1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 118.2 (phần cuối)
      Editor: thuyvu115257


      Vân Tuyết Phi giống như vô ý nhìn Lê Họa cái, nở nụ cười, mặt mày hơi cong lên, há mồm phun ra hai chữ: "Phụ nữ có thai!"

      Bịch tiếng, ly trà trong tay Lê Họa rớt xuống bàn, lăn lăn, nước trà thơm ngát đổ hết ra ngoài, có chút ít văng lên quần áo Lê Họa và Lữ Lệ Hoa.

      "A! Ngươi làm cái gì đấy?" Lữ Lệ Hoa thét lên tiếng đứng dậy, đặt ly trà lên bàn, đưa tay phủi phủi nước đọng quần áo, ánh mắt tràn đầy giận dữ nhìn Lê Họa : "Ngươi điên rồi, ly trà cũng bắt được!"

      Lê Họa vội vàng đứng lên xin lỗi, tay chân càng thêm luống cuống: " xin lỗi, ta phải cố ý, chẳng qua nhất cầm chắc!"

      "Quên , hôm nay coi như xui xẻo, tiếp tục uống trà, uống xong trở về đổi lại!" Lữ Lệ Hoa đưa tay cầm lên ly trà ban nãy, lần nữa đặt ở bên mũi ngửi hai cái, thở dài : "Trà này có thể còn thơm hơn loại nổi tiếng vừa rồi, may mà ta phải phụ nữ có thai, cho nên cũng cần kiêng kỵ!" Tiếng vừa dứt, uống hơi cạn sạch!

      "Trà này và hoa hồng cùng nhau sinh trưởng, cho nên nhiễm chút đặc tính của hoa hồng, tỷ như dễ dàng khiến cho phụ nữ mang thai bị sảy!" Vân Tuyết Phi thèm để ý cười cười: "Chẳng qua nó tạo thành bao nhiêu hại với chúng ta, chúng ta phải phụ nữ có thai, uống vô chỉ có công hiệu dưỡng nhan, tóm lại vẫn vô cùng tốt!"

      "Lê mỹ nhân, ly trà của ngươi bị đổ hết rồi, ta rót cho ngươi ly khác, ngươi nếm thử chút!" Vân Tuyết Phi thân thiết cười tiếng, đưa tay định lấy thêm cái ly.

      " cần phiền toái như vậy!" Lê Họa hoảng hốt, vội vàng đưa tay ngăn cản, cười ha hả, quan tâm khoát khoát tay: "Ta tạm thời khát, nên muốn uống, hơn nữa thời gian cũng sớm, chúng ta nên thôi!"

      Lúc này trong mắt Lữ Lệ Hoa giăng đầy mây đen, cánh môi mân chặt, tiếng nào nhìn cái bụng chói mắt kia.

      "Trước uống xong ly trà rồi cũng muộn!" Vân Tuyết Phi lần nữa rót đầy ly, đưa cho Lê Họa: "Khó gặp đồ tốt, nếm thử đáng tiếc!"

      Sắc mặt Lê Họa trắng bệt nhìn Vân Tuyết Phi, bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, nàng ta hít sâu hơi, đôi môi khô khốc, há miệng, phát ra thanh.

      Ánh mắt Lữ Lệ Hoa tĩnh mịch, lan tỏa tia sáng lạnh lẽo, nhìn chăm chú phản ứng bất thường của nữ nhân này, trong lòng của nàng có đáp án, trái tim thoáng cái đau buốt. Vốn cho là trong lòng chỉ có tiên hoàng hậu, đụng bất kỳ nữ nhân nào. Cho nên nàng ỷ vào gương mặt giống bảy phần tiên hoàng hậu, hưởng thụ sủng ái duy nhất của . Mặc dù động vào nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, để cho nàng biết ý nghĩ trước kia của mình buồn cười đến cỡ nào, chạm nàng, nhưng chạm những nữ nhân khác, làm nữ nhân khác mang thai!

      Nữ nhân này ngoài sáng trong tối xúi giục mình chạy đến đây tìm hiểu, liên tưởng đến chuyện, đột nhiên trái tim nàng phả ra hơi lạnh, thiếu chút nữa, nàng bị nữ nhân đáng sợ này coi như quân cờ rồi!

      "Lê tỷ tỷ, vương phi có lòng tốt như vậy, tỷ vẫn nên uống !" Ngữ điệu Lữ Lệ Hoa bỗng nhiên trầm xuống, gằn từng tiếng : "Hay là Lê tỷ tỷ có mang long tử hoàng thượng? Nếu đúng là như vậy, nên miễn cưỡng uống!"

      Làm sao Lê Họa nghe ra ý bên trong câu ấy, nếu như uống..., chính là gián tiếp thừa nhận mình có thai. Nếu như uống, mặc dù có thể xóa bỏ hiềm nghi, nhưng long tử trong bụng của nàng giữ được!

      Trong thời gian ngắn, Lê Họa suy tính rất nhiều. lúc sau, nàng khó khăn mở miệng : "Cám ơn ý tốt của vương phi, nhưng ta khát, thời gian cũng còn sớm, thứ cho ta thể tháp tùng, xin được cáo lui trước!"

      Vân Tuyết Phi lên tiếng ngăn lại, mục đích hôm nay nàng đạt được, quay đầu nhìn Lữ Lệ Hoa bên cạnh im lặng lên tiếng, sắc mặt trầm, nàng nhàn nhạt : "Lữ mỹ nhân có ý định sao?"

      "Ta chỉ hỏi ngươi câu!" Lữ Lệ Hoa đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén dừng lại gương mặt nhàn nhã của Vân Tuyết Phi Vân, giọng hơi có phần nặng nề lẫn u: "Ngươi và hoàng thượng là quan hệ thế nào? Ngươi Hộ quốc vương gia hay hoàng thượng?"

      Lúc này vẫn quên tìm ra nguồn gốc, đúng là nữ nhân cố chấp, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, Vân Tuyết Phi chậm rãi : "Ta Vân Tuyết phi tuyệt đối cần loại nam nhân bị những nữ nhân khác dùng qua!" Dừng chút, nhấn mạnh : "Vì ta ngại bẩn!"

      Trả lời như vậy ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lữ Lệ Hoa, nàng sững sờ nhìn nữ nhân trước mắt lâu. Sau đó thu hồi ánh mắt, cũng quay đầu lại ra cổng, nhận được đáp án này vẫn tính là hài lòng, coi như thu hoạch hôm nay tới đây!

      Khi căn phòng lần nữa an tĩnh lại, Vân Tuyết Phi nhếch môi châm chọc, hậu cung đúng chỗ rối loại!

      tia ánh sáng cuối cùng phía chân trời xa xa từ từ biến mất, màn đêm chậm rãi phủ xuống, từng dãy đèn lồng treo lên cao, khiến cho bóng đêm tăng thêm vài phần tình ý xúc động lòng người.

      Bất tri bất giác Hạ Hầu Cảnh tới trước cửa Lâm Phượng viên, nhớ lại từng kỉ niệm với Vân Tuyết Phi. ra khi đó nàng tỏ ra rất quan tâm , chẳng qua chẳng thể nghĩ tới thế giới này còn có chuyện mượn xác hoàn hồn, càng có nghĩ tới ông trời nghe được tiếng lòng , để Phỉ nhi khởi tử hồi sinh!

      Từ từ vào bên trong, nhìn hết thảy quen thuộc, đột nhiên phát , có nàng ở đây, yên tĩnh đến đáng sợ!

      biết bây giờ Phỉ nhi trong hoàng cung sao rồi, nếu phải vì Tư Nam Tuyệt ngăn cản, sớm cái gì cũng để ý, vào cung cứu nàng!

      "Phỉ nhi, lúc này nàng làm gì?" Hạ Hầu Cảnh nhìn ánh trăng sâu kín, tự nhủ: "Nàng có thỉnh thoảng nhớ tới ta ?"

      Vầng trăng chiếu nghiêng xuống toàn bộ Lâm Phượng viên, phủ lên tầng ánh sáng mông lung, con ngươi vốn mê mang liếc đến căn phòng hôm qua còn đen kịt, phát dường như có ánh sáng chợt !

      lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng có chút kích động, nhìn chằm chằm ánh sáng toát ra từ đó, chẳng lẽ Phỉ nhi trở về? Nghĩ tới khả năng này, cũng nhịn được nữa, mủi chân chỉa xuống đất, bay lên trời, phi thẳng về hướng căn phòng.

      Lúc đến đại môn, dường như có thể nghe tiếng tim mình đập nhanh cỡ nào, hít sâu hơi, đẩy cửa ra, hơi thở thân thiết quen thuộc xông vào mũi.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, quả người ngồi ở trước bàn, hết sức chuyên chú nhìn sách trong tay, chẳng qua người kia phải Phỉ nhi của , lại là Tư Nam Tuyệt tên nam nhân này!

      "Sao ngươi ở đây?" Tâm tình vốn vui sướng trong nháy mắt mất mác, tiếp theo là khổ sở.

      Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu, tiếp tục lật trang sách, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh : "Đây là phòng của nương tử ta, có thể ở đây bất cứ lúc nào!"

      câu nương tử của ta lập tức biểu thị công khai chủ quyền, bảo vệ lãnh thổ của mình. Tư Nam Tuyệt tuyệt đối thừa nhận mình cố ý như vậy. Chỉ là nghĩ đến nam nhân này trễ như thế còn chạy đến phòng nữ nhân của mình nên đâm ra khó chịu thôi vẫn. Cho dù là biểu đệ mình, nhưng chuyện tình cảm thể nhượng bộ, Tư Nam Tuyệt cũng phải là người dễ dàng thối lui, càng để mình bị uất ức!

      Nếu tới đây rồi, Hạ Hầu Cảnh liền cất bước vào, tìm cái băng ngồi xuống bên cạnh Tư Nam Tuyệt, đưa tay rót cho mình ly rượu, uống hơi cạn sạch, kế tiếp mang theo bất mãn : "Nếu nàng là nương tử của ngươi, tại sao biết nàng rơi vào chốn hoàng cung ăn tươi nuốt sống đó, ngươi còn có thể an tâm ở chỗ này đọc sách như vậy, chút cũng lo lắng?"

      Ánh mắt Tư Nam Tuyệt có bất kỳ dao động nào, vẫn như cũ đáp lời, lại lật trang sách.

      Căn phòng này bài biện giống như nàng vẫn còn, chưa từng rời , cầm bầu rượu đứng lên, tùy tiện lòng vòng ở trong phòng. Sau đó há miệng to rót rượu vào, gian nan nuốt, thời gian trôi qua từng phút từng giây, Nhất Túy Giải Thiên Sầu (rượu có thể giải sầu), thế nhưng càng uống lại càng buồn!

      "Nam Tuyệt, ngươi biết ? Ta và nàng từ cùng nhau lớn lên, kể từ sau khi mẫu phi chết, chính là nàng vẫn luôn bên ta, nàng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời ta!" Mặt Hạ Hầu Cảnh hơi đỏ, vẻ mặt ngẩn ngơ, mắt phượng tựa như được dát lên lớp voan mỏng, đủ loại tư vị quanh quẩn, có đắng có cay, còn có đau đớn tận cùng.

      "Ta vẫn mong chờ nàng lớn lên, luôn cẩn thận chôn giấu tình cảm ở trong lòng, nghĩ đợi tới lúc nàng trưởng thành, thổ lộ với nàng, cưới nàng về nhà. Sau đó sống hạnh phúc đến cuối đời, nhưng sau đó nàng lại thành nương tử của ca ca ta!" Hạ Hầu Cảnh nở nụ cười tự giễu.

      Tư Nam Tuyệt cau mày, để quyển sách xuống, đứng dậy tới trước mặt , đưa tay tính toán đoạt lấy bình rượu trong tay , lại bị Hạ Hầu cảnh ngăn cản.

      Trông thấy bộ dáng chán chường của nam nhân trước mắt, Tư Nam Tuyệt mấp máy môi, ngữ điệu hơi trầm xuống: "Ngươi uống say rồi!"

      ", ta có say!" Hạ Hầu Cảnh lắc đầu cái, trầm giọng cắt đứt, sau đó dùng tay chỉ đầu mình, nhấn mạnh: "Chỗ này của ta vẫn còn rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức vừa nghĩ tới nàng là của người khác, ta liền đau lòng, rất đau rất đau, Nam Tuyệt ngươi biết ?"

      "Tất cả mọi người nàng chết rồi, nhưng ta tin, cho dù tận mắt thấy qua thân thể lạnh lẽo của nàng ấy, nhưng ta vẫn tin, ta tin nữ nhân tốt như vậy lại chết sớm. Lúc nào ta cũng mong đợi kỳ tích xảy ra!" Con ngươi Hạ Hầu Cảnh lờ đờ như phủ sương mù tiếp tục : "Nhưng kỳ tích xảy ra, nàng sống lại, nhưng ông trời lại ban cho ta niềm vui lớn, nàng lần nữa thành nương tử ca ca ta, tẩu tẩu ta!"

      "Đừng nữa, sát vách có căn phòng, ngươi nghỉ ngơi !" Tư Nam Tuyệt lạnh lùng , sắc mặt nặng nề vui.

      "Nam Tuyệt, ra ta muốn làm hoàng đế, ta chỉ muốn nàng, làm vợ chồng với nàng, cùng nhau ân ân ái ái, đến bạc đầu. . . . . ." Giọng Hạ Hầu Cảnh đê mê, nhìn thẳng vào mắt Tư Nam Tuyệt, khẩn cầu: "Ca, ngươi nhường nàng cho ta được ?"
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      tú cầu, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 119: Cạnh tranh công bằng
      Editor: thuyvu115257


      Tư Nam Tuyệt ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, gằn từng chữ : "Hạ Hầu Cảnh, đừng giả bộ đáng thương cho ta!"

      "Ca, ta rất nghiêm túc, ta nàng, huynh nhường nàng cho ta được ?" Hạ Hầu Cảnh khẩn cầu lần nữa, vẻ mặt kiên định thể đổi.

      Trong nháy mắt sắc mặt Tư Nam Tuyệt xanh mét, cái trán nổi lên gân xanh, tức giận : "Gọi ta là ca cũng vô dụng, nàng là nương tử của ta, phải món đồ, muốn nhường là nhường, chỉ cần nàng buông ta ra, ta giữ lấy nàng cả đời!"

      chút do dự như vậy, khí phách cự tuyệt khiến Hạ Hầu cảnh bỗng chốc ngẩn ra, sau đó mím chặt môi, ánh mắt cũng kiên định.

      Trong đêm đen, vầng trăng cong treo cao, bốn phía yên tĩnh, trong phòng lớn như thế, chỉ có thể nghe tiếng hít thở lẫn nhau.

      Hai người chút nào nhượng bộ, sau lúc lâu nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt bắn ra tia lửa kịch liệt trung.

      Hồi lâu, Hạ Hầu Cảnh khẽ thở dài, phá vỡ trầm tĩnh khiến người ta bị đè nén này: "Nam Tuyệt, mặc dù tại nàng danh nghĩa là vương phi của huynh, nhưng mà ta quen nàng trước, chúng ta có chung kỷ niệm hơn mười năm gắn bó với nhau, tình cảm của ta với nàng tuyệt đối ít hơn huynh, cho nên. . . . . ."

      Dừng chút, Hạ Hầu Cảnh liếc mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhất định phải được, kiên định : "Ta muốn buông bỏ, cũng thể buông bỏ, ta Hạ Hầu Cảnh muốn cùng huynh Tư Nam Tuyệt cạnh tranh công bằng!"

      Sắc mặt Tư Nam Tuyệt thoáng cái đen thùi rồi, giọng điệu có chút cọ xát : "Ta dầu gì cũng là biểu ca của ngươi, vậy mà ngươi lại dám đến đây đào góc tường nhà ta, giỏi lắm, giỏi lắm!" xong lời cuối cùng giống như từ trong kẽ răng nặn ra.

      "Ta hối hận nhất chính là năm đó quá mềm yếu, vừa nghe nàng muốn gả cho Hạ Hầu Huyền, liền thành toàn hạnh phúc của nàng, trốn tránh nhiều năm!" Vẻ mặt Hạ Hầu Cảnh hơi chán nản chút, trong mắt lẫn lộn bi thương đau xót, giọng khàn khàn : "Đợi đến lần nữa nghe được tin tức của nàng, nhưng mà là nàng chết trận sa trường, huynh tuyệt đối biết ta đau như thế nào đâu, tim giống như bị khoét nửa, trống rỗng, cho dù có lấp cũng thể đầy!"

      Ánh mắt Tư Nam Tuyệt lóe lên cái, lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Cảnh cái, lên tiếng. diễn,đàn^lê%quý,đôn

      "Vô số lần ở trong mộng ta nhìn thấy nàng mặt mũi vẫn ấm áp trước sau như , sau khi tỉnh lại, cái gì cũng bắt được, loại cảm giác buồn bã trống rỗng, huynh vĩnh viễn hiểu!" Hạ Hầu Cảnh tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, trận gió mát mẻ thổi vào, nhìn màn đêm vô tận, giọng điệu xa xôi tiếp tục : "Trong lòng ta luôn luôn cầu nguyện có kỳ tích xảy ra, ta với ông trời. Nếu như có thể khiến Phỉ nhi sống lại, có thể làm cho thời gian quay lại, trở về lúc mới bắt đầu, ta tuyệt đối buông tay. Dù trong lòng nàng vẫn Hạ Hầu Huyền, ta cũng mặt dày sống ở bên người nàng, lắc lư ở trước mắt nàng, tuyệt đối để cho bất luận kẻ nào ức hiếp nàng, ta muốn để cho nàng sau này mãi vui vẻ hạnh phúc!"

      Tư Nam Tuyệt cau mày, hừ lạnh tiếng, mở to mắt: "Ta chỉ biết nàng bây giờ là vương phi của ta, nương tử của ta. Hạ Hầu Cảnh, ngươi dùng chiêu bài thân tình với ta là vô ích, những chuyện khác ta có thể nhượng bộ, nhưng mà đối với Phi nhi, ta cũng buông tay!"

      "Ta chưa nghĩ dùng chiêu bài thân tình với huynh, ta nhiều như vậy, cốt lõi chỉ muốn để cho huynh biết. Nếu ông trời làm cho kỳ tích xảy ra, như vậy lần này ta cũng buông tay, ta nhất định phải mang lại hạnh phúc cho nàng!" Hạ Hầu Cảnh xoay người ngưng mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, ánh mắt nghiêm túc lẫn trịnh trọng.

      "Ngươi có thể tự tin như vậy rất tốt, nhưng tại nàng chỉ là Vân Tuyết Phi, nàng xuôi theo quỹ tích cuộc sống Vân Tuyết Phi nên có, cái nàng cần chính là sống cống bình yên hạnh phúc, những thứ này ta đều có năng lực cho nàng, mà ngươi có thể sao?" Tư Nam Tuyệt nhàng cười tiếng, nhìn thẳng vào mắt , giọng hơi trầm xuống: "Ta tin tưởng ngươi quả vì nàng mà buông tha ngôi vị hoàng đế, nhưng gia tộc khổng lồ kia ở sau lưng ngươi cho phép sao? Bọn họ đặt tất cả hi vọng lên người ngươi, kỳ vọng của mẫu thân ta đối với ngươi còn cao hơn đứa con trai ruột là ta, ngươi có thể bỏ xuống hết thảy?"

      Hạ Hầu Cảnh đột nhiên có chút giật mình, đôi tay nắm chặt thành quyền, cánh môi mím chặt, muốn mở miệng, nhưng có lời có thể phản bác.

      Khóe miệng Tư Nam Tuyệt khẽ nhếch, mở miệng lần nữa: "Những thứ kia ngươi đều có thể quên, cũng có thể quan tâm, vậy huyết hải thâm thù của mẫu phi ngươi có thể để yên sao?"

      "Ta...ta có thể sau khi báo thù xong, mang theo nàng xa chạy cao bay, lưu lạc giang hồ, sống tự do tự tại!" Hạ Hầu Cảnh đột nhiên do dự, mấp máy môi .

      "Trung tâm quyền lực của Tiêu Nhụy Vũ chính là Hạ Hầu Huyền, chỉ cần ngày Hạ Hầu Huyền còn ngồi vững ghế thiên tử, bà ta rớt đài!" Tư Nam Tuyệt nhìn Hạ Hầu Cảnh, nhíu mày: "Vương triều Đại Hạ bao gồm Hạ Hầu Huyền tại còn có tam hoàng tử, Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Huyền đều là nhi tử Tiêu Nhụy Vũ, trong bọn họ bất kể người nào làm Hoàng đế, đối với ngươi ta đều có lợi!"

      Hạ Hầu Cảnh đứng ở phía trước cửa sổ, dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ mặt lúc sáng lúc tối.

      "Ta sợ cùng ngươi cạnh tranh công bằng, nhưng ngươi biết ngươi phải là hoàng tử tự do tự tại như quá khứ nữa rồi, ngươi thể cho nàng được hạnh phúc!" Tư Nam Tuyệt chợt cười tiếng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Hạ Hầu Cảnh : "Ngươi tốt nhất suy nghĩ chút, ta rời trước, sát vách có căn phòng, mệt mỏi vào nằm!"

      Tư Nam Tuyệt cũng quay đầu lại ra ngoài, trong nhà chỉ còn sót lại Hạ Hầu Cảnh người đứng yên lặng, trong ánh mắt tràn đầy chua chát.

      chợt tới trước giường, trực tiếp ngã lên giường, nhìn màn che nóc, tiếp theo vùi mặt vào trong chăn ngửi mùi vị ấm áp quen thuộc mà mình vô số lần khát vọng có được, tự lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Ta muốn buông tay, nhưng đúng, ta phải là Hạ Hầu Cảnh tùy ý tự do trước kia rồi!"

      Mang theo chán nản, đầu óc bắt đầu từ từ hỗn độn, cuối cùng hoàn toàn nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.

      Hoàng cung từ xưa là vùng đất thị phi, Mộ Dung Thanh Y cuối cùng cũng đón nhận Quan bá Luân chính là thái giám, tính toán cùng sống lâu dài ở hoàng cung, lại ngờ rằng chính thê Quan Bá Luân, đích tỷ của nàng Mộ Dung Thanh Liễu tìm tới cửa.

      "Nương nương, nếu người muốn gặp nữ nhân này, nô tỳ đuổi nàng ta cho người!" Thiên Thủy hé miệng thử dò xét hỏi.

      Nàng ta rốt cuộc kềm chế được tìm tới cửa, Mộ Dung Thanh Y khẽ cười tiếng, để ý khoát khoát tay: "Cho nàng ta vào !" Nàng hiểu đích tỷ, đạt mục đích thề bỏ qua. Nếu như bây giờ nàng gặp nàng ta, nàng ta chắc chắn . tại vừa đúng lúc Bá Luân có ở đây, nàng mau sớm giải quyết xong nữ nhân này, thể để cho nàng ta nhìn thấy Bá Luân.

      "Dạ!" Thiên Thủy cung kính .

      bao lâu lần nữa truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Thanh Y ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt khẽ nheo lại, trong mắt lóe ánh sáng ý tứ.

      Mộ Dung Thanh Liễu là lần đầu tiên đến Triêu Phượng điện, nhìn xung quanh xa hoa, trong lòng nàng lấy làm kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi), đưa mắt quan sát người Mộ Dung Thanh Y, nữ nhân này càng đẹp hơn trước đây, im lặng lời nào đứng ở nơi đó, ấy chính là cảnh đẹp ý vui, trách được Bá Luân vì nàng ta cái gì cũng chịu làm, thậm chí, thậm chí biến thành bộ dáng hôm nay. . . . . .

      "Tỷ tỷ, đây là lần đầu tiên tỷ vào cung thăm ta đấy!" Khóe môi Mộ Dung Thanh Y khẽ nâng lên, cười như cười nhìn Mộ Dung Thanh Liễu : " biết chỗ này của ta có hợp nhãn tỷ ?"

      Nơi này bất kỳ chỗ nào cũng quý giá hơn Mộ Dung phủ, địa vị bây giờ của nàng hoàn toàn áp đảo mọi người Mộ Dung phủ, những người đó cũng phải dựa vào nàng, nhìn sắc mặt nàng, nghĩ tới đây nàng càng thêm hài lòng.

      "Cũng tệ lắm!" Ánh mắt Mộ Dung Thanh Liễu hề gợn sóng, lạnh lùng : "Ta tìm ngươi có chuyện, ngươi kêu bọn nha hoàn này đều lui ra !"

      Con ngươi Mộ Dung Thanh Y căng thẳng, nghiêm túc xem kỹ Mộ Dung Thanh Liễu hồi lâu. lát sau, giọng uy nghiêm vang lên: "Tất cả lui ra, có lệnh của ta cho phép bất luận kẻ nào xông vào!"

      "Dạ!" Bọn nha hoàn cùng đáp, sau đó theo thứ tự lui xuống.

      Trong điện lớn như thế cũng chỉ có hai người các nàng, Mộ Dung Thanh Y nhìn Mộ Dung Thanh Liễu, nhếch môi cười tiếng: "Tỷ tỷ có chuyện gì cứ , ta đây xin lắng nghe!"

      Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên tiến lên, đến trước Mộ Dung Thanh Y, lúc còn cách ba bước chân, ngừng lại, ánh mắt lạnh buốt : "Bá Luân ở đâu?"

      Trong mắt Mộ Dung Thanh Y thoáng qua hả hê, quả nhiên là hỏi thăm Quan Bá Luân, nàng khinh miệt quan sát Mộ Dung Thanh Liễu từ xuống dưới, cười khẽ : "Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ đặc biệt tới gặp ta, ra là tìm tỷ phu. . . . . ."

      Nàng lười biếng vuốt ve sợi tóc, cười phóng khoáng, lại gần bên tai Mộ Dung Thanh Liễu, giọng : "Bá Luân bị ta ăn sạch, rất thân mật với ta, khác gì phu thê!"

      đáng buồn, đích nữ sao chứ? Từ đến lớn, Quan Bá Luân vĩnh viễn chỉ mình, nàng thời khắc đều nhớ nữ nhân này từng câu: "Ngươi chẳng qua là nữ nhi do tiện thiếp sinh, có tư cách lên bàn ăn cơm chung với mọi người!" tại nàng làm cho đích nữ cao cao tại thượng này xem chút, nam nhân mà nàng ta cầu xin, che chở Mộ Dung Thanh Y nàng giống như bảo bối!

      Trong mắt Mộ Dung Thanh Liễu thoáng qua đau thương, bàn tay nắm chặt thành quyền khẽ run. lúc sau, nàng cưỡng chế mình trấn định lại: "Hôm nay ta tới đây phải nghe ngươi khoe khoan, ta muốn gặp Bá Luân, ta có chuyện cần với !"

      "Bá Luân muốn gặp ngươi!" Mộ Dung Thanh Y chút suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.

      "Ngươi!" Trong ngực Mộ Dung Thanh Liễu nghẹn hơi, giương con mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Y, hận thể róc xương lóc thịt nữ nhân trước mắt này. Nếu phải vì nàng ta, sao Bá Luân biến thành hoạn quan!

      "Ta thế nào?" Mộ Dung Thanh Y hé miệng cười: "Tỷ tỷ nên quá đau lòng, Bá Luân gặp tỷ cũng tốt. Dù sao các ngươi cũng có tình cảm, mà Bá Luân vẫn luôn ghi hận tỷ tỷ đấy. Ban đầu nếu phải tỷ dùng kể để gả cho , như vậy tại vị trí chính thê này là của ta rồi!"

      "Ngươi câm miệng!" Mộ Dung Thanh Liễu gấp giọng quát bảo ngưng lại, ánh mắt quét vòng xung quanh, thấy có ai khác nghe thấy, trong lòng nàng khẽ thở phào cái đồng thời, nàng hận hận : "Ngươi chính là sao chổi, nếu phải là ngươi, Bá Luân biến thành thái giám sao? Thân là đích trưởng tử (con trai trưởng) Quan gia, vốn có tiền đồ rất sáng sủa, tuy nhiên nó bị nữ nhân như ngươi phá hủy!"

      Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y hơi đổi, nhìn Mộ Dung Thanh Liễu, nàng rất nhanh che giấu , cười nhạt: "Đây là chính bản thân nguyện ý, ta lại buộc , chuyện này tỷ tỷ cũng có trách nhiệm sao? Tỷ tỷ ngay cả tướng công mình cũng trông nom được, hà cớ gì tới chất vấn muội muội ta!"

      "Ý của ngươi là Bá Luân đáng bị như vậy sao?" Mộ Dung Thanh Liễu nắm chặt quả đấm, thân thể run rẩy dữ dội, đáy mắt mảnh lạnh lẽo.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      tú cầu, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 120.1: Hỏi tội
      Editor: thuyvu115257


      Bị ánh mắt như vậy nhìn trúng khiến toàn thân nàng run lên, nhưng Mộ Dung Thanh Y cũng lùi bước, vẫn trấn định hả hê nhìn Mộ Dung Thanh Liễu: "Những thứ này đều là Bá Luân cam tâm tình nguyện vì ta làm, ta hề ép buộc !"

      "Ngươi ép buộc , nhưng ngươi lại lừa gạt , sử dụng bề ngoài mềm yếu giả tạo!" Gương mặt Mộ Dung Thanh Liễu u ám nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Y, tức giận chỉ trích: "Nữ thần thánh khiết gì chứ! Ngươi đừng cho rằng ta biết những chuyện ngươi làm trong mấy ngày qua ở lãnh cung, ngay cả loại thị vệ như vậy ngươi cũng có thể kéo xuống hầu hạ, ta cảm thấy ghê tởm thay ngươi, Mộ Dung Thanh Y, ngươi thực muốn nam nhân đến điên rồi!"

      Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y chợt biến đổi, tiếp theo trong con ngươi hoàn toàn ra hung ác, lớn giọng chất vấn: "Sao ngươi biết chuyện này?" Vương Nhị bị xử tử, nàng vốn tưởng rằng những chuyện kinh khủng đó trôi qua theo thời gian, dần dần rơi vào quên lãng. Thế nhưng còn chưa được bao lâu, lần nữa bị nhắc tới ở trước mặt nàng, rốt cuộc, rốt cuộc còn có ai biết chuyện này?

      "Sao vậy? Cuối cùng cũng biết sợ à!" Mộ Dung Thanh Liễu châm chọc cười tiếng, hai vòng quanh Mộ Dung Thanh Y, dạo bước xem xét kỹ lưỡng, kế tiếp tấm tắc cảm thán: "Cơ thể đúng là có lồi có lõm, trách được Vương Nhị thân thể mất hồn này cũng có thể nặn ra nước, đúng là mười phân vẹn mười. . . . . ."

      Đột nhiên bước chân nàng dừng lại, quỷ dị cười tiếng, nhìn này sắc mặt trắng bệt kia, trong lòng nàng khỏi sinh ra khoái cảm trả thù.

      " ngươi rất dâm đãng! Kỹ thuật còn tốt hơn những nữ nhân kỹ viện!" Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên lại gần, hé miệng thổi hơi nóng bên tai nàng ta, sau đó ném ra câu .

      Cảm thấy thân thể nàng ta ngừng lay động, Mộ Dung Thanh Liểu khẽ cười, xấu bụng nhạo bang : "Hai nam nhân cũng thỏa mãn được ngươi, xem ra ngươi vô cùng đói khát rồi!"

      Mộ Dung Thanh Y hít thở càng ngày càng nặng, ràng quên lãng buổi tối kia, nhưng lại bị cố ý nhắc nhở. Rối loạn kéo đến, trong đầu bị những kẻ kia nhục nhã, bị ép buộc. . . . . . Thậm chí hàm răng vàng khè vô cùng ghê tỏm trong miệng Vương Nhị kia, nhiễu nước miếng, gương mặt tràn đầy dâm dục, từng việc thoáng trong đầu!

      "Câm miệng, câm miệng cho ta, được nữa!" Mặt mũi Mộ Dung Thanh Y trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Liễu, vô cùng tức giận.

      Chứng kiến Mộ Dung Thanh Y suy sụp như vậy, Mộ Dung Thanh Liễu là lần đầu tiên nhìn thấy, khóe miệng nàng vui vẻ nâng lên, trong mắt ác độc cuồn cuộn, ngữ điệu càng thêm bén nhọn chói tai vang lên: "Nhưng quá đáng tiếc chính là bây giờ Vương Nhị chết rồi, Bá Luân lại xảy ra chuyện như vậy. tại hoàng thượng hoàn toàn để ý tới ngươi. Mà tính toán thời gian, muội muội nhiều ngày ăn mặn rồi, đừng người làm tỷ tỷ như ta quan tâm ngươi, có muốn ta tìm vài tên khỏe mạnh cao to, lén đưa vào cung tạm thời thỏa mãn ngươi chút ?"

      Mộ Dung Thanh Y duy trì được kiêu ngạo vừa nãy, bây giờ cả thân thể nàng từng đợt từng đợt rùng mình, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run rẩy. Rốt cuộc, rốt cuộc làm sao nữ nhân này biết? Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần Vương Nhị chết, chuyện này có ai biết, nhưng mà tại sao có thể như vậy?

      "Ngươi nhiều như vậy, nhưng lại thay đổi được Bá Luân chỉ ta!" Mộ Dung Thanh Y hít hơi sâu, ép buộc mình trấn định, lần nữa tìm lại tự tin : "Bá Luân tuyệt đối để ý những thứ này. Nếu như để ý, cũng biết ta là nữ nhân hoàng thượng, vẫn ta cưng chiều ta, thậm chí còn cùng ta xảy ra quan hệ nam nữ!"

      Giống như bị sét đánh giữa trời quang, khiến đầu Mộ Dung Thanh bị chấn động đến choáng váng, ràng sớm biết, nhưng khi chính tai nghe được, trong lòng nàng vẫn đau đớn dữ tợn, nàng có thể mạnh mẽ đả kích Mộ Dung Thanh Y, lại thay đổi được Quan Bá Luân chưa từng nàng.

      Mộ Dung Thanh Liễu hung ác trợn mắt nhìn nữ nhân biết liêm sỉ này, cất giọng lạnh lùng: "Ngươi tự tin như vậy, ta đem chuyện ngươi phóng đãng cho Bá Luân nghe, ngươi nhất định cũng quan tâm tới đâu. Nhưng ta ngược lại muốn nhìn Quan Bá Luân có bao dung đại nghĩa như thế , nữ nhân còn dâm đãng hơn kỹ nữ!"

      Tiếng vừa dứt, nàng xoay người định rời .

      Mộ Dung Thanh Y cả kinh, vội vàng đưa tay kéo Mộ Dung Thanh Liễu, ngăn nàng rời , nàng lạnh lùng chất vấn, trong mắt tàn nhẫn cùng cực: "Người nào cho ngươi biết chuyện này?"

      " phải ngươi quan tâm sao?" Mộ Dung Thanh Liễu liếc mắt nhìn cánh tay nắm chặt mình, sau đó cười khiêu khích Mộ Dung Thanh Y, trong mắt chớp động ánh sáng quỷ kế thực được.

      "Người kia là ai, ai ở trong bóng tối giám thị ta?" Ánh mắt Mộ Dung Thanh Y lên hung ác, sắc mặt tốt : "Nếu hôm nay ngươi , đừng hòng bước ra Triêu Phượng điện nửa bước!"

      "Ta muốn , ai cũng ngăn được!" Mộ Dung Thanh Liễu quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thanh Y, cười lạnh: "Ngươi biết tính ta, chuyện mà ta muốn , cho dù có lấy mười thanh đao gác cổ ta, ta cũng khai chữ!"

      "Muốn thế nào ngươi mới bằng lòng cho ta biết?" Mộ Dung Thanh Y biết nữ nhân này thích mềm thích cứng, chỉ có thể dịu xuống, tiến hành thương lượng: "Chỉ cần ngươi cho ta biết là ai, ta lập tức cho ngươi gặp Bá Luân!"

      Nhắc tới Quan Bá Luân, Mộ Dung Thanh Liễu sửng sốt chốc lát, ánh mắt lóe lên, mím môi cái : "Ta muốn gặp trước sau đó cho ngươi biết!"

      Mộ Dung Thanh Y nghe vậy, trong mắt thoáng qua tức giận, nàng cắn răng nghiến lợi : "Ngươi đừng được voi đòi tiên!"

      "Ta rất nghiêm túc!" Mộ Dung Thanh Liễu quan sát kỹ Mộ Dung Thanh Y, cứng rắn : "Lời hứa của ngươi đáng tin, ta phải gặp Bá Luân trước mới được!"

      Trong cung điện lớn như vậy, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng cây kim rơi mặt đất, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, bắn ra tia lửa kịch liệt.

      lúc sau, Mộ Dung Thanh Y trừng mắt liếc Mộ Dung Thanh Liễu, bỏ cánh tay kiềm chế tay nàng ta, về phía cửa cao giọng ra lệnh: "Người đâu!"

      Tiếng vừa dứt, cửa chính liền bị bên ngoài mở ra, Thiên Thủy chờ đợi ở bên ngoài lập tức nghe lệnh vào, cúi đầu cung kính : "Nương nương có gì phân phó?"

      "Dẫn Quan Bá Luân tới cho bổn cung!" Mộ Dung Thanh Y cau mày, sắc mặt tốt .

      "Nương nương là tiểu Lộ Tử?" Trong lòng Thiên Thủy thoáng cái lộp bộp, nhưng sắc mặt vẫn duy trì bình tĩnh.

      "Ừ, là !" Lông mày Mộ Dung Thanh Y hơi nhíu, trong lòng phải rất thoải mái, nhưng cũng gật đầu: " mang đến đây!"

      "Chuyện náy, chuyện này. . . . . ." Thiên Thủy chần chờ, nơm nớp lo sợ, dám lớn.

      "Chuyện này gì nữa? Còn mau dẫn người tới đây cho bổn cung!" Mộ Dung Thanh Y giận tím mặt, quát tiếng.

      Rốt cuộc Thiên Thủy cũng giấu được nữa, bỗng chốc quỳ rạp xuống đất, bò lổm ngổm khẩn trương : "Hồi nương nương, hôm nay sáng sớm Thái hậu phái người mang Tiểu Lộ Tử rồi, đến bây giờ vẫn chưa thả về!"

      Cơ thể Mộ Dung Thanh Y run lên, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trái tim rơi thẳng xuống dưới, quả nhiên Tiêu thái hậu vẫn buông tha vụ tai tiếng của nàngs!

      Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng lên phía trước, giọng khẽ run, làm như cực kỳ khẩn trương kích động: "Ngươi có hỏi thăm được nguyên nhân Thái hậu mang Quan Bá Luân ?"

      Thiên Thủy há miệng, phát ra thanh, chỉ là đầu tựa vào đất, thân thể càng ngừng run rẩy.

      Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng di chuyển chạy ra cửa, sau đó bước chân dừng chút, quay đầu lại sắc bén : "Nếu như ngươi Quan Bá Luân, lập tức với ta đến Thọ Ninh điện!"

      Chỉ thấy Mộ Dung Thanh Y rũ mi, bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, lời.

      Mộ Dung Thanh Liễu châm chọc cười tiếng: "Quan Bá Luân đúng là mắt bị mù!" Tiếp theo lần nữa nâng bước lên, chạy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      tú cầu, thuytthienbinh2388 thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 120.2 (phần cuối):
      Editor: thuyvu115257


      nóc nhà Triêu Phượng điện, hai nữ tử núp ở chỗ tối, thu hết mọi chuyện ở trong phòng vào mắt.

      "Chủ tử, Mộ Dung Thanh Liễu này cũng là người chân thành!" Thiên Tầm cảm thán.

      Vân Tuyết Phi xuyên qua khe hở của miếng ngói nhìn nữ nhân vẫn bất động kia, thở dài lắc đầu cái, môi đỏ mọng hé mở: "Cũng là nữ tử quá ngu ngốc, vì tên nam nhân thích mình, thậm chí chán ghét mình, bỏ ra nhiều như vậy, đáng giá mà!" người đàn ông nếu như ngươi, mặc ngươi làm nhiều chuyện hơn nữa cho , cũng thương tiếc ngươi, điểm này Vân Tuyết Phi thấu hiểu rất !

      "Chủ tử, người vì sao Tiêu thái hậu lại chọn hôm nay xử trí tên Quan Bá Luân đó?" Thiên Tầm lần nữa cau mày, dựa theo điều tra của nàng trong cung mấy ngày nay. Quan Bá Luân và Mộ Dung Thanh Y quấn lấy nhau ở hậu cung, ai cũng đều biết. Tiêu thái hậu quá khó để biết chuyện này, liên quan đến thiên uy hoàng gia, thế nhưng có thể nhịn đến lúc này, dễ dàng!

      "Sau lưng Quan Bá Luân có Quan gia làm hậu thuẫn, mà Quan gia chi thấp hơn Tiêu gia, Tiêu Nhụy Vũ làm như vậy sợ rằng đơn giản đâu!" Vân Tuyết Phi thu hồi tầm mắt, quét mắt xung quanh, thừa dịp thị vệ thay ca, quay đầu lại với Thiên Tầm: "Chúng ta cũng Thọ Ninh điện xem kịch hay thôi!"

      Mủi chân chỉa xuống đất, như chim yến nhảy lên, bay về hướng Thọ Ninh điện.

      Thọ Ninh điện, Tiêu Nhụy Vũ mặc bộ hoa phục màu đỏ thêu Phượng Hoàng giương cánh bằng tơ vàng, hai bên búi tóc chỉnh tề cắm nghiêng ba cây trâm vàng, trán có tua vàng rũ xuống, vừa uy nghiêm vừa tôn quý ngồi ghế.

      "Thái hậu, con ta hành động khuôn phép, mạo phạm quý phi nương nương, lý nên xử tử, nhưng cựu thần chỉ có trưởng tử, xin Thái hậu nể tình cựu thần nhiều năm nay có công lao cũng có khổ lao, cho nhi tử cựu thần ngựa, cựu thần vô cùng cảm kích!" Quan Bá Đào quỳ rạp mặt đất, lão lệ tung hoành (nước mắt của người già rơi), tình chân ý thiết mà .

      "Ngay cả nữ nhân của hoàng thượng cũng dám nhúng chàm, lá gan !" Tiêu Nhụy Vũ hừ tiếng, ánh mắt lóe ánh sáng ý tứ.

      "Tiểu tử này tuổi trẻ khí thịnh, chịu nổi hấp dẫn, cũng bị báo ứng trừng phạt rồi, kính xin Thái hậu khai ân tha lần!" Đầu Quan Bá Đào chạm đất, vẫn buông tha mà .

      Tiêu Nhụy Vũ cau mày, ánh mắt dò xét rời vào mặt nam nhân có bất kỳ sợ hãi nào kia, giọng thâm trầm cho phép cãi lại: "Ngươi cho ai gia nghe chút, làm sao cùng Mộ Dung Thanh Y ở chung với nhau, là nàng ta quyến rũ ngươi sao?"

      "Nhi tử, ngươi hãy khai với Thái hậu, để người làm chủ cho ngươi, mẫu thân của ngươi vì ngươi mà tan nát lòng, ngươi cũng thể tùy hứng làm bậy như vậy nữa!" Quan Bá Đào chứa đầy tang thương, nhìn ký thác kỳ vọng, lòng bồi dưỡng nhi tử, cho dù đứa con trai này bây giờ bị làm hỏng, bao giờ có thể kéo dài hương khói cho Quan gia được nữa. Nhưng đây cũng là đứa con trai ông thương nhất, ông thể nhìn nó tự hủy hoại mình từng bước từng bước về phía vực sâu. Chừng nào ông còn sống, ông nhất định phải ngăn chặn nó lại!

      Con ngươi Quan Bá Luân bình tĩnh như nước rốt cuộc cũng nổi lên gợn sóng, nhìn phụ thân tràn đầy mong đợi, suy nghĩ cho mình, trong lòng thoáng qua giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu nhận tội: "Là nô tài quyến rũ quý phi, là lỗi của nô tài, nô tài bằng lòng tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào!"

      Con ngươi vốn tỏa ra ánh sáng chờ mong, nhưng sau khi nghe được đáp án như vậy, ánh sáng kia liền từ từ bị tiêu diệt. Trong mắt Quan Bá Đào lóe ra ánh sáng thể tin, tiếp theo là đau lòng, buồn bã vì nhi tử có tiền đồ, giọng ông run rẩy tức giận mắng: "Tên nghiệp chướng này, sao Quan Bá Luân ta lại có nhi tử ngu ngốc như vậy, ngươi đặt phụ mẫu thân nhân ngươi ở đâu hả?"

      Trong mắt Quan Bá Luân đầy tràn bi thống, quỳ xuống, chuyển hướng, đối với thất vọng tột độ của phụ thân mạnh mẽ dập đầu ba cái: " xin lỗi, phụ thân, nhi tử khiến người hổ thẹn rồi!"

      "Bắt giam Thái Phó, chuyện này ngươi cũng nhìn thấy, ai gia cho cơ hội giải thích, muốn xem bên trong có phải có hiểu lầm gì , thế nhưng nó. . . . . ." Tròng mắt Tiêu Nhụy Vũ lên khó xử, đưa tay cầm lấy nước trà đưa tới khẽ nhấp miếng, tiếp tục : "Nếu như vậy, lập tức giam Quan Bá Luân lại cho ai gia. . . . . ."

      "Xin Thái hậu bỏ qua cho tướng công ta!" Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng chạy vào, quỳ xuống bên cạnh Quan Bá Luân, dập đầu cầu cạnh Tiêu Nhụy Vũ: "Tướng công ta là người tốt, quý phi là muội muội ruột của thần phụ, bọn họ tuyệt đối có loại quan hệ kinh khủng kia, nhất định là hiểu lầm, xin Thái hậu minh xét!"

      Tiêu Nhụy Vũ giống như hề nghe thấy, đưa mắt nhìn về mấy người sau lưng Mộ Dung Thanh Liễu.

      Cùng theo nàng vào còn có Hạ Hầu Huyền, Hạ Hầu Thuần, Vân Tuyết Phi và Thiên Tầm dịch dung thành nha hoàn.

      "Nhi tử thỉnh an mẫu hậu!" Hạ Hầu Huyền và Hạ Hầu Thuần đồng thời .

      "Tham kiến Thái hậu!" Vân Tuyết Phi nhàng khom lưng xuống, cũng quỳ, kiêu ngạo siểm nịnh .

      "Ừ ~" Tiêu Nhụy Vũ nặng nề đáp tiếng, ánh mắt khẽ quét qua bọn họ, cuối cùng chuyển mắt lên người Vân Tuyết Phi, giọng điệu nghe ra cảm xúc : "Sao lại có cả vương phi nữa?"

      "Mẫu hậu, Phỉ nhi vốn chung với bọn con, đường chúng ta gặp tiểu thư Thanh Liễu, nên cùng nhau tới!" Hạ Hầu Huyền vội vàng giải thích.

      Con ngươi Tiêu Nhụy Vũ căng thẳng, như có điều suy nghĩ nhìn Vân Tuyết Phi.

      Vân Tuyết Phi cũng tránh né, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt bà ta, hai người nhìn nhau trong chốc lát. Tiêu Nhụy Vũ ngó qua đứa con trai khác Hạ Hầu Thuần: "Thuần nhi, ngươi cũng như bọn họ?"

      Trong lòng cười lạnh tiếng, Vân Tuyết Phi há có thể biết ý tứ trong lời Tiêu Nhụy Vũ, bệnh đa nghi của nữ nhân này nặng, biết Hạ Hầu Huyền vô cùng bảo vệ mình, cho nên mới hỏi Hạ Hầu Thuần.

      "Dạ, chúng ta đều là ngẫu nhiên gặp, sau đó cùng nhau tới!" Ánh mắt Hạ Hầu Thuần nhu hòa, thành thực gật đầu.

      Tiêu Nhụy Vũ nhìn đứa con lớn mình tin tin tưởng nhất gật đầu, nghi ngờ trong lòng mới tiêu tán được chút. Chẳng qua bà cũng dám phớt lờ, kể từ khi biết nữ nhân này chính là Tiết Phỉ, trong long bà vẫn được tự nhiên, cảm giác nhìn thấy những điều chứa bên trong đôi mắt của nữ nhân này.

      "Mẫu hậu, Quan lão là trọng thần triều đình, vì Đại Hạ ta lập được vô số chiến công hiển hách. Mặc dù con ông hồ đồ, nhưng cũng tính là hạng người đại ác, cho về nhà trông coi !" Hạ Hầu Thuần đứng ra cầu tình, vẻ mặt khẩn thiết, gương mặt ôn hòa tràn đầy lo lắng.

      Quan Bá Đào ngờ nhị hoàng tử ông vẫn luôn xem thường vậy mà lại vì mình xin tha cho đứa con trai vô dụng của mình, nhất thời mặt nóng như lửa, ra ông xấu ít vị hoàng tử này có tài năng gì nổi bật. Ban đầu cửu tử đoạt vị, ông lập tức lựa chọn Thất hoàng tử tài đức vẹn toàn, cũng chính đương kim thiên tử tại đứng trước mặt ông.

      "Thuần nhi, mẫu thân biết tâm địa con thiện lương, nhưng chuyện này quan hệ đến tôn nghiêm của hoàng gia, ai gia cũng thể cứ tính như vậy!" Ánh mắt Tiêu Nhụy Vũ nhìn Hạ Hầu Thuần rất dịu dàng, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, chút nào cho thương lượng.

      Mộ Dung Thanh Liễu vốn nghe Thuần vương gia cầu tình hộ Quan Bá Luân, cho là có hy vọng, ngờ Thái hậu vẫn khăng khăng khép tội như thế, nàng thể để Bá Luân có chuyện. Tuy nàng, nhưng vẫn là phụ thân của đứa bé trong bụng nàng, nàng thể để cho chết!

      "Xin Thái hậu bỏ qua cho tướng công ta, tướng công ta vô tội!" Giọng Mộ Dung Thanh Liễu chất đầy thê lương, ánh mắt tràn ngập cầu khẩn.

      "Hả? Nhưng chính Quan Bá Luân cũng thừa nhận, là quyến rũ Mộ Dung quý phi!" Tiêu Nhụy Vũ nở nụ cười môi, giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên.

      "Đó phải là , vô tội, như vậy là vì bảo vệ. . . . . ." Bây giờ Mộ Dung Thanh Liễu cũng đoái hoài tới cái gì nữa, nàng bị câu thừa nhận kia kích thích. Chẳng lẽ trong lòng Bá Luân Quan phủ lớn như vậy cũng sánh được với Mộ Dung Thanh Y lẳng lơ kia? Nữ nhân đó rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng giá để Quan Bá Luân trả giá như vậy!

      "Câm mồm! Ta là ta ép buộc Mộ Dung quý phi, ta có tội, xin Thái hậu dứt khoát định tội của ta, muốn chém giết muốn róc thịt, thần cũng chấp nhận!" Quan Bá Luân gấp giọng cắt đứt, ánh mắt kiên định.

      "Vì sao Thái hậu mời Mộ Dung quý phi tới hỏi chút, tự mình quả quyết?" Vân Tuyết Phi bỗng chốc mở miệng .
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :