1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt (c162) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      đúng là gia đình cực phẩm :die::die:

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Lại thêm bộ trọng sinh nữa... Ta thích nha... Cám ơn nàng nhiều ^^

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Mượn tranh

      “Tỷ tỷ cứ trêu muội” Triệu Khả Nhân nghe hiểu ý vị thâm trường* trong lời của Triệu Khả Nhiên. “Nếu tỷ tỷ cũng , chắc chắn chuẩn bị lễ vật tốt hơn muội nhiều .”

      *: ý tứ sâu xa.

      “Ta nào có được tấm lòng huệ chất lan tâm (thanh nhã, cao khiết như lan, huệ) như muội a!” Triệu Khả Nhiên cười vô cùng sáng lạn, tỏ vẻ rất vui mừng vì có được người muội muội như vậy.

      Hừ, Triệu Khả Nhân đánh chủ ý gì làm sao nàng lại biết! Đời trước cũng thế, nàng ta bày kế để nàng rơi xuống nước thể tham dự thọ yến, sau đó mượn bức tranh “Xuân ca đạp tuyết đồ” trân quý. “Xuân ca đạp tuyết đồ” là bức tranh nổi tiếng, vốn là của ngoại tổ phụ, bởi vì ngoại tổ phụ quý nàng nhất, cho nên trước khi lâm chung người đem bức tranh này đưa cho nàng. Triệu Khả Nhân luôn muốn bức tranh này, nhưng có cách nào lấy được. Lúc này đây, nàng ta muốn đem bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” lấy , sau đó đem kia bức vẽ giả kia trả lại. Đời trước, Triệu Khả Nhân đem bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” tặng Lâm lão phu nhân, chiếm được tình cảm của Lâm lão phu nhân. Nhưng mà đời này, nàng ta cũng đừng bao giờ mong chiếm tiện nghi của nàng như vậy nữa.

      lâu sau, Lung Nhi liền đem bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” mang đến, đưa cho Triệu Khả Nhiên. Triệu Khả Nhiên mở bức tranh ra, nhìn chút, rồi đưa cho Triệu Khả Nhân.

      “Khả Nhân, cho muội.”

      Triệu Khả Nhân nhìn chút, tiếp nhận bức tranh, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào. “Cám ơn tỷ tỷ.”

      cần cảm tạ.” Triệu Khả Nhiên cười . “Muội mượn là vì vẽ để tặng Lâm bá mẫu, làm vậy cũng như là vì ta, ta làm sao nhận lời cảm ơn của muội được!”

      Nghe lời Triệu Khả Nhiên , khuôn mặt tươi cười của Triệu Khả Nhân trở nên cứng ngắc.

      “Ha ha.” Triệu Khả Nhân cười thập phần miễn cưỡng. “Chiều tối, muội để Nhàn Vân mang bức họa trả lại.”

      “Nào dám sai bảo người của muội muội a!” Triệu Khả Nhiên cười . “Đến lúc đó để Lung Nhi lấy là được rồi.”

      “Ân, vậy trước giờ cơm chiều, tỷ sai Lung Nhi tới Hạ Vũ viên lấy là được rồi.” Triệu Khả Nhân dấu vết nhìn quanh bốn phía. “Đúng rồi, tỷ tỷ, muội đến lâu như vậy, sao thấy nha đầu Linh Nhi đâu?”

      ra Triệu Khả Nhân sớm biết rằng Linh Nhi bị phạt, nhưng biết nguyên nhân vì sao, lần này ngoài đến mượn bức tranh, nàng vẫn muốn nghe ngóng chút, xem có nên buông tha cho quân cờ này hay .

      Nghe thấy lời của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên trong lòng cười lạnh, rốt cục nàng ta cũng nhịn được! Lần này đến trừ bỏ làm trò cười giả bộ mượn bức “Xuân ca đạp tuyết đồ”, chắc nàng ta vẫn lo lắng biết Linh Nhi có bị bại lộ hay .

      Tuy rằng trong lòng cười lạnh, mặt Triệu Khả Nhiên lại biểu ra bộ dáng rất khó xử. “Ai, Khả Nhân, muội biết, Linh Nhi nha đầu kia bình thường được ta chiều chuộng làm hư rồi. Hôm nay ta vừa mới tỉnh lại, nàng liền luôn cãi lý với ta, là quá kiêu ngạo, người biết còn tưởng rằng nàng mới là chủ tử a! Cho nên, ta đành phải phạt nàng để răn đe, đánh nàng 10 bản tử, chắc tại nàng còn tại dưỡng thương, cho nên tạm thời ta cần nàng hầu hạ. Muội muội có việc tìm nàng sao?”

      , muội làm gì có chuyện gì cần tìm nàng a!” Triệu Khả Nhân nhanh chóng phản bác: “Chẳng qua là đột nhiên thấy nàng nên muội thấy kỳ quái, cho nên mới hỏi xem thế nào mà thôi.”

      “Ai, muội muội, nha đầu Nhàn Vân của muội vẫn là tốt nhất!” Triệu Khả Nhiên cảm thán : “Nhàn Vân theo muội muội, lâu rồi chưa thấy mắc sai phạm gì, hơn nữa được muội muội dốc lòng dạy dỗ, chắc là làm việc rất lanh lợi?”

      “Tỷ tỷ quá khen.” Triệu Khả Nhân khiêm tốn . “Muội thấy Linh Nhi cùng Lung Nhi bên tỷ tỷ đều rất tốt .”

      “Ha ha a!”

      “Đúng rồi, tỷ tỷ, muội cũng nên trở về.” Triệu Khả Nhân đứng dậy cáo từ. “Muội còn phải trở về tập trung sửa lại chút bức vẽ kia, bằng kịp .”

      “Ân, muội muội thong thả a!” Triệu Khả Nhiên cười . “Lung Nhi, tiễn Nhị tiểu thư ra ngoài.”

      Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn lại mình Triệu Khả Nhiên. ai nhìn thấy, lúc Triệu Khả Nhân rời , sắc mặt Triệu Khả Nhiên lập tức trở nên trầm.
      Phong Vũ Yên, tú cầu, huyendo11 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Dạy bảo Lung Nhi

      Sau khi tiễn Triệu Khả Nhân về, Lung Nhi vừa mới bước vào phòng, liền nhìn thấy Triệu Khả Nhiên sắc mặt trầm, khiến nàng phát hoảng.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lung Nhi cẩn thận hỏi. “Người thấy thoải mái ở đâu sao? Có cần phải thỉnh đại phu ạ?”

      “Lung Nhi.” Triệu Khả Nhiên nhàng tựa vào đầu giường, nhìn Lung Nhi lâu, sau đó mở miệng : “ tại, hãy nghe lời ta với ngươi. Nơi này là phủ Thái sư, là danh môn gia tộc. Lúc nãy Khả Nhân đến thăm ta, nàng đối với ta rất tốt, có phải ngươi cũng thấy như thế? Nhưng có bao giờ ngươi nghĩ tới nàng quan tâm ta là tâm hay là giả ý ?”

      “Tiểu thư.” Lung Nhi chấn động, nàng chưa bao giờ nghĩ tới tiểu thư những lời này với nàng.

      “Tại đại gia tộc như thế này, tình thân quá bé, có lẽ trọng lượng còn bằng con kiến.” Triệu Khả Nhiên thấm thía , vốn dĩ nàng định với Lung Nhi những lời này, nhưng Lung Nhi cùng Nguyệt là 2 người đáng giá để nàng tín nhiệm nhất, nếu Lung Nhi còn giống trước kia, thảm kịch đời trước có lẽ tái diễn, vì vậy, Lung Nhi phải trở nên kiên cường.

      “Mắt ngươi nhìn thấy, tai ngươi nghe được, chưa chắc nhất định là . Chân tướng thường bị giấu rất sâu. Ở trong nhà này, phải ai cũng tình đối xử với ngươi. Cho nên, từ hôm nay trở , ngươi phải học cách nhận biết cái gì là lòng, cái gì lại là hư tình giả ý.”

      “Ý của tiểu thư là...” Lung Nhi cảm thấy u mê .

      “Khả Nhân đối với ta tốt lắm, đúng ? Nhưng, ngươi có biết , lần này ta rớt xuống hồ sen, phải là chuyện ngoài ý muốn.”

      “Cái gì, tiểu thư,…đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Lung Nhi nghe Triệu Khả Nhiên vậy, mặt cắt còn giọt máu. “Tiểu thư, người làm sao lại bị rơi vào trong nước?”

      “Nếu ta là Khả Nhân đẩy ta vào trong nước, ngươi có tin ?”

      “Tiểu thư, vậy,…vậy... chúng ta nhanh cho lão gia, phu nhân a.” Lung Nhi muốn ra ngoài.

      “Lung Nhi, trở về.” Triệu Khả Nhiên kêu lên.

      “Tiểu thư.”

      “Lung Nhi, dù cho bây giờ ngươi cho cha nương ta, bọn họ cũng tin tưởng. Bởi vì, chúng ta có chứng cớ. Hơn nữa dù chứng minh được là Khả Nhân làm, bọn họ cũng phạt nặng Khả Nhân, biết vì sao ?”

      Lung Nhi lắc lắc đầu.

      “Bởi vì Khả Nhân rất xuất sắc. Mặt nào của Khả Nhân cũng là niềm kiêu ngạo của bọn họ, bọn họ thương chiều chuộng nàng mọi bề, cũng trông cậy vào tương lai Khả Nhân gả cho người có gia thế tốt, làm vẻ vang phủ Thái sư. Cho nên, vô luận phát sinh chuyện gì, bọn họ đều trách phạt Khả Nhân. Ngươi phải biết rằng, ở đại gia tộc, tình thân vốn đáng nhắc tới. Lung Nhi, hôm nay ta những lời này, chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ở trong phủ, khi làm việc hay khi bất cứ chuyện gì, đều phải dè dặt cẩn thận, được có chút sai lầm nào, bằng có khả năng bị ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Ngươi hiểu chưa?”

      “Tiểu thư, nô tì .” Lung Nhi kiên định gật gật đầu. “Tiểu thư, người yên tâm, về sau nô tì nhất định làm việc cẩn thận.”

      “Lung Nhi, từ ngươi lớn lên cùng ta, ngươi cùng Nguyệt là 2 người ta tín nhiệm nhất.” Triệu Khả Nhiên nhìn về phía Lung Nhi, kiên định . “Cho nên, cho dù có điều gì xảy ra ta đều bảo hộ các ngươi. Hôm nay ta những lời này, đều là vì tốt cho ngươi.”

      “Tiểu thư!” Được Triệu Khả Nhiên dạy bảo, Lung Nhi vô cùng cảm động, cho tới nay, nàng cho rằng người tiểu thư tín nhiệm nhất là Linh Nhi, ngờ rằng nàng cũng quan trọng đối với tiểu thư.

      “Lung Nhi, ngươi có thể lựa chọn lại.” Triệu Khả Nhiên . “Nếu ngươi muốn cuộc sống bình an, yên ổn; ta cũng có thể với mẫu thân, đem khế ước bán thân trả lại cho ngươi, rồi cho ngươi khoản tiền để ngươi về nhà, hạnh phúc sống cùng người nhà ngươi.”

      , tiểu thư, Lung Nhi .” Lung Nhi nắm chặt tay, kiên định . “Lung Nhi luôn luôn ở bên tiểu thư, dù có chuyện gì xảy ra, Lung Nhi đều đứng bên cạnh tiểu thư, luôn luôn duy trì tiểu thư .”

      “Cám ơn ngươi, Lung Nhi.”

      Nhìn thần tình nghiêm túc của Lung Nhi, Triệu Khả Nhiên kỳ thực đỉnh cảm động. Tiếp, nàng quay đầu nhìn ra cửa, lớn tiếng hỏi: “Nguyệt , ngươi sao? Ngươi muốn rời , hay là lưu lại?”

      “Nguyệt ?” Lung Nhi giật mình quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Nguyệt đẩy cửa tiến vào.

      Triệu Khả Nhiên lẳng lặng nhìn Nguyệt , ra vừa rồi nàng cũng cảm thấy được Nguyệt đến, những gì nàng vừa , vừa dạy bảo Lung Nhi, cũng là với Nguyệt . Nàng can thiệp vào lựa chọn của các nàng. Nếu như, các nàng lựa chọn rời , nàng tuyệt đối trách cứ. Còn nếu, các nàng lựa chọn ở lại, như vậy các nàng nhất định phải hiểu hoàn cảnh sống của mình và phải kiên cường hơn.

      “Tiểu thư, vô luận phát sinh chuyện gì, nô tì tuyệt đối rời tiểu thư ” Nguyệt kiên định trả lời.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Thu hồi bức tranh .

      Hoàng hôn, Lung Nhi chuẩn bị Hạ Vũ viên đem bức tranh “Xuân ca đạp tuyết đồ” mang về.

      “Lung Nhi, bức tranh “Xuân ca đạp tuyết đồ” của ta, ở phía bên trái bức tranh có điểm đen, là do ta cẩn thận làm ra.” Triệu Khả Nhiên dặn dò. “Phải xem xét kỹ lưỡng, tránh cẩn thận mang bức tranh giả về.”

      “Dạ, tiểu thư, người yên tâm! Nô tì nhất định đem bức tranh mang về.”

      Sau khi được Triệu Khả Nhiên dạy bảo và giáo huấn, dường như Lung Nhi trở nên càng thành thục, ổn trọng hơn.

      Nhìn bóng lưng Lung Nhi rời , trong lòng Triệu Khả Nhiên hàng trăm tư vị nảy lên. Những gì nàng với Lung Nhi trưa nay, nàng biết làm như thế có đúng hay . Nhưng mà, trải qua cực khổ của đời trước, trong lòng nàng hiểu , đại gia tộc như Triệu gia, có khả năng chỉ cần mình thiện lương với người khác là được sống tốt. Đời trước phải cũng do nàng thiện lương, tin tưởng muội muội, tin tưởng thiếp thân nha hoàn. Kết quả sao? Bị thiếp thân nha hoàn phản bội, bị muội muội ruột thiết kế vu hãm, đến cuối cùng, bị thân sinh phụ thân hạ lệnh ép uống rượu độc, hương tiêu ngọc vẫn.

      tại nàng tuyệt đối thể dẫm vào vết xe đổ của đời trước. Nàng muốn mạnh mẽ, cường đại, chỉ có như vậy mới có thể sống sót tại đại gia tộc như thế này, mới có khả năng bảo vệ người bên cạnh nàng.

      Rất nhanh, Lung Nhi trở lại.

      “Thế nào, mang bức tranh về rồi sao?” Để Lung Nhi tiến vào hẳn trong phòng, Triệu Khả Nhiên hỏi.

      “Dạ, tiểu thư.” Lung Nhi gật gật đầu, sau đó đem bức tranh đưa cho Triệu Khả Nhiên.

      Triệu Khả Nhiên tiếp nhận, chậm rãi mở ra bức tranh, cẩn thận xem xét hết lượt, chuẩn xác là bức tranh của nàng.

      “Lúc kiểm tra bức tranh có thuận lợi ?” Triệu Khả Nhiên nhìn như chút để ý hỏi.

      “Tiểu thư, may mắn là người nhắc nhở nô tì.” Lung Nhi cười đến có chút giả dối. “Tiểu thư, người biết đâu, lúc đầu, Nhị tiểu thư đem bức tranh khác đưa cho nô tì. Nhưng khi nô tì mở ra nhìn, ở bên trái bức tranh có điểm đen, nô tì biết bức tranh này là đồ dỏm. Bất quá, lúc đó nô tì cũng gì. Lát sau, thừa dịp thời điểm các nàng chú ý, nô tì vụng trộm đem 2 bức tranh đổi lại.”

      “Ân, ngươi xử rất tốt.” Triệu Khả Nhiên khen ngợi gật gật đầu.

      “Tiểu thư, có việc nô tì hiểu .” Lung Nhi có chút nghi hoặc. “Tiểu thư, người làm sao mà biết Nhị tiểu thư định đem bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” tráo đổi?”

      “Lúc trước phải Khả Nhân sao? Nàng vẽ bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” muốn tặng Lâm bá mẫu làm thọ lễ. Ngươi phải biết rằng, Lâm bá mẫu là Trung Nghĩa hầu phu nhân, triều đình phong hào Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.” Triệu Khả Nhiên uống ngụm trà, sau mới chậm rãi giải thích: “Ai có can đảm dám tặng nàng đồ dỏm làm thọ lễ a! Cho nên, những gì Khả Nhân , thể tin được. Nhưng nàng dám đến tìm ta mượn tranh, vậy chứng minh nàng nhất định đem bức tranh “Xuân ca đạp tuyết đồ” tặng Lâm bá mẫu. Bằng , nàng dối phải bị vạch trần sao? Tranh cũng chỉ có bức, tất nhiên là đem bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” tặng Lâm bá mẫu rồi.”

      “Vậy, vậy,…ngày mai Nhị tiểu thư phải mất hết mặt mũi sao?” Lung Nhi trừng lớn mắt hỏi.

      “Nàng .” Triệu Khả Nhiên nhàng đáp lại.

      “Cái gì.” Lung Nhi cảm giác thập phần kỳ quái. “Vì sao?”

      Triệu Khả Nhiên trả lời câu hỏi của Lung Nhi, lẳng lặng uống trà.

      Chính xác, tuy rằng là đồ dỏm, nhưng là do Triệu Khả Nhân tự mình vẽ, chắc chắn cùng bức tranh thập phần tương tự, bởi vì nàng ta còn có thể lấy bức tranh giả đó đánh tráo bức tranh của nàng. Hơn nữa, “Xuân ca đạp tuyết đồ” vô cùng trân quý, chân chính gặp qua bức tranh cũng có vài người, vả lại cũng có người nào cầm bức tranh của Nhị tiểu thư phủ Thái sư tra xét giả.

      Triệu Khả Nhiên trong lòng cười lạnh, Triệu Khả Nhân, ngươi muốn tính kế ta, dễ dàng như vậy. Ta cũng còn là Triệu Khả Nhiên ngu ngốc của đời trước. Ngày mai, ngươi cứ việc mang bức tranh kia tặng , ta tuyệt ngăn cản. Đời trước, ngươi tính kế làm ta mất mạng, đời này ta tuyệt ngu ngốc như vậy nữa.

      Lúc này đây xem như món quà đáp lễ nho của tỷ tỷ ta, bất quá, cạm bẫy do chính ngươi bày ra, đến lúc đó đừng trách tỷ tỷ nga! Đều do ngươi tự làm tự chịu, trách người khác được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :