1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112.2 (phần cuối)
      Editor: thuyvu115257


      Bên trong Tĩnh Tâm viện, sau khi Mộc Thanh Lan nghe Thư Đới hồi báo tình huống, sắc mặt phủ lên vẻ lo lắng, thể nghe thêm được nữa, bà quăng ly trà trong tay xuống đất, tiếp theo bực tức đánh vào khí cái, qua lại trong phòng, trong miệng ngừng lẩm bẩm: "Hoang đường, là hoang đường, ta coi thường nữ nhân này rồi!"

      "Thái phi, người nhìn thấy dáng vẻ thâm tình của Cảnh vương gia đâu, ngay cả người ngoài cuộc như ta cũng khỏi xúc động. Hazi, vương phi nhìn lầm người rồi, tiểu vương Gia và Cảnh vương gia là nam tử ưu tú như vậy, lại. . . . . ." Thư Đới tiếc hận đau lòng, nhìn Mộc Thanh Lan giận đến mặt xanh mét, khóe miệng bà ta khỏi nâng lên đường cong. Người khác biết, nhưng bà ta biết, đời này Mộc Thanh Lan thẹn nhất là muội muội Mộc Thanh Dao của mình. Tuy Hạ Hầu Cảnh chí là cháu bà, nhưng Mộc Thanh Lan lại đối xử vượt xa con trai ruột của mình.

      " được, ta tuyệt đối thể để nữ nhân này phá hủy Nam Tuyệt và Tiểu Cảnh!" Mộc Thanh Lan đột nhiên dừng lại, đôi mắt đẹp lên ánh sáng bén nhọn ác độc: "Ban đầu Cảnh nhi vì Tiết Phỉ buông tha ngôi vị hoàng đế sắp tới tay, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả bị vứt bỏ, đau lòng đến biên cảnh xa xôi, ta vất vả mới mong được nữ nhân kia chết. Cảnh nhi trở lại bên cạnh ta, tuyệt đối thể khiến những chuyện tương tự lần nữa xảy ra!”

      “Chủ tử người định làm gì? Tiểu vương gia bảo vệ nữ nhân kia rất chặt chẽ, chúng ta thể hành động. Chỉ sợ nếu ra tay, bị tiểu vương gia và Cảnh vương gia biết, chúng ta này khó ăn ......” Thư Đới lo lắng .

      Mộc Thanh Lan nghe vậy, trong lòng càng thêm tràn đầy tức giận, lửa giận hừng hực bốc lên: “ cần phải giải thích, bọn họ là con trai ruột của ta, là cháu trai của ta, chẳng lẽ địa vị của ta ở trong lòng bọn vẫn bằng nữ nhân?”

      “Nữ nhân kia dĩ nhiên thể so với chủ tử người, chủ tử định làm gì?” Thư Đới cung kính .

      định mở miệng tiếp, đột nhiên cửa bị người từ bên ngoài đá văng, sắc mặt Hạ Hầu Cảnh đen tối, tầm mắt lạnh lẽo quét qua Thư Đới vội vàng cúi đầu xuống, sau đó ngừng ở người Mộc Thanh Lan: “, ta cũng muốn biết, người định làm gì Vân Tuyết Phi?”

      “Tiểu, tiểu cảnh, con tới lúc nào?” Mộc Thanh Lan né tránh cái nhìn vui của cháu trai, mặc dù lời vừa rất đúng lý hợp tình, nhưng cho tới nay hình tượng của bà ở trong lòng tiểu Cảnh đều là người khéo hiểu lòng người, hòa ái dễ gần. tại kêu bà đối mặt nó, bà nhất định ra được.

      , ta ngờ người lại độc ác như vậy, muốn bày mưu hại biểu tẩu, dù sao nàng cũng là thê tử của biểu ca, con dâu của người mà!” Hạ Hầu Cảnh rất thất vọng, cho dù trong lòng rất nguyện ý thừa nhận này, nhưng vì bảo vệ an toàn của nàng, bằng lòng buông tay!

      câu ác độc kia như cái gai đâm vào trái tim Mộc Thanh Lan, bà nhìn đứa trẻ do tay mình nuôi nấng, thậm chí còn quan trọng hơn nhi tử của mình, đau thương chợt lóe lên trong mắt, bà : “Tiểu Cảnh, làm vậy tất cả cũng là vì tốt cho con, con quên trước đây Tiết Phỉ mang đến bao nhiêu đau khổ cho con sao? muốn con bị như vậy lần nào nữa, chỉ cần con có thể hạnh phúc lớn lên, trở về quỹ đạo cuộc sống ban đầu của mình, tình nguyện ác độc lần!”

      Mới vừa nghe được gây bất lợi cho Vân Tuyết Phi, trong lòng đúng là rất tức giận, nhưng nghĩ lại nữ nhân trước mắt này coi như con trai ruột, bà làm tất cả đều là vì , biết, cho nên thở dài, bước lên đỡ lấy Mộc Thanh Lan, giọng trong trẻo chậm rãi vang lên: “, người quá lo lắng rồi, nàng ấy là thê tử biểu ca, sao ta có thể thích nàng ấy chứ? Hôm nay ta tìm nàng ấy, chỉ là muốn lời cám ơn với nàng ấy thôi. Nếu phải nàng ấy mang theo vệ tìm được ta trước, sợ rằng bây giờ ta bị người mà Tiêu thái hậu phái giết chết rồi!”

      Mộc Thanh Lan ngẩn ra, nhớ lại ngày Nam Tuyệt ôm trong ngực người đầy máu me vào, lúc ấy trong mắt bà chỉ có Tiểu Cảnh, quan tâm đến chuyện gì khác, chẳng lẽ? Ánh mắt bà khẽ đảo, hoài nghi hỏi lần nữa: “Con lần này là nàng ta cứu ngươi?”

      “Vâng, lúc biểu ca tới, chúng ta bị vây công, nhiều người như vậy, nếu phải nàng mang theo vệ kịp thời tìm được, chỉ sợ tại ta thể bình an đứng ở trước mặt rồi. Nàng là ân nhân cứu mạng của cháu, cho nên chất nhi khẩn cầu , đừng gấy phiền toái cho nàng, chất nhi giải thích mọi chuyện với , lần này tuyệt đối kiên trì tới cùng!” Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh trầm tĩnh lý trí, ngữ điệu vô cùng êm tai, chẳng qua ở nơi mà người khác thấy được khổ sở lên trong đáy mắt của .

      Dĩ nhiên Mộc Thanh Lan cũng ngờ trong đó vẫn còn có nguyên nhân sâu xa như vậy, ánh mắt bén nhọn quét về phía Thư Đới đứng im lặng bất động, lạnh lùng : “Sao chuyện này ngươi cho ta biết trước?”

      Thư Đới hoảng sợ quỳ xuống đất, sợ hãi : “Nô tỳ nghĩ Cảnh vương gia bình an trở về rồi, cho nên chưa việc này với chủ tử người, để tránh chủ tử người lo lắng sợ hãi!”

      “Hừ! Ngươi làm ta thiếu chút nữa trách lầm người tốt rồi!” Sắc mặt Mộc Thanh Lan vô cùng khó coi.

      “Nô tỳ biết sai rồi!” Thư Đới vội vàng .

      “Lần này tạm thời tha ngươi, về sau tất cả chuyện có liên quan đến an toàn của Tiểu Cảnh ngươi đều phải chi tiết cho ta biết, nếu ta tha cho ngươi!” Mộc Thanh Lan mím môi cái, giọng hơi trầm xuống.

      Sau đó bà quay đầu nhìn Hạ Hầu Cảnh, nó có đôi mắt rất giống muội muội của bà, đưa tay nhàng kéo tay của , tận tình khuyên bảo : “Tiểu Cảnh, tuổi con cũng còn nữa, nên tìm nương để thành thân rồi!”
      Last edited: 4/12/16
      tú cầu, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Trước thành gia, sau lập nghiệp
      Editor: thuyvu115257


      Đáy mắt Hạ Hầu Cảnh thoáng qua nét u tối, nhưng rất nhanh biến mất, khôi phục lại trạng thái bình thường, giọng trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Thù lớn của mẫu phi ngày chưa báo, chất nhi thành thân!"

      "Con hiếu thảo như vậy, rất vui mừng ~" Mộc Thanh Lan khẽ gật đầu, chân mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra. Bà vốn còn lo lắng đúng như lời Thư Đới , Cảnh nhi thích Vân Tuyết Phi nha đầu kia. Bây giờ nghe được câu trả lời như vậy, bà rốt cuộc có thể để xuống nỗi lo lắng trong lòng. Tiết Phỉ đủ rồi, thể vì nữ nhi thường tình mà làm lỡ đại !

      Chỉ có điều, bà đưa tay vỗ tay Hạ Hầu Cảnh, cất giọng dịu dàng ấm áp: "Con trưởng thành rồi, cổ nhân : trước thành gia, sau lập nghiệp. Thù của mẫu phi con nhất định phải báo, nhưng vẫn hi vọng con có thể mau sớm thành thân, tìm nương tử để có người chăm sóc cho con, trong lòng cũng an ủi đôi chút ~"

      Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh gom lại thành tầng mây mù, bên trong lộ ra thấp thoáng chút bi thương, chợt cười tiếng, ngữ điệu nghe ra cảm xúc lẩm bẩm : "Ta cũng muốn thành thân sớm, nhưng mà nàng muốn gả cho ta!"

      Mộc Thanh Lan nghe vậy ánh mắt ngưng tụ, cầm lấy tay hơi dùng sức, nhìn Hạ Hầu Cảnh cau mày, tin : "Thiên hạ còn có nữ nhân nhìn vừa mắt Tiểu Cảnh con?"

      Đợi sau khi lấy lại tinh thần, ý thức được mình cái gì, giọng Hạ Hầu Cảnh lành lạnh nhưng đánh mất hòa nhạ, mỉm cười gật đầu: "Củ cải xanh tất cả đều có tình (*), thiên hạ nhiều nữ tử như vậy, vẫn có ngoại lệ!"

      (*) Ý chỉ ai cũng có sở thích của riêng mình, quan trọng ai đúng ai sai.

      "Đừng sang chuyện khác, mới vừa rồi con nàng muốn gả cho con, nha đầu kia là ai?" Tròng mắt xinh đẹp nhưng sắc bén của Mộc Thanh Lan mang theo ý dò xét, băn khoăn ở người Hạ Hầu Cảnh, giọng hơi tức giận: " , làm chủ cho con!"

      Hạ Hầu Cảnh hơi ngẩn ra, nhếch môi cười, giọng trong trẻo như dòng suối mát: "Tạm thời còn chưa có, vừa nãy con chỉ đùa thôi, đợi gặp được nữ nhân con và nàng cũng con, chắc chắn cho biết, nhanh chóng thành thân!"

      Mộc Thanh Lan ngước mắt cẩn thận quan sát, lúc sau khẽ thở dài : "Có tâm với , con thích, nhất định đoạt lấy cho con!" Năm đó Tiết Phỉ khiến cho Cảnh nhi chán chường thời gian dài như vậy. tại nếu quả có người có thể làm Cảnh nhi lấy được vui vẻ trở lại, như vậy, bà có thể cân nhắc chuyện gia thế, chỉ cần nữ tử kia xuất thân trong sạch, bà lập tức đồng ý để nàng kia vào cửa!

      Thu hồi nụ cười, Hạ Hầu Cảnh trịnh trọng nghiêm túc : " ra tay, chuyện nhất định làm chơi ăn . Nếu chất nhi tìm được nữ tử mình thích, chắc chắn báo cho đầu tiên, đến lúc đó lập tức đoạt cho ta, cũng có thể tiết kiệm được ít tiền sính lễ!"

      Mộc Thanh Lan nghe vậy hừ lạnh tiếng, trợn mắt nhìn Hạ Hầu Cảnh: " nghiêm chỉnh!"

      " nghiêm chỉnh cũng là do quá nuôn chiều!" Hạ Hầu Cảnh bất mãn phản bác, trong mắt đầy tràn ánh sáng dịu dàng.

      " cãi với con nữa, mau theo ta dùng bữa, vừa cái là biến mất thời gian dài, ta muốn gặp con còn khó hơn lên trời. Hôm nay về nhà, hãy ăn với ta bữa cơm ngon!" Đôi mắt phượng quí khí của Mộc Thanh Lan mang theo ý cười dung túng, vẻ mặt chói lọi ánh sáng của tình mẫu tử.

      Hôm sau, bầu trời râm mát, lâu sau mưa to trút xuống mặt đất, tí tách tí tách, phủ lên hoa cỏ ở bên ngoài, thanh tinh tang vang dội, giống như bài ca du dương trầm bổng, rứa sạch hết mệt mỏi trong lòng người.

      Sau khi Vân Tuyết Phi tỉnh lại, Ngũ Trà theo hầu ở bên người, mực cung kính phục dịch, từ đầu đến cuối có lấy nụ cười, vẫn nghiêm mặt, bĩu môi.

      Nha đầu này tất cả tâm tư đều hết ra mặt, sao Vân Tuyết Phi nhìn ra nàng ấy tức giận chứ, nàng đưa tay nhéo gò má mềm mại của Ngũ Trà thở dài : “Bao lâu thấy, sao có cảm giác giống như thịt ít nhỉ?”

      chưa dứt lời, Ngũ Trà kiềm chế được mà đỏ mắt, ngăn chặn bàn tay Vân Tuyết Phi, hừ lạnh tiếng, mở to mắt: “Ngũ Trà mập hay gầy dám làm phiền tiểu thư quan tâm!”

      “Em và ta cùng nhau lớn lên từ , chăm sóc ta thời gian dài như vậy, trước mặt người ngoài chúng ta là chủ tớ, nhưng bên trong ta và em đều biết, tiểu thư ta coi em như người thân của mình, nếu ta quan tâm em còn quan tâm ai nữa chứ?” Vân Tuyết Phi xoay mặt Ngũ Trà lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, nghiêm túc gằn từng chữ.

      Ngũ Trà nghe xong, trong lòng cảm động rất nhiều, càng thêm uất ức, nước mắt trong khóe mi đọng lại nhiều hơn, nghẹn ngào tố cáo : “Nếu tiểu thư coi Ngũ Trà là người thân, cũng ba lần bốn lượt thất tín, thậm chí mất tích để lại chữ, mỗi lần trở lại luôn chồng chất vết thương!”

      Dứt lời, Ngũ Trà cắn chặt môi, khuôn mặt nhắn rối rắm ở chung chỗ, trong mắt mơ hồ lộ ra đau lòng.

      Vân Tuyết Phi xúc động, sắc mặt khó nén áy náy, trong lòng càng thêm ấm áp bởi vì những lời này, nàng đưa tay nâng cằm Ngũ Trà, khẽ cười tiếng: “Biết Ngũ Trà mỹ nhân quan tâm ta nhất, về sau ta chắc chắn nhớ kỹ, có chuyện gì cũng báo cáo Ngũ Trà mỹ nhân trước khi hành động, ra ngoài chú ý an toàn, nhất định bảo cẩn thận bảo vệ để mình bị thương!”

      Ngũ Trà ngẩn ra, ngay sau đó hơi đỏ mặt, nhìn ánh mắt trêu đùa của nàng, lắp bắp: “Tiểu, tiểu thư, người là hư, lại trêu người ta!”

      “Này, đừng giận nữa?” Vân Tuyết Phi chau mày, khóe miệng cong lên, giọng .

      Ngũ Trà bĩu mô, giọng hơi khàn: “Tiểu thư được bỏ lại Ngũ Trà lần nào nữa đấy!”

      Vân Tuyết Phi gật đầu cái, nhìn khắp bốn phía, giọng hỏi thăm: “Chỉ mình em? Đào Thất đâu rồi?”

      Ánh mắt Ngũ Trà chợt lóe, cúi đầu trả lời: “Nàng ấy cảm thấy trong người khó chịu, ở trong phòng nghỉ ngơi!”

      “Vậy à!” Vân Tuyết Phi đột nhiên cười khẽ: “Em sang chăm sóc nàng ấy , bên đây ta cũng còn chuyện gì!”

      Ngũ Trà nghe vậy, đột nhiên giật mình: “Ồ! Quên mất!”

      Vân Tuyết Phi khó hiểu nhìn Ngũ Trà hỏi: “Quên cái gì?”

      “Vương Gia sau khi người tỉnh lại đến chỗ ngài ấy, Tô lão gia ở bên kia chờ tiểu thư người đâý~” Ngũ Trà le lưỡi cái, ngượng ngùng : “Mới vừa rồi chỉ lo giận dỗi đùa giỡn, làm cho chuyện đứng đắn quên mất!”

      Vân Tuyết Phi đưa tay làm bộ tức giận gõ trán Ngũ Trà hai cái, dùng lỗ mũi hừ tiếng: “Em Tiểu Mê Hồ, phạt em hôm nay chăm sóc Đào Thất!”

      Tiếp theo, Vân Tuyết Phi đến trước gương sửa sang lại dung nhan và quần áo, mới vừa đẩy cửa ra, dòng hơi lạnh kèm theo mùi thơm của bùn đất liền xông vào mũi.

      Tí tách nước mưa như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt chảy xuống đất, gom lại thành dòng nước, Vân Tuyết Phi khép quần áo người, lấy nhánh hoa mai làm dù vào trong mưa.

      Trong phòng ngoài phòng là hai loại thời tiết, khi Vân Tuyết Phi đẩy cửa bước vào, lập tức hơi nóng phả vào mặt, ngứa chút, lạnh lẽo người trong nháy mắt biến thành hơi nước, từ từ bốc hơi.

      Tư Nam Tuyệt và Tô Thần Tường tập trung tinh thần nhìn chằm quân cờ bàn, lúc nghe thấy tiếng cửa mở kẻo kẹt, tức thời dời lực chú ý, tất cả các ánh mắt đều rơi vào người Vân Tuyết Phi.

      “Phụ thân, hôm nay mưa lớn như vậy, sao người lại tới đây?” Vân Tuyết Phi đưa áo choàng cho nha hoàn bên cạnh, khoan thai vào trong phòng.

      “Còn phải là vì con, nghe nha đầu con lại gây chuyện bị thương!” mặt Tô Thần Tường tràn đầy cưng chiều lo lắng.

      Vân Tuyết Phi nhíu chặt lông mày, nhìn qua Tư Nam Tuyệt, hung ác trợn mắt: “Huynh lại ở sau lưng xấu ta gì hả?”

      Con ngươi Tư Nam Tuyệt chợt lóe, để ly trà xuống, giọng trong trẻo chất phát: “Ta chỉ đúng !”

      “Hừ! Ta thấy huynh rất vui sướng khi người gặp họa họa phải!” Vân Tuyết Phi thẳng đến bên cạnh Tô Thần Tường tìm vị trí ngồi xuống, nhìn xuống bàn cờ, sau đó chỉ vào chỗ : “Phụ thân, hạ chỗ này!”

      Tô Thần Tường theo lời hạ cờ, chỉ chiêu thay đổi cục diện bàn cờ, đắc ý nhướng mi với Tư Nam Tuyệt: “Quả nhiên nữ nhi đúng là tiểu tâm can của phụ thân!”

      Vẻ mặt Tư Nam Tuyệt thong dong, mặt mày hờ hững, kiêu ngạo nóng nảy: “Vẫn chưa kết thúc, tất cả đều còn có phản công!”

      Ánh mắt hai người lần nữa tụ lại bàn cờ, ước chừng chém giết kịch liệt hơn nửa canh giờ, lấy chiến thắng của Tư Nam Tuyệt làm kết cục.

      “Tên tiểu tử này, ta dầu gì cũng là nhạc phụ ngươi, nữ nhi ngồi ở bên cạnh theo dõi, thế nhưng chút thể diện ngươi cũng cho!” Tô Thần Tường trừng mắt liếc cái, hừ tiếng.

      “Đúng đó, tốt xấu gì cũng là nhạc phụ huynh, Tư Nam Tuyệt huynh nhìn mặt tăng, cũng phải nể mặt mũi ta chứ!” Vân Tuyết Phi cau mày vui.

      Tư Nam Tuyệt dọn dẹp bàn cờ nghe vậy dừng lại, chợt mỉm cười, như tắm gió xuân: “Ta tin tưởng nhạc phụ đại nhân thích quan minh chính đại đánh cờ hơn!”

      Khóe miệng Tô Thần Tường vui vẻ nâng lên, dòm Tư Nam Tuyệt : “Ngươi có ý định cùng ta học chút chuyện buôn bán ?” bỗng chốc quay đầu, áy náy nhìn Vân Tuyết Phi, trong ánh mắt sâu kín tràn trề thương: “Mọi thứ của ta sớm muộn đều giao lại cho Phi Nhi, làm tướng công nò, ta hi vọng ngươi có thể giúp nó phân ưu giải nạn!”

      Vân Tuyết Phi sững sờ, làm sao cũng ngờ phụ thân đột nhiên nhắc đến chuyện này, nàng nhìn ánh mắt áy náy của Tô Thần Tường, an ủi : “Phụ thân trước đây ngươi cũng biết tồn tại của ta, cái gọi là người biết có tội, cần khó chịu!”

      Tô Thần Tường trông thấy nữ nhi khéo léo hiểu lòng người như thế, nhất thời vui mừng, nhìn Tư Nam Tuyệt tiếp tục : “Ta chỉ có nữ nhi duy nhất, ngươi phải đối xử tốt với con bé. Nếu để ta biết ngươi làm cho nó bị nửa phần uất ức, ta chắc chắn bỏ qua cho ngươi. Mặc dù nhà ta là thương nhân, nhưng trong lòng ta Phi Nhi chính là công chúa cao quý nhất, đáng giá với tất cả mọi thứ tốt nhất đời!”

      Tư Nam Tuyệt trịnh trọng gật đầu cái, để ý tới Tô Thần Tường có mặt ở đây, đưa tay tới nắm lấy tay Vân Tuyết Phi, chứng kiến vẻ mặt nàng đỏ ửng kiều, trong lòng trận nhộn nhạo.

      “Ta thấy thời gian còn sớm nữa, ta còn phải kiểm tra ở cửa hàng, hôm nay tới đây thôi, ta trước ~” Tô Thần Tường đứng dậy cáo từ: “Nhìn thấy Phi Nhi có gì nguy hiểm tính mạng, ta cũng an lòng!”

      Sau tiếng đóng cửa lần nữa vang lên, trong nhà chỉ lại hai người, Tư Nam Tuyệt duỗi tay với Vân Tuyết Phi: “Tới đây!”

      Vân Tuyết Phi nhàng tới, còn chưa đứng vững, Tư Nam Tuyệt kéo Vân Tuyết Phi vào trong ngực, ngửi mùi thơm nữ nhi quen thuộc, liền cảm thấy vô cùng thoải mái: “Trong người còn chỗ nào khó chịu ?”

      Rúc vào trong ngực Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi nâng nửa người lên, đột nhiên ngẩng đầu, lại gần bên tai Tư Nam Tuyệt, thổi hơi nóng : “ có!”

      Tiếng vừa dứt, Tư Nam Tuyệt liền cúi xuống, ngậm chặt đôi môi của nàng, khắng khít như môi với răng, triền miên đục khoét!
      Last edited: 4/12/16
      tú cầu, thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114: Vào cung kiến giá Thái hậu
      Editor: thuyvu115257


      "Thái hậu, người thể vào, hoàng thượng muốn gặp ai!" Nội thị canh giữ cửa Càn Thanh điện khẩn trương ngăn cản .

      "Lớn mật, Thái hậu ngươi cũng dám cản, muốn sống nữa!" Tiêu Ngọc Cẩm quát lớn.

      Ngay sau đó bịch tiếng, đại môn bị ngoại lực đẩy ra, Tiêu Nhị Vũ nện bước ưu nhã vào.

      bộ hoa phục màu tím đậm thêu Mẫu Đơn viền chỉ vàng, thắt lưng khảm hồng bảo thạch ở giữa, trâm vàng trán nhô ra lắc lư, hợp với đôi mắt phượng trầm, càng thêm uy nghiêm cao quý.

      Tiêu Ngọc Cẩm bên cạnh nhàng nâng đỡ, gương mặt đẹp tràn đầy kiêu căng, sau lưng nàng là tám cung nữ mặc quần áo màu sáng, cung kính cúi đầu bước theo.

      "Mẫu hậu, sao người lại đến đây?" Hạ Hầu Huyền từ trong tấu chương ngẩng đầu lên, miệng khẽ nhếch tạo nên đường cong nhàn nhạt.

      "Sao vậy? hoan nghênh ta à?" Tiêu Nhị Vũ đưa tay ngăn tùy tùng ở ngoài cửa, để mình Tiêu Ngọc Cẩm dìu bà vào chính điện, sắc mặt hơi vui.

      Hạ Hầu Huyền đứng dậy xuống, vẻ mặt cung kính nghênh đón: "Mẫu hậu có thể tới gặp ta, hài nhi tất nhiên cảm thấy rất vinh hạnh!"

      Tiêu Nhị Vũ nhướng mi nhìn Hạ Hầu Huyền cái, duỗi ta ra, nguội lạnh : "Để Ngọc Cẩm đỡ ai gia là được!"

      Từ sau khi bước vào đây, tầm mắt Tiêu Ngọc Cẩm thỉnh thoảng rơi vào cơ thể tuấn dật cao quý của Hạ Hầu Huyền, lúc này nghe thấy Thái hậu chỉ đích danh mình, hai gò má bỗng chốc ửng đỏ như rặng mây, thâm tình liếc nam nhân siêu phàm kia cái, giọng kiều động lòng người vang lên: "Hoàng thượng trọng thương vừa khỏi, nên vất vả, hãy để cho nô tỳ phục vụ thái hậu nương nương ~"

      Hạ Hầu Huyền chau mày lại, sâu đưa mắt nhìn Tiêu Ngọc Cẩm, tròng mắt nàng ta đảo hai cái, lúc định quay đầu nhìn lại, Hạ Hầu Huyền lập tức thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt : "Vậy làm phiền Tiêu tiểu thư rồi!"

      Tiêu Ngọc Cẩm dịu dàng nhìn thoáng qua Hạ Hầu Huyền, sau đó cung kính cúi đầu, mềm mại : "Đây là chuyện nô tỳ nên làm ~"

      Hạ Hầu Huyền để ý tới nữa, chuyển mắt lên người Tiêu Nhị Vũ, thoải mái : "Mẫu hậu, xin mời ngồi, đợi nhi tử phê xong tấu chương cùng mẫu hậu ra ngoài dạo!"

      Tiêu Nhị Vũ nhíu chặt lông mày, trông thấy tấu chương chất thành đống cao bàn, tiếp theo quay đầu, chống lại tầm mắt Hạ Hầu Huyền, khỏi đưa tay sờ vết thương ở lồng ngực, ngữ điệu nghe ra cảm xúc vang lên: "Chỗ này còn đau ?"

      Trong con ngươi thâm thúy của Hạ Hầu Huyền lên chút ấm áp, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhị Vũ, gật đầu cái: "Có chút ~" dừng lát, giống như nhớ tới chuyện gì đó, lại bổ sung thêm câu: "Mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn khỏi rồi, mẫu hậu cần lo lắng!"

      Ánh mắt Tiêu Nhị Vũ ngưng trọng, như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Hầu Huyền, chốc lát sau, có chút ý vị sâu xa : "Nghỉ ngơi tốt, chớ để mệt mỏi quá độ, những chuyện này tạm thời giao cho nhị ca con làm. Dù sao các con cũng là huynh đệ ruột, có thể hỗ trợ lẫn nhau, cần phải quá mức câu nệ!"

      "Tạ mẫu hậu quan tâm, chẳng qua nhị ca hề hứng thú với chuyện này, nhi tử cũng tiện miễn cưỡng, hơn nữa mình nhi tử có thể xử lý tốt ạ!" Hạ Hầu Huyền chợt cười tiếng, giọng .

      Tiêu Nhị Vũ nghe vậy, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ trầm, nhưng lập tức biến mất thấy gì nữa, nàng mím môi cái, dặn dò xung quanh: "Tất cả các ngươi xuống coi chừng!"

      "Dạ ~" Mọi người cúi đầu nhận lệnh.

      Đợi trong điện chỉ còn sót lại hai người, sắc mặt Tiêu Nhị Vũ trầm xuống khẽ hừ tiếng: "Những ngày qua con trọng thương nằm ở giường, chuyện của triều đình đều do nhị ca thay con giải quyết, năng lực của nó con là người thấy nhất ~"

      Bất chợt bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Hầu Huyền: "Thân là thiên tử, phải hiểu được học được việc giao quyền, nó là ca ca ruột của con, so với những người ngoài kia dù sao cũng tốt hơn nhiều!"

      Hạ Hầu Huyền đáp tiếng, mặc dù cảm xúc che giấu rất tốt, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhìn ra trong đó lóe lên chua chát: "Mẫu hậu khổ tâm nhi tử hiểu, chỉ là bây giờ chưa đến lúc cần nhị ca hỗ trợ, huynh ấy đến Kinh Thành khoảng thời gian rồi, nghe thị thiếp huynh ấy mang thai, là đứa con đầu tiên của nhị ca. tại sức khỏe nhi tử cũng khá, nhị ca cần phải quan tâm nữa, có thể trở về trông coi đứa bé ra đời!"

      Tiêu Nhị Vũ há có thể hiểu ý tứ trong lời của , nhớ lại tin tức nhận được lúc trước, bà chợt cảm thấy vô cùng tức giận: "Nó là ca ca ruột của con, con lại chịu dung nạp nó?"

      Hạ Hầu Huyền thấy sắc mặt Tiêu Nhị Vũ hơi u, cau mày, nhướng mi : "Đây là nhi tử có ý tốt, xin mẫu hậu minh xét!"

      Tiêu Nhị Vũ lạnh mặt, ngữ điệu giống như từ trong kẽ răng nặn ra: "Ngươi đừng coi ta như kẻ ngu, hôm nay ta tới đây phải nghe ngươi lời ngon ngọt, ta nghe ngươi cho giải tán người mai phục ở xung quanh Hộ quốc vương phủ, tại sao lại làm như vậy?"

      Rốt cuộc vào chủ đề, Hạ Hầu Huyền thưởng thức thái độ trở mặt của bà, lông mày như mực chau lên: "Dù sao cũng là đệ đệ của ta, ta thể tuyệt tình như vậy!"

      Sắc mặt Tiêu Nhị Vũ hơi đổi, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Huyền tán thành : "Ngươi chỉ có ca ca có đệ đệ, ai gia cũng chỉ sinh Thuần nhi và nhi. Hạ Hầu Cảnh hoàn toàn phải đệ đệ của ngươi, là kẻ thù của ngươi, vẫn mơ ước ngôi vị hoàng đế của ngươi, ngươi phải diệt trừ , để tránh đêm dài lắm mộng!"

      Hạ Hầu Huyền cười nhạt, nụ cười đạt đáy mắt: "Mẫu hậu người nghiêm trọng quá rồi, A Cảnh từ cùng ta lớn lên, là hạng người ta hiểu nhất!"

      "Ngươi hiểu? Ngươi hiểu được cái gì?" Tiêu Nhị Vũ mím chặt môi, cũng khống chế nổi nữa, khuôn mặt tức giận, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Huyền đầy chỉ trích: "Trong khoảng thời gian này khắp nơi nổi dậy làm phản, kêu gọi đưa cửu hoàng tử lên ngôi, chỉ có ngươi coi là đệ đệ, nhưng có coi ngươi ra gì đâu!"

      "Ngôi vị hoàng đế này vốn chính là nhường cho nhi tử, dù cho bị cướp , nhi tử cũng có nửa câu oán hận......”

      Bốp tiếng, Tiêu Nhị Vũ hung hang giáng tát, bà hít sâu hơi, ánh mắt bén nhọn: “Ngôi vị hoàng đế này là ta thiên tân vạn khổ mới giành lấy được, ngươi muốn ngồi cũng sao, để lại cho Thuần nhi, hoàng thượng Đại Hạ Quốc nhất định phải là con cháu Tiêu gia ta!”

      Bị ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Huyền cũng lùi bước, trấn định nhìn Tiêu Nhị Vũ: “Mẫu hậu, chúng ta làm quá nhiều chuyện sai trái, nên tiếp tục phạm lỗi nữa!”

      “Cái gì gọi là nên tiếp tục phạm lỗi? Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vốn chính là ngươi chết ta mất mạng, ngươi muốn trả lại ngôi vị hoàng đế, hỏi qua có tha thứ cho ngươi hay chưa?” Tiêu Nhị Vũ cất giọng bén nhọn, giống như cực kỳ kích động: “Chúng ta thể quay đầu được rồi, ngươi hại chết Tiết Phỉ, ta giết mẫu thân , ngươi cho rằng dễ dàng bỏ qua cho chúng ta?”

      Hạ Hầu Huyền có chút ngây ngẩn nhìn Tiêu Nhị Vũ, há miệng, cả kinh : “ ra Dao phi là người hại chết!”

      “Đúng, là ta hại chết nàng ta, ta cố ý thừa dịp lúc hoàng thượng rời cung, tìm người cưỡng gian nữ nhân kia!” Tiêu Nhị Vũ ác độc cười: “Nàng ta phải độc sủng hậu cung sao? Ta khiến cho nàng ta còn mặt mũi gặp hoàng thượng, còn mặt mũi tranh giành tình cảm với ta, ta muốn làm cho nàng ta phải mang tiếng xấu muôn đời!”

      Hết thảy đều thể quay lại được nữa, Hạ Hầu Huyền lạnh lẽo trong lòng, khổ sở nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt có chút rung rung. nhớ lại nữ tử tốt đẹp như thế, là người mà phụ thân nhất. Vậy mà lại bị mẫu thân của mình dùng thủ đoạn hèn hạ hại chết, nhưng người đó sinh ra nuôi nấng , có thể làm sao chứ?

      “Nếu ngươi muốn ngồi ở vị trí này, lập tức ra tờ chiếu thư thoái vị , truyền ngôi cho Thuần nhi!” Tiêu Nhị Vũ thu hồi nụ cười nơi khóe môi, giọng hơi trầm xuống: “Về sau được phép những lời ngu ngốc đó nữa, Tiêu Nhị Vũ ta cũng phải chỉ có mình ngươi là con, nếu ngươi dám phản bội ta, đừng trách mẫu hậu trở mặt vô tình!”

      Thấy Hạ Hầu Huyền , Tiêu Nhị Vũ xoa xoa cái trán mệt mỏi, đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ, ta gặp Thuần nhi lát!”

      Lâm Phượng viên Hộ quốc vương phủ, sau giờ ngọ ánh mặt trời trải dài mặt đất, hương hoa thoang thoảng trong gió, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

      “Đào Thất, mấy ngày qua thân thể khá hơn chưa?” Vân Tuyết Phi nhận lấy nước trà đưa tới, khẽ nhấp miệng, mỉm cười hỏi.

      “Đa tạ vương phi quan tâm, có Ngũ Trà chăm sóc, nô tỳ khỏe nhiều rồi ạ!” Đào Thất vui mừng cảm kích.

      “Vậy tốt, mấy ngày nay uống được trà ngươi pha, quả rất nhớ, hôm nay rốt cuộc có thể đỡ thèm rồi ~” Vân Tuyết Phi thích chí, le lưỡi cái.

      Đào Thất nở nụ cười: “Vậy vương phi uống nhiều chút!”

      Vân Tuyết Phi mỉm cười gật đầu cái, cầm ly trà nâng lên khóe miệng, chuẩn bị uống, Ngũ Trà hấp tấp xông vào, gương mặt luống cuống.

      “Tiểu, tiểu thư, xong......” Ngũ Trà thở hổn hển , nhận lấy ly trà Đào Thất đưa tới, hơi uống sạch, sau đó đưa tay quệt miệng, thở dốc hơi, bình phục lại, nàng khẩn trương : “Trong cung truyền đến tin tức, Thái hậu tuyên Hộ quốc vương phi vào cung!”

      Đào Thất nghe vậy, ánh mắt nhấp nháy, lo lắng nhìn Vân Tuyết Phi : “Vương phi, cái này làm sao mới tốt? Thương thế của người còn chưa hồi phục hoàn toàn, có muốn từ chối ?”

      Vân Tuyết Phi siết chặt mép ly, ánh mắt ngưng tụ, đời này nàng và Tiêu Nhị Vũ nữ nhân kia chưa từng qua lại, vì sao bà ta lại muốn gặp nàng?

      “Tiểu thư, bây giờ vương gia có ở vương phủ, nếu tiểu thư vào cung, bị Thái hậu làm khó phải làm sao đây?” Ngũ Trà vội vàng .

      Vân Tuyết Phi suy nghĩ chút, để ly trà xuống, tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, căn dặn: “Ngũ Trà, trang điểm cho ta, trang dung trang nghiêm chút!”

      Ánh mắt Đào Thất căng thẳng, vội vàng tiến lên: “Vương phi, người quyết định muốn sao? Đừng mà, Thái hậu tìm người chắc chắn có chuyện tốt rồi!”

      Vân Tuyết Phi có chút buồn cười nhìn hai nha đầu lòng suy nghĩ vì mình này, nàng giọng trấn an : “Bà ta đường đường là Thái hậu nước, chắc chắn làm khó tiểu nữ tử như ta đâu!”

      “Vậy tiểu thư, người dẫn em cùng với!” Lần này Ngũ Trà cũng muốn bị bỏ lại nữa, cho dù trước mặt là hồng thủy mãnh thú (*), nàng vẫn muốn theo.

      (*) Lũ lụt và thú dữ

      “Được ~” Vân Tuyết Phi khẽ gật đầu.

      Ngoài cửa sổ gió hiu hiu mát rượi, thổi tung bức rèm che phát ra thanh ting tang vang dội, trong phòng yên tĩnh tiếng động. Chốc lát sau, Vân Tuyết Phi mặc cung trang bước ra khỏi Lâm Phượng viên, ngồi vào kiệu do trong cung sắp xếp di chuyển đến cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

      “Xem ra lão bà đó sinh lòng nghi ngờ rồi!” nóc nhà, Tần Lan mặc bộ quần áo dài màu xanh, cầm bầu rượu nằm nghiêng, màu vàng kim rực rỡ, càng thêm mờ ảo như tranh vẽ.

      Tư Nam Tuyệt mặc bộ quần áo dài trắng như tuyết, ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm này cỗ kiệu càng ngày càng xa, yên lặng .

      theo sao?” Tần Lan cười : “Hạ Hầu Huyền nam nhân kia cũng phải là nhân vật dễ dàng buông tha, nàng vào cung như vậy, đến lúc đó muốn ra ngoài hề đơn giản đâu!”

      Tư Nam Tuyệt mấp máy môi, đôi con ngươi thâm thúy, giống như xoáy nước bí , lúc sau, giọng trầm thấp vang lên: “Hoàng cung phải là nơi nàng ấy nên ở!”

      Tần Lan uống ngụm rượu, nhìn Tư Nam Tuyệt cười tiếng: “Ta coi ngươi có thể nhịn được bao lâu!”

      Cỗ kiệu được khiêng thẳng vào trong cung, sau khi Vân Tuyết Phi xuống kiệu, trông thấy cái lồng chim xanh vàng rực rỡ vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trong lòng nàng hồi phức tạp.

      “Lần nữa trở lại đây có phải có rất nhiều cảm xúc ?” Mộ Dung Thanh Y từ cầu thang từng bước từng bước xuống.

      ngờ vào cung người đầu tiên nhìn thấy lại là Mộ Dung Thanh Y, ánh mắt Vân Tuyết Phi thoáng qua chút sáng tỏ, nhếch miệng : “Ngươi vẫn chờ ta ở đây?”

      Mộ Dung Thanh Y tới trước mặt Vân Tuyết Phi dừng lại, che miệng cười : “Quả nhiên ngươi chính là người hiểu ta nhất, ta nghe ngươi đến, nên sáng sớm đứng chờ ở đây!”

      Vân Tuyết Phi nhìn xung quanh vòng, tiếp theo ánh mắt cố định người Mộ Dung Thanh Y, nhíu mày: “Có phải ta nên cho rằng ngươi rất mến ta hay khôngs?”

      “Ừ, đúng là ta rất thích ngươi, dù sao tất cả mọi thứ của ta đều là ngươi ban cho, này quần áo hoa lệ, này đồ trang sức đẹp đẽ, này địa vị tôn quý, này cuộc sống của kẻ bề ......” Mộ Dung Thanh Y lại gần, cười khẽ, dùng thanh chỉ có hai người nghe được : “Vân Tuyết Phi, , phải gọi ngươi là Tiết Phỉ, lần này ta nhất định cười đến cuối cùng!”

      “Hoàng thái hậu có chỉ, tuyên Hộ quốc vương phi Vân Tuyết Phi vào điện!” vị thái giám đứng đài cao truyền lời đến.

      “Lần này ta coi ngươi chết như thế nào!” Con ngươi Mộ Dung Thanh Y lóe lên vẻ hưng phấn, đưa mắt nhìn ngày càng xa của Vân Tuyết Phi.
      Last edited: 4/12/16
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115.1: Bị nhốt trong hoàng cung
      Editor: thuyvu115257


      Lại lần nữa bước vào Thọ Ninh điện, có loại cảm giác giống như cách mấy đời, Vân Tuyết Phi nhìn hàng tỳ nữ đứng hàng cúi đầu nghênh tiếp, dưới chân là thềm được lót bằng cẩm thạch thượng hạng, mùi nhang thoang thoảng trong khí, nhếch miệng tạo nên đường cong trào phúng. Ở trong mắt dân chúng kể từ sau khi tiên hoàng tạ thế Hoàng thái hậu luôn làm bạn với nhang đèn, chăm sóc phật đường. Tuy nhiên lại biết mặc dù bà ta cổng sau bước cổng trước ra, nhưng cũng trải qua cuộc sống xa hoa nhất thế giới này.

      "Vương phi, Tạp gia chỉ có thể đưa đến đây, Thái hậu có lệnh, để cho mình ngài vào!" Thái giám dẫn đường cúi đầu .

      Dường như Vân Tuyết Phi sửng sốt chút, nhìn về phía cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, quá mức để ý gật đầu: "Làm phiền công công~"

      Tiếp theo quay đầu trông thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của Ngũ Trà, nàng cười khẽ : "Em chờ ta ở đây ~"

      Ngũ Trà dĩ nhiên biết phép tắc trong hoàng cung, nhưng nếu để cho tiểu thư mình vào đầm rồng hang hổ, trong lòng nàng cũng an tâm, gương mặt nhắn rối rắm ở chung chỗ, nàng ấp úng : "Nô tỳ có thể vào chung ? Tiểu thư người mình vào đó, nô tỳ yên lòng!"

      "Tỳ nữ của vương phi chờ ở chỗ này là được. Thái hậu có lệnh, chỉ muốn gặp mình vương phi, kính xin vương phi nhanh vào trong, đừng để Thái hậu chờ lâu, khiến Tạp gia kho xử!" Trong mắt thái giám tràn đầy sốt ruột, the thé thúc giục.

      Vân Tuyết phi nhìn Ngũ Trà căng thẳng, sắc mặt chợt thay đổi nặng nề, dịu dàng : "Chúng ta nên cảm thấy vinh hạnh, hoàng cung này phải tất cả mọi người đều có thể bước vào, ít nhất bây giờ ta và em được đặt chân ở đây, về sau ra cũng có mặt mũi!"

      Thái giám bên cạnh dẫn đường nghe vậy, khinh miệt bằng nửa con mắt, nhịn được : "Vương phi vẫn nên tranh thủ thời gian, Thái hậu cũng chờ lâu rồi, nếu vào trong, chọc giận Thái hậu, Tạp gia cũng giúp được ngươi!"

      Vân Tuyết Phi nhíu mày, thèm quan tâm cười : "Sợ rằng đến lúc đó bản thân công công cũng khó bảo toàn!"

      "Ngươi...ngươi. . . . . ." Thái giám này nghe vậy sắc mặt bỗng chốc đỏ lên vì tức, vẫn cho rằng quả hồng mềm chưa từng trải qua việc đời, nghĩ tới còn là người mồm miệng lanh lợi.

      Nhung Ngũ Trà vẫn cảm thấy rất lo, xua được, nhưng hấy tiểu thư như thế, trong lòng biết cưỡng cầu nữa cũng vào được, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Ngũ Trà ở chỗ này chờ tiểu thư!"

      Đối diện đôi mắt quan tâm của Ngũ Trà, Vân Tuyết Phi khẽ gật đầu cười yếu ớt.

      Lần thứ hai tới trước đại môn tràn đầy uy nghiêm, Vân Tuyết Phi cảm khái ngàn vạn, ngờ quanh quẩn lại, nàng lại lần nữa đến nơi này.

      Lục Y nha hoàn giữ cửa lập tức đẩy cửa ra, với Vân Tuyết Phi: "Vương phi mời vào bên trong, Thái hậu ở bên trong!"

      Lần này Vân Tuyết Phi cũng do dự, nhấc chân tiến thẳng vào.

      Nàng vừa bước vào, cửa lập tức bị người ở bên ngoài đóng lại, Vân Tuyết Phi dừng chút, vẫn tiếp tục vào bên trong, nàng nhớ bên trong có Phật đường, đó là chỗ Tiêu Nhị Vũ thường ở.

      Đến gần Phật đường liền nghe được thanh gõ mõ nhàng, nàng đưa tay mở rèm ra, quả nhiên bắt gặp Tiêu Nhị Vũ thành kính quỳ gối trước tượng Phật, trong miệng lẩm bẩm kinh Phật, Vân Tuyết Phi thấy vậy, cũng quấy rầy, mà đứng ở im lặng chờ đợi.

      Ước chừng sau nửa nén nhang, Tiêu Nhị Vũ ngừng lại, mắt phượng từ từ mở ra, đứng lên nhìn Vân Tuyết Phi, xem kỹ hồi lâu, cười khe khẽ đứng lên: "Ngươi quả nhiên còn nhớ chỗ này!"

      Vân Tuyết Phi tránh né ánh mắt Tiêu Nhị Vũ, nhìn thẳng vào mắt bà ta, gật đầu cái: "Ngươi tìm ta tới chuyện gì?"

      "Trước đây mặc dù ta tin phật, nhưng chẳng qua là muốn tâm hồn thanh tịnh, vẫn tin thế giới này có quỷ thần đức phật!" Tiêu Nhị Vũ cười , nhìn chằm chằm mặt Vân Tuyết Phi, nháy mắt : "Nhưng hôm nay nhìn thấy ngươi, ta tin!"

      "Ta phải quỷ thần, càng phải là đức phật, biết vì sao Thái hậu lại như vậy?" Vân Tuyết Phi bị ánh mắt như vậy nhìn trúng khiến toàn thân run lên, nhưng nàng cũng lùi bước.

      "Ta cái gì, trong lòng ngươi hiểu , Vân Tuyết Phi, Tuyết Phi, cái tên này giống y như tên trước đây của ngươi, chẳng lẽ đây chính là an bày của ông trời?" Trong mắt Tiêu Nhị Vũ nhanh chóng ngưng tụ sắc bén lạnh lẽo, giọng bỗng nhiên trầm xuống: " ràng ngươi chính là người đáng chết, vì sao phải sống lại?"

      Tim Vân Tuyết Phi chợt lạnh, nàng nhìn Tiêu Nhị Vũ, vẻ mặt chợt có chút giật mình, mím môi cái, gian nan : " nghĩ tới ngươi hận ta như vậy ~" Vẻ mặt tràn đầy căm hận mà kiếp trước nàng chưa bao giờ thấy qua.

      "Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta thích ngươi, bởi vì ngươi tiếng tăm nổi như cồn, mê hoặc Hạ Hầu Cảnh, lại còn quyến rũ nhi tử của ta. Nếu như ngươi có thể an phận thủ thường, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi để ngươi chiếm ngôi vị hoàng hậu bên người Huyền Nhi, nhưng ngươi ghen tỵ. Từ xưa tới nay hoàng đế nào phải là tam cung lục viện, đôi khi cần thiết kết thân cũng là thủ đoạn để củng cố hoàng quyền. Sao ta có thể để Huyền Nhi chỉ có nữ nhân là ngươi, hơn nữa ngươi và Hạ Hầu Cảnh vẫn dây dưa , nhi tử của nữ nhân kia, ta sớm muốn diệt trừ . Nhưng vì ngươi ở đây, Huyền Nhi ba lần bốn lượt vâng lời ta, còn che chở đứa con hoang đó, ngươi làm sao ta thích ngươi?" Trong mắt Tiêu nhụy Vũ Phượng giăng đầy mây đen, càng càng kích động.

      Chỉ trong thoáng chốc, căn phòng này giống như kết thành tầng băng, hơi lạnh lan tỏa thấm vào tận xương tủy.

      Vân Tuyết Phi khép hờ mờ, lông mi dài chớp chớp, ngữ điệu nghe ra cảm xúc: “Vốn là trước khi ta tới, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng với ngươi, ít nhất kiếp trước mặc dù ngươi đối xử với Tiết Phỉ coi là quá tốt, nhưng cũng ôn tồn bao dung, nhưng......”

      Dừng chút, lời kia giống như nặn ra từ trong kẽ răng: “ ra tất cả đều là giả, đều là màn kịch của ngươi, buồn cười nhất chính là ta như kẻ ngu bị ngươi lừa lâu như vậy, thậm chí nghe theo lời ngươi, thuyết phục Hạ Hầu Cảnh bỏ qua ngôi vị hoàng đế, nhưng ngươi từ đầu tới đuôi đều dối gạt ta!”

      Tiêu Nhị Vũ nhìn Vân Tuyết Phi cái sâu, cười lạnh, xoay người, dời mắt lên mặt phật tổ: “Ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về hài nhi của ta, ta chẳng qua là lấy lại đồ thuộc về mình, có lỗi gì?”

      “Ngươi hại chết mẫu phi Hạ Hầu Cảnh, đoạt ngôi vị hoàng đế vốn nên là của , thậm chí làm trái lời hứa với ta, đuổi tận giết tuyệt Hạ Hầu Cảnh, ngươi là ác độc!” Theo tầm mắt Tiêu Nhị Vũ nhìn sang, Vân Tuyết Phi châm chọc cười tiếng: “Ngươi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, cho dù có niệm kinh siêu độ cả ngày lẫn đêm, cũng rửa sạch tội nghiệt người ngươi!”

      Sắc mặt Tiêu Nhị Vũ hơi u ám, ánh mắt căng thẳng, hừ lạnh tiếng: “Ta mang nghiệp chướng nặng nề, ngươi sạch bao nhiêu?” Bà ta bỗng chốc xoay người lại, đến trước mặt Vân Tuyết Phi, nhìn nàng chằm chằm, gằn từng chữ: “Tiết Phỉ ngươi còn nhớ tay mình nhuộm bao nhiêu máu tanh ? Ngươi vì vương quyền của Huyền Nhi giết ít người, từ xưa tới nay cá lớn nuốt cá bé, chúng ta chỉ khác lập trường mà thôi!”

      Vân Tuyết Phi mím chặt môi, ánh mắt ngưng trọng, bên trong chỉ còn lại u ám, đôi tay nắm chặt thành quyền, câu.

      ngờ ngươi sống lại, thế nhưng nhặt được cơ thể còn trẻ như vậy, tốt lắm!” Tròng mắt Tiêu Nhị Vũ lạnh lùng chuyển cái, như có luồng sáng sắc bén bắn ra: “Nghe Hộ quốc vương gia Tư Nam Tuyệt cũng bị ngươi mê hoặc khiến thần hồn điên đảo, ngươi cũng biết lấy lại vốn!”

      Vân Tuyết Phi chán ghét, quay mặt , cất giọng lành lạnh: “Nếu hôm nay ngươi tìm ta chỉ để ‘ôn chuyện’, tại cũng còn sớm, ta có thể được rồi chứ!”

      ? Nhưng ta định mời ngươi ở lại trong cung, tiếp đãi ngươi chu đáo đấy!” Tiêu Nhị Vũ khẽ cười : “Huyền Nhi vì ngươi trà nhớ cơm nghĩ, khiến người làm mẫu hậu như ta khỏi lo lắng, vì vậy ta mới mời ngươi vào cung!”

      Sắc mặt Vân Tuyết Phi bỗng nhiên trầm xuống: “Tiêu Nhị Vũ, ta ngốc lần là đủ rồi, đừng luôn coi ta như kẻ ngu!”

      “Ngươi đứa này, mới làm vương phi có mấy ngày mà ngay cả lễ nghi cũng quên mất?” ánh mắt Tiêu Nhị Vũ tràn ngập vui lẫn chỉ trích, tiếp theo thay đổi sắc mặt, dịu dàng : “Nhưng ta rất hoài niệm thời gian ngươi kêu ta là mẫu hậu ~”

      “Ta hiểu ngươi muốn dùng ta dụ Hạ Hầu Cảnh vào cung, nhưng ngươi tính nhầm rồi. Cho dù ngươi có giữ ta lâu hơn nữa, cũng tới đây!” Khóe miệng Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, hả hê : “Tốt xấu gì ta cũng là Hộ quốc vương phi, hai phần binh quyền thiên hạ, ta nghĩ dù ngươi có hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, cũng dám gây bất lợi cho ta. Nếu ngươi muốn để ta lại đây, cũng tốt, ăn chơi , có lợi ích mà nhận chính là kẻ ngu rồi!”

      Tiêu Nhị Vũ nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, con ngươi vốn dịu dàng thoáng chốc thay đổi, ngữ điệu giống như nắm chắc phần thắng : “Vậy chúng ta chờ xem, xem ngươi ở trong lòng Hạ Hầu Cảnh có bao nhiêu phân lượng!”

      Đúng thời điểm giương cung bạt kiếm, ngoài phòng trận ồn ào, đại môn bị người từ bên ngoài đá văng ra.

      Mặc dù căn phòng này vô cùng kín đáo, nhưng cơ cấu lại cực kỳ khéo léo. Hết thảu thanh, tiếng động ở đâu trong phòng này cũng có thể nghe được rất ràng.

      Tiêu Nhị Vũ cười như cười nhìn Vân Tuyết Phi : “Xem con trai ngoan của ta quan tâm ngươi cỡ nào, còn chưa tới canh giờ, nó xông vào!”

      Vừa dứt lời, giọng đầy lo lắng của Hạ Hầu Huyền liền truyền đến: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người ở đâu......”

      “Theo ta ra ngoài!” Tiêu Nhị Vũ liếc Vân Tuyết Phi, cái nhìn kia rất có thâm ý.

      Hạ Hầu Huyền ngờ mẫu hậu nhanh như vậy, cũng biết Phỉ Nhi còn sống. Mới vừa nghe Tiêu Ngọc Cẩm , người thấm ra tầng mồ hôi lạnh, lập tức dùng khinh công bay tới.

      “Ai ở bên ngoài hô to gọi , có để người ta nghỉ ngơi hay !” Tiêu Nhị Vũ khôi phục dáng vẻ đoan trang cao quý, kèm theo Vân Tuyết Phi ‘ cùng’, từ bên trong chậm rãi ra.

      Hạ Hầu Huyền nhìn thấy người đến an toàn bị tổn hại gì, trái tim khẩn trương rốt cuộc cũng được thả lỏng, tốn ít thời gian để bình tĩnh lại: “Mẫu hậu, nhi tử tới đây thỉnh an người~”

      “Hả? Thời gian này, hoàng nhi vẫn còn nhớ mẫu hậu sao, khiến mẫu hậu cảm động mà!” Tiêu Nhị Vũ cười gật đầu, nhưng nụ cười kia lại vô cùng lạnh bạc.

      Hạ Hầu Huyền cũng nhìn ra được bất thường, nhưng có thời gian truy cứu, toàn bộ lực chú ý của đều tập trung lên người ở sau lưng mẫu hậu. Mấy ngày gặp, Hạ Hầu Huyền phát rất nhớ Phỉ nhi. Cho dù Phỉ nhi đổi thân thể, nhưng tình của đối nàng lại hề suy giảm.

      Bị ánh mắt nóng rực như vậy chiếu lên người, sao Vân Tuyết Phi có thể cảm nhận được chứ, nàng lành lùng liếc Hạ Hầu Huyền, sau đó liền dời .

      “Hoàng nhi đến rất đúng lúc, Hộ quốc vương phi lần đầu vào cung, mà mẫu hậu lại được khỏe, chút tinh thần và thể lực, con thay mặt mẫu hậu chiêu đãi nàng cho chu đáo ~” Tiêu Nhị Vũ đưa tay xoa xoa cái trán, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi tràn đầy tự trách và áy náy: “Lớn tuổi, thân thể còn được nhanh nhẹn nữa, luôn đau cái này đau cái kia, xin vương phi lượng thứ, cho hoàng nhi dẫn người dạo xung quanh chút, cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình!”

      Hạ Hầu Huyền biết làm sao để được chuyện với Phỉ nhi, lại khiến cho mẫu thân nghi ngờ, giờ phút này khi nghe thấy lời dặn dò kia, thể nghi ngờ đó cũng chính là ý nguyện của mình, nhanh nhảu trả lời: “Nhi tử nhất định tiếp đãi chu đáo!”

      Vân Tuyết Phi lạnh lùng quét mắt qua lại giữa Tiêu Nhị Vũ và Hạ Hầu Huyền. Sau lát, nàng hít sâu hơi, giật giật khóe miệng, nhàn nhạt cười tiếng: “Làm phiền hoàng thượng ~”

      “Vương phi, mời tới bên này!” Hạ Hầu Huyền kịp chờ đợi đưa tay ra hiệu.

      ngang Tiêu Nhị Vũ, Vân Tuyết Phi dừng bước chút, nàng giống như nhìn thấy này đáy mắt tính toán của bà ta, nàng còn chưa kịp suy nghĩ, Hạ Hầu Huyền xin ý kiến : “Mẫu hậu thân thể thoải mái, chúng ta quấy rầy nữa, cáo lui trước!”

      Khi Vân Tuyết Phi ra khỏi Thọ Ninh điện, lập tức cảm thấy khí bỗng chốc trở nên trong lành, nàng há to miệng hít thở hai cái, ổn định tâm thần, nhìn bóng dáng trước mặt lạnh lùng : “Ngươi muốn dẫn ta đâu?”

      Hạ Hầu Huyền chấn động, xoay người, nở nụ cười tươi tắn, hai mắt lóe sáng, như ngôi sao sáng nhất trong đêm tối, ngữ điệu giống như ca hát vui vẻ: “Phỉ nhi, ta rốt cuộc cũng chờ được ngày đón nàng về nhà rồi!”
      Last edited: 4/12/16
      thienbinh2388, Vũ Nguyệt Nhathuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115.2 (phần cuối):
      Editor: thuyvu115257


      Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Hầu Huyền, quan sát kỹ từng chỗ, bỏ qua chỗ nào. lát sau, nàng mở miệng : "Đây phải nhà của ta, ta là Vân Tuyết Phi, phải Tiết Phỉ, Tư Nam Tuyệt là phu quân của ta, Hộ quốc vương phủ mới phải là nhà của ta!"

      Nét mặt Hạ Hầu Huyền vừa rồi còn rất thân thiện, thoáng chốc tiêu tán, chờ đợi trong mắt hóa thành bi thương, cười khổ : "Phỉ nhi, phải làm sao nàng mới chịu tha thứ cho ta?"

      "Tha thứ?" Vân Tuyết Phi buồn cười mà quên mất vẻ mặt thâm tình của nam tử trước mặt, giễu cợt : "Ngươi bảo ta tha thứ thế nào đây? Nếu như ta sống lại, vậy bây giờ chính là đống xương trắng rồi, hôm nay làm gì còn có thể nhìn thấy ngươi hối hận!"

      Nhìn dáng vẻ Hạ Hầu Huyền muốn lại thôi, Vân Tuyết Phi há có thể biết trong lòng rất hối hận, nhưng như vậy sao chứ? Hối hận có thể xóa bỏ chuyện phản bội mình, khiến thời gian quay lại được sao sao?

      "Đúng, đúng, thể. . . . . ." Đôi môi Hạ Hầu Huyền khô khốc, hơi hé ra, chỉ có thể thốt ra ba chữ này.

      "Ta cần ngươi xin lỗi, bây giờ ta muốn ngươi cho ta xuất ra cung trở về phủ!" Giữa chân mày Vân Tuyết Phi bắt đầu xuất kiên nhẫn, giọng kiên quyết vang lên: "Ta muốn ở lại chỗ này thêm phút giây nào nữa!"

      ", ta để nàng rời!" Hạ Hầu Huyền ngưng mắt nhìn Vân Tuyết Phi, tình cảm trong mắt tuôn ra như suối, dày đặc nhớ nhung, dày đặc niềm hối hận, còn có đành lòng. . . . . .

      Gió thổi tung tay áo , vài sợi tóc rơi xuống vầng trán, khẽ bay bay, thâm tình ngắm nàng hồi lâu, nhàng thở dài tiếng, khẩn cầu: "Ở lại trong cung cùng với ta , chúng ta lại bắt đầu lần nữa. Phỉ nhi, lần này ta đồng ý nàng, ta chỉ mình nàng, cả đời này có bất cứ nữ nhân nào khác!"

      Vân Tuyết Phi bị hình tượng si tình lẫn dứt khoác của Hạ Hầu Huyền làm cho lay động, có phải tất cả mọi người sau khi mất mới biết hối hận ? Thế nhưng cho dù có hối hận có ích gì chứ? mặt Vân Tuyết Phi vốn còn ấm áp, tại hoàn toàn trở nên lạnh giá, giọng điệu trầm thấp: "Hạ Hầu Huyền, ngươi nên khiến ta ghê tởm ngươi hơn!"

      Trông thấy khuôn mặt nhắn bi phẫn, Hạ Hầu Huyền đột nhiên cười khẽ, tiếng cười vui vẻ mang theo thê lương: "Phỉ nhi, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, ta mang nàng tìm chỗ nghỉ ngơi. Sau đó lập tức rời khỏi, tuyệt đối quấy rầy nàng!"

      Vân Tuyết Phi biết có tiếp cũng phí công, trợn mắt nhìn Hạ Hầu Huyền cái, bất đắc dĩ theo.

      Sau khi sắp xếp cho Vân Tuyết Phi vào ở Trường Nhạc điện, Hạ Hầu Huyền liền ra ngoài. Con ngươi dịu dàng thoáng cái lạnh lẽo, hôm nay mẫu hậu làm vậy là có ý gì? Theo thám tử hồi báo, mẫu hậu tuyên Phỉ nhi vào cung trước, Mộ Dung Thanh Y nữ nhân kia tìm nàng. Nếu như, nếu như nữ nhân này lại đem thân phận của Phỉ nhi làm lợi thế, vậy mẫu hậu. . . . . .

      Nghĩ tới đây, trái tim liền thắt chặt lại, bước nhanh đến Triêu Phượng điện.

      Kể từ lúc Mộ Dung Thanh Y nghe Vân Tuyết Phi vào Thọ Ninh điện vẫn chưa trở ra, tâm tình nàng cực tốt, soi gương trang điểm cho mình, trong miệng ngâm nga đoạn bài hát.

      "Thiên Thủy, lấy cho bổn cung chiếc thoa ngọc ở đầu giường kia!" Mộ Dung Thanh Y nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy chiếc thoa vàng thêu phượng hoàng tung cánh hợp với kiểu búi tóc này nhất.

      Ngắm mình trong gương hồi lâu, vẫn có động tĩnh, Mộ Dung Thanh Y kiên nhẫn đứng dậy: "Thiên Thủy, chết ở đâu rồi, trâm của bổn cung . . . . ."

      Nhưng khi chạm đến bóng dáng màu vàng ở giường, nửa câu còn dư lại giữ trong cổ họng, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười dịu dàng tiến lên, ngọt ngào : “Hoàng thượng, người đến rồi ~”

      Hạ Hầu Huyền nghịch thoa ngọc trong tay, nghe thấy thanh, đưa thoa ngọc ra: “Ngươi tìm cái này?”

      Nhìn thấy Hạ Hầu Huyền giơ đồ ra, nét mặt Mộ Dung Thanh Y chợt vui vẻ vì bất ngờ, vội vàng gật đầu cái, đưa tay định cầm lấy, nhưng còn chưa chạm tới, tay Hạ Hầu Huyền bỗng chốc buông lỏng, thoa ngọc vọt tiếng rơi mặt đất, phát ra thanh thanh thúy.

      “Hoàng thượng, người......” Mộ Dung Thanh Y biết vì sao, kinh ngạc ngước mắt nhìn lên gương mặt trong trẻo lạnh lùng nam nhân.

      “Nghe hai ngày trước ngươi đến chỗ Thái hậu?” Giọng Hạ Hầu Huyền nghe ra cảm xúc sâu kín vang lên.

      Cơ thể Mộ Dung Thanh Y thoáng chốc cứng đờ, con ngươi vốn mù mịt thoáng chốc trợn to, lo lắng run rẩy: “Hoàng, hoàng thượng, người đến…người đến là vì......”

      chưa được hết câu Hạ Hầu Huyền lập tức bóp chặt cổ Mộ Dung Thanh Y, nhìn thấy ánh mắt lo lắng hoảng sợ kia, hậm hực : “Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi, ta vốn định chỉ cần ngươi an phận, ta để ngươi giữ lấy vị trí quý phi, yên ổn sống hết đời, nhưng ta quá ngây thơ rồi, nữ nhân như ngươi trời sanh chính là biết tự trọng!”

      Mộ Dung Thanh Y đột nhiên cảm thấy khó thở, ngực nặng trĩu, sắc mặt càng thêm đỏ lên, nàng đưa tay muốn gỡ bàn tay kia ra, nhưng thử cả buổi, vẫn xoay chuyển dù chỉ chút. Trong lòng nàng tuyệt vọng đồng thời giống như có thể ngửi được tử thần đến gần, nàng giơ tay hướng về phía Hạ Hầu Huyền, nặn ra vài giọt nước mắt: “Hoàng, hoàng......”

      Lúc cảm thấy sắp tắt thở, Hạ Hầu Huyền đột nhiên buông tay, nàng vô lực trượt xuống đất, nước mắt ngừng tuôn ra, nằm mặt đất nhúc nhích.

      “Vân Tuyết Phi phải là người ngươi có thể động, trẫm cảnh cáo ngươi câu cuối cùng. Nếu nàng bị mất sợi tóc, ta khiến cho cả nhà Mộ Dung ngươi chết hết!” Hạ Hầu Huyền chán ghét quét mắt nữ nhân nửa chết nửa sống đất, hừ lạnh tiếng: “Tự giải quyết cho tốt!”

      Thời điểm bước đến ngạch cửa, đột nhiên ngừng lại, ý vị sâu xa : “Ta biết ngươi thích Quan Bá Luân, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai ta lập tức cho người thả ra, đưa đến chỗ của ngươi, để cho ngày ngày bầu bạn với ngươi!”

      Mộ Dung Thanh Y vốn giống như cá chết hai mắt vô hồn, nhưng sau khi nghe đến cái tên ngày nhớ đêm mong ấy, liền phản ứng cực nhanh, giãy giụa bò dậy, gấp giọng : “Hoàng thượng, chuyện này là ?” Phải biết nàng tìm Thái hậu điều kiện, cũng là vì giúp Bá Luân thoát cảnh tù tội, nhưng ngờ lão bà đó sau khi nghe xong câu chuyện hoang đường của nàng, lại đổi ý. Lấy cớ vì nhục nhã của Hoàng thất, tuyên bố muốn giết Bá Luân, nàng là trộm gà được còn mất nắm gạo, đắc tội Hạ Hầu Huyền, còn làm cho cả người mang tai ương.

      Lần này giọng Hạ Hầu Huyền bớt trầm hơn, hóa thành nụ cười dịu dàng, quay đầu lại nhìn nàng cái, khẽ cười : “Ngươi tốt nhất nên ngậm chặt miệng, giữ tốt bổn phận, làm theo lời ta dặn, ngày mai ta cho tới đây cùng ngươi!”

      Mộ Dung Thanh Y vui mừng, kịp nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu, đợi sau khi Hạ Hầu Huyền , nàng sờ sờ vết bầm tím cổ, trong lòng chua chát đồng thời cũng có chút an ủi. Nàng bỏ được vinh hoa phú quý, bỏ được quyền lợi địa vị quý phi, nhưng lại nở buông tha tình cảm với Quan Bá Luân. Nếu kiên quyết phải chọn , cả hai bên nàng cũng muốn bỏ bên nào.

      Nhưng bây giờ tốt rồi, ngày mai được nhìn thấy Bá Luân, về sau nàng và hai người bọn họ cùng nhau sống ở trong cung, có chiếu chỉ đảm bảo của Hạ Hầu Huyền, nàng có thể yên tâm kê cao gối ngủ rồi.

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Mộ Dung Thanh Y lập tức thức dậy trông ra cửa, từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, trong lòng khỏi, ánh sáng trong mắt nàng từng chút từng chút bị dập tắt.

      Tại khoảnh khắc nàng xoay người tính bước vào cửa, Trương công công đột nhiên gọi nàng lại: “Nô tài thỉnh an quý phi nương nương!”

      Mộ Dung Thanh Y kích động quay người lại, đợi nhìn đến khi nhìn thấy xung quanh bóng người, nàng mất mác : “Đứng lên ~”

      “Nô tài nhận lệnh hoàng thượng, đưa người đến chỗ quý phi!” Trương công công đưa ngón tay chỉ ra người cúi đầu ở đằng sau : “Vị này là Tiểu Lộ Tử sau này theo quý phi, hầu hạ người!”

      Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, dời mắt nhìn bóng dáng ở phía sau, mơ hồ cảm thấy ấy vô cùng thân quen, nàng sững sờ tiến lên, trong lòng đột nhiên rung động: “Ngươi...ngươi ngẩng đầu lên ~”

      Người nọ nghe lệnh từ từ ngẩng đầu lên, phơi bày gương mặt quen thuộc trong tầm mắt kinh hãi của Mộ Dung Thanh Y.

      “Nô tài Tiểu Lộ Tử bái kiến quý phi, quý phi cát tường ~”
      Last edited: 4/12/16
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :