1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 103.1: Phong thủy luân chuyển
      Editor: thuyvu115257


      Mộc Thanh Lan được Thư Đới dìu tới trầm đứng ở sau lưng nàng ta, mắt đẹp chợt lóe ánh sang phức tạp.

      Sững sờ chút, tiếp theo sợ hãi kéo đến ùn ùn, Tống Thi Linh mở to mắt, thể tin đôi môi run rẩy : ", bác, sao người lại tới đây? Lúc này phải người nên ở Tĩnh Tâm viên nghỉ ngơi sao?"

      "Nếu ta đến làm sao biết ra đứa cháu ta thương bấy lâu nay chẳng qua chỉ giả vờ nhu nhược ở ngoài mặt. . . . . ." Mộc Thanh Lan cười lạnh, giọng che giấu được thất vọng lẫn đau lòng.

      ", phải vậy, bác người hiểu lầm rồi!" Tống Thi Linh vội vàng lên, cuống quít giải thích: "Con...con chỉ là. . . . . ."

      "Ngươi chỉ là cái gì? Tống Thi Linh, ai cho ngươi quyền hạn càn rỡ ở hộ quốc vương phủ như thế?" Ánh mắt Mộc Thanh Lan lạnh lẽo, gương mặt khuynh thành phủ lên tầng sương lạnh. diễn,đÀn.Lê,quý&đôn

      Thư Đới ngờ Thái phi đột nhiên muốn tản bộ, đúng lúc để cho bà bắt quả tang Linh Nhi, trong lòng nóng nảy. Lần này hình tượng Linh Nhi ở trước mặt Thái phi coi như mất sạch. Trước kia mọi hành động của Linh Nhi ở Phong phủ, bà đều giấu giếm qua loa tắc trách, cũng làm cho nha hoàn xung quanh ngậm chặt miệng, chính là lo lắng truyền tới tai Thái phi, nghĩ tới trăm mật cuối cùng có sơ!

      "Bác, người phải tin con, con. . . . . ." Tống Thi Linh như kiến bò chảo nóng, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, trong lòng càng thêm lan tràn vô tận sợ hãi, bác là chỗ dựa duy nhất của nàng, nàng thể để cho bác chán ghét mình. Nếu sau này có cơ hội trở lại vương phủ, nàng muốn cả đời ở chung với tên nam nhân đáng ghét Phong Cực kia! diễn#đànlee^quý!đôn

      Nàng hướng ánh mắt cầu cứu về Thư di người luôn coi nàng là nữ nhi, như người chết đuối bắt được cây cỏ cứu mạng, trong mắt tràn đầy khẩn thiết.

      Thư Đới thở dài hơi, giả bộ tức giận Tống Thi Linh : "Ngươi nha đầu này khi nào trở nên lớn mật vậy hả, lại dám vô lễ với vương phi như thế, cho dù ngươi muốn vì Thái phi ra mặt, nhưng vương phi há là ngươi có thể tùy tiện làm càn!"

      Ánh mắt Mộc Thanh Lan chợt lóe, hoài nghi liếc mắt nhìn Thư Đới bên cạnh, rồi chuyển mắt đến Tống Thi Linh, giọng nghe ra hỉ nộ: "Ngươi ra mặt thay ta?" diễn&đàn.lê*quý,đôn

      Đầu chợt lóe ý tưởng, nàng vội vàng gật đầu cái: "Con thấy nàng ta kiêu ngạo quá mức, coi bác ra gì, trong lòng tức giận, nên mới năng lỗ mãng như vậy!"

      Nhìn Mộc Thanh Lan từ từ tiêu tán tức giận, Tống Thi Linh trôi lơ lửng ở giữa trung, trái tim có cảm giác an toàn rốt cuộc cũng trở về, nàng thận trọng qua, đưa tay ôm cánh tay của Mộc Thanh Lan, dẫu môi làm nũng : "Bác, người đừng tức giận, về sau cùng lắm , con nhìn thấy nàng ta vòng, đỡ phải nghe nàng ta bất kính với người!"

      "Nàng ta kiêu ngạo bất kính thế nào?" Hai mắt đẹp của Mộc Thanh Lan cực kỳ sắc bén, mang theo ý tứ dò xét, tựa như lưỡi đao bằng băng bắn tới.

      Nhịp tim Tống Thi Linh bắt đầu đập loạn, tròng mắt đảo xung quanh, đợi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Thư Đới, lấy lại tinh thần ép buộc mình trấn định, nhìn Mộc Thanh Lan : "Nàng ta nàng ta là nữ chủ nhân duy nhất trong vương phủ này, chỉ cần nàng ta còn ở đây ngày, cho biểu ca đụng vào nữ nhân khác, cho dù là bác cũng làm gì được!"

      "Hả? Nàng ta như vậy?" Hai tay ngọc Mộc Thanh Lan nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén lia qua lia lại giữa Thư Đới và Tống Thi Linh, sau đó lạnh lùng : "Vân Tuyết Phi, cho dù ta thích, nàng ta cũng là vương phi của vương phủ này, nương tử Nam Tuyệt, chỉ cần ngày nàng ta còn ngồi vị trí đó, cho phép các ngươi láo xược hiếp đáp nó!"

      Thư Đới cả kinh, nhìn ánh mắt mọi chuyện của Mộc Thanh Lan, vội vàng quỳ xuống : "Là nô tỳ vượt khuôn, xin Thái phi thứ tội!"

      Tống Thi Linh khẩn trương còn chưa thả lỏng, nhìn người luôn cẩn thận như Thư di thế nhưng quỳ xuống, ý thức vấn đề nghiêm trọng, cũng quỳ xuống theo.

      Bỗng nhiên Mộc Thanh Lan cảm giác như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, tầm mắt nặng nề quét lên hai người quỳ rạp mặt đất, bất an trong lòng từ từ mở rộng, nhưng biết đó là gì, bà xoa xoa cái trán mệt mỏi, khoát tay cái : "Tất cả lui xuống , để cho ta mình yên tĩnh."

      Thư Đới sững sờ, ngẩng đầu lên, tràn đầy quan tâm: "Vậy nô tỳ và Linh Nhi lui xuống trước, Thái phi có chuyện gì cứ trực tiếp gọi, nô tỳ lập tức đến!"

      Mộc Thanh Lan nhìn hai người đất quỳ. Thư Đới qua nhiều năm như vậy vẫn theo bà, nếu quả có ý xấu, sớm gây bất lợi cho mình rồi, nghĩ đến lần này nàng ta cũng chỉ vì Linh Nhi, hơi lạnh trong khoảnh khắc tản , bà lạnh nhạt bồi thêm câu: "Lần sau được để chuyện như vậy xảy ra nữa!"

      Sau đó đầu cũng ngoảnh lại xoay người cất bước về hướng Tĩnh Tâm viện.

      Đợi sau khi còn nhìn thấy bóng của Mộc Thanh Lan, Tống Thi Linh lập tức tỉnh táo lại, đưa tay đỡ Thư Đới từ mặt đất lên, có chút sợ : "Thư di, sau này bác có thể thích con !"

      Thư Đới chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn nha đầu vẫn coi là nữ nhi này, lắc đầu cái nhàng thở dài: "Sớm muộn Vân Tuyết Phi cũng bị tước bỏ vị trí hộ quốc vương phi, ngươi gấp cái gì, tại sao lại trêu chọc nàng ta?"

      Tống Thi Linh nâng mắt nhìn Thư Đới, hơi uất ức : "Lúc trước nàng ta vẫn luôn chèn ép ăn hiếp con, lúc đó con vất vả lắm mới bắt được cơ hội bỏ đá xuống giếng, ngờ lại bị bác nghe thấy!"

      Trong lòng Thư Đới vốn cũng phiền não, mình cố gắng nhiều năm như vậy, vất vả mới làm cho Thái phi xem trọng bà, định lợi dụng mối quan hệ thân thiết này, khiến Thái phi sau khi kế hoạch thành công nâng Linh Nhi lên vị trí trắc phi, nhưng dựa theo tình huống tại, chỉ sợ là thể nào.

      "Thư di, con nên làm gì bây giờ?" Tống Thi Linh thấy bà yên lặng , biết tính nghiêm trọng của vấn đề, khẩn trương lo lắng hỏi.

      Nhìn Tống Thi Linh như vậy, Thư Đới cũng yếu lòng, vỗ vỗ tay của nàng, có chút ý vị sâu xa : "Ngươi tạm thời về Phong phủ trước, chờ ta xử lý tốt chuyện này, ngươi hãy tới nữa!" Bà theo Mộc Thanh Lan lâu như vậy, dĩ nhiên biết nguyên nhân Mộc Thanh Lan tức giận phải vì Linh Nhi mạo phạm Vân Tuyết Phi, mà là Mộc Thanh Lan còn chưa thâu tóm được gia sản Tô Thần Tường, bị nha đầu ngu ngốc này phá nát.

      Hôm qua mới vừa đến, chỉ ở được buổi tối phải trở về, dám chắc Tống Thi Linh rất tình nguyện. Huống chi hôm qua trước khi , nàng còn ở trước mặt Phong Cực khoe Thái phi cưng chiều nàng nhiều thế nào, mấy ngày sắp tới nàng ở lại vương phủ. Bây giờ về đó chẳng phải mất hết mặt mũi, vậy có thể bị Phong Cực và con tiện nhân Hồng Nguyệt kia cười nhạo.

      "Thư di, có thể được , sau này con nhất định ngậm chặt miệng, tuyệt đối lung tung!" Tống Thi Linh cẩn thận hỏi, giơ tay phải trịnh trọng bảo đảm.

      Nếu như là thường ngày, dựa vào mức độ Thư Đới thích Tống Thi Linh, nhất định mềm lòng, giữ nàng ta lại, nhưng tại vấn đề bất đồng. Mặc dù mặc ngoài Vân Tuyết Phi thèm để ý, nhưng trong lòng nhất định có đề phòng, cộng thêm Thái phi biết. Vì kế hoạch thuận lợi, chắc để Vương gia an ủi, đến lúc đó nếu Vương gia biết là vì Linh Nhi năng lỗ mãng, rất có thể giận chó đánh mèo.

      Thư Đới nhìn chằm chằm vào Tống Thi Linh, thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong kia, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, nhíu mày nghiêm túc : "Nghe lời! Bây giờ lặp tức trở về, nếu đợi Vương gia tới đây, ngươi thoát được!"

      Tống Thi Linh giật mình, nhớ lại trước đây biểu ca tức giận vì Vân Tuyết Phi, cho mình kết duyên với Phong Cực, nàng khỏi sờ gương mặt gồ ghề của mình. Nếu lúc ấy biểu ca thương tiếc nàng tí, để quỷ y Tần Lan trị cho nàng, chỉ sợ sớm chữa hết. Hôm nay mình gây ra họa lớn như vậy, nếu như bị biết, hậu quả kia. . . . . .

      Nàng đột nhiên cảm thấy cả người lạnh cóng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy nên trở về, ít nhất ở Phong phủ, chỉ có nàng hiếp đáp người khác!

      Sau khi trở về Lâm Phượng viên, Vân Tuyết Phi đen mặt tìm chỗ ngồi xuống. Trong đầu đều là câu lúc nãy của Tống Thi Linh, nàng có thể để ý dự tính ban đầu cưới nàng là gì. Dù sao khi đó nàng còn chưa sống lại trong thân thể này, nhưng tại thế nào?

      Ngũ Trà chứng kiến sắc mặt chủ tử tốt, vội vàng rót ly trà, dịu dàng động viên : "Tiểu thư, người đừng chấp nhất với nữ nhân điên đó. Vương gia rất người, những thứ này mọi người đều nhìn thấy cả."

      Vân Tuyết Phi nhận lấy ly trà, đưa đến khóe miệng, nhưng nghĩ đến những chuyện phiền lòng, còn hứng thú uống trà nữa, bỏ ly trà lại bàn.

      "Ngũ Trà Đào Thất các ngươi xuống trước, để cho ta yên tĩnh mình ~" Ánh mắt Vân Tuyết Phi lạnh lùng, bên trong bao phủ tầng màu sắc u ám.

      Ngũ Trà còn muốn tiếp, Đào Thất liền kéo tay nàng ấy cung kính với Vân Tuyết Phi: "Em và Ngũ Trà ở bên ngoài coi chừng, tiểu thư người cần gì, có thể gọi bất cứ lúc nào!"

      Khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Vân Tuyết Phi nhắm mắt lại, trong đầu mảnh trong suốt, đời này nàng cần chính là hạnh phúc, vì mình mà sống.

      Cửa kẽo kẹt tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra, ngửi được hơi thở quen thuộc, Vân Tuyết Phi vẫn mở mắt ra.

      Tư Nam Tuyệt mặc bộ cẩm bào màu trắng, tóc dùng kim quan buộc lên, gương mặt hoàn mỹ sáng bóng như ngọc, ánh sáng lưu chuyển trong mắt. Từ lúc vào phòng, con ngươi trở nên dịu dàng ngắm nhìn Vân Tuyết Phi, thả chậm bước tới bên cạnh Vân Tuyết Phi, cánh tay thon dài vòng chắc nàng từ phía sau, cúi người để mặt mình dính sát vào nàng, nét mặt thâm tình khóa chặt người trước mặt.

      Vân Tuyết Phi vốn muốn để ý tới, im lặng nhắm mắt, nhưng trước mặt là hơi thở phái nam nóng rực, khiến cho nàng có chút hít thở thông. Nhất là tại trong lòng được thoải mái, cảm giác ngực bực mình càng tăng them. Ở thời khắc nhẫn nại đạt cực hạn, nàng rốt cuộc mở mắt ra, oán hận trừng mắt nam nhân nghiệt trước mặt này.

      "Hôm nay huynh phải muốn vào cung gặp Hạ Hầu Huyền sao? Tại sao lại tới đây?" Vân Tuyết Phi hít sâu hơi, che giấu vui trong giọng , mặt lạnh nhạt .

      Bàn tay trắng nõn của Tư Nam Tuyệt nhéo nhéo gò má nàng, sau đó lại sờ sờ, nhíu mày : "Tâm trạng nương tử vui?"

      Chắc là do lão bà kia rồi, tốc độ quả nhiên nhanh, trông thấy ánh mắt nóng bỏng của , trong nháy mắt cảm thấy giống như cá mất nước, rất khó thở. Ngay sau đó vươn tay tránh ra khỏi ngực , đứng lên, vài bước, đợi đến khi hô hấp trở lại bình thường, nàng hừ lạnh tiếng, trừng mắt liếc Tư Nam Tuyệt: "Là bà ta kêu huynh sang đây xem ta, vỗ về ta sao?" Chỉ cần trả lời ừ, nàng lập tức nhào qua cắn chết !

      Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn Vân Tuyết Phi, sau khi quan sát kỹ lưỡng, nhìn thẳng vào mắt nàng gật đầu cái: "Mẫu phi nàng tức giận, kêu ta ghé thăm nàng chút!"

      "Vì vậy huynh mới tới đây?" Vân Tuyết Phi cười lạnh, đột nhiên toàn thân như bị người rút hết hơi sức, cảm giác chóng mặt kéo đến, con ngươi đỏ tươi.

      Mắt Tư Nam Tuyệt tối sầm lại, sải bước đến bên người Vân Tuyết Phi, lúc Vân Tuyết Phi muốn né tránh, đưa tay vòng qua, ôm nàng vào trong lòng, giọng điệu có chút đè nén : "Chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa tin ta?"

      Vân Tuyết Phi thử cử động, nhưng vì Tư Nam Tuyệt ôm quá chặt, nàng tức giận cắn răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi kêu ta làm sao tin tưởng nam nhân khi mà ngay từ đầu chỉ cưới ta vì lợi ích?"

      "Lúc ấy ta và nàng chưa quen biết nhau, ta cũng biết sau này lại nàng, nàng thể vì vậy mà phủi sạch tất cả tình cảm của ta!" Con ngươi Tư Nam Tuyệt đen như đêm tối nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng .

      "Được, ta chuyện trước kia, vậy chuyện bây giờ !" Hai mắt Vân Tuyết Phi trong suốt như nước, đầu ngón tay hơi run rẩy: "Ta và Tô Thần Tường nhận lại nhau, là do tay ngươi an bài, ngươi dám thề với trời ngươi có lòng riêng, có nghĩ tới việc lợi dụng ta để chiếm gia sản Tô Thần Tường , hoàn thành tốt kế hoạch của ngươi!"

      Con ngươi Tư Nam Tuyệt lóe lên cái, sau đó buông Vân Tuyết Phi ra, đưa tay thề với trời : "Tình cảm của ta với Vân Tuyết Phi đều là , để nàng và nhạc phụ nhận lại nhau, là vì muốn nàng được vui vẻ, cho nàng người thân có thể nương tựa, tuyệt đối chưa từng nghĩ đến nửa phần tài sản của nhạc phụ, nếu như. . . . . ."

      dừng chút, lần nữa chuyển ánh mắt định tại người Vân Tuyết Phi, trong mắt lóe ra tình cảm phức tạp, ngữ điệu đè nén : "Nếu như nàng vẫn tin, ta sẵn lòng viết giấy cam đoan. Sau này tất cả tài sản của nhạc phụ, ta động đến nửa phần, mẫu phi của ta bên kia nàng cũng yên tâm, chỉ cần ta đồng ý, bà làm gì được!"
      Last edited: 22/8/16
      tú cầu, Chris, thuyt2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 103.2 (phần cuối)
      Editor: thuyvu115257


      Vân Tuyết Phi chợt tiến lên bước ôm lấy Tư Nam Tuyệt, giọng mũi nồng nặc, hờn dỗi: "Nhưng huynh phải hứa, tất cả tình cảm với ta đều là , có pha nửa phần giả dối."

      Tư Nam Tuyệt thả tay xuống, đưa tay vòng chắc người trong ngực, lông mi dài chớp chớp, ngữ điệu kiên định : "Ta hứa!"

      Vân Tuyết Phi cười khẽ, vùi đầu vào trong ngực , giọng nhàng, có chút bướng bỉnh: "Nam Tuyệt, huynh tốt!"

      Những lời này khiến Tư Nam Tuyệt rất hài lòng, nhưng vừa nghĩ tới nàng tin , lập tức kéo nàng ra khỏi ngực, khóe môi lộ ra nụ cười như có như : "Chỉ câu như vậy muốn kết thúc?" diễn,đàn,lê^quý$đôn

      Nhìn người đàn ông trước mắt này đạo lí, Vân Tuyết Phi cũng ngầm nổi cáu, nhưng mặt vẫn cố nặn ra nụ cười tươi, dáng vẻ lấy lòng : "Phu quân, huynh đại nhân đại lượng, chắc chắn so đo với tiểu nữ tử như ta, đúng ~" xong còn quên vứt hai cái mị nhãn.

      Con ngươi Tư Nam Tuyệt đen như mực, nuốt trở về phần còn lại của lời định . Mặc dù khi nãy ánh mắt đơn thuần chỉ là đùa giỡn, nhưng lại khéo lộ ra nét kiều mỵ. Vân Tuyết Phi đương nhiên là vô tình, nhưng ở trong mắt Tư Nam Tuyệt, nếu bị ăn nhiều thiệt thòi như vậy, dầu gì cũng phải đòi lại chút lợi tức, nếu có lỗi với bản thân mình rồi. diễn^đàn%lê.quý*đôn

      Tâm động bằng hành động, tức khắc giữ chặt đầu Vân Tuyết Phi, lúc Vân Tuyết Phi còn chưa kịp phản ứng, ấn nàng về phía mình. Khoảnh khắc môi và môi nàng dán vào nhau, thở ra hơi, sau cơn mưa phùn ngắn ngủi, tiếp theo sấm sét vang dội, cuồng phong nổi lên, dùng đầu lưỡi đỉnh chui vào cánh môi nàng, mạnh mẽ hấp thu mật ngọt trong khoang miệng nàng, quyến rũ nàng cùng chơi đùa. diễn@đàn$lê&quý%đôn

      Vân Tuyết Phi mở to hai mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, đồng thời tên nam nhân nào đó chiếm được tiện nghi, còn nhướng mày với nàng, công khai khiêu khích, nàng muốn phản kháng. Tuy nhiên lại đủ hơi sức, khóc ra nước mắt mà, lẽ ra nên nhào vào trong ngực , bằng chứng là ứng với câu : "Đưa dê vào miệng cọp!"

      Bên trong Linh Lung viện của Phong phủ, sau khi Tống Thi Linh sai mấy nha hoàn dọn dẹp xong, ngồi ngẩn người ở trong phòng, nhớ lại chuyện ngày hôm nay, nàng lập tức cảm thấy chán nản, vô cùng hối hận.

      "Ơ ~ phải tỷ tỷ muốn ở lại vương phủ vài ngày sao? Sao mới buổi tối trở về rồi hả? Chẳng lẽ là nhớ tướng quân, hay phạm tội bị người ta đuổi ra khỏi vương phủ?" Hồng Nguyệt mặc bộ quần áo màu đỏ, được nha hoàn nâng đỡ, từng bước từng bước khoan thai đến.

      Tống Thi Linh vốn bực bội, ngờ nữ nhân trước mắt này hồn bất tán, bị dạy dỗ đau đớn thê thảm như vậy, còn dám tới chọc giận mình, nàng vọt cái đứng lên, tức giận : "Ai cho phép ngươi vào đây?"

      "Tại sao ta thể vào? Nơi này lập tức là phòng của ta, ta chẳng qua đến đây trước xem nên trang trí lại thế nào!" Hồng Nguyệt cười đắc ý, trong mắt lóe lên sắc bén, móng tay sơn đỏ như máu nhàng vén sợi tóc rơi bờ vai, dáng vẻ lẳng lơ làm gì còn giống tiểu nha hoàn ngây thơ của ngày xưa.

      Tống Thi Linh nghe vậy cũng cứng người, sắc mặt biến đổi, phẫn nộ quát: "Đây là phòng của bản phu nhân, tiện tỳ người bậy gì đó? Còn mau rời khỏi cho ta, nếu đừng trách bản phu nhân nể tình!"

      Hồng Nguyệt thèm quan tâm đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Tống Thi Linh. Nàng cười nhạo tiếng, bỏ qua Tống Thi Linh vươn cổ quan sát căn phòng lớn hơn chỗ ở của mình gấp đôi, còn có trang sức tinh xảo, quả nhiên chánh thất phu nhân tướng quân có khác. Mặc dù tiểu viện của nàng điều kiện cũng tệ, nhưng so với nơi này, đúng là gặp phải sư phụ.

      "Người tới, quăng hết đồ vật trong phòng ra cho bản phu nhân, tân phòng của bản phu nhân cần phải bố trí lại, thể giữ những thứ đồ cũ này, xúi quẩy!" Đôi môi đỏ Hồng Nguyệt hé mở, gương mặt ghét bỏ.

      Tiếng vừa dứt, hàng lớn lục y nha hoàn lần lượt từ bước vào, hai lời mang đồ trong phòng đồ ra ngoài, đùng đùng, chút lưu tình, ngay cả y phục Tống Thi Linh thích nhất cũng rơi vãi đất, bị chân người giẫm lên.

      Điều đó chẳng khác gì giẫm lên mặt mũi Tống Thi Linh, sắc mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, lớn tiếng mắng: "Ai cho các ngươi lá gan? Dám vào phòng của bản phu nhân, muốn sống nữa à!"

      Tiếng rất lớn, khiến thân thể bọn nha hoàn run lên, nhưng chỉ dừng lại ngắn ngủi, chưa đầy giây tiếp tục di chuyển đồ vật trong phòng, hoàn toàn coi tức giận của Tống Thi Linh.

      Nhìn bộ dáng Tống Thi Linh dữ tợn như ác quỷ đến từ địa ngục, Hồng Nguyệt che miệng cười tiếng, trong mắt lóe ra nụ cười châm chọc: "Bắt đầu từ hôm nay, Hồng Nguyệt ta mới là phu nhân chính thống trong phủ tướng quân này, ngươi, Tống Thi Linh chẳng qua chỉ là thị thiếp đê tiện của tướng quân, thức thời mau tới thỉnh an cho bản phu nhân, nếu đừng trách bản phu nhân thù mới hận cũ cùng tính lượt!"

      Mỗi câu tựa như cái tát giáng lên mặt Tống Thi Linh, nàng run rẩy đôi môi, thể tin cắn răng nghiến lợi : "Ngươi bậy, ta mới phải là phu nhân, ngươi chỉ là nô tỳ làm ấm giường của tên nam nhân đê tiện đó, dám tự xưng phu nhân, đúng là muốn sống nữa, người tới, vả miệng cho bản phu nhân!"

      Tiếng vừa dứt, nhưng có bất luận kẻ nào tiến lên hành động.

      Nhìn căn phòng ngày càng trống trải, Hồng Nguyệt cười ha hả, sau đó lại thở dài, u ám được đẩy lùi: " nô tỳ ấm giường sao có năng lực ở trong viện Linh Lung?"

      Con ngươi nàng càng thêm trở nên tĩnh mịch, quan sát nữ nhân vừa tức giân vừa mang theo phòng bị, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười hả hê : "Bắt đầu từ hôm nay, ta cần nhìn sắc mặt của ngươi sống qua ngày, ta lớn nhất trong phủ tướng quân này. Tướng quân thừa nhận thân phận của ta, chỉ chờ căn phòng này được trang trí lại, tiến hành nghi thức phong hiệu phu nhân Tướng quân cho ta."

      Làm sao Tống Thi Linh cũng ngờ tới mới đến vương phủ chưa tới hai ngày, nơi này còn chỗ cho mình dung thân, , đây nhất định phải là . Sao tên Phong Cực kia dám? Bác của nàng là Thái phi, sau lưng có chỗ dựa Hộ quốc vương phủ, bảo nàng sao có thể làm thiếp cho người ta chứ!

      Dù gì Hồng Nguyệt cũng hầu hạ nữ nhân điên này hơn mười năm, sao biết suy nghĩ trong đầu nàng ta, nàng mỉm cười, tựa như hiểm, tựa như khinh thường, vừa tựa như tính toán : "Đừng hy vọng bác Thái phi của ngươi, đừng tại bà ta quản ngươi, dù bà ta sẵn lòng can thiệp, sẵn lòng vì ngươi ra mặt, bản phu nhân cũng sợ!" Nàng sớm tốn tiền nghe được, nữ nhân trước mặt này gây họa trong vương phủ, nên mới thể ở lại chạy trở về phủ tướng quân.

      "Ngươi to gan, dám bất kính với Thái phi!" Ngón tay Tống Thi Linh run run chỉ vào Hồng Nguyệt, trong lòng lan tràn nỗi lo lắng biết tên. Nàng hiểu Hồng Nguyệt, trước đây nàng ta ghét mình cũng chỉ dám ngoài miệng, chứ dám ra tay, bây giờ lại cả gan làm càn như thế, chẳng lẽ sau lưng có người làm chỗ dựa?

      Trông thấy Tống Thi Linh hơi có vẻ chột dạ và ánh mắt hốt hoảng, Hồng Nguyệt cũng giấu giếm, nàng mang theo thù hận đến đây, nó ăn sâu vào tâm khảm của nàng: "Thái hậu nương nương phong tặng Phong đại ca danh hiệu Uy Phong Tướng quân, hơn nữa còn giao cho nửa binh lực của Đại Hạ quốc, ta cũng được Thái hậu nhận làm dưỡng nữ!"

      Cả người Tống Thi Linh run lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Nguyệt, muốn từ người nàng ta nhìn ra chút ít dấu hiệu láo. Nhưng hồi lâu, khiến cho nàng thất vọng, đây hết thảy rất có thể là . Tại sao lại như vậy? Nàng còn chưa đợi được Thư di hoàn thành kế hoạch, chưa đợi được trở thành trắc phi của biểu ca, Bây giờ trong vương phủ lại có chỗ dung thân, vậy nơi nàng nhìn chướng mắt cũng giữ được.

      "Từ nay về sau tỷ tỷ sống ở Lan Phong cư phía bắc, nhớ mỗi ngày phải dậy sớm tới đây thỉnh an cho bản phu nhân. tại cũng có chuyện gì cần đến tỷ tỷ, nhanh quỳ xuống thỉnh an rồi lui ra , Phong Tướng quân sắp tới rồi, để cho người nhìn thấy khuôn mặt giống như người chết cuả tỷ tỷ, người mất hứng!"

      Lan Phong cư, sao Tống Thi Linh biết? Nơi đó khá gần phòng của hạ nhân, u ám quanh năm, nghe chỗ đó phụ thân của Phong Cực dùng để trừng phạt tiểu thiếp hồng hạnh xuất tường.

      Hồng Nguyệt ra hiệu cho hai nha hoàn bên trái và phải, lúc Tống Thi Linh còn ngây ngốc, chưa kịp tiêu hóa biến đổi lớn như thế, hai nha hoàn trái phải kiềm cặp nàng ta, người trong đó đá mạnh vào đùi của nàng ta, ép buộc nàng ta quỳ gối mặt đất lạnh lẽo.

      trận đau đớn kéo đến, Tống Thi Linh nhúc nhích gương mặt cứng ngắc, phẫn hận trừng mắt nữ nhân kia: "Tiện tỳ, ngươi dám làm vậy với ta, ta bỏ qua cho ngươi!"

      Hồng Nguyệt khoát tay áo, ý bảo hai nha hoàn áp tải nàng ta ra ngoài, Hừ! Bỏ qua cho, để coi là ai bỏ qua cho ai. Tống Thi Linh, đây chỉ là mới bắt đầu, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần tính mạng cho hài nhi của ta!
      Last edited: 22/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: tổn thương

      Editor: thuyvu115257


      Sau khi Thiên Tầm rời , Vân Tuyết Phi ngồi ở trước bàn tay chống cằm trầm tư.

      Sắc mặt Tư Nam Tuyệt hơi vui, giọng có chút trầm: " lo lắng cho Hạ Hầu Cảnh?"

      Vân Tuyết Phi lắc đầu cái, thu hồi vẻ mặt đăm chiêu : " nhiều năm Tiêu thái hậu quan tâm đến triều chánh, tại sao ở lúc này lại ra mặt chủ trì, chẳng lẽ thương thế Hạ Hầu Huyền vô cùng nghiêm trọng?"

      " Hạ Hầu Cảnh còn chưa đủ, bây giờ còn thêm Hạ Hầu Huyền?" Mặt Tư Nam Tuyệt càng đen hơn, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi tràn ngập bất mãn và tố cáo.

      Người này hề tập trung, trán Vân Tuyết Phi rơi xuống ba đường vạch đen. Nhìn người nọ mang sắc mặt ai oán, nàng thở dài, đứng dậy, bước tới trước mặt , vốn định ngồi xuống, thân thể liền bị ôm vào trong ngực, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, cánh môi mềm mại phủ lên đôi môi nàng, hơi thở phái nam ấm áp dễ ngửi vòng quanh, khiến người ta phải đỏ mặt.

      Tình dục nhanh chóng kéo đến, như ngọn lửa phụt lên, hết sức căng thẳng, cháy hừng hực.

      Cho đến khi mặt Vân Tuyết Phi đỏ bừng, hô hấp khó khăn, khó chịu giật giật thân thể. Tư Nam Tuyệt mới luyến tiếc buông nàng ra, sau đó ôm nàng ôm vào trong ngực, mang theo tính trẻ con buồn buồn : "Nàng là nương tử của ta, sau này cho phép nghĩ đến những tên nam nhân kia!"

      Vân Tuyết Phi sững sờ, lời này sao có chút giống như chỉ trích nàng thả ong bắt bướm. . . . . . Nàng ngẩng đầu lên, đưa tay đập mạnh ngực Tư Nam Tuyệt cái, đỏ mặt trừng mắt mắng: " nghiêm chỉnh!"

      Tư Nam Tuyệt siết chặt tay, cúi đầu hôn gò má Vân Tuyết Phi, sau đó mỉm cười, kề sát tai Vân Tuyết Phi khẽ : "Ta chỉ đứng đắn với mình nương tử nàng thôi. . . . . ."

      ràng trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, nhưng những lời xấu hổ kia đều dính sát lỗ tai nàng, từng chữ từng chữ. Vân Tuyết Phi nắm chặt y phục trước ngực , mặt lên hai ráng mây hồng, bên tai bị hơi thở phái nam nóng rực bao vây, nàng hận tìm được cái lổ đễ chui xuống.

      Chứng kiến gương mặt nhắn ngượng ngùng, Tư Nam Tuyệt rất hài lòng, thấy cũng đủ, lặp tức ngừng lại, thêm gì nữa, cúi đầu ngưng mắt nhìn.

      Gương mặt trắng ngần của Vân Tuyết Phi hơi ửng hồng, con ngươi sóng sánh như nước, cực kỳ quyến rũ đẹp mắt, nàng hừ Tư Nam Tuyệt cái, bất mãn : "Huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!"

      Tư Nam Tuyệt nghĩ đến nữ nhân này có tế bào tình cảm như vậy, trong bầu khí ấm áp mập mờ, nàng còn có thể nhớ lại vấn đề của nàng.

      bất đắc dĩ thở dài, đổi tư thế cho nàng, để nàng càng thêm thoải mái tựa vào trong ngực . Sau đó giọng trầm thấp chan chứa từ tính vang lên bên tai nàng: "Tiêu thái hậu lúc còn là hoàng hậu, từng bị tiên hoàng vắng vẻ rất nhiều năm, chuyện này nàng có thể biết. . . . . ."

      "Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?" Vân Tuyết Phi ngước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ , có lẽ người bình thường biết, nhưng kiếp trước làm tiểu thư dòng chính Tiết phủ, nàng có nghe qua chuyện này.

      "Sau khi Tiêu Hậu sinh nhị hoàng tử Hạ Hầu Thuần, liền bị tiên hoàng lạnh nhạt rất nhiều năm!" Tư Nam Tuyệt ngừng lát, liếc mắt nhìn khuôn mặt nữ tử nào đó tràn đầy tò mò, tiếp tục : "Lúc ấy người biết chuyện này đại đa số cho rằng là nhị hoàng tử trời sanh ngu dốt, thông minh và uy nghiêm của hoàng tộc, bị hoàng thượng chán ghét, dẫn đến liên lụy hoàng hậu."

      "Chẳng lẽ đúng như vậy?" Vân Tuyết Phi nhớ đến lúc ấy còn nghe qua mẫu thân thổn thức dứt, cho là nam nhân Thiên gia quá mức bạc tình, cầu vô cùng hà khắc với nữ nhân.

      Tư Nam Tuyệt lắc đầu, dùng đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc của Vân Tuyết Phi chơi đùa, ngữ điệu vẫn dịu dàng như trước tiếp tục : "Long Sinh Cửu Tử, mỗi người giống nhau, quy định con cháu Thiên gia ai cũng phải xuất chúng, người thừa kế ngôi vị hoàng đế là người ưu tú trong đông đảo hoàng tử, đó là chuyện chắc chắn rồi. Dù sao nó cũng liên quan đến phát triển của hoàng triều trong tương lai, nhưng những người còn dư lại đủ ưu tú thậm chí là bình thường kia, vẫn có thể khoác lên người thân phận vương gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ cần phạm sai lầm lớn, quy cũ là có thể sống sung túc đến hết đời!"

      Vân Tuyết Phi giống như có chút hiểu, nàng ngửi hơi thở thanh nhã của , ánh mắt lóe lên cái : "Ý của huynh là lúc ấy tiên hoàng lạnh nhạt Tiêu hậu phải bởi vì nhị hoàng tử?"

      Tư Nam Tuyệt dịu dàng ngưng mắt nhìn tiểu nữ nhân mang vẻ mặt hứng thú nọ, gật đầu: “Chỉ cần là người, cũng tránh khỏi thất tình lục dục, tiên hoàng là người nắm quyền vương triều Đại Hạ, nhưng nàng đừng quên, trước hết ông ấy còn là phụ thân, chẳng có phụ thân nào mà thương nhi tử của mình, tiên hoàng có chín nhi tử, trừ nhị hoàng tử, những hoàng tử khác có người quan tâm đến chánh , chơi bời lêu lổng bất tài vô dụng, nhưng chỉ bị tiên hoàng dừng lại ở việc quát mắng. Dịp lễ tết tất cả hoàng tử đều được đối xử như nhau, thậm chí trước khi ông ấy sắp lâm chung, ban cho mỗi hoàng tử vùng đất phong màu mỡ. Nếu khi đó Hạ Hầu Huyền nghe theo Tiêu Hậu ra lệnh đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ bọn họ bây giờ còn có thể cẩm y ngọc thực cả đời, thậm chí còn con cháu vạn đời. . . . . .”

      Vân Tuyết Phi thể tin mở to hai mắt, tay kéo chặt y phục Tư Nam Tuyệt, bờ môi run rẩy : “Huynh lúc ấy Hạ Hầu Huyền là nghe lệnh Tiêu Hậu mới giết mấy vị Vương gia khác?” Nàng vẫn cho rằng do bọn họ muốn tạo phản, Hạ Hầu Huyền dẹp yên vì vương triều Đại Hạ, dân chúng an cư lạc nghiệp, nhịn đau mới có thể xuống tay với huynh đệ của mình, nhổ cỏ tận gốc. Nếu quả như Tư Nam Tuyệt , vậy nàng chính là đồng lõa rồi, thể nghi ngờ quân Tiết gia mang tác dụng then chốt đối với tình hình chiến lúc đó.

      Nhận thấy được thân thể trong ngực hơi run rẩy, Tư Nam Tuyệt cho rằng nàng bị chuyện ghê rợn này dọa sợ, nhàng vỗ về nàng : “Từ xưa người thắng làm vua thua làm giặc, lúc tiên hoàng còn tại vị, Tiêu Hậu và những Tần phi trong cung cũng cạnh tranh, ngấm ngầm đả kích lẫn nhau là chuyện thường xảy ra. Sau khi tiên hoàng chết, Tiêu Hậu chắc chắn tha cho nhi tử của những nữ nhân kia sinh ra, đối với Tiêu hậu mà , những nữ nhân kia phải là tỷ muội, mà là kẻ thù đoạt tướng công của bà ta, sao bà ta có thể nương tay?”

      Tư Nam Tuyệt đỡ đầu Vân Tuyết Phi tựa đầu vai, giọng có chút trầm thấp: “Bàn về ác độc, tiên hoàng điểm này tuyệt đối kém Tiêu hậu!”

      Năm đó thời điểm Hạ Hầu Huyền tìm nàng giúp tay, khuôn mặt đau đớn khổ sở, vì lê dâ bách tính phải đại nghĩa diệt thân, vẫn còn nhớ năm kia khắp nơi đều là máu tươi, tối tăm như địa ngục, đám bạn thân của ca ca những người từng mua quà tặng cho nàng lần lượt ngã xuống trước mắt nàng. Nếu như hết thảy những gì Tư Nam Tuyệt đều là , vậy nàng làm sao mà chịu nổi đây!

      Rốt cuộc nàng nhịn được nghẹn ngào ra tiếng, đôi tay nắm chặt thành quyền, mặt tràn đầy hối hận hoảng sợ, trợn to hai mắt nghiêm giọng chất vấn: “Năm đó các vị Vương gia mưu phản, phải là vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà là biết Hạ Hầu Huyền động sát tâm nhổ cỏ tận gốc với bọn họ nên mới phản kháng?”

      Tư Nam Tuyệt trông thấy gương mặt tràn đầy đau thương lẫn nước mắt của nàng, trong lòng co rút đau đớn, sau lúc yên lặng ngưng mắt nhìn, gật đầu cái.

      Sau khi lấy được chứng , Vân Tuyết Phi cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, cảm giác tội ác mãnh liệt bao vây nàng, cho dù sống lại trong thân thể Vân Tuyết Phi, nhưng nàng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc tản mát người, bởi vì linh hồn là bẩn thỉu.

      Rốt cuộc phát có điều gì đó đúng, nhìn này nước mắt trong suốt từ từ lăn xuống gương mặt trắng bệt, Tư Nam Tuyệt hoảng sợ đưa tay sờ sờ mặt Vân Tuyết Phi, lau nước mắt cho nàng, khẩn trương hỏi: “Sao lại đột nhiên khóc thế này?”

      “Ta có lỗi, ta giết người tốt, là lỗi của ta, làm sao. . . . . . Làm sao. . . . . .” Hai mắt Vân Tuyết Phi chìm đắm trong vô hạn bi thương, như người chết đuối, khát vọng có người chìa tay giúp đỡ cứu nàng. Nhưng nàng biết, những người vô tội chết thảm kia, hóa thành xương trắng như tuyết chôn ở dưới đất, oan tình của bọn họ có người nào biết.

      Thân thể lạnh như bang trong ngực khiến hai hàng chân mày Tư Nam Tuyệt nhíu chặt, trong đôi mắt quan tâm đều là hình bóng nàng, cầm tay nàng lên, đặt ở bên môi mình hôn hai cái, sau đó đưa mặt mình dán lên trán nàng, nhàng ma sát.

      Cảm nhận được nhiệt độ người Tư Nam Tuyệt, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tràn thù hận và kiên định: “Phong Cực và Phó Hổ là hai tướng quân phạm tội, lần này Tiêu thái hậu đột nhiên phong hai người bọn họ làm tướng lãnh tiên phong, vì muốn bọn họ đối phó Hạ Hầu Cảnh. Dựa theo tình thế nay, Tiêu thái hậu tuyệt đối tha nhân vật nguy hiểm như vậy, bà ta chắc chắn ra tay với với Hạ Hầu Cảnh, chúng ta nhất định phải tìm được Hạ Hầu Cảnh trước bà ta, bảo vệ an toàn!” Còn có câu phải giúp đoạt lại mọi thứ thuộc về , nàng ra, đây là chuyện nàng nợ , vẫn phải trả lại.

      Lần nữa nghe được tên nam nhân khác từ trong miệng nữ nhân mình thích, Tư Nam Tuyệt rất ư là bực mình, nhưng khi nhìn thấy nàng khóc như con tiểu hoa miêu, chỉ có thể buồn bã nuốt xuống cơn tức này, khẽ thở dài: “Yên tâm, cần nàng , ta cũng phái người tìm , bảo vệ tốt cho !”

      Lấy được đáp án hài lòng, mắt Vân Tuyết Phi híp thành đường cong, kết hợp với khuôn mặt nhắn vương chút nước mắt, quả hơi buồn cười! Khóe miệng nàng khẽ nâng lên, giọng : “Cám ơn ~” Còn có xin lỗi. . . . . .

      Tư Nam Tuyệt nữa, thâm tình ngắm nàng, hào quang rực rỡ chảy xuôi trong đôi mắt kia, dường như muốn sưởi ấm linh hồn nàng, bàn tay có quy luật vỗ nàng.

      Vân Tuyết Phi dưới bầu khí ấm áp ấy, ngửi mùi thơm quen thuộc, đầu choáng váng, mắt lim dim, cuối cùng đường thẳng chợt đứt đoạn, đầu nàng nghiêng cái, tiến vào giấc ngủ.

      nhàng ôm nàng vào trong ngực, mắt thâm tình nhìn nàng lâu, giống như thế kỷ vẫn ngắm đủ, huân hương lan tỏa khắp phòng, nhưng lại hề buồn ngủ, cứ như vậy ôm chặt nàng.

      Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ yên tĩnh ấm áp hiếm có này.

      Tư Nam Tuyệt nhướng mày, liếc mắt nhìn người trong ngực mắt nhắm nghiền, sau đó hạ thấp giọng : “Vào !”

      Bạch Phong mặc bộ đồ màu đen, sắc mặt lạnh lùng vào, nhìn thấy nam nhân ngày thường cười tùy tiện, đột nhiên ôm nữ nhân, nữ nhân kia chính là người phải tôn kính gọi là vương phi, ánh mắt chợt lóe, sau đó cúi người cung kính báo cáo: “Nghe hoàng thượng tỉnh rồi, nhưng trước mắt danh nghĩa là Thuần vương gia nắm giữ triều chính, nhưng thực tế chính là Tiêu thái hậu, Phong Cực và Phó Hổ hai người bọn họ có hành động, theo tin tức xuất bóng dáng Hạ Hầu Cảnh ở vùng Bình Bắc, chủ tử, bây giờ chúng ta xuất phát chưa?”

      Tư Nam Tuyệt gật đầu cái, ra lệnh: “Ngươi chờ ở bên ngoài...lát nữa ta ra!”

      Sau tiếng đóng cửa khẽ khàng, Tư Nam Tuyệt mắt lần nữa lên người trước mặt, sau nhàng ôm nàng, đứng lên đến giường lớn.

      Chờ sau khi đặt nàng ngay ngắn lên giường, ấn xuống trán nàng nụ hôn sâu, tiếp theo xoay người sải bước tới cửa.

      Khi tiếng đóng cửa vang lên lần nữa, người giường rốt cuộc cũng mở mắt ra. . . . . .
      Last edited: 6/11/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105.1: Cảnh tượng trong trí nhớ

      Sau khi cảm thấy còn hơi thở của Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi mới ngồi dậy, tiếp theo đổi thành nam trang chuẩn bị ngay từ trước, đẩy cửa ra ngoài.

      Mủi chân chạm xuống đất, như mây bay, thanh thoát như chim Yến, nháy mắt bóng dáng biến mất.

      Vì Thiều An thành là trung tâm kinh tế của khu vực Bình Bắc, nằm phía Kinh Thành hơn trăm dặm, sáu con tuấn mã trong đêm đen bay nhanh, lưng ngựa chính là Vân Tuyết Phi, Thiên Tầm và bốn người Xuân Hạ Thu Đông.

      Sáu nữ tử diện mạo xinh đẹp, lúc này đều mặc nam trang, ít quyến rũ nữ nhi bình thường, ngược lại nhiều thêm vài phần khí của nam nhân.

      Thời điểm chạy tới ngã rẽ, Vân Tuyết Phi lập tức nắm chặt dây cương, cho ngựa ngừng lại, phía sau năm người thấy thế cũng ngừng lại theo.

      "Chủ tử, hai con đường đều đến Thiều An thành, đường bộ đường thủy, chúng ta quẹo trái chính là đường bộ, nhanh hơn đường thủy, ngày là có thể tới Thiều An!" Thiên Tầm nghiêm túc giải thích cho nàng nghe.

      Đôi con ngươi Vân Tuyết Phi thâm trầm nhìn về phía trước, làm cho người ta nhìn thấu tâm tư của nàng, chỉ chốc lát sau, mắt nàng lóe lên, lạnh giọng ra lệnh: "Chúng ta rẽ phải!"

      Thiên Tầm lão luyện thành thục tương xứng với số tuổi của mình, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi tràn đầy quan tâm và lo lắng: "Đường thủy gập ghềnh, hơn nữa tốc độ chậm hơn cưỡi ngựa đất liền, vậy chắc chắn chúng ta đuổi kịp hai đội quân của Phong Cực và Phó Hổ rồi!"

      "Chính vì như vậy chúng ta mới chọn đường thủy!" Vân Tuyết Phi quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt khó hiểu của Thiên Tầm tiếp tục : "Phong Cực và Phó Hổ hai người họ sớm trước chúng ta bước, ở trước mặt, với nhân số nhiều như vậy, nhất định chọn đất liền. Bây giờ chúng ta có đuổi theo cũng kịp, cho dù đuổi theo vẫn tránh được bứt dây động rừng chạm mặt bọn họ. Tuy đường thủy nhanh bằng đường bộ, nhưng cũng chậm hơn bao nhiêu, vả lại rất an toàn."

      Con ngươi Thiên Tầm chợt lóe, sau đó bừng tỉnh hiểu ra : "Chủ tử, người cố ý tách khỏi những người đó!"

      Vân Tuyết Phi gật đầu cái: "Cứng đối cứng với chúng ta có kết quả tốt, khác nào lấy trứng chọi đá, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất tìm được Hạ Hầu Cảnh, mang về vương phủ. Đến lúc đó cho dù Tiêu Hậu biết, nhưng vì binh quyền của bộ tộc hộ quốc, dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ!"

      "Nhưng chủ tử, chúng ta đơn độc hành động như vậy có được ? Nếu Vương gia biết, nhất định trách tội đấy!" Đông Tuyết nhíu chặt mày, giọng mềm mại lộ vẻ khẩn trương lo lắng.

      Nhớ lại Tư Nam Tuyệt, trong lòng Vân Tuyết Phi tràn đầy áy náy, nàng rang đồng ý , phải tin tưởng , từ đây về sau quan tâm đến chuyện Hạ Hầu Cảnh, nhưng chân trước vừa mới bước , nàng chân sau liền vi phạm lời hứa với , cũng chạy ra, biết nhất định rất thất vọng rất tức giận!

      Nhưng việc phải ngồi đợi ở trong phòng nàng làm được, lần này phải , Hạ Hầu Cảnh có thể ở chỗ đó, nàng phải mang y trước những người kia. Sau khi trở về, nàng lập tức nhận lỗi với Tư Nam Tuyệt, nếu huynh ấy bằng lòng chờ nàng, chờ tới lúc nàng trợ giúp Hạ Hầu Cảnh đoạt được mọi thứ thuộc về y xong xuôi, nàng sanh con dưỡng cái cho huynh ấy, chung sống với huynh ấy đến cuối đời!

      Sau lát im lặng, nàng chợt nhướng mày, vầng trăng in bóng trong đôi con ngươi sáng ngời, nàng kiên định chấp nhất : "Chỉ lần này, ta tin hiểu!"

      Vì vậy lần nữa nắm chặt dây cương, giục ngựa vội vã về phía bên phải.

      Ánh trăng bị tán cây đại thụ cao ngút trời che khuất, trước mặt con đường đen như mực nhìn thấy gì cả, càng tiến lên con đường càng hẹp. Cuối cùng chỉ có thể vừa đủ cho người ngựa , vốn Thiên Tầm định trước dò đường, nhưng bị Vân Tuyết Phi vượt lên trước bước, chỉ có thể theo sau nàng.

      Thiên Tầm phát Vân Tuyết Phi rất quen thuộc nơi này, khỏi hỏi "Chủ tử trước kia từng qua đây sao?"

      Đêm đen như mực, ánh mắt Vân Tuyết Phi lấp lóe, sau đó lắc lắc đầu : "Chưa qua bao giờ, chẳng qua nghe phụ thân ta kể lại thôi, hàng năm ông ấy đây đó khắp nơi, làm ăn, chỗ nào gập gềnh, chỗ nào dễ , chỗ nào thuận tiện, chỗ nào gần đường. . . . . . Ông ấy đều hiểu rất , nơi này ông từng với ta, đường núi gập ghềnh uốn lượn, quả dễ , nhưng chỉ cần vượt qua khu vực khó này, chuyển qua đường thủy là chúng ta có thể nghỉ ngơi!”

      Lấy thân phận của Tô Thần Tường, Thiên Tầm có nửa phần hoài nghi, thở dài : “Tô lão gia là lợi hại! Hai đôi nhân mã Phong Cực và Phó Hổ, bởi vì nhân số quá nhiều, tuyệt đối thể đường này, bọn họ chạy đất liền, chắc chắn cần phải nghỉ ngơi ăn uống. Nếu tốc độ chúng ta nhanh, thừa dịp thời gian này chạy trước!”

      Vân Tuyết Phi che giấu mất tự nhiên trong giọng , mắt nhìn thẳng phía trước, khẽ đáp: “Ừ, chúng ta phải nhanh đuổi theo, tìm được Hạ Hầu Cảnh trước họ!”

      “Nhưng dù chúng ta tới Thiều An thành trước, cũng biết cụ thể Cảnh vương gia ở chỗ nào, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển, có thể gặp được sao?” Hạ Nhật nghi ngờ .

      “Chỉ cần đến Thiều An thành, ta tự nhiên tìm được !” Vân Tuyết Phi cũng quay đầu lại kiên định .

      Sau hai canh giờ, vốn là đường núi chật hẹp đột nhiên trở nên rộng rãi, gió lành lạnh thổi tới, hít thở bầu khí trong lành, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

      “Đến phía trước là có thể ra ngoài rồi, chúng ta nhanh lên!” Vân Tuyết Phi thúc giục, nắm chặt dây cương, kẹp chặt bụng ngựa vội vã chạy .

      Cũng vào buổi tối, trong phong Phủ đèn đuốc sang chưng như ban ngày.

      Lan Phong cư, Tống Thi Linh đoạt lấy thức ăn nha hoàn đưa tới, há mồm ăn như hổ đói, đợi lúc nuốt xuống, nàng đột nhiên ói toàn bộ đồ ăn xuống đất, tiếp theo nôn ọe dữ dội, hận thể khạc ra cả ruột gan.

      Chờ lát lấy lại sức, nàng ngẩng đầu lên hung tợn trừng mắt nha hoàn Thanh U người đưa cơm tới đây, cầm cái chén trong tay ném mạnh vào mặt Thanh U, lạnh giọng chất vấn: “Thức ăn hôm nay đều bị thiu, cho heo chó cũng them, các ngươi lại dám đưa bản phu nhân ăn, muốn sống nữa!”

      Thanh U nhìn sang mảnh vụn chia năm xẻ bảy dưới chân, cười lạnh tiếng, vẻ đắc ý hiển thị ràng: “Hừ! Trong Phong phủ tướng quân chỉ có phu nhân, đó là chủ tử Hồng Nguyệt của chúng ta, ngươi chỉ là thị thiếp lên được mặt bàn, sau này phải tự xưng tiện tỳ!” Thanh U là đại nha hoàn Phong Cực ban cho Hồng Nguyệt, chủ yếu xử lý chuyện ăn uống hàng ngày của Hồng Nguyệt.

      Hồng Nguyệt hận Tống thơ Linh đến nghiến răng, nhưng mà đối xử với nha hoàn trong phủ coi như tệ, tại nàng thay thế Tống Thi Linh trông coi cả Phong phủ, lấy được ca ngợi hết lời.

      Thanh U hiểu xích mích giữa chủ tử nhà mình và nữ nhân dữ tợn trước mặt này, tự nhiên cũng biết chuyện chủ tử từng bị nàng ta hủy hoại, còn bị nàng ta đạp hư đứa bé trong bụng. Ở trong mắt của Thanh U, nữ nhân trước mắt này chính là kẻ tội ác tài trời, chết ngàn lần vạn lần cũng đủ, cho nàng ta ăn cơm thừa canh cặn là tận tình tận nghĩa rồi.

      “Ngươi lập tức chuẩn bị thức ăn cho ta, ta muốn ăn sủi cảo phỉ thúy, giò hầm tương, móng heo kho tàu, còn có gà cay. . . . . .” Tống Thi Linh nuốt nước miếng cái, cảm giác trong bụng bụng rỗng, hơn nữa lại bị ói ra khi nãy, cơn đói bụng kéo đến khiến cả người Tống Thi Linh khó chịu, toàn thân rã rời, chưa từng nghĩ tới có ngày, nàng rơi vào tình cảnh ăn đủ no như vậy.

      “Muốn ăn tự mình lấy, bản nương ở đây có!” Thanh U khinh miệt liếc mắt nhìn Tống Thi Linh, đứng bất động.

      Tuy Tống Thi Linh rất bực, nhưng cũng biết mình tình cảnh bây giờ, thể cứng đối cứng, trước mắt lắp đầy bụng mới là chuyện quan trọng, nàng đưa tay tháo chiếc khóa vàng màu xanh mắt mèo khảm hồng bảo thạch, sau đó mỉm cười tới trước mặt Thanh U, nhét vào trong tay nàng ta, lấy lòng cười : “Bây giờ bụng ta đói rất khó chịu, ngươi giúp tay, sau khi chuyện thành công, cái này là của ngươi!”

      Thanh U sờ cái khóa vàng trong tay, sau đó nhàng cười tiếng: “Thành ý đầy đủ, rất tốt, rất tốt. . . . . .”

      Trong khoảnh khắc Tống Thi Linh cho rằng nàng ta mắc mưu, nàng ta đột nhiên thả tay, lập tức khóa vàng rớt xuống đất. Tống Thi Linh kinh ngạc lúc lâu, lúc chuẩn bị cúi người nhặt lên. Thanh U bất chợt đạp xuống, sau đó cười nhạo, dùng mũi bàn chân nghiền nát khóa vàng.

      Có bao giờ Tống Thi Linh bị sỉ nhục như thế, nàng cũng nhịn được nữa, trực tiếp bực tức đứng lên, chỉ vào nữ nhân biết điều trước mặt quát lớn: “Ngươi con tiện tì này, cho ngươi biết xấu hổ!” Sau đó vung tay lên muốn dạy dỗ nha hoàn đáng ghét này.

      Nhưng mới vừa giơ lên, vì dùng sức quá độ, nàng đau đến nhíu mày.
      Last edited: 6/11/16
      tú cầu, Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105.2 (phần cuối)

      Editor: thuyvu115257


      Trong khoảnh khắc nàng chần chờ, ánh mắt Thanh U lạnh lẽo, đưa tay cầm lấy cánh tay ác độc kia, xoay cái, bẻ oặc ra sau lưng nàng, giữ chặt lại.

      Lần này có thể Tống Thi Linh đau đến tột cùng, giọng the thé vang lên: "Buông ta ra, ngươi làm đau ta. . . . . ."

      Thanh U giống như hề nghe đến, trong mắt lộ ra lãnh. Hơn nữa chứng kiến phu nhân thường ngày cao ngạo ai bì nổi bằng con chó ở trước mặt mình, trong lòng nàng ta cực kỳ hả giận, thưởng thức sắc mặt trắng bệch của Tống Thi Linh, mồ hôi lạnh từng giọt rịn ra trán. Sau đấy đẩy nàng về phía trước, đồng thời nhấc chân đạp mạnh cái, khiến Tống Thi Linh té nhào xuống đất.

      "Muốn ăn cơm, liếm sạch thức ăn dưới đất cho ta, nếu ngày mai ngay cả cơm thừa ngươi cũng có mà ăn!” Thanh U tặc lưỡi lượn mấy vòng quanh bộ dạng nhếch nhác của Tống Thi Linh, sau đó thanh lạnh lẽo như băng vang lên trong căn phòng trống trãi.

      Tống Thi Linh nằm sấp mặt đất, giọt nước mắt uất ức tức giận rơi xuống sàn nhà, sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu nàng nên kết liễu tiện tỳ ghê tởm này.

      Đột nhiên cửa chính két tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hồng Nguyệt được bốn nha hoàn dìu vào, theo đó chính là mùi thơm của thức ăn xông vào mũi.

      “Ơ ~ Thanh U, phải kêu ngươi đưa cơm cho Tống thị thiếp à? Sao cơm rơi vãi đất, còn Tống thị thiếp hình dạng này?” Hồng Nguyệt ngạc nhiên bụm miệng, sau đó sai người tiến lên phía trước : “Còn mau đỡ Tống thị thiếp dậy cho bản phu nhân!”

      Thanh U sững sờ, sau đó cung kính trả lời: “Dạ!”

      Đợi Tống Thi Linh được nâng lên trước mắt chỉ màu đỏ, trong đôi con ngươi tràn đầy thù hận.

      Hồng Nguyệt cũng để ý tới, ra lệnh cho mấy nha hoàn phía sau bày thức ăn ra bàn. Lúc nắp được mở ra, trận mùi thơm bay vào mũi. Trước đây bởi vì Hồng Nguyệt làm nha hoàn cho Tống Thi Linh rất nhiều năm nên rất sở thích của nàng ta, tự nhiên biết nữ nhân này thích ăn gì, đồ ăn đưa đến toàn là món ăn Tống Thi Linh thích nhất.

      “Ngươi muốn làm gì?” Tống Thi Linh nhìn lướt qua bàn, sau đó cảnh giác hỏi, thanh còn mang theo nồng nặc giọng mũi, pha chút khẩn trương lo lắng.

      Hồng Nguyệt tới trước bàn, liếc mâm thức ăn phong phú cái, tiếp theo mỉm cười thân thiết với Tống Thi Linh, chẳng qua nụ cười kia chạm tới đáy mắt, khiến người ta cảm thấy hề ấm áp chút nào: “Những thứ này đều cho ngươi ăn!”

      Vô cùng ngoài ý muốn, tròng mắt Tống Thi Linh lóe sáng, nhìn món ăn đẹp mắt, mùi thơm xông vào mũi, nàng nuốt nước miếng cái, nhưng vẫn tràn đầy hoài nghi : “Ngươi có lòng tốt thế sao?” Nàng cũng phải là kẻ ngu, cũng mắc chứng mau quên, nàng phá hủy mặt nàng ta , còn cước đạp chết đứa con của nàng ta. . . . . .

      “Đúng là ta có lòng tốt như vậy, chẳng qua miễn ngươi làm theo lời ta , bàn đầy thức ăn này cho ngươi hết!” Hồng Nguyệt che giấu toan tính ở đáy mắt, khẽ cười: “Chỉ cần ngươi viết lá thư cho Thái phi, với bà trong đoạn thời gian này thân thể ngươi khỏe, nên ở lại trong phủ tướng quân tịnh dưỡng, thể qua hầu hạ, hết thảy món ăn đó liền là của ngươi!”

      Tống Thi Linh ngẩng đầu, tràn đầy ánh sáng chờ mong, gấp giọng : “Thái phi phái người tới tìm ta à?”

      “Rốt cuộc ngươi viết hay viết?” Hồng Nguyệt diễn nữa lạnh giọng trả lời, kiên nhẫn của nàng có hạn.

      Nhìn vẻ mặt khẩn thiết nàu, ánh sáng hy vọng thiêu đốt trong mắt, Hồng Nguyệt hết sức chán ghét, hừ lạnh ra tiếng, nhắc nhở: “Thái phi thế nào? Ta chính là nghĩa nữ của Thái hậu, cho dù ngươi có bản lãnh lớn hơn nữa, cũng chạy thoát khỏi bàn tay ta, ngươi vẫn nên nghe lời viết , viết xong thức ăn bàn đều là của ngươi. Nếu như ngươi viết, ta cũng để ngươi ra Lan Phong cư nửa bước. tại ngươi có hai phút suy nghĩ kỹ càng, sau hai phút ngươi cho ta đáp án hài lòng, ta lập tức vứt sạch đống thức ăn này, rồi sau đó ngươi vẫn phải ngoan ngoãn liếm sạch thức ăn thừa đất, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ, đừng trách ta chưa cho ngươi thời gian suy nghĩ!”

      Sau lúc Tống Thi Linh cúi đầu trầm mặc, bây giờ thân nàng bị vùi lắp ở chỗ này, mình độc bất lực, làm gì cũng trốn thoát được, lần nữa liếc mắt nhìn món ngon bàn, nhắm mắt lại lạnh lùng : “Giấy và bút mực!”

      Hồng Nguyệt hài lòng cười tiếng, ra hiệu nha hoàn xung quanh chuẩn bị: “Tống Thi Linh, ngươi quả nhiên rất biết thức thời!”

      lát sau, đợi giấy trắng mực đen được đưa lên, Hồng Nguyệt nhìn qua lần từ đầu đến cuối, cực kỳ hài lòng gật đầu cái: “Thức ăn này thưởng cho ngươi, về sau phải biết nghe lời, Tướng quân vắng mặt ít ngày, bản phu nhân thường xuyên ghé thăm ngươi chút!”

      Sau đó dẫn bọn nha hoàn bước nhàng bỏ ra ngoài, kèm theo cơn gió lạnh, trong phòng chỉ còn sót lại Tống Thi Linh nắm chặt thành quyền, đứng ở nơi đó nhúc nhích rất lâu.

      Khi mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên ở phía Đông, Vân Tuyết Phi, Thiên Tầm sáu người ngồi thuyền tới hòn đảo thuộc Thiều An thành, vừa lên bờ, có thôn dân nhiệt tình tiếp đãi họ.

      Từng hàng từng hàng hoa tươi nở rộ dọc đường, những ngôi nhà bằng gỗ cũ kỹ vô cùng quen thuộc, thôn dân nở nụ cười đôn hậu gật đầu chào hỏi này. . . . . . Tất cả trùng khít lên cảnh tượng trong trí nhớ, nơi đây chút có thay đổi, nếu cảm giác của nàng sai, Hạ Hầu Cảnh nhất định ở chỗ này!
      Last edited: 6/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :