1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt (c162) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: khúc “Phượng Hoàng niết bàn”.

      Trong đình tạ ở Xuân Huy viên.

      Lung Nhi sớm mang cầm đặt bàn đá trong đình tạ, Triệu Khả Nhiên thoải mái tự tại ngồi xuống, trong lư hương toát ra làn khói , mùi hương tỏa ra thanh thuần tươi mát.

      “Tiểu thư, người định đàn khúc gì?” Lung Nhi tò mò hỏi.

      Triệu Khả Nhiên suy nghĩ chút, rốt cục ngón tay ngọc ngà hạ xuống cầm huyền, tiếng đàn tao nhã bắt đầu vang lên. Nghe tiếng đàn líu lo như chim oanh hót, chớp động linh hoạt, rồi lại như tiếng nước suối róc rách chảy vào khe đá, du dương lay động lòng người. Phượng Hoàng tái sinh, mang tới hồi phục kiên cường, vươn lên từ tro tàn.

      Tiếng đàn mới đầu còn du dương, sau ngừng biến hóa theo tâm cảnh của Triệu Khả Nhiên, tiếng đàn trì hoãn chuyển gấp, từ nhàng sang trầm lắng, dần dần trở nên dồn dập, dường như mang theo bất hạnh vui cùng với cừu hận ân oán của nhân gian, ép con người ta tới hít thở thông. Tiếng đàn lên đoạn cao trào, Phượng Hoàng dấn thân vào trong hừng hực liệt hỏa. Rồi sau đó tiếng đàn lại trở nên bi thương ai khóc, giấu trong đó là nỗi buồn thê lương, cảm giác luyến tiếc, dường như vì Phượng Hoàng rơi lệ.

      Giai điệu lưu chuyển, tiếng đàn bỗng trở nên cao vút, phấn chấn lòng người, mạnh mẽ như thác đổ xóa tan những ưu phiền đau khổ chốn hồng trần, làm rực lên ý chí sống còn và niềm hy vọng vào tương lai, cổ vũ con người ta ngừng về phía trước.

      khúc kết thúc, Nguyệt và Lung Nhi vẫn đắm chìm trong tiếng đàn kia, lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

      Đàn xong khúc, Triệu Khả Nhiên thở dài hơi, dường như thoải mái hơn nhiều. Từ khi trọng sinh tới nay, nàng luôn luôn cảm thấy rất áp lực, cho dù là đối mặt cha mẹ, hay là đối mặt với những người khác, nàng đều cảm thấy áp lực. Hôm nay, trong lúc khảy khúc “Phượng Hoàng niết bàn” này, nàng đưa những suy tư, tâm của mình vào cầm theo gió bay .

      “Tiểu thư, người vừa đàn khúc nhạc gì vậy?” Lung Nhi rốt cục phục hồi tinh thần lại. “Dường như nô tì chưa bao giờ nghe tiểu thư đàn?”

      “Khúc nhạc này gọi là “Phượng Hoàng niết bàn”.” Triệu Khả Nhiên cười giải thích. “Đây là lần đầu tiên ta đàn khúc này, như thế nào, nghe xuôi tai sao?”

      Đời trước, vào thời điểm nàng 15 tuổi, trong lúc vô tình có được phổ khúc của khúc nhạc này. Triệu Khả Nhiên thử đàn lần, nhưng lúc đó nàng cũng có tâm tình như bây giờ, đàn ra tâm ý, tình cảm của khúc nhạc. Hơn nữa, nàng cũng thích cảm xúc áp lực ở trung đoạn khúc nhạc, cho nên nàng chỉ đàn lần duy nhất, cũng đàn nữa. Hôm nay, nàng lại cảm thấy rất muốn đàn lại khúc “Phượng Hoàng niết bàn” này.

      “Phượng Hoàng niết bàn?” Lung Nhi cảm giác rất kỳ quái. “Tiểu thư, người sao lại biết khúc nhạc này?”

      “Đây là ta trong lúc vô ý biết được.” Triệu Khả Nhiên cười giải thích. Tuy rằng nàng bây giờ còn nàng chưa có được khúc nhạc này, nhưng về sau cũng nhận được, vậy cũng có vấn đề gì.

      “Khúc nhạc này rất êm tai, bất quá, tiểu thư, người biết là ở trung đoạn khúc nhạc khi tiểu thư đàn tạo ra áp lực rất lớn sao, làm cho người ta thở nổi.” Lung Nhi thấy hiểu. “Nô tì còn tưởng rằng tiểu thư muốn đàn khúc “Tri tri kỷ”, hoặc là “Quảng lăng tán”!”

      Nghe Lung Nhi , nàng chỉ cười mềm mại, cũng gì. là, nàng đàn khúc “Phượng Hoàng niết bàn”, là vì nhớ tới những chuyện xảy ra ở đời trước, cảm xúc có chút bộc phát mà thôi.

      “Tiểu thư, khúc nhạc này cái gì a?” Lung Nhi tò mò hỏi, dù sao nàng còn chưa có nghe qua khúc nhạc này bao giờ.

      Triệu Khả Nhiên cười : “Khúc nhạc này biểu tượng cho truyền thuyết về tái sinh và bất diệt của Phượng Hoàng. Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng là sứ giả hạnh phúc của thế gian, mỗi cách năm trăm năm, Phượng Hoàng mang theo tất cả niềm bất hạnh vui cùng với cừu hận ân oán của nhân gian, dấn thân vào trong hừng hực liệt hỏa để tự thiêu, lấy sinh mệnh và kết thúc mỹ lệ để đổi lấy tường hòa và hạnh phúc của thế nhân. Sau khi thân thể trải qua thống khổ cùng cực lớn lao với luân hồi, Phượng Hoàng lại có năng lực niết bàn sống lại, càng trở nên hoàn mỹ hơn, rực rỡ hơn, truyền kỳ hơn.”

      “Oa, như vậy Phượng Hoàng phải rất thống khổ sao?” Lung Nhi cảm thấy Phượng Hoàng rất đáng thương.

      “Phượng Hoàng còn có cái tên, gọi là chim bất tử, vòng đời của nó bao giờ kết thúc. Bất kể gặp phải khó khăn, thống khổ gì, cho dù chỉ còn lại nắm tro tàn, Phượng Hoàng trọng sinh, mỗi lần trọng sinh, Phượng Hoàng càng trở nên cường đại hơn, hoàn mỹ hơn, rực rỡ hơn. Cho nên mới có truyền thuyết Phượng Hoàng niết bàn trọng sinh.”

      Triệu Khả Nhiên tin tưởng vững chắc rằng đời này của nàng giống như Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh.

      Đột nhiên, Triệu Khả Nhiên cảm giác có người nhìn nàng chằm chằm. Nàng ngẩng đầu, đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh, lại nhìn lên nóc nhà phía trước, nhưng thấy có người nào.

      Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc lắc đầu, xem ra sau khi trọng sinh, dường như nàng trở nên quá mẫn cảm. Ngẫm lại cũng đúng, nơi này là phủ Thái sư, người bình thường thể vào được, làm sao lại có người nhìn nàng chằm chằm? Xem ra nàng quá đa tâm rồi.

      “Tiểu thư, có chuyện gì ạ?” Nhìn hành động kỳ quái của Triệu Khả Nhiên, Nguyệt dò hỏi.

      có việc gì.” Triệu Khả Nhiên cười cười, lại vào trong đình tạ, tiếp tục đánh đàn.
      Bất quá, nàng biết rằng, buổi chiều hôm nay tại nơi này, người nghe được tiếng đàn của nàng, trừ Nguyệt cùng Lung Nhi, còn có bạch y nam tử, ngay tại khắc kia khi nàng đứng dậy, bạch y nam tử liền ly khai nóc nhà.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Dùng bữa tối.

      Đến thời gian dùng bữa tối, tất cả mọi người tới nhà ăn. Trong phủ Thái sư, vào ngày 15 hàng tháng, tất cả mọi người trong phủ đều cùng nhau dùng bữa tối, đây là thói quen của phủ Thái sư nhiều năm qua.

      Triệu Khả Nhiên nhìn bốn phía chung quanh, thấy mọi người đều tề tập đầy đủ. Tuy rằng đại gia đình cùng nhau dùng bữa tối, nhưng phải tất cả mọi người đểu ngồi cùng bàn. Ở bên trong nhà ăn, bày biện hai bàn thức ăn. Dù sao dòng chính với thứ xuất có thân phận khác nhau, chỉ có chủ tử chính thức mới được ngồi bàn chủ thượng, những người khác cũng chỉ có thể ngồi bàn dưới biểu thị cho thân phận thứ xuất.

      Ở bàn bên dưới, những người ngồi ở bàn này là mấy người thiếp của Triệu Tùng: Trương thị, Lý thị, Lưu thị cùng mấy đứa con của các nàng. Trương di nương là biểu muội của Triệu Tùng, vì gia đình sa sút, sau này mẫu thân Triệu Tùng thấy nàng đáng thương, rước nàng vào nhà cho làm thiếp của Triệu Tùng. Bởi vì được mẫu thân Triệu Tùng làm chủ, cho nên, Trương thị xem như lương thiếp. Trương thị vì Triệu Tùng sinh hạ nữ nhi, gọi là Triệu Oánh, năm nay 12 tuổi, là Tam tiểu thư thứ xuất phủ Thái sư. Lý thị là nha hoàn hồi môn của Tần Hương Hà, sau này được Tần Hương Hà nâng lên làm thiếp. Nàng vì Triệu Tùng sinh hạ hai nữ nhi, Ngũ tiểu thư cùng Lục tiểu thư - Triệu Lâm, Triệu Hồng. Mà Lưu thị, vốn chính là ca kỹ ở Vạn Hoa Lâu, được Triệu Tùng coi trọng, cho nên mới được mang vào phủ Thái sư, trở thành thiếp của Triệu Tùng. Từng ấy năm tới nay, Lưu thị lại sinh được mụn con nào, điều này khiến nàng ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Ở bàn chủ thượng, người ngồi vị trí đầu tiên tất nhiên là Triệu Tùng, chính thê của Tần Hương Hà và 2 nữ nhi do Tần Hương Hà sinh, Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân. Tần Hương Hà là chính thê của Triệu Tùng, có phân lượng trong lòng Triệu Tùng, phải chỉ vì nàng có thủ đoạn, còn điều quan trọng, phải là Tần Hương Hà là tiểu thư dòng chính thất của phủ Quốc Công, đương nhiệm Tần Quốc Công giờ là đại ca Tần Hương Hà. Ngoài 4 người, bàn chủ thượng còn có Tôn thị cùng nhi tử duy nhất của phủ Thái sư do nàng sinh - Triệu Khả Phong. Tôn di nương tuy là thiếp nhưng có vị trí rất cao trong lòng Triệu Tùng. Tôn di nương cũng là nữ nhi nhà quan, mấy ca ca của nàng đều làm quan trong triều đình, đại ca nàng thậm chí còn là Hộ bộ thị lang. Nữ nhân như vậy, vốn dĩ phải làm chính thê. Nhưng lúc trước Tôn di nương gả cho Triệu Tùng tại thời điểm gia đình sa sút. Sau này, dưới trợ giúp của Triệu Tùng, nhà mẹ đẻ của nàng mới quật khởi, nàng còn sinh ra nhi tử duy nhất cho Triệu Tùng, cho nên nàng được Triệu Tùng thương, được phong làm quý thiếp, vào thời điểm mọi người trong cả gia đình tề tụ vào 15 hàng tháng, nàng đều được ngồi ăn cơm ở bàn chủ thượng. Nhưng cũng bởi vì phần vinh sủng này của nàng, làm Tần Hương Hà càng thêm chán ghét Tôn thị.

      Nhìn đại gia đình tụ tập cùng chỗ, hoà thuận vui vẻ dùng bữa tối, Triệu Khả Nhiên ở mặt ngoài biểu gì, trong lòng lại cười lạnh. tại thoạt nhìn người nhà hòa thuận vui vẻ, nhưng trong lòng những người ngồi đây đều biết cất giấu tính toán những gì. Hậu viện nữ nhân càng nhiều, chiến tranh lại càng ác liệt, ở mặt ngoài thoạt nhìn có gì, thực chất lại ngấm ngầm đấu đá, ba đào mãnh liệt. Nam nhân đều thế, hy vọng nữ nhân trong hậu viện của mình càng nhiều càng tốt, nhưng lại mơ mộng viễn tưởng mong các nàng hòa thuận chung sống.

      “Sao vậy, tỷ tỷ, tỷ thấy thoải mái sao? Có phải mấy hôm trước nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏe hẳn?”

      Triệu Khả Nhiên trầm tư suy nghĩ, đạo tiếng thanh thúy vang lên ở bên tai nàng. Triệu Khả Nhiên quay đầu thấy Triệu Khả Nhân thân thiết hỏi han quan tâm nàng, chẳng qua là ở sâu trong ánh mắt nàng, lại mang theo tia vui sướng khi người gặp họa.

      có việc gì.” Triệu Khả Nhiên cười .

      “Khả Nhiên, con nhiễm phong hàn khỏi hẳn chưa?” Triệu Tùng hỏi, nhưng trong giọng lại tia thân thiết nào, dường như chỉ hỏi thăm cho có lệ theo khuôn phép.

      “Đa tạ phụ thân quan tâm, con có gì đáng ngại.” Triệu Khả Nhiên cảm động nhìn về phía Triệu Tùng.

      Nếu như là trước kia, Triệu Khả Nhiên nhất định thương tâm vì phụ thân đối xử lạnh nhạt với nàng, sau đó cái gì cũng muốn . Nhưng càng như vậy lại chỉ làm cho mọi việc tệ thêm, chắc nguyên nhân cũng là như vậy, cho nên, phụ thân mẫu thân mới có thể đối xử càng ngày càng lãnh nhạt với nàng. tại Triệu Khả Nhiên cũng ngốc như vậy, mặc kệ phụ thân có phải hay quan tâm nàng, nàng đều phải tỏ ra cảm kích nhận.

      “Ân, vậy là tốt rồi.”

      Nhìn thấy ánh mắt cảm động của Triệu Khả Nhiên, Triệu Tùng bỗng chốc ngây ngẩn cả người, trước kia cho dù gì, đại nữ nhi đều giống như đầu gỗ, nghĩ tới tại chỉ vì câu hỏi thăm của lại cảm động. Xem ra bình thường chính bản thân xem nữ nhi này. Triệu Tùng trong lòng dâng lên tia áy náy.

      “Con phải dưỡng thân mình cho tốt! Về sau cẩn thận chút, đừng để lại bị rơi vào trong nước.” Triệu Tùng dặn dò thêm câu.

      bên Triệu Khả Nhân nhìn Triệu Khả Nhiên tự nhiên hào phóng trả lời, bỗng chốc biết nên phản ứng như thế nào.

      “Muội muội, muội muội, sao vậy?” Triệu Khả Nhiên kêu Triệu Khả Nhân.

      “Nga, , có việc gì.” Triệu Khả Nhân nhíu mày, ánh mắt lại mang theo tia tìm kiếm nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.

      Triệu Khả Nhiên cũng trốn tránh, cười nhìn Triệu Khả Nhân. “Đúng rồi, nghe mấy ngày hôm trước tại thọ yến của Lâm bá mẫu, nghe muội muội được tất cả mọi người khen ngợi a!”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Cùng Kim mama học thêu.

      “Thế ạ, phải ?” Triệu Khả Nhân cười thập phần miễn cưỡng.

      Triệu Khả Nhân nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Khả Nhiên, trong lòng kêu tốt. Dù sao, nàng tráo đổi bức tranh “Xuân ca đạp tuyết đồ” của Triệu Khả Nhiên rồi. Chuyện này nếu như để người khác biết được, như vậy thanh danh tốt nàng vất vả tạo lập được bao lâu nay bị hủy hoại trong chốc lát.

      “Ha ha, Khả Nhân của chúng ta lúc nào cũng là tốt nhất.” Tần Hương Hà kiêu ngạo . Tuy rằng lần này thọ yến Lâm phu nhân nàng tham gia, nhưng Triệu Khả Nhân được mọi người đánh giá rất cao, nàng vẫn nghe được những điều đó.

      Triệu Tùng cũng khen ngợi gật gật đầu, Khả Nhân là niềm kiêu ngạo của , tương lai việc hôn nhân của nàng cũng tuyệt đối có thể trợ giúp nâng cao hơn bước.

      Đối với Tần Hương Hà mà , điều khiến nàng kiêu ngạo nhất đời này chính là sinh ra nữ nhi Triệu Khả Nhân. Triệu Khả Nhân chỉ có xinh đẹp tuyệt mỹ, hơn nữa đọc đủ thứ thi thư, ở trong kinh thành có danh tiếng . Nàng có thể tưởng tượng đến tương lai Triệu Khả Nhân sau này, khẳng định gả cho người gia thế tốt, làm vẻ vang cho mẫu thân là nàng đây.

      Nghĩ vậy, Tần Hương Hà lại nhìn sang Triệu Khả Nhiên, khỏi thở dài hơi. ràng Khả Nhiên cùng Khả Nhân là tỷ muội song sinh, sao lại có thể kém nhau nhiều như vậy? Khả Nhân bộ dạng xinh đẹp hào phóng, là trong tứ đại mỹ nhân của kinh thành, nhưng Khả Nhiên ngược lại, thanh tú có thừa, xinh đẹp đủ. Khả Nhân đầy bụng thi thư, có tiếng là tài nữ trong kinh thành, nhưng Khả Nhiên lại tư chất tầm thường. Đừng Khả Nhân, mấy tiểu thư thứ xuất khác, bộ dạng đều xinh đẹp hơn so với Khả Nhiên. Nhưng may mắn là từ Khả Nhiên đính ước cùng Trung Nghĩa hầu Thế tử.

      Thấy bản thân được cha mẹ khen ngợi, Triệu Khả Nhân cười ngượng ngùng, nhưng lại quay đầu trao cho Triệu Khả Nhiên ánh mắt đắc ý.

      Đối với thiên vị ràng của Triệu Tùng cùng Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên trước kia rất hâm mộ. Từ đến lớn, nàng đều hâm mộ Khả Nhân được cha mẹ thương chiều chuộng mọi mặt. Nhưng trải qua đời, tại Triệu Khả Nhiên so trước kia càng thêm trầm tĩnh, đối với việc cha mẹ thiên vị, nếu trước kia Triệu Khả Nhiên nhất định khổ sở, nhưng tại Triệu Khả Nhiên lại chẳng có cảm giác gì. Dù sao trải qua đời trước bị cha mẹ ghét bỏ cùng bức bách, đời này tuyệt đối có khả năng nàng cảm thấy thương tâm vì những người như vậy. Cho nên, đối với ánh mắt khiêu khích, đắc ý của Triệu Khả Nhân, nàng lựa chọn bỏ qua, coi như nhìn thấy.

      Thấy Triệu Khả Nhiên biểu như vậy, Triệu Khả Nhân cảm giác thập phần kỳ quái. Bình thường nếu ở thời điểm cha mẹ khen ngợi nàng trước mặt Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhiên nhất định hâm mộ rồi thương tâm . Hôm nay cha mẹ vừa khen ngợi nàng, Triệu Khả Nhiên làm sao lại bình tĩnh như vậy? Triệu Khả Nhân trong lòng có chút hoảng, gần nhất Triệu Khả Nhiên biểu có chút kỳ quái. biết vì sao, Triệu Khả Nhân cảm thấy dường như mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu nàng tính toán, nhưng nàng lại nắm bắt được điều gì.

      “Đúng rồi, Khả Nhiên, Khả Nhân, đại bá mẫu các con mời Kim mama dạy biểu tỷ học tập tú công, các con cũng cùng nhau học tập với biểu tỷ !” Tần Hương Hà bình tĩnh mở miệng ra câu lại giống như ném hòn đá to vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên từng đợt sóng lớn.

      Vừa nghe được lời Tần Hương Hà , Trương di nương cũng bất chấp tôn ti, lập tức mở miệng hỏi hỏi: “Phu nhân Kim mama nổi danh trong kinh thành được mọi người xưng là người có ‘Bàn tay vàng’?”

      Kim mama rất có tiếng ở trong kinh thành. Kim mama vốn là mama ở Tú cục (phòng thêu, trang trí) trong hoàng cung, tay nghề tú công rất cao, khéo léo. Sau khi ra khỏi cung, nàng dạy dỗ truyền thụ kinh nghiệm cho các tiểu thư nhà quan trong kinh thành. Những quan gia tiểu thư được Kim mama dạy dỗ, tay nghề tú công đều rất cao, bởi vậy Kim mama được các phu nhân nhà quyền quý trong kinh thành rất thán phục. Những đồ do Kim mama thêu, ngay lập tức được các nhà quyền quý truy mua. Nếu có thể trở thành đệ tử của Kim mama, đối với các tiểu thư khuê các mà , đó được coi là loại vinh hạnh, hơn nữa cũng có thể có thanh danh trong giới quyền quý, tương lai cần lo lắng có được mối hôn nhân tốt.

      Nghe Trương thị , Tần Hương Hà nhíu mày. “Đó là chuyện đương nhiên, muốn chỉ dạy cho chất nữ cùng nữ nhi của ta, tuyệt đối thể là nhân vật bình thường.”

      Lời vừa ra, Triệu Oánh, Triệu Lâm, Triệu Hồng ánh mắt đều nhìn về phía bàn chủ thượng. Các nàng cũng muốn cùng Kim mama học tập, các nàng là thứ nữ, muốn tìm được mối hôn nhân tốt cũng dễ dàng, nhưng nếu như có thể trở thành đệ tử của Kim mama, như vậy mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

      “Đại tẩu có tâm.” Triệu Tùng rất cao hứng, dù sao thanh danh Kim mama cũng biết đến, nếu được Kim mama chỉ đạo dạy dỗ, Khả Nhiên cùng Khả Nhân tương lai sau này cần lo lắng.

      “Đúng vậy!” Tần Hương Hà thoạt nhìn cũng vô cùng cao hứng. “Lần này đại tẩu mời Kim mama là vì Y Miểu, nhưng nàng nhớ đến còn Khả Nhiên cùng Khả Nhân, cho nên muốn để cho mấy đứa cùng nhau học tập.”

      xong, nàng quay đầu nhìn về hướng Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân. “Khả Nhiên, Khả Nhân, các con nhất định phải ngoan ngoãn học tập cùng Kim mama, biết ?”

      “Vâng, mẫu thân.”

      Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân đồng thanh trả lời.

      “Đại nương, Oánh nhi rất ngưỡng mộ Kim mama, người có thể cho Oánh nhi cùng học với các tỷ được ?” Triệu Oánh mở miệng thỉnh cầu.

      “Đúng vậy, Đại nương, chúng ta cũng rất ngưỡng mộ Kim mama.”
      Vừa nghe Triệu Oánh đề nghị như vậy, Triệu Lâm cùng Triệu Hồng cũng lập tức mở miệng, sợ chậm hơn chịu thiệt.

      Nghe thế, Tần Hương Hà nhíu mày. “Lần này được Kim mama chỉ đạo, là do đại tẩu của ta nhớ đến Khả Nhiên cùng Khả Nhân, mới kêu 2 đứa cùng nhau đến học, các ngươi có thân phận gì, cũng tưởng theo, nếu chọc giận Kim mama, các ngươi có thể xoay sở được sao?”

      Vừa nghe đến lời này, Triệu Oánh, Triệu Lâm, Triệu Hồng lập tức cúi đầu dám cái gì nữa, nhưng lại cảm thấy vô cùng cam lòng.

      bữa tối mà trong lòng mọi người đều mang đầy tâm cứ tiếp tục tiếp diễn như vậy.

    4. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      Trông chờ c dùng mưu trí đánh ngã con Khả Nhân , nhìn còn mà mưu mô quá cơ. Cám ơn bạn nhìu hen.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21 Triệu Oánh phát hỏa.

      Ăn xong bữa tối, vừa bước chân vào Sướng các, Triệu Oánh lập tức giận dữ, chỉ cần tùy tay cầm được cái gì, nàng đều đập xuống đất, dường như muốn đem tất cả oán khí đều phát tiết ra.

      “Tức chết ta, thân phận ta là gì, ta là tam tiểu thư phủ Thái sư a!” Triệu Oánh bên rống to, bên ngừng đập phá đồ đạc.

      “Nàng có gì đặc biệt hơn người.”

      “Chẳng qua chỉ là mời được Kim mama, có gì to tát, nàng ta dựa vào cái gì khinh thường người khác a!”

      Từng đợt tiếng chửi rủa đan xen với tiếng đồ vật bị đập vỡ vang lên, nghe có vẻ phá lệ chói tai.

      “Oánh nhi, nữ nhi bảo bối của ta, con mau dừng tay a!” Theo sau vào Trương di nương lập tức ngăn cản Triệu Oánh. “Con tức giận cũng nên đập này nọ a!”

      Nhìn đất đầy mảnh của đồ đạc bị đập vỡ, Trương di nương đau lòng. Nàng được lão phu nhân ban tặng cho Triệu Tùng, cho nên cho dù gia đình sa sút, nàng cũng thèm thu liễm tính tình, vì vậy Triệu Tùng cũng thích nàng. Nhưng đạo lý “Trưởng giả ban thưởng, thể từ”, Triệu Tùng vẫn hiểu được. Vậy nên cho dù phải đặc biệt thích nàng, cũng cự tuyệt, dù sao cũng chỉ là nữ nhân. Nhưng từ khi nạp Trương thị làm thiếp đến nay, Trương thị lại ôn nhu săn sóc, bộ dạng cũng phải đặc biệt xinh đẹp, bởi vậy qua khoảng thời gian ngắn, Triệu Tùng cũng rất ít khi tiến vào Sướng các. May mắn nàng sau này sinh ra Triệu Oánh, ít ra cũng có địa vị trong phủ Thái sư. Hầu hết đồ vật đáng giá ở Sướng các đều do lão phu nhân ban thưởng. Trương thị bởi vì được Triệu Tùng thích, những đồ được ban cho cũng có nhiều. Bây giờ lại bị Triệu Oánh đập vỡ nhiều như vậy, tự nhiên vô cùng đau lòng.

      “Di nương.” Triệu Oánh rốt cục cũng ngồi xuống. “Người xem bộ dáng của Tần thị, giống như con lên được mặt bàn vậy.”

      tiếng chút.” Trương di nương lập tức che miệng Triệu Oánh lại. “Nếu lời này của con truyền ra ngoài, người đó cũng thể cứu được con.”

      “Chỉ là ở Sướng các chút mà thôi, nàng làm sao có thể biết a!” Triệu Oánh tự tin : “Sướng các này đều là người của chúng ta.”

      “Thuyền chạy cẩn thận xuôi dòng vạn năm*.”

      *: làm việc cẩn thận mới có thể thành công và dài lâu.

      “Được rồi, di nương, hôm nay con khó chịu nên mới chuyện đắn đo.” Phát tiết xong cơn tức giận, Triệu Oánh tâm tình tốt hơn nhiều, lôi kéo tay Trương, làm nũng .

      “Ai, cũng là do ta có bản lĩnh.” Trương thị đau lòng nhìn về phía Triệu Oánh. “ có biện pháp cho con cùng Kim mama học tập.”

      “Di nương, người thể cầu chút phụ thân hoặc là tổ mẫu sao?” Triệu Oánh khẩn cầu : “Nếu có thể theo Kim mama học tập, giá trị của nữ nhi cũng tăng lên, nước lên thuyền lên. Hơn nữa, Kim mama cùng các phu nhân nhà quyền quý quan lại trong kinh thành quan hệ rất thân thiết, tương lai sau này con cần phải buồn lo vì tìm được mối hôn nhân tốt.”

      “Ai, nếu có thể, ta làm sao có thể giúp nữ nhi bảo bối của ta?” Trương di nương thở dài hơi. “Lần này Kim mama phải do phu nhân mời tới, mà là do đại tẩu bên nhà mẹ đẻ của phu nhân, chủ yếu là vì tiểu thư nhà người ta học tập, chẳng qua là người ta nhớ đến nữ nhi của phu nhân, mới kêu các nàng học cùng. Cho dù cầu cha con hoặc là lão phu nhân, bọn họ cũng được gì, dù sao Kim mama cũng phải do phủ chúng ta mời tới.”

      “Di nương, con thể học tập tú công của Kim mama sao?” Triệu Oánh nổi giận.

      “Đừng lo lắng, chờ tương lai phụ thân con kế thừa hầu phủ, con trở thành hầu phủ tiểu thư, đến lúc đó nhất định có thể tìm được mối hôn nhân tốt.”

      Triệu Oánh mặt biểu gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu lên kế hoạch tính toán vì tương lai sau này của nàng. Phụ thân trong tương lai có thể kế thừa tước vị hay cũng xác định được, dù sao phụ thân cũng phải người thừa kế duy nhất. Xem ra nàng phải tính toán vì chính bản thân mình.

      Lúc này, Triệu Oánh đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước nàng vô ý nhìn thấy. Liên tưởng đến điều này, trong mắt Triệu Oánh lóe lên đạo ánh sáng. Xem ra nàng phải tìm Triệu Khả Nhân chuyện chút.

      Mà bên kia, ở Trầm Hương viên của Tần Hương Hà, Từng mama - vú nuôi của Tần Hương Hà, đem tất cả mọi chuyện vừa diễn ra ở Sướng các báo cáo với Tần Hương Hà.

      “Xem ra nàng rất bất mãn với ta a!” Tần Hương Hà tựa tiếu phi tiếu .

      “Phu nhân, muốn giáo huấn nàng ta chút ?” Từng mama hỏi.

      cần.” Tần Hương Hà cười : “Chỉ là tiểu sửu thích nhảy nhót mà thôi, đáng để chúng ta lo lắng. Quan trọng là chuyện Khả Nhiên cùng Khả Nhân cùng Kim mama học tập. Mama, ngươi hay chuẩn bị lễ gặp mặt tặng Kim mama. thể quá quý trọng, cũng được bình thường quá, biết chưa?”

      “Nô tì biết phải làm gì.” Từng mama trả lời.

      “Vậy là tốt rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :