1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26: Hạ Hầu Cảnh lấy lòng
      Edit: Thuyvu115257

      "Ngươi bậy! Bản phu nhân ép buộc ngươi lúc nào chứ?" Tần Hương Quân khẩn trương đứng ra cãi lại: "Tiện tỳ lớn mật, bản phu nhân đối đãi ngươi tệ, vậy mà ngươi dám vu oan bản phu nhân!"

      Sơ Thất sợ sệt co rút cơ thể lại, giống như nghĩ đến điều gì đó, cây ngay sợ chết đứng hét to: "Là đại phu nhân ép buộc nô tỳ, nô tỳ có chứng cớ!"

      năng hùng hồn, lập tức khiến Vân Tuyết Phi càng thêm thích Tần Hương Quân, trong chuyện sắp đặt thị tẩm, nàng vẫn cho Tần Hương Quân chút mặt mũi. Tuy nam nhân cùng nàng ta điên loan đảo phượng phải Tư Nam Tuyệt, nhưng do trước đó nàng cũng biết mà? Sau này nếu biết, đầu sỏ bị truy cứu là Tư Nam Tuyệt, chứ đâu phải nàng!

      Tần Hương Quân cảm thấy ánh mắt Vân Tuyết Phi nhìn mình càng ngày càng lạnh, trong lòng tức muốn chết với nha hoàn Sơ Thất này, nếu phải sợ đỗ thêm dầu vào lửa, nàng sớm xông lên cho nó hai bạt tai rồi.

      "Chứng cớ ở đâu?" Vân Tuyết Phi thu hồi tầm mắt, tiếp tục truy vấn.

      "Mấy thứ này chính là chứng cứ!"

      Sơ Thất lấy từ người cái khăn tay, sau đó mở nó ra, phía để cây trâm cài mã não, còn có vòng tay bằng vàng, nàng giải thích: "Những thứ này là do đại phu nhân cho nô tỳ, đại phu nhân , đợi sau khi chuyện thành công, còn ban thưởng hậu hĩnh hơn nữa, chỉ là chuyện. . . . . . Chuyện thất bại. . . . . ."

      Sơ Thất né tránh ánh mắt muốn ăn thịt người của Tần Hương Quân, đem những thứ trình lên cho Vân Tuyết Phi kiểm tra: "Thỉnh vương phi xem qua!"

      Tới giờ phút này mà Tần Hương Quân còn hiểu chính là kẻ ngu, xem ra nha hoàn này quyết cắn chết mình đây mà, tiện nhân! Nàng ta rốt cuộc nhịn được nữa muốn nhào tới dạy dỗ đứa nha hoàn phản bội này.

      Chẳng qua vừa nảy sinh ý đồ, Vân Tuyết Phi hạ lệnh, cho hai nha hoàn ma ma bắt nàng ta lại, bẻ hai tay nàng ta ra phía sau giữ chặt.

      Cổ tay Tần Hương Quân chợt đau buốt, ngoan độc trừng mắt nhìn nhóm người chế trụ mình, phải biết vương phủ này trước khi chưa có vương phi, những người này a dua nịnh hót mình, hết lời ngon ngọt, ngờ đợi đến lúc mình vướng vào phiền toái, chút cũng nương tay.

      Kể từ lúc gặp Tư Nam Tuyệt, nàng vạn kiếp bất phục, nàng, dòng chính nữ phủ Thừa Tướng, uất ức làm thiếp cho người ta, chịu hết mọi khinh bỉ, cũng tính kế rất nhiều người, chỉ vì để vương gia có thể nhìn mình lần, nhưng kết quả lại thua ở tay nha hoàn này, nàng phục, cho dù chết nàng cũng muốn mọi chuyện phải ràng: "Ta có làm tại sao phải nhận, nếu vương phi kiên quyết muốn đỗ tội danh này lên đầu nô tỳ, nô tỳ lời nào để , chỉ cầu vương phi. . . . . ."

      Thời khắc đến câu sau cùng, Tần Hương Quân ném ánh mắt oán độc lên người nha hoàn phản bội mình, cắn răng nghiến lợi: "Chỉ cầu vương phi trước khi xử trí ta, hãy thay nô tỳ giải quyết con tiện tỳ này !"

      Vân Tuyết Phi xoa xoa trán, khoát tay áo: "Chuyện hôm nay cũng qua khoản thời gian rồi, trước nhốt đại phu nhân và nha hoàn này lại, dặn dò phòng bếp chuẩn bị thức ăn ngon cho bọn họ, sau khi ăn xong, trưa ngày mai loạn côn đánh chết!"

      "Dạ!"

      Đợi Vân Tuyết Phi về đến Lâm Phượng viên, Ngũ Trà ân cần châm trà rót nước, đấm vai cho Vân Tuyết Phi.

      "Tiểu thư, sao người trực tiếp xử trí hai người kia?" Ngũ Trà bất bình, bọn họ chết ngàn lần vạn lần vẫn làm tiêu tan mối hận trong lòng nàng, dám ám sát tiểu thư, đừng đánh chết, cho dù ngũ mã phanh thây cũng có gì quá đáng.

      "Tử tù trước khi chết phải được bữa cơm cuối cùng sao? Dù gì cũng sống bao lâu nữa, cho các nàng ăn bữa no, miễn cho xuống Tào Địa Phủ làm ác quỷ, cáo trạng ta với Diêm Vương!" Vân Tuyết Phi thưởng thức ly trà trong tay, thản nhiên .

      "Tiểu thư, người đối xử tốt với bọn họ quá!" Ngũ Trà cảm thán.

      " cần đấm, em làm cho ta chuyện!" Vân Tuyết Phi đặt ly trà xuống, nhìn Ngũ Trà: " thăm dò hành tung gần đây của nha hoàn Sơ Thất đó, còn có tình trạng gia đình nàng ta nữa!"

      "Tiểu thư, người hoài nghi. . . . . ." Ngũ Trà trợn to hai mắt.

      "Ừ, có chút nghi vấn, em điều tra kĩ vào, mau sớm trả lời ta!" Vân Tuyết Phi cắt đứt lời muốn kế tiếp của Ngũ Trà, nghiêm túc dặn dò.

      "Dạ!" Ngũ Trà nhận được nhiệm vụ liền vội vàng lui ra ngoài.

      "Ở xà ngang có thoải mái ?" Vân Tuyết Phi chờ sau khi Ngũ Trà rời khỏi, đột nhiên đặt câu hỏi.

      "Vân tiểu thư, nhĩ lực tốt!"

      Giọng nam hùng hậu dịu dàng vang lên, ngay sau đó, trong phòng đột nhiên nhiều hơn mỹ nam tử tuấn dật phi phàm.

      Hạ Hầu Cảnh sửa sang lại trường sam, đong đưa cây quạt trong tay, tự nhiên tới trước bàn ngồi xuống, rót cho mình ly nước.

      " ngờ đường đường Cảnh vương gia nước Đại Hạ, vậy mà lại làm đầu trộm đuôi cướp, có phải tiểu nữ tử nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh hay !" Vân Tuyết Phi nhìn thẳng Hạ Hầu Cảnh, môi hơi cong cái, mặt tràn đầy hả hê.

      Hạ Hầu Cảnh nghe vậy cũng tức giận, lấy từ trong trường sam ra cái hộp gấm , giao cho Vân Tuyết Phi.

      "Đây là cái gì?" Vân Tuyết Phi nhìn cái hộp bàn, nghi ngờ hỏi.

      "Đây là quà tặng cho ngươi, thay cho lời xin lỗi vì hành vi lỗ mãng hôm qua của ta! Mở ra coi có thích !" Hạ Hầu Cảnh chỉ chỉ cái hộp bàn.

      Trong hộp là đôi khuyên tai xinh xắn hình hoa Lê, đơn giản thanh nhã, vô cùng hợp với bộ quần áo nàng mặc.

      "Đây chính là trang sức trong Tụ Bảo Các, ta biết ngươi thích gì nên tùy tiện chọn đôi khuyên tai này cho ngươi!" Hạ Hầu Cảnh giải thích, mong mỏi nhìn, giống như đứa bé muốn được khen ngợi: "Thế nào? Ánh mắt của ta tệ chứ!"

      Vân Tuyết Phi cũng từ chối, có quà mà lấy mới là là kẻ ngu, nàng gật đầu cái: "Cũng tệ lắm!"

      "Tất nhiên rồi, cái này là trang sức do Tụ Bảo Các chế tạo đấy, chẳng những xinh đẹp tao nhã, hơn nữa còn độc nhất vô nhị nữa, cách khác ngươi đeo cái này ra ngoài, cũng lo lắng có người giống ngươi!" Hạ Hầu Cảnh giải thích cặn kẽ.

      Vân Tuyết Phi kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mắt này, hôm nay sao đổi tính nhỉ?

      Bị Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Cảnh xấu hổ: "Tại sao nhìn ta như vậy? Có phải bị dung mạo tuấn dật ta làm cho hấp dẫn !"

      " phải, chỉ là cảm giác hôm nay ngươi vô cùng tốt!" Vân Tuyết Phi cười .

      "Nếu đồ được tặng, ta tiện quấy rầy thêm, buổi tối còn có việc, trước!" Hạ Hầu Cảnh lưu lại những lời này, lặp tức vội vàng ngay.

      Nhìn khuyên tai tay, Vân Tuyết Phi có bất kỳ cảm giác vui mừng nào, trước kia cũng tặng mình rất nhiều đồ, khi đó mình rất vui vẻ, nhưng tại. . . . . .

      Chương 27: Thế thân

      Đêm đen gió lớn, bóng đen lẻn vào Hi Phong viện.

      Quan Tâm Liên đắm chìm trong vui sướng, Tần Hương Quân chết, mình là đại phu nhân, cách vị trí Vương phi càng gần hơn, nghĩ tới đây, nàng ta lặp tức cảm thấy vô cùng hả hê.

      Đột nhiên Thiên Thủy vội vã chạy vào, thầm mấy câu ở bên tai nàng, sắc mặt nàng thay đổi dần, hỏi to: "Nàng ta ở đâu?"

      "Ngoài cửa!" Thiên Thủy nhìn xung quanh chút, khẽ hỏi thăm, mắt lộ hung ác: "Có muốn hay . . . . . ." Sau đó làm động tác cắt cổ.

      "Ngươi điều nha hoàn ở cửa sang chỗ khác, sau đó cho tiện tỳ kia vào, để ta nhìn xem nàng ta muốn làm gì?" Quan Tâm Liên ổn định lai tâm trạng, tại thể luống cuống, nàng lấy từ trong hộp dưới cái gối bọc bột phấn đưa cho Thiên Thủy, căn dặn: "Ta an ủi nàng ta trước, ngươi lấy ít thức ăn, thêm cái này vào bên trong, lát nữa bưng vào!"

      Lấy được ám hiệu, Thiên Thủy cất mấy món đồ tốt vào, ra ngoài.

      Chỉ chốc lát sau, người nha hoàn quần áo tả tơi bước vào, tóc rối loạn, dính đầy rơm rạ, mặt bẩn thỉu dơ dáy, cả người lộ ra mùi vị ẩm mốc.

      Nhìn thấy Quan Tâm Liên, nàng gấp giọng : "Phu nhân, người phải cứu ta, nô tỳ muốn chết!"

      mùi lạ truyền đến, Quan Tâm Liên che giấu ghét bỏ trong mắt, dịu dàng cười tiếng: "Yên tâm , ta đồng ý ngươi, ngày mai ngươi sao đâu, sau đó ngươi có thể về nhà đoàn tụ với phụ mẫu ngươi, và ta cho ngươi khoản tiền lớn đủ để ngươi sống sung túc cả đời này!"

      Lấy được bảo đảm, đáy lòng nóng nảy đầy ắp sợ sệt của Sơ Thất cuối cùng cũng được xoa dịu đôi chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy an tâm nên hỏi lại: "Ngày mai nô tỳ chết sao?"

      Quan Tâm Liên kiềm nén gật đầu cái, kéo Sơ Thất ngồi xuống, vỗ vỗ bàn tay bé bẩn thiểu của Sơ Thất: "Ngươi trung thành với bản phu nhân như vậy, sao bản phu nhân có thể cam lòng để ngươi chịu chết chứ?"

      "Ừ ừ!" Đạt được cam đoan lần nữa, rốt cuộc Sơ Thất cũng yên lòng, nàng tiếp tục van xin: "Bây giờ phu nhân đưa nô tỳ thôi, nô tỳ muốn trở lại đại lao đâu, nơi đó rất u, nô tỳ sợ!"

      Quan Tâm Liên sửa sang lại quần áo Sơ Thất, lấy lược ra, chải đầu cho nàng ấy, trấn an : "Yên tâm , ta kêu Thiên Thủy làm cho ngươi chút thức ăn, đợi ăn xong, đưa ngươi rời !"

      Sơ Thất nghe được ăn, bụng hăng hái kêu ừng ực liên tục, nàng ngượng ngùng cười : "Phu nhân tốt, nô tỳ ngày chưa ăn gì, bọn họ đưa đồ nô tỳ dám ăn!"

      "Ừ, vậy phải ăn nhiều hơn, xong rồi ta đưa ngươi rời khỏi vương phủ!" Quan Tâm Liên tiếp tục dỗ ngọt, chẳng qua ở chỗ Sơ Thất nhìn thấy, ác độc chợt lóe lên trong mắt nàng ta.

      Cốc cốc ~ theo tiếng gõ cửa, Thiên Thủy bưng mấy món ăn đầy đủ hương vị vào.

      Ngửi thấy mùi thơm mê người, Sơ Thất nuốt nuốt nước miếng, bụng càng thêm có quy tắc phát ra tiếng đói bụng kêu gào.

      Quan Tâm Liên nhận lấy thức ăn từ trong tay Thiên Thủy, bày biện lên bàn: "Ăn , ăn xong bữa cơm cuối cùng này ta đưa ngươi lên đường!"

      Sơ Thất nghe được khác thường trong lời của Quan Tâm Liên, nàng vội vàng nhận lấy chén, nhưng lúc thức ăn đưa đến bên miệng.

      Ầm tiếng, cửa chính bị người đá văng.

      Vân Tuyết Phi và mọi người bước vào, đứng phía sau là tiểu thiếp của bốn phòng.

      " ra là con tiện nhân này hại ta!" Tần Hương Quân tức giận chỉ trích, mắt đỏ ngầu: "Ngươi độc ác!"

      Vân Tuyết Phi ngước nhìn nữ nhân ác độc trước mặt, lạnh lùng hỏi " tại ngươi giải thích sao đây?"

      Quan Tâm Liên ngờ Vân Tuyết Phi xuất ở đây, vội vàng giải thích: "Nô tỳ chỉ là nhìn thấy nha hoàn này đáng thương chưa được ăn cơm, mới giữ nàng ấy lại ăn cơm, tính toán sau khi cơm nước xong, đưa nàng trở về trong lao! Chuyện liên quan đến nô tỳ!"

      "Đến bây giờ mà ngươi còn ngụy biện! đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

      Vân Tuyết Phi bước đến nha hoàn run lẩy bẩy trước mặt, lấy ra cây ngân châm đặt vào trong thức ăn, lúc lấy ra, quả nhiên ngân châm giống như nàng dự đoán biến thành màu xanh lá cây.

      Nàng cầm ngân châm tới trước mặt Quan Tâm Liên: "Ngươi còn gì để ?"

      Sơ Thất ngốc nữa cũng biết, trong cơm này có độc, nếu phải vương phi xuất kịp thời, bây giờ nó vào miệng mình rồi, nghĩ tới đây, bụng nàng thắt chặt lại, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, thể tin nhìn chủ tử mình trung thành.

      Từ tin biến thành thoải mái, đúng là ác giả ác báo, nàng mạnh mẽ dập đầu nhận tội: "Nô tỳ nhận tội, là nhị phu nhân sai khiến nô tỳ, xin vương phi minh xét!"

      ", phải ta, tiện tỳ này vòi tiền ta, ta cho, nên nàng ta vu oan ta đấy!" Quan Tâm Liên vội vàng lắc đầu phủ nhận.

      Vân Tuyết Phi ngờ đến bây giờ, Quan Tâm Liên còn có thể thừa nhận như vậy, nàng chỉ vào đôi khuyên tai lỗ tai Sơ Thất: "Khuyên tai đó, nếu ta nhớ lầm, trước kia ngươi từng đeo qua!"

      Quan Tâm Thương nhìn thấy vật quen thuộc, trong lòng càng thêm lạnh, nàng ta nhanh chóng bác bỏ: "Đúng là nô tỳ có đôi khuyên tai như vậy, nhưng đồ trong thiên hạ nhiều vô số kể, chuyện giống nhau như đúc là đương nhiên, nếu vương phi vì cái này định tội ta, ta phục!"

      "Ha ha ~" Vân Tuyết Phi cười lạnh: "Lúc ngươi mua, chẳng lẽ biết trang sức của Tụ Bảo Các là độc nhất vô nhị, đời có cái thứ hai sao?"

      Quan Tâm Liên như bị sét đánh trúng, tê liệt ngã xuống đất.

      "Nhân chứng vật chứng đều đủ, người tới, kéo nhị phu nhân ra ngoài! Trưa mai loạn côn đánh chết!" Vân Tuyết Phi nghiêm giọng hạ lệnh.

      Lập tức hai ma ma lên, nhấc Quan Tâm Liên ra ngoài.

      Loạn côn đánh chết? , mình thể chết, biểu tỷ của mình là Quý phi, họ có tư cách trừng trị mình, nàng lớn giọng hét: "Vân Tuyết Phi, tiện nhân nhà ngươi, ngươi thể xử trí ta... biểu tỷ ta là Quý phi, sau khi nàng ấy biết tha cho ngươi đâu!"

      Tiếng mắng chửi bén nhọn quanh quẩn lâu trong khí, Vân Tuyết Phi cười giận dữ: "Đáng tiếc ngươi đợi được tới ngày đó!"

      Thấy Vân Tuyết Phi vẫn muốn đưa mình vào chỗ chết, nếu tránh khỏi, nàng cũng để nàng ta được thoải mái, nàng ác độc cười : "Ngươi cho rằng vương gia ngươi sao? Nằm mơ , chỉ coi ngươi là thế thân, cái thích chỉ là đôi mắt đẹp của ngươi thôi!"

      Sắc mặt Vân Tuyết Phi khẽ đổi, lạnh giọng: "Còn mau kéo xuống cho ta!"

      "Ngươi chính là vật thay thế, chờ sau khi Bạch Tuyết Nhu trở lại, ngươi cũng bị hung hăng vứt bỏ, chờ xem, ha ha ~"
      Last edited: 10/11/15
      duyenktn1, Chris, sanone21122 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      lai co nhan vat moi xuat hien rui

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28: Chơi xấu

      Ánh tà dương ngã sang hướng Tây, nước chảy vạn dặm, xa xa khói bếp lượn lờ, lục y thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi ngồi bờ sông nhìn về phương xa.

      "Phỉ nhi, cái này tặng cho nàng!" Thiếu niên chìa quả đấm, từng ngón tay dần dần duỗi ra, lặp tức chiếc nhẫn xinh xắn màu bạc xuất trước mắt Tiết Phỉ.

      Ở giữa được khảm đá quý màu đỏ dưới ánh nắng chiều sáng chói rực rỡ.

      "Đây là?" Trong lòng thiếu nữ mơ hồ biết, nhưng vẫn đỏ mặt hồi hợp hỏi.

      "Đây là chiếc nhẫn đính ước, ta muốn sống trọn đời cùng nàng, Phỉ nhi, gả cho ta!" Thiếu niên bá đạo tuyên thệ, ngừng thở, khẩn trương chờ thiếu nữ trả lời.

      Chờ đợi đúng là dày vò người khác, nhìn thiếu niên ngày thường rất tự tin giờ đây vì căng thẳng mà trán lấm tấm mồ hôi, thiếu nữ cười khẽ tiếng, vươn tay, nũng nịu : "Huyền ca ca, đeo cho ta !"

      Thiếu niên thể tin, đợi phản ứng kịp, mừng như điên lời nào có thể miêu tả hết được, vụng về đeo nhẫn vào tay thiếu nữ.

      Sau đó hai người ôm chặt nhau, thời gian giống như ngừng ở trong giây phút này.

      Nháy mắt lại biến thành cảnh tượng khác, nữ tử mặc phượng bào, đầu đội mũ phượng, nhưng chỉ có thể bi thương nhìn phu quân của mình cười ríu rít cưới thê tử mới, ôm nàng ta vào trong ngực, thốt ra những lời thề non hẹn biển mà từng nàng, nàng muốn mở miệng ngăn cản, đột nhiên ánh sáng lạnh lóe lên, thanh kiếm sắc bén cắm sâu vào ngực của mình.

      A. . . . . .

      Vân Tuyết Phi từ trong mộng giật mình ngồi dậy, mặt còn chút máu, cả người toát mồ hôi lạnh, nàng sờ sờ ngực, cũng may, chỉ là mộng, hết thảy qua rồi!

      "Nàng làm sao vậy, gặp ác mộng à?" Tư Nam Tuyệt bên cạnh ngồi dậy vươn tay, sờ trán Vân Tuyết Phi, quan tâm hỏi.

      Vân Tuyết Phi ngơ ngác nhìn người chỉ mặc mỗi cái áo lót trước mặt, hé ra cảnh tượng nam nhân tuấn mỹ vô hạn: "Sao ngươi ở chỗ này?"

      "Ta là phu quân nàng, ngủ chung với nàng là đúng rồi ?" Tư Nam Tuyệt tiếp tục chẳng biết xấu hổ. diễn*đàn&lê*quý.đôn

      Ngươi chỉ là thế thân, ngươi cho rằng vương gia ngươi sao, ha ha ~ thích ngươi bởi vì ngươi có đôi mắt rất giống nàng ta mà thôi, chờ Bạch Tuyết Nhu trở lại, ngươi cũng bị nhẫn tâm vứt bỏ!

      Lời nguyền rủa của Quan Tâm Liên vang bên tai, mặc dù tại mình cũng thích người nam nhân trước mắt này, nhưng chứng kiến cái kiểu quan tâm như có như của , nàng khỏi cảm thấy lạnh cả người.

      Nàng hất bàn tay trán ra, lạnh lùng lên tiếng: "Ta sao, ngủ ~"

      Chẳng quan tâm đến vẻ mặt Tư Nam Tuyệt ra sao, nằm xuống liền nhắm hai mắt lại, đưa lưng về phía Tư Nam Tuyệt câu nào.

      Tư Nam Tuyệt nhìn bàn tay bị đánh rớt xuống, khó hiểu nhìn tiểu nữ nhân nọ, phản ứng chẳng bình thường tí nào, lẽ ra phải đối chọi, cảnh cáo mình chớ bò lên giường mới đúng chứ, sao lại yên ổn như vậy nhỉ?

      Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đến đều đều truyền đến, giống như người vừa thấy ác mộng khi nãy phải là nàng, nhanh như vậy ngủ mất rồi. Tư Nam Tuyệt bất đắc dĩ cười khổ, lẳng lặng nằm xuống nhìn bóng lưng quật cường dưới ánh trăng.

      Thời gian ban đêm luôn trôi qua rất nhanh, khi Vân Tuyết Phi tỉnh lại, bên cạnh sớm trống rỗng, giường lạnh lẽo, có thể thấy được người rời từ sớm.

      Bên ngoài nắng tốt, nhưng trong lòng Vân Tuyết Phi rét như cắt, hề cảm thấy chút ấm áp nào.

      Đứng dậy mặc quần áo tử tế, vén lên rèm lên, đập vào mắt là nam tử quần áo rực rỡ, phong thái ưu nhã cao quý, tay vuốt ve đôi khuyên tai ngày hôm qua Hạ Hầu Cảnh tặng cho mình, tay cầm ly trà thưởng thức, Ngũ Trà cung kính hầu hạ ở phía sau.

      Nghe được tiếng động, Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, thấy Vân Tuyết Phi, mặt lập tức nở nụ cười sáng lạn, nụ cười này phải là phong hoa tuyệt đại, ngày xuân ấm áp.

      "Ngươi ?" Vân Tuyết Phi kinh ngạc, phải mỗi khi vào lúc này, vì tránh bị người khác phát , đều thầm rời , sao hôm nay?

      Đối với kinh ngạc của Vân Tuyết Phi, Tư Nam Tuyệt biết trong lòng nàng nghĩ gì, nhàng cười tiếng: "Lại đây ngồi , ngươi chuẩn bị ít thức ăn cho vương phi!"

      "Dạ!" Ngũ trà nhận lệnh, che giấu vui sướng trong mắt, hành lễ xong cung kính lui ra ngoài!

      Vân Tuyết Phi đến trước bàn, tìm chỗ ngồi xuống, nhìn thấy khuyên tai trong tay Tư Nam Tuyệt, vui : "Ai cho ngươi tùy tiện đụng vào đồ của ta?"

      Tư Nam Tuyệt thu hồi nụ cười, ánh mắt như vòng xoáy, vô cùng trầm: "Nàng rất coi trọng đôi khuyên tai này?"

      khí hơi lạnh xuống, Tư Nam Tuyệt thâm ý nhìn Vân Tuyết Phi, giống như chỉ cần Vân Tuyết Phi phải, lặp tức bóp nát nó.

      "Hôm qua Cảnh vương gia tặng nó cho ta, kiểu dáng đơn giản thanh nhã, ta rất thích!" Vân Tuyết Phi cũng nghiên cứu lời của Tư Nam Tuyệt, nàng biết dù nàng , Tư Nam Tuyệt vẫn có thể điều tra ra được.

      Nghe được lời giải thích của Vân Tuyết Phi, báo cho biết , trái tim Tư Nam Tuyệt treo lơ lửng rốt cuôc cũng bình tâm trở lại, chân mày hơi giãn ra, áp suất xung quanh từ từ tăng lên.

      "Trả lại cho ta!" Vân Tuyết Phi cũng nhiều lời, trực tiếp đưa tay muốn lấy về.

      Dung nhan Tư Nam Tuyệt như tranh vẽ lần nữa nở nụ cười, chỉ qua nụ cười này lại làm cho Vân Tuyết Phi cảm thấy hết sức lạnh, hình như có chuyện may sắp xảy ra.

      Quả nhiên, Tư Nam Tuyệt xòe tay ra, làm gì còn bóng dáng của khuyên tai, xuất trong tay Tư Nam Tuyệt là đống bột phấn màu trắng bạc, tiếc hận: "Hazii, xin lỗi, ta vừa đụng cái, ngờ nó lại bể như vậy, chất lượng khuyên tai này kém quá, nếu nàng thích, ngày mai ta tặng cái có chất lượng cũng như kiểu dáng đẹp hơn cho nàng!"

      Vẻ mặt làm bộ, bên ngoài xin lỗi, nhưng đáy mắt ràng viết lên hai chữ hài lòng.

      Vân Tuyết Phi kiềm chế tức giận trong lòng, cười lớn: " cần, nếu bể coi như xong, dù sao ta cũng có rất nhiều khuyên tai, thiếu cái vẫn chẳng ảnh hưởng gì!"

      Trả lời như vậy thể nghi ngờ khiến Tư Nam Tuyệt cực kỳ hài lòng, thèm để ý, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Khuyên tai này quả rất bình thường!"

      "Trưa hôm nay, Quan thị thiếp bị hành hình, vương gia có muốn xem nàng ấy lát ?" Vân Tuyết Phi thấp giọng hỏi.

      Tư Nam Tuyệt uống gần hết nước trong tay đột nhiên dừng lại, trong mắt có bất kỳ dao động nào, mặt biểu cảm phun ra câu: "Làm sai phải bị trừng phạt!"

      Đơn giản tùy ý giống như hôm nay ăn món gì, biết vì sao, Vân Tuyết Phi chẳng hề cảm thấy vui mừng, ngược lại lạnh run, có chút đồng tình với Quan Tâm Liên.

      Chương 29: Biến cố phát sinh.

      Editor: Lin

      Mặt trời bên ngoài càng lúc càng lớn, xem ra sắp tới buổi trưa rồi.

      Vân Tuyết Phi vẫn như ngày thường, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trước bàn, cầm sách dạy đánh cờ nghiên cứu ván cờ, tiêu phí đến buổi trưa.

      Ngũ Trà ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ chút, vài lần muốn chuyện, nhưng lại cố gắng nuốt xuống, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nàng mới lên trước giọng hỏi thăm: "Tiểu thư, sắp tới buổi trưa, người xem chút sao?"

      Vân Tuyết Phi cũng ngẩng đầu lên, quân cờ tay rơi lên bàn, thản nhiên trả lời: "Ta cũng muốn nhìn cảnh máu tanh, nếu buổi tối ăn ngon!"

      Tiểu thư cũng có đạo lý, Ngũ Trà ngoan ngoãn im lặng, đứng phía sau chuyên tâm hầu hạ.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến buổi trưa, đợi đến phải là tin tức Quan Tâm Liên bị đánh chết, mà là Nhất Phẩm phu nhân Quan Bạch Nguyệt tới, ngăn hình phạt lại.

      Nghe Thính Tuyết thở dốc hồi báo tình hình, cuối cùng Vân Tuyết Phi hạ quân cờ cuối, để sách dạy đánh cờ xuống, ánh mắt nhìn Thính Tuyết: "Ngươi mẫu thân của Mộ Dung Thanh Y Quan Bạch Nguyệt đến rồi?"

      Thính Tuyết mạnh mẽ gật đầu, vội vã khẩn cầu: "Vương phi, người phải làm chủ cho Đại phu nhân, Nhị phu nhân ác độc như vậy, Đại phu nhân chịu oan khuất lớn như vậy, thể để thế được!"

      Vân Tuyết Phi cười lạnh: "Nàng muốn cũng có khả năng, mẹ vợ hoàng đế tại sao lại như vậy? Thiên Tử phạm pháp luận tội như thứ dân, nàng còn muốn thoát khỏi quốc pháp?"

      Quan Bạch Nguyệt, nàng hóa thành tro cũng biết, kiếp trước nàng cứu Quan Bạch Nguyệt và Mộ Dung Thanh Y, nàng cũng còn giấu giếm thân phận của mình, nghĩ tới Quan Bạch Nguyệt là Tam di nương của Thái Phó Mộ Dung Địch, sau này các nàng nhân cơ hội mang danh nghĩa cảm kích tìm nàng chuyện giải sầu, Mộ Dung Thanh Y lại thành Khuê Mật duy nhất của nàng, chẳng qua là Khuê Mật này lại coi trọng phu quân của nàng.

      là oan gia ngõ hẹp! nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp!

      Ngũ Trà lo lắng tiến lên: "Tiểu thư, làm thế nào bây giờ? Hay coi như có gì ! Mộ Dung quý phi là đọc sủng của Hoàng Đế bệ hạ, chúng ta chọc nổi! Hơn nữa..."

      Vân Tuyết Phi giơ tay lên ngăn Ngũ Trà lại, đột nhiên cười lớn, nét cười vô cùng, nếu như nhìn kỹ có thể nhìn ra nụ cười này chạm tới đáy mắt, nàng cất bước ra ngoài, bước chân nhàng tao nhã, sau khi hai bước, nàng quay đầu lại thúc giục: "Còn mau , chúng ta gặp vị Nhất Phẩm phu nhân này!"

      Ngũ Trà Thính Tuyết nghe vậy, vội vàng chạy theo.

      Vừa tới tiền sảnh, liền nghe được tiếng khóc thanh tú nhu nhược: "Bác ngươi phải làm chủ cho Liên nhi! Liên nhi ở vương phủ này bị bắt nạt, hôm nay nếu phải bác kịp thời chạy tới, sợ rằng Liên nhi bị loạn côn đánh chết!"

      Ai oán xong câu, tiếp theo tỏ vẻ càng thêm đau lòng,, khiến cho người lộ vẻ cảm động.

      " Ngươi bậy! Ngươi nữ nhân ác độc này, kẻ xấu cáo trạng trước, sợ gặp báo ứng sao..." Tần Hương Quân tức giận quát lớn.

      " Lão thân ở đây còn chưa tới phiên ngươi thị thiếp có thể chuyện!" Quan Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay của Quan Tâm Liên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Hương Quân.

      Tần Hương Quân tức đỏ mặt, nhưng cũng dám phản bác.

      " Nếu như ta nhớ lầm, trước kia Quan lão phu nhân cũng mang thân phận thiếp thân!" Vân Tuyết Phi mặc bộ áo trắng, thanh nhã cao quý, nhấc chân bước về phía trước.

      Tần Hương Quân mừng rỡ lên trước, cúi người hành lễ: "Vương Phi Cát Tường!"

      Vân Tuyết Phi gật đầu cái, ra hiệu Thính Tuyết đỡ nàng dậy, sau đó ánh mắt chuyển đến người Quan Bạch Nguyệt, bộ đỏ thẫm, đầu cắm sáu kim xoa, cổ tay đeo vòng vàng vừa thô vừa lớn, vẻ mặt phì nộn, khuôn mặt còn vẻ nhợt nhạt, thay vào đó là trắng ngần nhẵn bóng, vô cùng phú thái, xem ra chính mình ra, nàng và Mộ Dung Thanh Y sống tốt hơn rồi.

      " Lão thân tốt xấu gĩ cũng là thê tử của Mộ Dung thái phó, mẫu thân của Mộ Dung Quý Phi, lại là mẹ vợ của Đương Kim Hoàng Đế, mong Vương Phi chuyện chú ý dùng từ!" Quan Bạch Nguyệt ngoài mặt cười cười, trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, lời ra mang theo áp bức, nàng hận nhất là người dám nhắc đến thân phận thị thiếp trước kia của nàng.

      Đây là mặt trước kia Vân Tuyết Phi chưa nhìn thấy qua, kiếp trước ở trước mặt mình, bộ dạng nàng nhát gan sợ phiền phức, lúc tiến cung luôn mặc bộ thuân xanh, tím, lúc ấy nàng còn là Tiết Phỉ, cho rằng nữ nhân nhu nhược như vậy, nuôi con dễ dàng, nhất định mỗi ngày đều nhận lấu ức hiếp và ngược đãi, cho nên nàng cho phép các nàng thường xuyên tiến cung làm bạn với mình, làm như vậy là để người trong phủ Thái Phó nhìn chút, các nàng là khách quý của nàng, như vậy sau này các nàng cũng bị bắt nạt nữa, quả nhiên, như dự kiến của nàng, tháng sau, Quan Bạch Nguyệt liền được Mộ Dung Địch dẫn về làm bình thê.

      Bây giờ suy nghĩ chút, lúc đó mình ngốc, chỉ sợ lúc ấy các nàng cũng đánh chủ ý lên Hạ Hầu Huyền, vết thương người này hẳn là bản thân mình tạo ra, vì để cho nàng xem, tranh thủ đồng tình của nàng, đạt được mục đích tiến cung tiếp xúc với Hạ Hầu Huyền. Hôm nay nữ nhi của nữ nhân này như nguyện làm nữ nhân của Hạ Hầu Huyền, làm Quý Phi tôn quý nhất, nàng nhất định là nắm chắc rồi.

      Vân Tuyết Phi nhàn nhạt cười tiếng: "Nhưng điều bổn vương phi , theo ta được biết, năm đó Quan lão phu nhân chỉ là thị thiếp, nghe là nhờ phúc của Tiết hoàng hậu lúc còn tại thế, mới được phong làm bình thê!"

      Vừa nghe đến Tiết Phỉ, trong lòng Quan Bạch Nguyệt sợ hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi, trừng mắt về phía Vân Tuyết Phi, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

      Vân Tuyết Phi để ý tới, thong thả thở dài: "Ai... Tiết hoàng hậu đúng là số khổ, phụng bồi Hoàng Đế đánh đông dẹp tây, kết quả chết chiến trường, ngược lại lại tiện nghi cho hảo tỷ muội của nàng..."

      Sắc mặt Quan Bạch Nguyệt đột nhiên trắng bệch, nàng ác liệt nhìn Vân Tuyết Phi, cao giọng chất vấn: "Làm sao ngươi biết những chuyện này?"

      " Biết cái gì? Bổn vương phi cũng biết, chỉ biết..." Vân Tuyết Phi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía người trốn sau lưng Quan Bạch Nguyệt kia, lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Giết người đền mạng!"

      Thân thể Quan Tâm Liên co rụt lại, lôi kéo cánh tay của Quan Bạch Nguyệt, nàng nhìn Vân Tuyết Phi, giọng run run: "Có bác ở đây, ngươi... Ngươi thể động vào ta, biểu tỷ ta lại là... Lại là Mộ Dung quý phi!"

      Như muốn chứng minh cái gì, nàng đẩy Quan Bạch Nguyệt trước mặt cái.

      Quan Bạch Nguyệt lập tức hồi phục tâm tình, nghĩ đến nữ nhi của mình là Quý Phi, Quý Phi là cái gì? Đây chính là quốc mẫu tương lai, nghĩ đến đây, nàng phấn khích, ưỡn ngực: "Có bà già này ở đây, người nào cũng thể động vào cháu ta!"
      Last edited: 10/11/15
      duyenktn1, rjnchan, Chris3 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cau mong chi nu chinh som thich nam chinh di.roi hai nguoi cung nhau nguoc nhung nguoi khac.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30: có nữ nhân có thể so sánh với nàng!

      Editor: Lin

      Vân Tuyết Phi nhìn đôi cực phẩm trước mắt này, trầm mặc lúc sau lại lạnh lùng mở miệng: " Người đâu, kéo Quan Tâm Liên ra ngoài loạn côn đánh chết cho bổn vương phi!"

      Quan Tâm Liên run rẩy, càng thêm kéo chặt y phục Quan Bạch Nguyệt, thân thể ở nơi ai thấy run rẩy, nàng bất lực nhìn Quan Bạch Nguyệt, trong mắt lộ vẻ cầu xin: "Bác, ta... ta..."

      " Ai dám! Nữ nhi của ta chính là Hoàng quý phi! Dám đụng đến cháu ta, tôi nữ nhi của ta tru di cửu tộc các ngươi!"

      Nghe thấy giọng phách lối như vậy, nhìn nha hoàn nô bộc đứng chung quanh sợ sệt dám lên trước, Vân Tuyết Phi vui chau mày.

      " Ai dám tru di cửu tộc Bổn vương?"

      Giọng khí phách êm tai như vậy trong nháy mắt chấn động đến lòng của Vân Tuyết Phi, Vân Tuyết Phi nhanh chóng hồi phục, ngẩng đầu lên.

      Đập vào mắt là cẩm bào trắng ngà, lịch phong nhã tài hoa, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn.

      Tư Nam Tuyệt quan tâm, thẳng về phía Vân Tuyết Phi, đợi đến lúc chỉ còn cách 30cm dừng lại, xoay người, liếc mắt nhìn Quan Bạch Nguyệt phách lối vừa rồi.

      Quan Tâm Liên phản ứng lại đầu tiên, vội vàng buông tay ra, lên trước, thẹn thùng hành lễ: "Bái kiến Vương Gia!"

      Vừa nghe Vương Gia, Quan Bạch Nguyệt lập tức hồi thần, thu hồi ánh mắt si mê, nghĩ tới đây chính là hộ quốc Vương Gia trong truyền thuyết, quả nhiên là phong thái Tiên Nhân, có phong thái rất giống hoàng đế, trách được Liên nhi lại vì mà đòi sống đòi chết.

      Nàng ho khan vài tiếng, cũng quỳ xuống hành lễ: "Lão thân bái kiến Vương Gia!"

      Tư Nam Tuyệt như nghe thấy, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Tuyết Phi: "Người nào chọc Tuyết Nhi mất hứng?"

      Vân Tuyết Phi liếc nam nhân làm bộ trước mặt cái, trong nhà này có nhiều người như vậy, lại nhìn thấy, cho ngươi giả bộ! Đáng ghét!

      Quan Tâm Liên vừa thấy sau khi Vương Gia vào chỉ để ý tiện nhân Vân Tuyết Phi này, lập tức tức giận lại tủi thân, nàng nghẹn ngào lên tiếng: "Vương Gia, người phải làm chủ cho nô tỳ!"

      Tư Nam Tuyệt nở nụ cười, giọng cười lại phát ra như nham thạch: "Liên nhi có thể có ủy khuất gì?"

      Quan Tâm Liên vừa nghe, lập tức kích động, kịp nhìn vẻ mặt của , vội vàng bộc phát, nàng phẫn hận trách mắng: "Vương phi ác độc, muốn loạn côn đánh chết nô tỳ, cũng may bác nô tỳ kịp thời tới cứu, nếu tại nô tỳ gặp được Vương Gia..."

      Vừa vừa đỏ mắt, nước mắt như châu sa lăn xuống theo gò má.

      "Ồ? Có chuyện như vậy?" Giọng dễ nghe của Tư Nam Tuyệt khẽ kéo dài.

      nhìn về phía Vân Tuyết Phi, đầu ngón tay như ngọc vuốt ve mái tóc Vân Tuyết Phi, thấp giọng hỏi thăm: "Tuyết Nhi, ngươi , việc này phải giải quyết thế nào mới tốt?"

      Vân Tuyết Phi cười mà như cười, nhìn nam tử này cưng chiều với mình: " bằng..."

      Nhìn sang Quan Tâm Liên bên căng thẳng, ánh mắt oán độc, nàng cười đắc ý , tay khoác tay của Tư Nam Tuyệt, tựa người lên vai , ngón tay thanh tú vẽ nên các vòng tròn ngực Tư Nam Tuyệt: "Nếu như thần thiếp , tâm tình Quan thị thiếp bị ảnh hưởng, Vương Gia ngươi làm thế nào?"

      Hương thơm nữ nhi mê người truyền đến, thân thể mềm mại dán chặt lên lồng ngực chính mình, còn có tay ngọc làm xằng làm bậy người mình, Tư Nam Tuyệt đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, nhìn ánh mắt khiêu khích đắc ý của Vân Tuyết Phi, ôm lấy eo thon của nàng, ép vào thân mình, ánh mắt trầm, trong mắt như có chút sóng gió, giọng hơi mờ ám: "Ái phi muốn làm thế nào?"

      Đùa mà thành , ánh mắt nàng tự nhiên, có điều quay mắt , nàng có thể nhìn thấy ánh mắt phun lửa của Quan Tâm Liên, chút được tự nhiên kia lập tức tiêu hầu như còn, thay vào đó là loại đắc ý sung sướng.

      " Thần thiếp luôn luôn là người có thù tất báo, cả gan phái thích khách ám sát bổn vương phi, phải chấp nhận hậu quả!" Vân Tuyết Phi năng khí phách, nhìn về phía Quan Tâm Liên, hàn quang chợt lóe lên: "Quan thị thiếp, ngươi chuẩn bị xong chưa?"

      Vân Tuyết Phi thoát khỏi lồng ngực Tư Nam Tuyệt, đến bên cạnh Quan Tâm Liên và Quan Bạch Nguyệt, cúi thấp người: "Mẹ vợ của Hoàng đế thế nào? Cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, cũng đừng mong có thể cứu ngươi! Người đâu!"

      " Ngươi thể! Lão thân cho phép!" Quan Bạch Nguyệt nhận ra ý tứ của Vân Tuyết Phi, lập tức lên tiếng quát ngăn lại.

      " Đây là hộ quốc Vương Phủ, lão nhân gia ngươi muốn ra vẻ ta đây lộn chỗ rồi! Người đâu, trước tiên đánh Quan lão phu nhân 20 đại bản, sau đó mời ra ngoài cho bổn vương phi!" Vân Tuyết Phi lười phải nhảm với lão nhân này, trực tiếp trừng phạt!

      tại còn muốn đánh mình! Phản, phản rồi! Quan Bạch Nguyệt tức giận hàm răng run lên, nhưng ra được câu.

      Gã sai vặt vốn còn sợ hãi dám di chuyển, thế nhưng tại Vương Gia ở đây, lá gan cũng lớn lên, có Vương Gia ở đây, Quý Phi tính là gì? Hai gã sai vặt trực tiếp tiến lên, ôm lấy Quan Bạch Nguyệt đất ra ngoài.

      Quan Bạch Nguyệt bừng tỉnh, nhưng hai tay bị khống chế, chỉ có thể mở miệng chửi mắng: "Tiện nhân, ngươi được chết tử tế, ta muốn tru di cửu tộc nhà ngươi... tru di cửu tộc nhà ngươi!"

      Theo tiếng mắng chửi càng ngày càng xa, Vân Tuyết Phi dời ánh mắt đến người nhân vật chính của hôm nay, hôm nay nàng nhất định phải trừng trị nữ nhân đáng giận này.

      Quan Tâm Liên nhìn Quan Bạch Nguyệt bị kéo ra ngoài, ngay cả bác nàng cũng sợ, còn bị đánh 20 đại bản, vậy mình?

      Trong ánh mắt u lãnh của Vân Tuyết Phi, nàng xụi lơ mặt đất, ngơ ngác nhìn nam tử ngay đến ánh mắt cũng lười cho mình trước mặt, nam tử mình vẫn luôn .

      Nàng đột nhiên cười to, cười đến rơi nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Vân Tuyết Phi càng thêm oán hận, quay đầu lại vẻ mặt đau thương nhìn Tư Nam Tuyệt: "Tại sao? Tại sao lại đối với ta như vậy? có Bạch Tuyết Nhu, vì sao thể ta?"

      Vân Tuyết Phi ngẩn ra, Bạch Tuyết Nhu, lại là cái tên này? Nàng tự chủ quay đầu, muốn xem xem phản ứng của người đàn ông khi nghe đến cái tên này thành thế nào!

      Tư Nam Tuyệt lạnh lùng câu: " có nữ nhân có thể so sánh với nàng!"

      Editor: tử đinh hương

      Chương 31: xin lỗi!

      "Ha ha ~ sao?" Quan Tâm Liên tuyệt vọng nhìn nam nhân có tâm này, nàng chậm rãi lui về phía sau, lau nước mắt mặt, đột nhiên cười quỷ dị tiếng, hung hăng đụng tới cây cột hướng đối diện.

      Theo tiếng ‘ bịch ’ rất lớn, nàng ta chậm rãi ngã xuống, máu tươi lan tràn ra, nàng ta nhìn nam nhân trước mắt nhúc nhích, khuôn mặt biểu cảm, thầm tự : "Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn chiếm được nữ nhân mình thích, giống như ta sống trong khổ sở khi được đáp lại, cả đời!"

      Trời đất xoay tròn, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, chảy xuống giọt lệ cuối cùng!

      Vân Tuyết Phi kinh hãi, nàng tuyệt đối ngờ Quan Tâm Liên quyết tuyệt như vậy, đầu nàng trống rỗng, trước mắt chỉ có máu tươi đầy trời, nàng dựa vào bản năng lên trước, ngồi xổm xuống, đưa tay dò hơi thở của Quan Tâm Liên, còn hơi thở, trong lòng nàng ra cảm giác gì, xoay đầu lại về phía Tư Nam Tuyệt : "Nàng chết ~"

      Mặt Tư Nam Tuyệt chút thay đổi, trong mắt có bất kỳ phập phồng gì, bình thản đáp tiếng "Ừ, ta biết !" Nhìn xuống người hầu đứng cung kính xung quanh, phân phó: "Đưa di thể Quan thị thiếp về nhà, đều lui !"

      Tần Hương Quân ngờ cá nước thân mật nhiều ngày như vậy, vương gia cũng lưu lại ánh mắt cho mình, trong lòng tức giận, nhưng mà nghĩ đến Quan Tâm Liên chết rồi, đối thủ của nàng ta lại ít , trong lòng vẫn vui mừng, nàng ta chậm rãi lui ra, khi ra đến cửa nhìn thấy ánh mắt Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi, nàng khỏi siết chặt quả đấm: sớm hay muộn nàng cũng phải trừ bỏ Vân Tuyết Phi, ngồi lên ngôi vị vương phi này!

      Nếu như là trước kia, Vân Tuyết Phi chết chết, dám ám sát nàng chết ngàn lần cũng đủ, nhưng hôm nay nàng cũng rất khó chịu, cho cùng, đây là nữ nhân ngốc, người có mình, nghĩ đến lời của Quan Tâm Liên, nàng là thế thân của Bạch Tuyết Nhu, nàng nhắm mắt, điều chỉnh tình hình bên dưới, rồi sau đó chậm rãi mở ra: "Ngươi khó chịu sao? nữ nhân si tình vì ngươi mà chết như vậy!"

      Tư Nam Tuyệt nghe hỏi thế, cau mày chút: "Nàng ta làm việc sai nên tiếp nhận trừng phạt!"

      Nàng đột nhiên đứng lên, khóe miệng giật giật, có chút ý cười nào: "Có phải trong lòng ngươi trừ Bạch Tuyết Nhu, ai cũng quan tâm hay ?"

      Sắc mặt Tư Nam Tuyệt buồn bã, lạnh lùng : "Ngươi và nàng giống nhau!"

      giống nhau? Vân Tuyết Phi tự giễu nhếch miệng, đứng dậy, ra cửa: "Nếu như ngươi nàng, mặc kệ từ nguyên nhân nào, ban đầu cũng nên lấy ta!"

      Lưu lại câu như vậy, liền cất bước ra khỏi chỗ làm người ta hít thở thông.

      Tháng năm trời sáng trời xanh mây trắng, nhưng Quan phủ lại mây đen ảm đạm, đông nghẹt, khiến người thở thông.

      Quý phụ mặc đồ bông hồng hồng thêu tơ bạc khóc thút thít ở bên: "Liên Nhi của ta, con chết thê thảm ~"

      Cái mông Quan Bạch Nguyệt nằm ở giường, tiểu nha hoàn áo xám đứng ở bên cạnh bôi thuốc cho bà ta.

      Nghe tiếng khóc, Quan Bạch Nguyệt vui quát lớn: "Câm miệng! người chết rồi, gào lên ở chỗ này làm gì? Có bản lãnh ngươi đến trong hộ quốc vương phủ gào , khiến những tiện nhân kia đền mạng cho nữ nhi của ngươi!"

      Đoán chừng là dùng quá sức, đụng chạm đến vết thương mông, sắc mặt bà ta đại biến, hung hăng tát nha hoàn bôi thuốc cho bà ta cái, giận dữ mắng mỏ: "Ngu xuẩn, chút! Ngươi biết bôi thuốc hay ? Đau chết lão thân rồi, đau chết. . . . . ."

      Nha hoàn áo xám kinh hoảng bụm mặt, gật đầu liên tục nhận sai: "Đúng, đúng, nô tỳ chú ý. . . . . ."

      "Nhanh chóng bôi thuốc cho lão thân, làm đau lão thân nữa, cẩn thận lột da của ngươi ra!" Quan Bạch Nguyệt ác độc uy hiếp.

      Nha hoàn sợ hãi thưa vâng, động tác càng cẩn thận kỹ hơn.

      Quý phụ cầm khăn dụi dụi con mắt, nghĩ đến nữ nhi chết oan, nảy sinh hận ý trong lòng: "Tỷ tỷ, Thanh Y là hoàng quý phi, tỷ là mẫu thân của quý phi, cha mẹ vợ của đương kim thánh thượng, bọn họ dám giết Liên Nhi của ta, còn đánh tỷ tỷ, nhất định thể bỏ qua cho họ!" xong lời cuối cùng, lời kia là nặn ra từ trong kẽ răng.

      Nghĩ đến mình bị uất ức và sỉ nhục ở hộ quốc vương phủ, Quan Bạch Nguyệt cắn răng nghiến lợi, nắm chặt ga giường dưới người trong tay, lộ vẻ hung ác: "Bỏ qua cho? Hừ! Lão thân nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, lão thân tuyệt đối để cho bọn họ tốt hơn!"

      Quý phụ ngừng tiếng khóc, dịu dàng cười tiếng, tiếng chuyển cái, tiến lên lấy lòng: "Có tỷ tỷ ở đây, ta tin tưởng Liên Nhi của chúng ta nhất định có thể rửa sạch oan ức, báo thù rửa hận!"

      "Yên tâm , Liên Nhi là cháu của lão thân, nhất định để cho nàng chết vô ích! Lão thân nhất định phải làm cho những người này biết kết quả đắc tội Quan phủ!" Quan Bạch Nguyệt hừ lạnh tiếng.

      Mắt của quý phụ lòng vòng, nhân cơ hội ra mục đích chủ yếu của hôm nay: "Tỷ tỷ, an bài cho tướng công chức quan , dù gì tướng công cũng là đệ đệ ruột của tỷ, bao nhiêu cũng có thể giúp đỡ tỷ tỷ chút, về sau Thanh Y đứng vững trong cung cũng có nhà mẹ dựa vào ~"

      Nhìn dáng vẻ nữ nhân trước mắt như suy nghĩ mọi chuyện vì bà, Quan Bạch Nguyệt cười lạnh trong lòng, dĩ nhiên bà biết ý định của nữ nhân trước mặt, nhưng cảm thấy lời của bà ta cũng có lý, gật đầu cái đồng ý.

      "Ngươi điều tra Vân Tuyết Phi đó chút! Chờ thời cơ đến, lão thân nhất định phải diệt trừ nàng!" Quan Bạch Nguyệt khẩn trương, bà ngờ nữ nhân này hiểu chuyện của Tiết Phỉ như thế, giữa bọn họ nhất định có mối quan hệ đặc biệt, dù gì, chỉ cần dính đến Tiết Phỉ, bà đều phải hủy diệt! Bất kể kẻ nào cũng thể uy hiếp vị trí nữ nhi của bà!

      Mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên ở chân trời phía đông, ánh lửa bắn ra bốn phía, cả vùng đất được chiếu sáng trong nháy mắt, khắp nơi đều phủ lên tầng màu vàng kim.

      Vân Tuyết Phi nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng, cả trái tim chìm đến đáy cốc, lạnh lẽo như băng, ngày hôm qua Tư Nam Tuyệt cũng đến, quả nhiên mình chọc giận rồi!

      Nhớ tới ngày hôm qua như đinh chém sắt: "Bất kể kẻ nào cũng thể so sánh với nàng!"

      Nàng tò mò, Bạch Tuyết Nhu là nữ tử như thế nào, đâu rồi? Có thể khiến cho nhớ mãi quên như vậy?

      Nàng suy nghĩ chút, cảm thấy ngày hôm qua cũng có chút quá mức, nàng nên chỉ trích Tư Nam Tuyệt lãnh huyết, mặc dù Quan Tâm Liên đáng thương, nhưng cũng đáng hận, nàng ta phải chết, nếu bất cứ lúc nào nàng cũng ở trong nguy hiểm, nàng cũng quên ánh mắt cuối cùng Quan Tâm Liên nhìn mình, nàng nghĩ đến suốt đời, trừ phi Quan Tâm Liên thương Tư Nam Tuyệt, nếu nàng ta tiêu trừ được nỗi hận với mình!

      Nghĩ tới đây, nàng từ từ cũng hiểu ý tứ của Tư Nam Tuyệt ngày hôm qua, nhất thời có chút đau lòng, nàng phân phó Ngũ Trà: "Nghe ngóng xem vương gia nghỉ ngơi ở đâu cho ta, đồng thời làm chút gì đấy ăn !"

      Ngũ Trà lập tức sáng tỏ, đây là lần đầu tiên tiểu thư chủ động quan tâm vương gia, trong lòng vui mừng: "Vâng, nô tỳ lập tức ~"

      Nha đầu Ngũ Trà này thẳng tính, trong lòng nghĩ cái gì vừa xem hiểu ngay, Vân Tuyết Phi ngượng ngùng, gò má trắng nõn nhất thời nổi lên màu hồng nhàn nhạt, nghiêm nghị giải thích: "Ta chỉ cảm thấy ngày hôm qua giúp ta, dù sao phải cám ơn , cho nên. . . . . ."

      "Nô tỳ hiểu, hiểu. . . . . ." Ngũ Trà gật đầu như gà con mổ thóc, mặt mày giương : "Nô tỳ ~"

      Biết tiểu thư ngượng ngùng, Die nd da nl e q uu ydo n nàng cũng ở lâu thêm, bước chân nhàng, nhanh như chớp thấy bóng rồi.

      Ánh mặt trời vừa vặn, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, khí mát mẻ dễ chịu, làm cho toàn thân người ta thư thái, chim hót hoa thơm, mùi thơm xông vào mũi.

      Vân Tuyết Phi xuyên qua hành lang gấp khúc, tới ngưỡng cửa thư phòng gần sát với Đông Lâm viện của nàng, trong tay bưng thức ăn bốc hơi nóng, ý bảo Đông Hủy canh giữ ở cửa mở cửa cho.

      Đông Hủy cung kính đáp lại: "Vương phi, xin dừng bước, vương gia hôm nay ai cũng gặp!"

      "Ngươi vào thông báo tiếng cho bổn vương phi, ta muốn gặp !" Vân Tuyết Phi liều mạng, Die nd da nl e q uu ydo n lần đầu nàng lớn mật đưa thức ăn cho , cũng thể thất bại mà về!

      "Xin lỗi, vương phi, vương gia đặc biệt qua, vương phi tới cũng gặp!" Đông Hủy có chút ý tứ vào thông báo nào, tiếp tục theo lời chủ tử giao phó.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Cầu xin sưu tầm, cầu xin nhắn lại, cầu xin hoa hoa, cầu xin kim cương ~

      Last edited: 10/11/15
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :