1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 68.2 (phần cuối)

      Nha đầu ngốc, ra là vì mình, nương tốt biết bao nhiêu, bước lên trước, quan tâm lễ nghi, cầm tay Lê Họa, bàn tay bé mềm mại trắng nõn xương, bỗng chốc khiến lòng Phong Cực yếu mèm, lập tức cam đoan : "Họa Nhi, nàng yên tâm, chờ ta lấy lại binh quyền, nhất định báo thù cho nàng!"

      Đột nhiên bị chiếm tiện nghi, Lê Họa khỏi khó chịu, vậy còn là mãng phu (người lỗ mãng), lúc nàng chuẩn bị rút tay, nghe được hai chứ binh quyền, mắt lóe tinh quang, hơi cắn môi, lấy tay còn lại phủ lên bàn tay to của Phong Cực, cảm lời nào có thể miêu tả được : "Cám ơn Phong đại ca, huynh đối xử tốt với ta như vậy, ta biết làm thế nào để báo đáp?"

      Phong Cực thoáng cái cảm thấy hình tượng mình cao lớn, trải qua thời gian dài bị đè nén uất ức rốt cuộc hôm nay cũng đạt được thỏa mãn, đánh thắng trận cũng sung sướng bằng ánh mắt ngưỡng mộ của mỹ nhận vào thời khắc này.

      Hai người thâm tình nhìn nhau, đột nhiên trước cửa truyền đến tràn vỗ tay: " hình ảnh tình chàng ý thiếp!"

      Lê Họa hoảng sợ, vội vàng rút tay về, theo tiếng nhìn lại, thấy bạch y nữ tử vào, dáng người thướt tha, chẳng qua lúc chứng kiến gương mặt của nàng ta, trong lòng Lê Họa kinh hãi. Nếu phải là ban ngày, nàng cho rằng mình nhìn thấy quỷ. Bởi vì nó chẳng giống mặt người, lồi lõm, vết sẹo như con rết lắp đầy mặt, đôi mắt tràn ngập ánh sáng ác độc.

      Nàng lo lắng đưa mắt về phía Phong Cực, làm sao cũng nghĩ đến trong phủ tướng quân lại chứa nữ nhân xấu xí kinh khủng như vậy, nàng ta là người nào? Tại sao có thể lịch thông báo tùy ý xông vào thế?

      Phong Cực nổi đóa, chắc chắn là nữ nhân này nghe được tin tức cố ý chạy tới, vất vả mới tìm thấy người lòng thích mình, nàng ta lại muốn đến phá hoại! Nhớ lại bóng lưng thê lương của Hồng Nguyệt, trong lòng nháy mắt khó chịu, nhất định thể để cho Họa Nhi bị người nữ nhân điên này độc hại tiếp!

      Quyết tâm xong, tiến lên bước, chắn trước mặt Lê Họa, ngăn ánh mắt quan sát có ý tốt của Tống Thi Linh.

      Trông thấy hành động Phong Cực cẩn thân che chở như vậy, thể nghi ngờ là cây đuốc đốt Tống Thi Linh tức giận, nàng ta thích nữ nhân dung mạo xinh đẹp, nhất là người Phong Cực . Trước kia lúc nàng ta chưa bị hủy dung, người đàn ông này giống y như chó nằm rạp trước mặt mình, van xin mình thưởng cho ánh mắt. Nhưng bây giờ khuôn mặt mình bị tàn phá, lại trao thâm tình cho nữ nhân khác, thể tha thứ!

      Đột nhiên Tống Thi Linh cười tiếng, thanh mềm mại giòn tan hoàn toàn tương phù hợp với gương mặt xấu xí của nàng ta, vết sẹo mặt tụ lại, càng khiến người ta ghê tởm hơn: "Thế nào? Lo lắng ta dọa sợ tiểu mỹ nhân của ngươi à?"

      Lê Họa căng thẳng siết chặt khăn, trong lòng càng ngày càng lo lắng, nàng dám chắc nữ nhân trước mắt này và Phong Cực có mối quan hệ thể cho ai biết, nàng nhàng kéo kéo tay áo Phong Cực, giọng hỏi: "Phong đại ca, vị tiểu thư này là?"

      Tâm Phong Cực thoáng cái lộp bộp, nên giải thích sao với Họa Nhi đây? Nhìn ánh mắt hả hê của Tống Thi Linh, hối hận ban đầu đồng ý chỉ hôn của Vân Tuyết Phi. Nếu sớm biết hôm nay gặp phải Họa Nhi, chắc chắn đồng ý, dù Vân Tuyết Phi đánh ba mươi đại bản cũng được!

      Chứng kiến ánh mắt Phong Cực lo lắng sợ hãi, Tống Thi Linh khỏi nổi cáu, coi nữ nhân này như bảo bối sao? Ngươi khẩn trương như thế, vậy ta há có thể thuận theo ý của ngươi, nàng đột nhiên nở nụ cười thân thiện: "Phong đại ca, muội muội xinh đẹp như vậy sao giởi thiệu với ta?"

      tại Phong Cực nếm đủ mùi vị hối hận, nhìn người hả hê, người tin tưởng lệ thuộc vào, biết nên giải thích thế nào? Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy Họa Nhi, nhưng có thể nghe tiếng tim đập của mình, thích Họa Nhi. Nhưng mình cưới Tống Thi Linh, cũng thể uất ức Họa Nhi làm thiếp, hơn nữa với tính tình Họa Nhi, nhất định chịu làm thiếp!

      Nhìn Phong Cực lâm vào tình thế khó xử, Tống Thi Linh chợt hiểu ra, chỉ sợ là chưa cho nữ nhân này biết chánh thất phu nhân, ngươi , vậy ta thay ngươi .

      Nàng mỉm cười với Lê Họa, sau đó liếc Phong Cực: "Nếu Phong đại ca lòng thích vị muội muội này, nhanh chóng chọn ngày tốt đưa vào trong phủ , ta thân là chánh thất phu nhân, cùng muội muội chung sống hòa thuận!"

      Lê Họa thể tin trợn to hai mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Phong Cực và nữ nhân xấu xí kia. Nàng vốn định nếu có lựa chọn, vì báo thù, nàng đành hiến thân cho , làm phu nhân Tướng quân cũng tồi!

      Nhưng tuyệt đối ngờ, nam nhân thô tục này có phu nhân, nàng cảm giác bị sỉ nhục vô cùng lớn, mình dầu gì cũng xuất thân tướng môn, chẳng lẽ tại bởi vì mình là bé mồ côi, có nhà mẹ dựa vào, bị người ta đùa giỡn như vậy sao?

      Nghĩ tới đây, thời gian dài uất ức khuất nhục cùng nhau bộc phát, nàng rốt cuộc nhịn được đỏ mắt, từng giọt từng giọt nước mắt theo gương mặt trắng nõn xuống.

      Phong Cực trông thấy Lê Họa rơi lệ lặp tức luống cuống, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho nàng, lại bị Lê Họa né tránh, khẩn trương giải thích: "Họa Nhi, nàng hãy nghe ta , ta hoàn toàn nàng ta, ta...ta phải tâm muốn cưới nàng ta!"

      Tống Thi Linh vốn muốn coi kịch hay, nhìn có kết cuộc thế nào, ngờ nghe được lời khiến nàng chịu đựng nổi, nàng cũng nhịn nữa, tức giận chỉ trích : "Phong Cực, ngươi đoạt trong sạch của ta, phá hủy cả đời ta, lại ngay trước mặt nữ nhân khác làm nhục ta, ngươi quả khinh người quá đáng!"

      "Hủy trong sạch của ngươi?" Phong Cực cười như cười lặp lại những lời này, sau đó ánh mắt đỏ tươi, trừng lớn: "Nữ nhân ác độc này, ban đầu nếu phải ngươi bỏ thuốc, ta cũng xảy ra quan hệ với ngươi, ngươi còn có mặt mũi tới đây trách móc, nếu phải là ngươi, ta cũng bị tước đoạt binh quyền, càng thêm phải lấy ngươi!"

      Tiếp theo chứng kiến sắc mặt Tống Thi Linh ngày tái nhợt, cười nham hiểm : "Ông trời có mắt, người xấu xí như vậy vĩnh viễn đừng nghĩ có người thích ngươi!"

      Tống Thi Linh kiêng kỵ nhất chính là người ta nàng ta xấu xí, hôm nay lại bị nam nhân từng mến mộ mình mình xấu xí ngay trước mặt nữ nhân khác, sao nàng ta có thể nhịn chứ? Rốt cuộc kiềm chế được nữa, xông lên, muốn vả vào mồm Phong Cực, nhưng tay của nàng ta bị chặn đứng , còn chưa kịp phản ứng, bốp tiếng, nàng ta bị đánh ngã xuống đất.

      Nàng thể tin ôm mặt, nhìn Phong Cực cẩn thận che chở nữ nhân khác ở phía sau, lạnh lẽo trừng mình, nàng đột nhiên cười to, thân thể run rẩy dữ dội: "Ngươi được đấy Phong Cực! Hôm nay coi như ta thấy bộ mặt của ngươi. . . . . ."

      Nàng chuyển ánh mắt điên cuồng thương hại liếc nữ nhân được Phong Cực bảo vệ ở sau lưng, cất giọng chói tai: "Cứ nhìn dáng vẻ ta tại, tương lai chính là của ngươi, trước kia cũng che chở ta mọi nơi, giống như chó nằm rạp dưới chân ta, nhưng bây giờ mặt ta bị hủy, chẳng them để ý đến, thậm chí chỉ vì ngươi đối xử với ta như vậy! Ta hận!" Nàng nhịn được nữa, nằm mặt đất lớn tiếng khóc thút thít.

      Nhìn tràn diện trước mắt, trong lòng Lê Họa có cảm giác, ban đầu mình xem thường người nam nhân trước mắt này. Chẳng qua thân mình bên ngoài phiêu bạc, thay vì ăn nhờ ở đậu, bằng tìm người dựa vào. Tư Nam Tuyệt nàng trông cậy được rồi, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác. ngờ thô tục ngu dốt , còn là kẻ bạc tình, nghĩ đến mới vừa rồi nữ nhân xấu xí này muốn đưa mình vào phủ, vậy chẳng phải là làm thiếp! , nàng tuyệt đối làm thiếp cho người khác, hơn nữa còn bị nữ nhân xấu xí đó đè đầu, càng thêm thể nào!

      Phong Cực muốn đao chém chết Tống Thi Linh, nàng ta lại dám đổi trắng thay đen, ràng từ đầu đến cuối, mình luôn là người bị hại, nhưng nàng ta có thể trợn mắt bịa đặt, đổ tất cả sai lầm lên đầu mình. nữ nhân ác độc như vậy, sao trước kia mình cung phụng nàng ta như nữ thần vậy hả? Nhất định là não đứt gân rồi, trách được Tần Lan luôn dùng vẻ mặt thương hại nhìn mình.

      "Phong đại ca, ta nghĩ mình nên thôi!" Lê Họa cúi đầu, thầm đè ép cảm xúc phiền muộn, giọng mềm mại mở miệng: "Ta muốn huynh và tẩu tẩu thêm phiền toái!" Tiếng vừa dứt, nàng lặp tức xoay người ra cửa.

      Phong Cực sốt ruột, chạy theo kéo Lẻ Họa lại, dịu dàng an ủi: "Ta rồi phải chăm sóc nàng tốt, tại sao có thể để cho nàng ?"

      Lê Họa nhu nhược run run : "Nhưng ta muốn huynh và tẩu tẩu cãi nhau vì ta!" Vành mắt đỏ hoe có nước mắt tràn ra.

      Đây là nữ tử tốt đẹp biết nhường nào, mình có tài đức gì mà sau khi bị Tống Thi Linh làm cho đau thấu tim, gặp phải người lương thiện như vậy, ông trời quả nhiên có mắt! dịu dàng cười tiếng, đưa tay lau nước mắt cho Lê Họa, nắm tay nàng xoa dịu: "Đứa ngốc, giữa ta và nàng ta vốn có chuyện, cho dù có nàng, người nữ nhân điên này vẫn tìm ta gây phiền toái!"

      "Nhưng, nhưng. . . . . ." Lông mi Lê Họa hơi giật giật, ở nơi Phong Cực thấy được, trong mắt nàng chợt lóe lên ánh sáng châm chọc, nhưng lúc ngẩng đầu lên, trong mắt của nàng chỉ còn lại yếu ớt và lo lắng.

      " có nhưng nhị gì hết!" Phong Cực lập tức cắt đứt lời Lê Họa muốn , con ngươi kiên định, cố chấp nghiêm túc : "Đừng nhưng với Phong đại ca, ta muốn chăm sóc nàng, chắc chắn chăm sóc tốt nàng cả đời, để cho bất luận kẻ nào bắt nạt nàng!"

      xong ném ánh mắt lên nữ nhân mặt đất khóc lóc chật vật kia, chán ghét thoáng vụt qua trong mắt, : "Nàng chớ lo lắng nữa, ở trong ngôi phủ này nàng chính là nữ chủ nhân, bất luận kẻ nào cũng phải nghe theo phân phó của nàng mà làm việc!"

      "Ta có thể sao?" Lê Họa động lòng, cho đến bây giờ thời gian dài mình sống gửi nhà người, nhất là ở trong Vân phủ, ngay cả nha hoàn gã sai vặt cũng có thể cho mình sắc mặt. tại mặc dù nàng thích người đàn ông này, cũng muốn bị nữ nhân xấu xí này đè ở đầu, nhưng câu của Phong Cực bất luận kẻ nào cũng phải nghe theo phân phó của nàng mà làm việc, nàng động lòng! Nếu mình làm phu nhân Tướng quân, như vậy chờ Phong Cực lấy lại binh quyền, việc báo thù nằm trong tầm tay rồi!

      "Có thể!" Phong Cực lo lắng Lê Họa lại muốn rời , vội vàng trả lời: "Tất cả đều là của nàng, bao gồm con người của ta!"

      Lê Họa nhếch miệng cười đắc ý, nhìn thấy bên dưới, Tống Thi Linh siết chặt quả đấm, ánh mắt ác độc nhìn chòng chọc vào đôi cẩu nam nữ thâm tình nhìn nhau kia!
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Last edited: 27/2/16

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Sao yoan nhug nguoi tu luyen k vay? K biet xau ho

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.1: Chấp niệm

      Vân Tuyết Phi đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, gió thổi vào từng cơn, khiến tóc nàng nhàng bay bay, trong phòng đèn thắp sáng trưng, bên ngoài lại là khoảng gian đen kịt, chiếu lên dung nhan nàng lúc sáng lúc tối.

      "Tiểu thư, trễ thế này nên ngủ thôi!" Ngũ Trà lo lắng lên khoác cái áo choàng lông chồn màu trắng lên người Vân Tuyết Phi.

      Vân Tuyết Phi lắc đầu, nhớ lại chuyện hôm nay, nàng liền cảm thấy khó chịu, ngờ buổi tối đến, quả nhiên là trong lòng có quỷ.

      "Tiểu thư, người, có phải đợi Vương Gia ?" Ngũ Trà thận trọng hỏi, trước kia thường vào giờ này, Vương Gia sớm ở Phượng viên rồi.

      Vân Tuyết Phi sững sờ, chờ ? Làm sao có thể? Là nàng để cho tới, làm sao có thể chờ chứ?

      "Ngũ Trà, chúng ta có bao nhiêu bạc?" Vân Tuyết Phi quay đầu lại hỏi, mình thể lệ thuộc vào Tư Nam Tuyệt mãi, nên chuẩn bị cho mình con đường lui thôi.

      Ngũ Trà lưu loát trả lời, giọng tràn ngập vui sướng, hai tay nàng ra dấu trước mặt Vân Tuyết Phi: "Có trăm vạn lượng bạc!" Tiểu thư lợi hại, nhiều bạc như vậy, cả đời này cần phải lo ăn uống nữa rồi.

      Vân Tuyết Phi gật đầu, nhìn dáng vẻ hân hoang của Ngũ Trà, nàng cũng vui lây, khóe miệng vểnh lên, nở nụ cười: "Ngũ Trà, ngày mai ngươi mang theo Đào Thất ra ngoài kiếm tòa nhà vừa đủ để ba người chúng ta ở thoải mái. Mặt khác, hoàn cảnh xung quanh nên tốt chút !"

      Ngũ Trà mở to hai mắt, tâm tình vốn cao hứng thoáng cái bất an, nàng chần chờ nhìn tiểu thư, căng thẳng hỏi "Tiểu thư, có phải người và Vương Gia cãi nhau ?" Nếu sao lại nghĩ đến chuyện mua nhà, nàng vẫn cho là tiểu thư sống đến già với Vương Gia ở vương phủ.

      Vân Tuyết Phi bỗng nhiên cười khẽ, giơ ngón tay lên nhàng bún cái trán Ngũ Trà, nhíu mày : " cãi nhau thể mua nhà?"

      Mặc dù nụ cười rất lạnh nhạt, nhưng lại mang vẻ đẹp nên lời, Ngũ Trà như bị đầu độc, ngẩn ngơ nhìn tiểu thư trước mắt, trong lúc nhất thời quên cả việc chuyện.

      "Tuy bây giờ chúng ta ở vương phủ, nhưng đây là địa bàn của người ta, tại tiểu thư ngươi được sủng, sau này khó lắm. Nếu bỗng nhiên xuất mỹ nhân tuyệt sắc, cướp mất trái tim Vương Gia, vậy ta liền bị thất sủng, có chỗ ở, chẳng phải rơi vào cảnh đầu đường xó chợ sao!" Vân Tuyết Phi vươn ngón tay trắng ngần sờ sờ gò mã Ngũ Trà, chớp chớp mắt : "Lo trước khỏi hoạ*!"

       Có phòng bị trước tránh được tai họa.

      "Tiểu thư, người ba người chúng ta là chỉ?" Ngũ Trà nhìn xung quanh cũng chỉ có hai người nàng và tiểu thư, nhớ lại lúc nãy tiểu thư cho mình và Đào Thất cùng xem nhà, thể tin mở to hai mắt, mừng rỡ hỏi: "Tiểu thư, ý của người là về sau Đào Thất và ta cùng nhau hầu hạ tiểu thư người?"

      Vân Tuyết Phi hé miệng cười, nha đầu này đáng , nàng gật đầu cái: "Bên cạnh ta chỉ có nha hoàn là ngươi, dẫn đến số việc khi xử lý hơi bị bất tiện, nàng và ngươi quan hệ tệ, cũng là nữ tử tốt, cho nên sau này theo chúng ta!"

      Ngũ Trà gật đầu đồng ý, mấy ngày trước nàng muốn nhờ tiểu thư giúp đỡ, ngờ tiểu thư tốt như vậy, sớm quyết định, về sau mình có thêm người chị em tốt, cảm giác này tuyệt!

      "Thời gian còn sớm, ngươi trở về phòng ngủ , tiểu thư ta cũng phải ngủ đây!" Vân Tuyết Phi tới giường cởi bỏ áo choàng, ngồi xuống, thân thể hơi ngã về phía sau, bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại nằm giường, lầm bầm oán trách: "Buồn ngủ chết được!"

      Ngũ Trà khẽ cười : "Này nô tỳ cáo lui trước!"

      xong cũng vui vẻ ra ngoài, cài then cửa xong, vội vàng trở về cho Đào Thất hay tin tức tốt này.

      Bóng đêm như mực, người nhàng vào Đông Lâm viện, áo bào màu đen bao bọc thân thể ngang tàng cao lớn, vẻ mặt ràng như đao khắc, lạnh lùng nhìn ngọn đèn dầu sáng rỡ trong phòng, cả người tỏa ra hơi thở trầm, hoàn toàn hòa nhập vào đêm đen, giống như chính là người thống trị bóng tối!

      "Hạ Hầu huynh, đến đây rồi vào !" Giọng Tư Nam Tuyệt ôn hòa vang lên từ trong nhà, phá vỡ yên tĩnh ban đêm.

      Hạ Hầu Huyền chút do dự đẩy cửa vào, đợi đến khi trông thấy Tư Nam Tuyệt toàn thân bạch y đứng trước cửa sổ, cau mày hỏi: "Ngươi tính sao?"

      Tư Nam Tuyệt xoay người nhìn hảo bằng hữu ngày xưa của mình, thở dài : "Ngươi tội gì phải làm như vậy chứ?"

      "Ngươi phải là ta, tuyệt nhiên hiểu được nỗi đau trong lòng ta!" Sắc mặt Hạ Hầu Huyền phát lạnh, khắp người bao phủ tầng hơi thở thê lương, cất bước tới bên cạnh Tư Nam Tuyệt, nhìn phía bóng đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ: "Năm đó tất cả những người tham dự vào mưu kia, người ta cũng bỏ qua!"

      Nhìn Hạ Hầu Huyền hồi lâu, khóe môi Tư Nam Tuyệt lộ ra đường cong cười như cười, châm chọc : "Suy cho cùng tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là ngươi! Ban đầu nếu phải ngươi phản bội lời thề với nàng, vì nữ nhân khác điều động nàng, làm sao kẻ gian đạt được như ý, khiến nàng chết trận chiến trường!"

      Quả đấm Hạ Hầu Huyền kêu răng rắc, sắc mặt u ngẩng đầu nhìn Tư Nam Tuyệt: "Ta thừa nhận là ta làm sai, nhưng tại sao số mạng bất công như vậy, cơ hội cũng cho ta, trực tiếp đoạt lấy nàng?"

      Nhớ lại hỉ phòng tràn ngập màu đỏ, thời điểm đẩy khăn voan Mộ Dung Thanh Y ra, xuất trước mắt mình lại là Phỉ Nhi mặc cung trang đỏ thẳm, khắc kia mới phát , sai quá rồi, lầm lỡ khi coi mới mẽ và thương tiếc nhất thời thành tình . Vẫn cho rằng Phỉ Nhi kiên cường hơn những nữ nhân khác, hoàn toàn cần che chở. Nhưng bây giờ nhận ra, nàng phải cần che chở, chẳng qua muốn thêm phiền toái cho mình mà thôi.

      vĩnh viễn thể quên ngày kia, khi biết tâm ý của mình, rạng sáng chạy ra cửa thành, định đích thân đón nàng, sám hối và thổ lộ tình với nàng, nhưng ngờ đợi đến khi nhìn thấy lại là cỗ quan tài chứa quần áo và đồ dùng tùy thân của nàng, tất cả mọi người đều nàng chết rồi, tìm được thi thể, muốn tin tưởng, cho đến lúc Tiết Nhã xuất trước mặt mình, tức giận chỉ trích mình, mới sựt tỉnh, thế giới này trống trải, sớm còn hơi thở của nàng.

      "Ngươi tự mình xuất cung điều tra chuyện giặc cỏ Hổ Đầu sơn, là vì Thẩm Lưu Ly!" Tư Nam Tuyệt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Huyền hỏi "Người chết rồi, ngươi còn chấp nhất với khối thi thể đó làm gì?"

      Chứng kiến ánh sáng bể tan tành trong mắt Hạ Hầu Huyền, có bất kỳ đồng tình nào, đây đều là tự chuốc lấy, Tư Nam Tuyệt nhíu mày, lạnh lùng châm biếm: "Có lẽ Tiết Phỉ cũng chẳng muốn trở về bên cạnh ngươi!"

      Hạ Hầu Huyền nhịn được nữa, trực tiếp vung quyền ra, phẫn nộ quát: "Ngươi câm miệng cho ta!" Ánh mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch hoàn toàn, đau đớn lẫn nỗi hối hận hành hạ khiến ngực như bị tê liệt.

      Tư Nam Tuyệt nhanh nhẹn né được quyền tràn đầy tức giận kia, trông thấy mặt Hạ Hầu Huyền nặng nề, nhăn mày lại: "Còn lạnh lùng như vậy!"

      "Ngươi rốt cuộc có bằng lòng giúp ta hay ?" Hạ Hầu Huyền lạnh lùng trừng Tư Nam Tuyệt, gương mặt góc cạnh hơi hằn lên thâm trầm, giờ phút này, người như ngưng tụ bão tố mãnh liệt, giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào!

      "Ta có chỗ tốt gì?" Tư Nam Tuyệt cười nhạt, ánh sáng thoáng qua trong mắt dễ dàng phát giác.

      "Ta có thể giúp ngươi lấy được Bạch Tuyết Nhu!" Ánh mắt Hạ Hầu Huyền kiên định, mang theo thù hận và tức giận.

      Bóng đêm vẫn dày đặc như trước, mây đen che khuất ánh trăng, để lại màn đêm lạnh lẽo.

      Đáy mắt chợt mỉa mai, chút lưu tình : "Ta có ngu như ngươi, người mình là ai cũng biết!"

      Con ngươi sắc bén của Hạ Hầu Huyền thoáng qua chút giận dữ, cắn răng : "Tư Nam Tuyệt, ngươi đừng quá đáng!" Đột nhiên như nghĩ đến thứ gì đó, khỏi cười nhạt, ngữ điệu cao chút: "Ngươi hẳn kịch giả thành , thích tươi mới đó chứ?" Rồi sau đó sờ sờ cằm, hiểm : "Nếu ngươi giúp ta, chừng ta lỡ miệng, đến lúc đó Vân nương trong cơn tức giận, cũng thể bảo đảm xảy ra chuyện gì!"
      Last edited by a moderator: 27/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.2 (phần cuối)

      "Ngươi có thể thử xem!" Tư Nam Tuyệt cười khẽ tiếng, nhưng nụ cười lần này lại dẫn theo sát ý lạnh lẽo, vẫn luôn hiểu mình cần cái gì. Nếu như xác định thứ mình muốn, chắc chắn buông tay, bất kỳ cản trở uy hiếp người của , nể tình diệt trừ hết!

      Hạ Hầu Huyền đột nhiên cười tiếng, nụ cười cực mỏng, lan đến khóe miệng, nhưng vẫn chạm tới đáy mắt: "Đùa với ngươi thôi! Dầu gì ta và ngươi cũng làm huynh đệ nhiều năm, loại chuyện thất đức này ta chắc chắn làm!"

      Tư Nam Tuyệt hừ lạnh, đưa tay lấy khối binh phù từ trong ống tay áo ra ném cho Hạ Hầu Huyền: "Chính ngươi tự giải quyết cho tốt!" Sau đó chậm rãi cất bước ra ngoài.

      "Đa tạ! Huynh đệ tốt!" Hạ Hầu Huyền tay giơ tấm binh phù lên, ánh mắt sâu kín, nhàn nhạt cười tiếng, đợi đến khi nhìn thấy bóng lưng Tư Nam Tuyệt, sắc mặt bỗng chốc trở nên ác độc, lần này chừa mống!

      Bên trong Linh Thính viên, Lê Họa giang hai tay, tùy ý để bọn nha hoàn đo cơ thể may quần áo cho nàng, nhìn năm sáu nha hoàn bận rộn vây quanh mình, trong lòng nàng trước nay chưa từng vui như vậy, được người hầu hạ, cảm giác cao cao tại thượng nàng lâu tận hưởng rồi.

      Mấy ngày nay Phong Cực mang theo nàng dạo phủ tướng quân, nàng mới phát , nơi này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình, hổ là Đô thành, phủ đệ tốt gấp mấy lần những quan viên ở địa phương khác. Nàng thích Phong Cực, lúc ở chung, tuy rằng ngoan ngoãn phục tục mình, nàng vẫn ghét loại mãng phu có đầu óc như vậy, nhưng nàng lại thích cuộc sống sung túc mang lại cho nàng. Nàng tự an ủi bản thân, vì báo thù, tất cả nàng đều có thể chịu được!

      "Tiểu thư, quần áo có năm màu, ba kiểu dáng, người có muốn xem mình thích loại nào ?" nha hoàn cầm quyển sổ ghi chép các cầu để may quần áo, cung kính dâng lên trước mặt Lê Họa.

      Lê Họa đón lấy, tùy tiện lật lật lại, hồng, vàng, lam, xanh lá, tím, năm màu này coi như cũng tệ, kiểu dáng theo thứ tự là viền hoa, in hoa lên vải, còn có nếp gấp thắt lưng, mỗi mẫu đều có nét đặc sắc của mình, nàng đưa quyển sổ cho nha hoàn: "Ta đều thích!"

      Nha hoàn thoáng chốc trợn tròn mắt, vậy làm thế nào đây, chẳng lẽ cứ mỗi kiểu phối với màu sao. Như thế, chẳng phải hơn mười bộ rồi ư! Danh Y đường này nổi tiếng giá trị ngàn vàng, nàng vội vã hỏi "Nhưng tiểu thư có thể vui lòng chọn bộ thôi được ?"

      Lê Họa vui cau mày: "Ta ta đều thích, ngươi nghe thấy sao?"

      Trán lục y nha hoàn lấm tấm mồ hôi, trong lòng nàng lặp tức căng thẳng, vốn nghĩ tân chủ tử đến, bọn họ sang đây hầu hạ cần ngày ngày nhìn thấy gương mặt kinh khủng của phu nhân, ngờ tân chủ tử cũng là nhân vật dễ ở chung, nàng tiếp tục hỏi: "Nhưng tiểu thư , muốn mỗi mẫu phối với màu khác nhau?"

      Lê Họa nổi cáu: "Ta muốn mỗi kiểu bộ, được sao?" Hôm nay lẽ ra sắm thêm quần áo và đồ trang sức, là chuyện rất vui vẻ. Nhưng kể từ lúc Lê phủ bị mất, nàng ăn nhờ ở đậu lâu như vậy, làm gì có chuyện mặc được quần áo mới, đeo trang sức mới, thế còn bị Vân phủ dâng cho Tư Nam Tuyệt, chịu sai khiến của họ.

      Ánh mắt tức giận khiến nha hoàn toát ra mồ hôi lạnh, nàng áp chế sợ hãi, vội vàng gật đầu khom lưng cười : "Nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ hiểu rồi!"

      "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Thanh Hoa vội vàng chạy từ bên ngoài vào, đưa lá thư trong tay cho Lê Họa: "Tiểu thư, mới vừa rồi có người gửi nó cho thị vệ phủ, là của tiểu thư người đấy!" Thanh Hoa là do Phong Cực điều đến làm nha hoàn cận thân cùng với nha hoàn khác ở bên trong hầu hạ Lê Họa.

      Lê Họa nhận thư, cau mày, dường như sau khi phủ tướng quân diệt môn, tất cả mọi người đều cho rằng tam tiểu thư phủ tướng quân Lê Họa cũng chết, mình phiêu bạc nhiều năm vẫn chẳng kết giao bằng hữu gì, thế nào có người đưa tin cho mình? Nàng mở lá thư ra, sắc mặt đột nhiên đại biến, hận ý lan tràn trong mắt rành rành.

      Vò thư thành cục, ngờ tên cẩu hoàng đế kia lại ở Hộ quốc vương phủ, trong lòng nàng từng cơn co rút đau đớn, hình ảnh đoạn đầu đài ngày ấy, từng gương mặt thân thuộc, lưỡi đau rơi xuống, đầu giống như quả cầu lăn , máu tươi văng khắp nơi, nàng siết chặt đôi tay, mặt tràn đầy dữ tợn: cẩu hoàng đế, rốt cuộc đợi được cơ hội ngươi xuất cung rồi!

      Nàng vội vàng như làn gió xông ra ngoài, để ý nha hoàn phía sau kêu gào, trực tiếp nâng váy phóng tới cửa lớn, chỉ cần có thể báo thù cho người thân, chò dù cùng cẩu hoàng đế đồng quy vu tận nàng cũng chối từ.

      "Giữ nàng ta lại cho ta!" Đột nhiên tiếng ra lệnh truyền đến, ngay sau đó cơn gió mạnh ùa tới, nàng bị hai cánh tay lực lưỡng kiềm chặt, dẫn tới trước mặt xấu nữ nhân.

      Nàng khó chịu giãy giụa quát Tống Thi Linh: "Buông ta ra, các ngươi muốn làm gì?" Vào hoàng cung khó càng thêm khó, nàng vất vả mới chờ đến lúc đến cẩu hoàng đế xuất cung. Hơn nữa ở vùng phụ cận gần mình, sao nàng có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy!

      "Muội muội, đừng lo lắng, tỷ tỷ chỉ muốn tâm với muội, trao đổi tình cảm. . . . . ." Tống Thi Linh ôn hòa tiến lên.

      "Chúng ta có gì để trao đổi!" Lê Họa trợn mắt, trực tiếp cắt đứt.

      "Muội muội đừng như vậy, dù sao muội vẫn là nữ nhân Tướng quân thích, sớm muộn gì cũng được thu vào phòng, tỷ tỷ thân là phu nhân Tướng quân, tự nhiên phải hiền đức rộng lượng, trao đổi tình cảm với muội muội nhiều hơn, về sau cùng nhau hầu hạ tốt Tướng quân!" Tống Thi Linh che miệng cười , hai mắt nheo lại lộ ra ánh sáng quỷ dị.

      Được thu vào phòng? Sao Lê Họa biết ý tứ trong lời Tống Thi Linh, mình đường đường thiên kim phủ tướng quân, thế nào có thể uất ức làm thiếp cho người ta?

      ghét bỏ và dã tâm được che giấu cứ như vậy rơi vào đáy mắt Tống Thi Linh, Hừ! Quả nhiên là con hồ ly, muốn tranh vị trí chánh thất phu nhân với mình, quả thực là nằm mơ!

      Nhìn làn da mềm mại trước mặt, mặt mày như vẽ, mắt ngọc mày ngài, ràng ăn mặc bằng mình, nhưng lại tỏa ra quyến rũ mê người. Tống Thi Linh khỏi sờ sờ mặt mình, trước đây lâu, mình cũng xinh đẹp như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn nàng ta, nhưng bây giờ thứ bàn tay chạm vào, chính là gương mặt chằng chịt vết sẹo, ngay cả nàng cũng ghét bỏ, sao có thể có nam nhân thích?

      "Nhân xấu xí, mau thả ta...ta còn có chuyện, có thời gian ở nơi này lãng phí với ngươi!" Lê vẽ trong lòng kiến bò trong chảo nóng. tại nàng rất muốn lập tức chắp đôi cánh, bay đến Hộ quốc vương phủ, nàng vô cùng lo lắng nếu trễ, công toi mất.

      Thần kinh Tống Thi Linh lần nữa bị kích thích, ánh sáng lạnh chợt lóe chợt lóe trong mắt, giơ tay lên, hung hăng cho nữ nhân kêu gào bạt tay.

      Lặp tức năm dấu ngón tay đỏ tươi xuất hiên gương mặt trắng nõn của Lê Họa, đau rát, lúc nào Lê Họa chịu qua loại uất ức này, nàng trừng mắt, cắn răng nghiến lợi: "Nhân xấu xí, ngươi dám đánh ta!" Đôi tay bị vịn chặt, nàng thoát được, chỉ hận thể dùng ánh mắt giết chết nữ nhân ác độc trước mặt này!

      Tống Thi Linh vẫy vẫy cánh tay do vừa rồi dùng sức quá độ, hả hê liếc nhìn nữ nhân trừng mắt kia, trong lòng sung sướng. Phong Cực ngươi dám đánh ta, ta liền đánh lên người ngươi quý nhất, chỉ cần ta ngày vẫn còn, nữ nhân này vĩnh viễn chỉ có thể là thiếp, vĩnh viễn chỉ có thể bị mình hành hạ!

      Đột nhiên nàng cười tiếng, đưa tay lạnh lẽo vuốt ve da thịt trơn nhẵn của Lê Họa, thở dài : " trách được Phong Cực vì ngươi vung tiền như rác, tìm Danh Y đường tới đây đo đạc may quần áo theo cầu cho ngươi, nhìn này da dẻ mịn màng, nên mặc quần áo tốt nhất để bảo dưỡng, nếu bị thương phải làm sao?"

      Ngón tay lạnh như băng sờ tới sờ lui mặt mình, như con rắn độc, thè ra cái lưỡi đỏ tươi, ra oai với mình. Chợt Lê Họa cảm thấy ổn, nàng nhớ Phong Cực từng với nàng, cách xa bà điên chút, nghe trong phủ có nhiều nữ nhân bị nàng ta hạ độc thủ, hủy hoại khuôn mặt. Nàng khỏi ngẩng đầu nhìn về phía từng vết sẹo nhô ra, mang theo màu đỏ sậm, như con rết, che kín gương mặt. Lúc này trong mắt nàng ta tràn đầy ghen ghét.

      Nàng rốt cuộc cũng bị dọa sợ, phải là nữ nhân này muốn hủy mặt của nàng chứ, nàng nhịn được run lẩy bẩy, trong lòng đột nhiên oán hận Phong Cực, người đàn ông này luôn miệng mình, nhưng lại để người xấu xí nguy hiểm như vậy ở trong phủ, còn là chánh thất phu nhân, đè ở đầu mình.

      "Ơ ~ sao vậy? phải mới vừa rất có dũng khí sao? Thế nào đột nhiên run giống như cái sàn thế?" Tay Tống Thi Linh vốn vuốt ve chợt dừng lại, cúi đầu cười , cảm giác nhìn thấy kẻ thù vùng vẫy giãy chết ở trước mắt mình tốt. Phong Cực, giờ phút này chắc ngươi có nằm mơ cũng chẳng ngờ, nữ thần của ngươi tay ta, ta muốn cho ngươi hối hận, cho ngươi khổ sở!

      Bất thình lình, nàng đưa tay rút cây trâm từ đầu ra, chỉa về phía Lê Họa tàn nhẫn cười : "Ngươi muốn trách trách chính ngươi, nên quyến rũ tiện nam nhân Phong Cực đó!"

      tại Lê Họa sợ, thân thể nàng bị giữ chặt, thể lui lại, chỉ có thể ngửa đầu ra sau, trong khẩn trương, nàng nhìn thấy màu đỏ nổi bật chỗ sắc bén của cây trâm, trong lòng nàng rợn cả tóc gáy.

      Đoán được ý định của nàng ta, Tống Thi Linh điên cuồng cười to: "Ngươi nên may mắn, trâm này rạch mặt rất nhiều nữ nhân, ngươi phải là người đầu tiên!"

      Bất luận Lê Họa ngửa ra sau thế nào, cây trâm vẫn giống như bùa đòi mạng, cách mình càng ngày càng gần, nàng bắt đầu tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay mình bị hủy ở nơi này.
      Last edited by a moderator: 27/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70.1: Chỉ làm vợ chồng, làm bằng hữu

      Đột nhiên tiếng quát vang lên: "Tống Thi Linh, cho phép ngươi đụng Họa Nhi!"

      Phong Cực tức giận khẩn trương chạy tới, lúc chứng kiến Tống Thi Linh cầm cây trâm khoa tay múa chân mặt Lê Họa, trái tim gần như ngừng đập.

      Nghe được giọng Phong Cực, Lê Họa giãy giụa, lòng vốn tuyệt vọng lần nữa sống lại, bỗng dưng phát , đôi tay chế trụ nàng thoáng buông lỏng, nàng lập tức dốc hết toàn lực rút tay mình ra, sau đó tại thời điểm Tống Thi Linh mất hồn ngắn ngủi khi nghe thấy tiếng của Phong Cực, nàng đưa tay đẩy mạnh nàng ta, cách mình xa mấy bước, vội vàng chạy ra ngoài, rời khỏi nữ nhân đáng sợ này.

      Tống Thi Linh giật mình, lần này thất bại, mình có cơ hội đến gần con hồ ly đó nữa rồi, nàng quay qua ma ma bên cạnh vẫn còn sững sớ quát lớn: "Ngẩn người cái gì, còn mau đuổi theo cho ta!"

      Ma ma sợ hãi dời mắt nhìn Tống Thi Linh, lo lắng : "Nhưng Tướng quân, dáng vẻ tướng quân giống như rất tức giận!" Bà liền cứng ngắc đứng tại chỗ, dám có bất kỳ động tác nào.

      Tống Thi tức tối, chửi bới: "Đồ vô dụng!" Lặp tức vội vàng đuổi theo con hồ ly chạy về phía Phong Cực, vừa đuổi theo vừa gầm lên: "Tiện nhân, ngươi đứng lại đó cho ta!"

      Nghe phía sau tiếng bước chân Tống Thi Linh càng ngày càng gần, Lê Họa lo lắng đến mức trái tim dường như mắc kẹt ở cổ họng, ngừng thở hổn hển, nàng chỉ biết cấm đầu chạy liên tục. Nếu bị bắt lại, đời này của mình coi như hủy trong tay xấu nữ nhân này rồi.

      "Tiện nhân, cho phép chạy!" Tống Thi Linh tức giận mắng, nàng hối hận khi tốn thời gian dây dưa với nàng ta nhiều như vậy, kết quả khiến Phong Cực tìm tới.

      Phong Cực vừa nhìn liền nổi giận, cũng cố kỵ nữa, lặp tức vận khí đan điền, ngưng khí giẫm chận tại chỗ, sử dụng khinh công bay tới Lê Họa.

      Tại thời điểm Tống Thi Linh kéo cánh tay Lê Họa, giơ cây trâm lên chuẩn bị đâm xuống. Phong Cực từ trời giáng xuống, túm chặt cánh tay Tống Thi Linh, ánh mắt bén nhọn, cắn răng nghiến lợi : "Tống Thi Linh, ngươi quá đáng!"

      Tâm Lê Họa vốn bất an rốt cuộc được thả lỏng, nhìn Phong Cực giữ chặt Tống Thi Linh, tình vừa mới phát sinh lúc nãy, khẩu khí kia nàng thế nào cũng nuối trôi, nàng tiến lên nắm quần áo Phong Cực, nước mắt uất ức từng giọt từng giọt rơi xuống: "Phong đại ca, huynh thả ta , trong phủ tướng quân này, ta dám nán lại!"

      Nghe Lê Họa tủi thân khóc lóc kể lể, Phong Cực trong cơn giận dữ, ánh mắt nhìn Tống Thi Linh như muốn rút gân lột da nàng ta, nhưng nhiêu đó vẫn đủ tiêu tan mối hận trong lòng .

      "Họa Nhi, lần này là Phong đại ca sơ sót, để cho nàng chịu khổ, Phong đại ca bảo đảm, về sau tuyệt đối xảy ra chuyện như vậy nữa!" Phong Cực trịnh trọng bảo đảm, thâm tình nhìn người trước mặt, nhớ lại cảnh tượng chấn động lòng người khi ấy, toát mồ hôi lạnh, may mắm mình kịp thời chạy tới, nếu chậm bước, mặt Họa Nhi. . . . .

      "Nhưng, nhưng. . . . . ." Lê Họa lo lắng nghiêng mắt nhìn ánh mắt điên cuồng của Tống Thi Linh, nữ nhân này ngày chưa diệt, mình ở phủ tướng quân vẫn ở trong vòng nguy hiểm.

      Ngó theo tầm mắt Lê Họa, Phong Cực nhìn thấy gương mặt Tống Thi Linh tràn đầy ác độc, bàn tay cầm cổ tay nàng ta tàn nhẫn xuất ít lực, chỉ nghe rắc rắc tiếng, trận đau đớn từ cổ tay truyền đến, sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, cây trâm tay cũng giữ được nữa, rơi mặt đất.

      Ánh mắt nàng nhìn Phong Cực càng thêm thù hận dữ tợn: "Phong Cực, tên khốn kiếp này, dám bẻ gảy tay ta!"

      Vừa dứt lời, cánh tay còn lại cũng bị Phong Cực bắt được, dùng sức, dưới ánh mắt chứa đầy cừu hận xen lẫn hoảng sợ của Tống Thi Linh, rắc rắc, tay giống như có xương, mềm nhũn buông thòng xuống.

      Phong Cực hung ác cười , trong mắt lên tùy ý và lạnh lẽo: "Ngươi học khôn, như vậy ta phế hai tay ngươi, xem ngươi sau này còn làm ác được !" tại rốt cuộc phát đối phó dạng nữ nhân ác độc này, rat ay phải càng ngoan độc hơn.

      túm chặt tay nàng ta, rồi buông lỏng ra, cơn đau từ cánh tay đánh sâu vào thần kinh Tống Thi Linh, trán nàng ta rịn từng giọt lớn mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm tê tái bi ai.

      Phong Cực xoay người đưa tay ôm eo Lê Họa, kéo nàng vào trong ngực mình, ngửi được mùi hương nữ nhân tươi mát mê người, tay nhàng vuốt ve lưng Lê Họa, dịu dàng an ủi : "Bây giờ nàng cần phải sợ nữa, nữ nhân trước mắt này hoàn toàn là phế nhân, về sau nàng có thể tùy ý ức hiếp nàng ta!"

      Tống Thi Linh thể tin ngẩng đầu lên, nam nhân này thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn lật sách, trước kia ngoan ngoãn phục tùng mình, dù mình thích Tư Nam Tuyệt, nhưng vẫn si mê bảo vệ sau lưng mình. Làm sao nàng cũng nghĩ tới ngày như vậy, dịu dàng vỗ về nữ nhân khác, câu có thể tùy ý ức hiếp kia, trong lòng nàng chợt rùng mình ớn lạnh. Mặt của nàng bị hủy về sau chẳng có người nam nhân nào thích mình nữa. tại hai tay cũng bị phế, tương lai tránh khỏi bị kẻ khác bắt nạt!

      Bây giờ nàng vô cùng hối hận, rất muốn thời gian quay lại, như vậy nàng giành Tư Nam Tuyệt với Vân Tuyết Phi. Bằng dáng vẻ xinh đẹp của mình, dạng nam nhân nào chẳng có, nhưng thế giới có thuốc hối hận!

      Lê Họa cúi đầu, lông mi dài nhàng lay động, như bươm buớm giương cánh, che khuất đáy mắt chán ghét, ghét bàn tay to du ngoạn người mình, ghét hơi thở phái nam, còn có hạ thân dục vọng trổi dậy hơi ngốc đầu lên. . . . . . Nếu phải suy tính đến chút quần áo đẹp đẽ kia, những đồ trang sức tuyệt đẹp kia, và cuộc sống sung túc tại, nàng rất muốn đẩy người đàn ông này ra.

      "Nhưng, dù sao tỷ tỷ nàng cũng là chánh thất phu nhân của huynh. . . . . ." Lê Họa giọng nức nở , thanh đè nén cực thấp.

      Phong Cực cho rằng nàng ghen, trong lòng vui mừng khôn xiết, cúi xuống tì cằm lên bờ vai nàng nhàng cọ xát: "Yên tâm, nàng ta chỉ là phu nhân Tướng quân danh nghĩa mà thôi, nàng mới là nữ chủ nhân chân chính của phủ tướng quân!"

      Lê Họa vốn cho rằng trực tiếp hưu nữ nhân xấu xí ấy chứ, ngờ chẳng làm gì cả, trong lòng nàng thoáng tức giận, tên nam nhân này khiến người ta chán ghét mà. thích mình, nhưng muốn để mình làm thiếp, đợi đến khi chân chính chiếm được thân thể của nàng, thỏa mãn xong, chỉ sợ cũng bị vứt bỏ giống như nàng ta thôi.

      Phong Cực nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn Lê Họa suy nghĩ nhiều thứ như vậy, chỉ chăm chú vân vê mỹ nhân của , nhàng vuốt ve, phát càng cùng Họa Nhi chung đụng, càng nàng cách nào rời bỏ.

      Nhìn hai người đưa đẩy coi ai ra gì, Tống Thi Linh tức tối thôi, hai người kia hoàn toàn coi nàng như người chết. Chẳng qua, ánh mắt hơi khác thường của Lê Họa, nàng nhìn thấy được ràng. Phong Cực, chỉ sợ ngươi cho rằng tại ngươi ôm con tiểu bạch thỏ, thế nhưng nữ nhân này thực tế còn độc ác hơn so với mình.

      Nàng đột nhiên cười quỷ dị : "Lê nương, cho dù Phong Cực sủng ái ngươi thế nào...ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là thiếp, ta mới chánh thất phu nhân phủ tướng quân này!" Phong Cực, ta muốn bức chết ngươi, xem ngươi ăn sao với mỹ nhân của mình!

      Lê Họa sợ hãi ngẩng đầu lên, nàng tuyệt đối làm thiếp cho người khác, nàng chuyển ánh mắt nghi ngờ sang Phong Cực, tại sao nữ nhân này lại khăng khăng nàng chỉ có thể làm thiếp. Nếu Phong Cực sủng ái mình, sớm muộn cũng có ngày hưu nữ nhân xấu xí này, nhưng nàng ta dám chắc Phong Cực hưu nàng ta, rốt cuộc là tại sao?

      Sắc mặt Phong Cực đại biến, nhìn ánh mắt hả hê của Tống Thi Linh, chuyện này vốn muốn đợi đến lúc tình cảm Họa Nhi sâu hơn, thể rời bỏ mình, giải thích với nàng, trừ danh phận, cái gì cũng có thể cho nàng, về sau đứa bé của vẫn chỉ do Họa Nhi sinh, nguyện cả đời đối xử tốt với nàng! Nhưng ngờ đột nhiên bị Tống Thi Linh nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch.
      Last edited by a moderator: 27/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :