1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 56: Vương gia ở đâu?

      Nhìn nữ nhân đối diện cố chấp ánh mắt hơi tính toán, Tư Nam Tuyệt chậm rãi mở miệng: "Ngươi muốn bổn vương bảo vệ ngươi như thế nào? Chuyện kia qua lâu rồi, tin tưởng chỉ cần ngươi gây chuyện, bình thản sống hết đời vẫn có thể!"

      Bình thản? Sao nàng ta có thể cam tâm bình thản? Trong mắt Lê Họa lóe lên lửa giận và hận ý, nàng ta đường đường là đích tiểu thư của Tướng quân, được vạn người sùng bái đỏ mắt, nhưng đột nhiên ngày lại còn gì hết, ngay cả cuộc sống đơn giản nàng ta cũng duy trì được, còn phải dựa vào Vân phủ tiếp tế, nhìn sắc mặt của Vân phủ, nếu như hôm nay Tư Nam Tuyệt mang nàng ta , như vậy hoặc là nàng ta chịu khuất phục cứng rắn rời khỏi Vân phủ tự mình kiếm đường sống, hoặc là phải bị Vân Hoài Thiên đưa cho quan to quyền quý giống như hôm nay chính là làm thiếp cho ông ta, sao nàng ta cam tâm?

      "Có thể báo thù, ngươi dẫn ta trở về vương phủ!" Mặc dù nàng ta khinh thường dùng loại phương pháp này, nàng ta vẫn luôn cao ngạo, nhưng hôm nay nàng ta thể cúi đầu, nàng ta đỏ mắt nức nở: "Nếu như hôm nay ngươi mang ta , chắc chắn Vân đại nhân cho ta sắc mặt tốt, hơn nữa ta là nữ tử yếu đuối, sao có thể sống ở bên ngoài?"

      Dựa vào mặt mũi của Tuyết Nhu, thở dài: "Bổn vương bảo người khác bố trí tòa nhà ở bên ngoài, ngươi vào ở , về sau tự giải quyết cho tốt!"

      cho bất kỳ cơ hội phản bác nào, bỏ qua nàng ta ra ngoài, chỉ để lại làn gió.

      Vân Tuyết Phi cầm hộp gấm tổ mẫu cho, dưới trời chiều Quan Hợp Cư ra ánh sáng dịu dàng quen thuộc, giống như tổ mẫu đứng ở cửa nhìn nàng về từng bước từng bước, thế giới này có tổ mẫu thương nàng, còn có nam tử phong hoa tuyệt đại nguyện ý chờ nàng, đời này của nàng là hạnh phúc!

      Khi đến tiền sảnh, thấy người quen thuộc, chỉ có Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm cùng nhau thêm mỡ trong mật, nàng cau mày vào: "Vương gia đâu?"

      Vân Hoài Thiên vốn đánh lửa nóng với Mã Lan Thấm, ngờ Vân Tuyết Phi nhanh như vậy liền quay trở lại rồi, kiều diễm trong lòng ông ta vơi hơn phân nửa, buông tay ôm Mã Lan Thấm ra, cười hòa ái dễ gần : " Tuyết Phi ~ nhanh như vậy liền chuyện với tổ mẫu xong rồi hả?"

      Thấy Vân Tuyết Phi trả lời, chỉ nhìn xung quanh, ông ta chột dạ ho khan hai tiếng, tiếp tục : "Tuổi của tổ mẫu con lớn, bồi người nhiều chút, người vẫn luôn nhắc con...con tiếp tục đến Quan Hợp Cư cùng tổ mẫu con , buổi tối ở lại nơi này ăn bữa cơm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên con về nhà mẹ đẻ!"

      Nhìn thấy xung quanh cũng có bóng dáng Tư Nam Tuyệt, trong lòng Vân Tuyết Phi trống trải, phải mình chê nhàm chán nên trước chứ? Lại nhìn vẻ mặt lấy lòng giống như cha hiền của phụ thân, nàng cảm thấy có gì đó đúng, trong ấn tượng ông ta chưa từng có sắc mặt tốt với nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều đen mặt lại, đâu sắc có mặt hồng hào như bây giờ!

      Nhìn Mã Lan Thấm cách đó xa hả hê nhìn nàng, lo lắng trong lòng Vân Tuyết Phi càng khuếch trương càng lớn, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn chằm chằm Vân Hoài Thiên cười đến mặt rút gân mà hỏi: "Vương gia ở đâu?"

      Rốt cuộc Vân Hoài Thiên cũng duy trì nổi nụ cười giả dối nữa, ông ta nhất thời hỉ mũi trợn mắt : "Sao chuyện với phụ thân như vậy hả? Mở miệng ngậm miệng đều là vương gia, cho rằng làm vương phi, cũng để phụ thân ta đây ở trong mắt?"

      Mã Lan Thấm tiến lên, đưa tay nhàng vuốt ngực cho Vân Hoài Thiên, giọng an ủi: "Lão gia cũng đừng bị chọc tức, nếu ta cũng rất đau lòng!" Ngẩng đầu lên trách cứ Vân Tuyết Phi: "Lão gia lớn tuổi, thân thể tốt, ngươi thể quan phụ thân của mình nhiều hơn chút sao?"

      Vân Hoài Thiên nghe thân thể tốt, ho khan càng kịch liệt, gương mặt già nua khẽ ửng hồng, giống như hô hấp thuận, yếu đuối dựa vào trong ngực Mã Lan Thấm.

      Đây là tình huống gì? Nàng giật giật khóe miệng, trán đầy vạch đen, nàng cũng phải người mù, vừa rồi lúc tiến vào, nam nhân tinh lực dồi dào tán tỉnh Mã Lan Thấm, phải người mà nàng gọi là phụ thân sao? Sao mới hồi, nhìn thấy nàng liền suy yếu thành bộ dạng này? Nơi này nhất định có mờ ám!

      Vân Tuyết Phi lại cười tiếng: "Các người cho ta, vậy ta tự tìm!" Mặc dù là linh hồn của nàng chiếm thân thể này, nhưng trí nhớ vẫn còn, tình cảm cũng ở đây, nàng chính là Vân Tuyết Phi!

      xong, nàng nhìn hai người làm bộ làm tịch trước mắt, trực tiếp ra ngoài!

      Vân Hoài Thiên thấy người ra ngoài, nóng nảy, ông ta định đưa Lê Họa cho vương gia cũng phải chuyện ngày hai ngày, ông ta vừa đưa Lê Họa vào sương phòng vương gia ở, sau đó lại chỉ có mình ông ta ra, người sáng suốt nhìn cái cũng biết là chuyện gì xảy ra? Tùy tiện tìm nha hoàn gã sai vặt là có thể hỏi ra, đến lúc đó nếu như Vương gia và Lê Họa vui vẻ bị cắt đứt, vậy chẳng phải ông ta đều chiếm được tốt ở hai bên sao?

      Nghĩ tới đây, ông ta vội vàng chui ra từ trong ngực Mã Lan Thấm, mấy bước tới trước mặt Vân Tuyết Phi ngăn cản, đâu có chút dáng vẻ thân thể yếu ớt, ông ta cũng chú ý được nhiều như vậy, chê cười : "Vương gia nghỉ ngơi, ta phái người tìm, con ngồi xuống đây !"

      " cần, ta tự tìm!" Vân Tuyết Phi thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp vòng qua.

      Mã Lan Thấm cũng gấp, bà ta cũng muốn vương gia và Lê Họa còn chưa xảy ra cái gì, bị quấy rầy, vậy chẳng phải tính toán của bà ta thất bại rồi sao? Bà ta vẫn chờ Lê Họa thu phục vương gia, đạp đổ Vân Tuyết Phi, ngồi lên ghế hộ quốc vương phi, chờ Lê Họa trở thành vương phi rồi, mấy người phụ nhân trong phủ hoàn toàn phải đối thủ, cho dù bà ta sinh được nhi tử, lão phụ đó cũng ngăn cản được việc bà ta ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu chân chính của Vân phủ!

      "Ngươi thể !" Mã Lan Thấm cũng tới bắt lấy cánh tay Vân Tuyết Phi, ở bên trong của ánh mắt nghi ngờ Vân Tuyết Phi, bà ta dịu dàng cười : "Nam nhân đều thích có gian tự do của mình, bây giờ vương gia nghỉ ngơi, ngươi vội vàng tìm đến như vậy cũng hay, chờ ở chỗ này !"

      Vân Tuyết Phi ngốc nữa cũng nghe được ý tứ của những lời này, thời gian nàng và tổ mẫu hàn huyên dài như vậy, chẳng lẽ Tư Nam Tuyệt nghỉ ngơi với những nữ nhân khác? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng cảm thấy chua chát, ánh mắt nhìn về phía Mã Lan Thấm và Vân Hoài Thiên càng thêm căm thù, phụ thân thích nàng nàng cũng biết, nhưng lại có thể tuyệt tình đến nước này, nàng đâu phải nữ nhi mà hoàn toàn là kẻ thù!

      Nàng cười lạnh: " để hai vị phí tâm, hôm nay ta nhất định muốn tự tìm!" Trừ phi nàng tận mắt nhìn thấy, nàng mới có thể chết tâm!

      "Tìm cái gì?"

      Giọng dịu dàng quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, Vân Tuyết Phi nhất thời sửng sốt, trong lòng nàng khẩn trương nhiều hơn kích động, cứ đứng nhúc nhích như vậy, dám quay đầu lại nhìn!

      Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm nghĩ tới kết thúc nhanh như vậy, nghi ngờ đồng thời trong lòng cũng thở phào nhõm cái, nhìn theo vương gia sau lưng Lê Họa, bọn họ tưởng chuyện thành công!
      Last edited: 30/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 57: Hư việc nhiều hơn thành công

      Tư Nam Tuyệt phát buổi sáng thấy, hơi nhớ nha đầu trước mắt, tới phía sau Vân Tuyết Phi, đưa tay khoác lên vai nàng, nhàng dùng sức, xoay người nàng quay về phía mình, thích cảm giác nhìn bóng lưng nàng.

      Nhưng khiến cho bất ngờ chính là, người trước mắt đâu có chút mừng rỡ khi nhìn thấy , thường ngày mặt mày luôn giương lên, con ngươi trong suốt sáng ngời, giờ phút này đầy hờ hững, có chút hiểu: "Nha đầu, ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?"

      Tâm tình Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm vốn vui mừng nhưng sau khi nghe Tư Nam Tuyệt lo lắng lên tiếng hỏi, rơi xuống từng chút từng chút, bọn họ nhìn nhau, phải vương gia nha đầu đáng chết này chứ? , Lê Họa và vương gia cùng ra, nếu như vương gia thích, lúc ấy phát giận, sao có thể cùng Lê Họa ngây ngô thời gian dài như vậy? Ánh mắt nghi ngờ của bọn họ dừng ở người Lê Họa đứng thẳng tắp ở phía sau, lại phát đối phương cũng cho mình ánh mắt, nhất thời trong lòng bất ổn!

      Nhìn thấy Tư Nam Tuyệt đột nhiên xuất ở trước mặt mình, dáng vẻ lo lắng, Vân Tuyết Phi quấn chặt lòng để tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt liếc thấy mỹ nhân xinh đẹp đứng đối diện, sắc mặt nàng thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Tư Nam Tuyệt càng thêm lạnh lùng, nàng cảm thấy hơi thở phái nam quen thuộc xung quanh khiến cho nàng hít thở thông, nàng đập mạnh cái tay khoác vai mình, trừng mắt tức giận : "Đừng đụng vào ta!"

      Tư Nam Tuyệt đột nhiên bị đẩy ra, đứng ở nơi đó biết làm sao, muốn tiến lên lại lo nàng kháng cự.

      Vừa rồi tự xưng bổn vương ở trước mặt nàng ta, nam nhân cao cao tại thượng như vậy, thế nhưng lúc này khẩn trương lo lắng đứng ở trước mặt nữ nhân này giống như đứa trẻ phạm sai lầm, tâm tình vui mừng bởi vì có thể thoát khỏi Vân phủ của Lê Họa tan thành mây khói, nàng ta tự chủ nắm chặt quả đấm, sớm biết Vân phủ đưa ra vương phi, chắc hẳn chính là nữ nhân trước mắt này! Nàng ta chân thành lên trước, nở rộ nụ cười thân thiện: "Vương phi hiểu lầm!"

      Hiểu lầm? Tư Nam Tuyệt được nhắc nhở, thấy vẻ mặt căm thù giống như nữ nhân chút nào của nha đầu trước mặt, nhất thời liên tưởng đến trước kia nhìn thấy tên tình địch Hạ Hầu Cảnh cũng dùng ánh mắt giống như vậy, nhất thời chân mày nhíu chặt dần dần giãn ra, ý thức ràng, khóe miệng vui vẻ cong lên, ánh mắt lo lắng khẩn trương rút lui, hóa thành nụ cười dịu dàng, đưa tay tới lôi kéo tay Vân Tuyết Phi, mặc dù nha đầu này giãy giụa, cũng buông ra.

      Vân Tuyết Phi cưỡng được hơi sức của Tư Nam Tuyệt, muốn nổi giận, nhưng nhiều người nhìn như vậy, nàng còn muốn mặt mũi, vì vậy hung ác róc xương lóc thịt nam nhân cười đến mặt xuân phong đắc ý, chờ về nhà mới tính sổ với ngươi!

      Mã Lan Thấm tin Lê Họa lại thất bại, chẳng lẽ kế hoạch tốt đẹp của bà ta đều bị ngâm nước nóng rồi? đúng, nên như vậy, nhất định là Lê Họa sợ nha đầu Vân Tuyết Phi nên cố ý như vậy, bà ta lên trước kéo bả vai Lê Họa mạnh, tin khẽ chất vấn: "Thời gian ngươi và vương gia ở trong gian phòng dài như vậy, xảy ra chuyện gì?"

      câu kinh ngạc khiến cho ánh mắt đánh giá, coi thường của nha hoàn gã sai vặt liên tục rơi vào người nàng ta, sắc mặt Lê Họa đỏ bừng, toàn thân được tự nhiên, mặc dù nàng ta và vương gia cũng chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nam quả nữ sống chung phòng, ai tin tưởng? Hơn nữa nếu như bị nha hoàn gã sai vặt ở đây truyền ra ngoài, ảnh hưởng danh dự của nàng ta, vậy sau này nàng ta muốn tìm lang quân như ý cũng khó khăn!

      Nghĩ tới đây, nàng ta cũng duy trì được dáng vẻ vân đạm phong khinh ở ngoài mặt nữa, nàng ta hung ác trừng mắt nhìn nữ nhân ghê tởm trước mắt: "Ngươi bậy bạ gì vậy? Ta và vương gia trong sạch!" Nàng ta gắng sức muốn hất cánh tay ra, cách xa nữ nhân trước mắt này, làm như nữ nhân trước mắt giống như ma, bám chặt lấy nàng ta, trong miệng vẫn lặp lặp lại chất vấn: "Làm sao có thể? Làm sao có thể?"

      có cách nào, nàng ta thể hủy ở tay nữ nhân trước mặt, so với đại thù của cả nhà, tự ái của nàng ta tính là gì? Nàng ta nhắm mắt lại, chờ mở ra lần nữa giống như quyết tâm ra quyết định nào đó, đột nhiên quỳ gối phịch tiếng trước mặt Vân Tuyết Phi, hoa lê đẫm mưa : "Xin vương phi minh xét, nô tỳ và vương gia trong sạch, nếu như nô tỳ dối, để cho nô tỳ chết tử tế được!" xong dập đầu ba cái mạnh đất!

      Tư Nam Tuyệt nhận thấy tay bé trong tay lại bắt đầu giãy, ác độc quét mắt nhìn nữ nhân mách lẻo trứớc mắt, rốt cuộc biết tại sao vừa rồi nha đầu này được bình thường như vậy, sớm biết mục đích Vân Hoài Thiên đưa nữ nhân tới chỗ mình, nhưng suy tính đến cuối cùng ông ta vẫn là phụ thân của Phi Nhi, mắt nhắm mắt mở, ngờ hai người kia lại to gan lớn mật bôi đen trước mặt Phi Nhi!

      Vân Hoài Thiên bên cạnh thấy tình huống như thế, sớm sợ ra lời! Vương gia coi trọng nữ nhân Lê Họa này, nhưng tiếp theo, nhiều lắm là đắc tội nha đầu Vân Tuyết Phi này, về sau cả đời qua lại với nhau, nhưng ông ta ngờ, nữ nhân Mã Lan Thấm này kích động như thế, hơn nữa ở trước mặt vương gia, che đậy miệng, đây phải là phơi bày chính mình có lòng tốt ở trước mặt vương gia sao? Ông ta dùng ánh mắt run run rẩy rẩy nhìn vương gia chút, đợi nhìn đến đôi mắt lạnh như băng của vương gia, chân ông ta đột nhiên như nhũn ra, đầu choáng vãng, sao chuyện lại phát triển thành như vậy?

      "Vân đại nhân, hôm nay lại để bổn vương thấy được đạo làm phụ thân và đạo trị gia của ngươi?" Tư Nam Tuyệt chậm rãi mở miệng, giọng lạnh tận xương như gió mùa đông khắc nghiệt.

      Toàn thân Vân Hoài Thiên lạnh lẽo, tay chân phát run, đôi chân cũng chống đỡ được nữa, té quỵ xuống đất, rung giọng : "Thần biết tội, xin vương gia nể tình thần là phụ thân của vương phi mà bỏ qua cho thần lần này , thần thề, về sau cũng dám nữa!"

      Mã Lan Thấm vốn hắng giọng chất vấn, mặc kệ Lê Họa có nhận hay , dù sao bà ta khẳng định, ở trong mắt bà ta nam nhân và nữ nhân sống chung phòng, sao có thể xảy ra chút gì? Bà ta nhất định để cho tiện nhân Vân Tuyết Phi này dễ chịu hơn, bà ta cũng xác định Vân Tuyết Phi ngại vì quan hệ huyết thống với Vân phủ, ngại vì Vân Hoài Thiên gây khó dễ cho bà ta như thế nào? Nhưng bà ta cũng nghĩ tới, quan tâm mình bức bách thế nào, Lê Họa vẫn thừa nhận, hơn nữa dù thế nào bà ta cũng ngờ được, lúc này Vân Tuyết Phi hoàn toàn phải nữ nhân nhát gan để bà ta tùy ý ức hiếp đánh chửi trước kia!

      Nhất là nghe thấy Vân Hoài Thiên sợ hãi nhận tội, giọng của bà ta dần dần xuống, cảm thấy chuyện ổn, bà ta nhìn về phía Vân Hoài Thiên nhờ giúp đỡ, lo lắng : "Lão gia, ta...ta. . . . . ."

      Vân Hoài Thiên tức giận trừng mắt liếc nữ nhân làm hư việc nhiều hơn thành công, quát lớn: "Còn quỳ xuống nhận tội với vương gia vương phi!"
      Last edited: 4/12/15

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ko xu li thoa dang chi ghen len thi chet

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58: Trừng trị Mã di nương

      Mã Lan Thấm rùng mình cái, chạm đến khí thế bén nhọn của Tư Nam Tuyệt cùng với ánh mắt lạnh lẽo của Vân Tuyết Phi, sắc mặt bà ta hơi đổi, thân thể run rẩy kịch liệt, bà ta kéo ra nụ cười khó coi: "Ta...ta cố ý!" xong trực tiếp ngồi liệt ở mặt đất, trong lòng tỏa ra từng trận khí lạnh.

      Mắt Vân Tuyết Phi khép hờ, ở dưới trời chiều lông mi dài ra vẻ hoa lệ lạnh lẽo, nàng đột nhiên đưa tay đặt ở tay Tư Nam Tuyệt, ngẩng đầu cho Tư Nam Tuyệt ánh mắt yên ổn, sau đó nhàng rút tay mình ra, lộ ra nụ cười quỷ dị với Mã Lan Thấm.

      Nàng bỏ qua Mã Lan Thấm tới trước mặt Vân Hoài Thiên, khi Vân Hoài Thiên khẩn trương run rẩy, cúi người đưa tay nâng ông ta lên, dịu dàng khẽ mở miệng: "Người là phụ thân sinh ra ta nuôi ta, cho dù làm việc gì sai, ta cũng trách người!"

      Vân Hoài Thiên vốn khẩn trương sợ hái, sau khi nghe Vân Tuyết Phi dịu dàng bảo đảm, ngẩng đầu lên nhìn kĩ nữ nhi mà ông ta luôn luôn muốn gặp, thấy Vân Tuyết Phi có chút hận ý nào đối với ông ta, chỉ đau lòng bất đắc dĩ nhìn mình, ông ta cũng nghĩ, dù sao ông ta cũng là phụ thân của nàng, nếu như nàng xử trí ông ta chính là bất hiếu, máy mắn nha đầu này thức thời! Ông ta khỏi cười ha ha ngừng, vỗ tay Vân Tuyết Phi xin lỗi: "Là phụ thân có lỗi với con, con là đứa bé ngoan hiếu thuận, về sau phụ thân bao giờ kiếm ăn như vậy nữa!"

      Vân Tuyết Phi lấy tay của mình ra, khéo léo gật đầu cái: "Phụ thân nên nhớ kĩ lời ngày hôm nay!"

      Vô ý liếc mắt nhìn Mã Lan Thấm cái, thấy ánh mắt hơi hy vọng của bà ta, Vân Tuyết Phi lập tức lên tiếng chuyện: "Mã di nương to gan lớn mật, ta là đích tiểu thư của Vân phủ, hộ quốc vương phi, nhưng bà để bổn vương phi ở trong mắt chút nào, lại nhiều lần tìm bổn vương phi gây phiền toái, phân biệt được tôn ti, để vương phủ ở trong mắt, phụ thân nên xử trí tốt!"

      Nụ cười mặt Vân Hoài Thiên cứng lại, ngờ nữ nhi lại muốn truy cứu, phải truy cứu Mã Lan Thấm cũng bằng với đánh miệng của ông ta sao? Nhưng dù sao truy cứu người cũng hơn liên lụy đến hai người nhất là nhìn sắc mặt vương gia trầm thế kia, ông ta suy nghĩ trong nháy mắt, sau đó đưa ra quyết định, cười : "Nhất định phải xử trí, đều do nữ nhân này, nếu phải bà ta, phụ thân cũng đến mức làm chuyện hồ đồ này! Cũng may Tuyết Phi thâm minh đại nghĩa, có thể hiểu phụ thân!"

      Sắc mặt Mã Lan Thấm tái , thể tin nhìn người nam nhân mà mình theo hơn nửa đời người trước mắt, bà ta cho rằng ông ta chỉ hoa tâm, ngờ lúc gặp nguy hiểm lại chút do dự đẩy bà ta ra chịu trận, mặc dù chuyện này đúng là do bà ta thổi gió bên tai ông ta, nhưng nếu như ông ta có lòng riêng, làm sao có thể thực kế hoạch với bà ta?

      Bà ta tin, bà ta tin ông ta tàn nhẫn đối với mình như vậy, ngày ân ái trăm năm vợ chồng, huống chi bà ta và ông ta chỉ có đêm, bọn họ có vô số đêm triền miên ân ái, ánh mắt kỳ vọng của bà ta đặt ở người ông ta, hi vọng ông ta đột nhiên có thể tìm ra lương tâm, nhớ lại bà ta tốt, có thể dũng cảm đứng ra chuyện giúp bà ta, như vậy cho dù đến cuối cùng muốn trừng phạt bà ta, bà ta cũng cam tâm tình nguyện!

      Nhưng chờ lúc, ông ta cũng đưa mắt dời đến người bà ta, con ngươi vốn hi vọng kỳ tích của bà ta dần dần xám xịt, đây chính là người nam nhân mà bà ta lãng phí tuổi thanh xuân và tinh lực để tranh đoạt sao? Bà ta đột nhiên cảm thấy cuộc đời này rất buồn cười, điểm xuất phát trong mưu đồ của bà ta đúng là vì chính mình, vì ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu của Vân phủ, nhưng bà ta càng là vì ông ta, vì dã tâm của ông ta!

      Thấy Mã Lan Thấm sợ hãi giãy giụa, thậm chí đến cuối cùng ánh mắt tuyệt vọng đau lòng, khỏi phải trong lòng Vân Tuyết Phi thoải mái bao nhiêu, chuyện dừng như vậy, trước kia Tô Uyển chịu khổ, bây giờ ta muốn ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần!

      " như vậy, phụ thân định xử trí Mã di nương như thế nào?" Bước chân của Vân Tuyết Phi ép sát, đôi mắt sắc bén thẳng tắp ép hỏi.

      "Ặc, chuyện này, chuyện này. . . . . ." Vân Hoài Thiên Thiên Nguyên vốn có chút thiện cảm đối với Vân Tuyết Phi, giờ phút này tất cả đều biến mất hầu như còn, ông ta ngờ nha đầu này cho mặt mũi như vậy, dù gì ông ta cũng là chủ nhân của Vân phủ, hôm nay Mã Lan Thấm gây họa lớn cho ông ta như vậy, chắc chắn ông ta tha cho bà ta, nhưng ông ta xử trí và bị buộc xử trí, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau!

      "Chẳng lẽ phụ thân còn chưa nghĩ ra? Hay phụ thân nỡ xử trí Mã di nương, dù sao mới vừa rồi chính ta nhìn thấy phụ thân và Mã di nương vô cùng ân ái!"

      Ánh mắt cười như cười của Vân Tuyết Phi khiến toàn thân Vân Hoài Thiên mất tự nhiên, nghĩ đến vừa rồi ông ta và Mã Lan Thấm thân thiết quên mình ở tiền tiền sảnh, bị nữ nhi của mình ra trước mặt mọi người, giống như mặc y phục bại lộ ở trước mặt mọi người, gương mặt già nua của ông ta nhất thời cảm thấy mặt ánh sáng, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, tiễn tên ôn thần trước mắt !

      "Vậy theo nữ nhi ngoan, xử trí như thế nào mới là tốt nhất?" Vân Hoài Thiên nghĩ ông ta xử trí , khẳng định trong lòng vương gia cho rằng ông ta trị gia nghiêm, nha đầu Vân Tuyết Phi này cũng bỏ qua dễ dàng! Nếu như ông ta xử trí nặng, trong lòng Mã Lan Thấm nhất định oán hận ông ta, còn bằng ném củ khoai nóng bỏng tay cho Vân Tuyết Phi, đến lúc đó Mã Lan Thấm muốn hận cũng chỉ hận nha đầu này!

      "Nếu phụ thân tiện mở miệng, như vậy nữ nhi làm thay!" Nàng chân thành tới trước mặt Mã Lan Thấm, ánh nắng chiều chiếu vào váy dài phiêu dật của nàng, khiến cho dung nhan của nàng càng thêm linh động xinh đẹp tuyệt trần nên lời! Sắc mặt nàng nghiêm nghị : "Mã di nương tuân thủ tôn ti, tâm tư ác độc, bây giờ biếm làm nha hoàn tam đẳng, phải học tập lễ nghi, về sau thể tự cho rằng mình là di nương!"

      Vừa dứt lời, Mã Lan Thấm hung hăng ngẩng đầu lên, mục tiêu cả đời này của bà ta là tuyệt làm thiếp thất cho người ta, ngờ quay đầu lại, ngay cả thân phận di nương cũng gánh nổi, bà ta thành nha hoàn, nữ nhi Hân Nhan thế nào? Trong phủ có mấy người phụ nhân, mọi người đều phải đèn cạn dầu, trước kia bà ta dựa vào thân phận Nhị Di Nương còn có thể áp chế họ, tại chính mình trở thành nha hoàn đê tiện nhất, họ chắc chắn bỏ qua cơ hội chỉnh bà ta!

      Nghĩ đến tương lai hoàn toàn u ám của mình, bà ta như rơi hầm băng, vội vàng quỳ tới trước mặt Vân Hoài Thiên, lôi kéo vạt áo Vân Hoài Thiên lên tiếng xin xỏ: "Lão gia, ông thể đối với ta như vậy, dù sao ta theo ông thời gian dài, có công lao cũng có khổ lao, nếu như ta thành nha hoàn, ông bảo sau này Hân Nhan ngẩng đầu ở trước mặt những người khác như thế nào?"

      Trong lòng Vân Hoài Thiên vốn muốn, dù sao ông ta và bà ta còn có nữ nhi, nhưng vẫn do dự, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tư Nam Tuyệt, ông ta chậm rãi thu hồi lòng đồng tình, kéo vạt áo, lạnh lùng vô tình câu: "Tự mình làm bậy thể sống được!" Cũng thể trách ông ta, tại ông ta cũng khó bảo toàn bản thân, làm đến tình trạng tại, đều là chủ ý ngu xuẩn của bà ta!

      Lê Họa quỳ gối bên, ngờ nữ tử trước mặt ràng nhìn rất yếu đuối, thế nhưng có thể bức hai người kia đến trình độ như vậy, hơn nữa người nam nhân trước mắt còn là phụ thân của nàng ta (VTP)! Xử trí Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm, cũng là gián tiếp mà cho nàng ta biết, nhưng nàng ta có chút , nữ nhân có tâm kế như vậy giành được cưng chiều và thương của nam nhân như thiên thần kia như thế nào?
      Last edited by a moderator: 4/12/15
      duyenktn1, rjnchan, Chris2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 59: Kết quả bi thảm của di nương và thứ muội

      Nếu như hôm nay bà ta xuống làm nha hoàn, bà ta hiểu Vân Hoài Thiên, ngại vì uy nghiêm của vương gia, về sau ông ta tuyệt đối nâng bà ta lên lại!

      Bà ta tính toán mọi người, chẳng qua là vì ông ta và nữ nhi của bọn bọ, nhưng bây giờ lại rơi vào kết quả như vậy. Tại sao? Về sau nữ nhi của bà ta làm di nương cho người ta, còn nữ nhi của Tô Uyển có thể làm vương phi! Hôm nay nếu phải tiện nhân Vân Tuyết Phi này, làm sao bà ta có thể thê thảm như vậy?

      Nghĩ tới đây, trong mắt bà ta chợt lóe lên ác độc và thù hận, thấy Vân Hoài Thiên đứng ở bên cạnh nhìn cũng nhìn bà ta lần, bà ta xoay người nhìn Vân Tuyết Phi, ở trong ánh mắt đùa cợt của Vân Tuyết Phi, cắn răng nhắm mắt lại, dập đầu bịch bịch nịch mạnh đất, miệng cầu cạnh cho mình: "Nô tỳ biết sai rồi, xin vương phi đại nhân đại lượng, bỏ qua cho nô tỳ lần này, nô tỳ cũng dám nữa!"

      Dập đầu lúc sau, mãi cho đến khi từng cơn đau đớn đầu truyền đến, đợi được lời để cho bà ta dừng lại, trong lòng Mã Lan Thấm cực kỳ giận, bà ta nhớ kĩ sỉ nhục lúc này!

      "Ngẩng đầu lên!" Giọng lạnh lẽo của Vân Tuyết Phi đột nhiên vang lên ở phía .

      Trong lòng Mã Lan Thấm nhục mạ Vân Tuyết Phi, đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, nghe được mệnh lệnh, nhấc đầu lên theo phản xạ, ác độc và tàn bạo trong mắt còn chưa tiêu tán, cứ như vậy bại lộ ở trong mắt mọi người!

      "Bổn vương phi vẫn nhìn ra ngươi hối cải, nhưng ngược lại nhìn liếc qua thấy ngay thù và hận!" Vân Tuyết Phi châm chọc hơi cong môi chút, ánh mắt sáng ngời trong suốt do dự ở người Mã Lan Thấm, Hừ! Hi vọng nữ nhân này lòng hối cải, trừ phi mặt trời mọc từ phía tây!

      "Vân Tuyết Phi, kẻ tiện nhân này, lại dám ức hiếp mẫu thân ta!" Đột nhiên tiếng gầm lên truyền đến, vẻ mặt Vân Hân Nhan tức giận chạy tới, nhìn trán Mã Lan Thấm toàn màu đỏ tươi, nàng ta đau lòng đồng thời tiến lên kéo lấy Mã Lan Thấm muốn nâng bà ta lên: "Mẫu thân, người cần quỳ xuống trước tiện nhân này!"

      Mở miệng tiếng tiện nhân, sắc mặt Tư Nam Tuyệt tốt trầm xuống, ánh mắt tản ra lạnh lùng ngoan tuyệt!

      Lúc này Vân Hoài Thiên vẫn quan sát vương gia muốn cầm đao cạy đầu nữ nhi ngu xuẩn của mình, chuyện nhìn trường hợp, có tính toán, càng có đầu óc, về sau chết thế nào cũng biết! Ông ta run run rẩy rẩy bước nhanh lên, khi Vân Hân Nhan còn chưa kịp phản ứng, quăng tới cái tát mạnh, giọng ác độc cảnh cáo: "Nghịch nữ! Còn mau xin lỗi với vương phi!"

      Con ngươi Vân Hân Nhan trợn to, thể tin che mặt nhìn phụ thân ngày xưa vẫn thương nàng ta nhất, thế nhưng lại đánh nàng ta bạt tai vì Vân Tuyết Phi, tức giận và hận ý trong lòng càng sôi trào, giọng điệu của nàng ta dứt khoát: "Con muốn!" Ánh mắt nhìn về phía Vân Tuyết Phi càng thêm sắc bén: "Tiện nhân! Ngươi được chết tử tế!"

      Đột nhiên cơn gió mạnh quét qua, luồng khí mạnh mẽ đánh úp qua, Vân Hân Nhan bị cuốn lấy quang mạnh đất, toàn thân co quắp, khó chịu lăn lộn ho khan mặt đất!

      "Hân Nhan!" Trong lòng Mã Lan Thấm hoàn toàn luống cuống, nhìn thấy dáng vẻ nữ nhi khó chịu, còn khó chịu hơn giết bà ta, bà ta vội vàng chạy tới đỡ: "Nữ nhi, con làm sao vậy? Đừng dọa mẫu thân!"

      Vân Hoài Thiên có võ công, nhưng mà ở đây chỉ có mấy người như vậy, ông ta dùng đầu óc cũng biết là vương gia ra tay, ông ta vội vàng tiến lên cúi đầu khom lưng bồi tội: “Vương gia bớt giận! Nghiệt nữ này bị mẫu than của nó làm hư rồi, nhục mạ vương phi, tội đáng chết vạn lần! Nó biết sai rồi, xin vương gia nhìn phân thượng nó là muội muội của vương phi mà tạm tha cho nó lần này , thần nhất định mang về quản giáo tốt!”



      Tư Nam Tuyệt châm chọc khóe miệng cong chút, giương môi cười tiếng: “ ra đây là lần đầu bổn vương nhìn thấy muội muội nhục mạ đích tỷ như vậy, có thể thấy được Vân đại nhân trị gia tốt!”



      Vân Hoài Thiên ngờ cầu cạnh ngược lãi dẫn đến sai lầm tới người mình, trán ông ta đổ mồ hôi, ánh mắt hốt hoảng, thế nào cũng là nữ nhi của mình, dù thành tài, ông ta cũng thể để cho nàng ta bị phá hủy như vậy, ông chuyển ánh mắt cầu tha thứ sang Vân Tuyết Phi: “Tuyết Phi, Hân Nhan còn , hiểu chuyện, con làm tỷ tỷ liền rộng lượng chút, nên chấp nhặt với nó như vậy!”



      Vân Hân Nhan chưa từng thấy phụ than mình cúi đầu cúi người chuyện với người khác như vậy, cho tới bây giờ ông ta đều cho nàng ta hình tượng vĩ đại, nhưng hôm nay lại cầu cạnh người được gọi là nữ nhi giống như chó, nàng ta thấy cảm động chút nào, cho dù đó là cầu cạnh vì nàng ta, ngược lại thấy sỉ nhục và tức giận, còn có chút chịu nổi nữa.



      “Con muốn người cầu cạnh cho con! Con sai! sai!” Vân Hân Nhan che ngực, sắc mặt nhạt nhạt tựa người Mã Lan Thấm, dùng hết hơi sứ điên cuồng : “Ra vẻ đáng thương trước mặt nữ nhi của mình, người khiến con khinh thường...”



      Mac Lân Thấm kinh hãi, vội che miệng Vân Hân Nhan, nhìn mặt Vân Hoài Thiên xanh đen, bà ta lo lắng ông ta vẫy vẫy ống tay áo, quan tâm nữ nhi của mình, giống như vừa rồ phủi sạch quan hệ với bà ta!



      Trong lòng Vân Tuyết Phi hơi khó chịu, có thể tình cảm của nguyên chủ quá mạnh mẽ, ở trước mặt Vân Hân Nhan Vân Hoài Thiên là người phụ thân chân chính thể nghi ngờ, nhưng trước mặt Vân Tuyết Phi, cho tới nay là quan tâm, tương đối lạnh lùng, đến bây giờ hãm hại lấy lòng, nàng khỏi thông cảm với Tô Uyển, nam nhận như vậy mà đoạn tuyệt với phụ thân thươn mình, là rất đáng giá!



      Hình như Tư Nam Tuyệt cảm thấy tâm tư của người trước mắt biến hóa, càng dùng sức nắm chặt tay nàng, trơn bóng nhàn nhạt, mát mẻ nhàn nhạt, tình ý triền miên, dây dưa xung quanh!



      Động tác rất này đều bị Lê Họa thu hết vào mắt, Vân Tuyết Phi bất hanh, gặp phải phụ thân cực phẩm như vậy, nhưng nàng ta cũng may mắn, gặp được nam nhân như Tư Nam Tuyệt, được che chở dưới cánh chim của mình.



      “Thời gian còn sớm, chúng ta về nhà !” Tư Nam Tuyệt nhàng ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, nắng chiều màu da cam rực rỡ chiếu rọi, phủ lên hai người, tạo nen cảm giác lúc lúc , giọng của êm ái dụ dàng, giống như đáng trấn an người trong lòng.



      Vân Tuyết Phi ra từ trong cảm xúc, nhìn dung nhan như thơ như họa của, đây là nam tử mà nàng muốn dắt tay đời, từng giọt từng giọt hạnh phúc ngưng tụ ở trong lòng nàng, nàng khẽ gật đầu, mỉm cười lộ ra hạnh phúc: “Ừ, chúng ta về nhà!”



      Vân Hoài Thiên nghe thấy rốt cuộc ôn thần muốn , trong lòng mừng rỡ, bên gnoaif vội vã làm ra vẻ muốn giữ lại: “Vương gia, thời gian trễ thế này, ở lại ăn bữa cơm !” Hưng phấn trong mắt tiết lộ dối trá của ông ta.



      Tư Nam Tuyệt cũng cho ông ta ánh mắt, lạnh nhạt : “Từ hôm nay trở , Vân đại nhân ở nhà học tập thế nào alf trị gia! Những chuyện khác đều dừng lại!” Đồng thời đảo ánh mắt chán ghét qua đôi mẫu tử ác độc: “Nhục mạ vương phi, vả miệng!” Lưu lại hai câu đơn giản như vậy, trực tiếp ôm Vân Tuyết phi lên, đạp gió mà lên, tung bay ra ngoài!



      Vân Hoài Thiên trợn tròn mắt, trị gia? Những chuyện khách dừng lại? Đây chẳng phải là miễn chức của ông ta sao? Ông ta tốn bao nhiêu tâm huyết mới tới bước hôm nay, kết quả đều bị hai người ngu xuẩn trước mắt khuấy đảo, tương lại của nhi tử ông làm thế nào?



      Càng nhìn hai sao chổi trước mắt, ông càng tức giận, đành nhắm mắt làm ngớ, quăng áo tay áo mạnh, cũng quay đầu lại mà mất!



      Mã Lan Thấm muốn tìm đại phu xem bệnh cho Vân Hân Nhan,, đột nhiên móng mờ bao pgur trước mắt, bà ta còn chưa kịp phản ứng, thân thể liền bị người ta nhấc lên, đôi tay bị kìm ngược lại phía sau, tiếng nữ nhi kêu lên truyền đến bên tai: “Các người muốn làm gì?”



      Ở trong ánh mắt ngạc nhiên và sợ hãi của họ, bàn tay liên tục vỗ xuống như mưa, đau nhức truyền đến, trong viện toàn tiếng gào khóc thảm thiết.
      Last edited: 30/11/15
      duyenktn1, rjnchan, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :