1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt (c162) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      hihihi thanks nàng @wjuliet43 ! Mình lót dép hóng tiếp chương kế ^_^
      Fuu thích bài này.

    2. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      dạo này ham hố trọng sinh cổ đại :tungtung::tungtung::tungtung::tungtung::tungtung::th_63::th_63::th_63::th_63::th_63::th_63::th_63:

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Hồi phục.

      Những ngày tiếp theo, Triệu Khả Nhiên đều an tĩnh ở Xuân Huy viên dưỡng bệnh, chân chính làm tiểu thư khuê các cửa lớn ra, cửa đến. Mấy ngày này, ngoài Triệu Khả Nhân cùng mẫu thân nàng Tần Hà Hương ngẫu nhiên đến thăm nàng vài lần, cũng có người nào đặt chân bước vào Xuân Huy viên. Triệu Khả Nhiên cũng thoải mái hưởng thụ thời gian yên bình hiếm có này.

      Tuy rằng Triệu Khả Nhiên mấy ngày nay đều ở trong Xuân Huy viên, nhưng những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng đều biết. Chính là do tiểu nha đầu bát quái Lung Nhi, chủ động báo cáo tất cả mọi chuyện nghe ngóng được cho nàng. Cũng biết vì sao, có lẽ là do những lời đầy tâm huyết ngày hôm đó nàng với Lung Nhi. Lung Nhi cảm thấy nàng tuyệt thể phụ tín nhiệm của tiểu thư, cho nên tại làm gì đều cố gắng hết sức. Có đôi khi nhìn Lung Nhi xoay qua xoay lại, Triệu Khả Nhiên đúng là có chút dở khóc dở cười.

      Nhưng cũng do Lung Nhi tinh quái khắp nơi như vậy, giúp Triệu Khả Nhiên hiểu biết ít chuyện. Đúng như nàng nghĩ, Triệu Khả Nhân dùng bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” lấy được thích của Lâm phu nhân. Nhưng, bất đồng là, đời trước Triệu Khả Nhân tặng lễ là bức tranh , mà đời này, bức tranh Triệu Khả Nhân tặng là đồ dỏm. Chẳng qua là ở thọ yến có người nào nhận ra mà thôi. tại nàng cũng vạch trần Triệu Khả Nhân, dù sao trèo ghế càng cao, ngã càng đau, phải sao?

      Tĩnh dưỡng vài ngày, Triệu Khả Nhiên rốt cục khôi phục sức khỏe.

      “Tiểu thư, bằng chúng ta hôm nay ra phủ dạo chút, được ?” Lung Nhi đề nghị: “Tiểu thư, vài ngày nay người đều nằm giường tĩnh dưỡng, bây giờ khỏe lại, nên cứ ở trong phủ suốt như vậy. Chúng ta ra phủ dạo, hít thở khí chút, thay đổi tâm tình, phải rất tốt sao?”

      Triệu Khả Nhiên còn chưa trả lời, Nguyệt cũng mở miệng răn dạy: “ bậy bạ gì đó, tiểu thư là tiểu thư khuê các! Làm sao lại tùy tiện ra phủ được?”

      “Nhưng các vị tiểu thư khác phải cũng thường xuyên ra phủ chơi sao?” Lung Nhi lầu bầu .

      “Ngươi còn dám tranh luận.” Nguyệt trừng mắt nhìn Lung Nhi cái, Lung Nhi lập tức ngậm miệng dám gì nữa .

      Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc lắc đầu. “Được rồi, Nguyệt , ngươi cũng đừng trách cứ Lung Nhi, nàng còn , khó tránh khỏi ham chơi. Nhưng đúng là hôm nay thể ra ngoài được, hôm nay là 15, mọi người trong phủ đều phải cùng nhau ăn cơm chiều. Ngươi yên tâm, ăn xong cơm chiều, ta với mẫu thân, vài ngày nữa, chúng ta Vạn An Tự dâng hương.”

      “Cám ơn tiểu thư.” Vốn tưởng rằng thể ra phủ, Lung Nhi vừa nghe được câu tiếp theo của Triệu Khả Nhiên, lập tức khôi phục tinh thần hăng hái.

      “Tiểu thư, người thể dung túng nha đầu này.” Nguyệt cảm thấy ổn.

      có việc gì, Nguyệt , cần lo lắng.” Triệu Khả Nhiên cười : “Ta bị bệnh nhiều ngày như vậy, vất vả mới hồi phục, đương nhiên nên Vạn An Tự dâng hương, cám ơn Phật Tổ che chở.”

      “Vậy được rồi!” Nguyệt bất đắc dĩ thỏa hiệp.

      “Nguyệt tốt nhất.” Lung Nhi nịnh nọt vuốt mông ngựa.

      “Ngươi nha!” Nguyệt buồn cười dùng ngón tay điểm điểm cái trán Lung Nhi.

      “Được rồi, hôm nay khó được ngày thời tiết tốt như vậy, tuy rằng thể ra phủ, cũng nên ra khỏi phòng, dạo hít thở khí.” Triệu Khả Nhiên phân phó. “Lung Nhi mang cầm của ta đến đây, ta muốn đàn khúc trong đình tạ.”

      “Vâng!” Lung Nhi cao hứng. “ lâu chưa được nghe tiểu thư đàn. Tiểu thư, tiếng đàn của người tuyệt vời nhất. Lung Nhi hiểu, ràng tiểu thư lợi hại hơn các tiểu thư khác rất nhiều, vì sao trong kinh thành chỉ có Nhị tiểu thư nổi danh là tài nữ, mà tiểu thư lại có tiếng tăm gì.”

      Triệu Khả Nhiên cười cười, cái gì đều . Kỳ thực, lời Lung Nhi . Luận tài hoa, Triệu Khả Nhiên cũng thua kém Triệu Khả Nhân. Dù sao Triệu Khả Nhiên là dòng chính nữ phủ Thái sư, lúc trước đều là hai tỷ muội cùng nhau học tập, hơn nữa Triệu Khả Nhiên tài năng còn được trời phú hơn so Triệu Khả Nhân. Nhưng Triệu Khả Nhiên trời sinh tính tình chất phác, thẹn thùng, bộc lộ tài hoa trước mặt người khác bao giờ, cho nên, trừ những người thân cận, người nào biết, Triệu Khả Nhiên cũng là tài nữ hề thua kém ai.

      Mà Triệu Khả Nhiên cũng để ý hư danh phù phiếm này.

      http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_secret.gif bật mí nhé. Chương này có bóng dáng của a nam9 nhaaaaaaaaaaa http://***************.com/images/smilies/icon_blahblah.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_snog.gif

      Chương 18: khúc “Phượng Hoàng niết bàn”.

      Trong đình tạ ở Xuân Huy viên.

      Lung Nhi sớm mang cầm đặt bàn đá trong đình tạ, Triệu Khả Nhiên thoải mái tự tại ngồi xuống, trong lư hương toát ra làn khói , mùi hương tỏa ra thanh thuần tươi mát.

      “Tiểu thư, người định đàn khúc gì?” Lung Nhi tò mò hỏi.

      Triệu Khả Nhiên suy nghĩ chút, rốt cục ngón tay ngọc ngà hạ xuống cầm huyền, tiếng đàn tao nhã bắt đầu vang lên. Nghe tiếng đàn líu lo như chim oanh hót, chớp động linh hoạt, rồi lại như tiếng nước suối róc rách chảy vào khe đá, du dương lay động lòng người. Phượng Hoàng tái sinh, mang tới hồi phục kiên cường, vươn lên từ tro tàn.

      Tiếng đàn mới đầu còn du dương, sau ngừng biến hóa theo tâm cảnh của Triệu Khả Nhiên, tiếng đàn trì hoãn chuyển gấp, từ nhàng sang trầm lắng, dần dần trở nên dồn dập, dường như mang theo bất hạnh vui cùng với cừu hận ân oán của nhân gian, ép con người ta tới hít thở thông. Tiếng đàn lên đoạn cao trào, Phượng Hoàng dấn thân vào trong hừng hực liệt hỏa. Rồi sau đó tiếng đàn lại trở nên bi thương ai khóc, giấu trong đó là nỗi buồn thê lương, cảm giác luyến tiếc, dường như vì Phượng Hoàng rơi lệ.

      Giai điệu lưu chuyển, tiếng đàn bỗng trở nên cao vút, phấn chấn lòng người, mạnh mẽ như thác đổ xóa tan những ưu phiền đau khổ chốn hồng trần, làm rực lên ý chí sống còn và niềm hy vọng vào tương lai, cổ vũ con người ta ngừng về phía trước.

      khúc kết thúc, Nguyệt và Lung Nhi vẫn đắm chìm trong tiếng đàn kia, lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

      Đàn xong khúc, Triệu Khả Nhiên thở dài hơi, dường như thoải mái hơn nhiều. Từ khi trọng sinh tới nay, nàng luôn luôn cảm thấy rất áp lực, cho dù là đối mặt cha mẹ, hay là đối mặt với những người khác, nàng đều cảm thấy áp lực. Hôm nay, trong lúc khảy khúc “Phượng Hoàng niết bàn” này, nàng đưa những suy tư, tâm của mình vào cầm theo gió bay .

      “Tiểu thư, người vừa đàn khúc nhạc gì vậy?” Lung Nhi rốt cục phục hồi tinh thần lại. “Dường như nô tì chưa bao giờ nghe tiểu thư đàn?”

      “Khúc nhạc này gọi là “Phượng Hoàng niết bàn”.” Triệu Khả Nhiên cười giải thích. “Đây là lần đầu tiên ta đàn khúc này, như thế nào, nghe xuôi tai sao?”

      Đời trước, vào thời điểm nàng 15 tuổi, trong lúc vô tình có được phổ khúc của khúc nhạc này. Triệu Khả Nhiên thử đàn lần, nhưng lúc đó nàng cũng có tâm tình như bây giờ, đàn ra tâm ý, tình cảm của khúc nhạc. Hơn nữa, nàng cũng thích cảm xúc áp lực ở trung đoạn khúc nhạc, cho nên nàng chỉ đàn lần duy nhất, cũng đàn nữa. Hôm nay, nàng lại cảm thấy rất muốn đàn lại khúc “Phượng Hoàng niết bàn” này.

      “Phượng Hoàng niết bàn?” Lung Nhi cảm giác rất kỳ quái. “Tiểu thư, người sao lại biết khúc nhạc này?”

      “Đây là ta trong lúc vô ý biết được.” Triệu Khả Nhiên cười giải thích. Tuy rằng nàng bây giờ còn nàng chưa có được khúc nhạc này, nhưng về sau cũng nhận được, vậy cũng có vấn đề gì.

      “Khúc nhạc này rất êm tai, bất quá, tiểu thư, người biết là ở trung đoạn khúc nhạc khi tiểu thư đàn tạo ra áp lực rất lớn sao, làm cho người ta thở nổi.” Lung Nhi thấy hiểu. “Nô tì còn tưởng rằng tiểu thư muốn đàn khúc “Tri tri kỷ”, hoặc là “Quảng lăng tán”!”

      Nghe Lung Nhi , nàng chỉ cười mềm mại, cũng gì. là, nàng đàn khúc “Phượng Hoàng niết bàn”, là vì nhớ tới những chuyện xảy ra ở đời trước, cảm xúc có chút bộc phát mà thôi.

      “Tiểu thư, khúc nhạc này cái gì a?” Lung Nhi tò mò hỏi, dù sao nàng còn chưa có nghe qua khúc nhạc này bao giờ.

      Triệu Khả Nhiên cười : “Khúc nhạc này biểu tượng cho truyền thuyết về tái sinh và bất diệt của Phượng Hoàng. Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng là sứ giả hạnh phúc của thế gian, mỗi cách năm trăm năm, Phượng Hoàng mang theo tất cả niềm bất hạnh vui cùng với cừu hận ân oán của nhân gian, dấn thân vào trong hừng hực liệt hỏa để tự thiêu, lấy sinh mệnh và kết thúc mỹ lệ để đổi lấy tường hòa và hạnh phúc của thế nhân. Sau khi thân thể trải qua thống khổ cùng cực lớn lao với luân hồi, Phượng Hoàng lại có năng lực niết bàn sống lại, càng trở nên hoàn mỹ hơn, rực rỡ hơn, truyền kỳ hơn.”

      “Oa, như vậy Phượng Hoàng phải rất thống khổ sao?” Lung Nhi cảm thấy Phượng Hoàng rất đáng thương.

      “Phượng Hoàng còn có cái tên, gọi là chim bất tử, vòng đời của nó bao giờ kết thúc. Bất kể gặp phải khó khăn, thống khổ gì, cho dù chỉ còn lại nắm tro tàn, Phượng Hoàng trọng sinh, mỗi lần trọng sinh, Phượng Hoàng càng trở nên cường đại hơn, hoàn mỹ hơn, rực rỡ hơn. Cho nên mới có truyền thuyết Phượng Hoàng niết bàn trọng sinh.”

      Triệu Khả Nhiên tin tưởng vững chắc rằng đời này của nàng giống như Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh.

      Đột nhiên, Triệu Khả Nhiên cảm giác có người nhìn nàng chằm chằm. Nàng ngẩng đầu, đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh, lại nhìn lên nóc nhà phía trước, nhưng thấy có người nào.

      Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc lắc đầu, xem ra sau khi trọng sinh, dường như nàng trở nên quá mẫn cảm. Ngẫm lại cũng đúng, nơi này là phủ Thái sư, người bình thường thể vào được, làm sao lại có người nhìn nàng chằm chằm? Xem ra nàng quá đa tâm rồi.

      “Tiểu thư, có chuyện gì ạ?” Nhìn hành động kỳ quái của Triệu Khả Nhiên, Nguyệt dò hỏi.

      có việc gì.” Triệu Khả Nhiên cười cười, lại vào trong đình tạ, tiếp tục đánh đàn.
      Bất quá, nàng biết rằng, buổi chiều hôm nay tại nơi này, người nghe được tiếng đàn của nàng, trừ Nguyệt cùng Lung Nhi, còn có bạch y nam tử, ngay tại khắc kia khi nàng đứng dậy, bạch y nam tử liền ly khai nóc nhà.
      Phong Vũ Yên, tú cầu, huyendo12 others thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Có phải nam 9 xuất rùi phải ko nàng?
      honglak thích bài này.

    5. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      Ko biết a nam chính này mãnh như bao truyện trọng sinh khác ko nhễ, rất mong chờ a :yoyo26::yoyo26::yoyo26:
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :