1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 121.1: Chẳng qua mà thôi
      Editor: thuyvu115257


      "Cái gì? Ngươi ai gia tự mình quả quyết?" Con ngươi Tiêu Nhụy Vũ rét lạnh, sắc mặt giận tái .

      " tại Thái hậu thẩm lý án tình giữa Quan Bá Luân và quý phi, theo lý cả hai người đều phải có mặt ở đây để tra hỏi cho ràng. Nhưng mà Thái hậu chỉ hỏi bên, hình như có chút thiếu công bằng!" Ánh mắt Vân Tuyết Phi cũng nhúng nhường, hề sợ hãi nhìn thẳng vào Tiêu Nhụy Vũ, trấn định phân tích : "Nếu như Mộ Dung quý phi là bị ép buộc, vì sao nàng ta lại trực tiếp đứng ra xác nhận?"

      "Nàng ta ngại vì thể diện của hoàng gia, dám đứng ra xác nhận ta!" Quan Bá Luân chợt ngẩng đầu, ánh mắt khẩn trương, giọng cực kỳ kích động: "Tất cả lỗi lầm đều là của mình ta, liên quan đến Mộ Dung quý phi, xin mọi người cần phí tâm vì ta, ta nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào. . . . . ."

      Bóp tiếng, tiếng bị cắt đứt, thời gian giống như ngừng lại vào giờ khắc này.

      "Nghiệt tử, tên nghiệt tử này. . . . . ." Quan Bá Đào thu tay lại, chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn nhi tử ngu ngốc của mình, thất vọng lắc đầu.

      "Công công, người. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu tới kịp ngăn cản, mặt tràn đầy thương nhìn Quan Bá Luân.

      Nàng vươn tay muốn vuốt ve gương mặt bị đánh kia, nhưng còn chưa chạm đến, Quan Bá Luân nghiêng đầu, tránh qua bên.

      Tay Mộ Dung Thanh Liễu sờ hụt, mặt tràn đầy đơn, nàng há miệng, nhưng khi chạm đến ánh mắt chán ghét của Quan Bá Luân, lời nàng chuẩn bị ra liền nuốt xuống cổ họng.

      Quan Bá Đào ngờ nhi tử hồ đồ như thế, Liễu Nhi tốt đến vậy thế nhưng nó cần, lại muốn nữ nhân thể được, theo ý ông nữ nhân kia cái gì cũng tệ, trừ mềm yếu chút còn cái gì tốt đâu. Tại sao đứa con trai này thông suốt chứ, phải đợi đến lúc chuyện thể vãn hồi nó mới có thể tỉnh ngộ sao?

      "Bá Luân, ngươi là bị quỷ ám rồi!" Gương mặt Quan Bá Đào tràn đầy tức giận, quát tiếng: "Ngươi cố ý hy sinh cho nữ nhân kia, thế bây giờ ta lập tức đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi!"

      "Công công!" Mộ Dung Thanh Liễu mở to hai mắt, ngờ chuyện bị đẩy đến bước này, nàng vội vàng nhìn Quan Bá Luân van xin: "Tướng công, chàng xin lỗi công công , giải thích với Thái hậu, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta cùng nhau về nhà, cùng nhau hạnh phúc sống qua ngày được ?"

      Sắc mặt Quan Bá Luân biến hóa, sửng sốt chốc lát, sau đó lấy lại tinh thần, trong mắt lóe cảm xúc phức tạp, bình tĩnh : "Như vậy cũng tốt, phụ thân, người coi như chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu này. Sauk hi đoạn tuyệt quan hệ, Quan phủ cũng có thể tránh hổ thẹn vì con!"

      "Tướng công, chàng. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên cảm giác trái tim đau đớn giống như bị ai đó xé rách, trong mắt tràn ngập bị thương, làm sao cũng nghĩ tới tình cảm của người đàn ông trước mắt này đối với ‘Muội muội tốt’ của nàng sâu đậm như vậy. luồng khí nóng dâng trào, hốc mắt nàng chua xót khó chịu, mơ hồ cảm thấy người đối diện chỉ là ảo ảnh, vô cùng xa xôi.

      "Ngươi...ngươi. . . . . ." Giờ phút này Quan Bá Đào bị chọc tức tới mức ra lời, huyết khí dâng trào, ông đột nhiên cảm thấy ngực mình bị chèn ép đến khó thở, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, lảo đảo té xuống đất.

      Hạ Hầu Thuần cả kinh, vội vàng chạy lại đỡ Quan Bá Đào, lo lắng : "Quan lão, ông sao vậy?"

      "Công công. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu kêu lên, tiếp theo nhanh chóng đứng lên chạy tới trước mắt Quan Bá Đào kiểm tra.

      Ánh mắt Quan Bá Luân thoáng qua vẻ buồn rầu, đôi tay nắm chặt thành quyền, cắn răng trong phút chốc, rồi cúi đầu, thêm gì nữa.

      Vân Tuyết Phi nhìn tới đây, trong lòng khỏi sinh ra tức giận, nàng vội vàng tới trước mặt Quan Bá Luân, chỉ vào Mộ Dung Thanh Liễu phẫn nộ chất vấn: "Quan Bá Luân, trong lòng ngươi chỉ có Mộ Dung Thanh Y, vậy thê tử trước mặt này ngươi coi là gì hả?"

      Người Quan Bá Luân thoáng lay động, nhưng rất nhanh bình thường lại, vẫn cúi đầu, câu.

      "Chỉ vì cái gọi là tình vĩ đại ích kỉ của ngươi, ngươi ruồng rẫy thê tử kết tóc, bây giờ còn muốn vứt bỏ phụ thân mình, vứt bỏ gia tộc của mình. . . . . ." Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Quan Bá Luân, con ngươi ngưng trọng, phủ lên màu sắc đen tối, giọng nàng mang theo ảo não và tức giận : "Ngươi cho rằng đoạn tuyệt quan hệ, Quan phủ bị dính líu?"

      Quan Bá Luân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vân Tuyết Phi, trong lòng ra lo lắng, mấp máy môi : "Nếu như ta phải người Quan phủ, tự nhiên khiến Quan phủ bị mất mặt!"

      "Nhưng người ngươi chảy dòng máu Quan gia, đây là thể thay đổi được!" Vân Tuyết Phi cắt đứt lời phản bác của .

      "Nhưng, nhưng ta làm nhục nhã Quan phủ, tại tất cả mọi người đều biết Quan Bá Luân ta là hoạn quan, biết Quan gia xuất ra thái giám!" Quan Bá Luân nhìn Vân Tuyết Phi cười thê lương, kế tiếp liếc qua gương mặt lo lắng của Mộ Dung Thanh Liễu: "Ta đối với nàng có tình cảm, miễn cưỡng ở chung chỗ cũng hạnh phúc. Huống chi bây giờ ta rơi vào loại tình huống này. Nếu như nàng bằng lòng, có thể dùng thân phận con dâu đích trưởng tử Quan gia, giàu sang sống hết đời. Còn ngược lại, ta có thể cho nàng tờ hưu thư, để nàng tìm phu quân tái giá!"

      Mặc dù giọng Quan Bá Luân lớn, nhưng Mộ Dung Thanh Liễu cách đó xa vẫn nghe thấy hết, hốc mắt nàng ửng đỏ, cố nén lệ xoay người, tới trước mặt Quan Bá Luân, nghẹn ngào chất vấn: "Ta và chàng quen biết nhau ngắn hơn nàng ta, trong lòng chàng hẳn hiểu tình cảm của ta đối với chàng, thế giới này nữ nhân nào có thể chàng hơn ta. Tại sao tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ có chàng là hiểu. Rốt cuộc Mộ Dung Thanh Y có cái gì tốt? Đáng giá để chàng vì nàng ta, bảo vệ nàng ta như vậy, gánh vác nguy cơ bị mất đầu, thay nàng ta gỡ tội chứ!"

      "Câm mồm! Ta chuyện này liên quan đến Thanh Y, đều là mình ta, là ta ép buộc nàng ấy quan hệ với ta. Từ lúc ban đầu nàng ấy muốn, tất cả đều là lỗi của ta, của ta!" Vẻ mặt Quan Bá Luân luống cuống, năng lộn xộn.

      "Trong lòng của chàng chỉ có nàng ta thôi sao? Ta và chàng ở chung lâu như vậy, cho dù tảng đá cũng bị làm cho cảm động, tại sao ngươi liền đối với ta tàn nhẫn như vậy?" Mộ Dung Thanh Liễu cười bi thương.

      "Hoàng thượng, Mộ Dung Thanh Y là nữ nhân của ngươi, mọi người tranh chấp thời gian dài như vậy, ít nhất ngươi cũng nên câu chứ!" Ánh mắt châm chọc của Vân Tuyết Phi rơi vào Hạ Hầu Huyền vẫn luôn im lặng bên cạnh, biết suy nghĩ chuyện gì, khóe môi hơi nhếch: "Lúc trước Hoàng thượng đúng là từng si mê Mộ Dung quý phi, ân ân ái ái ở chung chỗ rất lâu, Mộ Dung quý phi là hạng người gì, có ai hiểu hơn Hoàng thượng!"

      Hạ Hầu Huyền cảm thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn người mình, chân mày nhíu chặt, trông thấy sắc mặt Vân Tuyết Phi thoáng chán ghét, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.

      "Hoàng đệ, đệ hãy câu , Bá Luân quả hồ đồ chút, nhưng bị đệ trừng phạt đủ nặng rồi. Tốt xấu gì Quan lão cũng có công vì triều đình, tại lớn tuổi, đến lúc an hưởng tuổi già rồi. Đệ cầu xin mẫu hậu, chuyện này cứ định như vậy , việc xầu trong nhà nên truyền ra ngoài, huống chi hoàng thất chúng ta!" Hạ Hầu Thuần lo lắng, tận tình khuyên bảo.

      Đôi con ngươi Hạ Hầu Huyền thâm thúy, như có như liếc gương mặt thành khẩn của huynh trưởng, yên lặng trong chốc lát, ra đứng trong đại điện, ngữ điệu lạnh lùng : "Mẫu hậu, hết thảy đều là lỗi của nhi tử, ban đầu Quan Bá Luân và Mộ Dung Thanh Y là đôi tình lữ. Nhưng vì nhi tử thưởng thức, thương tiếc Mộ Dung Thanh Y, lại nghĩ tới biến thành . Vì vậy hoành đao đoạt ái, nạp nữ nhân kia làm phi! Nhi tử cũng nếm phải quả đắng, đau đớn mất nữ nhân mình mến nhất!"

      tới chỗ này, Hạ Hầu Huyền chuyển ánh mắt thâm tình nhìn Vân Tuyết Phi, ngưng mắt nhìn nàng : "Hết thảy lỗi lầm đều là nhi tử tạo thành, xin mẫu phi bỏ qua cho Quan Bá Luân!"

      Tiêu Nhụy Vũ ngồi ở xem kịch hay nãy giờ, tất cả xảy ra đều giống như bà dự đoán, chẳng qua ngoài ý muốn có thêm Vân Tuyết Phi, bà cau mày, thu hồi ánh mắt, ho khan hai cái, sau khi hớp ngụm trà : "Nếu Thuần nhi xin tha, mà Huyền nhi lúc trước quả cũng có lỗi, ai gia niệm tình Hữu Tướng luôn trung thành cống hiến vì nước, để cho mang về nhà quản giáo. Nếu ngày sau còn làm chuyện hoang đường như vậy, trái ngược luân lý, phá hủy mặt mũi hoàng gia, ai gia trừng phạt nghiêm khắc!"
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 121.2 (phần cuối)
      Editor: thuyvu115257


      Quan Bá Luân thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Tiêu Nhụy Vũ bên , vốn ôm kết cục chắc chắn phải chết, ngờ quanh co khúc khuỷu, bảo toàn được mạng.

      "Tạ thái hậu nương nương!" Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng lau khô nước mắt, nở nụ cười, dập đầu ba cái với Tiêu Nhụy Vũ.

      Quan Bá Đào ngờ lúc ông sắp chết tâm, buông tha tên nhi tử ra hồn này, thế nhưng xuất kỳ tích, ông nhanh nhảo muốn quỳ xuống khấu tạ, tuy nhiên bị Hạ Hầu Thuần ngăn lại.

      "Quan lão khỏe cần hành lễ, chỉ cần tiếng cảm ơn mẫu hậu là được!" Hạ Hầu Thuần quan tâm, sau đó dời tầm mắt hỏi thăm lên người Tiêu Nhụy Vũ, ôn hòa cười : "Mẫu hậu cũng nghĩ như vậy đúng ?"

      Tiêu Nhụy Vũ cười khoát tay, thèm để ý: "Những lễ nghi này chẳng qua là thứ sáo rỗng, cần hành lễ, thân thể Hữu Tướng mới là quan trọng nhất!"

      Quan Bá Đào làm quan mấy năm, chưa bao giờ cảm động giống như khoảnh khắc này, ông gật đầu cái với Tiêu Nhụy Vũ và Hạ Hầu Thuần, cảm tạ cười tiếng: "Đa tạ Thái hậu và Thuần vương gia!"

      "Nhưng Mộ Dung Thanh Y tuân thủ nữ tắc, dâm loạn hậu cung, ai gia quyết dung túng, hậu cung tuyệt đối thể để cho nữ tử như thế tồn tại!" Tiêu Nhụy Vũ ngước mắt nhìn Hạ Hầu Huyền cái, cho phản bác ra lệnh: "Huyền nhi, nữ nhân này con phải lập tức xử trí cho ai gia!"

      Trái tim Quan Bá Luân vốn để xuống đột nhiên nảy lên, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng, vội vàng cầu xin Tiêu Nhụy Vũ: "Thái hậu, Tiểu Y là vô tội, van người nên làm khó nàng!"

      Quan Bá Đào và Mộ Dung Thanh Liễu còn chưa kịp vui mừng lâu, bỗng dưng nghe được lời bảo vệ kia, sắc mặt lập tức khó coi, nhất là Quan Bá Đào gắt gao trừng mắt nhi tử biết nhìn trường hợp, coi trời bằng vung kia. Đời này ông tạo nghiệt gì, nuôi nhi tử lớn đến như vậy, còn chưa được hưởng phước, bị nó làm cho tức chết!

      Kế bên khóe môi Vân Tuyết Phi tạo thành đường cong ý vị sâu xa, trong mắt thoáng qua giễu cợt, thoáng chốc, rất nhanh khôi phục lại bình thường.

      Nhưng biến hóa như thế vẫn bị Hạ Hầu Huyền bắt được, ánh mắt u, đôi tay nắm chặt thành quyền, ngàn vạn suy nghĩ, lát sau rốt cuộc di chuyển bước, tới trước mặt Quan Bá Luân từ cao nhìn xuống cau mày : "Ngươi thích Mộ Dung Thanh Y?"

      Quan Bá Luân liếc mắt nhìn Hạ Hầu Huyền, lập tức trong lòng lạnh toát, còn có con ngươi lạnh lẽo bắn ra bốn phía kia khiến giật mình phải cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu cái.

      "Ta ban nàng ấy cho ngươi, ngươi muốn ?" Hạ Hầu Huyền mở miệng lần nữa, khiến cho những người ở đây trừ Vân Tuyết Phi ai cũng thoáng chút kinh ngạc.

      Quan Bá Luân ngẩn ra, vui vẻ lan tràn trong mắt, nhưng chỉ là chút, đột nhiên tỉnh táo lại, tự hỏi nguyên nhân Hạ Hầu Huyền làm như vậy. Mặc dù rất muốn Tiểu Y ở bên cạnh mình, nhưng mà bây giờ cơ thể trọn vẹn, xứng với Tiểu Y rồi. Hơn nữa hôm nay Tiểu Y vất vả mới ngồi vào vị trí quý phi!

      "Hoàng thượng đùa, Tiểu Y nàng là Hoàng quý phi, nữ nhân hoàng thượng, hoàng thượng dễ dàng xua đuổi nàng như thế, sao có thể giao phó thâm tình của nàng đối với hoàng thượng trong mấy năm nay?" Quan Bá Luân trầm giọng chất vấn, ràng bản thân muốn, nhưng hiểu được, càng miễn cưỡng Tiểu Y.

      "Hoàng thượng, Quan phủ ta chứa nổi nữ nhân như vậy, xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra!" Trong khoảnh khắc mấu chốt này Quan Bá Đào đương nhiên ý tứ Hạ Hầu Huyền. Chẳng qua nữ nhân kia bất luận như thế nào ông cũng cho vào cửa, ông thà rằng để Thái hậu lập tức ban ba thước lụa trắng kết liểu nàng ta!

      "Hoàng nhi, càn rỡ, nữ nhân bại hoại môn phong, sao ngươi lại tặng cho phủ Hữu Tướng được chứ, đúng là hoang đường, uổng công ngươi là nhất quốc chi quân, há có thể hồ đồ như thế!" Tiêu Nhụy Vũ vô cùng tức giận, làm sao cũng ngờ đứa con trai này khiến bà bị mất mặt lớn đến thế, chẳng lẽ bởi vì Vân Tuyết Phi, liền đánh mất năng lực phán đoán sao?

      "Nữ nhân như vậy chính là sỉ nhục đối với vương triều Đại Hạ ta, nên trực tiếp ban cho cái chết, hoàng nhi, nếu như ngươi niệm tình phu thê xuống tay được, vậy ai gia làm chủ!" Giọng Tiêu Nhụy Vũ lạnh lẽo tiếp.

      Lòng Vân Tuyết Phi phát lạnh, mặc dù kiếp trước Hạ Hầu Huyền đối xử rất tốt với Mộ Dung Thanh Y ở sau lưng nàng, nhưng ít nhiều nàng phát được đầu mối. Khi đó Hạ Hầu Huyền cực kỳ dịu dàng thương tiếc Mộ Dung Thanh Y, bọn họ từng có những năm tháng ngọt ngào. Nếu như Hạ Hầu Huyền trực tiếp xử tử Mộ Dung Thanh Y còn đỡ, ít nhất chứng minh nam nhân này quan tâm, thế nhưng chút nào lưu luyến, ném cho nam nhân khác, điều này đối với nữ nhân mà bi ai đến dường nào!

      "Mộ Dung Thanh Y dâm loạn hậu cung, đặc biệt ban thưởng ly rượu độc, chờ người đưa qua!" Tiêu Nhụy Vũ tiếp tục truy cứu chuyện này, thẳng thừng hạ phán quyết, đồng thời xoa vầng trán uể oải, khoát khoát tay: "Nếu mọi người có việc gì lui ra, ai gia mệt mỏi, phải nghỉ ngơi rồi!"

      "Hoàng thượng, xin ban Tiểu Y cho ta!" Quan Bá Luân lớn tiếng thỉnh cầu, ngẩng đầu lên ánh mắt kiên định chấp nhất, nhìn thẳng vào tròng mắt thâm thúy của Hạ Hầu Huyền: "Ta...ta lòng thích nàng ấy!"

      Vân Tuyết Phi nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Thanh Liễu trắng bệch, ánh mắt nồng đậm bi thương, ràng hoàn toàn bị tổn thương, cũng muốn buông tay, ở nơi này khổ sở giãy giụa trong đầm lầy.

      "Ai gia mệt mỏi, trước bước!" Tiêu Nhụy Vũ ngáp cái, ánh mắt mệt mỏi quét phía dưới vòng, tùy ý để nha hoàn đỡ đứng lên ra ngoài.

      Lúc ngang Vân Tuyết Phi, bà dừng bước chút, ánh mắt khẽ liếc chứa mấy phần tìm tòi nghiên cứu: "Vương phi có thời gian tìm ai gia hàn huyên chút!"

      Đợi lúc đại điện an tĩnh trở lại, Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng lên trước, đưa tay muốn đỡ nam nhân quỳ mặt đất.

      "Vương phi, vừa rồi làm phiền người, Quan mỗ ở đây cám ơn nhiều!" Quan Bá Đào cười gật đầu với Vân Tuyết Phi, kế tiếp chuyển sang Quan Bá Luân lạnh lùng : "Nghiệt tử, ta về nhà tính sổ với ngươi!"

      "Nếu mọi người việc gì nữa, tất cả giải tán !" Vẻ mặt Hạ Hầu Thuần ôn tồn .

      Vân Tuyết Phi mang theo Thiên Tầm xem kịch hay, tại diễn xong, nàng lập tức dẫn Thiên Tầm ra bên ngoài.

      "Phỉ nhi!" Hạ Hầu Huyền vội vàng đuổi theo.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 122.1: Cái chết kỳ lạ
      Editor: thuyvu115257


      Hạ Hầu Huyền vội lao lên muốn đưa tay ngăn cản Vân Tuyết Phi cất bước, nhưng người Vân Tuyết Phi chợt lóe cái, nhàng tránh thoát.

      Nhìn tay trống , cổ họng Hạ Hầu Huyền chua xót thôi, muốn mở miệng giữ lại, nhưng chẳng hiểu vì sao lại thốt nên lời.

      " biết hoàng thượng còn có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi chút nào che giấu chán ghét ở đáy mắt, trầm giọng hỏi .

      "Ta...ta muốn cùng nàng. . . . . ." Vẻ mặt Hạ Hầu Huyền khẩn trương lo lắng, dường như lựa chọn từ ngữ, hồi lâu mới : "Chúng ta cùng . . . . . ."

      "Hoàng thượng, xin ban Tiểu Y cho ta, ta nguyện ý chăm sóc nàng ấy suốt đời!" Quan Bá Luân thấy sau khi Thái hậu , tâm tình tụt dốc thảm hại. tại hy vọng duy nhất chính là Hạ Hầu Huyền, người vội vàng đứng lên, nhưng bởi vì quỳ lâu nên chân bị bủn rủn, lúc nhỏm dậy vì dùng sức quá mạnh, lảo đảo té xuống. Sau khi ổn định người, chạy nhanh tới trước mặt Hạ Hầu Huyền, kéo ống tay áo Hạ Hầu Huyền, mỏi mắt cầu khẩn.

      Lời vừa ra khỏi miệng, liền bị người cắt đứt, sắc mặt Hạ Hầu Huyền đầy vẻ vui, thu hồi tầm mắt hung ác trừng nô tài biết trời cao đất rộng này: "Cút ngay, trẫm có thời gian tán gẫu với ngươi!"

      Quan Bá Đào nghe vậy, gương mặt già nua hơi đỏ lên, cúi đầu, quát lớn: “Nghiệt tử, còn mau buông hoàng thượng ra, theo ta về nhà!”

      “Tướng công, theo cúng ta về nhà được , hãy quên hết những chuyện xảy ra trong hoàng cung , từ đây về sau chúng ta sống hạnh phúc bên nhau!” Biết để ý tới nhưng Mộ Dung Thanh Liễu vẫn ra, hy vọng nam nhân trước mặt có thể quay đầu!

      “Ta nhất định phải dẫn Tiểu Y về nhà!” Ánh mắt Quan Bá Luân kiên định, năng có khí phách: “Hoàng thượng, dù người Tiểu Y, nhưng nhất dạ phu thê bách nhật ân, cũng thể để Thái hậu xử tử nàng như vậy. Nếu người nàng, hãy ban nàng cho ta, ta thương nàng.”

      “Ta bảo ngươi buông tay ra!” Cả trái tim Hạ Hầu Huyền đều đặt người đối diện, đối với ánh mắt van xin kia làm như thấy, trong mắt chỉ tồn tại kiên nhẫn.

      “Tiện nam xứng tiện nữ, ô quy và vương bát, người đời ko sai mà.” Vân Tuyết Phi cười giễu cợt, ánh mắt trào phúng lướt qua Hạ Hầu Huyền và Quan Bá Luân, sau đó nhìn nữ nhân trắng mặt đầy rẫy đau thương ở sau lưng, tốt bụng nhắc nhở: “Nam nhân như vây xứng với ngươi, ngươi nên bỏ tìm người ưu tú hơn, đừng ở đây lãng phí thời gian với tiện nam nhân này.”

      Mộ Dung Thanh Liễu ngẩn ra, men theo giọng nhìn sang, vừa nãy chính vị vương phi này luôn giúp nàng chuyện, nàng chỉ mãi lo cho Quan Bá Luân, chưa từng dò xét cẩn thận qua. tại đối diện với đôi mắt trong veo xinh đẹp như ánh sáng kim cương lấp lánh, quen thuộc như thế, làm cho người ta có ấn tượng rất tốt, nàng giật giật khóe miệng, cảm kích cười tiếng: “Tạ ý tốt của vương phi, chẳng qua lấy chồng phải theo chồng. Nếu ta gả cho theo cả đời, cho dù thích ta.”

      Quan Bá Luân sững sờ, ý thức được nữ nhân trước mặt này mắng chính là mình trong mắt thoáng qua phẫn nộ và vui, tức giận quát Vân Tuyết Phi: “Miệng lưỡi ngươi sạch chút!” Kế tiếp quay đầu hét với Mộ Dung Thanh Liễu: “Ngươi lừa ai chứ, thích trực tiếp , cần phải giả vờ oan ức, những thứ này đều là ngươi tự tìm!”

      Vân Tuyết Phi khinh thường nhìn Quan Bá Luân cái, loại nam nhân này thực hết thuốc chữa rồi, cần hiền thê trong nhà, cứ muốn đương hoa dại bên ngoài, bị thiến là đáng đời.

      “Khụ khụ… Ngươi nghiệt tử này…” Quan Bá Đào vươn tay run rẩy chỉ vào đứa contrai xấc xược kia, sắc mặt tái xanh lần lượt thay đổi, thở hổn hển. Ông biết rốt cuộc mình tạo nghiệt gì, lại sinh ra thứ hồ đồ như vậy. Ông quay đầu, áy náy nhìn con dâu vẫn luôn chăm sóc mình: “Liễu Nhi, nếu con có thích nam tử nào đó, cho công công, công công thay con làm chủ, chuẩn bị phần đồ cưới phòng phú cho con.”

      “Công công, người…” Mộ Dung Thanh Liễu biết vị công công này đối xử với nàng như như nhi ruột thịt, nhưng ngờ ngườ luôn tuân thủ quy tắc cũ như công công có thể ra những lời chấn động như vậy. Nàng cảm động đồng thời ý thức trách nhiệm gánh ở thân càng thêm mãnh liệt, nàng khẽ lắc đầu cái: “Cả đời ta chỉ làm dâu Quan gia!”

      Nên đều rồi, nếu nữ nhân này muốn, nàng cũng thể cưỡng cầu, Vân Tuyết Phi nhấc chân lần nữa, ra bên ngoài.

      “Chủ tử, người tại sao Thái hậu có thể dễ dàng bỏ qua cho tiện nam nhân đó như vậy?” Thiên Tầm theo ra cửa, thấy Hạ Hầu Huyền chưa cùng ra ngoài, nhớ lại vừa rồi chứng kiến hết thảy, nhất thời trong lòng lền tức giận.

      “Có thể từ lúc bắt đầu bà ta chưa từng nghĩ tới phải xử trí Quan Bá Luân, dù sao địa vị Hữu Tướng ở trong triều vô cùng cao, ảnh hưởng sâu xa, rất nhiều người tuổi trẻ tài cao đều trải qua tay ông đề bạt vào bộ máy triều đình Đại Hạ.” Vân tuyết Phi híp mắt, nhìn cung điện xanh vàng rực rỡ, sáng loáng trong vắt, ràng thẻ viện vẻ thanh bình, sua lưng lại chứa đựng tầng tầng lớp lớp mưu quỷ kế, khiến người khó lòng phòng bị.

      “Ý của chủ tử là hôm nay Thái hậu cố ý diễn trò?” Đầu óc Thiên Tầm xoay chuyển rất nhanh, lập tức hiểu ý Vân Tuyết Phi.

      Vân Tuyết Phi gật đầu cái, tiếp tục : “Ít nhất tại bà ta chưa định đắc tội với vị Hữu tướng này. Mặc dù vừa nãy bà ta năm lần bảy lượt muốn nghiêm trị nhưng vẫn vòng vo có động tác thực tế.”

      “Vì sao Thái hậu phải làm như vậy? sợ khiến Hữu tướng cách lòng ư?” Thiên Tầm lục lọi tất cả đầu mối trong đầu, năm đó vị Hữu tướng này ở thời điểm cửu tử đoạt vị ủng hộ Thất hoàng tử Hạ Hầu Huyền, vì Hạ Hầu Huyền thuyết phục rất nhiều tướng lãnh quy thuận. Nhưng lại sinh ra tác dụng mấu chốt thể thiếu, có thể ông ta chính là đại công thần sau đại gia tộc họ Tiết.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 122.2 (phần cuối)
      Editor: thuyvu115257


      "Trắng và đen đều do bà ta cải trang, trước hỏi tội sau khai ân, ban bố ân huệ, càng thêm có thể khiến cho lòng người quy phục!" Khóe môi Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, hơi thâm ý .

      Thiên Tầm mở to hai mắt, bừng tỉnh hiểu ra: " ra là như vậy!" Nàng bước nhanh tới trước mặt Vân Tuyết Phi, hai mắt tỏa sáng, sùng bái thở dài : "Chủ tử, người lợi hại!"

      "Tiêu Nhụy Vũ sử dụng chiêu này rất hay, chẳng qua ta có chút khó hiểu, tại sao bà ta muốn làm như vậy?" Ánh mắt Vân Tuyết Phi sâu thẩm, nhìn ngọc bích nơi xa như được tẩy rửa bầu trời, giọng như khói.

      "Có gì đâu mà khó hiểu ạ?" Thiên Tầm chớp mắt mở miệng : " phải bà ta muốn làm cho Hữu Tướng càng thêm thần phục, ủng hộ bà ta sao? Đây chính là mục đích của bà ta.”

      Vân Tuyết Phi vừa vừa suy nghĩ, nhìn hoàng cung vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, trong lòng nàng phức tạp, cứ cảm giác có cái gì đó bị nàng bỏ qua, rất quan trọng.

      Chợt tinh quang chớp lóe trong đầu, nàng tạm ngừng bước, bỗng dưng hiểu được, khóe miệng kéo ra đường cong nhàn nhạt, bừng tỉnh : “Lần này nhị hoàng tử ra sân, cũng cho Hữu tướng ấn tượng giống như trước kia. Chắc hẳn từ đây về sau, vị trí nhị hoàng tử ở trong lòng ông có ý nghĩa khác.”

      Nhưng tại sao Tiêu Nhụy Vũ muốn làm như vậy? Hạ Hầu Huyền cũng là con trai ruột của bà ta, bỏ qua bỏ qua vết nhơ Mộ Dung Thanh. Làm Hoàng đế, cũng có thể tính là minh quân ở trong lòng dân chúng. Căn cứ vào trí nhớ trước kia, Tiêu Nhụy Vũ là nữ nhân cường thế, thủ đoạn cứng rắn. Lúc tiên hoàng còn sống, có vài lần tham gia vào chính . Nhưng từ sau khi tiên hoàng chết, Hạ Hầu Huyền lên ngôi mấy năm nay, bà ta đều lòng lễ Phật, làm sao lại đột nhiên tiến hành hàng loạt động tác, chẳng lẽ bà ta muốn làm Nữ hoàng?

      Bất tri bất giác tới hậu hoa viên hoàng cung, ngắm nhìn trăm nghìn hoa nở rộ khắp vườn, mùi thơm quanh quẩn, nền đất lát đá bạch ngọc lung linh dưới ánh sáng mặt trời, đây là nhà tù hoa lệ.

      “Nhã trắc phi, bây giờ ngươi mang thai, cần phải cẩn thận chút.” giọng oán trách giòn tan dễ vỡ động lòng người vang lên trong lâm viên vắng vẻ.

      Có người! Vân Tuyết Phi sửng sốt, Nhã trắc phi, chẳng lẽ là phi tử của Hạ Hầu Thuần? Nàng thu lại hơi thở, vào bên trong, trong lòng sinh ra tò mò, nàng rất muốn nhìn cái.

      “Ta chỉ là ra ngoài dạo lát, hít thở khí trong lành, sao có thể yếu ớt như vậy!” Lại tiếng mềm mại khác vang lên.

      Giọng này! Vân Tuyết Phi bỗng nhiên sững sờ, Nhã trắc phi, Tiết Nhã!

      “Nhưng bây giờ giống như trước đây, Nhã trắc phi ngươi mang thai trưởng tử của Vương gia, thân thể quý giá, thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào, viện chúng ta trông cậy toàn bộ vào trắc phi người!” Giọng êm tai như tiếng chim hót lại vang lên.

      “Khấu Nhi, ngươi Vương gia thích đứa trong bụng ta sao?” Tiết Nhã vuốt ve cái bụng nhô lên, gương mặt lộ vẻ u buồn.

      Vân Tuyết Phi vô ý thức cất bước tới nơi phát ra tiếng , mặt đất máu chảy thành sông, binh lính chết nhắm mắt, xương gãy khắp nơi...... Ngực bị kiếm lạnh lẽo kia đâm vào đau nhói nhắc nhở nàng, Tiết Nhã nở nụ cười quỷ dị ngay giờ phút sinh mạng nàng sắp kết thúc.

      “Đây là đứa con đầu tiên của Vương gia, chắc chắn Vương gia thích, trắc phi người nên suy nghĩ lung tung, an tâm dưỡng thai là tốt!” Nữ tử gọi là Khấu Nhi dẫu môi, đưa tay nhàng giúp Tiết Nhã bóp vai.

      “Vương gia nhất định rất tiếc nuối vì đứa con đầu tiên phải do Vương phi sinh ra” Sắc mặt Tiết Nhã buồn bã, mím môi, cho dù ở đây cả vườn màu xanh biếc, nhưng đóa hoa nhiều màu sắc thi nhau đón gió chập chờn, cũng chiếu sáng được nội tâm u của nàng.

      “Mặc kệ do trắc phi người sinh hay Vương phi sinh, đều là con của Vương gia, đứa trẻ đầu tiên này định rất được mong đợi, trắc phi chớ nghĩ loạn!” Khấu Nhi tận tâm an ủi.

      sao?” Khóe miệng Tiết Nhã vểnh lên, có chút tự giễu: “Cũng có thể, người hoàng gia để ý nhất đúng là vấn đề con cháu. Cho dù thích nữ nhân kia bao nhiêu, nhưng nếu thể sinh con, hồng nhan già , vị trí Vương phi kia cũng giữ được!”

      Nghe tiếng chuyện càng ngày càng ràng, Vân Tuyết Phi ngừng thở, đôi tay hơi run rẩy. Gần bên, nàng chỉ từ phía sau thân cây này ra ngoài, là có thể nhìn thấy nàng ta, , là muội muội tốt của Tiết Phỉ!

      “Trước mắt trắc phi dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất, những thứ khác cần lo lắng nữa, dầu gì người vẫn xuất thân từ Tiết gia, sau lưng có bối cảnh nhà mẹ cường đại. Dù Vương phi nhìn người vừa mắt, cũng dám đối phó người!” Khấu Nhi đắc ý nhếch môi, càng thêm tận tâm hầu hạ Tiết Nhã.

      “Đúng nha ~ Tiết Phỉ có ở đây, ta là đích tiểu thư duy nhất của Tiết gia, dựa vào phía sau ta là Tiết gia, Vương gia cũng thích đứa bé này!” Tiết Nhã rũ bỏ vẻ u, cả người bao phủ tầng hào quang mẫu tính, nàng khẽ vuốt ve bụng, gương mặt che giấu được dịu dàng: “Con à, con phải khỏe mạng lớn lên, sớm chút ra ngoài, mẫu phi nhất định trù tính tương lai tốt nhất cho con!”

      Vân Tuyết Phi mím chặt môi, ánh mắt tàn khốc chợt lóe lên, bàn tay trắng nõn nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay dường như muốn cắm vào trong thịt. Có ngốc chăng nữa nàng cũng nghe được chút đầu mối về cái chết kỳ lạ của Tiết Phỉ!
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 123: Mộ Dung quý phi qua đời
      Editor: thuyvu115257


      Trong mắt Khấu Nhi thoáng qua điều gì đó, có chút hâm mộ : "Thân phận Nhã trắc phi tôn quý, tại lại mang thai tiểu vương gia, vị trí chính phi sớm là vật trong túi!" diễn&đàn%lê&quý#đôn

      Tiết Nhã nghe vậy, nở nụ cười rạng rỡ, có vui mừng cùng hạnh phúc, còn có mấy phần thỏa mãn.

      "Nghe mấy ngày Vương gia trước phái người muốn đón Vương phi vào hoàng cung!" Khấu Nhi thờ ơ cười tiếng .

      "Chuyện khi nào vậy?" Tiết Nhã thu hồi nụ cười, con ngươi tối sầm lại, trầm giọng hỏi.

      "Ba ngày trước, nghe cận vệ theo bên người Vương gia !" Khấu Nhi tiếp tục .

      Sắc mặt Tiết Nhã trở nên nặng nề, giữa hàng long mày mơ hồ có chút u, bưng ly trà bàn lên nhấp miếng, nhếch miệng : " đối với nữ nhân kia rất thâm tình, lúc này mới chưa được mấy ngày, vội vã muốn đón nữ nhân kia tới đây hưởng phúc ~" diễn,đàn.lê@quýĐôn

      "Trắc phi, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu như vương phi thuận lợi tới hoàng cung, nhất định chiếm hết chú ý của Vương gia!" Khấu Nhi chau mày lại, tràn đầy lo lắng.

      "Có thể làm sao? Cũng phái người đón rồi, chừng tại đường đến đây!" Tiết Nhã rót cho mình ly trà, tiếp tục chậm rãi .

      "Trắc phi, nếu bây giờ chúng ta tìm người diệt trừ nữ nhân kia, để cho nàng đến được hoàng cung?" Con ngươi Khấu Nhi xoay xoay, vệt ác độc xẹt qua. diễn&đàn,lê*Quý Đôn

      Người Tiết Nhã cứng lại, khoát khoát tay ý bảo Khấu Nhi ngừng lại động tác trong tay đứng ở bên, nàng xoay người sau đó quan sát cẩn thận mặt mày Khấu Nhi.

      Khấu Nhi bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến cho sợ hãi, ý thức được mình hơi quá, lập tức quỳ xuống, dám há miệng tiếp.

      "Ngươi run rẩy gì chứ?" Tiết Nhã nhíu mày, để ý .

      "Nô tỳ vượt qua khuôn phép rồi, xin trắc phi thứ tội!" Giọng Khấu Nhi khẽ run, làm như vô cùng căng thẳng.

      Sắc mặt Tiết Nhã trầm xuống, chợt nhoẻn miệng cười: "Ngươi cho rằng Bổn cung giận ngươi?"

      Khấu Nhi ngẩn ra, tiếp theo ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, có chút dám khẳng định : "Chẳng lẽ đúng?"

      "Dĩ nhiên phải!" Tiết Nhã chút nghĩ ngợi, lập tức phủ quyết, sau đó cười khẽ tiếng: "Sao ta lại giận ngươi? Ngươi ra tiếng lòng ta, nữ nhân kia sống ngày đối với ta chính là ngày nguy hiểm! Ta càng muốn làm cho nàng ta gặp Diêm Vương sớm chút hơn ngươi nữa kìa!"

      Khấu Nhi buông lỏng vài phần hoảng sợ mặt, nhưng vẫn còn hơi dè dặt, nịnh nọt : "Nữ nhân kia thua xa trắc phi người. Vương gia đối với nàng ta nhiều lắm chỉ là chơi đùa chút, chờ tiểu sau khi sinh tiểu vương gia, Vương gia thèm liếc mắt tới nàng ta!"

      Tiết Nhã đứng dậy, tới trước mặt Khấu Nhi, ôm bụng cúi người xuống, lại gần bên tai Khấu Nhi, giọng : "Ngươi cực kỳ hiểu tâm tư của ta, rất biết cách chuyện!"

      Sắc mặt Khấu Nhi hơi biến đổi, cười ngượng : "Ta, ta chẳng qua quan tâm trắc phi người, chỉ cần trắc phi tốt, cuộc sống của ta khẳng định càng thêm tốt!"

      "Ngươi rất thông minh, chỉ mong ngươi nhớ lời ngày hôm nay, chăm chỉ làm việc cho ta, hiến kế cho ta, chờ sau khi ta ngồi lên vị trí Thuần vương phi, nhất định bạc đãi ngươi!" Tiết Nhã đưa tay tới đỡ Khấu Nhi, đôi mắt đẹp thoáng qua ánh sáng bén nhọn, khóa chặt người trước mặt.

      Trong mắt Khấu Nhi chợt lóe lên hốt hoảng, tâm tư xoay chuyển liên hồi, trịnh trọng gật đầu: "Nô tỳ chỉ trung thành với trắc phi!"

      "Mặt trời càng lúc càng nóng, ngươi đỡ Bổn cung trở về phòng nghỉ ngơi, tránh làm hại hài nhi Bổn cung!" Tiết Nhã dùng tay vuốt ve bụng mình, nghiêng mắt nhìn Khấu Nhi cái, cái nhìn kia rất có thâm ý.

      Khấu Nhi từ bị phụ thân đánh cược bán vào vương phủ, vẫn luôn là nha hoàn ở tầng thấp nhất, nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày, giờ phút này nàng ta vội vàng vươn tay đỡ lấy chủ tử, nở nụ cười lấy lòng: "Trắc phi, chúng ta nhanh trở về phòng, chắc bây giờ Vương gia đợi!"

      đến Hạ Hầu Thuần, khóe môi Tiết Nhã hơi cong lên, mặt nở nụ cười ngọt ngào hiếm thấy, gò má khẽ ửng hồng.

      Vân Tuyết Phi núp ở phía sau cây, đôi mắt chứa đầy lạnh lẽo, nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt tươi tắn kia, mang dáng vẻ của người làm mẫu thân, trong đầu lần nữa dần ra nụ cười quỷ dị đó, còn có thanh gươm sắc bén lạnh như băng......

      Tiết Nhã, ngươi hận Tiết Phỉ, hận đến mức muốn giết chết nàng sao? Là chỉ vì vị trí đích nữ, hay là vì tên nam nhân Hạ Hầu Thuần kia?

      Vô số vấn đề tìm được đáp án, dẫn tới đầu óc nàng đau nhức, sắc mặt nàng mờ mịt . Đợi đến khi hai người kia rời còn nhìn thấy bóng dáng nữa, mới từ phía sau thân cây ra, tiến tới chỗ vừa nãy mà bọn họ dừng lại.

      Thiên Tầm dĩ nhiên nhìn ra khác thường, vừa rồi nàng vẫn theo, cũng như chủ tử, chăm chú nhìn đôi chủ tớ kia, nàng có nội lực, tự nhiên có thể nghe thấy những gì họ ! Tòa cung điện xanh vàng rực rỡ này, bề ngoài xa hoa, ra bên trong sớm vô cùng bẩn thỉu, nơi đây khắp nơi tràn đầy tính toán, chỗ nào cũng ngươi lừa ta gạt, người chết oan đếm hết......

      “Chủ tử, nếu như ngươi thích nơi này, chúng ta trở về vương phủ !” Giọng Thiên Tầm từ phía sau vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Vân Tuyết Phi.
      Vân Tuyết Phi hình như cũng sửng sốt chút, ánh mắt lóe lên, lạnh nhạt :

      “Vương phủ sớm muộn gì ta cũng phải về, chẳng qua trước mắt, ta nhất định phải làm sáng tỏ vài vấn đề!”

      Thiên Tầm gật đầu cái, nhìn Vân Tuyết Phi, kiên định ân cần : “Chủ tử ở đâu, ta ở đó, ta nhất định giúp chủ tử tra những vấn đề này!”

      Người Vân Tuyết Phi khẽ run lên, ánh mắt thoáng qua chút ánh sáng, xoay người nhìn Thiên Tầm, nhàng : “Cám ơn ngươi!”

      Sắc mặt Thiên Tầm chợt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, lắp bắp : “Đây, đây là chuyện thuộc hạ nên làm!”

      Đây là lần đầu tiên Vân Tuyết Phi nhìn thấy vẻ mặt Thiên Tầm như thế, nàng đưa mắt nhìn trong chốc lát, cảm thấy đùa vui, quét sạch nặng nề vừa rồi, cười ha ha ra tiếng.

      “Được rồi, thời gian còn sớm, chúng ta quay về phòng nghỉ ngơi , gần đây ngươi theo ta chịu ít khổ, thừa dịp lúc này về ngủ bù!” Vân Tuyết Phi mỉm cười, chân thành .

      Lần này Thiên Tầm ngẩng đầu lên, tránh né ánh mắt Vân Tuyết Phi nữa, mà nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu cái: “Tạ chủ tử quan tâm!”

      Hai người theo đường cũ về điện Trường Nhạc, Vân Tuyết Phi đưa mắt nhìn xung quanh, từng cảnh tượng quen thuộc ở kiếp trước dần dần ra, nàng quyết định trong lòng, lần này nàng tuyệt đối trốn tránh nữa!

      Cuối cùng Hạ Hầu Huyền cũng đồng ý thỉnh cầu của Quan Bá Luân, ban Mộ Dung Thanh Y cho . Quan Bá Đào ở bên hết sức phản đối, nhưng vẫn thay đổi được quyết định, chỉ có thể lấy vẻ mặt khó chịu tiếp nhận.

      Lúc Mộ Dung Thanh Y nghe được tin tức kia, nghĩ rằng cung nữ chỉ đùa, đợi đến khi Hạ Hầu Huyền đích thân tới đây cho nàng biết chuyện nàng liền giống như kẻ điên nhìn Hạ Hầu Huyền, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, còn có bi thương, cổ họng đắng chát, há miệng: “Chàng trước sau vẫn tha cho ta, dù ta tranh đoạt, chỉ muốn giữ lấy vị trí Quý phi này sống đơn tới già, chàng cũng thể cho ta?”

      “Ta là vì muốn tốt cho ngươi, Quan Bá Luân lòng ngươi, chỉ cần ngươi an phận làm nữ nhân của , rất hạnh phúc!” Hạ Hầu Huyền nhìn đến gương mặt tràn đầy đau khổ cầu xin nọ, lạnh lùng thốt.

      ta sao chứ? sớm phải là nam nhân rồi, thể mang lại cuộc sống vợ chồng cho ta. Mặc dù ta , nhưng tuyệt đối vì vậy mà buông tha mọi thứ ta tốn công gầy dựng mấy năm nay!” Đôi môi mím chặt của Mộ Dung Thanh Y mở ra, kích động phản bác, nhìn chòng chọc nam nhân trước mặt. Hi vọng có thể thay đổi chủ ý, chỉ cần lần này đồng ý giữ nàng trong cung, từ đây về sau nàng sống an phận bao giờ gây chuyện thị phi nữa!

      Nhưng đợi hồi lâu, trong con ngươi kia vẫn bình tĩnh chút gợn sóng, hề bởi vì lời của nàng mà dao động, tim nàng đột nhiên chợt lạnh, tiếp theo lạnh lẽo càng khuếch tán lớn hơn, thấm vào tứ chi bách hải của nàng......

      “Chàng làm như thế, danh nghĩa là vì tốt cho ta, nhưng ra là vì nữ nhân khác, từng là Tiết Phỉ, bây giờ là Vân Tuyết Phi!” Mộ Dung Thanh Y cười mỉa mai, vẻ mặt thê lương: “ ràng chàng đồng ý với ta, chỉ cần ta giúp chàng tìm thấy Tiết Phỉ, chàng bảo đảm vị trí Quý phi của ta. Nhưng bây giờ ta giúp chàng tìm được nàng ta rồi, chàng lại tuân thủ lời hứa. Đường đường là Đế Vương, sao có thể chuyện giống như trò đùa như thế!”

      “Mộ Dung Thanh Y, ta tự hỏi đủ tận tình tận nghĩa với ngươi rồi!” Hạ Hầu Huyền chấp tay sau lưng, mày kiếm nhíu lên, toàn thân ngưng tụ thành lớp băng, lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng.

      “Ngươi hại ta mất nữ nhân mến nhất, chiếm cứ hạnh phúc thuộc về Phỉ nhi lâu như vậy, đến lúc nên trả lại rồi!” Hạ Hầu Huyền nhìn chằm chằm vào mặt của Mộ Dung Thanh Y, con ngươi ngưng trọng, kèm theo chút nghiêm túc: “Ông trời có mắt, khiến kỳ tích xuất , Phỉ nhi lần nữa sống lại, cho dù nàng còn ta, nhưng ta vẫn luôn nàng!”

      “Cho nên chàng kịp chờ đợi liền mượn cơ hội Thái hậu trách tội lần này, vứt bỏ ta như cái giẻ lau, đưa cho người nam nhân khác?” Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y tràn ngập uất ức, càng càng kích động, trong mắt càng thêm đầy bất mãn tố cáo nam nhân trước mặt.

      “Đúng vậy, vì nàng, ta xử lý sạch tất cả nữ nhân trong hậu cung này!” Lần này tốc độ trả lời của Hạ Hầu Huyền rất nhanh, như đinh đóng cột: “Trong hậu cung của ta về sau chỉ có nữ nhân là nàng!”

      “Ha ha ~ Hạ Hầu Huyền, ngươi rất si tình, chỉ là......” Mộ Dung Thanh Y ngước con ngươi ác độc lên, dừng lại gương mặt lạnh tanh của nam nhân, bí hiểm :

      “Nhưng ngươi chậm mất rồi, nàng ta chẳng những ngươi, mà từ đầu tới cuối là người của nam nhân khác. Cho dù ngươi có lấy tất cả để đổi cũng thể kéo nàng ta trở về!”

      Con ngươi Hạ Hầu Huyền thoáng qua tức giận, cắn răng nghiêm giọng : “Nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta. Cho dù phải trả giá hết thảy, ta nhất định cũng phải làm cho nàng trở về bên cạnh ta!”

      “Ngươi thu dọn nhanh lên , Quan Bá Luân chờ ở bên ngoài, đừng làm cho đợi quá lâu, ít nhất tại là kẻ ngu duy nhất tốt với ngươi, đừng trách ta nhắc nhở ngươi, bỏ lỡ thôn này còn nhà trọ khác đâu!” Vẻ mặt Hạ Hầu Huyền đầy sốt ruột, kế tiếp chút lưu luyến xoay người định rời .

      Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, bước chân dừng chút, lạnh lùng : “Sau này ngươi còn là Mộ Dung Thanh Y nữa, ngươi tên là Tô , nhị phu nhân của Quan Bá Luân. Bắt đầu từ hôm nay, Mộ Dung Thanh Y bệnh nặng qua đời ở trong cung, về sau trong cung này còn Mộ Dung quý phi!”

      Chân Mộ Dung Thanh Y mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống, đụng vào góc bàn, trong mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng.

      “Tự giải quyết cho tốt!” Sau khi để lại những lời này, Hạ HầuHuyền sải bước ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      thuyttú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :