1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt (c162) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 160: Triệu Lâm nổi giận

      Hạ nhân đến phá vỡ bầu khí kỳ dị trong đại sảnh, mọi người nhịn được thở dài nhõm, giảm bớt tâm tình bị đè nén.

      Nhưng sau khi nghe hạ nhân đó truyền lời Triệu Tùng bất giác chau mày mở miệng hỏi, "Hầu gia có là có chuyện gì ?"

      Đối với việc phụ thân đột ngột cho gọi đến, Triệu Tùng biết tại sao trong lòng lại dấy lên dự cảm lành. Vừa rồi sau khi Trung Nghĩa hầu Lâm Trí đến, thần sắc của ông ấy dường như đúng lắm, hơn nữa còn cầu chuyện riêng với phụ thân mình, nhưng mà, lúc này bọn họ lại gọi mình vào, quan trọng hơn là chỉ gọi mình mình mà còn gọi cả thê tử nữ nhi của mình cùng vào.

      Hơn nữa, vừa rồi thái độ của Lâm phu nhân và Lâm thế tử cũng đúng lắm. Tuy hai nhà giải trừ hôn ước, thế nhưng, theo như tình hình tại mà thấy, chí ít trong mắt mọi người, đây đều là lỗi lầm của Trung Nghĩa hầu phủ! Thế nhưng, thái độ của Lâm phu nhân và Lâm thế tử với bọn họ giống như là rất hận bọn họ vậy. Vì thế, đối với lời truyền gọi lần này của phụ thân mình, trong lòng Triệu Tùng rất thắc mắc, nên mới muốn hỏi thăm chút.

      Người hạ nhân đó sau khi nghe Triệu Tùng , nhớ lại cơn giận của Triệu Lâm vừa rồi, nhưng ta ngu ngốc như vậy, nếu ta ra trong tình huống như thế này, nghi ngờ gì, chính là tìm chỗ chết. Vì thế, sau khi suy nghĩ chút, hạ nhân đó trả lời, "Bẩm đại thiếu gia, hầu gia gì, chỉ bảo mọi người lập tức gặp ngài mà thôi."

      Nghe câu trả lời là Triệu Tùng biết có lẽ mình dò hỏi được gì, vì thế cũng hỏi nữa mà đứng dậy, về hướng thư phòng. Tần Hương Hà thấy thế liền vội vã dẫn Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân theo. Vừa rồi bọn họ nghe hạ nhân đó là hầu gia muốn gặp chính là " nhà" bọn họ.

      Đối với lời truyền gọi của Triệu lâm, chỉ Triệu Tùng mà ngay cả Triệu Khả Nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo nàng dự đoán, lần này Lâm Trí đến có lẽ là vì chuyện trước đây Lâm Khê Nhiệm bị hãm hại! Nếu là như thế, tổ phụ cầu Phụ mẫu và Triệu Khả Nhân qua gặp nàng có thể hiểu được. Thế nhưng tại sao cả nàng cũng phải qua đó? Lẽ nào nàng đoán sai rồi, Lâm Trí phải đến để chuyện này.

      Cả nhà Triệu Tùng rất nhanh đến thư phòng. Lúc bọn họ đến trước cửa thư phòng, cũng vừa lúc Lâm Trí từ trong ra. Nhìn thấy Lâm Trí, Triệu Tùng muốn chào hỏi, dù thành thân gia, cũng cần trở thành kẻ thù! Thế nhưng, ngờ Lâm Trí nhìn cũng thèm nhìn bọn họ cái, tiếp tục khỏi. Chỉ là trước khi , ông ta nhìn Triệu Khả Nhiên mỉm cười gật đầu cái.

      Đối với Triệu Khả Nhiên, Lâm Trí cảm thấy khâm phục. Cầm được mà cũng buông được, ban đầu lúc từ hôn, cũng hề tranh cãi ầm ĩ. Hơn nữa, sau đó còn dựa vào tài hoa của bản thân mà được phong làm quận chúa, tại thậm chí trở thành Húc vương phi tương lai rồi. Nữ tử như vậy, nếu có thể trở thành thê tử của Nhiễm nhi, tương lai, nhất định có thể mang đến cho Nhiễm nhi thành tựu lớn hơn nữa. Chỉ đáng tiếc là, nhi tử của mình có phúc khí này.

      Đối với biểu của Lâm Trí, Triệu Tùng cúi đầu lầm bầm tiếng, " biết tốt xấu."

      Sau khi gõ cửa, Triệu Tùng nghe thấy bên trong trả lời, liền đẩy cửa ra, bước vào. Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân cũng bước theo vào.

      Vừa vào thư phòng, Triệu Tùng cảm thấy bầu khí rất ngưng trọng, phụ thân ông đứng bên cửa sổ, câu nào, nét mặt sa sầm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "Phụ thân, người tìm chúng con có chuyện gì ?" Nhìn tình hình như vậy, Triệu Tùng thận trọng mở miệng hỏi.

      Triệu Lâm xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Triệu Tùng, ánh mắt vô cùng sắc bén. biết tại sao, đối diện với ánh mắt của phụ thân, Triệu Tùng cảm thấy rất chột dạ, giống như chuyện xấu mà mình làm đều thể che giấu dưới ánh mắt như vậy.

      Đối diện với ánh nhìn của Triệu Tùng, Triệu Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm , sau đó, nhấc tay lên, "Bốp..." cái tát mạnh được giáng xuống, khiến mặt Triệu Tùng bị nghiêng về bên. Cái tát bất thình lình này làm cho mọi người khiếp sợ, kinh hãi nhìn hai người bọn họ.

      "Phụ thân, người, người, đây là tại sao vậy!" Triệu Tùng ôm bên mặt bị đánh, vô cùng kinh ngạc mở miệng hỏi.

      Triệu Tùng cảm thấy rất vô tội, ông ta còn chưa biết xảy ra chuyện gì, ràng là ông làm gì hết, cũng gì hết, vậy mà phụ thân lại tát ông bạt tai như vậy, hơn nữa còn có dấu hiệu báo trước nào. Vừa rồi ở đại sảnh, ràng là phụ thân còn rất vui vẻ, giờ tại sao trong thời gian ngắn lại có chuyển biến như thế này?

      "Ngươi còn dám à, bản thân ngươi làm chuyện tốt gì, lẽ nào bản thân còn biết sao?" Nhớ lại chuyện mà Lâm Trí vừa rồi, Triệu Lâm giận chỗ phát tiết, "Người cũng thử nhìn xem, bây giờ người ta tìm đến tận của rồi, ngươi còn dám hỏi tại sao à."

      "Phụ thân, con hiểu người chuyện gì." Triệu Tùng vẫn biết rốt cuộc là Triệu Lâm cái gì, dù thế nào ông ta cũng nghĩ tới chuyện có người biết được chuyện ông ta làm trước đây, ông ta vẫn luôn cho rằng những chuyện đó được tiến hành vô cùng bí mật kín kẽ, có ai biết được.

      " ? Ngươi hiểu phải ?" Triệu Lâm lạnh lùng cười, "Ngươi biết, vậy ta cho ngươi ràng, trước đây, lúc giải trừ hôn ước giữa Khả Nhân và Trung Nghĩa Hầu phủ Lâm thế tử, rốt cuộc ngươi làm những chuyện gì?"

      "Phụ thân, người, người cái gì, con, tại sao con nghe thế nào cũng hiểu vậy?" Triệu Tùng né tránh dám nhìn thẳng Triệu Lâm, trả lời có chút chột dạ.

      Nghe Triệu Lâm nhắc đến hôn ước trước đây của Triệu Khả Nhân, phản ứng đầu tiên của Triệu Tùng là biết có phải mọi chuyện bị vạch trần rồi . Nhưng ngay sau đó ông ta lập tức phủ nhận ý nghĩ này, ban đầu ông và thê tử làm kín kẽ như vậy, hẳn có ai biết được mới đúng. Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng ông ta cảm thấy may mắn.

      chỉ Triệu Tùng, cả Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân khi nghe đến chuyện hôn ước trước đây đều cảm thấy rất chột dạ, dù gì bọn họ hiểu trước đây bọn họ làm những gì.

      Mà vào lúc này, ai chú ý đến khóe miệng của Triệu Khả Nhiên lặng lẽ cong lên. Cuối cùng vạch trần rồi, đúng ? Xem ra mình đoán sai, hôm nay Trung Nghĩa Hầu đến đây quả là vì chuyện đó. Phụ thân, mẫu thân, Triệu Khả Nhân, lần này mọi người muốn ngụy biện thế nào? là đáng mong đợi!

      " hiểu, ngươi còn dám hiểu." Nghe Triệu Tùng biện bạch, Triệu Lâm tức giận đến phát run, "Trung Nghĩa Hầu người ta tìm đến tận cửa rồi. Chuyện gì người ta cũng điều tra ràng rồi, hơn nữa, giờ trong tay người ta còn nắm chứng cứ nữa! Ngươi còn dám mình hiểu sao?"

      "Cái gì!" Triệu Tùng kinh hô thành tiếng.

      ra chỉ Triệu Tùng, Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân đứng bên cạnh cũng giật mình. Đồng thời trong lòng bọn họ thấy sợ hãi. Dù gì chuyện này phải là chuyện , nếu bị vạch trần, vậy hậu quả khó lường. Thế nhưng, lúc đầu ràng là chuyện này được tiến hành rất bí mật, sao lại bị tra ra được cơ chứ?

      "Thế nào, rất giật mình, phải ?" Thấy dáng vẻ của Triệu Tùng, Triệu Lâm cười lạnh, "Lẽ nào ngươi cho rằng mình làm rất bí mật? Ngươi cho rằng Trung Nghĩa Hầu là đồ ngốc à? Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, người ta điều tra sao?"

      "Phụ thân, con, con phải cố ý." Triệu Tùng vội vã mở miệng nhận sai, " đó, phụ thân, ban đầu con chỉ muốn giải trừ hôn ước giữa Khả Nhân và Trung Nghĩa Hầu phủ mà thôi, Khả Nhân nó xuất sắc như thế, nên con mới muốn tìm cho nó nơi chốn tốt hơn. Vì thế con mới làm như vậy, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo toàn được danh tiếng cho Khả Nhân."

      "Ngươi, cái đồ nghịch tử này." Triệu Lâm nhịn được lại tát Triệu Tùng cái, "Ngươi lẽ nào biết sao? Hôn này ban đầu là do ta và Trung Nghĩa Hầu quá cố ước định, các ngươi làm như thế, có đặt người phụ thân là ta trong mắt nữa ? Hơn nữa, ngươi phải biết rằng, vốn dĩ ban đầu người có hôn ước với Trung Nghĩa Hầu phủ phải là Khả Nhân mà là Khả Nhiên, các ngươi tự mình quyết định, đem hôn ước này đổi cho Khả Nhân. Vì ban đầu tình huống như vậy, để bảo toàn danh tiếng cho Khả Nhân, ta đành phải đồng ý. Thế nhưng, giờ sao, ngươi lại dám dùng thủ đoạn như vậy giải trừ hôn ước, có phải ngươi muốn làm ta tức chết !"

      Thấy Triệu Lâm giận như thế, Triệu Tùng cũng dám có bất kỳ phản kháng nào, đành phải để mặc Triệu Lâm tát lên mặt mình. Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân cũng ai dám lên tiếng, vì chuyện này, bọn họ cũng là trong những người tham gia.

      "Tổ phụ. Người cũng đừng quá tức giận, tức giận tổn hại thân thể!"

      Thấy tình hình như vậy, Triệu Khả Nhiên lên, đỡ Triệu Lâm, mở miệng khuyên nhủ.

      "Khả Nhiên, sao con cũng ở đây!"

      Thấy Triệu Khả Nhiên, Triệu Lâm hết sức kinh ngạc. Vì ông ta vốn chỉ muốn gọi Triệu Tùng, Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân qua mà thôi. Vì chuyện này là do ba người họ làm ra. Lúc bọn họ vừa bước vào, vì ông qua tức giận, nên chú ý đến Triệu Khả Nhiên cũng theo họ vào.

      Thấy dáng vẻ nghi hoặc của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhiên cũng đại khái đoán được là chuyện gì, nàng cười rồi , "Tổ phụ, vừa rồi hạ nhân qua truyền gọi có người muốn cả nhà chúng con qua gặp người mà!"

      Triệu Lâm nghĩ lại, vừa rồi lúc ông tức giận, lời ra thiếu suy nghĩ, chẳng trách Khả Nhiên cũng theo vào, nhưng mà, nếu Khả Nhiên nhìn thấy nhiều như vậy, hơn nữa hiểu mọi việc, và chuyện này lại là chuyện nhà của nó, nếu như thế, chi bằng để nó ở lại xem thử. Tương lai nếu xảy ra chuyện gì, nó còn có thể giúp đỡ tý chút.

      "Nếu con vào đây rồi, vậy con ở lại !"

      Sau khi nghe Triệu Lâm phân phó, Triệu Khả Nhiên ngoan ngoãn đứng qua bên. Đối với nàng mà , làm như vậy là tốt nhất, vì trong lòng nàng cũng muốn biết cái kết của câu chuyện.

      Triệu Lâm xoay đầu lại nhìn Triệu Tùng, "Cái đồ nghịch tử nhà ngươi, ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy, ngươi muốn làm ta tức chết, phải ?"

      "Phụ thân, chuyện này là lỗi của con." Thấy dáng vẻ tức giận như vậy của Triệu Lâm, Triệu Tùng vội vã cúi đầu nhận sai, "Nhưng mà, con làm như vậy, hoàn toàn là vì tương lai của Khả Nhân! Khả Nhân là nữ nhi của con, con cũng muốn suy tính cho tương lai của nó!"

      "Ha ha ha, ngươi vì suy tính cho nữ nhi của mình, đúng ?" Triệu Lâm giận quá hóa cười, "Vì thế, ngươi đặt cả Trấn Bắc Hầu phủ vào vòng nguy hiểm, muốn tất cả mọi người chúng ta trả giá cho những gì ngươi làm, phải ?"

      "Phụ thân, người thế là có ý gì!" Nghe Triệu Lâm , Triệu Tùng giật mình kinh ngạc. Ông ta hiểu sao Triệu Lâm lại vậy, chuyện này quả là ông ta làm, thế nhưng ông ta sớm nghĩ tốt đường lui rồi, tại Khả Nhiên là Húc Vương phi tương lai, Khả Nhân cũng là Thái tử trắc phi tương lai rồi, dù Trung Nghĩa Hầu có biết, hẳn cũng dám hành động thiếu suy nghĩ mới đúng.

      "Ta có ý gì, lẽ nào ngươi biết sao?" Triệu Lâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Triệu Khả Nhân, "Những chuyện ngươi làm, chẳng phải là do Khả Nhân dính dáng đến thái tử điện hạ sao? Vì thế, ngươi mới muốn đánh cược, dùng cách như thế để giải trừ hôn ước, sai chứ!"

      Đối diện với ánh mắt sắc bén của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhân né tránh dám nhìn thẳng. Từ đến lớn, nàng ta rất sợ ánh mắt sắc bén đó của tổ phụ. Tuy lúc trước, bản thân nàng ta thường làm nũng với tổ phụ, thế nhưng, đó cũng chỉ là lúc tâm tình tổ phụ tốt mà thôi, lúc tâm tình tổ phụ tốt, nàng ta ngay cả cũng dám .

      Triệu Tùng khiếp sợ nhìn Triệu Lâm, ông ta biết, phụ thân mình tại sao lại biết việc này. Chuyện này, hẳn là ai biết mới đúng chứ!

      Thấy dáng vẻ khiếp sợ của Triệu Tùng, Triệu Lâm lạnh lùng cười, "Ngươi cho rằng tất cả mọi chuyện ngươi đều nắm trong lòng bàn tay sao? Ngươi cho rằng Lâm Trí làm Trung Nghĩa Hầu nhiều năm như vậy đều là vô ích sao? Người ta phải là đồ ngốc, để mặc ngươi chơi đùa trong lòng bàn tay đâu. giờ người ta điều tra ra toàn bộ rồi, chỉ là chuyện các ngươi hãm hại Lâm Khê Nhiễm, còn có trước khi giải trừ hôn ước, chuyện Triệu Khả Nhân kín đáo hẹn hò với thái tử điện hạ, người ta cũng biết được rồi."

      " thể nào." Triệu Tùng còn chưa mở miệng, Triệu Khả Nhân bên cạnh vô thức mở miệng phản bác lại, "Chuyện này, sao bọn họ có thể tra ra được chứ?"

      " thể nào sao? Vậy ngươi quá ngây thơ rồi." Triệu Lâm nhìn Triệu Khả Nhân, cười châm chọc, "Ngươi cho rằng thế giới này có bí mật vĩnh viễn sao? Hôm nay ta cho ngươi biết, thế giới này, chẳng có bức tường nào mà có gió lùa, ngươi cho rằng những chuyện bẩn thiểu mình làm, người khác tra ra được sao?"

      Thấy dáng vẻ giận dữ của tổ phụ, Triệu Khả Nhân vô cùng sợ hãi, vội tránh ra phía sau Tần Hương Hà, dám đối mặt với cơn giận của Triệu Lâm.

      Nhìn nhà ba người làm ra chuyện này, Triệu Lâm mở miệng , "Ta hỏi các ngươi. Chuyện này, rốt cuộc là chủ ý của người nào?"

      Đối mặt với câu hỏi của Triệu Lâm, ai dám mở miệng trả lời.

      Thấy bọn họ ai chịu trả lời, Triệu Lâm đột nhiên mở miệng , "Xem ra, chuyện này, là chủ ý do Triệu Khả Nhân nghĩ ra, đúng ? Bằng , các ngươi dám trả lời."

      Sau khi nghe Triệu Lâm , chỉ Triệu Tùng, Tần Hương Hà mà cả Triệu Khả Nhân cũng đều vô cùng khiếp sợ nhìn Triệu Lâm, bọn họ biết, tại sao Triệu Lâm lại có kết luận như vậy. Tại sao Triệu Lâm lại cho rằng kế hoạch như vậy là do tiểu nữ hài chỉ mới mười mấy tuổi nghĩ ra cơ chứ?

      Vẻ khiếp sợ của bọn họ trong mắt của Triệu Lâm chính là mặc nhận. Vì nếu chuyện này phải do Khả Nhân làm, bọn họ hẳn mở miệng phản bác mới đúng, bọn họ khiếp sợ chẳng qua là do bản thân mình biết chân tướng việc mà thôi.

      "Xem ra Trung Nghĩa Hầu người ta quả đổ oan cho các ngươi! Nhất là ngươi, Khả Nhân, lá gan của ngươi cũng lớn lắm, tâm tư cũng đủ độc ác, nghĩ ra được kế sách độc ác như vậy, chỉ vì giải trừ hôn ước của ngươi." Triệu Lâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Triệu Khả Nhân, "Triệu Khả Nhân, ngươi ra cho ta, hôm nay nếu ta giáo huấn ngươi cho đàng hoàng ta phải là tổ phụ của ngươi."

      Thấy dáng vẻ phẫn nộ của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhân hết sức sợ hãi, dám bước ra. Tần Hương Hà thấy Triệu Khả Nhân như vậy, liền vội mở miệng thừa nhận , "Phụ thân, chuyện này liên quan đến Khả Nhân, chuyện này là chủ ý của con, Khả Nhân vốn biết gì hết."

      Tần Hương Hà câu này nửa nửa giả, chuyện này quả là chủ ý của bà ta, nhưng Triệu Khả Nhân cũng có biết và còn là trong những nhân vật quan trọng tham gia vào chuyện này. Thế nhưng thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của Triệu Lâm như vậy, Tần Hương Hà cũng dám cho Triệu Lâm biết Triệu Khả Nhân cũng biết chuyện này. Bà ta biết rằng, tuy bây giờ mình là nhi tức phụ của Triệu Lâm, nhưng mình vẫn là đại tiểu thư của Tần Quốc Công phủ, dù Triệu Lâm có tức giận hơn nữa, cũng dám làm gì mình. Cho nên bà ta quyết định gánh hết trách nhiệm về mình.

      Thấy dáng vẻ của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên cười nhạt trong lòng, mẫu thân là có mẫu ái vĩ đại! Vì Triệu Khả Nhân mà gánh tất cả trách nhiệm về mình. Mẫu thân chẳng qua là ỷ có Tần Quốc Công phủ làm chỗ dựa vững chắc, tổ phụ dám làm gì mẫu thân? Nhưng mà mẫu thân làm như vậy, dù mẫu thân có , tổ phụ hẳn là cũng tin!

      Quả nhiên, nghe những lời của Tần Hương Hà, Triệu Lâm cho rằng đó chẳng qua là bảo vệ cho Khả Nhân mà thôi. Thấy Triệu Khả Nhân sợ hãi rụt rè, làm sai chuyện cũng dám thừa nhận, cơn giận của Triệu Lâm càng tăng thêm.

      "Triệu Khả Nhân, ngươi lập tức đứng ra cho ta, mình làm sai, còn dám chịu trách nhiệm, muốn tổ phụ ngươi gánh trách nhiệm cho ngươi phải ? Người như ngươi sao xứng làm con cháu của Trấn Bắc Hầu phủ chúng ta."

      "Phụ thân, phải thế, con , Khả Nhân biết gì hết." Tần Hương Hà vội mở miệng bảo vệ Khả Nhân.

      Thấy bộ dạng của Tần Hương Hà, Triệu Lâm giận chỗ phát tiết, "Chính vì có mẫu thân như ngươi, Khả Nhân mới dám tùy tiện làm bậy như vậy. Hôm nay Khả Nhân thành thế này, đều là do ngươi hại đó. Chuyện lần này, ràng là lỗi của nó, ngươi còn ở đây ngụy biện cho nó."

      "Con..." Tần Hương Hà còn muốn thêm, nhưng vừa mới mở miệng bị Triệu Lâm cắt ngang.

      "Tần Hương Hà, ta cho ngươi biết, hôm nay chuyện này ràng là lỗi của Khả Nhân, ta cũng bỏ qua trách nhiệm của ngươi và Tùng nhi, các ngươi tiếp tay làm bậy, cũng thoát được trách nhiệm đâu." Triệu Lâm lạnh lùng nhìn Tần Hương Hà, "Bây giờ ta muốn truy cứu trách nhiệm của Khả Nhân, nếu ngươi còn nhiều lời, vậy hôm nay ta hưu ngươi. Chỉ cần ta chuyện này với bên Tần Quốc Công phủ, dù là ta hưu ngươi, bọn họ cũng thể gì."

      Từ những lời của Triệu Lâm, Tần Hương Hà biết, lần này Triệu Lâm , nếu mình lúc này mở miệng, hôm nay ông ta hưu mình. Nếu vì chuyện này mà bị hưu, mẫu thân mình hay là ca ca mình cũng thể ngăn cản được. Nếu lúc này mình bị hưu, tuy Tần Quốc Công phủ tiếp nhận mình, nhưng mình nhất định bị đại tẩu Trương Man Nhi châm chọc đủ điều. Vừa nghĩ đến đây, Tần Hương Hà cũng dám lên tiếng nữa.

      Thấy Triệu Lâm như vậy, Triệu Khả Nhiên biết xem ra lần này tổ phụ tức giận ! Bằng , ông ấy tuyệt đối dễ dàng những lời này. Phải biết rằng, mẫu thân mình có chỗ dựa vững chắc bao nhiêu!

      "Triệu Khả Nhân, ngươi có nghe hay , lập tức đứng ra cho ta." Triệu Lâm nhìn Triệu Khả Nhân sau lưng Tần Hương Hà, lớn tiếng .

      Thấy ngay cả mẫu thân cũng tự lo được cho bản thân, Triệu Khả Nhân vô cùng sợ hãi, nhưng nàng ta có cách nào, đành phải chậm chạp bước ra, từng bước từng bước đến trước mặt Triệu Lâm.

      Thấy Triệu Khả Nhân đứng trước mặt mình, Triệu Lâm liền tức giận chỗ phát tiết. Đều vì Triệu Khả Nhân mà ông mới mất mặt trước hàng tiểu bối là Lâm Trí. Hơn nữa, Khả Nhân làm ra chuyện như thế xém chút liên lụy đến cả Trấn Bắc Hầu phủ.

      Triệu Lâm càng nghĩ càng tức giận. Cuối cùng, nhịn được nhấc tay lên muốn tát Khả Nhân bạt tai. Nhưng tay của ông ta rơi vào khoảng vì Triệu Khả Nhân tránh cái tát của ông ta. Thấy Triệu Khả Nhân làm sai còn dám tránh né như vậy, Triệu Lâm càng thêm tức giận, ông ta giận dữ hét lên.

      "Triệu Khả Nhân, ngươi còn dám tránh né."

      Ban đầu khi thấy tổ phụ tát mình, Triệu Khả Nhân giật mình, nên mới bất giác tránh , nhưng sau khi tránh nhận được những lời nặng nề hơn của tổ phụ, Triệu Khả Nhân hoảng sợ lại buột miệng ra, "Tổ phụ, người thể đánh con."

      "Cái gì?" Triệu Lâm vốn dĩ tức cành hông, nghe xong lời Triệu Khả Nhân , càng thêm tức giận, "Triệu Khả Nhân, ngươi là muốn làm phản phải ? Ta thể đánh ngươi, tại sao ta thể đánh ngươi! Ta là tổ phụ của ngươi, hôm nay ta có đánh chết ngươi, người khác cũng dám gì."

      Thấy dáng vẻ tức giận của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhân trái lại từ từ trấn định, nàng ta ổn định tinh thần rồi nhìn Triệu Lâm , "Tổ phụ, người thể đánh con, nếu người đánh con chính là phạm thượng đó."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 161: Chống đối

      Editor: Thương Thương


      Lời của Triệu Khả Nhân vừa ra, tất cả mọi người cảm thấy hết sức thể tưởng tượng nổi. Nhất là Triệu Lâm, ngay sau khi nghe được Triệu Khả Nhân , thoáng cái ông ngây ngẩn cả người. Lập tức còn phản ứng kịp.

      Ngay cả trong ánh mắt của Triệu Khả Nhiên nhìn về phía Triệu Khả Nhân cũng tràn đầy kinh ngạc. Cái Triệu Khả Nhân này rốt cuộc là giở trò quỷ gì chứ! Lại dám chống đối tổ phụ đến như vậy, chính là lá gan có khá lớn. Xem ra làm đến thái tử trắc phi đối với nàng ta mà , chính là lá gan của nàng ta lớn! Phải biết, trong nhà này, lời của tổ phụ, là ai cũng thể phản kháng. Ngay cả lúc phụ thân của các nàng vừa rồi bị đánh, cũng dám tránh. ngờ Triệu Khả Nhân chỉ né, lại vẫn dám khẩu xuất cuồng ngôn như vậy.

      Nhìn dáng vẻ của mọi người, Triệu Khả Nhân cũng hết sức đắc ý, vừa rồi lúc nhất thời nàng ta sợ, mới có thể quên mất thân phận bây giờ của mình. Ngay lúc tổ phụ vừa muốn đánh nàng ta, nàng ta chợt nghĩ đến lần trước, mẫu thân chính là tức giận như vậy, lúc muốn đánh Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhiên là cái bộ dáng này tới phản bác mẫu thân. Triệu Khả Nhiên làm như vậy, mẫu thân cũng còn biện pháp làm gì, nếu Triệu Khả Nhiên có thể như vậy, vậy mình dĩ nhiên cũng có thể như vậy.

      "Ngươi...ngươi là có ý gì?" Sau khi Triệu Lâm phản ứng kịp, tức giận đằng đằng chất vấn Triệu Khả Nhân: "Ý của ngươi chính là , ngờ ta đây cái tổ phụ này đánh ngươi, đúng ?"

      " sai." Đối mặt với tức giận của Triệu Lâm, trong lòng của Triệu Khả Nhân có chút sợ, nhưng nàng ta vẫn cố gắng trấn định mở miệng : "Tổ phụ, người được quên, cho dù cháu là tôn nữ của người, nhưng bây giờ cháu là thái tử trắc phi do hoàng thượng khâm điểm rồi. Bây giờ mặc dù cháu và thái tử vẫn chưa có thành hôn, nhưng mà thế nào cháu cũng cũng coi là nửa người trong hoàng gia ! Phải biết quân thần khác biệt, tổ phụ, nếu người đánh cháu mà , đó chính là dĩ hạ phạm thượng rồi."

      "Ngươi...ngươi tên nghiệp chướng này." Nghe được Triệu Khả Nhân xong, Triệu Lâm đều giận đến nên lời: "Ngươi...ngươi lại dám chuyện với ta như vậy, ngươi bây giờ là đem thân phận của ngươi đến áp chế ta, đúng ?"

      "Khả Nhân, rốt cuộc con cái gì chứ! Con còn nhanh xin lỗi với tổ phụ." Triệu Tùng ở bên sau khi thấy tình cảnh như thế, vội vàng mở miệng khuyên nhủ.

      Nhìn bộ dáng nữ nhi của mình chuyện với phụ thân của mình như vậy, trong lòng của Triệu Tùng đó là hết sức nóng nảy. Tính tình phụ thân của mình, mình hết sức hiểu , bộ dáng của Khả Nhân chuyện với ông như vậy, nên oongsawps tức điên thôi! Phụ thân của mình ở địa vị cao lâu, cho tới nay, cũng thích đem toàn bộ tất cả đều nắm giữ ở trong tay của mình, tuyệt đối cho phép bộ dáng của vãn bối chống đối như vậy. Nhất là bây giờ dưới tình huống như vậy, ràng chính là bọn họ làm sai trước, Khả Nhân lại vẫn dám chuyện như vậy, quả chính là thêm dầu vào lửa.

      "Con lại sai, tại sao muốn xin lỗi." Đối mặt với Triệu Tùng chỉ trích, Triệu Khả Nhân cũng chút cử động, nàng ta nhìn về phía Triệu Lâm, mở miệng : "Tổ phụ, cháu sai, cháu rốt cuộc có từng đạo lý, trong lòng của người rất ràng. Còn nữa, cháu phải dùng thân phận áp chế người, cháu chỉ là mà thôi."

      Triệu Khả Nhân tự nhận là mình cũng có làm sai. Được rồi, cho dù mình làm chuyện kia đều rất tốt, tổ phụ cũng có quyền đánh mình, tại địa vị của mình cũng phải tổ phụ có thể tùy tiện đánh cho rồi, điểm này trong lòng mọi người đều rất ràng. Lại , trước đó phải Triệu Khả Nhiên làm như thế này sao sao? Triệu Khả Nhiên có thể làm như vậy, đương nhiên mình cũng có thể làm như vậy.

      "Được, rất tốt, đây chính là tôn nữ của Triệu Lâm ta." Triệu Lâm giận quá thành cười: "Làm sai chuyện muốn nhận sai, còn dám dùng thân phận tới dọa tổ phụ của mình, tốt, phủ Trấn Bắc Hầu ta làm sao sinh ra nghiệp chướng như ngươi vậy!"

      "Tổ phụ, ngươi thể cháu như vậy." Triệu Khả Nhân hết sức bất mãn đối với chỉ trích của Triệu Lâm: "Tổ phụ, người phải biết, tại cháu chính là thái tử trắc phi tương lai rồi. Cây giờ cháu phải là vì phủ Trấn Bắc Hầu làm vẻ vang sao?"

      Nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhân lại vẫn còn dương dương hả hê, Triệu Lâm nổi cáu: "Ngươi lại vẫn biết xấu hổ, vì phủ Trấn Bắc Hầu làm vẻ vang. Ngươi là muốn hại cả phủ Trấn Bắc Hầu chôn theo ngươi mới đúng chứ!"

      Nghe được Triệu Lâm xong, Tần Hương Hà đều chấn động, bọn họ biết rốt cuộc Triệu Lâm là có ý gì, chẳng lẽ là Trung Nghĩa hầu chuẩn bị làm cái gì. Nhưng Triệu Khả Nhân cũng là vẫn như cũ hết sức trấn định, theo ý nàng ta, tại nàng ta là thái tử trắc phi tương lai rồi, cho dù phủ Trung Nghĩa hầu biết chuyện này cũng có dám làm những thứ gì. Bởi vì, bây giờ núi dựa của mình chính là thái tử điện hạ!

      "Phụ thân, người là có ý gì chứ!" Triệu Tùng vội vàng mở miệng hỏi tới: "Có phải Lâm Trí gì hay ? Sau khi biết chuyện này, phải là muốn làm cái gì chứ!"

      "Bây giờ ngươi biết sợ." Thấy dáng vẻ nóng nảy của Triệu Tùng, ánh mắt sắc bén của Triệu Lâm nhìn về phía : "Lúc trước khi con làm chuyện này, sao lại có nghĩ qua hậu quả đây? Lá gan của các ngươi đúng là ! Lại dám gạt ta, ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, chính là cánh cứng cáp rồi."

      "Phụ thân, hài nhi dám." Triệu Tùng vội vàng mở miệng nhận sai: "Nhi tử biết, chuyện này là nhi tử sai rồi, xin phụ thân tha thứ. Xin phụ thân cho con biết, Lâm Trí định làm gì."

      "Làm gì sao? Ngươi cảm thấy sau khi người ta biết, làm như thế nào chứ! Lâm Trí cũng phải là quả hồng mềm gì, ngậm bồ hòn lớn như vậy, ngươi cảm thấy chịu cứ nuốt vào như vậy sao?" Triệu Lâm nhìn về phía Triệu Khả Nhân, tiếp tục mở miệng : " Triệu Khả Nhân, cháu phải là thái tử trắc phi tương lai sao? Cháu phải là rất bản lãnh sao? tại người ta muốn chỗ hoàng thượng cáo trạng, cháu còn ngăn cản."

      "Cái gì." Vừa nghe Triệu Lâm xong, Triệu Tùng và Tần Hương Hà cũng hết sức hốt hoảng, nhanh chóng hoang mang lo sợ. Phải biết nếu chuyện này ầm ĩ đến hoàng thượng nơi đó, vậy dễ thu thập rồi. Chuyện này vốn chính là bọn họ đuối lý trước, đến lúc đó, vị trí thái tử trắc phi của Khả Nhân biết còn có thể giữ được hay . Nhất là chuyện này, Khả Nhân vốn chính là vì leo lên thái tử mà thiết kế, nếu hoàng thượng biết, người trọng phạt thái tử, dù sao chuyện này thái tử cũng có lẫn vào. Này đến lúc đó, tất cả trách phạt cũng rơi vào người Khả Nhân, đến lúc đó chỉ có Khả Nhân, sợ rằng là cả phủ Trấn Bắc Hầu cũng đều bị liên lụy .

      Đối với Triệu Tùng và Tần Hương Hà hốt hoảng, Triệu Khả Nhân cũng hết sức trấn định. Bởi vì, theo ý nàng ta, tại chính mình là thái tử trắc phi rồi, nếu có chuyện gì, thái tử điện hạ nhất định bảo vệ mình. Thái tử điện hạ vốn thích mình, tuyệt đối để mặc kệ mình.

      Triệu Khả Nhiên ở bên, liếc nhìn ra rốt cuộc Triệu Khả Nhân suy nghĩ gì. Khi thấy dáng vẻ trấn định của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên liền cảm thấy bao nhiêu. Triệu Khả Nhân vẫn là có đủ ngây thơ, chẳng lẽ nàng ta cho là, nếu xảy ra chuyện mà , thái tử ra mặt bảo vệ nàng ta sao? Nếu thái tử đối với nàng ta tình thâm ý trọng như vậy, vậy tại thái tử phi phải là Tần Y Miểu, mà là nàng ta Triệu Khả Nhân.

      "Phụ thân, chuyện này người nhất định phải giúp chúng con!" Triệu Tùng vội vàng mở miệng cầu cứu: "Phụ thân, chuyện này tuyệt đối thể đến tai hoàng thượng chỗ đó, nếu nháo đến trình độ đó mà , đến lúc đó lại chính là xảy ra là thể ngăn cản rồi. Đến lúc đó, chỉ có Khả Nhân, còn có phủ Trấn Bắc Hầu chúng ta cũng gặp nạn, cho nên phụ thân, người nhất định phải nghĩ biện pháp!"

      Triệu Lâm cười lạnh, nhìn về phía Triệu Khả Nhân: "Ta tiểu nhân vật như vậy có thể làm gì chứ! Ngươi phải là có nữ nhi tốt sao? tại nó là thái tử trắc phi rồi, nàng ta nhất định có biện pháp."

      Nghe được câu của Triệu Lâm có hàm ý khác, Triệu Tùng biết bây giờ Triệu Lâm còn tức giận Khả Nhân, vội vã xoay đầu lại, nhìn về phía Triệu Khả Nhân: "Khả Nhân, con còn nhanh lên xin lỗi với tổ phụ, làm sao con có thể chuyện với tổ phụ của con như vậy đây?"

      " sai, Khả Nhân, nhanh lên xin lỗi với tổ phụ của con." Tần Hương Hà ở bên cũng liền vội mở miệng khuyên nhủ. tại bà biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này rồi, hơn nữa chuyện này, bọn bây giờ có cách nào giải quyết rồi. Cho nên biết gởi gắm hết hi vọng đến người Triệu Lâm.

      Nhìn mình phụ mẫu của cũng để cho mình xin lỗi, trong lòng Triệu Khả Nhân bất mãn hết sức: "Con lại có làm sai, tại sao muốn xin lỗi."

      Đối mặt với bộ dạngcủa Triệu Khả Nhân khăng khăng mực, Triệu Lâm đều giận thốt nên lời rồi: "Con… con ——"

      bên Triệu Khả Nhiên liền vội vàng tiến lên, đỡ Triệu Lâm, mở miệng khuyên: "Tổ phụ, nên tức giận, tức giận tổn hại sức khoer! Khả Nhân còn , có thể từ từ dạy. Chính cháu tại nơi này thay Khả Nhân nhận lỗi với người, người liền người lớn chấp nhặt lỗi lầm của người , tha thứ Khả Nhân lần này ! Sau này trở về, chúng cháu nhất định quản giáo nàng tốt."

      Nhìn dáng vẻ vội vàng của Triệu Khả Nhiên, trong mắt Triệu Lâm lóe lên tia vui mừng, hoàn hảo người tôn nữ khác của mình vẫn là hết sức hiếu thuận.

      "Khả Nhiên! Cũng là cháu hiểu chuyện."

      Mà Triệu Khả Nhân mực phía dưới bị cầu xin lỗi thấy như vậy màn sau đó, nhưng mà trong nội tâm lại là hết sức bất mãn, mình vừa có làm chuyện gì sai, dựa vào cái gì mình phải xin lỗi chứ! Lại , trước, phải Triệu Khả Nhiên cũng đối với mẫu thân như vậy, Triệu Khả Nhiên có thể, tại sao mình lại thể! Còn nữa, thời điểm này Triệu Khả Nhiên ra làm cái gì chứ! Nàng (Khả Nhiên) còn muốn quản giáo mình, chỉ bằng nàng (Khả Nhiên) cũng xứng.

      Nghĩ đến đây chút, Triệu Khả Nhân nhịn được mở miệng: "Triệu Khả Nhiên, tỷ cần ở chỗ này giả mù sa mưa. Muội cho tỷ biết, chuyện ngày hôm nay muội chính là có làm sai. Còn nữa, nếu Trung Nghĩa hầu muốn tố cáo mà , vậy phải kiện là được, muội quan tâm. Còn nữa, đến lúc đó, rốt cuộc hoàng thượng nghe ai, còn chưa được!"

      "Ngươi ——"

      Thấy bộ dạng của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhiên liền vội vàng tiến lên an ủi ông: "Tổ phụ, xin bớt giận."

      Chỉ là, mặc dù Triệu Khả Nhiên ngoài miệng là an ủi Triệu Lâm, nhưng mà ở đáy mắt của nàng cũng tràn đầy hả hê. Xem ra kể từ sau khi Triệu Khả Nhân được chọn làm thái tử trắc phi, chính là ỷ mình quá cao rồi. Thấy vậy chuyện vạch trần còn có thể mang đến chỗ tốt như vậy, chính là tưởng được đấy! Vốn chính mình vạch trần chuyện này, mình chẳng qua chỉ đúng là muốn Triệu Khả Nhân chịu phạt mà thôi, nhưng nghĩ tới bây giờ lá gan của Triệu Khả Nhân thế nhưng lớn như vậy dám chống đối tổ phụ rồi.

      Phải biết tổ phụ của mình chính là người độc tài, tất cả mọi người nhất định phải nghe lời của ông, nếu , ông tuyệt đối dễ dàng bỏ qua cho ngươi. Triệu Khả Nhân cho là nàng ta có thể làm được thái tử trắc phi, lại chính là bởi vì Thái Tử thích nàng ta sao? Có lẽ thái tử là thích nàng ta ! Nhưng thái tử phải là thích phủ Trấn Bắc Hầu sau lưng nàng ta ! Nếu có tổ phụ đại biểu phủ Trấn Bắc Hầu ở sau lưng ủng hộ, nàng ta cho là mình có thể ổn tọa vị trí thái tử trắc phi này sao?

      Triệu Lâm hít sâu mấy hơi thở, sau đó nhìn về phía Triệu Khả Nhân trong ánh mắt có tức giận, chỉ còn lại bình tĩnh, giống như thấy mộtvngười xa lạ: "Chuyện này, ta đều điều kiện với Lâm Trí xong rồi, cho nên đem chuyện này bẩm báo hoàng thượng chỗ đó."

      Nhìn ánh mắt của Triệu Lâm bình tĩnh vô ba, Triệu Khả Nhiên cũng biết, bây giờ tổ phụ cũng đem Triệu Khả Nhân loại bỏ ra ngoài. Nếu , hẳn là ông bình tĩnh như vậy.

      Nghe được Triệu Lâm xong, Triệu Tùng và Tần Hương Hà cũng thở phào nhõm.

      "Chỉ là, Tùng Nhi, chuyện lần này, đích xác là con và nàng dâu sai lầm, ta vẫn còn muốn trừng phạt đám các ngươi, các ngươi có phục tùng?" Triệu Lâm tiếp tục mở miệng hỏi.

      "Phục tùng, chúng cong phục tùng." Triệu Tùng và Tần Hương Hà vội vàng mở miệng lên tiếng, đồng thời trong lòng của bọn họ cũng thở dài hơi. Bởi vì nếu phụ thân đúng như vậy, đó chính là tỏ chuyện này, ông truy cứu nữa rồi, cho nên bọn họ đương nhiên là tự nguyện nhận phạt. Chỉ là, bọn họ còn giống như cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ra được.

      "Vậy tốt." Triệu Lâm mở miệng : "Chuyện lần này là lỗi của các ngươi, đích thân các ngươi đến phủ Trung Nghĩa hầu tạ tội. Còn nữa, giổ tổ lần này, các con cũng cần tham gia, để Khả Nhiên ở lại chỗ này tham gia giổ tổ là được. Còn nữa, lần này sau này trở về, hai người các con đều phải cấm túc. Các ngươi liền cấm túc ở trong phủ Thái Sư ! Nếu có cần thiết, trong vòng tháng, các ngươi cũng thể ra cửa chính phủ Thái Sư. Dĩ nhiên, lần này cấm túc thi hành sau khi các con phủ Trung Nghĩa hầu xin lỗi. Như vậy trừng phạt, các ngươi có phục tùng?"

      "Nhi tử (nhi tức) nhận phạt." Triệu Tùng và Tần Hương Hà vội vàng lên tiếng.

      ra trừng phạt như vậy , nặng cũng nặng. Cấm túc tháng, đích xác là có chút khó chịu, nhưng chịu đựng rồi chịu đựng cũng liền qua. Khẩn yếu nhất là thể tham gia giổ tổ, phải biết có thể tham gia giổ tổ mà , này đại biểu chính là địa vị trong nhà này. Vừa nghĩ đến lần chính mình thể tham gia giổ tổ, trong lòng Triệu Tùng liền cảm thấy hết sức khó chịu. Nhưng cũng biết lần này phụ thân phạt như vậy coi như là .

      "Phụ thân, vậy chuyện lần này, muốn phạt Khả Nhân thế nào đây?" Tần Hương Hà mở miệng hỏi. Rốt cuộc bà nghĩ đến chỗ nào được bình thường, bởi vì từ vừa mới bắt đầu, phụ thân liền qua chuyện Khả Nhân, còn có mắt cũng có nhìn thẳng Khả Nhân cái. Quan trọng nhất là, phụ thân lại vẫn ra muốn phạt Khả Nhân thế nào.

      Nhưng đối mặt với Tần Hương Hà hỏi lên, Triệu Lâm cũng gì, mà là nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, mở miệng : "Khả Nhiên, mấy ngày này cháu liền ở lại trong Hầu phủ !"

      "Vâng. Tổ phụ." Triệu Khả Nhiên vội vàng mà trả lời.

      "Tốt lắm, tại chúng ta cũng về trong đại sảnh trước !" Triệu Lâm mở miệng : "Ta có chuyện muốn tuyên bố."

      xong, liền dẫn đầu rời khỏi thư phòng. Về Triệu Lâm đối với Triệu Khả Nhân coi thường, ở bên trong lòng của Triệu Tùng và Tần Hương Hà biết làm sao như vậy, trong lòng dâng lên hồi lo lắng. Nhưng có ra là nơi nào có cái gì đúng. Chỉ là, thấy được Triệu Lâm rời khỏi thư phòng, bọn họ cũng vội vàng chạy
      ra ngoài.

      Thấy được tổ phụ cũng có trừng phạt mình, trong lòng của Triệu Khả Nhân hết sức đắc ý, xem ra lần này chính mình chính là có làm sai đấy! Trước Triệu Khả Nhiên làm như vậy, Triệu Khả Nhiên làm được, mình đương nhiên cũng làm được. Hơn nữa, mình làm hình như tốt hơn, ngay cả tổ phụ cũng dám trừng phạt mình.

      Nghĩ đến đây chút, Triệu Khả Nhân đắc chí nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, "Triệu Khả Nhiên, ngươi cần cho là, tại ngươi là người trong hoàng gia rồi, ta tại cũng chỉ là rồi."

      xong, hướng về phía Triệu Khả Nhiên hừ tiếng, sau đó mình trực tiếp rời khỏi thư phòng.

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhân , Triệu Khả Nhiên nhịn được chau mày, nàng biết bởi vì cái gì Nhân lại đột nhiên tự nhủ như vậy. Triệu Khả Nhiên suy nghĩ chút, sau đó đột nhiên bật cười.

      Khó trách, mới vừa rồi mình thế nào cảm giác Triệu Khả Nhân mấy cái lời kia hình như rất quen tai. ra là những lời này, những thứ kia rất giống với lần trước mình ở Thanh Hà các. Xem ra, cho nên Triệu Khả Nhân dám đối với tổ phụ như vậy, hình như là bởi vì lần trước thấy được mình chính đối với mẫu thân như vậy !

      Nghĩ đến đây chút, Triệu Khả Nhiên liền cảm thấy buồn cười. Mình dám đối xử mẫu thân như thế, đó là bởi vì mình lần căn bản cũng có làm sai, mà là các nàng cố tình gây mà thôi. Mà chuyện lần này, ràng sai chính là bọn họ. Hơn nữa, mẫu thân cho cùng, nhưng mà chỉ đúng là quản lý hậu viện mà thôi, vậy mình cũng thể như thế nào. Cho dù mình ầm ĩ với mẫu thân, kia đối với mình mà , ra cũng có ảnh hưởng gì. Nhưng phải biết, lần này Triệu Khả Nhân đối mặt chính là tổ phụ, đây chính là Triệu gia nhất gia chi chủ, chủ nhân phủ Trấn Bắc Hầu đấy! Những thứ này đây là hậu thuẫn cho nữ nhi đấy! Triệu Nhân còn thấy tình trạng đâu!

      Chỉ là, đối với cái thu hoạch ngoài ý muốn này, Triệu Khả Nhiên vẫn hài lòng. Xem ra chính mình vẫn vô tâm trồng liễu! Chuyện lần trước dĩ nhiên cũng làm Triệu Khả Nhân nhớ như vậy, hơn nữa còn ở trong vòng vài ngày "Học đôi với hành" rồi.

      Cũng lâu lắm, mọi người liền cũng trở lại trong đại sảnh rồi, tất cả mọi người nhất nhất ngồi xuống. Nhưng là, trong đại sảnh khí có mới vừa như vậy hoà thuận vui vẻ rồi, mà là trở nên hết sức đè nén.

      Trước vẫn ngồi ở trong đại sảnh người đợi, trong lòng đều là hết sức tò mò . Bọn họ cũng biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Trung Nghĩa hầu vừa mới tới chuyến sau đó, khí cũng thay đổi hoàn toàn. Triệu Lâm vốn cười tươi như hoa cũng biến mất thấy, thay vào đó là nặng nề.

      Nhìn mọi người phía dưới, Triệu Lâm hắng giọng, mở miệng : "Nếu mọi người tại cũng ở chỗ này, vậy là tốt, ta có chuyện muốn tuyên bố."

      "Lão gia, là chuyện gì vậy!" Nhìn vẻ mặt nặng nề của Triệu Lâm, Tiêu Linh thận trọng mở miệng hỏi: "Vừa rồi Trung Nghĩa hầu tới, có phải là có chuyện gì xảy ra hay !"

      " có chuyện đặc biệt gì." Triệu Lâm cũng có nhìn về phía Tiêu Linh, mà tiếp tục mở miệng : "Vừa rồi Trung Nghĩa hầu tới, đối với trước chuyện giải trừ hôn ước hai nhà chúng ta, cảm thấy hết sức tiếc nuối, dù sao ngườu hai nhà chúng ta cho tới nay đều duy trì giao tình tốt đẹp. Còn nữa, chuyện Lâm thế tử, ra cũng chỉ đúng là tin vịt mà thôi, ra mọi người đều cần để ý như vậy . Ta cảm thấy được rất đúng, vụ hôn ước năm đó là ta và lão Trung Nghĩa Hầu qua đời quyết định, cái này chính là tượng trưng cho tình nghĩa hai nhà chúng ta. Cho nên, chúng ta cũng nhất trí cảm thấy vụ hôn ước hay là vẫn tiếp tục."

      "Cái gì?" Nghe được Triệu Lâm xong, Tiêu Linh thất kinh: "Nhưng mà, tại mặc kệ là Khả Nhiên, hay là Khả Nhân cũng định ra hôn ước rồi, hơn nữa còn là hoàng thượng tứ hôn, cũng thể thay đổi đấy!"

      "Ta cũng qua, lần hôn ước này chính xác là Khả Nhiên, hoặc là Khả Nhân thực ." Đối với Tiêu Linh kinh ngạc, Triệu Lâm cũng hết sức tỉnh táo mở miệng .

      "Hầu Gia, vậy ý của người là, chẳng lẽ là muốn Khả Bình và Trung Nghĩa hầu phủ thực hôn ước sao?" Lý Phỉ Nhi nhịn được mở miệng mà hỏi.

      Thực ra cũng trách bà có ý nghĩ như vậy được, bởi vì, bây giờ người có thể định ra hôn ước với phủ Trung Nghĩa hầu, cũng chỉ còn lại có Khả Bình. Chỉ là, nếu là có thể cái bộ dáng này, Lý Phỉ Nhi đó là hết sức vui vẻ. Bởi vì, trước Khả Bình tham gia tuyển phi yến có được tuyển, mình cũng cảm thấy hết sức có lỗi với nàng ấy rồi. Nếu lần này Khả Bình có thể định ra hôn ước với phủ Trung Nghĩa hầu, này Triệu Dũng mà có thể lấy được ủng hộ của Trung Nghĩa hầu, hơn nữa, Khả Bình cũng chốn trở về tốt. Phải biết, dựa vào thân phận của Khả Bình, nếu là có thể gả cho Lâm thế tử phủ Trung Nghĩa hầu, trở thành Thế tử phi mà , vậy tuyệt đối chính là với cao.

      Sau khi nghe được suy đoán của Lý Phỉ Nhi, tất cả mọi người nhìn về phía Triệu Lâm, hi vọng ông có thể cho trả lời chắc chắn. Nhất là Triệu Khả Bình, càng thêm khẩn trương nhìn về phía Triệu Lâm. Nàng ta biết, cái này chính là cơ hội của mình, nếu mình có thể gả cho Lâm thế tử, vậy tương lai của mình cũng hết sức huy hoàng. Mặc dù có nở mày nở mặt trở thành vương phi như vậy, nhưng mà cũng phải cần so rất nhiều nữ tử bên trong kinh thành đều muốn gả được tốt.

      " sai." Triệu Lâm gật đầu cái, mở miệng : "Ta và Trung Nghĩa hầu quyết định rồi, muốn cho Lâm thế tử và Khả Bình định ra hôn ước. Chúng ta cũng định xuống rồi, mấy ngày nữa, Trung Nghĩa hầu mang theo Lâm thế tử sang đây hạ sính. Đợi đến sau khi Khả Bình cập kê, liền để cho bọn họ thành thân."

      sai, đây chính là duy nhất cái cầu trước Lâm Trí với Triệu Lâm, chính là muốn Triệu Khả Bình và Lâm Khê Nhiễm thành hôn. Triệu Lâm dĩ nhiên là biết tại sao Lâm Trí phải làm như vậy, chỉ sợ là đả kích Triệu Tùng ! muốn ủng hộ Triệu Dũng tranh đoạt Hầu vị.

      Chỉ là, Triệu Lâm hé mắt, đến lúc đó, rốt cuộc Hầu vị là muốn truyền cho người nào, mình tuyệt đối khiến bất luận kẻ nào chi phối. Mặc dù chuyện lần này, Triệu Tùng rất để cho mình thất vọng, nhưng mình vì vậy liền hoàn toàn hủy bỏ . Tương lai rốt cuộc là ai muốn thừa kế Hầu vị, ai cũng tham dự được.

      Hết chương 161
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 162: Trục xuất

      Triệu Lâm vừa dứt lời, mọi người đều giật mình kinh ngạc. Tiếp đó có người vui mừng, có người buồn bã. Lý Phỉ Nhi tự nhiên là vô cùng vui mừng. Trước đây bà làm nhiều chuyện như vậy, ngoài việc muốn tìm nguồn hỗ trợ cho Dũng nhi ra chính là muốn tìm cho Khả Bình nơi chốn tốt. Vỗn dĩ cho rằng còn hi vọng gì rồi, thế nhưng chẳng ngờ bây giờ lại có cơ hội từ trời rơi xuống.

      Triệu Khả Bình gì cả, nhưng từ ánh mắt của nàng cũng biết được, đối với chuyện này, nàng rất vui mừng. Nhưng trong ánh mắt nhìn Triệu Khả Bình của Triệu Dũng và Chu Thị tràn đầy lo lắng. Chuyện này, bọn họ nghĩ xa hơn Triệu Khả Bình, tỉ như, tại sao Trung Nghĩa Hầu lại đột nhiên đề cập đến hôn này, mục đính cuối cùng khi bọn họ đề ra hôn này rốt cuộc là gì.

      Trong lòng Triệu Tùng và Tần Hương Hà vô cùng lo lắng. Bọn họ rất Trung Nghĩa Hầu làm như vậy là có mục đích gì, nhưng chuyện đến mức như ngày hôm nay, bọn họ cũng thể được gì nữa.

      " sao, Hầu gia." Tiêu Linh nở nụ cười, nhưng nét cười lên đáy mắt, "Nếu như vậy, đại hỉ ! Trước đây tỷ tỷ còn phiền lòng vì hôn của Khả Bình! Giờ có thể yên tâm rồi."

      "Đúng vậy" Đối với việc Tiêu Linh nghĩ đằng nẻo, Lý Phỉ Nhi cũng cười hết sức vui vẻ, "Tỷ tỷ yên tâm được rồi, có quyết định hôm nay của Hầu gia, muội còn có chỗ nào yên tâm nữa đây, nhưng mà, thế cũng tốt, ở Trung Nghĩa Hầu cũng rất đơn giản, phức tạp như trong hoàng gia, muội cũng yên tâm hơn."

      Tiêu Linh nở nụ cười rất miễn cưỡng.

      giống với khó chịu của Tiêu Linh và vẻ vui mừng của Lý Phỉ Nhi, đối với chuyện mình tuyên bố, tâm tình Triệu Lâm rất bình tĩnh, "Nếu chuyện này có ai phản đối, vậy cứ quyết định như thế ."

      xong, ông ta nhìn Tiêu Linh và Lý Phỉ Nhi, "Bây giờ các nàng hãy bắt đầu giúp Khả Bình chuẩn bị đồ cưới! Chuẩn bị cùng với Khả Nhiên luôn! Nhưng phải chú ý, thân phận của Khả Nhiên tương đối cao, hơn nữa còn gả vào hoàng thất, nên phải phong phú hơn so với Khả Bình, như thế mới hợp quy củ, biết chưa?

      biết vì sao, sau khi nghe Triệu Lâm vậy, mọi người dường như cảm thấy có chỗ nào đó đúng lắm, và từ sau khi quay về đại sảnh Triệu Lâm hề nhìn tới Triệu Khả Nhân. Hơn nữa, bây giờ đến việc chuẩn bị đồ cưới, cũng trực tiếp bỏ qua Khả Nhân. Rốt cuộc vừa rồi trong thư phòng xảy ra chuyện gì?

      " biết, lão gia." Tiêu Linh cung kính đáp, sau đó, mở miệng thăm dò, "Nhưng mà, lão gia, vậy đồ cưới của Khả Nhân chuẩn bị thế nào? Cũng giống với Khả Nhiên sao? Hay là phải thế nào?"

      Thế nhưng tựa như Triệu Khả Nhân Triệu Lâm nghe thấy Tiêu Linh hỏi, hề mở miệng trả lời. Lúc này, hoài nghi trong lòng mọi người càng lớn.

      Triệu Khả Nhân ngồi phía dưới thấy tình hình như vậy, biết là tại sao, trong lòng nàng ta có dự cảm lành. Nàng ta biết vừa rồi thái độ của mình với tổ phụ là cung kính, nhưng mà, với nàng ta đó là điều đương nhiên. Hơn nữa, sâu tận trong lòng, nàng ta vẫn tin rằng, dù xảy ra chuyện gì, tầm quan trọng của nàng ta đối với Trấn Bắc Hầu phủ tuyệt đối giống nhau, hơn nữa, từ tổ phụ rất thương nàng, vì thế chắn chắn xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, sau khi thấy từ khi tổ phụ quay lại chẳng hề nhìn mình lần nào, trong lòng Khả Nhân hết sức dao động.

      "Ta còn có việc cần tuyên bố." Triệu Lâm tiếp tục , "Hôn của Khả Bình được quyết định, hôn của Khả Nhiên cũng xác định xong, lúc trước là cần phải tế tổ. Nên ta cảm thấy vẫn nên cùng nhau tế tổ tốt hơn. Nhưng mà, lần tế tổ này, Tùng nhi và Tần Hương Hà tham gia, chúng nó còn có việc phải làm, lát nữa phải quay về Thái Sư phủ. Lần tế tổ này chỉ có Khả Nhiên là ở lại tham gia."

      Sau khi nghe Triệu Lâm , nghi hoặc trong lòng mọi người càng gia tăng. Rốt cuộc là chuyện lớn gì mà ngay cả tế tổ cũng tham gia. Phải biết rằng chuyện tế tổ là đại của gia tộc, về căn bản là ai muốn vắng mặt. Thế nhưng, Triệu Tùng lại tham gia tế tổ lần này, điều này khiến người ta phải suy nghĩ!

      Đối với quyết định này, trong lòng Tiêu Linh hết sức bất mãn, nhưng mà bà cũng phải là người có đầu óc, bà biết hẳn là xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng còn may mà phải tất cả mọi người đều quay về, chí ít Khả Nhiên vẫn còn ở lại đây. Như thế chứng tỏ Triệu Tùng vẫn còn có cơ hội vậy là đủ rồi.

      "Phụ thân, vậy còn Khả Nhân sao?" Tần Hương Hà nhịn được mở miệng hỏi, "Phụ thân, Khả Nhân cùng chúng con quay về hay là ở lại đây tế tổ?"

      Từ lúc bắt đầu, dù phụ thân gì, đều nhắc đến Khả Nhân, làm Tần Hương Hà rất sốt ruột. Hành vi vừa rồi của Khả Nhân Tần Hương Hà đều thấy, quả là vô cùng lễ phép, nhưng mà, điều làm bà ta thấy kỳ lạ là sau những hành vi đó của Khả Nhân, phụ thân lại có chút phản ứng nào, nhưng vì có chút phản ứng nào, cho nên trong lòng bà ta mới cảm thấy sợ hãi, cuối cùng nhịn được mà mở miệng hỏi.

      Sau khi nghe Tần Hương Hà , cuối cùng Triệu Lâm cũng đưa mắt nhìn Khả Nhân, nhưng lời ông ta kèm theo lại khiến mọi người như bị sét đánh, "Các ngươi hãy đưa Triệu Khả Nhân về Thái sư phủ ! Lần tế tổ này nó cần tham gia, chỉ lần này, sau này nó cũng cần tham gia tất cả hoạt động của Trấn Bắc Hầu phủ, hơn nữa, về sau, ta muốn thấy nó trong Trấn Bắc Hầu phủ nữa."

      "Cái gì!" Triệu Khả Nhân kinh hô thành tiếng.

      Mọi người bên trong đại sảnh đều vô cùng kinh ngạc nhìn Triệu Lâm. Lời ông ta vừa rồi rốt cuộc là có ý gì? Nếu theo lời của Triệu Lâm mà đó chính là, sau này Triệu Khả Nhân còn là người của Trấn Bắc Hầu phủ nữa. Điều này tương đương với việc bị đuổi ra khỏi nhà!

      Đối với quyết định bất ngờ của Triệu Lâm, mọi người chỉ kinh ngạc mà hơn hết là nghi ngờ. Tỉ như là tại sao Triệu Lâm đột nhiên ra quyết định như vậy? Rốt cuộc Khả Nhân làm sai chuyện gì mà phải chịu hình phạt nặng như vậy.

      "Tổ phụ, người thể làm thế." Triệu Khả Nhân thể tiếp nhận quyết định như vậy, "Con vốn dĩ làm sai , cũng gì sai, người thể vì con mà trục xuất con ra ngoài. Con là tôn nữ của người, người thể đối xử với con như vậy."

      "Tại sao ta thể làm như thế?" Triệu Lâm lạnh lùng cười, "Ngươi cũng biết quá ha, ngươi là thái tử trắc phi, ngươi là quân, ta là thần, ta thể dĩ hạ phạm thượng đúng ? Nếu ngươi tài giỏi như thế, vậy xem ra ngươi muốn nhận người tổ phụ là ta đây, phải sao? Nếu ngươi muốn nhận tổ phụ ta đây, tại sao ta phải nhận tôn nữ là ngươi cơ chứ?"

      Nghe từng câu từng chữ của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhân phát mình hoàn toàn có cách nào phản bác. Bây giờ cuối cùng nàng ta biết sợ. Nàng ta biết tại sao tình hình lại trở nên như vậy. Trước đây ràng là Triệu Khả Nhiên cũng làm như vậy, nhưng xảy ra chuyện gì, tại sao tới lượt mình lại thành như thế này? Lẽ nào mình bị tổ phụ vứt bỏ rồi sao? Nàng ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Triệu Tùng và Tần Hương Hà, vì tại Triệu Khả Nhân rất hoang mang lo sợ.

      "Phụ thân, người đừng so đo với Khả Nhân nữa." Tần Hương Hà vội vã , "Chuyện trước đây đều là lỗi của Khả Nhân, người đại nhân chấp tiểu nhân, đừng so đo tính toán với tiểu hài tử. Sau này, con nhất định nghiêm khắc quản giáo Khả Nhân."

      "Đúng vậy, phụ thân." Triệu Tùng cũng giúp, "Khả Nhân chẳng qua là tiểu hài tử mà thôi, hiểu chuyện, mới xung đột với người. Bây giờ con lập tức bảo nó bồi lễ xin lỗi người, người hãy tha lỗi cho nó lần này !"

      "Lão gia, tuy thiếp biết Khả Nhân làm sai chuyện gì." Tiêu Linh cũng mở miệng , tuy bà xảy ra chuyện gì, nhưng bà cũng cảm thấy hình phạt lần này quá nặng, "Nhưng mà, bây giờ Khả Nhân mới mười bốn tuổi mà thôi, tuổi còn , có rất nhiều chuyện suy nghĩ thấu đáo, cho nên, lão gia hãy tha thứ cho nó lần này !"

      Dù tất cả mọi người đều cầu tình cho Triệu Khả Nhân, nhưng sắc mặt của Triệu Lâm vẫn có chút dễ chịu nào.

      Thấy tình hình như vậy, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười. Tuy nàng biết tổ phụ nhất định rất tức giận đối với thay đổi của Triệu Khả Nhân lúc trước, nhưng nàng nghĩ tới tổ phụ lại có quyết định như vậy. Xem ra họa lần này do Triệu Khả Nhân gây ra rất lớn.

      Nhưng, cũng khó trách được, người như tổ phụ, tuyệt đối dung được vãn bối leo lên đầu ông, thế nhưng Triệu Khả Nhân lại dám với ông như vậy, thậm chí dám dùng thân phận để áp chế ông. Chuyện như vậy, sao ông có thể chịu được cơ chứ?"

      Thấy Triệu Lâm có chút buông lỏng nào, Triệu Khả Nhân cũng rất sốt ruột, nàng thốt lên, "Tổ phụ, người thể làm như vậy, bây giờ con là thái tử trắc phi tương lai rồi, người thể đối xử với con như vậy."

      Lời Triệu Khả Nhân vừa ra, mọi người đều thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng. Triệu Tùng và Tần Hương Hà vô cùng sốt ruột, vốn dĩ bọn họ muốn ngăn Triệu Khả Nhân, nhưng kịp.

      "Bộp..." Triệu Lâm đập mạnh vào bàn cái, "Ta thể, tại sao ta thể. Ngươi là thái tử trắc phi tương lai, thế sao? Ta cho ngươi biết, Triệu Khả Nhân, nếu người là thái tử trắc phi, vậy ngươi hãy cút đến phủ thái tử mà ở, hơn nữa, ta cho ngươi biết, sau này, dù Trấn Bắc Hầu phủ xảy ra chuyện gì, ta cũng cầu ngươi giúp đỡ, về điều này, ngươi có thể yên tâm . Nhưng mà, cũng giống như vậy, sau này, tất cả chuyện của ngươi cũng đều liên quan đến Trấn Bắc Hầu phủ.

      "Người..." Nghe Triệu Lâm , Triệu Khả Nhân cũng vô cùng giận dữ. Theo nàng bây giờ mình là thái tử trắc phi, mình có thể ăn khép nép như vậy để hoà giải với tổ phụ rất dễ dàng gì rồi, vậy mà ngờ tổ phụ nhận tấm lòng của nàng.

      Triệu Lâm xoay đầu lại, nhìn Tiêu Linh, "Phần đồ cưới mà trước đây ta bảo nàng chuẩn bị cho Triệu Khả Nhân, nàng cần phải chuẩn bị nữa. Nàng chỉ cần chuẩn bị cho tốt phần đồ cưới của Khả Nhiên và Khả Bình là được rồi."

      "Người thể làm như thế." Nghe thấy Triệu Lâm còn muốn tướt đoạt phần đồ cưới của mình, Triệu Khả Nhân rất sốt ruột, "Người có thể mặc kệ con, nhưng mà đồ cưới của con, người thể tự ý tướt đoạt, đó là phần thuộc về con."

      Ở thời đại này, đồ cưới của nữ tử có bao nhiêu quan trọng, Triệu Khả Nhân vô cùng ràng. Phần đồ cưới nhiều ít bao nhiêu, ở mặt nhất định nào đó, có thể quyết định địa vị của nữ tử đó trong nhà trượng phu của mình. Vì thế, chẳng có nữ tử nào hi vọng đồ cưới của mình ít . Dù là gia đình nghèo túng thế nào, khi nữ nhi xuất giá đều cố gắng hết sức gom góp càng nhiều đồ cưới. Vì thế, khi biết Triệu Khả Nhiên có phần đồ cưới do trong cung chuẩn bị, Triệu Khả Nhân mới đố kỵ như vậy.

      Khi nghe Trấn Bắc Hầu phủ chuẩn bị cho mình phần đồ cưới, Triệu Khả Nhân vô cùng vui vẻ. Thế nhưng chẳng ngờ bao lâu phân đồ cưới này cũng còn nữa. Về điều này, nàng ta cách nào chấp nhận được.

      " thể, tại sao thể?" Triệu Lâm tựa như vừa nghe chuyện cười, "Ta là chủ nhân của Trấn Bắc Hầu phủ, Trấn Bắc Hầu phủ chuẩn bị đồ cưới cho ngươi hay là do ta quyết định. phải ngươi rồi sao? Ngươi nhanh chóng là thái tử trắc phi, ngươi giỏi giang như vậy, sao lại để tâm đến phần đồ cưới nhoi của Trấn Bắc Hầu phủ cơ chứ!"

      "Hứ, cho cho." Thấy thái độ châm chọc của Triệu Lâm, Triệu Khả Nhân cũng bị chọc tức, "Con cho người biết, dù có phần đồ cưới của Trấn Bắc Hầu phủ, con cũng sống rất tốt. Người hãy đợi đó mà xem."

      xong, Triệu Khả Nhân để ý gì đến ai, mình chạy ra ngoài.

      Thấy Triệu Khả Nhân hành động theo cảm tình như vậy, Triệu Tùng và Tần Hương Hà rất sốt ruột, nhưng lúc này cũng dám chạy theo. Vì Triệu Lâm còn chưa gì, bọn họ cũng dám tùy tiện hành động. Dù gì tình ngày hôm nay làm Triệu Lâm vô cùng giận dữ, nếu lúc này, bọn họ còn dám chọc Triệu Lâm nổi giận, vậy hầu vị e rằng rơi vào tay Triệu Dũng.

      Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tuy Triệu Lâm rất quả quyết, nhưng dù sao tuổi tác cao, nên ông ta mệt mỏi.

      "Được rồi, hôm nay ta cũng mệt rồi, các ngươi hay nghỉ ngơi ! Ta phân phó Phúc bá chuẩn bị chuyện tế tổ. Trong mấy ngày này, các ngươi đều ở lại Hầu phủ ! Tùng nhi và Hương Hà, các ngươi hãy quay về Thái sư phủ trước, Khả Nhiên, con ở lại, ngụ trong Tùng Bách viên!"

      "Nhi tử (nhi tức) tuân mệnh."

      "Tôn tử (tôn nữ) tuân mệnh."

      Sau khi nghe Triệu Lâm phân phó, mọi người vội vã đáp.

      "Tổ phụ, dù gì mấy ngày này con ở lại Hầu phủ, vậy con có thỉnh cầu." Triệu Khả Nhiên mở miệng , "Con muốn nha đầu thiếp thân của con hầu hạ con. Bình thường đều là nàng ấy hầu hạ con, nếu thay người khác, con quen."

      "Được." Đối với thỉnh cầu của Khả Nhiên, Triệu Lâm tương đối khoan dung, "Ta bảo Phúc Bá cho người đưa nha đầu đó từ Thái sư phủ qua đây, con chỉ cần với Phúc bá, nha đầu đó tên là gì là được."

      "Tạ ơn tổ phụ." Triệu Khả Nhiên vội vàng tạ ơn.

      Sau khi phân phó xong tất cả, Triệu Lâm rời khỏi đại sảnh. Mọi người cũng lần lượt về viện của mình để nghỉ ngơi. Triệu Tùng và Tần Hương Hà cảm thấy chẳng biết làm sao, nhưng bọn họ cũng thể rời . Dù gì lệnh do đích thân Triệu Lâm đưa ra, bọn họ cũng dám chống lại.

      Nhưng, trước lúc rời , Triệu Tùng cẩn thận dặn dò Triệu Khả Nhiên hồi, "Khả Nhiên, bây giờ chỉ có mình con ở lại Trấn Bắc Hầu phủ, con phải cẩn thận mọi chuyện. Hơn nữa, nếu tổ phụ con có quyết định gì quan trọng, con nhất định phải kịp thời thông báo cho ta, đợi đến khi tâm tình của tổ phụ tốt hơn chút, con hãy tìm cơ hội cầu tình giúp cho Khả Nhân, để tổ phụ đừng tức giận Khả Nhân nữa, biết chưa?"

      Nghe Triệu Tùng mà Triệu Khả Nhiên thấy nực cười. Xem ra phụ thân muốn mình truyền tin tức cho người, phụ thân thể ở lại Trấn Bắc Hầu phủ nên mới muốn mình giúp, hơn nữa còn muốn mình giúp Khả Nhân cầu tình, lẽ nào nhìn bề ngoài mình và Triệu Khả Nhân là cặp tỉ muội tình thâm?

      Tuy lòng nghĩ vậy, nhưng Triệu Khả Nhiên vẫn hết sức khéo léo đáp, "Phụ thân, người hãy yên tâm, con xem xét mà làm, còn chuyện của Khả Nhân, con thấy chẳng qua là tổ phụ nhất thời tức giận mà thôi, dù thế nào, Khả Nhân cũng là tôn nữ của tổ phụ, tổ phụ quản muội ấy."

      Thấy dáng vẻ nhu thuận của Triệu Khả Nhiên, Triệu Tùng hết sức hài lòng, đồng thời dường như có thêm tia bất mãn với Triệu Khả Nhân. ràng là hai đứa đều là nữ nhi của mình, mà sao tính cánh lại khác xa nhau như vậy? Trước đây, tính tình của Khả Nhân ràng là vô cùng ôn hòa, sao hôm nay lại trở thành dáng vẻ như vậy? Lẽ nào vì được làm thái tử trắc phi nên mới quá đáng như vậy? Xem ra vẫn là Khả Nhiên hiểu chuyện! Dù là trước đây được làm quận chúa hay sau này được chọn làm Húc vương phi trong tuyển phi yến cũng đều nhu thuận hiểu chuyện như vậy.

      Triệu Tùng năm lần bảy lượt dặn dò rồi mới cùng Tần Hương Hà rời khỏi Trấn Bắc Hầu phủ. Còn Triệu Khả Nhân sớm ở xe ngựa đợi hai người họ.

      Nhìn bóng lưng của phụ mẫu mình, Triệu Khả Nhiên cũng rơi vào trầm tư. Chuyện lần này tuy rằng ngoài dự đoán của mình, nhưng tóm lại vẫn rất thuận lợi. Trong đó, thu hoạch ngoài dự liệu tốt nhất chính là chuyện Triệu Khả Nhân xích mích với tổ phụ. Nhưng, tiếp theo chỉ còn mình mình ở lại Trấn Bắc Hầu phủ, chuyện lần này đối với mình mà cũng là cơ hội. Mình nên nhân cơ hội này làm số chuyện để lót đường cho mình sau này.

      Bên này, Triệu Khả Nhiên suy tính chuyện tiếp theo phải làm, bên kia, Triệu Tùng, Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân ngồi xe ngựa trở về Thái sư phủ. khí trong xe ngựa rất kỳ dị. Vốn là nên có hai xe ngựa mới đúng, nhưng Triệu Tùng quyết định chỉ cần chiếc là được. Ba người ngồi trong xe ngựa nhưng lại tiếng nào.

      Thấy vẻ mặt nghiêm túc Triệu Tùng và Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhân loáng thoáng biết mình làm sai điều gì, nhưng nàng ta cố chấp cho rằng đó chẳng qua là tổ phụ là quá vô lý, nên tình mới trở nên như thế. Hơn nữa, chỉ bằng vào địa vị tương lai của mình, biết có thể mang đến bao nhiêu vinh quang cho Trấn Bắc Hầu phủ! Đến lúc đó, nàng tin tổ phụ trục xuất nàng như ngày hôm nay. Đến lúc đó nàng muốn tổ phụ phải cầu xin nàng quay lại.

      "Lão gia, lão gia xem, bây giờ nên làm thế nào mới tốt!" Cuối cùng Tần Hương Hà nhịn được lên tiếng, "Bây giờ phụ thân , nhận Khả Nhân làm tôn nữ nữa, vậy tương lai Khả Nhân nên làm thế nào?"

      Đối với quyết định của Triệu Lâm, Tần Hương Hà trong lòng rất bất đắc dĩ, cũng rất nóng ruột, nếu Khả Nhân hỗ trợ của Trấn Bắc Hầu phủ, nó có thể đứng vững trong phủ thái tử sao?

      "Nàng hỏi ta, ta biết hỏi ai đây!" Triệu Tùng cũng rất phiền lòng, chỉ là chuyện của Khả Nhân, còn có chuyện lần này bản thân được tham gia tế tổ.

      So với Tần Hương Hà, Triệu Tùng nghĩ đến nhiều chuyện hơn. Chuyện lần này, xem ra phụ thân tức giận. Vốn dĩ, dựa vào hôn ước của Khả Nhiên và Khả Nhân, bây giờ mình chiếm thế thượng phong trong việc tranh đoạt Hầu vị mới đúng, nhưng ngờ lúc này, lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hơn nữa lúc này, còn đẩy Trung Nghĩa hầu phủ về phía Triệu Dũng, tổ phụ còn trục xuất Khả Nhân. Như vậy, hôn của Khả Nhân đối với mình mà chẳng có tác dụng gì.

      Nhưng may mà, giờ phụ thân giữ Khả Nhiên ở lại, chứng tỏ mình vẫn còn cơ hội. Nghĩ đến chuyện hôm nay mình thành như thế này là do chủ ý của Tần Hương Hà đưa ra trước đây, Triệu Tùng rất phiền lòng. Ban đầu nếu phải Tần Hương Hà đưa ra chủ ý ngu ngốc đó chuyện hôm nay cũng trở nên như thế này rồi.

      Thấy Triệu Tùng đối xử với mình như thế, Tần Hương Hà cũng rất ủy khuất, "Lão gia, người sao thế? Thiếp chẳng qua là hỏi có câu mà thôi, người cũng cần phản ứng mạnh như thế!"

      "Nàng còn dám , nếu phải do nàng, mọi chuyện như ngày hôm nay." Nhìn Tần Hương Hà, Triệu Tùng giận chỗ phát tiết, "Ban đầu, nếu phải nàng đưa ra chủ ý này chuyện thành ra như thế, hơn nữa bây giờ ngay cả tế tổ chúng ta cũng thể tham gia, nàng vui rồi chứ!"

      Thấy Triệu Tùng tức giận với mình, Tần Hương Hà càng cảm thấy ủy khuất. Chuyện này vốn dĩ lão gia cũng đồng ý, mình mới làm như vậy, nhưng giờ chuyện bị bại lộ chỉ biết đổ lỗi cho mình.

      Thế nhưng, tuy trong lòng nghĩ như vậy, Tần Hương Hà cũng dám ra, sợ làm Triệu Tùng tức giận.

      "Phụ thân, người yên tâm ." Thấy dáng vẻ của Triệu Tùng, Triệu Khả Nhân mở miệng , "Người cũng cần lo lắng, tuy bây giờ tổ phụ như vậy, nhưng chỉ cần trong tương lai, con có thể đạt được sủng ái của thái tử, nhất định tổ phụ hối hận về quyết định ngày hôm nay."

      Thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Triệu Khả Nhân, tâm tình của Triệu Tùng cũng hề thả lỏng chút nào. Vì ông ta biết Triệu Khả Nhân mất ủng hộ của Trấn Bắc Hầu phủ có thể được thái tử điện hạ thương hay ?
      Tôm Thỏthienbinh2388 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :