong rửa tay chút, các em canh cha giúp .” “Vâng!” Hàm Hàm và Ân Ân nhìn cha, thuốc mê hết Ngu Phàm Nhạc rất đau, mặt tái nhợt , Thư Thiên Ngao đau lòng muốn chết, ông căn bản chưa xem bảo bối lần nào. Thư Phàm Chân đến phòng rửa tay, đóng cửa, lần thứ hai lấy di động ra. Bọn họ, tức giận chứ? Thư Phàm Chân nhắn: [ phải nghiêm trọng, là chuyện trọng yếu, người trong nhà đều trở về hết.] [Vậy cậu, phải nghĩ tháng sao?] [Ân. Tôi và trai tháng này đều phải ở nhà.] [Vậy thứ tư, cậu thể tới được à?] [Rất xin lỗi.] [Thứ năm chúng tôi ở quán rượi “Mạn Đà” tổ chức sinh nhật cho A Lân.] [Tốt.] [ tại có thể gọi điện ?] Thư Phàm Chân ngón tay miết miết màn hình di động mấy cái, ấn xuống nút gọi. chờ Thư Phàm Chân nhắn tín lại, di động đột nhiên vang lên, trong mắ Cổ Tuấn chợt lóe tia vui vẻ, nhanh chóng bắt máy. Đào Hiển Long chạy đến bên cạnh , “Thư Phàm Chân!” “Ừm.” Đào Hiển Long đem di động Cổ Tuấn mở loa lên, Doanh Tông Lân nhìn chằm chằm di động của . “Ngày hôm qua…” Cổ Tuấn thầm nghĩ rất áy náy, lại rất lúng túng. “Các cậu, còn giận phải ?” “ có, trong nhà cậu có việc gì vậy?” Đào Hiển Long cũng biết xảy ra chuyện gì, nên tiện lên tiếng, mặc dù rất muốn . Hai bên đều trầm mặc, Cổ Tuấn hỏi, “Có thể cho tôi biết, là có chuyện gì ?” “ được, xin lỗi.” “ được thôi, cần phải xin lỗi.” Bầu khí lại rơi vào lúng túng, Đào Hiển Long nhịn được, gọi, “Thư Phàm Chân.” “A..Ân” “Trước, ách, tôi cho là…” Cảm giác sắp phải là chính mình, Đào Hiển Long đơn giàn , “ Cuộc hẹn thư tư có thể đổi thành hôm sau .” “….Có thể a.” Đào Hiển Long thầm thở ra hơi, , “ Cậu đừng sợ chúng tôi như vậy a, chúng tôi chỉ muốn kết giao làm bạn với cậu thôi, chúng tôi có đáng sợ vậy chứ!” Kia phải là vấn đề a… Thư Phàm Chân biết phải trả lời như thế nào. “Là bởi vì chúng tôi cùng thế giới với cậu ?” Là thanh khác, Thư Phàm Chân nhịp tim đập nhanh cái. “Là vì nguyên nhân này?” Đối phương tính buông tha. Trầm mặc lúc, Thư Phàm Chân thấp giọng , “ phải, vấn đè của các cậu. Là, là vấn đề của tôi. Tôi, tôi cũng hết cách rồi, trước mặt các cậu, thể, tự nhiên được.” “Chuyện uống trà ngày hôm đó, liên quan đến , đúng ?” “Ừ.” Cổ Tuấn xen vào, “Tôi cảm thấy ngày đó ở thư viện khí rất tốt, cậu cảm thấy thế nào?” “…Ân” “Nếu chỉ là như vậy, cậu cảm thấy tốt đúng ?” “…Ân.” Doanh Tông Lân đá Đào Hiển Long cái, Cổ Tuấn , “Thôi cậu làm việc của mình . Chúng tôi thường gọi điện cho cậu, nhưng mà nhắn tin được chứ?” “Ừ. “Vậy bye bye.” “Bye.” Cúp điện thoại, Cổ Tuấn hỏi Doanh Tông Lân, “Xảy ra chuyện gì?” Doanh Tông Lân ngồi lại ghế sa lon, , “Các cậu còn nghe ra sao?” “Cái gì?” “Các cậu từng gặp đàn ông nào nhìn thấy phụ nữ lại xấu hổ ?” Cổ Tuấn và Đào Hiển Long da đầu run lên, Đào Hiển Long , “Tôi chỉ gặp qua phụ nữ thấy tôi hận thể nhào tới xé áo tôi thôi?” Doanh Tông Lân nắm cái gối đập tới, “Bất kể là thái độ , lời của cậu ta đối với chúng ta, chúng ta đối với cậu ta mà , hẳn là giống như khác phái vậy.” “Là gay ?!” Cổ Tuấn và Đào Hiển Long biếu tính quái dị, nhưng tuyệt đối phải là chán ghét. “Cũng phải là đồng tính luyến ái.” liếc Đào Hiển Long, “ Cậu cũng phải chưa từng gặp qua gay , người ta hình như cũng muốn nhào đến xé áo cậu nha.” “F**k you!” Đào Hiển Long nắm lấy cái gối hồi này Doanh Tông Lân đập tới đập trở lại. Cổ Tuấn ,” Lẽ nào cậu ta bên tâm tính giống con sao?” “Nếu như vậy phải thích ở cùng đám nữ sinh đó chứ.” Đào Hiển Long theo bản năng phủ định, “ Cậu ta gặp đám nữ sinh đó đều chạy trốn mà, ràng phải.” Doanh Tông Lân , “Đó chính là kể cả nam lẫn nữ đối với cậu ta đều là khác phái.” như vậy mới xuôi được. “Chẳng lẽ là, nhân ?!” Đào Hiển Long kêu lên. Cổ Tuấn lườm cái, “Nhân nhìn thấy cậu cũng muốn xé áo cậu thôi.” Đào Hiển Long thân thủ bóp cổ Cổ Tuấn, “ F**k! Cậu thé nào xé áo mình!” Dùng sức đẩy tay Đào Hiển Long, Cổ Tuấn cước đem đạp sang bên, “Động động cái não có dduwcowcj hay . Nơi này cũng phải Thai Lan, có nhiều người đồng tính như vậy, lại còn có 2 đứa nhóc nữa. Cậu chưa gặp qua nhân sao? Cậu ta chỉ là “Yếu” thôi chứ phải là giả nữ!” Cổ Tuấn tại cảm thấy Thư Phàm Chân đeo vòng tay giống con . Tiếp xúc mấy lần, trái lại cảm thấy được như vậy rất phù hợp. Ạch… “Tính cách thẹn thùng?” “Cậu xem?” “Vẫn tốt mà.” Đào Hiển Long bị làm cho hồ đồ, “Vậy cậu ta là cái gì?” Doanh Tông Lân, “ cứ hỏi cái vòng tay của cậu ta.” Đào Hiển Long lập tức hiểu , “Mấu chơt chính là cái vòng tay đó. Cậu ta sợ mấy người đeo vòng tay, mà nhứng người kia cho tôi cảm giác rất giống với Thư Phàm Chân.” Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn gật gật đầu. Cổ Tuấn tiếp, “Bất kể là gay, cũng bảo thủ như vậy. Cậu ta và chúng ta và mọi người đều giống nhau. Nhưng mà cậu ta cho chúng ta biết, chúng ta chỉ có thể tự mình thăm dò.” Đào Hiển Long rất khó chịu, “Cảm giác như cậu ta là người ngoài hành tinh vậy.” Cổ Tuấn nửa đùa nửa , “ Cậu ta có khi là người ngoài hành tinh cũng nên.” Thư gia lại có thêm ba đứa , lớn và đứa út là bé trai, còn đứa nhì là tiểu bảo bối của cả nhà. Ba đứa tên lần lượt là Thư Văn Dương, Thư Phàm Ngọc, Kiền Văn Duệ. Mà tiểu bảo bối còn có cái nhũ danh, gọi là Hiên Hiên. Kiền lão gia dong họ có hai cháu trai thừa kế, ông cười đến miệng ngậm lại được. Ngu Phàm Nhạc tạm thời có cách nào chăm mấy đứa , tiểu bảo bối ông mang theo bên người, còn hai đứa nhoc kia để cho ông bà chăm sóc. Thư Phàm Chân và Tiêu Ngọc Trác hỗ trợ trông nom tiểu bảo bối. Nhìn em trai khả ái như vậy, Thư Văn Hoa và Kiền Văn Khải quyết định sang năm nhất định phải kết hôn, bọn họ cũng muốn làm ba ba, cũng muốn có con trai của chính mình. Buổi tối trở lại phòng mình, Thư Phàm Chân đem ảnh của em trai bỏ vào album . Ba ba, ông nội và bà nội đều Hiên Hiên cùng y vừa ra đời rất giống nhau đều rất đáng Thư Phàm Chân nhìn ảnh em trai, khóe môi nhếch lên nở nụ cười. Từ lúc y bắt đầu hiểu chuyện, y biết mình và cha giống nhau, gặp người đàn ông, cùng nguoif đó kết hôn, vì người đó sinh con. Y , phải là nam, cũng phải là nữ, nhưng mà, y lại có năng lực sinh dục mạnh hơn nữ, đậy là, bí mật của thế giới bọn họ. Nghĩ tới chuyện, Thư Phàm Chân thả album xuống, mở ngăn kéo ra lấy thứ. Y Còn phải chuẩn bị quà sinh nhật. Như vậy trong 16 năm sinh mệnh của y, y chỉ làm quà cho trai và em trai, đây là lần đầu tiên làm quà sinh nhật cho “người ngoài”. Thư Phàm Chân vẫn do dự, nhưng mà….Y cũng được, tại sao mình lại đồng ý. Nếu đồng ý, thể đổi ý. Thư Phàm Chân nghiêm túc làm quà sinh nhật. Chuyện này thể để cho người nhà biết được, nếu gây nên song gió rất lớn. Cho nên mua quà là thể, chỉ có thể tự mình làm. Thư Phàm Chân còn có chút sầu là làm sao gửi quà được
@Tước gia Chào bạn, mình là mod box này, có gì hiểu bạn có thể hỏi mình, bạn đọc quy định dành cho editor bên dưới chữ ký mình nhé. Với lại bạn làm mục lục nữa, cho reader dễ theo dõi hơn, đây là link làm mục lục. Bạn chèn luôn nguồn convert/raw ( nếu có), và facebook hoặc email bạn thường dùng để mod tiện liên lạc.
Chương 12: Edit: Linh miêu. Ngày 21 tháng 8 là sinh nhật Doanh Tông Lân. Từ buổi sáng, ở tại quán rượi, Doanh Tông Lân vị thọ tinh có vẻ nôn nóng. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long cũng có chút mất tập trung, tam gia nhìn cha mẹ nhìn thấy đều quan tâm hỏi xem bọn họ thân thể thoải mái chỗ nào. “Tông Lân, hay để mẹ mời Cổ Đức lại đây chuyến.” “Từ sáng đến giờ mẹ mấy chục lần rồi, con bị sao cả, con sinh bệnh!” Doanh Tông Lân mất kiên nhẫn. Bây giờ 6h30, 7h tiệc sinh nhật bắt đầu. Doanh phu nhân rất oan ức, “ Nhưng mà nhìn con rất có tinh thần a.” “Con rất khỏe! Nếu mẹ cứ luôn làm phiền con, con bệnh cũng thành có bệnh!” “Được được được, mẹ nữa.” Cha mẹ ba nhà đối với độc đinh trong nhà này tuyệt đối là thương có thừa, tới Doanh phu nhân đối với người ngoài như thế nào, riêng với con trai bà đừng là câu nặng lời, chính là to chút thôi cũng dám. “Mẹ, các người ra ngoài , để ba chúng con ở đây chút.” Cổ phu nhân kéo tay Doanh phu nhân , cười , “Vậy tiểu Tuấn, Tông Lân, Long Long, các con ở trong phong , chúng ta xuống đây.” “ thôi.” Ba vị phu nhân rời khỏi phòng, Đào Hiển Long đến trước quầy bar, cầm lấy chai rượi. “Cho tôi ly whisky.” Doanh Tông Lân tới cửa sổ sát đất, nhìn xuống dưới. “Cho tôi ly nữa.” Cổ Tuấn đá đống quà xuống, nằm lên ghế sa lon, lại lần nữa nhìn lên đồng hồ. Rót ba ly rượi, Đào Hiển Long đưa cho Doanh Tông Lân và Cổ Tuấn mỗi người ly, hỏi, “ A Lân, tên kia quên hôm nay là sinh nhật của cậu chứ?” Cổ Tuấn giương mắt, “ Tôi tối hôm qua nhắn tin cho câu ta rồi.” Doanh Tông Lân nhìn nhìn xuống dưới, “Tôi cũng nhắn tin cho cậu ta.” Đào Hiển Long cũng nhắn tin, hỏi, “Cậu ta có nhắn lại ?” “…..” Hai người đáp. Đào Hiển Long nâng ly đưa cho hai người, rồi cầm ly của , buồn bực , “ Tên kia tốt nhất là đừng quên.” Cổ Tuấn suy nghĩ chút, cầm lấy điện thoại trong phòng, nhấn số, qua điện thoại, “Người Thư gia nếu như đến ông lập tức cho tôi.” Doanh Tông Lân nhìn chăm chú bên ngoài, nhưng nếu như chú ý, phát tầm mắt luôn nhìn đường phố bên ngoài quán rượi, cho dù từ độ cao này căn bản thể nhìn thấy gì cả. Cúp điện thoại, Cổ Tuấn nhìn lại đồng hồ , kiên nhẫn mà đấm ghế sa lon cái. Đợi gần 20 phút, điện thoại trong phòng vang lên, Doanh Tông Lân, Đào Hiển Long đồng thời nhìn sang, Cổ Tuấn nhanh chóng nghe điện. Ngay sau đó, sắc mặt Cổ Tuấn trầm xuống, cậu cũng , tay dùng sức cúp điện thoại. “Người Thư gia đến?” Doanh Tông Lân hỏi. Cổ Tuấn , “Hai trai Thư Phàm Chân đến, những người khác đến.” Doanh Tông Lân sinh nhật 18 tuổi, Doanh gia nhất định muốn mời nhiều người đến tham dự sinh nhật người thừa kế duy nhất của Doanh gia. Dùng địa vị Doanh gia, Đào gia và Cổ gia, Thư gia thế nào cũng phải mang theo “phu nhân” trình diện mới phải, kết quả đối phương chỉ phái hai hậu bối trong nhà đến, có thể là rất cho Doanh gia mặt mũi. Nhưng mà Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long cao hứng vì Thư Thiên Ngao đích thân tới, mà là người ba luôn mong đợi, người Thư gia mang Thư Phàm Chân đến, triệt để bị phá hủy. “Thư gia đến cùng là có chuyện gì?” Cổ Tuấn nhíu mày. Dựa theo lẽ thường, Thư Thiên Ngao cần phải thân, nhưng ông ta tới mà phái hai con trưởng đến thay, vậy khẳng định là bởi vì cái kiện khiến Thư Phàm Chân phải xin nghỉ tháng kia. “Cậu ta .” Đào Hiển Long lấy di động nhưng hơi do dự. “Đừng gọi cho cậu ta!” Doanh Tông Lân nổi tính khí lên. Nếu như Thư Phàm Chân quên sinh nhật hôm nay của , cho dù nhà kia có bảo vệ thế nào, cũng bám lấy tên kia đến chết! Tiệc sinh nhật bắt đầu, quà sinh nhật của Thư Phàm Chân thấy đâu, Doanh phu nhân gọi điện thúc mấy đứa trẻ xuống. Ngày hôm nay Doanh Tông Lân là nhận vật chính, Cổ Tuấn và Đòa Hiển Long làm em tốt cũng phải đúng giờ ra trận. Doanh Tông Lân mặt đen đến nỗi khiến quản lí quán rượi kinh hồn bạt vía, ai chọc ba vị gia này sinh khí vậy? Đào Hiển Long chưa từ bỏ ý định hỏi quản lí, “ Có người gửi quà sinh nhật cho a Lân ?” Quản lí quán rượi cẩn thận trả lời, “ Có rất nhiều người gửi quà sinh nhật cho Doanh thiếu gia.” “Có họ Thư hay ? Hoặc là từ Thư gia?” Quản lí quán rượi nhẫn nhịn lau mồ hôi trả lời, “ , tôi tự mình kiểm tra danh sách quà tặng, trước mắt chưa thấy quà người Thư gia gửi tới.” “!” Doanh Tông Lân bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy âu phục ném sa lon, “Tôi còn thiếu “quà” của cậu ta sao? Buồn cười!” “A Lân, cậu ta khả năng có khổ sở gì đó.” Cổ Tuấn an ủi. Doanh Tông Lân lời nào, nhanh chóng lướt qua người quản lí mở cửa ra ngoài, Đào Hiển Long vớ lấy âu phục của thao phía sau, “Bão mẫu nhà cậu ta nhiều như vậy, muốn gửi cũng rất khó, chờ chút , a Lân.” Doanh Tông Lân câu nào, chân nhanh hơn. Đào Hiển Long nhụt chí mặc âu phục vào, nhưng ca-ra-vat vẫn cầm trong tay. Của thang máy mở, ba người vào trong, Cổ Tuấn đứng soi gương trong thang máy mặc âu phục, tâm tình tốt hơn chút nào, Đào Hiển Long lại , “Lấy bảo vệ của nhà cậu ta, muốn để cậu ta từ trong nhà gửi quà cho cậu xác thực rất khó khăn. Coi như cậu ta viết tên cậu, cái địa chỉ ghi bên ngoài chắc chắn đoán được là gửi cho cậu. Chờ chút , a Lân.” Doanh Tông Lân mím môi cái, sau đó “ừ” tiếng, hỏa khí cũng tan ít. Cổ Tuấn vỗ vỗ Doanh Tông Lân, làm bộ đùa giỡn , “Ngược lại hôm nay cậu quà thiếu, thiếu phần của cậu ta cũng sao.” Doanh Tông Lân liếc Cổ Tuấn cái, “Cũng nhiều. Sinh nhật cậu lúc đó cũng đừng cho cậu ta biết.’ Cổ Tuấn yên lặng, giây sau, ném cho đối phương ngón tay giữa, làm đối phương châm biếm lại hai câu. Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long xuất trong phòng tiệc, ba người khuôn mặt trở lại bình thường, Doanh Tông Lân tâm tình cũng trở lại bình thường, cha mẹ ba nhà nhất thời yên tâm lại. Ba người mới xuất , lập tức có đám người chạy tới chúc mừng sinh nhật Doanh Tông Lân. Ba người câm lấy ly rượi khay, cùng mọi người xã giao. Trong lúc đó, bọn họ cũng chú ý tìm kiếm người Thư gia hai vị thiếu gia kia. Trong xã hội bậy giờ, có thể tìm thấy sinh đôi rất quí hiếm, Thư Văn Hoa và Kiền Văn Khải là em song sinh nên hấp dẫn ít người, hai vị này dáng người xuất sắc, gia thế hùng hậu trình độ học vấn xuất sắc hấp dẫn ít mắt phụ nữ. Chỉ có điều khiến đông đảo nam nữ ở đây thất vọng là ngón tay áp út của hai vị này đều đeo nhẫn đính hôn. Có tin tức thời điểm hai vị này thời điểm học đính hôn, mà ai biết vợ của hai vị này là ai, người Thư gia luon thấp điệu, cũng để vị hôn thê của mình lộ mặt ra công chúng. Lúc này, hai người này chuyện với mấy người ban quen biết, có nam lẫn nữ. Đương nhiên, cũng có người muốn đến làm quen nữa. Thư gia con trai đời này cùng với Doanh Tông Lân quan hệ chỉ có thể là quen biết. Thư Văn Hoa và Kiền Văn khải vừa đến với vợ chồng Doanh gia bà nội thân thể khỏe, nên cha phải ở nhà chăm sóc. Giơí thượng lưu gần đây đều ít nhiều nghe được Thư gia xảy ra đại , nhưng biết là chuyện gì, rất nhiều người đến thăm hỏi đều bị ngăn ở ngoài cửa, vợ chồng Doanh gia hiểu , cũng đối với sựu vắng mặt của Thư Thiên Ngao tỏ ra bất mãn gì. Càng là gia tộc người Hoa giàu có càng chú trọng đạo hiếu, chính Doanh Chiến Thắng cũng đối với cha mẹ mình đều cực kỳ hiếu thận Doanh Tông Lân , Cổ Tuấn và Đào Hiển Long chuẩn bị đến gặp người quen. Đầu tiên tới gặp mấy vị trưởng bối trong nhà và bạn bè thân hữu, sau đo liền trốn đến ban công. Doanh Tông Lân sắc mặt theo thời gian trôi càng trầm xuống. Lúc này, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long đều khuyên nữa, bởi vì bọn họ có hơi thất vọng. Mà lúc này, trong cửa hang đồ ngọt cách quán rượi xa, Thư Phàm Chân có điểm đứng ngồi yên. Hai trai lớn đêm nay phải dự tiệc sinh nhật của Doanh Tông Lân, y có cách nào gửi quà sinh nhật từ trong nhà tới được, nên y nhân cơ hội muốn nhà sách để chuồn ra ngoài. trai yên lòng, nên để Tiêu Ngọc Trác cùng. Nủa tháng này Tiêu Ngọc Trác và Thư Phàm Chân đều mệt mỏi, mấy vị lão nhân trong nhà cũng muốn cho hai người thả lỏng chút, nên như thế, Thư Phàm Chân thuận lời ra ngoài. Nhưng mà, y phải nghĩ ra biện pháp đến quán rượi nhưng để Tiêu Ngọc Trác nghi ngờ mà để y mình. Nuốt xuống miếng bánh trong miệng, Tiêu Ngọc Trác lên tiếng, “ Lạc Lạc, em có phải, là có chuyện gì ?” Loại người như bọn họ tâm tư rất tinh tế, y tự nhiên nhìn ra Lạc Lạc có tâm . Thư Phàm Chân liếm liếm miệng, ngẩng đầu , “, em, ân, em muốn, ra ngoài chút.” “ đậu?’’ Thư Phàm Chân cúi đầu, đáp, cũng biết giải thích như thế nào. Tiêu Ngọc Trác duỗi tay nắm chặt tay Thư Phàm Chân để bàn,” muốn theo sao?” “Ừm.” Thư Phàm Chân gật đầu cái. Lạc Lạc , thất lớn rồi….. Tiêu Ngọc Trác thu tay về, “Được, em , với trai em đâu.” Thư Phàm Chân kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp theo nở nụ cười, “Ừm! Em rất nhanh trở về, xa đâu.” “20 phút, đủ chưa?” Thư Phàm Chân tính toán chút, , “Chắc đủ.” “Vậy em .” “Cám ơn .” Thư Phàm Chân cầm lấy túi liền chạy , y cũng thấy tia hứng thú lóe lên trong mắt Tiêu Ngọc Trác. Lọa người gì có thể khiến cho Lạc Lạc sốt ruột như vậy, hơn nữa, tiện ? Doanh thiếu gia hôm nay tổ chức sinh nhật, lại cách đây xa, có phải hay là…. nên trách Tiêu Ngọc Trác đoán vậy, bởi vì hôm nay Thư Phàm Chân đột nhiên cầu nhà sách chỗ này. Mà thái độ của ba người đối với Thư Phàm Chân lần kia hợp với phản ứng của y, rất khó để khiến Tiêu Ngọc Trác nghi ngờ, bất qua y tùy tiện ra. Ra khỏi cửa hàng, Thư Phàm Chân liền hướng đến quán rượi mà chay. Chạy hết nổi, y liền bộ. Xuyên qua lề đường, tới chỗ quán rượi kia, y lấy di động trong túi ra, nhanh chóng tìm số, nhấn gọi. Bên cạnh có tiếng ô tô, có người xa lạ, lần đầu tiên trong tình huống có người nào làm bạn đường khi trời tối, trái tim Thư Phàm Chân gần như sắp nhảy ra ngoài. Quán rượi, Doanh phu nhân trái lo phải nghĩ sau đó tới, giọng hỏi, “Tông Lân, hôm nay con là thọ tinh, phải ngoài gặp người chứ.” “Con cũng phải khỉ trong vườn thú!” Doanh Tông Lân thiếu kiên nhẫn cực kỳ, “ gặp!” Doanh phu nhân tới giọng hỏi, “Long Long, tiểu Tuấn, các con xảy ra chuyện gì vậy?” “ có gì.” Hai người trả lời dứt khoát, Doanh Tông Lân quay đầu, “Mẹ, người đừng có làm phiền con nữa được ?” Doanh phu nhân lên phía trước, “Tông Lân, con hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Từ sáng sớm vui rồi, đến cùng là xảu ra chuyện gì?” “ có gì cả.” “Tông Lân….” Lời tiếp theo của bà bị hồi chuông đânhs gãy. Mà ngay khi tiếng chuông vang lên, trong nháy mắt Đào Hiển Long, Cổ Tuẩn chuyển từ trang thái hết pin sang trạng thái đầy pin lao tới bên cạnh Doanh Tông Lân, Doanh Tông lấy di động ra. Vừa nhìn thấy số, Doanh Tông Lân cấp tốc ấn nghe, trong điện thoại vang lên tiếng thở dốc của ai đó, ràng kiệt sức. Mẹ ở cạnh, Doanh Tông Lân gọi tên của đối phương, trực tiếp hỏi, “Cậu ở đâu?” “Doanh, Doanh Tông Lân, cậu bây giờ ở quán rượi “Mạn Đà” đúng ?” “Phải!” “…Tôi , đến. Cậu có thể, ra chút ? Tôi thể để trai biết được.” thanh đứt quãng lợi hại. “Cậu chờ tôi!” Doanh Tông Lân chạy như bay ra ngoài, Đào Hiển Long, Cổ Tuấn có nghe nhưng cũng lập tức chạy theo, nhất định là Thư Phàm Chân gọi tới! “Tông Lân, các con đâu!” “Đừng theo!” Ba người trong nháy mắt chạy mất dạng, rất nhiều người đều chú ý tới, người lớn ba nhà vội vàng hỏi Doanh phu nhân xảy ra chuyện gì. Doanh Tông Lân cho Thư Phàm Chân cúp điện thoại, vừa chạy ra cửa chính, vội hỏi, “Cậu bây giờ đến đâu rồi? mình sao?” Trong di động vang lên tiếng còi xe cùng với tiếng ồn ào phố. “Ừm, tôi ở…” Tiếng xe gắn máy gào thét vang lên,vừa nghe Thư Phàm Chân mình tới đây, Doanh Tông Lân tâm cũng run lên, “Cậu bậy giờ ở chỗ nào!” “Tôi đứng, tại chỗ đèn xanh đèn đỏ. Tôi thấy, qán rượi rồi.” “Đứng tại chỗ, đừng lung tung! Chúng tôi ra đón cậu! Đùng cúp điện thoại!” “Ừm.” Nắm chặt điện thoại, Doanh Tông Lân chạy , với Cổ Tuấn và Đào Hiển Long , “ mình cậu ta tới đây, ở ngay đèn xanh đèn đỏ phia trước.” “Nhanh tới đó!” Cậu ta sợ người lạ như vậy lại mình chạy tới….Đào Hiển Long và Cổ Tuấn trong nháy mắt da đầu tê cứng. Đứng lề đường, Thư Phàm Chân sắc mặt trắng bệt. Nếu như là ban ngày, y sợ như vậy. Nhưng đây là trời tối, lại đúng lúc đèn đỏ, có rất nhiều người lạ đứng bên cạnh y. Hai bên hông y là hai người đàn ông đặc biệt cao lớn, y cắn chặt miệng, cúi đầu, hai tay ôm lấy cái túi, muốn dùng cái này tiếp thêm can đảm cho mình.
Chương 13 Edit: Linh miêu. Thời điểm Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn, Đào Hiển Long chạy tới nhìn thấy người kia đứng lẫn trong đám đông vô cùng sợ hãi. Bọn cám thấy trái tim như bị xiết chặt “Ngoan bảo bảo!” Đào Hiển Long hai tay che bên mép hô to. cúi đầu Thư Phàm Chân chấn động, ngẩng đầu lên, trong mắt y vẻ an tâm, cũng để ý xưng hô của người kia. Doanh Tông Lân và Cổ Tuấn nhìn hai bên chút, ý định muốn vượt đèn đỏ. “Đừng qua đây, chờ đèn xanh .” Thấy bọn họ muốn qua, Thư Phàm Chân sợ hãi la lên. Cũng may đèn đỏ bắt đầu đếm ngược, Doanh Tông Lân và Cổ Tuấn cũng đứng lại. Đèn xanh, Thư Phàm Chân ôm túi nhanh chóng chạy về phía trước, Doanh Tông Lân, Đào Hiển Long, Cổ Tuấn cũng chạy tới. Hai bên gặp nhau, Doanh Tông Lân ôm lấy Thư Phàm Chân mang y trở về. Thư Phàm Chân mặt bởi vì căng thẳng mà trắng bệt trong nháy mắt lên tia đỏ ửng, chỉ là băng qua đường, y nhịn xuống có giãy giụa, , “Qùa tặng, tiện, từ trong nhà gửi , tôi với người nhà muốn nhà sách…Tôi còn có người chờ ở gần đây, tôi phải mau trở về.” “Tôi đưa cậu trở lại.” Doanh Tông Lân ôm Thư Phàm Chân, có hơi dùng sức. “Ngoan bảo bảo, cậu gọi điện thoại cho chúng tôi là được rồi, cần phải chạy tới đây.” Cậu sợ a. Vừa nghĩ tới bộ dạng của Thư Phàm Chân hồi nãy, Đào Hiển Long vô cùng hổ thẹn. “ được gọi tôi là “ngoan bảo bảo” a.” Thư Phàm Chân đính chính lại. vai phát nóng, y giãy giụa muốn thoát ra, nhưng đối phương ôm chặt quá. “A Lân, tôi lấy xe.” Cổ Tuấn lên tiếng, sau đó đối với Thư Phàm Chân , “Chúng tôi lát nữa lấy xe đưa cậu về, yên tâm, để cho cậu biết đâu.” “ cần, tôi có thể được.” Thư Phàm Chân dừng chân, từ trong túi lấy ra cái hộp hình vuông, hai tay đưa tới trước mặt Doanh Tông Lân , dưới ánh đèn, mặt y vẻ thẹn thùng, “Ân, chúc cậu, sinh nhật , vui vẻ.” Doanh Tông Lân im lặng nhìn Thư Phàm Chân khiến y có chút hồi hộp. “Cám ơn.” Doanh Tông Lân thả vai Thư Phàm Chân ra, dùng hai tay tiếp nhận. Thư Phàm Chân bị nhìn rất tiện, y cúi đầu, “ Ân, vậy, vậy tôi về đây.” “Chúng tôi đưa cậu .” Cổ Tuấn cho Thư Phàm Chân cơ hội từ chối, hướng về phí quán rượi chạy . “Ngoan bảo bảo.” Đào Hiển Long làm như nghe thấy kháng nghị hồi nãy của Thư Phàm Chân, cười , “Sau này gặp chuyện gì khó , cậu cứ điện thoại cho chúng tôi. Chúng ta phải bạn sao?” “ nên gọi tôi là “Ngoan bảo bảo”….” Thư Phàm Chân cúi đầu, mũi chân di di mặt đất, đáp lại cậu hỏi vừa rồi. Đào Hiển Long cười cười, đột nhiên tiến lên bước ngồi xổm xuống trước mặt y. Thư Phàm Chân cuối đầu bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đến gần, sợ hết hồn. “Ngoan bảo bảo, chúng ta phải bạn của nhau sao?” “…” Có phải ? Y cũng biết. “Nhưng mà, chúng tôi rất muốn làm bạn với cậu a, cậu đồng ý .” Đào Hiển Long giật vạt áo y, cười “cầu xin”. “Các cậu, sao lại đến đây, còn mau, trở về a.” Thư Phàm Chân nghiêng người, tránh khuôn mặt tươi kia, nhưng mà, khóe miệng lại khẽ cong lên. “Ngoan bảo bảo, cậu muốn làm bạn với chúng tôi sao?” Đào Hiển Long di chuyển theo tầm nhìn của y. Thư Phàm Chân nhẫn nhịn cười, y nhếch miệng, “Tôi rồi, được gọi là “Ngoan bảo bảo”.” “Cậu phải là ngoan bảo bảo sao??” Thư Phàm Chân , người này là cố ý mà. “’Cậu chạy tới tặng quà cho tôi, vậy còn phải là bạn sao?” đạo thanh thành thục của đàn ông vang lên bên tai, Thư Phàm Chân vành tai đỏ bừng, y hốt hoảng lui về sau bước, đầu hàng, “Các cậu sao, chính là vậy.” “Miễn cưỡng vậy.” Đào Hiển Long làm bộ bất mãn, sa đó nhếch miệng nở nụ cười, đứng lên, “Vậy bây giờ là bạn phải ?” Thư Phàm Chân chân chà chà đất, khẽ gật đầu. Tiếng còi ô tô ven đường vang lên, ba người nhìn sang, Cổ Tuấn lái xe tới. Đào Hiển Long phát bắt được tay Thư Phàm Chân, “ thôi.” Thư Phàm Chân bản năng muốn hất tay ra, nhưng mà, tay y bị nắm rất chặt a. Mặt y trong nháy mắt hồng như quả cà chua. Đào Hiển Long làm như phát tay hai người dính chặt với nhau. mang Thư Phàm Chân tới canh xe, sau đó với người biết lúc nào lủi sang cửa xe đối diện, “A Lân, cậu trở về . Cậu hôm nay là thọ tinh, chạy như vậy là được.” Doanh Tông Lân lúc này nhíu mày, cũng muốn đưa! “A Lân, cậu trở về . Miễn cho tí nữa có người tới làm phiền. Tôi và a Long đưa Lạc Lạc về quay lại.” Người bên trong xe bởi vì xưng hô của Cổ Tuấn sửng sốt, lập tức, y cúi đầu, nắm chặt đai lưng, khuôn mặt có chút nóng. Doanh Tông Lân cũng vì xưng hô của Cổ Tuấn với Thư Phàm Chân mà sửng sờ, bất quá liền đổi sang buồn bực. là thọ tinh, bọn họ câu giải thích mà chạy mất, nếu quá lâu rất phiền. Chủ yếu là giải thích rất phiền phức. Doanh Tông Lân đóng sầm cửa xe, tay chông lên nóc xe, khom lưng với người bên trong, “ 10h tôi gọi điện cho cậu.” xong, duỗi lưng, lui về sau hai bước, tránh đường. Cổ Tuấn phất tay với , đóng cửa xe. Xuyên qua kính chiếu hậu, hỏi, “Muốn đậu?” Thư Phàm Chân ra địa chỉ, Cổ Tuấn gật đầu hiểu. Đào Hiển Long ngồi bên cạnh y, nhịn được hỏi, “Tôi tối qua nhắn tin cho cậu, cậu sao hồi ? Cậu chỉ cần nhắn cho tôi tiện là được rồi. Chờ cậu trở lại trường đưa cho a Lân cũng muộn.” Thư Phàm Chân vẫn cúi đầu, bên trong xe là hơi thở của đàn ông thuần túy, y rất quen, y thấp giọng , “Tôi hứa, phải tặng quà a…Tối hôm qua, điện thoại có mang theo, lúc thấy được, muộn lắm rồi, nên nhắn lại.” Nghĩ đến chuyện, y ngẩng đầu, “Tôi buổi tối có thể thể nghe điện thoại được.” Cổ Tuấn lập tức mở miệng, “Tôi lại với a Lân.” Đào Hiển Long hơi nhíu mày, “Ngoan bảo bảo, cậu gần đây rất mệt phải ?” “ được gọi tôi như vậy?” “Cậu vốn là như vậy a.” Người này sao lại lỳ như vậy a, Thư Phàm Chân biết nên thế nào, y vốn có kinh nghiệm đối đáp, hơn nữa bên cạnh y cũng có người như vậy a. Thư Phàm Chân mặt hơi đỏ, y hơi tránh mặt người kia nhìn ra của sổ chút, lắc đầu, “, có.” “Là vì, chuyện quan trọng trong nhà kia hả, cho nên nghỉ ngơi tốt?” Đào Hiển Long ràng tin, đây chính là do thiếu ngủ. Thư Phàm Chân mím môi, nhàng gật đầu, “Gần đây, ngủ tương đối trễ.” “Vậy tối nay cậu có thể ngủ sớm chút ?” Thư Phàm Chân lắc lắc đầu. Cha ở cữ, Hàm Hàm và Ân Ân còn , em út chỉ có thể để y và Ngọc, ông ngoại thay nhau chăm sóc. Thỉnh thoảng nhìn xem Thư Phàm Chân qua gương Cổ Tuấn xen vào, “Cậu xin nghỉ tháng này, có phải đều thể ngủ sớm?” “…” Mấy giây sau, Thư Phàm Chân giọng “ừ”. Đến cùng là chyện gì đâu? Đào Hiển Long và Cổ Tuấn đều muốn biết, nhưng đều hiểu, bọn hỏi ra. “Lạc Lạc, có e-mail ?” Thư Phàm Chân suýt nữa muốn “ được gọi ‘Lạc Lac’”, lại cảm thấy như vậy nên. “Lạc Lạc” là nhũ danh ở nhà của y, chỉ là….. “A Long phải chúng ta là bạn sao? Tôi cảm thấy gọi như vậy rất mới lạ, gọi cậu ‘Lạc Lạc’ sao chứ?” Cổ Tuấn hỏi Thư Phàm Chân. Thư Phàm Chân chà chà cái túi, “Chỉ có người trong nhà, mới gọi tôi như vậy.” “Vậy lầm trước tai khách sạn, người bạn cậu , chắc cũng là người nhà của cậu ?” có phủ nhận, Thư Phàm Chân gật gật đầu. “Vậy chúng ta là bạn a.” Đào Hiển Long lập tức tiếp, “Cậu kêu chúng tôi a Tuấn, a Long, a Lân là được.” Sao lại đột nhiên ‘thân mật’ như vậy đươc? Thư Phàm Chân đáp lại mà cũng thể cự tuyệt đối phương gọi y ‘Lạc Lạc’ nữa. “Lạc Lạc, cậu có e-mail ?” Cổ Tuấn hỏi lại, ánh lóe lên tia vui sướng. Đào Hiển Long lấy di động ra chuẩn bị ghi chép. Thư Phàm Chân ra e-mail của y, Đào Hiển Long nhớ kỹ. “Kia tài khoản ‘QQ’ đâu?” “Tôi có.” “ có?” Đào Hiển Long sau đó liền hiểu, hỏi, “Vậy cậu làm sao liên lạc với bạn mạng?” QQ là phầm mềm chuyện rất phổ biến, dùng tính cách của ‘ngoan bảo bảo’, cần là bình thường. “Tôi và bạn online dùng ‘Miêu Miêu’.” (edit: miêu miêu là MoMo ấy, phần mềm giống như yahoo bên ta ấy). “Vậy cho tôi tài khoàn Miêu Miêu , chúng tôi cũng dùng Miêu Miêu.” Thư Phàm Chân ra tài khoản của y, Đào Hiển Long ghi nhớ, lại ghi ra cho y xem có đúng hay . “Tôi trước tiên thêm cậu, cậu có rãnh rỗi liền thêm tôi lại.” “Ừm.” Xe dừng lại, Thư Phàm Chân nhìn ra bên ngoài, đến nơi rồi. Cổ Tuấn rất cẩn thận, có dừng trước cửa hàng đồ ngọt, mà dừng ở bên cạnh đó. mở cửa xe ra, Thư Phàm Chân cũng ra, nhìn hai người, y , “Tôi đây, cảm ơn.” “Chúng ta là bạn mà.” Hơn nữa phải là bọn cảm ơn mới phải. Đào Hiển Long nghĩ như vậy lại quá buồn nôn, ra. Thư Phàm Chân đóng cửa xe. Cổ Tuấn nhìn y, “Cậu nên thôi.” “Ừm, hẹn gặp lại.” Vẫy tay với hai người, Thư Phàm Chân nhanh chân tới của hàng đồ ngọt. Lúc đẩy cửa vào, y nhịn được quay đầu liếc nhìn, chiếc xe kia vẫn còn ở đó. Tiêu Ngọc Trác vẫn luôn nhìn đồng hồ, gần 20 phút, lúc thấy Thư Phàm Chân đẩy cửa vào, y thở ra, hướng đối phương vẫy tay. Thư Phàm Chân bước nhanh tới ngồi xuống, Tiêu Ngọc Trác , “ hối hận để em mình ra ngoài a. đường có sao ?” “Ừm.” Tiêu Ngọc Trác quan sát sắc mặt Thư Phàm Chân chút, thấy y vẫn bình thường, hẳn là có việc gì, y nở nụ cười, “Lạc Lạc lớn nhiều rồi nha, cũng còn sợ ra ngoài mình nữa.” Thư Phàm Chân cười nhạt, “Vâng.” “ hai em hồi nay mới gọi điện thoại tới, bọn họ 10 phút nữa qua đây.” Hô! May quá. “ hai bọn họ sớm như vậy sao chứ?” “Bọn họ sao.” “Được.” Quà sinh nhật đó, bị hai phát , Thư Phàm Chân tâm thở , cả ngày hôm nay y đều phiền não chuyện này. Ở ngoài cửa hàng đồ ngọt, chiếc xe chậm rãi chạy tới, hai người trong xe nhìn vào bên trong, rất nhanh hai người phát người kia ngồi cùng người nhà, lúc này hai người mới yên tâm rời . Doanh Tông Lân trở lại quán rượi chỉ là bạn thâm tới đây, sau đó vội vã lên lầu, để lại đám người lớn đầu óc mơ hồ. Doanh Tông Lân tay có thêm phần quà tặng, mà Cổ Tuấn và Đào Hiển Long đâu rồi? Doanh Tông Lân quản đươc nhiều như vậy, vội vã muốn xem quà tặng đâu. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long lúc trở lại gọi điện cho Doanh Tông Lân, mặt khác nhanh chóng lên tầng cao nhất, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long đồng thanh, “A Lân, quà tặng là gì vậy?” Doanh Tông Lân ngồi ghế sa lon trong phong khác, bàn trà đặt hộp quà bóc ra. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long tới gần vừa nhìn thấy, Cổ Tuấn kinh ngạc vạn phần, “Đâ là cậu ta làm?!” “Chắc vậy.” Doanh Tông Lân nhìn chằm chằm mô hình pha lê trước mặt. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cùng uống trà chiều với Thư Phàm Chân. Đào Hiển Long nằm sấp phơi nắng, Cổ Tuấn nghe nhạc, Doanh Tông Lân chơi game. Ba người ở tại góc sân trường vắng vẻ, có hoa cỏ, có cây, còn có mấy món ăn tấm thảm. “Còn thiếu người.” Cổ Tuấn có chút tiếc nuối và đố kỵ, cũng muốn. Doanh Tông Lân gật đầu cái, người kia đem mình ‘đưa’ vào. Đào Hiển Long cách tấm pha lê chỉ chỉ mình, “Tôi nhớ tôi lúc đó ở trần mà, làm sao lại có thêm cái áo lót này vậy?” Cổ Tuấn cười nham hiểm, “Điều này chứng tỏ vóc người của cậu hấp dẫn được cậu ta.” “F**k! Cậu mình sao?” Đào Hiển Long giơ ngón tay giữa với . Trong ba người Cổ Tuấn là kẻ ốm nhất. Bất quá cũng có người rất bất mãn. “Qùa sinh nhật của tôi, tại sao lại có thêm hai người ?” “Cậu thích cho tôi!” Cổ Tuấn thân thủ cướp . “Tôi cũng muốn!” Đào Hiển Long cũng nhào vô. “Đây là quà của tôi!” Ba người ở sô pha đánh nhau thành đoàn. Doanh Tông Lân là thọ tinh vô cùng vui vẻ. Đánh mệt mỏi, tóc tai đều rối loạn, Doanh Tông Lân đem quà sinh nhật vô cùng quí đặt ở đầu giường ngủ. Tiệc sinh nhật kết thúc còn có hoạt động, cũng ở tại quán rượi. Chờ mai khi về nhà muốn đặt ở trong phòng ngủ của mình, cho kẻ nào đụng vào. “A Lân, buổi tối cậu đừng gọi cho ngoan bảo bảo, cậu ta gần đây rất bận, buổi tối ngủ rất trễ, thể nghe điện thoại của cậu được, câu ta tôi báo cho cậu tiếng.” Doanh Tông Lân hỏi, “Cậu ta bận cái gì?” Đào Hiển Long nhún vai, rất bất lực, “Cậu ta chịu . Nhưng mà vành mắt cậu ấy rất thâm, khí sắc cũng tốt, gầy ràng. Cậu ta tháng này cậu ấy đều rất mệt.” Cổ Tuấn ,”Cậu ta và cái người lần trước chúng ta thấy đó, cái người lớn tuổi nhất ấy.” Đào Hiển Long lấy di dộng ra, “Tôi có email và tài khoản Miêu Miêu của cậu ấy, QQ cậu ta dùng” “Cho tôi.”Doanh Tông Lân lấy di động ra, Cổ Tuấn cuãng lấy di động của mình rag hi lại. Ba người thuận tiện bỏ thêm Thư Phàm Chân vào bạn tốt, nhưng mà đối phương nhắn lại. “ xuống thôi.” Cổ Tuấn sửa sang lại tóc mình chút. Doanh Tông Lân bất động, lại hỏi, “Cậu ta học chắc phải có tư liệu cơ bản ?” Đào Hiển Long và Cổ Tuấn nhìn sang, Doanh Tông Lân nhắc nhở, “Trong hồ sơ chắc phải có sinh nhật của cậu ta.” Đúng nha! “Tôi gọi điện bảo người thăm dò!” Cổ Tuấn luôn theo phái hành động. Đợi đến lúc ba người bình thường lại lẫn nữa xuất tại phòng tiệc, em Thư gia rời . Nhưng ba người đều để ý, Đào Hiển Long và Cổ Tuấn mặt đều nở nụ cười, Doanh Tông Lân khuôn mặt đen nữa, đám người khẩn trương nhìn thấy liền thở ra. Doanh phu nhân ý thức được ba đứa hôm nay đều khác lạ, Doanh Tông Lân hồi nãy nhân điện thoại với quà sinh nhật nó mang về đều rất khả nghi. Người nào có thể khiến ba đứa thất thường như vậy? Doanh phu nhân tự mình hỏi quản lí phụ trách, nhưng chỉ biết được ba người chạy ra khỏi quán rượi, Cổ Tuấn trở lại lần nữa lấy xe mất, Doanh phu nhân nghe được lâm vào trầm tư.