1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106.1: Sao ngươi tìm được chỗ này?
      Editor: thuyvu115257


      nhóm sáu người họ lập tức tìm khách điếm đâu vào đấy, sau đó Vân Tuyết Phi mình dựa theo trí nhớ đến căn nhà xung quanh trồng đầy hoa thơm.

      Năm đó tiên hoàng tính toán truyền ngôi vị hoàng đế cho Cửu hoàng tử Hạ Hầu Cảnh, vì để cho Hạ Hầu Huyền thuận lợi ngồi lên ghế rồng. Nàng hạ quyết tâm, tìm được Hạ Hầu Cảnh báo cho biết. Nếu nguyện ý buông tha ngôi vị hoàng đế, mang nàng ra bên ngoài cư, nàng gả cho . Vốn cho rằng bị chế nhạo, thế mà lại hề nghĩ ngợi lặp tức đồng ý. Sau đó vào cung tìm hoàng thượng thương lượng, nàng biết những gì, nhưng nghe chọc hoàng thượng giận gần chết, thậm chí ném vỡ ly ngọc trong tay.

      Ngày thứ hai bộ áo xanh, bộ dạng tài tử nho nhã phong lưu xuất trước mặt nàng, phe phẩy chiếc quạt nhếch miệng cười muốn dẫn nàng bỏ trốn, cho nên bọn họ tới chỗ này.

      Bất tri bất giác đến nơi từng chứa đầy niềm vui và hạnh phúc của nàng và , đây là kiểu nhà gỗ hai tầng, bốn phía là hàng rào tre, chính giữa dẫn đến cửa nhà, có lối quanh co, hai bên hoa tươi khoe sắc, đón gió , mùi thơm phảng phất thấm vào lòng người.

      Nàng tới trước cửa, nhàng đưa tay gõ mấy cái, phát cửa dĩ nhiên có cài then, nàng chờ hồi thấy ai đáp lại, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Nhà này rất đơn giản, liếc mắt cái có thể nhìn tới chóp, đại sảnh và nhà bếp liền nhau, lầu có hai căn phòng.

      Quan sát căn nhà được dọn dẹp chỉnh tề, sạch , trực giác đầu tiên của Vân Tuyết Phi chính là nơi này có người ở, nhưng nàng nhìn xung quanh, nhìn thấy nửa bóng người, nhưng có thể ở phía ?

      Nàng đóng cửa, bước vào bên trong, lúc định nhấc chân lên lầu, tiếng kẽo kẹt vang lên, ngay sau đó là giọng nữ thanh thúy dễ nghe kinh ngạc : "Ngươi là ai? Sao tùy tiện lén xông vào trong nhà người ta?"

      Vân Tuyết Phi cũng ngẩn ra, sao ở đây lại có tiếng nữ nhân? Nàng xoay người, men theo thanh nhìn đến, nương mười lăm mười sáu tuổi mặc quần áo màu hồng đứng ở cửa vẻ mặt đề phòng nhìn nàng chằm chằm.

      "Đây là nhà của ngươi?" Vân Tuyết Phi lần nữa nhìn cách bày trí xung quanh trong phòng, ràng giống như lúc trước. Hơn nữa đường đâu có sai, thế nào đột nhiên đổi chủ? Chẳng lẽ Hạ Hầu Cảnh bán ngôi nhà này rồi? Cũng đúng, từng đây là căn nhà khác của , khi tâm trí mờ mịt tới nơi này!

      "Đây có phải là nhà của ta hay chẳng cần ngươi trông nom, nhưng đây chắc chắn phải là nhà của ngươi, ngươi tự tiện xông vào nhà người ta rốt cuộc có ý đồ gì?” Gương mặt kiều diễm dưới ánh mặt trời như nụ hoa chớm nở, nhưng lời ra lại sắc bén, hung hổ dọa người!

      Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, nhìn về giỏ trúc tay nương kia, trong lòng thoáng qua sáng tỏ, nàng khẽ chau mày hỏi “Nơi này cũng phải là nhà của ngươi, tại sao ngươi lại dám chất vấn ta?”

      “Đây phải nhà ta, nhưng là nhà của Hạ đại ca, ngươi vào nhà Hạ đại ca trộm đồ đó là chuyện của ta!” Nữ tử áo tím tức giận mắt đẹp trừng Vân Tuyết Phi, trong mắt hàm chứa mãnh liệt chỉ trích.

      Tự tiện xông vào nhà dân và trộm đồ, Vân Tuyết Phi mở hai tay ra nhìn, sau đó tự chủ sờ sờ gò má của mình, nhìn lại chút quần áo mình mặc, nhìn lại bộ dáng tức giận của nương nhà người ta, chẳng lẽ dáng vẻ mình giống người xấu lắm sao?

      “Ngươi là đại nương, giờ này mang cơm cho Hạ đại ca, có thể thấy được quan hệ tầm thường, ngươi có thể cho ta ở đâu ?” Vân Tuyết Phi định bụng muốn làm quen, nàng dám khẳng định nương này biết Hạ Hầu Cảnh ở đâu, ngờ. . . . . .

      “Ngươi đồ lưu manh lại còn muốn biết Hạ đại ca ở đâu, quả nhiên là có ý tốt, coi ta đánh ngươi !” Nữ tử áo tím tức giận đến đỏ mặt, làm sao nghe ra được tên nam tử trước mắt này giễu cợt mình liêm sỉ!

      Ánh mắt nàng quét bốn phía, nhìn thấy vách tường có cây chổi, để giỏ trúc cẩn thận dưới đất, tiếp theo nhặt cây chổi giơ lên, lao tới Vân Tuyết Phi: “Mau cút ra khỏi nhà Hạ đại ca cho ta!”

      Vân Tuyết Phi giật nảy mình, sao cũng ngờ nương này phản ứng lớn như vậy, đợi kịp nhớ lại hình như trong lời vừa nãy mang ý nghĩa khác, nàng nhanh chóng nhảy xuống khỏi cầu thang. Sau đó đưa tay nắm cánh tay nàng ta, vội vàng giải thích : “Ngươi hiểu lầm, ta có ý đó, ta chỉ muốn biết Hạ Hầu Cảnh ở đâu thôi?”

      tức giận nên nương kia nghe Vân Tuyết Phi hô lên tên Hạ Hầu Cảnh, đôi con ngươi nàng nhìn vào bàn tay trắng nõn của Vân Tuyết Phi cầm chặt mình, nàng ngay cả tay Hạ đại ca cũng chưa chạm qua, lại bị nam nhân đáng chết trước mặt này. . . . . .

      Lần đầu bị nam nhân bắt nạt, nhất thời cảm thấy nhục nhã, hốc mắt nàng ửng đỏ, càng thêm điên cuồng phẫn nộ quát: “Tên lưu manh biết xấu hổ kia, dám chiếm tiện nghi của ta, xem ta có đánh chết ngươi !”

      Vân Tuyết Phi có thể hiểu , tiểu nương trước mắt này hoàn toàn coi nàng xem là tên nam nhân háo sắc, sớm biết như vậy, nàng mặc nữ trang tới đây!

      Có lẽ do thanh lầu dưới vô cùng ồn ào, Hạ Hầu Cảnh lầu nhắm mắt dưỡng thần nhíu mày lại, đợi nghe được tiếng gào quen thuộc, lặp tức cả kinh, đây là tiếng của Đóa Nhi, vội vàng từ giường bò dậy, chỉnh đốn qua loa liền chạy xuống lầu.

      Nghe thấy tiếng động, ánh mắt Vân Tuyết Phi tập trung người nam nhân tuấn tú nọ, vẫn là tác phong nhanh nhẹn như vậy, thân như ngọc thụ. Chẳng qua thường ngày dùng kim quan buộc tóc tóc lên, giờ phút này như thác nước tùy ý khoác lên sau ót, mang vẻ đẹp lười nhát, đôi con ngươi dưới hang lông mày kiếm như sao băng bắn vào người nàng.

      Lúc vừa mới xuống lầu, Hạ Hầu Cảnh nhìn thấy người mặc nam trang, cho là tên hóa hoa tặc nào đó ban ngày ban mặt tới đây hái hoa, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại chạm tới tầm mắt tràn đầy vui mừng quen thuộc.

      “Vân Tuyết Phi. . . . . .” tàn bạo trong mắt Hạ Hầu Cảnh nhanh chóng tiêu tán, sững sờ đứng tại chỗ, nháy mắt nhìn chằm chằm nữ nhân từ đâu nhô ra này.

      Đóa Nhi nghe giọng , quay đầu nhìn thấy nam nhân mình ngưỡi mộ trong lòng, ngay lập tức nàng uất ức tố cáo : “Hạ đại ca, giết tên lưu manh này cho muội!”

      Vân Tuyết Phi bất đắc dĩ thở dài, nhìn về Hạ Hầu Cảnh buồn bã : “Đều là ngươi gây ra họa, còn đứng ở đó làm gì? Còn mau giải thích cho vị tiểu mỹ nhân này gia ta là nữ nhân, phải tên phong lưu!”

      Lần nữa nghe lại giọng ấy, nhìn dáng vẻ nhíu mày quen thuộc, còn có bóng hình nhiều lần xuất trong mộng. . . . . . Hạ Hầu Cảnh rốt cuộc xác định mình phải là nằm mơ, khóe miệng khẽ gợi lên thành đường cong, mặt mày vốn lạnh lẽo đột nhiên trở nên nhu hòa, dịu dàng : “Nha đầu sao lại đến đây?”

      Hai chữ nha đầu chạy vào lỗ tai, Đóa Nhi thể tin nghiêm túc xem xét từ xuống dưới người nam tử mặc thanh y này, đợi nhìn đến cái cổ trắng nõn có hầu kết tượng trưng chon am nhân bình thường, mảnh bóng loáng, nàng vô lực rũ tay xuống, lẩm bẩm : “Ngươi...ngươi là nữ nhân?”
      Last edited: 6/11/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106.2 (phần cuối)
      Editor: thuyvu115257


      Vân Tuyết Phi nặng nề gật đầu cái, trịnh trọng nghiêm túc : "Ta là thể giả được, nữ nhân chính thống, cho nên xin nương yên tâm, ta tuyệt đối có ý nghĩ phải khép với ngươi, kính xin nương buông cây chổi trong tay!"

      "Ha ha ~" Hạ Hầu Cảnh nhịn được cười to lên, đến trước mặt Vân Tuyết Phi, nhìn qua Đóa Nhi : "Đóa Nhi, để xuống , là nữ, có ác ý với ngươi đâu!"

      Đóa Nhi nghe vậy lập tức để cây chổi trong tay xuống, tầm mắt băn khoăn đảo giữa Vân Tuyết Phi và Hạ Hầu Cảnh, nàng rũ mắt, khẩn trương xoắn ngón tay, lo lắng giọng lắp bắp : "Hạ đại ca, nàng, nàng là nữ nhân huynh thích sao?" Nàng thích Hạ đại ca, chung đụng mấy ngày nay, lần đầu tiên nhìn thấy mặt Hạ đại ca lộ ra dịu dàng xuất phát từ tận đáy lòng, còn có này vui sướng cười lớn tiếng, nàng biết mình xứng với Hạ đại ca, càng có nghĩ muốn độc chiếm, chỉ cần Hạ đại ca vui vẻ là được rồi. Nếu như nữ nhân trước mắt này có thể đem lại hạnh phúc cho Hạ đại ca, nàng chôn giấu tình cảm đó ở trong lòng.

      Sắc mặt Hạ Hầu Cảnh lập tức đỏ lên vì ngượng ngùng, sau đó khẩn trương nhìn Vân Tuyết Phi, trông thấy đối phương hoàn toàn bình thường, trong lòng nhụt chí đồng thời, tự với mình, người thích là Phỉ nhi, đối với Vân Tuyết Phi chỉ là quan hệ bạn bè.

      "Vị nương này, ngươi hiểu lầm, ta và Hạ Hầu Cảnh là bạn rất thân!" Vân Tuyết Phi dừng chút, liếc thấy người đứng đằng kia mang vẻ khổ sở, nàng nhấn mạnh lại lần nữa: "Chỉ là bạn bè!"

      Đóa Nhi nghe xong vui mừng ngẩng đầu lên, con ngươi như nước đột nhiên sáng ngời, giống như vô số vì sao rơi xuống, rực rỡ muôn màu, nàng vội vàng hỏi lại: "Có ?"

      Nữ tử này thú vị, đôi mắt trong suốt, liếc cái có thể nhìn thấu tận đáy lòng, biết nàng ấy suy nghĩ gì? Vân Tuyết Phi nháy mắt với Đóa Nhi : "Ta có phu quân rồi, trước mắt cũng muốn hồng hạnh xuất tường!"

      Vốn khẩn trương vì tính nửa nửa giả trong lời Vân Tuyết Phi, giờ đây mới từ từ thả lỏng, gò má Đóa Nhi bởi xấu hổ mà đỏ ửng nhàn nhạt, như hoa đào tháng ba xinh đẹp rực rỡ, nàng ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hạ Hầu Cảnh, tiếp theo dịu dàng : “Vị tỷ tỷ này chắc có chuyện cần tìm Hạ đại ca huynh, muội quấy rầy nữa, hai người cứ trò chuyện thoải mái, đợi lát cùng qua nhà muội ăn cơm!”

      Sau đó xoay người chạy ra ngoài, quên đóng cửa lại.

      Khi trong nhà chỉ còn lại hai người, Vân Tuyết Phi nhìn ra phía sau lưng Hạ Hầu Cảnh, đột nhiên bật cười với vẻ mặt mất tự nhiên của tên nam tử nào đó : “Ta còn tưởng rằng theo bên cạnh ngươi chính là Bạch Nhiễm, trước khi dến ta chuẩn bị đánh với nàng ta trận, làm sao cũng ngờ tới là gặp được tiểu mỹ nhân ngây thơ như vậy, ngươi là diễm phúc đấy chứ!”

      Hai bên vành tai Hạ Hầu Cảnh hơi ửng hồng, ho khan hai tiếng, sang chuyện khác: “ phải có chuyện tới tìm ta sao?”

      Vân Tuyết Phi sửng sốt chút, im lặng nhìn chăm chú ngũ quan nam tử như điêu khắc hồi lâu, kế tiếp trầm trầm gật đầu : “Ta tới dẫn ngươi về Hộ Quốc vương phủ, ngươi phải lập tức theo ta!”

      Hạ Hầu Cảnh nghe vậy cười nhạt, lướt qua Vân Tuyết Phi, tới trước bệ cửa sổ sáng rực, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài phố, khó khăn thở dài: “Nhưng ta muốn trở về làm sao bây giờ?”

      “Là bởi vì nữ tử kia sao?” Vân Tuyết Phi cất bước đến bên cạnh Hạ Hầu Cảnh, sâu nhìn chằm chằm vào , kế đó ngừng chút : “Nếu ngươi thích nàng ấy, có thể mang nàng ấy cùng , ta bảo vệ tốt nàng ấy!”

      Hạ Hầu Cảnh xoay đầu lại, nhàng cười tiếng, lắc lắc đầu : “ phải, ta chẳng qua thích an bình ở đây, chuyện và người bên ngoài vô cùng phức tạp, dần dà làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi!”

      “Nhưng mà ta lại biết Hạ Hầu Cảnh phải người như thế!” Vân Tuyết Phi cao giọng phản bác: “ gặp chuyện càng khó khăn càng khó giải quyết càng tiến về phía trước, yên ổn với an bình, đều là chuyện hoang đường, ta tuyệt đối tin đây mới thực là ngươi!”

      “Người là thay đổi. . . . . .” Hạ Hầu Cảnh mở miệng lần nữa, giọng như mây khói, chứa đựng ít nắm chắc.

      “Hạ Hầu Cảnh, ta tới nơi đây phải nghe ngươi than vãn! Ngươi cho ta câu trả lời chắc chắn, ngươi rốt cuộc có bằng lòng theo ta ?” Vân Tuyết Phi lười phải cùng tên nam nhân này nhảm, nghiêm giọng hỏi.

      “Ngươi nữ nhân này quả nhiên đủ dịu dàng!” Hạ Hầu Cảnh cười khẽ, cả người ấm áp, hạ mắt cưng chìu nhìn Vân Tuyết Phi : “ biết sao Tư Nam Tuyệt chịu đựng được ngươi?”

      Vân Tuyết Phi liếc mắt, ra nãy giờ cố ý trêu chọc mình, nàng vui bĩu môi : “Này, này, tại nghiêm chỉnh mà , Tiêu thái hậu phái người khắp nơi lùng bắt ngươi, chúng ta phải rời trước khi bọn tìm đến, nhanh trở lại Hộ Quốc vương phủ!”

      “Bà ta quả nhiên nhịn được nữa!” Hạ Hầu Cảnh châm chọc cười tiếng, nắm chặt thành quyền, trong đầu lần nữa thoáng cái đêm lạnh lẽo mười năm trước, mẫu phi chết nhắm mắt. . . . . .

      “Kể từ sau khi Hạ Hầu Huyền bị Thẩm Lưu Nhiễm đâm, bị trọng thương nằm giường. tại triều đình mặt ngoài là Thuần vương chủ trì, thực tế bên trong là Tiêu thái hậu nắm giữ, cộng thêm chân tướng Tiết Phỉ chết trận được đưa ra ánh sáng, các nơi liên tiếp lên tiếng ủng hộ ngươi lên ngôi hoàng đế. Tiêu thái hậu chắc chắn để bất luận kẻ nào uy hiếp ngai vàng của con trai bà ta, cho nên bà ta nhất định nghĩ biện pháp diệt trừ ngươi!” Vân Tuyết Phi lo lắng nhìn : “Ngươi phải cẩn thận!”

      “Sao đâm cho Hạ Hầu Huyền chết luôn?” Hạ Hầu Cảnh cười lạnh, ông trời quá công bằng, vẫn cho cái tai hoạ này còn sống.

      “Nếu bây giờ Hạ Hầu Huyền chết, nhất định Hạ Hầu Thuần lên ngôi, vậy Tiêu thái hậu càng thêm táo tợn hại ngươi, cho nên dựa vào tình thế trước mắt mà , vẫn hi vọng Hạ Hầu Huyền cần nhanh chết, chờ đến sau khi ngươi thoát khỏi nguy hiểm chết là được!” Vân Tuyết Phi cau mày, bỉu môi .

      Hai tay Hạ Hầu Cảnh nắm chặt, sâu trong đáy lòng dâng lên dòng lửa nóng, chảy xuôi khắp tứ chi bách hài, ấm áp, vô cùng thoải mái, lo lắng vừa rồi lập tức hóa thành hư , mặt mày vui vẻ, trêu ghẹo : “Xem ra ngươi rất quan tâm ta, sợ nam nhân Tư Nam Tuyệt của ngươi ghen sao?”

      Tiếp theo giả vờ lo lắng quan sát xung quanh, nhìn Vân Tuyết Phi cười trêu : “Sao nhìn thấy theo ngươi? Ta chuyện với ngươi lâu như vậy mà có xuất , là kỳ tích!”

      Lông tơ Vân Tuyết Phi run lên, ánh mắt lấp lánh, hé miệng cười : “ vẫn còn ở đường, ta mang theo bọn người Thiên Tầm đến trước!”

      Nụ cười nơi khóe miệng Hạ Hầu Cảnh cứng ngắt, sau lúc im lặng, giọng lạnh lùng vang lên: “Đây là nơi chứa đầy hồi ức đẹp của ta và Phi Nhi, sao ngươi tìm được chỗ này?”
      Last edited: 6/11/16
      tú cầu, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107.1: Hạ Hầu Cảnh, ngươi muốn gì?
      Editor: thuyvu115257



      Trong lòng Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp chút, ép buộc mình tỉnh táo lại, nặn ra nụ cười : "Ta vì tìm ngươi mà bỏ ra ít công sức!"

      Hạ Hầu Cảnh thêm gì nữa, chỉ nhìn Vân Tuyết Phi.

      Hạ Hầu Cảnh người ấm áp nhưng gương mặt lại lạnh như băng khiến tim nàng nhảy dựng cái, Vân Tuyết Phi hừ Hạ Hầu Cảnh: "Ta xa xôi tới tìm ngươi, ngươi cho ta vẻ mặt như vậy?”

      Hạ Hầu Cảnh nhìn Vân Tuyết Phi, ánh mắt dán chặt vào mặt của nàng, trong mắt mảnh tĩnh mịch, mím môi cái : "Ta có lạnh nhạt với ngươi, chẳng qua muốn biết sao ngươi biết ta ở đây, chỗ này chỉ có ta và Phỉ nhi biết, ngay cả Tư Nam Tuyệt cũng biết, ngươi đường, đó chẳng phải là còn chưa tìm tới nơi này, vậy ngươi thế nào tìm được?"

      Ánh mắt nóng rực khiến trán Vân Tuyết Phi đổ mồ hôi lạnh, nàng che giấu chột dạ, cụp mí giọng : "Ngươi người lớn sống sờ sờ như vậy, chỉ cần dùng tâm tìm, sao tìm được? Huống chi. . . . . ."

      "Huống chi cái gì?" Tròng mắt Hạ Hầu Cảnh sắc bén lẫn đe dọa bắn thẳng tới nữ nhân cúi đầu biết nghĩ gì, ở nơi Vân Tuyết Phi nhìn thấy, ánh sáng trong mắt như bị vỡ vụn, vô cùng rực rỡ.

      Đột nhiên có dự cảm xấu, lông mi dài của Vân Tuyết Phi rung động nhè , che giấu do dự trong mắt, ngước mắt chống lại con ngươi sắc bén : " vệ Nam Tuyệt chưa đến mức tìm người cũng tìm được!"

      Tròng mắt Hạ Hầu Cảnh lóe sáng, cau mày hoài nghi : "Vậy Nam Tuyệt đâu? phải ngươi vẫn còn ở đường?"

      "Ngươi rốt cuộc muốn theo ta hay ?" Vân Tuyết Phi nhịn được trừng mắt tên nam nhân nhất quyết bỏ qua kia, nhiều sai nhiều, nếu cứ tiếp, sớm muộn cũng lòi đuôi! Nàng nghĩ nếu nàng mình tự tìm được , có thể hoài nghi, đến lúc đó mình qua loa xong rồi, ngờ còn khó dây dưa hơn cả nữ nhân!

      "Ngươi cho ta câu trả lời ràng, ta !" Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh lấp lánh, có chút tính trẻ con .

      Vân Tuyết Phi tức nổi giận, thiên tân vạn khổ tới đây cứu , kết quả còn cùng làm bộ làm tịch điều kiện với mình, nhìn ánh mắt phách lối cố chấp kia, nàng muốn phất tay mặc kệ

      Nhưng mà, có thể mặc kệ sao? Nàng bất đắc dĩ thở dài : "Nếu ta cho ngươi biết, có phải ngươi theo ta trở về?"

      Hạ Hầu Cảnh nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu.

      "Được rồi, trước, ngươi cũng đừng trách ta!" Vân Tuyết Phi nâng cao giọng , ho khan hai tiếng, sau đó chăm chú nhìn vào gương mặt tràn đầy tràn đầy khao khát của .

      "Chắc chắn trách ngươi, mau !" Hạ Hầu Cảnh khẩn trương kích động thúc giục, ngắm người trước mặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

      " ra vừa rồi là ta lừa ngươi, chỉ có vệ của Nam Tuyệt theo ta tới, nhưng ngươi là ta tìm được!" Vân Tuyết Phi lại nhìn Hạ Hầu Cảnh hồi lâu, hít hơi sâu, thốt ra những lời này.

      " tiếp!" Hạ Hầu Cảnh cảm giác đột nhiên máu huyết toàn thân sôi trào, nháy mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, càng xem càng cảm thấy điệu bộ kia giống như trùng khít lên hình ảnh nữ tử khắc sâu vào xương tủy của mình.

      Vân Tuyết Phi chợt run lên vì lạnh, bị ánh mắt như thiêu người nhìn chăm chú khiến tim nàng đập chậm nửa nhịp, sao nàng biết mong đợi cái gì? Nàng chuyển mắt, tới trước cửa sổ ngắm ánh nắng vàng rực rỡ đường phố, ra có Tiết Phỉ, sống tốt hơn!

      “Ta có thể tìm được ngươi là bởi vì ngày ấy lúc ngươi trói ta, ta hạ người ngươi loại hương vô sắc vô vị, Tầm Điệt hương, đây là thuốc dùng để theo dõi người, chỉ cần người đó còn sống, theo huyết dịch lưu động, nó hòa nhập vào trong cơ thể, mặc kệ ngươi trốn đến chân trời góc biển, chỉ cần ta muốn, là có thể tìm được ngươi!” Vân Tuyết Phi hơi trôi chảy lý do mình nghĩ kỹ, cũng quản nam nhân trước mặt có tin hay , nàng tiếp tiếp tục : “Bây giờ ngươi có thể theo ta rồi !”

      Vốn là tràn đầy mong đợi, giờ phút này chút ánh sáng cũng từ từ bị dập tắt, nóng rực biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo, giọng điệu Hạ Hầu Cảnh hơi trầm xuống: “Vân Tuyết Phi, ta phải đứa trẻ ba tuổi, ngươi cho rằng ta tin những lời vớ vẫn này sao?”

      “Mặc kệ ngươi tin hay , đây là !” Vân Tuyết Phi tránh né ánh mắt hoài nghi của Hạ Hầu Cảnh, nhìn thẳng vào mắt , kiên trì : “Ta cần thiết phải lừa ngươi, thế giới này cũng có thuốc làm cho người ta chết sống lại, loại Tầm Điệt hương nho như vậy sao có chứ?”

      “Ta mặc kệ có hay , ta chỉ biết ngươi gạt ta!” Cả người Hạ Hầu Cảnh lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng, giọng đầy giận dữ.

      “Ta lừa ngươi cái gì?” Vân Tuyết Phi có chút tức giận, giọng hơi nặng, mắt hung hăng trừng nam nhân gây này: “Là ngươi kiên quyết muốn hỏi ta, ta , ngươi lại tin, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?”

      “Ha ha ~ Vân Tuyết Phi, nếu ngươi quen thuộc với mê hương, lúc trước cũng bị ta dễ dàng bỏ thuốc như vậy, trói đến Hổ Đầu bang!” Trong mắt Hạ Hầu Cảnh có ít đùa cợt, ý vị sâu xa nhìn nàng cái : “Ngươi rốt cuộc sợ cái gì?”

      đến chuyện này thôi, vừa nhắc tới liền tức. Uổng công nàng tin tưởng như vậy, kết quả có chuyện cũng thương lượng với mình trước, mà hạ thuốc mê trói nàng lại!

      Nghĩ tới đây, Vân Tuyết Phi trút hết bực tức trong lòng, mặt tức giận càng sâu, nàng lớn tiếng : “Vì ta tin ngươi tổn thương ta, mới theo ngươi rời vương phủ, tin ngươi có nỗi khổ tâm, biết bên trong có thuốc mê vẫn ngoan ngoãn nuốt vào, vì để cho ngươi phát giác được khác thường, còn làm bộ như ăn rất ngon. . . . . . Đó hết thảy đều là bởi vì ta coi ngươi như bằng hữu, nhưng ngươi sao? Ngoài mặt hòa nhã, thực tế hoàn toàn có coi ta ra gì, đầu tiên là trói lại ta, tại lại ở đây hùng hổ dọa người, ngươi rốt cuộc muốn gì?”

      Vân Tuyết Phi dùng hết sức quát xong uất ức đỏ mắt, thanh nồng nặc giọng mũi : “Ngươi có hay , ta muốn lãng phí thời gian với ngươi ở đây nữa, ta trước, sau này ta cũng quan tâm đến ngươi!”

      hề lưu luyến xoay người, nhấc chân tới cửa lớn, nhịp bước chậm chạp, giống như đợi cái gì.

      Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh chợt lóe, nhận thấy được mình vì chuyện của Tiết Phỉ mà thần trí mê muội, buộc nàng thừa nhận cách nghĩ thiết thực của mình, thế nhưng đời tại sao có thể xảy ra kỳ tích như thế?

      Sải bước tiến lên, vội vàng đưa tay kéo lấy cánh tay Vân Tuyết Phi, vẻ mặt thành nhìn nàng, giọng khàn khàn : “ xin lỗi, là ta sai rồi!” Nhìn Vân Tuyết Phi chút cử động, mím môi cái tiếp tục mở miệng : “Ta tin ngươi, còn có cám ơn ngươi quan tâm ta như vậy!”

      Vân Tuyết Phi nghẹn ngào, mềm mại : “Ta có thể tiếp nhận lời xin lỗi và cám ơn của ngươi, nhưng ta cho phép ngươi còn như vậy!”

      Hạ Hầu Cảnh đáp tiếng: “Được, ta đồng ý với ngươi!” Tuy cảm xúc trong mắt giấu rất kỹ, nhưng vẫn tràn ra ít chua chát.

      Thấy chuyện chuyển biến tốt, Vân Tuyết Phi lấy khăn tay ra, lau nước mắt ở khóe mắt, sau đó mỉm cười với Hạ Hầu Cảnh: “Vậy lần này tha thứ cho ngươi! Bây giờ chúng ta phải xuất phát trở về vương phủ, thể đợi nữa, Tiêu thái hậu phái người sớm muộn tìm được nơi này, thể liên lụy tới dân chúng ở đây!”

      Hạ Hầu Cảnh gật đầu, cẩn thận nhìn Vân Tuyết Phi cái, nghiêm mặt : “Bây giờ chưa thể lập tức được, ngươi và ta đến nhà Đóa Nhi từ giã !”

      Vân Tuyết Phi nháy mắt cái, lát sau bừng tỉnh hiểu ra, đưa tay chỉ Hạ Hầu Cảnh, nháy mắt ra hiệu : “Ồ, ra là ngươi thích tiểu mỹ nhân ngây thơ đó!”

      Đón nhận tầm mắt Vân Tuyết Phi, Hạ Hầu Cảnh im lặng, sao nữ nhân này lại vui mừng như vậy nhỉ? buông cánh tay nàng ra, khẽ thở dài cái, vô lực : “Ngươi hiểu lầm, ta đến là để cáo biệt phụ mẫu của nàng ấy, những ngày qua làm phiền bọn họ chăm sóc ta!”

      Hoá ra là như vậy, Vân Tuyết Phi nhìn về Hạ Hầu Cảnh mỉm cười gật đầu: “Chúng ta thôi!”
      Last edited: 20/11/16
      tú cầu, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107.2 (phần cuối)
      Editor: thuyvu115257


      Còn Đóa Nhi sau khi từ nhà Hạ Hầu Cảnh về, cầm bạc mua ít thức ăn, chuẩn bị xong xuôi, nàng thẩn thờ nhìn ra cửa. biết Hạ đại ca có nghe thấy câu kia hay , trong lòng nàng vô cùng sốt ruột, có nên qua đó chuyến đây, mời bọn họ đến nhà. Nhưng mà nếu như vậy, có thể bị cho là nữ tử biết dè dặt , nghĩ tới nghĩ lui, thôi đợi ở nhà vậy.

      "Đóa Nhi, con đừng tới lui nữa, mắt cha loạn cả rồi!" Y Xuyên từ trong bức tranh ngẩng đầu lên, xao xoa cái trán mệt mỏi, bất đắc dĩ nhìn nữ nhi duy nhất của ông.

      Ông rất hiểu nó, bình thường được cưng chiều như bảo bối, hôm nay trong long nó nghĩ gì, ông há có thể biết? Chẳng qua, Hạ Hầu Cảnh đứa bé kia ông từng nhìn thấy, cả người giấu quý khí, tuyệt đối đơn giản chỉ là công tử giang hồ như vậy, Đóa Nhi vô cùng đơn thuần, cùng nam nhân như vậy thích hợp, bên nhau rất mệt mỏi!

      "Phụ thân, người Hạ đại ca sao còn chưa tới? rất lâu rồi đấy!" Y Đóa Nhi vừa vừa quên nhìn ra ngoài cửa, kể từ lúc nữ nhân gọi là Vân Tuyết Phi đó tới đây, tim nàng cứ đập nhanh, trong lòng có cảm giác an, Hạ đại ca rời khói nơi này!

      Y Xuyên lắc đầu cái: "Đóa Nhi, nghe phụ thân câu, buông bỏ chấp nhất, nên cưỡng cầu thứ thuộc về con, Hạ Hầu Cảnh thuộc về nơi này!"

      Khi lo lắng trong lòng mình bị phụ thân ra ràng, Y Đóa Nhi rất khó chịu, lắc đầu cái, lại gật đầu cái: “Phụ thân, con thích Hạ đại ca lòng, nhưng mà con lại chỉ biết dấu nó tận đáy lòng, nếu Hạ đại ca , con...con ngăn cản. . . . . .” xong lời cuối cùng trong lòng nàng cảm thấy oặn thắt đau đớn.

      Y Xuyên gật đầu, từ ái liếc mắt nhìn bảo bối của mình: “Con có thể nghĩ như vậy, ta rất yên tâm, Đóa Nhi, phụ thân vì con mà chọn người thích hợp nhất, phu quân có thể mang đến hạnh phúc cho con!”

      Y Đóa Nhi khó chịu gật đầu cái, cố nén cảm giác muốn khóc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đưa mắt nhìn ra hướng cửa.

      Thời điểm vạt áo quen thuộc chạm vào mi mắt, mắt Y Đóa Nhi mở to, thể tin nhìn kỹ từ dưới lên , đợi đến khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú như sớm mai kia, còn có đôi con ngươi ôn hòa ấy, nàng vui mừng kêu thành tiếng, chạy nhanh ra ngoài đón: “Hạ đại ca, huynh đến rồi!”

      Y Xuyên nghe giọng , cũng theo ra cửa, đón nhận ánh mắt Hạ Hầu Cảnh gật đầu cái. Sau đó đưa mắt nhìn sang tiểu công tử bên cạnh , , phải là vì nương.

      “Hạ đại ca, Vân tỷ tỷ, các người nhanh vào đây, ta chuẩn bị bữa tiệc lớn phong phú cho các người. . . . . .” Y Đóa Nhi ném khó chịu khi nãy qua bên, trong mắt tràn ngập vui mừng và hạnh phúc.

      Đúng là nương đơn thuần thiện lương, tình cảm đối với Hạ Hầu Cảnh cũng rất sâu đậm, điều này làm cho nàng sao có thể ra chuyện muốn dẫn Hạ Hầu Cảnh đây? Nàng lấy ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Hầu Cảnh, ra hiệu ý bảo nhanh cáo biệt, bọn họ phải lập tức rời !

      Y Xuyên dĩ nhiên nhận ra khó xử của này, quan hệ giữa nàng ấy và Hạ Hầu Cảnh giống quan hệ tầm thường, nhất là ánh mắt Hạ Hầu Cảnh khi nhìn nàng ấy đầy ắp dịu dàng, đây là điều mà Đóa Nhi kém hơn.

      “Đóa Nhi, tới đây!” Tròng mắt Y Xuyên ngưng trọng, lạnh giọng ra lệnh.

      Y Đóa Nhi vui mừng, đột nhiên bị phụ thân gọi, vui quay đầu chu môi : “Phụ thân, Hạ đại ca mang bằng hữu tới, nữ nhi phải chiêu đãi tốt ạ.”

      “Y bá phụ khỏe, hôm nay cháu đến là để từ giả người, cám ơn người trong khoảng thời gian qua chăm sóc cháu, bây giờ cháu có việc phải rời khỏi đây!” Hạ Hầu Cảnh ngước mắt, nhìn Y Xuyên đầy tôn kính.

      Tiếp theo nhìn sang nữ tử giữ nụ cười cứng ngắt ở khóe môi dịu dàng : “Đóa Nhi, xin lỗi, thể vào ăn cơm, giờ ta phải lập tức rời !”

      ngờ vất vả trông được người đến, lại nhận được kết quả như thế, nếu như sớm biết, nàng cũng cần tới đây, phải chăng giữ được chân hay ?

      “Có thể, có thể được , ở lại đây?” Đôi môi Y Đóa Nhi run rẩy, giọng dò hỏi, mang theo van xin hi vọng.

      Hạ Hầu Cảnh ngẩn ra, mắt nhấp nháy, biết nữ tử nàng ấy thích mình, nhưng chỉ coi nàng ấy như muội muội, cả đời này Hạ Hầu Cảnh chỉ thích người là Phỉ nhi. Tuy Phỉ nhi còn ở đây, cũng có ý định để người khác thay thế vị trí của Phỉ nhi ở trong mắt .

      xin lỗi ~” Hạ Hầu Cảnh giọng , còn có rất nhiều chuyện chờ làm, ra lần này chưa cho Vân Tuyết Phi biết. Cho dù nàng tới tìm , hai ngày nữa cũng rời , đây có thể là lần cuối cùng đến nơi này.

      “Muội cần huynh xin lỗi, nếu huynh nhất quyết muốn , có thể mang theo muội ? Muội chắc chắn gây phiền phức cho huynh!” Y Đóa Nhi đưa tay kéo ống tay áo Hạ Hầu Cảnh khẩn cầu: “Muội lớn như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, huynh dẫn muội chung với, để muội có cơ hội cọ xát ạ ~”

      Y Xuyên lặp tức nhíu chặt mày, lúc này nghe được nữ nhi duy nhất của mình lại muốn theo nam nhân khác, hoàn toàn coi phụ mẫu ra gì, trong lòng có chút ghen tỵ đồng thời cộng thêm tức giận, ông trầm giọng : “Đóa Nhi, được vô lễ, mau về phòng cho ta!”

      “Con ! Con muốn theo Hạ đại ca!” Y Đóa Nhi lặp tức cãi lại, liếc mắt nhìn Hạ Hầu Cảnh, sau đó chuyển mắt lên người Vân Tuyết Phi: “Vân tỷ tỷ, tỷ cho ta cùng mọi người , van tỷ, ta biết điều!”

      “Nhưng ở chung với chúng ta, tính mạng bị uy hiếp, thậm chí có thể mất mạng, ngươi còn muốn theo ?” Nhìn vào đôi con ngươi cố chấp kia, lòng Vân Tuyết Phi mềm nhũn ra, mím môi cái .

      Thấy có hi vọng rồi, Y Đóa Nhi như gà con mổ thóc, vội vàng gật đầu: “Ta sợ!” Chỉ cần cùng Hạ đại ca, dù kêu nàng lập tức chết, nàng cũng bằng lòng.

      “Được, ngươi sợ, vậy theo chúng ta!” Vân Tuyết Phi cần bất luận người nào đồng ý, trực tiếp giải quyết dứt khoát.
      Last edited: 20/11/16
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108.1: Tiết Phỉ còn sống!
      Editor: thuyvu115257


      câu tựa như sét đánh ngang tai, Y Đóa Nhi mở to hai mắt nhìn vẻ mặt Vân Tuyết Phi hoàn toàn nghiêm túc, hề có ý tứ đùa giỡn, lập tức trận kích động kéo đến, cười rộ lên gật đầu cái.

      Sao Hạ Hầu Cảnh biết ý nghĩ trong lòng của nữ nhân trước mắt này, ràng nàng phải Phỉ Nhi. Nhưng vì sao lúc nghe nàng muốn tác hợp với nữ nhân khác, trong lòng của lại có cảm giác , vậy còn có chút tức giận nữa, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi cái, giọng trầm vang lên: "Chúng ta chuyến này đường xá nguy hiểm, ngươi tùy tiện dẫn nữ nhi nhà người ta , hỏi qua phụ mẫu người ta chưa?" biết Y Xuyên dù lớn tuổi nhưng lại chỉ có duy nhất nữ nhi, nên hết sức cưng chiều như bảo bối, chắc chắn để nàng ấy theo.

      Vân Tuyết Phi ngẩn ra, quả cảm thấy mình vượt qua khuôn phép rồi, đưa mắt áy náy nhìn sang đại thúc trung niên cau mày.

      "Phụ thân ta ông ấy đồng ý!" Y Đóa Nhi vội vàng , mắt nhìn chăm chú Vân Tuyết Phi, chỉ sợ nàng đột nhiên đổi ý.

      Y Xuyên nghe vậy, liền đứng vững, trong mắt nữ nhi chỉ có Hạ Hầu Cảnh, ông gắt giọng, nhưng khó để nghe ra ít uất ức trong đó: "Đóa Nhi, con quên vừa rồi ta gì với con sao? Ta tuyệt đối đồng ý cho con cùng bọn họ!"

      Y Đóa Nhi xoay người, hai mắt sưng đỏ đối diện Y Xuyên, giọng mang theo khẩn cầu: "Phụ thân, người để cho con cùng với Hạ đại ca và Vân tỷ tỷ ra ngoài va chạm xã hội ~ Đóa Nhi nhất định thường xuyên về thăm người và mẫu thân!"

      "Nữ nhi tốt của ta ~ sao để con hiểu đây? Bên ngoài hề tốt đẹp giống như con nghĩ đâu, ta và mẫu thân con già rồi, tâm nguyện duy nhất chính là tìm cho con phu quân tốt có thể làm bạn chăm sóc con cả đời. Để sau trăm tuổi, chúng ta cũng có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay, nhưng bây giờ nếu con theo bọn họ ra ngoài, tương lai con chịu rất nhiều khổ sở, ta và mẫu thân con cũng thường xuyên nhớ nhung. . . . . ." Y Xuyên tận tình khuyên bảo nữ nhi, đời này ông cầu gì khác, hy vọng duy nhất đó là khiến nữ nhi sống vui vẻ. Nếu Hạ Hầu Cảnh nữ nhi của ông, ông còn có thể suy nghĩ chút, nhưng người ta hoàn toàn có ý gì với nó, làm sao khi ông biết là sai, còn để nữ nhi theo đây?

      "Con sợ khổ, con chỉ muốn ở chung chỗ với Hạ đại ca!" Y Đóa Nhi vẫn chấp nhất như cũ, ánh mắt kiên định.

      "Nhưng ta và mẫu thân con lo lắng, con là nữ nhi duy nhất của chúng ta, có phụ mẫu nào muốn nữ nhi của mình sống tốt hơn, con muốn ở cùng Hạ Hầu Cảnh, nhưng con hỏi xem có đồng ý hay ?" Ngữ điệu Y Xuyên trầm thấp lạnh lùng nhưng khó nhìn ra tình thương vô tận mà ông giành cho nữ nhi của mình.

      Y Đóa Nhi giật mình, đôi mắt sáng như nước ngước lên, khao khát nhìn Hạ Hầu Cảnh, hi vọng có thể vì mình chuyện, như vậy phụ thân cũng phản đối nữa!

      Trông thấy ánh mắt nữ nhi si mê, sao Y Xuyên biết ý nghĩ trong lòng nó chứ, nhưng ông cũng biết Hạ Hầu Cảnh đối với nữ nhi của mình chút ý tứ cũng có, vì vậy ông chuyển mắt sang Hạ Hầu Cảnh, trịnh trọng nghiêm túc : "Hạ Hầu Cảnh, ngươi !"

      Trong lòng Y Đóa Nhi khẽ run lên, bỗng chốc mặt phủ lên tầng màu đỏ như ánh bình minh, tay nắm chặt chiếc khăn. . . . . .

      Hạ Hầu Cảnh trầm mặc hồi lâu, biết Y Đóa Nhi thích mình, nhưng vẫn cho rằng chỉ là nhất thời cảm nắng, tuyệt nhiên ngờ nàng vì mình mà đấu tranh với phụ thân lâu như vậy. Nhưng thứ lỗi cho , chính là , đời này chỉ mình Tiết Phỉ, bất kỳ nữ nhân nào cũng thay thế được địa vị của Tiết Phỉ ở trong lòng , cũng muốn cả nể!

      "Đóa Nhi, bá phụ là vì tốt cho muội!" Hạ Hầu Cảnh mấp máy môi, dừng chút, nhìn gương mặt Y Đóa Nhi trở nên trắng bệt, tiếp tục ném ra câu : "Ta thích nữ hài tử!"

      Thẳng thừng từ chối như vậy, Y Đóa Nhi há có thể hiểu, nàng lần này buông xuống dè dặt của nữ nhi, dũng cảm lần, nhưng lại lấy được kết quả như thế.

      Vân Tuyết Phi khỏi cảm động, thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, vừa nãy nàng ích kỉ rồi. quan tâm đến cảm thụ của phụ mẫu người ta, lúc này nhìn bộ dạng Hạ Hầu Cảnh bị làm khó, trong lòng trống rỗng. Nàng có lòng tốt, hi vọng có nữ nhân xứng đáng có thể bầu bạn với Hạ Hầu Cảnh, để còn đơn nữa, tuy nhiên lại bỏ quên Hạ Hầu Cảnh có thích hay .

      "Ta hiểu, xin lỗi, Hạ đại ca, thêm phiền toái cho huynh rồi!" Y Đóa Nhi rũ mắt, cố nén nước mắt, khẽ, sau đó xoay người chạy thẳng vào trong phòng.

      Hạ Hầu Cảnh thấy vậy khe khẽ thở dài, đưa mắt nhìn sang Y Xuyên: "Bá phụ, thời gian còn sớm, chúng ta phải rồi!"

      Đây là hài tử ưu tú, đáng tiếc cùng Đóa Nhi hữu duyên vô phận, Y Xuyên gật đầu cái, chân thành : "Lên đường thuận đường xuôi gió!"

      Trong hoàng cung xanh vàng rực rỡ, khi tia sáng cuối cùng ở trời dần dần biến mất, ban đêm kéo đến lần nữa.

      Trường Môn cung là nơi vắng vẻ nhất ở hoàng cung, lúc này từng đợt tiếng nữ tử rên rỉ xen lẫn tiếng thở gấp của nam tử truyền ra dưới ngọn đèn mờ ảo.

      “Bá Luân, chút, chàng làm ta đau ~” Gò má Mộ Dung Thanh Y đỏ ửng tràn đầy thẹn thùng, ngọc thể trắng nõn khắp nơi rải rác dấu đỏ, giọng kiều mỵ lúc này càng thêm kích tình.

      “Tiểu Y, Tiểu Y, ta nàng. . . . . .” Tròng mắt Quan Bá Luân chứa đầy dục hỏa, ngắm thân thể xinh đẹp phía dưới, đây là nữ nhân mình ngày nhớ đêm mong, giờ phút này rốt cuộc hoàn toàn thuộc về mình rồi.

      Nghe tình nhân nỉ non, Mộ Dung Thanh Y tạm thời quên mất khoảng thời gian vui này, hai tay ôm lấy cổ Quan Bá Luân, rướng người đưa đôi môi đỏ mọng lên, hai người say mê quấn quit nhau, trong khí tràn ngập mùi vị tình dục.

      lúc hai người quên hết tất cả, tới đoạn cao trào. Đùng tiếng, cửa chính bị người từ bên ngoài đá văng, đội Ngự Lâm quân mặc quân phục theo thứ tự chạy vào, cầm đầu chính là người chiếm đoạt Mộ Dung Thanh Y rất nhiều lần, Vương Nhị.

      Lúc thanh vang lên, Quan Bá Luân nhanh tay kéo chiếc chăn bên cạnh, phủ lên cơ thể mê người của Mộ Dung Thanh Y.

      “Mộ Dung quý phi, ngươi to gan, hoàng thượng bị thương nặng nằm liệt giường, vậy mà ngươi lại dám cùng nam nhân thô lỗ khác ở đây hô mưa gọi gió, dâm loạn hậu cung!” Vương Nhị tức giận chỉ trích.

      Mộ Dung Thanh Y ngờ tên nam nhân ghê tởm này thế nhưng mang theo cấm vệ quân vào bắt gian, ràng hôm qua nàng phục vụ cho , hôm nay dĩ nhiên nàng như vậy, đáng ghét mà!

      “Người đâu, bắt tên nam nhân lỗ mãng đó lại ta, chờ ta bẩm hoàng thượng, xử lý sau!” Vương Nhị nghiêm giọng ra lệnh, ánh mắt nhìn Quan Bá Luân tràn ngập khiêu khích và chán ghét.

      Thời điểm Quan Bá Luân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hai binh lính cường tráng nhấc lên, cơ thể trần trụi cứ như vậy bày ra trước mặt đám lính. Quen sống trong nhung lụa có bao giờ bị vũ nhục như vậy, nhất thời sắc mặt xanh mét, nhìn vào vẻ mặt vênh váo của Vương Nhị : “Ngươi biết ta là ai , lại dám vô lễ với ta như thế!”

      “Ngươi là Thiên tử cũng vô dụng, gian díu với nữ nhân của hoàng thượng, có mười đầu cũng đủ chém. Bây đâu, giải vào đại lao trước cho ta!” Vương Nhị liếc mắt xuống phía dưới, nhìn thấy vật bẩn thỉu kia, ánh sáng ghen tỵ thoáng qua trong mắt, vỗ vỗ gương mặt trắng trẻo của Quan Bá Luân, hung dữ : “Tên tiểu bạch kiểm này, các ngươi chăm sóc tốt cho ta!”

      Quan Bá Luân tức giận, muốn giãy giụa, nhưng bọn họ đều là cấm vệ quân hoàng cung, trải qua huấn luyện, công phu thể so sánh với người thường, chỉ có thể bị cưỡng chế lôi ra ngoài.

      Vương Nhị liếc mắt nữ nhân run rẩy giường kia, trong mắt lên vẻ hưng phấn, ho khan hai tiếng khoát khoát tay: “Các ngươi về trước, ta ở đây coi chừng!”

      tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, lâu sau, trong phòng yên tĩnh trở lại.

      “Ngươi con dâm phụ này, hôm qua ta mới hầu hạ ngươi, ngờ còn chưa khiến ngươi thỏa mãn, hôm nay ngươi lại dám quyến rũ thêm tên tiểu bạch kiểm!” Lúc này trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, Vương Nhị nhịn được nữa, tức giận .

      Mộ Dung Thanh Y trần trụi nằm giường, người nhớp nhúa, may mà lúc Bá Luân đắp chăn lên cho nàng, nếu nàng mặt mũi gặp người rồi.

      Nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, cả trái tim nàng cũng treo lên, cơ thể càng thêm run rẩy lợi hại.

      Đột nhiên tiếng bước chân dừng ở trước giường, đôi tay mạnh mẽ nhấc chăn lên.

      “A. . . . . .” Mất chăn che giấu, Mộ Dung Thanh Y vọt cái lật người ngồi dậy, đưa tay vội vàng che kín nơi tư mật của mình.

      Vương Nhị ném chăn qua bên, thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ kia, tiếp theo châm chọc cười tiếng: “ tại mới biết xấu hổ sao, vừa rồi ta thấy ngươi vô cùng dâm đãng mà!”

      “Ngươi...ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Thanh Y biết hôm nay chạy thoát, Bá Luân bị bắt, bây giờ nàng như cá nằm thớt, chỉ có thể mặc cho xâu xé.

      “Ta muốn làm gì, ngươi biết?” Vương Nhị nhếch miệng cười : “Ta muốn ngươi lấy kĩ năng vừa rồi với tên tiểu bạch kiểm kia phục vụ ta, chừng ta vui, tha cho ngươi!”

      Mộ Dung Thanh Y chợt lóe, ngước mắt vội hỏi: “Vậy ngươi có thả Bá Luân ra ?”

      Sắc mặt Vương Nhị tối sầm lại, dĩ nhiên là muốn rồi, nhưng khi nhìn đến thân thể trắng nõn kia, gật đầu cái: “Dĩ nhiên, chỉ cần ngươi phục vụ tốt, tất cả đều dễ chuyện!”

      Sau khi Mộ Dung Thanh Y lấy được đáp áp, trầm mặc hồi lâu, sau đó từ từ thả bàn tay che cơ thể ra, chậm rãi di chuyển đến Vương Nhị.

      “Nhanh lên, ta có nhiều kiên nhẫn với ngươi đâu, nếu như ngươi muốn, ta đây!” Vương Nhị cau mày thúc giục, trong mắt hơi sốt ruột, tên tiểu bạch kiểm kia sao so được với chứ. Nữ nhân này mới vừa rồi vui sướng như vậy, giờ phút này nhìn thấy nàng ta dùng thái độ bất đắc dĩ với mình, khỏi căm tức trong lòng.

      Mộ Dung Thanh Y run cái, hai mắt nhắm lại, vội vàng đưa tay cởi quần áo Vương Nhị ra.

      Nhưng Vương Nhị chờ được nữa, nhào lên cơ thể trắng muốt trước mặt, đây là lần cuối cùng, phải nắm bắt thời gian. . . . . .

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi Vương Nhị từ người Mộ Dung Thanh Y lật người xuống, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, Mộ Dung Thanh Y nhịn đau, giọng khàn khàn vang lên: “Khi nào ngài thả Bá Luân?”

      Tay Vương Nhị mặc quần áo dừng lại, vẻ u chợt trong mắt, cười tiếng: “Bây giờ ngươi mặc quần áo vào cùng ta, ta thả ngay trước mặt ngươi, cũng tránh cho ngươi lo lắng.”

      Mộ Dung Thanh Y nghi ngờ gì, chịu đựng đau đớn từ giường ngồi dậy, nhặt quần áo dưới đất lên tròng vào người.

      Đợi sau khi mặc xong, Vương Nhị dẫn Mộ Dung Thanh Y ra ngoài.

      trước sau, Mộ Dung Thanh Y tùy Vương Nhị dẫn đường, mặc dù là buổi tối, nhưng trong hoàng cung vẫn sáng như ban ngày, nhìn cảnh vật xung quanh quen thuộc, nàng dừng bước cau mày: “Đây phải đường đến nhà lao, ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đâu?”

      đến nơi này, ta gạt ngươi nữa, hoàng thượng muốn gặp ngươi!” Vương Nhị gọn gàng dứt khoát .

      Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, mặc dù nàng rất muốn gặp Hạ Hầu Huyền, nhưng phải là tại, vừa nãy mình mới xảy ra quan hệ với hai nam nhân. Nếu bị Hạ Hầu Huyền biết, nàng cắm sừng . Cho dù có Vân Tuyết Phi là pháp bảo, cũng để mình tiếp tục làm quý phi, làm quý phi, vậy bao nhiêu sỉ nhục và khổ sở trong mấy ngày nay có tính là gì?

      Nàng chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người trở về.

      Vương Nhị vội vàng ngăn lại, kéo lấy cánh tay Mộ Dung Thanh Y, cảnh cáo : “Hôm nay bất luận thế nào ngươi cũng phải theo ta gặp hoàng thượng, nếu ta khách sáo với tên tiểu bạch kiểm kia!”

      Tuy Mộ Dung Thanh Y thích Quan Bá Luân, nhưng so với tiền đồ của mình, nàng càng thêm coi trọng mình hơn.

      “Tùy ngươi!” Mộ Dung Thanh Y thẳng thừng ném ra ba chữ, sau đó bắt đầu giãy giụa.

      Rượu mời uống chỉ thích uống rượu phạt, sắc mặt Vương Nhị lạnh lẽo, kẹp chặc hai tay Mộ Dung Thanh Y ra sau lưng, ép nàng về phía trước.
      Last edited: 20/11/16
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :