1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt (c162) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Bị hãm hại 5

      Edit: Li Chun

      Rất nhanh, hai bà tử làm việc nặng liền tiến lên áp chế Triệu Khả Nhiên, hạn chế nàng hành động của nàng. Sau đó, bà tử trực tiếp cầm lấy bầu rượu, cường ngạnh đổ rượu vào miệng nàng. Triệu Khả Nhiên nỗ lực giãy dụa, nhưng nàng là tiểu thư khuê các làm sao có khí lực đấu lại bà tử làm việc nặng? Chỉ trong chốc lát, Triệu Khả Nhiên bị ép nuốt vào ít rượu độc.

      Đau, trong người nàng truyền đến cơn đau mãnh liệt, đau đến tan nát cõi lòng, đây chính là cảm giác duy nhất tại của Triệu Khả Nhiên.

      Nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhiên vô lực ngã mặt đất, Triệu Tùng có cảm giác gì.
      “Lão gia, hôn của phủ chúng ta với hầu phủ nên làm như thế nào?” Nhìn sinh mệnh nữ nhi mình dần dần mất , Tần Hương Hà cũng có cảm giác gì, chỉ quan tâm đến chuyện hôn , dù sao mối hôn này là rất quan trọng đối với phủ Thái sư.

      “Để Khả Nhân thay Khả Nhiên xuất giá !” Triệu Tùng hạ quyết định, dù sao chuyện hôn kia đối với tiền đồ của là thập phần giúp ích, tuyệt đối buông tay. Hơn nữa, so với Khả Nhiên, Khả Nhân càng xuất sắc hơn nhiều, tin tưởng rằng hầu phủ để ý.

      “Lão gia minh, như vậy rất tốt, Khả Nhân, con có nguyện ý ?” Tần Hương Hà đồng ý gật gật đầu, quay sang hỏi Triệu Khả Nhân.

      “Tất cả đều theo ý phụ thân phân phó.” Triệu Khả Nhân thẹn thùng trả lời.

      Nhìn cha mẹ tại lúc bản thân sắp chết, thế nhưng còn thấp thỏm lo chuyện hôn kia, Triệu Khả Nhiên thấy khó thở, yết hầu cảm thấy trận tanh ngọt, liền phun ra búng máu.

      “Người đâu, đưa Tôn di nương cùng Thiếu gia hồi Phong viên.”

      Nhìn đến bộ dáng của Triệu Khả Nhiên, Triệu Tùng chán ghét nhíu mày, ra lệnh cho người đưa Tôn di nương và Triệu Khả Phong còn khóc náo hồi Phong viên xong, lập tức rời .

      là xúi quẩy.” Tần Hà Hương ghét bỏ phất ống tay áo, cũng thèm liếc mắt nhìn Triệu Khả Nhiên cái, theo sau rời .

      Đến lúc Triệu Tùng cùng Tần Hà Hương rời hết, Triệu Khả Nhân vẫn đứng tại chỗ.
      “Các ngươi đều lui ra !” Triệu Khả Nhân ra mệnh lệnh. “Ta còn mấy câu cuối cùng muốn với tỷ tỷ.”

      Các nha hoàn bà tử đều lui ra ngoài. Ngay cả Lung Nhi luôn ôm Triệu Khả Nhiên chịu cũng bị cường ngạnh lôi ra ngoài. Mọi người hết, đem cả thi thể của Nguyệt ra ngoài, chuẩn bị mang ném vào bãi tha ma.

      “Tỷ tỷ thân ái của ta, trưởng nữ của phủ Thái sư, nghĩ tới ngươi cũng có ngày như thế này a!” Triệu Khả Nhân từ cao nhìn xuống Triệu Khả Nhiên.

      “Tỷ tỷ, ngươi biết ?” Triệu Khả Nhân ngồi xuống, cười : “Vở kịch ngày hôm nay, ta chuẩn bị lâu. Tỷ thấy phấn khích ?”

      “Là ngươi!” Triệu Khả Nhiên khàn khàn hò hét, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng chút khí lực cũng có. “Ngươi, ngươi, ngươi,..vì, vì sao phải làm như vậy?”

      “Tỷ tỷ, ngươi biết ? Kỳ thực từ khi sinh ra, ta chán ghét ngươi, biết vì sao ? Chúng ta là tỷ muội song sinh, ngươi chỉ sinh ra trước ta khắc, chỉ vì như vậy, ngươi lại được định ra hôn ước cùng Trung Nghĩa hầu Thế tử. Ta xinh đẹp hơn ngươi, tài hoa hơn ngươi, thậm chí nhân duyên của ta tốt đẹp hơn ngươi rất nhiều. Vô luận xét theo phương diện nào, ta đều hơn ngươi ngàn vạn lần, nhưng vì sao người đính ước cùng Thế tử lại là ngươi? Chỉ vì ngươi sinh ra sớm hơn ta, ngươi cảm thấy như vậy là công bằng sao?”

      Triệu Khả Nhân cười thập phần ôn nhu, nhưng đáy mắt lại lóe lên hiểm. “Ngươi có biết ta hận ngươi bao nhiêu sao? Thời điểm ở trong bụng mẹ, ngươi đoạt chất dinh dưỡng của ta, làm hại ta từ khi sinh ra đều phải làm bạn với thuốc, còn ngươi? Lại có được thân thể khỏe mạnh, nhưng tại sao khi sinh ra, ngươi thế nhưng còn giành trước, có được mối hôn khiến người khác hâm mộ. Ngươi cảm thấy, ta có thể cam tâm sao? Cho nên, phàm là thứ gì của ngươi, ta đều phải đoạt lấy, thương của cha mẹ, chú ý của mọi người, ưu ái của Thế tử, tất cả, thậm chí cả sinh mệnh của ngươi. Có đôi khi, ta cảm thấy, ông trời chính là muốn trêu cợt chúng ta, chúng ta thể cùng tồn tại thế gian này, nhưng cố tình chúng ta lại là tỷ muội song sinh, là buồn cười a!”

      “Ngươi, ngươi…” Triệu Khả Nhiên trừng mắt nhìn Triệu Khả Nhân “Cho nên… Cho nên, từ trước tới nay…ngươi luôn luôn….cùng ta..cùng ta thân cận, đều là… đều là giả, phải ?”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Bị hãm hại 6

      Edit: Li Chun

      “Ngươi cảm thấy sao?” Triệu Khả Nhân cười thập phần sáng lạn. “ tại ngươi còn cảm thấy ta lòng muốn thân cận cùng ngươi ? Ta cho ngươi biết! Ta thân cận với ngươi, bất quá chỉ vì có thể tìm cơ hội tốt đả kích ngươi mà thôi. Ngươi bị ta hãm hại nhiều lần như vậy, cũng hiểu ra, biết trách ai đây?”

      “Ngươi,.. những việc trước kia?” Triệu Khả Nhiên nhớ tới ít lần bản thân bị trách tội oan uổng, liên tưởng đến phản ứng của Triệu Khả Nhân, khỏi tự giễu: “Ha ha ha, xem ra, ngươi sai, ta, ta, bởi vì ngu ngốc, nên mới có kết cục ngày hôm nay.”

      “Đúng vậy!” Triệu Khả Nhân hồn nhiên vô tội nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. “Cho nên, tỷ tỷ, ngươi có kết cục ngày hôm nay, căn bản chính là ngươi ngu ngốc mà thôi! Còn có, ta lại cho ngươi nghe việc. Kỳ thực, Thế tử, nga, , hẳn là kêu Khê Nhiễm, người thích là ta, cho tới bây giờ chưa bao giờ thích ngươi. Ngươi phát ra sao, mỗi lần ngươi cùng Khê Nhiễm gặp mặt, ta đều ở đấy. Bình thường, sở dĩ hẹn ngươi ra ngoài, bất quá là vì muốn gặp ta mà thôi. với ta, ta mới là người cả đời nhất, thú ngươi, chẳng qua là vì hai nhà chỉ phúc vi hôn từ mà thôi. còn hứa hẹn với ta, chờ thú ngươi xong, hướng phụ thần cầu hôn ta làm bình thê. Nhưng sao ta chịu được ngươi ngồi cao hơn ta cái đầu? Chỉ cần ngươi chết, ta trở thành chính thê của Khê Nhiễm! Kỳ thực ta sớm đoán được nếu ngươi gặp chuyện may, cha để ta gả thay. Bởi vì ta rất hiểu tính cha, tuyệt đối buông tha cơ hội kết thân cùng hầu phủ. Cho nên, ngươi tuyệt đối thể sống đời này. Chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể đạt được hạnh phúc, ta mới có thể trở thành trưởng nữ, mới có thể trở thành Trung Nghĩa hầu phủ Thế tử phi.”

      Triệu Khả Nhân lời tựa như thanh chủy thủ sắc bén, thẳng tắp đả kích trái tim nàng, người nàng từng cho rằng là phu quân, thế nhưng luôn luôn cùng muội muội có gian tình, bản thân còn như đứa ngu ngốc, vì hai người tạo ra ít cơ hội. Bản thân luôn cung kính gọi là Thế tử, muội muội thân thiết gọi là Khê Nhiễm.

      Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng, ngụm máu đỏ tươi, trong miệng của nàng phun ra.

      “Như thế nào, như vậy liền chịu nổi! Tỷ tỷ, ngươi đúng là vô dụng a!” Triệu Khả Nhân cười càng thêm thân thiết. “Tỷ tỷ, nếu thông minh lên chút có ngày hôm nay rồi. Ngươi xem, ngươi chỉ nhìn sai về ta, còn nhìn sai về nha hoàn bên người ngươi đâu! Ngươi biết ? Kỳ thực Linh Nhi là người của ta từ lâu rồi, ta hứa hẹn với nàng, chờ tương lai ta thành Thế tử phi, nâng nàng lên làm thiếp. Chính là câu hứa hẹn đơn giản như vậy, có thể khiến cho nàng phản bội ngươi. Ngươi xem, ngươi làm người có phải quá thất bại hay ? Bất quá, tỷ tỷ, ngươi yên tâm, muội muội ta so với ngươi thông minh hơn nhiều, ta tuyệt đối nuôi dưỡng con chó sói bên người như vậy, rất nhanh, ta đưa nàng đến bên cạnh tỷ tỷ, giúp nàng hướng tỷ tỷ nhận lỗi. Tỷ tỷ, đường xuống hoàng tuyền ngươi tuyệt đối đơn.”

      Tựa hồ chịu nổi những đả kích liên tiếp này, hoặc có thể cũng bởi vì độc phát, Triệu Khả Nhiên ý thức dần dần tan rã, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, thân thể càng ngày càng , bên tai, tựa hồ còn nghe thấy thanh của Triệu Khả Nhân, nhưng cũng nghe nàng gì.

      Hồi tưởng lại bản thân khi còn sống, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy mình giống đồ ngu. Từ đến lớn, cái gì nàng cũng tặng cho muội muội. Cha mẹ giáo dục từ , bởi vì thân thể muội muội tốt, cho nên, nàng được tranh giành với muội muội. Thậm chí, cha mẹ thương muội muội, đối với bản thân xem , nàng đều cảm thấy đó là điều đương nhiên. Nhưng nghĩ đến, cuối cùng, đem nàng kéo xuống bờ vực cái chết, lại là muội muội thương nhất của nàng. Ở thời khắc cuối cùng, muội muội hãm hại, cha mẹ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí nha hoàn bên người cũng phản bội. Chỉ có Tôn di nương cùng thứ xuất đệ đệ Triệu Khả Phong vì nàng cầu tình. Tuy rằng biết vì sao bọn họ đối tốt với mình như vậy, nhưng nàng cũng thấy rất cảm động.

      Xem ra, bản thân cả đời như bị mù a! Ngay cả ai đối với mình tốt đều thấy , là ngu xuẩn mà!

      Nếu có thể trở lại lần nữa, nàng tuyệt đối, tuyệt đối…

    3. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      cái thể loại cha mẹ, em này cho sét đánh chết cho rồi :6::6:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Trùng sinh

      Edit: Li Chun

      Đau, đầu đau tựa như muốn rách ra. Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy tựa như có thanh đại chùy ngừng đánh vào đầu nàng, khiến nàng được yên.

      Mi mắt tựa như bị ngàn cây kim đâm vào, Triệu Khả Nhiên nỗ lực mở to mắt.

      “Đại tiểu thư, rốt cuộc người tỉnh.” Lung Nhi vừa thấy Triệu Khả Nhiên tỉnh lại, lập tức chạy đến bên giường.

      “Ta…” Triệu Khả Nhiên vừa mở miệng liền cảm thấy yết hầu đau khủng khiếp. “Nước!”

      Lung Nhi vội vàng rót chén nước, cẩn thận đút cho Triệu Khả Nhiên uống.

      Uống ít nước liền cảm thấy dễ chịu nhiều, Triệu Khả Nhiên tựa hồ cũng thanh tỉnh hơn. Nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, loạt ký ức ra trong đầu nàng.

      “Ta chết sao?” Triệu Khả Nhiên dùng thanh khàn khàn hỏi.

      “Cái gì, Đại tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ.” Lung Nhi nghe Triệu Khả Nhiên hỏi xong, nhất thời cảm thấy sốc, lập tức chạy ra bên ngoài hô: “Nguyệt , Nguyệt , mau vào, Đại tiểu thư ổn rồi.”

      “Cái gì, Nguyệt ?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy kỳ quái, Nguyệt phải là chết sao? Vì sao Lung Nhi lại gọi Nguyệt ?

      “Làm sao hả, Lung Nhi, ngươi bậy bạ cái gì a!” Nguyệt vừa nghe thấy thanh của Lung Nhi, vội vội vàng vàng tiến vào phòng. “Tiểu thư yên lành, ngươi đừng có mà lung tung.”

      Nhìn Nguyệt chết lại xuất trước mặt, Triệu Khả Nhiên trong lúc nhất thời cảm xúc ngổn ngang, nước mắt cứ thế rơi xuống.

      “Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dáng này của Triệu Khả Nhiên, lập tức tiến đến bên giường, ôm Triệu Khả Nhiên vào lòng, ngừng an ủi: “Tiểu thư, có việc gì, có việc gì, đừng khóc, bệnh còn chưa khỏi đâu. Đừng khóc làm mệt người”

      “Nguyệt , Đại tiểu thư hơi lạ.” Lung Nhi ở bên giọng : “Vừa rồi tiểu thư mới tỉnh lại, tự nhiên lại hỏi ta rằng nàng có chết phải , quá dọa người mà.”

      “Câm miệng!” Nguyệt quát lớn : “Đừng lung tung, tiểu thư bị bệnh lâu, nhất thời chưa tỉnh táo mà thôi, ngươi thử lung tung nữa xem, xem ta làm gì cái miệng của ngươi.”

      Lung Nhi vội vàng che miệng mình, dám lên tiếng nữa.

      “Ta sinh bệnh?” Triệu Khả Nhiên nghi hoặc hỏi.

      “Đúng vậy!” Nguyệt cười cười sờ trán Triệu Khả Nhiên. “Xem ra là hạ sốt. Tiểu thư, người biết, người hôn mê mấy ngày rồi, nô tì rất lo lắng. Bây giờ người tỉnh, nô tì an tâm rồi.”

      Triệu Khả Nhiên bỗng cảm thấy u mê, đến tột cùng là phát sinh chuyện gì, bản thân ràng nhớ được là bị ép uống rượu độc. Vì sao còn chưa chết? Còn có, Nguyệt ràng chết trước mình, vì sao bây giờ lại nhìn thấy Nguyệt ? Nàng vẫn nhớ cảm giác lạnh như băng khi ôm lấy thi thể của Nguyệt .

      Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu, muốn thanh tỉnh đôi chút. Nhưng ngay khi tay chạm vào đầu, nàng lại càng thấy kỳ quái, tay mình tựa hồ rất nhiều, đây là xảy ra chuyện gì?

      “Gương, đưa cho ta cái gương.” Triệu Khả Nhiên giãy dụa muốn xuống giường.

      “Tiểu thư, cẩn thận a!”

      Nhìn bộ dáng sốt ruột của Triệu Khả Nhiên, Lung Nhi sợ hãi, lập tức chạy qua bàn trang điểm, cầm cái gương đồng , đưa cho Triệu Khả Nhiên.

      Triệu Khả Nhiên cầm gương trong tay, nhưng biết vì sao, nàng có chút khẩn trương, thậm chí nhắm hai mắt lại, dám nhìn người trong gương. biết qua bao lâu, nàng lấy hết dũng khí, hít sâu hơi, mới chậm rãi mở mắt ra, khiếp sợ nhìn về phía gương đồng trong tay. Chỉ liếc mắt cái, Triệu Khả Nhiên giật nảy mình, nhìn hình ảnh mình trong gương, có vẻ vô cùng non nớt, hoàn toàn giống đại nương năm nay qua tuổi 16, có thể xuất giá.

      Thấy Triệu Khả Nhiên biểu kỳ lạ như thế, Nguyệt cùng Lung Nhi cảm thấy vô cùng lo lắng. Vì sao Đại tiểu thư vừa ngủ dậy , làm ra hành động kỳ quái thế! phải là do sốt quá cao, nên đầu óc có vấn đề chứ? Ngay tại lúc các nàng còn suy nghĩ miên man, Triệu Khả Nhiên câu, lại làm các nàng càng thêm hoài nghi sâu sắc.

      “Nguyệt , năm nay ta mấy tuổi rồi?”
      Mymy97, Phong Vũ Yên, tú cầu11 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Trùng sinh 2

      Edit: Li Chun

      “Tiểu thư, người sao chứ?” Nguyệt chấn động. “Trăm ngàn lần người đừng dọa nô tì a! Tiểu thư, người vừa mới qua sinh nhật 13 tuổi cách đây lâu. Người quên sao?”

      Mười ba tuổi! Triệu Khả Nhiên tuy rằng mặt lộ thanh sắc, nhưng trong lòng sớm nổi lên sóng to gió lớn, nàng ràng nhớ được, khoảng thời gian trước vừa qua sinh nhật 17 tuổi, sao tại lại thành 13 tuổi. Nguyệt ràng chết trước mình, nhưng tại, bản thân chết, Nguyệt cũng còn sống. Chẳng lẽ bản thân trọng sinh?

      Triệu Khả Nhiên nhìn hình ảnh mình trong gương, ngũ quan non nớt, khuôn mặt còn chưa nảy nở, tất cả đều chứng minh, tại nàng phải 17 tuổi, mà là 13 tuổi. Chẳng lẽ ông trời nghe được nguyện vọng của nàng trước khi chết, nên cho nàng cơ hội trọng sinh sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khả Nhiên dâng lên cỗ xúc động muốn khóc.

      “Nguyệt , Nguyệt , Nguyệt . Huhu...hu” Triệu Khả Nhiên ôm Nguyệt tự nhiên bật khóc nức nở. Dường như muốn đem tất cả ủy khuất, thống khổ, còn có hận ý của nàng trước khi chết phát tiết ra hết.

      “Ngoan, tiểu thư, nếu cảm thấy có gì thoái mái cứ hết ra, cần giữ trong lòng.” Nguyệt vỗ về lưng Triệu Khả Nhiên, khuyên giải an ủi: “Đừng khóc nữa, dù người khỏe hơn, nhưng đừng khóc khiến bệnh lại nặng thêm.”

      biết qua bao lâu, Triệu Khả Nhiên mới ngưng khóc. Tất cả yếu đuối, khiếp đảm trước kia, đều theo dòng nước mắt toàn bộ trôi rồi. Ánh mắt Triệu Khả Nhiên chậm rãi trở nên kiên định, nếu cẩn thận nhìn kỹ, sâu trong ánh mắt còn như như lạnh lùng. Xem ra ông trời cũng đồng tình với nàng, nghe được nguyện vọng trước khi chết của nàng, cho nàng cơ hội được trọng sinh. Như vậy đời này, nàng tuyệt đối ngu xuẩn giống như đời trước, cuối cùng còn đánh mất tính mạng bản thân. Cả đời này, nàng nhất định phải sống vì chính mình, tuyệt đối lặp lại sai lầm trước kia.

      “Tiểu thư tỉnh.”

      Theo sau thanh thanh thúy vang lên, Linh Nhi bưng chén thuốc nóng, bước vào phòng.

      Nghe được thanh của Linh Nhi, Nguyệt nhàng nhíu mày. “Ngươi gọi to cái gì?”

      Thấy được người hại mình đời trước, Triệu Khả Nhiên tức giận đến run cả người. Đời trước, nàng tín nhiệm Linh Nhi như vậy, nhưng nghĩ tới, bản thân nuôi dưỡng con chó sói bên người, cuối cùng giúp đỡ Khả Nhân cùng nhau vu hãm nàng, khiến nàng ôm hận mà chết . Liên tưởng đến đây, Triệu Khả Nhiên liền phẫn hận nhìn về phía Linh Nhi, bất quá rất nhanh, nàng cũng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng khôi phục lạnh lùng.

      Linh Nhi tựa như nhìn thấy tiểu thư dùng ánh mắt thù hận nhìn mình, nhưng nháy mắt, tựa hồ lại có gì. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của tiểu thư, Linh Nhi nghĩ chắc chắn mình nhìn lầm rồi. Nàng vội vã đem chén thuốc bưng tới.

      “Tiểu thư tới giờ uống thuốc rồi.”

      Triệu Khả Nhiên tiếp nhận chén thuốc, chậm rãi uống.

      Nhìn Linh Nhi, trong lòng Triệu Khả Nhiên thể bình tĩnh. Xem ra tại Linh Nhi hẳn là người của Khả Nhân, như vậy, Linh Nhi thể giữ lại. Triệu Khả Nhiên trong mắt rất nhanh thoáng qua tia ngoan độc. Đời trước, Linh Nhi hại nàng bi thảm, nàng tuyệt đối bỏ qua. Bất quá bây giờ phải thời điểm, phải chờ cơ hội thích hợp.

      Triệu Khả Nhiên quay đầu, nhìn về phía Nguyệt cùng Lung Nhi, trong lòng trào ra cảm động. Đời trước, ở thời điểm nguy cấp nhất, Nguyệt cùng Lung Nhi vẫn nỗ lực che chở nàng, nhất là Nguyệt , lại vì nàng mà chết. Đời này, bản thân nhất định phải che chở tốt cho các nàng.

      “Nguyệt , ta làm sao lại sinh bệnh?” Triệu Khả Nhiên muốn biết ràng tình huống tại. “Còn có, ta hôn mê bao lâu.”

      “Tiểu thư, người quên a! Người rơi xuống hồ sen, nhiễm phong hàn, lại phát sốt, người hôn mê 3 ngày.”

      Nguyệt còn chưa gì, Linh Nhi khẩn cấp hết cho Triệu Khả Nhiên nghe. Bởi vì, từ trước tới nay, Triệu Khả Nhiên khá thương nàng, cho nên có khi nàng quên quy củ, hơn nữa Triệu Khả Nhiên chưa bao giờ trách cứ nàng, nàng càng thêm kiêng nể gì. Nếu là Triệu Khả Nhiên trước đây, nhất định so đo với nàng, nhưng tại Triệu Khả Nhiên nhìn tất cả.

      “Quỳ xuống.” Triệu Khả Nhiên đột nhiên hét lớn tiếng.
      Mymy97, Phong Vũ Yên, tú cầu12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :