1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt (c162) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 123: Phong ba thánh chỉ


      Bất luận quá trình như thế nào tóm lại đến cuối cùng hôn ước của Triệu Khả Nhân và Lâm Khê Nhiễm vẫn giải trừ. Khi nghe đến tin tức này, Triệu Khả Nhiên xem sách.

      Nhìn Lung nhi ở trước mắt mặt mày hớn hở chuyện Triệu Khả Nhân từ hôn, Triệu Khả Nhiên cười cười, thế nhưng gì.

      Nhìn thấy Triệu Khả Nhiên cũng mở miệng, Lung nhi xong càng thêm hăng say: "Tiểu thư, người biết. Nhớ ngày đó cũng là bởi vì lời đồn đãi lan tỏa chung quanh, rồi tiểu thư người bị bắt giải trừ hôn ước, làm nhị tiểu thư có thể thay người. Nhưng mà nghĩ tới bây giờ cũng là bởi vì lời đồn đãi, bọn họ dĩ nhiên cũng muốn giải trừ hôn ước rồi. Xem ra chính là việc đời khó liệu!"

      Nghe Lung nhi cảm thán xong, Triệu Khả Nhiên cười cười, để sách xuống: "Tốt lắm, chuyện của người khác chúng ta vẫn là nên sâu bên trong nữa. Bọn họ như thế nào liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần quản tốt mình là được."

      "Nô tỳ biết rồi." mặc dù ngoài miệng Lung nhi như vậy, nhưng mà trong lòng đối với chuyện này vẫn cảm thấy vô cùng sảng khoái, cho rằng đúng là đáng đời bọn họ.

      Nhìn bộ dạng của Lung nhi, Triệu Khả Nhiên cũng biết tại nàng ta nghĩ đằng nẻo rồi. Nhưng mà đối với Lung nhi, nàng vẫn là cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ là nàng cũng biết nên làm sao trách cứ, cho nên chỉ có thể nhàng thở dài cái.

      Nguyệt bên chăm sóc sau khi thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, dĩ nhiên biết tiểu thư nhà mình suy nghĩ cái gì. Bà nhìn Lung nhi cái, ở trong lòng thầm nghĩ xem ra nên tìm cái cơ hội tới cảnh cáo Lung nhi chút mới được.

      Triệu Khả Nhiên cầm sách lên lần nữa, khi chuẩn bị bắt đầu đọc sách, Thi Hương từ bên ngoài vào, hơn nữa cảnh tượng bước vội vàng, biết có phải là chuyện gì xảy ra hay .

      Nhìn Thi Hương luôn luôn trầm ổn có bộ dạng gấp gáp như vậy, Triệu Khả Nhiên cau mày, mở miệng hỏi: "Thi Hương, là xảy ra chuyện gì sao? Làm sao vội vã như vậy."

      Thi Hương cũng để ý lễ nghi, trực tiếp mở miệng : "Tiểu thư, bây giờ người đến trong đại sảnh nhanh lên."

      "Chuyện gì vậy!" Nguyệt sau khi thấy bộ dạng của Thi Hương, cũng vô cùng nóng nảy, vội vàng mở miệng hỏi tới: "Rút cuộc là chuyện gì vậy, ngươi hãy mau !"

      Sau khi Thi Hương thuận khí, mở miệng : "Tiểu thư, lão gia mời tại lập tức đến trước đại sảnh, hình như là người trong cung đến, dáng vẻ dường như là muốn tuyên thánh chỉ gì đó."

      Thánh chỉ? Vừa nghe đếnlời của Thi Hương, Triệu Khả Nhiên cau mày lại, nhưng mà ngay sau đó nàng nghĩ tới chuyện lần trước Tư Đồ Húc qua với mình, nàng đại khái cũng biết rút cuộc đạo thánh chỉ này gì.

      Nghĩ đến khả năng này Triệu Khả Nhiên tuyệt sốt ruột nữa. Vì vậy, nàng chầm rì rì để sách xuống, sửa sang lại xiêm y của mình, xem ra hết sức nhàn nhã, tìm thấy chút dáng vẻ số ruột.

      Kể từ khi nghe được hai chữ thánh chỉ, Nguyệt bình tĩnh nữa, nghĩ tới nhất định phải nhanh lên đến đại sảnh mới được, nhưng mà ngờ chính là tiểu thư của mình vẫn là bộ dáng chầm rì rì. Nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Nguyệt vô cùng sốt ruột, vội vàng mở miệng thúc giục: "Tiểu thư, người đừng dây dưa nữa, chúng ta vẫn là nhanh lên đến đại sảnh !"

      Nghe được Nguyệt thúc giục, Triệu Khả Nhiên vẫn là tuyệt gấp gáp, "Nguyệt , đừng nóng vội! Yên tâm , thánh chỉ cũng chạy mất, cho dù ra tiền thính chậm chút cũng là có quan hệ."

      Nghe Triệu Khả Nhiên xong, Nguyệt biết nên cái gì cho phải, nhưng mà trong nội tâm lại là mực thúc giục, Đại tiểu thư của ta! Ta cũng biết thánh chỉ chạy mất, nhưng mà đó là thánh chỉ! phải là cái gì thứ khác, làm sao người có thể để cho thánh chỉ chờ người đây!

      biết là bởi vì oán niệm của Nguyệt là quá lớn, động tác của Triệu Khả Nhiên vẫn đủ nhanh chóng, rốt cuộc Triệu Khả Nhiên sẵn lòng bắt đầu về phía đại sảnh.

      Rất nhanh Triệu Khả Nhiên cũng tới đại sảnh. Vừa vào đại sảnh, Triệu Khả Nhiên cũng phát người trong đại sảnh quả đúng là ít, phụ mẫu của mình, tỷ muội của mình, tất cả phòng di nương đều tới. Có thể trừ Triệu Khả Phong vẫn còn ở học đường ra, chủ nhân phủ Thái Sư đều đến.

      Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên vào, khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng Lý Phúc Toàn cũng dẫn đầu nghênh đón, rất cung kính hành lễ với Triệu Khả Nhiên: "Nô tài ra mắt Văn Quận chúa."

      Thấy Lý Phúc Toàn muốn hành lễ với mình, Triệu Khả Nhiên vội vàng nâng đỡ phen: "Lý công công đa lễ, tại sao ta có thể chịu lễ của công công đây?"

      Nghe Triệu Khả Nhiên Lý Phúc Toàn cười trả lời: "Văn Quận chúa, người chính là hoàng thượng thân phong Quận chúa! Ta hướng về phía người hành lễ, đó là cần phải vậy."

      Sau khi nghe Lý công xong Triệu Khả Nhiên cười cười, cũng lời nào.

      Đối với màn trước mắt này, tất cả mọi người ở bên trong đại sảnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhất là Triệu Tùng, người khác có lẽ biết, nhưng mà thế nhưng lại vô cùng ràng. Lý PhúcToàn là người nào chứ! Thế nhưng là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng! Phải biết, từ Lý Phúc Toàn với hoàng thượng cùng nhau lớn lên, hoàng thượng đối với tin tưởng, đó là người nào có thể sánh được, thậm chí có thể , sợ rằng có mấy người đại thần có thể so sánh mà vượt qua tin tưởng của hoàng thượng với .

      Dù là ở trong triều đình, rất nhiều đại thần vẫn dám đắc tội Lý Phúc Toàn. Phải biết Lý Phúc Toàn lúc bình thường, nhưng tùy thời phục vụ bên cạnh hoàng thượng, nếu ở bên tai hoàng thượng câu người nào xấu, vậy cá nhân gặp xui xẻo lớn. Cho nên rất nhiều đại thần ở ngoài sáng trong tối lấy lòng Lý Phúc Toàn.

      chỉ có là người trong triều đình, ngay cả các phi tử trong hậu cung cũng phải cần lấy lòng Lý Phúc Toàn, phải biết buổi tối hoàng thượng ngủ tại Tần phi nào, mặc dù Lý Phúc Toàn thể quyết định, nhưng lại có thể đưa đến chút tác dụng.

      Vì vậy, đừng xem Lý Phúc Toàn chỉ là thái giám, nhưng mà địa vị của vô cùng cao. Nhưng người như vậy, như thế nào lại cung kính với Khả Nhiên đây?

      Triệu Tùng nhìn về phía mắt Triệu Khả Nhiên, mang theo chút suy nghĩ sâu xa. sai, tại nữ nhi của mình là Quận chúa rồi, nhưng cho cùng, về sau Khả Nhiên chẳng qua chính là Quận chúa được sắc phong mà thôi, mặc dù tính được là người nửa trong hoàng thất, nhưng mà cho cùng nàng cũng chẳng phải là người chính thống gì trong hoàng thất. Lý Phúc Toàn là người nào chứ! Đây chính là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng đó! Người có thể ở bên cạnh Hoàng thất nhiều năm như vậy, tuyệt đối phải là người ngu xuẩn. Người khôn khéo như vậy tuyệt đối làm chuyện hợp quy củ. Cho nên, cung kính với Khả Nhiên, vậy tuyệt đối phải giả. Nhưng mà tại sao vậy chứ?

      Đối với cái này Triệu Tùng nghĩ như thế nào chút đều nghĩ mãi mà ra, nhưng mà có chút còn có thể xác định. Đó chính là nữ nhi của mình phải là tiểu nương nhát gan khiếp nhược trước kia rồi. tại nàng là Quận chúa, hơn nữa còn là Quận chúa hang giá .

      Nghĩ đến đây, ở trong lòng của Triệu Tùng liền cảm thấy hết sức vui mừng, mình có nữ nhi như vậy. Tương lai việc này đối với mình làm chắc chắn vô cùng trợ giúp tranh đoạt Hầu.

      giống với Triệu Tùng vui mừng, Triệu Khả Nhân ở bên nhìn thấy Lý Phúc Toàn đúng tôn kính với Triệu Khả Nhiên, sau đó chỉ cảm thấy trận tức giận. ràng mới vừa rồi khi Triệu Khả Nhiên còn chưa hề ra, công công kia đối với bọn đều là xa cách, thậm chí có thể là bất kính. Nhưng mà tại sau khi Triệu Khả Nhiên ra ngoài, thế nhưng cung kính đối với Triệu Khả Nhiên như vậy, đó phải là ràng đánh mặt của mình sao?

      Nghĩ đến đây, Triệu Khả Nhân nhịn được đốt trong giận dữ, nhưng mà nàng ta vẫn là nhìn vô cùng ràng tình thế. tại nàng tuyệt đối thể phát hỏa, nếu chuyện vẫn huyên náo thể tách rời. Cho nên, Triệu Khả Nhân vẫn là đè nén bốc cháy, cũng gì. Nhưng mà ở trong lòng nàng ta thầm hạ quyết tâm, đợi đến khi mình lên làm thái tử phi, nhất định tốt mà dạy dỗ tên nô tài này chút.

      Bởi vì tất cả mọi người đến đủ, cho nên Lý Phúc Toàn cũng hàn huyên nữa, trực tiếp chuẩn bị bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ. Tất cả mọi người trong đại sảnh quỳ mặt đất, bên Lý Phúc Toàn tiếp nhận đạo thánh chỉ tiểu thái giám đưa tới, sau đó chậm rãi mở ra thánh chỉ xong lớn tiếng mở miệng tuyên đọc:

      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay thái tử và tất cả hoàng tử đến tuổi hôn phối, nhưng vẫn chưa có đối tượng thích hợp, tại quyết định vì thái tử và các vị hoàng tử chọn lựa phi tử thích hợp, cho nên quyết định cử hành tuyển phi yến, muốn mời các tiểu thư gia vào cung tham gia. nay nghe thấy Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận chúa Triệu Khả Nhiên phong hoa tuyệt đại, học phú ngũ xa, đến nay vẫn chưa hôn phối, đặc biệt triệu vào cung tham gia tuyển phi yến, ba ngày sau vào cung. Khâm thử."

      Sau khi nghe xong thánh chỉ, Triệu Khả Nhiên vội vàng lên tiếng: "Thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Tạ ân xong, Triệu Khả Nhiên hai tay nhận thánh chỉ sau đó đứng lên, lui sang bên, bởi vì Lý Phúc Toàn còn phải tiếp tục tuyên chỉ. Nhận lấy thánh chỉ tiểu thái giám ở bên cạnh đưa tới xong, Lý Phúc Toàn tiếp tục mở miệng tuyên đọc:

      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay thái tử và tất cả hoàng tử đến tuổi hôn phối, nhưng vẫn chưa có đối tượng thích hợp, tại quyết định vì thái tử và các vị hoàng tử chọn lựa phi tử thích hợp, cho nên quyết định cử hành tuyển phi yến muốn mời các tiểu thư gia vào cung tham gia. nay đích thứ tử phủ Thái Sư Triệu Khả Nhân tú ngoại tuệ trung, học rộng tài cao, đến nay vẫn chưa hôn phối, đặc biệt triệu vào cung tham gia tuyển phi yến, ba ngày sau vào cung. Khâm thử."

      Sau khi nghe xong thánh chỉ, Triệu Khả Nhân vô cùng hưng phấn, vội vàng tạ ơn: "Thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Sau khi xong, vội vàng vươn tay ra nhận lấy thánh chỉ. Khi vừa cầm đến thánh chỉ, Triệu Khả Nhân cảm giác mình hưng phấn cũng biết nên cái gì cho phải rồi. Chẳng mấy chốc mình tham gia tuyển phi yến, lần này tuyển phi yến cũng phải cần vì thái tử chọn phi, thái tử tiếp cận mình cho thấy thân tình rồi. Như vậy, xem ra vị trí thái tử phi này là tuyệt đối chạy thoát chính mình được đâu. Đến lúc đó bất luận là Triệu Khả Nhiên, hay là Tần Y Miểu, đều phải là đối thủ của mình rồi.

      Nghĩ đến khả năng này, Triệu Khả Nhân nhịn được vui mừng, mặt mang đầy mỉm cười, ngay cả khóe mắt cũng nhịn được vểnh lên.

      Sau khi Triệu Khả Nhân nhận lấy thánh chỉ, Lý Phúc Toàn tiến lên đỡ Triệu Tùng dậy: "Thái Sư vẫn là đứng lên ! Chúng ta tuyên đọc hết thánh chỉ."

      Triệu Tùng đứng lên, còn chưa mở lời bị giọng cắt đứt: "Cái gì, thánh chỉ tuyên đọc xong rồi, nhưng tại sao ta có đây?"

      Men theo thanh nhìn sang, ra là Triệu Oánh phát ra thanh.

      Từ lúc vừa mới bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, Triệu Oánh liền cảm thấy vô cùng hưng phấn, phải biết tuyển phi yến, đây chính là hơn cái cơ hội tốt! Chỉ cần người có thể được hoàng tử nhìn trúng, vậy có thể nhảy cái trở thành vương phi rồi, nếu vận khí tốt chút, nếu như được thái tử nhìn trúng, vậy tương lai có thể là mẫu nghi thiên hạ rồi. Dĩ nhiên, mình vẫn có ảo tưởng lớn như vậy. Nhưng nếu lên làm vương phi, nếu có thể lên làm hoàng tôn thiếp thất những hoàng tử kia, đó cũng là vô cùng tệ.

      Hơn nữa, sau khi nghe thánh chỉ của Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân cũng có truyền thánh chỉ triệu, cho nên nàng ta liền cho là đương nhiên, phải là các tiểu thư gia cũng đều được mời mới đúng. Vì vậy, nàng ta mực tại đợi đạo thánh chỉ của mình. Nhưng mà ngờ, cái người vừa mới tuyên đọc thánh chỉ kia lại mở miệng tuyên đọc xong rồi, nàng thất kinh, cho nên mới khỏi bật thốt ra.

      Triệu Tùng vừa nhìn thấy là tam nữ nhi của mình mở miệng, nhất thời liền cảm thấy thể diện mất sạch. Cái Triệu Oánh này là muốn tức chết ông, có phải hay , lại dám mở miệng hỏi vấn đề như vậy, rút cuộc nàng có từng ràng thân phận của mình là gì chứ! Triệu Tùng muốn mở miệng khiển trách, nhưng mà còn chưa mở lời cũng nghe được Lý Phúc Toàn mở miệng trước.

      Lý Phúc Toàn cũng chú ý tới là Triệu Oánh mở miệng, nhưng biết rút cuộc người mở miệng này thân phận là gì, vì vậy mở miệng tính thăn dò: "Xin thứ cho nô tài lớn mật, xin hỏi vị tiểu thư này là người nào?"

      Nghe Lý Phúc Toàn xon, Triệu Oánh hình như còn chưa có biết thân phận của mình, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo trả lời: "Ta chính là tam thiểu thư phủ Thái Sư. thánh chỉ phải rồi sao? Muốn mời các tiểu thư gia vào cung tham gia tuyển phi yến, vậy tại sao có thánh chỉ của ta! Ngươi gã thái giám này, có phải sót thánh chỉ bản tiểu thư hay ."

      Sau khi nghe Triệu Oánh , mọi người ở bên trong đại sảnh cảm thấy vô ngữ. Đây rút cuộc là hoa tuyệt thế như thế nào chứ! Tại sao lời như vậy, khi ra thế nhưng chút ngượng ngùng, hơn nữa xong lẽ thẳng khí hùng như vậy. Tam tiểu thư phủ Thái Sư, nàng ta cho là như vậy rất đáng gờm, có đúng ?

      Nghe Triệu Oánh trả lời xong, Lý Phúc Toàn khỏi cảm thấy nổi giận, mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Triệu Oánh: " ra là tam tiểu thư phủ Thái Sư! Nô tài đúng là có mắt biết Thái Sơn, nhưng mà nô tài xin hỏi câu, vị tam tiểu thư phủ Thái Sư này, nô tài đúng là chưa từng nghe ! Nô tài nghe , năm đó phu nhân Thái Sư chỉ sinh ra đại tiểu thư và nhị tiểu thư mà thôi, vẫn chưa từng nghe có tam tiểu thư gì."

      Lúc Lý Phúc Toàn ra những lời này, trong ánh mắt tràn đầy ý khinh miệt.

      Lý Phúc Toàn vừa dứt lời, mặt của Triệu Oánh trướng đến rất đỏ, câu cũng được. Mà Triệu Tùng ở bên sau khi nghe được lời của Lý Phúc Toàn, gương mặt già nua cũng biết muốn chỗ nào, vội vàng mở miệng khiển trách Triệu Oánh: "Cái người nghịch nữ này, rút cuộc ngươi có biết chính con làm gì hay !"

      Nghe được Triệu Tùng khiển trách xong, Triệu Oánh cảm thấy vô cùng uất ức, nàng chẳng qua chỉ đúng là lời mà thôi, ràng Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân nhận được thánh chỉ, tại sao mình cũng có, ràng mình cũng là tiểu thư phủ Thái Sư! Nàng ta còn muốn những gì, nhưng mà lại bị bên Trương thị lôi kéo ống tay áo. Cho nên đều có gì hơn nữa.

      Lúc này Triệu Oánh, đại khái quên mất mình nhưng mà chỉ đúng là tiểu thư thứ xuất, thế nhưng vọng tưởng so sánh với tiểu thư con chính thất.

      Sau khi răn dạy Triệu Oánh xong, Triệu Tùng vội vàng xoay đầu lại, cười với Lý Phúc Toàn: "Lý công công, tiểu nữ tốt, mong rằng công công lấy làm phiền lòng, về sau lão phu nhất định nghiêm gia quản giáo nàng."

      Nghe được Triệu Tùng xong, Lý Phúc Toàn cười như cười nhìn về phía Triệu Tùng: "Thái Sư này! Ngươi cũng biết, chúng ta cũng chỉ là cá nô tài mà thôi, nào dám có trách móc gì. Nhưng mà nô tài vẫn thể , chức vị Tam tiểu thư của ngươi đúng là lợi hại đó! Ngay cả lần tuyển phi yến cũng muốn tham gia, khẩu vị cũng đâu!"

      Nghe được lời chứa đầy hàm ý ý tứ của Lý Phúc Toàn, Triệu Tùng vội vàng mở miệng : "Đúng vậy! Tiểu nữ còn , hiểu chuyện, mong rằng công công lấy làm phiền lòng!"

      Lý Phúc Toàn cười đến giả dối: "Nhưng mà Thái Sư, ngươi phải biết, quý phủ Tam Tiểu Thư mới vừa chất vấn quyết định của hoàng thượng đó! Chuyện lớn như vậy, chúng ta đúng là khó định đoạt cái gì đó!"

      Cho tới nay Lý Phúc Toàn chính là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, sớm bị mọi người tâng bốc thành thói quen. Nhất là khi tuyên đọc thánh chỉ, người nào phải cung kính, nhưng ở chỗ này, cư nhiên cái gọi là tam tiểu thư phủ Thái Sư đối với vô lý như vậy, hơn nữa còn dám trực tiếp ra hai chữ thái giám như vậy. Phải biết cho tới bây giờ người nào dám ngay mặt vũ nhục qua như thế.

      Triệu Tùng vừa nghe được Lý Phúc Toàn xong, cũng biết chuyện được tốt, nhất là tội danh chất vấn quyết định của hoàng thượng, vậy càng thể khinh thường.

      Triệu Tùng xoay đầu lại, tức giận nhìn về phía Triệu Oánh, tại sao mình sinh ra nữ nhi như vậy đây! đúng là thành có bại có thừa! Thậm chí ngay cả Lý công công cũng dám đắc tội, đúng là muốn sống nữa. tại chọc đến cái sọt như vậy. Sao nàng ta lại so ra kém Khả Nhiên, còn có Khả Nhân đây! Xem ra thứ xuất đúng là thứ xuất, chút quy củ cũng hiểu.

      Bàn về tin tức. Mọi người cũng là bộ dáng mặt hả hê nhìn về phía Triệu Oánh. Chú ý tới ánh mắt của mọi người, Triệu Oánh biết nên có phản ứng gì mới phải, nhưng mà nàng ta vẫn vô cùng cố chấp cho là mình làm sai.

      Đối mặt với Lý Phúc Toàn, Triệu Tùng cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì Lý Phúc Toàn đè xuống cái cái tội danh này mà , mình cũng trốn thoát tội danh quản giáo nghiêm. Cho nên, tại quan trọng nhất chính là trước bình ổn cơn tức của Lý Phúc Toàn, bằng nếu Lý Phúc Toàn đem chuyện trong này báo, vậy hỏng bét. Nhưng mà bất luận Triệu Tùng đều tốt thế nào, Lý Phúc Toàn như cũ là bộ dầu muối vào, bộ dạng bất vi sở động. Triệu Tùng sốt ruột xoay quanh.

      Kể từ sau khi nhận được thánh chỉ, Triệu Khả Nhiên vẫn đứng ở bên xem cuộc vui. Chứng kiến tới khi Triệu Oánh lên tiếng, nàng cũng sợ hết hồn. Nhưng mà sau lại suy nghĩ chút, nhưng cũng cảm thấy là việc hợp tình hợp lí. Dù sao, lần tuyển phi yến này cơ hội tốt, chỉ cần có cơ hội, vậy có thể có tiền đồ tốt đẹp rồi. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện lần trước Triệu Khả Nhân rơi xuống nước, mẫu thân lại càng thêm vì chuyện cả đời của nàng ta để ý. Phải biết, hôn của thứ nữ, đó là chủ mẫu an bài. Triệu Oánh đắc tội mẫu thân rồi cho nên tại hôn của nàng ta cũng chỉ có thể chính mình quyết định. Cho nên muốn bắt được cơ hội này, đó cũng là có thể lý giải.

      Nhưng mà đối với Triệu Oánh tùy ý xuất khẩu như vậy, nàng còn đòng ý nhiều, nàng tùy ý mở miệng như thế, chỉ có thể giúp được mình, hơn nữa còn dễ dàng đắc tội với người. Quả nhiên, lời của nàng vẫn phải là đắc tội Lý Phúc Toàn, tại Lý Phúc Toàn chính là bắt được chỗ sai của nàng ta thả sao?

      Chỉ là Triệu Khả Nhiên cảm thấy nhìn bộ dáng nóng nảy của phụ thân mình như vậy, vẫn là tốt đùa. Nghĩ tới đây, Triệu Khả Nhiên cảm giác mình đúng là rất xấu. Chỉ là mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà nội tâm của nàng lại chút cảm giác áy náy cũng có.

      Triệu Tùng mực giống như qua lời hữu ích với Lý Phúc Toàn, nhưng mà Lý Phúc Toàn vẫn là chút cử động.

      Cảm giác thấy mình xem cuộc vui cũng sai biệt lắm, Triệu Khả Nhiên tiến lên bước, mở miệng xen vào : "Lý công công, phụ thân, có thể cho Khả Nhiên chen câu lời hay ?"

      Triệu Tùng vẫn luôn có biện pháp thuyết phục Lý Phúc Toàn, vốn là nóng nảy, lúc Triệu Khả Nhiên này lên, ông vừa định muốn mở miệng khiển trách, nhưng ngờ Lý Phúc Toàn lại thay đối dáng xa cách vừa rồi, vô cùng cung kính trả lời: "Văn Quận chúa mời ."

      Nhìn thái độc của Lý Phúc Toàn trước sau giống, Triệu Tùng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trong mắt vẫn là nhanh chóng thoáng qua tia tính toán. Lý Phúc Toàn đúng là cung kính với Khả Nhiên, nếu Khả Nhiên mở miệng , vậy chuyện tình lần này khó giải quyết lắm.

      Ánh mắt của Triệu Tùng mong đợi, Triệu Khả Nhiên cười cười, chậm rãi mở miệng : "Lý công công, chuyện lần này Tam muội chẳng qua chỉ đúng là nhất thời luống cuống mà thôi. Ngươi cũng biết, lần tuyển phi yến này đối với nữ tử mà , cơ hội hết sức quan trọng. Cho nên Tam muội tình thế cấp bách, đó cũng là việc hợp tình hợp lí, mong rằng Lý công công bao dung. Lý công công có thể nể tình ta hay , lần này cũng cần so đo với Tam muội."

      Người khác có lẽ biết, nhưng Lý Phúc Toàn đúng là rất ràng thân phận của nữ tử trước mắt này. Trong lòng vô cùng ràng, mặc dù nữ tử trước mắt này tại chỉ là cái Quận chúa bình thường mà thôi, nhưng mà tương lai, vậy chừng. Cho nên, sau khi nghĩ xong, mở miệng cười : "Nếu Quận chúa như vậy, nô tài cũng tiện truy cứu. Nhưng mà Văn Quận chúa, xin thứ cho nô tài lắm mồm, Tam Tiểu Thư vẫn phải là quản giáo tốt mới được!"

      Nghe được Lý Phúc Toàn nguyện ý dàn xếp ổn thỏa, Triệu Khả Nhiên còn chưa mở miệng, Triệu Tùng cũng vội vàng mở miệng : "Lý công công đúng lắm, về sau lão phu nhất định tốt mà quản giáo cái nghịch nữ này."

      Sau khi nghe Triệu Tùng xong, Lý Phúc Toàncũng có mở miệng gây khó khan nữa, chỉ là nhàn hướng về phía Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân gật đầu cái: "Này chúng ta cũng nên về. Văn Quận chúa, nhị tiểu thư, ba ngày sau có xe ngựa tới đón các ngươi tiến cung."

      Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân cùng lên tiếng: "Công công thong thả."

      Rất nhanh, Lý Phúc Toàn cũng khỏi phủ Thái Sư. Lý Phúc Toàn vừa rời đòa toàn bộ nụ cười của Triệu Tùng liền thấy, ông trợn mắt nhìn về phía Triệu Oánh: "Ngươi nghịch nữ này, rút cuộc con có biết hay , chính ngươi làm chuyện gì tốt hả!"

      Sau khi nghe Triệu Tùng khiển trách, Triệu Oánh cảm thấy uất ức: "Phụ thân, nhưng mà nữ nhi chỉ đúng là ——"

      Thấy Triệu Oánh lại muốn nguỵ biện, Triệu Tùng càng thêm tức giận: "Mới chỉ, rút cuộc có biết chính con hay làm gì hay ! Nếu Lý Phúc Toàn trở về bẩm báo hoàng thượng, con có dị nghị đối với thánh chỉ, đến lúc đó con cho rằng con còn có mệnh sao?"
      Last edited: 28/8/16
      Phong Vũ Yênthienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124: Triệu Oánh đến thăm

      Thấy Triệu Oánh vẫn còn muốn ngụy biện, Triệu Tùng càng thêm tức giận, "Ngươi có biết! Mình làm gì hay ! Nếu như, Lý Phúc Toàn thực trở về bẩm báo hoàng thượng, ngươi có dị nghị về thánh chỉ, đến lúc đó, ngươi cho là ngươi còn mạng nữa hay ?"

      Thấy Triệu Oánh còn chưa ý thức được mình làm sai, Triệu Tùng liền cảm thấy giận chỗ phát tiết, bước nhanh lên trước, lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp, "ba..." tiếng, tát Triệu Oánh cái.

      Bất ngờ bị tát làm cho Triệu Oánh tỉnh người, thấy hành động của Triệu Tùng, Triệu Oánh tức thời còn chưa phản ứng kịp. Nhưng Trương thị ở bên, sau khi thấy Triệu Tùng tát Triệu Oánh, vội chạy lên phía trước, kéo Triệu Oánh ra phía sau mình, muốn che chở cho nàng.

      Qua lúc lâu, Triệu Oánh mới hồi phục lại tinh thần, mặt truyền đến cảm giác đau đớn, nhắc nhở nàng cái tát vừa rồi, nước mắt ngừng rơi xuống, vẻ mặt đáng thương nhìn Triệu Tùng, "Phụ thân, sao người lại đánh con! Rốt cuộc là con làm sai chuyện gì?"

      Triệu Oánh hiểu, bản thân nàng hôm nay đủ xui xẻo rồi, tuyển phi yến có phần của nàng, bây giờ còn bị đánh.

      Thấy bộ dáng của Triệu Oánh, Triệu Tùng có chút đau lòng nào, ngược lại còn nổi giận đùng đùng trả lời, "Ngươi còn dám hỏi sao, bản thân ngươi cũng thử nghĩ xem, rốt cuộc ngươi làm ra chuyện tốt gì! Ngươi có biết, hôm nay ngươi đắc tội với ai ? Đó chính là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, ngươi muốn sống nữa sao, lại còn dám chống đối ta như vậy? Nếu ngươi muốn chết, vậy chết , ta tuyệt đối ngăn cản, nhưng là, nếu ngươi muốn hại Thái sư phủ, vậy ta tuyệt đối tùy ý ngươi đâu."

      Sau khi nghe Triệu Tùng , Triệu Oánh liền cảm thấy ủy khuất vạn phần, nàng cũng biết tình nghiêm trọng như vậy, "Phụ thân, ta phải cố ý, ta chỉ muốn tham gia tuyển phi yến mà thôi."

      Sau khi nghe Triệu Oánh , Triệu Tùng giận quá hóa cười, "Ngươi muốn tham gia tuyển phi yến? Ta cho ngươi biết, nữ tử ở kinh thành này đều muốn tham gia tuyển phi yến! Ngươi cảm thấy như vậy có thực tế ?"

      "Nhưng mà, con và bọn họ khác nhau." Triệu Oánh mở miệng , "Con là tam tiểu thư của Thái sư phủ! Tại sao con lại có tư cách tham gia tuyển phi yến cơ chứ?"

      Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của Triệu Oánh, Triệu Tùng cũng muốn trả lời nàng. chỉ là Triệu Tùng, tất cả mọi người ở đại sảnh nhìn Triệu Oánh với vẻ mặt coi thường. Nhưng, dường như Triệu Oánh nhìn thấy được, tiếp tục kiên trì với cách nghĩ của mình, " con cũng là tiểu thư khuê các, dựa vào cái gì mà con thể tham gia tuyển phi yến! Hơn nữa, ngay cả Triệu Khả, ah, đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ đều có thể tham gia, tại sao con lại thể , như vậy công bằng."

      Thấy dáng vẻ xuẩn ngốc của Triệu Oánh, Tần Hương Hà ở bên gần như nhịn được nữa, đứng dậy, vẻ mặt khinh thường nhìn Triệu Oánh, "Triệu Oánh, ngươi cho là ngươi là ai! Còn dám so sánh với Khả Nhiên và Khả Nhân sao, chúng nó là tiểu thư chân chính do vợ cả sinh ra, còn ngươi sao? Chẳng qua là nữ nhi thứ xuất mà thôi, người trong phủ cho ngươi thể diện, mới gọi ngươi tiếng tam tiểu thư. trắng ra, nếu cho chính xác ngươi chẳng qua là tam nương của Thái sư phủ mà thôi, Thái sư phủ chúng ta trước giờ có tam tiểu thư?"

      Sau khi nghe Tần Hương Hà , Triệu Oánh như ở trong mộng mới tỉnh, đúng vậy! Mình chẳng qua là nữ nhi thứ xuất mà thôi, dựa vào đâu mà tham gia tuyển phi yến? Mình vừa náo loạn trận như vậy, có phải là cố tình gây hay ?

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Oánh trắng bệch, thể , lời vừa rồi của Tần Hương Hà, mỗi câu mỗi chữ đều hung hăng đâm vào tim nàng. Lúc này, nàng ngẩng đầu lên, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn nàng với ánh mắt coi thường. Ngay cả Triệu Lâm và Triệu Mai mà bình thường nàng vẫn xem thường cũng đều nhìn nàng với vẻ coi thường.

      Đối với ánh mắt miệt thị của mọi người, Triệu Oánh chịu nổi, vội chạy ra ngoài. Thấy nữ nhi của mình chạy như vậy, Trương thị vô cùng lo lắng, cũng chạy theo.

      Thấy Triệu Oánh và Trương thị hai người trước sau chạy , Triệu Tùng vẫn chẳng có cảm giác gì, để ý đến hai người chạy ra ngoài nữa, quay đầu lại, mở miệng , "Khả Nhiên, Khả Nhân, ba ngày sau các con tiến cung tham gia tuyển phi yến, trong ba ngày này, các con nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa, cũng sắp xếp hành lý . Nhớ kỹ, tuyển phi yến lần này phải là chuyện đùa, các con tuyệt đối được sơ xuất, biết chưa?"

      Lúc Triệu Tùng những lời này, vẻ mặt ôn hòa, hoàn toàn có vẻ tức giận như vừa rồi với Triệu Oánh.

      Mà sau khi nghe được Triệu Tùng , Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân đồng thanh trả lời, "Nữ nhi cẩn tuân lời dạy của phụ thân."

      Nhìn dáng vẻ khôn khéo của Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân, Triệu Tùng hết sức hài lòng gật đầu, vẻ mặt hiền hòa nhìn Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân, giống như nhìn niềm tự hào của chính mình.

      Đối với vẻ từ ái như vậy của phụ thân mình, mặt Triệu Khả Nhiên tươi cười, nhưng trong lòng lại cười lạnh, đây chính là phụ thân tốt của nàng. Đối với phụ thân mà , nữ nhi có giá trị lợi dụng mới là nữ nhi tốt của người, phải sao? Từ thái độ đối với Triệu Oánh vừa rồi có thể thấy được, phải sao? Bởi vì Triệu Oánh có giá trị lợi dụng, nên người mới hầm hầm giận dữ, thậm chí là tát Triệu Oánh cái. Nhưng, vì bản thân mình và Triệu Khả Nhân bây giờ là người ứng cử cho vị trí vương phi, nên đối với bọn mình, phụ thân mới có vẻ mặt là phụ thân hiền từ.

      Trong đại sảnh, bên là phụ từ tử hiếu, nhưng bên khác lại là hoàn toàn ngược lại.

      Triệu Oánh cứ như vậy chạy ra ngoài, bao lâu liền chạy về Sướng các. Trương thị vì lo lắng cho Triệu Oánh, nên vẫn theo sát phía sau.

      Vừa về tới phòng của mình, Triệu Oánh liền mặc kệ tất cả bắt đầu nổi giận, nha hoàn người hầu trong Sướng các thấy vậy, ai dám đến gần.

      Trương thị vội vàng vào theo, sau khi thấy Triệu Oánh đập đồ lung tung, liền vội chạy qua ngăn Triệu Oánh, "Oánh nhi, con bình tĩnh chút, đừng tức giận nữa."

      Thấy Trương thị ngăn cản mình, Triệu Oánh hết sức tức giận, "Người kêu con bình tĩnh, bây giờ con có thể bình tĩnh được ? Rốt cuộc người có biết hôm nay con mất mặt bao nhiêu ! Người có nhìn thấy hay , mỗi người bọn họ đều chê cười nhìn con! Người , như vậy con còn bình tĩnh được hay ?"

      Thấy dáng vẻ mất khống chế của Triệu Oánh, Trương thị vô cùng đau lòng, nhưng, "Oánh nhi, bỏ con! Dù con có tức giận nữa có thể thay đổi được gì chứ?"

      Sau khi nghe Trương thị , Triệu Oánh đối mặt với Trương thị, mất khống chế mà hét lớn, "Đều tại người, đều là lỗi của người, nếu người phải là thiếp thất, vậy con cũng phải là thứ xuất rồi, vậy con có thể tham gia tuyển phi yến rồi. Đều là lỗi của người, nếu phải là người, hôm nay con sao lại biến thành cái dạng này chứ!"

      Sau khi nghe Triệu Oánh , Trương thị cảm thấy vô cùng đau lòng, từ trước tới nay, nàng thương nữ nhi của mình như vậy, nhưng chẳng ngờ, bây giờ nữ nhi của chính mình lại mình như vậy. ra, nàng sao lại muốn làm thiếp thất của người khác cơ chứ? Có nữ tử nào mà muốn làm chính thất đâu! Nhưng mà nàng cũng có cách nào!

      Nhưng, đau lòng là đau lòng, rốt cuộc vẫn là nữ nhi của mình, hơn nữa hôm nay Triệu Oánh bị kích thích lớn như vậy, Trương thị vẫn lên tiếng vỗ về, "Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của di nương. Nếu phải là ta, con cũng trở thành thế này."

      Sau khi nghe Trương thị , Triệu Oánh sóng mũi cay cay, nàng cũng biết lời vừa rồi của mình quá nặng, nhưng nàng cũng vô cùng ủy khuất!

      Triệu Oánh thoáng cái nhào vào lòng Trương thị, khóc rằng, "Di nương, người , bây giờ con phải làm gì mới tốt. Việc lần trước Triệu Khả Nhân rơi xuống nước, con đắc tội mẫu thân rồi. Đối với hôn của con, mẫu thân nhất định để ý. Nếu có cơ hội tham gia tuyển phi yến, vậy con có thể có tương lai tốt đẹp, nhưng con lại có tư cách tham gia. Bây giờ con rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây?"

      Nghe Triệu Oánh khóc lóc kể lể, Trương thị cũng là rất lo lắng, nàng cũng biết làm sao, vì địa vị của nàng ta thấp kém, làm sao có thể tạo được tiền đồ tốt đẹp cho nữ nhi của mình?

      Nghĩ đến đây, Trương thị cảm thấy vô cùng hổ thẹn, "Đều là lỗi của di nương, nếu , bây giờ nhất định con cần phải lo lắng cho tương lai thế này. Nếu thân phận của di nương cao chút, vậy con như thế này rồi, chừng con còn có thể tham gia tuyển phi yến nữa?"

      Thân phận cao? Vừa nghe Trương thị xong, trong đầu Triệu Oánh linh quang chợt lóe, "Di nương, con có cách rồi, con biết ai có thể giúp con rồi!"

      "Cái gì?" Sau khi nghe Triệu Oánh , Trương thị mừng rỡ, "Oánh nhi, con ? Rốt cuộc là ai có thể giúp được con! Con mau."

      Triệu Oánh nở nụ cười, mở miệng , " phải chính là đại tỷ tỷ sao!"

      Triệu Oánh cười rất tự tin, dường như tính trước kỹ càng rồi, nhưng sau khi nghe Triệu Oánh , Trương thị lại chau mày, "Oánh nhi, rốt cuộc con có ý gì vậy! Con đại tiểu thư có thể giúp được con?"

      Triệu Oánh gật đầu, "Đúng vậy, đại tỷ tỷ giờ là quận chúa rồi, địa vị của tỷ ấy chắc chắn thấp. phải phụ thân rồi sao? Hôm nay người thái giám đến tuyên chỉ chính là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng! Nhưng mà, người xem, ông ta đối với đại tỷ tỷ tôn trọng như vậy, điều đó chứng tỏ bây giờ đại tỷ tỷ phải là đại tiểu thư Thái sư phủ như trước nữa. Bây giờ tỷ ấy chính là quận chúa rồi. Nếu tỷ ấy giúp con, vậy con chắc chắn có thể tham gia tuyển phi yến."

      Triệu Oánh cho là kế sách của nàng rất tốt, nhưng, chẳng ngờ Trương thị lại lắc đầu, "Oánh nhi, con cái gì vậy! sai, bây giờ đại tiểu thư là quận chúa rồi, nhưng tiểu thư dựa vào cái gì mà giúp con? Chúng ta bình thường có qua lại với nhau, tiểu thư làm sao có thể giúp con việc này được?"

      "Tại sao lại ?" Triệu Oánh tràn đầy tự tin , "Lần trước lúc Triệu Khả Nhân hãm hại con, chính là tỷ ấy giúp con nghĩ cách, nếu lần trước tỷ ấy chịu giúp con, vậy lần này chắc cũng giúp thôi."

      Thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Triệu Oánh, Trương thị lại cảm thấy khả thi lắm, nhưng nếu Triệu Oánh kiên trì như vậy, nàng cũng có cách nào, nhưng mà, "Oánh nhi, con cũng được, nhưng nếu đại tiểu thư đồng ý giúp con, con cũng nên nhớ , tuyệt đối thể xảy ra xung đột với đại tiểu thư, biết chưa? Con cũng rồi, bây giờ tiểu thư là quận chúa rồi. Nếu như hai người bọn con xảy ra xung đột, vậy người thua thiệt nhất định là con."

      Sau khi nghe Trương thị , Triệu Oánh phất phất tay, rất kiên nhẫn trả lời, "Người yên tâm được rồi, con biết nên làm thế nào, người cần nhọc lòng."

      Lúc Triệu Oánh chuyện, rất qua loa. thực tế, lời của Trương thị, nàng chẳng nghe vào được chữ nào, bây giờ nàng suy nghĩ chính là làm sao để khiến Triệu Khả Nhiên đồng ý giúp nàng. Hơn nữa chuyện lần này dù thế nào nhất định phải thành công. Cho dù dùng thủ đoạn gì, cũng nhất định phải làm Triệu Khả Nhiên đáp ứng giúp mình.

      Trương thị ở bên sau khi thấy dáng vẻ của Triệu Oánh, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng lại biết khuyên thế nào mới tốt, nên cũng chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện, hi vọng Oánh nhi đừng làm việc gì quá giới hạn mới được.

      Lúc tối, sau khi dùng bữa xong, Triệu Khả Nhiên định tiếp tục đọc sách. Trong phòng Triệu Khả Nhiên lẳng lặng xem sách, Cầm Hương, Thi Hương và Lung nhi đứng hầu bên, Nguyệt vì mệt, nên nghĩ sớm rồi, trong phòng yên tĩnh, chút thanh cũng có.

      "Cốc, cốc, cốc..." Loạt tiếng gõ cửa truyền đến, phá vỡ yên lặng trong phòng. Lung nhi vội chạy mở cửa, qua lúc, chỉ thấy Lung nhi với vẻ mặt cổ quái quay lại.

      Thấy vẻ mặt Lung nhi rất kỳ lạ, Triệu Khả Nhiên đặt quyển sách tay xuống, mở miệng trêu , "Sao thế, Lung nhi, rốt cuộc là chuyện gì vậy! Sao ngươi lại có biểu như vậy, lẽ nào gặp cái gì sạch đường sao?"

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên trêu chọc, Lung nhi còn chưa gì, Cầm Hương ở bên lại khúc khích cười tiếng, "ha ha ha, Lung nhi, phải chứ! Vậy ngươi cũng quá xui xẻo rồi."

      Sau khi nghe Cầm Hương , Lung nhi liếc nàng cái, trực tiếp về phía trước, mở miệng , "Tiểu thư, Hiểu Thù đến báo, tam tiểu thư đến, muốn gặp tiểu thư người đó?"

      "Cái gì?" Sau khi nghe Lung nhi , Triệu Khả Nhiên chau mày, "Vậy muội ấy đến có việc gì ?"

      Đối với việc Triệu Oánh đến đây, Triệu Khả Nhiên cảm thấy hết sức kỳ quái, theo lý mà , giữa nàng và Triệu Oánh hẳn có qua lại gì mới đúng. Trừ lần trước Triệu Khả Nhân hãm hại Triệu Oánh, nàng giúp Triệu Oánh, sau đó hai người hầu như có qua lại. Chỉ là khi gặp mặt gật đầu chào chút mà thôi. Hơn nữa, sau việc ngày hôm nay, bây giờ Triệu Oánh nổi giận trong Sướng các mới đúng chứ? Sao lại đến tìm mình vào lúc này?"

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, Lung nhi lắc đầu, "Hiểu Thù , chỉ là tam tiểu thư đến mà thôi."

      Sau khi Lung nhi trả lời, Triệu Khả Nhiên suy nghĩ chút, sau đó phất phất tay, mở miệng phân phó , "Vậy được rồi! Bây giờ mời tam tiểu thư vào ."

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, Lung nhi ra. Lại qua lúc, Lung nhi quay lại, phía sau có người theo, chính là Triệu Oánh.

      Sau khi thấy Triệu Oánh đến, Triệu Khả Nhiên liền đứng lên, mặt tươi cười bước lên chào đón, "Tam muội muội, là hiếm thấy! Nhanh nào, trước hết hãy ngồi xuống ."

      Rất nhanh, Triệu Khả Nhiên chào hỏi Triệu Oánh, sau khi Triệu Oánh ngồi xuống rót trà cho nàng ta.

      Chờ mọi người chào hỏi xong xuôi, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười , "Tam muội muội là người khách hiếm thấy đó! Hôm nay sao lại có thời gian đến thăm tỷ vậy? Hay là có chuyện gì hay sao?"

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên , mặt Triệu Oánh lên tia mất tự nhiên, nhưng là, nàng cũng rất nhanh chóng khôi phục lại như thường, cười , "Đại tỷ tỷ, tỷ cái gì vậy! Mọi người đều là tỷ muội với nhau! Chính là nên thường xuyên qua lại, phải sao? Hôm nay muội rảnh rỗi, nên mới muốn đến thăm đại tỷ tỷ chút."

      Triệu Khả Nhiên vẫn luôn chăm chú nhìn Triệu Oánh, tự nhiên bỏ qua vẻ mất tự nhiên vừa rồi của Triệu Oánh. Thế là, nàng tự tiếu phi tiếu nhìn Triệu Oánh, "Vậy ý của tam muội muội là, hôm nay đặc biệt đến thăm ta, đúng ?"

      Triệu Khả Nhiên phải là đứa ngốc, nên tin tưởng lời Triệu Oánh , nhưng Triệu Oánh lại ra mục đích, vì thế nàng chỉ còn cách giả vờ ngốc.

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên , Triệu Oánh liền cười , "Đúng vậy! Đương nhiên, còn có việc quan trọng nhất là, việc lần trước Triệu Khả Nhân hãm hại muội, vẫn nên cảm ơn đại tỷ tỷ giúp đỡ."

      " có việc gì, đó chẳng qua là nhấc tay chi lao mà thôi, hơn nữa, ta cái gì cũng có làm, phải sao?"

      Đối với lời của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên chữ cũng tin. Nếu như muốn cảm ơn giúp đỡ của Khả Nhiên, vậy sớm đến rồi, sao lại đợi đến lúc này mới tới. Xem ra hôm nay Triệu Oánh tuyệt đối là vô đăng bảo điện, chỉ là biết việc gì mà thôi.

      Sau khi Triệu Khả Nhiên trả lời, Triệu Oánh cười tiếp tục , "Mặc kệ như thế nào cũng được, đều phải cảm ơn giúp đỡ của đại tỷ tỷ! Đúng rồi, đại tỷ tỷ, bây giờ tỷ giống ngày xưa nữa, bây giờ tỷ là quận chúa rồi, hơn nữa phẩm cấp lại cao như vậy, là làm người khác phải ngưỡng mộ!"

      Sau khi nghe Triệu Oánh khen, trong lòng Triệu Khả Nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng mặt vẫn là vẻ tươi cười như cũ, "Tam muội muội cái gì vậy, đó chẳng qua là hoàng thượng khen ngợi mà thôi, nếu tỷ nào có may mắn như vậy! Hơn nữa, dù tỷ là quận chúa, chúng ta vẫn là tỷ muội! phải sao?"

      " sai, đại tỷ tỷ đúng, dù như thế nào chúng ta đều là tỷ muội huyết mạch tương thông!" Triệu Oánh vừa cười vừa .

      Sau khi thấy khuôn mặt tươi cười của Triệu Oánh, dự cảm chẳng lành trong lòng Triệu Khả Nhiên càng thêm mãnh liệt, "Tam muội muội, minh nhân bất thuyết ám thoại, nếu muội có chuyện gì, cứ thẳng ra là được rồi, cần quanh co như vậy."

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên , Triệu Oánh mỉm cười, mở miệng , "Đại tỷ tỷ sảng khoái, kỳ thực hôm nay muội tới, là có việc muốn đại tỷ tỷ giúp đỡ, chính là biết đại tỷ tỷ có đồng ý giúp hay !"

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên biết là, tuyệt đối phải là chuyện tốt gì, nhưng cũng thể trực tiếp từ chối, nên nàng đành phải vừa cười vừa , "Vậy mời tam muội muội ! Nếu có thể giúp được, ta tuyệt đối chối từ."

      Đúng vậy, nếu giúp được, vậy chối từ. Nhưng mà, nếu giúp được, vậy xin lỗi rồi, mời quay về ! Ý của Triệu Khả Nhiên chính là như vậy.

      Nhưng, sau khi nghe Triệu Khả Nhiên , Triệu Oánh cho rằng Triệu Khả Nhiên đồng ý giúp nàng ta, cười vô cùng vui vẻ, "Vậy muội muội cảm ơn đại tỷ tỷ trước."

      Sau khi nghe Triệu Oánh lời cảm tạ, Triệu Khả Nhiên giơ tay lên, chặn lại , " cần, trước tiên đừng vội cảm ơn, muội vẫn nên thử, rốt cuộc là việc gì cần ta giúp đỡ! Nếu như ta giúp được, vậy muội uổng công cảm ơn ta rồi?"

      " đâu, việc như vậy, đại tỷ tỷ tuyệt đối có thể giúp được." Triệu Oánh cười vô cùng thỏa mãn, "Muội cũng thỉnh cầu gì lớn, muội chỉ muốn tham gia tuyển phi yến lần này mà thôi. Tin rằng với thân phận của đại tỷ tỷ, chắc chắn có thể giúp được."

      "Cái gì?" Sau khi nghe Triệu Oánh , Triệu Khả Nhiên giật mình kinh ngạc, "Muội cái gì, muội muốn ta giúp muội tham gia tuyển phi yến?"

      Triệu Khả Nhiên còn cho rằng mình nghe nhầm? Triệu Oánh lại muốn mình giúp nàng ta tham gia tuyển phi yến, điều này có thể sao? chỉ có Triệu Khả Nhiên, ngay cả Cầm Hương, Thi Hương và Lung nhi hầu hạ bên cạnh cũng nhìn Triệu Oánh với vẻ mặt quái dị. Các nàng đều muốn xem thử trong đầu Triệu Oánh rốt cuộc chứa cái gì vậy, sao lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy.

      Nhưng, đối với ánh mắt khác thường của mọi người, Triệu Oánh tựa hồ cảm thấy chút nào, sau khi nghe Triệu Khả Nhiên , nàng vô cùng kiên định gật đầu, "Đúng vậy, đại tỷ tỷ, muội cũng làm khó tỷ. Muội cầu gì khác, muội chỉ muốn tham gia tuyển phi yến mà thôi. Còn về việc có thể được tuyển hay , muội cũng cưỡng cầu."

      Sau khi nghe Triệu Oánh , Triệu Khả Nhiên cau mày. Triệu Oánh này, làm sao có thể cho rằng bản thân mình có năng lực có thể giúp nàng ta tham gia tuyển phi yến chứ? Phải biết rằng, tuyển phi yến lần này chính là phải có thánh chỉ mới có thể tham gia, đại như vậy, ngoài hoàng thượng ra, ai dám làm chủ chứ! Mình lấy đâu ra bản lãnh mà giúp nàng ta tham gia tuyển phi yến chứ! Hơn nữa, nàng ta còn cái gì, được chọn hay , nàng ta cưỡng cầu. Lẽ nào nàng ta cho rằng mình có năng lực có thể thao túng tuyển phi yến lần này bằng.

      Sau khi qua lúc lâu, Triệu Khả Nhiên mới mở miệng , "Tam muội muội, chuyện lần này, xin thứ cho ta bất lực. Thỉnh cầu của ngươi là quá xa vời, ta thực cách nào giúp được."

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Triệu Oánh rất sốt ruột, "Đại tỷ tỷ, vừa rồi phải tỷ đồng ý giúp muội rồi sao? Sao giờ lại nuốt lời. Tỷ đáp ứng rồi, thể lật lọng, làm người thể làm như vậy."

      Sau khi nghe Triệu Oánh , Triệu Khả Nhiên đau đầu mà vuốt trán, "Vừa rồi ta hề đáp ứng muội. Ta chỉ nếu giúp được muội, ta tuyệt đối từ chối. Nhưng mà, ta tuyệt đối hứa nhất định giúp muội."

      "Vậy được rồi." Triệu Oánh mở miệng phản bác, "Chuyện này, tỷ ràng có thể giúp được, vậy tại sao lại từ chối?"

      Sau khi nghe Triệu Oánh cưỡng từ đoạt lý, Triệu Khả Nhiên thở dài, mở miệng , "Tam muội muội, chuyện này, ta thực giúp được gì. Muội cũng phải biết, tuyển phi yến lần này, chính là hoàng thượng đích thân hạ chỉ, ta có năng lực gì mà giúp muội!"

      "Cái gì?" Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên , Triệu Oánh nóng nảy, "Tỷ ràng là có cách. Bây giờ tỷ phải là quận chúa sao? Vậy tỷ có cách có thể giúp được muội!"
      Last edited: 28/8/16
      Phong Vũ Yênthienbinh2388 thích bài này.

    3. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Con trieu oanh nay dung la nao tan

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125: Triệu Oánh uy hiếp, ngẫu nhiên gặp ở hoa viên


      Sau khi nghe lời của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười: "Tam muội, muội cũng rồi, tỷ là Quận chúa, vậy muội nên biết, tỷ đây được hoàng thượng sắc phong Quận chúa nhưng mà chỉ đúng là danh nghĩa mà thôi, muội xem tỷ có thực quyền gì chưa? Quyền lực gì tỷ cũng có, tỷ có thể giúp muội sao?"

      Nghe Triệu Khả Nhiên từ chối, Triệu Oánh nóng nảy: "Nhưng mà tỷ là Quận chúa đó! Còn là hoàng thượng tự mình sắc phong, vậy tại sao thể giúp muội đây? Chẳng qua chỉ đúng là câu chuyện tình mà thôi. Tỷ giúp muội cầu xin hoàng thượng chút, chừng muội có thể tham gia tuyển phi yến rồi."

      Nghe kỳ dị ý tưởng của Triệu Oánh như vậy, Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô ngữ: "Tam muội, muội cho rằng tỷ là ai chứ! Còn cầu hoàng thượng đây! Muội ngược lại dễ dàng đơn giản, vậy sao muội cũng cầu đây? Rút cuộc muội có biết hoàng thượng là ai hay vậy! Người ngụ ở chỗ nào! Nơi đó chính là hoàng cung đó! Muội phải muốn mạng, tỷ còn muốn đây!"

      "Nhưng mà, nhưng ——" nghe được Triệu Khả Nhiên mặt từ chối, Triệu Oánh cảm thấy lòng như lửa đốt: "Tỷ ràng có biện pháp, vì sao cứ chịu giúp muội đây?"

      Triệu Oánh chính là nhận định Triệu Khả Nhiên có biện pháp, nhưng chính là chịu giúp mình. Điểm này làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất mãn, đồng thời càng thêm kiên trì quan điểm của mình.

      Thấy bộ dạng khăng khăng mực của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, nàng vỗ vỗ trán của mình, nhàng hơi day chút, mở miệng vô cùng kiên quyết trả lời: "Tam muội, xin lỗi, chuyện muội tại tỷ có biện pháp gì, cho nên chính là mời muội trở về ! Dù sao chuyện lần này chính hoàng thượng tự mình hạ thánh chỉ, nếu muội có cái gì bất mãn hoặc là thỉnh cầu, muội phải tìm hoàng thượng ! Đừng tới tìm tỷ, tỷ cũng làm được gì."

      Triệu Khả Nhiên biết lời của mình có chút nặng, nhưng mà đối với thỉnh cầu của Triệu Oánh, nàng thể làm gì, nàng cũng biết, tại sao Triệu Oánh cho rằng mình có quyền lực lớn như vậy, có thể để cho nàng tham gia tuyển phi yến đây? Xem ra Triệu Oánh đúng là đủ thông minh, bằng khi trước, như thế nào lại bị Triệu Khả Nhân đùa bỡn ở trong lòng bàn tay chứ!

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên , Triệu Oánh cảm thấy lửa giận trong lòng ngừng lên, mình cũng ăn khép nép như vậy, nhưng ngờ Triệu Khả Nhiên lại vẫn cự tuyệt mình như vậy, hơn nữa còn ra như vậy.

      Nghĩ đến điểm này lửa giận trong lòng của Triệu Oánh càng thêm, trong mắt nàng ta bắn ra loại phẫn hận quang mang, cắn răng, mở miệng : "Triệu Khả Nhiên, nếu tỷ chịu giúp muội, vậy đừng trách muội khách khí."

      Sau khi nghe được lời uy hiếp của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên chau mày, buồn cười nhìn về phía nàng ta: " sao? Muội muốn khách khí đối với tỷ, vậy muội cảm thấy muội có thể đối với tỷ khách khí thế nào đây?"

      Đối với uy hiếp của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên hề để trong lòng chút nào, bởi vì nàng cũng cho rằng chỉ bằng năng lực của Triệu Oánh làm cho nàng như thế nào. mình bây giờ là Quận chúa rồi, bên cạnh mình còn có Cầm Hương Thi Hương, hai người các nàng cũng đều phải hạng tầm thường, cho nên nàng cũng cho rằng chỉ bằng Triệu Oánh bây giờ có thể làm ra chuyện gì đối với mình.

      Nhìn dáng vẻ hề để ý của Triệu Khả Nhiên, oán hận trong lòng Triệu Oánh càng thêm sâu: "Triệu Khả Nhiên, nếu tỷ chịu giúp muội, vậy muội liền đem chuyện tỷ chỉ dạy muội hãm hại Triệu Khả Nhân ra hết, đến lúc đó xem tỷ làm thế nào!"

      Sau khi xong, Triệu Oánh hết sức hả hê nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, nàng ta tự nhận là cái này uy hiếp của mình là hết sức hữu dụng. Bởi vì chuyện lần trước đích xác là Triệu Khả Nhiên dạy nàng ta, nếu là ra, tin tưởng tuyệt đối là tốt lắm với Triệu Khả Nhiên. Cho nên nàng ta tin tưởng nhất định Triệu Khả Nhiên thỏa hiệp. Lúc này nàng ta cũng sớm quên mất, chuyện lần trước nếu phải là lời của Triệu Khả Nhiên, nàng ta liền bị phụ thân lấy danh nghĩa mưu hại đích tỷ cho xử phạt.

      Nghe lời của Triệu Oánh xong, Triệu Khả Nhiên ngờ dở khóc dở cười, cái Triệu Oánh này, chuyện lần trước mình giúp nàng ta, nàng ta lại dám đem chuyện kia tới uy hiếp mình, chẳng lẽ nàng ta cho là như vậy mình thỏa hiệp sao? đúng là ngây thơ.

      Triệu Khả Nhiên còn chưa mở miệng, Lung nhi ở bên cũng nhịn được lên tiếng, lần trước khi tiểu thư trợ giúp tam tiểu thư, nàng có chứng kiến. ngờ tam tiểu thư lại dám đem chuyện đó lên chuyện này, nàng (Lung nhi) là nhịn được rồi:

      "Tam tiểu thư, tiểu thư làm người sao có thể như vậy chứ? Chuyện lần trước nếu phải đại tiểu thư giúp, tiểu thư cũng sớm bị lão gia chấp hành gia pháp rồi, như thế nào có thể chỉ là trừng phạt cấm túc như vậy đây? Làm sao người có thể lấy oán trả ơn, bây giờ lại chuyện kia tới uy hiếp đại tiểu thư đây? Tiểu thư làm người là quá đạo đức."

      Cầm Hương Thi Hương ở bên vốn là biết là xảy ra chuyện gì, nhưng mà sau khi nghe được lời của Lung nhi, mới biết ra là tiểu thư nhà mình vậy mà cứu con bạch nhãn lang. Sau khi biết việc này, họ đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Triệu Oánh.

      Chú ý tới ánh mắt khinh bỉ mọi người, Triệu Oánh lại chút xấu hổ, ngược lại là vô cùng hài lòng, theo ý nàng ta, tại mọi người nên tức giận như vậy, đó là bởi vì bị lời của nàng hù sợ, cho nên mới chú ý tức giận, vậy uy hiếp của mình vẫn rất hữu dụng. Nghĩ đến đây, nàng ta liền nhịn được hả hê nhìn về phía Triệu Khả Nhiên:

      "Như thế nào, Triệu Khả Nhiên, tỷ nghĩ kỹ chưa, nếu tỷ đáp ứng vậy đừng trách muội khách khí."

      Nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của Triệu Oánh, Lung nhi, Cầm Hương Thi Hương đều là gương mặt tức giận và khi dễ. Triệu Oánh đối với lần này làm như thấy, bởi vì nàng ta cho đó là điềm báo họ thỏa hiệp với mình.

      Triệu Khả Nhiên cười cười, sau khi chậm sửa sang uống ngụm trà mới mở miệng chậm rãi : "Nếu là tỷ đồng ý đây?"

      "Cái gì?" Đáp án ngoài dự liệu khiến Triệu Oánh ứng phó kịp: "Triệu Khả Nhiên, chẳng lẽ tỷ sợ muội đem chuyện lần trước ra sao?"

      Triệu Khả Nhiên cười cười, cộng với làm cái mời, sau đó mở miệng chậm rãi : "Được, nếu muội muốn vậy ra được rồi, tỷ tuyệt đối ngại."

      Biểu của Triệu Khả Nhiên hoàn toàn ngoài suy nghĩ và dự liệu của Triệu Oánh, sau khi nghe được trả lời như vậy, Triệu Oánh cảm thấy có chút ứng phó kịp rồi: "Triệu Khả Nhiên, tỷ phải biết, chỉ cần muội đem chuyện này ra, vậy mọi người biết diện mạo của tỷ được rồi, còn có đến lúc đó bất luận là phụ thân, hay là mẫu thân, đều là tuyệt đối đứng ở bên của tỷ nữa rồi, tỷ suy nghĩ ràng chính xác rồi chứ."

      Đối với lời của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên vẫn là tuyệt lại quá, "Muội đều sợ, tỷ còn sợ cái gì?"

      "Rút cuộc lời này của tỷ là có ý tứ gì?" Triệu Oánh nhíu mày.

      Triệu Khả Nhiên cười cười: "Muội hả! Sau khi muội ra, tỷ xem chút, rút cuộc xui xẻo là muội, hay là tỷ. Muội chỉ cần đem chuyện lần trước ra, với thuyết minh, muội đúng là muốn mưu hại Triệu Khả Nhân, cho nên mới phải nghĩ biện pháp thoát tội, đến lúc đó có dạng trừng phạt gì tỷ cũng biết."

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên , trong lòng Triệu Oánh cả kinh, xác thực nàng ta chỉ cố uy hiếp Triệu Khả Nhiên, nhưng mà chưa từng nghĩ chuyện này cũng liên lụy tới mình, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ rồi, nếu tại mình liền lùi bước, vậy mình cơ hội gì cũng có.

      Nghĩ đến đây, Triệu Oánh liền cắn răng, hung tợn mở miệng : "Dù sao tại muội là bộ dáng này, lần trước đắc tội mẫu thân, bà tuyệt đối để cho muội có kết quả tốt. Lần này muội vừa có tư cách tham gia tuyển phi yến, cho nên muội quản được nhiều như vậy. tại muội là bình rơi vỡ rồi. Nhưng mà Triệu Khả Nhiên, tỷ cũng như vậy, tại tỷ chính là Quận chúa rồi, nếu mà tỷ xúi bậy muội, tình hãm hại Triệu Khả Nhân bị phụ thân bọn họ biết, tỷ cũng dễ chịu, phải sao?"

      Đối với uy hiếp của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên tuyệt để trong lòng, chỉ là nhàng hỏi câu: "Người nào nhìn thấy?"

      "Cái gì?" Chợt câu hỏi của Triệu Khả Nhiên khiến Triệu Oánh được tình trạng.

      Nhìn thấy Triệu Oánh hình như còn chưa ràng, Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, tiếp tục : "Tỷ , muội phải là tỷ xúi bậy muội, hãm hại Triệu Khả Nhân sao? Chứng cớ đâu? Nhân chứng đâu?"

      Sau khi nghe được lời của Triệu Khả Nhiên, Triệu Oánh lập tức ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, mình cũng có chứng cớ. Lần trước mình người chạy đến Xuân Huy viên cầu cứu, lúc ấy trừ mình ra và Triệu Khả Nhiên, cũng chỉ có nha hoàn cận thân của Triệu Khả Nhiên, nhưng mà họ như thế nào có thể vì mình làm chứng!

      Sau khi thấy bộ dáng của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên cũng vì vậy im miệng. Nàng đứng lên, từng bước từng bước về phía Triệu Oánh, cao nhìn xuống phía nàng, trong mắt cũng là lóe ra ánh sang hung dữ: "Triệu Oánh, muội chính là nên uổng phí tâm cơ rồi, nếu muội muốn lật đảo tỷ... tỷ cho muội biết, đó là thể nào. Muội cho rằng chính muội là ai chứ! Còn dám chạy tới Xuân Huy viên hô to gọi với tỷ, muội vẫn cho mình là tam tiểu thư sao? Chẳng lẽ hôm nay muội còn chưa tỉnh táo sao? Tỷ cho muội biết, phủ Thái Sư có tam tiểu thư, chỉ có tam nương."

      Toàn thân Triệu Khả Nhiên cũng tản mát ra uy nghiêm, cái này với bình thường nàng ôn hòa thong dong, bình tĩnh ưu nhã hoàn toàn giống như hai người mà thôi. Lúc này Triệu Oánh thể thừa nhận, bây giờ Triệu Khả Nhiên chỉ là đại tiểu thư phủ Thái Sư, xác thực nàng còn là vị Nhất Phẩm Tôn Chính Văn Quận chúa rồi. Thấy Triệu Khả Nhiên như vậy, Triệu Oánh biết nên có phản ứng gì mới phải.

      chỉ có Triệu Oánh, ngay cả Lung nhi ở bên phục vụ, Cầm Hương Thi Hương cũng là gương mặt kinh ngạc, họ chưa từng gặp qua bộ dáng này của tiểu thư nhà mình. Nhưng mà thể , bộ dáng tại của tiểu thư nhà mình, đúng là rất có uy nghiêm. Cũng là lúc này, họ nhớ tiểu thư của các nàng bây giờ là Quận chúa rồi.

      Tiếp đó, Triệu Khả Nhiên có cho Triệu Oánh bất kỳ chút thời gian hòa hoãn nào, tiếp tục mở miệng : "Nếu muội muốn , vậy muội bắt đầu cũng được, tỷ cho muội biết, bây giờ cho dù muội có chứng cớ là tỷ xúi bậy muội, vậy cũng vô dụng."

      Nghe Triệu Khả Nhiên gằn từng tiếng, trong lòng Triệu Oánh chỉ cảm thấy vô cùng lo sợ, lời gì cũng ra được. Chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.

      Khóe miệng của Triệu Khả Nhiên gợi lên chút cười tà: "Triệu Oánh, muội phải biết tại tỷ cũng phải là đại tiểu thư phủ Thái Sư bình tường gì rồi. Tỷ cho muội biết, cho dù chuyện này đúng là tỷ làm, vậy thế nào, tại tỷ chính là Quận chúa rồi, muội cho là phụ mẫu bọn họ có lá gan làm ra chuyện gì với tỷ sao? Nếu hôn , vậy tỷ càng sợ. Hôn của tỷ cũng chỉ có hoàng thượng có thể làm chủ, ngay cả tổ phụ cũng biện pháp can thiệp, muội cho là phụ mẫu có thể can thiệp sao? Nhưng mà muội cũng giống nhau, muội cho rằng sau khi chuyện này bùng nổ ra, muội còn có ngày sống dễ chịu sao? Đến lúc đó, mặc kệ là phụ thân, hay là mẫu thân, cũng hận thấu xương với muội ! Dù sao muội hãm hại kiêu ngạo trong lòng bọn như vậy. Đến lúc đó, con cờ là muội đây, đại khái trở thành bỏ !"

      Mỗi chữ của Triệu Khả Nhiên đều giống như thanh chùy thủ, gõ tâm của Triệu Oánh. Nàng ta vô cùng ràng, lời của Triệu Khả Nhiên đều là , nếu ra chuyện biết đến cuối cùng cũng chỉ là mình gặp nạn, Triệu Khả Nhiên tuyệt đối tốt. Nhưng mà nếu muốn mình buông tha, mình chính là cam lòng.

      Triệu Khả Nhiên nhìn dáng vẻ mặt cam lòng của Triệu Oánh, thêm gì nữa, chỉ là nhàng dạo bước, lại trở về chỗ ngồi của mình ngồi xong, mở miệng cười : "Tam muội, thời gian cũng còn sớm, muội cũng nên về. Bằng đến lúc đó trời quá tối, tỷ sợ muội ngã lộn đầu đó!"

      Triệu Oánh biết hôm nay bất luận như thế nào mình cũng thành công rồi. Lúc này nàng ta oán hận càng sâu với Triệu Khả Nhiên, nàng ta cố chấp cho là Triệu Khả Nhiên tuyệt đối có thể giúp nàng ta, nhưng mà chính là muốn mà thôi. Nghĩ đến đây hận ý trong lòng của Triệu Oánh càng sâu.

      Nàng ta đứng lên, mặt tràn đầy hận ý nhìn về phía Triệu Khả Nhiên: "Triệu Khả Nhiên, tỷ cũng cần quá đắc ý. Muội cho tỷ biết, đừng tưởng rằng tỷ bây giờ là Quận chúa rồi, muội liền làm gì tỷ được. Muội tuyệt đối bỏ qua tỷ, hãy đợi đấy."

      Sau khi xong, Triệu Oánh sải bước rời khỏi Xuân Huy Viên, mang theo tràn đầy hận ý, cũng quay đầu lại .

      Sau khi Triệu Oánh rời khỏi, Triệu Khả Nhiên vô cùng đau đầu ấn xuống mi tâm của mình cái, hết sức bất đắc dĩ thở dài. Nàng vẫn ngờ Triệu Oánh vậy mà lại tới Xuân Huy viên này náo trận. Nàng phủ nhận, lần trước lúc mình trợ giúp Triệu Oánh, đích xác là có lòng riêng, nhưng mà rút cuộc chính mình cũng đúng là giúp nàng ta đại ân, phải sao? Nhưng ngờ Triệu Oánh chính là con bạch nhãn lang, hơn nữa còn là con bạch nhãn lang có đầu, thế nhưng muốn đem chuyện này tới uy hiếp mình, đúng là nực cười đó!

      Chỉ là thể , tối nay chính là có đủ mệt, Triệu Khả Nhiên thở dài cái, sau đó phất tay, mở miệng phân phó : "Tốt lắm, các ngươi trước hết xuống ! Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

      bao lâu, Triệu Khả Nhiên cũng nằm ở giường nghỉ ngơi, hơn nữa tiến vào mộng đẹp rất nhanh. Mặc dù Triệu Oánh náo loạn trận này, chỉ là Triệu Khả Nhiên còn có quá nhiều gánh nặng gì trong lòng, cho nên tiến vào mộng đẹp rất nhanh.

      Khi Tư Đồ Húc đến, thấy chính là bộ hải đường xuân thụy đồ như vậy. biết hôm nay thánh chỉ đến, cho nên tối nay mới có thể tới được, nhưng ngờ Triệu Khả Nhiên vậy mà lại ngủ sớm như vậy. Chẳng qua cũng đánh thức Triệu Khả Nhiên, chỉ là nhìn hồi, sau đó nhàng ấn lên nụ hôn ở trán của Triệu Khả Nhiên, kế tiếp mới lưu luyến rời rời khỏi.

      Ngày thứ hai rời giường, Triệu Khả Nhiên cảm thấy tâm tình vẫn vô cùng tốt, giống như tối hôm qua Triệu Oánh náo loạn trận kia chỉ là giấc mộng mà thôi. Chẳng qua trắng ra, ra chính là bởi vì Triệu Oánh có bản lãnh gì quá lớn, cho nên cho cùng, Triệu Khả Nhiên vẫn là đặt nàng ta ở trong lòng.

      dùng hết đồ ăn sáng, tâm tình của Triệu Khả Nhiên vô cùng tốt, chỉ bởi vì ngày hôm qua có ít đạo thánh chỉ, càng thêm bởi vì tối ngày hôm qua thu thập Triệu Oánh chút, cho nên tại cảm giác của nàng đúng là tâm tình sang sủa. Lại thêm thời tiết vẫn là vô cùng tốt, là mùa thu, hề giống như ngày hè như vậy nóng bức như vậy nữa rồi, ngược lại là có chứa cỗ mát mẻ của mùa thu. Thời tiết tốt như vậy, Triệu Khả Nhiên cũng muốn muốn phụ. Cho nên nàng dẫn theo Cầm Hương Thi Hương. tới trong hoa viên phủ Thái Sư tản bộ. Chỉ là nếu nàng sớm biết trước mình gặp phải người mình e sợ tránh kịp ở trong hoa viên, vậy bất luận như thế nào nàng cũng . Chỉ là cũng là bởi vì nàng biết, cho nên nàng vẫn vô cùng cao hứng phấn chấn hoa viên.

      Mà cùng ngày hoa viên chỉ là Triệu Khả Nhiên, còn có người, bà ta cũng hoa viên, đó chính là Lưu di nương tại có thai.

      Tâm tình mấy ngày này của Lưu di nương cũng vô cùng tốt. Ban đầu bà vất vả sau khi dùng dục tử tán mới mang bầu đứa bé, nhưng ngờ đứa bé này cuối cùng vẫn còn bảo đảm. Mặc dù tại đứa bé còn trong bụng của bà, nhưng đại phu từng với bà rồi, đứa bé này tuyệt đối có biện pháp duy trì đủ tháng ra đời. Vừa nghĩ tới khi mình mất sức lực lớn như vậy mới mang thai đứa bé thế nhưng giữ được, bà cảm thấy vô cùng tức giận, rất hận Tần Hương Hà làm hại bà cho tới nay có biện pháp mang thai.

      Nhưng mà tại sau khi tức giận, đầu tiên bà nghĩ đến chính là đứa bé này tuyệt đối thể hi sinh vô ích, bà phải là có nghĩ tới muốn đem chuyện đứa vu oan đến Tần Hương Hà. Nhưng bối cảnh thân phận của Tần Hương Hà bà vô cùng ràng, đến lúc đó, chuyện này nếu nghiêm tra ra lời, mình sợ cũng thoát khỏi liên quan, cho nên thể làm gì khác hơn là buông tha cái ý nghĩ này.

      Mà ngay sau đó, bà lại nghĩ tới muốn đem chuyện này vu oan đến người Tôn thị. Phải người bà hận nhất là Tần Hương Hà, như vậy người thứ hai bà hận liền tuyệt đối là Tôn thị rồi. sai, Tôn thị đích xác là chưa từng làm chuyện gì hại bà, nhưng mà địa vị của Tôn thị, còn có Tôn thị sinh ra nam đinh duy nhất của phủ Thái Sư, những này, đều làm bà cảm thấy tức giận. Tại sao mọi người đều là thiếp thất, địa vị của Tôn thị cứ vững vàng cao hơn mình khối như vậy. Cho nên bà liền muốn đem chuyện cũng đẩy tới đầu của Tôn thị. Nhưng mà ngờ, Tôn Thị dĩ nhiên vẫn luôn chịu đến hẹn, thậm chí khi bà Phong Hiên viên cũng là cáo ốm trốn tránh gặp, như vậy để cho bà vô cùng gấp gáp. Bà bây giờ cũng biết nên làm cái gì mới tốt nữa. Thời gian càng ngày càng gần rồi, thai của mình sợ là giữ được, nhưng cho đến bây giờ còn chưa có tìm được người chết thay.

      Nếu mình sinh non, đến lúc đó tra ra chỉ sợ chuyện bại lộ, nhưng mà vừa tìm được người chết thay, cho nên bà tại trôi qua mỗi ngày đều là đau khổ.

      Nhìn thấy Lưu thị phiền não như vậy, Phán Nhi vô cùng lo lắng, vì vậy cũng chỉ có thể đề nghị Lưu thị ra hoa viên chút, tánmootjt chút tâm. Gần đây tâm tình của Lưu thị cũng đích xác là vô cùng tốt, vì vậy đồng ý.

      Ngay tại khi Lưu thị và Phán Nhi tản bộ trong hoa viên, họ liền thấy Triệu Khả Nhiên cùng hoa viện giải sầu. Đến sai biệt lắm

      Dù sao tại Triệu Khả Nhiên là Quận chúa rồi, cho nên sau khi thấy Triệu Khả Nhiên, Lưu thị cũng là vô cùng thức thời, lên phía trước, lập tức liền mở miệng thỉnh an: "Thiếp thân gặp qua đại tiểu thư."

      Bây giờ mặc dù Triệu Khả Nhiên là Quận chúa rồi, nhưng mà người trong phủ còn thói quen xưng hô nàng là đại tiểu thư. Chẳng qua cho dù gọi lên là đại tiểu thư, nhưng trong lòng mọi người cũng hết sức ràng, này chỉ riêng có là đại tiểu thư, mà là vị hoàng thượng thân phong Quận chúa rồi.

      Triệu Khả Nhiên vừa nhìn thấy Lưu thị, trong lòng liền thầm kêu tiếng "Hỏng bét", phải biết tình trạng tại của Lưu thị là dạng gì, nàng vô cùng ràng. tại Lưu thị tùy thời đều có thể sinh non, cho nên, gần đây trong khoảng thời gian này tới nay, nàng đều tận lực tránh chạm mặt với Lưu thị, chính là sợ xuất cái gì ngoài ý muốn. Nhưng ngờ, mình khó ra hoa viên chuyến, dĩ nhiên cũng đụng phải Lưu thị, cái này vẫn làm cho người ta khỏi muốn cảm thán tiếng, số mạng đây!

      Chỉ là trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mặt của Triệu Khả Nhiên vẫn đeo đầy nụ cười, liền vội vàng tiến lên, vịn thân thể Lưu di nương muốn hành lễ, mở miệng : "Lưu di nương, mọi người đều là người nhà, cần gì phải đa lễ! Lại , tại di nương còn có thai!"

      Nghe Triệu Khả Nhiên nhắc tới thai của mình, trong mắt Lưu di nương nhanh chóng thoáng qua tia mất tự nhiên, chỉ là biến mất rất nhanh thấy.

      Sau khi bà sờ bụng của mình, mở miệng cười trả lời: "Này thiếp thân liền cám ơn đại tiểu thư rồi."

      ra khi Triệu Khả Nhiên trưở lại, Lưu thị liền mọi cách kích động với nàng, cũng là hy vọng có thể đem oan uổng này gán cho Triệu Khả Nhiên. Bởi vì bà vẫn cảm thấy hình như Triệu Khả Nhiên phát ra cái gì ổn, cho nên muốn phải hạ thủ vi cường trước. Nhưng mà bà ngờ, tại Triệu Khả Nhiên là Quận chúa rồi, cho nên bà vội vàng bỏ cái ý niệm này, quay ra muốn hãm hại Tôn Thị.

      Lưu thị vô cùng ràng, tại chính mình tuyệt đối có biện pháp chống lại Triệu Khả Nhiên, phải biết tại Triệu Khả Nhiên là Quận chúa rồi, hơn nữa lập tức tham gia tuyển phi yến. Cho nên, cho dù mình đem chuyện thai nhi vu oan cho Triệu Khả Nhiên, có thể thành công hay , cho dù thành công, vậy cũng có ích lợi gì. Ngược lại vì vậy kết xuống thù với Triệu Khả Nhiên, như vậy là rất có lời. Cho nên, hôm nay cho dù gặp được Triệu Khả Nhiên, bà cũng cũng có bắt đầu sinh ý niệm xấu xa gì, chỉ là đơn thuần tiến lên đây chào hỏi mà thôi.

      Nhưng Triệu Khả Nhiên là người vô cùng cẩn thận, nàng tuyệt đối để cho mình có cơ hội ở giữa nguy hiểm, vì vậy nàng mở miệng đề nghị: "Lưu di nương, tại di nương có thai! Cũng nên đứng lâu, bằng chúng ta đình nơi nào ngồi chút !" Nghe được đề nghị của Triệu Khả Nhiên, Lưu thị cười cười, mở miệng : "Vậy cám ơn đại tiểu thư quan tâm."

      Rất nhanh, hai người cũng đến đình nơi đó. Vừa đến đình nơi đó, Triệu Khả Nhiên liền phát trong đình có người. Sau khi vừa nhìn thấy người trong đình, Triệu Khả Nhiên khỏi nâng trán, đúng là oan gia ngõ hẹp! Rút cuộc hôm nay là ngày mấy đây! Thế nào luôn đụng phải người muốn nhìn thấy người chút!
      Last edited: 28/8/16
      Phong Vũ Yên, tramanhthienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 126: Lưu di nương gặp chuyện may


      Rất nhanh, hai người cũng đến đình nơi đó. Vừa đến đình nơi đó, Triệu Khả Nhiên liền phát trong đình có người. Sau khi vừa nhìn thấy người trong đình, Triệu Khả Nhiên khỏi nâng trán, đúng là oan gia ngõ hẹp! Rút cuộc hôm nay là ngày mấy đây! Thế nào luôn đụng phải người muốn nhìn thấy người chút nào!

      Triệu Khả Nhiên khỏi cảm thấy hôm nay mình là đủ xui xẻo, khó được chuyến ra ngoài hoa viên, phải gặp được Lưu di nương trong ngày thường chỉ sợ tránh kịp, chính là gặp phải Triệu Oánh vừa mới xảy ra mâu thuẫn với mình. Xem ra mấy ngày này vận số của mình vẫn tốt lắm! Chỉ là nhìn thấy Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên biết nên cái gì cho phải, hai người vừa mới ầm ĩ xong, tại gặp mặt đúng là có chút lúng túng. Lại , ánh mắt của Triệu Oánh trước khi nhìn mình, cũng biết nàng ta muốn nháo ra chuyện gì.

      Ngay tại khi Triệu Khả Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Lưu di nương liền lên tiếng: "Tam tiểu thư, ra là tiểu thư cũng ở nơi này! Xem ra hôm nay đúng là ngày tốt! Tất cả mọi người ra hoa viên tản bộ."

      Sau tối ngày hôm qua Triệu Oánh bị Triệu Khả Nhiên cự tuyệt, vẫn nản lòng, nản chí, cho nên mới ra hoa viên tản bộ lát. Kế tiếp nàng ta liền tới trong đình nghỉ ngơi, thuận tiện suy nghĩ chút xem còn có biện pháp gì có thể tham gia tuyển phi yến hay . Ngay tại lúc nàng ta suy nghĩ đến xuất thần, chợt nàng ta nghe có người gọi.

      Sau khi nghe có người gọi, Triệu Oánh phục hồi tinh thần lại, quay đầu vừa nhìn, nghĩ tới gặp người mình muốn gặp nhất, trong lòng tức giận khó nhịn, ngay cả mở miệng cũng là châm chọc: "Ai nha, đây phải là Văn Quận chúa của chúng ta sao? Thế nào hôm nay tâm tình tốt như vậy, ra ngoài dạo chơi à! Sao ở trong phòng chuẩn bị, phải biết rằng tuyển phi yến phải lập tức bắt đầu. Mặc dù tại tỷ là Quận chúa, nhưng mà cũng nhất định có thể được tuyển đó...! Sao lại chuẩn bị tốt chút chứ?"

      Nghe được khiêu khích trong lời của Triệu Oánh xong, sắc mặt của Triệu Khả Nhiên cũng thay đổi chút nào, vô cùng ung dung đến ghế đá Triệu Oánh ngồi, thản nhiên ngồi xuống, mở miệng nhàn nhạt : "Cám ơn tam muội quan tâm, chuyện của tỷ, chính mình lo liệu, nên cần tam muội quan tâm. Phải biết tại chuyện của tam muội đặc biệt nhiều đó! Thế nào có thời gian quan tâm đến tỷ đây?"

      "Tỷ ——" nghe Triệu Khả Nhiên xong, tâm tình của Triệu Oánh càng kém: "Miệng lưỡi của đại tỷ đúng là linh hoạt đó! Cũng biết đến lúc tuyển phi yến, đại tỷ có phải nhanh mồm nhanh miệng như vậy hay !"

      "Cái này phiền tam muội quan tâm." Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt trả lời: "Cho dù ở tuyển phi yến tỷ lời nào để tốt, cuối cùng so Tam muội muội ngay cả cơ hội tham gia cũng có."

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên châm chọc, Triệu Oánh cảm thấy bực bội đánh đến điểm này tốt hơn: "Đúng vậy, muội là có cơ hội, nhưng mà đại tỷ, cho dù tỷ tham gia, ngay cả có thể được tuyển hay cũng chưa biết, phải sao?"

      Đối mặt với lời của Triệu Oánh như vậy, Triệu Khả Nhiên lại hề tức giận, cười nhạt như cũ, mở miệng : "Cám ơn tam muội quan tâm, nhưng mà tỷ hề lo lắng, phải biết, cho dù lần này tuyển, vậy cũng sao, phải sao? Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc hôn của tỷ, phải do Người làm chủ, lời như vậy, tỷ chỉ cần an tâm chờ là được, phải sao?"

      Nghe được Triệu Khả Nhiên xong, trong lòng của Triệu Oánh càng thêm tức giận bất bình. Phải biết, Triệu Khả Nhiên hôn chính là đau xót nhất là trong lòng của nàng ta. ràng nàng và Triệu Khả Nhiên đều là nữ nhi của phụ thân, tại sao mọi người đối xử liền chênh lệch nhiều như vậy! Triệu Khả Nhiên vừa sinh ra liền có hôn ước tất cả mọi người tha thiết ước mơ. Đó là trưởng bối quyết định, vì chuyện này mình biết là ghen tỵ bao lâu, về sau, rút cuộc hôn ước của tỷ ấy giải trừ. Nhưng mà mình còn chưa kịp vui mừng. Trong nháy mắt, Triệu Khả Nhiên là Văn Quận chúa rồi, hơn nữa còn có hoàng thượng tự mình tứ hôn cho đại tỷ, mặc dù biết là ai, nhưng mà đối tượng hoàng thượng tứ hôn kém sao? Mà mình đây? Kể từ sau khi đắc tội mẫu thân, cả ngày phải vì con đường tương lai của mình tính toán. Nhanh chóng muốn oan ức sao.

      Nghĩ đến đây chút, Triệu Oánh liền tức giận cắn răng nghiến lợi. mệnh của Triệu Khả Nhiên cũng tốt như vậy. Nhưng vẫn chịu giúp mình chút.

      Triệu Oánh gì thêm, chỉ là thầm tức giận. Nhưng bất đồng với tức giận của Triệu Oánh, vẻ mặt của Triệu Khả Nhiên lạnh nhạt, cũng gì, chỉ lẳng lặng nhìn phong cảnh phía ngoài đình.

      Lưu di nương theo sau tiến vào ngồi xuống nghe được đối thoại ngươi tới ta của Triệu Khả Nhiên và Triệu Oánh, dĩ nhiên là phát thích hợp giữa hai người rồi. Bà phải ngu ngốc, mùi thuốc súng giữa hai người nặng như vậy, nếu bà còn nhìn ra, vậy có tâm nhãn rồi. Nhưng mà bà cũng ràng thân phận của mình, bà chẳng qua chỉ là di nương mà thôi, lại chuyện phiền toái của mình còn chưa giải quyết! Làm sao còn để ý tới chuyện của người khác nữa!

      Vì vậy, liền tạo thành tình cảnh hết sức thú vị, ba người đều ngồi ở trong đình, hơn nữa còn là ngồi xung quanh bàn đá. Nhưng mà trong lúc đó chuyện gì với nhau, cũng có bất kỳ ánh mắt trao đổi, thoạt nhìn liền giống như người xa lạ.

      Cứ như vậy, bầu khí quái dị tràn ngập ra ở giữa ba người. Qua lúc lâu sau, Triệu Khả Nhiên dẫn đầu đứng lên, mở miệng : "Ta muội, Lưu di nương, con còn có việc bận, trước đây."

      Triệu Khả Nhiên là cảm thấy tiếp tục ngồi ở chỗ này hết sức kỳ quái, còn bằng trở về Xuân Huy viên đọc sách! Lại , cái chính mình căn bản là cũng ở cùng chỗ với người muốn gặp, chỉ có lãng phí thời gian, hơn nữa thể , đúng là kìm nén đến khó chịu đó!

      Nhìn thấy Triệu Khả Nhiên đứng lên cáo biệt, Lưu di nương liền cũng vội đứng lên, cười : "Nếu đại tiểu thư có chuyện, vậy trước thôi!"

      Kể từ sau khi biết Triệu Khả Nhiên được sắc phong làm Quận chúa, nhất là thấy được thái độ của công công trong cung đến đối với Triệu Khả Nhiên, người trong phủ cũng ý thức được, bây giờ đại tiểu thư phải là đại tiểu thư trước kia rồi. tại nàng chính là Quận chúa, cho nên tất cả mọi người tự chủ đối với nàng nhiều mấy phần tôn trọng.

      Nhìn thấy Lưu di nương đứng lên, Triệu Khả Nhiên liền vội vàng cười : "Lưu di nương vẫn là nhanh lên ngồi xuống ! tại di nương còn có thai!"

      Sau khi xong, Triệu Khả Nhiên cười muốn rời khỏi. Lúc này nàng cũng có chú ý tới sau khi nghe nàng cáo từ, trong mắt của Triệu Oánh lóe lên đạo ánh sáng. ở lúc Triệu Khả Nhiên muốn , nàng đột nhiên cảm thấy giống như phía sau hồi lực cản, tiếp cả người nàng đổ về trước.

      Lúc này, Lưu di nương liền đứng ở phía trước của nàng. Mới vừa khi tiến vào đình trước kia, Triệu Khả Nhiên để cho Cầm Hương Thi Hương ở lại phía ngoài đình rồi, hơn nữa vô cùng đột nhiên, họ cũng kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào. Tất cả mọi chuyện hình như cũng xảy ra ở trong nháy mắt. hề ngờ, "Ai nha ——" tiếng lúc Triệu Khả Nhiên đổ tới trước, đẩy đến Lưu di nương.

      Lưu di nương cũng có chú ý tới Triệu Khả Nhiên, lúc vừa định muốn ngồi xuống, chợt liền cảm nhận được lực đẩy, tiếp cả người liền hướng sau ngã xuống, tiếp đó, bà cũng chỉ cảm thấy bụng truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, nàng nhịn được liền khai mở miệng hô to: " là đau, bụng của ta là đau."

      Triệu Khả Nhiên bị biến cố xuất đột nhiên làm sợ hết hồn, hình như lúc nàng còn chưa có phản ứng lại, tất cả mọi chuyện cũng xảy ra. Thấy được Triệu Khả Nhiên té lăn quay đất, Cầm Hương Thi Hương giật nảy mình, vội vàng bỏ chạy vào trong đình, đỡ Triệu Khả Nhiên dậy: "Tiểu thư, người sao chứ! Có chỗ nào bị thương hay đó!"

      Lúc này, Triệu Khả Nhiên mới kịp phản ứng, lúc Cầm Hương và Thi Hương nâng đỡ, đứng lên, mở miệng : "Ta sao, cũng bị thương."

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Cầm Hương Thi Hương mới thở phào nhõm. Người khác như thế nào các nàng đều để ý, nhưng mà tiểu thư tuyệt đối thể bị chút tổn thương, nếu , Điện chủ nhất định giận dữ. Cho nên, sau khi nghe Triệu Khả Nhiên có việc gì, họ mới chính thức yên lòng.

      Sau khi Triệu Khả Nhiên đứng lên, mới biết, ra lúc mình ngã sấp xuống, đụng phải Lưu di nương, tại Lưu di nương ôm bụng, nằm mặt đất kêu đau! Nha hoàn của bà Phán Nhi ở bên cạnh nàng, bộ dạng biết làm sao bộ dạng.

      Thấy được tình cảnh như thế, Triệu Khả Nhiên liền vội vàng tiến lên, vừa nhìn, vụng trộm kêu tiếng xong, bởi vì dưới thân của Lưu di nương tất cả đều là máu, thấy đỏ.

      Thấy nha hoàn vẫn còn hoang mang lo sợ ở bên, Triệu Khả Nhiên hô to: "Ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì chứ! Chủ tử nhà ngươi thành bộ dáng này, ngươi còn mời đại phu, chỉ khóc ở nơi này có ích ?"

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên hô to, Phán Nhi mới phục hồi lại tinh thần, liền vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài mời đại phu.

      Ngay tại lúc Phán Nhi xong, Triệu Khả Nhiên quay đầu lại, phân phó : "Cầm Hương, tại ngươi nhanh tìm mấy thô sử ma ma, hợp lực đem Lưu di nương giơ trở về Giải Vũ các. Thi hương, tại ngươi lập tức thông báo lão gia và phu nhân ngay, Lưu di nương xảy ra chuyện."

      Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, Cầm Hương Thi Hương vội vàng ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, trong đình cũng chỉ còn lại có ba người Lưu di nương, Triệu Khả Nhiên và Triệu Oánh. Lưu di nương liền nằm mặt đất, dáng vẻ kêu đau, sắc mặt vô cùng trắng bệch, phía dưới ngừng xuất huyết.

      Trong lòng Triệu Khả Nhiên cũng hết sức gấp gáp, nhưng mà ngoài miệng cũng vẫn ngừng an ủi Lưu di nương như cũ: " có chuyện gì, có chuyện gì, mời đại phu rồi. cần lo lắng."

      Triệu Khả Nhiên vừa an ủi Lưu di nương, vừa ngẩng đầu lên len lén quan sát Triệu Oánh. Thời điểm vừa rồi, nàng cũng hết sức hoài nghi là có người hãm hại nàng. Quả nhiên, nàng thấy được mặt Triệu Oánh cỗ nụ cười quỷ dị. Xem ra, mới vừa rồi là Triệu Oánh hại mình. Nếu , sao mình lại lý do liền vấp ngã! Xem ra là Triệu Oánh dẫm lên góc váy của mình, mới có thể làm hại mình té ngã, từ đó đẩy đến Lưu di nương.

      Triệu Khả Nhiên biết tại chỉ sợ là mình rước lấy phiền toái rồi. xem ra chuyện lần này khó có thể dễ dàng sáng tỏ. Chỉ là, trong mắt của Triệu Khả Nhiên lóe lên tia ánh sang ngoan lệ, tuyệt đối mình ngồi chờ chết. Vốn cho là chết tâm như vậy, nhưng ngờ nàng bây giờ lại dùng chính cái thủ đoạn để hãm hại mình, hoàn toàn có cố kỵ đến ân tình từ mấy lần trước giúp nàng ta.

      Triệu Oánh ở bên sau khi chứng kiến đến dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, trong lòng liền cảm thấy hết sức sảng khoái, mới vừa rồi lúc Triệu Khả Nhiên muốn rời, là nàng ta len lén dẫm góc váy của Triệu Khả Nhiên, làm hại nàng té ngã.

      Kết quả, quả nhiên ngoài dự đoán, Triệu Oánh hết sức hả hê nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. tại Triệu Khả Nhiên có phiền toái, ai kêu nàng chịu giúp mình, cho nên lần này mình hãm hại chuyện của nàng, đó cũng là nàng xứng đáng. Triệu Khả Nhiên rất đắc ý sao? Cho nàng là Quận chúa giói lắm, lại dám xem thường mình, chịu giúp mình, đúng ? Vậy mình tạo chút phiền toái cho nàng, coi như là đáp lễ tốt lắm.

      Thấy Triệu Oánh quăng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa về phía mình, trong mắt của Triệu Khả Nhiên lóe lên ánh sáng ngoan lệ, nhìn Triệu Oánh trước, mở miệng gằn từng chữ : "Triệu Oánh, xem ra cuộc sống của muội trôi qua quá thoải mái rồi, đúng ? Vậy tỷ thành toàn cho muội, muội dám hãm hại tỷ, vậy tỷ cũng khách khí."

      Nhìn ánh mắt của Triệu Khả Nhiên, nghe Triệu Khả Nhiên , Triệu Oánh biết vì sao cũng cảm thấy trận kinh hồn bạt vía, nhưng mà nàng ta vẫn vội vàng bình tĩnh lại, mặt vô tội nhìn về phía Triệu Khả Nhiên: "Đại tỷ, tỷ cái gì vậy? Xin thứ cho muội muội ngu độn, muội nghe hiểu. Chỉ là đại tỷ, tỷ cũng quá cẩn thận. Tỷ xem, nếu phải là tỷ bộ rất khua, sao lại đẩy đến Lưu di nương! Ai, tỷ phải biết, tại Lưu di nương mang thai. Nhìn dáng dấp, đứa bé là giữ được rồi, đại tỷ, nếu đến lúc đó phụ thân xuống lời trách cứ, tỷ nên làm cái gì mới phải đây?"

      Thấy dáng vẻ hả hê của Triệu Oánh, Triệu Khả Nhiên vừa an ủi Lưu di nương, vừa dùng ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Triệu Oánh: " sao? Tam muội, nếu muốn người biết, trừ phi mình đừng làm. Rút cuộc muội là làm cái gì, chính muội ràng, đến lúc đó nếu có chuyện gì , muội cho rằng muội tránh được quan hệ sao?"

      Sau khi nghe được lời của Triệu Khả Nhiên, trong lòng Triệu Oánh cảm thấy lo lắng, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tối ngày hôm qua Triệu Khả Nhiên những lời đó với nàng ta, trong lòng nàng ta cảm thấy biệt khuất (*): "Cái này cũng phiền đến đại tỷ lo lắng. Đại tỷ, chuyện tại tỷ cần làm, phải là cẩn thận mà suy nghĩ chút, chờ chút nên giải thích với phụ thân như thế nào tương đối khá !"
      (*) biệt khuất: bực bội, khuất phục

      Triệu Khả Nhiên lạnh lùng nhìn Triệu Oánh cái, sau đó tiếp tục để ý tới nàng ta, chính là mặt trấn an Lưu di nương, hơn nữa ở trong lòng cầu nguyện, đại phu mau đến đây mà thôi.

      Trong lòng của Triệu Khả Nhiên vô cùng ràng, bất luận như thế nào thai của Lưu di nương cũng là tuyệt đối giữ được rồi. Trước nàng cũng biết thai của Lưu di nương là giữ được nữa, nhưng sao nàng cũng nghĩ đến, cư nhiên cái thai lại có thể đến người mình mà thôi. Chỉ là, xem ra Triệu Oánh ngại những ngày sau này tốt quá, đúng ! Nếu dám hãm hại mình như vậy, mình tuyệt đối bỏ qua nàng ta.

      Thấy trong mắt của Triệu Khả Nhiên lóe ra ánh sang ngoan lệ, trong lòng thầm quyết định, nhất định phải hung hăng dạy dỗ Triệu Oánh chút mới được.

      Cũng lâu lắm, nhiều thô sử ma ma tới rồi, Triệu Khả Nhiên vội vàng chỉ huy họ nâng Lưu di nương trở lại trong Giải Vũ viên. Mới chạy trở về trong Giải Vũ viện lâu, đại phu cũng tới. Đại phu, nha hoàn, còn có những thứ kia ma ma, ra ra vào vào, hơn nữa đều là bưng chậu máu loãng. Triệu Khả Nhiên nhìn từng chậu máu, trong lòng cũng là hết sức đành lòng. Mặc dù trong lòng mình ràng, bất luận như thế nào cái thai của Lưu di nương cũng giữ được rồi. Nhưng mà biết biết, khi thấy chậu máu loãng, vẫn nhịn được cảm thán. Vô luận như thế nào cũng được, cái này tóm lại là cái sinh mạng đó!

      chỉ Triệu Khả Nhiên, ngay cả Triệu Oánh cũng chưa rời . tại tâm tình của Triệu Oánh hoàn toàn bất đồng với Triệu Khả Nhiên. Triệu Oánh cũng biết cái thai của Lưu di nương sớm giữ được rồi. ra vốn nàng ta là muốn hại Triệu Khả Nhiên, nhưng mà bản ý của nàng ta chỉ là hại Lưu di nương động thai khí cái mà thôi. Cho dù Lưu di nương vừa mới chảy máu, nàng ta cũng cảm thấy nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng mà tại nhìn từng chậu máu, nàng ta cũng biết, chính mình lần này làm đại khái quá mức rồi. Nhưng mà tại việc đến nước này, tất cả đều định.

      Sau khi Triệu Oánh thấy được hậu quả nghiêm trọng như vậy, trong lòng thầm hạ quyết tâm, chuyện lần này như là biến thành bộ dáng này, như vậy vô luận như thế nào, cũng nhất định phải đem chuyện này đẩy lên người Triệu Khả Nhiên mới được.

      Thời gian ngừng trôi qua, trong phòng truyền đến hàng loạt tiếng kêu thảm thiết đứt quãng, người bên ngoài nghe được cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

      Cũng lâu lắm, Triệu Tùng và Tần Hương Hà cũng vội vội vàng vàng chạy đến. chỉ có bọn họ, ngay cả Triệu Khả Nhân cũng nghe tin chạy tới.

      Triệu Khả Nhân vẫn muốn tìm cơ hội đem chuyện thai nhi của Lưu di nương gài tang vật đến đầu Triệu Khả Nhiên, thế nhưng còn chưa có bắt đầu áp dụng kế hoạch của nàng ta. Nhưng nàng thế nào cũng có nghĩ đến, mình còn chưa ra tay, Triệu Khả Nhiên cũng gặp hạn. Điều này khỏi làm nàng ta cảm thán, xem ra ông trời còn là đứng ở phía mình, mình chỉ muốn mà thôi, ông trời cũng giúp nàng ta làm. Quả nhiên là người định bằng trời định! Cho nên, vừa nghe đến Lưu di nương xảy ra chuyện, hơn nữa lúc có liên quan đến Triệu Khả Nhiên, Triệu Khân nhịn được chạy đến. Chính là muốn xem chuyện cười của Triệu Khả Nhiên, thuận tiện bỏ đá xuống giếng.

      Vừa vào Giải Vũ viện, Triệu Tùng liền vô cùng nóng nảy mở miệng hỏi: " tại thế nào, đứa thế nào, còn có thể giữ được sao?"

      Sau khi nghe được câu hỏi của Triệu Tùng Triệu Khả nhưng mở miệng trả lời: "Phụ thân, Lưu di nương có chuyện, nhưng mà đứa có lẽ là giữ được. Con nhìn thấy, Lưu di nương ra rất nhiều máu, cho nên chuyện thai nhi, hay là thôi ! Phụ thân, người nên chuẩn bị tâm lý chính tốt hơn."

      Nghe được Triệu Khả Nhiên xong, Triệu Tùng chỉ có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, bởi vì duyên cớ nhân khẩu đơn bạc, ông vẫn vô cùng chờ đợi đứa bé này dến, nhưng mà tại cái gì cũng có. Nghĩ đến đây, Triệu Tùng cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa phải ngã bất tỉnh.

      Sau khi thấy bộ dạng của Triệu Tùng, bên Tần Hương Hà liền vội vàng tiến lên đỡ Triệu Tùng, mở miệng an ủi: "Lão gia, cẩn thận. Ông cũng cần nóng nảy. tại Lưu di nương còn trẻ tuổi, sau này vẫn còn có cơ hội."

      Mặc dù ngoài miệng Tần Hương Hà như vậy, nhưng trong mắt cũng là lóe ra ánh sáng vui sướng khi người khác gặp họa. Bà sớm thấy Lưu thị này vừa mắt. Nhưng mà chỉ đúng là ca kỹ mà thôi, lại vẫn muốn sinh hạ đứa của phủ Thái Sư, nàng ta nằm mơ. Cho dù lần này đứa bé sinh non, bà cũng tuyệt đối để cho đứa bé này ra đời.

      Nghĩ tới đây, trong mắt Tần Hương Hà tản mát ra ánh mắt làm người sợ hãi, trong lòng cũng là ở trong tối nghĩ tới, cho tới nay, mình cũng muốn tất cả biện pháp ngăn cản những thiếp thất này mang thai, nhưng Lưu thị dĩ nhiên tại dưới mắt chính mình mang thai. đúng là tính sai! Chỉ là, sai lầm như vậy chỉ có thể lần, Lưu thị, sau khi trải qua lần này, ngươi vĩnh viễn đều đừng mong muốn mới có cơ hội mang thai đứa .

      Đối với an ủi của Tần Hương Hà, tâm tình của Triệu Tùng cũng chuyển biến tốt chút nào, ông cũng có đứa ra đời nhiều năm, tại dễ dàng lại có đứa , nhưng mà cứ là như vậy mất , trong lòng bi phẫn cực kỳ, đối với chút an ủi hời hợt này, làm sao có thể có thể nghe lọt vào tai!

      Thấy dáng vẻ của Triệu Tùng bi phẫn như thế, Triệu Khả Nhân suy nghĩ chút, sau đó giả trang ra bộ bộ dạng đau lòng, tiến lên bước, mở miệng : "Phụ thân, người chính là bớt đau buồn ! Đệ đệ có, người cũng thể lại xảy ra chuyện. Chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là tra ra, rút cuộc chuyện này là như thế nào, nhất định phải lấy lại công đạo cho đệ đệ còn chưa ra đời, đây mới phải việc cấp bách chứ!"

      Sau khi nghe được lời của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên nhướng mày, nàng cũng biết, Triệu Khả Nhân tuyệt đối bỏ qua cho bất kỳ cơ hội đả kích mình, trách được Triệu Khả Nhân có thể cuống cuồng chạy tới, xem ra là nhận được tiếng gió, muốn để hãm hại mình ! Quả nhiên, vẫn thể xem thường Triệu Khả Nhân!

      Mà Triệu Tùng sau khi nghe được Triệu Khả Nhân , như ở trong mộng mới tỉnh, mặt phẫn hận nhìn về phía Triệu Khả Nhiên: "Khả Nhiên, con , rút cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao đứa di nương của con sinh non, lý do, sao di nương té ngã đây?"

      Triệu Khả Nhiên vừa định mở miệng, Triệu Oánh liền giành mở miệng trước: "Phụ thân, ra chuyện lần này chính là ngoài ý muốn, đại tỷ cũng phải là cố ý."

      Triệu Oánh chỉ sợ Triệu Khả Nhiên những gì bất lợi cho lời của mình, vì vậy quyết định ra tay trước chiếm được lợi thế, đầu tiên mở miệng, đem toàn bộ chuyện tình cũng đẩy tới Triệu Khả Nhiên.

      Nghe Triệu Oánh ràng giúp đỡ nàng, nhưng mà thực tế là ở trong tối hại lời của nàng, Triệu Khả Nhiên cau mày, còn chưa kịp mở miệng, cũng nghe được rống giận của Triệu Tùng:

      "Con cái gì, Khả Nhiên, là con làm hại ngươi di nương sinh non, đúng hay ?"

      Triệu Khả Nhiên còn chưa mở miệng, bên Triệu Khả Nhân liền giả mù sa mưa mở miệng trấn an : "Phụ thân, người trước đừng nóng giận, đại tỷ phải cố ý, người cũng cần tức giận. Đại tỷ, tỷ còn nhanh lên xin lỗi với phụ thân."

      Nghe Triệu Khả Nhân xong, ở trong lòng Triệu Khả Nhiên cười lạnh, Triệu Khả Nhân còn buông tha bất cứ cơ hội nào tới hại mình đây! Ngoài sáng là giúp mình, nhưng mà vụng trộm cũng là ám chỉ chuyện này chính là lỗi của mình rồi. Nếu mình xin lỗi, vậy phải mình thừa nhận chuyện lần này chính là sai lầm của mình sao! đúng là muội muội tốt của mình! Giờ nào khắc nào cũng tính toán mình, chính là muốn hại mình, đúng ?
      Last edited: 28/8/16
      Phong Vũ Yênthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :