Đó Chỉ Là Cố Sự - Neleta (Đam Mỹ) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 4:


      Edit: Linh miêu.


      Giữa giờ chuyển tiết của hai tiết học, Thư Phàm Chân cho trai với y, mình y đến phòng vệ sinh rửa tay. Có Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu, lại là con cháu Thư gia, trong trường học này quả ai dám chọc tới Thư Phàm Chân. Còn mấy học sinh có ý định muốn làm quen với y, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu bảo vệ, bọn họ rất khó để tiếp cận được với y. Thư Phàm Chân trong lớp chỉ chuyện với hai trai của mình, giống như biểu của y ngày đầu tiên học, vô cùng hướng nội.


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu yên tâm, rốt cuộc vẫn theo em trai, hai người họ đứng canh ở cầu thang phía tây, chỉ cần quẹo trái chính là phòng vệ sinh. Thư Phàm Chân dễ dàng vào phòng vệ sinh, vừa liếc mắt, y ngây ngẩn cả người. Trước bồn rửa mặt, vị nam sinh rửa tay kia cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đen thâm thúy đầy phóng đãng.


      Tâm run lên cái, bị ánh mắt của đối phương làm cho sợ hãi. Thư Phàm Chân nhếch miệng, hơi gật đầu cái, tới phòng vệ sinh riêng, đẩy cửa vào, kéo chốt, khóa cửa lại.


      Tắt vòi nước, cầm lấy khăn tay được gấp gọn lại, Doanh Tông Lân mặt thay đổi lau tay mình, lau xong liền ném qua bên, nhấc chân rời . Người Thư gia vào phòng vệ sinh chuyên dụng của mình, Doanh Tông Lân thích, bất quá cũng vì chuyện này mà gây hấn với họn họ. Dù sao Thư gia vẫn là đổng của trường học, gian phòng này bọn họ có dùng tới cũng thể trách được.


      Xuống lầu, nhìn thấy Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu, Doanh Tông Lân giống như Thư Phàm Chân hồi nãy, hơi gật đầu cái, câu cũng qua mặt hai người. Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu cũng gật đàu chào lại, ai cũng lên tiếng. Chờ Doanh Tông Lân qua, hai người liền chạy lên lầu, Doanh Tông Lân nhấc mí mắt.


      vào phòng vệ sinh, Thư Văn Dục gọi, “Lạc Lạc, em ở đâu?”


      “Em ở đây, chờ em chút.”


      Chỉ lát sau, Thư Phàm Chân ra, Thư Văn Dục lập tức hỏi, “Em có thấy Doanh Tông Lân ?”


      Thư Phàm Chân gật đầu cái, “Có gặp, nhưng ta làm gì cả.”


      Thư Văn Dục và Văn Chiê thở phào nhõm, Thư Phàm Chân nở nụ cười, “ cần lo như thế, mấy người đó cũng phải thích cố ý làm khó dễ người khác a.”


      “Vẫn là nên cách xa bọn họ chút.” Thư Văn Chiêu lo nghĩ .


      Thư Phàm Chân rửa sạch tay, cùng trai trở về phòng học. đường , Thư Phàm Chân , “, hai người cần lúc nào cũng phải theo em đâu. Chỗ này chương trình hoạt động phải rất nhiếu sao, hai người nên tham gia cái cho vui .”


      “Chúng ta đến đây là để bảo vệ em, cần tham gia mấy cái đó.”


      “Nhưng, hai người thể theo em cả đời a.”


      Thư Phàm Chân nhìn hai người, “, em muốn tự thích ứng a. Em tại cám thấy tốt lắm. Nơi này cũng có người gây với em. Em còn chưa quen được với ai ở chỗ này đó. Em còn muốn bắt đầu làm với nơi này nha.”


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu cau mày, hai người có chút lo lắng.


      “Em từ từ làm được. Có chuyện gì liền cho hai biết.”


      Tại Thư gia, Thư Phàm Chân, Thư Phàm Kỳ và Thư Phàm Ân đều cần phải trải qua thử nghiệm này, cha của bọn họ cũng từng trải qua như vậy.


      , hồi nãy thấy Doanh Tông Lân, cũng có phản ứng đặc biệt gì, em cảm thấy nơi đây nguy hiểm gì đâu.”


      cần miễn cưỡng, Lạc Lạc, chúng ta có đầy đủ thời gian cho em thích ứng.”


      Thư Phàm Chân cười cười, “Em có miễn cưỡng, chỉ là, có chút ngạc nhiên thôi.”


      Thư Văn Chiêu ôm vai em mình, “Vậy am cứ từ từ khám phá, đây luôn bên cạnh em.”


      tư lừa người. mà ở mãi với em, Ân Ân phải làm sao đây?”


      Thư Văn Chiêu nhéo mặt em trai, “Dám chế nhạo , em xong đời rồi.”


      “A, dám bắt nạt em, em liền cho ông nội, bà nội biết a.”


      “A, thôi thôi, đây chịu thua.”


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu nắm tay em trai, họ biết, bọn họ bắt đầu học buông tay. Thư Phàm Chân nắm chặt tay hai người, y tổng muốn học bay lượn mình. Y muốn trai vì mình mà lãng phí bốn năm ở đây.


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu muốn “bỏ” em trai mình để tham gia các hoạt động trường, tin này truyền ra lập tức gây nên náo động cho mọi người. Hai vị thiếu gia này phải là luôn là bảo mẫu của em trai sao, họ như thế nào lại đổi tính nha. Bất quá, quản mọi người nghĩ thế nào, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu đều đăng kí tham gia câu lạc bộ bóng rổ trong trường. Còn Thư Văn Chiêu hề tham gia câu lạc bộ nào cả, tiết thể dục y cũng chỉ ngồi nhìn. Sau khi kết thúc buổi học ban chiều, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu câu lạc bộ, Thư Phàm Chân mình rời , có đôi khi là trực tiếp trở về kí túc xá, có lúc biết trốn đâu. Rất nhiều bạn học muốn thừa dịp này muốn làm quen với Thư Phàm Chân , chỉ có điều Thư Phàm Chân rất hướng nội, thái độ bài xích rất ràng, mọi người sợ vì nóng lòng tiếp cận đưa tới hai vị kia trả thù, nên mọi người chỉ có thể chậm rãi tiếp cận.


      Tại nơi khác trong trường, ba vị đại thiếu gia trốn học nghỉ ngơi tại đây. em Thư gia tới đây học sắp được hai tháng, ngoại trừ lần gặp mặt Doanh Tông Lân ở phòng rửa tay kia, song phương sau đó hề chạm mặt lần nào, tựa hồ hai bên đều cố ý muốn gặp nhau. Bất quá Thư gia bên kia rất yên tĩnh, nhưng ba vị đại gia bên kia lại sát khí tràn ngập.


      “Tôi xem, chúng ta mà cùng người Thư gia ăn bữa cơm, cả năm được yên tĩnh a.” Đào Hiển Long sắc mặt trầm, từ khi ba kẻ kia đến đây, trong nhà từ ông nội đến mẹ mình, ai cũng muốn và Thư gia gặp mặt ăn bữa cơm, Đào Hiển Long tức tới mức muốn giết người.


      Cổ Tuấn sắc mặt cũng tốt chút nào, sắp bị trong nhà làm phiền muốn chết. Hoặc là, nhiều lần phát giận, nhưng ba vẫn chịu từ bỏ a.


      “Tôi với ba tôi, nếu còn đề cập tới vấn đề này lần nữa, đừng trách tôi khách khí với mấy người Thư gia kia !”


      Doanh Tông Lân chơi điện thoại di động, cũng biết nghĩ gì. Cổ Tuấn đá đá , “A Lân, cậu nên làm thế nào a. Bác Doanh cũng giục cậu .”


      Doanh Tông Lân ngẩng đầu , “Tôi , còn nữa, tôi liền cùng bọn họ trở mặt.”


      Cổ Tuấn nhíu mày, “Xem ra tôi còn chưa đủ dứt khoát a.”


      Đào Hiển Long cười xấu xa, “Mẹ tôi mà gọi đến nữa tôi liền như vậy luôn.”


      Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long lúc vì muốn tìm cách giải quyết mà buồn bực, tại phụ cận đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại di động, hai người sắc mặt lập tức trầm xuống, Doanh Tông Lân để điện thoại xuống thảm.


      “Cút ra đây!” Cổ Tuấn gầm lên tiếng.


      “Hello, ba ba.”


      Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long mặt xuất kinh ngạc, sau là ảo não, Doanh Tông Lân mặt trầm.


      đọc sách. trai ở câu lạc bộ.”


      “…..”


      “Ân, chỉ mình. Con tìm được chỗ rất yên tĩnh.”


      “……”


      xem “Khái quát kiến trúc thời kỳ phục hưng”, ba ba có ở nhà ?”


      “…”


      “Cha có khỏe ạ?”


      “….”


      “Hàm Hàm cùng Ân Ân muốn tới sao, được, con lập tức với trai, con bây giờ về kí túc xá.”


      “….”


      “Được, con với hai ấy, ba ba hẹn gặp lại.”


      Cúp điện thoại, đem di động cùng sách để vào trong cặp, Thư Phàm Chân mang theo túi nhấc chân rời . ra khỏi bụi cây, y cúi đầu ngang qua ba người kia, y nỗ lực làm lơ sáu ánh nhìn nóng rực kia, mãi cho tới khi ra khỏi tầm mắt của ba người đó, Thư Phàm Chân mới dám thở ra hợi, chân cũng bươc nhanh hơn.


      Cho tới khi thấy Thư Phàm Chân khỏi, Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long mới quay đầu lại, Đào Hiển Long mím môi cái, cũng biết phát giận chỗ nào, cầm lấy ly rượu tàn nhẫn ném ra ngoài. Cổ Tuấn sắc mặt vô cùng khó coi. Dùng địa vị và thân phận của họ, bọn họ hồi nãy giống với kẻ chuyên xấu sau lưng người khác, kết quả còn bị đối phương nghe được. Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long tức giận đến muốn giết người.


      “Sh**!” Đào Hiển Long ném thêm cái ly nữa.


      Doanh Tông Lân đứng lên, cước đá bay tấm lót thảm, mang theo tức giận rời , Cổ Tuấn và Đào Hiển Long chửi thề tiếng tức giận rời . Dùng gia thế và tính cách của Thư Phàm Chân, y tuyệt đối cần tạo ra lần cố ý “gặp mặt” này.


      Gọi điện thoại báo cho trai biết, Thư Phàm Chân trở lại kí túc xá liền bấm điện thoại gọi cho ba ba.


      “Lạc Lạc, về kí túc xa chưa con?”


      “Ừm, ba ba con có việc……”


      “Xảy ra chuyện gì! Có người bắt nạt con phải ?!”


      Thư Thiên Ngao lập tức cuống lên, Thư Phàm Chân vội vàng , “ phải, phải. Ba ba, ân, bác Doanh họn họ, ân, muốn con và hai , cùng Doanh Tông Lân ăn cơm, ân, con muốn .”


      “Há, chuyện này sao, Doanh Chiến Thắng có với ba ba rồi, ba cần phiền như vậy đâu. Bọn họn tìm con sao?”


      “A, ân, vừa nãy có gặp đường, bọn họ , con tiện từ chối, nhưng con muốn .”


      “Được, để ba ba với bọ họ, ăn cơm gì đó miễn , bọn họ chỉ cần quấy rầy con là tốt rồi. Có phải bọn họ làm cái gì với con ?”


      đâu. Bất quá, ba à, ba ba thể trực tiếp như vậy với bác Doanh nha.”


      “Con còn tin ba ba sao, được rồi cứ giao cho ba .”


      “Cám ơn ba ba.”


      “Lạc Lạc sao lại cám ơn với ba ba a.”


      Thư Phàm Chân nỏe nụ cười, tâm tình vì chuyện hồi nãy cũng tốt lên rất nhiều. Hàm Hàm và Ân Ân muốn tới đây, Thư Phàm Chân nhà bếp xem tủ lạnh còn có gì , nếu đủ bảo quản gia tiện đường mang tới luôn.


      Nhìn thấy tin nhắn của em trai, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu liền rời khỏi câu lạc bộ chạy về kí túc xá. Tại lúc ba em Thư gia vô cùng vui vẻ, Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn , Đào Hiển Long nhận được điện thoại của nhà nhưng vô cùng vui. Doanh cha còn chưa hết, Doanh Tông Lân liền cúp điện trực tiếp ném luôn. Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long cũng ném luôn di động của mình, cái loại lúng túng, mất mặt lại thể cùng đối phương phát giận kia khiến ba đại thiếu gia vô cùng khó chịu.


      “A, vốn là muốn gặp y, nghĩ tới y lại trước như vậy……” Đào hiển Long híp híp mắt, “Tôi đây lại muốn gặp y chút.” Là y, chứ phải bọn họ.



      Cổ Tuấn cười lạnh , “Tôi cám ơn y vì giúp chúng ta giải quyết phiền phức đâu.”


      Doanh Tông Lân mặt rất thối, biết là nghĩ gì.


      Thư Phàm Chân chuyện này với trai. Hai em Hàm Hàm và Ân Ân vừa đến, trong kí túc xá liền rộn ràng hơn nhiều. Hàm Hàm và Ân Ân giống với người Thư gia, Hàm Hàm mắt xanh, còn Ân Ân tóc màu nâu đỏ. Hàm Hàm 12 tuổi còn Ân Ân 13 tuổi, hai người tuy rằng cách nhau tuổi, nhưng chương trình học ở nhà lại giống nhau. Đợi đến khi Hàm Hàm tròn 16 tuổi, họn họ đến trường học tập. Đương nhiên, có người bồi họ. Đừng xem Hàm Hàm và Ân Ân tuổi là lầm, hai người và Lạc Lạc giống nhau nấu ăn rất ngon.


      Ba người đứng trong bếp nấu cơm, cười rất vui vẻ. Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu ngồi trong phòng khách vẻ mặt thỏa mãn. Khác với nhũng chàng trai vội vàng tiêu xài tuổi trẻ của mình bên ngoài. Thư gia thế hệ này, ngoại trừ Thư Phàm Chân, bốn người trai đều có cưới vợ từ lâu, chỉ có điều người bên ngoài biết thôi.


      Thức ăn bàn rất phong phú, Thư Văn Dục ăn món Hàm Hàm nấu, Thư Văn Chiêu ăn món Ân Ân nấu, Hàm Hàm, Ân Ân ăn món ăn do Lạc Lạc làm. Sau bữa cơm, Văn Dục cùng Văn Chiêu dọn dẹp bát đũa, Thư Phàm Chân trở về phòng mình học bài, Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu làm xong tất cả mỗi người mang theo người của mình trở về phòng mình.


      Ngồi đùi , Hàm Hàm ngửa đầu hỏi, “, em sau này cũng tới nơi này học sao?”


      Thư Văn Dục hỏi, “Em thích nơi này sao?”


      Hàm Hàm lắc đầu cái, “ biết. Nơi này lớn, cũng nhiều người, em sợ tới lúc đó sợ hãi.”


      “Nếu như vậy cần đến đây.”


      “Nhưng cha , chúng em cần phải ra ngoài đọc sách, còn học đại học nữa, như vậy sau này sợ người lạ nữa.”


      “Hàm Hàm cùng đính hôn rồi, chờ em tới 18 tuổi liền cùng kết hôn, sau khi cưới liền sinh cho nhiều bảo bảo, Hàm Hàm còn có thời gian học đại học sao?”


      Hàm Hàm mặt đỏ bừng, “ là, có a.”


      Thư Văn Dục vuốt tóc Hàm Hàm , “Chờ em lớn lên, từ từ sợ người lạ nữa. cảm thấy em nhất định phải học đại học. Bên ngoài kẻ háo sắc nhiều lắm, sợ Hàm Hàm bị người ta đoạt mất a.””


      “Mới có nha.” Hàm Hàm điều chỉnh thư thế chút, ôm lấy cổ , “Bọn họ đều là người nguyên thủy, sánh được với nha. , cũng là của Hàm Hàm, được thích người khác nha.”


      “Em đúng, bọn họ đều là người nguyên thủy, thích bọn họ.”


      “Nhưng còn người khác đâu.”


      “Đó cũng phải là Hàm Hàm a.”


      Hôn Hàm Hàm cái, Thư Văn Dục , “Hàm Hàm vẫn nên chờ làm vợ của .”


      , là của Hàm Hàm nha.”


      “Ân, Hàm Hàm cũng là của .”


      So với Thư Văn Dục bên này, Thư Văn Chiêu bên kia an tĩnh hơn nhiều. Thư Văn Chiêu dựa vào giường, Ân Ân nằm sấp lên ngực , hai người tựa sát vào nhau, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh và hạnh phúc.


      .”


      “Hả?”


      “Chỗ này nhiều “Nữ nhân”.”


      chú ý tới.”


      “Em ngồi xe thấy.”


      “Em hứng thú với họ?” Thư Văn Chiêu mở mắt ra.


      Ân Ân lắc đầu, “ hứng thú. hứng thú sao?”


      để ý.”


      Ân Ân nở nụ cười, ôm chặt .


      “Ân Ân ghen tị sai?”


      “Ừm. Các ấy dễ nhìn hơn em nhiều.”


      “Nơi nào dễ nhìn hơn?’


      Ân Ân sờ sờ ngực , các ấy có cái kia.


      “Các ấy nơi đó có lớn hơn nữa cũng liên quan đến . cho phép em nhìn các ấy! Mấy người đó đều là người nguyên thủy, quá cấp thấp.”


      Ân Ân cười, gật đầu , “Em biết. , đêm nay phải ôm em ngủ nha.”


      “Tất nhiên là vậy nè.”


      Thư Phàm Chân ở trong phòng có vì mình đơn mà khổ sở. Trong thế giới của bọn họ, có rất nhiều người theo đuổi y, chỉ là có ai có thể làm y động tâm. Cha kiên trì muốn y trường học, khả năng cũng vì cái này . Nếu như phải cha ba ba, với thân phận “người nguyên thủy” của ba ba , còn lâu mới biết được thế giới kia.


      Có tin nhắn tới, Thư Phàm Chân lấy ra xem.


      [Lạc Lạc, mang Ân Ân ngủ trước, em nên ngủ quá muộn nha.]


      [Bye .] Thư Phàm Chân nhắn lại.


      Chỉ lát sau, y cũng nhận được tin nhắn tương tự của người khác, cũng căn dặn y phải ngủ sớm.


      Hai trai ngày mai phải bồi người ở kí túc xá, Thư Phàm Chần cầm quyển sách lên giường.


      Chương 5.


      Edit: Linh miêu


      Hai vị trai Thư cùng em trai học! Lớp học lại lần nữa sôi trào. Kết thúc tiết đầu tiên, sau khi xác nhận tin này là , đám học sinh đều hưng phấn, cưới cùng cũng có cơi hội tiếp xúc với Thư Phàm Chân.


      “Này, Thư Phàm Chân, trai bạn đâu?” học sinh nữ lớn gan tiến tới hỏi. người mang trang sức trang nhã, mùi nước hoa xa hoa theo tới gần bay vào trong mũi Thư Phàm Chân. Mặc dù người mặc đồng phục, nhưng vẫn giấu được vạt áo mở rộng kia.


      Thư Phàm Chân nhìn đối phương cái lập tức thu hồi tầm mắt, mở miệng, “ trai họn họ hôm nay có việc.”


      Oa! Thư Phàm Chân chuyện với kìa! Nữ sinh kia khách khí đặt mông ngời vào chỗ Thư Văn Dục, hỏi tiếp, “Bọn họ yên tâm để cậu đị mình sao?’


      Thư Phàm Chân nhếch môi, gật gật đầu, làm bộ muốn đọc sách.


      “Thư Phàm Chân, bạn rất hướng nội nha.” Đối phương giơ tay ra, “Mình gọi An Vi Vi .”


      Thue Phàm Chân do dự vài giây, sau đó đưa tay đụng vào tay đối phương chút, rất nhanh liền rút tay về.


      “Chào bạn.”


      “Oa!” An Vi Vi sờ sờ tay mình, cười , “Bạn rất thẹn thùng nha.”


      Thư Phàm Chân cúi đầu, mặt có chút hồng, hết cách rồi, đây thuộc về bản chất rồi. Bạn học cùng lớp đều nhìn bọn họ, thấy Thư Phàm Chân có từ chối An Vi Vi, mấy người lập tức xông lên.


      Thư Phàm Chân thấy vậy, y lập tức đứng lên, thẹn thùng , “Tôi phòng rửa tay chút! Xin lỗi.” Thừa dịp mọi người còn chưa vây lại, Thư Phàm Chân nhanh chân chạy trốn. Phía sau, đám học sinh vang lên tiếng cười cùng tiếng huýt sáo.


      “Thư Phàm Chân, chúng tôi ăn bạn, bạn cần thẹn thùng như vậy nha.”


      “Thư Phàm Chân, bạn rất đẹp nha.”


      Thư Phàm Chân chạy nhanh nhanh chóng li khai mấy bạn học “nhiệt tình” kia. Cho tới khi chạy đến căn phòng vệ sinh kia y mới dừng lại, khom người ngưng thở dốc. Kỳ thực, y phải là sợ, chỉ là quen thôi. Bất kể là nam hay nữ nhân xa lạ, y đều quen, thân phận y buộc y phải giữ khoảng cách với hai loại người kia, có thể người khác biết nhưng cái này làm y rất lúng túng.


      Cha lúc trước, là thế nào làm được như vậy? Thư Phàm Chân đẩy cửa phòng ra, cúi đầu vào.


      “Nơi này là nhà vệ sinh nam.”


      A!


      Thư Phàm Chân ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt cuồng ngạo. Doanh Tông Lân!


      “Cậu xách định, sai nhà vệ sinh?”


      Doanh Tông Lân từng bước tới, giống như là cố ý chờ ở nơi này. Thư Phàm Chân quay người muốn chạy ra ngoài nhưng có người nhanh hơn y.


      “A!”


      Thư Phàm Chân bị đối phương ép lên cửa, long tơ toàn thân y dựng thẳng lên.


      Doanh Tông Lân hai tay chống lên cửa, chặn đường của Thư Phàm Chân. Thân hình cao lớn cúi xuống, đến khi ngực hai người gần như chạm vào nhau. Thư Phàm Chân ngừng thở, da đầu tê rần khiến y muốn xoay người nhưng thể, tư thế này làm y quá lúng túng.


      Hai mắt phóng đãng hề kiêng kị quan sát Thư Phàm Chân, Doanh Tông Lân hừ lạnh tiếng, “ nhà vệ sinh còn phải đóng cửa, còn đeo cái vòng tay như nữ sinh vậy.”


      Doanh Tông Lân ngón tay nắm cằm y, tiến đến gần quan sát, “Cậu giống như, ria mép cũng có nha, hầu kết, cũng như vậy.”


      Thư Phàm Chân thoát khỏi kiềm chế của , cúi đầu.


      “Cậu chắc phải là nam nhân ?”


      “Tại sao?” Thư Phàm Chân thấp giọng hỏi, “Tại sao, lại làm như vậy?”


      “Tại sao?” Doah Tông Lân hừ lạnh, “ tại sao cả.” Chỉ vì rất khó chịu.


      Thư Phàm Chân cắn cắn miệng, nỗ lực thu thân mình lại, y muốn quá gần với đối phương.


      “Là vì, chuyện, ngày đó sao?”


      “Cậu rất nhiều chuyện.”


      “Ngày ấy….” Thư Phàm Chận tự mình phải sợ, từng câu từng chữ , “Tôi phải, cố ý nghe các cậu, chuyện. Lúc các cậu tới, tôi , ở đó trước rồi.”


      “Cậu có lên tiếng cho chúng tôi biết.”


      “Tôi….”


      dám gặp chúng tôi sao?”

      Dù biết mình bị người cười nhạo, Thư Phàm Chân vẫn gật đầu thừa nhận.


      “Cậu xác định mình là đàn ông sao?”


      “…..”


      Doanh Tông Lân lần nữa nắm cằm Thư Phàm Chân lên, trong mắt đối phương chỉ có sợ hãi và căng thẳng. cúi đầu, bên tai đều là tiếng hít thở dồn dập của Thư Phàm Chân. Môi gần như dán lên tai Thư Phàm Chân, Doanh Tông Lân lạnh lùng , “Buổi trưa, tôi muốn cùng cậu ăn cơm. Nếu cậu dám trốn, tôi quần cậu xuống cho toàn trường nhìn thấy, rốt cuộc cậu có phải là nam hay .”


      “Cậu biết gì cả!” Thư Phàm Chân vừa thẹn vừa giận, y dùng sức đẩy Doanh Tông Lân ra, xoay người mở cửa chạy . Doanh Tông Lân có đuổi theo, nhíu mày nhìn người kia chạy mất.


      trở lại phòng học, Thư Phàm Chân trốn lên sân thượng. Chuyện này tuyệt đối thể để người trong nhà biết. Y lo sợ đến nổi ngay cả buổi hẹn cơm trưa kia cũng ném ra khỏi đầu, y muốn . Tâm lý rất khó vượt qua, Thư Phàm Chân cố gắng an ủi mình nên cùng mấy “người bình thường” tính toán, bởi ví họ căn bản thể hiểu. Y cùng bọn họ, là hai thế giới khác nhau.


      Cho tới khi chuông vào học reo lên, Thư Phàm Chân mới có bình tĩnh trở về phong học. Vừa nhìn thấy y, An Vi Vi bất an tiến tới. Thư Phàm Chân cúi đầu, lời nào.


      “A, Thư Phàm Chân, xin lỗi, tôi có ý dọa bạn đâu, bạn đừng để bụng nha.” thể để cho hai trai của y biết chuyện này a!


      sao.” Thư Phàm Chân lấy ra sách vở. An Vi Vi thấy thế lập tức rút lui. Tại lúc An Vi Vi cảm thấy an tâm, sau khi tiết học kết thúc, Thư Phàm Chân lại về sớm.


      Kết thúc tiết học, học sinh năm nhất ban A vô cùng lo sợ. Thư Phàm Chân về sớm, phải vì bị bọn họ hù sợ ! Lo sợ nhất chính là An Vi Vi, mặt ta trắng bệt, ta rất hối hận vì mình thấy theo Thư Phàm Chân thấy sang bắt quàng làm họ. Coi như công ty của cha muốn dựa vào Thư gia nữa, ta cũng nên nóng lòng như vậy.


      Bên ngoài truyến tới trận rối loạn, An Vi Vi ngẩng đầu lên, khắc sau, ta mở to mắt kêu lên. Ba đại thiếu gia đến đây a!


      Doanh Tông Lân tới cửa lớn phòng học, nhìn vào bên trong, tìm thấy người mình hẹn ăn cơm trưa đâu. Cổ Tuấn lên tiếng, “Thư Phàm Chân đâu?”


      “A!”


      “Này, Thư Phàm Chân ở đâu?” Cổ Tuấn nắm lấy người gần nhất hỏi.


      Đối phương hoảng hốt lắc đầu, “, biết. Bạn ấy, tiết này, học.”


      ?” Sắc mặt ba người nháy mắt vô cùng tốt.


      .”


      Doanh Tông Lân xoay người bỏ , Cổ Tuấn thả nam sinh ra, sắc mặt vô cùng tốt, hừ lạnh tiếng, “A Lân, cậu ta rất cho chúng ta mặt mũi nha.”


      “Hừ.”Đào Hiển Long xoa xoa nắm đấm.


      Đây, đây là muốn đánh nhau sao?! Lớp học lại lần nữa vỡ òa.


      Thư Phàm Chân lấy lí do tiết sau tự học để qua mặt trai. Trở lại kí túc xá, Thư Phàm Chân làm ổ sa lon đọc sách, nhìn nửa ngày nhưng chữ cũng vào đầu. Qua hồi, y lên tiếng, “, Doanh gia, rốt cuộc là gia tộc như thế nào?”


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu lập tức nhìn lại, “Em sao lại hứng thú với họ vậy?”


      “Có lúc, thấy bọn họ ở trong trường. Bọn họ cần học sao?”


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu vô cùng thâm thúy cười tiếng, Thư Văn Dục , “Bọn họ khác với chúng ta. Bọn họ chỉ là đống thịt sống di động mà thôi.”


      Hàm Hàm bên cạnh lập tức , “, lời này của rất đáng sợ nha.”


      “A, sai rồi.” Thư Văn Dục lập tức thay đổi lời , “ Bọn họ có mục tiêu phấn đấu, gia tộc bọn họ đều rất khó , cần thiết tìm hiểu.”


      Nhưng là…..


      Thư Phàm Chân mở miệng, “, em nghĩ, muốn đổi trường học.”


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu săc mặt lập tức thay đổi, “ Có phải em gặp phải phiền toái gì ?”


      Thư Phàm Chân vội vàng lắc đầu, “ phải. Em chỉ là, thích khí học tập nơi này.”


      Thư Văn Dục và Thu Văn Chiêu bình tĩnh nghe Phàm Chân , Thư Văn Dục nhìn Thư Văn Chiêu cái, , “ thích, vậy đổi nơi khác.”


      “Ừm.” Thư Phàm Chân trong bụng thở hơi nhàng, y sau này gặp lại mấy người kia nữa.


      Thư Phàm Chân muốn đổi trường, buổi chiều y học. Thư Văn Dục lớp học lấy sách vở cho em trai, đợi đến khi trở lại kí túc xá, trong mắt vui vẻ, nhưng trước mặt em trai, có biểu ra.


      “Lạc Lạc, Hàm Hàm , Ân Ân, về rồi, chúng ta về nhà thôi.”


      “Vâng.”


      Trước cửa xe, Thư Phàm Chân cùng hai em trai chung với nhau, bọn họ lên xe trước, Thư Văn Chiêu cùng Thư Văn Dục ở phía sau, Thư Văn Chiêu giọng hỏi, “Lạc Lạc có phải bị khi dễ ?”


      “Mấy người cùng lớp làm phiền em ấy. Nhưng, buổi trưa, ba tên kia đến tìm Lạc Lạc.”


      “Ba tên kia tìm Lạc Lạc?” Thư Văn Chiêu nhất thời trở mặt.


      “Này phải là nguyên nhân làm Lạc Lạc muốn chuyển trường ?”


      “Đáng lẽ sang nay em nên cùng em ấy học.” Thư Văn Chiêu tư trách .


      “Trở về điều tra chút xem chuyện gì xảy ra.”


      Trước khi lên xe, nhắc em trai mình nhớ điều chỉnh sắc mặt, Thư Văn Dục cúi đầu ngồi vào trong.


      , buổi chiều hai người cần lên lớp sao?”


      cần.”


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu ôm lấy Hàm Hàm cùng Ân Ân, Thư Phàm Chân nhìn ra ngoài cửa xe, hình ảnh buổi lên trong đầu có cách nào quên được.


      em Thư gia học mà trở về nhà cũ. Hiệu trưởng khi biết được liền đích thân tới lớp học để tìm hiểu, phàm là học sinh có liên quan đến việc hồi sáng đều cám thấy bất an, bọn họ đâu nghĩ rằng kết quả nghiêm trọng như vậy.


      Trong khu vực tư nhân, ba đại thiếu gia sắc mặt vô cùng tốt ngồi ở đó, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long mặt lên vẻ nghi ngờ.


      “Thư gia này, còn có thêm hai đứa bé?” Đào Hiển Long nghĩ ra, “Nhà bọn họ con cái nhiều a.”


      Cổ Tuấn trầm tư, “Bọn họ tìm đâu ra người có thể sinh nhiều như vậy.”


      “Sao, cậu muốn tìm cho Cổ thúc sao?”


      “Chỉ là tò mò thôi, tôi cũng rảnh như vậy.”


      Doanh Tông Lân lời nào, Cổ Tuấn Đào Hiển Long đều nhìn , Cổ Tuấn hỏi, “A Lân, phải do đầu cậu quá lớn nên dọa cậu ta . Cậu ta có phải nam nhân a.”


      Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long chỉ biết sáng nay Doanh Tông Lân đụng độ với Thư Phàm Chân. Doanh Tông Lân mở miệng, cũng phải đề tài hồi nãy.


      “Hai cậu bé cùng với Thư Phàm Chân, có mang vòng tay.”


      Cổ Tuấn và Đào Hiển Long nghe vậy khỏi nghĩ sâu xa. Thời điểm Thư Phàm Chân rời , ba người lấu dùng kính viễn vọng nhìn thấy rất . Thư Phàm Chân và hai cậu bé kia đều mang theo vòng tay, chỉ khác hai đứa bé đeo kia là cặp còn Thư Phàm Chân phải.


      Cổ Tuấn hỏi, “Hai đứa bé kia thân phận là gì ?”


      Đào Hiển Long sờ cằm, “Thư gia này khó đoán. Gia tộc này cũng nhiếu bí mật a.”


      “Nhưng hai đứa bé kia phải người Hoa kiều.” Cổ Tuấn nghĩ ra.


      “Là bà con ?” Đào Hiển Long suy đoán.


      Doanh Tông Lân lấy di động ra, bấm dãy số, chờ khi đối phương nghe máy, , “Con muốn số điện thoại của Thư Phàm Chân.”


      “Tông Lân?”


      “Lập tức tra cho con!”


      Doanh Tông Lân cúp máy, chút nào lo lắng đối phương là cha .


      Doanh Chiến Thắng lúc đầu còn muốn khéo léo hỏi con trai chút vì sao tốt lại muốn tìm Thư Phàm Chân, nhưng nghe giọng điệu con trai hời nãy, ông suy nghĩ chút, vẫn nên hỏi sau . Doanh Chiến Thắng rất đau đầu, phải hai bên lại gây chuyện gì rồi chứ.


      Cũng biết Doanh Chiến Thắng làm như thế nào, qua nửa tiếng, Doanh Tông Lân chờ đến bốc hỏa cũng có được số điện thoại của y.


      Tại Thư gia, bởi vì Thư Phàm Chân muốn đổi trường học, mặc dù y là mình thích khí học tập nới đó nên muốn đổi, nhưng nơi nào giấu được mấy đôi mắt soi mói kia. Bảo bối Lạc Lạc nhà họ ở trường chắc chụ qua khi dễ!


      Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu đều tự trách mình, nhưng giấu để Hàm Hàm và Ân Ân biết, nếu hai người nhất định càng tự trách mình hơn. Tìm lí do ba bảo bối chuyện với cha, những người còn lại tại Thư phòng mở cái hội nghị.


      Trong vườn hoa, Ngu Phàm Nhạc hỏi, “Lạc Lạc, hôm nay ở trường có phải gặp chuyện gì vui ?”


      Thư Phàm Chân lắc đầu cái, “ có. Chính là cảm thấy bầu khí nơi đó tốt. trai….cùng ba người kia cũng phải là loại người, con thấy, thời gian lâu dài, hai bên khả năng, có chuyện vui.”


      Ngu Phàm Nhạc hiểu , ông , “Cha nghe ba con qua, ba đứa kia hình như có chút khó ở chung. Vậy Lạc muốn học ở đâu?”


      “Trường học trước kia của trai .”


      “Ông bà nội yên lòng đâu.”


      Thư Phàm Chân cũng nghĩ tiếp tục ở nhà đọc sách, y chung quy vẫn muốn ra bên ngoài học tập, y , “Con lại thấy, trường của thích hợp với con hơn.”


      Ngu Phàm Nhạc còn muốn thêm, đột nhiên di đọng của Thư Phàm Chân reo lên. Y lấy điện thoại ra nhín, là số lạ. Có nghe hay ? Thông thường gọi điện thoại đều là người quen của y cả.


      “Ai vậy?”


      “Con biết.”


      Điện thoại vẫn reo, Thư Phàm Chân vẫn là nghe máy.


      “Hello, xin hỏi ai vậy?”


      “Thư Phàm Chân, cậu là đồ nhát gan.”


      Thư Phàm Chân mặt cả kinh, Ngu Phàm Nhạc hói, “Lạc Lạc, là ai vậy?”


      Thư Phàm Chân hơi nghiêng người, y thấp giọng , “ là…..”


      “Đừng là cậu nghe ra giọng của tôi.”


      Thư Phàm Chân nhếch môi, Ngu Phàm Nhạc thấy con biểu tình lo lắng, liền hỏi, “Lạc Lạc, là ai vậy?”


      Thư Phàm Chân ngẩng đầu, “Cha, là, ân, bạn học của con.”


      “Bạn học? Thịnh Hoa Đức?”


      “A, Cha, con nghe điện thoại chút.”


      “Được.”


      Chờ Thư Phàm Chân rồi, Ngu Phàm Nhạc hỏi hai con trai ông, “ Lạc Lạc ở trường có quen bạn học nào ?”


      Hàn Hàm và Ân Ân lắc đầu, “Tụi con nghe tới.”


      Vậy là ai? Ngu Phàm Nhạc mặt mang theo nghi ngờ nhin con trai khỏi hoa viên.


      “Cậu gọi tới, chỉ vì , tôi là quỷ nhát gan sao?”


      phải đối mặt, Thư Phàm Chân gan lớn hơn rất nhiếu.


      “Tôi , buổi trưa muốn ăn cơm với cậu.”


      “…..Tôi có đáp ứng.”


      Người bên kia điện thoại ánh mắt trầm xuống mấy phần, tên này, so với lúc đó, gan lớn hơn nhiều.


      “Tôi ,nếu cậu dám trốn….”


      Thư Phàm Chân đánh gãy lời , “Cậu rất hung dữ.”


      Lần đầu tiên bị ngời khác mình là kẻ hung dữ, Doanh Tông Lân mặt trầm gấp đôi.


      “Cậu tôi cái gì?!”


      “Cậu rất hung dữ” Thư Phàm Chân đối với người bên kia điện thoại , “Tôi chỉ là cẩn thận, nghe thấy các người chuyện, tôi phải cố ý. Nêu cậu muốn tôi xin lỗi, tôi xin lỗi với cậu, lòng xin lỗi. Cậu cảm thấy, tôi phải đàn ông, là giống con , vậy cần để ý tới tôi, thậm chí có thể cần nhìn tôi , thế nhưng cậu thể hung dữ với tôi như vậy, cang nên như vậy, tôi, tôi tự nhận tôi có làm cậu mất hứng .”


      “Cậu xác định làm tôi mất hứng?”


      “Nếu như có, tôi xin lỗi. Tôi học nữa, sau này, cũng làm cậu mất hứng nữa. Ba ba tôi bên này, tôi cũng ông ấy được làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà.” Căn cắn miệng. Thư Phàm Chân , “ Doanh Tông Lân, tôi Thịnh Hoa Đức, chỉ vì muốn học cách trưởng thành, có thể làm cho tôi, thích ứng với hoàn cảnh xa lạ, cũng muốn quen với nhiều người hơn. Thế giới của tôi và cậu, , giống, nhau.”


      Thư Phàm Chân hít hơi, sau đó cúp máy. Y chưa từng chuyện nhiều như thế với người lạ. Mà những lời kia của Doanh Tông Lân vẫn ảnh hưởng tới y. Mấy “ người bình thường” kia vĩnh viễn hiểu được người như y có cách nào công khai với bên ngoài, muốn thích ứng với thế giới này, có bao nhiêu khó khăn. Bọn họ lại kiêng dè ra những lời ác ý như vậy, cũng biết được làm tổn thương người như y bao nhiêu.


      gặp lại đối phương, Thư Phàm Chân tắt máy. Trở lại hoa viên, thây cha lo lắng cho mình, Thư Phàm Chân nở nụ cười an ủi, ngồi xuống cạnh ông , “Cha, con cảm thấy, con rất may mắn.”


      “Tại sao lại như vậy?”


      “Bởi vì có ông nội bà nội thương con, có ba ba, còn các trai thương con như vậy.”


      “Em cũng thương Lạc Lạc.” Hàm Hàm và Ân Ân cùng lên tiếng.


      Ngu Phàm Nhạc cười , “Còn có cha nữa a. Có thể gặp được ba ba của con, trở thành thánh viên của gia đình này, cha rất may mắn.” Con trai là điện thoại của ai, Ngu Phàm Nhạc cũng hỏi tới.


      “Cha, cần lo lắng cho con, con bắt đầu học được cách thích ứng với thế giới bên ngoài.”


      “Được, vậy cha lo lắng nữa.”


      Điện thoại bị cúp, Doanh Tông Lân thả tay xuống, Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long lập tức sán lại hỏi, “Cậu ta gì?”


      Doanh Tông Lân vui buồn , “Cậu ta tôi hung dữ.”


      “Hung dữ?! Cậu ta dám vậy với cậu?!” Hai vị huynh đệ nổi giận.


      Doanh Tông Lân nhàn nhạt , “Tôi với cậu ta, nếu cậu ta dám trốn, tôi lột quần cậu ta xuống trước mặt toàn trường.”


      “……”. Đây là biểu cảm của Cổ Tuấn và Đào Hiển Long.


      Cổ Tuấn hiếu kỳ, “Vậy cậu, muốn cởi sao?”


      Đào Hiển Long gật gật đầu, “Cậu ta trốn rồi.”


      thôi.” Doanh Tông Lân nhấc chân.


      đâu?”


      Thư gia cởi quần Thư Phàm Chân.”


      “….!!”


      Cái gì gọi là “Tôi với cậu cùng thế giới?”
      Last edited: 9/3/16
      song ngưWinter thích bài này.

    2. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 6:


      Edit: Linh miêu.


      Người Thư gia ngồi trong phòng khách tán gẫu quản gia tới báo Doanh Chiến Thắng đến thăm, ông những mình mà còn mang theo Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long. Thư Thiên Ngao lúc này mặt đen thui, Kiền lão thái gia và Thư lão gia phản ứng đầu tiên chính là, “Bọn họ tới làm gì? Còn mang theo ba đứa nhóc miệng còn hôi sữa kia nữa.”


      “Người vào trang viên.” Quản gia bên cạnh nhắc nhở.


      “Lạc Lạc, con mau dìu cha con trở về phòng, Hàm Hàm và Ân Ân theo luôn.”


      Thư Phàm Chân lập tức đỡ cha dậy, Hàm Hàm và Ân Ân cũng đứng dậy cùng đỡ cha yên tĩnh trở về phòng. Thư lão phu nhân hừ tiếng,”Nhất định là ở trường khi dễ Lạc Lạc, giờ lại đến đây xin lỗi.”


      “Xem bọn họ thế nào .” Thư Thiên Ngao lạnh nhạt .


      Chờ lúc, đến khi người hầu dẫn người tới, Doanh Chiến Thắng mang theo ba cậu nhóc vào. Thư Thiên Ngao mặt mang nụ cười nhiệt tình chào hỏi khách khứa, mời bọn họ ngồi. Cà phê nóng và món tráng miệng cũng được mang lên.


      Nhà lớn Thư gia bố trí giống như phong cách làm việc của họ, xa hoa, nhưng khắp nơi đều mang theo hơi thở tinh xảo. Sau khi ngồi xuống, Doanh Chiến Thắng hỏi, “Phu nhân có ở nhà sao?”


      Thư Thiên Ngao cười đáp, “Em ấy ra ngoài rồi. Doanh hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ tôi đây?” Thư Thiên Ngao cái liếc mắt cũng thèm nhìn đến ba đại thiếu gia kia.


      Doanh Chiến Thắng vẻ mặt đầy áy náy , “Văn Dục , Văn Chiêu cùng Lạc Lạc đến trường học, về tình về lý bọn A Lân nên mời Văn Dục cùng hai đứa ăn chuyến. Chúng ta bốn gia tộc quen nhau lâu như vậy, có đạo lý nào A Lân ba đứa nó với lại Văn Dục , Văn Chiêu lại giống như người ngoài được. A Lân buổi trưa ở phòng rửa tay năng tốt, hù đến Lạc Lạc nhà ông. Nghe Lạc Lạc muốn chuyển trường, tôi đây vội vàng mang ba đứa chạy tới đây lời xin lỗi, có hiểu lầm gì nên làm cho .”


      Thư Thiên Ngao ngoài cười trong cười , “Còn có chuyện này sao. Lạc Lạc gì cả. Thằng bé trở về chỉ thích ứng được với khí học tập trong trường, lại hai trai nó vì nó học ở đó là lãng phí, nó muốn chuyển đến trường học trước kia của hai nó, như vậy hai trai cũng có thể yên tâm mà học đại học.”


      “Nếu đứa thích khí ở trường, chúng ta đây là cổ đông trong trường liền mở cái hội nghị, thương lượng chuyện thay đổi lại nó. Trong trường có a Lân, a Tuấn còn a Long ba đứa nó, còn thêm hai đứa con của nữa, chúng đều có thể bồi Lạc Lạc học.”


      Phi! Ba đứa kia bộ dang lưu manh như vậy,đem con trai (cháu trai) của họ lưu lại đó học còn bị ăn đến sót chút cặn sao!.


      Người Thư gia đều trong lòng khinh bỉ nghĩ, Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn, Đào Hiển Long nhìn mà ngứa cả mắt. Doanh Tông Lân đánh gãy lời ba , “Thư Phàm Chân muốn cùng tụi con ăn cơm, vậy sau này con hẹn nữa. Cậu ấy ở Thịnh Hoa Đức, ai dám bắt nạt cậu ấy.”


      Cổ Tuấn và Đào Hiển Long cũng gật đàu phụ họa, Cổ Tuấn , “Mấy nữ sinh quấy rầy cậu ấy, con cho bọn họ nghỉ học.”


      Thư Thiên Ngoa , “ cần đuổi bọn họ, Lạc Lạc nhà bác thích thấy người khác vì nó mà bị phạt. Chỉ là Lạc Lạc tại muốn học. Bác đương nhiên chiều theo ý nó.”


      “Con muốn gặp cấu ấy.”


      Doanh Tông Lân vừa mở miệng, Thư Thiên Ngao, Kiền lão thái gia, Thư Văn Dục, Thư Văn Chiêu toàn bộ mặt đều đầy vẻ đề phòng, như muốn : [Cậu gặp Lạc Lạc nhà chúng ta muốn làm cái gì!].


      Doanh Tông Lân mặt trầm xuống , “Cháu trước mặt cậu ấy ràng, miễn cho cậu ấy hiểu lầm cháu bắt nạt cậu ấy.”


      cần, nếu chỉ là như vậy bác chuyển lời cho nó.” Thiên Thiên Ngao hề nghĩ ngợi từ chối. Đùa sao, ông sao có thể để bảo bối của ông cùng đàn ông xa lạ ở chung “ chỗ” được!


      Doanh Chiến Thắng thể nào hiểu được thái độ của Thư gia, càng bởi vì Thư Thiên Ngao từ chối nên có chút hứng, sao nào, con trai ông còn đủ tư cách gặp con ông chút sao?


      lúc bầu khí trở nên căng thẳng, cửa phòng khách truyền đến thanh người, “Ba ba.”


      “Lạc Lạc?” Thư Thiên Ngao đứng lên, “Sao con lại ra đây?”


      Thư Phàm Chân y yên lòng nên ra đây xem thế nào. Y tới, đầu tiên lễ phép chào “Bác Doanh” tiếng, sau đó nhìn Doanh Tông Lân, Doanh Tông Lân đứng lên, hai tay đút vào túi, “ ra ngoài chuyện?”


      Thư Thiên Ngao lập tức , “Lạc Lạc ở đây, có lời gì luôn tại đây .”


      Doanh Chiến Thắng giận nãy giờ có chỗ trút nghe vậy liền , “Đó là hiểu lầm của bọn , nên để tụi nó tự giải quyết với nhau .”


      Sao có thể được chứ!


      “Ba ba, ông nội nuôi, ông nội, bà nội, sao đâu. Chúng con ở trong vườn hoa chuyện cũng được.”


      “Lạc Lạc, được.” Bốn vị trưởng bối đều đồng ý.


      “Cháu muốn chuyện với cậu ấy chút.”


      Vài tiếng hít sâu vang lên, nếu phải còn giữ lại chút lí trí, Thư Thiên Ngao tuyệt đối đem đám “Khách lạ” này tống hết ra ngoài, ông cảm thấy được nguy hiểm a!


      được!” Thư Thiên Ngao trực tiếp cho Doanh Tông Lân mặt mũi. Doanh Chiến Thắng mất hứng, bảo bọc đến thế à!


      Ngoài phòng khách người ló đầu vào, bởi vì bầu khí trong phòng nên có chút sợ hãi. Thư lão phu nhân thấy người tới giọng lập tức mềm xuống hói, “Ân Ân , sao ra đây?”


      Mấy người Thư gia biểu tình đều biến hóa, Doanh Chiến Thắng thấy khỏi tò mò quay đầu nhìn. Ngoài cửa, thiếu niên mặt sốt sắng hướng Thư Thiên Ngao ngoắc ngoắc tay, “Ba ba, người đến đây.”


      Thư Thiên Ngao lập tức tới.


      Chờ ông đến gần, Ân Ân liền nhét tờ giấy vào tay ông, sau đó xoay người chạy mất, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo vậy. Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn, Đào Hiển Long trong mắt vẻ suy ngẫm. Thư Thiên Ngao mở tờ giấy ra nhìn, giấy viết: [Con trai lớn, con muốn tự mình giải quyết cứ để cho con nó tự giải quyết. Đây là ở nhà chúng ta, có chuyện gì đâu.]


      Thư Thiên Ngao hít sâu mấy hơi, nắm chặt nắm đấm xoay người, tới trước mặt con trai, ông hỏi, “Lạc Lạc, con muốn chuyện với bọn họ sao?”


      “Dạ.” Thư Phàm Chân gật đầu.


      Thư Thiên Ngao lại hít sâu mấy cái, , “Con tới hoa viên, có thể, nhưng phải để con ở tại phụ cân.”


      “Vâng.”


      Thư Phàm Chân dẫn ba người đến hoa viên. Sau khi người hầu để nước uống cùng món tráng miệng xuống, Thư Phàm Chân vẫn luôn cúi đầu đùa ngón tay chính mình.


      Doanh Tông Lân nhìn , lạnh going , “Cậu phải muốn chuyện với chúng tôi sao?”


      Thư Phàm Chân vẫn luôn cúi đầu, , “ phải, chính các cậu muốn tìm tôi chuyện sao?”


      Cổ Tuấn, Đào Hiển Long suýt chút nữa huýt sáo lên, tên nhóc này dám như vậy! Cổ Tuấn lên tiếng, “Thư Phàm Chân, cậu phải chỉ vì câu đùa của a Lân liền muốn chuyển trường .”


      Thư Phàm Chân ngẩng đầu, nhưng lại nhìn Doanh Tông Lân, “Đó là chuyện cười sao?”


      Doanh Tông Lân giật giật khóe miệng, “Cậu có trốn, tôi cũng cởi quần cậu.”


      Thư Phàm Chân mặt nhất thời đỏ lên, cúi đầu để ý tới .


      “Thư Phàm Chân, vừa rồi là em trai cậu sao?” Đòa Hiển Long có chút vui vẻ đổi đề tài.


      Thư Phàm Chân gật đầu.


      “Nhà cậu có mấy đứa con vậy? Nhóc ta và cậu giống nhau, giống chút nào.” Đào Hiển Long và Cổ Tuấn rất nhiều chuyện hỏi.


      Thư Phàm Chân có trực tiếp trả lời, y chỉ , “Ân Ân là nhận nuôi.”


      Chẳng trách. như vậy, cậu bé còn lại cũng là con nuôi?


      “Các cậu tại sao lại đeo vòng tay?” Cổ Tuấn , “Tôi thấy em cậu cũng đeo nó.”


      người đeo, là “biến thái” nhưng hai ba người đeo? Cậu bé Ân Ân kia cũng rất nhút nhát. Cổ Tuấn cảm thấy cái vòng tay đó nhất định có ý nghĩa nào đó.


      Thư Phàm Chân hàm hồ đáp, “Con cháu nhà tôi, mới snh ra đều được đeo vòng tay, chỉ là các trai được bỏ xướng, chúng tôi .”


      sao?” Cổ Tuấn tin.


      Thư Phàm Chân nghiêng đầu, “Các cậu tới, là vì hỏi chuyện vòng tay sao?”


      Tiểu tử này mồm miệng rất lanh a! Cổ Tuấn, Đào Hiển Long nháy mắt ra hiệu cho Doanh Tông Lân, nhưng ra hiệu cái gì, chỉ có bọn họ hiểu.


      Doanh Tông Lân câu đầu đuôi, “Tôi buổi sáng tiết thứ hai cùng buổi chiều sau tiết lên chỗ đó.” xong câu này, đứng lên, đối với Cổ Tuấn và Đào Hiển Long gật đầu cái, “ thôi.”


      Cổ Tuấn và Đào Hiển Long hiểu ý, Đào Hiển Long đứng lên nhún nhún vai, “Tôi giờ đó cũng .”


      “Tôi, a Lân, a Long đều tới đó.” Cổ Tuấn xong nhanh chân đuổi theo Doanh Tông Lân và Đào Hiển Long. Thư Phàm Chân nhìn bọn họ mất, y mân mê miệng.


      Thư Dục Văn xuất phát từ lễ nghi đưa ba người rời , Thư Văn Chiêu tới hỏi, “Bọn họ với em chuyện gì?”


      Thư Phàm Chân trả lời, “ đó, chỉ là hiểu lầm. Bọn họ , sau này buổi sáng sau tiết 2 và tiết 1 buổi chiều nhà vệ sinh kia.”


      “Chỉ như vậy?”


      “Vâng.”


      Thư Văn Dục ôm em trai, “Xem ra ở Thịnh Hoa Đức cũng an toàn.”


      “Hả?”


      có gì. Vậy Lạc Lạc, còn muốn chuyển trường ?”


      ở lại Thịnh Hoa Đức, quá lãng phí.”


      “Em sao? cần để ý tới .”


      “Em…Có thể, xem xét chút.”


      Xem ra vấn đề xuất phát chính là ba người kia, hay mình Doanh Tông Lân?


      Thư Văn Dục mang em trai trở lại, đem ý nghĩ của cho mấy người lớn nghe. Thư Thiên Ngao nghiến răng nghiến lợi, “Ba biết ngay mấy đứa nhóc kia nhất định có mưu mà!”


      Thư lão phu nhân lo lắng, “Thân phận của Lạc Lạc vẫn còn là bí mật. Nếu như có thể công khai là tốt rồi. Nếu vậy có thể xây trường học riêng cho bọn họ. Bây giờ, trường học nào cũng “an toàn” a.”


      Thư Thiên Ngao trầm giọng , “Nước Cổ bên kia chính phủ có kế hoạch, tuy rằng vẫn còn bí mật, nhưng so với ở đây tốt hơn nhiều, bọn họ dù sao cũng có cơ sở chính trị. Ở đây tuy rằng cải biên ít, nhưng phương diện khác vẫn rất bảo thủ. Thân phân của Lạc Lạc bọn họ khi công được công khai, làm cẩn thận trở thành công cụ để chính đảng công kích lẫn nhau, thể cẩn thận a.”


      Thư lão gia gật đầu, , “Coi như đó là trường học của chúng ta nữa, nhưng thể công khai thân phận của Lạc Lạc được, rất nhiều chỗ ảnh hưởng tới nó. ví dụ , chính là nhà vệ sinh. Chúng ta cũng thể tự nhiên xây cho Lạc Lạc cái nhà vệ sinh độc lập được. Vừa nghĩ tới đứa ở trường gặp phải loại khó khăn này, ông già tôi đây….” Thư lão gia nước mắt sắp ứa ra.


      Thư lão phu nhân vành mắt cũng đỏ lên, “Ở nhà đọc sách cũng được a, thích người bên ngoài ra ngoài a. Nghĩ tới Hàm Hàm và Ân Ân sau này cũng chịu oan ức như vậy, tôi đây tâm đều bức rứt thôi.”


      “Cha, mẹ hai người đừng khóc a.” Thư Thiên Ngao nhanh chóng đem khăn giấy đưa cho hai vị lão nhân, sau đó , “Tình huống bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi. Người bên nước Cổ kia cũng giúp chúng ta. E rằng lâu sau, chuyện thân phận của Lạc Lạc bọn họ có thể được công khai rồi. Nhưng công khai cũng phải chuyện tốt, bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm nhiều hơn. Chuyện chúng ta có thể làm bây giờ là phải bảo vệ tốt bọn họ.”


      “Đừng để Lạc Lạc trường học nữa.” Thư lão phu nhân lau nước mắt .


      Thư Thiên Ngao thở dài, ôm mẹ mình an ủi, “Này phải do con và a Phàm quyết định, Lạc Lạc chính mình muốn . Mẹ, cứ để cho thằng bé tiếp xúc với người bên ngoài cũng có lợi mà, miễn cho sau này bị đàn ông khác lừa gạt .”


      “Cho nên đàn ông các người đáng ghét nhất!”


      “Mẹ (bà nội), bà nó sao lại đem con (cháu) tôi tính vào a.”


      ở nhà hết cuối tuần, thứ hai tuần sau, Thư Phàm Chân cùng hai trai của mình lại về trương học. Bạn học nhìn thấy bọn họ trở lại, đặc biệt là nhìn thấy Thư Phàm Chân, tất cả đều đường vòng. An Vi Vi suýt nữa bị đuổi học cũng dám chuyện với Thư Phàm Chân nữa. Đối với việc này, Thư Phàm Chân có chút áy náy, nhưng tại lại thanh thản ít.


      tháng tiếp theo, Thư Phàm Chân cùng ba đại thiếu gia kia thường thấy chính là lúc chạm mặt hai bên đều giữ khoảng cách nhất định, câu cũng . Đương nhiên, rất nhiều người hi vọng thấy bọn họ phát sinh tranh đấu đều thất vọng. Bất quá, Thư Phàm Chân sau khi học trở lại, bầu khí học tập trong trường trở nên nghiêm túc hơn, sau này chỉ có kỳ thi giữa kì và cuối kỳ mà còn có thi tháng, thi tuần, toàn bộ trường học tiếng kêu than vang khắp trời đất.


      Lần đầu tiên thi tuần, Thư Văn Dục, Thư Văn Chiêu và Thư Phàm Chân đều đạt hạng nhất trong lớp. Ngoài dự liệu của ba người, Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long cũng đạt hạng nhất như vậy. Thư Phàm Chân giật mình ( edit: tiểu Lạc nghi ngờ chồng ẻm học ngu nha :))), y cho là ba người kia chỉ biết sống buông thả , ngờ thành tích của ba người đó lại tốt như vậy. Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu đối với việc này chỉ bĩu môi, ai biết ba tên kia có mua chuộc đáp án từ thầy giáo hay ? Còn đối với thành tích của Thư Phàm Chân, Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn, Đào Hiển Long cũng ngạc nhiên kém, tên nhát gan kia vẫn có chút tài năng a.
      song ngư thích bài này.

    3. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 7.


      Edit: Linh miêu.


      Những ngày rực lửa, mùa hè trôi qua được nửa tháng. Đồng phục của Thịnh Hoa Đức đều do nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế được mời đến chế ra , đồng phục mùa hè của nam sinh vô cùng khí suất, còn của nữ sinh lại rất gợi cảm. Trong trường qui định mặc đồng phục như thế nào quá khắc khe, nên rất nhiều nữ sinh đều mang những bộ y phục đẹp nhất của mình ra mặc, tranh thủ phô bày vẻ đẹp của mình với mọi người .


      Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn mặc áo ngắn tay với quần đùi ngồi nghĩ mát dưới bóng cây, trời mùa hè quá nóng. Đào Hiển Long người chỉ mặc chiếc quần đùi (edit: chỗ này tác giả ghi trần truồng, ta thấy hơi bậy nên sửa lại :)) nằm sấp úp dưới ánh mặt trời, hy vọng có thể đem mình phơi nắng đen chút. Đào Hiển Long , “Cuối tuần này biển , nóng muốn chết.”


      “Ở biển càng nóng.” Doanh Tông Lân cũng thích mùa hè, mà càng ghét máy điều hòa hơn.


      “Tôi vừa vặn có thể tắm nắng.” Đào Hiển Long vươn vai, phơi nắng nãy giờ có chút choáng.


      “Nóng, chuyển nơi khác .” Cổ Tuấn cũng muốn .


      Bỗng, tiếng thở từ bụi cây bên phát phát ra, Đào Hiển Long tháo mắt kính xuống, Cổ Tuấn híp mắt lại, Doanh Tông Lân trực tiếp quát lên, “Cút ra đây!”


      Trong bụi cây, mặc đồng phục học sinh, tóc vì vừa ngủ dậy có chút rối bời, nữ sinh vội chui ra khỏi bụi cây, sợ hãi , “Xin, xin lỗi, tôi, tôi ngủ, biết các cậu ở đây. xin lỗi.”


      Doanh Tông Lân biểu tình trầm. Loại kỹ xảo này quá quen rồi..


      , biết chọn chỗ ngủ nha.” Cổ Tuấn mặt mang theo châm chọc . Ai chẳng biết chỗ này là nơi bọn họ thường xuyên tới. Mà , có người chắc chắn biết.


      “Xin lỗi, tôi , biết….” Nữ sinh vội khóc lên, vẻ mặt điềm đạm đáng .


      Chính lúc muốn nổi giận Doanh Tông Lân mắt thấy người từ xa chậm chạp tới, lập tức gọi, “Thư Phàm Chân.”


      Người trong tay ôm quyển sách muốn tìm chỗ mát mẻ quay đầu lại, mặt ràng kinh ngạc, tiếp theo, nhìn thấy Đào Hiển Long, y hơi nghiêng đầu chỗ khác.


      “Lại đây.”


      Doanh Tông Lân liền gọi. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long vẫy tay, “Đến a.”


      Có cần tới ? Do dự lát, Thư Phàm Chân nhấc chân tới. Trong khoảng thời gian này, hai bên vẫn gặp mặt nhau, ba người giữ đúng lời hứa tới nhà vệ sinh tầng cao nhất kia nữa.


      Doang Tông Lân lạnh lùng liếc người vẫn đứng nãy giờ, “Còn chưa cút!”


      “Vâng, xin lỗi!” Nữ sinh thấy người kia tới liền lau nước mắt chạy .


      Thư Phàm Chân thấy nữ sinh kia , chờ đối phương xa, y quay mắt nhìn, bọn họ, đây là bắt nạt nữ sinh sao? Cổ Tuấn hừ lạnh tiếng, “ ta trốn ở đây nghe lén chúng tôi.”


      E rằng, là vô ý thôi….


      Dường như biết y nghĩ gì, Cổ Tuấn , “Lần trước, tôi tin cậu chỉ là vô tình. Nhưng ta, hừ, chỗ vườn hoa này ai chẳng biết là chỗ chúng tôi thường đến.” Lời tuy hơi khoa trương, nhưng cũng lên họ làm vậy là có nguyên nhân.


      Đào Hiển Long mở miệng, “ của cậu đâu? cùng sao?”


      trai bơi lội rồi.”


      Thư Phàm Chân đứng cách ba người rất xa, đặc biệt là cách rất xa Đào Hiển Long. Đào Hiển Long mang kính mát lên, , “ có chuyện gì cũng có thể gọi cậu . Ngồi xuống , chúng tôi cũng phải quái vật ăn thịt người, cậu cần phòng bị như vậy.”


      Y quen cùng nam nhân ở chung mình. Thư Phàm Chân chà chà bãi cỏ dưới chân, , “Tôi muốn đọc sách.”


      “Chỗ này cũng có thể đọc vậy.” Đào Hiển Long ràng muốn để y .


      “Đừng cậu vẫn còn thù dai .” Doanh Tông Lân mở miệng, giọng điệu tràn ngập xem thường.


      Thư Phàm Chân liếc cái, biết đây là phép khích tướng, nhưng y xác thực thể nào giải thích nguyên nhân thể ở lại được. Dậm chân cái, y nhấc chân tới đầu tấm thảm ngồi xuống, cách Doanh Tông Lân gần nhất nửa người.


      Ngồi xuống xong, Thư Phàm Chân lấy sách từ trong túi ra, lại lấy thêm bình nước.


      “Có muốn uống ly ?” Đào Hiển Long rất nhiệt tình mời.


      Thư Phàm Chân lắc đầu cái, “Tôi uống rượi.”


      “Đúng là bảo bảo ngoan a.”


      Thư Phàm Chân có giải thích, y chỉ uống rượi trước mặt người nhà.


      xem gì vậy?” Cổ Tuấn hỏi.


      ““Lịch sử văn hóa cổ điển nước Cổ”.”


      “Cậu đối với kiến trúc rất có đam mê a.”


      Thư Phàm Chân gật đầu cái, “Ừm.”


      “Sau này muốn làm kiến trúc sư sao?”


      “Chắc là vậy.”


      Cổ Tuấn và Đào Hiển Long có chút căm tức thái độ của Thư Phàm Chân. Chỉ là đùa giỡn y chú thôi, có cần phải phòng bị bọn họ như vậy . Hơn nữa, lâu như thế, sao lại còn hướng nội như vậy a.


      Thư Phàm Chân để ý thấy hai ngừi bất mãn, nhếch môi, y , “Tôi rất thích kiến trúc, mà, muốn làm kiến trúc sư, phải giao tiếp với rất nhiều người lạ, đây là, yếu điểm của tôi.”


      nghĩ tới y lại giải thích. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long sắc mặt khá hơn chút. Đào Hiển Long giống như em bé hiếu kì, hỏi tiếp, “Cậu trước kia thường ở đâu đọc sách?”


      “….Trong nhà.”


      “Trước khi tới Thịnh Hoa Đức vẫn luôn ở trong nhà sao?”


      “Ừm.”


      Chẳng trách lại hướng nội thành cái dạng này a. Cổ Tuấn và Đào Hiển Long chỉ thấy người Thư Phàm Chân tràn đầy bí .


      Khác với ba người ăn mặc vô cùng mát mẻ kia. Thư Phàm Chân người mặc cái áo ngắn tay, lộ ra hai tay thon mảnh trắng bóc, khiến cái vòng tay bằng vàng kia đặc biệt nổi bật. Bên dưới mang quần bình thường, chân mang đôi giày vải, vô cùng kín đáo. Thư Phàm Chân mở sách đọc, Đào Hiển Long lần nửa nằm xuống thảm phơi nắng, Cổ Tuấn đeo tai nghe lên. Hai người lúc đầu cũng có chàn ghét Thư Phàm Chân nhiều, kỳ thực y chưa bao giờ trêu vào bọn họ, ban đầu chán ghét y như vậy cũng là do cha mẹ ép buộc.


      Doanh Tông Lân cầm máy chơi game chơi trò chơi, thuận miệng , “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.” (edit: này muốn rủ rê Lạc Lạc toàn lấy lí do này.)


      Thư Phàm Chân ngẩn người, quay đầu lại, chông lại đôi mắt thâm thúy kia.


      “Bây giờ chắc có thể .”


      Thư Phàm Chân nháy mắt, do dự.


      Doanh Tông Lân trào phúng hừ mũi, nữa. Thư Phàm Chân cúi đầu tiếp tục đọc sách, ai cũng chuyện. Qua lâu, tại thời điểm Doanh Tông Lân cho rằng Thư Phàm Chân dung im lặng để từ chối, đối phương lên tiếng, “ trai….khả năng, đồng ý đâu. Chỗ này, phòng ăn, có thể dùng trà chiều ?’


      Đào Hiển Long ngồi dậy, Cổ Tuấn lấy tai nghe xuống, Doanh Tông Lân đứng lên. Thư Phàm Chân đứng lên, y nhìn bữa cơm trải tấm thảm.


      có người thu dọn.”


      Doanh Tông Lân nhắc chân rời . Thư Phàm Chân ôm túi lên, nhìn bữa cơm thảm, suy nghĩ lát, cũng nhiều chuyện. Đào Hiển Long mặc thêm ao ba lỗ vào, đuổi theo.


      Bên trong phòng ăn bầu khỉ rất quỷ dị. Nếu lớp có giờ học, phần lớn học sinh cũng lớp làm bé ngoan mà chạy tới phòng ăn tụ họp. Thư Phàm Chân cũng bởi vì buổi chiều có giờ tự học, nên y mới có thể . Chỉ có điều, suốt ba tháng qua đây là lần đầu tiên y gặp mặt ba đại thiếu gia trong trường, tự nhiên gây nên náo động.


      Trà bánh được mang lên, Thư Phàm Chân vẫn yên tĩnh như cũ. biết xuất phát từ cái tâm tư gì, Đào Hiển Long hỏi, “Thư Phàm Chân, cậu cuối tuần có thể mình ra ngoài chơi sao?”


      Thư Phàm Chân nhấp ngụm trà nóng, sau đó giương mắt nhìn , “Các cậu được.”


      “Tại sao?” Đào Hiển Long cùng Cổ Tuấn mặt đầu vẻ tò mò. Doanh Tông Lân tay đỡ đầu, mắt hơi híp lại giống như vô cùng buồn ngủ, giống như khi nãy, câu cũng chen vào, nhưng nếu nhìn kỹ, phát ánh mắt của luôn đặt người Thư Phàm Chân.


      Cái vấn đè này, khó để trả lời. Thư Phàm Chân suy nghĩ chút, trả lời, “Phải có được đồng ý của ba ba , ông nội, bà nội, ông nội nuôi va trai của tôi, mới được.”


      đến nỗi , cậu là ngoan bảo bảo a.” Đào Hiển Long hiển nhiên thể tiếp thu.



      Thư Phàm Chân hé miệng cười, “Ân, tôi là ngoan bảo bảo.”


      Lần đầu thấy Thư Phàm Chân cười, đối phương trả lời lại còn dám trêu đùa như vậy, Đào Hiển Long và Cổ Tuấn suýt nữa muốn huýt sáo. Doanh Tông Lân mở mắt ra. Cũng bởi vì nụ cười này, lời đáp này, Đào Hiển Long và Cổ Tuấn hứng thú đối với y ngày càng đậm. Đào Hiển Long hỏi tiếp, “Sắp tới nghỉ hè, cậu có dự định gì ?”


      Trò chuyện như vậy, Thư Phàm Chân đối với ba người cảm giác bài xích còn nhiều, y , “ ở nhà.”


      đâu sao?” Đào Hiển Long mắt lóe lên tia sáng.


      Thư Phàm Chân trả lời, “Trước đây, nghỉ hè nước Cổ ở lại nhà chú. Năm nay bác tôi muốn tới nhà làm khách, tôi được.”


      “Đây phải rất tẻ nhạt sao?”


      “Cũng được, bạn bè tôi tới đây.”


      “Cậu có bạn sao?” Hai tiếng kinh ngạc thốt lên, Doanh Tông Lân gương mặt tin nổi.


      Thư Phàm Chân nhếch miệng, “Tôi đương nhiên có.”


      Đào Hiển Long hỏi, “Vậy nghỉ hè có thể gọi cậu chơi sao?”


      Thư Phàm Chân , “Phải được ông nội….”


      “Ông nội, bà nội, ông nội nuôi, ba ba, trai cậu đồng ý, đúng ?” Đào Hiển Long chịu thua với y.


      Thư Phàm Chân vừa cười vừa gật đầu . Nụ cười này, trong trí óc của vốn rất xinh đẹp nay lại nhiều thêm loại ý nhị khác. Đào Hiển Long và Cổ Tuấn thái độ muốn ôn hòa hơn so với ngày thường ít, Cổ Tuấn thở dài, “Muốn hẹn cậu ra ngoài khó.”


      “Các cậu sao?” Thư Phàm Chân sang chuyện khác, cũng là lần đầu tiên từ bị động trả lời biến thành chủ động hỏi, “Nghỉ hè các cậu có ra ngoài ?”


      “Đương nhiên, ai ở lại nơi này chứ.” Đào Hiển Long , “Chúng tôi biển.”


      Cổ Tuấn lập tức , “Này, còn chưa xác định, canh biển nóng chết a.”


      “Nhưng tôi muốn biển. A Lân, cậu .” Đào Hiển Long đem quyền quyết định ném cho Doanh Tông Lân.


      Doanh Tông Lân bất đồng , “Tùy tiện.”


      “Tùy tiện là thế nào, tôi muốn biển.”


      “Nóng muốn chết.”


      Nhìn Cổ Tuấn và Đào Hiển Long cãi nhau, Thư Phàm Chân liền nhàn nhạt nở nụ cười, y cúi đầu uống trà.


      “Này, trai cậu yên tâm để cậu mình ở đây sao?” Đào Hiển Long lần nữa hiếu kỳ hỏi.


      Thư Phàm Chân nhìn bóng của mình trong ly trà, “Tôi muốn học tự lập.”


      Đào Hiển Long nhíu mày, “Vậy hè theo chúng tôi ra ngoài chơi .”


      “Bây giờ còn chưa được.”


      phải chờ đến khi cậu thành niên ?”


      Thư Phàm Chân yên lặng hồi, Đào Hiển Long và Cổ Tuấn chờ y trả lời. Vậy mà, đối phương lại đưa ra đáp án kinh hồn, “Phải chờ tới, sau khi tôi kết hôn.”


      “….!!!” Chính Doanh Tông Lân bị cậu trả lời này làm kinh sợ.


      “Cậu có bạn ?” Cổ Tuấn hỏi, sớm như vậy?


      Thư Phàm Chân lắc lắc đầu.


      “Bạn trai?”


      Thư Phàm Chân vẫn lắc đầu, bất đắc dĩ y , “Chỉ có sau khi kết hôn, người nhà tôi mới yên tâm.”


      Đây là cái lô-gic gì vậy?


      “Lúc đó, vợ hoặc chồng cậu đảm nhiệm làm bảo mẫu ?”


      Doanh Tông Lân lời ra khiến thoải mái mặt Thư Phàm Chân biến mất, y để ly xuống, lạnh nhạt , “Cậu cho là vậy, chính là vậy.” Thư Phàm Chân xong cầm lấy sách và túi muốn , lại bị người tóm lấy cổ tay. Nhiệt độ nóng bỏng từ cổ tay lan ra toàn thân trong nháy mắt làm Thư Phàn Chân theo bản năng muốn rút ra, mặt nhiều hơn mấy phần ngượng ngùng.


      Doanh Tông Lân đem tất cả phản ứng của y thu vào mắt, , “Tôi từ đáp án của cậu suy ra chính là ý này. Nếu cậu thích, coi như tôi chưa .”


      Cổ Tuấn hiếm thấy an ủi người, “A Lân chuyện chính là như vậy, cũng có ác ý gì đâu, cậu đừng nghiêm túc với cậu ấy.”


      Doanh Tông Lân nhìn Cổ Tuấn cái, trách nhiều chuyện.


      Đào Hiển Long cũng vô, “Chúng tôi rất muốn hẹn cậu ra ngoài chơi a. Hiếm khi có thể cùng nhau uống trà chiều như vậy.”


      Thư Phàm Chân nhếch miệng, ngồi xuống lại. Để túi xách xuống, y cầm lấy cái ly.


      Bầu khí vẫn thể như lúc đầu, Đào Hiển Long mở miệng, “Thư Phàm Chân, nếu như chúng tôi hẹn cậu và trai cậu cùng chơi, chắc có vấn đề chứ?”


      Thư Phàm Chân đáp, “Tôi biết, cậu có thể hỏi ảnh.”


      Để điện thoại xuống, Đào Hiển Long mặt rất thối, , “Thư Văn Dục và Thư Văn Chiêu rất “tình nguyện” nhận lời mợi của chúng ta, nhưng nếu muốn mang theo Thư Phàm Chân, miễn.”


      “Lý do.” Là Doanh Tông Lân.


      có lý do.”


      “Thư Phàm Chân được Thư gia bảo vệ rất kỹ a.” Cổ Tuấn sờ cằm, “Lã nào là vì hướng nội?”


      Đào Hiển Long do dự , “Các cậu có phát , người nhà y đối với y, giống như đối với con vậy?”


      Cổ Tuấn lườm cái, “Nhà ai bảo vệ con đến mức độ này? sắp đến thế kỷ 22 rồi. Nữ sinh trường chúng ta có rất nhiều. Người nào phải ăn mặc mát mẻ, chỉ còn kém nước trần truồng.”


      Cũng phải, xác thực chưa từng thấy. Đào Hiển Long càng nghĩ càng thông, “Chắc bởi vì hướng nội, nên mới được bảo vệ như vậy.”


      “Chỉ có người Thư gia mới biết được.”


      Đối với ba đại thiếu gia mà , lần này bọn họ xem như đá phải tấm sắt rồi. Lầ đầu tiên hẹn người mà khó như thế, vậy còn thể dùng thân phận của bọn họ ép người ta. Doanh Tông Lân xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, biết nghĩ gì. Sau lát, đứng lên, “Tôi chạy bộ.”


      “Bye.” Cổ Tuấn cùng Đào Hiển Long phất phất tay, hai người cũng muốn chịu tội dưới trời nóng như vậy.


      Kỳ thực bên ngoài mát nẻ hơn nhiều, dù sao trời cũng tối rồi. Doanh Tông Lân đổi quần áo, cổ vắt cái khăn long ra ngoài. Lúc chạy đế trước cửa kí túc xá của Thư Phàm Chân, nhìn lên lầu hai. Lúc này phòng ngủ đều kéo rèm lên, chỉ có ánh sáng tỏa ra ngoài, Doanh Tông Lân cúi đầu tiếp tục chạy.


      Chuyện Thư Phàm Chân cùng ba đại thiếu gia uống trà chiều đưa tới Thư gia tràn sóng lớn, từ người lớn cho tới người , ngay cả người hầu luôn trong trạng thái đề phòng. Thư Phàm Chân rất dở khóc dở cười, y cùng ba người kia căn bản là có khả năng, thế nhưng y lại thể thuyết phục người nhà y an tâm. Cũng biết vì cái gì ba đại thiếu gia lúc nghỉ hè đều có cơ hội nhìn mặt Thư Phàm Chân đừng chi đến hẹn nhau uống trà chiều. Thư Phàm Chân bên người lúc nào cũng có trai cùng, lúc Doanh Tông Lân hẹn y ăn cơm, đều bị các vị trai này cản lối. Mà số lần bọn họ nhìn thấy Thư Phàm Chân ngày càng ít , ba người rất khó hiểu, người Thư gia ghét bọn họ tiếp cận Thư Phàm Chân như vậy, là tại sao đâu?
      song ngư thích bài này.

    4. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 8:


      Edit: Linh miêu


      Được nghỉ hè, cần phải tiếp xúc với ba người kia nữa, Thư Phàm Chân cũng thấy nhõm trong lòng. Lần chuyện với ba người kia, cũng làm cho y tự tin ít. Y cảm thấy, với tình tràng của mình bây giờ, qua năm tới, vấn đề của y liền được giải quyết. Lúc đó trai có thể nhận lời mời từ đại học Yale, y cũng có thể đến nước Cổ học xog cấp ba rồi trở về học đại học. Y biết, trai vì yên lòng về y lên mới từ bỏ việc học nhảy lớp.


      Cha dự tính ngày sinh trong tháng 9, mặc còn tới hai tháng nữa, nhưng trong nhà dưới đều rất hồi hộp, dù sao cha năm nay 42 tuổi rồi. Mấy ngày nay, rất nhiều chú bác đều sang đây thăm cha, Thư Phàm Chân cũng gặp được rất nhiều bạn tốt của mình. Sau giấc ngủ trưa, Thư Phàm Chân và mấy ngườ bạn của mình hẹn nhau ướng trà chiều. Hỏi Hàm Hàm và Ân Ân, hai đứa nhóc cân nhắc mãi, cuối cùng cũng muốn theo.


      Nhờ trai đặt giúp chỗ tốt, cần mấy cùng, Thư Phàm Chân với mấy người cùng nhau lên chiếc xe vô cùng sang trọng, tới nhà hang 5 sao ở Manhattan uống trà chiều. Thư Phàm Chân phải ở nhà mỗi ngày,y cũng có thể ra ngoài, nhưng chỉ cùng người nhà và bạn thân của y mà thôi.


      “Ngọc ca, cả lát nữa tới đón chúng ta sao?” xa,Thư Phàm Chân hỏi. cả mà Thư Phàm Chân kêu chính là hai con trai lớn nhất của Thư Thiên Ngao.


      Được gọi “Ngọc ca” Tiêu Ngọc Trác gật đầu cái, ,” Bọn họ 5h30 tới đón chúng ta, sau đo cùng ăn cơm. Văn Dục và Văn Chiêu đều tới.” xong, y nhìn hai em trai nhất,”Hàm Hàm và Ân Ân muốn ăn cái gì?”


      “Cái gì cũng được.”Hàm Hàm cười .


      “Em cũng vậy.” chuyện với trai Ân Ân trả lời, sau còn thêm, “ ba ba muốn ở cùng cha ân ái, nên muốn chúng ta về trễ chút.”


      “Ha ha…” Người xe đều nở nụ cười.


      “Ngư Ngư, buổi tôi muốn ăn gì?” Tiêu Ngọc Trác hỏi người khác.


      Nhũ danh là “Ngư Ngư” Lô Hoa ngại ngùng , “Món Pháp, có thể ?”


      “Được, để tôi với Văn Hoa.” Tiêu Ngọc Trác gọi điện cho Thư Văn Hoa, muốn đặt chỗ trước.


      Đến quán uống trà, năm người ngồi tại góc gần cửa sổ. Gọi mấy phần bánh ngọt, 5 người thích ý làm tổ ghế sa lon tán gẫn với nhau. Nhờ có bồn hoa che chắn, tính riêng tư cũng vô cùng tốt. Cũng bởi vì nhà hàng này nơi uống trà chiều được bảo mật rất tốt, nên bọn họ mói chọn chỗ này.


      Uống mấy ngụm trà, Tiêu Ngọc Trác quan tâm hỏi, “Lạc Lạc, em và tại sao rồi?”


      ăn bánh ngọt Hàm Hàm và Ân Ân lập tức ngẩng đầu lên, Lô Hoa mặt cũng vẻ quan tâm. Nhưng vì y và Thư Phàm Chân cùng tuổi nên tiện hỏi tới.


      Thư Phàm Chân có chút bất đắc dĩ , “Em và có chuyện gì cả.”


      phải theo đuổi em sao?”


      có a.”


      “Kia….” Tiêu Ngọc Trác biết nên hỏi tiếp như thế nào.


      Thư Phàm Chân , “Đều do ông Lý và bác Lý thôi. Em và có gì cả. Em chỉ coi ấy là trai.”


      “Vậy ta đối với em là?”


      “Chỉ là em trai thôi.” Thư Phàm Chân , “ Ba ba muốn em tới nơi xa như thế, cho nên em với có gì cả.”


      “Nhưng Lý đối với Lạc Lạc rất tốt.” Ân Ân giọng . Hàm Hàm ở bên gật đầu.


      Thư Phàm Chân , “ phải là loại thích kia.”


      “Chính là giống như Dục đối với em sao?” Hàm Hàm hỏi.


      “Ân, giống.”


      Hàm Hàm và Ân Ân cũng nhìn ra chỗ nào giống nhau, hai đứa cũng hỏi nữa, chuyên tâm ăn bánh ngọt.


      Tiêu Ngọc Trác lại hỏi, “Cò Ngư Ngư sao? Có người thích ?”


      Lô Hoa lắc lắc đầu, có chút thẹn thùng, “Ba ba và cha cũng muốn em có người sớm, với lại , em cũng có, người đặc biệt thích. Lạc Lạc vẫn chưa có, em và Lạc Lạc làm bạn.”


      Tiêu Ngọc Trác thở dài, “Văn Hoa và Văn Khải sang năm muons kết hôn, vậy mà, nghĩ cùng với các em đồng thời a.”


      Thư Phàm Chân , “Chúng em có thể làm phù lang của nha (edit: gọi là phù dâu, nam gọi là phù lang, đúng ko ta?)


      Lô Hoa gật đầu, “Đúng vậy.”


      “Vậy em với Ân Ân có thể làm hoa đồng sao?” Ân Ân nhấc tay hỏi.


      “Chúng ta quá lớn rồi.” Hàm Hàm dán sát người gần hai, giọng , “Có thể để em út làm hoa đồng nha.”


      “Em út quá .” Ân Ân cảm thấy thể được. Nếu như đợi em út lớn lên để làm hoa đồng, cả nhất định khóc nha.


      Tại góc thanh thản, Thư Phàm Chân thả lỏng cùng tán gẫu với người nhà của mình. Trước mặt đồng bạn, người thân trong cùng thế giới với y, y cũng giống như những thiếu niên 16 tuổi bình thường, có sức sống tuổi trẻ thuộc về y.


      Cửa lớn khách sạn mở ra, giám đốc khách sạn vội vang chạy ra nghênh đón. Gíam đốc khách sạn cung kính gọi, “Ông chủ.”


      “Trực tiếp gian phòng.”


      “Vâng.”


      Giúp ông chủ bấm tầng thang máy, giám đốc xuất phát từ chức trách báo cáo, “Ông chủ, mấy vị thiếu gia Thư gia ở khu ăn uống dùng trà chiều, ngài có cần tới chào hỏi ?”


      Ba cái đầu đồng thời chuyển qua, “Thư gia?”


      “Vâng.”


      xem xem!”


      Bị ba vị ông chủ dọa cái, giám đốc vội vàng nhấn phím 4 xuống tầng ăn uống.


      Từ thang máy ra, Donh Tông Lân, Cppr Tuấn và Đào Hiển Long liền bỏ kính râm xuống. Bọn họ vừa xuất , giám đốc phụ trách phòng ăn liền xuất chào đón, Cổ Tuấn làm cái thủ thế bảo im lặng. Gíam đốc phụ trách phòng ăn vừa chỉ về phía,ba người lập tức tới.


      “Lạc Lạc, em sang năm có định tới nước Cổ học tiếp ?”


      “Tất nhiên là có.”


      Ba người chân đồng thời dừng lại. Vừa vặn đối diện với ba người Lô Hoa thấy có người tới, y ngậm miệng.Những người khác cũng im lặng, chờ mấy người rồi tiếp.


      Ba người nhấc chân bước tới, đến chỗ Thư Phàm Chân ngồi liền chiếm lấy vị trí gần y ngồi xuống. Thân hình cao lớn của bọn họ vừa ngồi xuống liền mang đến cảm giác ngột ngạt khó thở. Hàm Hàm và Ân Ân nghĩ tới có người xa lạ đột nhiên xuất , liền kinh hô lên tiếng, Hàm Hàm liền trốn vào lồng ngực Thư Phàm Chân, Ân Ân cũng lủi vào ngực Tiêu Ngọc Trác. Thư Phàm Chân kinh ngạc nhìn ba người, nhất thời biết phản ứng ra sao.


      là khéo.” Cổ Tuấn vòng mắt quét qua, nở nụ cười, “Thư Phàm Chân, nghĩ gặp cậu ở đây a.”


      “Các cậu, tới uống trà sao?” Thư Phàm Chân xoa xoa lưng Hàm Hàm hỏi.


      “Ân, trùng hợp tới đây uống trà.” Cổ Tuấn chỉ chỉ chỗ bên cạnh, “Có thể ngồi cùng nhau ?”


      “Ây… thuận tiện lắm.”


      “Kia, mời ăn chút bánh ngọt chắc có thể ?”


      Đào Hiển Long mở miệng, “Thư Phàm Chân, chúng ta ở trường cũng từng dùng qua trà chiều nha.”


      Lô Hoa cùng Tiêu Ngọc Trác lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thư Phàm Chân vỗ vỗ Hàm Hàm, cúi đầu bên tai nhóc mấy âu, Hàm Hàm bạo gan ngẩng đầu lên, giọng , “Là lần trước, ba bạn học của đến nhà chúng ta sao?”


      “Ừ.”


      “Hàm Hàm, để cùng bạn học mấy câu.”


      Hàm Hàm yên tâm nắm chặt tay trai, Thư Phàm Chân hôn má Hàm Hàm cái, nhóc liền yên lặng buông tay. Lô Hoa vẫy tay với Hàm Hàm, Hàm Hàm dịch đến bên người y, ôm lấy y.


      nghĩ hù em trai, Thư Phàm Chân đứng lên, Tiêu Ngọc Trác lên tiếng, “Lạc Lạc, chúng ta phải liền nha.” Tiêu Ngọc Trác 22 tuổi, gan cũng lớn hơn nhiều.


      “Ừm.”


      Thư Phàm Chân rời vị trí, Đào Hiển Long và Cổ Tuấn còn làm cái động tác thân sĩ đặc biệt. Doanh Tông Lân nhìn cái vòng tay cổ tay Tiêu Ngọc Trác và Lô Hoa mấy lần sau đó nhấc chân rời . Bọn họ vừa , Tiêu Ngọc Trác liền lấy điện thoại gọi cho hôn phu của mình, Hàm Hàm và Ân Ân cũng nhanh chóng gọi cho trai.


      Từng tiếp xúc qua, nên Thư Phàm Chân cũng quá sốt sắng, y hỏi, “Các cậu đâu sao?”


      “Chúng tôi vừ từ Hy Lạp về.” Cổ Tuấn trả lời câu, chọn mấy loại bánh ngọt.


      Đào Hiển Long chỉ chỉ sát vách, “Đều là người nhà cậu.”


      “Có bạn nữa.” Thư Phàm Chân cũng giới thiệu ràng.


      Đào Hiển Long cũng tiếp tục truy cứu, Cổ Tuấn hỏi tiếp, “Muốn ăn cái gì?’


      “Tôi hồi nãy ăn no rồi.”


      “Vậy uống chút trà ?”


      ly , muốn trà đen, cảm ơn.”


      Cổ Tuấn chọn lấy trà đen.


      Doanh Tông Lân giương mắt nhìn, sát vách vang lên tiếng hô, hai cái đầu lập tức rụt lại. Thư Phàm Chân cũng nghe được, y nhịn cười, Cổ Tuấn tinh tể nhìn y, hỏi, “Người nhà cậu lại yên tâm để cậu đị ra ngoài mình?”


      phải mình a.” Thư Phàm Chân cũng hết, y chuyển đè tài , “ nghĩ tới, các cậu lại tới đây uống trà chiều.”



      “Vậy chúng tôi phải đâu?” Đào Hiển Long và Cổ Tuấn đòng thanh hỏi.


      Thư Phàm Chân nghiêm túc gật đầu, “Ân, phải là du thuyền hoặc là, quán bar ?”


      “Cậu thấy như vậy.” Doanh Tông Lân khai khẩu.


      “Tôi cho là vậy.”


      Đào Hiển Long rất đứng đắn , “Đoa là ảo giác. Ngày nào cũng ở du thuyền, còn lột lớp da a. QUán bar…..chúng tôi là ngoan bảo bảo a.”


      “Phốc!” Thư Phàm Chân cắm chặt miệng, đối phương nhất định là cố ý a.


      Đào Hiển Long cũng cười, “Cậu phải thích làm ngoan bảo bảo sao?”


      “Ngoan bảo bảo rất tốt nha.”


      Giữa bọn họ dĩ nhiên có thể bình yên chuyện như vậy. Doanh Tông Lân lần nữa giương mắt, hai cái đầu sau bồn hoa lại rụt về. Trà bánh được đưa ra. Thư Phàm Chân vừa cầm lấy chén trà của mình, điện thoại trong túi y vang lên. Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long nhíu mày.


      Nhìn tên màn hình, Thư Phàm Chân liếc ba người cái, bắt máy.


      “Alô.”


      “….”


      “Ân, trùng hợp gặp.”


      “…”


      có gì, cần lo lắng. Ở trường học cũng từng gặp qua.”


      “…..”


      Ngọc bọn họ ở bên cạnh.”


      “…”


      “Được, em chờ mấy người tới. Bye.”


      Thư Phàm Chân cúp điện thoại. Doanh Tông Lân hỏi, “Là vị bảo mẫu nào muốn tới?”


      Thư Phàm Chân thành trả lời,”Là cả.”


      “Hai người?”


      “Vâng.”


      Đào Hiển Long bày ra bộ dạng thất bại, “Tôi phục người nhà cậu a.”


      “ Tôi nghĩ các cậu cần phải làm quen.” Đối với bộ dạng của Đòa Hiển Long Thư Phàm Chân rất hài lòng, y cầm lấy chén trà, mỉm cười uống hớp.


      Lúc này, sát vách vang lên tiếng hô, “Lạc Lạc, chúng ta nên tính tiền thôi, trai em họn họ chờ ở sảnh.”


      “Được.”


      Đặt chén trà xuống, Thư Phàm Chân đứng lên, “Cám ơn trà đen của các cậu. Hẹn gặp ở trường.”


      như vậy nghỉ hè gặp nhau sao? Đào Hiển Long bất đắc dĩ nhún nhún vai,”Được thôi, hẹn gặp lại trường.”


      Cổ Tuấn vô lực xua tay, “Bảo mẫu của cậu nhiều a.”


      Doanh Tông Lân đứng bên cạnh y muốn kéo tay y lại. Nhưng trải qua kinh nghiệm lần trước, Thư Phàm Chân theo bản năng thoát nhưng tránh được. Doanh Tông Lân ghé bên tai Thư Phàm Chân , “Sau này đến đây, cứ là bạn của chúng tôi.”


      Vành tai Thư Phàm Chân vì hơi thở Doanh Tông Lân phun ra mà đỏ lên. Doanh Tông Lân nới lỏng tay, Thưu Phàm Chân giống như bị bỏng dùng sức phất tay, nhanh chóng chạy đến sát vách. Doanh Tông Lân ngồi xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt.


      Tiêu Ngọc Trác muốn thanh toán, nhưng phục vụ có người trả tiền. Thư Phàm Chân tai hồng hồng nhịn được lén nhìn qua bên kia, lại thấy thân hình cao lớn của Doanh Tông Lân, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long giống như xuyên qua bồn hoa nhìn y chăm chú, Thư Phàm Chân vội vàng cúi đầu.


      cần tính tiền, Tiêu Ngọc Trác đứng lên, Thư Phàm Chân cúi đầu nắm tay Ân Ân, Tiêu Ngọc Trác nắm tay Hàm Hàm và Lô Hoa vội vã ngang qua mấy ngươi Doanh Tông Lân ngồi bên cạnh.


      “Thư Phàm Chân.”


      Thư Phàm Chân bước chân dừng lại, hơi do dự, nhưng vẫn quay đầu lại. Đào Hiển Long làm động tác nghe điện thoại với y, Thư Phàm Chân nhếch miệng, quay đầu mất.


      Sau khi bọn họ rời , Đào Hiển Long và Cổ Tuấn nụ cười mặt biến mất, hai ngươi trầm tư, Cổ Tuấn tay gõ gõ bàn, ngón tay chỉ chỉ phía . Đào Hiển Long và Doanh Tông Lân đứng lên theo.


      lên tầng cao nhất, tai phòng bí mật, Cổ Tuấn , “Mấy người kia đều đeo vòng tay. Cái người chuyện kia đeo nhẫn đính hôn.”


      “Cái vòng vàng đó nhất định có ý nghĩa nào đó.” Đào Hiển Long khẳng định.


      Doanh Tông Lân ngồi ghế sô pha, hai tay ôm ngực, “Thư Phàm Chân từng với tôi câu.”


      “Câu gì?”


      “Thế giới của tôi và y, giống nhau.”


      “….” Có ý gì?


      Cổ Tuấn trầm ngâm, “Thế giới của chúng ta, cùng cậu ta, giống nhau….”


      Đào Hiển Long nghiêm túc , “Hai đứa tuổi kia, rất sợ chúng ta. Mặt khác hai người kia nhìn chúng ta cũng rất tự nhiên, đặc biệt là người cuối cùng với Thư Phàm Chân.”


      “Đều rất nhát gan, đều mang đeo vòng tay……Nhìn thoạt rất yếu….Trong này, rốt cuộc là có liên quan gì?” Cổ Tuấn lẩm bẩm.


      “Cậu ta quen tiếp xúc với đàn ông.”


      Cổ Tuấn và Đào Hiển Long nhìn sang, Doanh Tông Lân tiếp, “Cậu ta thậm chí còn dám nhìn người a Long.”


      Doanh Tông Lân vậy, Cổ Tuấn và Đào Hiển Long lập tức ý thức được đúng là như vậy. Cổ Tuấn nhanh chóng , “Cậu vừa nãy khi chuyện với cậu ta, mặt cậu ấy đỏ bừng.”


      “Chẳng lẽ ….” Đào Hiển Long biểu tình rất quỉ dị, “Cậu ta thích đàn ông?”


      Doanh Tông Lân nhàn nhạt , “Cậu ta thích đàn ông cần , kỳ quái là, mấy người kia đều đeo vòng tay. thích đàn ông và đeo vòng tay hai cái có liên quan gì.”


      “Hỏi cậu ta nhất định .” Cổ Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới ngày lại tâm tâm niệm niệm cái vòng tay như thế.


      “Tôi đối với cậu ta, ngày càng hiếu kỳ.”


      Đào Hiển Long lầu bầu câu, đây cũng là ý nghĩ của Doanh Tông Lân và Cổ Tuấn.


      p/s: làm xong chương này có cảm giác mấy bạn này giấu cha mẹ lén lút quen nhau vậy :)))).
      song ngư thích bài này.

    5. Tước gia

      Tước gia New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      20
      Chương 9:


      Edit: Linh Miêu.


      Gần 12h đêm, vợ chồng Cổ Phong Nghị sau khi xã giao về đến nhà, hai vợ chồng phát con trai họ ngồi trong phòng khách xem tv!! Này quá bình thường, Cổ phu nhân hỏi, “Tiểu Tuấn, sao con chơi cùng a Lân và Long Long?”


      “Chơi xong liền trở lại.”


      “Sớm như vậy?”


      có gì vui, nên về sớm.”


      Ba người phần lớn thời gian ở cùng nhau, thỉnh thoảng chán mỗi người ai về nhà nấy. Bất quá tuyệt đối phải trong kỳ nghĩ hè. Cho nên Cổ Phu nhân mới giật mình.


      Cổ Tuấn xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, nhìn đòng hồ báo thức, đứng lên, “Con trở về phong đây.”


      Cổ phu nhân miệng đều mở to, “Tiểu Tuấn, ba đứa phải cãi nhau chứ?”


      “Mẹ, người xem phim truyền hình quá nhiều.” Cổ Tuấn lên lầu.


      Cổ phu nhân nhìn ông chồng mình, “ Tiểu Tuấn đúng a. Vẫn chưa tới 12h mà nó muốn ngủ sao?”


      “Tôi hỏi Chiến Thắng và Nhất Song.”


      Trong nhà đều là mấy đời con , đến thế hệ này trải qua thụ tinh trong trứng vất vả chọn lọc chỉ còn Cổ Tuấn đứa đọc đinh, vợ chồng Cổ gia đều rất cẩn thận. Cổ gia như vậy, Doanh gia và Đào gia cũng như thế.


      Cổ Phong Nghi lấy điện thoại gọi hỏi, biết được Tông Lân và Hiển Long hai đứa cũng rất bình thường đều ở nhà, hơn nữa đều ngủ. Có phải ba người cãi nhau , cha mẹ ba nhà cũng biết, cũng rất lo lắng.


      Ngồi ghế sa lon trong phòng ngủ, Cổ Tuấn xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, cuối cùng vẫn quyết định rất dãy số. Điện thoại kết nối, tim có chút khống chế đập nhanh hơn. Điện thoại vang lên lên hồi, lại có người tiếp, Cổ Tuấn tay trái vịn ghế sô pha, có vẻ hơi nôn nóng.


      Đột nhiên, trong điện thoại truyền đến tiếng, Cổ Tuấn tâm run lên cái.


      “Thư Phàm Chân?”


      “Xin, chào?”


      Trong điện thoại truyền đến thanh khan khan của người nào đó, ràng là ngủ.


      Cổ Tuấn nở nụ cười, thần sẵ buông lỏng ít, “ Sơm như vậy ngủ rồi?”


      là…..”


      “Cổ Tuấn.”


      “A….có, có việc gì sao?”


      “Có việc mới được tìm cậu sao? Lần trước lúc cậu đị, phải chúng tôi đưa số di động cho cậu sao?”


      “Ừm….” Bộ dạng rất mết.


      “Tôi ban ngày có gọi điện thoại cho cậu, nhưng cậu bắt máy.”


      tiện…”


      “Có “bảo mẫu” sao?”


      “…..Người trong nhà ở cùng.”


      thanh Thư Phàm Chân so với bình thường mềm nhũn hơn rất nhiều, mũi mang theo buồn ngủ truyền qua điện thoại khiến Cổ Tuấn tâm “thịch” vang lên tiếng. lần đầu tiên phát , thanh của Thư Phàm Chân laijdeex nghe như vậy.


      “Thư Phàm Chân.”


      “Hả?”


      tại mới 12h, lại được nghỉ hè, sớm như vậy mà ngủ cậu thấy chán sao?”


      ….”


      “Vậy bình thường cậu mấy giờ ngủ?”


      Nằm giường Thư Phàm Chân nhắm mắt, lẩm bẩm, “10h, bị nhốt liền ngủ.”


      “Lúc học cũng là 10h sao?”


      “Ừm.”


      “Cậu làm việc và nghỉ ngơi rất có qui luật, quả nhiên là ngoan bảo bảo a.”


      “Cổ Tuấn.”


      Bị đối phương lần đầu tiên gọi tên, Cổ Tuấn trái tim như bị bàn tay mềm mại nào đó nhéo cái.


      “Làm, làm gì?”


      “Tôi muốn, ngủ.”


      được!”


      Cổ Tuấn đứng lên, cảm thấy hơi nóng.


      “Tại sao?”


      “Cậu ban ngày nghe điện thoại của tôi, buổi tối phải theo tôi tán gẫu!”


      “A…Cậu , mệt sao?”


      tại mới 12h, tôi phải ngoan bảo bảo.”


      “Ha ha….”


      Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, Cổ Tuấn cũng phát chính mình cũng cười.


      “Thư Phàm Chân.”


      “Hả?”


      “Tôi rất muốn hẹn cậu ăn cơm.” Lần đầu tiên, nghĩ muốn hẹn người, hơn nữa, cảm giác muốn nhìn thấy người đó ngày càng mãnh liệt!


      “Ân, được.”


      “Tôi xem là cậu muốn ăn với chúng ta. Coi như nhóm bảo mẫu nhà cậu đồng ý, cậu cũng có thể tự ra.”


      “A….Coi như thế .”


      “Tại sao?”


      Cổ Tuấn nhăn mày.


      Bên kia có tiếng trả lời, Cổ Tuấn lại hỏi, “Tại sao?”


      Thư Phàm Chân nhắm mắt trở mình, lát sau , “Chính là, sợ a.”


      Cổ Tuấn mặt đều tái rồi, “Chúng tôi có đáng sợ vậy sao!”


      “Có a.”


      “…..”Cổ Tuấn suýt nữa vứt luôn điện thoai, “Sợ cậu còn theo tôi chuyện!”


      “Là cậu, gọi cho tôi trước, tôi muốn ngủ.”


      “Thư Phàm Chân, cậu sựu rất đáng ghét! ai dám chuyện với tôi như vậy!”


      “….Cho nên, tôi mới sợ a.”


      biết có phải vì quá buồn ngủ hay , Thư Phàm Chân giọng trong điện thoại chút căng thẳng cũng có, ngược lại còn nhiều hơn chút ôn nhuận.


      “….” Cổ Tuấn tức giận, “ Cậu rất đáng ghét a, Thư Phàm Chân.”


      “Cậu còn chưa ngủ sao?”


      “Cậu buồn ngủ như vậy?”


      “Ừm.”


      được ngủ!”


      đáng sợ.”


      Cổ Tuấn cơ hồ thở ra hơi, cắn răng, “ Câu bây giờ cười sao?”


      “Ừm.”


      “……Cậu là ngoan bảo bảo thành a.”


      “Ừm.”


      cho ngủ! Có nghe ?”


      “A…..”


      “Thư Phàm Chân!”


      “Ừm.”


      Cổ Tuần giận đến nghiến răng, đây ruốt cuộc là buồn ngủ đến cỡ nào a!”


      “Thư Phàm Chân!”


      “Ừ.”


      “Tháng sau là sinh nhật của Tông Lân, cậu có thể tới ?”


      “….”


      “Thư Phàm Chân! cho phép cậu ngủ!”


      “Ừm….Cần phải xin, ….”


      Cổ Tuấn rất thất bại, “Cùng câu tới cũng được?”


      “Người nhiều…”


      Sợ người như thế sao? Cổ Tuấn qua lại trong phòng, , “Vậy cậu chỉ cần lộ mặt thôi, hoặc là tới phòng riêng. Chúng tôi đều ở tại khách sạn.”


      “Vậy, hôm nào?”


      Lẽ nào vẫn được? “Thứ năm.”


      “Kia, thứ tư, các cậu ở trường học sao?”


      “Ở!”


      “Ừm….Vậy, thứ tư, Chúng ta hẹn ở trường học, có thể ? Tiệc sinh nhật…Tôi , được. Ba ba cùng trai bọn họ, vui.”


      Cổ Tuấn nở nụ cười, “Có thể. Vậy cậu đén lúc đó được trốn chúng tôi.”


      “Ừ. Vậy tôi có thể ngủ chưa?”


      “Ok, cậu ngủ , tha cho cậu đó.”


      Cổ Tuấn hài lòng cúp máy. Thư Phàm Chân tắt di động, rốt cuộc có thể an tâm ngủ ngon.


      Cổ Tuấn “hưng phấn” thôi gọi điện thoại cho Doanh Tông Lân. Doanh Tông Lân cũng ở trong phòng của mình chơi điện thoại, biết là suy nghĩ gì. Nghe điện thoại của Cổ Tuấn, Doanh Tông Lân lười biếng mở miệng, “Chuyện gì?”


      “Hồi nãy tôi vừa gọi điện thoại cho Thư Phàm Chân, cậu ta nghe máy.”


      Doanh Tông Lân lập tức ngồi ngay ngắn lại, trong mắt lên ánh sáng, “Cậu ta nghe?”


      “Ban ngày có bảo mẫu bên cạnh, cậu ta thể nghe. Bất quá tên kia bộ dạng mệt muốn chết vậy.”


      “Tông Lân, cậu ta cảm thấy chúng ta rất đáng sợ, cho nên mới nhận lời mời của chúng ta. Cậu ta giống, quen cùng đàn ông ở chỗ. Tôi tháng sau là sinh nhật cậu, hẹn cậu ta đến, cậu ta nhiều người. Tôi có thể lộ mặt chút ở phòng riêng cũng được, cậu ta cha và cậu ta vui, nhưng cậu ta đòng ý hẹn gặp chúng ta ở trương học ngày trước đó.”


      Doanh Tông Lân tới bàn nhìn xem sinh nhật mình là thứ mấy, trong điện thoại, Cổ Tuấn còn , “Vừa nãy chuyện, tôi thấy cậu ta rất bình thường, so với lúc gặp mặt lạc quan hơn rất nhiều. A Lân, chúng ta rất đáng sợ sao?”


      “Là cậu ta lá gan quá .” Doanh Tông Lân ngồi lại ghế sô pha, “Cậu có cậu ta chuẩn bị quà cho tôi ?”


      “Chưa .”


      “Tôi muốn Pub, cậu có ?”


      ! Cậu hay tôi gọi a Long?”


      “Để tôi.”


      Doanh Tông Lân cúp điện thoại đứng dậy ra ngoài, cũng gọi điện cho Đào Hiển Long. Vợ chồng Doanh gia nghe con trai hẹn hai đứa nhoc kia ra ngoài chơi, liền thở phài nhõm, xem ra sao rồi. Lái xe ra cửa, Doanh Tông Lân bấm dãy số, trong điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở đối phương tắt máy. giật khóe miệng.


      Bên trong Pub, đám người trẻ tuổi điên cuồng nhảy nhót. Trong góc tối, khí bàn hề bị ảnh hưởng bởi người xung quanh. bàn để vài bình rượi đắt tiền, gần đó có mấy vô cùng gợi cảm tới.


      Đào Hiển Long biết bị cái gì, kêu bồi bàn tới đây, ghé bên tai vài câu, sau đó giục bồi bàn mau làm. mĩ nữ tóc ngắn mặc bộ đồ đen bó sát cầm ly rượi tới. Doanh Tông Lân liếc mắt nhìn cái, liền cúi đầu tiếp tục uống rượi.


      “Này , Tông Lân, Tuấn, Hiển Long, lâu gặp các cậu nha.”


      Đào Hiển Long ,” Gần đậy bận việc. mình sao?”


      cùng bạn.” Mĩ nữ đến ngồi cạnh Doanh Tông Lân, hỏi, “Các cậu lát nữa có tiết mục gì ? Nếu như có, vậy theo chúng tôi uống rượi .”


      “Lát nữa phải về nhà.”


      Câu trả lời của Đào Hiển Long khiến mĩ nữ giật mình, “Bây giờ còn chưa tới 3h!”


      “Về nhà ngủ sớm chút, làm con ngoan tốt sao?”


      “Ha ha!” Mĩ nữ bị chọc đến phát cười, “Hiển Long, cậu bị cái gì kích thcish rồi sao?”


      “Có lẽ vậy.” Đào Hiển Long nhún vai, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn đám nam nam nữ nữ ở trong sàn nhảy, trước mắt bỗng lóe lên hình ảnh ngoan bảo bảo mặc bộ đò cổ hủ.


      Mĩ nữ chuyển hướng sang Doanh Tông Lân, “Này, Tông Lân, có rảnh ? Tôi muốn hẹn cậu ăn cơm.”


      Cổ Tuấn và Đào Hiển Long buồn cười nhìn Doanh Tông Lân, Doanh Tông Lân liếc hai người , rất nể tình , “ rảnh.”


      Mĩ nữ vui, làm nũng , “Mỗi lần hẹn câu ra ngoài đều rảnh. Ấn theo tuổi tác, cậu phải gọi tôi tiếng chị, nể mặt như vậy.”


      cũng phải chị của tôi.”


      Mặc dù biết đối phương là hạng người gì, nhưng mĩ nữ vẫn bị chọc tức.


      “Hẹn cậu khó như vậy sao!”


      “Bởi vì tôi muốn hẹn với .”


      “Cậu ghê tởm!”


      Mĩ nữ đứng lên bỏ , nếu phải vì thân phận của đối phương, ta tuyệt đối tạt rượi vào mặt kẻ kia. Doanh Tông Lân thèm để ý đến kia, đột nhiên nghĩ đến, bọn vẫn luôn hẹn được Thư Phàm Châm, mà cậu ta dường như cũng muốn gặp bọn ? Cái ý niệm này làm rất thoải mái.


      Doanh Tông Lân dựa sát vào Cổ Tuấn, “Thư Phàm Chân chúng ta đáng sợ, cho nên muốn ăn cơm với chúng ta?”


      “Hừ hừ.” Cổ Tuấn vừa nghe liền thoải mái, “Nghe giọng điệu của cậu ta, làm như chúng ta là hung thần ác sát vậy.”


      “Tôi xem, chỉ cần là đàn ông, cậu ta đều sợ hãi.” Đào Hiển Long cũng sán tới, mặt mang theo suy nghĩ sâu sắc, “Nhưng mà, cậu ta cũng thân cận với phái nữ nha. Lần trước bạn học kia đến gần, phải hù cậu ta chạy mất sao.”


      “Cậu ta và mấy người đeo vòng tay kia cũng rất bình thường mà.” Doanh Tông Lân theo bản năng nhìn vòng người trong Pub, cũng phải, nơi này sao có kẻ nhát gan được.


      Bồi bàn hồi nãy được Đào Hiển Long dặn dò trở lại, tay bưng cái mâm, bên trong dung dã bánh ngọt. Bồi bàn đặt dĩa bánh lên bàn trước mặt Đào Hiển Long, chờ đối phương gật đầu, thở ra hơi, lui xuống. Có trời mới biệt vị đại thiếu gia này lại nổi điên cái gì, ở trong Pub lại muốn ăn bánh ngọt.


      Nhưng Cổ Tuấn và Doanh Tông Lân vừa nhìn liền hiểu . Đào Hiển Long cầm lấy cái nĩa quét khối bánh , để vào trong miệng, vừa ăn vừa , “QUả nhiên rất quỉ dị a.”


      “Qủi dị cậu còn ăn.”Cổ Tuấn đoạt cái nĩa từ tay Đào Hiển Long, cũng quét miếng ăn thử.


      Đào Hiển Long cười cười, “Chờ gặp Thư Phàm Chân, tôi muốn hỏi cậu ta chút, vì sao lại nghĩ chúng ta ở trong Pub ăn bánh ngọt a.”


      “Chúng ta bây giờ phải ăn sao?” Cổ Tuấn đem cái niã cho Doanh Tông Lân, hỏi xem có muốn ăn chút ?


      Doanh Tông Lân trương ra vẻ mặt ghét bỏ, “Chỉ có cái ngoan bảo bảo kia mới cho là trong Pub có thể ăn bánh ngọt.”


      Nửa đêm bị người khác quấy rối giấc ngủ, Thư Phàm Chân dậy trễ hơn bình thường 1 tiếng, dẫn tới người Thư gia đều vội hỏi y xem có bị bênh hay . Thư Phàm Chân tối qua Cổ Tuấn gọi điện thoại cho y, chỉ tối qua đọc sách đến khuya nên sáng nay dậy trễ, mà xét thấy lần trước gặp ba người tại khách sạn khiến Thư gia dưới căng thẳng, nên y cũng dám cho người trong nhà, nếu trong nhà còn loạn lên. Bất quá ông nội bà nộ vẫn để quản gia đem nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho y.


      Đối với việc Cổ Tuấn nửa đêm gọi điện cho y, Thư Phàm Chân có chút ít buồn phiền, nhưng sau đó y cảm thấy mình lại lo xa rồi. Chờ sang năm y sang nước Cổ học, y cùng bọn họ gặp nhau nữa. tại học chung trường, Thư Phàm Chân cũng muốn trai phải lo lắng cho y. Ba người kia cũng làm cái gì quá phận đối với y, khả năng, là họ hiếu kỳ .


      Buổi tối tắm rửa sạch , Thư Phàm Chân nằm giường đọc sách, nhìn lát, y ngáp cái , đôi mắt chua sót. Gần 10h, nên ngủ rồi. Thư Phàm Chân dặt sách lên đầu tủ, lấy điện thoại chuẩn bị tắt máy, tránh cho nửa đêm lại bị quấy rối.


      muốn tắt nguồn, di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn dãy số, Thư Phàm Chân tim đập chậm hai nhịp. Y có lưu số này, nhưng cũng xa lạ gì. phải muốn tán chuyện với y chứ. Có nên nghe hay ?


      Di động vẫn kiên nhẫn vang lên, Thư Phàm Chân do dự mãi, vẫn là nghe máy.


      “Alô?’


      “Cậu có phải muốn nghe điện thoại của tôi đúng ?’ Giongj tràn ngập thuốc sung.


      “Ừm…Có chuyện gì ?”


      “Đương nhiêm.”


      “Chuyện gì?”


      “Sinh nhật tôi cậu biết đúng ?”


      “Ừ.”


      “Nhớ chuẩn bị quà cho cẩn thận.”


      “A?”


      “Cậu định đến tay chứ?”


      A, tay mà đến hình như có chút khoog thích hợp.


      “Vậy, cậu muốn cái gì?”


      “Cái này cậu tự mình suy xét .”


      “Ồ.”


      “Cậu buồn ngủ?”


      “Ân, buồn ngủ.”


      là be ngoan a.”


      “…..”


      “Nhớ chuẩn bị quà.”


      Đối phương xong câu này liền cúp điện thoại. Thư Phàm Chân nhìn di động, mím chặt môi, gọi điện thoại đến, chỉ để nhắc y chuẩn bị quà? Bọn họ, quen thân vậy sao?


      Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, dọa Thư Phàm Chân nhảy lên cái, thêm số xa lạ, phải số hồi nãy, cũng phải sỗ hôm qua. Thư Phàm Chân nháy mắt mấy cái, bắt máy.


      “Alô?”


      “Thư Phàm Chân, tôi là Đào Hiển Long.”


      “A.”


      “Cậu chưa ngủ ?”


      “Chuẩn bị ngủ.”


      “Thực là ngoan bảo bảo a.”


      “….. tốt sao?”


      “A, tốt, làm sao tốt chứ. Tôi với cậu này, trong quán rượi mà ăn bánh ngọt rất kì dị, câu sau này đừng mắc loại sai lầm này nha.”


      “….” Hả?


      “Thư Phàm Chân.”


      “Hả?”


      “Cậu sang năm, muốn chuyển trường sao?”


      “Khả năng .”


      “Cậu thể trả lời chính xác sao?”


      Thư Phàm Chân vuốt thảm len người, , “Nếu sang năm, tôi có thể thích ứng được, chuyển trương, còn nếu , chuyển.”


      “Chuyển tới chỗ nào?”


      “….”


      “Cậu cảm thấy chúng tôi truy sát cậu sao?”


      phải.” Thở dài trong lòng, Thư Phàm Chân , “Muốn chuyển tới nước Cổ. Bạn bè tôi và họ hang của tôi đều ở bên đó.”


      “Có cậu rồi, tại sao còn muốn chuyển trường?”


      Đào Hiển Long sắc mặt rất tốt.


      trai có thể nhảy lớp, lại vì tôi….Tôi đến nước Cổ, bọn họ có thể dựa theo chương trình mà học.”


      “Nếu cậu thích ứng, cần gì phải chuyển trường chứ? Thịnh Họa Đức đủ sao?”


      “Cũng phải…Nơi này, có bạn bè quen thuộc của tôi, trai bọn họ, lo lắng. Ở nước Cổ, có bạn bạn quen, họ yên tâm. Tôi đối với nước Cổ khá quen thuộc.”


      “Là hai người chúng tôi thấy ngày hôm đó sao?”


      trong hai người đó. Bất quá bên đó còn những người khác nữa.””


      Đào Hiển Long suýt nữa hỏi [Có phải đều giống cậu đeo vòng tay phải ?]


      buồn bực cào cào tóc, “ cách khác, nếu như ở đây có người cùng tuổi với cậu, có thể chăm sóc cho cậu, của cậu có thể an tâm học nhảy lớp, cậu cũng chuyển trường?”


      Ạch….


      “Ừm, chỉ là tôi quen thân với ai cả?”


      “Ngược lại nếu có người có thể làm bảo mẫu cho cậu, người nhà cậu yên tâm, cậu phaair chuyển trường nữa, đúng ?”


      “…Ân.” Cũng xem như là vậy.


      “Ok, cậu ngủ đị, ngoan bảo bảo.”


      Đào Hiển Long chờ Thư Phàm Chân đáp lại, liền cúp máy. Nhìn di động, Thư Phàm Chân nháy mắt mấy cái. Có nên với bọn họ, đừng gọi cậu là ngoan bảo bảo nữa ?
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :