1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36. Chương di nương bị tước quyền

      "Chương di nương, chỉ tiểu nha hoàn ăn bừa bãi mà đại nha hoàn bên cạnh ngươi lại thực cho rằng tứ tiểu thư tư thông với người, còn tưởng mình đứng đắn đến bẩm báo ngươi, cảm thấy quá là trò đùa sao? Ta cũng biết Bùi phủ này lại có quy củ như thế, nghe chuyện biến tấu, ngay cả tra hỏi nha hoàn cũng làm mà năng thiếu suy nghĩ bêu xấu danh dự tiểu thư?" Ôn phu nhân lạnh nhạt , mở miệng nhắm thẳng vào người Hỉ Ngôn.

      Chương Vân cũng có chút tức giận trừng mắt nhìn Hỉ Ngôn, theo bà nhiều năm như vậy mà chuyện lớn như thế cũng kiểm tra lại đồ chôn dưới đất rồi bẩm báo, để giờ nháo thành trò cười. Bà ta lạnh giọng quát: "Hỉ Ngôn, ngươi biết tội chưa?"

      Sắc mặt Hỉ Ngôn trắng bệch, liên tục dập đầu : "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!"

      "Tục ngữ đúng, nô tài tùy chủ. Nếu Chương di nương coi trọng tứ tiểu thư nha hoàn bên cạnh sao dám khinh mạn như thế? Cho dù thực là y phục nam nhân, lại hề nghi ngờ bọn nha hoàn có hành vi đứng đắn? Chương di nương ngược lại rất tốt, luôn mồm chắc chắn trong viện tứ tiểu thư dấu xiêm y nam tử, nửa câu cũng đề cập tới nha hoàn đầy sân. làm dưới theo, cũng thể trách hoàn toàn nha hoàn của ngươi." Ôn phu nhân nhếch miệng lạnh lùng đầy vẻ trào phúng.

      Chương Vân thấp thỏm bất an : "Nô tỳ... Nô tỳ chẳng qua nhất thời lỡ lời."

      Những sơ sót này phải Chương Vân nghĩ tới. Chẳng qua là nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, xác thực được tội danh tư thông của Bùi Nguyên Ca Bùi Chư Thành nhất định giận dữ, vô cùng thất vọng nữ nhi này. Sau bà lại làm bộ giấu diếm cho Bùi Nguyên Ca, đỡ cho nàng ta để Bùi Chư Thành thấy bà đối xử với Bùi Nguyên Ca "từ ái" chi tâm, tự nhiên hoài nghi nữa. Nhưng theo tình hình này, tội danh xử trí thỏa đáng bất luận thế nào bà ta cũng trốn thoát.

      "Từ lâu nghe Chương di nương chưởng quản Bùi phủ khôn khéo, xử lý phủ vụ ràng, thế nào mà hôm nay vừa gặp lỡ hai lần? Mà cả hai lần đều nhằm vào tứ tiểu thư vậy? rất khéo nha!" Ôn phu nhân cong miệng cười rồi lập tức thở dài: "Nhưng mà cũng khó trách, dù sao Chương di nương cũng có nữ nhi của mình, tứ tiểu thư lại phải do ngươi đẻ ra, sao có thể tận tâm hết lòng cho được? Suốt ngày gây khó dễ cho người ta, đây cũng là nhân chi thường tình."

      Bùi Nguyên Ca thầm khen trong lòng, vị Ôn phu nhân này rất cao minh!

      Lúc này, nếu Ôn phu nhân ám chỉ việc này do Chương Vân thiết kế, tội danh mưu hại đích nữ này quá lớn, khác hoàn toàn với hình tượng ngày thường của Chương Vân ở trong lòng Bùi Chư Thành, nhất định Bùi Chư Thành tin. chừng còn tạo hiệu ứng ngược, cảm thấy Chương Vân bị ủy khuất. Nhưng giờ Ôn phu nhân chỉ Chương Vân phản ứng thỏa đáng, lại tham chiếu vào Bùi Nguyên Dung. Cuối cùng đứng giải thích ở góc độ người bình thường, Bùi Chư Thành tiếp nhận, có khả năng khiến ông tạo bất mãn với Chương Vân. Lời này rất đúng lúc, tuyệt vời!

      Vậy xem ra, vị Ôn phu nhân này rất hiểu tính cách của phụ thân, nhưng biết vì sao bà ấy phải giúp mình như vậy?

      Quả nhiên, sắc mặt Bùi Chư Thành càng thêm trầm, nhìn Chương Vân bằng ánh mắt thất vọng pha chút tức giận, cực kỳ bất mãn với phản ứng đêm nay của bà. Mấy năm nay, ông giao Ca nhi cho Chương Vân, vốn dĩ vì cảm thấy bà hoàn hảo, bất luận Ca nhi thế nào, bà cũng tận tâm hết lòng. Nhưng gặp chuyện quan trọng bà lại biểu lơ đãng, sơ sẩy chậm trễ. Nếu đêm nay đào ra yểm trấn, phải y phục nam tử danh dự của Ca nhi mất hết.

      Chân chính như lời Ôn phu nhân, phải thân sinh, sao có thể tận tâm hết lòng?

      Mười năm qua, đây là lần đầu tiên Chương Vân thấy Bùi Chư Thành nhìn bà như vậy, lại là vì nữ nhi của Minh Cẩm. Trong lòng bà cảm thấy đau đớn và ghen ghét khó thành lời. Bà ta cắn môi ngụy trang nữa, trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ, thấp giọng : "Nô tỳ... nô tỳ lỡ lời, thỉnh lão gia... giáng tội!"

      Nếu là bình thường, nhìn thấy bộ dáng của Chương Vân như vậy, Bùi Chư Thành tất tiến lên an ủi. Nhưng lần này, ông lại lạnh lùng thốt: "Hỉ Ngôn phạm thượng, bôi nhọ danh dự tiểu thư, đánh hai mươi trượng đuổi ra khỏi phủ." Ông nhìn ba ta cái, nữa. Mặc dù trách phạt Chương Vân, nhưng phạt nặng đại nha hoàn bên người bà ta như vậy coi như cảnh cáo nghiêm khắc.

      So với mất cánh tay Hỉ Ngôn này, Bùi Chư Thành hề nể mặt mà phạt đại nhà hoàn của bà như vậy, càng khiến tim Chương Vân như bị đao cắt.

      "Về sau chuyện của Tĩnh Xu trai, ngươi được nhúng tay vào, để cho Ca nhi tự mình xử lý !" Bùi Chư Thành trầm giọng , lời tuy đơn giản nhưng cũng là cắt giảm quyền của Chương Vân. Mà quan trọng hơn cả đó là những lời này bao hàm còn tín nhiệm Chương Vân nữa. Mười năm qua, ông tin tưởng Chương Vân có thừa, đây là lần đầu tiên cho bà ta thể diện ngay trước mặt mọi người như thế: "Ca nhi, những nha hoàn này người cũng thể lưu lại. Đêm nay phải ủy khuất con rồi, ngày mai kêu mua giới mang những người gia thế trong sạch tới, cha chọn lựa cùng con. Lần này nhất định chọn cho con người đáng tin cậy."

      Ca nhi đáng thương, mẹ đẻ mất sớm, lại có nhà ngoại, chỉ còn người cha là ông. Nếu ngay cả ông cũng hết lòng, còn có ai thực lòng suy nghĩ vì Ca nhi?

      Nếu như bình thường, nha hoàn trong viện tiểu thư có thiếu, đều chọn người trong phủ bổ sung. Lần này, Bùi Chư Thành lại bỏ qua người trong phủ, trực tiếp mua người bên ngoài. Hiển nhiên ông sợ hạ nhân trong phủ rắc rối phức tạp, nô đại khi chủ (nô tài cậy lớn bắt nạt chủ), lại khiến Bùi Nguyên Ca bị ủy khuất.

      Chương Vân sao có thể nghe ra thâm ý này, trong lòng càng thêm càng hận.

      Mua nha hoàn bên ngoài, nghĩ như vậy vẹn toàn sao? Người mua giới của Bùi phủ bà rất quen thuộc, muốn động tay chân đưa hai nha đầu lanh lợi xuất sắc vào để Bùi Nguyên Ca chọn trúng, còn phải dễ như trở bàn tay sao? Đến lúc đó, nàng khiến Bùi Nguyên Ca ngã đau hơn!

      Bùi Nguyên Ca lại vừa mừng vừa sợ, lần này có thể nàng nhất cử tam tiện: thứ nhất, trừ bỏ hết tai mắt trong Tĩnh Xu trai ; thứ hai, dấu được chuyện nàng có hành vi dị thường, khiến phụ thân nghi ngờ; thứ ba, dao động được trọng lượng của Chương Vân ở trong lòng phụ thân, ít nhất về sau chuyện của bà ta, phụ thân tin tưởng Chương Vân như trước nữa. Có hạt giống này, ngày nào đó, nàng nhất định có thể ban đổ hoàn toàn Chương Vân.

      Niềm vui ngoài ý muốn đó là nàng có thể trở thành chủ nhân chân chính của Tĩnh Xu trai, bị quyền quản phủ của Chương Vân quản chế nữa.

      Nếu có Ôn phu nhân đúng lúc mọi chuyện tuyệt đối thể thập toàn thập mỹ đến như vậy. Bùi Nguyên Ca nhìn Ôn phu nhân bằng ánh mắt cảm kích, lại phát bà ấy có lòng tốt gật đầu với nàng, trong lòng ngẩn ra.

      Ban đêm, Kiêm Gia viện.

      "Ta cho rằng ngươi định chết khô ở đây như vậy, cả đời màng thế , ngờ ngươi vẫn còn nhớ có bằng hữu là ta! Đây là thứ ngươi muốn!" Ôn phu nhân ném danh sách thầy giáo lên bàn, hơi mệt mỏi nhìn Thư Tuyết Ngọc: "Ta và Bùi Chư Thành chuyện, lúc đầu ông ta còn rất kiên quyết, sau đó nhắc tới Nguyên Ca... Minh Cẩm mất sớm, mà ngươi lại có con, hơn nữa chuyện tình đêm nay khiến ông ta xao động, ta lại bảo đảm thay ngươi, ngươi đối đãi với Nguyên Ca như con đẻ của mình, chăm lo cho Nguyên Ca. Cuối cùng ông ta mới đồng ý ."

      Bà rất muốn cảm ơn trò hay đêm nay của Chương Vân, nếu , bà thể lay chuyển được Bùi Chư Thành.

      Sắc mặt Thư Tuyết Ngọc lại hề vui mừng, chỉ thản nhiên : "Nhưng mà, muốn giải phong (xóa bỏ cấm túc) Kiêm Gia viện có điều kiện, đúng ?"
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37. Chọn lựa nha hoàn

      "Xem ra ngươi có biết điều kiện đó. Tuyết Ngọc, từ góc độ Bùi Chư Thành mà , điều kiện này hề quá đáng." Ôn phu nhân tận tình khuyên giải: "Đúng, ta biết ngươi oan uổng. Nhưng ngươi cứ sống chết buông như vậy Bùi Chư Thành càng cảm thấy ngươi biết hối hận, sao có thể giải trừ cấm túc Kiêm Gia viện được đây? Tuyết Ngọc, nghe ta, ngươi cố nhịn lần nhận sai với Bùi Chư Thành. Sau khi ra được khỏi Kiêm Gia viện lại từ từ nghĩ cách giải oan cho bản thân, ngươi kiên trì ở Kiêm Gia viện như vậy cũng có ý nghĩa."

      Thư Tuyết Ngọc thần sắc lạnh nhạt: "Ta hại chết Minh Cẩm, ta thừa nhận chuyện ta làm."

      Là bạn tốt nhiều năm như vậy, Ôn phu nhân rất tính cách cương liệt của Thư Tuyết Ngọc, ngờ trải qua mười năm giam lỏng, bà ấy vẫn như thế hề thay đổi. Bà cũng là người thẳng tính, thấy Thư Tuyết Ngọc vẫn hồ đồ như ngày nào, nhất thời nổi nóng: "Nếu ngươi vẫn định ở chỗ này cần gì phải báo tin cho ta, bảo ta tìm thầy dạy giúp ngươi làm gì?"

      "Nguyên Ca còn , chuyện thầy dạy quan trọng thể qua loa, nhưng còn việc ta thừa nhận hại chết Minh Cẩm là hai chuyện khác nhau!" Thư Tuyết Ngọc kiên định .

      Ôn phu nhân trừng mắt nhìn bà: "Ngươi nghĩ cho Nguyên Ca càng phải ra ngoài. Ngươi có biết đêm nay đứa kia phải chịu bao nhiêu ủy khuất hay ? Đầu tiên là bị Chương Vân vu hãm tư thông, sau đó là trấn yểm, nhưng đứa kia chỉ có thể khóc biện giải cho mình, dám Chương Vân nửa câu. Có những lời, đứa kia thể , chỉ người ngoài cuộc chúng ta mới có thể ra. Cho dù người có ý niệm khác, nhưng ngẫm lại trước kia Minh Cẩm dùng mạng đổi mạng, giao cốt nhục nàng ấy cho ngươi ngươi nên khoanh tay đứng nhìn như vậy!"

      Thư Tuyết Ngọc cuối cùng cũng lay động, thần sắc biến ảo, lâu sau mới thở dài : "Ta gặp Nguyên Ca, nàng rất thông minh, lại là cốt nhục của Minh Cẩm, bạc đãi nàng. Ta tin nàng có thể tự chăm sóc cho bản thân."

      "Ngươi —— ta biết đời này gặp vận xui gì mà lại có bằng hữu như ngươi, tức chết ta mất !" Ôn phu nhân thuận tay ném khăn tay lên mặt Thư Tuyết Ngọc rồi trừng mắt nhìn bà: "Tuyết Ngọc, ngươi rất tùy hứng! Ngươi nhìn xem quan viên Đại Hạ vương triều, có nhà ai ba vợ bốn nàng hầu. Thường ngày ngươi biết nhẫn nại, lại miệng cứng tâm mềm, hạ thủ ngoan độc. Đời này người chịu thiệt thòi cũng vì tính này! Nếu đổi ta là ngươi, bà ta sớm có đường sống, chứ đừng còn có thể kiêu ngạo tới hôm nay?!"

      Thư Tuyết Ngọc cười khổ, nhặt khăn tay lên: "Ngươi như vậy, dùng danh phận chính thất hô tới quát lui đám thiếp thất, nhưng trong lòng có vui ? cho cùng, ước nguyện cả đời của nữ tử chúng ta là chỉ mong nam nhân lòng, có cái này, vinh hoa quyền thế nhiều hơn nữa cũng sống vui sướng. Ta... chẳng lẽ ngươi còn hiểu ta sao? Bởi vì người kia là Bùi Chư Thành, cho nên ta càng nhận!"

      Ôn phu nhân hơi ngẩn người, bỗng nhiên lòng mềm lại, ngưng mắt nhìn người bằng hữu tốt, hồi lâu mới thở dài : "Đời này của ngươi bị hủy tay Bùi Chư Thành rồi. nên đối tốt với ngươi, quá tốt cũng là loại độc, bây giờ ngươi bị độc vào vô phương cứu chữa mất rồi." Tuy vậy nhưng bao nhiêu trách cứ là bấy nhiêu thổn thức. Nếu đổi lại là bà đặt mình vào vị trí của Thư Tuyết Ngọc, chỉ sợ cũng khó để may mắn thoát ra.

      "Nhưng mà ta hối hận!" Thư Tuyết Ngọc mỉm cười nhàn nhạt: "Cho dù lưu lạc đến ngày hôm nay, ta cũng chưa từng hối hận."

      Ôn phu nhân thầm thở dài: "Thôi, tùy ngươi vậy! Ta làm khó ngươi nữa."

      Ngày hôm sau, Ôn phu nhân cùng Ôn Dật Lan tới cáo từ, trước khi còn kéo tay Bùi Nguyên Ca, thấy bốn bề vắng lặng liền nhét tờ giấy vào trong tay nàng và : "Đây là những thầy dạy tốt ta biết, Tuyết Ngọc kêu ta giao cho con. Bà ấy thể ra ngoài, có thời gian con hãy thăm bà ấy nhiều chút. Hài tử ngoan, ta biết con sống trong phủ rất chật vật, nếu có khó khăn gì, con có thể sai người báo tin cho ta, ta hỗ trợ hết sức mình."

      Bà thương tiếc nhìn Bùi Nguyên Ca, khẽ thở dài rồi xoay người rời .

      Lời này để lộ rất nhiều ý tứ khiến Bùi Nguyên Ca phải suy ngẫm. biết qua bao lâu, Bùi Chư Thành sai Thạch Nghiễn đến thông báo, rằng môi giới mang nha hoàn tới và đợi ở hậu viện đại sảnh, bảo nàng đến chọn nha hoàn. Lúc đến đại sảnh, Bùi Chư Thành ngồi đợi nàng. Chương Vân đứng bên, chờ Bùi Nguyên Ca hành lễ với ông, bà ta chủ động tiến lên chào Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt kính cẩn : "Tứ tiểu thư an khang."

      "Sao hôm nay di nương lại khách khí như vậy?" Bùi Nguyên Ca khẽ cười, đưa tay đỡ bà ta.

      Vẻ mặt Chương Vân vô cùng chân thành: "Đây vốn là quy củ, trước kia nô tỳ thất lễ, sơ suất tứ tiểu thư, mong tứ tiểu thư tha lỗi."

      Trong lòng bà ta rất hận, nhưng vì lấy lòng Bùi Chư Thành nên thể làm như vậy. Liếc mắt nhìn môi giới và đám nha hoàn đợi bên ngoài, trong lòng thầm tính toán. Bà truyền tin tới Chương phủ, kêu ca ca mua chuộc mama môi giới, rồi cho mười nha hoàn tâm phúc thông minh lanh lợi trà trộn vào để hôm nay đưa tới bán người. Bọn họ ai nấy cũng đều xuất sắc, Bùi Nguyên Ca chọn trúng ít nhất mấy người. Hơn nữa người mua từ bên ngoài, Bùi Nguyên Ca nghi ngờ có liên quan tới bà, nhất định vô cùng tín nhiệm đám nha hoàn đó, đến lúc đó...

      Chương Vân rũ mắt xuống, trong con ngươi lên tinh quang. Nghĩ rằng lão gia lên tiếng có cách nào nhúng tay vào Tĩnh Xu trai sao? Ngây thơ!

      "Đều là người trong nhà, di nương cần làm vậy, ngược lại làm ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)." Bùi Nguyên Ca từ chối lấy lệ. Trong thâm tâm Chương Vân tuyệt đối thu liễm như vậy, ngày sau càng tính kế nàng nhiều hơn. đâu xa, hôm nay chọn lựa nha hoàn, nếu Chương Vân động tay, có đánh chết nàng cũng tin! Mua chuộc mama môi giới rồi đưa người của bà ta trà trộn vào, việc này đối với Chương Vân mà , thực quá dễ dàng.

      Nhưng mà, muốn nhét người vào Tĩnh Xu trai sao? có cửa đâu!

      "Cha, con nhớ vì chuyện hoa yến lần trước mà trong viện của tam tỷ cũng bị đuổi khá nhiều người, chắc hẳn cũng thiếu nha hoàn, hay người cũng kêu tam tỷ đến chọn người ! Hay mời nốt nhị tỷ cũng được, cũng cho người ta thấy phụ thân đối xử bình đẳng, dầy mỏng khác nhau." Bùi Nguyên Ca cười , thản nhiên nhắc lại chuyện của Bùi Nguyên Dung ở hoàng cung, nhưng lại dẫn dắt hề có chút sơ hở, dù ai nghe được cũng đều cảm thấy nàng thương, quan tâm thứ tỷ.

      Bùi Chư Thành gật đầu khen ngợi: "Vẫn là Ca nhi nghĩ chu đáo, vậy kêu Dung nhi và Xảo nhi cùng đến đây !"

      Biết được phụ thân gọi nàng đến chọn nha hoàn, Bùi Nguyên Dung mừng rỡ như điên, cảm thấy rốt cục phụ thân cũng đối xử với nàng khác mọi người. Ai ngờ sau khi tới nơi, thấy Bùi Nguyên Xảo ở đó, mặt cũng chìm phân nửa. Chương di nương chưởng quản Bùi phủ, ngay cả Bùi Nguyên Ca nàng cũng để vào mắt, nay thấy Bùi Nguyên Xảo cũng được đãi ngộ giống mình, trong lòng thấy tức giận vô cùng.

      suy nghĩ Bùi Chư Thành lên tiếng, kêu Bùi Nguyên Ca chọn trước.

      Bùi Nguyên Ca làm nũng : "Cha, nếu để con chọn, vậy hoàn toàn phải theo ý của con, người được nhúng tay nha!"

      "Được, ta nhúng tay, hoàn toàn do con chọn!" Bùi Chư Thành cũng thấy hứng thú, muốn nhìn tiểu nữ nhi mới 13 tuổi của ông chọn nha hoàn như thế nào?
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38. Đá bay tai mắt của Chương di nương

      Triệu mama đưa từng nhóm thiếu nữ tiến vào, tất cả đều ở độ tuổi mười ba đến mười sáu tuổi, chỉnh chu sạch .

      Trong đại sảnh rộng lớn, Bùi Nguyên Ca vội nhìn bọn họ mà dành thời gian uống cạn ly trà, sau đó mới mở miệng, điềm đạm hỏi danh tính, tuổi tác từng người, nhà ở đâu. Đợi bọn họ trả lời xong, nàng thuận miệng tán gẫu vài câu, rồi lại hỏi bọn họ có sở trường gì. Người biết thêu thùa may vá, người biết chữ, có người lại biết trồng hoa thảo. Bùi Nguyên Ca gọi người lấy đồ tới kiểm tra, sau đó kêu Tử Uyển ghi tên.

      Người nàng lưu lại, xinh đẹp có, thanh tú có, trả lời lưu loát có, nao núng cũng có; sở trường tinh thông có, có sở trường gì cũng có. Tóm lại là đủ loại giống nhau. Bùi Chư Thành nhìn ra tiêu chuẩn chọn người của nàng, cuối cùng nhịn được tò mò hỏi: "Ca nhi, rốt cuộc những nha hoàn này con chọn ai vậy? Ta nhìn mà hiểu gì cả? trước mặt ngay cả đối đáp cũng lanh lẹ, nhưng nhìn vẻ mặt của con giống như rất vừa lòng phải?"

      Bùi Nguyên Ca giải thích: " trước mặt, vì khẩn trương nên trả lời e dè. Nhưng câu hỏi của con, nhất là lúc tán gẫu, nàng đều có thể nhanh chóng nắm tâm ý của con, tâm tính linh hoạt, am hiểu lòng ngươi, xuất sắc hơn những người khác, nếu rèn luyện thêm tất được trọng dụng."

      Bùi Chư Thành gật đầu, lại hỏi tiếp: "Vì sao kia thêu rất giỏi mà con cần, lại lưu lại người chỉ biết may vá?"

      " kia tuy thêu xuất sắc, nhưng chỉ là giỏi hơn so với những người ở đây thôi. Nhưng khi con hỏi nàng ấy, nàng lại cực kỳ khoe khoang tay nghề thêu của mình, dương dương tự đắc, tự cho mình rất giỏi. Ngược lại, khác tuy rằng chỉ biết may vá nhưng đường may tinh tế, nhìn ra được là người cẩn thận, hơn nữa khi trả lời kiêu ngạo siểm nịnh, nhận thức vị trí của bản thân. Lần này con chọn người, quan trong là tích cách, sau đó mới là trí tuệ. Những thứ như sở trường, tay nghề, vân vân,…đều có thể học từ từ, nhưng thiên tính (tính bẩm sinh) khác, rất khó thay đổi."

      ra là vậy! Bùi Chư Thành liên tục gật đầu, càng cảm thấy Bùi Nguyên Ca thanh tú thông minh, luôn ngoài dự đoán của mọi người.

      Nhóm thiếu nữ kế tiếp tiến vào, Bùi Nguyên Ca vẫn câu hỏi như cũ. Bùi Chư Thành đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt dừng ở trong số mười bốn người, vẻ mặt hơi có chút hoảng hốt: "Ngươi tên là gì?"

      "Nô tỳ tên Tư Cẩn." kia vừa mừng vừa sợ, từ đầu tới cuối đều là vị kia tiểu thư kia chọn người, nhưng vị quan lão gia này lại chỉ điểm hỏi nàng. Chẳng lẽ coi trọng nàng sao? Trước khi tiến vào, Triệu mama qua, người chọn lần này là phủ thượng thư, chẳng lẽ vị lão gia này chính là Thượng thư đại nhân? Nhìn tuổi cũng lớn, bộ dạng lại rất được, uy nghiêm. Nếu có thể được coi trọng làm di nương, nàng thăng chức rất nhanh, phải chịu khổ nữa. Bởi vậy lúc trả lời, nàng cố ý đưa mắt thu ba [1] thêm chút quyến rũ.

      "Tư Cẩm sao?" Bùi Chư Thành lẩm bẩm.

      "Dạ, tư chưởng tư, cẩn du cẩn." Phụ thân của Tư Cẩn từng là tú tài nghèo, bởi vậy nàng cũng từng đọc qua vài cuốn sách, lúc này mang hết những gì mình có biểu ra ngoài.
      Bùi Chư Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, gật gật đầu nữa, mà chỉ cúi đầu uống trà, với Bùi Nguyên Ca: "Ca nhi, con tiếp tục ."

      Tư Cẩn này vừa vào cửa dáo dác ngó trước ngó sau đánh giá bài trí trong phòng, ánh mắt hâm mộ, cử chỉ tùy tiện. Bùi Nguyên Ca vốn dĩ vô cùng vui, nhưng thấy Bùi Chư Thành chú ý nàng ta, lập tức nghĩ lại quay đầu nhìn Chương Vân, đúng lúc bắt gặp trong mắt bà ta lóe lên tức giận và nghi hoặc. Xem ra Tư Cẩn này phải Chương Vân an bài, hơn nữa cũng vô cùng chán ghét nàng ấy được phụ thân coi trọng. Nàng thay đổi suy nghĩ vừa kết luận, kêu Tử Uyển ghi tên Tư Cẩn.

      Cứ như vậy, hơn trăm , Bùi Nguyên Ca chỉ để lại hai mươi tư người.

      Ban đầu nghe Bùi Nguyên Ca muốn tự mình chọn người, Chương Vân còn lo lắng nàng ta lại giỡ trò đùa bỡn. Nhưng giờ thấy danh sách tên mười sáu nha hoàn có sáu người của bà được giữ lại, xem ra nàng ta cũng nhận ra khác thường, trong lòng càng thêm đắc ý. Sáu người này đều là người thông minh lanh lợi, ngày sau nhất định được Bùi Nguyên Ca trọng dụng, đến lúc đó để nàng ta chết thảm…rất thảm!

      Bùi Chư Thành thấy thế, nghĩ rằng Bùi Nguyên Ca chọn xong nên kêu Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Xảo chọn tiếp, lại nghe Bùi Nguyên Ca : "Cha, chờ chút, con còn cửa cuối muốn kiểm tra bọn họ." xong, nàng thầm với Tử Uyển vài câu. Tử Uyển gật đầu, tới trước mặt những này, bảo bọn họ đưa hai tay ra rồi cúi đầu xem xét cẩn thận. Sau đó lại bảo bọn họ thấp đầu, xem qua từng người rồi trở về với Bùi Nguyên Ca.

      Bùi Nguyên Ca gật đầu, lấy danh sách Tử Uyển vừa ghi ra, gạch sáu người, xong xuôi mới : “Cha, con xong rồi."

      Bùi Chư Thành khó hiểu: "Ca nhi, con lại làm gì nữa thế?"

      "Tuyệt chiêu , dù sao cũng phải lưu lại hai chiêu chứ. Cái này hả, cho người!" Bùi Nguyên Ca quay đầu nhìn Chương Vân, thản nhiên cười.

      Chương Vân cật lực che dấu, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra kinh ngạc sững sờ, nháy mắt ngã từ thiên đường xuống địa ngục —— bị gạch 6 người lại đều là người Chương Hiển phái trà trộn vào, hơn kém người. Hiển nhiên phải trùng hợp mà chắc chắn có ý đồ từ trước! Nhưng mà, làm sao nha đầu kia biết sáu nha hoàn này là người bà an bài? Rốt cuộc bà gặp quỷ, hay bên người có nội gián!

      Bùi Nguyên Ca chết tiệt, tiểu đề tử [2], tiểu tiện nhân... . Chuyện sắp thành lại hỏng, Chương Vân nhịn được mà mắng chửi thậm tệ trong lòng.

      Bùi Chư Thành chỉ vào Tư Cẩn : "Nếu Ca nhi giữ lại ngươi sửa tên ! Từ nay về sau, đừng kêu Tư Cẩn nữa, kêu... . kêu là Tư !" Ông vốn thuận miệng định Tư Ngân, sau lại nghĩ đến người bên cạnh nữ nhi, tên thể quá tục, nên lấy đồng là Tư .

      Nghe thấy Bùi Chư Thành tự mình đổi tên cho nàng, Tư Cẩn kích động vô cùng, càng chắc chắn mình lọt vào mắt xanh của Bùi Chư Thành, vội vàng dập đầu tạ ơn, từ nay về nàng tên là Tư . Bộ dáng này rơi vào trong mắt Chương Vân khiến bà ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận thể băm nha hoàn kia thành nghìn mảnh.

      Tiếp theo đến lượt Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Xảo chọn người. Bùi Nguyên Dung ý định muốn nổi bật nên chuyên chọn nha hoàn xinh đẹp lanh lợi, Bùi Nguyên Xảo chọn nha hoàn biết bổn phận biết điều. Màn chọn lựa nha hoàn này cũng chậm trễ mất nửa ngày, Bùi Chư Thành vốn lo lắng Bùi Nguyên Ca chọn người mình xảy ra vấn đề, giờ mới biết mình nghĩ thừa. Ông thấy chọn xong nha hoàn xong xuôi nên đứng dậy tới Hình bộ, tiếp tục nghiên cứu những công văn làm đầu óc quay cuồng.

      Bùi Nguyên Ca cố ý chậm, bước ra song song với Chương Vân, thấy xung quanh có ai. Nàng dừng bước, cười : "Đa tạ di nương lo lắng cho ta, đáng tiếc người của di nương, ta dám nhận, uổng phí khổ tâm của di nương rồi!"

      Bùi Chư Thành ở đây, Chương Vân cũng muốn diễn trò, nghiến răng nghiến lợi : "Bùi Nguyên Ca, ta khuyên ngươi, đừng vui mừng quá sớm!"

      "Ta cũng có câu muốn khuyên di nương" Bộ dáng vui vẻ của Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên biến mất, thần sắc đông lại lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi dao: "Tay di nương đừng đưa quá dài, nếu vẫn nhúng tay vào Tĩnh Xu trai của ta, ta chặt đứt tay ngươi!" xong, nàng cười lạnh lùng, sát khí bắn ra bốn phía, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Chương Vân, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời .

      Mà tất cả điều này, đều rơi vào chỗ cách đó xa, đôi mắt tinh xảo giấu sau đám lá cây rậm rạp.

      đường trở về Tĩnh Xu trai, Tử Uyển rốt cuộc nhịn được tò mò hỏi: "Tiểu thư, làm sao người biết được sáu người kia do Chương di nương an bài?"
      --- ------ ------ ---------
      [1] thu ba: sóng thu, chỉ mắt long lanh của người con đẹp
      [2] đề tử: đồ đ* (tiếng chửi con thời xưa)


    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39. Cút ra ngoài cho ta!

      Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Ta bảo ngươi ngửi mùi son phấn của bọn họ là có mục đích. Hầu hết mọi người đều có mùi giống nhau, riêng chỉ có sáu người kia là khác, mùi tinh tế hơn nhiều, ràng quý trọng hơn những người còn lại. Ta rất khó tưởng tượng, cùng ở chung chỗ, đều là những thiếu nữ bán thân, mama mua giới phân cho bọn họ son phấn khác nhau sao. Giải thích duy nhất chính là, các kia vốn luôn ở chỗ mama, bởi vậy mùi vị son phấn đầu tóc đều giống nhau, còn sáu người này mới từ nơi khác đưa đến, tuy đổi xiêm y, nhưng vẫn sơ hở ở chỗ đó!"

      " ra là vậy." Tử Uyển tỉnh ngộ, thầm bội phục tiểu thư tâm tư tinh tế. Nàng lại hỏi: "Vì sao tiểu thư muốn lưu lại Tư chứ?"

      Nữ nhân kia vừa thấy cũng biết an phận, về sau tám phần sinh chuyện.

      "Tư này, ta tự có chỗ dùng." Bùi Nguyên Ca xong khẽ thở dài. Nếu có thể, nàng vẫn nghiêng về liên thủ với Thư Tuyết Ngọc, nhưng tạm thời chỉ sợ có khả năng. Ôn phu nhân là bạn tốt của Thư Tuyết Ngọc, trịnh trọng đến Bùi phủ, rất có thể vì Thư Tuyết Ngọc xuất viện mà đến, nghe ý tứ của bà ấy trước khi tạm biệt hiển nhiên thất bại. Nhất thời, nàng cũng tiện nhắc lại chuyện đó trước mặt phụ thân, xem ra chỉ có thể gác lại.

      Sau khi trở lại Tĩnh Xu trai, mười tám tân nha hoàn đợi trong sân.

      "Quy củ trong phủ, về sau Tử Uyển từ từ dạy các ngươi. Ta chỉ câu, Tĩnh Xu trai này của ta, dung kẻ dưới gan lớn làm bậy, khi (dễ) chủ phản chủ. Nếu ai tin, có thể thử thủ đoạn của ta!" Bùi Nguyên Ca chưa nửa chữ đe dọa núi đao chảo dầu nhưng chỉ câu tầm thường này đủ làm trong lòng mọi người phát lạnh, bất giác run rẩy sợ hãi, càng thêm câu nệ cung kính: "Nhưng mà, mọi việc trung thành bảo vệ chủ nhân, ta cũng bạc đãi các ngươi." Nàng đưa mắt ra hiệu với Tử Uyển.

      Tử Uyển chuẩn bị tốt hà bao để phân phát, đều là năm mươi văn tiền thưởng, nhìn bên ngoài cũng thấy khá dày.

      Phủ đầu trước, lấy lòng sau, loại thủ đoạn này kiếp trước Bùi Nguyên Ca sớm vận dụng nhuần nhuyễn. Nàng cũng muốn nhiều nữa, kêu Tử Uyển đưa mọi người xuống tìm hiểu các nơi ở Bùi phủ rồi dạy quy củ, còn Tư giữ lại hầu hạ trong phòng. Tay cầm cuốn sách, nàng hé mắt nhìn Tư kia quay tròn ngắm nhìn xung quanh, trong lòng có kết luận, nông cạn, dạ, dễ lợi dụng, dễ xúi giục. Tuy đủ tư cách đấu với Chương Vân, nhưng làm bà ta ngột ngạt dư sức.

      Phụ thân coi trọng Chương Vân như vậy, có chuyện đặc biệt, muốn Chương Vân bị thất sủng rất khó.

      Chương Vân hiểu lầm nàng trước sau biến hóa, là kế khởi điểm tuyệt hảo. Chỉ cần việc này bùng nổ, loại chuyện tưởng chừng bình thường giống vậy tuyệt đối có thể khiến phụ thân tin tưởng thiếp thất ông vẫn luôn tin chiều chưa từng có hảo ý với nữ nhi của ông. Chỉ cần phụ thân nhận thức điểm này, hình tượng hơn 10 năm qua của Chương Vân trong lòng phụ thân sụp đổ hoàn toàn. còn phụ thân sủng ái, nàng muốn dày vò Chương Vân dễ như trở bàn tay.

      Mà việc bây giờ nàng phải làm chính là cố ý chọc giận Chương Vân, kích thích Chương Vân, khiến bà ta thể nhịn được nữa, nhưng lại bắt được nhược điểm nào của nàng để phản kích. Đến lúc đó, bà ta chỉ có thể đánh cược đưa ra lá vương bài "Bùi Nguyên Ca giả" này. Mà ngày đó, mới là bắt đầu chuỗi ngày nàng đối phó Chương Vân! có Chương Vân, Bùi Nguyên Dung ngu ngốc căn bản đáng nhắc tới.

      Bàn tính trong lòng định, Bùi Nguyên Ca mới cảm thấy thoải mái chút.

      Dẫn nha hoàn mới các nơi cho quen Bùi phủ, sắp xếp chỗ ở, phân công việc theo sở trường, dạy quy củ. Toàn bộ buổi chiều, Tử Uyển bận tối mày tối mặt, hơn nữa thời gian dài sau cũng ít có thời gian rảnh dỗi. Nhưng nàng nghĩ đến Tĩnh Xu trai đổi mới hoàn toàn lại do tiểu thư toàn quyền nắm trong tay chút khổ cực này cũng đáng giá. Lúc dùng bữa tối, Bùi Nguyên Ca cũng biết Tử Uyển vất vả nên bảo nàng hầu hạ mà kiên quyết kéo nàng ngồi xuống ăn cùng.

      Ít nha hoàn nào có được vinh dự như vậy, Tử Uyển dùng cao lương mỹ vị nhưng hề thấy ngon, mà chỉ thề trong lòng, cả đời này phải hầu hạ tiểu thư tốt.

      lúc chủ tớ hai người chuyện vui vẻ có người truyền đạt, Vương mama của Tứ Đức viện đến.

      Tử Uyển vội vàng đứng lên, tiểu thư ân sủng là chuyện, nhưng trước mặt người ngoài, nàng như vậy là vượt quá quy củ. Hơn nữa, người tới là thân tín của Chương Vân, càng thể sơ suất. suy nghĩ tiểu nha hoàn vén rèm lên, Vương mama mặc áo váy màu tro, vẻ mặt đầy vui mừng tiến vào. Bà ta trước hành lễ với Bùi Nguyên Ca, sau mở miệng liên tiếp chúc mừng Tử Uyển: "Chúc mừng Tử Uyển nương, lão nô chúc mừng nương trước!"

      Tử Uyển hiểu, Bùi Nguyên Ca im lặng mỉm cười: "Vương mama, lời này có ý gì?"

      "Tử Uyển nương là người của Minh Cẩm phu nhân, từng hầu hạ tứ tiểu thư, nay lại là người đắc lực nhất bên người tứ tiểu thư, mắt thấy mười chín tuổi đến tuổi kết hôn. Chương di nương suy tính hôn phối cho nương đúng lúc Chu phó tổng quản trong phủ đến xin cưới Tử Uyển nương cho con trai . Di nương nghĩ thân phận này cũng ủy khuất Tử Uyển nương, nên đồng ý." Vương mama cười tươi đến mức nếp nhăn già nua xô lại như hoa cúc: "Tử Uyển nương gả qua đó, chính là nương tử của quản , cha chồng lại là phó tổng quản, tương lai hưởng vinh hoa phú quý còn thiếu được sao? Lão nô giành trước tới chúc mừng, nhớ có lì xì!"

      Sắc mặt Tử Uyển trong bỗng chốc trở nên trắng bệch, Chu phó tổng quản là tâm phúc của Chương Vân, Tử Uyển làm con dâu , còn có trái cây ngon để ăn sao?

      Càng quan trọng hơn là, giờ Tĩnh Xu trai chỉ có mình Tử Uyển dùng được, nàng rồi, tương đương với cắt đứt cánh tay tiểu thư. Nhưng mà, dựa theo quy củ trong phủ, nha hoàn đủ mười chín tuổi đúng là nên chọn người kết duyên, đối phương lại là con Chu phó tổng quản, tính thế nào vẫn là Tử Uyển trèo cao, cho dù nháo đến chỗ lão gia, lão gia cũng cho rằng Chương Vân lấy lòng tiểu thư, có lý gì mà phản đối.

      Vương mama cười lạnh trong lòng, kể cả tứ tiểu thư cũng thể moi móc di nương có nửa điểm phải trong chuyện này, ngoại trừ đáp ứng còn cách nào khác.

      Bùi Nguyên Ca mỉm cười, chậm rãi xoa tay rồi ngẩng đầu, nhàng : "Cút.. ra …ngoài…cho…ta!"

      Ngữ điệu rất nhu hòa nhưng hoàn toàn tương phản với lời , làm Vương mama ngẩn ra, ngạc nhiên : "Tứ tiểu thư ngươi gì?"

      "Ta , ngươi, cút ra ngoài cho ta!" Giọng Bùi Nguyên Ca vẫn nhu hòa như cũ: "Quay về cho Chương Vân biết, hôn của Tử Uyển, tới phiên bà ta làm chủ!" Nàng nhếch môi, lời nhàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo khiến người nhìn rét mà run.

      Vương mama nén giận rời . Hừ, cứ ngang ngược lúc này , đợi ngày mai lão gia lên tiếng, ta xem ngươi còn nháo được thế ?

      Phòng trong, Bùi Nguyên Ca kéo tay Tử Uyển, giọng : "Yên tâm, tại Chương Vân có quyền quản người của Tĩnh Xu trai, chỉ có thể mở miệng trước mặt phụ thân. Chỉ cần phụ thân ở đây ta có lời chế ngự bà ta!" Bất quá, Tử Uyển tuổi còn , xác thực nên tính hôn cho nàng ấy, nếu tương lai bị động. Từ tối hôm qua, sau khi Tử Uyển đứng ra gánh tội cho nàng, Bùi Nguyên Ca quyết tâm nhất định phải tìm cho Tử Uyển mối hôn tốt, tuyệt đối được bạc đãi nàng ấy.

      Tử Uyển gật đầu, tuy rằng trong lòng còn lo lắng, nhưng vì cực kỳ tín nhiệm Bùi Nguyên Ca nên bỏ qua việc này nghĩ nữa.

      Đêm khuya, sau khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, Bùi Nguyên Ca vẫn ngủ được. Ban ngày nàng mới với Chương Vân, khuyên bà ta đừng có ý đồ nhúng tay vào Tĩnh Xu trai nữa buổi tối Chương Vân sắp xếp hôn cho Tử Uyển. Đây là phản kích cũng là khiêu khích. Hừ, cho rằng phối cho con trai của phó tổng quản có thể chặn miệng của nàng sao? Chương Vân, ngươi cũng quá gấp gáp rồi... Trong bóng đêm, đôi môi đào hồng nhuận khẽ cong lên nụ cười lạnh lùng.

      Đột nhiên, Bùi Nguyên Ca biến sắc, tung chăn xuống giường, núp vào chỗ tối cạnh đó, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40. Dám cắn ta? Ngươi chết chắc rồi!

      bóng đen lén lút lẻn vào trong phòng, y phục đen, tóc đen hòa làm với bóng đêm. Nếu phải mặt đeo mặt nạ bạc lóe sáng dường như thể phát được. Bùi Nguyên Ca cho rằng Chương Vân lại giở trò muốn bôi nhọ trong sạch của nàng. Nhưng nàng nhanh chóng phủ định, nếu như thế, người này im lặng như vậy, hẳn phải gây huyên náo ồn ào cho mọi người biết, để nàng hết đường chối cãi mới phải.

      Người đó bỗng nhiên dừng lại, phát ra tồn tại của Bùi Nguyên Ca, liền lắc mình tới sau lưng nàng, đưa tay ra định làm nàng hôn mê bất tỉnh.

      Bùi Nguyên Ca hoảng hốt, ra sức né tránh, tóc đen mượt như thác nước, vạch ra đường cong tuyệt mĩ, gương mặt thất kinh lộ ra bị ánh trăng bao phủ. Người đó nhìn thấy mà ngẩn người, nhưng nhanh chóng định thần, rút trong tay áo ra thủy chủ sáng loáng, đặt vào cổ Bùi Nguyên Ca: "Đừng nhúc nhích, cũng đừng gọi người. Yên tâm, ta cướp sắc, chỉ cướp tiền! Trong phòng có vật gì đáng tiền đều lấy hết ra đây."

      Chỉ chiêu cũng biết người này thân thủ nhanh nhẹn, nàng có khả năng chống lại.

      Bùi Nguyên Ca thuận theo: "Được, ngươi buông ra, ta lấy cho ngươi!"

      "Coi ta là kẻ ngốc sao?" “Mặt nạ bạc” cười , nhưng cũng kinh ngạc với vẻ trấn tĩnh của nàng, giống khuê nữ yếu đuối: "Cứ như vậy lấy, được giở thủ đoạn!"

      Bị bắt giữ, Bùi Nguyên Ca từ từ mở tráp, lấy hết vàng ngọc trang sức ra. Người nọ lấy, cũng lên tiếng, hiển nhiên hài lòng. Bùi Nguyên Ca tiếp tục lục lọi lấy ra thỏi vàng thỏi bạc, châu ngọc các loại, người đó chỉ nhìn lướt qua, cười giễu: "Những thứ tục vật này trị giá được bao nhiêu? Ít nhất cũng phải giống thủ kính tráng men (gương cầm tay) này, hoặc bình phong tử đàn đầu giường bên kia còn miễn cưỡng chấp nhận! Mau đưa hết đồ đáng giá ra đây, nếu ta khách khí!"

      Đúng lúc này, ngoài viện mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo, hướng tới Tĩnh Xu trai.

      Người đeo mặt nạ bạc khẽ thở dài, nhanh như vậy bị phát , thủ vệ Bùi phủ quả nhiên tầm thường.

      Động tĩnh lớn như vậy, Tĩnh Xu trai nhanh chóng bị kinh động, ánh nến đều sáng lên. Tử Uyển vội vàng xông vào, châm nến, lo âu : " xong rồi, tiểu thư, có thích —— aa!" Nàng thấy tiểu thư nhà mình bị hắc y nhân đeo mặt nạ uy hiếp: "Ngươi là ai? Mau thả tiểu thư nhà ta ra!" Biết kinh động người khác nên nàng cố gắng thấp giọng.

      Thế này mới giống phản ứng nữ tử nên có chứ! Người đeo mặt nạ bạc cúi đầu nhìn Bùi Nguyên Ca vẫn trấn tĩnh như thường. Nàng ấy, nương mới mười ba tuổi sao?

      Trong sân truyền đến giọng quan tâm của Bùi Chư Thành: "Ca nhi, trong phủ có thích khách, con sao chứ?"

      Người nọ ghé vào lỗ tai : "Đuổi !"

      "Con sao." Bùi Nguyên Ca nhíu đôi mi thanh tú, giọng đáp: "Phụ thân ở bên ngoài, ta làm nữ nhi ra cửa nghênh đón từ xa, đó là thất lễ, phụ thân tất nghi ngờ, có lẽ xông vào kiểm tra. Ngươi buông ra, ta ra ngoài gặp phụ thân, đuổi ông ấy . Ngươi yên tâm, ta tố giác ngươi!"

      Bùi Chư Thành quả nhiên : "Ca nhi, sao con nghênh đón phụ thân? thoải mái sao?" Giọng mang theo chút hoài nghi, sợ nữ nhi bị thích khách bắt cóc.

      " có, con vừa mới tỉnh, quần áo chưa chỉnh tề, phụ thân đợi chút!" Bùi Nguyên Ca cho có lệ rồi lại thấp giọng: "Di nương trong phủ đối địch với ta, vô cũng muốn sinh , nếu phòng ta bị phát có nam nhân, dù là đạo tặc, bà ta cũng lật ngược đổi trắng thay đen, huyên náo khiến ta mất hết danh dự. So với ngươi còn đáng sợ hơn, cho nên ngươi cần nghi ngờ ta kim thiền thoát xác." Nàng dùng ánh mắt ý bảo Tử Uyển lấy cho nàng áo khoác.

      Nghe vậy, ánh mắt người đó lóe lên, mặc dù có chút cam lòng, nhưng sau nhiều lần cân nhắc đành : "Được rồi!"

      Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy ngón tay đau nhức, thấy Bùi Nguyên Ca hung hăng cắn vào tay , sau đó đạp mạnh cước lên chân, nghiến chặt. Nam nhân đeo mặt nạ kịp đề phòng, tức giận : "Ngươi làm cái gì vậy? muốn sống nữa phải ?"

      "Ta là người có oán báo oán, có thù báo thù. Ngươi bắt cóc ta, ta cắn ngươi cái, đạp ngươi cước, coi như chúng ta huề nhau!" Bùi Nguyên Ca bình tĩnh : "Đương nhiên, ngươi cũng có thể tức giận giết ta. Nhưng mà cha ta ở ngay bên ngoài, thị vệ Bùi phủ cũng phải dạng bất tài, nếu ngươi biết nhẫn nhịn, mọi người đều bình an. Hay muốn vì cái cắn này, hai chúng ta cá chết lưới rách [1]? Tự ngươi chọn !"

      Kiếp trước nàng làm việc thiện giúp mọi người, lại rơi vào kết cục như vậy. Kiếp này, nàng bao giờ làm người tốt nữa, phàm là đắc tội với nàng, chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định báo. Thân thủ người này tốt hơn nàng, nhưng dưới tình cảnh đó, trừ phi muốn bại lộ, nếu cũng chỉ có thể nhịn xuống cục tức này. Hơn nữa, nhìn tức giận như vậy mà vẫn hạ thấp giọng để , hiển nhiên muốn bại lộ. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca hề sợ hãi.

      Hô hấp người đó thay đổi, ràng nghe được giọng nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nhớ đó cho ta!"

      tình nguyện buông lỏng tay, lắc mình đến chỗ khuất.

      Bùi Nguyên Ca lập tức mặc áo khoác, cùng Tử Uyển ra khỏi phòng, giả vờ làm ra bộ dáng còn buồn ngủ, hỏi: "Cha, xảy ra chuyện gì vậy?"

      Thấy nàng bình yên vô , Bùi Chư Thành mới thở phào nhõm: " có gì, thích khách lẻn vào phủ, đánh hôn mê tên thị vệ, ta lo con xảy ra chuyện nên vội vàng tới đây xem. sao là tốt rồi, phụ thân còn phải đến viện khác thăm dò, con ngủ tiếp !"

      Tốt lắm, chờ ngươi về phòng, xem ta trị ngươi thế nào! Nam nhân đeo mặt nạ thầm .

      Kết quả, nghe thấy Bùi Nguyên Ca ân cần : "Cha, con cũng rất lo cho hai vị tỷ tỷ và nhóm di nương, bằng con cùng người, cũng an tâm hơn." Biết phòng trong có thích khách, còn bị nàng cắn phát, đạp cho cước. Nàng có ngu mới trở về phòng!

      Bùi Chư Thành suy nghĩ chút, cảm thấy nữ nhi ở bên người càng an tâm hơn, gật đầu : "Được."

      Các viện kia đều chưa lục soát người, sau đó lại có người đến báo, phòng chứa củi bốc cháy. Mắt thấy ngọn lửa có nguy cơ lan rộng, Bùi Chư Thành bất đắc dĩ phái người cứu hoả trước. Ông lo lắng là kế điệu hổ ly sơn nên phân rất nhiều người ra bảo vệ mọi người trong phủ an toàn. Giằng co đêm, mặc dù lửa tắt gây thành đại họa, nhưng hề thấy chút bóng dáng của tên thích khách.

      Bùi Nguyên Ca vẫn theo phụ thân, vừa vừa nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy tên thích khách này rất kỳ quái.

      Trong phủ có người thương vong, cũng mất đồ, mặc dù lúc ấy bắt nàng, muốn nàng lấy ra những đồ quý trọng, nhưng cuối cùng cũng lấy vật gì cả, hiển nhiên cái gọi là "cầu tài" chỉ là lớp ngụy trang. Hơn nữa, dưới ánh nến mập mờ, , vừa liếc mắt cái nhận ra thủ kính được tráng men trắng quý hiếm mà phải màu gốm sứ giá rẻ tương tự, hiển nhiên rất tinh tường về pháp lang [2]. Mà khi đến bình phong đặt đầu giường, khẩu khí rất xem thường, dường như cũng để vào mắt. Đứng gần như thế, nàng có thể cảm giác được y phục dạ hành màu đen người dùng loại vải dệt mềm mịn, giá trị , người thoang thoảng mùi hoa sen thơm mát, nhàn nhạt mà tao nhã, còn có... .

      Người nọ mang mặt nạ bạc, nhìn được dung mạo, nhưng Bùi Nguyên Ca nhìn thấy rất ràng, ngón tay người đó thon dài trắng noãn, dưới ánh nến sáng bóng như ngà voi, tựa như ngọc khắc, nếu phải sống ở nơi cao sang, tuyệt đối được như thế. Người như vậy, thể nào là thích khách, càng thể là đạo tặc.
      Như vậy, đêm khuya lẻn vào Bùi phủ, rốt cuộc có ý đồ gì? Hướng vào phụ thân nàng, hay là nàng?

      , rốt cuộc là ai?

      Có người phóng hỏa tiếp ứng nhiễu loạn chú ý, nam nhân đeo mặt nạ mất nhiều công sức mà bình yên thoát thân. lẻn vào chỗ ở, thay hắc y, tháo mặt nạ bạc xuống, lộ ra gương mặt khuynh thành tuyệt sắc. Nhìn dấu răng vẫn còn tay, đôi phượng mâu hẹp dài của Vũ Hoằng Mặc híp lại, ánh mắt trầm tĩnh, tựa như rắn độc theo dõi con mồi, khiến người ta thấy mà sợ. Môi cong lên nụ cười lạnh lùng: "Giỏi lắm, trước đoạt Lưu ly thất thải châu ta muốn, giờ lại cắn ta... . Bùi Nguyên Ca, ngươi chết chắc rồi!"
      --- ------ ------ ------ ------ -------
      [1]cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt

      [2] pháp lang: là thuật ngữ dùng để gọi tên sản phẩm thủ công mỹ nghệ ở Trung Quốc. Sản phẩm được chế tác bằng cách tráng men nhiều màu lên bề mặt số kim loại quý như vàng, bạc, đồng…
      Thủ kính tráng men trong truyện là thuộc loại thấu minh pháp lang (透 明 珐 琅): Pháp lang có phủ lớp men trong bên ngoài. Thấu minh pháp lam chỉ tráng men pháp lam trong suốt lên cốt bằng vàng, bạc hoặc đồng sau khi được chạm nổi, khắc chìm, rồi đem nung là hoàn thành. Giống như này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :