1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt (c162) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80 : Tài hoa sơ hiển


      Rất nhanh ly trà thời gian liền qua

      Thái tử buông ly trà trong tay mở miệng hỏi , " Thời gian qua , ko biết các vị tiểu thư nghĩ tốt lắm sao ?"

      Nghe được thái tử hỏi , Tần Y Miểu nở nụ cười , " Thời gian qua vậy bắt đầu !"

      Tần Y Miểu thập phần tự tin , nàng đối với tài hoa của mình vẫn là tin tưởng ko ai có thể so qua nàng, đối với bức [ Hàn mai đồ ] hôm nay nàng là nhất định được

      Nhìn Tần Y Miểu tự tin , kỳ thực trong lòng chúng gia tiểu thư đều là bất ổn , các nàng đều tự mình hiểu lấy , nếu luận tài hoa các nàng đều so ra kém Tần Y Miểu . Dù sao kinh thành đệ nhất tài nữ cũng ko phải là danh hiệu tự nhiên mà có. Nhưng là bởi vì Thái tử ban thưởng mọi người vẫn là ko đồng ý lui bước

      Mà nhìn đến Tần Y Miểu tự tin Thái tử cũng là thực thưởng thức, " Tần đại tiểu thư hổ là kinh thành đệ nhất tài tữ, xem ra là thực tự tin a !"

      Nghe Thái tử tán thưởng Tần Y Miểu cười cười trả lời , " Thái tử điện hạ quá khen , Y Miểu bất quá là cái tiểu nữ tử bình thường mà thôi , về phần Kinh thành đệ nhất tài nữ kia bất quá chỉ là mọi người cất nhắc Y Miểu thôi"

      Thái tử cười cười , " Tần đại tiểu thư đúng là khiêm tốn a ! Bất quá bản điện đối với biểu của ngươi hôm nay vẫn là chờ mong "

      Thái tử làm trước mắt Tần Y Miểu sáng ngời , xem ra Thái tử vẫn là ôm kỳ vọng rất cao với mình. CHỉ cần nàng hôm nay biểu xuất sắc vậy nhấ định có thể làm thái tử nhớ kỹ nàng, đối với nàng sinh ra hảo cảm

      " Thần nữ nhất định ko làm Thái tử thất vọng "

      Nhìn Thái tử và Tần Y Miểu hỗ động , chúng gia tiểu thư trong lòng đều là hâm mộ ghen ghét , nhưng là các nàng lại đều tự mình hiểu lấy , ở trong tài học muốn so qua Tần Y Miểu kia cơ hồ là ko có khả năng. Nhìn nhìn lại , liền ngay cả THái tử đều đối với Tần Y Miểu ôm kỳ vọng cao như vậy , các nàng thế nào có thể so qua đâu ? Nhưng là hôm nay ở đây trừ thái tử còn có Húc vương cùng Dật vương, liền tính Thái tử chướng mắt các nàng nhưng nếu Hai vị vương gia xem trúng bản thân liền trở thành Vương phi cũng sai. Hơn nữa Thái tử bọn họ ba cái đều tuấn như thế, vô luận người nào các nàng đều thích.

      Nhìn đến nhiều đại gia tiểu thư dùng ánh mắt nhìn con mồi nhìn về phía Thái tử, Húc vương cùng Dật vương , Triệu Khả Nhiên trong lòng cảm thấy buồn cười. Các nàng rốt cục là ánh mắt gì a ? Giống như là lúc sói đói nhìn đến thịt phát ra lục quang, đúng là khủng bố

      " Vậy bắt đầu !" Tư Đồ Húc thích ánh mắt mọi người nhìn vì thế mở miệng , " Hôm nay các vị tiểu thư nhưng là muốn hảo hảo biểu chút, bổn vương nhưng là rất muốn nhìn xem đến cùng bức [ Hàn mai đồ ] hoa lạc nhà ai "

      xong Tư Đồ Húc ko dấu vết liếc nhìn Triệu Khả Nhiên. Vừa rồi biểu cảm Triệu Khả Nhiên hoàn toàn đem nội tâm nàng bán đứng, cho nên đối với Triệu Khả Nhiên vui sướng khi người gặp họa Tư Đồ Húc nhưng là xem nhất thanh nhị sở

      Chú ý tới Tư Đồ Húc ánh mắt cảnh cáo, Triệu Khả Nhiên lập tức thu hồi suy nghĩ miên man trong đầu , cầm lấy ly trà che giấu bản thân vừa luống cuống

      " Kia vị tiểu thư nào đến trước đâu ?" Thái tử mở miệng hỏi

      Chúng gia tiểu thư ngươi xem ta , ta nhìn ngươi nhưng là ko có người mở miệng trước. Kỳ thực mọi người cũng ko muốn làm cái thứ nhất , bởi vì cái thứ nhất vẫn tương đối chịu thiệt.

      " Ko bằng liền từ ta trước đến !"

      đạo thanh thanh thúy truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn nguyên lai là Lâm Tú Tú

      Chú ý tới ánh mắt mọi người tập trung đến người mình Lâm Tú Tú lại chút khốn quẫn đều ko có , ngược lại tự nhiên hào phóng , " Mọi người ko nguyện ý làm cái đầu tiên bằng liền từ ta trước đến !"

      Kỳ thực Lâm Tú Tú biết mình hôm nay cơ hội có thể lấy được ban thưởng cũng ko cao , dù sao nàng tuy rằng cho tới nay thích cầm kỳ thi họa nhưng nàng biết bản thân là trình độ gì, bất quá chỉ là biết mà thôi , ko được tinh thông. Nhưng chỉ cần có cơ hội nàng vẫn muốn thử lần, về phần kết quả sao ? Này cũng ko trọng yếu. Nếu có thể thắng vậy tốt nhất, tuy rằng chuyện như vậy khả năng phát sinh ko lớn. Nếu bị thua cũng ko ngại, tuy nàng thích [ Hàn mai đồ ] nhưng cũng ko nhất định phải lấy đến. CHo nên nàng nguyện ý làm người đầu tiên

      Nhìn đến Lâm Tú TÚ đứng dậy , Tư Đồ Húc cười , " Ko hổ là thiên kim Phiêu kỵ đại tướng quân a ! Chính là so với các tiểu thư khác gan dạ , có gan làm người đầu tiên "

      " Cảm ơn Húc vương điện hạ khích lệ "

      Nghe được Tư Đồ Húc khích lệ , Lâm Tú Tú cao hứng nhìn Tư Đồ Húc, trong ánh mắt mang theo nồng liệt tình ý , còn có như chứa chút ý thẹn thùng, giống như là nhìn đến người trong lòng. sai , Lâm Tú Tú là thích Tư Đồ Húc.

      Nhìn ánh mắt Lâm Tú Tú nhìn Tư Đồ Húc , Triệu Khả Nhiên ko biết vì sao trong lòng cảm thấy ê ẩm , giống như vật thuộc sở hữu của mình bị người khác theo dõi. Cái gì , vật tư hữu của bản thân , Triệu Khả Nhiên bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Nàng vì sao nhận như vậy đâu ? Tư Đồ Húc khi nào thành của nàng đâu ?

      Triệu Khả Nhiên vội vàng lắc lắc đầu muốn đem ý niệm trong đầu đánh bay / Bất quá cho dù là như thế Triệu Khả Nhiên nhìn đến ánh mắt của Lâm Tú Tú vẫn như trước thập phần khó chịu

      Ánh mắt của Lâm Tú Tú cũng làm Tư Đồ Húc thực khó chịu ,. Vốn chính mình ra những lời này bất quá vì dịu khí mà thôi, căn bản ko phải tình muốn khen ngợi nàng nhưng ko nghĩ tới này hội dùng ánh mắt như vậy nhìn , đúng là chán ghét

      Nghĩ vậy Tư Đồ Húc vụng trộm nhìn Triệu Khả Nhiên cái. Chỉ liếc mắt cái kiên nhẫn tràn đầy trong liền hôi phi yên diệt . Bởi vì thấy được trong mắt Triệu Khả Nhiên tràn ngập bất mãn. Đối với chuyện Lâm Tú Tú thích mình , vật cảm thấy bất mãn đó ko phải liền cho thấy kỳ thực trong lòng vật vẫn là có mình đâu ? Nghĩ đến điều này liền ngay cả ánh mắt Lâm Tú Tú nhìn về phía mình đều cảm thấy ko có chán ghét như vậy. Ko chỉ có như thế còn mỉm cười nhìn thoáng qua Lâm Tú Tú

      Bất quá Tư Đồ Húc ko nghĩ tới , chỉ vì hành động như vậy cũng bất tri bất giác hạ xuống mầm tai họa , cũng bởi vậy hủy hoại nữ tử

      Chú ý tới ánh mắt Húc vương ko có chán ghét với mình , Lâm Tú Tú trong lòng ko khỏi mừng thầm, chẳng lẽ Húc vương điện hạ đối với mình cũng là có tình . Nghĩ đến điều này Lâm Tú Tú trong lòng vui mừng hoan hỉ

      Thái tử cười , " Lâm tiểu thư , thỉnh !"

      Lâm Tú Tú nghĩ nghĩ rồi mở miệng , " Kia Tú Tú liền bêu xấu . Nếu làm được ko tốt, mọi người ko lấy làm phiền lòng "

      xong Lâm Tú TÚ đứng dậy , hướng về phía mọi người phúc phúc thân mình rồi mở miệng ngâm , " Góc tường sổ chi mai. Lăng hàn độc tự khai. Xa biết tuyết đủ . Vì có hoa mai đến "

      Lâm Tú Tú vừa dứt lời mọi người đều chấn động, ko người nào nghĩ đến Lâm Tú Tú làm ra thi như vậy. Tuy rằng thủ thi này chỉ có bốn câu , hơn nữa nghe qua rất đơn giản nhưng là lại chứa ý nhị rất sâu

      Nghe được thủ thi này mọi người ko khỏi đối với Lâm Tú Tú cặp mắt khác xưa. Cho tới nay Lâm Tú TÚ trình độ bất quá là loại mà thôi , ko nghĩ đến nàng thế nhưng làm ra đoạn hảo thi như vậy

      " ha ha ha , Lâm tiểu thư đúng là chân nhân bất lộ tướng a !" Thái tử khích lệ , " đúng là nhất thủ hảo thi a !"

      " Thái tử quá khen " Lâm Tú Tú tuy rằng là đáp lời Thái tử nhưng ánh mắt ko tự chủ được nhìn về phía Tư Đồ Húc. Kỳ thực hôm nay nàng có thể có biểu tốt như vậy đúng là ngoài dự kiến của nàng. Nhưng là có thể ở trước mặt Húc vương biểu tốt nàng vẫn thực cao hứng

      Bởi vì có Lâm Tú Tú mở đầu, mọi người đều ko lại câu nệ, đều bắt đầu ngâm ra sở thi của mình. Trong khoảng thời gian ngắn hoa viên mảnh hòa thuận vui vẻ, chỉ truyền ra thơ còn có những thanh tán thưởng. Rất nhanh đại bộ phận tiểu thư đều ngâm ra thơ của mình , liền còn lại Tần Y Miểu , Triệu Khả Nhiên còn ko có mở miệng

      Thái tử nhìn về phía Tần Y iểu , " Tần đại tiểu thư ngươi còn ko có mở miệng đâu ? Chúng ta còn mãnh liệt chờ ngươi đâu !"

      Bất quá mọi người cũng ko tự giác đem Triệu Khả Nhiên xem . Dù sao mọi người đôi với Triệu Khả Nhiên cũng hiểu biết ko sâu, chỉ là biết muội muội của nàng Triệu Khả Nhân mà thôi. Hơn nữa nghe Triệu Khả Nhiên nhát gan khiếp nhược , cầm kỳ thi họa học được cũng ko tốt. Hôm nay nhìn thấy Triệu Khả Nhiên mọi người tuy rằng cảm thấy Triệu Khả Nhiên ko yếu đuối giống nhe đồn đãi nhưng đối với tài học của Triệu Khả Nhiên vẫn là ko có hi vọng gì

      Nghe được thái tử , Tần Y Miểu cười cười , vừa định mở miệng đột nhiên đạo thanh đem lời nàng đánh gãy

      " Ai nha , nơi này nhưng là rất náo nhiệt a ! Như thế nào làm thơ cũng ko kêu ta a !"

      Mọi người theo thanh nhìn lại chỉ thấy Triệu Khả Nhân nhàng tới. tại Triệu Khả Nhân hoàn toàn ko còn chật vật vừa rồi , hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng hào phóng cao quý

      Nhìn đến Triệu Khả Nhân,, trong mắt Thái tử thoáng qua tia sáng, bất quá mọi người đều tập trung chú ý Triệu Khả Nhân cho nên ko có người chú ý tới trừ Tần Y Miểu

      Vừa thấy Triệu Khả Nhân đến Tần Y Miểu liền hận nghiến răng nghiến lợi. Xem ra Triệu Khả Nhân đúng là hồn ko tiêu tan a! Vừa rồi làm ra xấu như vậy tại thế nhưng còn dám ra

      Nghĩ vậy Tần Y Miểu vội vàng đứng lên đón , mở miệng , " Khả Nhân biểu muội , ngươi vừa rồi ko phải ko thoải mái sao ? Như thế nào lại chạy đến ?"

      Nghe Tần Y Miểu mọi người ko khỏi lại nghĩ tới vừa rồi ở đại sảnh phát sinh hết thảy , vì thế mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Triệu Khả Nhân

      chú ý tới ánh mắt mọi người , Triệu Khả Nhân đối với Tần Y Miểu hận ý mười phần nhưng là mặt nàng vẫn tươi cười , " Y Miểu biểu tỷ có tâm , vừa rồi ta là có chút ko thoải mái , nhưng tại ko có việc gì cho nên mới ra tìm mọi người a! Đúng rồi , mọi người vừa mới là làm thơ sao ?"

      Kỳ thực Triệu Khả Nhân cũng ko phải tự nghĩ ra được nhưng là Tần Hương HÀ khuyên lâu , Triệu Khả Nhân cũng minh bạch hôm nay ba vị hoàng tử đều đến là cơ hội khó có được , nàng ko thể lỡ mất cơ hội lần này. Cho nên nàng làm bộ như ko có việc gì ra

      Nhìn Triệu Khả Nhân đến, Thái tử cũng đứng lên , " Tiểu Khả đến liền vào cùng ngồi !"

      Đối với Thái tử mời ở đây mọi người ko ai dám đưa ra chất vấn. TRiệu Khả Nhân nghe được Thái tử mời , đắc ý hướng trong đình đến

      Nhìn Triệu Khả Nhân , Triệu Khả Nhiên đúng là ko thể ko bội phục Triệu Khả Nhân , vừa rồi phát sinh chuyện như vậy nàng thế nhưng lập tức liền dám ra đây. Quả nhiên ra mặt đủ dày . Bất quá xem ra trong đó hản là mẫu thân của nàng lãng phí ít võ mồm !

      Còn có Triệu Khả Nhiên phát ra , Thái tử đối với Triệu Khả Nhân tựa hồ cũng có ý đồ. Vừa rồi Thái tử còn gọi là " Tiểu Khả " nhưng là gọi mình cũng là " Triệu gia đại tiểu thư " , như vậy đối đãi khác nhau ràng, nàng vẫn là nhìn

      Nghĩ vậy Triệu Khả Nhiên ko dấu vết liếc nhìn thái tử , quả nhiên phát Thái tử tựa hồ đối với Triệu Khả Nhân sinh ra hứng thú. Triệu Khả Nhiên liền cảm thấy buồn cười , ko biết Triệu Khả Nhân biết thái tử có ý đồ với nàng xong đến cùng là lựa chọn Thái tử hay lựa chọn Lâm Khê Nhiễm đâu ? đúng là tò mò a ! Còn có , nàng biết tương lai trở thành Thái tử phi là Tần Y Miểu a ! tại hai người oán hận sâu như vậy tương lai ko biết đấu thành cái dạng gì đâu ?

      Nhìn đến ánh mắt Triệu Khả Nhiên tràn ngập hứng thú , Tư Đồ Húc ko dấu vết nở nụ cười chút

      Triệu Khả Nhân vừa tiến vào đình liền hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Khả Nhiên. Ở nàng xem ra chính là bởi vì Triệu Khả Nhiên nàng mới có thể xấu mặt

      Mà Triệu Khả Nhiên đối với Triệu Khả Nhân đối địch lại làm bộ như ko phát . Triệu Khả Nhân vừa ngồi xuống , Thái tử liền đem chuyện làm thơ kể lại cho Triệu Khả Nhân nghe, nghe được muốn dùng Hoa mai làm đề, Triệu Khả Nhân cười tự tin

      " kia mọi người đều làm sao ?" Triệu Khả Nhân hỏi , " Có thể hay ko để Khả Nhân cũng gia nhập đâu ? Khả Nhân đối với bức [ Hàn mai đồ ] cũng cảm thấy hứng thú , ko biết có thể hay ko tranh thủ cơ hội này chút đâu ?"

      Những người khác đều còn ko có mở miệng , Thái tử liền đáp ứng rồi , " Đương nhiên có thể, mọi người đều có thể tham gia , có như thế nào lại ko có Tiểu Khả đâu !"

      " Đa tạ Thái tử điện hạ !" Triệu Khả Nhân trong mắt mang theo xấu hổ liếc nhìn Thái tử

      Thấy Triệu Khả Nhân hành động ko biết xẩu hổ như vậy Tần Y Miểu khắc chế cảm xúc của mình , cười , " Khả Nhân biểu muội , cho tới bây giờ chính là Lâm tiểu thư làm thơ tốt nhất , tin tưởng ngươi cũng biết rồi. Như vậy tại là ngươi trước hay là ta trước đâu ?"

      Triệu Khả Nhân cười , " Y Miểu biểu tỷ mời trước !"

      Tần Y Miểu cười cười , mở miệng ngâm , " Mai tuyết tranh xuân chưa khẳng giáng, nhà thơ để bút xuống phí bình chương. Mai tu tốn tuyết ba phần trắng , tuyết lại thua mai đoạn hương "

      " Hảo thi , đúng là nhất thủ hảo thi , ko hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ " . Thái tử khích lệ , " Hảo câu ' Mai tu tốn tuyết ba phần trắng , tuyết lại thua mai đoạn hương ' , thơ tốt như vậy là khó thấy a !"

      Vừa nghe xong thơ của Tần Y Miểu mọi người đều sợ ngây người, này là thủ thi tốt nhất a !

      Nhìn ánh mắt tán thưởng của mọi người , Tần Y Miểu thực vừa lòng , nàng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Triệu Khả Nhân

      Nhưng là ko nghĩ tới Triệu Khả Nhân chỉ cười cười , " Biểu tỷ làm thủ thi , kia kế tiếp Khả Nhân cũng bêu xấu "

      Triệu Khả Nhân cũng mở miệng , " Có mai vô tuyết ko tinh thần , có tuyết vô thi thô tục nhân. Ngày mô thi cả ngày lại tuyết, cùng mai cũng làm thập phần xuân "

      Nghe xong thơ Triệu Khả Nhân mọi người lại sợ hãi than trận . Lâm Tú Tú nhìn Tần Y Miểu cùng Triệu Khả Nhân trong lòng cũng thập phần hâm mộ. Tuy rằng nàng làm sai nhưng đối với thơ của các nàng mà căn bản ko đáng nhắc tới. Xem ra bức [ Hàn mai đồ ] là ko có hy vọng. Bất quá ko quan hệ , vừa rồi nàng chiếm được Húc vương khen ngợi , so với được đến [ Hàn mai đồ ] càng làm cho nàng cao hứng

      Thái tử tán dương , " Tiểu Khả này đoạn nhất thủ thi đúng là tốt! Tần đại tiểu thư cùng Tiểu Khả tài hoa đúng là làm cho người ta kính nể a ! Xem ra muốn ở hai cái phân ra cao thấp còn là khó khăn a ! Bất qua [ Hàn mai đồ ] cũng chỉ có bức, nên làm cái gì bây giờ mới tốt đâu ?"

      Thái tử quay đầu nhìn Tư Đồ Húc , " tam đệ , ngươi tài học cao nhất, ngươi xem nhất thủ thi nào tương đối hảo đâu ?"

      Tư Đồ Húc cười cười , quay đầu nhìn Triệu Khả Nhiên " Thái tử cần gì phải gấp đâu ? Triệu đại tiểu the ko phải còn ko có mở miệng sao ? Chờ nghe xong thơ của Triệu đại tiểu thư xong làm phán đoán cũng ko muộn a !"

      Tư Đồ Húc vừa dứt lời mọi người liền đem ánh mắt tập trung đến người Triệu Khả Nhiên , đúng vậy , mọi người tựa hồ đem Triệu Khả Nhiên quên

      Mà nghe được Tư Đồ Húc , Thái tử nhất thời liền cảm thấy xấu hổ đành phải cười , " Là bản điện sơ sót quên Triệu đại tiểu thư còn chưa có mở miệng đâu "

      Đối với ánh mắt mọi người , Triệu Khả Nhiên nhăn mày , kỳ thực vừa rồi nàng cũng quyết định, vô luận như thế nào đều ko cần mở miệng. Tuy rằng nàng cũng thích [ Hàn mai đồ ] nhưng là nàng vẫn cảm thấy điệu thấp làm người tương đối tốt. Cho nên mọi người quên nàng nàng tuyệt ko để ý , ko nghĩ tới Tư Đồ Húc người kia thế nhưng đem nàng đẩy ra

      Bất quá nhìn ánh mắt mọi người , Triệu Khả Nhiên nghĩ ko bằng nàng tùy tiện làm thủ thi là được

      Nhìn Triệu Khả Nhiên tựa hồ phản ứng ko tốt, Triệu Khả nhân ác ý cười , " Mọi người vẫn là ko cần khó xử tỷ tỷ ta, nàng nếu làm ko được hay là thôi !"

      Nghe Triệu Khả Nhân ngoài sáng hộ nàng nhưng ngầm châm chọc nàng ko làm thơ , Triệu Khả Nhiên mất hứng, ý nghĩ nóng lên liền mở miệng , " Muội muội ko cần sốt ruột , tỷ tỷ đều còn ko có mở miệng đâu , ngươi như thế nào sốt ruột a !"

      Triệu Khả Nhiên nghĩ nghĩ rồi lạnh nhạt cười , bất thốt lên tiếng ngâm , " Sổ ngạc sơ hàm tuyết, tiêu họa bản nan. Hương trung có khác vận , thanh cực ko biết hàn. Sáo cùng sầu nghe , tà kỹ y bệnh xem . Ngược gió như giải ý , dễ dàng đừng tàn phá "

      Triệu Khả Nhiên ngâm thơ xong mọi người đều ko có lên tiếng . Tuy rằng chỉnh thủ trong thơ đều ko có chữ mai , nhưng là lại giống như dùng " Mai " xuyên suốt toàn thơ. Hoa mai sơ phóng , đài hoa còn mang theo tuyết trắng , hoa mai xinh đẹp cao ngạo , cho dù muốn đẹp như tranh đều lo lắng khó họa sinh động, trong mùi hoa có ý nhị , thanh nhã ko biết đông rét lạnh , hoa mai giống như sầu như bệnh , gió bắc có thể lý giải tâm ý của hoa mai , xin mời ko cần lại tàn phá nàng

      Nay bài thơ đem hoa mai so với vị thiếu nữ. bài thơ như vậy tuy rằng ko có chữ ' Mai ' nhưng so với có mai càng thêm sinh động , đều phải làm cho người ta sợ hãi than. Liền ngay cả đem thơ của Tần Y Miểu cùng Triệu Khả Nhân so , tựa hồ đều hơn chút

      Mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. Này đúng là Triệu đại tiểu thư mọi người nhận thức sao ? Ko phải Triệu gia đại tiểu thư Cầm kỳ thi họa mọi thứ ko tinh sao ? Ko phải Triệu đại tiểu thư nhát gan khiếp nhược sao ?

      Nữ tử trước mắt này sắc mặt lạnh nhạt , xuất khẩu thành thơ là ai đâu ? Mọi người đều cảm thấy ko dám tin , người có thể làm ra bài thơ như vậy là Triệu gia đại tiểu thư sao ? Nữ tử có tài hoa như vậy , có khí chất lạnh nhạt như vậy làm sao có thể là Triệu gia đại tiểu thư trong đồn đãi đâu ?

      Nhưng là vô luận mọi người nghĩ như thế nào , đều ra trước mắt

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Chung nao co chuong moi vay ban

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 81: Tỷ muội chấm dứt

      thể , hôm nay Triệu Khả Nhiên thập phần làm chấn động mọi người. Ban đầu nghe xong Tần Y Miểu cùng Triệu Khả Nhân làm thơ động lòng người, ai cũng rối rắm, thơ của các nàng đều rất hay. Nhưng là nghĩ tới, thơ của Triệu Khả Nhiên biểu đạt ý cảnh sâu sắc, so với Tần Y Miểu cùng Triệu Khả Nhân tuyệt đối động lòng người hơn nhiều.

      Điều đối lập như vậy đều làm mọi người phản ứng kinh ngạc.

      "Phách Phách Phách" trận thanh vang lên, làm mọi người đều sực tỉnh lại, quay đầu xem nguyên lai là Dật Vương vỗ tay.

      "Thơ hay!" Chưa ai mở miệng Dật Vương ở bên vỗ tay tán dương: " có tài văn chương! Làm ra thơ hay như vậy, Triệu đại tiểu thư đúng là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!"

      Nghe được lời của Dật Vương, Thái Tử cũng thập phần đồng ý, " nghĩ tới Triệu đại tiểu thư lại là giấu tài a! Bài thơ biểu đạt ý cảnh mà trong thơ hề có chữ "mai" lại có thể làm nổi bật vẻ đẹp của hoa mai. đúng là nhất thủ hảo thi! "

      Đối với Thái Tử và Dật Vương khen ngợi, Triệu Khả Nhiên cũng có đắc ý mà chỉ ảm đạm cười, "Thái Tử điện hạ quá khen, thần tài hèn học ít, cùng lắm cũng chỉ là tiểu thi nhất thủ mà thôi."

      Chứng kiến Triệu Khả Nhiên này thần sắc hề kinh động, tất cả mọi người đều có cách nào đem nàng cùng cái lời đồn đãi kia có liên quan cho được.

      Song, hôm nay mọi người rốt cục cũng biết lời đồn thể tin đến cỡ nào, xem Triệu đại tiểu thư trước mắt này chẳng phải biết sao? Là ai Triệu đại tiểu thư nhát gan yếu ớt, tinh thông thi thư. Nhìn người này xem, tuy rằng nhan sắc phải tuyệt mỹ nhưng lại thanh tú động lòng người, hơn nữa cả người đều tản ra khí chất lạnh nhạt, người tinh xảo thông minh như vậy, hiếm có a!

      Mà Tần Y Miểu và Triệu Khả Nhân cũng bày ra bộ dám tin, các nàng ngờ tới Triệu Khả Nhiên lại có thể làm thơ hay như vậy. Nhất là Triệu Khả Nhân, nàng từ cùng Triệu Khả Nhiên lớn lên, vẫn nghĩ mình hiểu Triệu Khả Nhiên nhất, nhưng kỳ nàng lại hề hiểu nàng ta chút nào. Cho đến nay, nàng hề biết Triệu Khả Nhiên có tài hoa như vậy, lúc trước là thêu bình phong hai mặt cũng làm cho nàng kinh ngạc rồi. Có điều dù sao kia cũng chỉ là phương diện nữ công, Triệu Khả Nhiên có làm được nàng cũng thèm để ý. Thế nhưng tại lại khác, Triệu Khả Nhiên làm bài thơ hay như vậy bộc lộ tài hoa bỏ sót. Rốt cục nàng ta còn giấu bao nhiêu tài hoa nữa đây?

      Ngay lúc này, Triệu Khả Nhân nghĩ đến điều đáng sợ, lúc trước Triệu Khả Nhiên tặng "Xuân ca đạp tuyết đồ" có phải hay chỉ là vừa khéo? Chẳng lẽ nàng ta cố ý tính kế hãm hại mình? Nếu , mình ràng đổi bút tích , thế mà vì sao hôm nay bút tích lại xuất ở đây?

      Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhân dùng ánh mắt ngờ vữ nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. Suy cho cùng là từ khi nào Triệu Khả Nhiên lại trở nên như vậy?

      Thấy Triệu Khả Nhiên biểu xuất sắc, trong lòng Tư Đồ Húc có loại cảm giác tự hào, hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Thái Tử điện hạ, huynh trong cuộc thi lần này là ai thắng đây?"

      Thái Tử cười , "Tam đệ, đệ ."

      Tư Đồ Húc mỉm cười, "Thắng thua phải hết sức ràng rồi sao?"

      "Đúng vậy." Thái Tử gật gật đầu, nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, "Triệu đại tiểu thư thâm tàng bất lộ, tài hoa hơn người, đúng là tài nữ a!"

      Triệu Khả Nhiên cúi người, "Thái Tử điện hạ quá khen, bất quá chính là đúng dịp mà thôi, nếu bàn về tài hoa, Y Miểu biểu tỷ còn hơn ta ngàn vạn lần. Hôm nay cũng chỉ là nhất thời cảm xúc ra mới có thể làm bài thơ như vậy."

      Thái Tử còn chưa có mở miệng, Dật Vương liền chen vào : "Xem ra Triệu đại tiểu thư trừ bỏ tài hoa còn có đối nhân xử thế rất khiêm tốn a!"

      xong, Dật Vương còn có chút đăm chiêu nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.

      Thấy Dật Vương nhìn mình chăm chú, Triệu Khả Nhiên có chút nhíu mày, người này rốt cục là ai, thoạt nhìn quen mắt. Kỳ lúc vừa mới gặp, nàng liền cảm thấy Dật Vương rất quen mắt, hình như gặp qua ở đâu đó mà nàng lại nhớ ra.

      Thái Tử nhìn về phía mọi người, , "Xem ra hôm nay "Hàn mai đồ" hẳn là thuộc về Triệu đại tiểu thư, ai có ý kiến hay ?"

      Mấy tiểu thư tuy rằng cam lòng nhưng vẫn là thể thừa nhận Triệu Khả Nhiên đích xác thắng, căn bản là có bài thơi nào có thể sánh với bài thơ của nàng nên cũng có ai mở miệng. Hơn nữa, Triệu Khả Nhiên tuy rằng làm thơ tốt nhưng nhan sắc cũng chỉ là thanh tú mà thôi, so với Tần Y Miểu và Triệu Khả Nhân vẫn là có uy hiếp lớn hơn, cho dù lần này nàng thắng cũng có cách nào làm mấy vị hoàng tử liếc mắt tới phải sao? Cho nên tất cả mọi người đều gì.

      Mà thái độ Tần Y Miểu cũng khác thường, nhìn Triệu Khả Nhiên tia hận ý nào. Trừ cái kinh ngạc lúc đầu, sau tuy có chút bất mãn, nhưng tổng thể mà vẫn là tương đối bình tĩnh. Tuy rằng Triệu Khả Nhiên so với nàng làm thơ hay hơn những cũng chỉ thắng lần này mà thôi. Cho dù Triệu Khả Nhiên làm thơ tốt cầm kì thư họa xem ra kém mình nhiều, cho nên nàng tuyệt đối lo lắng Triệu Khả Nhiên trở thành mỗi đe dọa của nàng. Ngược lại Triệu Khả Nhân mới cần nàng chú ý.

      Thấy tất cả mọi người mở miệng, Thái tử nhìn đến Triệu Khả Nhiên , "Triệu đại tiểu thư, bản cung lời giữ lời, ta phái người đưa "Hàn mai đồ" đến phủ Thái sư."

      Triệu Khả Nhiên cười trả lời, "Thần xin tạ ơn Thái tử điện hạ ban." bao lâu, liền có người đến thỉnh ba vị điện hạ cùng các tiểu thư, là thọ yến bắt đầu. Rất nhanh mọi người đều rời hoa viên, đến sảnh chính tham gia thọ yến.

      Thọ yến cực kì náo nhiệt nhưng được hoàn mỹ bởi Tần Diệu Chí cùng Trương Mạn Nhi và đại ca Tần Y Miểu - thế tử Quốc công phủ - Tần Lễ Hiền tham gia thọ yến. Tần Lễ Hiền nơi khác bận , thể trở về gấp được.

      Song, tại thọ yến, việc Triệu Khả Nhiên làm thơ hay truyền , mọi người đối với nàng cũng có cái nhìn mới. Nguyên lai Triệu đại tiểu thư cũng là tài nữ. Đương nhiên, chuyện "Xuân ca đạp tuyết đồ" giả cũng bị truyền . Tuy rằng Tần lão phu nhân nhắc nhở mọi người nhưng chuyện như vậy làm sao có thể giấu giếm được đâu. Có điều những chuyện này là để sau.

      Sau khi thọ yến chấm dứt, bởi vì muộn nên Triệu Tùng cùng Tần Hương Hà quyết định ở lại quốc công phủ đêm, đợi sáng hôm sau trở về. Đối với quyết định này, Tần lão phu nhân cao hứng, lôi kéo Khả Nhiên và Khả Nhân chuyện, thẳng đến giờ hợi mới để các nàng về phòng nghỉ ngơi.

      Bởi vì cả ngày gần như được nghỉ cho nên Triệu Khả Nhiên rất mệt mỏi, về đến phòng, rửa mặt chải đầu xong liền chuẩn bị ngủ. Nhưng ngay lúc đó đột nhiên có tiếng gõ cửa. Triệu Khả Nhiên nhíu mày, là ai đây? Còn cho người ta nghỉ ngơi nữa.Nhưng Triệu Khả Nhiên trong lòng cũng hờn giận gì, bảo Cầm Hương mở cửa.

      lâu sau, Triệu Khả Nhiên thấy Triệu Khả Nhân đến, hơn nữa nàng lại chỉ mình, mang theo nha hoàn nào cả. Nhìn Triệu Khả Nhân tới, Triệu Khả Nhiên cũng đứng lên, tươi cười mở miệng, "Khả Nhân, sao lại đến lúc này? Muội có chuyện gì ư?"

      Triệu Khả Nhân cười cười, "Chỉ là ngủ được cho nên mới muốn tìm tỷ chuyện phiếm, tỷ ngại chứ?"

      , từ lúc trở về phòng, Triệu Khả Nhân liền nghĩ đến tình xảy ra ngày hôm nay, từ lúc tặng thọ lễ, đến lúc làm thơ ở hoa viên, chuyện này thoát ly khỏi phạm vi khống chế của nàng, nàng cũng biết tình đến cùng như thế nào mà phát sinh nhưng nàng muốn biết, cho tới nay Triệu Khả Nhân có phải là diễn trò hay , có phải nàng ta tìm cơ hội hại nàng hay ? Tóm lại Triệu Khả Nhân càng nghĩ càng rối rắm nên nàng quyết định tới tìm Triệu Khả Nhiên dò hỏi mới được.

      Thấy bộ dáng cười gượng của Triệu Khả Nhân, trong lòng Triệu Khả Nhiên dâng lên phòng bị, nàng biết Triệu Khả Nhân nhất định tha cho mình nhưng nàng nhất định cho nàng ta có cơ hội hại mình. Vì thế Triệu Khả Nhiên cười , "Sao để ý được chứ? Chúng ta là tỷ muội phải sao? Có cơ hội cùng nhau tâm tốt a!"

      Triệu Khả Nhân nhìn bên còn có Cầm Hương, Thi Hương, Lung Nhi liền , "Tỷ tỷ, muội nghĩ chỉ chuyện riêng hai người chúng ta thôi được ?" Triệu Khả Nhân ý tứ các nàng tâm muốn để người khác nghe. Triệu Khả Nhiên tuy rằng biết Triệu Khả Nhân muốn gì nhưng tại ở quốc công phủ, hơn nữa muộn thế này, Triệu Khả Nhân hẳn làm gì được mình. Cho nên Triệu Khả Nhiên quay đầu nhìn về phía nha hoàn của mình, "Cầm Hương, Thi Hương, Lung Nhi, các ngươi đều nghỉ ngơi trước , ta cùng Khả Nhân tán gẫu chút."

      Lung nhi có chút lo lắng nhìn Triệu Khả Nhiên, nàng thực muốn đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng chỗ, nhưng đại tiểu thư phân phó, nàng cũng dám cãi lời cho nên cũng rời . So với Lung Nhi, Cầm Hương và Thi Hương vẫn bình tĩnh hơn, chậm rãi lui ra ngoài. Thực ra phải các nàng quan tâm Triệu Khả Nhiên, mà là tránh mặt ở chỗ tốt bảo vệ tiểu thư.

      Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn lại Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân. Hai người cùng nhau ngồi xuống cái bàn bên cạnh. Triệu Khả Nhiên rót ly trà cho Triệu Khả Nhân, "Khả Nhân, muội có chuyện gì muốn , tỷ đều nghe!"

      Triệu Khả Nhân liếc Triệu Khả Nhiên cái, mở miệng , "Kia, "Xuân ca đạp tuyết đồ" đến tột cùng là chuyện gì?"

      Nghe được câu hỏi của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại, "Là chuyện gì xảy ra, muội phải ràng nhất sao? Có phải tỷ tỷ ta mới nên hỏi muội là chuyện gì xảy ra ?"

      Nhìn Triệu Khả Nhiên dạng trấn định như vậy, Triệu Khả Nhân bình tĩnh được, "Tỷ nhất định cố ý. Tỷ cố ý đem "Xuân ca đạp tuyết đồ" tặng ngoại tổ mẫu, làm mất mặt ta có phải ?" Triệu Khả Nhân gằn từng tiếng, tuy rằng là hỏi Triệu Khả Nhiên nhưng giọng cũng thập phần khẳng định.

      "Đúng!"

      "Tỷ đừng nghĩ muốn ngụy biện, ta biết tỷ là cố ý. Đợi chút, tỷ vừa cái gì?" Triệu Khả Nhân nghĩ rằng Triệu Khả Nhiên phải phản bác cho nên tức giận nhưng lại ngờ rằng Triệu Khả Nhiên khẳng định là đúng như vậy. Vì thế, vừa nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Triệu Khả Nhân liền trừng mắt, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, "Tỷ , hết thảy đều là tỷ bày kế hại ta, có phải hay ?"

      "Đúng vậy, đều là ta cố ý, thế nào, muội muội hẳn là vui chứ?'

      Triệu Khả Nhiên muốn cùng Triệu Khả Nhân dối trá nữa. Dù sao các nàng trong lòng thích đối phương, kia vì sao còn cần duy trì vẻ mặt hòa thuận đâu! Hơn nữa, hôm nay Triệu Khả Nhân tới đây vốn chính là khởi binh vấn tội , nàng cần gì phải cố kị? Triệu Khả Nhân bỗng chốc liền đứng lên, “Triệu Khả Nhiên, quả nhiên là tỷ bày kế. Tỷ vì sao muốn lấy bức tranh giả để lừa ta? Tỷ đến cùng là muốn làm cái gì, muốn hủy hoại ta, phải ?”

      Khác với Triệu Khả Nhân kích động, Triệu Khả Nhiên thập phần bình tĩnh cười cười,“Muội muội, muội nghĩ đến nhiều quá, chuyện này đến cùng, đều là muội mở đầu sao? tại làm sao có thể trách ta?”

      Giờ phút này, Triệu Khả Nhân nghe được hai chữ “Muội muội”, cũng chỉ cảm thấy mỉa mai, nàng hung tợn nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, “Triệu Khả Nhiên, tỷ có ý tứ gì? Cái gì ta mở đầu, kia ràng chính là tỷ hãm hại ta.”

      Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu,“Muội quên sao? Là chính miệng muội với ta , muội muốn mượn "Xuân ca đạp tuyết đồ" để vẽ theo đưa cho Lâm lão phu nhân làm thọ lễ, phải sao? Chính là tự vẽ , vậy mà muội lại khẳng định bức tranh sáng nay phải bút tích thực a!”

      Nghe được Triệu Khả Nhiên , Triệu Khả Nhân mở to hai mắt nhìn,“Tỷ đều biết đến, cho nên, ngay từ đầu tỷ cũng tính kế tốt, chỉ chờ ta nhảy xuống mà thôi, phải ?”

      Triệu Khả Nhiên lắc lắc đầu,“Ngay từ đầu, ta biết muội muốn tráo đổi bức vẽ, bất quá, ta vẫn có nhãn tâm, trước khi muội mượn họa làm ký hiệu bức họa mà thôi. Cho nên Lung Nhi đem bức họa về a!”

      “Triệu Khả Nhiên, tỷ đúng là ngoan độc.” Triệu Khả Nhân mở miệng mắng, “Tỷ ràng biết mà hôm nay còn đem "Xuân ca đạp tuyết đồ" đến đây , tỷ chính là muốn hại ta!"

      Đối mặt Triệu Khả Nhân chửi rủa, Triệu Khả Nhiên vẫn bình tĩnh như trước, nàng chậm rãi uống ngụm trà rồi mới trả lời,“ có ai muốn hại muội cả, hết thảy đều là muội tự làm tự chịu mà thôi, thể oán trách được ai.”

      Nhìn đến Triệu Khả Nhiên bình tĩnh, Triệu Khả Nhân tức giận, giơ tay định đánh Triệu Khả Nhiên.

      Thấy động tác của Triệu Khả Nhân, phản ứng của Triệu Khả Nhiên rất nhanh , cầm lấy tay Triệu Khả Nhân, nhàng đẩy ra, cười lạnh ,“Triệu Khả Nhân, muội còn tưởng muốn đánh ta? Muội dựa vào cái gì?”

      "Vì sao ta thể đánh ngươi? Triệu Khả Nhiên, nữ nhân ác độc này, ngươi cư nhiên hại ta!”

      “Ta ác độc?” Triệu Khả Nhiên lạnh lùng cười,“Triệu Khả Nhân, ác độc, ta như thế nào so được với ngươi? Từ đến lớn, ngươi hãm hại ta bao nhiêu lần, sợ là liệt kê cũng đếm xuể! Lần trước ta rơi xuống nước, phải cũng chính là ngươi hay sao? Ngươi muốn hại chết ta , còn cho ta trả lại sao?”

      “Ngươi, ngươi làm sao có thể biết?” Triệu Khả Nhân chấn động, “Có phải Triệu Oánh cho ngươi?”

      Triệu Khả Nhiên cười , “ cần Triệu Oánh , ta cũng biết. Khi đó, trong đình cũng chỉ có hai người chúng ta, thời điểm ta rơi xuống nước, ta cũng cảm giác được có người đẩy ta. Nếu phải ngươi, chẳng lẽ còn người khác sao?”

      Triệu Khả Nhân nhớ tới lúc trước mình hãm hại Triệu Oánh, nhất thời hiểu ra, “Cho nên, lúc trước ta rơi xuống nước, ngươi mới có thể giúp đỡ Triệu Oánh đúng ?”

      Triệu Khả Nhiên lắc đầu,“ phải mỗi người đều ngoan độc giống như ngươi, chuyện kia, ta tuyệt đối có giúp ai, ta chính là đem hết thảy tình ra mà thôi.”

      “Triệu Khả Nhiên, ngươi!”

      Nhìn Triệu Khả Nhân khống chế được cảm xúc, Triệu Khả Nhiên cười lắc lắc đầu,“Kỳ thực, ngươi cũng cần tức giận như vậy a! Tuy rằng lần đó ngươi hãm hại được Triệu Oánh, nhưng ngươi đạt được mục đích khác phải sao?”

      Nghe được Triệu Khả Nhiên , Triệu Khả Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên,“Triệu Khả Nhiên, ngươi, ngươi đều biết!”

      “Ta nên biết a!” Triệu Khả Nhiên nghiêng đầu, cười hỏi, “Ta nên biết ngươi luôn luôn cùng Lâm Khê Nhiễm tư thông? Ta nên biết, kỳ thực ngươi muốn mượn cớ rơi xuống nước để bức ta từ hôn?”

      Triệu Khả Nhân liền phát hoảng, “Nguyên lai ngươi đều biết hết mà còn giả bộ, Triệu Khả Nhiên, ngươi đáng sợ.”

      “Ta đáng sợ?” Triệu Khả Nhiên cười châm biếm, “ đáng sợ, muội muội, ngươi mới là đáng làm người, phải sao? Cho tới nay, ngươi đều diễn trò với ta. Ở ngoài mặt đối tốt, trong lại ngừng hại ta, ngừng ở bên ngoài gièm pha thanh danh của ta. Triệu gia đại tiểu thư nhát gan bạc nhược, yếu đuối vô năng, còn có cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông. Những lời này phải đều do ngươi truyền ra sao?”

      “Chính là ta truyền ra, thế nào?” Dù sao muốn vạch mặt, Triệu Khả Nhân cũng giấu diếm nữa, “Ta tất cả đều là thôi, chỉ là chính ngươi giả bộ bao nhiêu năm qua mà thôi.”

      Triệu Khả Nhiên ở trong lòng cười khẩy, bản thân giả bộ sao? Trước kia mình luôn luôn che giấu cái gì, bất quá, sau khi trọng sinh, bản thân đúng là có thay đổi.

      "Triệu Khả Nhân, đây đều là do ngươi ban tặng. Nếu có ngươi, có Triệu Khả Nhiên tại a! Lại , ta đúng là nên cảm kích ngươi, nếu nhờ ngươi hãm hại, ta làm sao có thể trở nên như thế này này đâu?”

      “Triệu Khả Nhiên, ngươi!” Triệu Khả Nhân trợn mắt nhìn Triệu Khả Nhiên, “Ngươi khiêu chiến với ta sao?”

      Triệu Khả Nhiên cười cười, “Muội muội, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng có ý định cùng ngươi tuyên chiến. Ta cho tới bây giờ thích chủ động khơi mào rắc rối, nhưng cũng sợ phiền phức.”

      Nhìn đến Triệu Khả Nhiên cường ngạnh, Triệu Khả Nhân nhất thời suy đoán, “Triệu Khả Nhiên, có phải bởi vì ta đoạt hôn ước của ngươi, nên ngươi mới đối phó ta? Ngươi ghen tị ta. Ngươi có biết hay , người Khê Nhiễm thích là ta, Triệu Khả Nhiên ngươi cho rằng sau chuyện ngày hôm nay Khê Nhiễm bor ta, trở về bên người ngươi sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có nằm mơ.”

      "Muội muội yên tâm, ta đối với Lâm Khê Nhiễm chút hứng thú cũng có. Lại tiếp ta còn phải cảm tạ muội muội ngươi, nếu có chuyện của ngươi, ta liền tính là muốn cùng giải trừ hôn ước a!”

      Nhìn Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân lại nghĩ là Triệu Khả Nhiên chính là bảo vệ tự tôn mà thôi, nàng thập phần kiêu ngạo ,“Triệu Khả Nhiên, ta biết, ngươi cũng chỉ là con vịt mạnh miệng mà thôi. Bất quá, vô luận xảy ra chuyện gì, ta cùng Khê Nhiễm đều xa nhau, ngươi chút cơ hội cũng có.”

      Triệu Khả Nhiên biết nên như thế nào, cho nên cũng chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Khả Nhân, lời gì nữa. Triệu Khả Nhiên trầm mặc, khiến cho Triệu Khả Nhân càng thêm xác định mình đoán đúng .

      Triệu Khả Nhân ngẩng đầu, tự tin , “Triệu Khả Nhiên, đời này ngươi có khả năng thắng ta. Chúng ta chờ xem !”

      xong, Triệu Khả Nhân ra ngoài. Ngay tại thời điểm Triệu Khả Nhân sắp rời , phía sau đột nhiên truyền đến thanh .

      “Khả Nhân, ngươi đến tột cùng vì sao hận ta như vậy?”

      Triệu Khả Nhân cái gì cũng , lập tức rời phòng Triệu Khả Nhiên.

      Triệu Khả Nhiên, ngươi lại biết vì sao ta hận ngươi. đúng là trào phúng a! Ta hận ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cư nhiên biết nguyên nhân. Bất quá, mặc kệ thế nào, giữa chúng ta đều nhất định thể cùng tồn tại.

      Mà ở trong phòng, Triệu Khả Nhiên tuy rằng rất mệt , nhưng chút buồn ngủ cũng có, lại là đêm mất ngủ rồi.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 82: Triệu Khả Nhiên thể kiềm chế

      Sau khi cùng Triệu Khả Nhiên tranh cãi, Triệu Khả Nhân về phòng của mình. Thấy Triệu Khả Nhân trở về, Nhàn Vân lập tức tiến lên hỏi: "Tiểu thư, người vừa mới chạy đâu? Nô tỳ chỉ lấy chậu nước về mà thấy tiểu thư đâu rồi."

      Triệu Khả Nhân cũng để ý tới Nhàn Vân, chỉ phân phó: "Nhàn Vân, sau khi hồi phủ Thái sư lập tức truyền tin cho Nhàn Lạc, bảo nàng mau chóng trở về."

      Nhàn Vân đến tột cùng biết xảy ra chuyện gì, bất quá thấy sắc mặt tiểu thư khó coi như vậy cũng dám hỏi nữa, đành đáp ứng: "Vâng, tiểu thư, nô tỳ làm theo."

      "Được rồi." Triệu Khả Nhân phất tay, "Nhàn Vân, ngươi lui xuống trước ."

      Nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhân thích hợp cho lắm, Nhàn Vân thập phần lo lắng: "Tiểu thư, để nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi trước , sắc mặt người thoạt nhìn tốt, người nên nghỉ sớm a!"

      " cần." Triệu Khả Nhân mất kiên nhẫn, "Ta , ngươi ra ngoài trước ."

      Thấy Triệu Khả Nhân như sắp phát hỏa, Nhàn Vân cũng dám ở lại mà lập tức rời phòng.

      Triệu Khả Nhân yên lặng ngồi trong phòng, tuy rằng bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại nổi sóng ngừng. Nàng vì sao mà mọi chuyện biến thành cái dạng này. Nhất là Triệu Khả Nhiên thay đổi, làm cho nàng trở tay kịp. Cho tới nay, trong mắt nàng, Triệu Khả Nhiên chính là nữ nhân yếu đuối, bạc nhược nhưng ngờ Triệu Khả Nhiên chỉ là diễn trò mà thôi. ra tâm địa Triệu Khả Nhiên lại thâm sâu như vậy.

      Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhân nheo mắt, trong mắt lóe lên tia ác độc, vô luận thế nào, Triệu Khả Nhiên cũng thể thắng được nàng, nàng tuyệt đối dễ dàng buông tha cho Triệu Khả Nhiên, mối thù hôm nay, nàng nhất định báo, cứ chờ xem.

      ----Đường phân cách----

      Thọ yến của Tần lão phu nhân cũng qua vài ngày, mà mọi tình xảy ra hôm ấy đều truyền cả giới thượng lưu ở kinh thành. Mọi người ai cùng tò mò về tỷ muội song sinh ở phủ Thái sư. Đủ loại suy đoán, lén lút mà truyền . Nhưng dù có suy đoán thế nào chăng nữa cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của Triệu Khả Nhiên.

      Thời gian dần trôi, mùa hè cũng được thay thế bởi mùa thu, thời tiết mát mẻ hơn nhiều. Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân cũng bắt đầu theo Kim ma ma học thêu. tại, mỗi buổi sáng các nàng đều phải đến Tần quốc công phủ, cùng Tần Y Miểu học tập. Vốn thêu cũng phải việc gì khó, hơn nữa là nữ nhân ai cũng có thể làm. Triệu Khả Nhiên ở đời trước học qua nên đời này, nàng cần cố gắng cũng tiến bộ hết sức nhanh. Điều này làm cho Kim ma ma phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      Cứ như vậy, cuộc sống của Triệu Khả Nhiên vẫn trôi qua bình thản nhưng cũng làm cho nàng mất cảnh giác. Trong thời gian này, Triệu Khả Nhân có hành động gì, chỉ là Nhàn Lạc trở lại, điều này cũng đủ để nhắc nhở Triệu Khả Nhiên tỉnh táo. Nhàn Lạc cũng là nha hoàn bên người của Triệu Khả Nhân, nhắc tới Nhàn Lạc tuyệt đối phải là kẻ đơn giản. Nếu Triệu Khả Nhân là con hổ Nhàn Lạc nhất định là con hồ ly ở bên cạnh con hổ mà bày mưu tính kế. Tuy Nhàn Vân và Nhàn Lạc đều cuàng Triệu Khả Nhân lớn lên nhưng có thể Nhàn Lạc so với Nhàn Vân thông minh hơn rất nhiều. tại, Triệu Khả Nhân kêu Nhàn lạc trở về, Triệu Khả Nhiên biết, Triệu Khả Nhân tuyệt đối từ bỏ ý đồ nên nàng cũng dám thả lỏng.

      ngày sau giờ ngọ, Triệu Khả Nhiên nhàn nhã đánh đàn trong Xuân Huy viên, mà cây cầm nàng dùng chính là Lưu Nguyệt cầm mà Tư Đồ Húc tặng nàng. Hôm nay chính là lần đầu tiên nàng dùng cây đàn này bởi nó trân quý, hơn nữa cũng rất dễ gây chú ý cho người khác, cho nên nàng dám tùy tiện lấy ra.

      Triệu Khả Nhiên ngồi gảy đàn còn Nguyệt , Cầm Hương, Thi Hương còn có Lung Nhi đứng bên say mê nghe tiếng đàn. Cầm Hương xem Triệu Khả Nhiên gảy đàn, nghĩ đến chuyện của tiểu thư, nàng dường như hiểu được vì sao điện chủ thích tiểu thư như vậy. Tiểu thư thông minh khéo léo mà lại kiêu ngạo tự mãn, vô luận phát sinh chuyện gì cũng cực kì bình tĩnh mà đối diện. Nhất là trải qua thọ yến kia, nàng thấy được tài hoa của tiểu thư, cảm thấy kì thực tiểu thư so với muội muội Triệu Khả Nhân còn tốt hơn.

      khúc kết thúc, mọi người còn chưa khôi phục lại tinh thần được. Triệu Khả Nhiên cũng biết nghĩ cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn cây đàn, cái gì cũng .

      Thực ra, Triệu Khả Nhiên là nhớ đến Tư Đồ Húc. Đây là cây đàn tặng cho nàng. Thời điểm nàng gảy đàn, biết vì cái gì lại bất tri bất giác nhớ tới . Từ lúc thọ yến qua , nàng gặp lại Tư Đồ Húc. Trong lòng nàng có rất nhiều vấn đề nhưng lại dám gặp . Nàng biết, chỉ cần nàng với Cầm Hương câu là nàng có thể gặp Tư Đồ Húc nhưng nàng lại có dũng khí. Nàng biết Tư Đồ Húc chính là Húc vương, còn nàng chỉ là thiên kim phủ Thái sư mà thôi. Cho dù phụ thân được thừa kế tước vị thân phận của nàng cũng thể xứng với , huống chi còn chưa biết phụ thân có được kế thừa hay .

      Cũng trong thời gian này, dưới giúp đỡ của Cầm Hương, nàng cũng hiểu biết thêm chút chuyện. Tuy tại thân thể Hoàng Thượng rất khỏe mạnh nhưng việc tranh giành ngôi vị hoàng đế vẫn cứ diên ra, tranh lợi hại nhất chính là thái tử cùng Hàn vương.

      Thái tử Tư Đồ Thiên là do hoàng hậu sinh, là con trưởng của đương kim hoàng hậu, vừa sinh ra liền được phong làm thái tử, được danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị, trong triều có ít người đứng về phía .

      Hàn vương - Tư Đồ Hàn là nhị hoàng tử do Vân quý phi sinh. Vân quý phi là muội muội của đương kim thừa tướng. Bởi vì có Vân quý phi và Hàn vương nên ở trong triều đình, Vân thừa tướng ra sức chống lại thế lực của thái tử.

      Tứ hoàng tử Dật vương chính là người ngày trước trong thọ yến, mẫu thân là Lệ phi. đến Lệ phi đúng là làm cho người ta bội phục. Nàng vốn là nữ nhân của quan , tiến cung bao năm nay vẫn đều được sủng. Dật vương cũng tiến tới tranh đoạt gần bằng Hàn vương.

      Còn có Bát hoàng tử Tư Đồ Vân, Vân vương. cùng Triệu Khả Nhiên coi như là học hàng gần. Vân vương có mẫu thân là Thục phi, Thục phi lại tiếp chính là của Triệu Khả Nhiên. Đúng vậy, Thục phi nguyên danh Triệu Mị. Dựa vào trấn bắc hầu, Thục phi tiến cung cũng gọi là có chút địa vị ở hậu cung. Tư Đồ Vân bên giúp thái tử làm ít chuyện.

      Mà Tư Đồ Húc chính là tam hoàng tử. Chuyện của , có ai ràng cả. Chỉ biết là mẫu thân quan đời, Tiêu quý phi. Nhưng lai lịch, thân phận mẫu thân ai biết. Nghe , năm đó Tiêu quý phi tiến cung liền bị thất sủng, thời điểm mà nàng được sủng cũng là lúc nàng qua đời. Về nguyên nhân gì tất cả mọi người đều biết. Có điều về sau, Tư Đồ Húc cũng bị đối xử lạnh nhạt, ngược lại còn thâm chịu hoàng ân. Vốn hoàng tử như vậy bị mọi người đả kích nhưng Hoàng thượng đối với Triệu Khả Nhân có cầu tất ứng. Tuy vậy, hoàng thượng lại hoàn toàn muốn Triệu Khả Nhân kế thừa ngôi vị của mình. Hơn nữa, Tư Đồ Húc cũng màng đến việc triều chính cho nên chỉ có ai thù mà ngược lại còn muốn kéo về bên mình. Bất quá, Tư Đồ Húc vẫn luôn duy trì thái độ trung lập, chịu giúp ai.

      Nghĩ đến thân phận Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên thở dài, thân phận của mình căn bản là có khả năng trở thành chính phi của . Mà nàng cũng hề muốn trở thành trong số những nữ nhân của Tư Đồ Húc, cuộc sống như vậy rất khó trải qua. Còn có, sau khi trọng sinh, cái nhìn của nàng đa khác trước. Đời trước, nàng luôn luôn nghĩ rằng trở thành chính thê của Lâm Khê Nhiễm là tốt rồi, cho dù Lâm Khê Nhiễm có bao nhiêu nữ nhân cũng thể uy hiếp được địa vị của nàng, như vậy đủ rồi.

      Giờ đây, nàng lòng hâm mộ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có cuộc hôn nhân như vậy. Nàng khát vọng có được trượng phu chỉ thương mình nàng. Nhưng với thân phận của Tư Đồ Húc, tuyệt đối có khả năng chỉ có nữ nhân. Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên ngẩn ngơ nhìn cây đàn, yên lặng thở dài.

      Cầm Hương đứng ở bên nhìn Triệu Khả Nhiên, nàng biết tiểu thư nhất định là nghĩ tới điện chủ. Hôm nay nàng lấy cầm giúp tiểu thư, vừa nhìn thấy cây cầm này nàng liền biết là do điện chủ đưa cho tiểu thư. Phải biết rằng cây đàn này là do mẫu thân điện chủ để lại cho , cho nên khi biết cây đàn này ở chỗ tiểu thư nàng thập phần chấn động. Bất quá rất nhanh nàng liền bình tĩnh trở lại. Điện chủ đối với tiểu thư có tâm ý, nàng rất minh bạch cho nên đối với cây đàn này, nàng dễ dàng lý giải được.

      tại tiểu thư ngẩn người, nhất định là suy nghĩ đến điện chủ. Kỳ , từ sau hôm lễ mừng thọ kia, tiểu thư và điện chủ còn chưa gặp lại nhau, cho nên bây giờ tiểu thư nhớ điện chủ cũng là chuyện thường tình. Xem ra chờ chút nữa, nàng tìm cách truyền vài câu cho điện chủ, điện chủ đến gặp tiểu thư cũng tốt lắm.

      Cầm Hương khỏi đắc ý vì thấy mình thông minh. Thế nhưng chính bởi cái đắc ý kia mà làm cho Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân có tiến triển nhanh chóng, cảm tình biến hóa tốt. Nếu có Cầm Hương tự cho mình thông minh, chừng Triệu Khả Nhiên vẫn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà thoát ra được.

      Buổi tối sau khi dùng cơm, Triệu Khả Nhiên vào phòng mình đọc sách. Nguyệt , Cầm Hương, Thi Hương và Lung Nhi đều đứng bên hầu hạ. lâu sau, Cầm Hương tìm cách đem tất cả mọi người ra ngoài. Thấy Cầm Hương lấy đủ mọi cớ nhưng Triệu Khả Nhiên cũng có mở miệng. Cả ngày hôm nay, nàng cảm thấy Cầm Hương rất lạ, nhưng nàng cũng để ý nhiều, bởi nàng biết Cầm Hương hại nàng.

      Qua những ngày này, Triệu Khả Nhiên tương đối hiểu được Cầm Hương và Thi Hương. cũng lạ, Cầm Hương thoạt nhìn là nữ tử yên tĩnh nhưng thực tế lại là người rất tinh quái. Còn Thi Hương sao? Nàng có bộ dạng đáng như vậy, làm cho người ta vừa thấy nghĩ là hoạt bát nhanh nhẹn, thế nhưng thực ra Thi Hương lại thập phần bình tĩnh, nàng có thể phán đoán mọi chuyện xảy ra chung quanh. Nhìn đến các nàng diện mạo trái ngược tính cách như vậy, Triệu Khả Nhiên biết vì sao nữa, nhưng thể , các nàng xuất sắc, chiếu cố nàng ít việc. Xem ra chọn cho nàng hai nha hoàn này, Tư Đồ Húc hẳn là tốn ít tâm tư .

      Triệu Khả Nhiên nhíu mày, nàng lại nhớ tới Tư Đồ Húc rồi, như vậy tốt. Triệu Khả Nhiên lắc lắc đầu, hy vọng có thể đem bóng dáng Tư Đồ Húc ném ra khỏi đầu.

      Trong phòng cũng chỉ còn lại mình Triệu Khả Nhiên. Nàng chăm chú xem sách, mong rằng có thể quên Tư Đồ Húc. Nhưng dường như thành công cho lắm, nàng vẫn bất tri bất giác mà nhớ, thậm chí còn giống như nghe lầm: "Vật , ta đến thăm nàng."

      Hôm nay Tư Đồ Húc nhận được bồ câu đưa thư từ Cầm Hương, Triệu Khả Nhiên muốn gặp làm mừng rỡ hí hửng, kiềm chế được, thiếu chút nữa lập tức muốn gặp nàng. Nếu phải do Xích Uyên kéo lại, e rằng chạy gặp nàng từ lúc ban ngày rồi. vất vả mới đợi được đến tối, liền chạy đến đây ngay. Vừa vào cửa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên xem sách, nhịn được mở miệng kêu lên. Chính là, mà Triệu Khả Nhiên chút phản ứng cũng có, vẫn chăm chú đọc sách như cũ.

      Triệu Khả Nhiên thực ra có nghe thấy thanh của Tư Đồ Húc nhưng nàng lại nghĩ là do chính mình tưởng tượng ra mà thôi, còn mực muốn thôi miên chính mình được nhớ tới Tư Đồ Húc nữa. Thấy Triệu Khả Nhiên để ý đến mình, Tư Đồ Húc nhíu mày, qua giật lấy quyển sách tay nàng, làm cho nàng giật mình hoảng sợ. Lúc này nàng mới phát ra lúc nãy phải mình nghe lầm, mà Tư Đồ Húc đến đây.

      Nhìn Tư Đồ Húc đến, Triệu Khả Nhiên chấn động: "Tư Đồ Húc, sao ngươi lại đến đây?"

      Xem biểu của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cảm thấy kì quái, ràng Cầm Hương rằng vật muốn gặp nên mới chạy tới đây, như thế nào khi nhìn thấy , nàng tựa hồ cao hứng? Tư Đồ Húc cười cười: "Ta rất nhớ nàng, cho nên đến đây nhìn nàng." Triệu Khả Nhiên biết vì cái gì mà bừng lên cơn tức, nếu nhớ nàng tại sao lâu như vậy rồi mới tới, vì thế nàng tự giác mở miệng : "Ngươi nhớ ta, ngươi nhớ ta mà tại sao lâu vậy cũng đến?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Khả Nhiên liền hối hận, muốn đánh chính mình cái. Nàng rốt cuộc làm sao có thẻ như vậy đây? thấy thế nào cũng giống như vợ oán trách chồng Còn có phải nàng vừa mới quyết định cùng Tư Đồ Húc phân giới hạn phải sao? Như thế nào lại thốt ra như vậy chứ?

      So với Triệu Khả Nhiên hối hận thôi, Tư Đồ Húc lại mừng rỡ như điên. nghe ra trong lời của Triệu Khả Nhiên chính là nàng nhớ , còn có để ý. Cho tới này đều là trả giác, ngờ là trong lòng nàng, cũng có vị trí nhất định. Xem ra cố gắng bao lâu nay hẳn là uổng phí. Nghĩ vậy Tư Đồ Húc khỏi cười tươi.

      Nhìn Tư Đồ Húc cười, Triệu Khả Nhiên thẹn quá thành giận: "Ngươi cười cái gì, khoe răng trắng sao?"

      Nghe Triệu Khả Nhiên hờn dỗi, Tư Đồ Húc càng cười đến sáng lạn: " có, ta chỉ là cao hứng mà thôi. Vật , ngờ nàng cũng nhớ ta."

      Trông bộ dáng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên tức giận: "Ai nhớ ngươi, ngươi đừng có tự mình đa tình."

      Triệu Khả Nhiên tựa hồ sinh khí, Tư Đồ Húc cũng dám làm càn, vội vàng : "Được rồi, được rồi, nàng nhớ ta, đều là ta nhớ nàng, ta rất nhớ nàng cho nên mới đến gặp nàng."

      Triệu Khả Nhiên khỏi tim đạp nhanh, vì che giấu khác thường, nàng vội : "Sao ngươi lại tới đây, có chuyện gì sao?"

      Tư Đồ Húc cười cười, đặt hay tay lên vai nàng khiến cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó nhìn thàng thâm tình , "Ta vừa mới rồi phải sao? Ta nhớ nàng, từ hôm thọ yến đến nay, chúng ta chưa gặp lại nhau, thời gian này ta kiềm chế đến nhìn nàng chỉ là muốn cho nàng thời gian thích ứng chút mà thôi."

      Nhìn hình ảnh của mình trong mắt Tư Đồ Húc, nghe , tim nàng càng đập nhanh hơn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ: "Ngươi.......Ngươi........Ngươi trước.......trước buông tay!"

      Triệu Khả Nhiên muốn giãy dụa muốn thoát ly khỏi khống chế của Tư Đồ Húc, trong lòng nàng rất sợ, sợ rằng cứ như vậy bị luân hãm trong ôn nhu thâm tình của Tư Đồ Húc, như vậy, nàng vạn kiếp bất phục. Bản thân cùng Tư Đồ Húc khoảng cách quá lớn, bọn họ có khả năng, cho nên nàng nhất định để mình chìm đắm, bằng tương lai hối hận.

      Thấy Triệu Khả Nhiên giãy dụa, Tư Đồ Húc cũng luống cuống, biết vì sao loại dự cảm, nếu lần này buông tay bọn họ tuyệt đối có tương lai.

      Nghĩ đến điều này, Tư Đồ Húc mất bình tĩnh, ôm lấy Triệu Khả Nhiên, ôm chặt, giống như sợ rằng Triệu Khả Nhiên biến mất trong vòng tay .

      Hành động của Tư Đồ Húc quá bất ngờ làm cho Triệu Khả Nhiên phản ứng kịp. Đến lúc nàng phản ứng được chính là muốn rời khỏi vòng ôm của Tư Đồ Húc. Chỉ là làm sao có thể buông tay đâu, đột nhiên quát: "Đừng nhúc nhích!"

      Triệu Khả Nhiên bị Tư Đồ Húc quát khẽ hoảng sợ, cũng đình chỉ giãy dụa. Chú ý tới Triệu Khả Nhiên bình tĩnh lại, Tư Đồ Húc thấp giọng : "Vật , ta cảm giác được, nàng đối với ta cũng có tình cảm, vì cái gì mà nàng chịu thừa nhận? Thừa nhận thích ta khó vậy sao?"

      Tư Đồ Húc xong, Triệu Khả Nhiên cũng trả lời ngay. Ngay tại lúc Tư Đồ Húc định tiếp người trong lòng lên tiếng: Tư Đồ Húc, chúng ta thích hợp, chúng ta thích hợp."

      Nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Tư Đồ Húc nhăn mày: "Vì sao? Chúng ta có chỗ nào hợp? Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, như vậy đủ sao? Còn có cái gì hợp?"

      Triệu Khả Nhiên đột nhiên đẩy Tư Đồ Húc ra, cao giọng : "Ngươi hiểu, cái gì ngươi cũng đều hiểu. Chúng ta cái gì cũng hợp, từ đầu đến cuối đều hợp. Ngươi buông tay ! Chúng ta nhất định có tương lai."

      Thấy vậy, Tư Đồ Húc thập phần lo lắng, nhưng vẫn muốn buông tha: "Nàng rốt cục cái gì? Chúng ta vì sao có tương lai? Giữa chúng ta có duy nhất chướng ngại, đó chính là nàng ngừng lùi bước mà thôi."

      Nghe Tư Đồ Húc , Triệu Khả Nhiên đột nhiên khóc: "Tư Đồ Húc, ngươi như thế nào biết? Giữa chúng ta chướng ngại rất nhiều. Thân phận chúng ta là chướng ngại lớn nhất. Còn có, ta muốn điều mà ngươi thể làm được.”

      Nhìn Triệu Khả Nhiên khóc đến thương tâm như vậy, Tư Đồ Húc thập phần đau lòng, vội vàng dùng ống tay áo nhàng lau nước mắt mặt Triệu Khả Nhiên, “Nàng muốn cái gì, chỉ cần nàng ra, ta nhất định làm được. Nàng , ta làm sao có thể biết đây?”

      Tư Đồ Húc động tác ôn nhu, làm cho nước mắt của Triệu Khả Nhiên chảy càng nhiều. Nàng cái gì cũng , chỉ ngừng lắc đầu. Xem Triệu Khả Nhiên đáng thương hề hề, Tư Đồ Húc đau lòng thôi, nhưng cũng biết nên cái gì mới tốt, đành phải lẳng lặng bồi bên người Triệu Khả Nhiên, chỉ lẳng lặng vì nàng lau nước mắt.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, giữa bọn họ cũng có động tác nào, chỉ lẳng lặng như thế này, người khóc còn người lau nước mắt cho người kia.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 83: Tư Đồ Húc thổ lộ

      Qua khắc (bằng 15 phút), cảm xúc Triệu Khả Nhiên mới dần bình tĩnh lại. Xem Triệu Khả Nhiên khóc đến đỏ cả hai mắt, hơn nữa vệt nước mắt dàn dụa, bộ dáng đáng thương, Tư Đồ Húc thập phần đau lòng, bên giúp Triệu Khả Nhiên lau khô nước mắt mặt, : “Nàng xem, đều biến thành con mèo rồi.”

      Nghe Tư Đồ Húc , Triệu Khả Nhiên ủy khuất nhìn Tư Đồ Húc, đôi mắt ngập nước tựa hồ lên án, đến cùng là ai hại nàng khóc thảm như vậy a!

      Nhìn bộ dáng Triệu Khả, Tư Đồ Húc bất đắc dĩ, “Là ta, đều là lỗi của ta, hết thảy đều là do ta.”

      Tư Đồ Húc nhận sai, Triệu Khả Nhiên nhịn được, nở nụ cười.

      Thấy Triệu Khả Nhiên cuối cùng cũng cười, Tư Đồ Húc mới thở dài nhõm, bắt đầu truy hỏi nguyên nhân, “Vật , nàng vừa mới giữa chúng ta khoảng cách rất lớn, chướng ngại nhiều lắm, phải ?”

      Triệu Khả Nhiên mặt tươi cười lập tức liền biến mất, “Tư Đồ Húc, giữa chúng ta thích hợp, nếu chúng ta cương quyết muốn ở cùng nhau chỉ làm tôn thương mọi người mà thôi."

      Nghe Triệu Khả Nhiên , Tư Đồ Húc nhăn mày, “Vì sao như vậy, giữa chúng ta làm sao thích hợp, nàng . Còn có, nàng giữa chúng ta nhiều chướng ngại, kia chướng ngại là cái gì, nàng , ta nhất định đem mọi chướng ngại đều trừ bỏ.”

      Triệu Khả Nhiên bất đắc dĩ thở dài, “Tư Đồ Húc, ngươi thấy, chúng ta xứng sao?”

      “Đương nhiên.” Tư Đồ Húc chắc chắn như đinh đóng cột trả lời,“Giữa chúng ta rất xứng đôi.”

      "Ta là thân phận của chúng ta. Ngươi chính là hoàng tử, Húc vương điện hạ tôn quý, mà ta chỉ là thiên kim nhà thái sư. Chuyện giữa chúng ta, hoàng thượng đồng ý sao? Cho nên, chúng ta có tương lai, ngươi hiểu chứ?"

      Triệu Khả Nhiên đắn đo nhưng Tư Đồ Húc tuyệt lo lắng, ngược lại nhàng thở ra, “ ra nàng chướng ngại là thế này a! Vậy nàng có thể yên tâm, từ khi ta quyết định muốn cùng nàng ở chỗ, việc này ta sớm nghĩ tới. Này đó đều trở thành chướng ngại giữa. Trừ phi nàng thích ta, bằng có gì có thể trở thành vật cản giữa ta và nàng.”

      Nghĩ nghĩ lúc, Tư Đồ Húc tiếp tục , “, cho dù nàng thích ta cũng thể cản được ta. Chỉ cần ta thích nàng, ta tuyệt đối buông tay. Cho dù nàng đồng ý, ta cũng đem nàng ở lại bên người ta.”

      Tư Đồ Húc biết bản thân chính là người cực đoan, hoàn toàn có tiêu sái như bề ngoài, đối với người mình thích, tuyệt đối có cách nào buông tay. Người như vậy, nếu người trong lòng cũng thích , vậy cả đời chắc chắn hạnh phúc, nhưng nếu người trong lòng thích tuyệt đối là bi kịch.

      Nghe Tư Đồ Húc bá đạo như vậy, trong lòng Triệu Khả Nhiên chút phản cảm đều có, ngược lại đáy lòng tựa hồ dâng lên cỗ ngọt ngào.

      Triệu Khả Nhiên trầm mặc , Tư Đồ Húc cho rằng Triệu Khả Nhiên tin lời , vội vàng tiếp tục , “Ta đều là , vô luận nàng nghĩ như thế nào đều tốt, nàng đời này trốn thoát, từ khi ta thích ngươi, cả đời nàng nhất định chỉ có thể là của ta.”

      Bộ dạng Tư Đồ Húc nghiêm túc, Triệu Khả Nhiên rất muốn mở miệng đáp lại, nhưng nàng biết bản thân thể, bởi vì, “Tư Đồ Húc, ta muốn điều, ngươi thể cho ta được.”

      Tư Đồ Húc nhìn Triệu Khả Nhiên, kiên định , “Nàng muốn cái gì, chỉ cần là ta có, ta đều cho nàng, nếu ta có, ta cũng mang về cho nàng. Chỉ cần nàng ra, ta nhất định có thể cho nàng.”

      Triệu Khả Nhiên tuyệt hoài nghi lời chân thành của . Đối mặt Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên nên lời, đến giờ phút này, nàng dường như hiểu được tình cảm mà Tư Đồ Húc dành cho nàng sâu đậm bao nhiêu. Nhưng là...

      “Vì sao, Tư Đồ Húc, ngươi vì sao thích ta? Nữ tử tốt hơn ta có rất nhiều, ngươi vì sao lại thích ta? Còn có, ta nhớ rằng lúc trước hề gặp qua ngươi, ngươi rốt cục là từ khi nào lại thích ta?”

      “Ta là thế nào thích nàng?” Tư Đồ Húc nhớ lại, “Kỳ thực, thời điểm ta lần đầu tiên gặp nàng, bất quá chính là ngẫu nhiên mà thôi. Ngày đó, ta vừa vặn qua phủ thái sư, lúc lơ đãng chợt nghe thấy tiếng đàn. Khi đó, nàng đánh đàn ở đình trong sân. Nàng đàn khúc 'Phượng Hoàng niết bàn'."

      Tư Đồ Húc kể lại, khóe miệng còn mang theo ý cười, giống như là quay trở về ngày đó. Mà Triệu Khả Nhiên nghe vậy chấn động, nàng đột nhiên nhớ tới, “Cho nên ngày đó ngươi nhìn lén ta?” Triệu Khả Nhiên kinh hô. Kỳ thực ngày đó, nàng liền cảm thấy có người nhìn lén, nhưng nàng nhìn lần cũng phát , cho nên còn tưởng rằng chính là bản thân đa tâm mà thôi, nghĩ tới ngày đó, Tư Đồ Húc tránh ở chỗ kín nhìn lén nàng, nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên đỏ mặt.

      Tư Đồ Húc cũng có trực tiếp trả lời, “Khi đó, trong tiếng đàn của nàng như bao hàm rất nhiều thống khổ, nhưng lúc sau lại thư thái giống như được hồi sinh. Lúc ấy, ta liền cảm thấy nàng đặc biệt. Sau đó, ta thực muốn xem chút người đánh đàn là ai, rốt cục là nàng yên lặng gảy đàn. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, khắc kia, ta cảm thấy rất kì quái, ràng nàng là thiên kim đại tiểu thư, như thế nào lại có thể đàn khúc như vậy? Thời điểm ấy, ta liền thấy nàng thực đặc biệt."

      "Khi đó phải là ngươi thích ta luôn chứ?"

      Triệu Khả Nhiên cảm thấy thể tin được, chẳng lẽ Tư Đồ Húc chỉ vì khúc nhạc mà thích nàng sao? Như vậy có thể xem như nhất kiến chung tình sao?

      Nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, Tư Đồ Húc cười cười, “Nào có nhanh như vậy?”

      Tư Đồ Húc vươn tay, sờ sờ đầu Triệu Khả Nhiên, “Khi đó cũng chỉ là cảm thấy nàng đặc biệt mà thôi. Nhưng sau này, lại tự giác nhớ tới nàng. Lại sau đó, ta vì muốn làm cảm giác trong lòng mình cho nên, cho nên, ta, ta tìm người điều tra nàng.”

      đến đây, thanh Tư Đồ Húc càng ngày càng , bởi vì sợ Triệu Khả Nhiên sinh khí, có người nào hi vọng toàn bộ tình của mình bị người khác biết hết.

      Quả nhiên, Triệu Khả Nhiên trợn mắt trừng , “Ngươi tìm người đến điều tra ta?”

      Nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng tự biết đuối lý, sờ sờ mũi, vội vàng giải thích , “Kỳ thực, thời điểm kia, ta có ý tứ khác, chỉ là muốn hiểu biết chút về nàng mà thôi, còn có hi vọng là có thể làm nội tâm của chính mình mà thôi. Sau này, thấy được tư liệu của nàng, ta cảm thấy rất đau lòng. Tuy nàng sinh ra trong nhà giàu có, nhưng nàng lại hề vui vẻ. Cha mẹ nàng đối đãi nàng và muội muội khác biệt quá lớn, khi đó ta cảm thấy rất bất bình cho nàng.”

      đến đây, Tư Đồ Húc cẩn thận nhìn Triệu Khả Nhiên, sợ rằng nhắc đến chuyện này làm nàng thương tâm. Nhưng chỉ cần liếc cái, liền an tâm. Bởi vì Triệu Khả Nhiên có dấu hiệu gì là thương tâm, điều này làm cho yên tâm, nhưng đồng thời còn cảm thấy cỗ đau lòng khó diễn tả bằng lời.

      “Sau này, vào ban đêm, ta vụng trộm đến xem nàng. Xem gương mặt ngủ say của nàng, ta liền cảm thấy hạnh phúc. Từ đó, ta bắt đầu mong đợi, chờ mong buổi đêm đến, chờ mong có thể nhìn thấy nàng lúc ngủ. Về sau, ở đường ta ngẫu nhiên thấy được nàng, khi đó, nàng xem cái trâm cài bươm bướm nhưng lại bị Vân nương đoạt . Ta nhìn ra được, nàng có vẻ rất thích trâm cài kia nên ta liền vẽ lại đưa cho thợ điêu khắc cái cho nàng.”

      ra là khi đó ngươi ở đó a!” Triệu Khả Nhiên bừng tỉnh ngộ, “Ta luôn luôn cảm thấy kỳ quái, ngươi làm sao có thể biết ta thích trâm cài đó? Nguyên lai ngày đó ngươi thầm nhìn lén ta!”

      Tư Đồ Húc ngượng ngùng cười cười, “Ta cũng phải cố ý nhìn lén, chỉ là ngẫu nhiên thấy được mà thôi. Khi đó, nàng lại biết ta, ta cuối cùng thể chạy đến chào hỏi với nàng! Lại , khi ấy Tư Đồ Dật cũng ở đó.”

      Thời điểm đến Tư Đồ Dật, trong lòng Tư Đồ Húc tựa hồ có vị chua.

      “Cái gì, khi đó còn có Dật vương.” Triệu Khả Nhiên cố nhớ lại, đột nhiên nhớ tới, “Ta nghĩ, ta cảm thấy Dật vương quen mắt? Nguyên lai chính là nam tử cùng Vân nương a!”

      ra Triệu Khả Nhiên hề đem Dật vương để trong lòng, Tư Đồ Húc nhịn được nở nụ cười, tiếp tục , “Sau này, ngày đó lúc ta đến, thời gian rất trễ, ta vốn nghĩ nàng ngủ, ngờ là nàng vẫn còn tỉnh. Nhưng khắc kia nhìn thấy nàng mở to mắt, trong lòng ta thập phần cao hứng. Kia hẳn là xem như chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt ! Bất quá, thời điểm nàng thấy ta lại bình tĩnh như vậy làm ta chấn động. Đáng lẽ lúc nữ tử gặp chuyện như vậy sao có thể bình tĩnh như nàng đâu?”

      Nghe đến đó, Triệu Khả Nhiên nhịn được đánh gãy lời Tư Đồ Húc, "Ngươi , đêm hôm khuya khoắt ngươi tiến vào khuê phòng nữ tử, ngươi , chuyện như vậy người làm bao nhiêu lần rồi?"

      Rất sợ Triệu Khả Nhiên hiểu lầm, Tư Đồ Húc vội vàng làm sáng tỏ, “Trừ nàng ra, ta chưa bao giờ đến khuê phòng nữ tử nào khác a!"

      “Nga, chẳng lẽ ngươi còn muốn đến khuê phòng nữ tử khác?” Triệu Khả Nhiên nhíu mày.
      Tư Đồ Húc vội vàng lắc đầu, “ có, tuyệt đối có. Ta làm sao có thể muốn đến khuê phòng người khác khuê đâu? mình nàng ta còn chưa thu phục được a!"

      “Ta rất khó thu phục?” Triệu Khả Nhiên biết bản thân tại là có điểm cố tình gây , nhưng buổi tối hôm nay cảm xúc khống chế được khiến nàng trở nên có chút phân phải trái.

      Tư Đồ Húc thở dài hơi, “Nàng biết ta phải cái ý tứ kia mà. Ta đến khuê phòng nữ tử khác, ta chỉ xuất tại khuê phòng nàng, bởi vì ta thích nàng nên mới có thể nhịn được muốn vụng trộm nhìn nàng vài lần mà thôi. Nàng biết , ngày đó nàng mở to mắt nhìn ta khắc, trong lòng ta cơ hồ là mừng như điên. Chỉ là cái liếc mắt cũng làm ta bị chìm đắm.

      “Cái gì, kia chính là thời điểm ngươi thích ta?” Triệu Khả Nhiên kinh hô.

      Tư Đồ Húc cười cười, tiếp tục ,“Ngày đó, chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cũng là lần đầu tiên chuyện. Bất quá thời điểm nhìn thấy ta, nàng tuy rằng kích động, nhưng nàng cũng có biện pháp tín nhiệm ta.”

      Triệu Khả Nhiên liếc mắt, “Ban đêm ngươi xông vào phòng ta, mời mà đến, ngươi nghĩ ta tin nhiệm được sao?”

      Triệu Khả Nhiên cũng nhịn được nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đêm hôm đó. Khi đó, thời điểm lần đầu tiên thấy Tư Đồ Húc, kỳ thực nội tâm cũng tràn ngập rung động , nàng vì sao lại có nam tử xuất sắc như vậy xuất tại khuê phòng nàng mà lại là lúc đêm khuya. Khi đó tuy rằng biết, nhưng nàng có cảm thấy gì hoảng hốt, ngược lại cảm ơn thương tổn nàng.

      Triệu Khả Nhiên lâm vào trầm tư, Tư Đồ Húc dừng chút lại tiếp tục , bởi vì biết, Triệu Khả Nhiên đều nghe hết tất cả.“Từ khi đó, ta còn thường xuyên tới phòng nàng vụng trộm xem nàng chút. Hơn nữa bởi vì lo lắng cho nàng nên ta luôn luôn phái ảnh vệ thầm bảo vệ nàng.”

      “Ảnh vệ?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy nghi hoặc, “Ngươi , luôn có người thầm theo dõi ta, nhưng sao ta phát ra?”

      Tư Đồ Húc cười cười, “Nhất là ảnh vệ rất giỏi, nếu nàng có thể phát , kia còn có thể được cho là ảnh vệ sao?”

      “Nhất?”

      “Đúng vậy! Người kia chính là Nhất.” Tư Đồ Húc , “Nhất luôn luôn ở chỗ tối bảo vệ nàng. Tuy rằng Cầm Hương và Thi Hương bản lĩnh , nhưng ở nhiều phương diện, các nàng vẫn là bằng Nhất. Về sau nếu nàng có chuyện gì, cũng có thể để Nhất đến giúp đỡ.”

      Triệu Khả Nhiên gật gật đầu.

      Tư Đồ Húc cười, “Lần trước, chuyện nha hoàn của nàng - Linh Nhi bị chết cũng là do Nhất báo với ta. Vì thế tối hôm đó ta mới đến xem nàng. Nàng biết , lúc đó nàng khóc trong lòng ta, ta cao hứng bởi điều đó chứng tỏ trong lòng nàng vẫn có ta, bằng nàng thể cảm xúc trước mặt ta như vậy, đúng ?"

      đến đây, Tư Đồ Húc ôn nhu nhìn Triệu Khả Nhiên, “Sau đó, nàng cũng biết đến thân phận của ta. Ta biết, giấu giếm càng lâu càng tốt, cho nên, ngày đó ta mới có thể cùng thái tử tặng lễ vật, ngoại trừ muốn cùng nàng chính thức gặp mặt còn muốn để nàng biết thân phận của ta. Nhưng ngờ rằng, biết thân phận của ta rồi, việc đầu tiên nàng làm lại là muốn cùng ta phân giới tuyến."

      xong, Tư Đồ Húc dùng ánh mắt u oán nhìn Triệu Khả Nhiên. Đối mặt với nam nhân trời sinh biểu ra cái loại ánh nhìn u oán này, nàng những cảm thấy bất ngờ ngược lại còn sinh ra cảm giác mê hoặc. Triệu Khả Nhiên tuy rằng thừa nhận nhưng nàng bị mê hoặc rồi.

      Triệu Khả Nhiên né tránh, dám nhìn vào mắt Tư Đồ Húc, “Tư Đồ Húc, chúng ta có thể ở cùng nhau sao? Thân phận chúng ta...”

      Hai tay Tư Đồ Húc nâng hai má Triệu Khả Nhiên, cho nàng né tránh, “Nhiên Nhi, nàng phải tin tưởng ta, giữa chúng ta, tuyệt đối có vật cản. Nếu có, ta nhất định phá bỏ.”

      Lần đầu tiên nghe Tư Đồ Húc gọi nàng thân mật như vậy, ánh mắt thâm tình, bên tai truyền đến thanh ôn nhu của , trong lòng Triệu Khả Nhiên cuộn sóng, mặt cũng càng ngày càng đỏ.

      Xem Triệu Khả Nhiên xấu hổ, ánh mắt trong suốt, đôi môi đào xinh đẹp như đào tháng ba, đơn thuần như cúc tháng chín. Mắt Tư Đồ Húc nheo lại, chỉ cảm thấy trái tim như rơi xuống, có loại cảm xúc chưa bao giờ từng có nảy lên trong lòng, vui vẻ mà mềm mại, khát vọng lại khẩn trương, xa lạ làm cho người ta tim đập nhanh, yết hầu như đánh trống.

      Tư Đồ Húc rốt cuộc nhịn được, theo bản năng, nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi Triệu Khả Nhiên. Môi đỏ mềm mại giống như dùng chút khí lực vừa bình thường nhưng đồng thời cũng như mị độc thế gian, làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng được.

      Vốn chỉ muốn chạm vào chút, nhưng tại Tư Đồ Húc phát so với khi chưa đụng tới còn khát vọng hơn. luôn làm theo bản năng, thích là thích, thích chính là thích, tựa như đối với chuyện tình cảm với Triệu Khả Nhiên rành mạch, ràng. Cho nên, Tư Đồ Húc vừa chạm vào chẳng những rời mà còn khẽ cắn. híp mắt lại giống như là hưởng thụ quãng thời gian tươi đẹp nhất.

      Triệu Khả Nhiên bị hành động bất thình lình của Tư Đồ Húc làm cho phát hoảng, còn chưa có phản ứng lại, chỉ có thể trừng mắt, ngơ ngác nhìn Tư Đồ Húc, biết nên làm cái gì mới tốt.

      Nụ hôn kết thúc, Tư Đồ Húc xem bộ dáng Triệu Khả Nhiên phản ứng được mà ngơ ngác liền cười, “Vật , về sau phải nhớ, lúc hôn môi phải nhắm mắt lại nha!"

      “Ngươi...... Ngươi...... Ta......” Khuôn mặt Triệu Khả Nhiên đỏ rực, năng cũng trở nên lộn xộn.
      Nhìn Triệu Khả Nhiên đáng như vậy, Tư Đồ Húc nhịn được cười to, “Ha ha ha!”
      Triệu Khả Nhiên tức giận , “Có cái gì buồn cười ?”

      Tư Đồ Húc vội vàng thu lại nụ cười, , “Vật , ta đối với nàng là nghiêm túc. Nàng cần né tránh ta. Vô luận như thế nào, chúng ta đều ở cùng nhau.”

      Nhìn Tư Đồ Húc biểu cảm nghiêm túc, Triệu Khả Nhiên ổn định lại tâm trạng, tựa hồ quyết định điều trọng yếu, “Tư Đồ Húc, chỉ cần ngươi nguyện ý đáp ứng ta điều kiện, như vậy ta đáp ứng ngươi, giữa chúng ta có thể thử chút.”

      vậy?” Nghe được Triệu Khả Nhiên , Tư Đồ Húc mừng rỡ như điên, vội vàng , “Nàng , chỉ cần nàng ra, ta đều đáp ứng. Nàng muốn cái gì đều có thể, chỉ cần nàng cho ta cơ hội, đừng điều kiện, dù là trăm điều kiện, ta cũng đáp ứng.”

      Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, cố ý cười hỏi, “Nếu ta , ta muốn làm hoàng hậu sao?”
      Nghe vậy, Tư Đồ Húc thập phần nghiêm cẩn, “Nếu nàng muốn làm hoàng hậu, ta nhất định cho nàng cái vị trí này.”

      Nhìn bộ dạng nghiêm cẩn của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên vội vàng , “Đừng, ta chỉ đùa mà thôi, ngươi cần nghiêm túc như vậy. , ta tuyệt đối muốn làm hoàng hậu.”

      Nghe Triệu Khả Nhiên giải thích, Tư Đồ Húc gì cả, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.

      Chú ý tới Tư Đồ Húc dường như có phản ứng, Triệu Khả Nhiên cho rằng biết vừa rồi bản thân đùa, cho nên cũng suy nghĩ nữa. Nhưng là, nàng biết rằng, chỉ bởi vì tối hôm nay nàng đùa câu cũng làm lên tiền đồ sau này. Nàng càng thể tưởng tượng được, nam tử trước mắt này đối với mỗi câu nàng đều ghi tạc trong lòng, dù là đùa, cũng nhất định vì nàng mà làm cho được.

      Triệu Khả Nhiên cười cười, trong ánh mắt tràn ngập khát khao, “ ra, cầu của ta rất đơn giản, nhưng cũng là rất khó. Ta rất hâm mộ ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của ta, tình cảm giữa bọn họ, nồng nàn mà thuần túy, có bất luận kẻ nào can thiệp vào. Tình cảm như vậy khiến ta ngưỡng mộ. Ngươi có biết, từ ta sống trong đại gia tộc, tình lúc đục ta nhìn thấy ít. Mà tạo ra tình như vậy chính là do nam nhân hoa tâm. Nếu nam nhân đều có thể giống ngoại tổ phụ chỉ có thê tử mọi mâu thuẫn đâu có thể phát sinh."

      đến đây, Triệu Khả Nhiên dùng ánh mắt kiên định nhìn Tư Đồ Húc, “Ta cầu nửa kia là người tôn quý thế nào, nhưng ta hi vọng chỉ có nữ nhân là ta. Ta hi vọng có thể có được đoạn hôn nhân "cả đời chỉ có hai người". Ta biết, ta sinh ra trong dòng họ như vậy, tuyệt đối có cách nào thực nguyện vọng này, nhưng nếu như vậy ta cũng tuyệt đối bảo vệ tốt trái tim mình. Nếu ngươi muốn có trái tim ta ngươi nhất định phải đáp ứng điều kiện này. Bằng , cho dù ngươi có được thể xác ta, ta cũng để cho ngươi có cơ hội chạm đến trái tim mình."

      xong, Triệu Khả Nhiên khẩn trương nhìn Tư Đồ Húc, nàng biết, bản thân đưa ra cầu này cơ hồ có thể được cho là kinh thế hãi tục. Trong cái xã hội này, chuyện như vậy là có khả năng làm được. Lúc trước, vì chuyện này, ngoại tổ phụ cũng phải chịu bao áp lực lớn. Mà tại, Tư Đồ Húc chính là hoàng tử, áp lực hẳn còn lớn hơn, cho nên, nếu Tư Đồ Húc đáp ứng được, bản thân nàng cũng có thể hiểu được.

      Tư Đồ Húc lẳng lặng nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, mỉm cười, khẽ mở bạc môi, “Ta đáp ứng nàng.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :