1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 82.1: Nữ nhi của tội phạm cường bạo

      Vân Tuyết Phi run lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Vân Hoan Nhan, giọng trầm xuống : "Bổn vương phi để cho ngươi cũng phải dung túng ngươi đặt điều mẫu thân bổn vương phi, nếu để bổn vương phi biết chuyện này là do ngươi cố ý bừa, bổn vương phi bỏ qua cho ngươi!" Kể từ khi sống lại tới nay, nàng tiếp thu trí nhớ và tình cảm của chủ nhân thân thể này, nàng chính là Vân Tuyết Phi. Tô Uyển là mẫu thân của nàng, trong trí nhớ mẫu thân là nữ tử thanh nhã như cúc, làm sao có thể gắn liền với chuyện kinh khủng như vậy? , nàng tuyệt đối tin!

      Biết sau khi như vậy, Vân Tuyết Phi nhất định rất tức giận, nhưng chân chính đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kia khiến trong lòng Vân Hoan Nhan cả kinh, nàng đè xuống thoái ý đột ngột xuất , cúi đầu vẫn kiên trì : " ra vương phi hẳn nghe những người già trong phủ qua, người sinh đủ tháng, sinh non hai tháng."

      "Thế giới này trẻ con sinh non rất nhiều, ngươi dựa vào đâu mà đặt chuyện mẫu thân ta?" Vân Tuyết Phi cất giọng ngắt lời nàng, lạnh lùng , nàng thà rắng nam nhân ti tiện như Vân Hoài Thiên là phụ thân mình, cũng nguyện khiến Tô Uyển gánh lấy tội danh bất trinh bất khiết, để khiến mình trở thành nữ nhi của tội phạm cường bạo lai lịch.

      Vân Hoan Nhan siết chặt quả đấm, lòng bàn tay đỗ đầy mồ hôi lạnh, nàng biết có phản ứng như thế, nhưng nàng chỉ có thể làm như vậy, Vân Tuyết Phi là hy vọng duy nhất của nàng.

      "Xin vương phi bớt giận!" Vân Hoan Nhan cúi đầu cung kính , "Vương phi có thể điều tra chút ma ma đỡ đẻ cho đại phu nhân năm đó!"

      Vân Tuyết Phi lạnh lùng quan sát kỹ nữ tử ngoan ngoãn trước mặt này. Sau lát trầm mặc, mở miệng : "Nếu chân tướng đó kinh khủng như thế, bất luận giả, đều đối với bổn vương phi trăm hại mà lợi, tại sao ngươi đem nó tới đàm phán cùng bổn vương phi?"

      "Chỉ bằng việc đại phu nhân phải chết vì uất ức, bà bị Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm hạ độc hại chết!" Vân Hoan Nhan chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Tuyết Phi: "Vân phủ của ngày hôm nay tất cả đều là năm xưa đại phu nhân mang tới. Khi đó Vân Hoài Thiên chỉ là tú tài danh tiếng. Nếu có đại phu nhân, làm sao được huy hoàng như bây giờ?" Đừng trách nàng hận, những thứ này đều do Vân Hoài Thiên và Mạc Sở Sở buộc nàng, nếu bọn họ coi nàng là nữ nhi, nàng cũng coi bọn họ là phụ mẫu!

      " phải uất ức chết! Là bị hạ độc hại chết?" Vân Tuyết Phi thể duy trì tỉnh táo được nữa, thanh lạnh lẽo từ giữa kẽ răng nặn ra, tay nắm chặt thành quyền khẽ run.

      "Mã Lan Thấm vẫn muốn ngồi lên vị trí đại phu nhân, dĩ nhiên hận đại phu nhân tận xương, mà Vân Hoài Thiên mặc dù thích đại phu nhân, nhưng lại chấp nhận được việc bị đại phu nhân phản bội. Sau này biết được chuyện Tô Uyển từng tình cờ cứu lão Vương phi, lão Vương phi biết Tô Uyển có nữ nhi, vì báo ân, để Hộ quốc Vương Gia cưới tiểu thư Vân phủ làm chính phi. Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm ý định lấy nữ nhi của mình là Vân Hân Nhan thay mận đổi đào. Vì vậy bất chấp mọi thứ, hoặc là làm, làm làm cho đến cùng, độc chết đại phu nhân, chẳng qua ngờ Vương Gia sớm điều tra, chỉ mặt gọi tên làm cho tiểu thư người gả !"

      Vân Tuyết Phi chợt giật mình, ràng sau khi sống lại, mọi chuyện của thể xác này đều có quan hệ gì với nàng, nhưng nàng lại đón nhận toàn bộ trí nhớ lẫn tình cảm của nguyên chủ. Nàng có thể nhớ mỗi lần gặp mặt Vân Hoài Thiên đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, khiến lòng người lạnh lẽo đến tột cùng. Trước đây nàng rất hay bị thương, đều là tiểu thư Vân phủ. Vì sao Vân Hoài Thiên đối xử với những muội muội khác luôn giữ vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn thấy nàng liền nghiêm túc. Bất kể đúng sai, vẫn đánh chửi nàng thương tiếc, ra là nàng phảis nữ nhi của ông ta!

      Trong trí nhớ Tô Uyển luôn luôn lạnh nhạt, cho dù thỉnh thoảng toát ra bi thương, nhưng là phần lớn thời gian vẫn cười ríu rít. Lúc còn bé, bà thường nắm lấy tay nàng, dạy nàng viết chữ, kể chuyện xưa cho nàng nghe, mãi mãi ở bên cạnh nàng, cho đến khi tóc điểm bạc, rặng rụng hết, nữ tử như vậy sao có thể uất ức mà chết?

      Nguyên chủ của thân xác này sớm hoài nghi nguyên nhân dẫn tới cái chết mẫu thân, chỉ có điều có chứng cớ, nàng luôn cho rằng Mã Lan Thấm hận mẫu thân nàng tận xương. Vân Hoài Thiên cũng vô cùng thích nàng và mẫu thân của nàng. Chẳng qua ngờ hai người kia to gan lớn mật như thế, dám ra tay hạ độc Tô Uyển.

      Khóe mắt đột nhiên ươn ướt, cổ họng hít thở khó khăn, trong trí nhớ mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của Tô Uyển, đều chân như vậy, những người này có thể nào tàn nhẫn đến thế? nữ tử tranh quyền thế cũng tha cho, bất chợt nàng nhớ lại lúc Tô Uyển lâm chung kéo tay nàng, gương mặt tràn đầy áy náy, thống khổ và bi thương. Bà hy vọng có thể sống với nữ nhi của mình đến già, chỉ là ngờ tâm nguyện như vậy cũng làm được.

      "Làm sao ngươi biết những chuyện này?" Vân Tuyết Phi gắt giọng hỏi.

      Vân Hoan Nhan nhếch môi, trong lòng biết, Vân Tuyết Phi tin, nàng cũng vui sướng gì, chẳng qua cuộc sống thực luôn tìm mọi cách bức bách nàng. Nếu phụ mẫu coi nàng là con, nàng vì mình mà sống. Nàng có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng làm chủ con đường sau này của mình. Nàng tuyệt đối thỏa hiệp, vì tương lai tốt đẹp với Chi Hàng, nàng tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành mục đích!

      Nàng chợt cười trào phúng tiếng: "Mẫu thân của ta Mạc Sở Sở là tay sai trung thành của Mã Lan Thấm, theo nữ nhân kia làm ít việc xấu, chuyện như vậy làm sao mà biết?" Việc trái với lương tâm làm nhiều rồi tự nhiên chột dạ, nàng hẳn nên cám ơn người gọi là mẫu thân kia giúp cho nàng có được lợi thế như vậy để trao đổi điều kiện với Vương phi.

      "Ngươi hi vọng ta trợ giúp ngươi thế nào?" Con ngươi Vân Tuyết Phi ngưng trọng, nội tâm tràn ngập sầu não và oán hận.

      "Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với Vân phủ!" năng có khí phách, chút do dự, ánh mắt Vân Hoan Nhan kiên định nhìn Vân Tuyết Phi: "Vân Hoài Thiên và Mạc Sở Sở bọn họ xứng làm phụ mẫu ta!"

      "Được!" Vân Tuyết Phi lập tức đồng ý, chẳng qua chuyển giọng : "Ta có thể giúp ngươi, chỉ có điều ngươi phải về giúp ta tìm chứng cứ chuyện mẫu thân Tô Uyển của ta bị hạ độc!" Nàng gả đến Hộ quốc vương phủ, tuyệt dễ dàng điều tra, đột ngột trở về, sợ rằng khiến cho Vân Hoài Thiên nghi ngờ, nàng cần người thay nàng, thể nghi ngờ người ở trước mắt này thích hợp nhất, thông minh can đảm!

      Vân Hoan Nhan chút do dự gật đầu: " lời định!"

      biết nàng về Lâm Phượng viên bằng cách nào, hôm nay nàng bị kích thích quá lớn, đến bây giờ nàng vẫn tiếp thụ nổi, nàng lại là nữ nhi của tên cường bạo phạm!

      Nhìn cửa lớn đóng chặt, nàng có thể cảm giác Tư Nam Tuyệt ở bên trong, nhưng giờ phút này nàng đột nhiên rất sợ. Lúc trước có thể an tâm làm Vương phi của , bởi vì dù Vân Hoài Thiên ti tiện tốt thế nào, ít nhất thân thế này cũng trong sạch, mang danh hiệu dòng chính nữ. Kết quả tại nàng ngay cả phụ thân cũng biết là người nào? Cường bạo phạm? Càng có thể tồi tệ hơn nữa hay , hoặc là trước kia từng cướp của giết người? Nghĩ đến trong cơ thể nàng chảy dòng máu bẩn thỉu kia, nàng cảm thấy xứng với nam nhân ngọc thụ lâm phong ấy!

      Tay chuẩn bị đẩy cửa đột nhiên vô lực để xuống, nàng cần yên lặng chút, suy nghĩ sau này nên đối mặt với thế nào!

      Nàng xoay người định tìm chỗ yên tĩnh để đả thông cảm xúc.

      Đột nhiên tiếng kẽo kẹt, đại môn bị kéo ra từ bên trong, Vân Tuyết Phi ngẩn ngơ, hình như có cảm ứng, bước chân ngừng lại, tự chủ được quay đầu.

      Tư Nam Tuyệt mặc bộ áo trắng, đạp ưu nhã bước ra, ánh mặt trời phủ người tầng màu vàng kim, khiến cả người thoạt nhìn như ảo như mộng, càng thêm cao thể chạm tới!

      "Phi Nhi, sao tới cửa rồi mà vào?" Tư Nam Tuyệt trước sau như ôn hòa cưng chiều.

      "Ta...ta nhớ ta còn có chuyện chưa làm, cho nên. . . . . ." Con ngươi Vân Tuyết Phi đảo lung tung, vốn định tránh , để cho mình tỉnh táo lại, ngờ bị bắt tại trận!

      Tư Nam Tuyệt nhìn vẻ mặt này, trong mắt lóe lên sáng tỏ, chân thành tới trước mặt nàng, đưa tay cầm lấy sợi tóc nàng, đem nó quấn quanh ở ngón tay của mình, nhàng vuốt ve.

      Sau đó chút để ý : "Hả? Phi Nhi hôm nay rất bận?"
      Last edited by a moderator: 16/6/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82.2 (phần cuối):

      Hơi thở quen thuộc làm cho người ta lưu luyến xông vào mũi, Vân Tuyết Phi chua xót, mở to mắt : "Chỉ là chợt nhớ tới chưa có làm!"

      "Ta còn tưởng rằng bởi vì sáng nay cơ thể nàng bị ta trông thấy hết, cho nên xấu hổ dám gặp ta!" Tư Nam Tuyệt cúi đầu cảm thán , nhìn chăm chú vào mặt Vân Tuyết Phi, mắt nháy dù chỉ cái.

      Đột nhiên đề cập tới chuyện buổi sáng, Vân Tuyết Phi nhớ lại khi đó toàn thân nàng trần truồng, trong lòng vừa khẩn trương vừa bất lực, lặp tức cảm thấy cực kì xấu hổ, nàng hung ác trợn mắt nhìn nam nhân biết thẹn này, hét to: "Đồ lưu manh!" diễn,đànlee^quý.đôn

      Lọn tóc quấn quanh ngón tay bất chợt tăng thêm lực đạo, kéo hai lần, khiến Vân Tuyết Phi đau đớn hít hà hơi, chảy nước mắt, nàng đưa tay đoạt lại tóc mình từ trong tay Tư Nam Tuyệt. Sau đó còn chưa hết giận, dựt mạnh sợi tóc đen nhánh như mực của Tư Nam Tuyệt hai lần, chứng kiến Tư Nam Tuyệt nhíu mày cái, nàng mới thả xuống.

      "Bụng dạ hẹp hòi!" Tư Nam Tuyệt lại gần bên tai Vân Tuyết Phi, giọng .

      Vân Tuyết Phi mở to hai mắt, hơi giấu ở ngực, buồn bực phun ra câu: "Đồ lưu manh!"

      Tư Nam Tuyệt sâu nhìn Vân Tuyết Phi, đôi mắt phượng híp lại: "Nàng lặp lại lần nữa!" diễn*đàn%lê#quý@đôn

      Dưới tầm mắt khiếp người của , Vân Tuyết Phi quay đầu, tuy rằng đủ mạnh, nhưng là ai sợ ai, nàng tiếp tục : "Đồ lưu manh!"

      Tiếng vừa dứt, đột nhiên vòng eo bị nắm lấy, kéo cái, nàng lặp tức rơi vào trong ngực Tư Nam Tuyệt, còn chưa kịp phản ứng, đầu bị cố định lại. Ngay sau đó lửa nóng bao trùm lên cơ thể mềm mại của nàng, cánh môi bị cạy ra, sít sao vơ vét toàn bộ ngọt ngào trong miệng nàng.

      Cơ thể Vân Tuyết phi hoàn toàn cứng lại, chỉ có thể mặc cho đầu lưỡi của thăm dò vào trong miệng nàng, cùng với nàng triền miên.

      ra sớm phát nữ nhân này đứng ở trước cửa rất lâu, luôn đợi nàng chủ động đẩy cửa vào, ngờ ngược lại nàng tính toán xoay người rời . Ngay tại thời điểm nàng xoay người, lặp tức đứng dậy bước nhanh tới cửa, mở đại môn. diễn&đàn,lê>quý(đôn

      Khuôn mặt nhắn luôn tràn trề vui tươi, đột nhiên đầy ắp bi thương ra trước mặt mắt. biết buổi sáng ra ngoài nhất định là xảy ra chút chuyện gì đó vui mà chưa biết. rất tức giận, nữ nhân này tuyệt nhiên coi là nơi có thể dựa vào, gặp phải việc khó, chỉ biết giống con rùa đen rúc đầu vào mai của mình, chẳng lẽ mình đáng giá tin tưởng đến thế sao?

      Càng nghĩ càng tức giận, càng thêm dồn lực, bực bội hôn lấy hôn để nữ nhân đáng giận này. Sau khi đem tất cả hơi thở của nàng dung hợp thành hơi thở của , rang môi của mới rời khỏi cánh môi Vân Tuyết Phi, giọng : "Ta để nàng biết chút chân chính lưu manh là cái dạng gì?"

      Còn đợi Vân Tuyết Phi mở miệng phản bác, lần nữa cúi người xuống, phủ lên đôi môi của nàng, lần này trái với vừa rồi, tiết chế lực đạo, nhàng trêu chọc nàng, càng thêm tận tình, muốn bù lại bất mãn chuyện buổi sáng này bị người ta phá hỏng.

      Toàn thân Vân Tuyết Phi xụi lơ tựa vào trong ngực Tư Nam Tuyệt, trước mắt mảnh sương mù, nàng giống như có thể nhìn thấy long mi dài của Tư Nam Tuyệt, nhấp nhày như hai cái quạt , quyến rũ như vậy, nàng đột nhiên đưa tay muốn sờ thử.

      Tư Nam Tuyệt nhanh tay ngăn cản hành động của nàng, cam lòng rời môi nàng, nhìn sắc mặt mỹ nhân ửng hồng, cười : "Tiểu bại hoại, lại muốn làm chuyện xấu xa gì?"

      Nụ cười trong trẻo, mát lành như dòng suối rột rửa tâm tình mê mang của nàng, nàng khẽ thở gấp, rúc vào trong ngực của , dịu dàng hỏi: "Nếu như ta là nữ nhi của cường bạo phạm, người chảy dòng máu bẩn thỉu, ngươi còn ta ?"

      Trong mắt Tư Nam Tuyệt lóe lên tia đen tối , càng thêm kéo nàng vào trong ngực, giọng điệu có chút uất ức: "Sao lại đột nhiên hỏi như thế?"

      Thấy trả lời thẳng, tâm tình Vân Tuyết Phi càng thêm sa sút, nhất định là để ý rồi!

      " có gì! Chỉ là giả thiết!" Vân Tuyết Phi khép hờ mắt, nhàn nhạt trả lời, mặc dù cảm xúc được che giấu rất tốt, nhưng vẫn tràn ra ít khổ sở.

      Sau lúc Tư Nam Tuyệt cúi đầu cẩn thận quan sát, khe khẽ thở dài: "Ta cho rằng ta đối với nàng là dạng gì, nàng sớm biết rồi chứ! Cuối cùng vẫn do ta quá mức tự phụ, để cho nàng có cảm giác an toàn như vậy!"

      Vân Tuyết Phi bỗng chốc ngẩng đầu lên, mở to hai mắt chứa đầy vui sướng, giọng thể tin: "Ngươi để ý?"

      Nhìn Tư Nam Tuyệt gật đầu mạnh, cảm giác phía trước vốn mê mang, đột nhiên chùm ánh sáng mặt trời chiếu xuống, mang lại hi vọng cho nàng.

      Nàng khờ, lo lắng vô ích, làm sao có thể quan tâm đến những thứ thế tục đó? Mình chỉ lo bị chán ghét, ngược lại quên mất là hạng người gì!

      Nàng ngượng ngùng le lưỡi, hí hí cười khúc khích, chỉ cần để ý là được, nàng để ở trong lòng nữa, nữ nhi cường bạo phạm sao chứ? Có ở đây, bất cứ chuyện gì cũng thành vấn đề!

      Sau cơn mưa trời lại sáng, nàng vui mừng lật tay ôm lấy cánh tay của , chớp chớp mắt: " lâu rồi ta được ăn cơm chàng nấu, rất nhớ!" Dùng bộ dáng khát vọng ánh mắt si ngốc nhìn , chỉ kém viết ở mặt: nấu cơm cho ta!

      Tư Nam Tuyệt bất đắc dĩ cười, xoa xoa đầu của nàng: "Ngoan ngoãn vào nhà chờ ta!"

      Ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu xuống tạo nên bóng cây loang lỗ, trong khí thoang thoảng hương thơm của hoa cỏ.

      Mộ Dung Thanh Y nhìn lên nam nhân lãnh bạc như sương trước mặt, vô lực nhắm mắt lại : "Huyền ca ca, lâu rồi huynh chưa hồi cung~"

      Giọng mang theo đau xót, nàng nắm chặt khăn lụa trong tay, thời điểm mở mắt, chỉ còn lại khẩn cầu: "Huyền ca ca, chúng ta hồi cung vui vẻ sống qua ngày được ?" Kể từ sau khi Tiết Phỉ chết, Hạ Hầu Huyền còn cười với nàng nữa, càng thêm cho nàng sắc mặt tốt, vĩnh viễn giữ dáng vẻ lạnh như băng.

      "Ta rồi," Gương mặt Hạ Hầu Huyền lạnh lẽo, nhìn nữ nhân nhu nhược trước mắt, có thương tiếc: "Ngươi tốt nhất làm Hoàng quý phi của ngươi là được, ta cho ngươi danh phận, những thứ khác ngươi nên cầu quá nhiều, càng thêm được quản ta!"

      "Huynh biết ràng ta phải. . . . . ." Mộ Dung Thanh Y khổ sở, kiên định : "Ta thừa nhận lúc ấy ta tiếp cận huynh là vì địa vị quyền lợi, nhưng mà hơn nữa là vì ta huynh, ta sinh ra được tốt số như Tiết Phỉ, nhưng ta huynh ít hơn nàng ấy!"

      " được lấy Phỉ nhi so sánh với ngươi!" Hạ Hầu Huyền lên tiếng quát lớn, ánh mắt càng thêm có nhiệt độ: "Ban đầu ngươi đến gần Phỉ nhi, chỉ sợ là vì đến ngày nào đó có thể leo lên giường của ta. Nếu như ta phải hoàng thượng, chắc hẳn ngươi them liếc tới dù chỉ cái. Bây giờ ngươi lấy được tất cả của Phỉ nhi, còn già mồm đó phải là những thứ ngươi muốn, ngươi làm cho ta càng thêm coi thường ngươi thôi!"

      Đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Huyền nể mặt châm chọc nàng như vậy, hốc mắt Mộ Dung Thanh Y đỏ lên, trong lòng khó chịu cùng cực, nàng muốn khóc ở trước mặt , càng thêm sợ cho rằng nàng giả bộ, nhưng nước mắt vẫn cầm được theo gò má chảy xuống, ngữ điệu khàn khàn vang lên: "Ta có biện pháp, mẫu thân ta thiếp, mười lăm năm sống trong khi dễ và khinh thường, ta nỗ lực muốn đạt được thành tựu, ràng ta cũng ưu tú như những tỷ muội khác, nhưng phụ thân ta lại hề liếc lấy ta cái, bọn họ cần tốn nhiều sức vẫn được phụ nở tươi cười khen ngợi, nhưng ta vĩnh viễn làm nhiều hơn nữa cũng là phí công!"

      Trong hốc mắt ướt át đột nhiên trổi dậy thù hận và cam lòng, nghiêm giọng : "Huynh biết tại sao ? Chỉ vì gia thế của mẫu thân họ tốt hơn ta, cho nên ở khắp nơi giẫm đầu ta, ức hiếp ta mọi lúc, mỗi ngày ta sợ nhất chính là nhìn thấy những người gọi là tỷ muội đó, họ luôn tìm cớ chửi mắng ta, hành hạ ta!"

      Nàng nắm chặt khăn tay, nhàng run rẩy: "Thậm chí, thậm chí đích tỷ còn vu oan ta quyến rũ vị hôn phu của nàng ta, muốn, muốn bán ta vào thanh lâu, các tỷ muội khác biết rất ta bị oan, cũng giúp ta câu, chỉ lạnh lùng đứng ở bên cạnh, mặt tràn đầy hả hê!"

      "Ta có thể làm sao?" Mộ Dung Thanh Y kích động, khổ sở : "Tại thời điểm ta chật vật nhất, để cho ta gặp được Tiết Phỉ, nàng ấy là người duy nhất đối xử lòng với ta, nhưng tình bằng hữu cho dù tốt vẫn thay đổi, phải là của ngươi chung quy cũng phải là của ngươi, nắm ở trong tay mới là chân nhất!"

      "Vì sao nàng ấy hiểu cho ta? Nếu Tiết Phỉ lòng thích ta, lòng đối đãi ta, nên biết nỗi khổ của ta, nàng ta nên vĩnh viễn dùng dáng vẻ thương hại đứng trước mặt ta tội nghiệp ta...thứ ta cần nhất chính là thương hại. Nếu như nàng ta tốt với ta, sao thể để cho ta quang minh chánh đại cùng nàng ta hầu hạ huynh?" Nàng đột nhiên điên cuồng cười : "Nàng ta vốn chỉ muốn hưởng thụ loại cảm giác cao cao tại thượng đó, ta chẳng qua cũng chỉ là gia vị cho cuộc sống của nàng ta thôi!"

      "Đủ rồi!" Hạ Hầu Huyền lạnh lùng ngắt lời, sắc mặt trầm cảnh cáo: "Cút về cung cho ta, đừng để ta gặp lại ngươi, nghe thấy ngươi vũ nhục Phỉ nhi lần nữa, ngươi xứng so sánh cùng nàng ấy!"
      Last edited by a moderator: 16/6/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83.1: câu xin lỗi

      Trải qua mấy ngày tích cực điều tra, rốt cuộc Vân Tuyết Phi cũng tìm được bà mụ đỡ đẻ cho Tô Uyển mười bảy năm trước. ra những lời Vân Hoan Nhan đều là , nàng sinh ra đủ ngày đủ tháng. Như vậy Vân Hoài Thiên thể là phụ thân của nàng, thế ai mới là phụ thân nàng đây? Và ông ta thực tên cường bạo sao?

      Tư Nam Tuyệt nhàng ôm Vân Tuyết Phi vào lòng, cúi đầu xuống, đưa tay xoa xoa mặt Vân Tuyết Phi, thương : "Còn để ý?"

      "Chàng để ý, tội gì ta phải để ý! So với tên cường bạo đó Vân Sông Hoài cũng tốt hơn là bao, mặt người dạ thú như nhau thôi!" Vân Tuyết Phi rúc vào trong ngực Tư Nam Tuyệt, cảm thụ ấm áp làm cho người ta lưu luyến người , nàng thở dài : "Chẳng qua trong lòng khỏi khó chịu vì mẫu thân Tô Uyển, nữ tử tốt đẹp như vậy, lại gặp phải người thuộc về mình, hứng chịu biết bao nhiêu đau khổ, lại còn chết nguyên nhân!" Nếu ông trời để cho nàng sống lại trong thân thể này, tiếp nhận cả trí nhớ lẫn tình cảm của nàng ấy, nàng chính là Vân Tuyết Phi, nàng nhất định phải điều tra ràng, báo thù cho Tô Uyển!

      Đột nhiên Tư Nam Tuyệt nắm lấy bàn tay Vân Tuyết Phi, mười ngón tay đan xen nhau, giữ chặt mỗi ngón tay của nàng, giọng thanh nhuận ấm áp vang lên đỉnh đầu Vân Tuyết Phi: "Bất kể nàng quyết định thế nào, ta đều ủng hộ nàng!" Tô Uyển là mẫu thân nàng kính , biết đáy lòng nàng rất đau, cũng biết thù hận trong lòng nàng!

      Vân Tuyết Phi vùi đầu vào trong ngực Tư Nam Tuyệt, ngửi được hơi thở nhàng khoan khoái của , khụt khịch mũi: "Cám ơn chàng!"

      "Đứa ngốc!" Tư Nam Tuyệt cười khẽ, mặt mày vui vẻ cong lên.

      "Chủ tử, có manh mối!"

      Bạch Phong bất thình lình xuất , phá vỡ phút giây ấm áp ngắn ngủi này.

      Tay Tư Nam Tuyệt vỗ về Vân Tuyết Phi chợt dừng lại, cúi đầu nhìn qua nàng cái, ánh mắt lóe lên : "Phi Nhi, ta có chút chuyện phải rời khỏi nhà hai ngày!"

      Cơ thể hơi giật mình, Vân Tuyết Phi từ trong ngực Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, ai oán : "Gần đây chàng thường xuyên ở nhà!"

      Trông thấy vẻ mặt nàng nỡ, lòng Tư Nam Tuyệt ấm áp nên lời, nhìn chăm chú Vân Tuyết Phi : "Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta...ta mau chóng trở lại, nhớ lời ta dặn..., được ra ngoài!"

      Gương mặt tràn ngập thâm tình cùng quan tâm như tấm lưới lớn bao gọn Vân Tuyết Phi lại, mặt nàng đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt , gật đầu cái.

      Tư Nam Tuyệt đành buông Vân Tuyết Phi ra, khóe môi khẽ nâng lên, lần nữa dặn dò: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về!"

      Sau đó xoay người rời , ánh mặt trời giống như vầng hào quang phủ lên người .

      Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa, Vân Tuyết Phi vui bĩu môi.

      Gió mang theo chút cảm giác mát lạnh thổi bay vạt áo nàng, vài sợi tóc nhàng bị nó cuốn trôi, nàng đứng ở nơi đó nhìn lúc lâu, mãi cho đến khi bóng dáng của hoàn toàn biến mất.

      "Tình cảm của Vương phi và Vương Gia làm cho người ta hâm mộ!" Chẳng biết lúc nào, Tần Hương Quân từ bên cạnh ra, mĩm cười .

      Vân Tuyết Phi thu hồi tầm mắt, nhìn gương mặt hồng hào đối diện, tư thái xinh đẹp, nàng cười như cười : "Ngươi cũng kém, xem ra đối xử rất tốt với ngươi!"

      trong câu kia đương nhiên là chỉ Tiêu Hàn, mặt Tần Hương Quân lên rặng mây đỏ, nhìn hai nha hoàn Thính Tuyết và Thính Vũ ở sau lưng : "Các ngươi về trước, ta có chút việc cần trao đổi với Vương phi!"

      "Dạ!" Thính Tuyết và Thính Vũ cung kính trả lời, lui xuống.

      Xung quanh an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi rụng xuống.

      Sau lúc im lặng, Vân Tuyết Phi hạ giọng dò hỏi: "Khi nào thành thân với Tiêu Hàn?"

      Sắc mặt ần Hương Quân tối sầm lại, thanh như mây khói: "Có thể sao?" Kể từ lúc sống chung cùng Tiêu Hàn, mỗi ngày trôi qua nàng đều cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nàng tránh khỏi băn khoăn vì hạnh phúc tới quá nhanh, quá dễ dàng.

      "Ngươi muốn gả cho ?" Vân Tuyết Phi nhíu mày nhìn nàng ta, nàng có thể nhìn ra luyến tiếc trong mắt Tần Hương Quân, còn có ít giãy giụa.

      Tần Hương Quân mơ màng nhìn về nơi xa, cười khổ : "Ta và có tương lai sao?" Nàng luôn có cảm giác hạnh phúc bây giờ là do trộm được, rất cẩn thận che chở, hi vọng nó có thể lâu dài hơn.

      "Tương lai là phải dựa vào nỗ lực của hai người!" Vân Tuyết Phi liếc mắt kiên định, năng rất có khí phách, tiếp theo nhíu mày hỏi: "Tiêu Hàn làm nhiều như vậy, ngươi vẫn tin ? Nếu đúng là vậy, ta cảm thấy xót xa thay cho Tiêu Hàn!"

      Tần Hương Quân thoáng run rẩy, trong mắt có hốt hoảng và khổ sở, nàng siết chặt quả đấm, thanh bị đè nén cực thấp vang lên: "Sao ta có thể tin ? Hazi ~ chẳng qua ta tin mình thôi, có tiền đồ sáng lạng như vậy, ta chỉ là tiểu thiếp ở Hộ quốc vương phủ. Nếu ta ở cùng , người ta nghĩ gì đây? Bọn họ ai cũng nhặt giày rách của Vương gia!"

      Càng đến cuối cùng, thân thể của nàng càng run rẩy, thanh khàn khàn bi thương: "Ta...ta muốn bởi vì ta mà bị người khác xem thường! đáng giá có được. . . . . ." Phần còn lại nữ nhân tốt hơn, làm sao nàng cũng ra, nàng và gặp nhau trong thời gian tốt đẹp nhất, lại chống lại bất đắc dĩ của thế tục.

      "Ta biết ngươi e ngại điều gì? Ta chỉ biết phải tranh thủ, người sống đời, vì sao cần quan tâm ý nghĩ của người khác? Ngươi nhiều như vậy, đối với Tiêu Hàn mà hoàn toàn phải là vấn đề, có khả năng tự suy xét, ngươi và , người đời có thể có lời đồn đại, ta tin tưởng Tiêu Hàn sớm chuẩn bị tốt, cùng ngươi đối mặt với hết thảy!"

      Vân Tuyết Phi nháy mắt dù chỉ cái nhìn chăm chú vào Tần Hương Quân tiếp tục : "Lời đồn đại mặt mà cũng là vì bọn bọn ghen tỵ với hạnh phúc của ngươi, nam tử si tình như Tiêu Hàn cũng nhiều, hơn nữa còn ưu tú như vậy, văn võ song toàn, là phu quân lý của các khuê nữ. Nếu ngươi nắm bắt kịp thời, bị người khác cướp mất, đến lúc đó đừng trách ta nhắc nhở ngươi!"

      Tần Hương Quân giật mình, trước đây nàng làm rất nhiều chuyện sai lầm, mắng nàng ta, thậm chí tính kế nàng ta. ngờ nữ nhân này lại hoàn toàn để ý tới, còn suy nghĩ vì mình như vậy, nhất thời nàng cảm thấy có chút hổ thẹn, thiên ngôn vạn ngữ biết nên như thế nào, chỉ có thể thốt ra ba chữ đơn giản: " xin lỗi!"

      Vân Tuyết Phi tiến lên, vỗ vỗ bả vai Tần Hương Quân, cười như nước chảy : "Nếu tìm được hướng của đời mình, hãy cố gắng đạt được nó!"

      Tần Hương Quân giương mắt nhìn Vân Tuyết Phi: "Tại sao Vương phi lại để tâm chuyện của ta và Tiêu Hàn như thế?"

      hào hùng như thế, nhưng đúng là có chút loòg riêng, Vân Tuyết Phi ngượng ngùng le lưỡi: "Ta hi vọng đầu ngươi vẫn mang danh hiệu nữ nhân Tư Nam Tuyệt, mặc dù biết các ngươi hề xảy ra quan hệ, nhưng ta rất để ý, ta hi vọng bất luận ngoài mặt hay bên trong chỉ có nữ nhân duy nhất là ta!"

      Con ngươi rạng rỡ lóe sáng, chạm đến nội tâm Tần Hương Quân, cuối cùng nàng nàng cũng hiểu vì sao nam tử ưu tú như Tư Nam Tuyệt lại chung tình với vị trước mắt này? Vốn nàng còn tưởng rằng Tư Nam Tuyệt coi nàng ta chỉ là thế thân, nhưng hai người họ hề giống nhau, tại sao là thế thân được chứ?

      Trong lúc Tần Hương Quân đắm chìm trong ý nghĩ của mình, Vân Tuyết Phi đột nhiên đến gần, kề tai nàng : "Ta trước, người kia tìm tới, ngươi tốt nhất nên cùng chuyện chút, ta biết có nữ nhân thích Tiêu Hàn rất lâu rồi!"

      Tròng mắt Tần Hương Quân dao động, Vân Tuyết Phi nháy mắt về phương hướng, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Hàn mặc bộ quần áo màu đen, nở nụ cười ấm áp tới mình, khắc kia khóe miệng nàng tự chủ nâng lên độ cong mềm mại.

      Ánh mặt trời ấm áp, cành liễu bay tán loạn, gió thổi nhè mát mẻ.

      Nhìn hai người Tiêu Hàn và Tần Hương Quân ôm cùng ở xa xa, trong lòng nàng hơi vui mừng, dồng thời cũng có mất mác.

      Bước có mục đích, nhàm chán đá đá hòn đá dưới chân, đột nhiên sau lưng cơn gió thổi tới, con ngươi Vân Tuyết Phi căng thẳng, xoay người giơ chân lên đá mạnh trả lại.

      "Công phu tệ!" Hạ Hầu Cảnh vân vê mấy viên đá trong tay, chậm rãi từ trong đình hóng mát đối diện ra.
      Last edited by a moderator: 16/6/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83.2 (phần cuối):

      "Sao ngươi ở đây?" Vân Tuyết Phi vô ý buột miệng hỏi, nhiều ngày chưa gặp Hạ Hầu Cảnh, nàng hầu như quên mất có người như thế.

      Thời gian dài gặp, Hạ Hầu Cảnh phát hơi nhớ nữ nhân này, nhưng ngờ nàng mở miệng hỏi câu đầu tiên là như vậy, hề mừng rỡ, điều này làm cho ít nhiều có chút vui.

      "Đương nhiên là vì chờ ngươi!" Hạ Hầu Cảnh buồn bã : "Tiểu gia ta chờ ngươi, đứng ở đây cả buổi, ngươi lại dùng vẻ mặt như nhìn thấy quỷ với ta?"

      Dáng vẻ y như oán phụ, tố cáo Vân Tuyết Phi, khiến nàng khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi. Dù sao bất luận kiếp hay kiếp này, đều rất tốt với mình.

      Nàng hít sâu vào rồi thở mạnh ra, bày ra nụ cười tự nhận là hữu hảo nhất : "Tìm ta có chuyện gì?"

      " có việc thể tới tìm ngươi?" Sắc mặt Hạ Hầu Cảnh u, ngữ điệu đột lạnh lẽo.

      "Ta phải ý này!" Vân Tuyết Phi liếc Hạ Hầu Cảnh cái, tức giận : "Ngươi mới ăn thuốc nổ à! Vừa thấy ta làm mặt lạnh!"

      Có lẽ nhận ra mình có phần nóng giận quá mức, Hạ Hầu Cảnh ho khan hai tiếng: " xin lỗi, tâm tình ta hơi bị kích động!"

      Bất chợt tiếng ừng ực nối tiếp nhau vang lên, trong nháy mắt phá vỡ khí khẩn trương giữa hai người.

      Vân Tuyết Phi theo thanh nhìn sang, thể tin đưa tay chỉ bụng Hạ Hầu Cảnh, cố nén cười : "Ngươi thế nhưng, thế nhưng. . . . . ." Đường đường là Vương Gia, lại để bụng đói đến nông nổi như vậy, quả khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

      Hạ Hầu Cảnh che bụng của mình, lạnh lùng : " phải chỉ là đói bụng thôi sao? Cần gì mà ngạc nhiên đến vậy?" Ở chỗ Vân Tuyết Phi nhìn thấy, lỗ tai của hơi ửng đỏ.

      Vân Tuyết Phi ép buột mình ngưng cười, trông thấy bộ dạng tức giận, sờ lỗ mũi cái, giọng : " xin lỗi, ta phải cố ý, ta mời ngươi ăn cơm!"

      "Tiểu gia ta là loại người có tiền để ăn nổi bữa cơm?" Hạ Hầu Cảnh trợn mắt giận dữ , nhìn nữ nhân cười đến mức sắc mặt đỏ bừng kia, hận thể lặp tức bóp chết nàng, người mà khiến cho phải chật vật như vậy.

      "Ta phải có ý đó, xuất phát từ tình bằng hữu, ta mời ngươi ăn cơm, nếu ngươi ăn thôi!" Vân Tuyết Phi bực bội xoay người, nam nhân khó hầu hạ.

      Nhìn Vân Tuyết Phi cất bước định rời , trong mắt Hạ Hầu Cảnh lóe lên biết tên cảm xúc, vội vàng kéo lại nàng : "Giận cái gì? Cũng chỉ là đùa với ngươi thôi, ai ta ăn cơm?"

      Liếc thấy Vân Tuyết Phi xoay chuyển theo chiều hướng tốt, Hạ Hầu Cảnh tiếp tục : "Ngươi ở vương phủ mời ta ăn cơm cũng quá có thành ý rồi, nếu muốn mời cơm, chúng ta ra ngoài ăn!"

      " ra ngoài?" Vân Tuyết Phi chợt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt mong đợi của Hạ Hầu Cảnh : "Ăn ở vương phủ cũng giống nhau thôi, sơn hào hải vị ngươi cứ chọn thoải mái, còn có món móng giò heo kho tàu ngươi thích nhất nữa!"

      "Sao ngươi biết ta thích ăn móng giò heo kho tàu?" Hạ Hầu Cảnh đột nhiên dừng lại, con ngươi hoài nghi đảo qua gương mặt nàng, chuyện thích ăn móng giò heo kho tàu rất ít người biết đến.

      "Éc. . . . . ." Vân Tuyết Phi giật mình biết mình sai, cảm thụ tầm mắt nóng rực người mình, nàng nhép miệng : "Ta nghe Tư Nam Tuyệt , ngươi thích ăn cái này nhất!"

      "Nam Tuyệt ?" Hạ Hầu Cảnh vẫn nhìn chằm chằm, tiếp tục hỏi.

      Vân Tuyết Phi vội vàng gật đầu : "Đúng, cho ta biết, tin ngươi có thể hỏi !"

      Hạ Hầu Cảnh thu hồi con ngươi dò xét, yên lặng thốt lên câu: "Xem ra Nam Tuyệt huynh rất thương ta!"

      Vân Tuyết Phi lảo đảo cái, cười gượng : "Vậy sao ~" Nếu để cho Tư Nam Tuyệt nghe được câu này, chẳng biết có tức giận đến hộc máu ?

      "Bây giờ chúng ta Túy Hương lâu ăn cơm, nghe dạo gần đây lại thêm mấy món ăn mới!" Hạ Hầu Cảnh kéo tay Vân Tuyết Phi ra ngoài, trong giọng có chút cảm giác vội vàng.

      "Vậy mình ngươi ăn , ta thể xuất môn, phải ở nhà!" Vân Tuyết Phi giãy giụa rút tay ra khỏi tay Hạ Hầu Cảnh.

      Bất chợt Hạ Hầu Cảnh chua chát mở miệng: "Có phải ngươi vẫn còn để bụng chuyện lần trước ta cùng ra ngoài gặp phải nguy hiểm hay ?" Dừng chút, áy náy nhìn về Vân Tuyết Phi : "Lần đó là lỗi của ta, nếu phải ta dẫn ngươi ra ngoài, ngươi bị thương nặng như vậy thiếu chút nữa chết!"

      " xin lỗi!" xoay người, nhấc chân định rời .

      Gương mặt tràn đầy đau thương và khổ sở, bóng lưng đơn như kim châm làm mắt Vân Tuyết Phi đau nhói, nàng vội vàng kéo Hạ Hầu Cảnh lại, chút nghĩ ngợi : "Ý ta phải vậy, ta chưa bao giờ trách ngươi!" Lòng bàn tay lạnh lẽo khiến nàng hạ quyết tâm : "Chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa vặn ta cũng muốn ăn món vịt nổi tiếng nhất của Túy Hương lâu!"

      Hạ Hầu Cảnh sững sờ biết vì sao nàng lại luống cuống như vậy, mềm mại trong tay va chạm mạnh vào đáy lòng , nhắm mắt lại, nặng nề hỏi "Ngươi xác định muốn theo ta ra ngoài ăn cơm?"

      Vân Tuyết Phi gật đầu : "Ừ, thôi ~ đúng lúc ta cũng đói bụng rồi!"

      Chợ phiên vẫn trước sau như cực kỳ náo nhiệt, tới tới lui lui, gót chân nối tiếp nhau, từ lầu ba Túy Hương lâu quan sát, có thể nhìn thấy toàn cảnh con đường này.

      Sau khi tiểu nhị đem từng món ăn sắp xếp chỉnh tề bàn xong, Vân Tuyết Phi để ý hình tượng, tìm chỗ ngồi xuống, đưa tay cầm lấy cái chân vịt đặt ở trong miệng gặm.

      Hạ Hầu Cảnh bật cười lắc đầu cái, chìa khăn : "Làm ơn, giữ chút hình tượng, ai giành với ngươi!" Nét mặt tràn đầy cưng chiều chính cũng phát ra.

      Vân Tuyết Phi vừa ăn vừa tò mò ngắm bốn phía : " khéo, lần này lại là căn phòng lần trước!"

      "Căn phòng này là ta đặc biệt đặt trước, mãi mãi luôn đấy!" Hạ Hầu Cảnh rót cho mình ly rượu, hơi uống cạn: "Hoàn cảnh ở đây tệ, mỗi khi ta phiền muộn tới đây uống rượu!"

      Vân Tuyết Phi ăn nữa, cầm khăn lau dầu mỡ quanh miệng, nhìn người nào đó ly lại ly rót rượu vào trong bụng, nàng cau mày : "Uống ít chút, ăn đồ ăn trước!" xong gấp cái móng giò kho tàu để trong chén Hạ Hầu Cảnh : "Ăn trước, bụng rỗng uống rượu tốt cho sức khỏe!"

      Hạ Hầu Cảnh cúi đầu cười tiếng, nhưng nụ cười kia nhưng có chút ấm áp nào, tự giễu : "Đừng… quá tốt với ta, ta xứng, ta là người xấu, người rất xấu!"

      Tiếp theo lại uống thêm ly, đứng dậy vân vê ly rượu đến trước giường, chứng kiến phía dưới người người tới lui, giống như say : "Ngươi nên biết khúc mắt giữa ta, Hạ Hầu Huyền và Tiết Phỉ!"

      Vân Tuyết Phi ngừng ăn, khẽ trả lời: "Ừ ~" Cảm giác chân vịt tay phải là mỹ vị nữa.

      "Từ ta thích Phỉ nhi, dùng sinh mạng để thích, ta và nàng có thể tính là thanh mai trúc mã, vẫn cho rằng sau này nàng trở thành tân nương của ta, ngờ xuất thêm Hạ Hầu Huyền, vốn là chỉ hai người, lại biến thành ba người. Trước đó Phỉ nhi chỉ biết chơi với mình ta, người luôn ầm ĩ, nhưng sau khi Hạ Hầu Huyền tới, lập tức phân tán chú ý của nàng với ta, thậm chí nàng còn đỏ mặt ở trước mặt Hạ Hầu Huyền, mà ở trước mặt ta vĩnh viễn đều là bộ dáng cười tự nhiên. Lúc ấy ta biết nàng còn thuộc về ta, nhưng ta muốn buông tha như vậy, vẫn cứ lừa mình dối người!"

      "Về sau lo lắng của ta rốt cuộc cũng thành , nàng thừa nhận thích Hạ Hầu Huyền, khắc kia trong lòng ta là đau!" lấy tay che ngực, mặt tràn đầy khổ sở.

      " xin lỗi!" Vân Tuyết Phi mấp máy môi, tối nghĩa mà , năm đó nàng hoàn toàn ý thức được tình cảm của Hạ Hầu Cảnh, đợi đến lúc biết, trong lòng nàng chứa đầy Hạ Hầu Huyền.

      "Dù biết nàng thích Hạ Hầu Huyền, ta vẫn muốn buông tha, luôn luôn ở bên cạnh nàng. Nhìn nàng và Hạ Hầu Huyền có đôi có cặp, tuy trong lòng rỉ máu, nhưng mặt vẫn tươi cười, ta tin tưởng nếu ta đủ cố gắng, để cho nàng nhìn thấy chân tình của ta, để cho nàng nhìn thấy ta thương nàng hơn cả Hạ Hầu Huyền. Có thể cảm động nàng, khiến nàng ngã vào lồng ngực của ta! Nhưng ta ngờ, mực chờ đợi cố gắng, cuối cùng đổi lại nét mặt nàng hạnh phúc cho ta biết nàng muốn gả cho Hạ Hầu Huyền!"

      Vân Tuyết Phi mím chặt môi, muốn mở miệng chuyện, lại phát hơi sức há mồm cũng có.

      "Ta từng oán trách, căm hận, thậm chí ác độc nghĩ, hi vọng nàng sống hạnh phúc, đến lúc đó mình xuất trước mặt nàng, khiến nàng hối hận, để cho nàng biết chỉ có ta mới là người nàng nhất! Nhưng giây phúc trông thấy nàng mặc giá y đỏ thẳm, ta đột nhiên phát mình quả rất ti tiện, nàng tràn đầy khát khao như vậy, khát khao hạnh phúc của mình và tương lai sau này. Lỗi duy nhất của nàng chính là người trong lòng phải là ta, nàng tốt đẹp như thế, nàng nên đạt được hạnh phúc!"

      Vân Tuyết Phi chợt vô lực nhắm hai mắt lại, trong đầu ý thức hỗn độn mơ hồ, mặt nàng ngượng ngùng thổ lộ với Hạ Hầu Huyền, mặt nàng nhẫn tâm ném vỡ ngọc bội Hạ Hầu Cảnh cho nàng, tiếp theo là Tư Nam Tuyệt ôm chặt nàng, cho nàng biết ở nhà chờ , nên ra ngoài.

      "Dưới ánh mắt lưu luyến rời của nàng, ta đến vùng đất biên cảnh xa xôi, nhưng nghĩ rằng đó là lần cuối cùng gặp nàng! Khi tin Tiết hoàng hậu chết truyền tới biên cảnh, ta cảm thấy đất trời như sụp đỗ, trong lòng trống trải, ta căm hận Hạ Hầu Huyền, căm hận những kẻ tổn thương Tiết Phỉ. Ta thề nhất định tra chân tướng, báo thù cho nàng, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm vì nàng, bất luận trả bất cứ giá nào, cho nên đó là lý do mà ta. . . . . ."

      Cho nên đó là lý do mà ta, đột nhiên ý thức sau cùng như dây cung đứt đoạn, vùng tăm tối ập tới, nàng gục xuống bàn!
      Last edited by a moderator: 16/6/16
      thuytChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 84.1: Thân vùi lấp Hổ Đầu Bang
      Editor: tử đinh hương

      "Hồng tỷ, sao nữ nhân này còn chưa tỉnh?"

      "Có phải hạ thuốc quá nặng hay ?"

      "Mặc kệ, ta cầm chén nước dội cho nàng ta tỉnh!"

      "Tỉnh táo lại cho ta, lão đại từng , phải dùng lễ đối đãi!"

      "Nàng ta ngủ ở chỗ này lại thoải mái, còn biết Thược Dược và Mật Nhi chịu khổ ở nơi nào, ngươi bảo ta tỉnh táo thế nào?"

      . . . . . .

      " ồn ào ~" Vân Tuyết Phi khép hờ đôi mắt, vui nỉ non.

      " thanh gì?" Kim Ngọc quay đầu nhìn về phía Phạm Hồng , khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ.

      Phạm Hồng cũng ngây ngẩn cả người, dời mắt vào bên trong chiếc giường lớn kia mà : "Hình như nữ nhân này tỉnh!"

      Kim Ngọc lập tức bỏ qua can ngăn của Phạm Hồng, mấy bước tới trước giường, nhìn nữ nhân đáng ghét vẫn còn ngủ mê, tức giận nghiến răng, lại vẫn ngủ!

      Nàng ta cũng nhịn được nữa, vươn tay nắm chặt đôi vai nàng dùng sức lắc lắc mà : "Này, ngươi tỉnh lại cho ta, được ngủ nữa!"

      Phạm Hồng vội vàng xông lên phía trước níu tay Kim Ngọc lại nổi giận : "Ngươi điên rồi, thời điểm Cảnh vương gia giao nàng ta cho chúng ta từng phải chăm sóc nàng ta tốt!"

      Con mắt như nặng ngàn cân, thế nào cũng mở ra được, đầu đầy hỗn độn, biết rất bây giờ ở trong mộng, toàn thân lại như nhũn ra, xung quanh ồn ào, làm cho nàng rất khó chịu!

      "Ngươi đừng xía vào ta, tiếp tục như vậy nàng ta còn ngủ đến lúc nào? Ta lại có tính nhẫn nại để đợi!"

      Kim Ngọc tức giận đẩy Phạm Hồng ra, tới trước bàn cầm lấy bình trà rồi trở lại bên giường, mở nắp bình trà dội nước trà lành lạnh thẳng xuống mặt Vân Tuyết Phi, trong miệng vừa hả giận : "Ta để cho ngươi ngủ, để cho ngươi giả bộ. . . . . ."

      Mặc dù Phạm Hồng nghe theo lời của Thẩm Lưu Ly, nhưng nghĩ đến những đồng môn bị Tư Nam Tuyệt bắt , sống chết, nàng ta chỉ có thể thả tay xuống, chấp nhận hành động này của Kim Ngọc.

      Lạnh lẽo đột nhiên tới khiến ót Vân Tuyết Phi rung lên, nước lạnh chảy vào mắt, lỗ mũi, còn có miệng của nàng. . . . . . khó chịu, nàng bỗng nhiên có cảm giác khó thở, rốt cuộc người nào đáng ghét thế này?

      Nàng vội vàng vạch sương mù trước mắt ra, men theo vùng ánh sáng trước mặt liều mạng chạy về phía trước, đợi khi nàng đắm chìm trong vùng ánh sáng kia, bỗng chốc mở hai mắt ra, toàn thân lại có sức lực.

      Nhìn thấy nữ nhân hung thần ác sát trước mặt, khi cầm nước lạnh dội ở mặt mình, trong miệng vẫn còn ngừng mắng, con ngươi của nàng run lên, ngưng tụ hơi sức, trực tiếp đạp cước về phía Kim Ngọc.

      Kim Ngọc chú ý tới nữ nhân nằm ở giường tỉnh, cước kia tích đủ hơi sức, đạp nàng ta mạnh đến mặt đất, bình trà quăng bịch tiếng xuống đất, chia năm xẻ bảy, trong nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

      "A ~" Đợi khi đau đớn tay truyền đến, còn có từng đợt từng đợt co rút ở bụng truyền tới thần kinh não, Kim Ngọc ôm bụng khổ sở lăn lộn mặt đất.

      Phạm Hồng kinh hãi, nanh lên trước đỡ Kim Ngọc dậy, ánh mắt chăm chú nhìn giường.

      "Ồn chết!" Vân Tuyết Phi từ từ ngồi dậy, ác liệt nhìn lên hai nữ nhân mặc áo vải gai thô màu xám tro trước mặt, từ trong quần áo nàng móc ra khăn tay luôn mang theo bên người, vừa nhàng lau sạch mặt trước, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, nàng nhớ nàng ăn cơm với Hạ Hầu Cảnh ở Túy Hương lâu, sao lại thay đổi chỗ rồi? Hạ Hầu Cảnh đâu?

      Kim Ngọc tức giận đỏ mắt, chỉ vào Vân Tuyết Phi cắn răng nghiến lợi : "Ngươi...ngươi lại dám đá ta!"

      Vân Tuyết Phi đứng hẳng dậy, tới trước mặt Phạm Hồng và Kim Ngọc, nhìn ánh mắt tức giận của Kim Ngọc, nàng nhìn chằm chằm Phạm Hồng : "Nơi này là chỗ nào?"

      Phòng này rất hẹp, gạch đất xây nhà trệt, trong khí có mùi mốc meo, thứ duy nhất trong phòng có thể vừa mắt chính là cái giường còn có cái bàn què chân.

      Phạm Hồng bị ánh mắt sắc bén như vậy nhìn chăm chú khiến toàn thân sợ hãi, khí thế của nữ nhân này khi ngủ thiếp và tỉnh táo lại hoàn toàn là hai loại bất đồng, hơn nữa nhìn Kim Ngọc vừa bị đạp cước, ràng cho thấy nữ nhân này biết võ công, tại sao trước đây Cảnh vương gia còn có lão đại đều đề cập tới?

      "Hổ —— đầu —— bang." Phạm Hồng bị đôi mắt vô cùng sáng ngời nhìn chăm chú nên sợ hãi, trong miệng lắp ba lắp bắp phun ra ba chữ.

      Hổ Đầu Bang, núi Hổ Đầu, Thẩm Lưu Ly. . . . . . Đầu Vân Tuyết Phi đột nhiên xuất ba từ then chốt này, nàng lại quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh lần nữa, đợi lần nữa đưa mắt dừng ở người hai người trước mặt, nàng mới hỏi: "Tại sao ta lại ở chỗ này?"

      "Là, là Cảnh vương gia đưa ngươi tới!" trán Phạm Ngọc toát ra mồ hôi lạnh, dám nhìn thẳng vào đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người kia.

      Vốn nên sớm nghĩ đến, nhưng nghe chính xác, trong lòng vẫn có chút khổ sở, nàng khẽ khép hờ mắt, thanh cực thấp : " sao?"

      Kim Ngọc tức giận tới mức phát run, nhìn đôi mắt của nữ nhân trước mặt đột nhiên tối tăm, trong mắt lập tức sáng lên, kéo ra nụ cười vô cùng đắc ý mà : "Bây giờ ngươi là tù binh của chúng ta, an phận chút cho ta, nếu đừng trách bản nương cho ngươi trái cây để ăn!"

      "Ta muốn gặp Thẩm Lưu Ly!" Vân Tuyết Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định mà , mặc dù lần này Hạ Hầu Cảnh đúng là đả thương tim của mình, nhưng lại gián tiếp giúp mình, Lưu Ly, Lưu Ly, biết tại nàng như thế nào?

      Thấy lời của mình hề đả kích nữ nhân ghê tởm trước mặt, Kim Ngọc càng tức giận hơn, vẻ mặt rất tức giận : "Lão đại của chúng ta là người ngươi muốn gặp là có thể gặp sao? Bây giờ ngươi là tù binh của chúng ta, nhớ thân phận của mình!"

      Sắc mặt Vân Tuyết Phi trầm, đột nhiên lại gần nhấn mạnh từng chữ từng câu: "Ta , ta muốn gặp Thẩm Lưu Ly!"

      Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị làm Phạm Hồng sợ hãi, nàng ta vội vàng kéo Kim Ngọc, che miệng của nàng ta (KN), dán bên tai nàng ta cảnh cáo: "Đừng mất mặt ở chỗ này nữa!"

      Rồi sau đó dời mắt đến người Vân Tuyết Phi cung kính : "Vương phi, mời theo ta!"

      Vân Tuyết Phi gật đầu cái, nhìn ánh mắt phẫn nộ kia, bình tĩnh theo ra ngoài.

      Khiến nàng ngờ chính là, đập vào mắt lại là thanh sơn lục thủy xung quanh, chim hót hoa thơm, hơn mười gian nhà trệt đơn sơ dựng đứng ở chỗ này.

      Nơi này cho Vân Tuyết Phi ấn tượng đầu tiên là an bình và tốt lành, gần như mỗi người qua bên cạnh các nàng đều chào nữ nhân trước mặt tiếng: "Hồng tỷ!"

      Nữ nhân trước mặt cũng nở nụ cười ấm áp mặt và gật đầu cái.

      Nhìn kỹ, mặt mọi người ở đây đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhưng nàng theo nửa ngày, chỉ nhìn thấy nữ nhân và đứa bé, thậm chí ngay cả nam nhân chân chính cũng chưa từng thấy, chẳng lẽ nơi này là bộ lạc nữ tộc?

      Giống như cảm ứng được nghi vấn của Vân Tuyết Phi, Phạm Ngọc đột nhiên mở miệng : "Ở đây tất cả đều là quả phụ, hoặc là nữ nhân và bọn bị nam nhân vứt bỏ!"

      Thân thể Vân Tuyết Phi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nữ nhân vẫn nở nụ cười mặt ở trước mặt, lại nhìn bóng dáng mọi người lao lực nhưng vui sướng xung quanh chút.

      "Những người này đều được lão đại của chúng ta thu nhận, có người là quả phụ của binh lính bỏ mạng trong cuộc chiến tranh năm trước đây, có người là nữ nhân và đứa bé bị nam nhân độc ác vứt bỏ, ở đây chúng ta là đại gia đình, mặc dù có gì đại phú đại quý, nhưng hạnh phúc vui vẻ!"

      Phạm Hồng đột nhiên ngừng bước chân lại, đưa tay chỉ căn nhà trệt tương đối lớn phía trước rồi : "Vương phi, nơi này chính là chỗ ở của Thẩm lão đại của chúng ta, ngươi chờ ở chỗ này, ta thông báo tiếng!"

      Vân Tuyết Phi gật đầu cái, lập tức nhìn thấy Lưu Ly rồi, trong lòng rất khẩn trương kích động, nàng giấu năm ngón tay siết chặt ở trong ống tay áo, giờ khắc này dường như nàng nghe thấy tiếng tim mình đập.

      Đột nhiên cửa trước mắt bị mở ra lần nữa, Phạm Hồng bước nhanh lên trước, cười : "Vương phi, xin mời, lão đại của chúng ta mời ngươi vào!"

      Cấu tạo của những căn nhà dân này đều rất đơn giản, sau khi vào cửa chính, thẳng đến căn phòng phía đông, lúc dừng lại nơi cửa, Phạm Hồng gõ cửa cái rồi : "Thẩm lão đại, vương phi đến rồi!"

      Bên trong truyền đến giọng nữ lưu loát quen thuộc: "Để cho nàng ta vào!"
      Last edited by a moderator: 16/6/16
      thienbinh2388, thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :