1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: tử đinh hương

      Chương 32: chơi

      Nụ cười của Vân Tuyết Phi cứng lại ở miệng, chắc hẳn ngày hôm qua chọc giận , như vậy, nàng đưa khay tay cho Đông Hủy: "Ngươi cầm vào , để cho nhanh ăn lúc nóng, bổn vương phi trước ~"

      Đông Hủy chỉ đứng cung kính, có đưa tay nhận khay: "Vương gia ăn rồi, xin vương phi bưng trở về thôi!"

      Vân Tuyết Phi nhìn nha hoàn đúng mực trước mắt, nhìn kỹ hồi lâu, nàng cười lạnh : " như vậy, ta cũng phiền toái!"

      Xoay người trở về đường cũ, lông mày như núi tản ra ưu sầu và tức giận.

      "Ai chọc Vân tiểu thư của chúng ta tức giận đây?"

      vóc dáng cao gầy tao nhã, áo khoác màu trắng thêu hoa văn lá trúc lịch tao nhã, đường viền tuyết trắng bọc người, cây trâm ngọc thượng hạng buộc tóc dài lên, phong lưu lười biếng, phe phẩy quạt giấy, Hạ Hầu Cảnh bảnh bao chạm mặt tới.

      Vân Tuyết Phi có tâm tình trêu đùa với , thèm để ý, muốn bỏ từ bên cạnh, bất đắc dĩ, người bảnh bao trước mắt vẫn ngăn nàng.

      "Quả nhiên có gì đó, thơm quá!" Hạ Hầu Cảnh kinh ngạc hỏi, trong mắt che giấu được tò mò!

      "Cho ngươi!" Lười phải nhảm, bưng khay này cũng mệt người, còn bằng trực tiếp cho giải quyết xong, coi như tạ lễ đưa mình khuyên tai !

      " ra tiểu thư biết bổn vương chưa ăn cơm, đặc biệt chuẩn bị cho bổn vương, bổn vương rất cảm động!" Hạ Hầu Cảnh che ngực cảm động, tiếp theo giọng chuyển cái, chỉ vào cách đó xa: "Đứng chỗ này có cách nào ăn, chúng ta cùng đến đình đối diện hưởng dụng ~"

      Vân Tuyết Phi liếc mắt, làm ơn, nàng để cho tự mình cầm lấy qua ăn được ? Về phần đâu ăn, nàng xen vào!

      Nhưng nhìn Hạ Hầu Cảnh mở to đôi mắt long lanh như nước kỳ vọng nhìn mình, Vân Tuyết Phi cự tuyệt được, kiếp trước vì nán lại với nàng lâu hơn chút, cũng nhìn nàng như vậy.

      lâu lắm, trận gió cuốn mây tan bàn, người nào đó vỗ bụng nhè , khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ mang theo thỏa mãn sâu ~

      Vân Tuyết Phi im lặng nhìn mặt bàn bị càn quét sạch , lại nhìn gương mặt thỏa mãn của người nào đó chút, đến nỗi vậy sao? Giống như quỷ đói đầu thai, đường đường là vương gia, thế nhưng bị đói thành như vậy!

      Nhận thấy được ánh mắt khác thường của Vân Tuyết Phi, ở bên mặt bạch ngọc khỏi nhiễm lên tầng đỏ ửng, mở quạt ra khẽ lay động, che giấu cười : "Hôm nay nhờ phúc của Nam Tuyệt huynh, để bổn vương ăn no nê trận!"

      Bị chọc phá, Vân Tuyết Phi cũng thấy ngượng ngùng, nàng khẽ mỉm cười: "Nếu như ngươi muốn thưởng thức phong cảnh cứ tiếp tục , quả phong cảnh nơi này đẹp, khí tốt, chẳng qua ta nên về phòng nghỉ ngơi trước!"

      Nắng ấm tháng năm chiếu vẩy vào mặt Vân Tuyết Phi, ánh sáng êm dịu nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt rảnh rỗi, như bảo thạch tốt nhất thế giới, ánh mắt tương tự nàng ấy như thế, khiến cho thường xuyên có loại ảo giác, nàng chết, chỉ đổi thân xác mà thôi.

      Thu hồi suy nghĩ rối rắm, Hạ Hầu Cảnh nhìn cảnh sắc bên ngoài tốt, tuấn nhan tràn ra: "Thời tiết, chúng ta ra ngoài vương phủ dạo chút , coi như theo ta vận động sau khi ăn xong, đồng thời ngươi cũng có thể giải sầu!"

      " có tâm tình! Ngươi tự thôi, ta trước!" Vân Tuyết Phi chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, đứng dậy, muốn ra bên ngoài.

      "Chẳng lẽ ngươi muốn biết nữ nhân trong lòng Tư Nam Tuyệt là ai?"

      Trong lòng Vân Tuyết Phi hơi chấn động cái, dừng bước chân muốn rời lại, nghĩ đến vừa rồi bị ngăn ở cửa, tức giận trong lòng liền bừng bừng lên , dĩ nhiên nàng muốn biết, nàng là vương phi do cưới hỏi đàng hoàng, thế nhưng vì nữ nhân danh phận với , tức giận nhìn nàng, nàng muốn xem rốt cuộc Bạch Tuyết Nhu là nữ nhân như thế nào? đâu? Thế nhưng có thể khiến nam nhân quyến luyến quên như thế!

      Thấy cá cắn câu, Hạ Hầu Cảnh đứng lên, tới trước mặt Vân Tuyết Phi, tiếp tục dẫn dụ: "Chỉ cần ngươi theo ta ra bên ngoài vận động chút, ta cho ngươi biết chuyện giữa và Bạch Tuyết Nhu!"

      Cố ý kéo dài phát từ vận động này, Vân Tuyết Phi nhìn Hạ Hầu Cảnh liếc mắt đưa tình với mình, dở khóc dở cười, cũng may nàng biết tính tình vốn có của , nếu người ngoài ở đây, còn nhất định nghĩ như thế!

      Hình như lo lắng nàng tin, Hạ Hầu Cảnh lên tiếng nhấn mạnh lần nữa: "Ta và bọn họ cùng nhau lớn lên, giữa bọn họ, có ai biết ràng hơn ta! Bao gồm bây giờ Bạch Tuyết Nhu đâu rồi, ta đều biết!"

      Đôi mắt Vân Tuyết Phi y hệt thanh tuyền (dòng suối trong sạch) nhìn thẳng , thấy vẻ mặt nghiêm túc cũng đùa giỡn, lát sau, gật đầu cái: " ra ngoài dạo chút cũng tồi!"

      Ánh mắt trong sạch như vậy, giống như có thể nhìn thấu đáy lòng người, khiến trong lòng Hạ Hầu Cảnh co rút đau đớn hồi, ngón tay nắm quạt giấy trắng bệch, giống như sau khắc chịu nổi gánh nặng, bóp đứt cán quạt.

      Cảm nhận được bi thương mãnh liệt, trong lòng Vân Tuyết Phi run rẩy, nhìn khuôn mặt trở nên trắng bệch, quan tâm : "Ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể thoải mái hay ?"

      "Ta sao, ngươi thay quần áo khác trước, ta ở nơi này chờ ngươi!" Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh bỗng chốc trở nên lạnh nhạt, khoát tay áo, thanh trầm mà lạnh.

      "Ừ ~" Vân Tuyết Phi gật đầu cái, ra khỏi đình, đợi nghĩ đến cái gì dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Hầu Cảnh ngẩn người nhìn đồ vật lòng bàn tay, ràng người đắm chìm Die nd da nl e q uu ydo n trong ánh mặt trời, lại cảm thấy chút hơi ấm nào, chuyên chú nhìn như vậy, toàn thân bị tịch bao phủ, nhìn người ánh mắt sinh đau, bộp bộp, có cảm giác muốn rơi lệ.

      Nàng quay đầu lại, sờ sờ gò má, có cảm giác hơi ướt át, nàng hi vọng giải thoát từ trong gông xiềng của Tiết Phỉ, Tiết Phỉ chết, bao giờ có khả năng với nữa, nàng vì giảm bớt cảm giác tội lỗi trong nội tâm của chính mình, ích kỷ cũng tốt, nàng hi vọng quên Tiết Phỉ, sống vui vẻ!

      ------ lời ngoài mặt ------

      Đây là lần đầu tiên Nam Quang viết văn, kể từ khi bắt đầu đến bây giờ, Nam Quang vẫn rất để ý độc giả thích hay , ngày ngày quan sát sưu tầm, mãi cho đến chín giờ tối ngày hôm qua, trước khi ngủ Nam Quang còn xem qua, nhưng giờ sau tỉnh lại, đăng nhập lần nữa đến hậu trường, phát giảm gần 20 cái, rất đau lòng, >_ <


      Chương 33: Là nàng sao?

      Đô thành Đại Hạ, ở kinh thành, là địa phương phồn hoa nhất toàn nước, bất kể là mặc, hay ăn, chơi, đều là tốt nhất.

      Vân Tuyết Phi ăn mặc như tiểu công tử, nhìn nhìn bên này, sờ sờ bên kia, giống như tên nhà quê chưa từng thấy qua chợ.

      Hạ Hầu Cảnh cùng phía sau, phong lưu phóng khoáng phe phẩy cây quạt, chọc cho từ đại mụ năm mươi tuổi tới đứa bé năm tuổi đều mở to hai mắt, hoa si nhìn .

      Người này giống như cảm thấy, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ mang theo nụ cười mê người, chọc cho trái tim của sinh vật giống cái xung quanh tê dại, hồi tiếng rút khí, hận được trực tiếp nhào tới, bới y phục của .

      Vân Tuyết Phi nhìn người bảnh bao trước mắt như nhìn kẻ thù, chu mỏ oán trách: "Ra ngoài với ngươi chính là sai lầm lớn!" Ánh mắt căm thù xung quanh làm cho toàn thân nàng được tự nhiên!

      Hạ Hầu Cảnh lại gần chớp chớp mắt cười đùa: "Có phải Vân huynh đệ phát tiểu gia ta tuấn phi phàm, ai bằng hay ?"

      Cảm thấy ánh mắt xung quanh như mũi tên bắn về phía mình, Vân Tuyết Phi bĩu môi, đưa tay đẩy đầu sỏ gây nên ở trước mặt cái: "Cách ta xa chút!"

      "Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt, hai văn tiền xâu~" Tiếng rao hàng của người bán hàng rong di chuyển lực chú ý của Vân Tuyết Phi trong nháy mắt.

      Kẹo hồ lô? Chua chua ngọt ngọt đấy! Nàng thích nhất, để ý hình tượng, nàng mở chân vội vàng chạy tới chỗ phát ra thanh!

      "Cho hai xâu kẹo hồ lô!" để ý thở, đưa tay móc ra bốn văn tiền từ trong túi, đưa cho đại thúc trung niên rao hàng trước mặt.

      Hạ Hầu Cảnh từ phía sau đuổi tới, ngờ chạy tới gấp gáp như vậy lại là vì mua kẹo hồ lô, chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn tiểu công tử trước mắt vui vẻ cầm kẹo hồ lô: "Nhìn ngươi thèm ăn như vậy, xem ra là Tư Nam Tuyệt ăn bớt của ngươi, vật như vậy mà ngươi cũng coi như bảo bối!"

      nhìn Hạ Hầu Cảnh châm chọc, nàng đưa tay đưa tới cây kẹo hồ lô, híp mắt cười : "Cho ngươi! Ăn rất ngon đấy!"

      "Lấy ra! Tiểu gia cần, ăn thứ như vậy đường cái, giảm thân phận của tiểu gia!" Hạ Hầu Cảnh chán ghét khoát khoát tay, trong mắt thoáng qua ánh sáng biết tên.

      "Ngươi cần cũng đừng hối hận, mình ta ăn hết sạch!"

      giống những người khác lấy tới tay liền vội vàng cắn rơi miếng, hận thể lập tức nuốt vào trong bụng, Vân Tuyết Phi chỉ lè lưỡi liếm liếm trái cây đỏ rực, rồi sau đó thu hồi đầu lưỡi, nhấm nháp dư vị, khi vị ngọt lan tràn toàn bộ nụ vị giác*, nàng hạnh phúc nheo mắt lại, giống như ăn vào mỹ vị ngon nhất thế giới này! Khi liếm sai biệt lắm, nàng mới chậm rì rì mở miệng giải quyết, vị ngọt qua, vị chua đột kích, kích thích nàng nhắm mắt, nàng lè lưỡi cảm thán: "Quá chua! Chua đến nước mắt cũng sắp ra ngoài!"

      * nụ vị giác: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị:

      "Ai cho ngươi tham ăn như vậy!" Hạ Hầu Cảnh khinh thường nhìn nữ tử trước mắt giống như con mèo.

      "Nhưng sảng khoái!" Vân Tuyết Phi quay đầu, ánh mắt sáng trong nhìn , đưa kẹo hồ lô vừa rồi cần cho lần thứ hai: " tin ngươi nếm thử chút, ăn xong tâm tình khá tốt!"

      Thích ăn kẹo hồ lô, dáng ăn giống nhau, đối thoại giống nhau. . . . . . Hạ Hầu Cảnh khắc chế hơi run rẩy trong lòng, giơ tay lên nhận lấy, cắn miếng ngậm trong miệng, quả rất ngọt!

      "A Cảnh, ăn ngon có đúng hay , tâm tình có khá hơn chút hay ?" Dưới trời chiều, ánh mắt của nữ tử mong đợi quan tâm nhìn , khi đó mẫu phi vừa mới qua đời, mệt mỏi ứng phó tranh đấu gay gắt giữa hoàng tử, khổ nhiều hơn nữa mệt mỏi nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, trong lòng bơ vơ thường thường thầm gạt lệ, mặc dù kẹo hồ lô bằng bất kỳ món quý giá nào mà từng ăn, nhưng cũng ngọt vào trong lòng của , đó là vị ngon nhất mà được ăn từ trước tới nay, từ đó lòng mở ra cánh cửa, để người tên là Tiết Phỉ vào.

      "Như thế nào? Ta sai chứ! Ăn ngon lắm, tâm tình rất sảng khoái rất vui vẻ đúng ?" Vân Tuyết Phi định nhướng nhướng mày với .

      Hạ Hầu Cảnh cười gật đầu cái, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn Vân Tuyết Phi, giây lát, vươn cánh tay ôm thân thể mảnh khảnh của Vân Tuyết Phi vào trong ngực, đầu tựa vào vai của nàng, nỉ non thấp: "Là nàng có đúng hay ? Nhất định là nàng... nhất định là nàng biết có nàng ta sống rất khổ sở, cho nên trở lại bên cạnh ta lần nữa."

      Thình lình xảy ra ôm ấp, động tình nỉ non, Vân Tuyết Phi hoảng sợ cả người cứng ngắc, khỏi run rẩy nhép nhép miệng môi: "Ngươi...ngươi nhận lầm người! Ta phải người ngươi !"

      Hạ Hầu Cảnh ngẩng đầu lên, con mắt màu đen nhúc nhích nhìn nàng, thấy lo lắng trong mắt nàng, ánh mắt chớp động, tay trắng nõn như ngọc của lau khuôn mặt trẻ trung của nàng: "Phỉ Nhi, nàng nhất định biết người kia trong lòng ta chính là ai, có đúng hay ?"

      Giọng điệu xác định như vậy, trong lòng Vân Tuyết Phi dời sông lấp biển hồi, nàng giãy giụa muốn thoát khỏi ôm ấp của , nhưng bất đắc dĩ hơi sức bằng người, nàng nhìn chằm chằm: "Ngươi nổi điên làm gì? Ngươi nhìn thấy đây là ở đường cái sao? Hai người nam nhân lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?"

      Nghe xung quanh chỉ chỉ chõ chõ nghị luận, tất cả cảm xúc mặt Hạ Hầu Cảnh rút toàn bộ, buông lỏng Vân Tuyết Phi ra, xin lỗi: " xin lỗi, là ta thất lễ!"

      điều chỉnh giọng điệu, nhìn Vân Tuyết Phi, thanh khàn khàn: "Ta biết, nàng chết, thế giới này có hai người giống nhau như đúc, cho dù ngươi giống như nàng ở phương diện khác, nhưng ngươi vẫn phải nàng!"

      "Chỉ là giống nhau mà thôi ~ chỉ là giống nhau mà thôi ~" tự lẩm bẩm, xoay người, nhìn ánh mắt kinh dị xung quanh, giống như mất hồn phách chậm rãi bước về trước.

      Nhìn bóng lưng tịch bi thương phía trước mặt, tâm Vân Tuyết Phi giống như bị đao chém thành hai nửa từ giữa, máu tươi đầm đìa, dù là kiếm kia chiến trường nàng cũng đau thế này.

      Trong nháy mắt, nàng rất muốn gọi , cho biết, nàng chính là Tiết Phỉ, là Tiết Phỉ thích ăn kẹo hồ lô, hung hăng tổn thương .

      Nước mắt chảy xuống từng giọt theo gương mặt, tầm mắt dần dần mơ hồ, nàng hung hăng xin lỗi ở trong lòng.

      Nhìn bóng dáng càng chạy càng xa, nàng luống cuống, vội vàng di chuyển bước chân, đuổi theo .

      Đợi khi đuổi kịp, nàng yên lặng ở bên người , thầm, giống như như vậy có thể giảm bớt chút đau lòng và tội ác.

      "Ngươi biết ? Trước kia ta từng hận nàng, bởi vì nàng ta, vì nam nhân khác lừa gạt ta!" Giọng thâm trầm của đột nhiên vang lên, giống như lọt vào trong ký ức xa xôi: "Vì quên nàng, ta ở cách xa kinh thành, đến biên cảnh Man Hoang xa xôi, ở đó ta sống rất yên tĩnh, cho rằng quên mất, nhưng trong nháy mắt khi tin tức nàng chết ở chiến trường truyền đến, lòng của ta cũng chết theo rồi, ta đột nhiên phát , ta muốn nàng sống tốt, lừa gạt ta cũng được, tổn thương ta cũng được, ta quan tâm, chỉ cần nàng sống tốt, sống hạnh phúc ở góc thế giới này, ta liền an tâm, liền thỏa mãn! Nhưng!" đột nhiên cất cao giọng , giống như bị đè nén khổ sở tột cùng, ánh mắt cũng lộ ra cực kỳ đau thương tức giận: "Tại sao ông trời tàn nhẫn như vậy? Ngay cả nguyện vọng nho như vậy cũng thể thỏa mãn ta, nhất định phải đoạt tánh mạng của nàng!"

      Nhiều năm như vậy, nàng vẫn cho rằng cực hận nàng, hận thể giết nàng chết, nàng là xấu xa như vậy! Nhưng tại sao có thể ngốc như vậy. . . . . .

      Nàng bước nhanh lên, đưa ra đôi tay, từ phía sau vòng chắc hông của , tựa đầu nhàng dán lưng .

      Thân thể đột nhiên bị thân thể nữ tử mềm mại thơm tho ôm lấy từ phía sau, có thanh giọng mũi của dinendian.lơqid]on nữ tử mang theo rầu rĩ vang lên: "Đừng chà đạp mình như vậy, nàng khó chịu! Nàng nhất định hi vọng ngươi có thể sống vui vẻ!"

      Hạ Hầu Cảnh cứng đờ, mặc cho Vân Tuyết Phi ôm mình như vậy, cảm giác như thế rất tốt!

      Nhưng hai người cũng chú ý đến phương hướng khác, mũi tên sắc bén lóe ánh sáng lạnh, nhắm ngay Vân Tuyết Phi, vèo tiếng bay tới.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Cảm ơn mọi người nhắn lại và khích lệ, Nam Quang suy nghĩ kết cấu câu chuyện tốt, dâng lên chuyện xưa đặc sắc nhất cho mọi người! Hoan nghênh mọi người tiếp tục nhắn lại, tích cực ủng hộ, tôi mọi người ╭(╯3╰)╮ cảm ơn youqqkk, Tử Dạ Minh đánh giá phiếu o(∩_∩)o~

      Last edited: 10/11/15
      duyenktn1, Christhuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34: Mạng treo lơ lửng

      Mặt trời lặn, ánh nắng chiều bao phủ cả chân trời, so với buổi trưa, ít mấy phần nóng ran, nhiều hơn ti lạnh lẽo.

      Ngũ trà qua lại ở trước cửa phòng ngủ Vân Tuyết Phi, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài Lâm Phượng viên, nhưng vẫn nhìn thấy người, trong lòng nàng nóng nảy như kiến bò chảo nóng, trong miệng ngừng thầm: "Trời sắp tối rồi, sao tiểu thư còn chưa trở về nữa? Có thể xảy ra chuyện gì rồi ?"

      Càng nghĩ càng căng thẳng, mặc dù cùng ra ngoài với Cảnh vương gia, có thể đảm bảo an toàn, nhưng nam quả nữ, bây giờ còn chưa trở về, nếu để vương gia biết, vậy làm sao bây giờ?

      Có câu sợ điều gì gặp điều đó, Ngũ Trà vừa mới nhắc tới, lặp tức nghiêng mắt nhìn thấy vương gia và Tam phu nhân qua bên này.

      Nàng lảo đảo chút, vội vàng nghênh đón thỉnh an: "Bái kiến vương gia, bái kiến Tam phu nhân!"

      Tư Nam Tuyệt gật đầu cái, dẫn Bạch Nhiễm định bước vào cửa, lường được Ngũ Trà đột nhiên chắn ngang cửa, vui cau mày lại.

      Nhận thấy được vương gia mất hứng, mồ hôi lớn chừng hạt đậu trán Ngũ Trà rịn ra chảy dọc theo gương mặt, nàng cúi đầu khom lưng cung kính : "Vương phi ngủ, xin vương gia, vương gia ngày khác lại đến ạ!"

      Bạch Nhiễm liếc qua nam nhân trước mắt nhíu chặt chân mày hiểu ra cười : "Tỷ tỷ ngủ rồi, Nam Tuyệt ca ca, ngày mai chúng ta trở lại !"

      Sau khi Ngũ Trà nghe xong, trong lòng thở phào cái, nhưng vừa mới hơi bình tĩnh, Tư Nam Tuyệt chợt lạnh lùng : "Ngẩng đầu lên!"

      Ngũ Trà cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, con ngươi còn chưa kịp che giấu cứ như vậy bại lộ ở trước mặt Tư Nam Tuyệt và Bạch Nhiễm.

      Tư Nam Tuyệt nhìn ánh mắt hơi chột dạ và hốt hoảng của nàng ấy, lặp tức sáng tỏ, trầm giọng : "Tiểu thư nhà ngươi đâu rồi hả?"

      Giọng điệu khẳng đinh khiến Ngũ Trà sợ hết hồn, mắt bỗng chốc mở to, vốn nghĩ mình lừa gạt trót lọt, nhất thời còn lo lắng, nàng vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Hồi vương gia, vương phi, buổi sáng vương phi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về!" diễn.

      Tư Nam Tuyệt lạnh lùng : " mình ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi lo lắng chủ tử mình gặp chuyện may, còn muốn giấu giếm báo!"

      Nghe được gặp chuyện may? Trong lòng Ngũ Trà run rẩy, tại chỉ có thể , trước tìm được tiểu thư rồi tính, nàng dập đầu mặt đất: "Vương phi nàng, nàng và Cảnh vương gia cùng ra ngoài dạo chợ, buổi chiều về kịp, nghĩ tới, nghĩ tới. . . . . . Xin Vương Gia nhanh chóng phái người tìm vương phi!"

      "Cái gì? Nàng ấy và Hạ Hầu Cảnh cùng ra ngoài sao?" Sắc mặt Bạch Nhiễm biến đổi lớn, khẽ chất vấn: "Đường đường là vương phi, thế nhưng cùng nam tử khác dạo phố, đến bây giờ còn chưa trở về, còn ra thể thống gì nữa?" Nàng ta vội vàng quay đầu thúc giục: "Nam Tuyệt ca ca, mau phải người tìm , ta muốn nàng ấy và Hạ Hầu Cảnh ở chung chỗ đâu!"

      Nghe được câu trả lời, gương mặt bình tĩnh của Tư Nam Tuyệt xuất ít thâm trầm, giờ phút này người ngưng tụ cơn bão táp, dường như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

      Bóng đêm như mực, tựa như tấm lưới lớn, bao phủ toàn bộ thế giới.

      đường phố yên tĩnh, Hạ Hầu Cảnh ôm Vân Tuyết Phi bị thương nặng toàn lực chạy lên phía trước, tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng thêm ôm chặt tiểu nữ nhân trong ngực.

      Sắc mặt Vân Tuyết Phi tái nhợt, che ngực, y phục bị máu nhiễm đỏ, đôi môi khô khốc của nàng giật giật: "Để ta xuống, ngươi trước ! Nếu hôm nay chúng ta ai cũng chạy thoát!"

      "Đừng chuyện! Ta mang ngươi tìm đại phu!" lớn tiếng quát ngăn cản nàng tiếp tục , hai tay ôm nàng khẽ run tiết lộ rất sợ hãi.

      Vân Tuyết Phi tóm quần áo trước ngực , ánh mắt nghiêm túc khẩn cầu: "Ta vốn muốn cho ngươi biết chuyện, nhưng tại xem ra thôi vậy, ngươi đồng ý với ta, nếu muốn sống tốt, hãy quên người kia , phải sống vui vẻ có được hay ?"

      Nhìn con ngươi lóe sáng trước mắt, như pháo hoa cháy sáng trong đêm tối, trong lòng Hạ Hầu Cảnh chợt đau nhói, khẽ nhắm mắt lại, bỗng chốc mở ra: "Đừng chuyện! Giữ lại hơi sức, chúng ta tìm đại phu, chờ ngươi bình phục, ta . . . . . ."

      câu đền bù ngươi còn chưa kịp ra khỏi miệng, Hạ Hầu Cảnh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt đóng băng nhìn về phía trước.

      đám người áo đen hung thần ác sát, kiếm trong tay toát lên lạnh lẽo, ở trong bóng đêm tản ra ánh sáng quỷ dị.

      Chưa đầy lát, đám người áo đen ở phía sau cũng đuổi tới, hai mặt công kích, bao vây bọn họ.

      Người áo đen ngông cuồng cười to: "Lão tử cho các ngươi chạy, chạy ! Ha ha! Hôm nay chạy được hòa thượng chứ chạy được miếu, lão tử nhất định phải lấy đầu các ngươi trở về phục mệnh!"

      Nhìn bốn phương tám hướng ước chừng hơn ngàn tên thích khách, sợ chưa từng có từ trước đến nay ập tới, Vân Tuyết Phi giãy khỏi lồng ngực Hạ Hầu Cảnh: "Mau để ta xuống, ngươi chạy nhanh , dùng khinh công mà chạy!" Nàng sợ, nàng chết sao cả, nàng hi vọng sống sót tốt. Nàng vốn chính là người chết, ông trời rủ lòng thương xót, cho nàng sống lại lần nữa. Nếu sinh mệnh thứ hai này phải trả giá bằng việc kết thúc mạng của , nàng cần, nàng thiếu quá nhiều rồi!

      "Hôm nay các ngươi ai cũng chạy thoát!" Người áo đen cầm đầu hét lớn tiếng ra lệnh: "Toàn bộ lên cho ta, lấy được đầu người ban thưởng lớn!" là người đầu tiên xông lên tấn công, đám người áo đen theo sát sau lưng, từng đợt từng đợt đến gần bọn họ, lặp tức sát khí bắn ra tung tóe, bắt đầu cuộc ác chiến.

      Hạ Hầu Cảnh nhàng để Vân Tuyết Phi xuống, cười khổ : " xin lỗi, ta nên dẫn ngươi ra ngoài!"

      đột nhiên chuyển hướng, ánh mắt như kiếm, bắt đầu vung kiếm trong tay, kiếm phong đến đâu máu chảy đầm đìa đến đó, đám thích khách ngã xuống trước mặt , ngay sau đó tập kích bất ngờ kéo tới càng lúc càng nhiều hơn.

      Vân Tuyết Phi cũng gia nhập cuộc chiến, nếu cách nào tránh khỏi, chỉ có thể nén đau tiến lên, mặc kệ hi vọng mong manh cỡ nào, nàng nhất định phải mang theo cùng nhau còn sống trở về!

      Hai người phối hợp ăn ý, hàn quang lóe lên, thanh đao kiếm chạm vào nhau khiến đêm đen lộ ra cảm giác u quỷ dị.

      Thời gian dần trôi, rét lạnh trong khí càng thêm thấu xương, động tác của Vân Tuyết Phi và Hạ Hầu Cảnh từ từ chậm lại.

      Người áo đen ngừng tấn công tới, chết lớp lại tới hai ba lớp mới, khiến Vân Tuyết Phi cảm giác giống như có điểm cuối.

      Đột nhiên lưỡi kiếm bén nhọn tập kích sau lưng Hạ Hầu Cảnh, Vân Tuyết Phi kinh hãi, vội vàng xông tới đẩy mạnh Hạ Hầu Cảnh ra.

      Thanh gươm trong nháy mắt cắm phập vào bả vai Vân Tuyết Phi, Vân Tuyết Phi tận dụng cơ hội lặp tức vung kiếm lên, máu tươi bắn tung toé, người áo đen ngã xuống.

      Đau đớn từ ngực và vai lan tràn khắp toàn thân, trước mắt của nàng dần dần mờ nhạt, rốt cuộc cầm cự được nữa, ngã về sau.
      Last edited: 10/11/15
      duyenktn1, rjnchan, Chris2 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o dang hay ma het chuong kia.hu hu hu

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35: Vì nàng, tất cả đều đáng giá

      Trong khoảnh khắc Vân Tuyết Phi ngã xuống Hạ Hầu Cảnh tiếp được nàng, ôm trong ngực, mắt ẩm ướt, động tác trong tay chút dừng lại: "Tại sao? Tại sao chúng ta quen biết chỉ có mấy ngày, cái người ngu ngốc này lại che chắn cho ta những hai lần!"

      Vân Tuyết Phi muốn , hai lần sao? Còn chưa đủ, Tiết Phỉ nợ ngươi quá nhiều, cho dù cái mạng này có mất , cũng chưa đủ để trả sạch áy náy của nàng với ngươi!

      Nhưng nàng đột nhiên thể mở miệng chuyện, chỉ có thể bi thương nhìn , trong lòng hi vọng ông trời nghe được lời khấn cầu của nàng, để cho sống sót tốt!

      Bất chợt đường phố yên tĩnh xuất tiếng vó ngựa cộc cộc, Vân Tuyết Phi cảm thấy hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm cách nàng càng ngày càng gần.

      Tiếng vó ngựa vang dội trong đêm tối, lúc ngừng lại, bóng đen nhảy từ bên ngoài vào, chắn trước mặt Hạ Hầu Cảnh và Vân Tuyết Phi, lập tức gia nhập chiến đấu kịch liệt.

      Tóc dài bay phấp phới theo công kích của trong bầu trời đêm, mỗi chiêu xuất ra, giống như Câu Hồn Sứ Giả dưới địa ngục, đến chỗ nào, chỗ đó như địa ngục trần gian.

      Vân Tuyết Phi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thần kinh nàng cẳng thẳng rốt cuộc vào giờ khắc này cũng buông lỏng xuống, từ từ nhắm hai mắt lại.

      Hạ Hầu Cảnh kinh hãi: "Vân Tuyết Phi, ngươi được ngủ!"

      Nghe được tiếng thét, trong lòng Tư Nam Tuyệt thoáng lên sợ hãi, rat ay nhanh hơn, giải quyết xong đám người áo đen xung quanh, lúc phần còn dư lại chần chừ dám tiến lên, tới trước mặt Hạ Hầu Cảnh lạnh lùng : "Đưa nàng cho ta!"

      Nhìn nữ tử tái nhợt trong ngực đóng chặt hai mắt, tuy rằng bản thân rất tình nguyện, nhưng Hạ Hầu Cảnh biết chỉ có nam tử trước mắt này mới có thể cứu nàng, cẩn thận giao Vân Tuyết Phi, khẩn cầu: "Nhất định phải cứu sống nàng!"

      tiếng tín hiệu vang lên, đoàn người canh giữ ở bên ngoài như gió lốc vọt tới, Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi bay lên lung ngựa, nắm chặt dây cương, thay đổi phương hướng, vội vã chạy về Hộ quốc vương phủ.

      Bóng đêm dày đặc, mây đen che kín ánh trăng, trong khí tản ra hơi thở u lạnh lẽo.

      Ngũ Trà vẫn cứ đứng trước cửa chính Phượng Lâm viên nhìn quanh, theo thời gian, màu đen dần dần bao trùm ở khắp nơi, tâm nàng từ từ trầm xuống, chỉ mong vương gia có thể kịp thời tìm được tiểu thư, tiểu thư nhất định phải bình an trở về!

      biết bao lâu, bóng đen xông về phía bên này, hình dáng trông rất quen thuộc, đợi tới gần, rốt cuộc Ngũ Trà cũng nhìn thấy người đến là vương gia, đáng nhẽ thở phào nhõm, nhưng khi nhìn thấy vương gia ôm trong ngực người đầy máu, lặp tức vẻ mặt trắng bệch, trong lòng run nhè , vội vàng chạy lên trước kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư người sao vậy?"

      Tư Nam Tuyệt đá văng cửa phòng ngủ, vội vàng tới trước giường nhàng để Vân Tuyết Phi xuống. Sau đó gấp giọng ra lệnh với Ngũ Trà đứng ngây ra: "Mau gọi Tần Lan đên đây cho ta!"

      Ngũ Trà ngẩn ra, đúng, phải nhanh tìm đại phu! Tìm quỷ y Tần Lan! Nàng vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa.

      Tư Nam Tuyệt quay đầu lại nhìn xuống nữ nhân nằm giường, mắt đóng chặt, hoàn toàn hề có hơi thở của người sống, nếu phải mạch vẫn còn đập, cho rằng nàng chết rồi.

      Nghĩ đến chết, tim Tư Nam Tuyệt Tâm đau buốt, đây là cảm giác chưa từng có, nàng nên yên lặng như thế này, nàng cần phải linh hoạt vui vẻ, quỷ kế đa đoan, tại sao có thể an tĩnh nằm ở giường như vậy, ! Nhất định thể để cho nàng gặp chuyện!

      nắm chặt lọn tóc đen của nàng trong tay, nín thở tập trung suy nghĩ, thúc giục nội lực của mình, ngừng chuyển cho Vân Tuyết Phi.

      Cảm giác như rơi vào đầm sâu lạnh như băng, toàn thân Vân Tuyết Phi khó chịu, trong hôn mê chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên có luồng khí nóng xông vào, lan tràn khắp tứ chi bách hài, nơi dòng nhiệt qua cơ thể dần dần nở ra, nháy mắt tứ gân bát mạch nàng tràn đầy nội lực cường đại, toàn thân từ từ có nhiệt độ, thời điểm mệt mỏi ở đan điền bị dòng nội lực này lắp đầy, rốt cuộc chân mày nhíu chặt chậm rãi mở ra, nàng rên rỉ tiếng dễ chịu.

      tiếng này thể nghi ngờ trấn an được nội tâm khẩn trương của Tư Nam Tuyệt, cảm giác nàng trở lại bình thường, nhàng buông tay nàng xuống, cứ như vậy ngồi ở đầu giường chuyên chú nhìn nàng, sợ mình mất hồn trong nháy mắt, nàng biến mất ở trước mặt mình.

      Lúc Tần Lan tiến vào, mượn ngọn đèn mờ nhạt, nhìn thấy nam tử si tình nhìn thê tử của mình giường. Cho dù nữ nhân kia người đầy vết máu, nhìn được dung mạo, còn hơi dọa người. Quen Tư Nam Tuyệt lâu như vậy, có thể khẳng định vị huynh đệ này động tình, thể so với Bạch Tuyết Nhu trước kia, lần này hãm sâu vào.

      Nhận biết được có người vào, Tư Nam Tuyệt quay đầu, khi thấy Tần Lan vội vàng đứng lên tới, kéo Tần Lan đến bên giường, lo lắng thúc giục: "Nhanh kiểm tra cho nàng , dáng vẻ nàng hình như rất khó chịu!"

      Mắt Tần Lan trợn trắng, nghĩ khó chịu mới là lạ, người bị thương nặng như vậy, đưa tay lật xem mí mắt của Vân Tuyết Phi, rồi bắt mạch, sau đó : "Yên tâm, chết được!" Lúc Tư Nam Tuyệt thở phào lại bổ sung thêm câu: "Tương đương hoạt tử nhân (người thực vật), mãi nằm như vậy!"

      Tư Nam Tuyệt nghe câu sau cùng, sắc mặt đại biến, tóm chặt vạt áo trước ngực Tần Lan, lạnh lùng cảnh cáo: "Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp, nhất định phải cứu sống nàng cho ta, ta muốn nàng vui vẻ nhảy nhót ở trước mặt ta!"

      "Ngươi nắm chặt ta như vậy, sao ta có thể trị thương cho nữ nhân của ngươi, chú ý nếu cứ kéo dài thời gian, ngày nữ nhân ngươi trầu trời sớm đó!" Tần Lan nhíu mày nhìn nam nhân làm loạn nọ, cười khổ , xem ra là thích rồi. Chẳng qua, như vậy cũng tốt, xem bộ nha đầu này tốt hơn nữ nhân Bạch Tuyết Nhu kia nhiều!

      Tư Nam Tuyệt ấp úng buông tay ra, nhường chỗ, Tần Lan tới trước giường, cau mày oán trách: "Bẩn thế này!"

      Dưới ánh mắt uy hiếp của Tư Nam Tuyệt, rốt cuộc cũng thu hồi thái độ trêu chọc, nghiêm túc trị liệu.

      Chân trời trắng bệch cuối cùng được màu đỏ che kín, xóa bỏ tăm tối, sắc trời từ từ sáng lên.

      Tần Lan lau mồ hôi rịn trán, dưới giúp đỡ của Ngũ Trà, trải qua đêm, rốt cuộc cũng kéo được Vân Tuyết Phi từ Quỷ Môn quan trở về.

      " sao nữa rồi hả?" Tư Nam Tuyệt vẫn còn tin, tiếp tục truy vấn.

      Tần Lan mất hứng trả lời: "Ngươi hoài nghi năng lực y thuật của ta, tạm thời ta chỉ có thể kéo dài thời gian chống cự cho nàng ấy!"

      Tư Nam Tuyệt để ý tới lời của , trực tiếp cầm tay Vân Tuyết Phi, đặt ở môi mình, dịu dàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn của nàng.

      Tần Lan ghét bỏ cau mày, căn dặn Ngũ Trà đứng bên cạnh chăm sóc: "Ngươi đem nước ấm lại đây, lau sạch cho tiểu thư nhà ngươi, bẩn gần chết!"

      Ngũ Trà nghe xong, vội vàng lên tiếng trả lời, chạy ra cửa phòng, rốt cuộc tiểu thư cũng vượt qua được kiếp này, trái tim lơ lửng trong ngực cuối cùng có thể tạm thời trở về vị trí cũ rồi.

      "Ngươi đừng vui mừng quá sớm, tại cơ thể nàng tương đối kém, lúc nào cũng có thể , đến lúc đó nếu như lại tái phát, Thần Tiên cũng cứu được! Những ngày này cố gắng tránh để cho người khác đến gần!" Tần Lan dặn dò.

      "Thuốc kia chế xong chưa?" Tư Nam Tuyệt bất thình lình đặt câu hỏi, đợi Tần Lan trả lời: "Lấy cho nàng uống , có như vậy, nàng mới có thể sớm chút mở mắt nhìn ta!"

      Tần Lan ngờ Tư Nam Tuyệt đột nhiên nhắc tới viên thuốc kia, hoảng sợ ngăn cản: "Ngươi điên rồi! tại nội công của ngươi bị kẹt ở tầng thứ tám, muốn vươn tới tầng cao nhất, nhất định phải có thuốc đó hỗ trợ, ta vì nó mà hao phí thời gian mười năm, vậy mà ngươi lại dễ dàng nhường thuốc cho nữ nhân này!"

      Nghĩ đến giọng điệu của mình có phần hơi kích động, Tần Lan bình phục cảm xúc, xuống giọng khuyên lơn: "Ngươi yên tâm, có thuốc đó, ta cũng có thể làm cho nàng vui vẻ, chỉ là vấn đề thời gian thôi! nhất định phải dùng đến nó! Ngươi nên biết. . . . . ."

      "Ta lấy lấy ! Ta cần nữa, có nó, ta vẫn có thể đột phá cửa ải cuối cùng!" Tư Nam Tuyệt chút do dự cắt lời Tần Lan, ánh mắt nghiêm nghị, giọng lạnh lùng: "Ta muốn nàng mau khỏe, sớm mở mắt nhìn ta!"

      Nhìn ánh mắt Tư Nam Tuyệt kiên định, xem ra quyết định rồi, Tần Lan thở dài tiếng: "Ngươi chắc chắn chứ? Thuốc đó mười năm mới có thể luyện thành được viên, mà ta có nhiều cái mười năm như vậy!"

      Tư Nam Tuyệt kiên định gật đầu cái: "Ta chắc chắn, thuốc là vật chết, nếu có thể khiến nàng mau khỏe, vậy đáng giá!"

      Chương 36: Giậu đỗ bìm leo

      Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng, hất vào người đôi nam nữ ngủ say, trong khí phảng phất hương hoa trôi lơ lửng như có như .

      Ngũ Trà bưng đồ ăn vào, nhìn thấy vương gia cầm chặt tay tiểu thư trong tay, lúc ngủ vẫn buông ra, tựa như nắm giữ bảo bối trân quý nhất, nàng vui mừng thay cho tiểu thư. Rốt cuộc tiểu thư cũng tìm được người lòng nàng rồi.

      Trước giờ Tư Nam Tuyệt luôn ngủ sâu giấc, nghe được tiếng động lạ, con ngươi mênh mông như nước mở ra. Ánh mắt ngày thường trong veo giờ đây đầy ắp mệt mỏi.

      "Vương gia, ăn chút gì , người nghỉ ngơi mấy ngày rồi!" Ngũ Trà quan tâm : "Nếu tiểu thư tỉnh, nhìn thấy vương gia như vậy người đau lòng tự trách cho xem!"

      "Đau lòng? Nàng sao?" Tư Nam Tuyệt nhìn nữ nhân vẫn còn hôn mê ở trước mặt, qua nửa tháng, bệnh tình ổn định, vết thương cũng kéo màn, hồi phục rất tốt, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

      "!" Ngũ Trà khẳng định gật đầu : "Tiểu thư rất quan tâm vương gia, vào buổi sáng hôm gặp chuyện may đó nàng căn dặn nô tỳ chuẩn bị thức ăn cho vương gia, nàng muốn đích thân đưa qua, chẳng qua ngờ buổi sáng vẫn còn hoàn hảo. biết vì sao lại đột nhiên muốn cùng Cảnh vương gia ra ngoài giải sầu, rồi, rồi bị thương nặng như vậy, mê mang cho đến bây giờ!" Giọng từ từ nghẹn ngào, Ngũ Trà xong viền mắt đỏ lên.

      Rốt cuộc Tư Nam Tuyệt cũng bắt được điểm mấu chốt, ánh mắt cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngũ Trà trầm giọng hỏi: "Ngươi buổi sáng hôm đó nàng đưa thức ăn cho ta?"

      Bị Tư Nam Tuyệt nhìn chăm chú, trong lòng Ngũ Trà lập tức căng thẳng, cho rằng mình bậy chọc vương gia tức giận, nàng lắp bắp : "Vâng, đúng vậy, ngày ấy. . . . . . Tiểu thư có dặn dò, . . . . . . phòng bếp chuẩn bị thức ăn, nàng đích thân đem qua!"

      Tư Nam Tuyệt chợt cười tiếng, thanh vô cùng ràng, phát ra từ tận đáy lòng, đưa tay vuốt ve gương mặt hơi có chút huyết sắc của Vân Tuyết Phi, khẽ: " ra trong tâm nàng vẫn có ta!"

      Chợt giống như nghĩ đến cái gì, mắt đông cứng nheo lại, lạnh lùng : "Ta để cho nàng chịu uất ức!"

      Ngũ Trà chứng kiến mà run sợ trong lòng, vương gia là hỉ nộ vô thường, lúc cười khi lại bực tức, khủng khiếp quá!

      "Ngươi gọi Đông Hủy tới đây!" Tư Nam Tuyệt nguội lạnh , tiếp tục đưa ánh mắt thâm tình nhìn người giường.

      Ngũ Trà cũng hỏi vì sao, khí ở đây quỷ dị, nàng rất sợ, nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy ra ngoài, dám nán lại dù chỉ giây.

      "Chờ nàng tỉnh lại! Chúng ta lặp tức làm phu thê chân chính, từ nay về sau ta chỉ đối xử tốt với mình nàng!" Tư Nam Tuyệt cúi đầu nở nụ cười, nhìn nữ nhân trước mắt, nghĩ đến tinh quái của nàng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống sau này là đáng để mong chờ.

      Mặc dù trước mắt sắc mặt vẫn chưa được tốt lắm, nhưng miệng ngược lại rất hồng hào, rất mê người. . . . . . bất thình lình cúi người, đưa miệng mình ghé vào nơi mềm mại kia, lắp kín đôi môi của nàng.

      Vân Tuyết Phi vốn có dấu hiệu tỉnh lại, tự nhiên loáng thoáng nghe thấy lời Tư Nam Tuyệt , nàng muốn trả lời, nhưng thân thể chịu sai khiến của mình, làm sao cũng nhúc nhích được.

      Đột nhiên miệng truyền đến xúc cảm ấm nóng mát rượi và hơi thở quen thuộc tràn đầy phổi của nàng. Đầu óc nàng nổ vang ầm ầm, tim thiếu chút nữa ngừng đập. Tên cầm thú này, dưới tình huống cơ thể nàng như vậy lại dám cưỡng hôn nàng! Nàng muốn mở mắt, muốn cắn chết xú nam nhân này, mẹ nó, động dục cũng phải nhìn trường hợp và thời gian chứ?

      Tư Nam Tuyệt đương nhiên biết suy nghĩ của Vân Tuyết Phi, chỉ cảm thấy vô cùng tốt, khỏi hôn sâu hơn.

      Rèm che giường bị gió ngoài cửa sổ thổi vào khẽ bay phấp phới, biết qua bao lâu, Tư Nam Tuyệt rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, sóng ngầm bắt đầu khởi động con ngươi màu đen khóa chặt thiên hạ bên dưới. Tuy rằng dáng vẻ phải rất đẹp, nhưng khi ngắm kỹ, kì đúng là càng xem càng hấp dẫn. giơ bàn tay trắng nõn như ngọc lau cái trán của nàng, nhàng xuống phát họa mặt mũi nàng. Nếu phải hôn mê nằm ở giường, dám chắc sớm nhảy dựng lên phản kháng, chừng lại cho mình cái tát, làm gì đến còn đến phiên mình muốn làm gì làm với nàng. . . . . .

      chợt nghĩ đến cái gì, cười khẽ, lần nữa cúi đầu xuống, hôn trán, hôn mặt mũi và vành tai, theo đường xuống, hôn môi của nàng, xương quai xanh của nàng. . . . . . Tâm tình trải qua thời gian dài mệt mỏi vào giờ khắc nhận được chuyển biến tốt.

      Cảm giác người đụng chạm như có như , mát mẻ mềm mại khiến nàng khẽ run rẩy, bất động có nghĩa là nàng cảm nhận được, ngờ Tư Nam Tuyệt là tên cầm thú lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. tại Vân Tuyết Phi hận được lập tức từ giường nhảy dựng lên, hung hăng cho tên cầm thú này mấy bạt tai, tiếc rằng nàng thể mắng cũng chẳng nhúc nhích được, chỉ có thể làm cá nằm thớt mặc cho người ta ức hiếp!

      ‘Rắc rắc ~’ Đột nhiên tiếng cửa mở phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ nọ.

      Ngũ Trà đứng như trời tròng ở cửa, đầu óc trống rỗng, nàng quả tin mình nhìn thấy cảnh tượng này, luôn vương gia tính tình cẩu thả vậy mà lại nằm người tiểu thư làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như thế, hơn nữa tiểu thư vẫn còn hôn mê đó!
      Last edited: 10/11/15

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      lam tiep di cung dc moi nguoi ung ho.nhung co sao lai bi cat ngang the nhi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :